Bọn người Đường Thương Hùng nhìn nhìn Sở Thiên, không hiểu gì sờ sờ đầu nhìn Sở Thiên. Bọn họ thật không hiểu, mâu thuẫn sao lại đột nhiên chuyển đổi? Nhìn bộ dạng Phạm Tâm Tâm và Sở Thiên, đêm nay dường như không còn chuyện của Đường Thương Hùng nữa, Đường Thương Hùng có chút buồn bực, cơ hồ muốn gào lên: ‘Tôi là người trong cuộc, tôi mới là người trong cuộc’.
Sở Thiên nhìn bộ dạng trầm ngâm thâm hiểm của Phạm Tâm Tâm, không thèm bận tâm, nói:
- Hôm nay tinh thần tôi khá tốt, vì vậy chỉ đập vỡ hai tấm kính xe của cô, nếu tâm trạng không tốt, e rằng chiếc BMW của cô tối nay sẽ được mang đến nơi thu mua phế thải rồi, mau xin lỗi rồi cảm ơn đi!
Tên nhóc này vẫn kiêu ngạo như vậy! Phạm Tâm Tâm nghiến răng nghiến lội nhìn chằm chằm Sở Thiên, nói:
- Nhóc con, đừng liều lĩnh như vậy, đây là Thủ đô, không phải Thượng Hải, đây là địa bàn của Phạm Tâm Tâm tôi.
Bọn người Đường Thương Hùng ngưỡng mộ nhìn Sở Thiên khẽ ho nhẹ một tiếng, rồi nói ra những lời khiến bọn họ nhiệt huyết sôi sục:
- Trong mắt Sở Thiên tôi, nơi nào cũng vậy thôi, tuyệt đối không phân biệt Thượng Hải và Thủ đô.
Phạm Tâm Tâm cười lạnh mấy tiếng, khinh bỉ nói:
- Đêm nay, tôi sẽ có sự phòng vệ chính đáng, sau khi cho cậu rụng hết răng sẽ giam giữ ở đồn công an, cuối cùng sẽ đuổi ra khỏi đại học Thiên Kinh.
Sau khi nói xong, Phạm Tâm Tâm đeo cặp kính màu nâu lên, bàn tay ngọc ngà khẽ vung lên, hai tên vệ sĩ như hổ báo bổ nhào đến chỗ Sở Thiên, mặc dù trong mắt bọn chúng, hai người to như trâu đi ức hiếp một sinh viên yếu ớt có chút quá đáng, nhưng Phạm Tâm Tâm là nguồn cơm manh áo của họ, không nghe lời cô ta, Phạm Tâm Tâm sẽ khiến họ không thể tiếp tục sống, rơi vào đường cùng, đành phải ra tay với Sở Thiên.
Hai tên vệ sĩ ra những cú đấm thép vào vai Sở Thiên, Sở Thiên khẽ gật đầu, xem ra hai tên vệ sĩ này cũng có chút nhân tính, không trực tiếp tấn công chỗ hiểm của mình, tối nay chỉ dạy dỗ bọn họ một chút là được rồi.
- Đồ chó, chúng ta cũng lên đi!
Đường Thương Hùng hết lên một tiếng, xông về phía hai tên vệ sĩ.
Tôn Bân và Âu Dương Thắng Cơ có chút chần chừ, sau đó cũng xông vào, mặc dù thân thể không được cường tráng sung sức nhưng nghĩa khí nhiệt huyết thì vẫn có.
Sở Thiên hơi sững người, cậu hoàn toàn không ngờ rằng ba người bạn cùng phòng kí túc của mình lại xong lên, hai tên vệ sĩ này đối với Sở Thiên mà nói, hoàn toàn không đáng để mắt, vốn chẳng cần giúp đỡ. Sở Thiên nhìn vẻ mặt của bọn họ, lập tức hiểu ra, Đường Thương Hùng chắc thấy vốn là chuyện do cậu ta gây ra, kết quả Sở Thiên lại thay cậu chọc giận Phạm Tâm Tâm. Nếu Đường Thương Hùng không xông lên, trong lòng sẽ như có gai đâm, sẽ thấy bản thân qua nhu nhược, còn Tôn Bân và Âu Dương Thắng Cơ là vì tình nghĩa anh em. Mặc dù Sở Thiên thừa sức ứng phó, nhưng cũng không thể để Sở Thiên một mình đối mặt mặt với tất cả nguy hiểm, làm vậy chứng tỏ mình không có nghĩa khí.
