Cho dù Chu Long Kiếm và Lý Thần Châu là nhân vật có định lực hơn người, nhưng khi nhìn thấy chữ “Giết” này trong lòng sinh ra một tia hàn ý.
Yên lặng một lúc, Chu Long Kiếm ở bên tai Lý Thần Châu nhàn nhạt nói:
- Triệu ‘Tàn Đao’.
Lý Thần Châu gật đầu, lập tức quay người đi sắp xếp, trong lòng có chút thương xót cho phần tử khủng bố cướp máy bay. Bên trong có Sở Thiên, ngoài có “Tàn Đao” những phần tử khủng bố này chắc chắn phải chết là điều hiển nhiên.
Còn 30 phút nữa, máy bay sẽ đến kinh thành.
Trên mặt Răng Nọc vài phần hưng phấn, lại thêm mấy phần khẩn trương, nhìn đồng hồ, dẫn 2 tên phần tử khủng bố đi đến trước mặt Sở Thiên, cười nói :
- Sở Thiên, hi vọng cậu có thể giúp ta một việc nhỏ, để cho Bộ trưởng Chu nghe thấy tiếng của cậu?
- Bộ trưởng Chu? Cái gì Bộ trưởng Chu?
Sở Thiên kinh ngạc hỏi, bản thân từ khi nào quen biết nhân vật cấp bộ trưởng nhỉ? Ông ta sao lại muốn nghe tiếng của mình?
Răng Nọc tươi cười, bình tĩnh nói :
- Ông ta là Phó bộ trưởng Bộ công an là người phụ trách đội chống khủng bố.
Sau đó lại nói tiếp :
- Ông ta muốn tôi chiếu cố cậu.
Sở Thiên cảm thấy khó hiểu, bản thân đâu có quen biết gì Bộ trưởng Chu, sao ông ta lại muốn Răng Nọc chiếu cố mình? Đây chẳng phải là muốn mình hại chết mình sao?
Sở Thiên vẫn không nói gì, phần tử khủng bố đã chĩa súng vào đỉnh đầu Sở Thiên, gào lên:
- Tiểu tử, đi.
Răng Nọc cũng không có ngăn cản hành vi thô lỗ của thủ hạ, ông ta hiểu được trương một trì mới khiến cho người khác thuận theo vương đạo.
Sở Thiên nhìn phần tử khủng bố, nhàn nhạt nói:
- Ai mang súng chĩa vào đỉnh đầu tao, đều phải chết, mày cũng không ngoại lệ.
Mấy người Tô Dung Dung thân thể hơi động, Tô Dung Dung cảm giác được sự tự tin cùng mạnh mẽ trong lời nói của Sở Thiên. Còn cô bạn bên cạnh thì cho rằng Sở Thiên tuổi trẻ ngông cuồng không hiểu biết. Lúc này mà còn muốn làm anh hùng, đúng là đầu óc có vấn đề.
Răng Nọc không có phản ứng gì, nhường đường nói :
- “Sở Thiên, dù cậu muốn cậu ta chết thì hiện tại cũng nên đi về phía trước. Nếu không ta sẽ giết cô gái bên cạnh cậu trước, cô ta tướng mạo xinh đẹp như vậy, tôi cũng không nhẫn tâm ra tay.
Răng Nọc vừa nói lời này liền chĩa súng vào Phương Tình, Phương Tình run lên nhè nhẹ. Nhưng Sở Thiên vỗ nhẹ phía dưới rất nhanh yên tĩnh trở lại.
Sở Thiên biết nếu bây giờ ra tay, tuy rằng có thể đánh bại bọn cướp. Nhưng trước khi đánh bại được bọn chúng, những viên đạn này của bọn cướp có thể tiễn đứa không ít hành khách chầu trời, vì vậy đem lửa giận nhịn xuống, đứng dậy nói :
- Phía trước dẫn đường.
Răng Nọc khoát tay chặn lại, trong lòng thầm nghĩ nhưng giai cấp đặc quyền này coi mình như quý tộc chí cao vô thượng. Cũng được, để cho hắn hưởng thụ một chút, đến lúc ném xuống máy bay rồi không biết sắc mặt hắn sẽ như thế nào?
Cô gái bên cạnh Tô Dung Dung thấy Sở Thiên rời đi, nói nhỏ với Tô Dung Dung:
- Tiểu tử kia chẳng lẽ có thân phận bối cảnh cao hơn bạn sao?
- Liễu Yên, không nên nói những gì không biết.
Tô Dung Dung thần sắc rất bình tĩnh, trong mắt thanh tịnh như nước.
Ở khoang điều khiển, Răng Nọc nói tiếp:
- Kết nối điện thoại với Chu Kiếm Long.
Sau một lúc, nghe được giọng nói của Chu Kiếm Long:
- Răng Nọc, còn có 20 phút.
- Đúng vậy, Bộ trưởng Chu, tôi rất kỳ vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ, ông nhìn xem người mà ông muốn tôi chiếu cố, tôi đều chiếu cố rất tốt.
Răng Nọc cười to một hồi, vỗ vỗ bên người Sở Thiên nói :
- Sở Thiên, cậu nói có đúng hay không?
