Hoa Hải Đường lại nở, nửa năm trôi qua trong nháy mắt.
Nam Thừa Diệu xưng vương, từ đó quân lâm thiên hạ.
Không lâu sau đó, Tề Việt xuất binh tấn công Nam Triều, tuy rằng vẫn chưa thể xâm phạm, nhưng chiến sự cũng đã gần kề, không thể tránh khỏi.
Người lãnh binh là phò mã của Thiên Luyến công chúa, Mộ Dung Liễm.
Mà vị trí hoàng hậu của Nam Thừa Diệu vẫn để lại cho chính thê, thứ nữ của gia tộc tội thần Mộ Dung thị, Mộ Dung Thanh.
Trong một thời gian ngắn, hai chữ “Mộ Dung” gây nên bao chuyện xôn xao bàn tán, ngay cả ở nơi thâm sơn như Tà Y Cốc cũng có thể nghe thấy.
Ta không biết Liễm xuất binh có phải là vì báo thù hay không, càng không hiểu rõ, tại sao Nam Thừa Diệu lại làm như vậy, chẳng phải biện pháp tốt nhất chính là báo cho thế nhân biết rằng ta đã chết hay sao, thế nhưng trong chiếu thư của hắn chỉ vỏn vẹn vài câu—
Mộ Dung thị nữ Thanh, hiền lương thục đức, hiểu rõ đạo nghĩa, trung trinh tiết liệt, xứng là mẫu nghi cho vạn quốc, nay sắc phong ngôi vị Hoàng hậu.
Ta thật không biết hắn cần gì phải làm như vậy, chỉ có điều, hiện tại cả Nam Triều đều nói rằng Hoàng thượng trọng tình, vì nàng là chính thê của hắn, cùng hắn đi trên suốt con đường, cho nên hắn cho nàng địa vị trung cung, dù nàng có là tội thần chi nữ, kể cả việc nàng đau ốm, quanh năm chỉ có thể nằm ở thâm cung, thậm chí lễ sắc phong cũng làm rất đơn giản.
Lúc nghe thấy tin tức này, Tô Tu Miễn chỉ lẳng lặng nhìn ta mà nói, hắn không hề cho người đến tìm ngươi, nhưng lại dùng một cách như vậy để nói cho ngươi biết, hắn vẫn đang chờ ngươi trở về, mặc kệ là bao lâu đi nữa, hắn vẫn sẽ đợi đến ngày ngươi cởi bỏ hết thảy khúc mắc trong lòng.
Ta đặt bát thuốc ấm nóng vào trong tay hắn, gắng gượng mỉm cười với hắn: “Ngươi đừng nghĩ muốn đuổi ta đi, dù thế nào thì bây giờ ta cũng không đi, cứ thế mà ở lại Tà Y Cốc.”
Hắn không hề cười, quay đầu đi, thản nhiên nói: “Sinh tử có mệnh, ta đáng để ngươi phải lao tâm như vậy sao.”
Ta chợt cảm thấy sợ hãi, nỗi sợ càng nặng nề hơn cái ngày ta cùng Li Kha chạy về, khi trở lại nơi ly biệt, ta nhìn thấy lớp màn xanh vây quanh khắp nơi, thế nhưng lại không nhìn thấy hắn đâu.
Li Mạch, bạch y như tuyết, sắc mặt tái nhợt, nàng nhìn thấy chúng ta trở về, ánh mắt rung động, lên tiếng nói, ngươi trở về cũng đừng rời đi nữa, công tử sẽ không giữ ngươi, nhưng ta hy vọng ngươi có thể ở lại cùng hắn, sẽ không quá lâu.
Hắn ngồi phía sau tấm màn, ta không nhìn thấy, Li Mạch nói, lúc chữa thương, công tử không muốn ai nhìn thấy.
Một đoạn kí ức chợt xuất hiện, ta vô lực nhắm mắt: “Mỗi lần hắn bế quan, đều là chữa thương, đúng không? Vậy mà từ trước đến giờ, ta cứ nghĩ cũng giống như những lần ngươi và hắn tu luyện ở Tàng Phong lâu.”
