Tại bệnh viện cao cấp ABC của thành phố NewYork.
Đến hôm nay đã là ngày thứ 28 kể từ khi con gái cưng của nhà họ Hoàng gặp tai nạn.
Trong phòng bệnh xa hoa, có một cô gái đang ngủ. Bên cạnh còn có một người đàn ông trẻ, anh ta cầm lấy bàn tay trắng bệch của cô gái , trầm mặc nhìn cô.
“ Tiểu Ái, Em căm giận tôi đến thế à? Hay là em đang trốn tránh tôi, không thể đối diện với tôi ? Em có gan làm mà không có gan chịu ư? Em dùng cách này để hành hạ tôi sao? Đừng làm tôi ghét em thêm nữa.”
Anh ta nhìn cô gái với ánh mắt thật khó hiểu, có chút thương xót, lại có chút tức giận.Tiểu Ái là biệt danh mà chỉ anh gọi cô, nhưng sao bây giờ lại thấy khó khăn thế này.
“ Vũ, cậu đang làm gì ở đây vậy hả? Cậu làm nó tổn thương còn chưa đủ sao?”
Đó là tiếng của Hoàng Thiên Bảo - anh trai của Hoàng Ái Linh, người kế thừa gia sản nhà họ Hoàng. Thiên Bảo vừa nói vừa lao vào đấm anh chàng tên Vũ. Thiên Bảo biết trong chuyện này Vương Hạo Vũ không hề sai, nhưng em gái anh thành ra thế này một phần cũng do lỗi của anh ta, chính những lời lẽ đáng sợ đó đã khiến Ái Linh chạy ra khỏi nhà và…
Tình bạn và tình thân, dù cho người sai ban đầu là em gái anh nhưng anh cũng không thể nào thoải mái được, Hạo Vũ là người bạn tốt nhất của anh, còn con bé lại là đứa em gái anh yêu thương. Tại sao nó lại xảy ra với anh chứ?
“Vũ, tôi nói rồi, chuyện đã chấm dứt và cậu đừng gặp con bé nữa. Về đi.”
Thiên Bảo day day thái dương, đầu anh thực sự muốn nổ tung ra, anh biết mình cần có thời gian cho chuyện này, điều cần nhất bây giờ là em gái anh tỉnh lại, anh không muốn nó bị sốc khi nhìn thấy Hạo Vũ.
Hạo Vũ bị đánh nhưng anh chấp nhận im lặng, anh biết bạn mình đang rất khổ sở, cậu ta thương Ái Linh rất nhiều và anh cũng thế nhưng chỉ là trên mức anh em mà thôi. Kết hôn? Anh không làm được, cho dù có kết hôn thì anh cũng không thể làm cô bé hạnh phúc. Khuôn mặt anh tuấn, khóe môi rướm máu, anh chậm rãi đứng lên bước ra khỏi phòng, với nụ cười chua chát : “ Bảo, tôi xin lỗi nhưng đó là những gì tôi có thể cho con bé, tôi không thể vượt qua giới hạn anh em, tôi không muốn sau này con bé phải hối hận.”
Hạo Vũ nhìn lại cô gái nhỏ nhắn trên giường rồi quay đi, anh không muốn làm cô tổn thương vì thế anh càng không thể kết hôn.
Trong căn phòng giờ đây chỉ còn hai người, một đang ngủ say và một đang chìm trong ưu tư. Nhìn đứa em gái nhỏ vẫn đang trong cơn hôn mê, Thiên Bảo bất giác thở dài, anh thừa biết ý tứ trong câu nói của Hạo Vũ là gì. Cả ba người đã chơi cùng nhau từ nhỏ tới lớn, anh và Hạo Vũ hơn Ái Ái năm tuổi nhưng ngay từ khi còn bé cả hai đều rất yêu thương cưng chiều cô.
