Diệp Tam Tiếu hiện tại rất vui vẻ, quay trở lại cái giường rộng của mình, trông thấy bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện của nữ sinh viên, đột nhiên hào hứng lên, tiến lên một bước, chạm vào chiếc áo ngủ mỏng như tơ lụa của cô, mạnh tay xé rách toang. Nữ sinh quay người lại, ngay lập tức, một sự va chạm tựa như đâm vào đuôi xe ô tô, kịch liệt dữ dội. Nữ sinh vừa nghênh đón sự công kích của Diệp Tam Tiếu, vừa ngẩng mặt nhìn ngắm ánh trăng ở ngoài cửa sổ. Ánh trăng như máu, ảm đảm phủ xuống màn đêm, mơ hồ lộ ra vẻ quỷ dị. Nữ sinh không hiểu gì rùng mình một cái. Diệp Tam Tiếu tưởng rằng bảo đao của mình chưa già, còn có thể làm cho nữ sinh viên tràn đầy sức sống được thỏa mãn, cúi đầu rên lên một tiếng, trên mặt một lần nữa thể hiện vẻ đắc ý.
Diệp Tam Tiếu sao có thể không cao hứng được? Bọn Hải Tử, Sở Thiên, Quang Tử mà y sợ nhất đã đem tay chân thân tín rời khỏi Tương bang, Tương bang về sau này còn có thể làm gì nữa? Lão già Trường Tôn Cẩn Thành đó, đi nước ngoài chẳng những không đổi được trí thông minh, ngược lại còn trở nên nhỏ mọn, tính toán mà ai cũng nhìn ra được. Lão lại một lần nữa trở lại vị trí bang chủ của Tương bang nên rất vui vẻ, rất thỏa nguyện, chỉ là đã quên rằng nếu Tương bang không có bọn Hải Tử, đã không thể xưng là Tương bang nữa rồi, chỉ là một đám ô hợp. Nhưng điều làm cho Diệp Tam Tiếu càng cao hứng đó là, Trường Tôn Cẩn Thành lại tìm đến y để hợp tác. Hai đại bang hợp lại cùng nhau loại trừ Soái Quân vừa mới được thành lập của bọn Sở Thiên.
Diệp Tam Tiếu tuy rằng cảm thấy Trường Tôn Cẩn Thành thâm độc, so với mình còn có phần đê tiện hơn nhưng nghĩ rằng hợp tác vẫn là sự lựa chọn tốt nhất, nhẩm nhẩm tính toán một chút, hai đại bang liên kết lại cũng hơn một ngàn người, dư sức nuốt chửng Soái Quân với hơn một trăm người mình đầy thương tích mà Sở Thiên dẫn theo. Vả lại Diệp Tam Tiếu đã nghĩ kĩ rồi, lần này để cho Trường Tôn Cẩn Thành dẫn đầu, đánh tới một mất một còn rồi, sau đó Phủ Đầu bang mới chiếm tiện nghi, ai bảo là Trường Tôn Cẩn Thành chủ động đến hợp tác với y cơ chứ? Nghĩ đến năm ngày sau là có thể ăn tươi nuốt sống hơn trăm người Soái Quân của Sở Thiên, sau đó bản thân có thể bình chân như vại rồi, có thể từ từ xâm chiếm Tương bang do Trường Tôn Cẩn Thành cầm đầu, Diệp Tam Tiếu bỗng nhiên bị kích động hẳn lên.
Thân thể bị kích động của Diệp Tam Tiếu bỗng nhiên cử động nhanh hơn, gầm nhẹ một tiếng, đổ gục xuống lưng người nữ sinh thở hồng hộc.
Trong vòng bốn mươi bốn tiếng đồng hồ Diệp Tam Tiếu vui chơi thác loạn, Phủ Đầu bang bắt đầu lâm vào sự sợ hãi.
Vào lúc Đại đường chủ của Phủ Đầu bang đang mở cuộc đua xe, đột nhiên “ầm” một tiếng, đụng phải một vật thể, bắn ra cao năm mét, bay xa hai mươi mấy mét. Đại đường chủ vội vàng dừng lại, xuống xe, định thần lại, trong miệng còn hung dữ mắng:
- Mẹ nó chứ, xe của lão tử chỉ có bảy mươi khối thôi, mà bay cao như vậy, bay xa như vậy, có phải là muốn dọa lấy tiền của lão tử ta không?
