Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Chương 28

/76


Chương 28.0

Khụkhụkhụ… khụ khụ…

Na, khỏe chưa mà đi học vậy? _ bọn nó dìu cô ngồi vào bàn.

Ơ Vy! Bà làm gì ngoài đó vậy hở? _ Phát Xêkô hỏi vì thấy Vy cứ ra cửa ngóng gì đó.

Na, bà đi học còn Bảo đâu? _ Vy hỏi.

Ờ ha, mọi khi ông bà là cặp bài trùng mà, sao bữa nay tách ra vậy? _ Hoàng Lâm cũng bon chen.

Khụ khụkhụ… _ cô chỉ ho mà không nói gì.

Bọn mày hỏi gì mà nhiều vậy, Na mới khỏe tí để nó yên đi. Còn ông Bảo thì sao nó biết được, bọn nó có ở chung nhà đâu mà biết chứ. _ Kì Lâm đanh lại.

Haizzz _ đứa nào cũng thở dài thượt.

Hôm nay lại thiếu một thành viên, thiếu đi “cụ” đầu sỏ mọi trò của nhà bọn nó lấy đâu ra đứa nào vui cho được.

*Cậu giận tôi thiệt hả? Ít ra cũng phải gọi điện hay… ờ mà giận thì thèm gì gọi điện chứ?…* _ cô thoáng buồn.



Na, xuống căng tin với tao đi! _ giờ ăn trưa, Kì Lâm rủ cô xuống căng tin.

Tao không muốn ăn gì đâu, mày đi đi. _ cô nói rồi gục mặt xuống bàn.

Đi ra đây tao nói chuyện luôn. _ Kì Lâm nói rồi đi trước.



Kì Lâm chọn một chỗ khuất nhất, yên tĩnh nhất để cô ngồi rồi chạy đi mua thức ăn, lát sau quay về trên tay toàn là đồ ăn với nước uống.

Có chuyện gì mày nói nhanh đi Lâm!

Từ từ, có thực mới vực được đạo, ăn trước đã rồi tính.

Mày không nói tao về lớp đây. _ cô đứng dậy.

Chậc… thì tao nói đây, ngồi xuống đi!

Cô ngồi xuống theo lời Kì Lâm

Mày với Bảo có chuyện gì phải không? _ Kì Lâm nghiêm túc vào vấn đề.

Có gì là có gì? _ cô đánh trống lảng.

Đừng có dấu tao, nhìn mắt mày là tao biết rồi.

Tao…

Nói đi, biết đâu tao sẽ giúp được mày vì người ngoài cuộc luôn sáng hơn mà.

Tao… tao không biết nữa.

Mà mày có biết tại sao Bảo nghỉ học mấy hôm nay không? _ Kì Lâm hỏi.

Không biết có phải tại giận tao không nữa.

Là sao? Mày nói rõ tao nghe nào!

Hôm bữa… tao… tao lỡ tay tát cậu ấy một cái.

Cái gì? Mày tát Bảo? _ Kì Lâm hét toáng lên làm ai cũng để ý. – Ờ hờ… không có gì, xin lỗi mọi người cứ tự nhiên. _ Kì Lâm cười trừ. – Mày tát ?

Ưhm!

Why?

@#$%@#$%@#$… _ cô kể lại việc hôm đó.

Trời ơi cái con này… _ Kì Lâm nghiến răng chằng lợi. – Lại còn tát trước mặt Quốc nữa, mày có biết mày đã đạp đổ cái chữ sĩ trong người của một thằng đàn ông không? Mày đã tát cậu ta trước mặt người khác mà lại là người lão ta chả ưa gì. Mày đúng thật là… là… tao hết nói nổi rồi.

Tao đâu cố ý đâu, tao vung tay thôi ai dè mạnh quá nên vào mặt cậu ấy. Tao thấy có lỗi lắm, tao muốn xin lỗi nhưng khụkhụ… mấy bữa nay có thấy mặt Bảo đâu. _ mặt cô buồn so.

Mày có chắc là nếu gặp Bảo mày có giám nhìn thẳng cậu ấy mà mở miệng nói tiếng xin lỗi đàng hoàng không hả?

Tao… không hiểu sao mỗi lần gặp Bảo tao cứ như… bị bị… sao sao ấy mày.

Không làm chủ được bản thân chứ gì?

Ưhm ưhm!

Mày có cảm giác gì đặc biệt khi ở bên Bảo không?

Ưm… _ cô gãi đầu. – Ah có, nhưng tao không biết đó là cái gì. Khi ở cạnh cậu ấy tao có cái cảm giác mà trước giờ chưa từng có khi ở cạnh ai dù là anh Quốc, Hoàng Lâm hay những người khác.

Đôi khi không gặp còn thấy nhớ? _ Kì Lâm hỏi tiếp.

Gật – Chút chút. _ cô đưa ngón tay út lên.

Thôi tao biết cái chút chút của mày là bao nhiêu rồi. _ Kì Lâm xua tay.

Ý mày là sao? _ cô không hiểu.

Hèhè… cuối cùng bạn tao cũng biết yêu rồi, haha _ Kì Lâm tủm tỉm cười.

Mày làm ơn im giùm tao cái! _ cô bịt miệng Kì Lâm lại.



Thực ra… tao cũng mấy lần mập mờ tự hỏi mình nhưng tao không biết câu trả lời…

Bây giờ thì biết chưa?

Ưhm! _ cô gật nhẹ đầu. – Tình yêu là biển khổ, tao không muốn bị nó cuốn đi nhưng sao lại lỡ sa chân vào đó chứ.

Tình yêu không có tội mà chính người vứt bỏ tình yêu đó mới là kẻ có tội. Mày đừng để lỡ cơ hội yêu và được yêu!

Nhưng…

Nhịp tim mày đập mạnh bao nhiêu thì tình yêu của mày lớn bấy nhiêu, hãy đến nơi mà con tim mày sẽ là vật dẫn lối mày đi!

Nhưng biết nó sẽ dắt tao đi đâu chứ?

Mày đã nghe câu đã yêu thì phải liều chưa? Dũng cảm đối mặt với nó đi Na!

… Mà mày yêu bao giờ chưa mà kinh nghiệm đầy mình vậy hở? Khai thật đi!