“Là giống nhau.” Li Mạch không nhìn ta, chỉ lặng lẽ nói tiếp: “Cô nương cũng không nên tự trách mình, ngay cả trên dưới Tà Y Cốc cũng không có quá hai ba người biết, huống chi là công tử cố ý giấu ngươi, như vậy ngươi tuyệt đối sẽ không nghi ngờ.”
“Hắn thế nào?” Ta lo lắng hỏi.
Lời nói của Li Mạch ẩn chứa nỗi đau đến tê dại: “Ta không biết, công tử chưa bao giờ nói, cũng không cho chúng ta xem giúp. Ta chỉ biết công tử thật sự không ổn, nhưng ta vô lực, chỉ có thể nhìn người dùng độc để khống chế đau đớn, một lần lại một lần.”
Sau khi trở lại Tà Y Cốc, Li Mạch cho ta xem đơn thuốc do chính hắn kê, chỉ là một phương thuốc bình thường.
Bệnh càng độc càng cần đến dược liệu mạnh, nếu muốn kéo dài tính mạng, cần một phương thuốc ôn hòa vừa phải, đạo lý này ta sao có thể không hiểu.
Cho nên, khi bệnh tật bộc phát, hoành hành trong cơ thể, hắn chỉ có thể dùng độc để áp chế, hết năm này tháng nọ.
Ta nhìn hắn, hít sâu một hơi, sau đó đi đến trước mặt hắn: “Ngươi đã cứu ta nhiều lần như vậy, ta luôn thiếu ngươi một yêu cầu chẩn kim, ngươi nói không nghĩ ra là muốn điều gì, vậy hiện tại để ta giúp ngươi nghĩ. Trước đây, ngươi luôn khen ta thông minh, ngươi tin tưởng ta, nhất định ta sẽ tìm được cách chữa khỏi bệnh của ngươi, xem như hoàn thành lời chẩn kim năm nào. Ta biết, y thuật của ngươi cao hơn ta nhiều, nhưng ‘Y giả bất y kỷ’, ngươi để ta xem mạch giúp ngươi, cho dù ta không thể, vậy để Li Mạch, ngươi cho chúng ta xem được không?”
Câu nói sau cùng, ta gần như cầu khẩn.
Hắn nhìn sâu vào mắt ta: “Hàng đêm ngươi đều chông đèn xem y thư, ban ngày lại ở suốt bên cạnh ta, thậm chí không tiếc lấy máu mình làm thuốc, chính vì muốn trị bệnh của ta?”
Ta ngẩn ra, không rõ vì sao hắn biết được, còn chưa tìm ra lý do thoái thác, hắn đã nhẹ nhàng mở miệng: “Ngươi không cần phải tự trách mình, hiện tại ta trở nên như vậy cũng không phải vì ngươi. Tiên sư từng nói ta sống không quá hai mươi tuổi, có thể sống được thêm mấy năm nay, cũng xem như được trời cao ban ân.”
Một trận gió thổi qua, hoa Hải Đường rơi xuống như mưa.
Giọng nói của hắn vang lên giữa khung cảnh Mạn Thiên Hoa Vũ *hoa rơi khắp trời*, nghe ra thật thờ ơ: “Từ khi sinh ra, trên người ta không có nơi nào là không mang bệnh, những chứng bệnh này, một hai loại không thuốc nào có thể trị, còn ba bốn loại còn lại, ngay cả tên cũng chưa từng có. Cho nên tiên sư đã thu nhận và cưu mang đứa trẻ bị vứt bỏ là ta, người vốn có ý định dùng ta để thử thuốc, sau này có lẽ vì nhìn thấy ý chí kiên cường trời phú của ta mà thay đổi ý định, hao tâm tìm cách trị liệu cho ta, nhưng dù thế nào, ‘Y giả y bệnh bất y mệnh’, lấy độc áp chế vết thương tuy chỉ là cách trước mắt, nhưng vẫn là phương pháp kéo dài mạng sống tốt nhất.”
