Ngoài trời gió lạnh hanh hao, từng đợt gió lạnh ùa vào phòng, khẽ lay những chiếc chuông gió tạo lên những tiếng leng keng. Duy không thích mưa vì mưa làm cho người ta cảm thấy thật ảo não. Anh cũng chẳng ưa gì mùa đông, mùa đông trong tâm trí anh chỉ là những tiếng thở dài khi anh nghĩ về nó.
Mùa đông năm anh 10 tuổi, giáng sinh, căn nhà rộng thênh thang, anh lặng lẽ cùng với người quản gia lớn tuổi treo những vật trang trí lên cây thông. Những quả bóng, hạt châu đủ màu, những ông già noel be bé, những thiên thần, ánh đèn chớp nháy, những hộp quà được gói một cách khéo léo, ít ra mùa đông năm ấy của anh cũng có nhiều màu sắc. Vị quản gia nhẹ nhàng bế anh lên, anh đặt ngôi sao màu vàng lên đỉnh cây thông. Tiếng lửa bập bùng trong lò sưởi, ngững món ăn ngon trên bàn, có gà tây, có bánh pudding, có những li chocolate nóng tỏa hương thơm ngào ngạt, bàn ăn rộng thêng thang, anh nghe những bản nhạc giáng sinh, những tiếng cười nói, tiếng người ta xé hộp quà từ nhà bên cạnh. Mùa đông năm ấy trong kí ức của anh thật lạnh.
Mùa đông năm anh 15 tuổi, anh giật mình lúc nửa đêm vì nghe tiếng cãi vã. Anh nghe tiếng ồn ào phát ra từ phòng bên cạnh, phòng của bố mẹ anh. Những lời nói xúc phạm, sỉ vả lẫn nhau vang lên trong cái lạnh tê tái, tiếng mẹ anh khóc, có tiếng sập cửa thật mạnh, tiếng bước chân mà anh đoán có lẽ là của bố anh đang đi xuống cầu thang, kế đó là tiếng cổng lớn mở ra, âm thanh nổ máy của xe hơi nổi bật trong đêm khuya yên tĩnh, một vài tiếng sủa của những chú chó nhà hàng xóm do tiếng động lạ làm chúng thức giấc. Sự yên lặng đến ngột ngạt của căn nhà bỗng chốc bị phá vỡ bởi tiếng của vật gì đó bằng thủy tinh rơi xuống đất. Một vài cô giúp việc gõ cửa phòng anh một cách hoảng loạn, có tiếng kêu cứu, tiếng khóc lóc, anh chạy sang phòng bên. Một loạt những mảnh vụn thủy tinh nằm trên nền gạch màu đen, cổ tay mẹ anh ghim một mảnh vỡ lớn, máu chảy ướt đẫm chiếc áo ngủ bà đang mặc và tấm drap giường màu trắng. Mùa đông năm ấy có màu đỏ của máu.
Mùa đông năm anh 19 tuổi, mẹ anh vẫn điên điên dại dại kể từ cái đêm ấy, bố anh chẳng một lần đến thăm bà, đó là lý do anh quyết tâm tìm hiểu về khoa thần kinh con người để một ngày nào đó chữa bệnh cho mẹ anh. Một hôm, bố anh đưa một cô gái đến gặp anh, cô ta chỉ hơn anh một hay hai tuổi gì đó, cô ta là nhân tình của bố anh, theo lời dặn dò của bố, kể từ đây anh phải gọi cô ta bằng mẹ làm đầu óc anh quay cuồng. Người “ mẹ” ấy hai tuần sau bất chợt nhảy bổ vào lòng anh, bố anh chợt mở cửa bước vào, anh nhận được một cái tát đau điếng và kế đó là chuyến du học sang Mỹ cho khuất mắt ông. Mùa đông năm ấy của anh là những lời độc thoại chào tạm biệt mẹ trước khi anh đi, là những bất đồng ngôn ngữ khi lần đầu sang nước ngoài, là những lúc vùi đầu vào sách vở để quên đi cái lạnh lẽo đang lờn vờn xung quanh.
Hôm nay, khi anh không còn phải ngồi một mình bên khung cửa sổ lặng lẽ nhìn những hạt mưa rơi, vì anh có cô, anh đã nghĩ sẽ ấm áp hơn, nhưng không phải vậy. Cái lạnh năm nay không chỉ đơn thuần là khoác nhiều áo hơn thì sẽ không lạnh nữa, một chút lạnh của mùa đông, một chút mỏi mòn của chờ đợi, một chút đắng cay của sự thật hòa quyện với nhau, rồi đây anh sẽ càng ghét mùa đông hơn.
Cô ngồi cạnh anh bên cửa sổ, thân hình nhỏ bé của cô run lên trong vòng tay anh, cô nắm chặt vào tay áo anh, môi mấp máy gì đó, anh cúi xuống để có thể nghe rõ hơn:
-Anh à, đừng bỏ em sang Paris như lần trước nhé, anh đi suốt ba tháng, em đã sợ anh sẽ không về.
Duy cố nén lại tiếng thở dài, cô không biết điều đó. Lời nói và hành động của cô sau tai nạn sẽ pha trộn giữa quá khứ và hiện tại, đó là chuyện rất bình thường. Những tháng ngày anh chăm sóc cô,…………..không thể làm cô phân biết giữa anh và một người nào đó. Hình ảnh một người xa lạ vẫn đang đâu đó trong tâm trí cô, không phải là anh, có một chút hụt hẫng.