Yêu ai? Ai yêu?

Mày cũng nên làm theo những gì mày vừa khuyên tao đi! Chàng Lâm đợi mày lâu lắm rồi đấy khụkhụ…

Nói ít thôi lo chuyện của mày trước đi! Bây giờ thì chịu ăn chưa?

Hì… _ cô cười trừ.



Không biết bây giờ cậu đang ở đâu, làm gì nữa. Rốt cuộc thì câu nói cậu đã biết con tim cậu muốn gì nghĩa là sao? Liệu cậu còn muốn chinh phục trái tim Na Na không…?

=====

Chiều tan trường…

Cô bước lê thê dưới những tán cây lớn, dòng người nườm nượp qua lại đông đúc nhưng sao trong cô có thứ gì đó hiu quạnh đang ngự trị. Cứ như… cả thế giới này chỉ còn sót lại mình cô, nhìn khuôn mặt ai cũng lạ hoắc, lạnh như tiền bỗng dưng… cô nhớ đến gương mặt ấy-gương mặt lúc nào cũng “ám” theo cô. Có lẽ những cái nhìn, những tiếng cãi vã ngô nghê đã trở thành thói quen mỗi khi chung đường tản bộ.

Giờ cậu đang làm gì hả Bảo? Chắc cậu giận tôi lắm nhỉ? Tôi xin lỗi! Thực tình tôi không muốn có cái tát đó đâu, chỉ vì tôi lỡ tay thôi cậu có hiểu không…?

*Không! Cậu đúng là con nhỏ quá quắt mà, ông trời ơi sao khiến tui cứ phải thập thò như thằng vụng trộm thế này chứ…?* _ nãy giờ cậu lẽo đẽo lén theo sau cô, cuối cùng cũng đạt được mục đích.

Hình như tôi đang nhớ cậu rồi, Kì Lâm có lẽ đã đúng. _ cô đá tung viên sỏi trên đường ra xa.

Yahooo…! _ cậu hét lớn.

Nghe tiếng hét cô liền quay lại… nhưng không thấy ai, cô lại bước tiếp.

Phù… suýt thì lộ tẩy. _ cậu thở phào. – Trời ơi! Nhỏ nói nhỏ nhớ mình kìaaaa _ cậu nhảy cẫng lên. – Ơ… _ cậu định tiếp tục theo cô nhưng chân bước mà vẫn không di chuyển được tẹo nào, cảm giác vai mình đang bị kềm chặt cậu liền quay lại.

Ơ hờ… hờ… _ cậu cười mếu máo.

Hà… lâu lắm không gặp khỏe không chú? _ Hoàng Lâm “tình cảm”

Ờ khỏe… khỏe re hà… hề hề… _ cậu cười trừ.

Cậu định giở trò gì vậy hả? Có biết Na nhà tôi đang ủ dột kia không? _ Kì Lâm khoanh tay trước ngực.

Vậy bộ cậu tưởng tôi không đau hả? _ cậu gắt.

Thực ra nó chỉ không muốn cậu nhìn thấy nó yếu đuối thôi, những người quan trọng với nó, nó không bao giờ để họ phiền hay muốn họ lo lắng cho nó. Cậu có hiểu tôi nói là mô tê gì không hả đồ ngốc kia?

Nói khó nghe thì mày là thằng ngu đó Bảo! _ Hoàng Lâm giải thích thêm.

Ý cậu… tôi là người quan trọng của…

Còn phải hỏi hả? Đúng là ngốc mà!

Là ngu đó mày! _ Hoàng Lâm nói.

Cậu có tắt cái kiểu nhại tôi đi không hả? _ Kì Lâm bực mình.

Hậy! _ Hoàng Lâm làm bộ như mấy chú lính Nhật rồi đưa tay làm động tác khóa miệng.

Vậy giờ cậu định sao? _ Kì LÂm nghiêm mặt hỏi cậu.

Tôi…

Con trai gì mà cứ thụt thò hoài là sao? Nói nhanh nào.

Haizzz tôi không biết nữa.

Không biết?

Gật

Đi về! _ Kì Lâm bực bội.

Haizzz mày làm tao thất vọng quá Bảo ạ! _ Hoàng Lâm thất vọng.

Hoàng Lâm! Có về không hả? _ Kì Lâm quát.

Ô kế! về liền! _ Hoàng Lâm vội chạy theo. – Good lucky! Bye.

Cái thằng, chưa chi đã sợ vợ rồi… chậc chậc _ cậu lắc đầu.

^^^^^^

Một ngày nữa lại lên, hôm nay sẽ là bắt đầu hay kết thúc…?

Cô vẫn lê thê trên con đường dài quen thuộc, vẫn vắng bóng cậu, vẫn mình cô, vẫn đợi…

Thỉnh thoảng cô thường ngoái lại phía sau hay nhìn ra xung quanh để mong kiếm tìm thấy điều gì đó nhưng chỉ là cảm giác thôi, không hề có gì cả.

=====

Căng tin…

Song Lâm kéo ghế ngồi xuống cạnh cô.

Sao nhìn mặt mày buồn so vậy Na? _ Kì Lâm hỏi.

Cô lắc đầu

Thôi bỏ đi, bây giờ là giờ nạp năng lượng đó, ăn đi để còn có sức buồn tiếp ha! Hè _ Hoàng Lâm đặt đĩa cơm sườn ra trước mặt cô cùng một ly sữa nóng.

Cám ơn! _ cô nhận lấy và cầm thìa lên cho bọn nó vui lòng.

Nãy giờ mắt cô vẫn không ngừng đảo xung quanh để tìm hình dáng ấy, nhưng kết quả chỉ là thế thôi.

Mày tập trung vào chuyên môn giùm tao đi, đút cơm vào mũi rồi kìa! _ Kì Lâm gõ nhẹ vào đĩa cơm của cô và nói.

Thì tao vẫn đang ăn mà!

Rinh… rinh… rinh… _ điện thoại Hoàng Lâm đổ chuông.

Trời đánh tránh bữa ăn, thằng nào giám đánh cái bữa ăn ngon lành của ta đây? _ Hoàng Lâm lấy điện thoại trong túi ra, miệng vẫn nhai cơm, lầm bầm. – Ơ… _ Hoàng Lâm nhìn cô và Kì Lâm một lượt rồi đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.

