Tư ~” một tiếng thắng gấp đột nhiên vang lên. Chiếc xe ngựa lao nhanh phía trước, không hiểu sao lúc này lại ngừng lại.
“ Ồ, chuyện gì đây?” Thấy xe ngựa đột nhiên dừng lại, Diệp Sở một khắc trước còn chìm trong tử khí, bây giờ lại tràn đầy sức sống, đem hết toàn lực đi về phía xe ngựa. Không phải là chủ nhân chiếc xe này đột phát nhân tâm muốn chở nàng đi một đoạn chứ.
Tập tễnh đi tới trước xe, miệng Diệp Sở như ăn đường bắt đầu cảm tạ “ Đa tạ vị huynh đài đã bằng lòng chở ta đoạn đường này, đại ân này tại hạ sẽ ghi nhớ trong lòng, ngày sau nhất định báo đáp.” Miệng nói ngôn từ chính nghĩa nhưng Diệp Sở căn bản không coi nó ra gì, ra khỏi cái nơi thâm sơn này, xuống xe ngựa, sau này, còn ai biết ai vào với ai. Nàng không coi ra gì, nhưng không có nghĩa nàng yên tâm nếu có người nào đó ghi nhớ trong lòng rồi một ngày nào đó lại đem ra uy hiếp nàng.
“ Ngươi nói để cho ngươi lên đây sao?” Thanh âm ôn nhuyễn mị hoặc từ buồng xe chậm rãi truyền ra, giống như chất vấn lại tựa như chế giễu.
“ Dát” nghe thấy âm thanh mềm mại nhưng không hề dịu dàng, Diệp Sở nhìn chân mình đang ở giữa không trung. Cái gì? Ý nàng ta là không muốn cho mình ngồi nhờ? Đừng hòng! Cơ hội khó có được như thế này, Diệp Sở chắc chắn sẽ không lãng phí. Nàng quyết định, lần này, nàng phải vô lại.
Nháy mắt một cái, Diệp Sở đã hạ một chân đặt lên xe ngựa nói: “ Vị cô nương này …” Nhưng lời vừa mới nói ra đã bị tiếng cười mềm mại, êm tai như chuông bạc cắt đứt.
Thanh âm êm tai, tiếng cười lại càng động lòng người. Không biết rốt cuộc là nhan sắc như thế nào mới có thể xứng với giọng nói hay như vậy.
Sau tiếng cười bên trong lại không có động tĩnh gì nữa, thấy vậy, Diệp Sở tiếp tục nói: “ Vị cô nương này, thanh âm của ngài du dương, uyển chuyển động lòng người như vậy, chắc chắn là một vị đại mỹ nhân, thường thì, người xinh đẹp, tâm nhất định cũng đẹp, cho nên, tại hạ lần nữa cảm ơn cô nương.” Lời còn chưa dứt, chân Diệp Sở đã đặt lên xe ngựa, thừa dịp nàng ta chưa kịp đổi ý chui vào thùng xe.
Nhưng cái chân còn lại còn chưa bước lên đã bị thiếu niên đánh xe vô tình ném xuống.
“ Ngươi, ngươi, thật là không có lòng thương người.” vỗ vỗ bùn đất trên người, Diệp Sở hung hăng trừng thiếu niên một cái, nghiến răng nghiến lợi nói, ngươi tốt nhất không nên để ta gặp lại ngươi.
Biết không thể xông vào, Diệp Sở lại quay ra nói với chủ nhân chân chính của xe ngựa: “ Vị cô nương này …”
“ Không nên gọi ta là cô nương.” Mặc dù giọng nói quở trách nhưng vẫn thật là mị hoặc nhân tâm.
“ Vậy ta phải gọi cô nương là gì?”
“ Hì hì, công tử, ngài hãy để cho nàng lên đây đi, bằng không, ta nghĩ, nàng nhất định sẽ không bỏ qua.” Một giọng nói ôn nhuyễn, kiều mị từ trong xe chậm rãi truyền ra.
“ Gì? Công tử?” Lẽ nào thanh âm mị hoặc như hồ ly nàng vừa mới nghe, được phát ra từ miệng một nam nhân?
“ Mị Nhi thực là có lòng tốt, cũng có thể để nàng ta lên, nhưng mà đêm nay ngươi phải theo bồi ta…” Lời còn chưa dứt, lại nghe thấy một tràng âm thanh làm nũng, cùng với tiếng cười yếu ớt, thẹn thùng từ trong buồng xe truyền ra.