Duy còn nhớ những ngày đầu khi đưa cô về nhà. Đó là những đêm anh giật mình thức giấc bởi tiếng hét hoảng loạn,sợ hãi và những tiếng khóc nức nở của cô, không chỉ một lần trong đêm, việc đó cứ lặp đi lặp lại nhiều lần. Nhiều đêm anh phải nằm cạnh cô để cô không còn sợ nữa. Duy thấy một vết sẹo dài trên cổ tay trái của cô, đã có lúc anh không muốn cô nhớ về quá khứ của mình.
Là một bác sĩ, anh biết mình không được có suy nghĩ như vậy. Cô không thể ngờ nghệch như một đứa trẻ được, cô phải có quá khứ của mình, rồi còn người thân, gia đình, bạn bè của cô nữa, có thể họ đang tìm kiếm cô ở đâu đó. Nếu ký ức chỉ là những điều buồn bã, những nỗi đau, những giọt nước mắt thì tại sao ta phải cố nhớ lại. Có thể bây giờ cô ngốc nghếch như một đứa bé, nhưng là một đứa bé thì có gì không tốt, cả ngày thích thú chơi đùa với những con gấu bông, mệt thì đi ngủ, giấc ngủ đến một cách yên lành. Và khi đã là đứa bé thì cô sẽ không bao giờ rời khỏi vòng tay anh.
Từ lúc nào đó, cô đã trở nên thật quan trọng với anh, ngắm nhìn cô chơi đùa, ngắm nhìn cô thở đều đều trong giấc ngủ dường như đã là một thói quen không thể bỏ được từ anh. Thế giới của cô chỉ có anh, anh không muốn có bất kì một người nào xuất hiện trong cái thế giới đó rồi đem cô đi mất.
Cô không cần quá khứ, anh sẽ là quá khứ,hiện tại và tương lai của cô.
Duy đem về những con cá đủ màu, khuôn mặt háo hức của cô làm anh thấy vui. Nhẹ nhàng thả những con cá vào bồn, anh chỉ cô những loại cá khác nhau và dạy cô cách cho chúng ăn. Cô cứ dính chặt lấy cái hồ cá từ hôm ấy, anh luôn thấy cô ngồi ngắm chúng tung tăng bơi lội không biết chán.
Những ngày gần đây, Duy về sớm hơn trước, buổi trưa , anh luôn gọi điện về nhà nhắc cô ăn trưa đúng giờ. Thế giới của anh và cô luôn là những thứ có nhiều màu sắc với những con gấu bông, những con cá đủ loại, những cây bút màu, và giai điệu du dương từ tiếng đàn của anh. Anh là giấc mơ êm đềm nhất của đời cô, cô sẽ không phải sợ hãi nữa, không còn nhớ về một người nào đó tên Kì mà anh luôn nghe cô gọi trong những cơn ác mộng của quá khứ.
Giữa anh và cô lại tiếp tục là sự im lặng đến ngột ngạt nếu anh không bắt chuyện trước. Cô suốt ngày ngồi ngắm những con cá không biết chán, cho chúng ăn ,rồi lại nhìn, có khi cô ngồi đó suốt ngày. Cô không biết anh luôn lặng lẽ đứng nhìn cô từ phía sau, chờ đợi khuôn mặt nhỏ bé quay lại cười với anh một lần.
-Anh à, nếu hồ nước có sỏi thì sẽ đẹp hơn phải không?
Không để cô thất vọng, ngay ngày hôm sau, anh đem về những viên sỏi nhiều màu, cô thích thú thả chúng vào bồn. Cô vẫn quay lưng lại với anh.
Những ngày mệt mỏi kéo dài tại bệnh viện, anh về nhà lúc trời đã tối, anh thấy cô đang ngồi trong phòng anh
-Sao em chưa đi ngủ?
- Anh à, hết sỏi màu xanh ngọc bích rồi, anh thích màu đó phải không, ngày mai mua thêm cho em nhé.
- …………..
- Anh à, hình như mấy con cá không được vui, em cho rất nhiều thức ăn ưa thích của chúng vào hồ mà chúng chẳng chịu ăn gì cả, anh à, phải làm sao đây?
- …………………….
- Hình như hai con cá vàng đang giận nhau anh à, bình thường em thấy chúng rất hay bơi chung với nhau, hôm nay mỗi con một hướng.
- ……………
- Mấy con cá rất thích những viên sỏi màu xanh, em thấy chúng cứ gặm mãi những viên màu ấy.
-Anh à……………..
- Gì nữa…?- Giong anh có một chút bực mình.
- Không……không ạ……Em đi ngủ đây- cô bước ra
Hôm nay, anh đã không còn đủ kiên nhẫn nghe cô nói, lúc bình thường,dù có mệt mỏi đến đâu, những lời cô nói có vô nghĩa thế nào thì anh vẫn luôn mỉm cười lắng nghe. Cô có thể dành cả ngày nghĩ về những con cá, lo lắng khi chúng không chịu ăn, nghĩ về những viên sỏi mà chúng thích, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ về anh, nghĩ về một người vẫn đang dõi theo cô từ phía sau.
Cô vẫn vô thức gọi tên người nào đó trong mơ, anh nhớ là hình như cô chưa bao giờ gọi tên anh.
Cánh cửa được mở ra một cách rụt rè, cô bước vào, khi nãy, có lẽ anh đã làm cô sợ. Anh nghe giọng mình vang lên vô cảm:
-Gì đấy?
- Anh à…….anh đem cho người khác những con cá đi.
- Sao thế? Em chán rồi phải không?
- Không là anh mua về sao em có thể chán được…..
