Lúc Long Thiếu Quân nói không đồng ý, Thôi Lực và Dương Đắc Khải cũng không lên tiếng, nhìn ra được, hai người bọn họ sợ hãi Vương Vu Thắng, nguyên nhân là theo phân tích của Long Thiếu Quân, bởi dáng dấp Vương Vu Thắng hùng tráng to lớn, cộng thêm gia cảnh rất tốt, tự nhiên có một cỗ khí thế bức bách, tạo cho bọn hắn hai uy hiếp nhất định.
Vì muốn làm lão Đại, Long Thiếu Quân cũng không khách khí, đề nghị vật tay phân cao thấp.
Lần này, bản thân Vương Vu Thắng cũng tỏ vẻ nghi ngờ, bởi hắn thân sinh khí lực lớn, mà tu luyện võ công đã hơn mười năm, coi như là một cao thủ, dáng người Long Thiếu Quân dù so với hắn còn cao hơn một chút, nhưng tuyệt không phải là đối thủ của hắn.
Thấy Vương Vu Thắng đồng ý, trong lòng Long Thiếu Quân âm thầm cười trộm, hắn dĩ nhiên biết Vương Vu Thắng tu luyện qua võ công, bất quá, Vương Vu Thắng tu luyện chẳng qua là một loại võ công, có chút khí công nhất định, theo thường nhân mà nói, đã tính là cao thủ, nhưng đối với Long Thiếu Quân thân là dị năng giả, vẫn còn kém quá xa, cho nên lần này, Long Thiếu Quân làm lão Đại là việc đã định.
Quả nhiên, kết quả sau đó khiến lòng tin của Vương Vu Thắng bị đả kích nặng nề, đối với việc Long Thiếu Quân khiêu chiến, hắn cũng không có ý khinh thị, Long Thiếu Quân nếu dám khiêu chiến, đương nhiên là có chút nắm chắc, nên trước lúc vật tay hắn đã âm thầm vận khí.
Long Thiếu Quân vì muốn chế phục hắn hoàn toàn, vẫn chờ hắn đem khí công vận hoàn toàn, mới đem cổ tay hắn đè xuống.
Vương Vu Thắng không tin mình bị áp chế như vậy, vận chuyển nội lực, nội lực vẫn lưu chuyển như thường, nhưng, cánh tay vẫn không thể nâng lên, trong mắt lóe lên một tia kinh hãi.
Thôi Lực cùng Dương Đắc Khải cũng không ngạc nhiên quá mức, đối với bọn họ mà nói, Long Thiếu Quân hay Vương Vu Thắng ai thắng ai thua cũng chả quan hệ gì mấy, dù sao bản thân cũng không thành lão Đại được, bất quá, bọn họ thầm cảm thấy Long Thiếu Quân không đơn giản, lập tức tự giác tôn hắn làm lão Đại.
Long Thiếu Quân buông tay Vương Vu Thắng, nhàn nhã ngồi đó tiếp nhận sự tôn kính từ ba tiểu đệ, trên mặt lấp lóe kỳ dị, dương khí ngất trời, bộ dáng đắc ý, trong lòng đang nghĩ tại sao trước kia mình không làm lão Đại trung học một phen, hóa ra nghe người khác gọi mình lão Đại như vậy cảm giác thoải mái vô cùng.
Sau đó, bắt đầu bài danh, Vương Vu Thắng đành phải làm lão Nhị, Thôi Lực lão Tam, Dương Đắc Khải thành lão Tứ.