Alo…



Ai mà trông mặt cậu ấy có vẻ căng thẳng vậy không biết? _ cô hơi tò mò, linh cảm cho cô biết có điều gì đó không lành.

Chịu. _ Kì Lâm lắc đầu.

Lát sau khi đã nghe xong điện thoại, Hoàng Lâm trở lại bàn với hai nàng. Nhìn điệu bộ có vẻ lấm lét nên cô hỏi:

Cậu có chuyện gì ah?

Ah… không, không có gì.

Sao tôi thấy cậu có vẻ hơi kì lạ từ lúc nghe xong điện thoại đến giờ đó! _ Kì Lâm bắt bớ.

Tôi còn thấy kì lạ chứ nói gì là cậu. _ Hoàng Lâm lí nhí.

Cậu bảo sao? _ Kì Lâm không nghe rõ kiền hỏi lại.

Chậc đừng hỏi nữa. _ Hoàng Lâm nheo mày, giọng gắt nhẹ.

Cô và Kì Lâm nhìn Hoàng Lâm dằm miếng sườn mà thấy xót cho em lợn đã làm vật tế phẩm trên đĩa cơm của anh chàng.

Ăn thì ăn đi đừng có dằm nát ra đó rồi lại bỏ, phí phạm lắm. _ Kì Lâm lên giọng.

Haizzz _ Hoàng Lâm thở dài.

Có chuyện gì thì ông nói để xem bọn tui có giúp được gì không nào. _ cô nói.

Thực ra liên quan đến cậu chứ không phải tôi.

Tôi ak?

Gật

Chuyện gì? _ Kì Lâm thúc.

Gia Bảo… vừa gọi điện cho tôi.

Cậu ta còn giám gọi ah! _ Kì Lâm cau có.

Có chuyện gì vậy? _ cô đổi giọng trầm.

Cậu ấy nói…

Nói gì? _ cô hỏi.

Sẽ trở lại Úc để học.

Hả? _ Kì Lâm ngạc nhiên.

Cô buông thõng thìa xuống đĩa cơm *Cậu giận tôi đến mức không muốn nhìn thấy mặt tôi luôn sao?*

Cậu không sao chứ Na? _ Hoàng Lâm hỏi.

Không! _ cô lắc đầu. – Tôi no rồi, hai cậu ăn đi nhé tôi về lớp trước. _ cô nói rồi đứng dậy bước thật nhanh.

Na à! _ Kì Lâm gọi cô lại.

Để cậu ấy yên đi! Một mình bây giờ là tốt nhất với bé Na, ngồi đây tôi bảo này. _ Hoàng Lâm ngăn Kì Lâm lại.



Cô nói về lớp nhưng lại không về, cô lên sân thượng để hóng mát, tĩnh tâm lại.

Giá như mọi chuyện chỉ là cơn gió ngang qua này thôi thì tốt rồi phải không? Mọi chuyện đến đây là kết thúc sao…? Mà… đã bắt đầu đâu để kết thúc chứ, hờ _ cô cười nhạt.



Cô cứ mãi đứng trên đó đến cả giờ vào lớp cũng quên bẽn đi để bọn nó phải khổ sở che dấu.

Tao mà bắt được nhỏ này ở đâu tao sẽ… hừ… _ Quỳnh nghiến răng.

Bạn bè cần nhau là lúc này mờ, bà thông cảm tí đi! _ Hoàng Lâm nháy mắt láu cá.

Hu… ông có biết tôi khổ sở làm sao để che cái bàn trống này miết nãy giờ hông? _ Quỳnh phồng miệng.

Thôi được rồi! Một trầu kem tối nay là được chứ gì? _ Hoàng Lâm “dụ dỗ”.

E hèm… _ Kì Lâm hắng giọng.

Ái chà, cái này là cậu tự nguyện nhé! Tôi không ép ah nha nha nha???

Biết rồi! _ Hoàng Lâm méo mặt.

Quyết định vậy đi! Hèhè

*Tên bạn già kia! Ngươi mau mau về đây ta sẽ tính sổ nợ này với nhà ngươiiiiiii* _ Hoàng Lâm mấm môi.



Tan học cô cũng về nhưng để bọn nó về hết cô mới xuống, cô cứ lang thang trên phố rồi lại tạt về công viên như cái xác không hồn. Mãi đến khi không còn thứ gọi là ánh sáng ban ngày nữa cô mới chịu về nhà.

Kể từ khi nghe tin cậu sẽ trở lại Úc từ Hoàng Lâm cô thấy hụt hẫng, cảm giác khó tả cứ cuộn lên, tất cả mọi việc cô đều làm theo phản xạ và thói quen thường ngày của đôi tay và đôi chân. Tâm trí của cô không còn đủ tỉnh táo để điều khiển bản thân nữa.

Na! Na… NAAAAAAA _ nội gọi cô.

Dạ… ái ya… xít a…

Đó, coi coi sao hôm nay trông con như người cõi trên vậy? Múc canh mà không thèm để ý, bỏng rồi thấy chưa. _ nội kéo tay cô vào bồn rửa tay và vặn vòi nước lạnh xả lên tay cô làm mát vết bỏng.

Con không sao, nội dùng cơm tiếp đi con no rồi con xin phép lên phòng. _ cô nói rồi giật tay mình ra và bỏ lên phòng khóa trái cửa lại.

Con bé này có chuyện gì vậy, mấy bữa nay có mỗi cái xác là ở đây còn hồn phách của nó đi chơi đâu đâu không ah. Hôm nay mới thật sự nghiêm trọng đây, chậc… Ah mà sao mấy bữa nay không thấy Bảo qua đây chơi rồi rủ nó đi học ta? Không lẽ… có chuyện gì với hai đứa ah? _ nội suy nghĩ.

Nội suy nghĩ thêm vài giây rồi đứng dậy nhấc điện thoại và bấm số gọi đi.



Alo, bà Ba hả?



Ờ tui Bảy nè, thằng Bảo dạo này sao không thấy nó qua chơi với bé Na vậy bà?



Ủa nó trả phòng lâu chưa?



Vậy rồi nó đi đâu?



Ờ tôi biết rồi, cám ơn bà! Chào bà!

