Ngẫm lại một hành trình từ tỉnh Thiểm Tịch ngồi mấy ngày mấy đêm trên tàu hoả để đến Thiên Kinh, mà cô bé chỉ dựa vào mấy chiếc bánh mỳ này để chống đỡ khiến trong lòng Vũ Ngôn đau đớn như bị dao cắt. Cái bánh mỳ cứng cứng đã sớm bị chua đó bị hắn bóp thành từng mảnh. Hậu Vân nhìn đôi mắt phẫn nộ vằn lên những tia máu đỏ ửng của Vũ Ngôn mà trong lòng có đôi chút tủi thân, sợ hãi và còn có chút ngọt ngào.
Khuôn mặt Vũ Ngôn đỏ bừng, lửa trong lồng ngực hắn hừng hực thiêu đốt làm cho hắn rốt cuộc không thể khống chế đươc bản thân. Rầm một tiếng, hắn lao ra ngoài cửa, thân hình nhanh như tia chớp chạy về phía đỉnh núi, trong lồng ngực, nỗi đau đớn kia tựa như một cây châm đâm thẳng vào trái tim hắn, rĩ máu.
- A ―
Hắn dùng toàn bộ khí lực toàn thân gào lên phẫn nộ. Thân hình cao lớn đó nhảy lên trời rồi như một tên điên, ầm ầm, quyền phong bắn xa bốn phía, đập vào tảng đá mang theo bụi phấn bay lên. Đợi khi thân hình rơi xuống, song quyền chớp lên nện xuống dưới mặt đất cứng rắn, nắm tay cứ vậy chui vào trong lòng đất những mấy chục cm. Hai đầu gối Vũ Ngôn quỳ trên mặt đất ngẩn ra tại nơi đó. Một lát sau, hắn lại như một đứa trẻ khóc nức nở.
Hậu Vân nghe tiếng gầm rú thống khổ của Vũ Ngôn mà trong lòng như có kim châm, răng cắn chặt vào đến chảy máu, nước mắt lã chã rơi đầy hai má, trong lòng khẽ thầm thì:
- Ngôn đại ca, cám ơn anh!
Vũ Ngôn trở về, tới trường đi học, cho tới tận bây giờ, tất cả đều thuận buồm xuôi gió. Một cuộc sống an nhàn yên ả chính là cái dễ làm hao mòn cảm xúc của con người nhất. Sống trong một cuộc sống như thế, Vũ Ngôn dường như dần không tìm thấy con đường của mình. Cuộc gặp gỡ với Hậu Vân khiến hắn nhớ tới những gian khổ thời thơ ấu của mình và Diệp Tử, lại nhớ tới Đại Tráng đang vất vả khai khẩn trên núi. Hắn dần dần hiểu được, thì ra còn có rất nhiều chuyện mình có thể làm nhưng lại không làm. Cuối cùng Vũ Ngôn bắt đầu xem xét lại mục tiêu trong cuộc sống của bản thân, mình tới cùng là muốn làm cái gì đây?
Ngồi yên lặng một tiếng trên đỉnh núi, Vũ Ngôn đã suy nghĩ rất nhiều thứ, tâm cảnh trấn định bình thản khi gặp chuyện là ưu điểm của mình, cũng có chút gì đó trưởng thành, từng trải; thiếu sự bốc đồng nóng nảy đặc biệt vốn có của những người trẻ tuổi. Chuyện của Hậu Vân khiến hắn nhận thức được rằng, nếu muốn mình và người thân của mình được sống hạnh phúc thì nhất định mình phải có thực lực hùng mạnh.
Hậu Vân thấy Vũ Ngôn trở vào nhà, khuôn mặt hiện lên nụ cười thoải mái nhưng càng trầm ổn, càng trưởng thành hơn, mà lại có khí khái của một nam nhi có thể bài sơn đảo hải. Khuôn mặt cô nóng lên, vội hỏi:
- Ngôn đại ca, anh vừa rồi đi đâu vậy?
Vũ Ngôn mỉm cười nói:
- Anh đi để nghĩ cho thông một chuyện. Em gái, sau này anh sẽ không để em tiếp tục chịu một chút uất ức nào nữa. Trời có sụp đã có anh chống cho em rồi!
