Nó vớ quả táo trên bàn để ném hắn, ai dè huých khuỷu tay vào lọ hoa và ...CHOANG. Nó liếc hắn:
- Tại anh đó tên biến thái, chịu trách nhiệm đi. _ nó lầm bầm
- Gì chứ cô tự làm thì tự đi mà giải quyết _ hắn vừa dứt lời thì Thụy Vân từ ngoài chạy vào miệng la um sùm:
- Trời ơi, tên sở khanh anh phải chịu trách nhiệm chứ, đấy là con anh mà( ý gì đó má nội?) nhỏ chạy lại xoa xoa cái bụng thon nhỏ của Phương Vy hỏi tiếp. _ Mấy tháng rồi mày? ( mô phật, bà này đen tối vl.) Nó và hắn mở to mắt nhìn con bạn.
- Mày khùng hả? nói cái méo gì thế? - nó gào lên.
- Thì hỏi thăm con mày, mày bảo hắn phải chịu trách nhiệm, nhưng hắn bảo mày tự giải quyết đó thôi, rõ đồ sở khanh._Vân vẫn nhăn nhở mà không nhận ra sát khí tỏa ra từ nó và hắn. Còn Phong và Thảo thì đang lăn ra sàn mà cười.
- Tao đang bảo hắn chịu trách nhiệm với cái bình hoa mà mày lại suy nghĩ bậy bạ, đi chết đi. Nó cầm gối lao vào đập túi bụi vào người nhỏ và ... cù léc.
- Aaaaa nhột...haha.. tha cho.. tao, hihi, Thảo ơi giúp tao đi...hihi _ Thụy Vân cười chảy cả nc mắt cầu xin.
- Con lạy thần sông thần núi phù hộ cho con Vân chỉ bị nằm viện 1 tháng. Mày yên tâm, tao sẽ chẩn bị cho mày 1 phần mộ phòng trường hợp xấu nhất, ahaha. _Ngọc Thảo đắc trí ngồi xem phim miễn phí cùng 2 chàng. Sau khi hành quyết xong con bạn khốn nạn nó lên xe về nhà, mặc cho 2 con bạn tự xoay sở.
*Chiều hôm đó
Chiều rảnh, Ngọc Thảo đang loay hoay chọn sách ở cửa hiệu, tại rủ 2 con nhỏ kia nhưng tụi nó lười, ở nhà ngủ nên cô phải đi 1 mình. Mua xong cô đi dạo vài shop quần áo. Cô măc chiếc váy trắng thanh thoát, thùy mị, khoét sâu cổ, 1 dãy đá quý đính ven eo tôn lên vòng eo thon nhỏ, đôi giày đen quý phái, mái tóc đen tuyền duỗi thẳng. Một vẻ đẹp huyền ảo kì lạ. Ngọc Thảo dạo 1 vòng quanh Hồ Tây, lâu rồi ms có càm giác thanh bình như vậy thì bỗng... phựt... oái cướp. Cô quay lại, thằng cha đội mũ lưỡi trai nào đó đang cầm cái túi của nhỏ mà chạy. Bà nó, với Thảo thì cô chẳng tiếc gì số tiền bị cướp, nhưng dám cướp của cô thì thằng này xác định đi gặp diêm vương là vừa.
- Đứng lại, thằng ăn cướp(ngu sao mà đứng) _ Cô chạy theo, thoáng chốc đã gần bắt đc hắn, nhanh như chớp, tên cướp đã dúi chiếc túi vào 1 chàng trai đứng gần đó, trong khi anh đang ngỡ ngàng k hiểu chuyện gì xảy ra thì bị Thảo tóm lại.
- Chạy đâu cho thoát? đồ trộm cướp._ cái gì vậy? vừa mới về nước thì bị gọi là cướp, tội cho anh quá.
- Cô bảo ai là ăn cướp? cô ẩm IC à? _ Duy Phương vẫn nghệt mặt ra.
- Tôi bảo anh đấy, anh còn đang cầm cái túi của tôi đó thôi _ Thảo vẫn túm áo Phương.
- Này, cô bỏ ra, con gái gì mà hung dữ như bà chằn vậy cái này là của người ta dúi vào tay tôi mà, nhìn mặt tôi giống ăn cướp lắm hả? _ Cậu dằn tay cô ra. Phải công nhận là cậu đẹp thật, ngũ quan rất rõ nét, nhìn giống trai hàn, cơ mà cô cứ thấy quen quen.
- Càng nhìn càng thấy giống lưu manh giả danh trí thức_ Cô phán 1 câu mà làm cậu suýt xỉu.
- Tôi k nói với cô nữa, nhỏ điên_ Phương bỏ đi nhưng bị cô túm lại.
- anh nghĩ đi dễ thế sao? Anh phải xin lỗi tôi chứ
- Cô bị ATSM à? Nói chuyện với những kẻ bại não thấy mình cx ngu theo. _ Cậu bỏ đi luôn
- Này, anh đứng lại đó, đồ ăn cướp. _ Thảo đứng nguyền rủa 1 hồi rồi mới bỏ về. Vừa về tới cổng thì..._ Thằng ăn cướp, lởn vởn gì ở nhà tôi đó?