Ta kinh ngạc đến không nói nên lời, ánh mắt hắn thâm sâu nhìn ta: “Tiên sư đối với ta có ân, ta cứu ngươi cũng bởi vì ta đã đồng ý với người, toàn lực chăm sóc cho nữ tử có vết bớt Tân nguyệt trên cánh tay, cho dù ‘Họa tấn như sương’ có tổn hại đến cơ thể thế nào, ta vẫn sẽ dốc hết sức. Hơn nữa, thân thể ta vốn dĩ đã mang bệnh khó giải, tính mạng của ta, sớm cũng đến lúc kết thúc, tuyệt không phải vì ngươi.”
Ta bình tĩnh nhìn vào đôi mắt của hắn, gằn từng tiếng nói: “Bất kể thế nào, ta vẫn muốn ngươi đáp ứng với ta, nhất định là có biện pháp.”
Hắn nhìn ta một lúc lâu, khẽ thở dài, sau cũng không nói gì thêm.
Một đêm mưa rơi vần vũ.
Khi trời sáng, mở cửa sổ trông ra, mưa suốt một đêm, hiện tại chỉ còn tí tách, dần dần cũng ngưng.
Ta đi đến phòng thuốc, Li Mạch trao chiếc làn thuốc cho ta: “Công tử không ở trong phòng, đã đi đến khe suối Nhược Khê.”
Ta gật đầu, nhấc bút kê đơn thuốc, đưa cho nàng: “Li Mạch cô nương, đây là đơn thuốc hôm trước cô nương cho ta xem, ta nghĩ cho thêm một vị thuốc làm chất dẫn, phiền cô nương sắc lên, tối nay chúng ta lại thử qua.”
Cho dù thất vọng hết lần này đến lần khác, cho dù biết rằng chỉ như muối bỏ biển, nhưng, ta và Li Mạch vẫn cứ thử, không muốn buông xuôi.
Li Mạch nhận lấy đơn thuốc, không nói gì, sau khi trở lại Tà Y Cốc, nàng luôn luôn trầm mặc không nói.
Ta mang theo làn thuốc đi đến khe suối Nhược Khê, xa xa liền nhìn thấy bóng người thanh sam đứng dưới tán cây Hải Đường, đến khi tới gần, tâm lại không khỏi trầm xuống, cơn mưa tối qua đã làm Hải Đường tàn lụi, chỉ còn mỗi hắn cô độc dưới tán cây, chẳng biết tại sao, lại khiến lòng ta sợ hãi vô cùng.
Ta cầm chén thuốc đưa cho hắn, hắn uống xong, để ý đến tầm mắt của ta, thản nhiên nói: “Điêu linh là chuyện bình thường, nở rộ chỉ tồn tại trong phút chốc, nhưng chỉ cần một lần được khoe sắc, cũng không hề tiếc nuối.”
Ta càng cảm thấy sợ hãi, cố ép bản thân cười nói, nói muốn đàn cho hắn nghe.
Hắn không hề cự tuyệt, cùng ta đi dạo đến tiểu đình trong rừng Hải Đường, ta gảy đàn tranh, hắn đứng một bên nhìn, một lúc sau, hắn mang đến một chiếc đàn tranh khác, cùng ta dạo một khúc nhạc an bình.
Khi nhìn nhau, ánh mắt hắn nhìn ta sâu sắc, lẳng lặng nói: “Khuynh nhi, ngày hôm qua ngươi nhắc đến chẩn kim, ta đã biết là muốn điều gì.”
Ta đi đến bên cạnh hắn, ngồi xuống, cho hắn một nụ cười nhẹ nhàng: “Ngươi có biết hiện tại ta không có gì trong tay, vạn nhất không có khả năng thực hiện thì làm sao?”
“Ngươi có thể.” Hắn thản nhiên nở nụ cười: “Ta chỉ muốn sau này, bất luận có chuyện gì, cũng không muốn ngươi quá để tâm đến người ngoài, chỉ lấy bản thân mình làm trọng, sống thật tốt, bình yên qua hết cuộc đời này, như vậy, khi xuống cửu tuyền, gặp lại tiên sư ta cũng có thể ăn nói với người. Xem như là điều kiện chẩn kim mà ngươi thiếu ta.”