Haizzz vậy là đúng rồi. _ nội lắc đầu. – Bé Na chắc buồn lắm, có khi lại khủng hoảng như đợt anh trai nó thì chết. _ nội đi đi lại lại suy nghĩ. – Có lẽ… hữu duyên vô phận.

=…=

“Cốc cốc cốc” _ nội gõ cửa phòng cô.

Không trả lời

“Cốc cốc…”

Không trả lời

Vì cô không trả lời nên nội đành tự ý mở cửa.

Cô đứng ngoài ban công ngắm thành phố về đêm và có vẻ rất trầm tư

Con nghĩ gì mà nội gọi cửa không nghe luôn là sao?

Dạ… nội.

Tay con đỡ chưa?

Dạ không sao nội ạ!

Ờ, vậy thôi con nghỉ sớm đi mai còn đi học nữa.

Vâng!

À mà Na này!

Dạ?

Thằng Bảo… _ nội nhìn sắc mặt cô. – Nó… nó sắp đi Úc hả con?

Gật

Cô chỉ giám gật đầu vì sợ nếu nói thành lời sẽ không kìm được cảm xúc mất.

Ngày mai nó đi đó, haizzz sao đi gấp vậy không biết? Mà con…

Mai hả nội? _ cô cắt lời nội.

Ưhm! Con không biết ah?

Lắc đầu

Vậy… _ nội thấy cô biến sắc liền giữ im lặng và ra ngoài.

Cậu đi thật sao? Tôi… _ một dòng nước ấm nóng từ khóe mắt cô rơi xuống.



Từ lúc nghe nội nói mai cậu sẽ đi cô chỉ ngồi yên trên giường và ôm chiếc điện thoại trong tay. Lâu lâu lại đụng vào màn hình để nó sáng lên, có lần ấn số định gọi đi nhưng lại thôi.

Làm sao đây? Tôi phải làm sao đây? Có ai nói cho tôi biết tôi phải làm sao không??? _ cô vò đầu bứt tóc rối bù.

Hurt Lovers, Hurt, Hurt Lovers oh

Don’t… _ điện thoại cô đổ chuông.

Không cần chờ thêm cô vội bắt máy.

Alo Bảo hả? Cậu…

“Là anh-Gia Huy nek em!”

Dạ em chào anh!

“Mai Gia Bảo đi em có biết không?”



“Em vẫn nghe anh nói chứ?”

Dạ em biết!

“Nó rất muốn gặp em nhưng sợ em phiền lại thôi…”

Ai nói là em phiền, em mà biết cậu ta ở đâu em phải lôi hắn ra xử thật nặng, hứ

“Anh gặp em cũng vì chuyện này.”

Dạ?

“Ngày mai nó bay chuyến cuối, lúc 3h chiều nếu em muốn xử nó thì đó là cơ hội cuối cùng vì lần này nó đi e rằng sẽ không về nữa.”



“Những gì anh muốn nói chỉ vậy thôi, chào em!”

Chào… chào anh!

“tút tút tút”

Cô ngồi phịch xuống nêm.

*Tôi phải làm sao để đối mặt với cậu chứ? Tôi không đủ dũng khí bước tiếp Bảo ah!*



Sáng hôm sau…

Cả đêm qua cô không chợp mắt được, hễ nhắm mắt lại thì đôi mi lại kéo ngược lên như được định hình lò xo ở trong đó vậy. Đến khi ánh sáng mặt trời le lói ghé thăm phòng cô thì đôi mi ấy mới giảm “sức bật” nhưng lại đến giờ đi học.

Cô không muốn làm nội bận tâm lại ảnh hưởng đến sức khỏe nên cố gượng dậy để đến trường.

Thưa nội con đi học!

Ăn cơm đã rồi đi con.

… _ cô không trả lời.

Haizzz đi cẩn thận nha bé Na!



+++

Giờ học…

“Coóc” _ âm thanh thật vui tai.

Ui ya… xíttt a… _ co xuýt xoa.

Đó là viên phấn của ông thầy Hạnh-môn toán dành tặng cô.

Tôi tưởng em không còn cảm giác đau nữa chứ, No1 là giỏi rồi không cần học nữa chứ gì? “Rầm” _ thầy quát, đập tay xuống bàn.

Dạ… em xin lỗi! Em khong phải có ý đó đâu ạ.

Ra ngoài đứng quay mặt vào tường cho tôi! _ thầy ra lệnh.

Thưa thầy em…

Hoàng Lâm giật tay áo cô và lắc đầu nhẹ.

Dạ! _ cô tuân lệnh.

Từ sáng sớm cô đã không tỉnh táo đến khi vào học vẫn đang còn trên mây, và kết quả gần đến giờ nghỉ trưa lại bị phạt thế này đây.

“Tùng tùng tùng”

Ê đến giờ ăn trưa rồi, xuống căng tin đi! _ Kì Lâm rủ cô.

Ai cho đi mà đòi đi? Đứng đó chịu phạt tiếp cho tôi! _ ông thầy Hạnh phán cho một câu xanh rờn rồi bỏ đi.

Thôi bọn mày đi đi, tao ăn sáng giờ vẫn còn no nek.

Sạo! Yyyy cái ông thầy bầm dập, đáng ghét! _ Quỳnh đá lèo theo.

Thôi thôi, tại tao có lỗi mà. Bọn mày đi đi!

Ờ vậy bọn tao đi hen! Lát tao đem xuất về cho mày ha. Bye

Biết rồi đi đi.

Tất cả bọn nó đều xuống căng tin, còn lại mình cô bầu bạn với bức tường.

“Hập” _ bỗng có một bàn tay từ đằng sau bịt mắt cô lại.

Ha Bảo hả? Phải cậu không? Cậu…… anh

Làm em thất vọng rồi. _ Quốc buồn ra mặt.

Em xin lỗi! _ cô xụ mặt.

Anh nghe nội nói rồi, giờ em tính sao?

Tính sao là tính sao anh?

Em đừng né tránh nữa Na ah! _ Quốc đặt tay lên vai, nhìn thẳng vào mắt cô.

Em có gì phải né chứ? _ né tránh ánh mắt Quốc, cô gạt tay Quốc ra và bỏ chạy lên sân thượng.