Mắt Hậu Vân rưng rưng lệ, "dạ" một tiếng.
Thân thể Hậu Vân dù yếu đuối nhưng cũng là một cô gái rất kiên cường, nhà mặc dù nghèo khó nhưng thành tích của cô lại cực kỳ xuất sắc và cô cũng đã hẹn với Vũ Ngôn nhất định phải thi vào đại học Thiên Kinh. Lần thi này cô cảm thấy mình làm bài cũng không tệ nên trong lòng cũng muốn tới đại học Thiên Kinh trước để xem, nhân tiện tìm chỗ nào làm thêm, tích góp tiền học phí, nhưng không ngờ rằng lại gặp được Vũ Ngôn. Tiền trợ cấp của Hầu Tử tuy có không ít nhưng cô nghĩ nó là do anh trai mình dùng mạng sống để đổi lấy nên kiên quyết không chịu dùng. Cô muốn dùng hai tay của mình nuôi sống chính bản thân. Vũ Ngôn càng hiểu thêm về nữ hài tử kiên cường này, đồng thời tận sâu trong đáy lòng hắn còn mang cái gì đó tôn kính.
Hai người quét dọn thu xếp sạch sẽ tất cả mọi thứ trong phòng xong, sau đó Vũ Ngôn đi ra ngoài mua mấy đồ cần dùng hàng ngày, còn mua hai cái chiếu trúc và một chiếc quạt nhỏ, tiện thể mua về cho Hậu Vân hai chiếc kem.
Hậu Vân lớn như vậy nhưng có rất ít cơ hội được đi ăn kem, lại thấy Vũ Ngôn đưa cây kem vào trong tay mình, mặt đỏ lên, vội nói:
- Ngôn đại ca, em không ăn đâu!
Vũ Ngôn mặc kệ, cứ thế bóc vỏ ngoài của chiếc kem ra rồi đút vào miệng của cô. Một cảm giác mát lạnh ngọt ngọt thoải mái chảy xuống tận đáy lòng cô. Hậu Vân nói:
- Ngôn đại ca, anh thật ngang ngược!
Trong lòng cũng dâng lên một cảm giác ngọt ngào ấm áp.
Hai người trải cái chiếu ra, rồi Vũ Ngôn giúp cô mắc chiếc quạt nhỏ vào phòng, nhìn căn phòng sạch sẽ, cảm nhận từng trận gió mát rượi mà khóe mắt Hậu Vân có chút ươn ướt. Mình lại có một gia đình!
Vũ Ngôn thấy cô đã mệt, sắc mặt thì tái nhợt bèn nói:
- Em gái, em cứ đi nghỉ một lát, buổi tối anh làm mấy món ngon cho em.
Hậu Vân "vâng" một tiếng nằm xuống giường, chỉ chốc lát sau cô đã chìm vào giấc ngủ say.
Vũ Ngôn trìu mến nhìn thoáng qua cô gái kiên cường này rồi nhẹ nhàng đóng cửa ra ngoài. Thời tiết mặc dù nóng nhưng với công lực của hắn tất nhiên nóng lạnh bất xâm. Nằm trên giường suy nghĩ về tình hình trước mắt một lúc, với mình và Hậu Vân thì bây giờ, điều quan trọng nhất là tiền. Hắn mặc dù mang dạ minh châu theo bên người nhưng chỗ tài sản này không thể dễ dàng đem ra dùng được. Nếu chỉ đơn giản vì cải thiện cuộc sống của bản thân thì có vẻ sẽ rất ích kỷ. Trước mắt, tiền lương một tháng một ngàn đồng thực sự là quá ít, xem ra phải nghĩ cách đi làm thêm chỗ khác.
Bữa tối quả nhiên rất phong phú. Vũ Ngôn hình như muốn lập tức bổ sung cho Hậu Vân tất cả dinh dưỡng đã mất đi nên gắp cho cô một bát lớn toàn thức ăn. Hậu Vân cũng không biết bao lâu mình chưa được hưởng thụ cái cảm giác được người ta cưng chiều như vậy rồi. Nước mắt lại ào ào chảy ra. Vũ Ngôn thấy dáng vẻ của cô lại nghĩ tới Hầu Tử với Tiểu Lý Tử mà mũi lại cay cay.