Trong phòng chỉ huy Chu Kiếm Long cùng Lý Thần Châu nhìn nhau cười, Răng Nọc thật sự là biết nghe lời, quả nhiên đã tìm được Sở Thiên. Bản thân nên cho bọn họ thêm mồi lửa mới được.
- Sở Thiên, câu có khỏe không?
Lý Thần Châu thay Chu Kiếm Long nói chuyện:
- Tôi cùng Bộ trưởng Chu đều rất quan tâm đến cậu.
Sở Thiên cười khổ, lại là Lý Thần Châu, khó trách được bọn Răng Nọc lại biết rõ tên của mình. Ông ta rõ ràng muốn mình cùng bọn cướp sống mái với nhau, Sở Thiên biết bản thân ở trong miệng Lý Thần Châu và Chu bộ trưởng càng quan trọng thì bọn Răng Nọc sẽ càng chú ý đến chính mình, lấy mình làm điều kiện để đàm phán. Nếu đàm phán thất bại chúng sẽ đem mình vứt bỏ, bản thân không có lý do gì không phản kháng. Xem ra bọn Lý Thần Châu xem mình như cây súng để điều khiển, ở thời khắc mấu chốt bắt buộc phải khai mở, suy tính thật chính xác, muốn mình tìm đường sống trong cõi chết.
Răng Nọc cầm súng, chĩa ngay vào Sở Thiên cười nói:
- Sở Thiên, hãy nói vài lời với Bộ trưởng Chu đi.
- Tôi chỉ muốn nói , Lý Thần Châu, ông đúng là đồ hỗn đản.
Sở Thiên bất đắc dĩ mắng:
- Ông đúng là không thể quên tôi sao?
Trong đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười nói của Lý Thần Châu:
- Làm sao mà quên được? Cho dù là một mảnh giấy vệ sinh, một chiếc quần lót, thì đều có tác dụng của nó.
- Bây giờ cậu nên dốc sức vì nước.
Lý Thần Châu bổ sung thêm một câu.
Sở thiên còn chưa kịp trả lời, Răng Nọc đã cướp điện thoại, âm thanh vô cùng mạnh mẽ nói :
- Bộ trưởng Chu, chúng ta chút nữa sẽ gặp, tôi hy vọng có thể nhìn thấy Maria. Nếu không tôi cũng không dám cam đoan Sở Thiên sẽ an toàn.
- Ông ngàn vạn không được tổn thương cậu ta.
Chu Long Kiếm hoảng sợ nói.
Sở Thiên chợt nhớ lại, Hồng Diệp trước kia đã từng nhắc đến Bộ trưởng Chu, ông ta đúng là người bây giờ đang ở bên cạnh Lý Thần Châu? Tâm cơ quả nhiên thâm sâu, đối với chính mình hiểu rõ như lòng bàn tay mới cố ý để cho phần tử khủng bố đến trêu chọc mình.
Răng Nọc đắc ý cười, xem ra Sở Thiên đúng là rất quan trọng, khiến cho Thiết Huyết cường ngạnh Chu Kiếm Long hoảng sợ như vậy, bây giờ quyền chủ động có lẽ đang ở trong tay mình rồi. Vì vậy thanh âm trở nên trầm thấp nói :
- Bộ trưởng Chu, tôi không hy vọng nhìn thấy nhân viên quân cảnh ở sân bay, nếu không tôi thấy người nào giết người đó, cũng ở trên người Sở Thiên bắn một phát súng. Tôi không rõ trên máy bay có bao nhiêu người có thể giết, liệu Sở Thiên có thể chịu được mấy lượt súng mà không chết.
Chu Long Kiếm ‘vội vàng’ cam đoan để cho cho bọn cướp yên tâm:
- Nhất định không có nhân viên quan cảnh, đến lúc đó, tôi chỉ phái một người áp giải Maria lên máy bay. Răng Nọc ngươi nhất định phải đảm bảo an toàn cho Sở Thiên, bằng không thì ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Chu Long Kiếm nói đến “chỉ phái một người” còn cố ý nhấn mạnh để cho Sở Thiên trong lòng hiểu rõ, hiểu được thâm ý trong lời nói của Chu bộ trưởng. Chỉ phái một người áp giải Maria, vậy thì người này nhất định rất mạnh, nếu không cũng bọn họ cũng không chọn anh ta, chẳng lẽ muốn mình đến lúc đó nội ứng ngoại hợp?
Răng Nọc ‘Ba’ một tiếng, đem điện thoại treo xong, khóe miệng nở nụ cười.
Sở Thiên trong lòng mắng Lý Thần Châu bọn họ vô sỉ, một bên thở dài thương hại bọn người Răng Nọc ngu xuẩn. Phần tử khủng bố mà không phát giác sự khác thường của Bộ trưởng Chu bọn họ? Sở Thiên tin tưởng rằng, dù mình có hay không ở trên máy bay này, chỉ cần máy bay đến kinh thành thì sẽ không có cơ hội cất cánh. Maria căn bản không có khả năng trốn thoát, với thủ đoạn lôi đình của Lý Thần Châu bọn họ, không có gì là làm không được.
