Sở Thiên lại tiến lên trước một bước, một lần nữa hỏi dồn:
- Chị Lệ, cuối cùng là không chịu gọi cuộc điện thoại này sao? Hay là không dám gọi? Hay là không có chỗ để gọi?
Bỗng nhiên, Sở Thiên nghiêm nghị quát:
- Chị Lệ nói rằng người con gái bên cạnh ta là giả mạo, nhưng không tìm ra Diệp tiểu thư thật sự để thuyết phục mọi người.
Sở Thiên lại ép thêm một bước nữa, giọng nói lại được nâng cao hơn nữa:
- Chẳng lẽ Diệp tiểu thư thật sự bị cô giết rồi sao?
Trong lòng chị Lệ bỗng nhiên hoảng loạn, những lời này đâm trúng tim đen của chị ta. Nhưng lúc giết người không chút nương tay nhưng không có nghĩa trong lòng không có gì phải sợ hãi. Tuy nhiên, chị ta vẫn miệng hùm gan sứa quát lại:
- Thiếu soái nói bậy bạ gì vậy? Tôi sao có thể giết em gái của mình được?
Lòng Trường Tôn Tử Quân cũng không khỏi luống cuống, có một dự cảm cực kỳ không tốt bắt đầu nảy sinh.
Sở Thiên hừ một tiếng nặng nề, mắt đối mắt, miệng đối miệng, ngữ khí tăng nhanh:
- Nếu muốn người không biết, quỷ không hay, trừ phi mình đừng làm. Có người từng ở Đại Tiền Vãn, thời điểm bốn năm giờ sáng, ở trên tàu chở khách Vạn Thương nhìn thấy chính tay cô đẩy Diệp tiểu thư xuống biển rộng mênh mông, có đúng không?
Chị Lệ hoàn toàn hoảng loạn rồi, không ngờ chuyện do chính mình làm lại bị người khác biết, nhưng vẫn hét lên điên cuồng:
- Không phải. Ta...ta không có. Ta không đẩy cô ta.
Sở Thiên không cho chị Lệ kịp lấy lại tinh thần, giọng nói mạnh mẽ áp chế kinh người quát:
- Cô có. Chính là cô. Đêm đó ánh trăng sáng soi rõ người, đêm như ngày, có thể phân biệt được, lại có người rõ ràng nhận ra cô, chính là cô. Là chị Lệ đã đẩy Diệp Tiếu Cần xuống biển.
Chị Lệ cơ hồ gần như sụp đổ, chuyện làm trái với lương tâm lại bị Sở Thiên nhắc tới, giáng cho chị ta một đòn hung dữ, hoàn toàn mất đi khả năng nhận định, không lựa lời phản bác, nói:
- Nói bậy, nói bậy, đêm ta đẩy cô ta xuống không có trăng.
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh sợ, đúng là chị Lệ đã giết Diệp tiểu thư, quả nhiên bụng dạ khó lường, đám Bang Phủ Đầu càng bi phẫn vô cùng. Tuy bọn chúng đối với Diệp Tiếu Cần không có ấn tượng gì, nhưng dù thế nào cũng là con gái ruột của Diệp Tam Tiếu. Chị Lệ ra tay độc ác như vậy, chẳng phải là khiến cho người khác rợn người sao? Trường Tôn Tử Quân càng phẫn nộ đến cực điểm, bản thân có lẽ nên sớm ngăn cản Sở Thiên, thậm chí làm nhiễu loạn lễ truy điệu, cũng còn tốt hơn nhiều so với cục diện bây giờ. Sắc mặt Trường Tôn Cẩn Thành cũng hoàn toàn tối sầm lại, quân cờ mật nhiều năm nay lại bị Sở Thiên dễ dàng phơi bày ra như vậy, làm cho kế hoạch nhất thống bến Thượng Hải của bọn họ thất bại trong gang tấc. Trường Tôn Cẩn Thành hận không thể ngay lập tức ra tay bóp chết Sở Thiên.
Lúc này Sở Thiên “ôi” một tiếng, vỗ vỗ trán, tựa hồ như thấy không phải với chị Lệ, nói:
- Thật là ngại quá, tôi quên mất là đêm đó không có trăng. Xin lỗi, xin lỗi nhé!
Bọn Bát Gia tất cả đều dở khóc dở cười. Cái tên Sở Thiên này, gan dạ sáng suốt hơn người, thân thủ hơn người, tâm tư lại cũng hơn người ta một bậc, nhưng cân não mới là trò xuất sắc. Các lão đại của tiểu bang phái khác nhìn thấy biểu hiện của Sở Thiên thì càng âm thầm lấy làm lạ. Cái tên Sở Thiên này xuất hiện vào lúc nào, lại còn dám trước mặt mọi người vì bang Phủ Đầu mà vạch trần hành vi vô sỉ của chị Lệ, không sợ chị Lệ trả thù sao? Quả thật là có vài phần can đảm.
