Sở Thiên lắc đầu, người kia luôn chọn thời điểm mấu chốt để xuất hiện, thật đúng là thần thông quảng đại. Tuy nhiên, đây cũng chính là điều hắn muốn, ít nhất ông ta đến đây cục diện sẽ không quá hỗn loạn.
Đường Đại Long đã đứng dậy khỏi ghế, đi ra cửa đón. Lý Thần Châu ngẩng đầu đi thẳng vào. Ông ta tuy rằng cũng không cao lớn, nhưng toát ra một vẻ gì đó khá uy nghiêm, khiến người khác nhìn thấy là sợ.
- Anh Lý, đến Hàng Châu lúc nào vậy? Cũng không báo một tiếng để tôi đi đón.
Đường Đại Long tuy rằng trùm một cõi nhưng rốt cuộc vẫn phải dựa vào Lý Thần Châu, nên giọng điệu cực kỳ khiêm nhường.
Lý Thần Châu đảo mắt nhìn lướt qua mấy lượt đám người trong phòng, lại ngoảnh sang Đường Đại Long rồi mới hít nhẹ một hơi, trả lời:
- Tôi già rồi, vốn cũng không muốn tự hành hạ bản thân thế này. Nhưng quả thực là hết cách rồi. Long gia và Thiếu soái cùng ra mặt ‘mời’ đến Thủ đô, anh nói xem, tôi có thể không nể mặt hai người được không?
Trong lòng Đường Đại Long có chút hồi hộp. Tình cảnh này Lý Thần Châu đã biết hết, nếu không ông ta cũng không xuất hiện ở đây, nói ra những lời thâm ý cao xa như vậy. Vì thế bèn cười nói:
- Anh Lý nói đùa rồi, em và Thiếu soái chẳng qua chỉ là anh hùng trọng anh hùng cho nên mới cùng nhau tụ tập làm vài li rượu nhạt thôi mà. Mau mau, anh Lý, xin mời ngồi.
Sắc mặt Lý Thần Châu hơi chút dịu đi, tuy biết Đường Đại Long là lão hồ li giảo hoạt nhưng vẫn vạn lần không nên trêu chọc vào Sở Thiên. Không hề nghi ngờ, trêu vào hắn chính là tự mình diệt mình. Khi Lý Thần Châu biết Đường Đại Long tự tiện hành động, hạ độc thủ vài lần với Sở Thiên, còn thả bom ám sát tại buổi tiệc của Bát gia thì trong lòng hết sức tức giận. Nên biết rằng Sở Thiên nhất định sẽ trả thù, Đường Đại Long nhất định sẽ gặp phải tai họa.
Bất kể thế nào thì Đường Đại Long vẫn là một tập đoàn tài chính lớn thuộc phe cánh của bọn họ, ông ta phải phải cứu lão một mạng. Vì vậy sau khi chào hỏi lão gia tử, ông ta liền vội vàng bay tới Hàng Châu, vừa bước chân đến câu lạc bộ giải trí Thiên Đường đã nghe thấy một loạt tiếng giết, còn tưởng rằng đã nảy sinh một trận tàn sát, nào ngờ hiện tại xem ra không phải là cảnh ngươi chết ta sống, trong lòng cuối cùng cũng bớt lo hơn một chút.
Lý Thần Châu không ngồi ngay mà đi đến bên cạnh Sở Thiên, cười nói:
- Thiếu soái, đã lâu không gặp, không ngờ chỉ trong một tháng chúng ta đã chạm mặt mấy lần, mà mỗi lần Thiếu soái đều có sự thay đổi lớn, khiến cho Thần Châu vừa vui vừa bất ngờ, quả là anh hùng xuất thiếu niên.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:
- Tôi cũng không muốn xuất hiện ở đây, chẳng qua bữa tiệc của Bát gia bị người ta quấy rối, Sở Thiên đành phải đi làm chút việc mới có thể giải thích với Bát gia và anh em bạn bè trong giang hồ, có phải hay không Đội trưởng Lý?
Lý Thần Châu quét mắt nhìn Đường Đại Long, thấy sắc mặt lão ta vẫn hết sức bình tĩnh, không có chút thay đổi nào mới từ từ ngồi xuống một cái ghế. Tên trợ lý Chu Vinh Phát lập tức rót một chén rượu mời ông ta, sau đó lập tức lui ra đứng đằng sau.
- Thiếu soái, ở đây có hiểu lầm gì thì chúng ta hãy giải thích cho rõ.
Lý Thần Châu nâng ly rượu lên, nhìn Sở Thiên nói:
- Long gia cũng là một người nhiệt tình và hiếu khách, tôi nghĩ, ông ấy quả thực là muốn kết giao với Thiếu soái đấy.
Đường Đại Long biết Lý Thần Châu đang giúp mình giải quyết việc này, vì thế vội vàng mở lời phụ họa:
- Thiếu soái đúng là anh hùng thiếu niên, Đường Đại Long tôi nguyện giao tất cả quyền lợi ở Thượng Hải cho Thiếu soái.
Sở Thiên trong lòng cười thầm. Đường Đại Long sớm đã biết lợi nhuận tại Thượng Hải của lão rơi vào tay Soái Quân rồi còn cố ý thuận nước đẩy thuyền, cố tình tỏ vẻ không biết để biểu hiện sự hào phóng của mình, mình sao có thể chịu lỗ chứ? Huống chi nếu không phá tung cái lỗ hổng ở Hàng Châu này lên thì Soái Quân ở Giang Chiết sẽ khó lòng phát triển kế hoạch.