Răng Nọc hình như mang tiền cược lớn nhất đặt trên người Sở Thiên, đưa Sở Thiên trở về chỗ ngồi. Phái bốn tên khủng bố nghiêm mật trông coi Sở Thiên, Sở Thiên biết trận chiến này không thể tránh khỏi rồi, thế nên tâm tình buông lỏng, cười với Phương Tình nói :
- Tình tỷ, tôi chợt phát hiện bọn cướp này tuy rằng rất phi thường dũng mãnh, nhưng cũng có vài phần tính người, sẽ không giết người lung tung, bọn cướp có đạo đức như bọn chúng, hẳn là tốt.
Lời nói của Sở Thiên hoàn toàn là a dua nịnh nọt, một ít hành khách xung quanh khinh bỉ nhìn Sở Thiên, thằng nhãi này rất sợ chết, tuổi còn trẻ mà không có chút nhiệt huyết nào cả.
Bốn tên bọn cướp bên cạnh vốn cũng muốn ngăn cản Sở Thiên nói chuyện , nhưng nghe thấy Sở Thiên nói lời có ích, không khỏi nhìn cậu ta vẻ mặt khinh bỉ cười mỉa, trong mắt bọn họ, Sở Thiên chính là đang cố nịnh nọt.
Liễu Yên trong mắt cũng toát ra vẻ khinh bỉ, hạ giọng mắng:
- Đúng là tên nô tài.
Tô Dung Dung nhẹ nhàng lắc đầu, nắm tay Liễu Yên nói:
- Liễu Yên, không nên nói vậy, không bị chĩa súng vào đỉnh đầu thì sao hiểu được nỗi sợ hãi đó.
Thật khéo hiểu lòng người, ôn nhu săn sóc đúng là cô gái tốt.
Sở Thiên ánh mắt tràn ngập nhu tình nhìn Tô Dung Dung, hảo cảm trong lòng đối với cô tăng lên không ngừng, không thể áp chế.
Phương Tình lo lắng nhìn Sở Thiên, nắm tay hắn nói:
- Mọi chuyện phải cẩn thận.
Cô biết rõ Sở Thiên trong lần cướp máy bay này sẽ đóng vai trò là nhân vật trọng yếu, cái này gọi là năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng lớn.
Sở Thiên gật đầu, ánh mắt quét qua toàn cảnh khoang phổ thông, bên trong khoang phổ thông có mười tên phần tử khủng bố. Khoang điều khiển tính cả Răng Nọc là có ba tên phần tử khủng bố, đợi sau khi máy bay tiếp đất, tất nhiên Răng Nọc sẽ mang một số người đi đón Maria. Nhưng sẽ không mang hắn đến trao đổi, bởi vì hắn có giá trị rất lớn đối với bọn chúng, hơn nữa Răng Nọc đang chuẩn bị để sau khi đón được Maria thì tiếp tục bắt cóc máy bay chạy thoát, bằng không thì bọn chúng không có đường lui nào khác.
Sở Thiên nhanh chóng đoán được, thời điểm nghênh đón Maria, khoang phổ thông sẽ còn khoảng chừng năm hoặc sáu tên phần tử khủng bố. Thời gian phản kích tốt nhất đúng là vài phút đó, chính mình trong mấy phút đồng hồ này phải đánh bại những phần tử khủng bố trong khoang, hơn nữa còn phải giữ được vị trí con đường quay về của Răng Nọc bọn chúng. Về phần tử khủng bố ở khoang điều khiển thì bọn chúng sẽ không dễ dàng rời khỏi, cho nên để lại giải quyết sau. Sở Thiên suy tính rất nhanh, trong lòng bắt đầu cảm thấy dễ dàng hơn, khẽ mỉm cười. Sau khi dọn dẹp chuyện này, phải kêu Lý Thần Châu làm cho mình một cái xe của Bộ, coi như phí dịch vụ đem mình lên đài.
Lại để mình lộ ra một điểm là thích chiếm tiện nghi, có thể làm cho đối thủ bên người càng yên tâm hơn. Sở Thiên trong lòng rất rõ ràng điểm này, theo như lời Hà Đại Đảm nói, dễ dàng bộc lộ tài năng sẽ khó bảo toàn khi gặp nguy hiểm.
Máy bay cuối cùng đã tiếp đất, sau khi trượt một khoảng cách trên đường băng thì dần ngừng lại.
Răng Nọc cầm microphone trong khoang điều khiển hô:
- Bộ trưởng Chu, trong vòng năm phút đồng hồ tôi muốn gặp Maria, không thấy người tôi sẽ làm cho số lượng hành khách không ngừng biến đổi.
Chu Long Kiếm khó khăn bắt đầu nói :
- Được, rất nhanh có thể nhìn thấy Maria.
Răng Nọc ném điện thoại xuống, cùng hai tên phần tử khủng bối nói:
- Trông chừng Phó phi công thật kỹ, không để cho bất kỳ ai tới gần, dám tới gần giết không cần hỏi.
Hai gã phần tử khủng bố gật đầu, nắm chặt súng ngắn hơi khẩn trương nhìn phó phi công, phó phi công cũng không dám làm loạn, máu của cơ trưởng đã chảy ướt đến bên cạnh chân anh ta, anh ta sợ chính mình giống như người cơ trưởng này.
Răng Nọc bước nhanh ra khỏi khoang điều khiển, đi đến khoang phổ thông, mỉm cười nhìn Sở Thiên, lập tức ở gần đó tìm một người trẻ tuổi có dáng người gần giống Sở Thiên, nói với phần tử khủng bố :
- Mang theo tiểu tử này, năm người cùng ta đến đón Maria.