Sở Thiên hơi cảm động, có thể trận chiến này sẽ làm thay đổi rất nhiều thứ.
Hai tên vệ sĩ có vẻ không ngờ bọn người Đường Thương Hùng lại xông lên, có chút chần chừ, trong nháy mắt, những cú đấm của bọn người Đường Thương Hùng đã giáng xuống, không chút nể tình nện lên người chúng. Trên khuôn mặt hai tên vệ sĩ khẽ nhếch mép cười, khẽ lắc lắc đầu, đám sinh viên này sao có thể đánh được những vệ sĩ chuyên nghiệp như họ chứ? Sau đó, không chỉ không tránh né, ngược lại còn giơ thân ra tiếp chiêu của bọn người Đường Thương Hùng.
Bụp, Bụp, Bụp!
Những cú đấm của bọn người Đường Thương Hùng đã đánh lên người hai tên vệ sĩ, nhưng họ không hề bị đánh lui, ngược lại là sự kinh ngạc của bọn người Đường Thương Hùng, cảm thấy những cú đấm của mình như đang đấm lên tấm sắt cứng rắn vậy, đánh xong tay đau âm ỉ, giờ mới nhận ra đây hoàn toàn là khác hẳn lúc đánh nhau với những sinh viên, thực lực không cùng một cấp bậc.
Bọn người Đường Thương Hùng khiếp sợ, không dám đánh tiếp, vội lùi về phía sau, trên khuôn mặt có chút uể oải, trên khuôn mặt hai tên vệ sĩ có phần kiêu ngạo, không thừa cơ hội xong lên, trong mắt bọn chúng, mấy sinh viên này đơn giản là tự rước họa vào thân.
Phạm Tâm Tâm đứng cách đó không xa, khinh miệt nhìn bọn người Đường Thương Hùng làm càn, sau đó nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói:
- Tranh thủ thời gian xử lý bọn chúng, tôi còn phải diễn xuất đó!
Hai tên vệ sĩ xông lên, bọn người Đường Thương Hùng khẽ nghiến răng, chuẩn bị chiến đấu tới cùng, lúc định xông lên, Sở Thiên vượt lên trước mặt bọn họ, ngăn bọn họ lại, thản nhiên nói:
- Các anh em, cảm ơn các cậu, lần này đến lượt tôi lên!
Bọn người Đường Thương Hùng biết Sở Thiên cũng chỉ muốn tốt cho bọn họ, vì vậy khẽ thở dài, dừng bước.
Sở Thiên mỉm cười, nhìn hai tên vệ sĩ, giơ tay phải lên, thản nhiên nói:
- Hai vị, mọi người không cần vất vả như vậy, nếu các anh có thể đỡ được một cú đấm của tôi, tôi lập tức nhận thua, mặc cho các anh xử lý, muốn đánh muốn giết không một lời oán thán.
Tiếp tục nhìn Phạm Tâm Tâm:
- Nếu các anh không đỡ nổi một cú đấm của tôi, thua rồi thì ngoan ngoãn cút cho tôi.
Hai tên vệ sĩ hơi sững người, Phạm Tâm Tâm cũng vậy, đến bọn người Đường Thương Hùng đã từng thấy thực lực chiến đấu của Sở Thiên cũng sững người, một cú đấm quá đơn giản, quá là trò đùa à? Trong lòng bọn họ biết, Sở Thiên nhất định có thể đánh bại được hai tên vệ sĩ, nhưng ít nhất phải sau mấy chục hiệp đấu, huống hồ bọn người Đường Thương Hùng vừa rồi đã cảm thấy thực lực của hai tên vệ sĩ không hề nhỏ, trong lòng lo lắng. Chỉ bằng một cú đấm, Sở Thiên liệu có phải quá tự tin không.
