Diệp Tam Tiếu rất khinh thường nhìn Đặng Siêu và lão đại của các bang, sau đêm nay, tất cả thể diện đều đã bị xé nát, sau tất cả mọi việc, lời nói cũng không cần phải hòa nhã yên ổn gì nữa, vì vậy liền lạnh lùng nói thẳng:
- Chẳng lẽ Thiên Lang giáo còn muốn giữ bang Phủ Đầu chùng tôi lại hay sao? Tuy rằng bang Phủ Đầu hiện giờ chỉ còn hơn hai trăm người, nhưng vẫn còn khả năng huyết đấu với Đặng bang chủ đến cùng.
Đặng giáo chủ của Thiên Lang giáo liếc mắt nhìn Diệp Tam Tiếu thêm vài lần nữa, y vốn cũng là kẻ máu mặt trên giang Hải Tử, đương nhiên là không sợ sự uy hiếp của Diệp Tam Tiếu, nặng hề hừ một tiếng:
- Diệp Tam Tiếu, chúng tôi biết rõ bang Phủ Đầu các người người đông thế mạnh, vô liêm sỉ lại càng như cá dưới sông, nhưng hôm nay Đặng Siêu ta tuyên bố tại chỗ này, nếu như đã ở hậu viện của ta chó gà cũng không tha, như vậy thì Thiên Lang giáo nhất định phải cùng bang Phủ Đầu quyết chiến đến người cuối cùng.
Hoàng Thiên Hùng cũng bước lên một bước, nhưng lời nói lại không có cái loại huyết khí giống như Đặng Siêu, chỉ thản nhiên:
- Nếu để cho Hoàng Thiên Hùng ta biết được ai muốn thẳng tay chém giết Thiên Hùng bang, người của Thiên Hùng bang từ trên xuống dưới nhất định sẽ bất chấp tất cả thủ đọan mà trả thù.
Diệp Tam Tiếu lạnh tùng nhìn tất cả những người này, lại nhìn qua Sở Thiên và Tương bang, nghĩ đến biết bao nhiêu huynh đệ mình đã vất vả huấn luyện nhiều năm giờ thành xác chết, trong nội tâm ngoài việc thấy đau xót ra, không khỏi có tâm lý tức giận, lời nói có phần ngông cuồng:
- Ta nói cho các người biết, chính là Diệp Tam Tiếu ta đem mấy cái hậu viện rác rưởi của các người giết sạch không tha đó, cái gì mà gọi là sức mạnh, mỗi ngày lão tử đây đi tranh đoạt địa bàn như vậy, làm sao có thể bị các ngươi làm cho luống cuống tay chân? Đêm nay không giải quyết tất cả tại Thủy Tạ Hoa Đô này, coi như các ngươi mệnh tốt, đến ngày mai không biết các người còn có được mệnh tốt như vậy hay không.
Bang chủ của các bang mặc dù biết hậu viện nhà mình có khả năng đã xảy ra bất trắc, nhưng không thấy tận mắt cảnh tượng xác phơi khắp đồng, ai cũng không muốn cho rằng đó là sự thật, trong lòng ai cũng mong là có sự may mắn, hy vọng lúc trở về thì đại bản doanh của mình vẫn an toàn không có việc gì xảy ra, hy vọng thấy được anh em họ hàng nhà mình vẫn còn sống sờ sờ ra đó. Giờ phút này nghe lời thú nhậm từ chính miệng Diệp Tam Tiếu, ngay lập tức niềm hy vọng trong lòng liền bị vỡ vụn, oán hận ngay lúc đó liền xộc thẳng vào tim.
Quan Đông Đao của Pách Đao hội sắc mặt rất căng thẳng, nhớ tới người vợ bé xinh đẹp trong hậu viện của mình, trong thâm tâm lập tức thấy vô cùng tức giận, cầm lấy phách đao, chĩa thẳng vào Diệp Tam Tiếu nói:
- Diệp Tam Tiếu, đúng là ông đã tuy sát hậu viện chủa bọn ta sao? Ông quả thật là miệng nam mô, bụng một bồ dao găm, lừa gạt chúng ta để đối phó với Tương bang, bản thân mình thì ngay lập tức phái người đến ngay đại bản doanh của bọn ta, độc ác như thế, nếu đêm nay ta còn để ông sống sót bước ra khỏi cái Thủy Tạ Hoa Đô này, lão tử sẽ tự mình nhảy xuống sông Hoàng Phổ.