Năm tên phần tử khủng bố lập tức như nhấc người trẻ tuổi như con gà con, trên mặt cậu ta tràn đầy hoảng sợ, cầm súng đi theo sau lưng Răng Nọc, vốn bên cạnh Sở Thiên có bốn phần tử khủng bố giờ chỉ còn có hai.
Trong tay Sở Thiên đã cài sẵn mấy đồng tiền xu, trên mặt mỉm cười thản nhiên.
Răng Nọc với năm tên phần tử khủng bố đứng ở của khoan , súng trong tay chĩa ở đỉnh đầu người thanh niên, trên đầu người thanh niên chụp túi giấy, hiển nhiên Răng Nọc muốn đem anh ta đóng giả thành Sở Thiên để lừa gạt bọn Chu Long Kiếm.
Sân bay gió thật lớn và rất yên tĩnh, bốn phía xung quanh sớm đã bị cảnh giới rồi. Răng Nọc nhìn bốn phía thỏa mãn nhìn sân bay trống rỗng, qua kinh nghiệm bản thân ông ta rất dễ dàng đoán được không có quân cảnh, mà cũng chẳng có bộ đội chống khủng bố. Xem ra bọn Chu Long Kiếm đang lo sợ chính mình hạ độc thủ với Sở Thiên, vậy Sở Thiên có bối cảnh thân phận thật sự rất sâu. Không đem cậu ta ra trao đổi chính là quyết định sáng suốt, chờ sau khi dẫn cậu ta tới Myanmar, từ từ đem hắn đổi lấy nhiều lợi ích. Nói không chừng chính mình bởi vậy sẽ uy danh, ở tổ chức “Đột Đột” sẽ được đề cao.
Thời gian dần trôi, trên đường băng xuất hiện hai người, đi phía trước là một người phụ nữ, Răng Nọc nhận ra thân ảnh đó là Maria thì trong lòng càng hưng phấn. Thật không ngờ có thể dễ dàng cứu Maria ra như vậy, Chu Long Kiếm chỉ phái theo một người áp giải trao đổi, còn tưởng rằng sẽ phí không ít công sức. Sau khi xong việc Nặc Đính nhất định sẽ vui mừng mà khen thưởng mình thật lớn.
Maria đã tới gần máy bay, nhìn thấy bóng dáng bọn Răng Nọc thì biết bọn chúng đã bắt cóc máy bay tới cứu mình, tâm tình vui vẻ trở lại. Vốn tưởng rằng chính phủ Thiên triều vô duyên vô cơ áp giải đến sân bay là muốn đổi nơi giam giữ, không ngờ rằng là muốn thả mình. Xem ra huynh đệ ‘Đột Đột’ vẫn còn ý chí chiến đấu, nhiệt huyết vĩnh viễn không phai mờ.
Maria ánh mắt khinh thường nhìn người trung niên áp giải mình, ông ta tướng mạo xấu xí, trên tay không có súng chỉ có một thanh đao, đoán chừng là Thiên triều chính phủ đã biết rõ sự lợi hại của bọn Răng Nọc. Biết có phái bộ đội chống khủng bố cũng vô dụng nên phái một người ứng phó.
Trung niên đứng sau lưng Maria đầu cúi thấp đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn đao cầm trên tay mình, tay lạnh như băng, tay tái nhợt đao trắng bệch.
Maria cuối cùng đã đi đến cửa khoang máy bay, Răng Nọc cười nói :
- Maria, không thể ngờ khí sắc cô còn tốt như vậy. Xem ra ngục giam của Thiên triều thức ăn đúng là khá tốt.
- Cảm ơn Răng Nọc cùng tất cả huynh đệ, lần này thật sự là làm phiền mọi người.
Maria lấy lại được tự do vui mừng nói:
- Cũng làm cho chính phủ Thiên triều thấy được năng lực của chúng ta, để bọn họ về sau không dám khinh thường chúng ta những chiến sĩ tổ chức Thánh Chiến, công đầu thuộc về Răng Nọc.
Răng Nọc được Maria khen ngợi, vẻ tươi cười lại càng thêm sáng lạn, nhìn người áp giải sau lưng Maria, cười nói:
- Không thể ngờ Bộ trưởng Chu chỉ phái một người đến áp giải trao đổi con tin.
Người trung niên áp giải lạnh lùng nói:
- Maria đã được đưa đến các ngươi cũng nên thả người đi.
Phần tử khủng bố cười khinh bỉ, tay giơ súng lên chỉ vào người trung niên áp giải, người trung niên không nháy mắt lạnh lùng nhìn mấy khẩu súng.
Maria cũng khinh thường lắc đầu, Chu Long Kiếm đầu óc thật sự bị nước vào rồi. nói:
- Răng Nọc, tôi hiện giờ đã an toàn không cần thả con tin.
Lập tức tiến tới một bước, rời khỏi trung niên áp giải hai bước, thấp giọng nói:
- Giết ông ta đi , cho Thiên triều một chút giáo huấn.
Răng Nọc gật đầu mỉm cười, cùng Maria đi vào bên trong khoang, nói với phần tử khủng bố bên cạnh:
- Giết.