Lòng ta đột nhiên đau nhói, bàn tay nắm chặt giấu trong ống tay áo, nhưng nét mặt vẫn tươi cười như trước: “Nghe như ta được lợi quá vậy.”
Hắn cũng cười: “Đồng ý với ta.”
Đôi mắt nóng rực vì đau buốt, xoay người sang hướng khác, âm thầm thở sâu, sau đó mới bình tĩnh đáp: “Ta đồng ý.”
Sau khi đã ổn định tâm tình của mình, ta mở mắt ra, lại quay đầu nhìn hắn mỉm cười: “Nhưng, ngươi rõ ràng đã cứu ta rất nhiều lần, lại chỉ cần ta đáp ứng một lần chẩn kim.”
Ánh mắt hắn trở nên xa xăm, lướt qua rừng Hải Đường phía sau ta, qua thật lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: “Nếu, ta muốn thêm một lần chẩn kim, Khuynh nhi, ngươi có thể hứa với ta, nếu có kiếp sau, ngươi có thể cùng ta mỗi ngày mỗi năm cùng nhau ngắm hoa Hải Đường nở.”
Hắn bất chợt đứng lên, không chờ ta trả lời, thậm chí ta còn chưa kịp nhận ra, hắn đã nhanh chóng điểm huyệt ngủ sau gáy của ta.
Ta cố sức mở to mắt, nhưng lại không thể khống chế cơ thể đang dần mất đi ý thức, ta cảm thấy mình ngã vào một lồng ngực thoảng mùi hương thảo dược, khóe mắt rớt xuống một giọt lệ.
Trong lúc mơ màng, ta hình như nghe thấy giọng nói của hắn, trầm thấp như vậy, lại nhẹ như vậy.
Hắn nói, để ta không phải thương tâm, ngươi không cần phải thương tâm.
Nam Thừa Diệu xưng vương, từ đó quân lâm thiên hạ.
Không lâu sau đó, Tề Việt xuất binh tấn công Nam Triều, tuy rằng vẫn chưa thể xâm phạm, nhưng chiến sự cũng đã gần kề, không thể tránh khỏi.
Người lãnh binh là phò mã của Thiên Luyến công chúa, Mộ Dung Liễm.
Mà vị trí hoàng hậu của Nam Thừa Diệu vẫn để lại cho chính thê, thứ nữ của gia tộc tội thần Mộ Dung thị, Mộ Dung Thanh.
Trong một thời gian ngắn, hai chữ “Mộ Dung” gây nên bao chuyện xôn xao bàn tán, ngay cả ở nơi thâm sơn như Tà Y Cốc cũng có thể nghe thấy.
Ta không biết Liễm xuất binh có phải là vì báo thù hay không, càng không hiểu rõ, tại sao Nam Thừa Diệu lại làm như vậy, chẳng phải biện pháp tốt nhất chính là báo cho thế nhân biết rằng ta đã chết hay sao, thế nhưng trong chiếu thư của hắn chỉ vỏn vẹn vài câu—
Mộ Dung thị nữ Thanh, hiền lương thục đức, hiểu rõ đạo nghĩa, trung trinh tiết liệt, xứng là mẫu nghi cho vạn quốc, nay sắc phong ngôi vị Hoàng hậu.
Ta thật không biết hắn cần gì phải làm như vậy, chỉ có điều, hiện tại cả Nam Triều đều nói rằng Hoàng thượng trọng tình, vì nàng là chính thê của hắn, cùng hắn đi trên suốt con đường, cho nên hắn cho nàng địa vị trung cung, dù nàng có là tội thần chi nữ, kể cả việc nàng đau ốm, quanh năm chỉ có thể nằm ở thâm cung, thậm chí lễ sắc phong cũng làm rất đơn giản.