Đúng lúc này tiếng nhạc tang tạm ngưng, âm thanh truyền đến lại là đoạn đối thoại của chị Lệ và Trường Tôn Tử Quân, lúc nghe đến đoạn: “Như thế rất tốt, Lệ, cậu phải nhanh chóng khống chế hoàn toàn bang Phủ Đầu, sau đó hai chúng ta hợp tác với nhau, thông qua thời kỳ hợp tác, hóa giải cừu hận, cuối cùng cậu đem bang Phủ Đầu quy thuận Tương bang, như vậy ván cờ chúng ta thiết lập nhiều năm sẽ có một kết thúc viên mãn rồi”, thì xúc cảm của đám Bang Phủ Đầu đã dâng lên mãnh liệt, tựa hồ như muốn nuốt sống chị Lệ, Trường Tôn Cẩn Thành và Trường Tôn Tử Quân. Trường Tôn Tử Quân vội vàng phát tín hiệu cầu cứu, mấy chục tên cảnh sát ở bên ngoài nhìn thấy bên trong bắt đầu loạn cả lên, vội quăng tàn thuốc, dừng nói chuyện, xông vào trong. Sau đó hơn hai trăm tên tinh nhuệ của Tương bang cũng xông vào bảo hộ. Bọn bang Phủ Đầu vừa nhìn thấy Trường Tôn Tử Quân sớm có sắp xếp, lập tức tuôn ra sự phẫn nộ đang bị kìm nén, không để ý đang có cảnh sát ở hiện trường, nhào lên, chỉ trong nháy mắt cả linh đường biến thành một bãi hỗn loạn.
Bọn Sở Thiên lúc này đang đi ra bên ngoài linh đường, tránh thoát nơi ghế bay tứ phía loạn cào cào lên. Hắn khẽ cười với bọn Hải Tử, nói:
- Để bọn chúng đánh nhau cho đã đi, dù sao cũng không có binh khí gì, dùng nắm đấm, ghế nện thì chết không bao nhiêu người đâu. Nói nhiều như vậy, bận rộn lâu như vậy, nên quay về ăn cơm thôi, tiếp sau này chỉ sợ có rất nhiều rất nhiều việc phải làm đây, bắt đầu từ hôm nay các huynh đệ Soái Quân sẽ bận rộn hơn, cũng sẽ đông hơn nhiều.
Quang Tử sờ sờ cái đầu trọc của mình, mang theo nghi vấn trong lòng hỏi:
- Tam đệ, thật ra em hà tất phải lòng vòng nhiều như vậy chứ? Cứ trực tiếp mang cuộn băng ghi âm cuộc điện thoại ra phát chẳng phải là được rồi sao?
Sở Thiên lắc đầu, thản nhiên nói:
- Loại băng ghi âm này ngay cả tòa án cũng không chấp nhận, nếu mình mang nó phát ra trước, thì sẽ nói là do chúng ta chế tạo ra, lập tức đánh rắn động cỏ, lại để cho bọn chị Lệ suy nghĩ được lời bào chữa, thậm chí trả đũa chúng ta. Nên trước tiên phải bức cho chị Lệ hoảng loạn, không cẩn thận nói ra sự thật, sau đó dùng cái băng ghi âm này làm bằng chứng, vậy mới là chứng cớ xác thực hoàn toàn.
Bọn Hải Tử và Quang Tử lúc này mới chợt hiểu ra gật gật đầu, bội phục nhìn Sở Thiên, trong lời nói như bông đùa của Tam đệ, không chỉ đem kế hoạch của bọn Trường Tôn Cẩn Thành phá hoại hoàn toàn, mà tâm tư còn sâu như thế, thật sự làm người ta thán phục.
Không ai biết Phủ Đầu bang và Tương bang hỗn chiến thành ra thế nào nữa, chỉ nghe nói mấy tên cảnh sát đó bị đánh tới mức răng rơi đầy đất. Ngay cả Trường Tôn Tử Quân và chị Lệ cũng bị dính chưởng, có thể tưởng tượng tình cảnh hỗn loạn đó. Thời điểm Sở Thiên nghe mấy huynh đệ Soái Quân báo tin về, miệng đang đầy dầu mỡ cắn cái đùi gà, Hải Tử và Quang Tử ở bên cạnh nhìn bộ dáng thô tục của Sở Thiên, vẻ nho nhã lạnh nhạt không biết biến đi đâu mất rồi. Sở Thiên lắc đầu, cười cười nói:
- Hai anh, hôm nay chẳng phải là nên vui vẻ hay sao? Tưởng tượng đến nét mặt của chị Lệ và bọn Trường Tôn Tử Quân, đến bây giờ em vẫn còn thấy buồn cười, cũng không biết là bọn chúng đã thoát khỏi cửa đó hay chưa?
Quang Tử và Hải Tử cùng cười ha hả, nghĩ đến chị Lệ nước mắt không cần nặn cũng tự chảy rồi, còn bị bang Phủ Đầu đánh cho mấy quyền, trong lòng liền vô cùng cao hứng.
Sở Thiên cắn hết đùi gà, dùng khăn lau lau tay, đúng lúc định lấy cái đùi gà thứ hai, một huynh đệ Soái Quân thần sắc khẩn trương chạy vào báo cáo:
- Thiếu Soái, hơn hai trăm tên đệ tử bang Phủ Đầu đang tiến đến Thủy Tạ Hoa Đô, các huynh đệ đang canh phòng ở các cửa.
Quang Tử và Hải Tử hơi kinh ngạc, đứng lên, nhìn Sở Thiên, cùng đồng thanh nói:
- Tam đệ, xem ra lại muốn liều mạng nữa rồi.
Sở Thiên mỉm cười, vẫn cầm cái đùi gà thứ hai, đứng lên, vừa cắn vừa thản nhiên nói:
- Mở cửa, đón khách!