- Được, đánh cược với cậu!
Phạm Tâm Tâm trên khuôn mặt nở nụ cười đắc ý. Hai vệ sĩ này phải bỏ ra một số tiền không ít để mời đến, mấy chục tên cao to cũng không đánh được họ, bây giờ Sở Thiên đột nhiên nói càn, một đấm quyết thắng thua, trong lòng cảm thấy thật nực cười.
Lúc này đã tám giờ rồi, giảng đường Nghìn Năm, với chủ đề “Dùng tâm đón người mới đến, xuất phát từ đáy lòng”, buổi tiệc của đại học Thiên Kinh chào mừng sinh viên mới đã khai mạc, đang diễn ra hừng hực khí thế. Liễu Yên, Mộng Mộng và Lộ Lộ đang đắc ý, nhìn về phía cửa ra vào hậu trường, cạnh đó Tô Dung Dung đang cầm điện thoại, có vẻ hơi thất vọng, nhưng trong lòng vẫn tin tưởng rằng Sở Thiên sẽ đến.
Đội võ thuật “Hiệp khách môn” của trường đang ở trên khán đài, từng chiêu diễn hổ hổ sinh uy, công phu Trung Quốc tuyệt đỉnh khiến những sinh viên mới ở dưới khán đài không ngừng tán thưởng, đến mấy vị giám khảo cũng gật đầu khen tốt, chuẩn bị cho điểm cao.
Bọn người Đường Hiểm Phong lo lắng gọi điện thoại cho Phạm Tâm Tâm, thầm nghĩ bà cô nổi tiếng này sao vẫn chưa đến? Sinh viên mới đêm nay vốn đều là vì cô mà đến, nếu cô không xuất hiện, danh dự của hội sinh viên coi như không còn.
Sở Thiên lúc này đang vặn vẹo thân mình, đứng cách hai tên vệ sĩ cao to như trâu bò tầm một cánh tay. Ánh mắt của họ không thèm nhìn Sở Thiên, mà nhìn vào bầu trời không có vì sao nào, dưới ánh đèn mờ vàng, lóe ra vể kiêu ngạo của họ.
Một hồi gió đêm thổi qua, kéo theo tiếng rít sắc nhọn, lá rụng trên mặt đất đột nhiên trở mình rồi lập tức dừng lại.
Song chưởng của Sở Thiên vừa tung ra, theo chiều gió đập lên người hai tên vệ sĩ, không một tiếng động, dường như không có lực.
Phạm Tâm Tâm cười.
Hai tên vệ sĩ cũng cười.
Sở Thiên cũng cười.
Hai tên vệ sĩ nhìn nụ cười của Sở Thiên, trong lòng lóe lên suy nghĩ không tốt đẹp, cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không thể nói ra được.
Bỗng nhiên, lòng bàn tay của Sở Thiên phát ra một sức lực vô cùng lớn, đường lực lớn khiến hai tên vệ sĩ trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Hai tên vệ sĩ cuối cùng cũng biết cái gì không ổn, Sở Thiên quá bình thản, quá trầm tĩnh, bọn họ quá khinh địch rồi.
Nhưng tất cả đều đã quá muộn, lực phát ra từ tâm chưởng của Sở Thiên khiến hai người họ bị lăn mình như chiếc lá rụng vậy, ngã lăn ra phía sau mấy vòng, rồi dừng lại, trên người, trên tay đều bị trầy xước, vô cùng khổ sở.
Hai tên vệ sẽ kinh sợ!
Phạm Tâm Tâm kinh sợ!
Bọn người Đường Thương Hùng kinh sợ!
