Thạch Hổ đã từng nói, nếu có thể lựa chọn cách chết, hắn nhất định sẽ chọn chết trên bụng mỹ nhân. Theo lời giải thích vô sỉ của hắn:"con người làm lụng vất vả cuối cùng cũng phải chết, mà ăn nhiều quá cũng chết, thà chết trên bụng nữ nhân còn sướng khoái hơn."
Cho nên vì thực hiện nguyện vọng này, hắn mỗi ngày đều la cà tới nhưng quán bar, tìm kiếm nữ nhân đáng giá để hắn chết trên bụng, tuy rằng tiểu tử này vóc dáng dọa người, có điều sau khi theo chân Tiêu Dực lăn lộn, đã luyện thành "Trảm Phong thần công", cộng với vóc người khỏe mạnh, đã có thể thỏa mãn những oán phụ thục nữ. Cho nên càng làm cho hắn thêm tự tin...
Bất quá đối với mỹ nhân tuyệt sắc Nguyệt Liên bên cạnh, hắn cũng giống như Tiêu Dực, đều coi nàng là nam nhân.
Vừa mới ngồi xuống, hắn liền hoa chân múa tay vui sướng kể lại những nữ nhân bị hắn lừa lên giường kia ngực to thế nào, da trắng thế nào. Thậm chí còn nói rất to, lúc này, Tiêu Dực cùng Nguyệt Liên liền nhích xa hắn ra, sợ bị người ta đánh đồng với tên không biết xấu hổ này.
Tiêu Dực chỉ có kết luận hai chữ: "Dâm tiện."
Về phần tật xấu thứ hai của Thạch Hổ, Tiêu Dực và Nguyệt Liên quả thực không còn gì để nói. Bổn sự đãng trí của Thạch Hổ quả thật làm cho ma chê quỷ khiếp, nếu bạn mà gọi điện cho hắn, rồi giữa chừng có chuyện gì đó mà treo máy, lúc sau nói lại, hắn sẽ hỏi:
- Ông là ai? Sao lại gọi điện cho tôi?
Còn có một chuyện nữa, sau khi hắn đi đám ma của bố đồng nghiệp, lại gặp người cha bị gãy chân của đồng sự khác, ngày hôm sau đến trường gặp người đồng sự cha chết ấy, liền híp mắt cười nói:
- Ba anh không sao đâu! Sẽ đi đứng được nhanh ấy mà.
Mà gặp tên đồng sự cha bị gãy chân lại nói:
- Nén bi thương thuận theo tự nhiên, người chết có thể sống lại, bác trai đi rồi, nhưng vẫn còn bá mẫu cần anh chăm sóc!
Lúc ấy hai người đồng sự kia suýt nữa tức quá mà thổ huyết.
Mà tật xấu thứ ba của người này, đó mới là điều Tiêu Dực lo sợ, tên này nhìn thì men lỳ, nhưng cái miệng lại là của đàn bà, chỉ một tin đồn nhỏ, qua miệng hắn thêm mắm thêm mỡ lại thành scandal của minh tinh, hơn nữa còn như ôn dịch truyền nhiễm. Mà phương diện ton hót này hắn lại không quên bao giờ.
- Vừa nói gì vậy?
Thạch Hổ lại tò mò hỏi một lần nữa, Tiêu Dực vội vàng đá đá chân Nguyệt Liên, hai người đồng thời cười hiểu ý, trăm miệng một lời nói:
- Không có việc gì, uống rượu, uống rượu đi!
Thạch Hổ lầu bầu một câu gì đó, tiện tay cầm lên một cái CD, bên trên có in hình "trẻ con không thể xem", hắc hắc nói:
- Tiểu Dực, ông muốn bản của Ryoko idol này phải không, lão tử được bằng hữu từ Mễ gởi đó, HD luôn!
Tiêu Dực vui sướng, mình hình như không bảo hắn về vụ này nha, haha, thật sự yêu tên đãng trí này quá trời. Tiêu Dực đem đĩa phim cất vào, mặt Nguyệt Liên liền trầm xuống.
