Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Chương 63

/76


Tất cả mọi người vẫn đang reo hò, cỗ vũ và mong đợi cô gái ấy xuất hiện… Bỗng… tất cả đều rơi vào im lặng…

Một cô gái nhỏ xuất hiện dưới chân sân khấu, ánh mắt cậu nhìn cô gái ấy đã nói rõ nhất người đó là ai.

Tất cả im lặng là vì họ muốn theo dõi tiếp câu chuyện tình yêu kia, hay đang ngạc nhiên đến độ không nói được gì vì hình tượng cô gái nhỏ ấy không như họ tưởng?

Cô nắm chặt dây cặp mình đang đeo, hít thở một hơi thật sâu, bước lên sân khấu. Đôi dày nhẹ tênh thường ngày cô vẫn yêu quý sao bây giờ bỗng trở nên nặng trịch thế này? Nó như đang níu chân cô lại…

Cậu thì vui khỏi phải nói, thấy cô xuất hiện là trái tim cậu như nhảy vũ điệu chachacha rồi. Cậu phải cố kìm nén hết sức, nếu không chắc đã chạy lại, bế cô và quay vài vòng “trên không” mất rồi.

Cô đã đến đứng trước mặt cậu…

- Cảm ơn cậu! _ cậu khẽ nói.

- Vì điều gì?

- Tất cả.

- …

- Và cảm ơn cậu… vì đã lên đây!

- …

Hai người nhìn nhau hồi lâu như để cảm nhận cái “chất” đang có trong mắt nhau vậy.

Trong khi ấy, từ một góc nhỏ, một đôi vai đang run lên bần bật, môi mím chặt, có lẽ đang giận lên đến run rẩy…

Anh trợ lý từ phía cánh gà đi ra, đưa cho cậu thứ gì đó như vô hình mà không ai đứng dưới có thể thấy được. Thì ra là một sợi chỉ màu đỏ, nhưng chỉ là một đầu thôi, còn đầu kia của sợi chỉ ở đâu thì không rõ. Cô không hiểu cậu định làm gì, những con người đang ngơ ngác kia lại càng không hiểu gì.

- Cậu có biết cậu hư lắm không? _ cậu làm mặt giận.

- … _ cô ngơ ngác, hơi chau mày.

- Toàn bỏ tớ đi một mình thôi, định đánh quả lẻ hở? Từ giờ để xem cậu có còn bỏ rơi tớ được nữa không. Tớ sẽ cột chặt cậu thế này nè. _ cậu vừa nói vừa buộc sợi chỉ vào một ngón tay của cô. Vừa dứt câu nói cũng là lúc cậu buộc xong, cậu giơ tay cô vừa được cậu buộc sợi chỉ lên cho cô xem như để nhắc nhở.

- …

- Cậu nhắm mắt lại được không? _ cậu hỏi cô.

- Hở? _ cô giật mình nhẹ.

Không biết cậu định làm gì đây…

- Ưhm. _ cô đành làm theo lời cậu.

Cậu mỉm cười, nụ cười không biết biểu tượng cho điều gì nữa…

Ánh đèn trên sân khấu bỗng tắt, một lần nữa tất cả lại chìm vào bóng tối. Nhưng nhanh chóng, ở một góc bên kia (đối diện) sân khấu xuất hiện một luồng ánh sáng. Bấy giờ thì tất cả mới nhận ra ý định của cậu là gì? Ánh sáng đó bắt đầu di chuyển về phía sân khấu… Tất cả đều hướng theo đó… và… nó dừng lại khi vật ấy đã chạm vào tay cô. Đúng lúc vật ấy chạm tay cô thì đèn điện khoảng sân khấu đều được bật lên sáng trưng.

Cô giật thảy mình, vội mở mắt ra nhìn… ôi… người cô nóng ran, cổ họng cứng lại, đôi mắt hoe hoe đỏ, toàn thân bất động…

Đầu kia của sợi chỉ ấy là để dành cho chiếc nhẫn này đến với cô đây…

Cô phải cố gắng lắm mới có thể nhúc nhích cổ mình quay sang nhìn cậu.

Cậu nở nụ cười dịu dàng tỏa nắng nhìn cô âu yếm…

- Cậu nhận nó nhé!? _ cậu hỏi.

Cô nhìn cậu… rồi nhìn chiếc nhẫn đang trong ngón tay mình. Cô sờ lên mặt nhẫn có một viên đá nhỏ, với những họa tiết nhỏ giản dị nhưng được trạm trổ hết sức tinh tế.

Mọi người và nhất là cậu đang rất hồi hộp đợi câu trả lời của cô, nhưng cô chỉ im lặng nhìn chiếc nhẫn và không nói gì… một hồi lâu.