Lúc nghe thấy tin tức này, Tô Tu Miễn chỉ lẳng lặng nhìn ta mà nói, hắn không hề cho người đến tìm ngươi, nhưng lại dùng một cách như vậy để nói cho ngươi biết, hắn vẫn đang chờ ngươi trở về, mặc kệ là bao lâu đi nữa, hắn vẫn sẽ đợi đến ngày ngươi cởi bỏ hết thảy khúc mắc trong lòng.
Ta đặt bát thuốc ấm nóng vào trong tay hắn, gắng gượng mỉm cười với hắn: “Ngươi đừng nghĩ muốn đuổi ta đi, dù thế nào thì bây giờ ta cũng không đi, cứ thế mà ở lại Tà Y Cốc.”
Hắn không hề cười, quay đầu đi, thản nhiên nói: “Sinh tử có mệnh, ta đáng để ngươi phải lao tâm như vậy sao.”
Ta chợt cảm thấy sợ hãi, nỗi sợ càng nặng nề hơn cái ngày ta cùng Li Kha chạy về, khi trở lại nơi ly biệt, ta nhìn thấy lớp màn xanh vây quanh khắp nơi, thế nhưng lại không nhìn thấy hắn đâu.
Li Mạch, bạch y như tuyết, sắc mặt tái nhợt, nàng nhìn thấy chúng ta trở về, ánh mắt rung động, lên tiếng nói, ngươi trở về cũng đừng rời đi nữa, công tử sẽ không giữ ngươi, nhưng ta hy vọng ngươi có thể ở lại cùng hắn, sẽ không quá lâu.
Hắn ngồi phía sau tấm màn, ta không nhìn thấy, Li Mạch nói, lúc chữa thương, công tử không muốn ai nhìn thấy.
Một đoạn kí ức chợt xuất hiện, ta vô lực nhắm mắt: “Mỗi lần hắn bế quan, đều là chữa thương, đúng không? Vậy mà từ trước đến giờ, ta cứ nghĩ cũng giống như những lần ngươi và hắn tu luyện ở Tàng Phong lâu.”
“Là giống nhau.” Li Mạch không nhìn ta, chỉ lặng lẽ nói tiếp: “Cô nương cũng không nên tự trách mình, ngay cả trên dưới Tà Y Cốc cũng không có quá hai ba người biết, huống chi là công tử cố ý giấu ngươi, như vậy ngươi tuyệt đối sẽ không nghi ngờ.”
“Hắn thế nào?” Ta lo lắng hỏi.
Lời nói của Li Mạch ẩn chứa nỗi đau đến tê dại: “Ta không biết, công tử chưa bao giờ nói, cũng không cho chúng ta xem giúp. Ta chỉ biết công tử thật sự không ổn, nhưng ta vô lực, chỉ có thể nhìn người dùng độc để khống chế đau đớn, một lần lại một lần.”
Sau khi trở lại Tà Y Cốc, Li Mạch cho ta xem đơn thuốc do chính hắn kê, chỉ là một phương thuốc bình thường.
Bệnh càng độc càng cần đến dược liệu mạnh, nếu muốn kéo dài tính mạng, cần một phương thuốc ôn hòa vừa phải, đạo lý này ta sao có thể không hiểu.
Cho nên, khi bệnh tật bộc phát, hoành hành trong cơ thể, hắn chỉ có thể dùng độc để áp chế, hết năm này tháng nọ.
Ta nhìn hắn, hít sâu một hơi, sau đó đi đến trước mặt hắn: “Ngươi đã cứu ta nhiều lần như vậy, ta luôn thiếu ngươi một yêu cầu chẩn kim, ngươi nói không nghĩ ra là muốn điều gì, vậy hiện tại để ta giúp ngươi nghĩ. Trước đây, ngươi luôn khen ta thông minh, ngươi tin tưởng ta, nhất định ta sẽ tìm được cách chữa khỏi bệnh của ngươi, xem như hoàn thành lời chẩn kim năm nào. Ta biết, y thuật của ngươi cao hơn ta nhiều, nhưng ‘Y giả bất y kỷ’, ngươi để ta xem mạch giúp ngươi, cho dù ta không thể, vậy để Li Mạch, ngươi cho chúng ta xem được không?”