Huynh đệ thứ tự một hàng, bốn người nhất thời trở nên thân thiết, bản tính từ từ lộ ra, lúc này Long Thiếu Quân mới phát hiện, cái phòng 1414 này hẳn là rất hài, biểu hiện rõ nhất chính là Dương Đắc Khải, người nầy có thể nói mặt ngoài như heo, trong lòng sáng ngời, công phu nịnh hót thuộc hàng nhất lưu. Tính cách ngay thẳng của Long Thiếu Quân và Vương Vu Thắng được hắn tán dương liên tục, khí chất cùng ý chí, ngôn ngữ từ nông tới sâu, từ từ thấm vào, vừa khen Long Thiếu Quân, lại không đắc tội với Vương Vu Thắng, mà Thôi Lực ở một bên phụ họa, nếu như nói việc Dương Đắc Khải nịnh hót làm cho người ta thoải mái giống như trên mây, lời của Thôi Lực lại làm cho người ta như có thêm một đôi cánh, khiến người ta phiêu đãng trên cao. Vương Vu Thắng mặc dù bại dưới tay Long Thiếu Quân, từ lão Đại thành lão Nhị, nhưng vẻ mặt không chút buồn rầu, vẫn luôn treo một nụ cười mỉm, thỉnh thoảng chen lời của Dương Đắc Khải và Thôi Lực vài câu, vừa đúng vẽ mắt cho rồng, vốn ngôn ngữ phong phú càng thêm sinh động, thú vị.
Long Thiếu Quân cười ha hả không ngừng, nhìn qua cuồng vọng cực kỳ, nếu như hắn mà làm hoàng đế, tuyệt đối là một tên hôn quân. Bất quá, Long Thiếu Quân vẫn đang âm thầm quan sát Vương Vu Thắng, không hiểu sao hắn làm lão Nhị lại vui vẻ như vậy, loại người này tuyệt đối không thể tin tưởng, tỷ dụ đại thần thời cổ, hắn cũng y như cái loại gian thần đó, ở thời khắc mấu chốt sẽ thọt một đao sau lưng mình, thứ người như thế, chỉ có thực lực tuyệt đối mới có thế khiến hắn tin phục, phải cho hắn biết cái gì mới thật sự là võ công.
Bất tri bất giác, đã sáu giờ hơn, Vương Vu Thắng đề nghị: "Lão Đại, lão Tam, lão Tứ, để ăn mừng chúng ta bốn huynh đệ làm quen, tối nay chúng ta hãy đến Phiêu Hương Cư ăn một bữa, ừm, chúng ta là tiểu đệ, đánh giặc cũng xông lên phía trước tiên, nhưng, nếu muốn xung phong, dĩ nhiên phải đổ đầy bụng cái đã, có câu: hoàng đế không để binh đói, ta muốn bữa cơm tối nay sẽ do lão Đại mời."
Thôi Lực cùng Dương Đắc Khải y nguyên trầm mặc, ánh mắt xuống bàn, như hóa đá.
Long Thiếu Quân lập tức hiểu ra Vương Vu Thắng đang phản kích mình, nhà hắn bần hàn, ngay cả học phí cũng là cha mẹ vay mượn của người khác mới đủ, nào dám mời ba vị tiểu đệ ăn cơm, bất quá, hắn hẳn sẽ không cam nguyện tính toán với ba người như thế.
"Đi, ăn cơm thôi." Long Thiếu Quân mắt không nháy lấy một cái, lập tức hào sảng đáp ứng.
Đoàn người hồ hồ khởi khởi hướng Phiêu Hương Cư xuất phát, chuẩn bị làm một bữa thịnh soạn.
Phiêu Hương Cư cách kí túc xá không xa, đại học X rộng vô cùng, có thể nói chính là một cái thành nhỏ, nơi này cái gì cũng có, ăn uống, chơi bời cũng không thiếu.
Phiêu Hương Cư cũng không lớn lắm, nhưng rất nổi danh, hiển nhiên, Long Thiếu Quân không mảy may biết, bởi nơi này món ăn vô cùng đặc sắc, nghe nói tổ tiên lão bản chính là ngự trù, còn có thể làm bữa tiệc Mãn Hán. Mà nơi này giá cả vô cùng đắt đỏ, có thể nói so với mấy nhà hàng bốn năm sao cũng không thua kém bao nhiêu.
Bởi vì mới vừa tan trường, rất nhiều bạn học quây quần một chỗ, tự nhiên là muốn ăn một bữa, nơi này buôn bán đích thực tốt vô cùng, hiện giờ đã không còn chỗ trống, thật may Long Thiếu Quân bọn họ bốn người tới vừa đúng dịp, có một bàn cơm nước xong rời đi, bọn họ lập tức chiếm cứ chỗ ngồi.