Mắt cô hoe hoe, gió vào khóe mắt khiến nó cay xè và một giọt lệ đã rơi xuống.

Quốc đến trước mặt cô, lau đi giọt nước mắt cay đó và ôm cô vào lòng, cô vùng ra nhưng anh vẫn giữ không thả.

Chỉ cần một lát thôi! Em làm ơn được không?

Cô thôi vùng vẫy và để Quốc ôm một lát.

Nhìn em thế này em có biết anh đau lắm không? Anh yêu em Na ah! Anh…

Cô vội dùng hết sức đẩy Quốc ra.

Chính vì yêu em anh chỉ muốn em được hạnh phúc là anh đã mãn nguyện rồi! _ Quốc đặt tay lên ngực-nơi con tim anh đang loạn nhịp đập. – Anh ra đi là quyết định sai lầm và tồi tệ nhất của anh, nhận ra điều ấy nên anh đã trở về nhưng… có lẽ đã muộn phải không em? _ Quốc tha thiết.

Cô lắc đầu nguầy nguậy

Không! Vốn dĩ nó không có gì để phải sớm hay muộn cả anh ah!

Từng chữ trong câu nói của cô như từng nhát dao đang khứa rách trái tim anh khiến nó chảy máu đau đớn.

Không có gì?

Từ khi gặp anh, anh đã giúp em trưởng thành rất nhiều, em cũng rất mến anh!

Vậy…

Nhưng nó chỉ là tình cảm của một người em gái đối với anh trai mà thôi! Cả trước và sau cũng vậy anh ạ!

Trái tim em đã được lấp đầy bởi một hình bóng khác chứ không phải anh đúng không Na?

… _ cô lặng thing không trả lời.

Anh biết câu trả lời rồi! _ Quốc nuốt nước mắt vào tim.

Hít một hơi để lấy lại bình tĩnh, Quốc tiến gần lại cô.

Theo phản xạ cô giật người lùi lại.

Anh khiến em sợ hãi vậy sao?

Không! Chỉ là phản xạ thôi.

*Phản xạ của em là liều thuốc độc mang độc tính mạnh nhất với anh đấy Na ah!* _ thất vọng nhưng Quốc vẫn bước tiếp, đến khi gần kề cô mới dừng lại.

Anh yêu em nhưng không có nghĩa phải có được em thì đó mới là yêu, đôi khi trong yình yêu ta phải biết nhún mình xuống em ah! Yêu em nên anh chỉ cần được nhìn em hạnh phúc là đủ rồi, dù người mang lại hạnh phúc cho em không phải là anh. Anh sẽ luôn dõi theo em, luôn bên cạnh em và sẵn sàng cho em mượn bờ vai này. Bây giờ thì em hãy dũng cảm đối mặt với tình yêu của mình đi Na!

Nhưng…

Đừng nhưng nhị nữa, một cuộc tình không chờ đợi dể dành cho những ai lưỡng lự với nó đâu em! Hãy mạnh mẽ bước đến cánh cửa tình yêu của em và mở nó ra đi Na!

Có lẽ giờ này cánh cửa ấy đã khép lại rồi anh ạ! _ cô cúi gằm mặt.

Ý em là sao?

Có lẽ bây giờ cậu ấy đang trên máy bay rồi anh Quốc ạ!

Mấy giờ Bảo đi em?

3h.

Vẫn còn 30’ nữa mà, cố lên em. Anh sẽ là con đường cho em đi đến cánh cửa tình êu đó. _ Quốc xem đồng hồ rồi nói với cô.

Không để cô thêm lưỡng lự Quốc kéo tay cô chạy nhanh xuống nhà xe và nhanh chóng yên vị trên chiếc xế hộp.

Quốc đạp ga chạy hết tốc độ, lạng lách qua những “chướng ngại vật” và con đường tấp nập xe qua lại khiến cô luôn chao đảo.

Anh chạy cẩn thận, từ từ thôi anh!

Nếu còn từ từ thì em sẽ không kịp đâu!

“Kítttttt… rầm” _ Quốc thắng gấp nhưng vẫn không kịp, xe anh đã tông phải đuôi xế hộp phía trước.



Ôi trời đứa con yêu dấu của tôi! _ chủ chiếc xe xót xa. – Xuống xe! Nhanh! _ hắn đập cửa kính xe Quốc và ra lệnh.

Tôi xin lỗi! Anh thông cảm, tôi đang rất bận. _ Quốc lấy ví và rút ra mười tờ 500k. – Anh cầm tạm số này sửa xe trước, lát nữa tôi sẽ quay lại và đền bù mọi thiệt hại cho anh! Anh thông cảm, chúng tôi hiện giờ đang có việc rất bận!

Bận bịu gì tôi cóc cần biết, anh xem đi cục cưng của tôi bị như thế là do anh đó xuống xe nói chuyện. Mau! _ hắn nạt nộ.

Anh để em xuống đây được rồi, em tự lo được mà! _ cô tháo đai an toàn.

Nhưng…

Anh yên tâm! Em ổn mà vả lại từ đây đến sân bay cũng chỉ còn hơn cây số nữa thôi, em chạy bộ được mà. _ cô nói rồi mở cửa xe chạy đi thật nhanh.

Cẩn thận nha Na! _ Quốc dặn.

Cô sử dụng hết tốc độ mà mình có được trong hiện giờ để chạy, mong rằng sẽ kịp giờ.

Cậu phải đợi tôi! Phải đợi tôi biết chưa tên khốn kia! Cậu mà giám lên máy bay tôi sẽ xé cậu ra trăm mảnh đó. Hộc hộc…

Một cây số không là gì với đôi chân của cô, nhanh chóng cô đã có mặt ở sân bay.

Cô tìm khắp nơi quanh đó nhưng không hề thấy bóng dáng người cô muốn thấy đâu, cô liền vội vã chạy tới ban lễ tân hỏi chị tiếp viên.

Chào chị! Chị cho em hỏi chuyến bay tới Úc đã đi chưa ạ?

Chào bạn! Ưm… chuyến bay mới cất cánh được hơn hai phút rồi bạn ạ!

… _ cô hụt hẫng.

Bạn có cần tồi giúp gì không?

… _ cô không trả lời, loạng choạng quay bước đi.

Không chịu nổi, cô ngồi phịch xuống băng ghế chờ.