Quang Tử, Hải Tử, còn có một vài huynh đệ ở bên cạnh hết sức kinh ngạc: tiếp khách ư? Tiếp khách gì chứ? Nhưng nhìn thấy Sở Thiên đã đi ra ngoài rồi, bọn họ vội vàng nhanh chân đi theo xem kết cục.
Các cửa sắt của Thủy Tạ Hoa Đô đang đóng chặt, hơn trăm tên Soái Quân cầm đao bày trận sẵn sàng nghinh chiến, trên mặt đầy vẻ khẩn trương nhưng không có chút gì sợ hãi. Bọn họ trước đây không sợ bang Phủ Đầu đông người, bây giờ đã có Sở Thiên rồi thì càng không sợ. Hơn ba trăm người của bang Phủ Đầu đứng ở ngoài cửa sắt, thanh thế rất lớn, nhưng trong tay đều không cầm theo binh khí gì, trên mặt không hề có chút hung thần ác sát gì, cũng không làm ồn, đều yên tĩnh đứng ở ngoài cửa, tựa hồ như đang chờ đợi điều gì đó.
Sở Thiên mỉm cười, lòng thầm nghĩ: đợi lâu như vậy, rốt cuộc đã tới.
Sở Thiên dùng chiếc khăn tay Quang Tử đưa tới lau lau tay, miệng nở nụ cười thân thiện rồi hô:
- Mở cửa, đón khách.
Tất cả đều sững sỡ. Có hơn hai trăm bang chúng Phủ Đầu bang ở đây, liệu mở cửa có mạo hiểm quá không? Nhưng đám thuộc hạ Soái Quân tin tưởng vào sự sáng suốt gan dạ cùng thân thủ siêu phàm của Sở Thiên, nên vẫn cẩn thận từ từ mở cửa ra, dao bầu trong tay vẫn nắm chặt, chỉ cần có lệnh lập tức chém cho bọn Phủ Đầu bang lăn xuống đất.
Bang chúng Phủ Đầu bang thấy cửa mở ra, không ào vào, mà đi rất chậm, đến khi cách Sở Thiên chừng 2m, đồng loạt quỳ xuống, cung kính, trăm người như một:
- Chúng tôi, 273 người, còn có 248 người bị thương không thể tự mình đến đây được, xin đầu nhập vào Soái Quân, hy vọng Thiếu soái không chấp nhặt hiềm khích lúc trước, khoan hồng độ lượng, thu nhận chúng tôi.
Hải Tử, Quang Tử và hơn một trăm gã đàn ông Soái Quân trong lòng kinh ngạc. Hơn năm trăm bang chúng Phủ Đầu bang này đầu nhập Soái Quân thật sao? Phải biết rằng đây là hơn 500 người, muốn tìm được chừng ấy đồ chúng thì chẳng biết phải tốn bao nhiêu công sức tiền của. Huống chi bang chúng Phủ Đầu bang lớn hơn Soái Quân rất nhiều, xưa nay chỉ nghe nói cá lớn nuốt cá bé, chưa từng nghe nói người đông đầu nhập vào người ít. Trong lòng bọn họ không khỏi phấn chấn. Nếu như Soái Quân quả thực có được thêm 500 người này, lập tức trở thành bang phái lớn nhất nhì Thượng Hải rồi. Chuyện nhất thống Thượng Hải có lẽ sẽ không còn xa.
Sở Thiên sớm đã lường tới việc người của Phủ Đầu bang sẽ đến quy thuận, nếu không cũng sẽ không tốn công tốn sức như thế tại lễ tang. Giờ phút này Phủ Đầu bang như rắn mất đầu, người tuy nhiều, nhưng lại hỗn loạn, căn bản khó có thể đối kháng Tương bang. Nếu để Tương bang mà mình thống hận chậm rãi chiếm đoạt hoặc là xơi tái, chi bằng đầu nhập vào Soái Quân. Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ cái mũi, nói:
- Nếu như mọi người thành tâm đầu nhập, như vậy mọi người sẽ là phần tử của Soái Quân. Sở Thiên sẽ xem mọi người như huynh đệ sinh tử. Về sau chúng ta kề vai chiến đấu, sống chết có nhau.
Lập tức hắn đổi giọng, uy nghiêm nói tiếp:
- Nếu như chỉ là muốn trà trộn vào để dở trò quỷ, vậy nên tranh thủ thời gian rời khỏi, miễn cho chính mình trở thành oan hồn trên núi này, phải biết rằng, đao kiếm của Soái Quân cho tới bây giờ đều sắc bén vô cùng.
Gần ba trăm người Phủ Đầu bang một lần nữa cùng kêu lên:
- Chúng ta kính trọng Thiếu soái, thành tâm quy thuận Soái Quân, nếu như có dị tâm, trời tru đất diệt, vạn kiếp bất phục.
Sở Thiên gật gật đầu, hô:
- Tốt, tốt, tốt, mọi người từ nay về sau là huynh đệ Soái Quân, tất cả ân oán ngày xưa xóa bỏ, hi vọng chúng ta đồng tâm hiệp lực, vì Soái Quân, vì cả đời vinh hoa của chính mình.
Hơn bốn trăm người cao giọng hô vang:
- Nguyện cùng Thiếu soái kề vai chiến đấu, đến chết không dời.