Đặng giáo chủ Thiên Lang giáo giờ phút này còn rớt cả nước mắt, nghĩ đến những người anh em còn ở lại đại bản doanh kia chết cũng không biết lí do vì sao, lập tức tim đau như bị dao cứa, chỉ hận không thể ngay lập tức cầm cái đầu của Diệp Tam Tiếu đến bái tế các vị huynh đệ đã chết.
Chỉ một lát thôi mà Quan Đông Đao đã khơi dậy được nhiệt huyết của Thiên Lang giáo cùng Thiên Hùng bang, không cần đợi lệnh của lão đại mình đã ầm ầm lôi côn đao ra. Thiên Lang giáo, Thiên Hùng bang cộng thêm cả Bá Đao hội những người còn có thể chiến đấu cộng lại đã hơn ba trăm người, lập tức xông lên vây quanh hơn hai trăm người của bang Phủ Đầu. Người của bang Phủ Đầu cũng lập tức lôi hết búa ra, bảo vệ xung quanh Diệp Tam Tiếu, chuẩn bị cho trận đổ máu lần thứ hai trong đêm nay.
Diệp Tam Tiếu lúc này thấy hơi hối hận, hối hận nhất chính là do mình tức giận quá nên mất đi lý trí, không cân nhắc lời nói. Nếu là lúc bình thường, y đương nhiên là không sợ những bang hội này liên kết lại với nhau, nhưng hiện giờ y đã tổn thất mấy trăm huynh đệ tinh nhuệ, 200 huynh đệ còn lại bên cạnh đều sẽ quyết một mất một còn, đoán chắc rằng bắt đầu từ ngày mai bang Phủ Đầu liền bị rơi xuống thành một cái bang nhỏ rồi, muốn khôi phục lại như trước, trở lại được như ngày xưa thì không biết phải đợi đến khi nào. Cho nên giờ phút này Diệp Tam Tiếu không hề muốn chém giết làm tổn thất thêm những huynh đệ này, huống gì tinh thần của bọn họ cũng đã bị bọn Sở Thiên đả kích rất nặng nề rồi, khó có thể tiếp tục tái chiến được.
Ánh mắt của Diệp Tam Tiếu bắt đầu nhìn vòng xung quanh, muốn tìm cách để vừa không mất mặt vừa không phải đổ máu.
Hải Tử và Quang Tử lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Bát gia cũng gật đầu khen ngợi, thật không ngờ toàn bộ cục diện của Tương bang đã hoàn toàn được đảo ngược rồi. Hiện giờ Sở Thiên có phải là người của Thanh bang hay không, các bang phái cũng sẽ không cử người ra chiến đấu với Tương bang, cũng không theo bang Phủ Đầu đi tiêu diệt Tương bang nữa, Sở Thiên quả thật là một kỳ tài, tuổi còn trẻ như vậy, vừa thông minh, vừa tài giỏi, thật sự là không thể tưởng tượng được.
Sở Thiên yên lặng nhìn tình hình trước mắt, nếu như lại tiếp tục chém giết thêm một trận nữa, Tương bang ngày mai chính là bá chủ của thành phố Thượng Hải rồi, căn bản là không cần phải phí thêm tâm tư đi đối phó với bang Phủ Đầu. Thiên Dưỡng Sinh mặt không chút biểu tình nhìn thấy không còn việc gì liên quan đến mình nữa, khuôn mặt mang theo vài phần mệt mỏi đi đến bên cạnh Sở Thiên. Sở Thiên đưa ta ra cảm kích mà vỗ vỗ vai Thiên Dưỡng Sinh, nhẹ nhàng nói:
- Xin cảm ơn.
Thiên Dưỡng Sinh dường như không có phản ứng gì, chỉ lạnh lùng nói ra hai chữ:
- Bánh bao.