- Ông chủ Long, sống trên đời này tốt nhất vẫn là đôi bên cùng có lợi, bây giờ thế này được không?
Sở Thiên vụt đứng lên, đề xuất một chủ ý:
- Soái Quân đảm bảo cho quyền lợi hợp pháp của Long gia tại Thượng Hải, Long gia đảm bảo cho quyền lợi của Soái Quân tại Hàng Châu, thế nào?
Gã trợ lý Chu Vinh Hoa trong lòng không yên. Tên Thiếu soái này rõ ràng nên tranh giành kịch liệt địa bàn ở Hàng Châu với Đường Đại Long chứ, sao có thể để kẻ khác ngủ yên cạnh giường mình như vậy? Xem ra đêm nay biến số quá lớn, giải quyết không khéo sẽ gây nên một trận gió tanh mưa máu.
Đường Đại Long biến sắc. Trong lòng lão hiểu rõ, nếu như nhường ba phần đất trong mẫu ruộng của mình cho Sở Thiên, với năng lực của hắn thì sẽ phất lên rất nhanh ở Hàng Châu, đợi đến khi thế lực đã thành thâm căn cố đế rồi thì hắn nhất định sẽ xuống tay với mình. Bất kể thế nào cũng không thể để cho hắn có cơ hội mọc rễ bén mầm.
Đường Đại Long tỏ vẻ vô tội quay sang nhìn Lý Thần Châu. Lý Thần Châu đương nhiên biết được tâm tư của Sở Thiên và Đường Đại Long. Ông ta nhấp nhẹ một ngụm rượu, nhớ lại lời của lão gia tử trước khi đi: điểm mấu chốt ở đây là Đường Đại Long và Sở Thiên đều không thể chết. Nếu rơi vào tình huống không thể không tranh giành lợi ích mà hòa giải không được, Đường Đại Long là kẻ thế lực lớn mạnh lại tự cao, nếu không nghe lời mà trêu chọc vào Sở Thiên thì cứ để cho lão ta nếm chút khổ sở. Huống chi thuật làm vua quan trọng ở chỗ biết cách khống chế kẻ khác, muốn cân bằng thế lực thì đôi lúc cần phải có tranh đấu, sẽ có lúc bọn chúng cần đến mình.
Lý Thần Châu nghĩ đến đây, lắc lắc chén rượu đỏ trong tay rồi đột nhiên nâng lên uống cạn một hơi, tiếp đó đặt chén xuống bàn, thản nhiên nói:
- Việc của hai người, hai người hãy tự sắp xếp, Thần Châu chỉ đi ngang qua đây xin chén rượu nhạt mà thôi.
Gã trợ lý Chu Vinh Phát lại tiến lên một bước, cung kính rót đầy chén rượu cho Lý Thần Châu.
Lời này lọt vào tai Đường Đại Long, lão nghĩ rằng Lý Thần Châu đã buông tay cho mình tự do giải quyết việc này, lập tức liếc nhìn đám người Sở Thiên, thấy Sở Thiên không có ý giết người, lập tức trên mặt khôi phục vẻ bình tĩnh, cười cười nói:
- Thiếu soái, tôi đã nói rồi, địa bàn của Hàng Châu này do tám vị này nắm trong tay, nếu Thiếu soái thực sự muốn có ba phần thì phải hỏi qua bọn họ mới được.
Sở Thiên thở dài, có chút bất đắc dĩ:
- Rốt cuộc vẫn phải dùng vũ lực để giải quyết, lão nhân gia nói không sai, kẻ cầm báng súng mới có thể nắm chính quyền.
Lý Thần Châu cười cười, ông ta muốn xem xem hôm nay Sở Thiên sẽ đấu thế nào với tên “rắn địa phương” Đường Đại Long này.
Đường Đại Long nháy mắt ra hiệu với Đao Ba Cuồng. Dã này hiểu ý lập tức bước lên vài bước, nhìn Sở Thiên lạnh lùng nói:
- Đúng vậy, muốn lấy địa bàn của bọn tao hả, đơn giản thôi, nếu mày đủ năng lực bước qua xác bọn tao.
Sở Thiên cầm lấy chén rượu trên bàn nhưng chưa uống, nói rất bình tĩnh:
- Tốt, tám người các anh có tám miếng đất, sau lưng tôi có mười bốn người, mỗi người tùy tiện chọn một người. Nếu các anh không chết, mảnh đất kia tôi sẽ không đụng đến.
Ánh mắt hắn bỗng trở nên sắc lạnh:
- Nhưng nếu chết rồi thì địa bàn đó thuộc về tôi, thế nào?
Sở Thiên vừa nói vừa liếc nhìn Đường Đại Long, Lý Thần Châu vẫn thản nhiên ngồi uống rượu mà không quan tâm, tựa như hai người đang đàm phán trước mặt này không có chút quan hệ nào với ông ta vậy.
- Tôi thấy chủ ý này của Thiếu soái không tệ!