Sở Thiên cứ như vậy dễ dàng hợp nhất Phủ Đầu bang hơn năm trăm người. Nhiều lão đại Bến Thượng Hải đến khi rời giường mới phát hiện, Phủ Đầu bang từng phong vân một cõi trong vòng một đêm tan thành mây khói. Toàn bộ Phủ Đầu bang đổi thành cờ hiệu Soái Quân. Bọn họ nhớ lại tại tang lễ đột nhiên xuất hiện 'Soái Quân' Sở Thiên, Quang Tử, Hải Tử, không khỏi thầm giật mình. Tiểu tử kia thế tới hung mãnh, trong vòng một đêm vậy mà hợp nhất Phủ Đầu bang hơn năm trăm người, trở thành bang phái lớn thứ hai Thượng Hải, thật sự không nên xem nhẹ.
Có một số tiểu bang bắt đầu lo lắng địa vị và lợi ích của mình, dứt khoát cắn răng một cái đầu nhập vào Tương bang. Dù sao Tương bang cũng là bang phái lâu đời, thực lực và kinh nghiệm đầy mình. Soái Quân vốn không hiểu rõ, rời xa thì tốt hơn. Kể từ đó, Tương bang mấy ngày nay cũng vô cùng cao hứng. Tuy Sở Thiên hợp nhất Phủ Đầu bang hơn năm trăm người, phá hủy kế hoạch của Trường Tôn Cẩn Thành, nhưng mấy ngày nay bởi vì lo lắng Soái Quân mà các bang phái nhỏ lục tục đầu nhập vào Tương bang cộng lại cũng có hơn hai trăm người, vô hình trung địa bàn và nhân số khuếch trương lớn như vậy, sao có thể không cao hứng?
Cho nên hơn mười ngày tiếp theo, toàn bộ Thượng Hải đều rất yên tĩnh, nhưng ai cũng biết rõ dưới đáy đại dương kia đã ngầm có phong ba, đợi đến khi xử lỷ thỏa đáng nội bộ, Soái Quân và Tương bang tranh đấu, là chuyện không thể vãn hồi.
Sở Thiên mười mấy ngày nay không bận tâm chuyện gì cả. Hắn biết Tương bang tạm thời cũng sẽ không có hành động gì. Những ngày này tất cả mọi người nguyên khí đại thương, đều tập trung chiêu binh mãi mã, tích lũy năng lượng, sau đó mới có thể tiến hành một trận chiến. Hắn lại để cho Hải Tử và Quang Tử xử lý mọi chuyện lớn nhỏ của Soái Quân, cái gì mà bang quy, phân phối người quản lý địa bàn, liên lạc các bang phái có cảm tình… những việc này hắn chẳng muốn đi quản. Hải Tử và Quang Tử tại Tương bang lăn lộn nhiều năm như vậy, so với mình có kinh nghiệm hơn nhiều, mình cần gì phải mua dây buộc bụng? Cho nên mười mấy ngày nay Sở Thiên chỉ làm chuyện, đó là học lái xe. Sở Thiên phát hiện lái xe rất hữu dụng, ít nhất là nhanh hơn so với hai cái đùi, hơn nữa, sẽ không tốn sức.
Sở Thiên nhìn xem Thiên Dưỡng Sinh thao tác mấy lần, cũng đã có thể chạy ra chạy vào quanh Thủy Tạ Hoa Đô. Huynh đệ Soái Quân không khỏi cảm thán Sở Thiên quả thực thông minh tuyệt đỉnh. Mà cách Thiên Dưỡng Sinh hướng dẫn hắn học lái xe, cũng thật sự là chưa từng có ai. Thiên Dưỡng Sinh dạy Sở Thiên lái xe bằng cái giọng vô cảm lạnh băng: "Chân ga." "Phanh" "Gương” … tất cả đều là danh từ, tuyệt đối không có động từ nào, thậm chí ngữ khí trợ từ cũng không có.
Chạng vạng tối, Hải Tử và Quang Tử đều ở bên ngoài vẫn chưa về, Sở Thiên chạy tới chạy lui ở cửa ra vào, bống nhiên cao hứng lái chiếc xe Audi Bát Gia cho xuống núi, trong ánh mắt kinh ngạc của huynh đệ Soái Quân, trong sự lo lắng Thiếu soái chưa có giấy phép lái xe. Nhưng bọn họ cũng chỉ có thể cầu nguyện cho sự bình an của người dân ở Thượng Hải mà thôi.
Sở Thiên đỗ xe tại một khu tắm xông hơi có tên 'Dạ Lai Lãng'. Hắn sờ sờ túi tiền, quyết định xa xỉ một lần, vì vậy ưỡn ngực, hăng hái tiến vào.
Nhân viên tiếp tân ở cửa nhìn thấy Sở Thiên thì sững sờ. Tuổi còn trẻ vậy mà đến đây? Cô nàng lập tức nhìn thấy con Audi phía sau Sở Thiên, thầm nghĩ đây đúng là con cháu nhà giàu trốn nhà tầm hoan tác nhạc, vì vậy trên mặt lập tức nở nụ cười quyến rũ, ngọt ngào nói:
- Em trai, bên này nè.
Vừa nói vừa cố ý cúi người để lộ khe hở sâu hun hút, lúc ẩn lúc hiện.
Sở Thiên bỗng nhiên cảm giác có một ánh mắt âm thầm chăm chú nhìn mình, trong nội tâm bắt đầu đề cao cảnh giác.