Sở Thiên mỉm cười, biết rằng Thiên Dưỡng Sinh hoàn thành nhiệm vụ đêm nay đã tiêu hao biết bao nhiêu năng lượng, nghĩ đến việc trên xe lửa Thiên Dưỡng Sinh nói hai chữ ‘sức mạnh’, trong lòng trào lên miềm vui sướng khó tả, ăn bánh bao có thể làm cho mình sung sức hơn, lời này cũng chỉ có Thiên Dưỡng Sinh là có thể nói ra được. Sở Thiên đoán vừa rồi Thiên Dưỡng Sinh lại nói ra hai chữ ‘bánh bao’ đương nhiên là có ý nếu như muốn cảm ơn anh ta, thì phải cho anh ta mấy cái bánh bao.
Sở Thiên tươi cười, đi đến bên cạnh Hải Tử, nhẹ giọng nói:
- Hải ca,i có thể cho tôi mấy cái bánh bao hay không?
Hải Tử hơi sững sờ, không biết tại sao Sở Thiên lại muốn bánh bao, không phải là lấy ra ăn đó chứ? Nhưng lời Sở Thiên nói đương nhiên là có tác dụng với anh ta, vì vậy quay sang người huynh đệ bên cạnh gật đầu, một người của Tương bang lập tức tiến vào trong biệt thự, tất nhiên là để đi tìm bánh bao rồi.
Một lát sau, người huynh đệ này của Tương bang mang một mâm bánh bao lớn đi ra, đoán chừng là có mười cái, gã tưởng rằng Sở Thiên cần bánh bao để làm việc gì quan trọng, cho nên lấy thêm mấy cái nữa. Sở Thiên nhìn thấy có nhiều bánh bao như vậy liền nở nụ cười, nói cảm ơn, nhận lấy, chậm rãi mang đến bên cạnh Thiên Dưỡng Sinh, đưa cho anh ta. Thiên Dưỡng Sinh cầm lấy, duỗi duỗi người, đi đến dựa vào tường mà ăn bánh bao.
Hải Tử và Quang Tử cùng với huynh đệ của Tương bang tất cả đều sững sờ: hóa ra bánh bao là dùng để ăn à?
Diệp Tam Tiếu đã khôi phục lại vẻ khôn khéo giảo hoạt lúc trước, nhìn mấy người Đặng Siêu, trên mặt mang theo dáng tươi cười nói:
- Đặng giáo chủ, Quan hội trưởng, Hoàng bang chủ, đừng tưởng bang Phủ Đầu sẽ sợ các người. Trước đây đã không sợ, đêm nay cũng sẽ không hề sợ. Chẳng qua là đêm nay nếu như đổ máu tiếp, sẽ tổn thương rất lớn đến nguyên khí của mọi người. Tương bang sẽ được một món lợi lớn. Hơn nữa lời nói của Diệp Tam Tiếu vừa rồi chẳng qua chỉ là lời nói nhảm, các vị lão đại hãy trở về đại bản doanh thì chắc chắn biết ngay có phải là thẳng tay chém giết hay không? Diệp Tam Tiếu là người quang minh chính đại, làm sao có thể làm những việc đê tiện hạ lưu như thế được? Nói không chừng, hậu viện nhà các vị cũng chẳng xảy ra việc gì, chẳng qua là Tam đương gia muốn mượn việc này để khơi lên tranh chấp giữa ta và các vị mà thôi.
Người nào cũng không thể phủ nhận là lời này của Diệp Tam Tiếu rất hợp tình hợp lý. Nếu như không phải thủ hạ của Diệp Tam Tiếu đã năm lần bảy lượt làm những chuyện vô sỉ hạ lưu, nếu như không phải người của Diệp Tam Tiếu đã thật sự mai phục dưới chân núi, từ trên xuống dưới người của các bang có lẽ sẽ lưỡng lự, tưởng rằng Sở Thiên lợi dụng một hòn đá ném chết hai con chim, khiến cho bọn họ quay mũi giáo lại đối phó với bang Phủ Đầu, khiến cho Tương bang được hưởng lợi, đáng tiếc là Diệp Tam Tiếu đã đem chút lòng tin ít ỏi sử dụng hết rồi.
Lúc này, ngoài cửa, đám thuộc hạ xuống núi xem xét tình hình mặt mũi tràn đầy hoảng sợ chạy lên hướng các vị lão đại báo cáo:
- Đại ca, sườn núi thật sự có không ít người mai phục, trong tay đều có súng ngắn, chỉ là đều bị giết, đoán chừng ngay cả phản kháng cũng không kịp. Dưới núi trong rừng cây nhân số càng đông hơn, có đến hơn trăm người, còn có hơn mười người bị thương bị trói trên cây, một ít huynh đệ Thanh bang vẫn còn xử lý hiện trường.