Hai tên vệ sĩ xấu hổ đứng dậy, không thể tin nổi nhìn Sở Thiên vẫn thản nhiên như không. Nội lực của tên nhóc này sao có thể mạnh như vậy? Hơn nữa còn trong nháy mắt phát ra lực lớn như vậy? Cho dù bọn họ muốn đánh bay người khác cũng cần nhờ vào xung lực mới làm được, như Sở Thiên lại chỉ cần lực trong lòng bàn tay, đẳng cấp giữa hai bên đã rõ ràng rồi.
Sở Thiên vỗ vỗ tay, không thèm nhìn bọn người Phạm Tâm Tâm, quay người nói với bọn người Đường Thương Hùng:
- Đi thôi, buổi tiệc sắp kết thúc rồi!
Bọn người Đường Thương Hùng ngưỡng mộ, lập tức đi theo sau Sở Thiên, đi về phía giảng đường Nghìn Năm.
Đứng phía sau, Phạm Tâm Tâm hung hăng đá hai phát vào bánh chiếc xe BMW, tức giận nhìn Sở Thiên rời khỏi, sự phẫn nộ trong ánh mắt nhìn hai tên vệ sĩ không còn được trọng dụng, gào lên:
- Các anh còn là vệ sĩ sao, đến một thằng nhãi không biết trời cao đất dày là gì cũng không xử lý được, về làm bảo mẫu cho rồi, cút, tôi giờ sa thải các anh.
Hai tên vệ sĩ có vẻ đã sớm quen với sự ngang ngược vô lý của Phạm Tâm Tâm, nghe thấy Phạm Tâm Tâm đuổi việc bọn họ, không hề có tâm trạng căng thẳng, người lại còn có vài phần thoải mái, nhẹ nhõm thở dài một hơi, đi ra phía ngoài cổng trường.
Họ vừa đi được mấy bước, một người bảo vệ quay đầu lại nói:
- Phạm tiểu thư, nể tình chúng ta, tôi nhắc nhở cô một điều, thằng nhóc đó không phải là không biết trời cao đất dày, tuyệt đối là người có khả năng tiềm tàng, cô tự giải quyết đi.
Phạm Tâm Tâm vẻ mặt hơi thay đổi, gào thét:
- Cút, các người mau cút, lập tức mở cửa xe, ngồi vào, chiếc xe BMW không có cửa kính, thở phì phì.
- Phạm tiểu thư, giờ chúng ta có đi giảng đường Nghìn Năm không?
Người lái xe cẩn trọng hỏi.
Phạm Tâm Tâm rút ra điện thoại, không kiên nhẫn được, nói:
- Đi gì nữa, bây giờ không có tâm trạng diễn xuất, đến tìm Phó cục trưởng Cổ.
Người lái xe gật gật đầu, quay xe về phía đồn cảnh sát, trong lòng thở dài vì Sở Thiên.
Trong giảng đường Nghìn Năm, bài hát du dương “ngày mùa thu hoạch” của dàn nhạc ống đồng - đoàn sinh viên nghệ thuật đang vang lên mãnh liệt, mang lại một bữa tiệc thính giác cho các sinh viên mới, khiến mọi người tâm tình vui vẻ thoải mái.
Sở Thiên chào bọn người Đường Thương Hùng ở cửa giảng đường Nghìn Năm, sau đó giẫm lên những chiếc lá rụng vừa mới rơi xuống, đi vào hậu trường của giảng đường Nghìn Năm.
- Xin hỏi cậu tìm ai?
Một sinh viên phụ trách điều hành lịch sự hỏi Sở Thiên.
Sở Thiên mỉm cười, thản nhiên nói:
- Tôi đến diễn xuất!
Sinh viên phụ trách điều hành đang còn nghi ngờ, bọn người Liễu Yên, Mộng Mộng cùng Lộ Lộ đi ra, lúc nhìn thấy Sở Thiên, liền sững sờ vài phút, đây là Sở Thiên sao? Là Sở Thiên mặt dày chỉ biết cười ngây ngô sao? Sao cứ như hai người vậy?
- Thật quá là đẹp trai!