- …………..
- Em thấy anh không cười như lúc trước nữa, nhìn anh không được vui…………Em hay ngồi nhìn mấy con cá……….. mà không thấy anh……………………………..Anh không còn đánh đàn như lúc trước nữa………Em xin lỗi.
- ……………………..
- Anh à…………………………
- Có lạnh không?
- Uhm………..
- Lại đây.
Bên ngoài mưa vẫn rơi, anh ôm cô thật chặt, khuôn mặt anh và cô rất gần nhau, cô nhìn thấy vết thâm quầng trên mí mắt anh. Anh chỉ ngủ khi nghĩ rằng cô đã ngủ say, chỉ để anh yên tâm, cô vẫn hay giả vờ.
Cô luôn chạy lên phòng mỗi khi anh sắp đi làm hay đi đâu đó, vì………….
Cô không bao giờ nhủ yên trong vòng tay anh đợi anh ngủ say cô sẽ lẻn trốn ra, vì………..
Cô vẫn biết anh ngồi nhìn cô từ phía sau nhưng cô vẫn giả vờ chú tâm vào những con gấu bông hay những cây bút màu, vì…………………..
Cô luôn thấy ánh mắt anh nhìn cô buồn bã phản chiếu qua hồ nước khi cô đang mải mê ngắm những con cá, cô giả vờ không thấy vì……………….
Anh đã ngủ say nên không thể nghe thấy những lời thì thầm của cô
-Anh à đối với em anh rất quan trọng………..
..........…………nhưng có gì đó không đúng.
Cô đắp lại chăn cho anh rồi chạy về phòng, sáng mai khi thức dậy , anh sẽ lại thấy một bên giường lạnh lẽo không có cô.
2 năm sau
-Alô tôi nghe
- Anh Duy à, là em, Hạo Kì đây.
- Hạo Kì, cậu đang ở đâu vậy?Anh có gọi cho cậu mà không được.
- À, em đổi số lâu rồi, em đang ở Mỹ, khoảng một tuần nữa em sẽ về Việt Nam…………..
………………….. ? ……………..
Flashback:
Một buồn chiều nắng nhạt, Duy đang ngồi bên chiếc đàn dương cầm màu trắng. Đôi mắt anh mơ màng nhìn ra phía ngoài vườn, nơi những chiếc lá phong đang rụng. Đang mải mê ngắm cảnh anh không biết là có người bước vào phòng.
-Duy à, lại đây mẹ có người cần giới thiệu với con.
Anh quay lại, bên cạnh mẹ anh đó là một cậu bé tóc nâu với đôi mắt buồn sâu thăm thẳm.
-Duy à, đây là em họ con, tên là Vương Hạo Kì. Hạo Kì à, cháu chào anh đi.
………………………………………
Trong trí nhớ của anh Hạo Kì là một người rất nhút nhát, rụt rè, mỗi tuần anh đều tới nhà rủ cậu đi chơi, và rồi hai đứa trẻ trở nên thân thiết.
Và cũng vì những lí do con nít, Kì và Duy cũng đã có lúc giận nhau, khi cả hai cùng tranh giành một chiếc xe đồ chơi hay viên kẹo gì đó. Hai người tuy cùng tuổi nhưng Duy luôn là người nhường nhịn Kì. Chiếc xe đồ chơi là của mẹ Duy tặng, Kì có một thói quen kì lạ, cậu không thích nâng niu những món đồ chơi đẹp, cậu thích vứt chúng xuống sàn, nhìn chúng vỡ nát ra thành từng mảnh, cậu đã phá vỡ không ít đồ chơi của Duy, anh không bận tâm về điều đó nhưng chỉ có chiếc xe này là không được.
Đã một tuần Kì không sang nhà Duy, anh đã định qua nhà cậu, làm hòa trước. Nhưng! trời bỗng nhiên mưa. Duy hậm hực ngồi bên cửa sổ nhìn cơn mưa dai dẳng như trút nước. Anh thấy Kì đứng ở dưới, anh vội vã chạy xuống Kì đứng đó nói với anh rằng cậu sắp đi du học.
……………………………………………..
Năm 17 tuổi, Hạo Kì trở về Việt Nam kế thừa tập đoàn Venus, anh và cậu cùng học chung tại trường trung học, Kì nói với anh rằng cậu đang quen một cô bạn nào đó tên là Thúy Vân. Hai người thì đẹp đôi thật, cô ta và cậu đều thật đẹp. Chỉ là anh không thích Vân lắm, anh thấy Vân hay nói chuyện với những người không đứng đắn, và cô ta hay dẫn cậu đến những nơi không lành mạnh, anh cũng nhiều lần nhắc khéo Kì, Kì bảo sẽ chú ý đến việc nhưng cuối cùng đâu lại vào đó, là người em họ mình thích nên anh cũng không muốn có ý kiến nhiều.
Năm anh 19 tuổi, bố anh ép anh sang Mỹ, ban đầu anh và cậu vẫn giữ liên lạc đều đều, nhưng sau đó, những trở ngại về ngôn ngữ, bài tập dồn dập, Duy không liên lạc với Kì nhiều nữa. Chỉ biết rằng, cậu đã kết hôn với một cô bé không phải là Thúy Vân. Khi anh trở về Việt Nam, anh gọi rất nhiều cho Kì nhưng không được, anh có ghé qua nhà cậu nhưng họ nói cậu đã dọn ra ở riêng và đã đi du lịch, không biết ngày nào về. Vì bận chăm sóc cho Mi, anh gần như quên bẵng Kì nếu cậu không gọi cho anh tối hôm đó.
