Vu Tử Đồng lắc đầu thở dài nói:
- Thực sự rất khó để có thể tin rằng anh mới mười chín tuổi. Những lời đó chỉ có người ba chín tuổi mới có thể nói ra được. Đúng là không thể hiểu anh là thiên tài hay là quái thai nữa? Những nhận thức của anh với xã hội và với dân tộc chúng ta quả là rất sâu.
Vũ Ngôn cười nhạt không nói gì thêm. Đúng là do khi còn nhỏ, lúc đọc sách hắn đã không ngừng so sánh, không ngừng tự hỏi nên rất hiểu về những tập tính của xã hội và cả những tật xấu đã thâm căn cố đế của dân tộc mình.
Trong những ngày ở Liệp Ưng, đối với hắn đó là một lần rèn luyện, ở đó hắn phải biết phong thổ nhân tình, những thói quen trong cuộc sống của các dân tộc quốc gia khác nhau. Kỳ thật đó chính là một cách học tập văn hóa trong xã hội. Tư tưởng của con người không thể tách ra khỏi văn hóa, xã hội. Và trong thời khắc sinh tử, bằng khả năng quan sát nhạy bén đã giúp hắn thoát khỏi những âm mưu quỷ kế của kẻ địch, điều này cũng thúc đẩy những hiểu biết về văn hóa xã hội của hắn.
Dù sao vẫn không thể nói cho cô nàng biết được rằng những suy nghĩ thoạt nhìn không đáng một xu đó đều được đánh đổi từ những gian nan khi khổ tu và những rèn luyện trong sinh tử. Trong lòng Vũ Ngôn cười khổ.
Cô nàng lớn lên trong thành phố và sống một cuộc sống thuận buồm xuôi gió từ nhỏ, mặc dù đã nếm không ít cay đắng ngọt bùi trên thương trường nhưng thương trường đó cũng chỉ là một phần rất nhỏ của xã hội mà thôi. Đơn giản nhất chính là xã hội này mà phức tạp nhất cũng chính là xã hội này. Mà chính Vũ Ngôn cũng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng mình mới chỉ mười chín tuổi nhưng sao lại có tâm tính của một người chín mươi tuổi để ngắm nhìn Vu Tử Đồng, để đánh giá xã hội này nhỉ?
Vu Tử Đồng trầm mặc một lúc rồi nói:
- Ý của anh là ngoại trừ ba người chúng ta ra thì không cho bất kỳ một ai biết chuyện này phải không?
Vũ Ngôn gật đầu nói:
- Đúng vậy! Nhưng điều này cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Một ngày nào đó, quan hệ này sẽ bị người ta khơi ra. Anh chỉ hi vọng có thể kéo dài một khoảng thời gian. Bây giờ, ở bên ngoài, Sáng Lực Thế Kỷ sẽ không có bất cứ thay đổi gì cả, công ty vẫn buôn bán linh kiện ô tô và lắp ráp ô tô. Nếu không có điều gì đặc biệt thì người bình thường cũng không chú ý gì tới chuyện này. Thí nghiệm cải tiến trang thiết bị động cơ dần dần sẽ được người ta biết, nhưng như vậy cũng tốt, khi chuyện này được đưa ra sẽ tập hợp ánh mắt của mọi người, thậm chí còn có thể “quảng cáo miễn phí” cho chúng ta nữa.
Lúc này, trong mắt Vu Tử Đồng, Vũ Ngôn như biến thành một con hồ ly giảo hoạt. Nhưng con hồ ly này vẫn không hề cảm giác được điều gì, vẫn tiếp tục nói:
- Kiểu “quảng cáo” này sẽ làm tăng tiếng tăm của chúng ta, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, đồng thời tạo một lớp vỏ bọc bên ngoài cho chúng ta.
Tên hồ ly hưng phấn nói tiếp:
- Khiến bọn họ không chú ý tới công việc chính mà chúng ta đang thực hiện, vậy là một công đôi việc rồi. Mà việc mở rộng nhà xưởng, thành lập viện nghiên cứu đều phải tiến hành một cách âm thầm, và tuyệt đối phải giữ bí mật. Tên khi đối ngoại cũng phải xử lý thật linh hoạt, rồi cả quảng cáo, tuyên truyền thì cứ tùy tiện, miễn là không làm lộ lực lượng của chúng ta là được rồi.