Những lời này vừa nói ra, Diệp Tam Tiếu lại cảm thấy đến lòng đau như cắt, quả nhiên toàn quân bị diệt, ánh mắt lần nữa phẫn nộ nhìn quét qua Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh.
Lúc này, số cao thủ Diệp Tam Tiếu dùng tiền mời đến nhìn thấy cục diện biến hóa như vậy, tự thấy thân thân thủ của mình so với Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh kém quá xa, huống chi đợi tí nữa vài trăm người loạn đao loạn côn mà liều giết thì chính mình không biết sẽ bị ai giết chết, vì vậy sinh lòng thoái ý. Một gã hơn 40 tuổi vọt ra trước, xấu hổ cố lấy dũng khí, nói:
- Diệp bang chủ, xin thứ cho Trương mỗ không có người nào có thể thay ngài bán mạng, tiền của ngài xin trả lại, xin hãy tha thứ.
Lão nói xong, từ trong lòng ngực móc ra một tờ chi phiếu, đặt ở trong tay Diệp Tam Tiế, sau đó cúi đầu, chậm rãi quay lưng mà đi.
Thiên Dưỡng Sinh trong tay cầm một cái bánh bao, tựa ở vách tường biệt thự mải miết ăn, nghe nói tổ súng ngắn ở sườn núi đều bị giết, đầu cũng không ngẩng lên, tiếp tục lạnh băng ăn bánh bao, tựa hồ như chuyện đó không liên quan gì đến anh ta.
Đã có người tiên phong, hơn mười cao thủ khác cũng nhao nhao móc chi phiếu trả lại cho Diệp Tam Tiếu, rồi chậm rãi quay lưng mà đi. Bởi vì vì bọn họ cũng đã biết rõ Diệp Tam Tiếu âm hiểm hạ lưu, một khi không cẩn thận cũng sẽ bị y dùng búa chém thành hai khúc, nhìn y trừng phạt Lưu Đại Nùng và Hỏa ca là biết.
Các bang phái khác nhìn thấy cao thủ Diệp Tam Tiếu mời đến thi nhau rời đi, niềm tin càng tăng vọt, trong tay đao côn bắt đầu múa.
Bá Đao hội Quan Đông Đao giương dao bầu lên, lạnh lùng:
- Diệp bang chủ, dưới chân núi mai phục nhiều người như vậy, quả nhiên làm việc cẩn thận, chí hướng rộng lớn a, đêm nay mục đích thực sự xem ra không chỉ Tương bang rồi.
Hoàng Thiên Hùng cũng gật gật đầu, tới gần một bước, y tuy không muốn đối địch với Phủ Đầu bang, nhưng Phủ Đầu bang đã bức đến mình đến cuối đường, tất nhiên ra sức chống lại, nói:
- Diệp Tam Tiếu, đêm nay không phải ông chết thì chính là ta vong.
Diệp Tam Tiếu sắc mặt rốt cục thay đổi, nhìn thấy chúng bang hội hùng hổ dọa người, lần thứ nhất cảm giác được bọn họ thấy chết không sờn liên hợp lực lượng, ngoài miệng lại không cam lòng yếu thế, nói:
- Chẳng lẽ các người không sợ Tương bang sẽ chiếm ưu thế?
Thiên Lang giáo giáo chủ Đặng Siêu lắc đầu, khinh thường nói:
- Chúng ta tình nguyện đem giúp Tam đương gia nhất thống Thượng Hải, cũng không muốn Phủ Đầu bang sống lâu một buổi tối?
Sau khi nói xong, nhẹ nhàng phất tay, bang chúng Thiên Lang giáo lập tức xông lên.
- Dừng tay!
Một tiếng thét lớn từ ngoài cửa ra vào truyền đến, trung khí mười phần, rõ ràng hữu lực.
Sở Thiên chấn động, giọng nói quen thuộc như thế, chẳng lẽ lại là y?