- Chị Lệ, cuối cùng là không chịu gọi cuộc điện thoại này sao? Hay là không dám gọi? Hay là không có chỗ để gọi?
Bỗng nhiên, Sở Thiên nghiêm nghị quát:
- Chị Lệ nói rằng người con gái bên cạnh ta là giả mạo, nhưng không tìm ra Diệp tiểu thư thật sự để thuyết phục mọi người.
Sở Thiên lại ép thêm một bước nữa, giọng nói lại được nâng cao hơn nữa:
- Chẳng lẽ Diệp tiểu thư thật sự bị cô giết rồi sao?
Trong lòng chị Lệ bỗng nhiên hoảng loạn, những lời này đâm trúng tim đen của chị ta. Nhưng lúc giết người không chút nương tay nhưng không có nghĩa trong lòng không có gì phải sợ hãi. Tuy nhiên, chị ta vẫn miệng hùm gan sứa quát lại:
- Thiếu soái nói bậy bạ gì vậy? Tôi sao có thể giết em gái của mình được?
Lòng Trường Tôn Tử Quân cũng không khỏi luống cuống, có một dự cảm cực kỳ không tốt bắt đầu nảy sinh.
Sở Thiên hừ một tiếng nặng nề, mắt đối mắt, miệng đối miệng, ngữ khí tăng nhanh:
- Nếu muốn người không biết, quỷ không hay, trừ phi mình đừng làm. Có người từng ở Đại Tiền Vãn, thời điểm bốn năm giờ sáng, ở trên tàu chở khách Vạn Thương nhìn thấy chính tay cô đẩy Diệp tiểu thư xuống biển rộng mênh mông, có đúng không?
Chị Lệ hoàn toàn hoảng loạn rồi, không ngờ chuyện do chính mình làm lại bị người khác biết, nhưng vẫn hét lên điên cuồng:
- Không phải. Ta...ta không có. Ta không đẩy cô ta.
Sở Thiên không cho chị Lệ kịp lấy lại tinh thần, giọng nói mạnh mẽ áp chế kinh người quát:
- Cô có. Chính là cô. Đêm đó ánh trăng sáng soi rõ người, đêm như ngày, có thể phân biệt được, lại có người rõ ràng nhận ra cô, chính là cô. Là chị Lệ đã đẩy Diệp Tiếu Cần xuống biển.
Chị Lệ cơ hồ gần như sụp đổ, chuyện làm trái với lương tâm lại bị Sở Thiên nhắc tới, giáng cho chị ta một đòn hung dữ, hoàn toàn mất đi khả năng nhận định, không lựa lời phản bác, nói:
- Nói bậy, nói bậy, đêm ta đẩy cô ta xuống không có trăng.
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh sợ, đúng là chị Lệ đã giết Diệp tiểu thư, quả nhiên bụng dạ khó lường, đám Bang Phủ Đầu càng bi phẫn vô cùng. Tuy bọn chúng đối với Diệp Tiếu Cần không có ấn tượng gì, nhưng dù thế nào cũng là con gái ruột của Diệp Tam Tiếu. Chị Lệ ra tay độc ác như vậy, chẳng phải là khiến cho người khác rợn người sao? Trường Tôn Tử Quân càng phẫn nộ đến cực điểm, bản thân có lẽ nên sớm ngăn cản Sở Thiên, thậm chí làm nhiễu loạn lễ truy điệu, cũng còn tốt hơn nhiều so với cục diện bây giờ. Sắc mặt Trường Tôn Cẩn Thành cũng hoàn toàn tối sầm lại, quân cờ mật nhiều năm nay lại bị Sở Thiên dễ dàng phơi bày ra như vậy, làm cho kế hoạch nhất thống bến Thượng Hải của bọn họ thất bại trong gang tấc. Trường Tôn Cẩn Thành hận không thể ngay lập tức ra tay bóp chết Sở Thiên.
Lúc này Sở Thiên “ôi” một tiếng, vỗ vỗ trán, tựa hồ như thấy không phải với chị Lệ, nói:
- Thật là ngại quá, tôi quên mất là đêm đó không có trăng. Xin lỗi, xin lỗi nhé!
Bọn Bát Gia tất cả đều dở khóc dở cười. Cái tên Sở Thiên này, gan dạ sáng suốt hơn người, thân thủ hơn người, tâm tư lại cũng hơn người ta một bậc, nhưng cân não mới là trò xuất sắc. Các lão đại của tiểu bang phái khác nhìn thấy biểu hiện của Sở Thiên thì càng âm thầm lấy làm lạ. Cái tên Sở Thiên này xuất hiện vào lúc nào, lại còn dám trước mặt mọi người vì bang Phủ Đầu mà vạch trần hành vi vô sỉ của chị Lệ, không sợ chị Lệ trả thù sao? Quả thật là có vài phần can đảm.