Vu Tử Đồng cảm thấy rằng suy nghĩ của hắn không hề bị câu thúc bởi bất cứ một thứ gì cả, nếu vác hắn đi viết tiểu thuyết Huyền Huyễn thì nhất định lời to. Ngay chính bản thân cô cũng không theo kịp với tiết tấu của hắn. Sức tưởng tượng và khả năng sáng tạo đáng tự hào của cô trước kia giờ có vẻ như hơi kém một chút khi đứng trước mặt hắn.
Cảm thấy bản thân đang có khuynh hướng biến thành bình hoa đã khiến Vu Tử Đồng trở nên cảnh giác. Trong mắt của cô, bình hoa và hoa si gần như chỉ là một, vì thế cô vội tập trung suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Em có ý kiến khác!
Chiếc xe lúc này đã đỗ vào ven đường. Vũ Ngôn ra một thủ thế mời nói. Vu Tử Đồng nghiêm mặt phát biểu:
- Em cho rằng anh đã hơi coi nhẹ tác dụng của việc cải tiến trang bị động cơ và đã quá cường điệu giá trị bên ngoài của nó mà không chú ý tới lợi ích kinh tế và hiệu ứng xã hội to lớn mà nó mang lại.
Vu Tử Đồng vuốt vuốt lọn tóc trên trán, nói:
- Trên thực tế, nếu chuyện này thành công thì trong tương lai, vấn đề tài chính và nhân mạch cần cho sự phát triển của chúng ta sẽ có thể tập hợp một cách nhanh chóng, tạo một trụ cột vững chắc cho những bước tiến tiếp theo của chúng ta. Nhưng nếu chúng ta không coi trọng nó thì nguồn tài chính khởi động cho bước tiếp theo sẽ lấy từ đâu? Nếu kế hoạch của chúng ta được khởi động thì hai ngàn tám trăm vạn còn lại sẽ như nước chảy cả ra ngoài. Mà đó lại là một công trình dài hạn của chúng ta, nếu chỉ trong vòng một hai năm sẽ rất khó thấy được hiệu quả, vì vậy tài chính cho những bước kế tiếp chúng ta sẽ lấy từ đâu đây?
Vũ Ngôn gật gật đầu cười nói:
- Anh cảm thấy rất may mắn khi có thể mời được một tổng giám đốc như em. Kỳ thật, những điều mà hai chúng ta vừa nói cũng không hề mâu thuẫn với nhau. Suy nghĩ của em được rút ra từ góc độ kinh doanh cụ thể nên nó rất quan trọng cho việc hình thành và phát triển cơ sở của chúng ta. Còn anh chỉ nói một chút về những trù tính trong dài hạn. Trên thực tế, có một việc anh còn chưa nói ra, và điều này cũng rất quan trọng, có lẽ nó sẽ quyết định khả năng thành bại của chúng ta.
Vu Tử Đồng trừng mắt với hắn, nói:
- Còn điều gì mà anh không thể nói với em chứ?
Một câu nói vô cùng thân thiết, trong lòng Vu Tử Đồng mặc dù có đôi chút xấu hổ nhưng sự giận dữ lại nhiều hơn, mà giận là vì không ngờ hắn còn muốn giấu mình.
Vũ Ngôn vội nói:
- Ý anh không phải vậy. Anh chỉ sợ nói ra em sẽ cười anh thôi.
Hắn giờ đâu còn dáng vẻ oai hùng, mạnh mẽ, dứt khoát, bừng bừng khí thế như vừa rồi nữa, lúc này trông hắn giống như một con khỉ đá tinh nghịch đang bối rối lo lắng. Trong lòng Vu Tử Đồng cảm thấy kỳ lạ, làm thế nào mà trong chớp mắt tiểu tử này như biến thành hai người khác nhau vậy, tinh thần phân liệt cũng đâu có phân liệt tới mức này chứ.
- Anh nói đi, anh giờ là ông chủ của em nên em đâu dám cười anh. Nếu không thì cứ chờ bị anh sa thải đi.
Tử Đồng cười nói.