Ps: có chữ Bá Đao hội hình như có đoạn nào đó em sửa thành Phách Đao hội, nhưng giờ chẳng tìm thấy đâu mà sửa nữa, các bác bỏ quá cho vậy, em cám ơn - tc
- Chẳng lẽ Thiên Lang giáo còn muốn giữ bang Phủ Đầu chùng tôi lại hay sao? Tuy rằng bang Phủ Đầu hiện giờ chỉ còn hơn hai trăm người, nhưng vẫn còn khả năng huyết đấu với Đặng bang chủ đến cùng.
Đặng giáo chủ của Thiên Lang giáo liếc mắt nhìn Diệp Tam Tiếu thêm vài lần nữa, y vốn cũng là kẻ máu mặt trên giang Hải Tử, đương nhiên là không sợ sự uy hiếp của Diệp Tam Tiếu, nặng hề hừ một tiếng:
- Diệp Tam Tiếu, chúng tôi biết rõ bang Phủ Đầu các người người đông thế mạnh, vô liêm sỉ lại càng như cá dưới sông, nhưng hôm nay Đặng Siêu ta tuyên bố tại chỗ này, nếu như đã ở hậu viện của ta chó gà cũng không tha, như vậy thì Thiên Lang giáo nhất định phải cùng bang Phủ Đầu quyết chiến đến người cuối cùng.
Hoàng Thiên Hùng cũng bước lên một bước, nhưng lời nói lại không có cái loại huyết khí giống như Đặng Siêu, chỉ thản nhiên:
- Nếu để cho Hoàng Thiên Hùng ta biết được ai muốn thẳng tay chém giết Thiên Hùng bang, người của Thiên Hùng bang từ trên xuống dưới nhất định sẽ bất chấp tất cả thủ đọan mà trả thù.
Diệp Tam Tiếu lạnh tùng nhìn tất cả những người này, lại nhìn qua Sở Thiên và Tương bang, nghĩ đến biết bao nhiêu huynh đệ mình đã vất vả huấn luyện nhiều năm giờ thành xác chết, trong nội tâm ngoài việc thấy đau xót ra, không khỏi có tâm lý tức giận, lời nói có phần ngông cuồng:
- Ta nói cho các người biết, chính là Diệp Tam Tiếu ta đem mấy cái hậu viện rác rưởi của các người giết sạch không tha đó, cái gì mà gọi là sức mạnh, mỗi ngày lão tử đây đi tranh đoạt địa bàn như vậy, làm sao có thể bị các ngươi làm cho luống cuống tay chân? Đêm nay không giải quyết tất cả tại Thủy Tạ Hoa Đô này, coi như các ngươi mệnh tốt, đến ngày mai không biết các người còn có được mệnh tốt như vậy hay không.
Bang chủ của các bang mặc dù biết hậu viện nhà mình có khả năng đã xảy ra bất trắc, nhưng không thấy tận mắt cảnh tượng xác phơi khắp đồng, ai cũng không muốn cho rằng đó là sự thật, trong lòng ai cũng mong là có sự may mắn, hy vọng lúc trở về thì đại bản doanh của mình vẫn an toàn không có việc gì xảy ra, hy vọng thấy được anh em họ hàng nhà mình vẫn còn sống sờ sờ ra đó. Giờ phút này nghe lời thú nhậm từ chính miệng Diệp Tam Tiếu, ngay lập tức niềm hy vọng trong lòng liền bị vỡ vụn, oán hận ngay lúc đó liền xộc thẳng vào tim.
Quan Đông Đao của Pách Đao hội sắc mặt rất căng thẳng, nhớ tới người vợ bé xinh đẹp trong hậu viện của mình, trong thâm tâm lập tức thấy vô cùng tức giận, cầm lấy phách đao, chĩa thẳng vào Diệp Tam Tiếu nói:
- Diệp Tam Tiếu, đúng là ông đã tuy sát hậu viện chủa bọn ta sao? Ông quả thật là miệng nam mô, bụng một bồ dao găm, lừa gạt chúng ta để đối phó với Tương bang, bản thân mình thì ngay lập tức phái người đến ngay đại bản doanh của bọn ta, độc ác như thế, nếu đêm nay ta còn để ông sống sót bước ra khỏi cái Thủy Tạ Hoa Đô này, lão tử sẽ tự mình nhảy xuống sông Hoàng Phổ.