Sau bữa cơm, Hậu Vân đi giặt quần áo, còn Vũ Ngôn lại băn khoăn về việc kiếm thêm việc làm thêm, nghĩ vậy, hắn bèn đứng dậy đi ra ngoài. Hắn làm việc rất quyết đoán, đã nghĩ là phải làm nên hắn cứ dọc theo cửa của đại học Thiên Kinh lửng thững đi ra ngoài. Đi qua mấy con phố, nhìn ở ven đường có mấy quán cơm nhỏ, đây rõ ràng đầu là những quán mở ra cho học sinh, sinh viên. Vũ Ngôn thấy thù lao ở đó chắc chắn không cao.
Lại đi một lúc nữa, Vũ Ngôn đột nhiên thấy một tòa kiến trúc như pháo đài thời Trung cổ hiện ra trước mắt. Trên mái nhà có bốn chữ to" Thánh Thế Thiên Đường" đang nhấp nháy sáng lên. Thánh Thế Thiên Đường này chỉ có sáu bảy tầng lầu nhưng lại chiếm diện tích rất rộng, trang trí xa hoa lại thanh lịch, trước cửa đậu rất nhiều xe xịn. Những thân sĩ với tác phong nhanh nhẹn, rồi những phu nhân quần áo lộng lẫy, những người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, rồi cả những người phục vụ dáng vẻ tao nhã, rất nhiều rất nhiều người đi qua đi lại trong đại sảnh nguy nga lộng lẫy. Vũ Ngôn nghĩ thầm, nơi này quả không tệ, không biết có cơ hội hay không đây.
Hắn đi tới trước, một tiểu thư tiếp khách lập tức mở cánh cửa bằng thủy tinh ra, lễ phép nói:
- Tiên sinh, chào buổi tối! Hoan nghênh ngài tới với Thánh Thế Thiên Đường!
Vũ Ngôn thấy nữ hài này rất trẻ, mặc dù không tính là xinh đẹp nhưng rất đáng yêu. Hắn mỉm cười với cô nàng, nói:
- Chào cô, không cần khách khí. Cám ơn sự tiếp đón của cô!
Vũ Ngôn mỉm cười đúng là rất có mị lực. Khuôn mặt nữ hài đỏ lên, vội lễ phép duỗi tay dẫn đường cho hắn vào đại sảnh. Vũ Ngôn vừa đi vừa nhìn, mỉm cười với nữ hài nói:
- Tôi nghĩ mình nên tự giới thiệu một chút. Tôi muốn tới đây tìm việc, không biết phải tìm ai bây giờ?
Nữ hài mặc dù thấy hắn ăn mặc bình thường nhưng diện mạo lại anh tuấn, khí chất nho nhã thân thiết, thần thái bình tĩnh tự nhiên thì trái tim không khỏi đập loạn, vội nói:
- Thực xin lỗi, tiên sinh! Tôi chỉ là nhân viên phục vụ nơi này. Ngài nếu muốn tới chỗ chúng tôi làm việc thì xin liên hệ vào thời gian làm việc vào giờ hành chính với bộ phận nhân sự.
Vũ Ngôn cười nói:
- Cám ơn!
Đang định xoay người rời đi thì lại nghe nữ hài này nói:
- Hình như chỗ cơm Âu ở tầng năm đang tuyển nhân viên phục vụ. Anh có thể tới thử xem.
Vũ Ngôn gật gật đầu rồi nở một nụ cười tỏ vẻ cảm tạ với cô gái.
Môi trường của sảnh cơm Âu ở tầng năm so với dưới lầu thì tao nhã hơn rất nhiều. Người ăn cơm ở tầng này cũng không ít, tới một nửa là người nước ngoài, còn có một nửa là người trong nước. Vũ Ngôn đối với cơm Âu tuyệt đối không có gì lấy làm lạ. Khi thực hiện nhiệm vụ ở nước ngoài thì những món cơm Âu với tiếng Anh là kỹ xảo cơ bản nhất, không chỉ có thế, còn rất nhiều phong tục tập quán, lễ nghi ngoại giao đều phải học một cách có hệ thống.