Do đó mà Ái Linh từ nhỏ đã như một nàng công chúa, con bé rất tinh nghịch, hiếu động, muốn gì được đó và lúc nào cũng bám dính lấy Hạo Vũ không rời bước. Lên 5, con bé đã nói với Vũ là nhất định khi lớn lên sẽ trở thành cô dâu của cậu ấy nhưng cả anh và Vũ đều cho rằng do con bé còn nhỏ mà thôi. Khi cô bé 11 tuổi, Vũ đưa về một cô bạn gái, nhưng sau đó họ đã chia tay vì Ái Linh đã lén cắt đi mái tóc của cô ta khi cô ta ngủ, con bé đã làm ầm lên nhưng Hạo Vũ không hề trách mắng con bé mà chỉ xoa đầu nó, nhắc nhở như một đứa em gái. Năm 18 tuổi, cả anh và Hạo Vũ đều sang Mỹ du học, Ái Linh đã làm ầm lên đòi đi theo, con bé khóc lóc, tuyệt thực không chịu ăn. Chính Hạo Vũ đã khuyên con bé và nó đã chấp nhận nhưng với điều kiện là cậu ta không được yêu đương gì khi ở đó và tất nhiên mong muốn của con bé đều được Hạo Vũ đồng ý.
18 tuổi, Ái Linh không còn là một cô nhóc bướng bỉnh ngày nào nữa mà đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Với khuôn mặt thon chuẩn V-line của giới trẻ ngày nay, đôi môi đỏ mọng, làn da trắng mịn màng, thân hình nuột nà của thiếu nữ mới trưởng thành, lại rất biết cách ăn mặc, phong cách quyến rũ, Ái Linh luôn là tâm điểm chú ý của mọi người ở trường . Nhiều chàng công tử nhà giàu đều bị cô từ chối một cách phũ phàng, thế nên cô còn được mọi người gọi là công chúa băng giá. Nhưng không một ai biết rằng trái tim của công chúa đã có chủ và luôn hướng về một chàng trai.
Đó không ai khác ngoài Hạo Vũ. Tình cảm của cô dành cho Hạo Vũ không phải là em gái dành cho anh trai mà là giữa một người con gái và một người con trai, tuy nhiên cô đã đi quá giới hạn của nó.
Vào ngày cô tốt nghiệp cấp 3 cũng là ngày mà Hạo Vũ và Thiên Bảo trở về từ Mỹ. Nhà họ Hoàng trao công ty cho Thiên Bảo quản lý, còn Hạo Vũ cũng trở thành CEO của tập đoàn nhà họ Vương. Cả hai đã dùng năng lực của mình để nhận được sự tin tưởng và đưa công ty đi lên.
Hạo Vũ trở về đúng như đã hứa với Ái Linh, anh không hề có bạn gái nhưng mối quan hệ giữa anh và các cô gái lại phức tạp hơn. Nếu như nói Thiên Bảo là hoàng tử điển trai, ấm áp thì Hạo Vũ chính là lạnh lùng, quyến rũ. Với Hạo Vũ điều không thể chấp nhận đó là lừa dối và ép buộc và Ái Linh lại đi vào cái giới hạn đó của anh.
Ái Linh thông minh, lạnh lùng là thế nhưng đứng trước Hạo Vũ cô lại không thể làm chủ mình mà trở nên mê muội. Cô lo lắng, cô sợ hãi rằng một ngày nào đó cô sẽ mất anh mãi mãi và cô không thể buông tay.
Ái Linh đã dùng cách ép buộc Hạo Vũ phải cưới mình nhưng Hạo Vũ lại lạnh lùng từ chối.Cô đã làm ầm lên, nhưng đổi lại chỉ là những lời nói lạnh lùng đáng sợ từ Hạo Vũ. Ái Linh chạy ra khỏi công ty của anh và gặp tai nạn.
Nằm viện đã 28 ngày rồi nhưng cô vẫn chưa tỉnh, Thiên Bảo đã đưa em gái sang Mỹ chữa trị, anh mong cho con bé sẽ sớm quên được chuyện đó nếu như ở đây.
Thiên Bảo đang trầm tư thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, là mẹ gọi, bà đã lo lắng rất nhiều. Suốt những ngày qua bà luôn túc trực bên Ái Linh. Con bé tuy ngang tàng, bướng bỉnh nhưng lại là nàng công chúa, là bảo bối tâm can của cả nhà.
Mẹ Ái Linh, bà Trần Ái My tuy đã ngoài 40 nhưng nhan sắc vẫn rất mặn mà, nhìn rất xinh đẹp đôn hậu. Lúc này trông bà rất tiều tụy.