Lộ Lộ bất giác khen ngợi, sau đó phát hiện ra mình lỡ lời, lập tức im lặng không nói gì.
Liễu Yên cũng định thần lại, tự an ủi mình, không thể để Sở Thiên lừa gạt nữa, bên ngoài có đẹp trai nữa cũng không thể che dấu được cậu ta là một anh chàng bình thường, chỉ là một con cóc, huống hồ, sau nửa tiếng, Sở Thiên đẹp trai này sẽ bị bêu xấu trên khán đài, tất cả những thứ bề ngoài cũng không thể dừng được, cậu ta cũng không ngẩng đầu lên được ở đại học Thiên Kinh.
Liểu Yên ho khan vài tiếng, đánh thức Mộng Mộng và Lộ Lộ đang ngẩn người ra, sau đó lên tiếng nói:
- Việc đó, Sở Thiên, anh có biết hôm nay cần diễn xuất không? Sao muộn thế này mới đến? Một chút ý thức kỉ luật cũng không có, khiến bao nhiêu người lo lắng cho anh hả?
- Cô lo lắng tôi không đến sao? Hay là lo tôi trốn tránh việc lên khán đài?
Sở Thiên thản nhiên cười, sau đó nói:
- Tôi giờ chẳng phải đến rồi sao? Trên đường gặp phải chút việc là chậm trễ mà thôi.
- Tùymười lăm phút nữa là đến lượt anh rồi đó!
Liễu Yên nhìn đồng hồ, nụ cười trên khuôn mặt rất cổ quái:
- Cậu tự làm tốt công tác chuẩn bị đi, toàn bộ sinh viên mới đều chờ đợi sự biểu diễn của cậu đó, quên mất nói với cậu, đêm này còn có mấy vị giám khảo, và mấy phóng viên nữa đó!
Lộ Lộ cười nói thêm một câu:
- Có lẽ ngày mai anh sẽ trở thành người hùng của Thủ đô đó.
- Dung Dung đâu?
Sở Thiên không lộ ra vẻ gì là lo lắng, nhưng lại hỏi đến Tô Dung Dung. Hắn vô cùng hào hứng với Tô Dung Dung của tối nay, muốn xem xem người phụ nữ trong thế giới cổ tích của mình làm xiêu lòng người như thế nào.
Liễu Yên không nói gì, Tô Dung Dung cũng xuất hiện rồi, nhìn thấy Sở Thiên cũng sững người ra, sau đó lộ ra vẻ vui mừng trong ánh mắt, đi đến, hưng phấn nói:
- Sở Thiên, bọn người Liễu Yên đều nói anh sẽ không đến, nhưng em tin anh nhất định sẽ đến mà, tớ quả nhiên nói không sai đúng không Liễu Yên?
Bọn người Liễu Yên nhìn đông nhìn tây, giả bộ không nghe tiếng.
- Xong rồi, xong rồi!
Bọn người Đường Hiểm Phong đi đến, trên khuôn mặt lo lắng vô cùng, nói:
- Điện thoại của Phạm Tâm Tâm giờ gọi không được, khiến người ta lo lắng vô cùng!
Sở Thiên có chút chần chừ, thản nhiên nói:
- Phạm Tâm Tâm e rằng sẽ không đến đâu!
Bọn người Đường Hiểm Phong lũ lượt nhìn Sở Thiên, trăm miệng một lời hỏi:
- Vì sao? Sao cậu biết?
Sở Thiên vỗ bụi bẩn trên người, nói một cách thản nhiên:
- Một tiếng trước, chiếc xe BMW của cô ta đã làm bạn tôi bị thương, còn hoành hành vô lý, tôi thấy cô ta quá hống hách đã đập phá chiếc BMW của cô ta, còn đánh hai tên vệ sĩ của cô ấy nữa, các anh nói xem, cô ta còn tâm trạng đến đây không?