Đường Đại Long nói. Lão biết Sở Thiên có năng lực nhưng không tin người bên cạnh hắn cũng đều có năng lực. Dưới cái nhìn của lão, mười người đứng sau cùng trong đám kia là yếu nhất, chỉ cần tám người bên mình có thể thu thập họ thì Sở Thiên sẽ không thể nói gì nữa, nói không chừng còn có thể nhân cơ hội tiêu diệt bớt tay chân của hắn.
Đao Ba Cuồng gật đầu rồi lập tức đi đến đứng giữa võ đài, rút phắt ra một thanh khảm đao rồi chỉ vào Thiên Dưỡng Sinh đứng đó không xa, đoạn quát lên:
- Tao chọn mày.
Mặc dù Đao Ba Cuồng biết mười người phía sau là yếu nhất, nhưng gã là kẻ đứng đầu Hàng Châu, không có lý do nào lại đi chọn một quả hồng để mà bóp nát, tuy nhiên, cũng không thể chọn Nhiếp Vô Danh và Cô Kiếm nhìn cũng biết thâm sâu khó lường. Vì thế bèn chọn một kẻ nhìn qua còn rất trẻ là Thiên Dưỡng Sinh.
Tuổi trẻ, kinh nghiệm đương nhiên là chưa đủ, thân thủ cũng non nớt. Đao Ba Cuồng thầm nghĩ.
Bàn tay nắm chén rượu của Lý Thần Châu hơi ngưng lại. Trợ lý Chu Vinh Phát còn nghe thấy tiếng than nhẹ của ông ta, lòng y không khỏi run lên, ngẩng đầu lên thấy Đao Ba Cuồng đã thượng đài nhưng lại không thấy nét mặt hưng phấn của gã, thay vào đó là tử khí ngùn ngụt.
Sở Thiên tựa như không quan tâm xem người được Đao Ba Cuồng chọn là ai mà vẫn cẩn thận nhón lấy một miếng thịt bò non mềm. Cái hắn nghiền ngẫm lúc này có lẽ không phải thức ăn mà trong đầu của hắn đang tính toán: chuyện này đã đến lúc phải giải quyết.
Thiên Dưỡng Sinh bước từng bước tiến lên võ đài, bước đi rất chậm, rất mạnh mẽ, ngọn đèn nhợt nhạt, thanh đao giản đơn, tất cả khiến anh ta thoạt nhìn trông rất bình thường. Đám người thổi kèn cho Đại Đường Long ngó anh ta kèm theo cái nhìn miệt thị, một tiểu tử miệng còn hôi sữa thế này, làm sao có thể thắng được Đao Ba Cuồng đã trải trăm trận.
Năm năm trước, Đao Ba Cuồng đánh một trận sống chết với kẻ thù, đối thủ đã chém hai nhát lên mặt gã, cắt đứt chiếc mũi của gã, nhưng cuối cùng Đao Ba Cuồng vẫn xuyên thẳng thanh đao trong tay mình vào ngực đối thủ. Sau trận chiến ấy, gã liền trở thành một truyền thuyết trong giang hồ, được tôn xưng là Đao Ba Cuồng.
Đao Ba Cuồng tay nắm khảm đao, nhìn chằm chằm vào Thiên Dưỡng Sinh đang chậm rãi đi tới, vẻ mặt không ngừng biến hóa. Từ miệt thị chuyển thành khiếp sợ, từ khiếp sợ chuyển thành kinh hoảng, bởi, gã đã nhìn thấy ánh mắt của Thiên Dưỡng Sinh.
Con ngươi của Thiên Dưỡng Sỉnh tối đen, thăm thẳm như màn đêm vĩnh cửu, không biết ẩn chứa bao nhiêu hiểm nguy, bao nhiêu sức mạnh.
Cây đao của Thiên Dưỡng Sinh từ từ nâng lên, thanh đao đen bóng bằng phẳng chỉ thẳng vào Đao Ba Cuồng.
Đao Ba Cuồng trong lòng chấn động, biết mình đã phạm sai lầm lớn, chọn nhầm người, nhưng lúc này gã đã không còn đường lùi, bèn khẽ cắn môi, quát to một tiếng lao vào Thiên Dưỡng Sinh. Thiên Dưỡng Sinh vẫn đứng yên bất động, thanh đao đen bóng của anh ta cũng bất động, tựa như một người đã chết.
Đao Ba Cuồng lúc này đã vọt tới, thanh khảm đao vừa mới khua lên thì thanh đao trong tay Thiên Dưỡng Sinh đã nhẹ nhàng hất một cái, ngăn cản thanh khảm đao của Đao Ba Cuồng, rất nhanh, đâm về phía trước, thân hình Đao Ba Cuồng lập tức trở nên cứng ngắc, ngực đã bị Thiên Dưỡng Sinh đâm thủng một lỗ.
Cuộc chiến đã chấm dứt, một chiêu đoạt mạng.
Đường Đại Long nhìn tên thủ hạ của mình ngã xuống, cực kì kinh ngạc. Nếu Đao Ba Cuồng và Thiên Dưỡng Sinh kịch chiến mười mấy hiệp rồi mới chết thì lão còn có thể tiếp nhận, nhưng hiện giờ Thiên Dưỡng Sinh còn chưa nhấc chân khỏi chỗ đứng đã giết chết Đao Ba Cuồng, lão thực không dám tin.
Tuy vậy, máu trên người Đao Ba Cuồng đang chảy ra là minh chứng rõ ràng nhất.
