Chú Trung kinh hãi, Bát gia vừa mang anh em tinh nhuệ Thanh bang đi chưa được bao lâu thì đã có một đám người đằng đằng sát khí xông tới, hẳn là đã được chuẩn bị từ trước. Lúc này mười huynh đệ Thanh bang ở trong biệt thự nghe tiếng động liền chạy ra. Nhưng so sánh, bất luận là nhân số hay khí thế đều kém xa. Hai chị em Tiêu gia thấy mọi người tán loạn như vậy, vội ngó qua cửa sổ, thấy một đám người hung thần ác sát, sợ hãi co đầu lại, sau đó lại hiếu kỳ thò đầu ra quan sát.
Chú Trung cố trấn tĩnh, yếu ớt hỏi:
- Chúng mày là ai? Dám tới địa bàn của Bát gia gây chuyện, chán sống rồi sao?
Chú Trung không muốn lần nào cũng phải nói nhảm như này, nhưng cũng không còn cách nào khác. Với lại Bát gia đủ tư cách và uy vọng để nói vậy.
Tên đầu lĩnh hừ một tiếng, khinh thường, miệt thị nói:
- Bát gia? Bát gia là cái thá gì. Sau đêm nay Bát gia sẽ là lịch sử!
Trong lòng chú Trung hoảng hốt, lo lắng Bát gia xảy ra chuyện. Nhưng nghĩ tới sáu mươi huynh đệ Thanh bang, y cũng an tâm hơn chút, tuy nhiên vẫn buột mồm máy móc hỏi một câu:
- Chúng mày là ai?
- Chúng là người của Phủ Đầu bang, mời Bát gia và anh em tinh nhuệ Thanh bang đi, sau đó đến tiêu diệt đại bản doanh của Bát gia, trên đường tìm cơ hội tiêu diệt Bát gia và anh em Thanh bang. Thế nên sau khi Bát gia vừa rời khỏi chúng đã lập tức tới.
Sở Thiên vuốt vuốt mũi, thản nhiên nói:
- Không biết ta có đoán đúng hay không.
Tên cầm đầu cười lạnh một tiếng, ánh mắt như điện, mang theo vài phần hàn khí, nói:
- Mày cũng có chút đầu óc. Đáng tiếc mày không có cơ hội biết rõ bọn tao là ai, cũng không có cơ hội chứng kiến kết quả của Bát gia. Đêm nay, không ai trong biệt thự này chạy thoát.
Chú Trung bỗng nghĩ tới thân thủ của Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh, có thêm vài phần dũng khí, nói:
- Thanh bang ta không thù không oán gì, sao chúng mày lại ra tay với chúng tao?
Tên cầm đầu lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, phất tay:
- Muốn biết nguyên nhân, tự mình tìm Diêm Vương mà hỏi. Ông mày không có thời gian dài dòng với chúng mày. Các anh em, giết! Nhớ kỹ, chó gà không tha!
Bốn chữ ‘chó gà không tha’ vang lên rất hăng hái, giống như gã có quyền khống chế sinh tử của cả thế gian.
Mười mấy người đầu tiên lao tới phía chú Trung và Sở Thiên. Mấy huynh đệ Thanh bang ở cạnh cũng đều là nam nhi đại trượng phu, cầm vũ khí, chuẩn bị xông lên chém giết với đám người thần bí kia. Bỗng có một bóng người lóe lên, Sở Thiên tung người đánh tới, tay phải duỗi ra rất kỳ lạ, trong lòng thầm gọi, Minh Hồng đao đột nhiên xuất hiện trong tay, run lên, ánh đao như vành trăng lưỡi liềm, tấn công một chiêu, phòng thủ một chiêu, người theo đao tiến. Đây chính là đao pháp Sở Thiên lĩnh ngộ từ trong Thái Cực, trong cương có nhu, trong nhu có cương, thân pháp phiêu dật, đao pháp sắc bén, khiến cho người ta không khỏi sợ hãi thán phục.