Vũ Ngôn cũng cười rồi nói:
- Anh chỉ muốn sa thải chính mình thôi, còn đâu dám sa thải em chứ. Em giờ là người quan trọng nhất đối với anh mà.
Người nói vô ý nhưng người nghe lại hữu tâm. Khuôn mặt Vu Tử Đồng đỏ lên rồi liếc nhìn hắn một cái nhẹ giọng nói:
- Ba hoa!
Lời thì như vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng vui sướng.
Vũ Ngôn nghiêm mặt nói:
- Anh muốn dùng kỹ thuật cải tiến động cơ để đổi lấy kỹ thuật chế tạo thiết kế động cơ. Anh muốn chế tạo ra động cơ!
Lời của Vũ Ngôn vừa xuất đã lại khiến Vu Tử Đồng sững sờ. Chế tạo ra một chiếc xe và chế tạo ra động cơ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Chế tạo có thể coi như là việc lắp ráp các thiết bị công nghệ đã có lại với nhau, còn chế tạo động cơ thì cần phải có những tích lũy về mặt kỹ thuật. Yêu cầu kỹ thuật của hai cái này hoàn toàn là hai cấp bậc khác nhau. Tư tưởng của anh chàng này đúng là rất cao, cao ngang trời mất!
Vũ Ngôn mới nói được một nửa:
- Động cơ là trái tim của ô tô, không có động cơ thì giấc mộng chế tạo ra một chiếc xe của chúng ta vẫn chưa thể hoàn thành. Cho nên anh muốn lợi dụng cơ hội này để nói chuyện với những nhà chế tạo động cơ. Chúng ta có thể dùng một phần độc quyền để đổi lấy một phần kỹ thuật chế tạo động cơ của họ. Đương nhiên việc này sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Nhưng chỉ cần có một nhà đồng ý thì hiệu ứng Domino sẽ xuất hiện. Suy cho cùng thì nếu ai mà không có kỹ thuật cải tạo động cơ này thì người đó sẽ rớt lại phía sau và bị người khác nuốt chửng!
Vu Tử Đồng nhíu mày nói:
- Nhưng anh có từng nghĩ rằng kỹ thuật này của chúng ta là phải dựa vào sự tồn tại của động cơ. Ngộ nhỡ bọn họ liên kết lại với nhau cự tuyệt lời đề nghị của chúng ta thì kỹ thuật này của chúng ta cũng sẽ không còn không gian để tồn tại nữa.
Vũ Ngôn cười nói:
- Về cơ bản, khả năng em vừa nói có xác suất xảy ra gần như bằng không. Em lăn lộn trên thương trường chắc cũng biết giá trị lớn nhất của tư bản là gì đúng không? Đó chính là giành lấy lợi nhuận tối ưu. Trước một lợi nhuận lớn như thế anh không tin bọn họ không động tâm?
Vu Tử Đồng cười nói:
- Anh hiểu rất rõ vấn đề này. Em còn đang nghĩ xem tại sao anh lại chỉ để lộ kỹ thuật cải tiến động cơ ra ngoài, thì ra anh đã sớm tính toán kỹ càng rồi. Làm hai em lo lắng không từ bấy tới giờ.
Vũ Ngôn lắc đầu nói:
- Anh cũng không nắm chắc một cách tuyệt đối, mà em cũng không phải là lo lắng không đâu. Đó cũng chỉ là suy nghĩ bước đầu của anh, còn việc thực hiện thế nào thì rất khó nói. Đến lúc đó tất cả mọi chuyện đều phải trông vào kết quả đàm phán. Em cũng biết là anh mặc dù là một nhân tài nhưng cũng không phải là cái gì cũng làm được.
Vu Tử Đồng quyến rũ liếc hắn một cái. Lập tức, Vũ Ngôn suýt chút nữa là không nhịn nổi, trong đầu nghĩ, vị tổng giám đốc này thật là lợi hại, nếu như ý chỉ mình chỉ cần không kiên định một chút thôi thì khó đảm bảo rằng có một ngày sẽ bị cô nàng ăn thịt.
Thảo luận cả nửa ngày, phương hướng phát triển trong tương lai đã bước đầu hình thành. Từ đáy lòng hai người đều có một cảm giác thăng hoa, và mặt tình cảm của cả hai cũng vì đó mà thăng hoa theo.
