Hơn tám giờ tối, lúc xe lửa đỗ tại một nhà ga, vừa vặn có người giường mềm xuống tàu, Sở Thiên mang theo Thiên Dưỡng Sinh thừa dịp xoay vé nằm, nếu không sớm muộn sẽ bị người trong toa xe ghế cứng chèn chết hoặc là buồn chết, hơn nữa ở giường mềm càng có cơ hội nhìn thấy đám người chị Lệ và con gái Bát Gia khi họ xuất hiện.
Lúc 10h tối, tại một nhà ga, Sở Thiên liếc mắt liền nhận ra hai cô con gái mười tám tuổi của Bát Gia. Nếu như nói, dưới áp lực chen chúc trên xe lửa nhìn thấy một mỹ nữ, khiến hai mắt người ta tỏa sáng, như vậy nhìn thấy một đôi mỹ nữ song sinh đi qua trước mắt, chỉ có thể nói là vui tai vui mắt, ngay cả loại người không tùy tiện biểu lộ tâm tính giống như Sở Thiên, cũng không ngăn được nhìn thêm vài lần. Hai cô gái xinh đẹp, mặt trái xoan, mắt to, dáng người cực kỳ giống nhau, kiểu tóc giống nhau, ăn mặc giống nhau, vòng tay giống nhau, thậm chí ngay cả lông mi cũng chỉnh sửa giống nhau, chỉ có màu quần áo là trái ngược, một đen một trắng, đặc biệt hấp dẫn ánh mắt người bên ngoài.
Sở Thiên cắn bánh bao nhìn thoáng qua hai cô gái Bát Gia, chưa đi được mấy bước, cô gái đồ đen bỗng nhiên sờ túi, thần sắc thay đổi, đột nhiên quay đầu lại hô hào:
- Đứng lại, mày là tên ăn trộm, trộm túi tiền của ta.
Tất cả mọi người trên đường đều dừng lại nhìn Sở Thiên, dường như cảm thấy có náo nhiệt để xem, định vây lại. Nhưng thấy hai vệ sĩ cao lớn uy mãnh bên cạnh cô gái đồ đen, trong lòng hơi sợ, chỉ có thể nhìn từ xa xem thế nào. Bản thân Sở Thiên cũng ngây ngẩn cả người, nghĩ không ra tại sao mình lại trở thành ăn trộm? Nhìn qua vài lần, hiển nhiên vị thiên kim Bát Gia này mất túi tiền, hắn nhàn nhạt nói:
- Tiểu thư, tôi chưa chạm vào cô, có khi là cô không cẩn thận làm mất.
Cô gái đồ đen lạnh lùng nhìn Sở Thiên, quay đầu nói với một người tuổi gần năm mươi:
- Chú Trung, chém tay thằng nhóc này cho ta.
Chú Trung hơi sững sờ, tính tình cô con gái lớn nhà này cũng quá bá đi? Có lẽ người ta thật sự không phải ăn trộm? Dù có người ta là ăn trộm, cũng có thể tìm nhân viên bảo vệ, mà không phải thích chém là chém. Chú Trung thấp giọng nói:
- Đại tiểu thư, tôi thấy cách ăn mặc của người này không giống như ăn trộm, nếu không bỏ qua chuyện này đi?
Chú Trung là người từng trải, y không sự gây chuyện, biết rõ ra ngoài, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có là khuôn vàng thước ngọc, cần gì vì mất một túi tiền liền sinh chuyện.
Cô gái đồ trắng giật nhẹ ống tay áo cô gái đồ đen, cũng thấp giọng mở miệng nói:
- Chị, được rồi, vừa rồi chúng ta cũng không có chứng cớ nhìn thấy người ta ăn trộm túi tiền của chị.
Cô gái đồ đen nổi giận mắng:
- Em gái, còn cần chứng cớ sao? Thằng này vừa đi qua bên chị, ví tiền của chị đã không thấy tăm hơi, không phải hắn thì ai chứ?
Lúc Sở Thiên lướt qua cô gái đồ đen bá đạo này, ngắm cô gái đồ trắng bên cạnh vài lần, từ ánh mắt nhu hòa có thể thấy được, cô em gái này hiển nhiên thiện lương và điềm đạm nho nhã hơn cô chị vài phần, cũng phân rõ phải trái.
Cô gái đồ đen thấy mọi người xin tha cho Sở Thiên, lại thấy Sở Thiên ngắm em gái mình, càng tức giận, đột nhiên đi tới, giáng một cái tát vào Sở Thiên, nổi giận mắng:
- Nông dân, ăn trộm, trộm túi tiền của ta, còn dám nhìn loạn em gái của ta, muốn chết à…
Ánh mắt Sở Thiên tinh tường, tránh thoát bàn tay cô gái đồ đen, tay phải trực tiếp nắm chặt yết hầu cô gái đồ đen, quay người tựa lên vách tường, nhàn nhạt nói:
- Thế giới này không chỉ có cô mới có thể bá đạo.