Thân hình Sở Thiên ẩn trong đao quang, người đao hợp nhất, tạo thành một ánh đao hình tròn, trên dưới trái phải, bốn phương tám hướng, đánh bay hoặc đối phương không dám tới gần, còn hắn có thể áp sát, thuận lợi làm đối phương bị thương. Mười mấy người tới gần Sở Thiên, một lát sau truyền tới vô số tiếng kêu thảm thiết. Tên cầm đầu cho rằng Sở Thiên đã bị chém thành mảnh nhỏ, mỉm cười, quay đầu nhìn. Sở Thiên vẫn cười tủm tỉm, đứng ở chỗ cũ, dưới đất là hơn mười người của gã đang nằm ngổn ngang, cánh tay cầm đao đã bị chặt đứt, kêu rên không ngừng.
Minh Hồng đao dưới ánh đèn lộ ra sự chất phác, tự nhiên, máu tươi từ mũi đao nhỏ xuống, nuôi dưỡng cỏ xanh lớn lên.
Thảm cảm như vậy ngay cả chú Trung và huynh đệ Thanh bang cũng có chút không đành lòng. Sở Thiên cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng giải quyết đối thủ, tranh thủ thời gian, nếu không mấy người Hải Tử, còn có cả Bát gia sẽ gặp nguy hiểm. Hắn không thích giết người, vì vậy chỉ đánh đối thủ trọng thương. Tên cầm đầm vô cùng khiếp sợ, nhìn hơn mười anh em tinh nhuệ kia, sau đó lại nhìn Sở Thiên, giống như Sở Thiên không phải một con người mà là ma quỷ, chỉ trong giây lát đã có thể chém trọng thương hơn mười anh em, thân thủ đó còn là người sao?!!
Tên cầm đầu cắn răng, định mang toàn bộ anh em xông lên. Bỗng nhiên phía sau truyền tới hơn mười tiếng kêu thảm thiết, hắn vội quay đầu lại nhìn thì lại thấy hơn mười người nằm la liệt trên mặt đất, có một người phát ra khí tức nguy điểm đứng giữa cửa lớn, trên tay cầm đao đen nhánh, mặt không chút cảm xúc nhưng có thể khiến người khác cảm thấy ẩn chứa trong cơ thể anh ta là sát cơ cực kỳ đáng sợ, mỗi động tác đều có thể lấy mạng người. Tên cầm đầu và hơn mười tên còn lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi, sớm biết như vậy thì chúng nhất định sẽ không chọn nhiệm vụ đánh lén biệt thự của Bát gia rồi. Không ngờ lão già này có hai cao thủ mạnh mẽ như vậy, gã còn không rõ đêm nay mình có thể sống đi ra ngoài hay không nữa.
Một tên thủ hạ mặt mày hoảng hốt, run run nói:
- Đại ca, chúng ta mau rút lui. Đánh tiếp chúng ta nhất định sẽ chết.
Tên cầm đầu cũng do dự không thôi. Gã muốn rút lui nhưng rút lui bằng đường nào. Phía trước là ma quỷ, sau lưng là sứ giả câu hồn, đường nào cũng là đường chết.
Sở Thiên nhìn thần sắc tên cầm đầu, biết rõ chúng đang muốn chạy chốn, hung ác, quyết tâm nói:
- Chém toàn bộ cho ta.
Những lời này đương nhiên là nói với Thiên Dưỡng Sinh. Thiên Dưỡng Sinh nghe xong, lao về mấy người còn lại, giống như hổ nhập bầy dê. Tên cầm đầu vội dẫn theo huynh đệ liều chết chống cự. Đáng tiếc là trong lòng chúng đã cảm thấy sợ hãi, khó có thể tái chiến, chỉ sau vài hiệp đã có sáu người ngã xuống. Mấy người còn lại, ngoại trừ tên cầm đầu thì toàn bộ đã vứt đao, quỳ xuống xin tha.
Tình thế hiện tại đã hoàn toàn thay đổi, không ai ngờ tới giờ tên cầm đầu lại thân cô thế cô, đao trong tay run liên hồi, đã khó mà cầm chắc. Gã cắn răng, lao về phía Sở Thiên. Sở Thiên không né tránh, đợi tên cầm đầu tới phạm vi một mét, chứng kiến rõ ràng mũi đao võ sĩ, Minh Hồng đao liền chém xéo xuống, đao trong tay tên cầm đầu đứt làm đôi. Minh Hồng đao trong tay Sở Thiên đã chém trúng cánh tay gã, máu tươi chảy ròng ròng.