- Thực sự rất khó để có thể tin rằng anh mới mười chín tuổi. Những lời đó chỉ có người ba chín tuổi mới có thể nói ra được. Đúng là không thể hiểu anh là thiên tài hay là quái thai nữa? Những nhận thức của anh với xã hội và với dân tộc chúng ta quả là rất sâu.
Vũ Ngôn cười nhạt không nói gì thêm. Đúng là do khi còn nhỏ, lúc đọc sách hắn đã không ngừng so sánh, không ngừng tự hỏi nên rất hiểu về những tập tính của xã hội và cả những tật xấu đã thâm căn cố đế của dân tộc mình.
Trong những ngày ở Liệp Ưng, đối với hắn đó là một lần rèn luyện, ở đó hắn phải biết phong thổ nhân tình, những thói quen trong cuộc sống của các dân tộc quốc gia khác nhau. Kỳ thật đó chính là một cách học tập văn hóa trong xã hội. Tư tưởng của con người không thể tách ra khỏi văn hóa, xã hội. Và trong thời khắc sinh tử, bằng khả năng quan sát nhạy bén đã giúp hắn thoát khỏi những âm mưu quỷ kế của kẻ địch, điều này cũng thúc đẩy những hiểu biết về văn hóa xã hội của hắn.
Dù sao vẫn không thể nói cho cô nàng biết được rằng những suy nghĩ thoạt nhìn không đáng một xu đó đều được đánh đổi từ những gian nan khi khổ tu và những rèn luyện trong sinh tử. Trong lòng Vũ Ngôn cười khổ.
Cô nàng lớn lên trong thành phố và sống một cuộc sống thuận buồm xuôi gió từ nhỏ, mặc dù đã nếm không ít cay đắng ngọt bùi trên thương trường nhưng thương trường đó cũng chỉ là một phần rất nhỏ của xã hội mà thôi. Đơn giản nhất chính là xã hội này mà phức tạp nhất cũng chính là xã hội này. Mà chính Vũ Ngôn cũng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng mình mới chỉ mười chín tuổi nhưng sao lại có tâm tính của một người chín mươi tuổi để ngắm nhìn Vu Tử Đồng, để đánh giá xã hội này nhỉ?
Vu Tử Đồng trầm mặc một lúc rồi nói:
- Ý của anh là ngoại trừ ba người chúng ta ra thì không cho bất kỳ một ai biết chuyện này phải không?
Vũ Ngôn gật đầu nói:
- Đúng vậy! Nhưng điều này cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Một ngày nào đó, quan hệ này sẽ bị người ta khơi ra. Anh chỉ hi vọng có thể kéo dài một khoảng thời gian. Bây giờ, ở bên ngoài, Sáng Lực Thế Kỷ sẽ không có bất cứ thay đổi gì cả, công ty vẫn buôn bán linh kiện ô tô và lắp ráp ô tô. Nếu không có điều gì đặc biệt thì người bình thường cũng không chú ý gì tới chuyện này. Thí nghiệm cải tiến trang thiết bị động cơ dần dần sẽ được người ta biết, nhưng như vậy cũng tốt, khi chuyện này được đưa ra sẽ tập hợp ánh mắt của mọi người, thậm chí còn có thể “quảng cáo miễn phí” cho chúng ta nữa.
Lúc này, trong mắt Vu Tử Đồng, Vũ Ngôn như biến thành một con hồ ly giảo hoạt. Nhưng con hồ ly này vẫn không hề cảm giác được điều gì, vẫn tiếp tục nói:
- Kiểu “quảng cáo” này sẽ làm tăng tiếng tăm của chúng ta, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, đồng thời tạo một lớp vỏ bọc bên ngoài cho chúng ta.
Tên hồ ly hưng phấn nói tiếp:
- Khiến bọn họ không chú ý tới công việc chính mà chúng ta đang thực hiện, vậy là một công đôi việc rồi. Mà việc mở rộng nhà xưởng, thành lập viện nghiên cứu đều phải tiến hành một cách âm thầm, và tuyệt đối phải giữ bí mật. Tên khi đối ngoại cũng phải xử lý thật linh hoạt, rồi cả quảng cáo, tuyên truyền thì cứ tùy tiện, miễn là không làm lộ lực lượng của chúng ta là được rồi.