Chú Trung cùng hai vệ sĩ hoàn toàn nhìn không thấy Sở Thiên ra tay thế nào, chỉ thấy đại tiểu thư đã bị Sở Thiên nắm yết hầu, trong lòng hơi kinh hãi, lập tức xông tới, chú Thúc quát lớn:
- Oắt con, dám động tiểu thư nhà ta, ta lấy mạng của cậu.
Có thể đây là lần đầu tiên cô gái đồ đen nhìn thấy có người ra tay với mình, cảm giác được lực lượng trên tay Sở Thiên truyền đến, ngoài hoảng sợ, lại có vài phần cảm giác khác thường, bộ ngực không ngừng phập phồng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chàng trai thần sắc không giống người thường này, cô muốn xem Sở Thiên rốt cuộc có thể làm gì cô.
Lúc này một cậu bé hấp tấp cầm một ví tiền màu đen trong tay, đi tới trước mặt cô gái đồ đen, ngây thơ nói:
- Chị, chị, cuối cùng em cũng đuổi được chị rồi, ví tiền của chị rơi ở cửa toa xe, mẹ em bảo em tới đây trả lại cho chị.
Cách đó không xa, một người phụ nữ trung niên đang nhìn đứa bé trai, khuôn mặt mang theo nụ cười thân thiện.
Cô gái đồ đen nhận ví tiền, xem kỹ, đúng là của mình, lật vài cái thấy không mất thứ gì, xem ra quả thật oan uổng Sở Thiên, ánh mắt hơi xấu hổ, nhưng không mở miệng nói lời xin lỗi. Có lẽ trong từ điển của cô, trong cuộc đời của cô cho tới bây giờ chưa từng sử dụng mấy chữ này. Sở Thiên mỉm cười, biết rõ thiên kim tiểu thư nóng nảy, cũng không so đo với cô, dần buông lỏng tay mình ra, sau đó cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Cô gái đồ trắng thấy chuyện đã qua, vội kéo bà chị tính tình ngang ngược mình đến khoang nằm, để tránh sinh ra chuyện khác.
Chú Trung cũng mang theo hai vệ sĩ đi theo, quay đầu nhìn Sở Thiên dần rời đi mấy lần, trong lòng đang suy nghĩ Sở Thiên trẻ tuổi sao gan dạ và thân thủ như thế.
Đến giờ cô gái đồ đen vẫn hơi phức tạp trong lòng, nghĩ đến sự lạnh nhạt và ngạo khí chảy ra từ trong xương tủy của Sở Thiên kia, trong lòng giống như dòng điện, càng nghĩ càng khó nhịn, dứt khoát nói thầm, tiểu tử, dám ra tay với bà cô, có bản lĩnh đẩy ngã bà cô, có bản lĩnh xé toàn bộ quần áo của bà cô, có bản lĩnh leo lên trên bà cô, ngươi có dám không?
Hai cô gái Bát Gia như hoa như ngọc rốt cuộc tiến vào phòng VIP xa hoa đặt trước, vừa vào phòng, hai chị em liền cởi quần áo không nhiều lắm trên người ra, thay một bộ váy áo đuôi ngắn mát hơn, vẫn một đen một trắng, nhào lên giường, mở ti vi xem bộ phim Đô thị thiếu soái, lúc này có tiếng gõ cửa, tâm tình của cô gái đồ đen hiển nhiên hơi phiền muộn, rất mất kiên nhẫn có người quấy rầy, hô:
- Ai thế? Chuyện gì?
Một giọng nói hơi khàn cung kính truyền đến:
- Tư Như tiểu thư, tôi là chú Trung, lão gia nói không gọi được điện thoại cho hai cô, kêu các cô gọi về cho ngài.
Tư Như đáp ứng mang theo vài phần mất kiên nhẫn, sau đó nói với cô gái đồ trắng ở bên:
- Niệm Nhu, em đi gọi điện cho ba, tâm tình chị không tốt, không muốn nói chuyện.
Niệm Nhu hiển nhiên trung hậu hơn Tư Nhu rất nhiều, cũng thiện lương hơn rất nhiều, oán trách một câu:
- Chị, chị không nên luôn đối với ba như vậy, ba sẽ đau lòng đó.
Tu Như mất kiên nhẫn phất tay, nói:
- Niệm Nhu, em đúng là dài dòng, lại làm phiền chị như vậy, lần sau không mang theo em ra ngoài chơi.
Dường như Niệm Nhu rất sợ những lời này, dường như cũng quen thuận theo chị gái, vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bấm điện thoại Bát Gia, ôn hòa nói:
- Ba, chúng con đã lên xe lửa rồi.