Câu nói sau cùng, ta gần như cầu khẩn.
Hắn nhìn sâu vào mắt ta: “Hàng đêm ngươi đều chông đèn xem y thư, ban ngày lại ở suốt bên cạnh ta, thậm chí không tiếc lấy máu mình làm thuốc, chính vì muốn trị bệnh của ta?”
Ta ngẩn ra, không rõ vì sao hắn biết được, còn chưa tìm ra lý do thoái thác, hắn đã nhẹ nhàng mở miệng: “Ngươi không cần phải tự trách mình, hiện tại ta trở nên như vậy cũng không phải vì ngươi. Tiên sư từng nói ta sống không quá hai mươi tuổi, có thể sống được thêm mấy năm nay, cũng xem như được trời cao ban ân.”
Một trận gió thổi qua, hoa Hải Đường rơi xuống như mưa.
Giọng nói của hắn vang lên giữa khung cảnh Mạn Thiên Hoa Vũ *hoa rơi khắp trời*, nghe ra thật thờ ơ: “Từ khi sinh ra, trên người ta không có nơi nào là không mang bệnh, những chứng bệnh này, một hai loại không thuốc nào có thể trị, còn ba bốn loại còn lại, ngay cả tên cũng chưa từng có. Cho nên tiên sư đã thu nhận và cưu mang đứa trẻ bị vứt bỏ là ta, người vốn có ý định dùng ta để thử thuốc, sau này có lẽ vì nhìn thấy ý chí kiên cường trời phú của ta mà thay đổi ý định, hao tâm tìm cách trị liệu cho ta, nhưng dù thế nào, ‘Y giả y bệnh bất y mệnh’, lấy độc áp chế vết thương tuy chỉ là cách trước mắt, nhưng vẫn là phương pháp kéo dài mạng sống tốt nhất.”
Ta kinh ngạc đến không nói nên lời, ánh mắt hắn thâm sâu nhìn ta: “Tiên sư đối với ta có ân, ta cứu ngươi cũng bởi vì ta đã đồng ý với người, toàn lực chăm sóc cho nữ tử có vết bớt Tân nguyệt trên cánh tay, cho dù ‘Họa tấn như sương’ có tổn hại đến cơ thể thế nào, ta vẫn sẽ dốc hết sức. Hơn nữa, thân thể ta vốn dĩ đã mang bệnh khó giải, tính mạng của ta, sớm cũng đến lúc kết thúc, tuyệt không phải vì ngươi.”
Ta bình tĩnh nhìn vào đôi mắt của hắn, gằn từng tiếng nói: “Bất kể thế nào, ta vẫn muốn ngươi đáp ứng với ta, nhất định là có biện pháp.”
Hắn nhìn ta một lúc lâu, khẽ thở dài, sau cũng không nói gì thêm.
Một đêm mưa rơi vần vũ.
Khi trời sáng, mở cửa sổ trông ra, mưa suốt một đêm, hiện tại chỉ còn tí tách, dần dần cũng ngưng.
Ta đi đến phòng thuốc, Li Mạch trao chiếc làn thuốc cho ta: “Công tử không ở trong phòng, đã đi đến khe suối Nhược Khê.”
Ta gật đầu, nhấc bút kê đơn thuốc, đưa cho nàng: “Li Mạch cô nương, đây là đơn thuốc hôm trước cô nương cho ta xem, ta nghĩ cho thêm một vị thuốc làm chất dẫn, phiền cô nương sắc lên, tối nay chúng ta lại thử qua.”
Cho dù thất vọng hết lần này đến lần khác, cho dù biết rằng chỉ như muối bỏ biển, nhưng, ta và Li Mạch vẫn cứ thử, không muốn buông xuôi.
Li Mạch nhận lấy đơn thuốc, không nói gì, sau khi trở lại Tà Y Cốc, nàng luôn luôn trầm mặc không nói.
