...
Hôm nay là thứ 2 Diệp Anh lại phải đi học. Nó tung tăng chạy nhảy trên con đường quen thuộc. Nó vừa đi vừa hát vu vơ vài câu .Cơ mà nó hát cũng hay lắm đấy, tiếng hát của nó đã khiến bao đứa con trai ngã quỵ xuống rồi.
Nó bước tới gần cổng trường thì đập trước mắt nó là cảnh tượng gì thế này. Hắn đang nói chuyện vui vẻ với 1 cô bé .Nó đoán cô bé âý học cấp 2 vì chỉ cần nhìn thoáng qua bộ trang phục thì ai cũng biết.Cô bé âý có mái tóc màu nâu đỏ, gương mặt khá xinh xắn. Nó đứng từ xa nhìn nên không nghe thấy họ nói với nhau những gì. Nó chỉ thấy cô bé âý tay cầm 1 hộp quà và đưa cho hắn, hắn mỉm cười nhận lấy. Nó đứng trơ trơ ,lòng khó chịu vội chạy vào nhanh trước khi hắn nhìn thấy.
Nó quăng cái cặp xuống bàn, ngồi ịch xuống ghế. Đầu oc nó rối tung , vò đầu như điên loạn. Thanh Tiên chưa vào lớp chứ nếu không là nhỏ lại tra tấn hỏi nó này nọ nữa rồi.
Hắn bước vào lớp thấy nó và tất nhiên nó cũng nhìn thấy hắn. Hắn mỉm cười tay vẫy vẫy nó nhưng rồi nụ cười âý tắt đi sau vài giây .Gì vậy! Nó không thèm vẫy tay lại hay là cười giống như mỗi ngày. Nó làm lơ như chưa thấy khuôn mặt của hắn, đầu hướng ra cửa sổ, tay giả vờ cầm sách.
Hắn lấy làm lạ định hỏi nó nhưng vừa lúc âý cô giáo bước vào trong.
Cả lớp đứng lên ~ lớp trưởng hô to.
Thế là cả lớp đứng lên chào cô giáo. Nó cũng đứng lên rồi ngồi xuống khi cô giáo ra hiệu.
Thấy vẻ mặt nó có vẻ là lạ, hắn thì thào hỏi nó.
- Này cậu bị sao vậy!
-...
Nó làm bộ không nghe thấy, giả vờ chăm chú nghe giảng bài. Hắn thấy nó không trả lời thở dài 1 hơi rồi quay mặt lên bảng nghe giảng. Nó vẫn giữ bộ mặt âý. Bực bội, tức tối là những cung bậc cảm xúc trong nó lúc này. Chính nó cũng không hiểu bản thân mình đang bị làm sao nữa.
Sau 5 tiết học, nó uể oải mang balô ra về. Nó cố tình tránh né hắn, chân sải bước đi nhanh .Thấy nó có vẻ như là tránh mình hắn vội vã vác balô chạy theo sau .Hắn đi sau nó, nó cảm nhận được điều âý nên bước đi nhanh hơn. Đúng như những gì hắn đoán ,hắn chạy lên chắn ngang trước mặt nó. Nó có vẻ không vui ,nhăn mặt.
- Sao cậu lại tránh tôi ~ hắn nhìn nó.
- Tớ không có ~ Nó trả lời dứt khoát.
- Hay là tôi làm sai điều gì khiến cậu giận.
- Đã bảo là không có rồi mà ~ Nó cấu lên .
- Chắc chắn là cậu đang giận tôi rồi!
- Thôi được rồi cậu đi mà hẹn hò với cái cô bé lúc sáng đi ,đừng có mà đứng đây nói gở ~ Nó nói.
Khi nghe những lời âý khuôn mặt hắn biến sắc hẳn, lúc đầu là ngơ ngác rồi sau đó ôm bụng cười sặc.
- Cậu cười cái gì!
Hắn kìm chế không để mình cười nữa, miệng ghé sát vào tai nó thì thầm.
Sao!Cậu đang ghen đấy à
Mặt nó trong giây lát đỏ bừng lên .Nhìn khuôn mặt đỏ lên vì ngượng của nó hắn cười sặc .
- Đúng là cậu đang ghen rồi!
- Cậu nói bậy, tớ làm gì mà phải ghen ~ Nó âp úng ,xấu hổ như muốn đào hố chui xuống.
Hắn không chọc tức nó nữa nhưng miệng vẫn còn cười. Nó vội chạy cầm balô che lên mặt để hắn không nhìn thấy khuôn mặt dị dạng của nó lúc này.
Thấy nó chạy, hắn co cẳng chạy theo sau kêu nó.