Giọng nói của Bát Gia truyền đến từ điện thoại, mang theo vài phần cao hứng:
- Niệm Nhu à, mấy ngày nay chơi đùa thế nào? Nghe chú Trung nói, hai con không mua vé máy bay, muốn ngồi xe lửa để thể nghiệm trở về Thượng Hải à? Gần đây không yên bình, hai con nhớ nghe lời Chú Thúc cùng vệ sĩ, không nên hờn dỗi. Ba cũng vừa trở lại Thượng Hải từ New Zealand, qua mười giờ, ba con chúng ta có thể gặp mặt, đến lúc đó ba dẫn các con đi ăn cua nước lớn ngon nhất.
Niệm Nhu nghe được đồ ăn ngon, giọng nói bỗng nhiên hưng phấn, nói:
- Được được, con muốn ăn cua đang say.
Tư Nhu khinh thường nhìn xem em gái ra đời chậm hơn mình vài giây, cô gái này chỉ biết ăn thôi, mười tám tuổi còn chưa lớn lên, vì vậy dùng chân dài chạm vào eo Niệm Nhu, thấp giọng nói:
- Nói nhanh đi, xem Đô thị thiếu soái với chị.
Niệm Nhu gật đầu, sau đó nói chuyện một hồi với Bát Gia, mới dập máy, quay đầu lại nhào lên người Tư Nhu, giằng co một hồi, nói:
- Chị, ba nói trở về ăn cua đang say đó.
Tư Như đang muốn nói chuyện, cửa phanh một tiếng bị phá mở, ba người lập tức ngã vào. Tư Nhu vừa nhìn đúng là chú Trung cùng hai gã vệ sĩ, đang muốn tức giận hỏi xảy ra chuyện gì, liền thấy trong sương phòng xuất hiện năm nam tử tráng niên đeo kính râm, mang theo khẩu trang, trong tay đều là dao nhọn sáng loáng, hoàn toàn nhìn không thấy sắc mặt cùng ánh mắt của chúng. Ba người nhanh chóng tiến lên dùng đao khống chế chú Trung cùng vệ sĩ, một người đằng sau vươn tay đóng cửa phòng lại.
Tư Nhu vào Niệm Nhu hiển nhiên lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, mang theo vài phần hoảng sợ. Tư Nhu nhìn xem em gái Niệm Nhu run rẩy, lập tức dâng lên dũng khí bảo vệ em gái, ngăn trước mặt em gái, mở miệng nói chuyện:
- Các ngươi là người nào? Chúng ta là con gái Bát Gia, các ngươi muốn làm cái gì?
Nha đầu kin hiển nhiên cũng biết tên tuổi Bát Gia có thể lấy ra sử dụng, dọa bọn đạo chích giang hồ.
Chú Trung cũng lấy lại dũng khí, trong lúc vội vàng mình và hai vệ sĩ bị những người này đánh cho trở tay không kịp, hiện giờ kịp phản ứng, chăm chú nhìn năm người trước mắt, cẩn thận nói chuyện:
- Các ngươi là người nào? Nếu đòi tiền, chúng ta cho các ngươi tiền, nếu như có thù, cứ việc gọi ta, không nên thương tổn hai vị tiểu thư của chúng ta, nếu không Thanh bang chúng ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
Đầu lĩnh hiển nhiên chính là Hỏa ca, cười vài tiếng nói:
- Tương bang chúng ta không thiếu tiền, không thiếu cừu nhân đối phó, lần này chúng ta tuyệt đối không giết người, chỉ là muốn nếm thử tư vị hai cô con gái Bát Gia.
Tuy rằng mang khẩu trang, nhưng bất cứ kẻ nào cũng có thể tưởng tượng ra điệu cười của Hỏa ca. Chú Trung cùng vệ sĩ không khỏi run lên trong lòng, nếu hai cô con gái Bát Gia bị bọn chúng vũ nhục, không chỉ họ không mặt mũi đi gặp Bát Gia, ngay cả Bát Gia cũng không còn mặt mũi ngẩng đầu trên giang hồ.
Lúc này Tư Nhu và Niệm Nhu hối hận tại sao mình không mặc quần dài, nhìn thấy đôi mắt đám người Hỏa ca xuyên qua kính râm, hai tay không tự chủ được muốn che đi cặp đùi đẹp thon dài của mình, ai biết, động tác này không chỉ không phát ra nổi tác dụng gì, trái lại càng khơi dậy dục hỏa của Hỏa ca. Hỏa ca cảm giác được trong miệng khô khốc.