- Hai người các ông đều là sắc lang! Tôi như thế nào cũng là một mỹ nữ, lại còn dám làm trò đó trước mặt tôi, không biết xấu hổ sao?
Thạch Hổ bĩu môi, lại từ trong lòng ngực lấy ra một đĩa CD tinh mỹ, thuận tay đưa cho nàng:
- Của Ái Điền Do đó...
Nguyệt Liên cực kỳ nhanh tay đem đĩa phim cất vào trong ví, lúc này mới làm ra vẻ nói:
- Cho thằng nhóc cùng chỗ trọ xem... Nam nhân đều đểu giả như vậy!
- Hắc hắc!
Tiêu Dực cùng Thạch Hổ đối diện nở nụ cười dâm đãng, đồng thời âm thầm giơ ngón giữa với Nguyệt Liên.
Mới uống được một nửa, di động của Thạch Hổ liền vang lên, tiểu tử này nhận điện xong liền vội vã nói vài câu, uống một hơi hết cốc bia, vô cùng dâm đãng nói:
- Mấy ngày hôm trước câu dẫn được một quả phụ, hôm nay nàng mời ta tới làm khách, hắc hắc, không biết ăn cơm hay ăn nàng đây?
- Tiện nhân! Chuyên câu dẫn quả phụ! Về sau sinh con không có lỗ đít!
Tiêu Dực ác độc mắng một câu, hung hăng đạp tiểu tử này một cước.
Thạch Hổ phủi phủi ống quần, nở nụ cười dâm đãng:
- Tiểu Dực, đừng nói tôi không nghĩa khí! Nữ nhân này đã ngoài 40 rồi, ông không thích thục phụ còn gì, nhưng con gái nàng không tồi, xinh tươi mọng nước, lão tử đang chĩa mục tiêu về nàng đây, nhưng tốt nhất nên mía ngọt đánh cả cụm, làm nên giai thoại mẹ con chung chồng... Đúng rồi, Tiểu Dực ông cũng đi đi, cặp mắt đào hoa kia của ông, nữ nhân nào nhìn vào chắc sẽ phải chết mê chết mệt, đêm nay có lẽ chúng ta sẽ làm một phen 4P, thế nào? Nhưng canh đầu phải để tôi uống trước...
- Cút!!
Hai bình rượu đồng thời ném về phía Thạch Hổ, tiểu tử này cười hắc hắc một tiếng, nhanh chóng vỗ mông tránh thoát.
- Lão tử sao lại có bằng hữu như vậy, dọa người quá đi!
Tiêu Dực buồn bực bụm mặt, Nguyệt Liên lại khinh bỉ quyệt miệng nói:
-Là không dám đi thì có? Cố mà ra vẻ, ông so với Hổ Tử càng dâm tiện. Được rồi, đi với tôi đến chỗ này.
Da mặt của Tiêu Dực dày bằng tường thành rồi, cười cười một tiếng, không hỏi Nguyệt Liên đi tới chỗ nào, bởi vì hắn bởi vì hắn một loại dự cảm, xế chiều hôm nay phiền toái sẽ bắt đầu xảy ra. Nhưng bởi vì bí mật của mình, hắn không thể không đi theo Nguyệt Liên.
Xe chạy đến khu trung tâm "Minh Hào đại tửu điếm" thì ngừng lại, Nguyệt Liên mang theo Tiêu Dực đi vào một căn phòng cửa xếp xa hoa, đang muốn gõ cửa, Tiêu Dực lại kéo tay Nguyệt Liên lại, biểu tình nghiêm trọng hỏi.
- Là nàng?
- Ừm.
Nguyệt Liên trả lời dứt khoát, trong đôi mắt đẹp lóe ra một tia giảo hoạt, đem bộ ngực xẹp lép cọ vào tay Tiêu Dực, hơi thở như lan ghé vào lỗ tai ngọt ngào nói:
- Ông không phải muốn trinh tiết của người ta sao? Lão nương đem nàng dâng lên miệng còn không cảm tạ sao?