Gọi thức ăn trước tiên là Vương Vu Thắng, hắn muốn trả thù Long Thiếu Quân, trực tiếp gọi mấy món đắt tiền nhất, mà Thôi Lực và Dương Đắc Khải chứng kiến Long Thiếu Quân nhìn Vương Vu Thắng sau khi gọi mấy món ăn mí mắt không nhảy lấy một cái, còn khẽ mỉm cười, cho rằng Long Thiếu Quân là người có tiền, cũng không khách khí gọi thêm vài món đặc sắc.
Thức ăn ngon, đương nhiên phải có hảo tửu đi kèm, ba người kia cũng là sâu rượu, trực tiếp gọi liền bốn bình, mỗi người một chai, người đề nghị lại là Vương Vu Thắng, hắn vật tay thua, định dùng khả năng uống rượu áp chế ngược lại.
Không lâu sau, rượu và thức ăn đã được bưng lên, bốn huynh đệ mới quen lập tức ăn uống, vừa uống rượu, vừa nói cười, thỉnh thoảng ha hả một trận, không khí vô cùng hòa hợp.
Biểu hiện của Long Thiếu Quân khá thoải mái, không ngừng hướng ba vị lão đệ mời rượu, tỏ vẻ phong phạm của một lão Đại.
Có lẽ là vì muốn bày tỏ trung thành với lão Đại, cũng có thể không muốn phụ lòng của Long Thiếu Quân, ba vị tiểu đệ lần nữa triển khai thế công, hướng Long Thiếu Quân kính rượu liên tục.
"Keng!" Thôi Lực bưng chén rượu cạn với Long Thiếu Quân một cái, cất tiếng: "Lão Đại a, ngươi biết không, lúc ấy ngươi bước vào phòng, giống như con cọp tràn đầy uy nghiêm, bàn tay ngươi vung lên, cứ như phá trời mà lên, tiểu đệ đối với ngươi nhất thời tràn đầy lòng tin, tràn đầy mong đợi, quả nhiên, ngươi nhẹ nhàng như vậy, liền hạ gục lão Nhị, trở thành lão Đại, thật không hổ là lão Đại của chúng ta, tiểu đệ bội phục sát đất a!"
Vì muốn làm lão Đại, Long Thiếu Quân cũng không khách khí, đề nghị vật tay phân cao thấp.
Lần này, bản thân Vương Vu Thắng cũng tỏ vẻ nghi ngờ, bởi hắn thân sinh khí lực lớn, mà tu luyện võ công đã hơn mười năm, coi như là một cao thủ, dáng người Long Thiếu Quân dù so với hắn còn cao hơn một chút, nhưng tuyệt không phải là đối thủ của hắn.
Thấy Vương Vu Thắng đồng ý, trong lòng Long Thiếu Quân âm thầm cười trộm, hắn dĩ nhiên biết Vương Vu Thắng tu luyện qua võ công, bất quá, Vương Vu Thắng tu luyện chẳng qua là một loại võ công, có chút khí công nhất định, theo thường nhân mà nói, đã tính là cao thủ, nhưng đối với Long Thiếu Quân thân là dị năng giả, vẫn còn kém quá xa, cho nên lần này, Long Thiếu Quân làm lão Đại là việc đã định.
Quả nhiên, kết quả sau đó khiến lòng tin của Vương Vu Thắng bị đả kích nặng nề, đối với việc Long Thiếu Quân khiêu chiến, hắn cũng không có ý khinh thị, Long Thiếu Quân nếu dám khiêu chiến, đương nhiên là có chút nắm chắc, nên trước lúc vật tay hắn đã âm thầm vận khí.
Long Thiếu Quân vì muốn chế phục hắn hoàn toàn, vẫn chờ hắn đem khí công vận hoàn toàn, mới đem cổ tay hắn đè xuống.
Vương Vu Thắng không tin mình bị áp chế như vậy, vận chuyển nội lực, nội lực vẫn lưu chuyển như thường, nhưng, cánh tay vẫn không thể nâng lên, trong mắt lóe lên một tia kinh hãi.