Sở Thiên trở tay, một cước đá ngã tên cầm đầu lăn mấy vòng trên mặt đất, mặt xám như tro. Thiên Dưỡng Sinh đi tới, đạp chân lên lồng ngực, thanh đao đen nhánh trong tay giơ lên, định đâm xuống. Tên cầm đầu sợ hãi, nhắm tịt mắt lại, đêm nay e rằng khó mà sống đi ra ngoài.
Bỗng nhiên sống đao lạnh như băng bị nhấc lên, tên cầm đầu mở mắt, phát hiện đầu vẫn ở trên cổ, không khỏi kinh ngạc. Gã ngẩng đầu lên, thấy Sở Thiên dáng vẻ tươi cười hiện ra trước mặt. Sở Thiên thản nhiên nói:
- Hiện tại tao hỏi mày trả lời, nếu dám thêu dệt chuyện linh tinh, tao không giết mày mà sẽ ném mày vào trong bầy chó ngao Tây Tạng, để mày hưởng thụ cảm giác bị chó ngao cắn xé.
Tên cầm đầu đương nhiên hiểu rõ bị hàm răng bén nhọn của chó ngao Tây Tạng cắn xé nhất định sống không bằng chết. Không ngờ người trẻ tuổi trước mặt không chỉ thân thủ khủng bố mà ngay cả thủ đoạn cũng tàn nhẫn dị thường.
Đúng lúc này, từ cửa có mấy chiếc xe hơi đi vào. Sở Thiên và chú Trung hơi kinh hãi, chẳng lẽ đối phương còn có chi viện, đâu ngờ đó lại là huynh đệ Thanh bang vừa rời đi không lâu. Thấy cửa biệt thự đầy máu tươi, họ tới vây quanh chú Trung, hỏi thăm. Chú Trung thấy bọn họ trở về, chấn động, lo lắng hỏi:
- Bát gia? Không phải mấy người theo Bát gia đi Thủy Tạ Hoa Đô sao?
Một người cung kinh trả lời:
- Chú Trung, Bát gia không sao, đang đi trên đường. Là Bát gia âm thầm sai ta mang hai mươi anh em trở về Vân Thủy Sơn Cư, Bát gia lo ở đây có chuyện. Đúng rồi, chú Trung, ở đây vừa xảy ra chuyện gì hả?
Chú Trung thở dài, vẫn là Bát gia chu toàn. Chỉ có điều Bát gia không ngờ đối phương phái nhiều người tới như vậy. Nếu như không phải có Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh, Vân Thủy Sơn Cư đêm nay đúng là chó gà không tha thật rồi. Chú Trung lắc đầu, nói với mấy người vừa trở về:
- Bị một đám tôm tép phục kích mà thôi, đã bị chúng ta xử lí xong.
Sở Thiên cảm thấy thời gian không còn nhiều, cần nhanh chóng giải quyết, vì vậy cười cười, nói với chú Trung:
- Chú Trung, chú giam đám người này lại, thằng nào dám lộn xộn cứ thẳng tay chém chết. Mặt khác lần lượt mang những tên còn có thể nói chuyện tới hậu hoa viên tra khảo.
Sau đó hắn quay đầu nói với tên cầm đầu:
- Nhớ kỹ, vạn lần không được nói dối.
Ánh mắt của Sở Thiên khiến tên cầm đầu toàn thân rét lạnh, không tự chủ được gật đầu.
Chú Trung đương nhiêu hiểu rõ ý của Sở Thiên, tách ra mới có hiệu quả, vì vậy gật đầu, phất tay bảo đàn em lôi đám người kia xuống hầm ngầm, sau đó bắt một tên bị thương nhẹ, mang tới hậu hoa viên tra hỏi.
Sở Thiên đi vòng quanh tên cầm đầu, chợt dừng bước hỏi:
- Tên?
Tên cầm đầu không chút do dự, đáp:
- Cam Trường Sơn.
Sở Thiên gật đầu, nói:
- Chúng mày phái ra mấy nhóm người đi càn quét đại bản doanh các bang phái ở Thượng Hải? Là những chỗ nào?