Ta mang theo làn thuốc đi đến khe suối Nhược Khê, xa xa liền nhìn thấy bóng người thanh sam đứng dưới tán cây Hải Đường, đến khi tới gần, tâm lại không khỏi trầm xuống, cơn mưa tối qua đã làm Hải Đường tàn lụi, chỉ còn mỗi hắn cô độc dưới tán cây, chẳng biết tại sao, lại khiến lòng ta sợ hãi vô cùng.
Ta cầm chén thuốc đưa cho hắn, hắn uống xong, để ý đến tầm mắt của ta, thản nhiên nói: “Điêu linh là chuyện bình thường, nở rộ chỉ tồn tại trong phút chốc, nhưng chỉ cần một lần được khoe sắc, cũng không hề tiếc nuối.”
Ta càng cảm thấy sợ hãi, cố ép bản thân cười nói, nói muốn đàn cho hắn nghe.
Hắn không hề cự tuyệt, cùng ta đi dạo đến tiểu đình trong rừng Hải Đường, ta gảy đàn tranh, hắn đứng một bên nhìn, một lúc sau, hắn mang đến một chiếc đàn tranh khác, cùng ta dạo một khúc nhạc an bình.
Khi nhìn nhau, ánh mắt hắn nhìn ta sâu sắc, lẳng lặng nói: “Khuynh nhi, ngày hôm qua ngươi nhắc đến chẩn kim, ta đã biết là muốn điều gì.”
Ta đi đến bên cạnh hắn, ngồi xuống, cho hắn một nụ cười nhẹ nhàng: “Ngươi có biết hiện tại ta không có gì trong tay, vạn nhất không có khả năng thực hiện thì làm sao?”
“Ngươi có thể.” Hắn thản nhiên nở nụ cười: “Ta chỉ muốn sau này, bất luận có chuyện gì, cũng không muốn ngươi quá để tâm đến người ngoài, chỉ lấy bản thân mình làm trọng, sống thật tốt, bình yên qua hết cuộc đời này, như vậy, khi xuống cửu tuyền, gặp lại tiên sư ta cũng có thể ăn nói với người. Xem như là điều kiện chẩn kim mà ngươi thiếu ta.”
Lòng ta đột nhiên đau nhói, bàn tay nắm chặt giấu trong ống tay áo, nhưng nét mặt vẫn tươi cười như trước: “Nghe như ta được lợi quá vậy.”
Hắn cũng cười: “Đồng ý với ta.”
Đôi mắt nóng rực vì đau buốt, xoay người sang hướng khác, âm thầm thở sâu, sau đó mới bình tĩnh đáp: “Ta đồng ý.”
Sau khi đã ổn định tâm tình của mình, ta mở mắt ra, lại quay đầu nhìn hắn mỉm cười: “Nhưng, ngươi rõ ràng đã cứu ta rất nhiều lần, lại chỉ cần ta đáp ứng một lần chẩn kim.”
Ánh mắt hắn trở nên xa xăm, lướt qua rừng Hải Đường phía sau ta, qua thật lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: “Nếu, ta muốn thêm một lần chẩn kim, Khuynh nhi, ngươi có thể hứa với ta, nếu có kiếp sau, ngươi có thể cùng ta mỗi ngày mỗi năm cùng nhau ngắm hoa Hải Đường nở.”
Hắn bất chợt đứng lên, không chờ ta trả lời, thậm chí ta còn chưa kịp nhận ra, hắn đã nhanh chóng điểm huyệt ngủ sau gáy của ta.
Ta cố sức mở to mắt, nhưng lại không thể khống chế cơ thể đang dần mất đi ý thức, ta cảm thấy mình ngã vào một lồng ngực thoảng mùi hương thảo dược, khóe mắt rớt xuống một giọt lệ.
Trong lúc mơ màng, ta hình như nghe thấy giọng nói của hắn, trầm thấp như vậy, lại nhẹ như vậy.
Hắn nói, để ta không phải thương tâm, ngươi không cần phải thương tâm.
/128
|