Đám đàn em của Đao Ba Cuồng lập tức hét lên, vây lấy Thiên Dưỡng Sinh. Bọn họ muốn báo thù cho Đao Ba Cuồng.
- Dừng tay, mau lùi lại!
Giọng nói y nghiêm của Đường Đại Long vang lên:
- Ta và Thiếu soái đã ước hẹn đối chiến, các cậu không thể phá hỏng quy củ.
Lý Thần Châu gật gật đầu. Đường Đại Long đúng là hiểu chuyện. Ông ta biết Đường Đại Long không muốn bọn chúng nạp mạng vô ích, thực lực của Thiên Dưỡng Sinh đã bày ra rành rành, có nhiều người hơn nữa cũng vô dụng.
Đám đàn em của Đao Ba Cuồng chỉ có thể kìm nén lửa giận trong lòng, bước đến mang thi thể của Đao Ba Cuồng đi.
Sở Thiên ôm một cô gái đang gượng cười bên cạnh, thản nhiên nói với Đường Đại Long:
- Ông chủ Long, địa bàn của Đao Ba Cuồng bây giờ là của tôi phải không?
Sắc mặt Đường Đại Long trầm xuống nhưng lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh, cười nói:
- Đương nhiên, chuyện Đường Đại Long đồng ý thì chưa bao giờ làm khác, huống chi còn có anh Lý ở đây làm chứng.
Trong lòng lão ngược lại đã chửi rủa Sở Thiên cả trăm lần, chỉ hận không thể bước tới bóp chết tên tiểu tử này.
- Trận tiếp theo của tôi.
Sau lưng Đường Lớn Long bước ra một trung niên đầu trọc. Gã này gọi là Mã Hán Vân, là một thanh bảo kiếm trong tay Đường Đại Long, sử dụng một con dao găm đã đến mức xuất thần nhập hóa.
Đường Đại Long gật gật đầu, bỗng nhiên thở dài, nói:
- Còn sống mới là vương đạo.
Mã Hán Vân hiểu được ý tứ của Đường Đại Long, lời này ám chỉ rằng gã không cần phải chọn lựa đối thủ khó chơi để giữ mặt mũi. Không ngờ Sở Thiên lại cho bọn họ tùy ý lựa chọn đối thủ, hoàn toàn có thể tìm một kẻ yếu để xuống tay.
Mã Hán Vân đứng trên võ đài, rút ra một con dao găm, chỉ vào người bên trái ngoài cùng trong đám Soái Quân, nói:
- Mày.
Người được chọn lập tức bước ra, nắm trong tay thanh đoản đao bước lên võ đài.
Sở Thiên vẫn không nhìn xem Mã Hán Vân đã chọn ai, hơi vươn người, không hề quan tâm đến trận đấu sắp diễn ra.
Lý Thần Châu khó hiểu liếc nhìn Sở Thiên. Tên được chọn kia rõ ràng là yếu hơn Mã Hán Vân một bậc, sao Sở Thiên vẫn không có chút lo lắng nào?
Đường Đại Long cũng hết sức khó hiểu, nhưng lão cảm thấy Sở Thiên đang cố làm ra vẻ huyền bí, gây áp lực cho bên mình bèn vực dậy tinh thần, chuẩn bị thật tốt cho trận chiến này. Lão rất cần một thắng lợi để làm chỗ dựa cho lòng tin của bản thân, khích lệ sĩ khí.
Con dao găm hoa lệ trong tay Mã Hán Vân lập tức vẽ ra một vòng tròn, gã nở nụ cười khinh thường, nhìn cái tên mà mình đã chọn đang đến chịu chết. Gã hoàn toàn tự tin có thể giết được tên này, cả hai tên như vậy cũng không phải đối thủ của gã.
Huynh đệ Soái Quân kia vẫn không lộ chút biểu cảm nào trên khuôn mặt, đoản đao vẫn nằm yên trong tay, lấp lóe hàn quang.
Mấy chục người bên phía Đường Đại Long vừa khẩn trương, vừa hưng phấn.
Mã Hán Vân lắc lắc đầu rồi bỗng nhiên lao đến đối thủ với tốc độ cực nhanh, kình lực bá đạo, con dao găm nắm bên tay trái giữa đường đã chuyển sang cầm bên tay phải. Đây chính là sát chiêu mà Mã Hán Vân thường dùng để đánh lừa địch thủ, khiến kẻ địch không biết được con dao của gã sẽ từ đâu đâu đến.
Huynh đệ Soái Quân kia đem sức lực toàn thân dồn vào thanh đoản đao trong tay, yên lặng chờ phát động.
Mã Hán Vân đâm từ trên xuống, nhắm vào trái tim của đối thủ, nhưng điều khiến gã không ngờ chính là, người mà hắn chọn này vẫn không tránh không né, đến đôi mắt cũng không chớp lấy một cái.
Chỉ nghe ‘xoẹt’ một tiếng, dao găm trong tay Mã Hán Vân đã đâm vào tim của đối thủ, máu tươi tung tóe khắp nơi, ánh mắt của Mã Hán Vân bỗng trở nên ảm đạm.
Máu tươi vung vẩy tựa như muôn ngàn cánh hoa hồng, một đao cực kì đơn giản của huynh đệ Soái Quân kia đã cắm vào tim của Mã Hán Vân.