Đặng giáo chủ Thiên Lang giáo giờ phút này còn rớt cả nước mắt, nghĩ đến những người anh em còn ở lại đại bản doanh kia chết cũng không biết lí do vì sao, lập tức tim đau như bị dao cứa, chỉ hận không thể ngay lập tức cầm cái đầu của Diệp Tam Tiếu đến bái tế các vị huynh đệ đã chết.
Chỉ một lát thôi mà Quan Đông Đao đã khơi dậy được nhiệt huyết của Thiên Lang giáo cùng Thiên Hùng bang, không cần đợi lệnh của lão đại mình đã ầm ầm lôi côn đao ra. Thiên Lang giáo, Thiên Hùng bang cộng thêm cả Bá Đao hội những người còn có thể chiến đấu cộng lại đã hơn ba trăm người, lập tức xông lên vây quanh hơn hai trăm người của bang Phủ Đầu. Người của bang Phủ Đầu cũng lập tức lôi hết búa ra, bảo vệ xung quanh Diệp Tam Tiếu, chuẩn bị cho trận đổ máu lần thứ hai trong đêm nay.
Diệp Tam Tiếu lúc này thấy hơi hối hận, hối hận nhất chính là do mình tức giận quá nên mất đi lý trí, không cân nhắc lời nói. Nếu là lúc bình thường, y đương nhiên là không sợ những bang hội này liên kết lại với nhau, nhưng hiện giờ y đã tổn thất mấy trăm huynh đệ tinh nhuệ, 200 huynh đệ còn lại bên cạnh đều sẽ quyết một mất một còn, đoán chắc rằng bắt đầu từ ngày mai bang Phủ Đầu liền bị rơi xuống thành một cái bang nhỏ rồi, muốn khôi phục lại như trước, trở lại được như ngày xưa thì không biết phải đợi đến khi nào. Cho nên giờ phút này Diệp Tam Tiếu không hề muốn chém giết làm tổn thất thêm những huynh đệ này, huống gì tinh thần của bọn họ cũng đã bị bọn Sở Thiên đả kích rất nặng nề rồi, khó có thể tiếp tục tái chiến được.
Ánh mắt của Diệp Tam Tiếu bắt đầu nhìn vòng xung quanh, muốn tìm cách để vừa không mất mặt vừa không phải đổ máu.
Hải Tử và Quang Tử lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Bát gia cũng gật đầu khen ngợi, thật không ngờ toàn bộ cục diện của Tương bang đã hoàn toàn được đảo ngược rồi. Hiện giờ Sở Thiên có phải là người của Thanh bang hay không, các bang phái cũng sẽ không cử người ra chiến đấu với Tương bang, cũng không theo bang Phủ Đầu đi tiêu diệt Tương bang nữa, Sở Thiên quả thật là một kỳ tài, tuổi còn trẻ như vậy, vừa thông minh, vừa tài giỏi, thật sự là không thể tưởng tượng được.
Sở Thiên yên lặng nhìn tình hình trước mắt, nếu như lại tiếp tục chém giết thêm một trận nữa, Tương bang ngày mai chính là bá chủ của thành phố Thượng Hải rồi, căn bản là không cần phải phí thêm tâm tư đi đối phó với bang Phủ Đầu. Thiên Dưỡng Sinh mặt không chút biểu tình nhìn thấy không còn việc gì liên quan đến mình nữa, khuôn mặt mang theo vài phần mệt mỏi đi đến bên cạnh Sở Thiên. Sở Thiên đưa ta ra cảm kích mà vỗ vỗ vai Thiên Dưỡng Sinh, nhẹ nhàng nói:
- Xin cảm ơn.
Thiên Dưỡng Sinh dường như không có phản ứng gì, chỉ lạnh lùng nói ra hai chữ:
- Bánh bao.
Sở Thiên mỉm cười, biết rằng Thiên Dưỡng Sinh hoàn thành nhiệm vụ đêm nay đã tiêu hao biết bao nhiêu năng lượng, nghĩ đến việc trên xe lửa Thiên Dưỡng Sinh nói hai chữ ‘sức mạnh’, trong lòng trào lên miềm vui sướng khó tả, ăn bánh bao có thể làm cho mình sung sức hơn, lời này cũng chỉ có Thiên Dưỡng Sinh là có thể nói ra được. Sở Thiên đoán vừa rồi Thiên Dưỡng Sinh lại nói ra hai chữ ‘bánh bao’ đương nhiên là có ý nếu như muốn cảm ơn anh ta, thì phải cho anh ta mấy cái bánh bao.