Thôi Lực cùng Dương Đắc Khải cũng không ngạc nhiên quá mức, đối với bọn họ mà nói, Long Thiếu Quân hay Vương Vu Thắng ai thắng ai thua cũng chả quan hệ gì mấy, dù sao bản thân cũng không thành lão Đại được, bất quá, bọn họ thầm cảm thấy Long Thiếu Quân không đơn giản, lập tức tự giác tôn hắn làm lão Đại.
Long Thiếu Quân buông tay Vương Vu Thắng, nhàn nhã ngồi đó tiếp nhận sự tôn kính từ ba tiểu đệ, trên mặt lấp lóe kỳ dị, dương khí ngất trời, bộ dáng đắc ý, trong lòng đang nghĩ tại sao trước kia mình không làm lão Đại trung học một phen, hóa ra nghe người khác gọi mình lão Đại như vậy cảm giác thoải mái vô cùng.
Sau đó, bắt đầu bài danh, Vương Vu Thắng đành phải làm lão Nhị, Thôi Lực lão Tam, Dương Đắc Khải thành lão Tứ.
Huynh đệ thứ tự một hàng, bốn người nhất thời trở nên thân thiết, bản tính từ từ lộ ra, lúc này Long Thiếu Quân mới phát hiện, cái phòng 1414 này hẳn là rất hài, biểu hiện rõ nhất chính là Dương Đắc Khải, người nầy có thể nói mặt ngoài như heo, trong lòng sáng ngời, công phu nịnh hót thuộc hàng nhất lưu. Tính cách ngay thẳng của Long Thiếu Quân và Vương Vu Thắng được hắn tán dương liên tục, khí chất cùng ý chí, ngôn ngữ từ nông tới sâu, từ từ thấm vào, vừa khen Long Thiếu Quân, lại không đắc tội với Vương Vu Thắng, mà Thôi Lực ở một bên phụ họa, nếu như nói việc Dương Đắc Khải nịnh hót làm cho người ta thoải mái giống như trên mây, lời của Thôi Lực lại làm cho người ta như có thêm một đôi cánh, khiến người ta phiêu đãng trên cao. Vương Vu Thắng mặc dù bại dưới tay Long Thiếu Quân, từ lão Đại thành lão Nhị, nhưng vẻ mặt không chút buồn rầu, vẫn luôn treo một nụ cười mỉm, thỉnh thoảng chen lời của Dương Đắc Khải và Thôi Lực vài câu, vừa đúng vẽ mắt cho rồng, vốn ngôn ngữ phong phú càng thêm sinh động, thú vị.
Long Thiếu Quân cười ha hả không ngừng, nhìn qua cuồng vọng cực kỳ, nếu như hắn mà làm hoàng đế, tuyệt đối là một tên hôn quân. Bất quá, Long Thiếu Quân vẫn đang âm thầm quan sát Vương Vu Thắng, không hiểu sao hắn làm lão Nhị lại vui vẻ như vậy, loại người này tuyệt đối không thể tin tưởng, tỷ dụ đại thần thời cổ, hắn cũng y như cái loại gian thần đó, ở thời khắc mấu chốt sẽ thọt một đao sau lưng mình, thứ người như thế, chỉ có thực lực tuyệt đối mới có thế khiến hắn tin phục, phải cho hắn biết cái gì mới thật sự là võ công.
Bất tri bất giác, đã sáu giờ hơn, Vương Vu Thắng đề nghị: "Lão Đại, lão Tam, lão Tứ, để ăn mừng chúng ta bốn huynh đệ làm quen, tối nay chúng ta hãy đến Phiêu Hương Cư ăn một bữa, ừm, chúng ta là tiểu đệ, đánh giặc cũng xông lên phía trước tiên, nhưng, nếu muốn xung phong, dĩ nhiên phải đổ đầy bụng cái đã, có câu: hoàng đế không để binh đói, ta muốn bữa cơm tối nay sẽ do lão Đại mời."