Cô gái xinh đẹp ngồi bên ghế phụ cũng vài phần kinh hãi, nói:
- Đại đường chủ, chẳng lẽ là đụng chết người rồi?
Đại đường chủ sờ soạng bộ ngực của cô cười nói:
- Sợ cái gì? Ta là ai chứ? Cô ngoan ngoãn ngồi đó đi, để ta đi nhìn tận mắt, cho dù người chết rồi, ta cũng muốn dạy bảo hắn vài cước.
Đại đường chủ mở cửa xe, vừa mới xuống xe, bỗng nhiên, cô gái kia hét ầm lên, trong mắt hiện vẻ vô cùng hoảng sợ. Đại đường chủ đang vô cùng nghi hoặc, bỗng nhiên một thanh đao đen nhánh dùng bảy mươi mã lực xẹt qua cổ của mình, đầu của Đại đường chủ lập tức bay ra, bắn lên cao năm mét, bay xa hai mươi mét. Cô gái xinh đẹp lúc này đã lựa chọn điều thông minh nhất trong đời mình, hôn mê bất tỉnh.
Trong vòng vài phút sau khi Đại đường chủ chết, Nhị đường chủ đang ở trong Phong Vũ Các của y, cùng với ba em nữ minh tinh vừa thu phục được mây mưa quyết liệt, đại chiến ba trăm hiệp, y luôn cho rằng, người trong giang hồ, nhất định phải có quyền, có rượu, có sắc mới là hoàn mỹ. Hơn nữa Nhị đường chủ đối với nữ nhân trong tay mình luôn luôn có yêu cầu rất cao, xinh đẹp, có tố chất, hơn nữa nhất định phải có chút danh khí. Vì vậy, mỗi tháng số tiền Nhị đường chủ tiêu xài trên thân thể của các nữ diễn viên phim cấp 3 đó là không thể đếm xuể, chơi chán rồi thì bảo cô ta giới thiệu bạn bè. Từ trước tới nay y không tin vào liệt nữ, càng không tin có loại con gái không yêu tiền. Hôm nay là một diễn viên mới vào nghề, từng đóng qua vài bộ phim truyền hình địa phương, dựa vào chút danh khí của bản thân, ăn một bữa cơm khách sáo cùng với Nhị đường chủ xong, muốn về nhà, còn nói cô chỉ bán nghệ không bán thân. Nhị đường chủ hừ một tiếng, ném qua một trăm ngàn tệ, cô nữ diễn viên này lập tức biến thành đứa con gái phóng đãng, đem y phục của mình xé rách hoàn toàn, còn trắng trợn nhào tới Nhị đường chủ không hề khách khí.
Nhị đường chủ nuốt một viên Vigara, đang cố gắng làm cho một trăm ngàn tệ của mình đạt được giá trị sử dụng lớn nhất, đột nhiên nhìn thấy trong mắt của nữ minh tinh nọ toát ra một tia sợ hãi, còn tưởng rằng bị sự dũng mãnh của mình chinh phục, bỗng từ trong đáy mắt của nữ minh tinh y nhìn thấy đằng sau mình có một bóng người, theo bản năng nhìn lại, thì thấy một tên toàn thân toát ra hàn khí đem một trăm ngàn tệ nhét vào miệng y, sau đó lại dùng cây son môi trên bàn của nữ minh tinh đâm vào yết hầu của y. Nhị đường chủ rõ ràng nghe thấy tiếng máu mình chảy, y sợ hãi, toàn thân không còn sức lực, vẫn còn có tri giác, muốn hô lên thì bị một trăm ngàn tệ chặn lại, hô không ra tiếng, gã sát thủ toát ra hàn khí đó thuận tay đánh ngất nữ diễn viên kia, liền đi thẳng không quay đầu lại, để lại Nhị đường chủ trong gian phòng lẳng lặng chờ chết.