Vũ Ngôn đưa chứng minnh thư của mình cho quản lí phụ trách phỏng vấn. Quản lí đại khái khoảng hơn bốn mươi tuổi, dùng tiếng Anh nói với Vũ Ngôn:
- Chào anh, mời ngồi! Anh có thể giới thiệu qua về mình được không?
Chuyện này đối với một thiên tài như Vũ Ngôn quả là một việc hết sức đơn giản. Hắn phát âm rất chuẩn, lại khiến người nghe không nhận ra hắn nói âm của Washington hay của Luân Đôn nữa. Đây cũng là một kỹ xảo đặc biết để đề phòng việc phát âm bị người ta lầm tưởng mình là "đồng hương" ở Washington hay Luân Đôn, dẫn tới việc lộ ra sơ hở.
Quản lí hiển nhiên rất vừa lòng với trình độ tiếng Anh của hắn, sau đó lại đổi thành tiếng Trung ấm áp nói:
- Tiếng Anh của anh rất tốt!
Vũ Ngôn cười nói:
- Cám ơn, mặc dù tiếng Anh của tôi không tệ nhưng tự đáy lòng tôi hy vọng người nước ngoài có thể nói với chúng ta bằng tiếng Trung.
Quản lí cười nói:
- Sẽ có một ngày như vậy. Anh từng ở nước ngoài sao?
Vũ Ngôn gật đầu nói:
- Tôi có ở nước ngoài một thời gian nhưng cũng không lâu. Tôi không quen với khí hậu ở đó cho nên cuối cùng làm một vài chuyện phá hoại nho nhỏ rồi về.
Quản lí cười ha ha, tiểu tử này rất thú vị.
Sau đó Vũ Ngôn còn trình diễn năng lực làm món Âu của hắn. Hai miếng bò bít tết được chế biến thành công. Rồi sau đó hắn lại cắt ra cho vào mồm. Hai miếng bò bít tết đối với người thường thì quả khó có thể nuốt trôi, nhưng với Vũ Ngôn thì đó lại chẳng phải là chuyện gì khó. Thịt rắn sống với cả ếch nhái còn có thể cho vào bụng huống chi chỉ là miếng thịt bò.
Quản lí thấy khí chất ung dung tao nhã của hắn, mà cái khí chất này cũng không phải là loại lễ tiết của thân sĩ phương tây mà dường như là vẻ tao nhã do được văn hóa truyền thống hun đúc, trong lòng lão quản lý càng thấy thích tiểu tử này, lão đứng lên cầm tay hắn nói:
- Chào mừng anh trở thành đồng nghiệp mới của chúng ta. Tôi tên Quách Nghị. Anh sẽ là phó trưởng kíp của sảnh món Âu chúng ta, thời gian làm từ bảy giờ tối tới mười hai giờ đêm. Tiền lương ban đầu là năm nghìn. Anh còn vấn đề gì không?
Vũ Ngôn cười tủm tỉm nói:
- Có thể nâng lên thành năm vạn không?
Quách Nghị lắc đầu nói:
- Tạm thời sợ là không được.
Vũ Ngôn mỉm cười nói:
- Tôi không còn vấn đề gì. Tối mai tôi sẽ tới đúng giờ. Cảm ơn ngài đã hướng dẫn.
Vũ Ngôn thoải mái kiếm thêm được công việc với lương tháng năm nghìn. Về đến nhà, Hậu Vân đang đọc một quyển vi tích phân dưới đèn. Vũ Ngôn cười nói:
- Em gái, em đúng là một người ham học!
Hậu Vân đỏ mặt:
- Sau này có lẽ phải đi kiếm tiền nên em sợ thời gian dành cho việc học không đủ, vì thế muốn xem trước một chút. Ngôn đại ca, anh đọc qua những sách này chưa?