“ Dát” Diệp Sở nheo mắt lại, nghiêng đầu lắng nghe động tĩnh rất nhỏ trong xe, đây là tình huống gì? Bọn họ không phải là muốn xong việc ở bên trong xe ngựa chứ. Cắt, quản làm chi, lên xe trước rồi hãy nói.
Nhưng vừa mới nhấc rèm xe lên, Diệp Sở liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc, quên cả động tác tiếp theo. Bên trong xe ngựa, cái gì cũng có. Một viên dạ minh châu chiếu sáng buồng xe như ban ngày. Bởi vậy, nàng cũng nhìn rõ hai người trên xe.
Nữ nhân yểu điệu, thướt tha, dáng người lồi lõm, mày liễu nhỏ dài, môi anh đào đỏ rực mê người, chiếc mũi xinh xắn, tinh xảo, đôi mắt kiều mị. Thực sự, bất kể là nhìn từ góc độ nào cũng khiến người ta nhiệt huyết sôi trào. Diệp Sở nghĩ thầm, đáng tiếc, nàng không phải nam nhân, nếu không nhất định nhào qua ăn nàng ta ngay tại chỗ.
Diệp Sở từ từ thu hồi suy nghĩ, đưa mắt nhìn nam tử, ánh mắt chậm rãi híp lại, trong mắt nhen lên một chút đố kị, mẹ ngươi, lớn lên đẹp như vậy làm gì làm cho nữ nhân các nàng thật mất hết mặt mũi.
Mặt trái xoan ôn hòa, nhu mỹ, nửa thân trần lộ ra lồng ngực, da thịt trắng noãn mềm mại, mắt phượng câu hồn, mũi tinh tế, thẳng tắp, môi mỏng phấn nộn, ôn nhuận như nước nhẹ cong lên, dường như mang theo một chút khiêu khích.
“ Dựa vào, đừng tưởng dáng dấp giống như hồ ly thì ngon”, nhìn nam nhân bày ra vẻ mặt mãn nguyện, Diệp Sở thầm mắng nhưng ngoài miệng lại ngọt như ăn mật “ Đa tạ nhị vị cứu giúp, tại hạ nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng, sau này nhất định toàn lực báo đáp” nói xong liền hạ rèm, đứng ngoài cửa buông một câu làm cho người ta phải hộc máu “ Các người tiếp tục đi đi, đừng để tình trạng của ta làm chậm trễ, cứ coi như ta không tồn tại là được rồi.”
“ A” Mạc Thần cười nhạt một tiếng, thật là thú vị, vừa rồi, khi nhìn hắn, trong mắt cô bé kia lóe lên vẻ đố kỵ nhưng rất nhanh liền biến mất. Trước đây, nữ tử trông thấy hắn đều bày ra vẻ mặt si mê, chỉ có nàng đặc biệt nhất, vậy mà lại ghen tị với khuôn mặt của hắn.
“ Xem ngươi có thành ý như vậy, liền cho ngươi cơ hội báo ân, vào đi.” Hắn mới không tin mấy lời nói dối sau này báo ân các loại của nàng.
“ Không biết công tử có gì phân phó?” Trên mặt Diệp Sở vẫn là vẻ thật tâm thật lòng, nhưng lời nói đã có chút nghiến răng căm hận. Hắn cũng quá không khách khí đi. Nhìn hắn phong lưu văn nhã còn tưởng hắn là người làm chuyện tốt không cần báo đáp, nhưng không nghĩ tới hắn lại lòng lang dạ thú như vậy, không thấy bây giờ, nàng đang bị trọng thương sao?
Mộ Thần ăn một quả nho nữ nhân lột cho hắn, thỏa mãn đứng dậy, nhìn Diệp Sở một chút, một nữ hài tử mười ba mười bốn tuổi, cả người đều là thương tích, trên khuôn mặt xinh xắn dính đầy bùn đất hé ra cặp mắt sáng ngời, linh hoạt, rất có thần, một thân quần áo tơ lụa hoa lệ cũng dính đầy bùn đất.