Vu Tử Đồng cảm thấy rằng suy nghĩ của hắn không hề bị câu thúc bởi bất cứ một thứ gì cả, nếu vác hắn đi viết tiểu thuyết Huyền Huyễn thì nhất định lời to. Ngay chính bản thân cô cũng không theo kịp với tiết tấu của hắn. Sức tưởng tượng và khả năng sáng tạo đáng tự hào của cô trước kia giờ có vẻ như hơi kém một chút khi đứng trước mặt hắn.
Cảm thấy bản thân đang có khuynh hướng biến thành bình hoa đã khiến Vu Tử Đồng trở nên cảnh giác. Trong mắt của cô, bình hoa và hoa si gần như chỉ là một, vì thế cô vội tập trung suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Em có ý kiến khác!
Chiếc xe lúc này đã đỗ vào ven đường. Vũ Ngôn ra một thủ thế mời nói. Vu Tử Đồng nghiêm mặt phát biểu:
- Em cho rằng anh đã hơi coi nhẹ tác dụng của việc cải tiến trang bị động cơ và đã quá cường điệu giá trị bên ngoài của nó mà không chú ý tới lợi ích kinh tế và hiệu ứng xã hội to lớn mà nó mang lại.
Vu Tử Đồng vuốt vuốt lọn tóc trên trán, nói:
- Trên thực tế, nếu chuyện này thành công thì trong tương lai, vấn đề tài chính và nhân mạch cần cho sự phát triển của chúng ta sẽ có thể tập hợp một cách nhanh chóng, tạo một trụ cột vững chắc cho những bước tiến tiếp theo của chúng ta. Nhưng nếu chúng ta không coi trọng nó thì nguồn tài chính khởi động cho bước tiếp theo sẽ lấy từ đâu? Nếu kế hoạch của chúng ta được khởi động thì hai ngàn tám trăm vạn còn lại sẽ như nước chảy cả ra ngoài. Mà đó lại là một công trình dài hạn của chúng ta, nếu chỉ trong vòng một hai năm sẽ rất khó thấy được hiệu quả, vì vậy tài chính cho những bước kế tiếp chúng ta sẽ lấy từ đâu đây?
Vũ Ngôn gật gật đầu cười nói:
- Anh cảm thấy rất may mắn khi có thể mời được một tổng giám đốc như em. Kỳ thật, những điều mà hai chúng ta vừa nói cũng không hề mâu thuẫn với nhau. Suy nghĩ của em được rút ra từ góc độ kinh doanh cụ thể nên nó rất quan trọng cho việc hình thành và phát triển cơ sở của chúng ta. Còn anh chỉ nói một chút về những trù tính trong dài hạn. Trên thực tế, có một việc anh còn chưa nói ra, và điều này cũng rất quan trọng, có lẽ nó sẽ quyết định khả năng thành bại của chúng ta.
Vu Tử Đồng trừng mắt với hắn, nói:
- Còn điều gì mà anh không thể nói với em chứ?
Một câu nói vô cùng thân thiết, trong lòng Vu Tử Đồng mặc dù có đôi chút xấu hổ nhưng sự giận dữ lại nhiều hơn, mà giận là vì không ngờ hắn còn muốn giấu mình.
Vũ Ngôn vội nói:
- Ý anh không phải vậy. Anh chỉ sợ nói ra em sẽ cười anh thôi.
Hắn giờ đâu còn dáng vẻ oai hùng, mạnh mẽ, dứt khoát, bừng bừng khí thế như vừa rồi nữa, lúc này trông hắn giống như một con khỉ đá tinh nghịch đang bối rối lo lắng. Trong lòng Vu Tử Đồng cảm thấy kỳ lạ, làm thế nào mà trong chớp mắt tiểu tử này như biến thành hai người khác nhau vậy, tinh thần phân liệt cũng đâu có phân liệt tới mức này chứ.
- Anh nói đi, anh giờ là ông chủ của em nên em đâu dám cười anh. Nếu không thì cứ chờ bị anh sa thải đi.
Tử Đồng cười nói.
