Lưu Lôi sau khi đưa hết những người xâm nhập rời khỏi toàn bộ, thì đi về mật thất dưới đất, hắn không giải thích được nguyên nhân tại sao Lưu Vũ Phi lại làm như vậy. Lưu Lôi vốn nghĩ cho dù Lưu Vũ Phi không giết bọn họ thì cũng sẽ giao cho chính phủ, ít nhất cũng phải giáo huấn cho họ một trận. Lưu Vũ Phi nhìn vẻ mặt của Lưu Lôi, cười cười nói: " Có phải ngươi không hiểu được mục đích của ta khi làm vậy phải không?"
Lưu Lôi bị nói đúng tâm tư, ngại ngùng nói: " Thiếu gia, xin lỗi sau này tôi sẽ không bao giờ hoài nghi ngài nữa."
Lưu Vũ Phi chỉ cười nói: " Không cần khẩn trương, sau này có gì nghi vấn thì cứ nói ra, ta sẽ không trách ngươi đâu. Kỳ thật cho dù ngươi không hỏi, ta cũng sẽ nói cho ngươi mục đích ta làm vậy."
Lưu Vũ Phi dừng một chút nói: " Lưu Lôi ngươi ngẫm lại, cho dù chúng ta đem những người này giết hết, hoặc là cũng như trước kia giao cho chính phủ, vậy thì thế nào, ngươi cũng thấy được, chính phủ có rất nhiều băn khoăn, đám người này có một số người đều là có quyền ngoại giao, cho dù giao cho chính phủ, nhiều nhất cũng chỉ có thể bị khu trục xuất cảnh, còn đám dong binh bất quá bị nhốt vài năm thôi, còn những người bên ngoài có chủ ý với công ty chúng ta lại không có tác dụng gì, ngược lại họ càng phái càng nhiều đến đây, chúng ta |lại không thể đem bọn họ giết chết toàn bộ, ngươi xem xem chúng ta mấy ngày hôm trước mới đem đám người xâm nhập này giao cho chính phủ, ngắn ngủn vài ngày lại có nhiều người đến thêm như vậy.".
Đối điểm ấy Lưu Lôi hoàn toàn hiểu rõ, mấy ngày nay, những người xâm nhập công ty không ngừng lũ lượt kéo đến. Giết lại không thể giết, thả lại không thể thả .Bây giờ nghe Lưu Vũ Phi nói vậy, tâm lý có chút rõ ràng .
Lưu Vũ Phi nhìn bộ dáng tỏ ra đã hiểu của Lưu Lôi, tiếp theo nói: "Hôm nay chúng ta biểu hiện, đã kinh ngạc rất lớn đối với bọn họ, kinh nghiệm qua giáo huấn hôm nay, ta nghĩ trong tương lai sẽ rất lâu đều sẽ là một ác mộng đối với bọn họ, có đôi khi đe dọa trong tâm lý thường thường so với đe dọa thân thể thường rất có tác dụng, bọn họ sau khi trở về, nhất định sẽ đem chuyện hôm nay báo cho tổ chức của bọn hắn, ta nghĩ sau này mấy tổ chức còn muốn phái người đến, cũng băn khoăn một phen, còn dong binh đoàn xem ra sẽ không có lá gan tới nữa, như vậy sau này, người xâm lấn công ty chúng ta sẽ giảm bớt rất nhiều, bất quá đối với sự bảo vệ cả nhà Lý Hưởng nhất định phải ngàn vạn lần cẩn thận, bọn họ không cách nào xâm nhập công ty chúng ta, sẽ đem ánh mắt nhắm vào Lý Hưởng đó."
Lưu Lôi, nghe xong bây giờ mới chánh thức rõ ràng dụng tâm của Lưu Vũ Phi.
Đám người xâm nhập này, một khi khôi phục tự do, lập tức đều hướng về tổ chức báo cáo. Mỹ quốc đại sứ quán, văn phòng tại Thượng Hải, sáu gã gián điệp còn sống từ Tây Vũ công ty đi ra liền lập tức hướng người phụ trách hồi báo: " Người Trung Quốc, thật là đáng sợ, hắn không phải là người mà quả thực là ma quỷ, hắn thản nhiên giết chết mười mấy người, hai đồng sự của chúng ta cũng bị bọn họ giết hại, cách giết người của hắn không phải người bình thường có khả năng làm được, còn những tiểu hài tử đi theo hắn cũng đều thần bí vạn phần."
Nhớ tới Lưu Vũ Phi không chút nào chần chờ giết chết mười mấy người, sáu gã gián điệp vẻ mặt vẫn sợ hãi. Người phụ trách sự việc này, nhìn thấy sáu người nói xong vẫn không hiểu rõ, vẫn còn vẻ mặt hoảng sợ, hỏi: " Lại Đế Phu, ngươi nói, các ngươi tại Tây Vũ công ty rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao các ngươi đi ra lại thiếu mất hai người."