End Flasback
Sân bay Nội Bài, Hà Nội, Việt Nam, 7h pm
-5 năm xa quê hương, giờ đây, đã đến lúc trở về nhà rồi- chàng trai khẽ nói rồi nở một nụ cười.
Ở giữa sân bay, có một cậu thanh niên rất cao, rất trẻ, rất đẹp, mái tóc màu xám tro, đôi mắt được che bởi cặp kiếng màu rượu chát.
***
-Thiếu gia, mừng cậu đã trở về- Vị quản gia già, nhìn anh với ánh mắt ấm áp.
- Chúng ta về thôi chứ, quản gia Kim- anh lạnh lùng gỡ cặp mắt kiếng ra.
Ngồi trên xe anh im lặng không nói gì ……………. Chỉ ngồi nhìn ngắm đường phố, 5 năm rồi, thay đổi nhiều quá, mọi thứ xung quanh anh đều thay đổi.
Đến nơi rồi, ngôi nhà đã từng là của anh và cô. Hạo Kì đi nhanh vào căn phòng có cánh cửa màu trắng, chỉ một lần thôi, khi mở cửa ra, anh sẽ lại thấy khuôn mặt cô say ngủ. Từ lúc nào, ngôi nhà im ắng quá, anh cứ nghĩ mình không thích sống ồn ào, sống như vậy thật thích, có lẽ anh sai rồi, chỉ là anh không dám thừa nhận điều đó.
Căn phòng nhiều bụi quá, cũng phải thôi, anh đi 5 năm chứ không ít, anh cảm thấy mình thật mâu thuẫn. Anh cứ nghĩ đi đâu đó thật xa, trải nghiệm những điều mới mẻ ở nước ngoài thì cuộc sống của anh sẽ trở lại bình thường, anh cũng từng có ý định sẽ định cư luôn ở Mỹ, không về nữa, mỗi đêm, anh thao thức không ngủ được, trong một căn phòng xa lạ không có một chút gì thuộc về cô, anh nhớ đến căn phòng có cánh cửa màu trắng, có chiếc giường nhỏ và một cô bé ngủ say đến nỗi khi anh bước vào véo má cô vài cái nhưng cô vẫn chưa thức dậy. Anh về đây, cái sự thật cô đã không còn bên cạnh anh lại càng thêm rõ ràng, dường như anh lại muốn trốn thêm lần nữa.
Trước khi anh đi, anh đã cẩn thận cất những cuốn sách lên trên kệ vậy mà nó vẫn dính bụi, cô rất thích đọc sách, trước kia anh vẫn thắc mắc, những cuốn sách nhạt nhẽo, sao cô có thể suốt ngày ngồi đọc rồi ghi ghi chép chép, cô bây giờ sao rồi? Có còn thích đọc sách như trước không? Hay là đang trốn ở một góc nào đó ngồi khóc như một đứa con nít, cô rất mau nước mắt, nhưng cô có tật xấu là khi khóc thì không cho anh biết, miệng thì cười nhưng hai mắt thì sưng lên, chỉ có kẻ ngốc mới tin vào cái lý do cô mất ngủ.
Phủi bụi trên giường, Hạo Kì nằm xuống, mùi hương quen thuộc làm anh thấy thoải mái, khắp phòng đều có hình bóng của cô, ít ra thỉnh thoảng anh cũng có thể tự lừa dối mình là cô đang nấu cơm hay làm gì đó dưới nhà, cô sẽ lên ngay, cô vẫn chưa rời xa anh vì thoang thoảng đâu đây vẫn có mùi hoa tử đinh hương ngọt ngào của cô. Cô có đôi mắt to tròn, đôi môi hồng nhỏ nhắn, tóc cô rất mềm, cô cười rất đẹp…………..anh cứ tưởng là mình đã quên.
Hạo Kì vẫn cố duy trì một cuộc sống bình thường. Lúc đầu chỉ là một chút hụt hẫng, rồi cũng sẽ quen nhưng cái hụt hẫng cứ mãi kéo dài dai dẳng, khó chịu hơn những gì anh vẫn thường nghĩ. Ở bên anh không có gì tốt, anh chỉ làm cô khóc, nhưng anh lại không đủ can đảm buông tay cô ra, như cô đã làm với anh.
Khi Hạo Kì trở về từ Paris, anh biết hôm đó cô đã khóc rất nhiều vì anh, anh cũng biết hôm đó anh đã làm cô đau lòng như thế nào. Nhưng cô không biết anh đã hoảng loạn thế nào khi thấy cô bê bết máu ngồi trong phòng tắm. Đó là lỗi của anh. Anh nhốt cô trong bệnh viện, vì anh sợ cô lại làm điều gì dại dột. Anh hành hạ cô chỉ để biết chắc một điều là cô thuộc về anh. Lần Thúy Vân đến nhà, lúc đó anh đã tự nhủ, đây là lần cuối anh và ả gặp nhau. Anh không nghĩ cô lại về sớm như vậy
Hạo Kì đi xuống nhà, có những mảnh giấy ghi những công thức nấu ăn, các loại nước trái cây mà anh thích dán trên tủ lạnh, cô thật ngốc, anh đâu muốn cô vất vả vì anh chứ. Nhưng 2 năm chung sống với cô anh vẫn chưa biết cô thích cái gì, ghét cái gì, tất cả các thói quen của cô anh đều không để tâm đến.
Anh không thể đem lại hạnh phúc cho cô, vậy thì hãy buông tay cô ra, để cô đi tìm người yêu thương cô, anh không muốn điều đó.