- Cắt!
Tiêu Dực trừng mắt nhìn nàng một cái:
- Bà không trâu bắt chó đi cày phải không?
- Làm thái giám hay làm vịt chết, ông tự mình chọn đi, nghĩ kỹ đi, đừng quên vừa rồi là ai nói mình là một nam nhân thực thụ! Cùng lắm thì lão nương lấy thân báo đáp để cảm tạ ông.
Nguyệt Liên mị nhãn như tơ, hờn dỗi nói, cả người Tiêu Dực nổi da gà, đẩy thân thể nóng như lửa này ra, tức giận nói:
- Quên đi, trừ phi cô nhét hai cái bánh bao vào trong áo ngực... thì còn suy sét, chẳng qua là mặc kệ tôi nói ra điều kiện gì, cô cũng không thể can thiệp! Đáp ứng rồi mới vào!
Nguyệt Liên lần này không phát hoả, gật gật đầu, vội vàng đẩy cửa kéo Tiêu Dực đi vào.
Trong phòng chỉ có một nữ nhân, cũng chính là Lâm Nhã Chỉ đã tát Tiêu Dực một phát vêu mồm, khi bọn họ vừa đẩy cửa đi vào, nữ nhân này còn chưa kịp phản ứng, vẫn cứ một chén lại một chén rượi uống đều vậy, Trên màn hình Karaoke đang bật một bài tình ca bi thương, Tiêu Dực xoa nhẹ cái mũi, cả phòng tràn ngập mùi cồn, trên bàn đều là chiếc chai rượu trống không, có lẽ trước lúc bọn hắn tới nàng đã uống không ít.
- Lâm tỷ!
Nguyệt Liên có chút đau lòng gọi một tiếng, nhanh chóng đi tới.
Nhìn thấy Nguyệt Liên tiến vào, Lâm Nhã Chỉ vui mừng đứng lên, con mắt mờ mịt gợn lên từng làn thu ba mê người, nhưng khi thấy Tiêu Dực ở phía sau, sửng sốt một chút, rồi lập tức phẫn nộ trừng mắt.
Tiêu Dực vẫn như trước, vô sỉ cười dâm, như không có chuyện gì nói:
- Hello, Lâm tiểu thư xinh đẹp, chúng ta lại gặp mặt! Thế nào, nghĩ kỹ điều kiện của tôi chưa?
- Tiểu Nguyệt muội muội, làm sao em lại đem tên lưu manh này đến, chị không muốn gặp lại hắn! Em có biết hôm qua hắn hạ lưu cỡ nào hông?
Lâm Nhã Chỉ thở phì phò, mắt hạnh trừng lên, nghiêng ngả giữ tay Nguyệt Liên, nhỏ giọng nói.
- Được rồi, tên dâm côn này, nghiêm chỉnh chút đi!
Nguyệt Liên có điểm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đá Tiêu Dực một cước, rồi hướng Lâm Nhã Chỉ nói :
- Lâm tỷ, đừng nghe hắn nói bậy, hắn chỉ đùa thôi, hắn sẽ giúp chị giải quyết việc này... Tiểu Dực, đứng đắn một chút cho lão nương, rồi nói nhưng điều muốn nói đi!
- Không, Tiểu Nguyệt, chị biết em hảo tâm giúp đỡ, thế nhưng tên lưu manh này chỉ biết gạt người mà thôi...A!
Lâm Nhã Chỉ đột nhiên cảm giác cả người tê rần, giống như bị điện giật yếu ớt, cảm giác tao ngứa như hàng vạn con kiến bò trên người, con mắt Tiêu Dực lóe ra một tia lục mang yêu dị, con mắt thẳng tắp nhìn vào bộ ngực phập phồng của Lâm Nhã Chỉ, chỉ ngắn ngủi mất dây, mà Lâm Nhã Chỉ như trải qua một hồi "vận động" tình ái, làm nàng chịu không nổi mà phải rên rỉ phóng đãng.
- A...Nha...A!