Hai gã phần tử khủng bố gật đầu, đúng lúc này một ánh sáng trắng tức thì hiện lên.
Yên lặng một lúc, Chu Long Kiếm ở bên tai Lý Thần Châu nhàn nhạt nói:
- Triệu ‘Tàn Đao’.
Lý Thần Châu gật đầu, lập tức quay người đi sắp xếp, trong lòng có chút thương xót cho phần tử khủng bố cướp máy bay. Bên trong có Sở Thiên, ngoài có “Tàn Đao” những phần tử khủng bố này chắc chắn phải chết là điều hiển nhiên.
Còn 30 phút nữa, máy bay sẽ đến kinh thành.
Trên mặt Răng Nọc vài phần hưng phấn, lại thêm mấy phần khẩn trương, nhìn đồng hồ, dẫn 2 tên phần tử khủng bố đi đến trước mặt Sở Thiên, cười nói :
- Sở Thiên, hi vọng cậu có thể giúp ta một việc nhỏ, để cho Bộ trưởng Chu nghe thấy tiếng của cậu?
- Bộ trưởng Chu? Cái gì Bộ trưởng Chu?
Sở Thiên kinh ngạc hỏi, bản thân từ khi nào quen biết nhân vật cấp bộ trưởng nhỉ? Ông ta sao lại muốn nghe tiếng của mình?
Răng Nọc tươi cười, bình tĩnh nói :
- Ông ta là Phó bộ trưởng Bộ công an là người phụ trách đội chống khủng bố.
Sau đó lại nói tiếp :
- Ông ta muốn tôi chiếu cố cậu.
Sở Thiên cảm thấy khó hiểu, bản thân đâu có quen biết gì Bộ trưởng Chu, sao ông ta lại muốn Răng Nọc chiếu cố mình? Đây chẳng phải là muốn mình hại chết mình sao?
Sở Thiên vẫn không nói gì, phần tử khủng bố đã chĩa súng vào đỉnh đầu Sở Thiên, gào lên:
- Tiểu tử, đi.
Răng Nọc cũng không có ngăn cản hành vi thô lỗ của thủ hạ, ông ta hiểu được trương một trì mới khiến cho người khác thuận theo vương đạo.
Sở Thiên nhìn phần tử khủng bố, nhàn nhạt nói:
- Ai mang súng chĩa vào đỉnh đầu tao, đều phải chết, mày cũng không ngoại lệ.
Mấy người Tô Dung Dung thân thể hơi động, Tô Dung Dung cảm giác được sự tự tin cùng mạnh mẽ trong lời nói của Sở Thiên. Còn cô bạn bên cạnh thì cho rằng Sở Thiên tuổi trẻ ngông cuồng không hiểu biết. Lúc này mà còn muốn làm anh hùng, đúng là đầu óc có vấn đề.
Răng Nọc không có phản ứng gì, nhường đường nói :
- “Sở Thiên, dù cậu muốn cậu ta chết thì hiện tại cũng nên đi về phía trước. Nếu không ta sẽ giết cô gái bên cạnh cậu trước, cô ta tướng mạo xinh đẹp như vậy, tôi cũng không nhẫn tâm ra tay.
Răng Nọc vừa nói lời này liền chĩa súng vào Phương Tình, Phương Tình run lên nhè nhẹ. Nhưng Sở Thiên vỗ nhẹ phía dưới rất nhanh yên tĩnh trở lại.
Sở Thiên biết nếu bây giờ ra tay, tuy rằng có thể đánh bại bọn cướp. Nhưng trước khi đánh bại được bọn chúng, những viên đạn này của bọn cướp có thể tiễn đứa không ít hành khách chầu trời, vì vậy đem lửa giận nhịn xuống, đứng dậy nói :
- Phía trước dẫn đường.
Răng Nọc khoát tay chặn lại, trong lòng thầm nghĩ nhưng giai cấp đặc quyền này coi mình như quý tộc chí cao vô thượng. Cũng được, để cho hắn hưởng thụ một chút, đến lúc ném xuống máy bay rồi không biết sắc mặt hắn sẽ như thế nào?
Cô gái bên cạnh Tô Dung Dung thấy Sở Thiên rời đi, nói nhỏ với Tô Dung Dung:
- Tiểu tử kia chẳng lẽ có thân phận bối cảnh cao hơn bạn sao?
- Liễu Yên, không nên nói những gì không biết.
Tô Dung Dung thần sắc rất bình tĩnh, trong mắt thanh tịnh như nước.
Ở khoang điều khiển, Răng Nọc nói tiếp:
- Kết nối điện thoại với Chu Kiếm Long.
Sau một lúc, nghe được giọng nói của Chu Kiếm Long:
- Răng Nọc, còn có 20 phút.
- Đúng vậy, Bộ trưởng Chu, tôi rất kỳ vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ, ông nhìn xem người mà ông muốn tôi chiếu cố, tôi đều chiếu cố rất tốt.
Răng Nọc cười to một hồi, vỗ vỗ bên người Sở Thiên nói :
- Sở Thiên, cậu nói có đúng hay không?
Trong phòng chỉ huy Chu Kiếm Long cùng Lý Thần Châu nhìn nhau cười, Răng Nọc thật sự là biết nghe lời, quả nhiên đã tìm được Sở Thiên. Bản thân nên cho bọn họ thêm mồi lửa mới được.