Nếu buông tay nhau ra chỉ đơn thuần là không nắm tay nhau nữa thì đã dễ chịu hơn rất nhiều.
…………………………………………………….
Mùa đông năm anh 10 tuổi, giáng sinh, căn nhà rộng thênh thang, anh lặng lẽ cùng với người quản gia lớn tuổi treo những vật trang trí lên cây thông. Những quả bóng, hạt châu đủ màu, những ông già noel be bé, những thiên thần, ánh đèn chớp nháy, những hộp quà được gói một cách khéo léo, ít ra mùa đông năm ấy của anh cũng có nhiều màu sắc. Vị quản gia nhẹ nhàng bế anh lên, anh đặt ngôi sao màu vàng lên đỉnh cây thông. Tiếng lửa bập bùng trong lò sưởi, ngững món ăn ngon trên bàn, có gà tây, có bánh pudding, có những li chocolate nóng tỏa hương thơm ngào ngạt, bàn ăn rộng thêng thang, anh nghe những bản nhạc giáng sinh, những tiếng cười nói, tiếng người ta xé hộp quà từ nhà bên cạnh. Mùa đông năm ấy trong kí ức của anh thật lạnh.
Mùa đông năm anh 15 tuổi, anh giật mình lúc nửa đêm vì nghe tiếng cãi vã. Anh nghe tiếng ồn ào phát ra từ phòng bên cạnh, phòng của bố mẹ anh. Những lời nói xúc phạm, sỉ vả lẫn nhau vang lên trong cái lạnh tê tái, tiếng mẹ anh khóc, có tiếng sập cửa thật mạnh, tiếng bước chân mà anh đoán có lẽ là của bố anh đang đi xuống cầu thang, kế đó là tiếng cổng lớn mở ra, âm thanh nổ máy của xe hơi nổi bật trong đêm khuya yên tĩnh, một vài tiếng sủa của những chú chó nhà hàng xóm do tiếng động lạ làm chúng thức giấc. Sự yên lặng đến ngột ngạt của căn nhà bỗng chốc bị phá vỡ bởi tiếng của vật gì đó bằng thủy tinh rơi xuống đất. Một vài cô giúp việc gõ cửa phòng anh một cách hoảng loạn, có tiếng kêu cứu, tiếng khóc lóc, anh chạy sang phòng bên. Một loạt những mảnh vụn thủy tinh nằm trên nền gạch màu đen, cổ tay mẹ anh ghim một mảnh vỡ lớn, máu chảy ướt đẫm chiếc áo ngủ bà đang mặc và tấm drap giường màu trắng. Mùa đông năm ấy có màu đỏ của máu.
Mùa đông năm anh 19 tuổi, mẹ anh vẫn điên điên dại dại kể từ cái đêm ấy, bố anh chẳng một lần đến thăm bà, đó là lý do anh quyết tâm tìm hiểu về khoa thần kinh con người để một ngày nào đó chữa bệnh cho mẹ anh. Một hôm, bố anh đưa một cô gái đến gặp anh, cô ta chỉ hơn anh một hay hai tuổi gì đó, cô ta là nhân tình của bố anh, theo lời dặn dò của bố, kể từ đây anh phải gọi cô ta bằng mẹ làm đầu óc anh quay cuồng. Người “ mẹ” ấy hai tuần sau bất chợt nhảy bổ vào lòng anh, bố anh chợt mở cửa bước vào, anh nhận được một cái tát đau điếng và kế đó là chuyến du học sang Mỹ cho khuất mắt ông. Mùa đông năm ấy của anh là những lời độc thoại chào tạm biệt mẹ trước khi anh đi, là những bất đồng ngôn ngữ khi lần đầu sang nước ngoài, là những lúc vùi đầu vào sách vở để quên đi cái lạnh lẽo đang lờn vờn xung quanh.
Hôm nay, khi anh không còn phải ngồi một mình bên khung cửa sổ lặng lẽ nhìn những hạt mưa rơi, vì anh có cô, anh đã nghĩ sẽ ấm áp hơn, nhưng không phải vậy. Cái lạnh năm nay không chỉ đơn thuần là khoác nhiều áo hơn thì sẽ không lạnh nữa, một chút lạnh của mùa đông, một chút mỏi mòn của chờ đợi, một chút đắng cay của sự thật hòa quyện với nhau, rồi đây anh sẽ càng ghét mùa đông hơn.
Cô ngồi cạnh anh bên cửa sổ, thân hình nhỏ bé của cô run lên trong vòng tay anh, cô nắm chặt vào tay áo anh, môi mấp máy gì đó, anh cúi xuống để có thể nghe rõ hơn:
-Anh à, đừng bỏ em sang Paris như lần trước nhé, anh đi suốt ba tháng, em đã sợ anh sẽ không về.
Duy cố nén lại tiếng thở dài, cô không biết điều đó. Lời nói và hành động của cô sau tai nạn sẽ pha trộn giữa quá khứ và hiện tại, đó là chuyện rất bình thường. Những tháng ngày anh chăm sóc cô,…………..không thể làm cô phân biết giữa anh và một người nào đó. Hình ảnh một người xa lạ vẫn đang đâu đó trong tâm trí cô, không phải là anh, có một chút hụt hẫng.
Duy còn nhớ những ngày đầu khi đưa cô về nhà. Đó là những đêm anh giật mình thức giấc bởi tiếng hét hoảng loạn,sợ hãi và những tiếng khóc nức nở của cô, không chỉ một lần trong đêm, việc đó cứ lặp đi lặp lại nhiều lần. Nhiều đêm anh phải nằm cạnh cô để cô không còn sợ nữa. Duy thấy một vết sẹo dài trên cổ tay trái của cô, đã có lúc anh không muốn cô nhớ về quá khứ của mình.