Tia sáng yêu dị trong mắt Tiêu Dực càng sáng, mà Nguyệt Liên thì thấy sợ tới mức thét chói tai, Lâm tỷ thuần khiết trong mắt nàng, lại giống như dâm phụ chưa thỏa mãn dục vọng, ôm lấy nàng hôn tới tấp, còn muốn xé rách áo nàng nữa.
- Tiểu Dực chết tiệt, anh muốn chết sao? Còn không thu tà công lại.
Nguyệt Liên thét chói tai, yêu quang trong mắt Tiêu Dực dần biến mất, Lâm Nhã Chỉ hừ nhẹ một tiếng, cả người xụi lơ ngã xuống ghế salon, dục niệm vô tận làm cho nàng cảm thấy vô cùng sung sướng, giờ phút này thân thể xinh đẹp không ngừng run rẩy, trong mắt xuân sắc nồng đậm làm cho lòng người say đắm.
- Nàng so với tôi tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn rất nhiều...!
Tiêu Dực cười, nhìn về phía Nguyệt Liên đang sững sờ, Nguyệt Liên hoảng sợ, nhanh chóng nhắm mắt lại, tuy nhiên lại không cảm giác thân thể có bất cứ dị thường nào, lúc này mới kỳ quái mở to mắt, kinh ngạc nhìn Tiêu Dực.
- Cô xem đi, tôi đâu phải đùa giỡn lưu manh, tôi nhìn cô có bị sao đâu? Tại cô ta đó chứ.
- Anh... Anh làm gì với Lâm tỷ hả?
Nguyệt Liên thật cẩn thận đem Lâm Nhã Chỉ đang hôn mê đặt trên đùi. Trừng mắt nhìn Tiêu Dực.
- Không phải tôi làm gì với cô ấy, mà là phản ứng ma tính của nàng, tôi chỉ đem dục vọng của tiềm ẩn của nàng khơi dậy, cô ấy giờ như được uống loại xuân dược mạnh nhất vậy... Đó là còn chưa làm thật đó... Không tồi, lấy nàng đi PR cho xuân dược, so với "tôi yêu một cây sài" còn mạnh hơn...!
Tiêu Dực như có suy nghĩ gì đó, cười dâm nói.
Cho nên vì thực hiện nguyện vọng này, hắn mỗi ngày đều la cà tới nhưng quán bar, tìm kiếm nữ nhân đáng giá để hắn chết trên bụng, tuy rằng tiểu tử này vóc dáng dọa người, có điều sau khi theo chân Tiêu Dực lăn lộn, đã luyện thành "Trảm Phong thần công", cộng với vóc người khỏe mạnh, đã có thể thỏa mãn những oán phụ thục nữ. Cho nên càng làm cho hắn thêm tự tin...
Bất quá đối với mỹ nhân tuyệt sắc Nguyệt Liên bên cạnh, hắn cũng giống như Tiêu Dực, đều coi nàng là nam nhân.
Vừa mới ngồi xuống, hắn liền hoa chân múa tay vui sướng kể lại những nữ nhân bị hắn lừa lên giường kia ngực to thế nào, da trắng thế nào. Thậm chí còn nói rất to, lúc này, Tiêu Dực cùng Nguyệt Liên liền nhích xa hắn ra, sợ bị người ta đánh đồng với tên không biết xấu hổ này.
Tiêu Dực chỉ có kết luận hai chữ: "Dâm tiện."
Về phần tật xấu thứ hai của Thạch Hổ, Tiêu Dực và Nguyệt Liên quả thực không còn gì để nói. Bổn sự đãng trí của Thạch Hổ quả thật làm cho ma chê quỷ khiếp, nếu bạn mà gọi điện cho hắn, rồi giữa chừng có chuyện gì đó mà treo máy, lúc sau nói lại, hắn sẽ hỏi:
- Ông là ai? Sao lại gọi điện cho tôi?