Người gọi là Lại Đế Phu ổn định một chút tâm tình, chậm rãi đem chuyện phát sinh hôm nay, nhất nhất nói ra. Người phụ trách này nghe xong thì cả giận nói: " Người Trung Quốc này là ai, ta nhất định phải hướng Trung Quốc chính phủ tố cáo hắn, để cho hắn phải chịu sự trừng phạt của pháp luật."
Lại Đế Phu cao giọng nói: " Thượng đế a, ngài tha thứ cho sự vô tâm của hắn, trường quan, ta xem ngươi vừa rồi không có nghe rõ ràng lời ta nói, chúng ta có thể từ trong tay ác ma bình an quay lại đã nhờ ơn thượng đế ban phúc rồi, người kia tuyệt đối không phải người, loài người không có khả năng có biểu hiện quỷ dị như vậy, trường quan, bọn họ không đến tìm chúng ta phiền toái là đã tốt lắm rồi đó, ngươi còn muốn tìm hắn gây phiền toái nữa sao.". Cả năm người kia đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý .
Tiếp theo Lại Đế Phu, lại lần nữa nói tỉ mĩ thêm một chút biểu hiện lúc ấy Lưu Vũ Phi. Lần này cũng dọa người phụ trách hoảng sợ .Cũng không dám nói lại câu nói sẽ tố cáo Lưu Vũ Phi với chính phủ lần nữa. Người phụ trách nói: " Lại Đế Phu, ta xem lần này các ngươi đều cũng chịu khổ, trước tiên cho các ngươi nghỉ phép một tháng, chuyện của Tây Vũ công ty chờ ta hướng chính phủ hối báo sau đó sẽ quyết định."
Lại Đế Phu bọn họ tất cả đều cao hứng không thôi, bọn họ bây giờ hận không được lập tức rời đi Trung Quốc, cách xa Tây Vũ công ty một chút . Cuối cùng Lại Đế Phu nói: " Trường quan, ta đề nghị chính phủ chúng ta không nên phái người đến Tây Vũ công ty nữa, bọn họ thật là đáng sợ, lúc hắn đưa chúng ta trở về đã cảnh cáo chúng ta, lần sau nếu còn có người dám có chủ ý với công ty của bọn họ, hắn sẽ không khách khí nữa, trường quan ngươi ngàn vạn lần không nên không đem lời này báo lại cho cấp trên, người
Trung Quốc thật quá thần bí, bọn họ có những lực lượng mà người khác thật không hiểu nổi, chính phủ cần phải hòa nhã nói chuyện với Tây Vũ công ty, không nên làm cho người của chúng ta chết thêm nữa."
Người phụ trách thầm nghĩ: " Tây vũ công ty nếu chịu thương lượng với chúng ta thì đã quá tốt rồi, bọn họ chưa từng có ý tưởng xuất khẩu dược phẩm, nếu vậy thì làm sao mà đàm phán chứ." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
Đám dong binh sau khi ra khỏi Tây Vũ công ty, lập tức mua vé máy bay hạng nhất rời đi Trung Quốc, bọn họ cũng không dám ở lại Trung Quốc thêm phút nào nữa, nhất là Thượng Hải .
Đám dong binh hướng về dong binh đoàn báo cáo, yêu cầu người phụ trách dong binh đoàn lập tức hủy bỏ hết thảy ủy thác đối với Tây Vũ công ty . Còn những nước khác cũng có được loại báo cáo như thế, tóm lại bọn họ chỉ có một yêu cầu, không nên lại phái người xâm nhập Tây Vũ công ty nữa .
Ở phía bên kia, Đông Phương Kiệt ngoài ý muốn đã nghênh đón mấy tên thành viên gia tộc vừa được thả ra. Đông Phương Kiệt vội hỏi rõ tình hình của công ty Tây Vũ và tình huống của trận pháp thủ hộ. Trong đó có một người thành thật trả lời: " Người như chúng ta làm sao biết được cái gì là trận pháp, lúc ấy chúng ta mới vừa vào rừng cây nhỏ nọ, liền cảm thấy áp lực khôn cùng, cỗ áp lực nọ chúng ta căn bản không thể kháng cự, rất nhanh đã bị hôn mê. Chờ chúng ta tỉnh lại thì đã thấy bị bọn họ bắt nhốt."
Sau đó đem việc khi rời đi thì Lưu Vũ Phi muốn bọn họ chuyển lời, cũng nói hết với Đông Phương Kiệt.Đông Phương Kiệt liền hướng đến tộc trưởng gia tộc truyền đi một truyện tấn phù, đem tình huống nơi này nói hết toàn bộ.