Chú Trung nhìn thấy ý đồ rõ ràng của đám người Hỏa ca, tình thế bắt buộc, trong lòng ngày càng lo lắng, nói:
- Các ngươi không thể đụng tới hai vị tiểu thư của chúng ta, các nàng còn nhỏ tuổi, hơn nữa Thanh bang chúng ta cùng Tương bang các ngươi chưa từng va chạm, tại sao lại ra tay với chúng ta? Dù cho Thanh bang chúng ta đắc tội Tương bang các ngươi, có ân oán gì, cứ việc quang minh chính đại đối đầu với Bát Gia cùng Thanh bang, làm những chuyện hạ lưu này, sao tính hảo hán giang hồ?
Hỏa ca khẽ hừ, ánh mắt quét qua bộ ngực Tư Nhu và Niệm Nhu thật lâu không rời đi, cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói:
- Ông chưa bao giờ muốn làm hảo hán giang hồ gì, hiện giờ ông thầm muốn chơi hai cô gái nhỏ kia, quản các nàng là con gái của ai chứ, giờ phút này, ở địa bàn của ta, do ta làm chủ.
Giờ phút này Hỏa ca dục hỏa mãnh liệt, gã không thiếu gái đẹp, nhưng chưa chơi đùa song sinh bao giờ.
Hỏa ca cười dâm dật chậm rãi đi về phía Tư Nhu và Niệm Nhu, khuôn mặt hai chị em hoảng sợ kêu lên, lùi về phía góc giường, muốn rời xa ma chưởng của Hỏa ca.
Hai gã vệ sĩ chú Thúc dẫn theo thừa dịp ánh mắt Hỏa ca bị hai cô gái Bát Gia hấp dẫn, một gã nghiêng người nhảy ra sau, tránh thoát dao nhọn trên cổ, vung chân đá vào tay cầm đao, trong chốc lát, hai vệ sĩ đã thoát thân, đứng ở một góc gian phòng, đưa lưng về phía góc, rút dao ngắn trên người ra, hiển nhiên chuẩn bị dốc sức liều mạng với đám hung đồ này.
Nét mặt hai chị em Tư Nhu cùng chú Thúc biểu lộ vài phần hy vọng, nhìn xem hai vệ sĩ dùng số tiền lớn thuê được sẽ bảo hộ họ thế nào.
Hỏa ca cười lạnh lùng, vô cùng khinh thường nhìn họ, nói:
- Vốn cảm thấy các ngươi chẳng qua là lấy tiền người ta làm vệ sĩ, sẽ không bán mạng vì chủ tử, hiện giờ xem ra ta sai rồi, vậy mà các ngươi quyết định bán mạng, Kiệt Tử, chém tay của bọn hắn.
Kiệt Tử đứng ở cửa bỗng nhiên đứng ra, không nói lời nào, đao nhọn trong tay tấn công hai vệ sĩ theo đường vòng cung, hai vệ sĩ hết ức chăm chú trên người Kiệt Tử phía trước, thấp giọng gào thét, xách đao vọt tới Kiệt Tử một trái một phải. Phải nói, Bát Gia mời vệ sĩ cho hai cô con gái, thân thủ cũng không tệ lắm, vấn đề là gặp phải Kiệt Tử hàng ngày kiếm ăn trên vết đao này, không thể nghi ngờ gặp phải dân chơi thứ thiệt.
Kiệt Tử mỉm cười, bình tĩnh ứng chiến, một đao bổ qua bên trái, dũng mãnh nhanh chóng, khí thế bức người, mạnh mẽ có lực, nháy mắt đã chém lên tay cầm dao của vệ sĩ bên trái, lập tức thu đao, thân thể nghiêng bên phải tránh ra ngoài, tốc độ nhanh chóng khác thường, dao vệ sĩ bên trái chém ra còn chưa tới người Kiệt Tử, bả vai đã bị Kiệt Tử đâm tổn thương, lập tức cánh tay hai vệ sĩ đều bị trọng thương, dao rơi trên đất. Hai sát thủ của Hỏa ca nhào tới, đá ngã hai vị vệ sĩ, dùng dao chém mấy nhát lên người bọn họ, nếu như không phải chị Lệ nói không thể giết vệ sĩ, đoán chừng hai vệ sĩ này đã thấy Phật tổ Tây Thiên.
Vệ sĩ đã không còn năng lực chống cự, họ thật sự không ngờ đao pháp của Kiệt Tử bá đạo, lanh lẹn nhanh chóng như thế.
Lúc này Hỏa ca xoay đầu, dâm đãng nhìn Tư Nhu và Niệm Nhu ở góc giường, nói:
- Hai em gái, đến, chơi với chú.
Vừa nói vừa cởi quần áo trên người mình xuống, vài vết sẹo trên người lộ ra biểu hiện sự anh dũng của Hỏa ca.
Tư Nhu và Niệm Nhu hoảng sợ nhắm mắt lại.
- Các vị, có muốn ăn bán bao hay không? Mười đồng một cái, bảo đảm làm tự nhiên đó.