Cam Trường Sơn kinh ngạc nhìn Sở Thiên, không hiểu tại sao Sở Thiên biết bọn chúng đêm nay đi tập kích đại bản doanh các phái? Tên tiểu tử này muốn biết rất nhiều điều, cũng không dám dấu diếm, lập tức đáp:
- Phái ra sáu nhóm, đi tới Bá Đao hội, Thiên Lang giáo, Thiên Hùng bang, đại bản doanh Bát gia. Còn hai nhóm đi mai phục các chỗ hiểm yếu xung quanh Thủy Tạ Hoa Đô.
Sở Thiên nghĩ nghĩ, hiểu ý, cười nói:
- Ai phái chúng mày tới?
Cam Trường Sơn nghĩ tới lời khai đã thống nhất trước, không chút suy nghĩ nói:
- Phó đường chủ Tương bang.
Sở Thiên vung tay lên, đao trong tay Thiên Dưỡng Sinh vung lên, ngón tay tên cầm đầu đứt đôi. Sở Thiên lạnh lùng nói:
- Suy nghĩ cho kỹ rồi hãy nói.
Cam Trường Sơn đau đớn, suy nghĩ, tiểu tử này tâm tư cẩn thận, trước tiên hỏi đánh lén ở đâu, từ đó xác định phạm vi thân phận, sau đó mới hỏi ai sai khiến. Hai việc liên quan tới nhau, khiến gã khó mà nói dối, vì vậy mở miệng nói:
- Tôi là Tổ trưởng Mật Sát đường của Phủ Đầu bang. Mật Sát đường có hơn hai trăm tinh nhuệ, bình thường không tham gia các hoạt động trong giang hồ, chỉ tập trung huấn luyện bí mật. Đêm nay mỗi tổ ba mươi tám người đi đánh lén đại bản doanh các phái, hai tổ còn lại mai phục ở các nơi hiểm yếu quanh Thủy Tạ Hoa Đô. Chờ khi các bang phái khác và Tương bang người sống ta chết, chiến thắng ra về thì sẽ dùng súng gắn giảm thanh bắn chết đám lão đại và tinh nhuệ kia. Cho dù không thể tiêu diệt toàn bộ, nhưng toàn bộ hắc đạo đã loạn, sẽ tự chém giết lẫn nhau. Như vậy Phủ Đầu bang có thể thống nhất Thượng Hải, chấm dứt cục diện giằng co.
Sở Thiên thỏa mãn, biết vừa rồi Cam Trường Sơn nói thật, vì vậy nói:
- Vậy kẻ khơi mào mâu thuẫn giữa các bang và Tương bang cũng chính là chúng mày?
Cam Trường Sơn gật đầu, thành thật nói:
- Đúng vậy.
Sở Thiên biết không đủ thời gian để hỏi chi tiết mọi chuyện, dứt khoát nói:
- Còn chuyện gì quan trọng hay không? Nhớ kỹ chúng tao gặp chuyện không may thì bọn mày cũng gặp chuyện không may, chúng tao an toàn thì mày sẽ còn mạng.
Cam Trường Sơn biết Sở Thiên không phải đang hăm dọa, Sở Thiên bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng gã. Gã suy nghĩ cẩn thận một lát rồi nói:
- Có, dựa theo kế hoạch, sau khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ lập tức đi trợ giúp hai tổ súng ngắn. Thông tin ở Thủy Tạ Hoa Đô đã bị cắt đứt, chỉ có thể lên núi chứ không thể xuống. Muốn xuống núi an toàn phải bật đèn xe ba dài hai ngắn, có một phút an toàn, sau đó hai tổ kia sẽ nổ súng. Kỳ thực thời gian một phút kia là để cho người của Phủ Đầu bang xuống núi.
Sở Thiên biết tên này đã hoàn toàn phản bội Phủ Đầu bang rồi, cái gì biết nhất định sẽ khai ra, những điều còn lại chờ lên xe hỏi sau cũng không muộn. Lúc này chú Trung đi tới, chưa kịp nói gì thì Sở Thiên đã mở miệng:
- Chú Trung, có việc gì lên xe nói sau. Hiện giờ chúng ta dẫn theo anh em đi đón Bát gia. Nếu chú Trung tin tưởng Sở Thiên, vậy hãy để Sở Thiên chỉ huy hơn mười huynh đệ Thanh bang, như thế nào?
Hiện giờ chú Trung hoàn toàn tin tưởng Sở Thiên, gật đầu, cung kính nói:
- Tất cả đều nghe Thiếu gia sai bảo.