Đông Phương gia tộc, Đông Phương Anh ba vị tộc trưởng cũng đang thảo luận kế hoạch sao cho tốt, lời Lưu Vũ Phi nói Đông Phương Kiệt truyền về cũng đã đến tai của họ. Bây giờ bọn họ thảo luận chính là có nên tiếp tục phái người đến Tây Vũ công ty tìm mấy người đã đánh trọng thương thành viên của họ để trả thù hay không hay là dứt khoát để cho người của Tây Vũ công ty đền bù bằng dược thủy. Hiện giờ ba vị tộc trưởng đã khẳng định công ty Tây Vũ có số linh dược cực phẩm rất lớn, bằng không mấy tiểu hài tử không có khả năng có tu vi cao như vậy. Tư Mã Thiên Hữu đối với sự cảnh cáo của Lưu Vũ Phi rất khinh thường, hắn không tin này trên đời còn có người có khả năng uy hiếp được tam đại thế gia bọn họ .
Hắn không đồng ý cùng Tây Vũ công ty giải hòa, Tư Mã Thiên Hữu nói:
" Hai vị, các ngươi chẳng lẻ không ngẫm lại, Tây Vũ công ty chỉ có vài người, cũng dám nói người của ba nhà chúng ta cùng đến bọn họ cũng không sợ, thậm chí còn làm bị thương nhiều người của chúng ta như vậy, bọn họ tuổi nhỏ không nói, lần này chính chủ nhân bọn họ ra mặt cũng có một khẩu khí như vậy, bọn họ chẳng những không có một chút ý xin lỗi, mà còn uy hiếp, chuyện này nếu truyền ra, mặt mũi ba nhà chúng ta còn gì nữa, ta xem chúng ta còn phải phái vài người đến Tây Vũ công ty, để cho bọn họ hướng chúng ta trịnh trọng xin lỗi và bồi thường linh dược, chúng ta đây mới có thể bỏ qua.".
Âu Dương Côn gật đầu nói: " Đúng vậy, Đông Phương huynh, ba nhà chúng ta có bao giờ bị mất mặt như vậy, mặc dù chúng ta làm điều có chút không đúng trước, nhưng là bọn họ xuống tay cũng quá độc, chẳng những đánh bị thương sáu người, còn hủy đi thân thể ba gã thành viên, đến bây giờ bọn họ còn không cách nào tu bổ thân thể, nếu như vậy mà cùng Tây Vũ công ty giải hòa, chúng ta gia tộc với mấy ngàn năm danh tiếng đã hoàn toàn bị hủy".
Đông Phương Anh cũng không thể nói cái gì nữa, ba nhà bọn họ luôn luôn cùng tiến cùng lui, bây giờ hai nhà kia cũng không đồng ý cùng Tây Vũ công ty giải hòa. Hắn cũng chỉ có thể đồng ý theo đề nghi của Tư Mã Thiên Hữu. Đông Phương Anh nói: " Vậy chúng ta sẽ phái bao nhiêu người đi nữa, mấy tiểu mao hài của Tây Vũ công ty kia, tu vi không cao theo như sự báo cáo của người bên ngoài, nhưng phi kiếm của bọn họ chính là cực phẩm trong cực phẩm, chúng ta cũng không biết những người như bọn họ rốt cuộc là có bao nhiêu người, vị thiếu gia sau lưng, tu vi lại cao bao nhiêu, đối với việc này chúng ta không chút hay biết a.".
Tư Mã Thiên Hữu không hề lo lắng chuyện này chút nào, nói: " Đông Phương huynh, nói về nhân số, ta xem cả Tu Chân Giới không có môn phái nào có thể cùng chúng ta so sánh, cho dù mấy tiểu mao hài mỗi người đều có một thanh cực phẩm phi kiếm thì thế nào, ta không tin bọn họ tất cả đều có một thanh phi kiếm như vậy, thiếu gia kia của bọn họ ta xem cũng không chắc có gì lợi hại, nói không chừng tất cả đều là nhờ linh dược tăng lên tu vi, Đông Phương huynh nếu lo lắng, chúng ta sẽ phái nhiều người đi đến đó, có thể phái mấy người đạt tới Phân Thần kỳ, bằng không chúng ta tự mình đi cũng được, thế tục giới chúng ta cũng đã thật lâu không đi, đại khái cũng hơn bốn trăm năm rồi đó."
Âu Dương Côn và Đông Phương Anh cuối cùng quyết định, tự mình dẫn người đi tới, thứ nhất muốn xem ngoại giới bây giờ biến đổi thế nào, hai là muốn xem thiếu gia gì đó của Tây Vũ công ty là dạng người ra sao.
/171
|