Một người trẻ tuổi bỗng nhiên đẩy cửa ra, còn ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới, đằng sau còn có người bưng mười lăm cái bánh bao, dường như bọn họ không nhìn thấy chuyện bất thường đang phát sinh bên trong, sau khi đi vào, người phía sau còn thuận tay đóng cửa lại.
Lúc 10h tối, tại một nhà ga, Sở Thiên liếc mắt liền nhận ra hai cô con gái mười tám tuổi của Bát Gia. Nếu như nói, dưới áp lực chen chúc trên xe lửa nhìn thấy một mỹ nữ, khiến hai mắt người ta tỏa sáng, như vậy nhìn thấy một đôi mỹ nữ song sinh đi qua trước mắt, chỉ có thể nói là vui tai vui mắt, ngay cả loại người không tùy tiện biểu lộ tâm tính giống như Sở Thiên, cũng không ngăn được nhìn thêm vài lần. Hai cô gái xinh đẹp, mặt trái xoan, mắt to, dáng người cực kỳ giống nhau, kiểu tóc giống nhau, ăn mặc giống nhau, vòng tay giống nhau, thậm chí ngay cả lông mi cũng chỉnh sửa giống nhau, chỉ có màu quần áo là trái ngược, một đen một trắng, đặc biệt hấp dẫn ánh mắt người bên ngoài.
Sở Thiên cắn bánh bao nhìn thoáng qua hai cô gái Bát Gia, chưa đi được mấy bước, cô gái đồ đen bỗng nhiên sờ túi, thần sắc thay đổi, đột nhiên quay đầu lại hô hào:
- Đứng lại, mày là tên ăn trộm, trộm túi tiền của ta.
Tất cả mọi người trên đường đều dừng lại nhìn Sở Thiên, dường như cảm thấy có náo nhiệt để xem, định vây lại. Nhưng thấy hai vệ sĩ cao lớn uy mãnh bên cạnh cô gái đồ đen, trong lòng hơi sợ, chỉ có thể nhìn từ xa xem thế nào. Bản thân Sở Thiên cũng ngây ngẩn cả người, nghĩ không ra tại sao mình lại trở thành ăn trộm? Nhìn qua vài lần, hiển nhiên vị thiên kim Bát Gia này mất túi tiền, hắn nhàn nhạt nói:
- Tiểu thư, tôi chưa chạm vào cô, có khi là cô không cẩn thận làm mất.
Cô gái đồ đen lạnh lùng nhìn Sở Thiên, quay đầu nói với một người tuổi gần năm mươi:
- Chú Trung, chém tay thằng nhóc này cho ta.
Chú Trung hơi sững sờ, tính tình cô con gái lớn nhà này cũng quá bá đi? Có lẽ người ta thật sự không phải ăn trộm? Dù có người ta là ăn trộm, cũng có thể tìm nhân viên bảo vệ, mà không phải thích chém là chém. Chú Trung thấp giọng nói:
- Đại tiểu thư, tôi thấy cách ăn mặc của người này không giống như ăn trộm, nếu không bỏ qua chuyện này đi?
Chú Trung là người từng trải, y không sự gây chuyện, biết rõ ra ngoài, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có là khuôn vàng thước ngọc, cần gì vì mất một túi tiền liền sinh chuyện.
Cô gái đồ trắng giật nhẹ ống tay áo cô gái đồ đen, cũng thấp giọng mở miệng nói:
- Chị, được rồi, vừa rồi chúng ta cũng không có chứng cớ nhìn thấy người ta ăn trộm túi tiền của chị.
Cô gái đồ đen nổi giận mắng:
- Em gái, còn cần chứng cớ sao? Thằng này vừa đi qua bên chị, ví tiền của chị đã không thấy tăm hơi, không phải hắn thì ai chứ?
Lúc Sở Thiên lướt qua cô gái đồ đen bá đạo này, ngắm cô gái đồ trắng bên cạnh vài lần, từ ánh mắt nhu hòa có thể thấy được, cô em gái này hiển nhiên thiện lương và điềm đạm nho nhã hơn cô chị vài phần, cũng phân rõ phải trái.
Cô gái đồ đen thấy mọi người xin tha cho Sở Thiên, lại thấy Sở Thiên ngắm em gái mình, càng tức giận, đột nhiên đi tới, giáng một cái tát vào Sở Thiên, nổi giận mắng:
- Nông dân, ăn trộm, trộm túi tiền của ta, còn dám nhìn loạn em gái của ta, muốn chết à…
Ánh mắt Sở Thiên tinh tường, tránh thoát bàn tay cô gái đồ đen, tay phải trực tiếp nắm chặt yết hầu cô gái đồ đen, quay người tựa lên vách tường, nhàn nhạt nói:
- Thế giới này không chỉ có cô mới có thể bá đạo.