Sóng chảy, sóng ngừng, ngàn vạn lớp sóng lớn trên sông vĩnh viễn không ngớt, khơi cạn chuyện thế gian, hỗn độn mênh mông trong một đợt thủy triều.
Tam đường chủ mang theo hơn hai mươi tên thủ hạ đang ở tại phòng karaoke của hộp đêm Tiêu Dao gào thét bài “Bến Thượng Hải”, trên mặt tràn đầy vẻ ngông cuồng đắc chí của tuổi trẻ. Đám thủ hạ nhao nhao vỗ tay. Mấy em gái hộp đêm cũng tỏ ra rất phối hợp, thỉnh thoảng dâng môi thơm Tam đường chủ. Tam đường chủ cười ha hả, vui vẻ dị thường, càng gắng sức hát.
Bỗng nhiên, tiếng còi báo động kéo lên, cửa phòng hát bị đẩy ra, một nhân viên phục vụ lo lắng nói:
- Không xong rồi, cháy rồi, mọi người hãy mau chóng rời khỏi đây.
Nghe báo cháy, đám người Phủ Đầu bang ngày thường ngang ngược càn quấy vội hoảng loạn cả lên, cho dù có ngạo mạn đến mấy, thì cũng vẫn biết sợ thần hỏa.
Vào lúc này, gian phòng đã có một chút khói nhẹ nhàng bay vào, Tam đường chủ vội ném micro, quát:
- Đi!
Một tên thủ hạ vẫn không quên nịnh hót, hô:
- Thủ lĩnh đi trước đi.
Tam đường chủ hơi sững sờ, tên này quả thực có trình độ, hôm nào phải cất nhắc gã. Tuy rằng trong nội tâm Tam đường chủ nghĩ vậy, nhưng bước chân không dừng lại, vội tông cửa xông ra, ngoài cửa đã có rất nhiều người đang chạy tán loạn rồi.
Người phục vụ ở cửa vội vàng kéo Tam đường chủ nói:
- Đi hướng này, bên này có một lối thoát hiểm.
Tam đường chủ không nghi ngờ gì, vội vàng chạy theo người phục vụ, bảy tám vòng cua, thủ hạ sau lưng đã mất hút từ lâu, đi vào một cái sân thượng, nhân viên phục vụ mỉm cười, nói nhỏ:
- Tam đường chủ, đến nơi rồi!
Tam đường chủ hơi sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị đẩy một cái, cơ thể phá vỡ thanh chắn bảo vệ đã rỉ, ngã xuống lầu cao mấy chục mét dưới đèn sáng trưng, biến thành một đống thịt vụn.
Diệp Tam Tiếu sao có thể không cao hứng được? Bọn Hải Tử, Sở Thiên, Quang Tử mà y sợ nhất đã đem tay chân thân tín rời khỏi Tương bang, Tương bang về sau này còn có thể làm gì nữa? Lão già Trường Tôn Cẩn Thành đó, đi nước ngoài chẳng những không đổi được trí thông minh, ngược lại còn trở nên nhỏ mọn, tính toán mà ai cũng nhìn ra được. Lão lại một lần nữa trở lại vị trí bang chủ của Tương bang nên rất vui vẻ, rất thỏa nguyện, chỉ là đã quên rằng nếu Tương bang không có bọn Hải Tử, đã không thể xưng là Tương bang nữa rồi, chỉ là một đám ô hợp. Nhưng điều làm cho Diệp Tam Tiếu càng cao hứng đó là, Trường Tôn Cẩn Thành lại tìm đến y để hợp tác. Hai đại bang hợp lại cùng nhau loại trừ Soái Quân vừa mới được thành lập của bọn Sở Thiên.