Thôi Lực cùng Dương Đắc Khải y nguyên trầm mặc, ánh mắt xuống bàn, như hóa đá.
Long Thiếu Quân lập tức hiểu ra Vương Vu Thắng đang phản kích mình, nhà hắn bần hàn, ngay cả học phí cũng là cha mẹ vay mượn của người khác mới đủ, nào dám mời ba vị tiểu đệ ăn cơm, bất quá, hắn hẳn sẽ không cam nguyện tính toán với ba người như thế.
"Đi, ăn cơm thôi." Long Thiếu Quân mắt không nháy lấy một cái, lập tức hào sảng đáp ứng.
Đoàn người hồ hồ khởi khởi hướng Phiêu Hương Cư xuất phát, chuẩn bị làm một bữa thịnh soạn.
Phiêu Hương Cư cách kí túc xá không xa, đại học X rộng vô cùng, có thể nói chính là một cái thành nhỏ, nơi này cái gì cũng có, ăn uống, chơi bời cũng không thiếu.
Phiêu Hương Cư cũng không lớn lắm, nhưng rất nổi danh, hiển nhiên, Long Thiếu Quân không mảy may biết, bởi nơi này món ăn vô cùng đặc sắc, nghe nói tổ tiên lão bản chính là ngự trù, còn có thể làm bữa tiệc Mãn Hán. Mà nơi này giá cả vô cùng đắt đỏ, có thể nói so với mấy nhà hàng bốn năm sao cũng không thua kém bao nhiêu.
Bởi vì mới vừa tan trường, rất nhiều bạn học quây quần một chỗ, tự nhiên là muốn ăn một bữa, nơi này buôn bán đích thực tốt vô cùng, hiện giờ đã không còn chỗ trống, thật may Long Thiếu Quân bọn họ bốn người tới vừa đúng dịp, có một bàn cơm nước xong rời đi, bọn họ lập tức chiếm cứ chỗ ngồi.
Gọi thức ăn trước tiên là Vương Vu Thắng, hắn muốn trả thù Long Thiếu Quân, trực tiếp gọi mấy món đắt tiền nhất, mà Thôi Lực và Dương Đắc Khải chứng kiến Long Thiếu Quân nhìn Vương Vu Thắng sau khi gọi mấy món ăn mí mắt không nhảy lấy một cái, còn khẽ mỉm cười, cho rằng Long Thiếu Quân là người có tiền, cũng không khách khí gọi thêm vài món đặc sắc.
Thức ăn ngon, đương nhiên phải có hảo tửu đi kèm, ba người kia cũng là sâu rượu, trực tiếp gọi liền bốn bình, mỗi người một chai, người đề nghị lại là Vương Vu Thắng, hắn vật tay thua, định dùng khả năng uống rượu áp chế ngược lại.
Không lâu sau, rượu và thức ăn đã được bưng lên, bốn huynh đệ mới quen lập tức ăn uống, vừa uống rượu, vừa nói cười, thỉnh thoảng ha hả một trận, không khí vô cùng hòa hợp.
Biểu hiện của Long Thiếu Quân khá thoải mái, không ngừng hướng ba vị lão đệ mời rượu, tỏ vẻ phong phạm của một lão Đại.
Có lẽ là vì muốn bày tỏ trung thành với lão Đại, cũng có thể không muốn phụ lòng của Long Thiếu Quân, ba vị tiểu đệ lần nữa triển khai thế công, hướng Long Thiếu Quân kính rượu liên tục.
"Keng!" Thôi Lực bưng chén rượu cạn với Long Thiếu Quân một cái, cất tiếng: "Lão Đại a, ngươi biết không, lúc ấy ngươi bước vào phòng, giống như con cọp tràn đầy uy nghiêm, bàn tay ngươi vung lên, cứ như phá trời mà lên, tiểu đệ đối với ngươi nhất thời tràn đầy lòng tin, tràn đầy mong đợi, quả nhiên, ngươi nhẹ nhàng như vậy, liền hạ gục lão Nhị, trở thành lão Đại, thật không hổ là lão Đại của chúng ta, tiểu đệ bội phục sát đất a!"
/9
|