=====================================
Hôm nay là thứ 2 Diệp Anh lại phải đi học. Nó tung tăng chạy nhảy trên con đường quen thuộc. Nó vừa đi vừa hát vu vơ vài câu .Cơ mà nó hát cũng hay lắm đấy, tiếng hát của nó đã khiến bao đứa con trai ngã quỵ xuống rồi.
Nó bước tới gần cổng trường thì đập trước mắt nó là cảnh tượng gì thế này. Hắn đang nói chuyện vui vẻ với 1 cô bé .Nó đoán cô bé âý học cấp 2 vì chỉ cần nhìn thoáng qua bộ trang phục thì ai cũng biết.Cô bé âý có mái tóc màu nâu đỏ, gương mặt khá xinh xắn. Nó đứng từ xa nhìn nên không nghe thấy họ nói với nhau những gì. Nó chỉ thấy cô bé âý tay cầm 1 hộp quà và đưa cho hắn, hắn mỉm cười nhận lấy. Nó đứng trơ trơ ,lòng khó chịu vội chạy vào nhanh trước khi hắn nhìn thấy.
Nó quăng cái cặp xuống bàn, ngồi ịch xuống ghế. Đầu oc nó rối tung , vò đầu như điên loạn. Thanh Tiên chưa vào lớp chứ nếu không là nhỏ lại tra tấn hỏi nó này nọ nữa rồi.
Hắn bước vào lớp thấy nó và tất nhiên nó cũng nhìn thấy hắn. Hắn mỉm cười tay vẫy vẫy nó nhưng rồi nụ cười âý tắt đi sau vài giây .Gì vậy! Nó không thèm vẫy tay lại hay là cười giống như mỗi ngày. Nó làm lơ như chưa thấy khuôn mặt của hắn, đầu hướng ra cửa sổ, tay giả vờ cầm sách.
Hắn lấy làm lạ định hỏi nó nhưng vừa lúc âý cô giáo bước vào trong.
Cả lớp đứng lên ~ lớp trưởng hô to.
Thế là cả lớp đứng lên chào cô giáo. Nó cũng đứng lên rồi ngồi xuống khi cô giáo ra hiệu.
Thấy vẻ mặt nó có vẻ là lạ, hắn thì thào hỏi nó.
- Này cậu bị sao vậy!
-...
Nó làm bộ không nghe thấy, giả vờ chăm chú nghe giảng bài. Hắn thấy nó không trả lời thở dài 1 hơi rồi quay mặt lên bảng nghe giảng. Nó vẫn giữ bộ mặt âý. Bực bội, tức tối là những cung bậc cảm xúc trong nó lúc này. Chính nó cũng không hiểu bản thân mình đang bị làm sao nữa.
Sau 5 tiết học, nó uể oải mang balô ra về. Nó cố tình tránh né hắn, chân sải bước đi nhanh .Thấy nó có vẻ như là tránh mình hắn vội vã vác balô chạy theo sau .Hắn đi sau nó, nó cảm nhận được điều âý nên bước đi nhanh hơn. Đúng như những gì hắn đoán ,hắn chạy lên chắn ngang trước mặt nó. Nó có vẻ không vui ,nhăn mặt.
- Sao cậu lại tránh tôi ~ hắn nhìn nó.
- Tớ không có ~ Nó trả lời dứt khoát.
- Hay là tôi làm sai điều gì khiến cậu giận.
- Đã bảo là không có rồi mà ~ Nó cấu lên .
- Chắc chắn là cậu đang giận tôi rồi!
- Thôi được rồi cậu đi mà hẹn hò với cái cô bé lúc sáng đi ,đừng có mà đứng đây nói gở ~ Nó nói.
Khi nghe những lời âý khuôn mặt hắn biến sắc hẳn, lúc đầu là ngơ ngác rồi sau đó ôm bụng cười sặc.
- Cậu cười cái gì!
Hắn kìm chế không để mình cười nữa, miệng ghé sát vào tai nó thì thầm.
Sao!Cậu đang ghen đấy à
Mặt nó trong giây lát đỏ bừng lên .Nhìn khuôn mặt đỏ lên vì ngượng của nó hắn cười sặc .
- Đúng là cậu đang ghen rồi!
- Cậu nói bậy, tớ làm gì mà phải ghen ~ Nó âp úng ,xấu hổ như muốn đào hố chui xuống.
Hắn không chọc tức nó nữa nhưng miệng vẫn còn cười. Nó vội chạy cầm balô che lên mặt để hắn không nhìn thấy khuôn mặt dị dạng của nó lúc này.
Thấy nó chạy, hắn co cẳng chạy theo sau kêu nó.
=====================================
/14
|