Chú Trung cùng hai vệ sĩ hoàn toàn nhìn không thấy Sở Thiên ra tay thế nào, chỉ thấy đại tiểu thư đã bị Sở Thiên nắm yết hầu, trong lòng hơi kinh hãi, lập tức xông tới, chú Thúc quát lớn:
- Oắt con, dám động tiểu thư nhà ta, ta lấy mạng của cậu.
Có thể đây là lần đầu tiên cô gái đồ đen nhìn thấy có người ra tay với mình, cảm giác được lực lượng trên tay Sở Thiên truyền đến, ngoài hoảng sợ, lại có vài phần cảm giác khác thường, bộ ngực không ngừng phập phồng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chàng trai thần sắc không giống người thường này, cô muốn xem Sở Thiên rốt cuộc có thể làm gì cô.
Lúc này một cậu bé hấp tấp cầm một ví tiền màu đen trong tay, đi tới trước mặt cô gái đồ đen, ngây thơ nói:
- Chị, chị, cuối cùng em cũng đuổi được chị rồi, ví tiền của chị rơi ở cửa toa xe, mẹ em bảo em tới đây trả lại cho chị.
Cách đó không xa, một người phụ nữ trung niên đang nhìn đứa bé trai, khuôn mặt mang theo nụ cười thân thiện.
Cô gái đồ đen nhận ví tiền, xem kỹ, đúng là của mình, lật vài cái thấy không mất thứ gì, xem ra quả thật oan uổng Sở Thiên, ánh mắt hơi xấu hổ, nhưng không mở miệng nói lời xin lỗi. Có lẽ trong từ điển của cô, trong cuộc đời của cô cho tới bây giờ chưa từng sử dụng mấy chữ này. Sở Thiên mỉm cười, biết rõ thiên kim tiểu thư nóng nảy, cũng không so đo với cô, dần buông lỏng tay mình ra, sau đó cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Cô gái đồ trắng thấy chuyện đã qua, vội kéo bà chị tính tình ngang ngược mình đến khoang nằm, để tránh sinh ra chuyện khác.
Chú Trung cũng mang theo hai vệ sĩ đi theo, quay đầu nhìn Sở Thiên dần rời đi mấy lần, trong lòng đang suy nghĩ Sở Thiên trẻ tuổi sao gan dạ và thân thủ như thế.
Đến giờ cô gái đồ đen vẫn hơi phức tạp trong lòng, nghĩ đến sự lạnh nhạt và ngạo khí chảy ra từ trong xương tủy của Sở Thiên kia, trong lòng giống như dòng điện, càng nghĩ càng khó nhịn, dứt khoát nói thầm, tiểu tử, dám ra tay với bà cô, có bản lĩnh đẩy ngã bà cô, có bản lĩnh xé toàn bộ quần áo của bà cô, có bản lĩnh leo lên trên bà cô, ngươi có dám không?
Hai cô gái Bát Gia như hoa như ngọc rốt cuộc tiến vào phòng VIP xa hoa đặt trước, vừa vào phòng, hai chị em liền cởi quần áo không nhiều lắm trên người ra, thay một bộ váy áo đuôi ngắn mát hơn, vẫn một đen một trắng, nhào lên giường, mở ti vi xem bộ phim Đô thị thiếu soái, lúc này có tiếng gõ cửa, tâm tình của cô gái đồ đen hiển nhiên hơi phiền muộn, rất mất kiên nhẫn có người quấy rầy, hô:
- Ai thế? Chuyện gì?
Một giọng nói hơi khàn cung kính truyền đến:
- Tư Như tiểu thư, tôi là chú Trung, lão gia nói không gọi được điện thoại cho hai cô, kêu các cô gọi về cho ngài.
Tư Như đáp ứng mang theo vài phần mất kiên nhẫn, sau đó nói với cô gái đồ trắng ở bên:
- Niệm Nhu, em đi gọi điện cho ba, tâm tình chị không tốt, không muốn nói chuyện.
Niệm Nhu hiển nhiên trung hậu hơn Tư Nhu rất nhiều, cũng thiện lương hơn rất nhiều, oán trách một câu:
- Chị, chị không nên luôn đối với ba như vậy, ba sẽ đau lòng đó.
Tu Như mất kiên nhẫn phất tay, nói:
- Niệm Nhu, em đúng là dài dòng, lại làm phiền chị như vậy, lần sau không mang theo em ra ngoài chơi.
Dường như Niệm Nhu rất sợ những lời này, dường như cũng quen thuận theo chị gái, vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bấm điện thoại Bát Gia, ôn hòa nói:
- Ba, chúng con đã lên xe lửa rồi.