- Cậu nhận nó nhé! _ cậu hỏi lại.

Cô tháo chiếc nhẫn ra, cầm trên tay lật qua lật lại xem thử. Cô liếc mắt qua cậu…

Ánh mắt ấy lập tức làm cậu lạnh ót. Mới chỉ vài giây thôi sao ánh mắt ấy có thể thay đổi một cách nhanh chóng đến vậy? Cô nhìn cậu như nhìn một người xa lạ, nét mặt không còn biểu cảm-lạnh tanh.

Cô thở mạnh một cái, cầm chiếc nhẫn nhìn đi nhìn lại rồi đi vòng qua cậu một lượt.

- Cậu nói tôi nhận cái này sao? _ cô nói.

- …

- _ cô nheo mắt nhìn chiếc nhẫn, bặm môi lại. – Chậc, nhỏ quá không?

- Không sao, vẫn còn cỡ lớn hơn mà, tớ sẽ đổi lại chiếc vừa với cậu hơn.

- Nhưng tôi thì không thích.

- … Không sao, tớ sẽ để cậu chọn chiếc cậu thích.

- Chậc chậc. _ cô lắc đầu nhìn cậu. – Tôi tưởng cậu thông minh lắm, không ngờ lại ngốc đến thế là cùng.

Tất cả đều ngớ người, ngạc nhiên đến như sững sờ.

- Ý cậu là sao? _ cậu trầm giọng xuống.

- Tôi nói thế mà cậu còn không hiểu à? Thôi được, để tôi giải thích cậu nghe lại, tôi chỉ nói lần cuối; hãy nghe rõ và nhớ kĩ nhé! Tôi không thích cái này, nó không hợp với tôi. Tôi thấy hết thú vị với trò chơi này rồi, cậu ngây thơ hay giả vờ ngây thơ để không hiểu thì tôi không cần biết. Đến đây là game over được rồi đó, tôi hết hứng thú với cậu rồi, giờ thì hiểu chưa? _ cô đưa ánh mắt châm biếm lại gần cậu và nói với giọng mỉa mai đầy kiêu ngạo.

- Tớ không hiểu, rõ ràng cậu đối với tớ…

- Tôi đối với cậu là thế đó. Đừng hiểu lầm! Chỉ là trò chơi thôi.

- Cậu đang đùa tớ phải không? Cậu đùa quá đáng rồi đó. Tớ không vui đâu nhé.

- Cậu có vui hay không cũng đâu ảnh hưởng gì đến tôi.

- Cậu…

- …

- Tôi không nói lại lần nữa, game over.

- “Trò chơi”… _ cậu nhắc lại.

Cô nhún vai

- Tớ không tin!

- Tùy cậu thôi. Có điều, hãy cầm cái này về đi. _ cô cầm chiếc nhẫn trên tay đưa ra trước mặt cậu, chờ cậu nhận lại.

- …

- Tôi mỏi tay rồi, nhanh đi. _ cô giục.

- Cậu không thích?

- Uhm!

- Vì không hợp?

- Uhm!

- Hứng thú?

- Hết rồi.

- Trò chơi?

- Uhm!

- Her, tôi ngu.

- …

- Không thích thì có thể làm gì tùy ý cậu, tôi không lấy lại thứ gì khi đã cho đi.

- Tôi biết làm gì với nó bây giờ nhỉ?

- …

- Cậu không nhận lại, tôi không lấy, thế cũng bằng bỏ chứ làm gì. _ cô nói tỉnh bơ.

Cậu thật sự sock, không lời lẽ nào có thể diễn tả được tâm trạng cậu lúc này…

- Được, vậy hãy làm gì cậu muốn. _ cậu cắn răng để nói ra câu ấy.

- Là cậu nói nhé!

- …

Thật sự trong thâm tâm cậu nào muốn chuyện ấy xảy ra, cậu vẫn hy vọng đây chỉ là đùa. Như một giấc mơ, qua nhanh thôi…

“Kenggg”

Tiếng kêu của một một sự va chạm giữa hai kim loại với nhau. Chiếc nhẫn trên tay cô đã biến mất. Phải, cô đã ném nó đi.

Tim cậu vỡ vụn, không còn một giọt máu trong trái tim ấy nữa, ngay khoảnh khắc ấy… nó đã chết.

- Tôi đi được rồi chứ? _ cô nói thản nhiên.

- … _ cậu như chết đứng.

- Sau này hãy thông minh lên một chút nhé! _ cô vỗ vai cậu, nói rồi quay lưng đi, chỉ mong nhanh chóng rời khỏi chốn này.

Nhưng… cổ tay cô bị xiết chặt trong tay cậu, cậu đang níu giữ cô ở lại.