Là một bác sĩ, anh biết mình không được có suy nghĩ như vậy. Cô không thể ngờ nghệch như một đứa trẻ được, cô phải có quá khứ của mình, rồi còn người thân, gia đình, bạn bè của cô nữa, có thể họ đang tìm kiếm cô ở đâu đó. Nếu ký ức chỉ là những điều buồn bã, những nỗi đau, những giọt nước mắt thì tại sao ta phải cố nhớ lại. Có thể bây giờ cô ngốc nghếch như một đứa bé, nhưng là một đứa bé thì có gì không tốt, cả ngày thích thú chơi đùa với những con gấu bông, mệt thì đi ngủ, giấc ngủ đến một cách yên lành. Và khi đã là đứa bé thì cô sẽ không bao giờ rời khỏi vòng tay anh.
Từ lúc nào đó, cô đã trở nên thật quan trọng với anh, ngắm nhìn cô chơi đùa, ngắm nhìn cô thở đều đều trong giấc ngủ dường như đã là một thói quen không thể bỏ được từ anh. Thế giới của cô chỉ có anh, anh không muốn có bất kì một người nào xuất hiện trong cái thế giới đó rồi đem cô đi mất.
Cô không cần quá khứ, anh sẽ là quá khứ,hiện tại và tương lai của cô.
Duy đem về những con cá đủ màu, khuôn mặt háo hức của cô làm anh thấy vui. Nhẹ nhàng thả những con cá vào bồn, anh chỉ cô những loại cá khác nhau và dạy cô cách cho chúng ăn. Cô cứ dính chặt lấy cái hồ cá từ hôm ấy, anh luôn thấy cô ngồi ngắm chúng tung tăng bơi lội không biết chán.
Những ngày gần đây, Duy về sớm hơn trước, buổi trưa , anh luôn gọi điện về nhà nhắc cô ăn trưa đúng giờ. Thế giới của anh và cô luôn là những thứ có nhiều màu sắc với những con gấu bông, những con cá đủ loại, những cây bút màu, và giai điệu du dương từ tiếng đàn của anh. Anh là giấc mơ êm đềm nhất của đời cô, cô sẽ không phải sợ hãi nữa, không còn nhớ về một người nào đó tên Kì mà anh luôn nghe cô gọi trong những cơn ác mộng của quá khứ.
Giữa anh và cô lại tiếp tục là sự im lặng đến ngột ngạt nếu anh không bắt chuyện trước. Cô suốt ngày ngồi ngắm những con cá không biết chán, cho chúng ăn ,rồi lại nhìn, có khi cô ngồi đó suốt ngày. Cô không biết anh luôn lặng lẽ đứng nhìn cô từ phía sau, chờ đợi khuôn mặt nhỏ bé quay lại cười với anh một lần.
-Anh à, nếu hồ nước có sỏi thì sẽ đẹp hơn phải không?
Không để cô thất vọng, ngay ngày hôm sau, anh đem về những viên sỏi nhiều màu, cô thích thú thả chúng vào bồn. Cô vẫn quay lưng lại với anh.
Những ngày mệt mỏi kéo dài tại bệnh viện, anh về nhà lúc trời đã tối, anh thấy cô đang ngồi trong phòng anh
-Sao em chưa đi ngủ?
- Anh à, hết sỏi màu xanh ngọc bích rồi, anh thích màu đó phải không, ngày mai mua thêm cho em nhé.
- …………..
- Anh à, hình như mấy con cá không được vui, em cho rất nhiều thức ăn ưa thích của chúng vào hồ mà chúng chẳng chịu ăn gì cả, anh à, phải làm sao đây?
- …………………….
- Hình như hai con cá vàng đang giận nhau anh à, bình thường em thấy chúng rất hay bơi chung với nhau, hôm nay mỗi con một hướng.
- ……………
- Mấy con cá rất thích những viên sỏi màu xanh, em thấy chúng cứ gặm mãi những viên màu ấy.
-Anh à……………..
- Gì nữa…?- Giong anh có một chút bực mình.
- Không……không ạ……Em đi ngủ đây- cô bước ra
Hôm nay, anh đã không còn đủ kiên nhẫn nghe cô nói, lúc bình thường,dù có mệt mỏi đến đâu, những lời cô nói có vô nghĩa thế nào thì anh vẫn luôn mỉm cười lắng nghe. Cô có thể dành cả ngày nghĩ về những con cá, lo lắng khi chúng không chịu ăn, nghĩ về những viên sỏi mà chúng thích, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ về anh, nghĩ về một người vẫn đang dõi theo cô từ phía sau.
Cô vẫn vô thức gọi tên người nào đó trong mơ, anh nhớ là hình như cô chưa bao giờ gọi tên anh.
Cánh cửa được mở ra một cách rụt rè, cô bước vào, khi nãy, có lẽ anh đã làm cô sợ. Anh nghe giọng mình vang lên vô cảm:
-Gì đấy?
- Anh à…….anh đem cho người khác những con cá đi.
- Sao thế? Em chán rồi phải không?
- Không là anh mua về sao em có thể chán được…..
- …………..
- Em thấy anh không cười như lúc trước nữa, nhìn anh không được vui…………Em hay ngồi nhìn mấy con cá……….. mà không thấy anh……………………………..Anh không còn đánh đàn như lúc trước nữa………Em xin lỗi.