Giọng nói của Bát Gia truyền đến từ điện thoại, mang theo vài phần cao hứng:
- Niệm Nhu à, mấy ngày nay chơi đùa thế nào? Nghe chú Trung nói, hai con không mua vé máy bay, muốn ngồi xe lửa để thể nghiệm trở về Thượng Hải à? Gần đây không yên bình, hai con nhớ nghe lời Chú Thúc cùng vệ sĩ, không nên hờn dỗi. Ba cũng vừa trở lại Thượng Hải từ New Zealand, qua mười giờ, ba con chúng ta có thể gặp mặt, đến lúc đó ba dẫn các con đi ăn cua nước lớn ngon nhất.
Niệm Nhu nghe được đồ ăn ngon, giọng nói bỗng nhiên hưng phấn, nói:
- Được được, con muốn ăn cua đang say.
Tư Nhu khinh thường nhìn xem em gái ra đời chậm hơn mình vài giây, cô gái này chỉ biết ăn thôi, mười tám tuổi còn chưa lớn lên, vì vậy dùng chân dài chạm vào eo Niệm Nhu, thấp giọng nói:
- Nói nhanh đi, xem Đô thị thiếu soái với chị.
Niệm Nhu gật đầu, sau đó nói chuyện một hồi với Bát Gia, mới dập máy, quay đầu lại nhào lên người Tư Nhu, giằng co một hồi, nói:
- Chị, ba nói trở về ăn cua đang say đó.
Tư Như đang muốn nói chuyện, cửa phanh một tiếng bị phá mở, ba người lập tức ngã vào. Tư Nhu vừa nhìn đúng là chú Trung cùng hai gã vệ sĩ, đang muốn tức giận hỏi xảy ra chuyện gì, liền thấy trong sương phòng xuất hiện năm nam tử tráng niên đeo kính râm, mang theo khẩu trang, trong tay đều là dao nhọn sáng loáng, hoàn toàn nhìn không thấy sắc mặt cùng ánh mắt của chúng. Ba người nhanh chóng tiến lên dùng đao khống chế chú Trung cùng vệ sĩ, một người đằng sau vươn tay đóng cửa phòng lại.
Tư Nhu vào Niệm Nhu hiển nhiên lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, mang theo vài phần hoảng sợ. Tư Nhu nhìn xem em gái Niệm Nhu run rẩy, lập tức dâng lên dũng khí bảo vệ em gái, ngăn trước mặt em gái, mở miệng nói chuyện:
- Các ngươi là người nào? Chúng ta là con gái Bát Gia, các ngươi muốn làm cái gì?
Nha đầu kin hiển nhiên cũng biết tên tuổi Bát Gia có thể lấy ra sử dụng, dọa bọn đạo chích giang hồ.
Chú Trung cũng lấy lại dũng khí, trong lúc vội vàng mình và hai vệ sĩ bị những người này đánh cho trở tay không kịp, hiện giờ kịp phản ứng, chăm chú nhìn năm người trước mắt, cẩn thận nói chuyện:
- Các ngươi là người nào? Nếu đòi tiền, chúng ta cho các ngươi tiền, nếu như có thù, cứ việc gọi ta, không nên thương tổn hai vị tiểu thư của chúng ta, nếu không Thanh bang chúng ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
Đầu lĩnh hiển nhiên chính là Hỏa ca, cười vài tiếng nói:
- Tương bang chúng ta không thiếu tiền, không thiếu cừu nhân đối phó, lần này chúng ta tuyệt đối không giết người, chỉ là muốn nếm thử tư vị hai cô con gái Bát Gia.
Tuy rằng mang khẩu trang, nhưng bất cứ kẻ nào cũng có thể tưởng tượng ra điệu cười của Hỏa ca. Chú Trung cùng vệ sĩ không khỏi run lên trong lòng, nếu hai cô con gái Bát Gia bị bọn chúng vũ nhục, không chỉ họ không mặt mũi đi gặp Bát Gia, ngay cả Bát Gia cũng không còn mặt mũi ngẩng đầu trên giang hồ.
Lúc này Tư Nhu và Niệm Nhu hối hận tại sao mình không mặc quần dài, nhìn thấy đôi mắt đám người Hỏa ca xuyên qua kính râm, hai tay không tự chủ được muốn che đi cặp đùi đẹp thon dài của mình, ai biết, động tác này không chỉ không phát ra nổi tác dụng gì, trái lại càng khơi dậy dục hỏa của Hỏa ca. Hỏa ca cảm giác được trong miệng khô khốc.
Chú Trung nhìn thấy ý đồ rõ ràng của đám người Hỏa ca, tình thế bắt buộc, trong lòng ngày càng lo lắng, nói:
- Các ngươi không thể đụng tới hai vị tiểu thư của chúng ta, các nàng còn nhỏ tuổi, hơn nữa Thanh bang chúng ta cùng Tương bang các ngươi chưa từng va chạm, tại sao lại ra tay với chúng ta? Dù cho Thanh bang chúng ta đắc tội Tương bang các ngươi, có ân oán gì, cứ việc quang minh chính đại đối đầu với Bát Gia cùng Thanh bang, làm những chuyện hạ lưu này, sao tính hảo hán giang hồ?