Vũ Ngôn cười nói:
- Anh đâu có lòng hiếu học như em. Anh là người thích làm biếng, có thể đọc hiểu được mấy thứ này đã là tốt lắm rồi.
Hậu Vân đỏ mặt nói:
- Ngôn đại ca, anh đừng giễu em. Em ngoài việc đọc sách cũng không biết làm gì.
Khuôn mặt Vũ Ngôn đỏ bừng, lửa trong lồng ngực hắn hừng hực thiêu đốt làm cho hắn rốt cuộc không thể khống chế đươc bản thân. Rầm một tiếng, hắn lao ra ngoài cửa, thân hình nhanh như tia chớp chạy về phía đỉnh núi, trong lồng ngực, nỗi đau đớn kia tựa như một cây châm đâm thẳng vào trái tim hắn, rĩ máu.
- A ―
Hắn dùng toàn bộ khí lực toàn thân gào lên phẫn nộ. Thân hình cao lớn đó nhảy lên trời rồi như một tên điên, ầm ầm, quyền phong bắn xa bốn phía, đập vào tảng đá mang theo bụi phấn bay lên. Đợi khi thân hình rơi xuống, song quyền chớp lên nện xuống dưới mặt đất cứng rắn, nắm tay cứ vậy chui vào trong lòng đất những mấy chục cm. Hai đầu gối Vũ Ngôn quỳ trên mặt đất ngẩn ra tại nơi đó. Một lát sau, hắn lại như một đứa trẻ khóc nức nở.
Hậu Vân nghe tiếng gầm rú thống khổ của Vũ Ngôn mà trong lòng như có kim châm, răng cắn chặt vào đến chảy máu, nước mắt lã chã rơi đầy hai má, trong lòng khẽ thầm thì:
- Ngôn đại ca, cám ơn anh!
Vũ Ngôn trở về, tới trường đi học, cho tới tận bây giờ, tất cả đều thuận buồm xuôi gió. Một cuộc sống an nhàn yên ả chính là cái dễ làm hao mòn cảm xúc của con người nhất. Sống trong một cuộc sống như thế, Vũ Ngôn dường như dần không tìm thấy con đường của mình. Cuộc gặp gỡ với Hậu Vân khiến hắn nhớ tới những gian khổ thời thơ ấu của mình và Diệp Tử, lại nhớ tới Đại Tráng đang vất vả khai khẩn trên núi. Hắn dần dần hiểu được, thì ra còn có rất nhiều chuyện mình có thể làm nhưng lại không làm. Cuối cùng Vũ Ngôn bắt đầu xem xét lại mục tiêu trong cuộc sống của bản thân, mình tới cùng là muốn làm cái gì đây?
Ngồi yên lặng một tiếng trên đỉnh núi, Vũ Ngôn đã suy nghĩ rất nhiều thứ, tâm cảnh trấn định bình thản khi gặp chuyện là ưu điểm của mình, cũng có chút gì đó trưởng thành, từng trải; thiếu sự bốc đồng nóng nảy đặc biệt vốn có của những người trẻ tuổi. Chuyện của Hậu Vân khiến hắn nhận thức được rằng, nếu muốn mình và người thân của mình được sống hạnh phúc thì nhất định mình phải có thực lực hùng mạnh.
Hậu Vân thấy Vũ Ngôn trở vào nhà, khuôn mặt hiện lên nụ cười thoải mái nhưng càng trầm ổn, càng trưởng thành hơn, mà lại có khí khái của một nam nhi có thể bài sơn đảo hải. Khuôn mặt cô nóng lên, vội hỏi:
- Ngôn đại ca, anh vừa rồi đi đâu vậy?
Vũ Ngôn mỉm cười nói:
- Anh đi để nghĩ cho thông một chuyện. Em gái, sau này anh sẽ không để em tiếp tục chịu một chút uất ức nào nữa. Trời có sụp đã có anh chống cho em rồi!
Mắt Hậu Vân rưng rưng lệ, "dạ" một tiếng.