- ……………………..
- Anh à…………………………
- Có lạnh không?
- Uhm………..
- Lại đây.
Bên ngoài mưa vẫn rơi, anh ôm cô thật chặt, khuôn mặt anh và cô rất gần nhau, cô nhìn thấy vết thâm quầng trên mí mắt anh. Anh chỉ ngủ khi nghĩ rằng cô đã ngủ say, chỉ để anh yên tâm, cô vẫn hay giả vờ.
Cô luôn chạy lên phòng mỗi khi anh sắp đi làm hay đi đâu đó, vì………….
Cô không bao giờ nhủ yên trong vòng tay anh đợi anh ngủ say cô sẽ lẻn trốn ra, vì………..
Cô vẫn biết anh ngồi nhìn cô từ phía sau nhưng cô vẫn giả vờ chú tâm vào những con gấu bông hay những cây bút màu, vì…………………..
Cô luôn thấy ánh mắt anh nhìn cô buồn bã phản chiếu qua hồ nước khi cô đang mải mê ngắm những con cá, cô giả vờ không thấy vì……………….
Anh đã ngủ say nên không thể nghe thấy những lời thì thầm của cô
-Anh à đối với em anh rất quan trọng………..
..........…………nhưng có gì đó không đúng.
Cô đắp lại chăn cho anh rồi chạy về phòng, sáng mai khi thức dậy , anh sẽ lại thấy một bên giường lạnh lẽo không có cô.
2 năm sau
-Alô tôi nghe
- Anh Duy à, là em, Hạo Kì đây.
- Hạo Kì, cậu đang ở đâu vậy?Anh có gọi cho cậu mà không được.
- À, em đổi số lâu rồi, em đang ở Mỹ, khoảng một tuần nữa em sẽ về Việt Nam…………..
………………….. ? ……………..
Flashback:
Một buồn chiều nắng nhạt, Duy đang ngồi bên chiếc đàn dương cầm màu trắng. Đôi mắt anh mơ màng nhìn ra phía ngoài vườn, nơi những chiếc lá phong đang rụng. Đang mải mê ngắm cảnh anh không biết là có người bước vào phòng.
-Duy à, lại đây mẹ có người cần giới thiệu với con.
Anh quay lại, bên cạnh mẹ anh đó là một cậu bé tóc nâu với đôi mắt buồn sâu thăm thẳm.
-Duy à, đây là em họ con, tên là Vương Hạo Kì. Hạo Kì à, cháu chào anh đi.
………………………………………
Trong trí nhớ của anh Hạo Kì là một người rất nhút nhát, rụt rè, mỗi tuần anh đều tới nhà rủ cậu đi chơi, và rồi hai đứa trẻ trở nên thân thiết.
Và cũng vì những lí do con nít, Kì và Duy cũng đã có lúc giận nhau, khi cả hai cùng tranh giành một chiếc xe đồ chơi hay viên kẹo gì đó. Hai người tuy cùng tuổi nhưng Duy luôn là người nhường nhịn Kì. Chiếc xe đồ chơi là của mẹ Duy tặng, Kì có một thói quen kì lạ, cậu không thích nâng niu những món đồ chơi đẹp, cậu thích vứt chúng xuống sàn, nhìn chúng vỡ nát ra thành từng mảnh, cậu đã phá vỡ không ít đồ chơi của Duy, anh không bận tâm về điều đó nhưng chỉ có chiếc xe này là không được.
Đã một tuần Kì không sang nhà Duy, anh đã định qua nhà cậu, làm hòa trước. Nhưng! trời bỗng nhiên mưa. Duy hậm hực ngồi bên cửa sổ nhìn cơn mưa dai dẳng như trút nước. Anh thấy Kì đứng ở dưới, anh vội vã chạy xuống Kì đứng đó nói với anh rằng cậu sắp đi du học.
……………………………………………..
Năm 17 tuổi, Hạo Kì trở về Việt Nam kế thừa tập đoàn Venus, anh và cậu cùng học chung tại trường trung học, Kì nói với anh rằng cậu đang quen một cô bạn nào đó tên là Thúy Vân. Hai người thì đẹp đôi thật, cô ta và cậu đều thật đẹp. Chỉ là anh không thích Vân lắm, anh thấy Vân hay nói chuyện với những người không đứng đắn, và cô ta hay dẫn cậu đến những nơi không lành mạnh, anh cũng nhiều lần nhắc khéo Kì, Kì bảo sẽ chú ý đến việc nhưng cuối cùng đâu lại vào đó, là người em họ mình thích nên anh cũng không muốn có ý kiến nhiều.
Năm anh 19 tuổi, bố anh ép anh sang Mỹ, ban đầu anh và cậu vẫn giữ liên lạc đều đều, nhưng sau đó, những trở ngại về ngôn ngữ, bài tập dồn dập, Duy không liên lạc với Kì nhiều nữa. Chỉ biết rằng, cậu đã kết hôn với một cô bé không phải là Thúy Vân. Khi anh trở về Việt Nam, anh gọi rất nhiều cho Kì nhưng không được, anh có ghé qua nhà cậu nhưng họ nói cậu đã dọn ra ở riêng và đã đi du lịch, không biết ngày nào về. Vì bận chăm sóc cho Mi, anh gần như quên bẵng Kì nếu cậu không gọi cho anh tối hôm đó.
End Flasback
Sân bay Nội Bài, Hà Nội, Việt Nam, 7h pm
-5 năm xa quê hương, giờ đây, đã đến lúc trở về nhà rồi- chàng trai khẽ nói rồi nở một nụ cười.