- Sở Thiên, câu có khỏe không?
Lý Thần Châu thay Chu Kiếm Long nói chuyện:
- Tôi cùng Bộ trưởng Chu đều rất quan tâm đến cậu.
Sở Thiên cười khổ, lại là Lý Thần Châu, khó trách được bọn Răng Nọc lại biết rõ tên của mình. Ông ta rõ ràng muốn mình cùng bọn cướp sống mái với nhau, Sở Thiên biết bản thân ở trong miệng Lý Thần Châu và Chu bộ trưởng càng quan trọng thì bọn Răng Nọc sẽ càng chú ý đến chính mình, lấy mình làm điều kiện để đàm phán. Nếu đàm phán thất bại chúng sẽ đem mình vứt bỏ, bản thân không có lý do gì không phản kháng. Xem ra bọn Lý Thần Châu xem mình như cây súng để điều khiển, ở thời khắc mấu chốt bắt buộc phải khai mở, suy tính thật chính xác, muốn mình tìm đường sống trong cõi chết.
Răng Nọc cầm súng, chĩa ngay vào Sở Thiên cười nói:
- Sở Thiên, hãy nói vài lời với Bộ trưởng Chu đi.
- Tôi chỉ muốn nói , Lý Thần Châu, ông đúng là đồ hỗn đản.
Sở Thiên bất đắc dĩ mắng:
- Ông đúng là không thể quên tôi sao?
Trong đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười nói của Lý Thần Châu:
- Làm sao mà quên được? Cho dù là một mảnh giấy vệ sinh, một chiếc quần lót, thì đều có tác dụng của nó.
- Bây giờ cậu nên dốc sức vì nước.
Lý Thần Châu bổ sung thêm một câu.
Sở thiên còn chưa kịp trả lời, Răng Nọc đã cướp điện thoại, âm thanh vô cùng mạnh mẽ nói :
- Bộ trưởng Chu, chúng ta chút nữa sẽ gặp, tôi hy vọng có thể nhìn thấy Maria. Nếu không tôi cũng không dám cam đoan Sở Thiên sẽ an toàn.
- Ông ngàn vạn không được tổn thương cậu ta.
Chu Long Kiếm hoảng sợ nói.
Sở Thiên chợt nhớ lại, Hồng Diệp trước kia đã từng nhắc đến Bộ trưởng Chu, ông ta đúng là người bây giờ đang ở bên cạnh Lý Thần Châu? Tâm cơ quả nhiên thâm sâu, đối với chính mình hiểu rõ như lòng bàn tay mới cố ý để cho phần tử khủng bố đến trêu chọc mình.
Răng Nọc đắc ý cười, xem ra Sở Thiên đúng là rất quan trọng, khiến cho Thiết Huyết cường ngạnh Chu Kiếm Long hoảng sợ như vậy, bây giờ quyền chủ động có lẽ đang ở trong tay mình rồi. Vì vậy thanh âm trở nên trầm thấp nói :
- Bộ trưởng Chu, tôi không hy vọng nhìn thấy nhân viên quân cảnh ở sân bay, nếu không tôi thấy người nào giết người đó, cũng ở trên người Sở Thiên bắn một phát súng. Tôi không rõ trên máy bay có bao nhiêu người có thể giết, liệu Sở Thiên có thể chịu được mấy lượt súng mà không chết.
Chu Long Kiếm ‘vội vàng’ cam đoan để cho cho bọn cướp yên tâm:
- Nhất định không có nhân viên quan cảnh, đến lúc đó, tôi chỉ phái một người áp giải Maria lên máy bay. Răng Nọc ngươi nhất định phải đảm bảo an toàn cho Sở Thiên, bằng không thì ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Chu Long Kiếm nói đến “chỉ phái một người” còn cố ý nhấn mạnh để cho Sở Thiên trong lòng hiểu rõ, hiểu được thâm ý trong lời nói của Chu bộ trưởng. Chỉ phái một người áp giải Maria, vậy thì người này nhất định rất mạnh, nếu không cũng bọn họ cũng không chọn anh ta, chẳng lẽ muốn mình đến lúc đó nội ứng ngoại hợp?
Răng Nọc ‘Ba’ một tiếng, đem điện thoại treo xong, khóe miệng nở nụ cười.
Sở Thiên trong lòng mắng Lý Thần Châu bọn họ vô sỉ, một bên thở dài thương hại bọn người Răng Nọc ngu xuẩn. Phần tử khủng bố mà không phát giác sự khác thường của Bộ trưởng Chu bọn họ? Sở Thiên tin tưởng rằng, dù mình có hay không ở trên máy bay này, chỉ cần máy bay đến kinh thành thì sẽ không có cơ hội cất cánh. Maria căn bản không có khả năng trốn thoát, với thủ đoạn lôi đình của Lý Thần Châu bọn họ, không có gì là làm không được.
Răng Nọc hình như mang tiền cược lớn nhất đặt trên người Sở Thiên, đưa Sở Thiên trở về chỗ ngồi. Phái bốn tên khủng bố nghiêm mật trông coi Sở Thiên, Sở Thiên biết trận chiến này không thể tránh khỏi rồi, thế nên tâm tình buông lỏng, cười với Phương Tình nói :
- Tình tỷ, tôi chợt phát hiện bọn cướp này tuy rằng rất phi thường dũng mãnh, nhưng cũng có vài phần tính người, sẽ không giết người lung tung, bọn cướp có đạo đức như bọn chúng, hẳn là tốt.