Sở Thiên tươi cười, đi đến bên cạnh Hải Tử, nhẹ giọng nói:
- Hải ca,i có thể cho tôi mấy cái bánh bao hay không?
Hải Tử hơi sững sờ, không biết tại sao Sở Thiên lại muốn bánh bao, không phải là lấy ra ăn đó chứ? Nhưng lời Sở Thiên nói đương nhiên là có tác dụng với anh ta, vì vậy quay sang người huynh đệ bên cạnh gật đầu, một người của Tương bang lập tức tiến vào trong biệt thự, tất nhiên là để đi tìm bánh bao rồi.
Một lát sau, người huynh đệ này của Tương bang mang một mâm bánh bao lớn đi ra, đoán chừng là có mười cái, gã tưởng rằng Sở Thiên cần bánh bao để làm việc gì quan trọng, cho nên lấy thêm mấy cái nữa. Sở Thiên nhìn thấy có nhiều bánh bao như vậy liền nở nụ cười, nói cảm ơn, nhận lấy, chậm rãi mang đến bên cạnh Thiên Dưỡng Sinh, đưa cho anh ta. Thiên Dưỡng Sinh cầm lấy, duỗi duỗi người, đi đến dựa vào tường mà ăn bánh bao.
Hải Tử và Quang Tử cùng với huynh đệ của Tương bang tất cả đều sững sờ: hóa ra bánh bao là dùng để ăn à?
Diệp Tam Tiếu đã khôi phục lại vẻ khôn khéo giảo hoạt lúc trước, nhìn mấy người Đặng Siêu, trên mặt mang theo dáng tươi cười nói:
- Đặng giáo chủ, Quan hội trưởng, Hoàng bang chủ, đừng tưởng bang Phủ Đầu sẽ sợ các người. Trước đây đã không sợ, đêm nay cũng sẽ không hề sợ. Chẳng qua là đêm nay nếu như đổ máu tiếp, sẽ tổn thương rất lớn đến nguyên khí của mọi người. Tương bang sẽ được một món lợi lớn. Hơn nữa lời nói của Diệp Tam Tiếu vừa rồi chẳng qua chỉ là lời nói nhảm, các vị lão đại hãy trở về đại bản doanh thì chắc chắn biết ngay có phải là thẳng tay chém giết hay không? Diệp Tam Tiếu là người quang minh chính đại, làm sao có thể làm những việc đê tiện hạ lưu như thế được? Nói không chừng, hậu viện nhà các vị cũng chẳng xảy ra việc gì, chẳng qua là Tam đương gia muốn mượn việc này để khơi lên tranh chấp giữa ta và các vị mà thôi.
Người nào cũng không thể phủ nhận là lời này của Diệp Tam Tiếu rất hợp tình hợp lý. Nếu như không phải thủ hạ của Diệp Tam Tiếu đã năm lần bảy lượt làm những chuyện vô sỉ hạ lưu, nếu như không phải người của Diệp Tam Tiếu đã thật sự mai phục dưới chân núi, từ trên xuống dưới người của các bang có lẽ sẽ lưỡng lự, tưởng rằng Sở Thiên lợi dụng một hòn đá ném chết hai con chim, khiến cho bọn họ quay mũi giáo lại đối phó với bang Phủ Đầu, khiến cho Tương bang được hưởng lợi, đáng tiếc là Diệp Tam Tiếu đã đem chút lòng tin ít ỏi sử dụng hết rồi.
Lúc này, ngoài cửa, đám thuộc hạ xuống núi xem xét tình hình mặt mũi tràn đầy hoảng sợ chạy lên hướng các vị lão đại báo cáo:
- Đại ca, sườn núi thật sự có không ít người mai phục, trong tay đều có súng ngắn, chỉ là đều bị giết, đoán chừng ngay cả phản kháng cũng không kịp. Dưới núi trong rừng cây nhân số càng đông hơn, có đến hơn trăm người, còn có hơn mười người bị thương bị trói trên cây, một ít huynh đệ Thanh bang vẫn còn xử lý hiện trường.