Thân thể Hậu Vân dù yếu đuối nhưng cũng là một cô gái rất kiên cường, nhà mặc dù nghèo khó nhưng thành tích của cô lại cực kỳ xuất sắc và cô cũng đã hẹn với Vũ Ngôn nhất định phải thi vào đại học Thiên Kinh. Lần thi này cô cảm thấy mình làm bài cũng không tệ nên trong lòng cũng muốn tới đại học Thiên Kinh trước để xem, nhân tiện tìm chỗ nào làm thêm, tích góp tiền học phí, nhưng không ngờ rằng lại gặp được Vũ Ngôn. Tiền trợ cấp của Hầu Tử tuy có không ít nhưng cô nghĩ nó là do anh trai mình dùng mạng sống để đổi lấy nên kiên quyết không chịu dùng. Cô muốn dùng hai tay của mình nuôi sống chính bản thân. Vũ Ngôn càng hiểu thêm về nữ hài tử kiên cường này, đồng thời tận sâu trong đáy lòng hắn còn mang cái gì đó tôn kính.
Hai người quét dọn thu xếp sạch sẽ tất cả mọi thứ trong phòng xong, sau đó Vũ Ngôn đi ra ngoài mua mấy đồ cần dùng hàng ngày, còn mua hai cái chiếu trúc và một chiếc quạt nhỏ, tiện thể mua về cho Hậu Vân hai chiếc kem.
Hậu Vân lớn như vậy nhưng có rất ít cơ hội được đi ăn kem, lại thấy Vũ Ngôn đưa cây kem vào trong tay mình, mặt đỏ lên, vội nói:
- Ngôn đại ca, em không ăn đâu!
Vũ Ngôn mặc kệ, cứ thế bóc vỏ ngoài của chiếc kem ra rồi đút vào miệng của cô. Một cảm giác mát lạnh ngọt ngọt thoải mái chảy xuống tận đáy lòng cô. Hậu Vân nói:
- Ngôn đại ca, anh thật ngang ngược!
Trong lòng cũng dâng lên một cảm giác ngọt ngào ấm áp.
Hai người trải cái chiếu ra, rồi Vũ Ngôn giúp cô mắc chiếc quạt nhỏ vào phòng, nhìn căn phòng sạch sẽ, cảm nhận từng trận gió mát rượi mà khóe mắt Hậu Vân có chút ươn ướt. Mình lại có một gia đình!
Vũ Ngôn thấy cô đã mệt, sắc mặt thì tái nhợt bèn nói:
- Em gái, em cứ đi nghỉ một lát, buổi tối anh làm mấy món ngon cho em.
Hậu Vân "vâng" một tiếng nằm xuống giường, chỉ chốc lát sau cô đã chìm vào giấc ngủ say.
Vũ Ngôn trìu mến nhìn thoáng qua cô gái kiên cường này rồi nhẹ nhàng đóng cửa ra ngoài. Thời tiết mặc dù nóng nhưng với công lực của hắn tất nhiên nóng lạnh bất xâm. Nằm trên giường suy nghĩ về tình hình trước mắt một lúc, với mình và Hậu Vân thì bây giờ, điều quan trọng nhất là tiền. Hắn mặc dù mang dạ minh châu theo bên người nhưng chỗ tài sản này không thể dễ dàng đem ra dùng được. Nếu chỉ đơn giản vì cải thiện cuộc sống của bản thân thì có vẻ sẽ rất ích kỷ. Trước mắt, tiền lương một tháng một ngàn đồng thực sự là quá ít, xem ra phải nghĩ cách đi làm thêm chỗ khác.
Bữa tối quả nhiên rất phong phú. Vũ Ngôn hình như muốn lập tức bổ sung cho Hậu Vân tất cả dinh dưỡng đã mất đi nên gắp cho cô một bát lớn toàn thức ăn. Hậu Vân cũng không biết bao lâu mình chưa được hưởng thụ cái cảm giác được người ta cưng chiều như vậy rồi. Nước mắt lại ào ào chảy ra. Vũ Ngôn thấy dáng vẻ của cô lại nghĩ tới Hầu Tử với Tiểu Lý Tử mà mũi lại cay cay.