Lời nói của Sở Thiên hoàn toàn là a dua nịnh nọt, một ít hành khách xung quanh khinh bỉ nhìn Sở Thiên, thằng nhãi này rất sợ chết, tuổi còn trẻ mà không có chút nhiệt huyết nào cả.
Bốn tên bọn cướp bên cạnh vốn cũng muốn ngăn cản Sở Thiên nói chuyện , nhưng nghe thấy Sở Thiên nói lời có ích, không khỏi nhìn cậu ta vẻ mặt khinh bỉ cười mỉa, trong mắt bọn họ, Sở Thiên chính là đang cố nịnh nọt.
Liễu Yên trong mắt cũng toát ra vẻ khinh bỉ, hạ giọng mắng:
- Đúng là tên nô tài.
Tô Dung Dung nhẹ nhàng lắc đầu, nắm tay Liễu Yên nói:
- Liễu Yên, không nên nói vậy, không bị chĩa súng vào đỉnh đầu thì sao hiểu được nỗi sợ hãi đó.
Thật khéo hiểu lòng người, ôn nhu săn sóc đúng là cô gái tốt.
Sở Thiên ánh mắt tràn ngập nhu tình nhìn Tô Dung Dung, hảo cảm trong lòng đối với cô tăng lên không ngừng, không thể áp chế.
Phương Tình lo lắng nhìn Sở Thiên, nắm tay hắn nói:
- Mọi chuyện phải cẩn thận.
Cô biết rõ Sở Thiên trong lần cướp máy bay này sẽ đóng vai trò là nhân vật trọng yếu, cái này gọi là năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng lớn.
Sở Thiên gật đầu, ánh mắt quét qua toàn cảnh khoang phổ thông, bên trong khoang phổ thông có mười tên phần tử khủng bố. Khoang điều khiển tính cả Răng Nọc là có ba tên phần tử khủng bố, đợi sau khi máy bay tiếp đất, tất nhiên Răng Nọc sẽ mang một số người đi đón Maria. Nhưng sẽ không mang hắn đến trao đổi, bởi vì hắn có giá trị rất lớn đối với bọn chúng, hơn nữa Răng Nọc đang chuẩn bị để sau khi đón được Maria thì tiếp tục bắt cóc máy bay chạy thoát, bằng không thì bọn chúng không có đường lui nào khác.
Sở Thiên nhanh chóng đoán được, thời điểm nghênh đón Maria, khoang phổ thông sẽ còn khoảng chừng năm hoặc sáu tên phần tử khủng bố. Thời gian phản kích tốt nhất đúng là vài phút đó, chính mình trong mấy phút đồng hồ này phải đánh bại những phần tử khủng bố trong khoang, hơn nữa còn phải giữ được vị trí con đường quay về của Răng Nọc bọn chúng. Về phần tử khủng bố ở khoang điều khiển thì bọn chúng sẽ không dễ dàng rời khỏi, cho nên để lại giải quyết sau. Sở Thiên suy tính rất nhanh, trong lòng bắt đầu cảm thấy dễ dàng hơn, khẽ mỉm cười. Sau khi dọn dẹp chuyện này, phải kêu Lý Thần Châu làm cho mình một cái xe của Bộ, coi như phí dịch vụ đem mình lên đài.
Lại để mình lộ ra một điểm là thích chiếm tiện nghi, có thể làm cho đối thủ bên người càng yên tâm hơn. Sở Thiên trong lòng rất rõ ràng điểm này, theo như lời Hà Đại Đảm nói, dễ dàng bộc lộ tài năng sẽ khó bảo toàn khi gặp nguy hiểm.
Máy bay cuối cùng đã tiếp đất, sau khi trượt một khoảng cách trên đường băng thì dần ngừng lại.
Răng Nọc cầm microphone trong khoang điều khiển hô:
- Bộ trưởng Chu, trong vòng năm phút đồng hồ tôi muốn gặp Maria, không thấy người tôi sẽ làm cho số lượng hành khách không ngừng biến đổi.
Chu Long Kiếm khó khăn bắt đầu nói :
- Được, rất nhanh có thể nhìn thấy Maria.
Răng Nọc ném điện thoại xuống, cùng hai tên phần tử khủng bối nói:
- Trông chừng Phó phi công thật kỹ, không để cho bất kỳ ai tới gần, dám tới gần giết không cần hỏi.
Hai gã phần tử khủng bố gật đầu, nắm chặt súng ngắn hơi khẩn trương nhìn phó phi công, phó phi công cũng không dám làm loạn, máu của cơ trưởng đã chảy ướt đến bên cạnh chân anh ta, anh ta sợ chính mình giống như người cơ trưởng này.
Răng Nọc bước nhanh ra khỏi khoang điều khiển, đi đến khoang phổ thông, mỉm cười nhìn Sở Thiên, lập tức ở gần đó tìm một người trẻ tuổi có dáng người gần giống Sở Thiên, nói với phần tử khủng bố :
- Mang theo tiểu tử này, năm người cùng ta đến đón Maria.