Những lời này vừa nói ra, Diệp Tam Tiếu lại cảm thấy đến lòng đau như cắt, quả nhiên toàn quân bị diệt, ánh mắt lần nữa phẫn nộ nhìn quét qua Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh.
Lúc này, số cao thủ Diệp Tam Tiếu dùng tiền mời đến nhìn thấy cục diện biến hóa như vậy, tự thấy thân thân thủ của mình so với Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh kém quá xa, huống chi đợi tí nữa vài trăm người loạn đao loạn côn mà liều giết thì chính mình không biết sẽ bị ai giết chết, vì vậy sinh lòng thoái ý. Một gã hơn 40 tuổi vọt ra trước, xấu hổ cố lấy dũng khí, nói:
- Diệp bang chủ, xin thứ cho Trương mỗ không có người nào có thể thay ngài bán mạng, tiền của ngài xin trả lại, xin hãy tha thứ.
Lão nói xong, từ trong lòng ngực móc ra một tờ chi phiếu, đặt ở trong tay Diệp Tam Tiế, sau đó cúi đầu, chậm rãi quay lưng mà đi.
Thiên Dưỡng Sinh trong tay cầm một cái bánh bao, tựa ở vách tường biệt thự mải miết ăn, nghe nói tổ súng ngắn ở sườn núi đều bị giết, đầu cũng không ngẩng lên, tiếp tục lạnh băng ăn bánh bao, tựa hồ như chuyện đó không liên quan gì đến anh ta.
Đã có người tiên phong, hơn mười cao thủ khác cũng nhao nhao móc chi phiếu trả lại cho Diệp Tam Tiếu, rồi chậm rãi quay lưng mà đi. Bởi vì vì bọn họ cũng đã biết rõ Diệp Tam Tiếu âm hiểm hạ lưu, một khi không cẩn thận cũng sẽ bị y dùng búa chém thành hai khúc, nhìn y trừng phạt Lưu Đại Nùng và Hỏa ca là biết.
Các bang phái khác nhìn thấy cao thủ Diệp Tam Tiếu mời đến thi nhau rời đi, niềm tin càng tăng vọt, trong tay đao côn bắt đầu múa.
Bá Đao hội Quan Đông Đao giương dao bầu lên, lạnh lùng:
- Diệp bang chủ, dưới chân núi mai phục nhiều người như vậy, quả nhiên làm việc cẩn thận, chí hướng rộng lớn a, đêm nay mục đích thực sự xem ra không chỉ Tương bang rồi.
Hoàng Thiên Hùng cũng gật gật đầu, tới gần một bước, y tuy không muốn đối địch với Phủ Đầu bang, nhưng Phủ Đầu bang đã bức đến mình đến cuối đường, tất nhiên ra sức chống lại, nói:
- Diệp Tam Tiếu, đêm nay không phải ông chết thì chính là ta vong.
Diệp Tam Tiếu sắc mặt rốt cục thay đổi, nhìn thấy chúng bang hội hùng hổ dọa người, lần thứ nhất cảm giác được bọn họ thấy chết không sờn liên hợp lực lượng, ngoài miệng lại không cam lòng yếu thế, nói:
- Chẳng lẽ các người không sợ Tương bang sẽ chiếm ưu thế?
Thiên Lang giáo giáo chủ Đặng Siêu lắc đầu, khinh thường nói:
- Chúng ta tình nguyện đem giúp Tam đương gia nhất thống Thượng Hải, cũng không muốn Phủ Đầu bang sống lâu một buổi tối?
Sau khi nói xong, nhẹ nhàng phất tay, bang chúng Thiên Lang giáo lập tức xông lên.
- Dừng tay!
Một tiếng thét lớn từ ngoài cửa ra vào truyền đến, trung khí mười phần, rõ ràng hữu lực.
Sở Thiên chấn động, giọng nói quen thuộc như thế, chẳng lẽ lại là y?
Ps: có chữ Bá Đao hội hình như có đoạn nào đó em sửa thành Phách Đao hội, nhưng giờ chẳng tìm thấy đâu mà sửa nữa, các bác bỏ quá cho vậy, em cám ơn - tc
/781
|