Sau bữa cơm, Hậu Vân đi giặt quần áo, còn Vũ Ngôn lại băn khoăn về việc kiếm thêm việc làm thêm, nghĩ vậy, hắn bèn đứng dậy đi ra ngoài. Hắn làm việc rất quyết đoán, đã nghĩ là phải làm nên hắn cứ dọc theo cửa của đại học Thiên Kinh lửng thững đi ra ngoài. Đi qua mấy con phố, nhìn ở ven đường có mấy quán cơm nhỏ, đây rõ ràng đầu là những quán mở ra cho học sinh, sinh viên. Vũ Ngôn thấy thù lao ở đó chắc chắn không cao.
Lại đi một lúc nữa, Vũ Ngôn đột nhiên thấy một tòa kiến trúc như pháo đài thời Trung cổ hiện ra trước mắt. Trên mái nhà có bốn chữ to" Thánh Thế Thiên Đường" đang nhấp nháy sáng lên. Thánh Thế Thiên Đường này chỉ có sáu bảy tầng lầu nhưng lại chiếm diện tích rất rộng, trang trí xa hoa lại thanh lịch, trước cửa đậu rất nhiều xe xịn. Những thân sĩ với tác phong nhanh nhẹn, rồi những phu nhân quần áo lộng lẫy, những người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, rồi cả những người phục vụ dáng vẻ tao nhã, rất nhiều rất nhiều người đi qua đi lại trong đại sảnh nguy nga lộng lẫy. Vũ Ngôn nghĩ thầm, nơi này quả không tệ, không biết có cơ hội hay không đây.
Hắn đi tới trước, một tiểu thư tiếp khách lập tức mở cánh cửa bằng thủy tinh ra, lễ phép nói:
- Tiên sinh, chào buổi tối! Hoan nghênh ngài tới với Thánh Thế Thiên Đường!
Vũ Ngôn thấy nữ hài này rất trẻ, mặc dù không tính là xinh đẹp nhưng rất đáng yêu. Hắn mỉm cười với cô nàng, nói:
- Chào cô, không cần khách khí. Cám ơn sự tiếp đón của cô!
Vũ Ngôn mỉm cười đúng là rất có mị lực. Khuôn mặt nữ hài đỏ lên, vội lễ phép duỗi tay dẫn đường cho hắn vào đại sảnh. Vũ Ngôn vừa đi vừa nhìn, mỉm cười với nữ hài nói:
- Tôi nghĩ mình nên tự giới thiệu một chút. Tôi muốn tới đây tìm việc, không biết phải tìm ai bây giờ?
Nữ hài mặc dù thấy hắn ăn mặc bình thường nhưng diện mạo lại anh tuấn, khí chất nho nhã thân thiết, thần thái bình tĩnh tự nhiên thì trái tim không khỏi đập loạn, vội nói:
- Thực xin lỗi, tiên sinh! Tôi chỉ là nhân viên phục vụ nơi này. Ngài nếu muốn tới chỗ chúng tôi làm việc thì xin liên hệ vào thời gian làm việc vào giờ hành chính với bộ phận nhân sự.
Vũ Ngôn cười nói:
- Cám ơn!
Đang định xoay người rời đi thì lại nghe nữ hài này nói:
- Hình như chỗ cơm Âu ở tầng năm đang tuyển nhân viên phục vụ. Anh có thể tới thử xem.
Vũ Ngôn gật gật đầu rồi nở một nụ cười tỏ vẻ cảm tạ với cô gái.
Môi trường của sảnh cơm Âu ở tầng năm so với dưới lầu thì tao nhã hơn rất nhiều. Người ăn cơm ở tầng này cũng không ít, tới một nửa là người nước ngoài, còn có một nửa là người trong nước. Vũ Ngôn đối với cơm Âu tuyệt đối không có gì lấy làm lạ. Khi thực hiện nhiệm vụ ở nước ngoài thì những món cơm Âu với tiếng Anh là kỹ xảo cơ bản nhất, không chỉ có thế, còn rất nhiều phong tục tập quán, lễ nghi ngoại giao đều phải học một cách có hệ thống.