Đúng lúc này tiếng nhạc tang tạm ngưng, âm thanh truyền đến lại là đoạn đối thoại của chị Lệ và Trường Tôn Tử Quân, lúc nghe đến đoạn: “Như thế rất tốt, Lệ, cậu phải nhanh chóng khống chế hoàn toàn bang Phủ Đầu, sau đó hai chúng ta hợp tác với nhau, thông qua thời kỳ hợp tác, hóa giải cừu hận, cuối cùng cậu đem bang Phủ Đầu quy thuận Tương bang, như vậy ván cờ chúng ta thiết lập nhiều năm sẽ có một kết thúc viên mãn rồi”, thì xúc cảm của đám Bang Phủ Đầu đã dâng lên mãnh liệt, tựa hồ như muốn nuốt sống chị Lệ, Trường Tôn Cẩn Thành và Trường Tôn Tử Quân. Trường Tôn Tử Quân vội vàng phát tín hiệu cầu cứu, mấy chục tên cảnh sát ở bên ngoài nhìn thấy bên trong bắt đầu loạn cả lên, vội quăng tàn thuốc, dừng nói chuyện, xông vào trong. Sau đó hơn hai trăm tên tinh nhuệ của Tương bang cũng xông vào bảo hộ. Bọn bang Phủ Đầu vừa nhìn thấy Trường Tôn Tử Quân sớm có sắp xếp, lập tức tuôn ra sự phẫn nộ đang bị kìm nén, không để ý đang có cảnh sát ở hiện trường, nhào lên, chỉ trong nháy mắt cả linh đường biến thành một bãi hỗn loạn.
Bọn Sở Thiên lúc này đang đi ra bên ngoài linh đường, tránh thoát nơi ghế bay tứ phía loạn cào cào lên. Hắn khẽ cười với bọn Hải Tử, nói:
- Để bọn chúng đánh nhau cho đã đi, dù sao cũng không có binh khí gì, dùng nắm đấm, ghế nện thì chết không bao nhiêu người đâu. Nói nhiều như vậy, bận rộn lâu như vậy, nên quay về ăn cơm thôi, tiếp sau này chỉ sợ có rất nhiều rất nhiều việc phải làm đây, bắt đầu từ hôm nay các huynh đệ Soái Quân sẽ bận rộn hơn, cũng sẽ đông hơn nhiều.
Quang Tử sờ sờ cái đầu trọc của mình, mang theo nghi vấn trong lòng hỏi:
- Tam đệ, thật ra em hà tất phải lòng vòng nhiều như vậy chứ? Cứ trực tiếp mang cuộn băng ghi âm cuộc điện thoại ra phát chẳng phải là được rồi sao?
Sở Thiên lắc đầu, thản nhiên nói:
- Loại băng ghi âm này ngay cả tòa án cũng không chấp nhận, nếu mình mang nó phát ra trước, thì sẽ nói là do chúng ta chế tạo ra, lập tức đánh rắn động cỏ, lại để cho bọn chị Lệ suy nghĩ được lời bào chữa, thậm chí trả đũa chúng ta. Nên trước tiên phải bức cho chị Lệ hoảng loạn, không cẩn thận nói ra sự thật, sau đó dùng cái băng ghi âm này làm bằng chứng, vậy mới là chứng cớ xác thực hoàn toàn.
Bọn Hải Tử và Quang Tử lúc này mới chợt hiểu ra gật gật đầu, bội phục nhìn Sở Thiên, trong lời nói như bông đùa của Tam đệ, không chỉ đem kế hoạch của bọn Trường Tôn Cẩn Thành phá hoại hoàn toàn, mà tâm tư còn sâu như thế, thật sự làm người ta thán phục.
Không ai biết Phủ Đầu bang và Tương bang hỗn chiến thành ra thế nào nữa, chỉ nghe nói mấy tên cảnh sát đó bị đánh tới mức răng rơi đầy đất. Ngay cả Trường Tôn Tử Quân và chị Lệ cũng bị dính chưởng, có thể tưởng tượng tình cảnh hỗn loạn đó. Thời điểm Sở Thiên nghe mấy huynh đệ Soái Quân báo tin về, miệng đang đầy dầu mỡ cắn cái đùi gà, Hải Tử và Quang Tử ở bên cạnh nhìn bộ dáng thô tục của Sở Thiên, vẻ nho nhã lạnh nhạt không biết biến đi đâu mất rồi. Sở Thiên lắc đầu, cười cười nói:
- Hai anh, hôm nay chẳng phải là nên vui vẻ hay sao? Tưởng tượng đến nét mặt của chị Lệ và bọn Trường Tôn Tử Quân, đến bây giờ em vẫn còn thấy buồn cười, cũng không biết là bọn chúng đã thoát khỏi cửa đó hay chưa?
Quang Tử và Hải Tử cùng cười ha hả, nghĩ đến chị Lệ nước mắt không cần nặn cũng tự chảy rồi, còn bị bang Phủ Đầu đánh cho mấy quyền, trong lòng liền vô cùng cao hứng.
Sở Thiên cắn hết đùi gà, dùng khăn lau lau tay, đúng lúc định lấy cái đùi gà thứ hai, một huynh đệ Soái Quân thần sắc khẩn trương chạy vào báo cáo:
- Thiếu Soái, hơn hai trăm tên đệ tử bang Phủ Đầu đang tiến đến Thủy Tạ Hoa Đô, các huynh đệ đang canh phòng ở các cửa.
Quang Tử và Hải Tử hơi kinh ngạc, đứng lên, nhìn Sở Thiên, cùng đồng thanh nói:
- Tam đệ, xem ra lại muốn liều mạng nữa rồi.
Sở Thiên mỉm cười, vẫn cầm cái đùi gà thứ hai, đứng lên, vừa cắn vừa thản nhiên nói:
- Mở cửa, đón khách!