Năm tên phần tử khủng bố lập tức như nhấc người trẻ tuổi như con gà con, trên mặt cậu ta tràn đầy hoảng sợ, cầm súng đi theo sau lưng Răng Nọc, vốn bên cạnh Sở Thiên có bốn phần tử khủng bố giờ chỉ còn có hai.
Trong tay Sở Thiên đã cài sẵn mấy đồng tiền xu, trên mặt mỉm cười thản nhiên.
Răng Nọc với năm tên phần tử khủng bố đứng ở của khoan , súng trong tay chĩa ở đỉnh đầu người thanh niên, trên đầu người thanh niên chụp túi giấy, hiển nhiên Răng Nọc muốn đem anh ta đóng giả thành Sở Thiên để lừa gạt bọn Chu Long Kiếm.
Sân bay gió thật lớn và rất yên tĩnh, bốn phía xung quanh sớm đã bị cảnh giới rồi. Răng Nọc nhìn bốn phía thỏa mãn nhìn sân bay trống rỗng, qua kinh nghiệm bản thân ông ta rất dễ dàng đoán được không có quân cảnh, mà cũng chẳng có bộ đội chống khủng bố. Xem ra bọn Chu Long Kiếm đang lo sợ chính mình hạ độc thủ với Sở Thiên, vậy Sở Thiên có bối cảnh thân phận thật sự rất sâu. Không đem cậu ta ra trao đổi chính là quyết định sáng suốt, chờ sau khi dẫn cậu ta tới Myanmar, từ từ đem hắn đổi lấy nhiều lợi ích. Nói không chừng chính mình bởi vậy sẽ uy danh, ở tổ chức “Đột Đột” sẽ được đề cao.
Thời gian dần trôi, trên đường băng xuất hiện hai người, đi phía trước là một người phụ nữ, Răng Nọc nhận ra thân ảnh đó là Maria thì trong lòng càng hưng phấn. Thật không ngờ có thể dễ dàng cứu Maria ra như vậy, Chu Long Kiếm chỉ phái theo một người áp giải trao đổi, còn tưởng rằng sẽ phí không ít công sức. Sau khi xong việc Nặc Đính nhất định sẽ vui mừng mà khen thưởng mình thật lớn.
Maria đã tới gần máy bay, nhìn thấy bóng dáng bọn Răng Nọc thì biết bọn chúng đã bắt cóc máy bay tới cứu mình, tâm tình vui vẻ trở lại. Vốn tưởng rằng chính phủ Thiên triều vô duyên vô cơ áp giải đến sân bay là muốn đổi nơi giam giữ, không ngờ rằng là muốn thả mình. Xem ra huynh đệ ‘Đột Đột’ vẫn còn ý chí chiến đấu, nhiệt huyết vĩnh viễn không phai mờ.
Maria ánh mắt khinh thường nhìn người trung niên áp giải mình, ông ta tướng mạo xấu xí, trên tay không có súng chỉ có một thanh đao, đoán chừng là Thiên triều chính phủ đã biết rõ sự lợi hại của bọn Răng Nọc. Biết có phái bộ đội chống khủng bố cũng vô dụng nên phái một người ứng phó.
Trung niên đứng sau lưng Maria đầu cúi thấp đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn đao cầm trên tay mình, tay lạnh như băng, tay tái nhợt đao trắng bệch.
Maria cuối cùng đã đi đến cửa khoang máy bay, Răng Nọc cười nói :
- Maria, không thể ngờ khí sắc cô còn tốt như vậy. Xem ra ngục giam của Thiên triều thức ăn đúng là khá tốt.
- Cảm ơn Răng Nọc cùng tất cả huynh đệ, lần này thật sự là làm phiền mọi người.
Maria lấy lại được tự do vui mừng nói:
- Cũng làm cho chính phủ Thiên triều thấy được năng lực của chúng ta, để bọn họ về sau không dám khinh thường chúng ta những chiến sĩ tổ chức Thánh Chiến, công đầu thuộc về Răng Nọc.
Răng Nọc được Maria khen ngợi, vẻ tươi cười lại càng thêm sáng lạn, nhìn người áp giải sau lưng Maria, cười nói:
- Không thể ngờ Bộ trưởng Chu chỉ phái một người đến áp giải trao đổi con tin.
Người trung niên áp giải lạnh lùng nói:
- Maria đã được đưa đến các ngươi cũng nên thả người đi.
Phần tử khủng bố cười khinh bỉ, tay giơ súng lên chỉ vào người trung niên áp giải, người trung niên không nháy mắt lạnh lùng nhìn mấy khẩu súng.
Maria cũng khinh thường lắc đầu, Chu Long Kiếm đầu óc thật sự bị nước vào rồi. nói:
- Răng Nọc, tôi hiện giờ đã an toàn không cần thả con tin.
Lập tức tiến tới một bước, rời khỏi trung niên áp giải hai bước, thấp giọng nói:
- Giết ông ta đi , cho Thiên triều một chút giáo huấn.
Răng Nọc gật đầu mỉm cười, cùng Maria đi vào bên trong khoang, nói với phần tử khủng bố bên cạnh:
- Giết.
Hai gã phần tử khủng bố gật đầu, đúng lúc này một ánh sáng trắng tức thì hiện lên.
/781
|