Tôi đã nói là phải đợi tôi mà, ai cho phép cậu đi trước hả tên khốn kia? Tôi ghét cậu! Tôi ghét cậu! Hức hức… tôi ghét cậu! Sao cậu giám bỏ rơi tôi chứ? Tôi ghét cậu! Đến đó phải sống thật tốt đó biết chưa? Cậu chỉ được phép tăng cân cấm có giảm, nếu để tôi biết cậu giảm đi cân nào tôi sẽ hành hạ cậu đến khi nào tăng cân thì thôi. Hức hức… phải cười thật nhiều đó biết chưa? Không được để đứa con gái nào ngoài tôi được phép bắt nạt, nếu không cậu tiêu với tôi rồi. Hức hức hức… Đồ đáng ghét! Huhuhu tôi… tôi ghét cậu!

Cô cứ mãi ngồi như thế mà không hề biết sau kưng mình có một người đang đứng đó nhìn cô.



Người đó là ai? Liệu có phải cậu? Toàn bộ mọi việc đã xảy ra phải chăng chỉ là phép thử cậu dành cho cô???

Chương 28.1

Cô cứ mãi ngồi như thế mà không hề biết sau lưng mình có một người đang đứng đó nhìn cô.

*Có vẻ như nhóc này rất quan trọng với cô bé! Chuyến này đi không uổng công rồi.* _ là người đã đứng sau lưng cô từ đầu đến giờ, mà không, phải là theo dõi đã lâu mới đúng.

Bỗng…

Có một người ngồi xuống chiếc ghế cạnh cô, quay sang nhìn người bên cạnh mình cô ngỡ ngàng.

- Anh… _ cô bật dậy giật lùi về sau vài bước.

- Có cần ngạc nhiên thế không cô bé? Dù sao cũng làm quen trước rồi mà.

- Ai quen biết với tên đồi bại như anh, hứ _ cô gằn lên nhìn hắn.

Cô quát lớn nên ai cũng ngoái nhìn hắn ta, nhưng không mảy may quan tâm hắn ngồi bắt chéo chân ung dung.

- Dựa vào đâu mà em nói anh đồi trụy?

- Cái hẻm vắng, cầm đầu một đám du đãng muốn làm nhục một cô gái thì anh nghĩ gì về hắn?

- Đó chỉ là hiểu lầm thôi.

- Her hiểu lầm, vậy cứ để tôi hiểu lầm hen; chào! _ cô nói rồi bỏ đi không quên để lại cái nguýt cháy mắt cho hắn ta.

*Thú vị thật! Mới chỉ là màn chào hỏi thôi cô bé, mình còn nhiều dịp để thành người quen mà.* _ hắn cười nửa miệng.

Cô rời khỏi sân bay, cứ thế lang thang trên phố và không biết mình đang đi đâu. Khi để ý lại thì mới biết mình đang đứng tại công viên, tại chỗ hai người thi đấu cầu lông.

Nghĩ lại mọi việc cô thấy nó trôi qua thật nhanh, kể từ khi quen cậu thoáng cái đã gần được một năm, thời gian tuy không hẳn là dài nhưng đủ để hai trái tim chung nhịp đập. Phải mất bao lâu? Và đến khi nào nhịp đập trái tim cô mới trở về “vận tốc” bình thường như trước…???

Gió thổi mạnh làm tóc cô đan vào nhau rối tung, tóc rối như lòng cô đang rối bời.



Chợt…

Có một cánh tay ôm lấy cổ cô và một hơi ấm quen thuộc phả vào má cô…

- Cậu đợi tôi lâu không?

*Bảo!*

Cô liền quay lại

- Cậu…

Cậu nở nụ cười thiên thần

- Sao cậu… máy bay cất cánh rồi mà… sao…?

- Máy bay? Máy bay cất cánh thì liên quan gì đến tôi? _ cậu ngạc nhiên.

- Cậu đùa tôi đấy ah?

- Đã mấy ngày tôi chưa gặp cậu thì đùa kiểu gì?

- Cậu định làm ngơ sau trò đùa quá lố này sao? Đồ dối trá!Giả tạo!

- Cậu… cậu đang xúc phạm tôi đấy! Tôi đã nói là không biết gì mà, lúc anh Huy nói cậu đang chờ tôi ngoài sân bay tôi liền ba chân bốn cẳng chạy tới đó nhưng tại kẹt xe nên tôi chạy bộ mấy cây số rồi mới bắt được taxi để đến đó cậu có biết không? Tới đó tìm cậu khắp sân bay mà có thấy đâu, buồn quá nên tôi đi bộ về ai dè… đi hồi sao không biết lại lạc vào đây. Thấy cậu nên tôi chạy lại liền nek! Không ngờ cậu… cậu cho tôi ăn mắm muối xối xả hành ớt là sao? _ cậu nóng phừng phực.

- Có chuyện gì vậy?

- Chính tôi mới đang không hiểu có chuyện gì đang xảy ra đây.

- Vậy mọi chuyện là sao? Chính cậu định đi Úc mà? Vì vậy nên tôi mới chạy ra sân bay chứ.

- Làm gì có, tôi muốn ở chả được thì định đi đâu?

- Her… _ cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Khoan đã! Ai nói là tôi đi Úc hở?

- Ưm… Hoàng Lâm.

- Hoàng Lâm?

- Chính cậu gọi điện cho cậu ấy nói mà!

- Tôi không có.

- …

- Chắc chắn có người dựng chuyện, _ cậu nheo mày suy nghĩ. *Có khi nào do anh Huy… trời ơi anh giúp thì cũng phải bàn với em một chút chứ. Anh đang biến em thành thằng ngố nửa mùa thằng khùng toàn tập đây…*

- Sao?

- Ơ không có gì!

- Vậy là các người đang dựng chuyện để chọc ghẹo tôi? _ cô nắm chặt hai tay.

- Không có mà!

- Được lắm. _ cô nói rồi tức giận bỏ đi.

- Na! Na Na! _ cậu chạy theo, kéo tay cô lại. – AAAAA đau… _ cậu la lên.

Cô bẻ tay cậu khóa ra phía sau, tức giận.

- Tránh xa rôi ra! _ cô nói trong nước mắt và đẩy cậu té nhào xuống đất.