Ngay lúc đó, tất cả mọi người dường như đã bất động, ngay cả hô hấp cũng dường như bị gián đoạn.
Trong phút chốc, cuộc chiến đã chấm dứt!
Đường Đại Long đã đứng dậy khỏi ghế, đi ra cửa đón. Lý Thần Châu ngẩng đầu đi thẳng vào. Ông ta tuy rằng cũng không cao lớn, nhưng toát ra một vẻ gì đó khá uy nghiêm, khiến người khác nhìn thấy là sợ.
- Anh Lý, đến Hàng Châu lúc nào vậy? Cũng không báo một tiếng để tôi đi đón.
Đường Đại Long tuy rằng trùm một cõi nhưng rốt cuộc vẫn phải dựa vào Lý Thần Châu, nên giọng điệu cực kỳ khiêm nhường.
Lý Thần Châu đảo mắt nhìn lướt qua mấy lượt đám người trong phòng, lại ngoảnh sang Đường Đại Long rồi mới hít nhẹ một hơi, trả lời:
- Tôi già rồi, vốn cũng không muốn tự hành hạ bản thân thế này. Nhưng quả thực là hết cách rồi. Long gia và Thiếu soái cùng ra mặt ‘mời’ đến Thủ đô, anh nói xem, tôi có thể không nể mặt hai người được không?
Trong lòng Đường Đại Long có chút hồi hộp. Tình cảnh này Lý Thần Châu đã biết hết, nếu không ông ta cũng không xuất hiện ở đây, nói ra những lời thâm ý cao xa như vậy. Vì thế bèn cười nói:
- Anh Lý nói đùa rồi, em và Thiếu soái chẳng qua chỉ là anh hùng trọng anh hùng cho nên mới cùng nhau tụ tập làm vài li rượu nhạt thôi mà. Mau mau, anh Lý, xin mời ngồi.
Sắc mặt Lý Thần Châu hơi chút dịu đi, tuy biết Đường Đại Long là lão hồ li giảo hoạt nhưng vẫn vạn lần không nên trêu chọc vào Sở Thiên. Không hề nghi ngờ, trêu vào hắn chính là tự mình diệt mình. Khi Lý Thần Châu biết Đường Đại Long tự tiện hành động, hạ độc thủ vài lần với Sở Thiên, còn thả bom ám sát tại buổi tiệc của Bát gia thì trong lòng hết sức tức giận. Nên biết rằng Sở Thiên nhất định sẽ trả thù, Đường Đại Long nhất định sẽ gặp phải tai họa.
Bất kể thế nào thì Đường Đại Long vẫn là một tập đoàn tài chính lớn thuộc phe cánh của bọn họ, ông ta phải phải cứu lão một mạng. Vì vậy sau khi chào hỏi lão gia tử, ông ta liền vội vàng bay tới Hàng Châu, vừa bước chân đến câu lạc bộ giải trí Thiên Đường đã nghe thấy một loạt tiếng giết, còn tưởng rằng đã nảy sinh một trận tàn sát, nào ngờ hiện tại xem ra không phải là cảnh ngươi chết ta sống, trong lòng cuối cùng cũng bớt lo hơn một chút.
Lý Thần Châu không ngồi ngay mà đi đến bên cạnh Sở Thiên, cười nói:
- Thiếu soái, đã lâu không gặp, không ngờ chỉ trong một tháng chúng ta đã chạm mặt mấy lần, mà mỗi lần Thiếu soái đều có sự thay đổi lớn, khiến cho Thần Châu vừa vui vừa bất ngờ, quả là anh hùng xuất thiếu niên.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:
- Tôi cũng không muốn xuất hiện ở đây, chẳng qua bữa tiệc của Bát gia bị người ta quấy rối, Sở Thiên đành phải đi làm chút việc mới có thể giải thích với Bát gia và anh em bạn bè trong giang hồ, có phải hay không Đội trưởng Lý?
Lý Thần Châu quét mắt nhìn Đường Đại Long, thấy sắc mặt lão ta vẫn hết sức bình tĩnh, không có chút thay đổi nào mới từ từ ngồi xuống một cái ghế. Tên trợ lý Chu Vinh Phát lập tức rót một chén rượu mời ông ta, sau đó lập tức lui ra đứng đằng sau.
- Thiếu soái, ở đây có hiểu lầm gì thì chúng ta hãy giải thích cho rõ.
Lý Thần Châu nâng ly rượu lên, nhìn Sở Thiên nói:
- Long gia cũng là một người nhiệt tình và hiếu khách, tôi nghĩ, ông ấy quả thực là muốn kết giao với Thiếu soái đấy.
Đường Đại Long biết Lý Thần Châu đang giúp mình giải quyết việc này, vì thế vội vàng mở lời phụ họa:
- Thiếu soái đúng là anh hùng thiếu niên, Đường Đại Long tôi nguyện giao tất cả quyền lợi ở Thượng Hải cho Thiếu soái.
Sở Thiên trong lòng cười thầm. Đường Đại Long sớm đã biết lợi nhuận tại Thượng Hải của lão rơi vào tay Soái Quân rồi còn cố ý thuận nước đẩy thuyền, cố tình tỏ vẻ không biết để biểu hiện sự hào phóng của mình, mình sao có thể chịu lỗ chứ? Huống chi nếu không phá tung cái lỗ hổng ở Hàng Châu này lên thì Soái Quân ở Giang Chiết sẽ khó lòng phát triển kế hoạch.