Mộ Thần nhìn về phía bên hông nàng, tức thì hai mắt liền dừng lại ở ngọc bội nho nhỏ trên đai lưng của nàng, màu sắc tươi sáng, hoa văn trong suốt, rõ nét, quan trọng là mặt trên còn khắc một chữ, mặc dù đã bị vết máu che mất một nửa, nhưng Mộ Thần cũng đã đoán ra chữ kia, bởi vì có một người cũng có ngọc bội giống như vậy
“ Ồ, chuyện gì đây?” Thấy xe ngựa đột nhiên dừng lại, Diệp Sở một khắc trước còn chìm trong tử khí, bây giờ lại tràn đầy sức sống, đem hết toàn lực đi về phía xe ngựa. Không phải là chủ nhân chiếc xe này đột phát nhân tâm muốn chở nàng đi một đoạn chứ.
Tập tễnh đi tới trước xe, miệng Diệp Sở như ăn đường bắt đầu cảm tạ “ Đa tạ vị huynh đài đã bằng lòng chở ta đoạn đường này, đại ân này tại hạ sẽ ghi nhớ trong lòng, ngày sau nhất định báo đáp.” Miệng nói ngôn từ chính nghĩa nhưng Diệp Sở căn bản không coi nó ra gì, ra khỏi cái nơi thâm sơn này, xuống xe ngựa, sau này, còn ai biết ai vào với ai. Nàng không coi ra gì, nhưng không có nghĩa nàng yên tâm nếu có người nào đó ghi nhớ trong lòng rồi một ngày nào đó lại đem ra uy hiếp nàng.
“ Ngươi nói để cho ngươi lên đây sao?” Thanh âm ôn nhuyễn mị hoặc từ buồng xe chậm rãi truyền ra, giống như chất vấn lại tựa như chế giễu.
“ Dát” nghe thấy âm thanh mềm mại nhưng không hề dịu dàng, Diệp Sở nhìn chân mình đang ở giữa không trung. Cái gì? Ý nàng ta là không muốn cho mình ngồi nhờ? Đừng hòng! Cơ hội khó có được như thế này, Diệp Sở chắc chắn sẽ không lãng phí. Nàng quyết định, lần này, nàng phải vô lại.
Nháy mắt một cái, Diệp Sở đã hạ một chân đặt lên xe ngựa nói: “ Vị cô nương này …” Nhưng lời vừa mới nói ra đã bị tiếng cười mềm mại, êm tai như chuông bạc cắt đứt.
Thanh âm êm tai, tiếng cười lại càng động lòng người. Không biết rốt cuộc là nhan sắc như thế nào mới có thể xứng với giọng nói hay như vậy.
Sau tiếng cười bên trong lại không có động tĩnh gì nữa, thấy vậy, Diệp Sở tiếp tục nói: “ Vị cô nương này, thanh âm của ngài du dương, uyển chuyển động lòng người như vậy, chắc chắn là một vị đại mỹ nhân, thường thì, người xinh đẹp, tâm nhất định cũng đẹp, cho nên, tại hạ lần nữa cảm ơn cô nương.” Lời còn chưa dứt, chân Diệp Sở đã đặt lên xe ngựa, thừa dịp nàng ta chưa kịp đổi ý chui vào thùng xe.
Nhưng cái chân còn lại còn chưa bước lên đã bị thiếu niên đánh xe vô tình ném xuống.
“ Ngươi, ngươi, thật là không có lòng thương người.” vỗ vỗ bùn đất trên người, Diệp Sở hung hăng trừng thiếu niên một cái, nghiến răng nghiến lợi nói, ngươi tốt nhất không nên để ta gặp lại ngươi.
Biết không thể xông vào, Diệp Sở lại quay ra nói với chủ nhân chân chính của xe ngựa: “ Vị cô nương này …”
“ Không nên gọi ta là cô nương.” Mặc dù giọng nói quở trách nhưng vẫn thật là mị hoặc nhân tâm.
“ Vậy ta phải gọi cô nương là gì?”
“ Hì hì, công tử, ngài hãy để cho nàng lên đây đi, bằng không, ta nghĩ, nàng nhất định sẽ không bỏ qua.” Một giọng nói ôn nhuyễn, kiều mị từ trong xe chậm rãi truyền ra.
“ Gì? Công tử?” Lẽ nào thanh âm mị hoặc như hồ ly nàng vừa mới nghe, được phát ra từ miệng một nam nhân?
“ Mị Nhi thực là có lòng tốt, cũng có thể để nàng ta lên, nhưng mà đêm nay ngươi phải theo bồi ta…” Lời còn chưa dứt, lại nghe thấy một tràng âm thanh làm nũng, cùng với tiếng cười yếu ớt, thẹn thùng từ trong buồng xe truyền ra.