Hỏa ca khẽ hừ, ánh mắt quét qua bộ ngực Tư Nhu và Niệm Nhu thật lâu không rời đi, cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói:
- Ông chưa bao giờ muốn làm hảo hán giang hồ gì, hiện giờ ông thầm muốn chơi hai cô gái nhỏ kia, quản các nàng là con gái của ai chứ, giờ phút này, ở địa bàn của ta, do ta làm chủ.
Giờ phút này Hỏa ca dục hỏa mãnh liệt, gã không thiếu gái đẹp, nhưng chưa chơi đùa song sinh bao giờ.
Hỏa ca cười dâm dật chậm rãi đi về phía Tư Nhu và Niệm Nhu, khuôn mặt hai chị em hoảng sợ kêu lên, lùi về phía góc giường, muốn rời xa ma chưởng của Hỏa ca.
Hai gã vệ sĩ chú Thúc dẫn theo thừa dịp ánh mắt Hỏa ca bị hai cô gái Bát Gia hấp dẫn, một gã nghiêng người nhảy ra sau, tránh thoát dao nhọn trên cổ, vung chân đá vào tay cầm đao, trong chốc lát, hai vệ sĩ đã thoát thân, đứng ở một góc gian phòng, đưa lưng về phía góc, rút dao ngắn trên người ra, hiển nhiên chuẩn bị dốc sức liều mạng với đám hung đồ này.
Nét mặt hai chị em Tư Nhu cùng chú Thúc biểu lộ vài phần hy vọng, nhìn xem hai vệ sĩ dùng số tiền lớn thuê được sẽ bảo hộ họ thế nào.
Hỏa ca cười lạnh lùng, vô cùng khinh thường nhìn họ, nói:
- Vốn cảm thấy các ngươi chẳng qua là lấy tiền người ta làm vệ sĩ, sẽ không bán mạng vì chủ tử, hiện giờ xem ra ta sai rồi, vậy mà các ngươi quyết định bán mạng, Kiệt Tử, chém tay của bọn hắn.
Kiệt Tử đứng ở cửa bỗng nhiên đứng ra, không nói lời nào, đao nhọn trong tay tấn công hai vệ sĩ theo đường vòng cung, hai vệ sĩ hết ức chăm chú trên người Kiệt Tử phía trước, thấp giọng gào thét, xách đao vọt tới Kiệt Tử một trái một phải. Phải nói, Bát Gia mời vệ sĩ cho hai cô con gái, thân thủ cũng không tệ lắm, vấn đề là gặp phải Kiệt Tử hàng ngày kiếm ăn trên vết đao này, không thể nghi ngờ gặp phải dân chơi thứ thiệt.
Kiệt Tử mỉm cười, bình tĩnh ứng chiến, một đao bổ qua bên trái, dũng mãnh nhanh chóng, khí thế bức người, mạnh mẽ có lực, nháy mắt đã chém lên tay cầm dao của vệ sĩ bên trái, lập tức thu đao, thân thể nghiêng bên phải tránh ra ngoài, tốc độ nhanh chóng khác thường, dao vệ sĩ bên trái chém ra còn chưa tới người Kiệt Tử, bả vai đã bị Kiệt Tử đâm tổn thương, lập tức cánh tay hai vệ sĩ đều bị trọng thương, dao rơi trên đất. Hai sát thủ của Hỏa ca nhào tới, đá ngã hai vị vệ sĩ, dùng dao chém mấy nhát lên người bọn họ, nếu như không phải chị Lệ nói không thể giết vệ sĩ, đoán chừng hai vệ sĩ này đã thấy Phật tổ Tây Thiên.
Vệ sĩ đã không còn năng lực chống cự, họ thật sự không ngờ đao pháp của Kiệt Tử bá đạo, lanh lẹn nhanh chóng như thế.
Lúc này Hỏa ca xoay đầu, dâm đãng nhìn Tư Nhu và Niệm Nhu ở góc giường, nói:
- Hai em gái, đến, chơi với chú.
Vừa nói vừa cởi quần áo trên người mình xuống, vài vết sẹo trên người lộ ra biểu hiện sự anh dũng của Hỏa ca.
Tư Nhu và Niệm Nhu hoảng sợ nhắm mắt lại.
- Các vị, có muốn ăn bán bao hay không? Mười đồng một cái, bảo đảm làm tự nhiên đó.
Một người trẻ tuổi bỗng nhiên đẩy cửa ra, còn ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới, đằng sau còn có người bưng mười lăm cái bánh bao, dường như bọn họ không nhìn thấy chuyện bất thường đang phát sinh bên trong, sau khi đi vào, người phía sau còn thuận tay đóng cửa lại.
/781
|