Còn có một chuyện nữa, sau khi hắn đi đám ma của bố đồng nghiệp, lại gặp người cha bị gãy chân của đồng sự khác, ngày hôm sau đến trường gặp người đồng sự cha chết ấy, liền híp mắt cười nói:
- Ba anh không sao đâu! Sẽ đi đứng được nhanh ấy mà.
Mà gặp tên đồng sự cha bị gãy chân lại nói:
- Nén bi thương thuận theo tự nhiên, người chết có thể sống lại, bác trai đi rồi, nhưng vẫn còn bá mẫu cần anh chăm sóc!
Lúc ấy hai người đồng sự kia suýt nữa tức quá mà thổ huyết.
Mà tật xấu thứ ba của người này, đó mới là điều Tiêu Dực lo sợ, tên này nhìn thì men lỳ, nhưng cái miệng lại là của đàn bà, chỉ một tin đồn nhỏ, qua miệng hắn thêm mắm thêm mỡ lại thành scandal của minh tinh, hơn nữa còn như ôn dịch truyền nhiễm. Mà phương diện ton hót này hắn lại không quên bao giờ.
- Vừa nói gì vậy?
Thạch Hổ lại tò mò hỏi một lần nữa, Tiêu Dực vội vàng đá đá chân Nguyệt Liên, hai người đồng thời cười hiểu ý, trăm miệng một lời nói:
- Không có việc gì, uống rượu, uống rượu đi!
Thạch Hổ lầu bầu một câu gì đó, tiện tay cầm lên một cái CD, bên trên có in hình "trẻ con không thể xem", hắc hắc nói:
- Tiểu Dực, ông muốn bản của Ryoko idol này phải không, lão tử được bằng hữu từ Mễ gởi đó, HD luôn!
Tiêu Dực vui sướng, mình hình như không bảo hắn về vụ này nha, haha, thật sự yêu tên đãng trí này quá trời. Tiêu Dực đem đĩa phim cất vào, mặt Nguyệt Liên liền trầm xuống.
- Hai người các ông đều là sắc lang! Tôi như thế nào cũng là một mỹ nữ, lại còn dám làm trò đó trước mặt tôi, không biết xấu hổ sao?
Thạch Hổ bĩu môi, lại từ trong lòng ngực lấy ra một đĩa CD tinh mỹ, thuận tay đưa cho nàng:
- Của Ái Điền Do đó...
Nguyệt Liên cực kỳ nhanh tay đem đĩa phim cất vào trong ví, lúc này mới làm ra vẻ nói:
- Cho thằng nhóc cùng chỗ trọ xem... Nam nhân đều đểu giả như vậy!
- Hắc hắc!
Tiêu Dực cùng Thạch Hổ đối diện nở nụ cười dâm đãng, đồng thời âm thầm giơ ngón giữa với Nguyệt Liên.
Mới uống được một nửa, di động của Thạch Hổ liền vang lên, tiểu tử này nhận điện xong liền vội vã nói vài câu, uống một hơi hết cốc bia, vô cùng dâm đãng nói:
- Mấy ngày hôm trước câu dẫn được một quả phụ, hôm nay nàng mời ta tới làm khách, hắc hắc, không biết ăn cơm hay ăn nàng đây?
- Tiện nhân! Chuyên câu dẫn quả phụ! Về sau sinh con không có lỗ đít!
Tiêu Dực ác độc mắng một câu, hung hăng đạp tiểu tử này một cước.
Thạch Hổ phủi phủi ống quần, nở nụ cười dâm đãng:
- Tiểu Dực, đừng nói tôi không nghĩa khí! Nữ nhân này đã ngoài 40 rồi, ông không thích thục phụ còn gì, nhưng con gái nàng không tồi, xinh tươi mọng nước, lão tử đang chĩa mục tiêu về nàng đây, nhưng tốt nhất nên mía ngọt đánh cả cụm, làm nên giai thoại mẹ con chung chồng... Đúng rồi, Tiểu Dực ông cũng đi đi, cặp mắt đào hoa kia của ông, nữ nhân nào nhìn vào chắc sẽ phải chết mê chết mệt, đêm nay có lẽ chúng ta sẽ làm một phen 4P, thế nào? Nhưng canh đầu phải để tôi uống trước...