Quang Tử, Hải Tử, còn có một vài huynh đệ ở bên cạnh hết sức kinh ngạc: tiếp khách ư? Tiếp khách gì chứ? Nhưng nhìn thấy Sở Thiên đã đi ra ngoài rồi, bọn họ vội vàng nhanh chân đi theo xem kết cục.
Các cửa sắt của Thủy Tạ Hoa Đô đang đóng chặt, hơn trăm tên Soái Quân cầm đao bày trận sẵn sàng nghinh chiến, trên mặt đầy vẻ khẩn trương nhưng không có chút gì sợ hãi. Bọn họ trước đây không sợ bang Phủ Đầu đông người, bây giờ đã có Sở Thiên rồi thì càng không sợ. Hơn ba trăm người của bang Phủ Đầu đứng ở ngoài cửa sắt, thanh thế rất lớn, nhưng trong tay đều không cầm theo binh khí gì, trên mặt không hề có chút hung thần ác sát gì, cũng không làm ồn, đều yên tĩnh đứng ở ngoài cửa, tựa hồ như đang chờ đợi điều gì đó.
Sở Thiên mỉm cười, lòng thầm nghĩ: đợi lâu như vậy, rốt cuộc đã tới.
Sở Thiên dùng chiếc khăn tay Quang Tử đưa tới lau lau tay, miệng nở nụ cười thân thiện rồi hô:
- Mở cửa, đón khách.
Tất cả đều sững sỡ. Có hơn hai trăm bang chúng Phủ Đầu bang ở đây, liệu mở cửa có mạo hiểm quá không? Nhưng đám thuộc hạ Soái Quân tin tưởng vào sự sáng suốt gan dạ cùng thân thủ siêu phàm của Sở Thiên, nên vẫn cẩn thận từ từ mở cửa ra, dao bầu trong tay vẫn nắm chặt, chỉ cần có lệnh lập tức chém cho bọn Phủ Đầu bang lăn xuống đất.
Bang chúng Phủ Đầu bang thấy cửa mở ra, không ào vào, mà đi rất chậm, đến khi cách Sở Thiên chừng 2m, đồng loạt quỳ xuống, cung kính, trăm người như một:
- Chúng tôi, 273 người, còn có 248 người bị thương không thể tự mình đến đây được, xin đầu nhập vào Soái Quân, hy vọng Thiếu soái không chấp nhặt hiềm khích lúc trước, khoan hồng độ lượng, thu nhận chúng tôi.
Hải Tử, Quang Tử và hơn một trăm gã đàn ông Soái Quân trong lòng kinh ngạc. Hơn năm trăm bang chúng Phủ Đầu bang này đầu nhập Soái Quân thật sao? Phải biết rằng đây là hơn 500 người, muốn tìm được chừng ấy đồ chúng thì chẳng biết phải tốn bao nhiêu công sức tiền của. Huống chi bang chúng Phủ Đầu bang lớn hơn Soái Quân rất nhiều, xưa nay chỉ nghe nói cá lớn nuốt cá bé, chưa từng nghe nói người đông đầu nhập vào người ít. Trong lòng bọn họ không khỏi phấn chấn. Nếu như Soái Quân quả thực có được thêm 500 người này, lập tức trở thành bang phái lớn nhất nhì Thượng Hải rồi. Chuyện nhất thống Thượng Hải có lẽ sẽ không còn xa.
Sở Thiên sớm đã lường tới việc người của Phủ Đầu bang sẽ đến quy thuận, nếu không cũng sẽ không tốn công tốn sức như thế tại lễ tang. Giờ phút này Phủ Đầu bang như rắn mất đầu, người tuy nhiều, nhưng lại hỗn loạn, căn bản khó có thể đối kháng Tương bang. Nếu để Tương bang mà mình thống hận chậm rãi chiếm đoạt hoặc là xơi tái, chi bằng đầu nhập vào Soái Quân. Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ cái mũi, nói:
- Nếu như mọi người thành tâm đầu nhập, như vậy mọi người sẽ là phần tử của Soái Quân. Sở Thiên sẽ xem mọi người như huynh đệ sinh tử. Về sau chúng ta kề vai chiến đấu, sống chết có nhau.
Lập tức hắn đổi giọng, uy nghiêm nói tiếp:
- Nếu như chỉ là muốn trà trộn vào để dở trò quỷ, vậy nên tranh thủ thời gian rời khỏi, miễn cho chính mình trở thành oan hồn trên núi này, phải biết rằng, đao kiếm của Soái Quân cho tới bây giờ đều sắc bén vô cùng.
Gần ba trăm người Phủ Đầu bang một lần nữa cùng kêu lên:
- Chúng ta kính trọng Thiếu soái, thành tâm quy thuận Soái Quân, nếu như có dị tâm, trời tru đất diệt, vạn kiếp bất phục.
Sở Thiên gật gật đầu, hô:
- Tốt, tốt, tốt, mọi người từ nay về sau là huynh đệ Soái Quân, tất cả ân oán ngày xưa xóa bỏ, hi vọng chúng ta đồng tâm hiệp lực, vì Soái Quân, vì cả đời vinh hoa của chính mình.
Hơn bốn trăm người cao giọng hô vang:
- Nguyện cùng Thiếu soái kề vai chiến đấu, đến chết không dời.