“ Dát” Diệp Sở nheo mắt lại, nghiêng đầu lắng nghe động tĩnh rất nhỏ trong xe, đây là tình huống gì? Bọn họ không phải là muốn xong việc ở bên trong xe ngựa chứ. Cắt, quản làm chi, lên xe trước rồi hãy nói.
Nhưng vừa mới nhấc rèm xe lên, Diệp Sở liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc, quên cả động tác tiếp theo. Bên trong xe ngựa, cái gì cũng có. Một viên dạ minh châu chiếu sáng buồng xe như ban ngày. Bởi vậy, nàng cũng nhìn rõ hai người trên xe.
Nữ nhân yểu điệu, thướt tha, dáng người lồi lõm, mày liễu nhỏ dài, môi anh đào đỏ rực mê người, chiếc mũi xinh xắn, tinh xảo, đôi mắt kiều mị. Thực sự, bất kể là nhìn từ góc độ nào cũng khiến người ta nhiệt huyết sôi trào. Diệp Sở nghĩ thầm, đáng tiếc, nàng không phải nam nhân, nếu không nhất định nhào qua ăn nàng ta ngay tại chỗ.
Diệp Sở từ từ thu hồi suy nghĩ, đưa mắt nhìn nam tử, ánh mắt chậm rãi híp lại, trong mắt nhen lên một chút đố kị, mẹ ngươi, lớn lên đẹp như vậy làm gì làm cho nữ nhân các nàng thật mất hết mặt mũi.
Mặt trái xoan ôn hòa, nhu mỹ, nửa thân trần lộ ra lồng ngực, da thịt trắng noãn mềm mại, mắt phượng câu hồn, mũi tinh tế, thẳng tắp, môi mỏng phấn nộn, ôn nhuận như nước nhẹ cong lên, dường như mang theo một chút khiêu khích.
“ Dựa vào, đừng tưởng dáng dấp giống như hồ ly thì ngon”, nhìn nam nhân bày ra vẻ mặt mãn nguyện, Diệp Sở thầm mắng nhưng ngoài miệng lại ngọt như ăn mật “ Đa tạ nhị vị cứu giúp, tại hạ nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng, sau này nhất định toàn lực báo đáp” nói xong liền hạ rèm, đứng ngoài cửa buông một câu làm cho người ta phải hộc máu “ Các người tiếp tục đi đi, đừng để tình trạng của ta làm chậm trễ, cứ coi như ta không tồn tại là được rồi.”
“ A” Mạc Thần cười nhạt một tiếng, thật là thú vị, vừa rồi, khi nhìn hắn, trong mắt cô bé kia lóe lên vẻ đố kỵ nhưng rất nhanh liền biến mất. Trước đây, nữ tử trông thấy hắn đều bày ra vẻ mặt si mê, chỉ có nàng đặc biệt nhất, vậy mà lại ghen tị với khuôn mặt của hắn.
“ Xem ngươi có thành ý như vậy, liền cho ngươi cơ hội báo ân, vào đi.” Hắn mới không tin mấy lời nói dối sau này báo ân các loại của nàng.
“ Không biết công tử có gì phân phó?” Trên mặt Diệp Sở vẫn là vẻ thật tâm thật lòng, nhưng lời nói đã có chút nghiến răng căm hận. Hắn cũng quá không khách khí đi. Nhìn hắn phong lưu văn nhã còn tưởng hắn là người làm chuyện tốt không cần báo đáp, nhưng không nghĩ tới hắn lại lòng lang dạ thú như vậy, không thấy bây giờ, nàng đang bị trọng thương sao?
Mộ Thần ăn một quả nho nữ nhân lột cho hắn, thỏa mãn đứng dậy, nhìn Diệp Sở một chút, một nữ hài tử mười ba mười bốn tuổi, cả người đều là thương tích, trên khuôn mặt xinh xắn dính đầy bùn đất hé ra cặp mắt sáng ngời, linh hoạt, rất có thần, một thân quần áo tơ lụa hoa lệ cũng dính đầy bùn đất.
Mộ Thần nhìn về phía bên hông nàng, tức thì hai mắt liền dừng lại ở ngọc bội nho nhỏ trên đai lưng của nàng, màu sắc tươi sáng, hoa văn trong suốt, rõ nét, quan trọng là mặt trên còn khắc một chữ, mặc dù đã bị vết máu che mất một nửa, nhưng Mộ Thần cũng đã đoán ra chữ kia, bởi vì có một người cũng có ngọc bội giống như vậy
/14
|