- Ông chủ Long, sống trên đời này tốt nhất vẫn là đôi bên cùng có lợi, bây giờ thế này được không?
Sở Thiên vụt đứng lên, đề xuất một chủ ý:
- Soái Quân đảm bảo cho quyền lợi hợp pháp của Long gia tại Thượng Hải, Long gia đảm bảo cho quyền lợi của Soái Quân tại Hàng Châu, thế nào?
Gã trợ lý Chu Vinh Hoa trong lòng không yên. Tên Thiếu soái này rõ ràng nên tranh giành kịch liệt địa bàn ở Hàng Châu với Đường Đại Long chứ, sao có thể để kẻ khác ngủ yên cạnh giường mình như vậy? Xem ra đêm nay biến số quá lớn, giải quyết không khéo sẽ gây nên một trận gió tanh mưa máu.
Đường Đại Long biến sắc. Trong lòng lão hiểu rõ, nếu như nhường ba phần đất trong mẫu ruộng của mình cho Sở Thiên, với năng lực của hắn thì sẽ phất lên rất nhanh ở Hàng Châu, đợi đến khi thế lực đã thành thâm căn cố đế rồi thì hắn nhất định sẽ xuống tay với mình. Bất kể thế nào cũng không thể để cho hắn có cơ hội mọc rễ bén mầm.
Đường Đại Long tỏ vẻ vô tội quay sang nhìn Lý Thần Châu. Lý Thần Châu đương nhiên biết được tâm tư của Sở Thiên và Đường Đại Long. Ông ta nhấp nhẹ một ngụm rượu, nhớ lại lời của lão gia tử trước khi đi: điểm mấu chốt ở đây là Đường Đại Long và Sở Thiên đều không thể chết. Nếu rơi vào tình huống không thể không tranh giành lợi ích mà hòa giải không được, Đường Đại Long là kẻ thế lực lớn mạnh lại tự cao, nếu không nghe lời mà trêu chọc vào Sở Thiên thì cứ để cho lão ta nếm chút khổ sở. Huống chi thuật làm vua quan trọng ở chỗ biết cách khống chế kẻ khác, muốn cân bằng thế lực thì đôi lúc cần phải có tranh đấu, sẽ có lúc bọn chúng cần đến mình.
Lý Thần Châu nghĩ đến đây, lắc lắc chén rượu đỏ trong tay rồi đột nhiên nâng lên uống cạn một hơi, tiếp đó đặt chén xuống bàn, thản nhiên nói:
- Việc của hai người, hai người hãy tự sắp xếp, Thần Châu chỉ đi ngang qua đây xin chén rượu nhạt mà thôi.
Gã trợ lý Chu Vinh Phát lại tiến lên một bước, cung kính rót đầy chén rượu cho Lý Thần Châu.
Lời này lọt vào tai Đường Đại Long, lão nghĩ rằng Lý Thần Châu đã buông tay cho mình tự do giải quyết việc này, lập tức liếc nhìn đám người Sở Thiên, thấy Sở Thiên không có ý giết người, lập tức trên mặt khôi phục vẻ bình tĩnh, cười cười nói:
- Thiếu soái, tôi đã nói rồi, địa bàn của Hàng Châu này do tám vị này nắm trong tay, nếu Thiếu soái thực sự muốn có ba phần thì phải hỏi qua bọn họ mới được.
Sở Thiên thở dài, có chút bất đắc dĩ:
- Rốt cuộc vẫn phải dùng vũ lực để giải quyết, lão nhân gia nói không sai, kẻ cầm báng súng mới có thể nắm chính quyền.
Lý Thần Châu cười cười, ông ta muốn xem xem hôm nay Sở Thiên sẽ đấu thế nào với tên “rắn địa phương” Đường Đại Long này.
Đường Đại Long nháy mắt ra hiệu với Đao Ba Cuồng. Dã này hiểu ý lập tức bước lên vài bước, nhìn Sở Thiên lạnh lùng nói:
- Đúng vậy, muốn lấy địa bàn của bọn tao hả, đơn giản thôi, nếu mày đủ năng lực bước qua xác bọn tao.
Sở Thiên cầm lấy chén rượu trên bàn nhưng chưa uống, nói rất bình tĩnh:
- Tốt, tám người các anh có tám miếng đất, sau lưng tôi có mười bốn người, mỗi người tùy tiện chọn một người. Nếu các anh không chết, mảnh đất kia tôi sẽ không đụng đến.
Ánh mắt hắn bỗng trở nên sắc lạnh:
- Nhưng nếu chết rồi thì địa bàn đó thuộc về tôi, thế nào?
Sở Thiên vừa nói vừa liếc nhìn Đường Đại Long, Lý Thần Châu vẫn thản nhiên ngồi uống rượu mà không quan tâm, tựa như hai người đang đàm phán trước mặt này không có chút quan hệ nào với ông ta vậy.
- Tôi thấy chủ ý này của Thiếu soái không tệ!
Đường Đại Long nói. Lão biết Sở Thiên có năng lực nhưng không tin người bên cạnh hắn cũng đều có năng lực. Dưới cái nhìn của lão, mười người đứng sau cùng trong đám kia là yếu nhất, chỉ cần tám người bên mình có thể thu thập họ thì Sở Thiên sẽ không thể nói gì nữa, nói không chừng còn có thể nhân cơ hội tiêu diệt bớt tay chân của hắn.