Nhất quyết không chịu thua cậu đứng dậy.

- Dù không biết tôi đã làm gì khiến cậu buồn nhưng tôi vẫn xin lỗi cậu!

Cô nghe cậu nói liền đứng lại

Cậu bước lên đứng trước mặt cô, đưa tay lau đi giọt nước mắt đang lằn trên má cô.

- Cậu đừng khóc! Thà cậu đánh tôi, mắng tôi làm gì tôi cũng được nhưng xin cậu đừng khóc!

- Đủ rồi. _ cô hất tay cậu ra và định đi tiếp.

- Có lẽ anh hai và mọi người đã tạo điều kiện này cho tôi, tôi phải cám ơn họ mới đúng. Cám ơn vì đã cho tôi được đứng đây! _ cậu đổi giọng ấm áp.

- … _ cô nhìn cậu khó hiểu.

- Hơn ai hết tôi muốn biết trái tim cậu có tôi không. _ cậu nhìn vào đôi mắt cô.

- … _ cô im lặng.

- Thực ra tôi đã thích cậu từ lâu nhưng…

- … _ cô chờ cậu nói tiếp.

- Nhưng vì…

- Sao cậu không nói từ trước? _ cô hỏi.

- Vì sợ rằng nếu nói ra đến cả cơ hội làm bạn cũng không còn huống chi là…

- Vậy tại sao bây giờ cậu lại nói?

- Vì tôi muốn biết cơ hội bước vào trái tim cậu có dành cho tôi không, thà một lần đau còn hơn cứ phải đau đớn nhìn cậu từ xa mà không giám làm gì.

- …

- Na! _ cậu cầm tay cô lên. – Làm người yêu Bảo nha? _ cậu nói và nhìn cô bằng tất cả những gì chân tình nhất tạo thành ngọn lửa đang rực cháy trong đôi mắt cậu. – Hãy làm mảnh ghép còn lại của trái tim tớ nha?

- … _ cô chỉ nhìn cậu mà không nói gì.

- Cho tớ một cơ hội để tôi được chăm sóc cậu nha Na?

- … _ cô im lặng trong vài giây. – Điều cậu sợ rất chính xác! _ cô với ánh mắt đanh thép nhìn cậu.

- Ý cậu là…? _ Bảo mơ màng nhận ra ý của cô.

- Tình bạn của chúng ta đến đây là chấm dứt. _ cô nói nghiêm giọng.

Chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng câu nói này vẫn là cú sock mạnh với cậu, cậu buông tay cô, hụt hẫng và thất vọng quay lưng bước đi.



- Kết thúc tình bạn để bắt đầu một mối quan hệ mới! _ cô nói.

Cậu như đang lơ lửng trên trời khi nghe cô nói, nhanh chóng quay lại chạy đến giữ hai vai cô.

- Ý cậu… ?

- Còn phải hỏi hở? Đồ đáng ghét! Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?… _ cô đánh tới tấp vào người cậu.

- Tớ cũng nhớ cậu! Nhớ nhiều lắm! Nhớ đến nỗi đứng cạnh bên cậu tớ cũng thấy nhớ! _ cậu ôm lấy cô, đưa tay vuốt mái tóc mượt và nói ngọt ngào.

(Hèhè… tay Bảo này chuyển đại từ nhanh nhẩy, từ tôi è tớ luôn. Đúng là t/y làm người ta phải thay đổi nhiều thứ… hehe)



=-=-=

Hai người cùng nhau tản bộ bù cho những ngày thiếu vắng đi một nửa kia.

Cậu luôn “đeo”nụ cười hạnh phúc nở trên môi, đôi mắt lúc nào cũng đặt tại tiêu điểm là cô. Cô vờ bước đi như không có chuyện gì nhưng rõ ràng chỉ cần nhìn cơ mặt cô ai cũng đoán được cô nàng đang hạnh phúc đến nhường nào.

- Này! Mặt tôi dính gì sao cậu cứ nhìn rồi cười miết vậy? _ cô khoanh tay trước ngực.

- Hì… _ cậu gãi đầu. – Không có!… Mà này, đừng có xưng tôi với Bảo nữa đấy!

- Không! _ cô phồng miệng.

- Tại sao?

- Không thítttt.

- Không thích cũng phải đổi!

- Why?

- Có thấy ai yêu nhau mà suốt ngày tôi với cậu không? Hơn nữa chỉ có cậu tớ đây mới xưng tớ thôi nhé! Hì… để phân biệt nữa chứ.

- Không!

- Đáng lẽ là anh đấy, tớ hơn ấy 1 tuổi đấy nhớ!

- Không!

- Vậy thì tớ là huề còn gì?

- … hứ. _ cô lườm yêu rồi bỏ đi.

- Nek! Đi mà!

- …

- Nha!

- …

Cậu năn nỉ suốt dọc đường chỉ với cách xưng hô.

(Có phải khi yêu người ta thường trẻ trâu thế không nhỉ…???)

Có lẽ đêm nay sẽ là đêm khó ngủ với chàng và nàng.

♥♥♥ + ♥♥♥

Sáng hôm sau…

Đã 7h mà vẫn chưa ai trong hai người thức dậy, cũng chỉ vì đêm qua mất ngủ nên sáng nay vừa chợp mắt chút thì trời đã sáng. Không có tiếng gà gáy gọi ngày nhưng có tiếng chuông báo thức gọi hai người.

“Rengggggg”

- Oáp ồn ào quá… _ cậu ngái ngủ, tay với tìm đồng hồ. – Hả? trễ vậy rồi sao? _ cậu hé mắt nhìn giờ giấc mới biết đã 7h. Lập tức cậu phi thân vào WC làm thủ tục.

Hôm nay mất nhiều thời gian chải chuốt hơn mọi khi xíu nhưng vì thời gian nên cậu chỉ nghía được chút và phóng thật nhanh đến nhà cô.

*Không biết nhỏ thức chưa ta…?* _ cậu háo hức.



- Na ơi Na! _ cậu gọi cửa.

- Ra đây. _ nội chạy ra mở cửa.

- Na dậy chưa nội? _ cậu dè dặt.

- Vào nhà đi con, nó cũng mới dậy thôi chắc đang chuẩn bị đi học rồi đó. Vào nhà đợi nó đi con.