Vũ Ngôn đưa chứng minnh thư của mình cho quản lí phụ trách phỏng vấn. Quản lí đại khái khoảng hơn bốn mươi tuổi, dùng tiếng Anh nói với Vũ Ngôn:
- Chào anh, mời ngồi! Anh có thể giới thiệu qua về mình được không?
Chuyện này đối với một thiên tài như Vũ Ngôn quả là một việc hết sức đơn giản. Hắn phát âm rất chuẩn, lại khiến người nghe không nhận ra hắn nói âm của Washington hay của Luân Đôn nữa. Đây cũng là một kỹ xảo đặc biết để đề phòng việc phát âm bị người ta lầm tưởng mình là "đồng hương" ở Washington hay Luân Đôn, dẫn tới việc lộ ra sơ hở.
Quản lí hiển nhiên rất vừa lòng với trình độ tiếng Anh của hắn, sau đó lại đổi thành tiếng Trung ấm áp nói:
- Tiếng Anh của anh rất tốt!
Vũ Ngôn cười nói:
- Cám ơn, mặc dù tiếng Anh của tôi không tệ nhưng tự đáy lòng tôi hy vọng người nước ngoài có thể nói với chúng ta bằng tiếng Trung.
Quản lí cười nói:
- Sẽ có một ngày như vậy. Anh từng ở nước ngoài sao?
Vũ Ngôn gật đầu nói:
- Tôi có ở nước ngoài một thời gian nhưng cũng không lâu. Tôi không quen với khí hậu ở đó cho nên cuối cùng làm một vài chuyện phá hoại nho nhỏ rồi về.
Quản lí cười ha ha, tiểu tử này rất thú vị.
Sau đó Vũ Ngôn còn trình diễn năng lực làm món Âu của hắn. Hai miếng bò bít tết được chế biến thành công. Rồi sau đó hắn lại cắt ra cho vào mồm. Hai miếng bò bít tết đối với người thường thì quả khó có thể nuốt trôi, nhưng với Vũ Ngôn thì đó lại chẳng phải là chuyện gì khó. Thịt rắn sống với cả ếch nhái còn có thể cho vào bụng huống chi chỉ là miếng thịt bò.
Quản lí thấy khí chất ung dung tao nhã của hắn, mà cái khí chất này cũng không phải là loại lễ tiết của thân sĩ phương tây mà dường như là vẻ tao nhã do được văn hóa truyền thống hun đúc, trong lòng lão quản lý càng thấy thích tiểu tử này, lão đứng lên cầm tay hắn nói:
- Chào mừng anh trở thành đồng nghiệp mới của chúng ta. Tôi tên Quách Nghị. Anh sẽ là phó trưởng kíp của sảnh món Âu chúng ta, thời gian làm từ bảy giờ tối tới mười hai giờ đêm. Tiền lương ban đầu là năm nghìn. Anh còn vấn đề gì không?
Vũ Ngôn cười tủm tỉm nói:
- Có thể nâng lên thành năm vạn không?
Quách Nghị lắc đầu nói:
- Tạm thời sợ là không được.
Vũ Ngôn mỉm cười nói:
- Tôi không còn vấn đề gì. Tối mai tôi sẽ tới đúng giờ. Cảm ơn ngài đã hướng dẫn.
Vũ Ngôn thoải mái kiếm thêm được công việc với lương tháng năm nghìn. Về đến nhà, Hậu Vân đang đọc một quyển vi tích phân dưới đèn. Vũ Ngôn cười nói:
- Em gái, em đúng là một người ham học!
Hậu Vân đỏ mặt:
- Sau này có lẽ phải đi kiếm tiền nên em sợ thời gian dành cho việc học không đủ, vì thế muốn xem trước một chút. Ngôn đại ca, anh đọc qua những sách này chưa?
Vũ Ngôn cười nói:
- Anh đâu có lòng hiếu học như em. Anh là người thích làm biếng, có thể đọc hiểu được mấy thứ này đã là tốt lắm rồi.
Hậu Vân đỏ mặt nói:
- Ngôn đại ca, anh đừng giễu em. Em ngoài việc đọc sách cũng không biết làm gì.
/112
|