Sở Thiên sững sờ một chút, lập tức nghĩ tới thân phận con nuôi của Bát gia. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên chú Trung gọi hắn như vậy. Hắn gật đầu, nói:
- Mang Tư Nhu và Niệm Nhu theo, ở lại biệt thự không an toàn.
Đêm nay nhất định không yên tĩnh.
Chú Trung cố trấn tĩnh, yếu ớt hỏi:
- Chúng mày là ai? Dám tới địa bàn của Bát gia gây chuyện, chán sống rồi sao?
Chú Trung không muốn lần nào cũng phải nói nhảm như này, nhưng cũng không còn cách nào khác. Với lại Bát gia đủ tư cách và uy vọng để nói vậy.
Tên đầu lĩnh hừ một tiếng, khinh thường, miệt thị nói:
- Bát gia? Bát gia là cái thá gì. Sau đêm nay Bát gia sẽ là lịch sử!
Trong lòng chú Trung hoảng hốt, lo lắng Bát gia xảy ra chuyện. Nhưng nghĩ tới sáu mươi huynh đệ Thanh bang, y cũng an tâm hơn chút, tuy nhiên vẫn buột mồm máy móc hỏi một câu:
- Chúng mày là ai?
- Chúng là người của Phủ Đầu bang, mời Bát gia và anh em tinh nhuệ Thanh bang đi, sau đó đến tiêu diệt đại bản doanh của Bát gia, trên đường tìm cơ hội tiêu diệt Bát gia và anh em Thanh bang. Thế nên sau khi Bát gia vừa rời khỏi chúng đã lập tức tới.
Sở Thiên vuốt vuốt mũi, thản nhiên nói:
- Không biết ta có đoán đúng hay không.
Tên cầm đầu cười lạnh một tiếng, ánh mắt như điện, mang theo vài phần hàn khí, nói:
- Mày cũng có chút đầu óc. Đáng tiếc mày không có cơ hội biết rõ bọn tao là ai, cũng không có cơ hội chứng kiến kết quả của Bát gia. Đêm nay, không ai trong biệt thự này chạy thoát.
Chú Trung bỗng nghĩ tới thân thủ của Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh, có thêm vài phần dũng khí, nói:
- Thanh bang ta không thù không oán gì, sao chúng mày lại ra tay với chúng tao?
Tên cầm đầu lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, phất tay:
- Muốn biết nguyên nhân, tự mình tìm Diêm Vương mà hỏi. Ông mày không có thời gian dài dòng với chúng mày. Các anh em, giết! Nhớ kỹ, chó gà không tha!
Bốn chữ ‘chó gà không tha’ vang lên rất hăng hái, giống như gã có quyền khống chế sinh tử của cả thế gian.
Mười mấy người đầu tiên lao tới phía chú Trung và Sở Thiên. Mấy huynh đệ Thanh bang ở cạnh cũng đều là nam nhi đại trượng phu, cầm vũ khí, chuẩn bị xông lên chém giết với đám người thần bí kia. Bỗng có một bóng người lóe lên, Sở Thiên tung người đánh tới, tay phải duỗi ra rất kỳ lạ, trong lòng thầm gọi, Minh Hồng đao đột nhiên xuất hiện trong tay, run lên, ánh đao như vành trăng lưỡi liềm, tấn công một chiêu, phòng thủ một chiêu, người theo đao tiến. Đây chính là đao pháp Sở Thiên lĩnh ngộ từ trong Thái Cực, trong cương có nhu, trong nhu có cương, thân pháp phiêu dật, đao pháp sắc bén, khiến cho người ta không khỏi sợ hãi thán phục.
Thân hình Sở Thiên ẩn trong đao quang, người đao hợp nhất, tạo thành một ánh đao hình tròn, trên dưới trái phải, bốn phương tám hướng, đánh bay hoặc đối phương không dám tới gần, còn hắn có thể áp sát, thuận lợi làm đối phương bị thương. Mười mấy người tới gần Sở Thiên, một lát sau truyền tới vô số tiếng kêu thảm thiết. Tên cầm đầu cho rằng Sở Thiên đã bị chém thành mảnh nhỏ, mỉm cười, quay đầu nhìn. Sở Thiên vẫn cười tủm tỉm, đứng ở chỗ cũ, dưới đất là hơn mười người của gã đang nằm ngổn ngang, cánh tay cầm đao đã bị chặt đứt, kêu rên không ngừng.