……Cô quay lại, nhìn thẳng vào mắt cậu bằng ánh mắt lạnh lẽo thấu xương tủy. Lách cổ tay mình khỏi tay cậu, cô hờ hững bỏ đi.

Cô rời khỏi sân khấu, cố kiềm chế cảm xúc để không bật tiếng nấc, cố rảo bước nhanh hết sức có thể. Đi tới đâu tất cả đều dạt ra đến ấy, cứ như họ đang sợ một căn bệnh dịch mà tránh vậy. Hết chỉ chỏ rồi bỉu môi cùng những cái nhìn khinh khi…

Thật tội nghiệp cho cậu, cậu như chết lặng theo từng bước chân của cô đang nện xuống sàn.

Chỉ còn vài bước nữa thôi là có thể rời hẳn nơi đó, cố lên, nín chịu thêm chút nữa thôi…

Nhưng không được rồi, cô đã lỡ bật nấc, nước mắt lăn dài khi chỉ còn một bước chân nữa thôi là qua khỏi cửa hội trường này. Tưởng rằng không ai nhìn thấy, nhưng không, có đấy. Người không nên thấy đã nhìn thấy, còn người nên nhìn thấy thì lại không thể.

Cô đi, cậu ở lại. Một người day dứt khôn nguôi, một người đau khổ khốn cùng. Và còn một người, một người với điệu cười khảy kia có nghĩa là gì?

___o0o___

Cô vừa ra khỏi đó liền bỏ chạy thật nhanh, giữ chặt lồng ngực lại-nơi trái tim đang thét gào nỗi đau dữ dội.

*Tớ xin lỗi! Xin lỗi cậu nhiều lắm! Nhưng… thà đau một lần rồi thôi Gia Bảo ah. Tớ biết cậu sẽ buồn, sẽ giận tớ lắm, nhưng sẽ qua cả thôi. Đừng tha thứ cho tớ nhé! Từ giờ, có lẽ không còn những khoảnh khắc được nũng nịu trên lưng cậu nữa rồi. Nó sẽ vẫn ấm chứ? Hãy dành nó cho người xứng đáng với cậu nhé! Chắc cậu đang đau và thất vọng về tớ lắm; tớ cũng đau lắm Gia Bảo à! Nhưng thế này sẽ tốt hơn cho cả hai chúng ta. Nếu còn bên cậu, tớ sợ một ngày sẽ làm cậu đau hơn bây giờ rất nhiều. Tớ với cậu… “xa” lắm cậu ạ. Chúng mình… đến đây thôi nhé!?*

___o0o___

Còn lại khách sạn…

Khách khứa bắt đầu bỏ về, sợ thông tin của bữa tiệc bị rò rỉ ra ngoài, Gia Huy phải tìm mọi cách để xử lí cho sự việc êm xuôi; nếu không chắc chắn sẽ có một sự kiện là chấn động lớn trên thương trường, tập đoàn sẽ lại lâm vào tình trạng khó đỡ mất.



Tất cả đã về hết, ngay cả những nhân viên vệ sinh cũng đã ra về. Chỉ còn lại mình cậu, mình cậu vẫn đứng đó.

- Rồi sẽ ổn thôi _ Gia Huy đến bên cậu.

- …

- Anh sẽ đưa em về.

- Hãy mặc em đi! _ cậu vô cảm thốt lên câu nói rồi bỏ đi.

Nếu là khi sáng, cô chắc chắn sẽ nhận lời cậu mà không cần do dự nhiều. Nhưng bây giờ… không thể, cô không thể xem như không có chuyện gì để vui vẻ đến với cậu được.

Sau bữa ăn ấm áp khi sáng ở nhà nội, Thiên Tuấn đã nói với cô tất cả, cả kế hoạch và dự định anh sắp thực hiện. Cũng là một người con, một người bạn, sao cô có thể không làm gì được. Bản thân cô cũng không muốn mình cuốn vào vòng luẩn quẩn thù địch, nhưng cô không muốn để Thiên Tuấn một mình mạo hiểm lần nữa. Nghĩ chuyện lâu dài với cậu, thực sự cô cũng không thấy gì phía trước mối quan hệ của hai người. Hoang mang, lo sợ, vô định, chính cô cũng không biết mình muốn gì, sẽ làm gì, sẽ đi về đâu. Nếu nhận lời cậu, cô sợ mình đã trói buộc cậu, lỡ có chuyện chẳng lành chẳng phải cô đã làm lỡ tuổi xuân, thời gian của cậu sao? Thà rằng cứ thế, một lần tổn thương để rồi sẽ không phải thương tổn nữa.

Liệu rằng lựa chọn và quyết định của cô có đúng???


/76

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status