Bà là người giàu có nhưng lại rất thấu hiểu đạo lí. Bà đã gặp Hạo Vũ ở ngoài nhà xe. Chuyện xảy ra bà không muốn trách cứ ai cả, bà coi Hạo Vũ cũng như con trai mình vậy cho nên chuyện kết hôn bà muốn bọn trẻ tự giải quyết, nhưng khi biết chuyện kết hôn là do con gái bà bày trò thì bà đã rất giận, ngăn cản con bé và đưa nó sang nước ngoài du học. Bà còn chưa kịp nói với con bé thì lại xảy ra chuyện này. Có lẽ số trời đã vậy nên cứ thuận theo tự nhiên thì hơn. Bà chỉ mong con gái bà một ngày nào đó tỉnh lại nó sẽ hiểu ra và ba anh em chúng lại như trước kia thì thật tốt.
“ Thiên Bảo, Hạo Vũ đã đến đây hả con?” . Bà My nở nụ cười hiền hậu, đến bên cạnh Ái Linh, bà biết sau chuyện đó giữa Thiên Bảo và Hạo Vũ đã có xích mích, bà không muốn chúng trở thành như vậy.
“Vâng, con thực sự không biết phải làm thế nào với nó”. Thiên Bảo bất lực nhìn mẹ, anh rất buồn bực.
Bà My ngắm nhìn đứa con gái nhỏ của mình, bà thật sự vui khi có được hai đứa con đáng yêu như thế. Nhưng bà mong chúng luôn được vui vẻ. Nắm lấy tay con trai, bà My nhẹ nhàng thuyết phục con:
“ Con trai à, đây là chuyện không liên quan đến con, cả 3 đứa con đều không ai có lỗi, đừng tự dằn vặt mình con à. Hãy cứ bình thường thôi, mẹ tin rồi một ngày nào đó con bé sẽ hiểu mà”.
Thiên Bảo nhìn mẹ , anh nở nụ cười yếu ớt gật đầu với bà, là một người đàn ông nhưng đối mặt với chuyện này anh lại cảm thấy mình thật yếu đuối.
Hai mẹ con đang trò chuyện thì một người đàn ông bước vào. Đó là Hoàng Thiên Dũng, chủ tịch của tập đoàn SunShine , cũng là chủ gia đình họ Hoàng.
“ Hai mẹ con nói gì mà nhìn nhau đắm đuối thế hả? Mẹ là vợ của bố đấy nhé”.
Nghe thấy tiếng ông Dũng, cả hai mẹ con đều quay sang, Thiên Bảo mỉm cười. Gia đình anh tuy rằng cao sang có địa vị nhưng mọi người trong gia đình lại rất gần gũi nhau, nhất là bố anh, ông ở công ty và ở nhà là hai người khác nhau. Ở công ty ông rất ra dáng một vị lãnh đạo, quyết đoán, nhưng khi ở nhà lại rất hài hước, luôn luôn khiến mọi người được thoải mái vui vẻ.
Phải công nhận gia đình của Ái Linh thực sự toàn di truyền gen tốt. Ngay từ ông Dũng thôi cũng đã thấy được. Ông đã gần 50 nhưng thoạt nhìn rất phong độ, khỏe mạnh. Ông Dũng bước vào phòng, trên tay cầm tấm vé máy bay, tiến đến bên cạnh Thiên Bảo.
“ Bố đến rồi ạ?”.
“Ừ, bố đến hơi muộn. Bảo, việc ở đây đã có bố mẹ rồi, con hãy thu xếp về nước nghỉ ngơi và lo chuyện công ty đi. Con đi cũng đã lâu rồi, không nên chểnh mảng.” –“Nhưng mà...” – Thiên bảo lo lắng nhìn bố, anh không thể xa em gái lúc này được.
“Không sao, bố mẹ sẽ đưa em con về sớm thôi”. Ông Dũng an ủi con trai, khuôn mặt đẹp lão phúc hậu của ông chứa chan nỗi buồn.
Cả nhà ba người cùng nhìn nhau, họ cùng an ủi nhau mọi chuyện rồi sẽ sớm qua đi.
“ Xin hỏi, cháu đang ở đâu thế ạ?”
Có tiếng nói nhỏ hơi khàn của ai đó khiến cả ba người đều giật mình và họ càng vui hơn khi biết đó chính là đứa con gái yêu của mình.
/9
|