Ở giữa sân bay, có một cậu thanh niên rất cao, rất trẻ, rất đẹp, mái tóc màu xám tro, đôi mắt được che bởi cặp kiếng màu rượu chát.
***
-Thiếu gia, mừng cậu đã trở về- Vị quản gia già, nhìn anh với ánh mắt ấm áp.
- Chúng ta về thôi chứ, quản gia Kim- anh lạnh lùng gỡ cặp mắt kiếng ra.
Ngồi trên xe anh im lặng không nói gì ……………. Chỉ ngồi nhìn ngắm đường phố, 5 năm rồi, thay đổi nhiều quá, mọi thứ xung quanh anh đều thay đổi.
Đến nơi rồi, ngôi nhà đã từng là của anh và cô. Hạo Kì đi nhanh vào căn phòng có cánh cửa màu trắng, chỉ một lần thôi, khi mở cửa ra, anh sẽ lại thấy khuôn mặt cô say ngủ. Từ lúc nào, ngôi nhà im ắng quá, anh cứ nghĩ mình không thích sống ồn ào, sống như vậy thật thích, có lẽ anh sai rồi, chỉ là anh không dám thừa nhận điều đó.
Căn phòng nhiều bụi quá, cũng phải thôi, anh đi 5 năm chứ không ít, anh cảm thấy mình thật mâu thuẫn. Anh cứ nghĩ đi đâu đó thật xa, trải nghiệm những điều mới mẻ ở nước ngoài thì cuộc sống của anh sẽ trở lại bình thường, anh cũng từng có ý định sẽ định cư luôn ở Mỹ, không về nữa, mỗi đêm, anh thao thức không ngủ được, trong một căn phòng xa lạ không có một chút gì thuộc về cô, anh nhớ đến căn phòng có cánh cửa màu trắng, có chiếc giường nhỏ và một cô bé ngủ say đến nỗi khi anh bước vào véo má cô vài cái nhưng cô vẫn chưa thức dậy. Anh về đây, cái sự thật cô đã không còn bên cạnh anh lại càng thêm rõ ràng, dường như anh lại muốn trốn thêm lần nữa.
Trước khi anh đi, anh đã cẩn thận cất những cuốn sách lên trên kệ vậy mà nó vẫn dính bụi, cô rất thích đọc sách, trước kia anh vẫn thắc mắc, những cuốn sách nhạt nhẽo, sao cô có thể suốt ngày ngồi đọc rồi ghi ghi chép chép, cô bây giờ sao rồi? Có còn thích đọc sách như trước không? Hay là đang trốn ở một góc nào đó ngồi khóc như một đứa con nít, cô rất mau nước mắt, nhưng cô có tật xấu là khi khóc thì không cho anh biết, miệng thì cười nhưng hai mắt thì sưng lên, chỉ có kẻ ngốc mới tin vào cái lý do cô mất ngủ.
Phủi bụi trên giường, Hạo Kì nằm xuống, mùi hương quen thuộc làm anh thấy thoải mái, khắp phòng đều có hình bóng của cô, ít ra thỉnh thoảng anh cũng có thể tự lừa dối mình là cô đang nấu cơm hay làm gì đó dưới nhà, cô sẽ lên ngay, cô vẫn chưa rời xa anh vì thoang thoảng đâu đây vẫn có mùi hoa tử đinh hương ngọt ngào của cô. Cô có đôi mắt to tròn, đôi môi hồng nhỏ nhắn, tóc cô rất mềm, cô cười rất đẹp…………..anh cứ tưởng là mình đã quên.
Hạo Kì vẫn cố duy trì một cuộc sống bình thường. Lúc đầu chỉ là một chút hụt hẫng, rồi cũng sẽ quen nhưng cái hụt hẫng cứ mãi kéo dài dai dẳng, khó chịu hơn những gì anh vẫn thường nghĩ. Ở bên anh không có gì tốt, anh chỉ làm cô khóc, nhưng anh lại không đủ can đảm buông tay cô ra, như cô đã làm với anh.
Khi Hạo Kì trở về từ Paris, anh biết hôm đó cô đã khóc rất nhiều vì anh, anh cũng biết hôm đó anh đã làm cô đau lòng như thế nào. Nhưng cô không biết anh đã hoảng loạn thế nào khi thấy cô bê bết máu ngồi trong phòng tắm. Đó là lỗi của anh. Anh nhốt cô trong bệnh viện, vì anh sợ cô lại làm điều gì dại dột. Anh hành hạ cô chỉ để biết chắc một điều là cô thuộc về anh. Lần Thúy Vân đến nhà, lúc đó anh đã tự nhủ, đây là lần cuối anh và ả gặp nhau. Anh không nghĩ cô lại về sớm như vậy
Hạo Kì đi xuống nhà, có những mảnh giấy ghi những công thức nấu ăn, các loại nước trái cây mà anh thích dán trên tủ lạnh, cô thật ngốc, anh đâu muốn cô vất vả vì anh chứ. Nhưng 2 năm chung sống với cô anh vẫn chưa biết cô thích cái gì, ghét cái gì, tất cả các thói quen của cô anh đều không để tâm đến.
Anh không thể đem lại hạnh phúc cho cô, vậy thì hãy buông tay cô ra, để cô đi tìm người yêu thương cô, anh không muốn điều đó.
Nếu buông tay nhau ra chỉ đơn thuần là không nắm tay nhau nữa thì đã dễ chịu hơn rất nhiều.
…………………………………………………….
/34
|