Duy Phương đang tìm Phg Vy nghe tiếng gọi thì qua lại, nhưng chẳng thèm bận tâm, tiếp tục bấm chuông.
- Anh đang làm gì trc cửa nhà tôi?
- Đây là nhà cô? Vậy có Vy ở đây k?
- Có hay k mắc mớ gì đến anh? Bắn đi cho đỡ bẩn tầm nhìn.
- Cô ăn nói cho đàng hoàng nha, tôi cho cô đi thăm địa phủ đấy.
- Rồi cx phải tới, không cần anh mời.
- Này gì mà ồn vậy? _ Vân và Vy thấy ồn lên ngó ra.
- Anh 2/ Phương vy _ nó và cậu hét lên
- Oppa, nhớ e k? _Thụy Vân lao đến ôm cổ Phương (thân nhỉ)
- Vân xg, lâu rồi k gặp. _ Cậu xoa đầu nhỏ
- E gái ........_ Phương lao đến ôm Vy nhưng.. Rầm, nó k thương tiếc đạp 1 cái cho cậu bay luôn( chị này thích đá người nhỉ)
- Sao anh lại ở đây? _ Nó hỏi
- Đến tìm em_ Cậu trả lời
- Này, ai cho tao biết chuyện j đang xảy ra đi_ Thảo thắc mắc
- À, đây là Phương, anh sinh đôi của tao đó
- What?_ Haray mở to mắt, há mồm suýt rơi răng.
- Anh 2, pama đâu?_Nó lên tiếng.
- Pama đang trên đường tới đây, hình như cần thông báo cái j đó quan trọng nên ms gọi cả 2 ae mik về nc đấy, chuẩn bị tinh thần đi e gái ạ, ahaha._Nói xong Hải Phương đi vào nhà nghỉ ngơi(tự tiện tek ông)
Sau khi Phương vào nhà, 3 đứa chỉ bt ngơ ngác nhìn nhau với dấu chấm to đùng, chắc chắn anh còn bt cái j đấy mà chưa nói cho mik biết _nó nghĩ sau đó kéo 2 đứa bạn vào nhà.
--------------------------------------------------
GTNV: Nguyễn Duy Phương, anh trai sinh đôi của Phương Vy, đẹp trai, có nét giống với em gái, tính cách hòa đồng, chơi thân với hắn và anh(sau khi chuyển học cùng lớp).
- Tại anh đó tên biến thái, chịu trách nhiệm đi. _ nó lầm bầm
- Gì chứ cô tự làm thì tự đi mà giải quyết _ hắn vừa dứt lời thì Thụy Vân từ ngoài chạy vào miệng la um sùm:
- Trời ơi, tên sở khanh anh phải chịu trách nhiệm chứ, đấy là con anh mà( ý gì đó má nội?) nhỏ chạy lại xoa xoa cái bụng thon nhỏ của Phương Vy hỏi tiếp. _ Mấy tháng rồi mày? ( mô phật, bà này đen tối vl.) Nó và hắn mở to mắt nhìn con bạn.
- Mày khùng hả? nói cái méo gì thế? - nó gào lên.
- Thì hỏi thăm con mày, mày bảo hắn phải chịu trách nhiệm, nhưng hắn bảo mày tự giải quyết đó thôi, rõ đồ sở khanh._Vân vẫn nhăn nhở mà không nhận ra sát khí tỏa ra từ nó và hắn. Còn Phong và Thảo thì đang lăn ra sàn mà cười.
- Tao đang bảo hắn chịu trách nhiệm với cái bình hoa mà mày lại suy nghĩ bậy bạ, đi chết đi. Nó cầm gối lao vào đập túi bụi vào người nhỏ và ... cù léc.
- Aaaaa nhột...haha.. tha cho.. tao, hihi, Thảo ơi giúp tao đi...hihi _ Thụy Vân cười chảy cả nc mắt cầu xin.
- Con lạy thần sông thần núi phù hộ cho con Vân chỉ bị nằm viện 1 tháng. Mày yên tâm, tao sẽ chẩn bị cho mày 1 phần mộ phòng trường hợp xấu nhất, ahaha. _Ngọc Thảo đắc trí ngồi xem phim miễn phí cùng 2 chàng. Sau khi hành quyết xong con bạn khốn nạn nó lên xe về nhà, mặc cho 2 con bạn tự xoay sở.