Vũ Ngôn cũng cười rồi nói:
- Anh chỉ muốn sa thải chính mình thôi, còn đâu dám sa thải em chứ. Em giờ là người quan trọng nhất đối với anh mà.
Người nói vô ý nhưng người nghe lại hữu tâm. Khuôn mặt Vu Tử Đồng đỏ lên rồi liếc nhìn hắn một cái nhẹ giọng nói:
- Ba hoa!
Lời thì như vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng vui sướng.
Vũ Ngôn nghiêm mặt nói:
- Anh muốn dùng kỹ thuật cải tiến động cơ để đổi lấy kỹ thuật chế tạo thiết kế động cơ. Anh muốn chế tạo ra động cơ!
Lời của Vũ Ngôn vừa xuất đã lại khiến Vu Tử Đồng sững sờ. Chế tạo ra một chiếc xe và chế tạo ra động cơ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Chế tạo có thể coi như là việc lắp ráp các thiết bị công nghệ đã có lại với nhau, còn chế tạo động cơ thì cần phải có những tích lũy về mặt kỹ thuật. Yêu cầu kỹ thuật của hai cái này hoàn toàn là hai cấp bậc khác nhau. Tư tưởng của anh chàng này đúng là rất cao, cao ngang trời mất!
Vũ Ngôn mới nói được một nửa:
- Động cơ là trái tim của ô tô, không có động cơ thì giấc mộng chế tạo ra một chiếc xe của chúng ta vẫn chưa thể hoàn thành. Cho nên anh muốn lợi dụng cơ hội này để nói chuyện với những nhà chế tạo động cơ. Chúng ta có thể dùng một phần độc quyền để đổi lấy một phần kỹ thuật chế tạo động cơ của họ. Đương nhiên việc này sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Nhưng chỉ cần có một nhà đồng ý thì hiệu ứng Domino sẽ xuất hiện. Suy cho cùng thì nếu ai mà không có kỹ thuật cải tạo động cơ này thì người đó sẽ rớt lại phía sau và bị người khác nuốt chửng!
Vu Tử Đồng nhíu mày nói:
- Nhưng anh có từng nghĩ rằng kỹ thuật này của chúng ta là phải dựa vào sự tồn tại của động cơ. Ngộ nhỡ bọn họ liên kết lại với nhau cự tuyệt lời đề nghị của chúng ta thì kỹ thuật này của chúng ta cũng sẽ không còn không gian để tồn tại nữa.
Vũ Ngôn cười nói:
- Về cơ bản, khả năng em vừa nói có xác suất xảy ra gần như bằng không. Em lăn lộn trên thương trường chắc cũng biết giá trị lớn nhất của tư bản là gì đúng không? Đó chính là giành lấy lợi nhuận tối ưu. Trước một lợi nhuận lớn như thế anh không tin bọn họ không động tâm?
Vu Tử Đồng cười nói:
- Anh hiểu rất rõ vấn đề này. Em còn đang nghĩ xem tại sao anh lại chỉ để lộ kỹ thuật cải tiến động cơ ra ngoài, thì ra anh đã sớm tính toán kỹ càng rồi. Làm hai em lo lắng không từ bấy tới giờ.
Vũ Ngôn lắc đầu nói:
- Anh cũng không nắm chắc một cách tuyệt đối, mà em cũng không phải là lo lắng không đâu. Đó cũng chỉ là suy nghĩ bước đầu của anh, còn việc thực hiện thế nào thì rất khó nói. Đến lúc đó tất cả mọi chuyện đều phải trông vào kết quả đàm phán. Em cũng biết là anh mặc dù là một nhân tài nhưng cũng không phải là cái gì cũng làm được.
Vu Tử Đồng quyến rũ liếc hắn một cái. Lập tức, Vũ Ngôn suýt chút nữa là không nhịn nổi, trong đầu nghĩ, vị tổng giám đốc này thật là lợi hại, nếu như ý chỉ mình chỉ cần không kiên định một chút thôi thì khó đảm bảo rằng có một ngày sẽ bị cô nàng ăn thịt.
Thảo luận cả nửa ngày, phương hướng phát triển trong tương lai đã bước đầu hình thành. Từ đáy lòng hai người đều có một cảm giác thăng hoa, và mặt tình cảm của cả hai cũng vì đó mà thăng hoa theo.
/112
|