- Cút!!
Hai bình rượu đồng thời ném về phía Thạch Hổ, tiểu tử này cười hắc hắc một tiếng, nhanh chóng vỗ mông tránh thoát.
- Lão tử sao lại có bằng hữu như vậy, dọa người quá đi!
Tiêu Dực buồn bực bụm mặt, Nguyệt Liên lại khinh bỉ quyệt miệng nói:
-Là không dám đi thì có? Cố mà ra vẻ, ông so với Hổ Tử càng dâm tiện. Được rồi, đi với tôi đến chỗ này.
Da mặt của Tiêu Dực dày bằng tường thành rồi, cười cười một tiếng, không hỏi Nguyệt Liên đi tới chỗ nào, bởi vì hắn bởi vì hắn một loại dự cảm, xế chiều hôm nay phiền toái sẽ bắt đầu xảy ra. Nhưng bởi vì bí mật của mình, hắn không thể không đi theo Nguyệt Liên.
Xe chạy đến khu trung tâm "Minh Hào đại tửu điếm" thì ngừng lại, Nguyệt Liên mang theo Tiêu Dực đi vào một căn phòng cửa xếp xa hoa, đang muốn gõ cửa, Tiêu Dực lại kéo tay Nguyệt Liên lại, biểu tình nghiêm trọng hỏi.
- Là nàng?
- Ừm.
Nguyệt Liên trả lời dứt khoát, trong đôi mắt đẹp lóe ra một tia giảo hoạt, đem bộ ngực xẹp lép cọ vào tay Tiêu Dực, hơi thở như lan ghé vào lỗ tai ngọt ngào nói:
- Ông không phải muốn trinh tiết của người ta sao? Lão nương đem nàng dâng lên miệng còn không cảm tạ sao?
- Cắt!
Tiêu Dực trừng mắt nhìn nàng một cái:
- Bà không trâu bắt chó đi cày phải không?
- Làm thái giám hay làm vịt chết, ông tự mình chọn đi, nghĩ kỹ đi, đừng quên vừa rồi là ai nói mình là một nam nhân thực thụ! Cùng lắm thì lão nương lấy thân báo đáp để cảm tạ ông.
Nguyệt Liên mị nhãn như tơ, hờn dỗi nói, cả người Tiêu Dực nổi da gà, đẩy thân thể nóng như lửa này ra, tức giận nói:
- Quên đi, trừ phi cô nhét hai cái bánh bao vào trong áo ngực... thì còn suy sét, chẳng qua là mặc kệ tôi nói ra điều kiện gì, cô cũng không thể can thiệp! Đáp ứng rồi mới vào!
Nguyệt Liên lần này không phát hoả, gật gật đầu, vội vàng đẩy cửa kéo Tiêu Dực đi vào.
Trong phòng chỉ có một nữ nhân, cũng chính là Lâm Nhã Chỉ đã tát Tiêu Dực một phát vêu mồm, khi bọn họ vừa đẩy cửa đi vào, nữ nhân này còn chưa kịp phản ứng, vẫn cứ một chén lại một chén rượi uống đều vậy, Trên màn hình Karaoke đang bật một bài tình ca bi thương, Tiêu Dực xoa nhẹ cái mũi, cả phòng tràn ngập mùi cồn, trên bàn đều là chiếc chai rượu trống không, có lẽ trước lúc bọn hắn tới nàng đã uống không ít.
- Lâm tỷ!
Nguyệt Liên có chút đau lòng gọi một tiếng, nhanh chóng đi tới.
Nhìn thấy Nguyệt Liên tiến vào, Lâm Nhã Chỉ vui mừng đứng lên, con mắt mờ mịt gợn lên từng làn thu ba mê người, nhưng khi thấy Tiêu Dực ở phía sau, sửng sốt một chút, rồi lập tức phẫn nộ trừng mắt.