*Chiều hôm đó
Chiều rảnh, Ngọc Thảo đang loay hoay chọn sách ở cửa hiệu, tại rủ 2 con nhỏ kia nhưng tụi nó lười, ở nhà ngủ nên cô phải đi 1 mình. Mua xong cô đi dạo vài shop quần áo. Cô măc chiếc váy trắng thanh thoát, thùy mị, khoét sâu cổ, 1 dãy đá quý đính ven eo tôn lên vòng eo thon nhỏ, đôi giày đen quý phái, mái tóc đen tuyền duỗi thẳng. Một vẻ đẹp huyền ảo kì lạ. Ngọc Thảo dạo 1 vòng quanh Hồ Tây, lâu rồi ms có càm giác thanh bình như vậy thì bỗng... phựt... oái cướp. Cô quay lại, thằng cha đội mũ lưỡi trai nào đó đang cầm cái túi của nhỏ mà chạy. Bà nó, với Thảo thì cô chẳng tiếc gì số tiền bị cướp, nhưng dám cướp của cô thì thằng này xác định đi gặp diêm vương là vừa.
- Đứng lại, thằng ăn cướp(ngu sao mà đứng) _ Cô chạy theo, thoáng chốc đã gần bắt đc hắn, nhanh như chớp, tên cướp đã dúi chiếc túi vào 1 chàng trai đứng gần đó, trong khi anh đang ngỡ ngàng k hiểu chuyện gì xảy ra thì bị Thảo tóm lại.
- Chạy đâu cho thoát? đồ trộm cướp._ cái gì vậy? vừa mới về nước thì bị gọi là cướp, tội cho anh quá.
- Cô bảo ai là ăn cướp? cô ẩm IC à? _ Duy Phương vẫn nghệt mặt ra.
- Tôi bảo anh đấy, anh còn đang cầm cái túi của tôi đó thôi _ Thảo vẫn túm áo Phương.
- Này, cô bỏ ra, con gái gì mà hung dữ như bà chằn vậy cái này là của người ta dúi vào tay tôi mà, nhìn mặt tôi giống ăn cướp lắm hả? _ Cậu dằn tay cô ra. Phải công nhận là cậu đẹp thật, ngũ quan rất rõ nét, nhìn giống trai hàn, cơ mà cô cứ thấy quen quen.
- Càng nhìn càng thấy giống lưu manh giả danh trí thức_ Cô phán 1 câu mà làm cậu suýt xỉu.
- Tôi k nói với cô nữa, nhỏ điên_ Phương bỏ đi nhưng bị cô túm lại.
- anh nghĩ đi dễ thế sao? Anh phải xin lỗi tôi chứ
- Cô bị ATSM à? Nói chuyện với những kẻ bại não thấy mình cx ngu theo. _ Cậu bỏ đi luôn
- Này, anh đứng lại đó, đồ ăn cướp. _ Thảo đứng nguyền rủa 1 hồi rồi mới bỏ về. Vừa về tới cổng thì..._ Thằng ăn cướp, lởn vởn gì ở nhà tôi đó?
Duy Phương đang tìm Phg Vy nghe tiếng gọi thì qua lại, nhưng chẳng thèm bận tâm, tiếp tục bấm chuông.
- Anh đang làm gì trc cửa nhà tôi?
- Đây là nhà cô? Vậy có Vy ở đây k?
- Có hay k mắc mớ gì đến anh? Bắn đi cho đỡ bẩn tầm nhìn.
- Cô ăn nói cho đàng hoàng nha, tôi cho cô đi thăm địa phủ đấy.
- Rồi cx phải tới, không cần anh mời.
- Này gì mà ồn vậy? _ Vân và Vy thấy ồn lên ngó ra.
- Anh 2/ Phương vy _ nó và cậu hét lên
- Oppa, nhớ e k? _Thụy Vân lao đến ôm cổ Phương (thân nhỉ)
- Vân xg, lâu rồi k gặp. _ Cậu xoa đầu nhỏ
- E gái ........_ Phương lao đến ôm Vy nhưng.. Rầm, nó k thương tiếc đạp 1 cái cho cậu bay luôn( chị này thích đá người nhỉ)
- Sao anh lại ở đây? _ Nó hỏi
- Đến tìm em_ Cậu trả lời
- Này, ai cho tao biết chuyện j đang xảy ra đi_ Thảo thắc mắc
- À, đây là Phương, anh sinh đôi của tao đó
- What?_ Haray mở to mắt, há mồm suýt rơi răng.
- Anh 2, pama đâu?_Nó lên tiếng.
- Pama đang trên đường tới đây, hình như cần thông báo cái j đó quan trọng nên ms gọi cả 2 ae mik về nc đấy, chuẩn bị tinh thần đi e gái ạ, ahaha._Nói xong Hải Phương đi vào nhà nghỉ ngơi(tự tiện tek ông)
Sau khi Phương vào nhà, 3 đứa chỉ bt ngơ ngác nhìn nhau với dấu chấm to đùng, chắc chắn anh còn bt cái j đấy mà chưa nói cho mik biết _nó nghĩ sau đó kéo 2 đứa bạn vào nhà.
--------------------------------------------------
GTNV: Nguyễn Duy Phương, anh trai sinh đôi của Phương Vy, đẹp trai, có nét giống với em gái, tính cách hòa đồng, chơi thân với hắn và anh(sau khi chuyển học cùng lớp).
/29
|