Diệp Tam Tiếu tuy rằng cảm thấy Trường Tôn Cẩn Thành thâm độc, so với mình còn có phần đê tiện hơn nhưng nghĩ rằng hợp tác vẫn là sự lựa chọn tốt nhất, nhẩm nhẩm tính toán một chút, hai đại bang liên kết lại cũng hơn một ngàn người, dư sức nuốt chửng Soái Quân với hơn một trăm người mình đầy thương tích mà Sở Thiên dẫn theo. Vả lại Diệp Tam Tiếu đã nghĩ kĩ rồi, lần này để cho Trường Tôn Cẩn Thành dẫn đầu, đánh tới một mất một còn rồi, sau đó Phủ Đầu bang mới chiếm tiện nghi, ai bảo là Trường Tôn Cẩn Thành chủ động đến hợp tác với y cơ chứ? Nghĩ đến năm ngày sau là có thể ăn tươi nuốt sống hơn trăm người Soái Quân của Sở Thiên, sau đó bản thân có thể bình chân như vại rồi, có thể từ từ xâm chiếm Tương bang do Trường Tôn Cẩn Thành cầm đầu, Diệp Tam Tiếu bỗng nhiên bị kích động hẳn lên.
Thân thể bị kích động của Diệp Tam Tiếu bỗng nhiên cử động nhanh hơn, gầm nhẹ một tiếng, đổ gục xuống lưng người nữ sinh thở hồng hộc.
Trong vòng bốn mươi bốn tiếng đồng hồ Diệp Tam Tiếu vui chơi thác loạn, Phủ Đầu bang bắt đầu lâm vào sự sợ hãi.
Vào lúc Đại đường chủ của Phủ Đầu bang đang mở cuộc đua xe, đột nhiên “ầm” một tiếng, đụng phải một vật thể, bắn ra cao năm mét, bay xa hai mươi mấy mét. Đại đường chủ vội vàng dừng lại, xuống xe, định thần lại, trong miệng còn hung dữ mắng:
- Mẹ nó chứ, xe của lão tử chỉ có bảy mươi khối thôi, mà bay cao như vậy, bay xa như vậy, có phải là muốn dọa lấy tiền của lão tử ta không?
Cô gái xinh đẹp ngồi bên ghế phụ cũng vài phần kinh hãi, nói:
- Đại đường chủ, chẳng lẽ là đụng chết người rồi?
Đại đường chủ sờ soạng bộ ngực của cô cười nói:
- Sợ cái gì? Ta là ai chứ? Cô ngoan ngoãn ngồi đó đi, để ta đi nhìn tận mắt, cho dù người chết rồi, ta cũng muốn dạy bảo hắn vài cước.
Đại đường chủ mở cửa xe, vừa mới xuống xe, bỗng nhiên, cô gái kia hét ầm lên, trong mắt hiện vẻ vô cùng hoảng sợ. Đại đường chủ đang vô cùng nghi hoặc, bỗng nhiên một thanh đao đen nhánh dùng bảy mươi mã lực xẹt qua cổ của mình, đầu của Đại đường chủ lập tức bay ra, bắn lên cao năm mét, bay xa hai mươi mét. Cô gái xinh đẹp lúc này đã lựa chọn điều thông minh nhất trong đời mình, hôn mê bất tỉnh.
Trong vòng vài phút sau khi Đại đường chủ chết, Nhị đường chủ đang ở trong Phong Vũ Các của y, cùng với ba em nữ minh tinh vừa thu phục được mây mưa quyết liệt, đại chiến ba trăm hiệp, y luôn cho rằng, người trong giang hồ, nhất định phải có quyền, có rượu, có sắc mới là hoàn mỹ. Hơn nữa Nhị đường chủ đối với nữ nhân trong tay mình luôn luôn có yêu cầu rất cao, xinh đẹp, có tố chất, hơn nữa nhất định phải có chút danh khí. Vì vậy, mỗi tháng số tiền Nhị đường chủ tiêu xài trên thân thể của các nữ diễn viên phim cấp 3 đó là không thể đếm xuể, chơi chán rồi thì bảo cô ta giới thiệu bạn bè. Từ trước tới nay y không tin vào liệt nữ, càng không tin có loại con gái không yêu tiền. Hôm nay là một diễn viên mới vào nghề, từng đóng qua vài bộ phim truyền hình địa phương, dựa vào chút danh khí của bản thân, ăn một bữa cơm khách sáo cùng với Nhị đường chủ xong, muốn về nhà, còn nói cô chỉ bán nghệ không bán thân. Nhị đường chủ hừ một tiếng, ném qua một trăm ngàn tệ, cô nữ diễn viên này lập tức biến thành đứa con gái phóng đãng, đem y phục của mình xé rách hoàn toàn, còn trắng trợn nhào tới Nhị đường chủ không hề khách khí.