Tiêu Dực vẫn như trước, vô sỉ cười dâm, như không có chuyện gì nói:
- Hello, Lâm tiểu thư xinh đẹp, chúng ta lại gặp mặt! Thế nào, nghĩ kỹ điều kiện của tôi chưa?
- Tiểu Nguyệt muội muội, làm sao em lại đem tên lưu manh này đến, chị không muốn gặp lại hắn! Em có biết hôm qua hắn hạ lưu cỡ nào hông?
Lâm Nhã Chỉ thở phì phò, mắt hạnh trừng lên, nghiêng ngả giữ tay Nguyệt Liên, nhỏ giọng nói.
- Được rồi, tên dâm côn này, nghiêm chỉnh chút đi!
Nguyệt Liên có điểm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đá Tiêu Dực một cước, rồi hướng Lâm Nhã Chỉ nói :
- Lâm tỷ, đừng nghe hắn nói bậy, hắn chỉ đùa thôi, hắn sẽ giúp chị giải quyết việc này... Tiểu Dực, đứng đắn một chút cho lão nương, rồi nói nhưng điều muốn nói đi!
- Không, Tiểu Nguyệt, chị biết em hảo tâm giúp đỡ, thế nhưng tên lưu manh này chỉ biết gạt người mà thôi...A!
Lâm Nhã Chỉ đột nhiên cảm giác cả người tê rần, giống như bị điện giật yếu ớt, cảm giác tao ngứa như hàng vạn con kiến bò trên người, con mắt Tiêu Dực lóe ra một tia lục mang yêu dị, con mắt thẳng tắp nhìn vào bộ ngực phập phồng của Lâm Nhã Chỉ, chỉ ngắn ngủi mất dây, mà Lâm Nhã Chỉ như trải qua một hồi "vận động" tình ái, làm nàng chịu không nổi mà phải rên rỉ phóng đãng.
- A...Nha...A!
Tia sáng yêu dị trong mắt Tiêu Dực càng sáng, mà Nguyệt Liên thì thấy sợ tới mức thét chói tai, Lâm tỷ thuần khiết trong mắt nàng, lại giống như dâm phụ chưa thỏa mãn dục vọng, ôm lấy nàng hôn tới tấp, còn muốn xé rách áo nàng nữa.
- Tiểu Dực chết tiệt, anh muốn chết sao? Còn không thu tà công lại.
Nguyệt Liên thét chói tai, yêu quang trong mắt Tiêu Dực dần biến mất, Lâm Nhã Chỉ hừ nhẹ một tiếng, cả người xụi lơ ngã xuống ghế salon, dục niệm vô tận làm cho nàng cảm thấy vô cùng sung sướng, giờ phút này thân thể xinh đẹp không ngừng run rẩy, trong mắt xuân sắc nồng đậm làm cho lòng người say đắm.
- Nàng so với tôi tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn rất nhiều...!
Tiêu Dực cười, nhìn về phía Nguyệt Liên đang sững sờ, Nguyệt Liên hoảng sợ, nhanh chóng nhắm mắt lại, tuy nhiên lại không cảm giác thân thể có bất cứ dị thường nào, lúc này mới kỳ quái mở to mắt, kinh ngạc nhìn Tiêu Dực.
- Cô xem đi, tôi đâu phải đùa giỡn lưu manh, tôi nhìn cô có bị sao đâu? Tại cô ta đó chứ.
- Anh... Anh làm gì với Lâm tỷ hả?
Nguyệt Liên thật cẩn thận đem Lâm Nhã Chỉ đang hôn mê đặt trên đùi. Trừng mắt nhìn Tiêu Dực.
- Không phải tôi làm gì với cô ấy, mà là phản ứng ma tính của nàng, tôi chỉ đem dục vọng của tiềm ẩn của nàng khơi dậy, cô ấy giờ như được uống loại xuân dược mạnh nhất vậy... Đó là còn chưa làm thật đó... Không tồi, lấy nàng đi PR cho xuân dược, so với "tôi yêu một cây sài" còn mạnh hơn...!
Tiêu Dực như có suy nghĩ gì đó, cười dâm nói.
/113
|