Đao Ba Cuồng gật đầu rồi lập tức đi đến đứng giữa võ đài, rút phắt ra một thanh khảm đao rồi chỉ vào Thiên Dưỡng Sinh đứng đó không xa, đoạn quát lên:
- Tao chọn mày.
Mặc dù Đao Ba Cuồng biết mười người phía sau là yếu nhất, nhưng gã là kẻ đứng đầu Hàng Châu, không có lý do nào lại đi chọn một quả hồng để mà bóp nát, tuy nhiên, cũng không thể chọn Nhiếp Vô Danh và Cô Kiếm nhìn cũng biết thâm sâu khó lường. Vì thế bèn chọn một kẻ nhìn qua còn rất trẻ là Thiên Dưỡng Sinh.
Tuổi trẻ, kinh nghiệm đương nhiên là chưa đủ, thân thủ cũng non nớt. Đao Ba Cuồng thầm nghĩ.
Bàn tay nắm chén rượu của Lý Thần Châu hơi ngưng lại. Trợ lý Chu Vinh Phát còn nghe thấy tiếng than nhẹ của ông ta, lòng y không khỏi run lên, ngẩng đầu lên thấy Đao Ba Cuồng đã thượng đài nhưng lại không thấy nét mặt hưng phấn của gã, thay vào đó là tử khí ngùn ngụt.
Sở Thiên tựa như không quan tâm xem người được Đao Ba Cuồng chọn là ai mà vẫn cẩn thận nhón lấy một miếng thịt bò non mềm. Cái hắn nghiền ngẫm lúc này có lẽ không phải thức ăn mà trong đầu của hắn đang tính toán: chuyện này đã đến lúc phải giải quyết.
Thiên Dưỡng Sinh bước từng bước tiến lên võ đài, bước đi rất chậm, rất mạnh mẽ, ngọn đèn nhợt nhạt, thanh đao giản đơn, tất cả khiến anh ta thoạt nhìn trông rất bình thường. Đám người thổi kèn cho Đại Đường Long ngó anh ta kèm theo cái nhìn miệt thị, một tiểu tử miệng còn hôi sữa thế này, làm sao có thể thắng được Đao Ba Cuồng đã trải trăm trận.
Năm năm trước, Đao Ba Cuồng đánh một trận sống chết với kẻ thù, đối thủ đã chém hai nhát lên mặt gã, cắt đứt chiếc mũi của gã, nhưng cuối cùng Đao Ba Cuồng vẫn xuyên thẳng thanh đao trong tay mình vào ngực đối thủ. Sau trận chiến ấy, gã liền trở thành một truyền thuyết trong giang hồ, được tôn xưng là Đao Ba Cuồng.
Đao Ba Cuồng tay nắm khảm đao, nhìn chằm chằm vào Thiên Dưỡng Sinh đang chậm rãi đi tới, vẻ mặt không ngừng biến hóa. Từ miệt thị chuyển thành khiếp sợ, từ khiếp sợ chuyển thành kinh hoảng, bởi, gã đã nhìn thấy ánh mắt của Thiên Dưỡng Sinh.
Con ngươi của Thiên Dưỡng Sỉnh tối đen, thăm thẳm như màn đêm vĩnh cửu, không biết ẩn chứa bao nhiêu hiểm nguy, bao nhiêu sức mạnh.
Cây đao của Thiên Dưỡng Sinh từ từ nâng lên, thanh đao đen bóng bằng phẳng chỉ thẳng vào Đao Ba Cuồng.
Đao Ba Cuồng trong lòng chấn động, biết mình đã phạm sai lầm lớn, chọn nhầm người, nhưng lúc này gã đã không còn đường lùi, bèn khẽ cắn môi, quát to một tiếng lao vào Thiên Dưỡng Sinh. Thiên Dưỡng Sinh vẫn đứng yên bất động, thanh đao đen bóng của anh ta cũng bất động, tựa như một người đã chết.
Đao Ba Cuồng lúc này đã vọt tới, thanh khảm đao vừa mới khua lên thì thanh đao trong tay Thiên Dưỡng Sinh đã nhẹ nhàng hất một cái, ngăn cản thanh khảm đao của Đao Ba Cuồng, rất nhanh, đâm về phía trước, thân hình Đao Ba Cuồng lập tức trở nên cứng ngắc, ngực đã bị Thiên Dưỡng Sinh đâm thủng một lỗ.
Cuộc chiến đã chấm dứt, một chiêu đoạt mạng.
Đường Đại Long nhìn tên thủ hạ của mình ngã xuống, cực kì kinh ngạc. Nếu Đao Ba Cuồng và Thiên Dưỡng Sinh kịch chiến mười mấy hiệp rồi mới chết thì lão còn có thể tiếp nhận, nhưng hiện giờ Thiên Dưỡng Sinh còn chưa nhấc chân khỏi chỗ đứng đã giết chết Đao Ba Cuồng, lão thực không dám tin.
Tuy vậy, máu trên người Đao Ba Cuồng đang chảy ra là minh chứng rõ ràng nhất.
Đám đàn em của Đao Ba Cuồng lập tức hét lên, vây lấy Thiên Dưỡng Sinh. Bọn họ muốn báo thù cho Đao Ba Cuồng.