Minh Hồng đao dưới ánh đèn lộ ra sự chất phác, tự nhiên, máu tươi từ mũi đao nhỏ xuống, nuôi dưỡng cỏ xanh lớn lên.
Thảm cảm như vậy ngay cả chú Trung và huynh đệ Thanh bang cũng có chút không đành lòng. Sở Thiên cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng giải quyết đối thủ, tranh thủ thời gian, nếu không mấy người Hải Tử, còn có cả Bát gia sẽ gặp nguy hiểm. Hắn không thích giết người, vì vậy chỉ đánh đối thủ trọng thương. Tên cầm đầm vô cùng khiếp sợ, nhìn hơn mười anh em tinh nhuệ kia, sau đó lại nhìn Sở Thiên, giống như Sở Thiên không phải một con người mà là ma quỷ, chỉ trong giây lát đã có thể chém trọng thương hơn mười anh em, thân thủ đó còn là người sao?!!
Tên cầm đầu cắn răng, định mang toàn bộ anh em xông lên. Bỗng nhiên phía sau truyền tới hơn mười tiếng kêu thảm thiết, hắn vội quay đầu lại nhìn thì lại thấy hơn mười người nằm la liệt trên mặt đất, có một người phát ra khí tức nguy điểm đứng giữa cửa lớn, trên tay cầm đao đen nhánh, mặt không chút cảm xúc nhưng có thể khiến người khác cảm thấy ẩn chứa trong cơ thể anh ta là sát cơ cực kỳ đáng sợ, mỗi động tác đều có thể lấy mạng người. Tên cầm đầu và hơn mười tên còn lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi, sớm biết như vậy thì chúng nhất định sẽ không chọn nhiệm vụ đánh lén biệt thự của Bát gia rồi. Không ngờ lão già này có hai cao thủ mạnh mẽ như vậy, gã còn không rõ đêm nay mình có thể sống đi ra ngoài hay không nữa.
Một tên thủ hạ mặt mày hoảng hốt, run run nói:
- Đại ca, chúng ta mau rút lui. Đánh tiếp chúng ta nhất định sẽ chết.
Tên cầm đầu cũng do dự không thôi. Gã muốn rút lui nhưng rút lui bằng đường nào. Phía trước là ma quỷ, sau lưng là sứ giả câu hồn, đường nào cũng là đường chết.
Sở Thiên nhìn thần sắc tên cầm đầu, biết rõ chúng đang muốn chạy chốn, hung ác, quyết tâm nói:
- Chém toàn bộ cho ta.
Những lời này đương nhiên là nói với Thiên Dưỡng Sinh. Thiên Dưỡng Sinh nghe xong, lao về mấy người còn lại, giống như hổ nhập bầy dê. Tên cầm đầu vội dẫn theo huynh đệ liều chết chống cự. Đáng tiếc là trong lòng chúng đã cảm thấy sợ hãi, khó có thể tái chiến, chỉ sau vài hiệp đã có sáu người ngã xuống. Mấy người còn lại, ngoại trừ tên cầm đầu thì toàn bộ đã vứt đao, quỳ xuống xin tha.
Tình thế hiện tại đã hoàn toàn thay đổi, không ai ngờ tới giờ tên cầm đầu lại thân cô thế cô, đao trong tay run liên hồi, đã khó mà cầm chắc. Gã cắn răng, lao về phía Sở Thiên. Sở Thiên không né tránh, đợi tên cầm đầu tới phạm vi một mét, chứng kiến rõ ràng mũi đao võ sĩ, Minh Hồng đao liền chém xéo xuống, đao trong tay tên cầm đầu đứt làm đôi. Minh Hồng đao trong tay Sở Thiên đã chém trúng cánh tay gã, máu tươi chảy ròng ròng.
Sở Thiên trở tay, một cước đá ngã tên cầm đầu lăn mấy vòng trên mặt đất, mặt xám như tro. Thiên Dưỡng Sinh đi tới, đạp chân lên lồng ngực, thanh đao đen nhánh trong tay giơ lên, định đâm xuống. Tên cầm đầu sợ hãi, nhắm tịt mắt lại, đêm nay e rằng khó mà sống đi ra ngoài.