Sở Thiên cứ như vậy dễ dàng hợp nhất Phủ Đầu bang hơn năm trăm người. Nhiều lão đại Bến Thượng Hải đến khi rời giường mới phát hiện, Phủ Đầu bang từng phong vân một cõi trong vòng một đêm tan thành mây khói. Toàn bộ Phủ Đầu bang đổi thành cờ hiệu Soái Quân. Bọn họ nhớ lại tại tang lễ đột nhiên xuất hiện 'Soái Quân' Sở Thiên, Quang Tử, Hải Tử, không khỏi thầm giật mình. Tiểu tử kia thế tới hung mãnh, trong vòng một đêm vậy mà hợp nhất Phủ Đầu bang hơn năm trăm người, trở thành bang phái lớn thứ hai Thượng Hải, thật sự không nên xem nhẹ.
Có một số tiểu bang bắt đầu lo lắng địa vị và lợi ích của mình, dứt khoát cắn răng một cái đầu nhập vào Tương bang. Dù sao Tương bang cũng là bang phái lâu đời, thực lực và kinh nghiệm đầy mình. Soái Quân vốn không hiểu rõ, rời xa thì tốt hơn. Kể từ đó, Tương bang mấy ngày nay cũng vô cùng cao hứng. Tuy Sở Thiên hợp nhất Phủ Đầu bang hơn năm trăm người, phá hủy kế hoạch của Trường Tôn Cẩn Thành, nhưng mấy ngày nay bởi vì lo lắng Soái Quân mà các bang phái nhỏ lục tục đầu nhập vào Tương bang cộng lại cũng có hơn hai trăm người, vô hình trung địa bàn và nhân số khuếch trương lớn như vậy, sao có thể không cao hứng?
Cho nên hơn mười ngày tiếp theo, toàn bộ Thượng Hải đều rất yên tĩnh, nhưng ai cũng biết rõ dưới đáy đại dương kia đã ngầm có phong ba, đợi đến khi xử lỷ thỏa đáng nội bộ, Soái Quân và Tương bang tranh đấu, là chuyện không thể vãn hồi.
Sở Thiên mười mấy ngày nay không bận tâm chuyện gì cả. Hắn biết Tương bang tạm thời cũng sẽ không có hành động gì. Những ngày này tất cả mọi người nguyên khí đại thương, đều tập trung chiêu binh mãi mã, tích lũy năng lượng, sau đó mới có thể tiến hành một trận chiến. Hắn lại để cho Hải Tử và Quang Tử xử lý mọi chuyện lớn nhỏ của Soái Quân, cái gì mà bang quy, phân phối người quản lý địa bàn, liên lạc các bang phái có cảm tình… những việc này hắn chẳng muốn đi quản. Hải Tử và Quang Tử tại Tương bang lăn lộn nhiều năm như vậy, so với mình có kinh nghiệm hơn nhiều, mình cần gì phải mua dây buộc bụng? Cho nên mười mấy ngày nay Sở Thiên chỉ làm chuyện, đó là học lái xe. Sở Thiên phát hiện lái xe rất hữu dụng, ít nhất là nhanh hơn so với hai cái đùi, hơn nữa, sẽ không tốn sức.
Sở Thiên nhìn xem Thiên Dưỡng Sinh thao tác mấy lần, cũng đã có thể chạy ra chạy vào quanh Thủy Tạ Hoa Đô. Huynh đệ Soái Quân không khỏi cảm thán Sở Thiên quả thực thông minh tuyệt đỉnh. Mà cách Thiên Dưỡng Sinh hướng dẫn hắn học lái xe, cũng thật sự là chưa từng có ai. Thiên Dưỡng Sinh dạy Sở Thiên lái xe bằng cái giọng vô cảm lạnh băng: "Chân ga." "Phanh" "Gương” … tất cả đều là danh từ, tuyệt đối không có động từ nào, thậm chí ngữ khí trợ từ cũng không có.
Chạng vạng tối, Hải Tử và Quang Tử đều ở bên ngoài vẫn chưa về, Sở Thiên chạy tới chạy lui ở cửa ra vào, bống nhiên cao hứng lái chiếc xe Audi Bát Gia cho xuống núi, trong ánh mắt kinh ngạc của huynh đệ Soái Quân, trong sự lo lắng Thiếu soái chưa có giấy phép lái xe. Nhưng bọn họ cũng chỉ có thể cầu nguyện cho sự bình an của người dân ở Thượng Hải mà thôi.
Sở Thiên đỗ xe tại một khu tắm xông hơi có tên 'Dạ Lai Lãng'. Hắn sờ sờ túi tiền, quyết định xa xỉ một lần, vì vậy ưỡn ngực, hăng hái tiến vào.
Nhân viên tiếp tân ở cửa nhìn thấy Sở Thiên thì sững sờ. Tuổi còn trẻ vậy mà đến đây? Cô nàng lập tức nhìn thấy con Audi phía sau Sở Thiên, thầm nghĩ đây đúng là con cháu nhà giàu trốn nhà tầm hoan tác nhạc, vì vậy trên mặt lập tức nở nụ cười quyến rũ, ngọt ngào nói:
- Em trai, bên này nè.
Vừa nói vừa cố ý cúi người để lộ khe hở sâu hun hút, lúc ẩn lúc hiện.
Sở Thiên bỗng nhiên cảm giác có một ánh mắt âm thầm chăm chú nhìn mình, trong nội tâm bắt đầu đề cao cảnh giác.
/781
|