- Dừng tay, mau lùi lại!
Giọng nói y nghiêm của Đường Đại Long vang lên:
- Ta và Thiếu soái đã ước hẹn đối chiến, các cậu không thể phá hỏng quy củ.
Lý Thần Châu gật gật đầu. Đường Đại Long đúng là hiểu chuyện. Ông ta biết Đường Đại Long không muốn bọn chúng nạp mạng vô ích, thực lực của Thiên Dưỡng Sinh đã bày ra rành rành, có nhiều người hơn nữa cũng vô dụng.
Đám đàn em của Đao Ba Cuồng chỉ có thể kìm nén lửa giận trong lòng, bước đến mang thi thể của Đao Ba Cuồng đi.
Sở Thiên ôm một cô gái đang gượng cười bên cạnh, thản nhiên nói với Đường Đại Long:
- Ông chủ Long, địa bàn của Đao Ba Cuồng bây giờ là của tôi phải không?
Sắc mặt Đường Đại Long trầm xuống nhưng lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh, cười nói:
- Đương nhiên, chuyện Đường Đại Long đồng ý thì chưa bao giờ làm khác, huống chi còn có anh Lý ở đây làm chứng.
Trong lòng lão ngược lại đã chửi rủa Sở Thiên cả trăm lần, chỉ hận không thể bước tới bóp chết tên tiểu tử này.
- Trận tiếp theo của tôi.
Sau lưng Đường Lớn Long bước ra một trung niên đầu trọc. Gã này gọi là Mã Hán Vân, là một thanh bảo kiếm trong tay Đường Đại Long, sử dụng một con dao găm đã đến mức xuất thần nhập hóa.
Đường Đại Long gật gật đầu, bỗng nhiên thở dài, nói:
- Còn sống mới là vương đạo.
Mã Hán Vân hiểu được ý tứ của Đường Đại Long, lời này ám chỉ rằng gã không cần phải chọn lựa đối thủ khó chơi để giữ mặt mũi. Không ngờ Sở Thiên lại cho bọn họ tùy ý lựa chọn đối thủ, hoàn toàn có thể tìm một kẻ yếu để xuống tay.
Mã Hán Vân đứng trên võ đài, rút ra một con dao găm, chỉ vào người bên trái ngoài cùng trong đám Soái Quân, nói:
- Mày.
Người được chọn lập tức bước ra, nắm trong tay thanh đoản đao bước lên võ đài.
Sở Thiên vẫn không nhìn xem Mã Hán Vân đã chọn ai, hơi vươn người, không hề quan tâm đến trận đấu sắp diễn ra.
Lý Thần Châu khó hiểu liếc nhìn Sở Thiên. Tên được chọn kia rõ ràng là yếu hơn Mã Hán Vân một bậc, sao Sở Thiên vẫn không có chút lo lắng nào?
Đường Đại Long cũng hết sức khó hiểu, nhưng lão cảm thấy Sở Thiên đang cố làm ra vẻ huyền bí, gây áp lực cho bên mình bèn vực dậy tinh thần, chuẩn bị thật tốt cho trận chiến này. Lão rất cần một thắng lợi để làm chỗ dựa cho lòng tin của bản thân, khích lệ sĩ khí.
Con dao găm hoa lệ trong tay Mã Hán Vân lập tức vẽ ra một vòng tròn, gã nở nụ cười khinh thường, nhìn cái tên mà mình đã chọn đang đến chịu chết. Gã hoàn toàn tự tin có thể giết được tên này, cả hai tên như vậy cũng không phải đối thủ của gã.
Huynh đệ Soái Quân kia vẫn không lộ chút biểu cảm nào trên khuôn mặt, đoản đao vẫn nằm yên trong tay, lấp lóe hàn quang.
Mấy chục người bên phía Đường Đại Long vừa khẩn trương, vừa hưng phấn.
Mã Hán Vân lắc lắc đầu rồi bỗng nhiên lao đến đối thủ với tốc độ cực nhanh, kình lực bá đạo, con dao găm nắm bên tay trái giữa đường đã chuyển sang cầm bên tay phải. Đây chính là sát chiêu mà Mã Hán Vân thường dùng để đánh lừa địch thủ, khiến kẻ địch không biết được con dao của gã sẽ từ đâu đâu đến.
Huynh đệ Soái Quân kia đem sức lực toàn thân dồn vào thanh đoản đao trong tay, yên lặng chờ phát động.
Mã Hán Vân đâm từ trên xuống, nhắm vào trái tim của đối thủ, nhưng điều khiến gã không ngờ chính là, người mà hắn chọn này vẫn không tránh không né, đến đôi mắt cũng không chớp lấy một cái.
Chỉ nghe ‘xoẹt’ một tiếng, dao găm trong tay Mã Hán Vân đã đâm vào tim của đối thủ, máu tươi tung tóe khắp nơi, ánh mắt của Mã Hán Vân bỗng trở nên ảm đạm.
Máu tươi vung vẩy tựa như muôn ngàn cánh hoa hồng, một đao cực kì đơn giản của huynh đệ Soái Quân kia đã cắm vào tim của Mã Hán Vân.
Ngay lúc đó, tất cả mọi người dường như đã bất động, ngay cả hô hấp cũng dường như bị gián đoạn.
Trong phút chốc, cuộc chiến đã chấm dứt!
/781
|