Bỗng nhiên sống đao lạnh như băng bị nhấc lên, tên cầm đầu mở mắt, phát hiện đầu vẫn ở trên cổ, không khỏi kinh ngạc. Gã ngẩng đầu lên, thấy Sở Thiên dáng vẻ tươi cười hiện ra trước mặt. Sở Thiên thản nhiên nói:
- Hiện tại tao hỏi mày trả lời, nếu dám thêu dệt chuyện linh tinh, tao không giết mày mà sẽ ném mày vào trong bầy chó ngao Tây Tạng, để mày hưởng thụ cảm giác bị chó ngao cắn xé.
Tên cầm đầu đương nhiên hiểu rõ bị hàm răng bén nhọn của chó ngao Tây Tạng cắn xé nhất định sống không bằng chết. Không ngờ người trẻ tuổi trước mặt không chỉ thân thủ khủng bố mà ngay cả thủ đoạn cũng tàn nhẫn dị thường.
Đúng lúc này, từ cửa có mấy chiếc xe hơi đi vào. Sở Thiên và chú Trung hơi kinh hãi, chẳng lẽ đối phương còn có chi viện, đâu ngờ đó lại là huynh đệ Thanh bang vừa rời đi không lâu. Thấy cửa biệt thự đầy máu tươi, họ tới vây quanh chú Trung, hỏi thăm. Chú Trung thấy bọn họ trở về, chấn động, lo lắng hỏi:
- Bát gia? Không phải mấy người theo Bát gia đi Thủy Tạ Hoa Đô sao?
Một người cung kinh trả lời:
- Chú Trung, Bát gia không sao, đang đi trên đường. Là Bát gia âm thầm sai ta mang hai mươi anh em trở về Vân Thủy Sơn Cư, Bát gia lo ở đây có chuyện. Đúng rồi, chú Trung, ở đây vừa xảy ra chuyện gì hả?
Chú Trung thở dài, vẫn là Bát gia chu toàn. Chỉ có điều Bát gia không ngờ đối phương phái nhiều người tới như vậy. Nếu như không phải có Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh, Vân Thủy Sơn Cư đêm nay đúng là chó gà không tha thật rồi. Chú Trung lắc đầu, nói với mấy người vừa trở về:
- Bị một đám tôm tép phục kích mà thôi, đã bị chúng ta xử lí xong.
Sở Thiên cảm thấy thời gian không còn nhiều, cần nhanh chóng giải quyết, vì vậy cười cười, nói với chú Trung:
- Chú Trung, chú giam đám người này lại, thằng nào dám lộn xộn cứ thẳng tay chém chết. Mặt khác lần lượt mang những tên còn có thể nói chuyện tới hậu hoa viên tra khảo.
Sau đó hắn quay đầu nói với tên cầm đầu:
- Nhớ kỹ, vạn lần không được nói dối.
Ánh mắt của Sở Thiên khiến tên cầm đầu toàn thân rét lạnh, không tự chủ được gật đầu.
Chú Trung đương nhiêu hiểu rõ ý của Sở Thiên, tách ra mới có hiệu quả, vì vậy gật đầu, phất tay bảo đàn em lôi đám người kia xuống hầm ngầm, sau đó bắt một tên bị thương nhẹ, mang tới hậu hoa viên tra hỏi.
Sở Thiên đi vòng quanh tên cầm đầu, chợt dừng bước hỏi:
- Tên?
Tên cầm đầu không chút do dự, đáp:
- Cam Trường Sơn.
Sở Thiên gật đầu, nói:
- Chúng mày phái ra mấy nhóm người đi càn quét đại bản doanh các bang phái ở Thượng Hải? Là những chỗ nào?
Cam Trường Sơn kinh ngạc nhìn Sở Thiên, không hiểu tại sao Sở Thiên biết bọn chúng đêm nay đi tập kích đại bản doanh các phái? Tên tiểu tử này muốn biết rất nhiều điều, cũng không dám dấu diếm, lập tức đáp:
- Phái ra sáu nhóm, đi tới Bá Đao hội, Thiên Lang giáo, Thiên Hùng bang, đại bản doanh Bát gia. Còn hai nhóm đi mai phục các chỗ hiểm yếu xung quanh Thủy Tạ Hoa Đô.