Nhị đường chủ nuốt một viên Vigara, đang cố gắng làm cho một trăm ngàn tệ của mình đạt được giá trị sử dụng lớn nhất, đột nhiên nhìn thấy trong mắt của nữ minh tinh nọ toát ra một tia sợ hãi, còn tưởng rằng bị sự dũng mãnh của mình chinh phục, bỗng từ trong đáy mắt của nữ minh tinh y nhìn thấy đằng sau mình có một bóng người, theo bản năng nhìn lại, thì thấy một tên toàn thân toát ra hàn khí đem một trăm ngàn tệ nhét vào miệng y, sau đó lại dùng cây son môi trên bàn của nữ minh tinh đâm vào yết hầu của y. Nhị đường chủ rõ ràng nghe thấy tiếng máu mình chảy, y sợ hãi, toàn thân không còn sức lực, vẫn còn có tri giác, muốn hô lên thì bị một trăm ngàn tệ chặn lại, hô không ra tiếng, gã sát thủ toát ra hàn khí đó thuận tay đánh ngất nữ diễn viên kia, liền đi thẳng không quay đầu lại, để lại Nhị đường chủ trong gian phòng lẳng lặng chờ chết.
Sóng chảy, sóng ngừng, ngàn vạn lớp sóng lớn trên sông vĩnh viễn không ngớt, khơi cạn chuyện thế gian, hỗn độn mênh mông trong một đợt thủy triều.
Tam đường chủ mang theo hơn hai mươi tên thủ hạ đang ở tại phòng karaoke của hộp đêm Tiêu Dao gào thét bài “Bến Thượng Hải”, trên mặt tràn đầy vẻ ngông cuồng đắc chí của tuổi trẻ. Đám thủ hạ nhao nhao vỗ tay. Mấy em gái hộp đêm cũng tỏ ra rất phối hợp, thỉnh thoảng dâng môi thơm Tam đường chủ. Tam đường chủ cười ha hả, vui vẻ dị thường, càng gắng sức hát.
Bỗng nhiên, tiếng còi báo động kéo lên, cửa phòng hát bị đẩy ra, một nhân viên phục vụ lo lắng nói:
- Không xong rồi, cháy rồi, mọi người hãy mau chóng rời khỏi đây.
Nghe báo cháy, đám người Phủ Đầu bang ngày thường ngang ngược càn quấy vội hoảng loạn cả lên, cho dù có ngạo mạn đến mấy, thì cũng vẫn biết sợ thần hỏa.
Vào lúc này, gian phòng đã có một chút khói nhẹ nhàng bay vào, Tam đường chủ vội ném micro, quát:
- Đi!
Một tên thủ hạ vẫn không quên nịnh hót, hô:
- Thủ lĩnh đi trước đi.
Tam đường chủ hơi sững sờ, tên này quả thực có trình độ, hôm nào phải cất nhắc gã. Tuy rằng trong nội tâm Tam đường chủ nghĩ vậy, nhưng bước chân không dừng lại, vội tông cửa xông ra, ngoài cửa đã có rất nhiều người đang chạy tán loạn rồi.
Người phục vụ ở cửa vội vàng kéo Tam đường chủ nói:
- Đi hướng này, bên này có một lối thoát hiểm.
Tam đường chủ không nghi ngờ gì, vội vàng chạy theo người phục vụ, bảy tám vòng cua, thủ hạ sau lưng đã mất hút từ lâu, đi vào một cái sân thượng, nhân viên phục vụ mỉm cười, nói nhỏ:
- Tam đường chủ, đến nơi rồi!
Tam đường chủ hơi sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị đẩy một cái, cơ thể phá vỡ thanh chắn bảo vệ đã rỉ, ngã xuống lầu cao mấy chục mét dưới đèn sáng trưng, biến thành một đống thịt vụn.
/781
|