- Dạ!

- Mà Bảo này!

- Vâng?

- Hôm rày sao còn không ghé chơi? Bé Na nó buồn lắm đó.

- Dạ thật ạ? _ cậu có vẻ vui sướng.

- Nội nói bé Na buồn mà con vui tới vậy đó hả Bảo?

- Dạ không nội. _ cậu nói rồi ngồi gần lại bóp vai cho nội.

- Na buồn vì Na để ý tới con đương nhiên là con vui rồi! Nếu ai giám làm Na buồn con sẽ xử đẹp họ luôn nên nội đừng nghĩ xấu oan cho con nha nội.

- Còn nếu con mà làm bé Na của ta buồn thì nội sẽ xử trên mức “đẹp” với con đó Bảo!

- Dạ! _ cậu đưa tay lên trán nghiêm giọng hô như trong quân ngũ.

- Còn phải xem hành động của con chứng minh kìa, nói miệng thì ai cũng có thể. Nào là hái sao trên trời, đi khắp đại dương, tru du thiên hạ, đời đời kiếp kiếp…

- Dạ nội con biết mà! Con hứa gì nói gì cũng phải dựa trên thực tiễn con có nữa chứ nội

- Không biết đâu mà tin được lời anh nói nhẩy? _ nội móc.

- Đây con ví dụ cho nội xem nhé! Giả sử con là cậu ấm của một gia đình có điều kiện chẳng hạn nhưng con đi khoe với Na là nhà con đây có công ty giàu nhất nhì thế giới, Na muốn gì con chiều hết.

- Ờ đấy!

- Nhưng phải xem trên thực tế là Việt Nam mình có tình hình kinh tế thế nào chứ, nếu có công ty nhất nhì thế giới thì kinh tế nước mình vượt luôn cả Trung Quốc để dẫn đầu rồi, mà nước mình mới trên đà phát triển thôi mà nội!

- Ăn nói cũng được đấy, nội không cần biết những chuyện khác nhưng chỉ cần hai đứa thật lòng thật dạ đến với nhau, biết thông cảm, yêu thương, chia sẻ và chăm sóc cho nhau tốt là nội đã vui lắm rồi.

- Vâng, con cám ơn nội! Nhưng mà… sao nội biết con… với Na…

- Có gì phải giấu chuyện đó, nhìn điệu bộ bé Na với con thì đủ biết lắm rồi. Con nên nhớ nội đã đi trước con vài chục năm rồi đó, có cái gì nội chưa trải qua; sinh lão bệnh tử còn mỗi tử thì nội chưa qua thôi.

- Nội! _ cô đang xuống cầu thang nghe nội nói cô đanh lại. – Nội không được nói thế, nội còn nói vậy con ứ làm bánh nội ăn nữa đâu!

- Cái con bé này! _ nội ôm cô vào lòng.

- AAA _ cậu la lên.

- Gì vậy Bảo? _ cô hỏi.

- Đi thôi, gần tới giờ học rồi, thưa nội bọn con đi! _ cậu nói rồi kéo tay cô chạy.

- Từ từ nào, đợi tôi tí nào… “kịch”… ui ya… _ cậu đang kéo cô chạy thì bất ngờ “thắng gấp” và quay lại, làm đầu cô “đâm” vào ngực cậu. – Cậu sao vậy?

- Đã nói là đổi cách xưng hô rồi mà! _ cậu nghiêm giọng.

Cô ngẩng lên, mắt chớp chớp nhìn cậu *Bây giờ mà căng lên chắc cậu này xịt khói mất… hòa bình vậy…* _ cô nghĩ bụng.

- Ờ hờ… tôi… ah quên… t… tơ…tơ… _ cô cà lâm.

Cậu khoanh tay trước ngực đợi cô.

- Nói thế mà cũng khó khăn vậy hả?

- Hì… thôi mình đi ha, kẻo trẽ giờ đóng cổng mất! _ cô đánh trống lảng kéo tay cậu đi.

- Cậu ăn gian. _ cậu không chịu nhưng vẫn bị cô lôi đi xềnh xệch.



Quốc ngồi trong xe đi dần theo hai người, nhìn qua cửa kính tim anh như vỡ vụn nhưng đôi môi vẫn khẽ nở nụ cười. *Chỉ cần em hạnh phúc và luôn cười thế này là đủ rồi!*. Quốc vòng đầu xe và đi theo hướng ngược lại.

- Ơ…

“Kít”

Quốc thắng xe gấp khi thấy một thanh niên chạc tuổi trông rất quen.

*Không thể nào, cậu ta làm gì ở đây chứ? Chắc mình nhìn lộn.*

Nhìn hắn đi có vẻ rất ung dung tự tại, nhưng sao trực giác của Quốc đang nói rằng hắn có gì đó không tốt lành.

Quốc quyết định mở cửa và xuống xe, nhưng… vừa đóng cửa lại xoay qua đã không thấy hắn đâu. Người Quốc bỗng lạnh đi, anh chạy quanh đó cố tìm hắn nhưng không thấy. *Nếu là cậu ta thì không ổn rồi, bé Na… không, anh sẽ không cho ai có quyền làm tổn hại đến em.*

Nhưng dù có tìm đến đâu nếu một người đã cố tránh mình thì có tìm cũng vô ích, Quốc vẫn không thể tìm ra người đó.

*Cậu có tiến bộ đấy … tk3!* _ một người đội chiếc mũ phớt đen dựa vào gốc cây gần đó, hắn nhìn Quốc và khẽ nhếch mép thành điệu cười nửa miệng đầy khó coi.

chishikarin_360

p/s: Chào cả nhà! *cúi đầu*

Chishi xin lỗi tất cả các mem vì chap này hơi ngắn so với những chap trước! Đáng lẽ đã có một chap dài rồi nhưng mới hồi tối lúc Chishi định lấy bài để post thì… trời ơi bài Chishi bị virus phá hoại, đành ngồi viết lại nhưng mới được tới đây thôi các mem thông cảm cho Chishi nhé!

Xin lỗi và cám ơn các mem nhiều!!! *cúi gập người*

Chúc cả nhà buổi tối vui vẻ!!!

Thân ái!

hết chương 28.1


/76

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status