Sở Thiên nghĩ nghĩ, hiểu ý, cười nói:
- Ai phái chúng mày tới?
Cam Trường Sơn nghĩ tới lời khai đã thống nhất trước, không chút suy nghĩ nói:
- Phó đường chủ Tương bang.
Sở Thiên vung tay lên, đao trong tay Thiên Dưỡng Sinh vung lên, ngón tay tên cầm đầu đứt đôi. Sở Thiên lạnh lùng nói:
- Suy nghĩ cho kỹ rồi hãy nói.
Cam Trường Sơn đau đớn, suy nghĩ, tiểu tử này tâm tư cẩn thận, trước tiên hỏi đánh lén ở đâu, từ đó xác định phạm vi thân phận, sau đó mới hỏi ai sai khiến. Hai việc liên quan tới nhau, khiến gã khó mà nói dối, vì vậy mở miệng nói:
- Tôi là Tổ trưởng Mật Sát đường của Phủ Đầu bang. Mật Sát đường có hơn hai trăm tinh nhuệ, bình thường không tham gia các hoạt động trong giang hồ, chỉ tập trung huấn luyện bí mật. Đêm nay mỗi tổ ba mươi tám người đi đánh lén đại bản doanh các phái, hai tổ còn lại mai phục ở các nơi hiểm yếu quanh Thủy Tạ Hoa Đô. Chờ khi các bang phái khác và Tương bang người sống ta chết, chiến thắng ra về thì sẽ dùng súng gắn giảm thanh bắn chết đám lão đại và tinh nhuệ kia. Cho dù không thể tiêu diệt toàn bộ, nhưng toàn bộ hắc đạo đã loạn, sẽ tự chém giết lẫn nhau. Như vậy Phủ Đầu bang có thể thống nhất Thượng Hải, chấm dứt cục diện giằng co.
Sở Thiên thỏa mãn, biết vừa rồi Cam Trường Sơn nói thật, vì vậy nói:
- Vậy kẻ khơi mào mâu thuẫn giữa các bang và Tương bang cũng chính là chúng mày?
Cam Trường Sơn gật đầu, thành thật nói:
- Đúng vậy.
Sở Thiên biết không đủ thời gian để hỏi chi tiết mọi chuyện, dứt khoát nói:
- Còn chuyện gì quan trọng hay không? Nhớ kỹ chúng tao gặp chuyện không may thì bọn mày cũng gặp chuyện không may, chúng tao an toàn thì mày sẽ còn mạng.
Cam Trường Sơn biết Sở Thiên không phải đang hăm dọa, Sở Thiên bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng gã. Gã suy nghĩ cẩn thận một lát rồi nói:
- Có, dựa theo kế hoạch, sau khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ lập tức đi trợ giúp hai tổ súng ngắn. Thông tin ở Thủy Tạ Hoa Đô đã bị cắt đứt, chỉ có thể lên núi chứ không thể xuống. Muốn xuống núi an toàn phải bật đèn xe ba dài hai ngắn, có một phút an toàn, sau đó hai tổ kia sẽ nổ súng. Kỳ thực thời gian một phút kia là để cho người của Phủ Đầu bang xuống núi.
Sở Thiên biết tên này đã hoàn toàn phản bội Phủ Đầu bang rồi, cái gì biết nhất định sẽ khai ra, những điều còn lại chờ lên xe hỏi sau cũng không muộn. Lúc này chú Trung đi tới, chưa kịp nói gì thì Sở Thiên đã mở miệng:
- Chú Trung, có việc gì lên xe nói sau. Hiện giờ chúng ta dẫn theo anh em đi đón Bát gia. Nếu chú Trung tin tưởng Sở Thiên, vậy hãy để Sở Thiên chỉ huy hơn mười huynh đệ Thanh bang, như thế nào?
Hiện giờ chú Trung hoàn toàn tin tưởng Sở Thiên, gật đầu, cung kính nói:
- Tất cả đều nghe Thiếu gia sai bảo.
Sở Thiên sững sờ một chút, lập tức nghĩ tới thân phận con nuôi của Bát gia. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên chú Trung gọi hắn như vậy. Hắn gật đầu, nói:
- Mang Tư Nhu và Niệm Nhu theo, ở lại biệt thự không an toàn.
Đêm nay nhất định không yên tĩnh.
/781
|