Bọn người Đường Hiểm Phong không tin nhìn thân thể không mấy cường tráng của Sở Thiên, cho rằng hắn đang khoác lác, trên mặt tỏ vẻ khinh bỉ. Liễu Yên và Tô Dung Dung thì biết Sở Thiên nói sự thật, bọn họ ở trên máy bay đã được chứng kiến thực lực của Sở Thiên.
Lúc này, điện thoại của Đường Hiểm Phong reo lên, Đường Hiểm Phong vừa nhìn liền vui sướng hớn hở, là điện thoại của Phạm Tâm Tâm, vội tìm chỗ yên tĩnh để nghe. Một lát sau, mặt Đường Hiểm Phong trầm xuống, phẫn nộ nói với Sở Thiên:
- Cậu gan lớn thật!
Lời này vừa nói ra, bọn người Lộ Lộ lập tức hiểu ra những gì Sở Thiên nói đều là sự thật, kinh ngạc nhìn anh chàng đẹp trai này, đến chiếc BMW của Phạm Tâm Tâm cũng dám đập, không biết là do hắn không sợ quyền thế là là do lỗ mãng ngu xuẩn?
Đường Hiển Phong lạnh lùng nhìn Sở Thiên, giữa Sở Thiên và Phạm Tâm Tâm ai đúng ai sai, cậu ta không cần biết, cậu ta chỉ biết tất cả sự cố gắng của mình đã bị uống phí, còn làm mất uy tín với tân sinh viên, chức vụ hội trưởng hội sinh viên kì sau e rằng không có việc của mình rồi, vốn còn muốn nhân cơ hội này kiểm chút điểm tranh cử, ai ngờ lại bị Sở Thiên làm cho thành như vậy, đúng là đồ sao chổi.
- Chút nữa thì làm thế nào đây?
Lang Côn lo lắng tựa vào tường.
Liễu Yên khinh bỉ nhìn Sở Thiên, nhưng bây giờ không hơi đâu chỉ trích, việc cấp bách là làm thế nào để cứu vãn tình thế, làm thế nào để làm ổn thỏa tâm trạng của tân sinh viên.
Bọn người Liễu Yên thảo luận một lát, thấy chỉ còn cách để Tô Dung Dung đàn thêm vài bản dương cầm nữa, hi vọng với trình độ cao của Tô Dung Dung sẽ xóa đi sự phẫn nộ của đám tân sinh viên.
- Nhưng như vậy, Dung Dung sẽ liên tục xuất hiện, những tân sinh viên liệu có thấy buồn chán không?
Tần Thành chỉ vào bảng tiết mục, lo lắng nói:
- Tiết mục thứ ba từ cuối lên vốn là do Tô Dung Dung diễn, sau đó tiết mục cuối cùng cũng là của Tô Dung Dung, tần suất xuất hiện cao như vậy, sẽ ảnh hưởng đến chất lượng.
Liễu Yên suy nghĩ một chút, chỉ vào Sở Thiên nói:
- Đều do anh gây ra, biện pháp bây giờ là thời gian xuất hiện của Sở Thiên sẽ nhiều hơn năm phút, Tô Dung Dung sẽ xuất hiện ở tiết mục cuối.
Sau đó nhìn chằm chằm Sở Thiên nói:
- Sở Thiên, bất luận thế nào, anh cũng phải cầm cự đủ mười lăm phút cho tôi!
Sở Thiên vươn vai, đầy nghĩa khí, nói:
- Không vấn đề, năm mươi phút cũng được.
Vô cùng điên cuồng! Liễu Yêu cười thầm, cũng được, để Sở Thiên lên sân khấu làm trò hề, sau đó Tô Dung Dung sẽ biểu diễn, không chỉ có thể đem lại sự kịch tính mà còn có thể làm thay đổi sự oán giận của những tân sinh viên, thậm chí còn cho Tô Dung Dung thấy sự hèn mọn của Sở Thiên.
Đường Hiểm Phong cũng khinh bỉ nhìn Sở Thiên, giờ cậu ta tức giận không thèm nói chuyện với Sở Thiên nữa.
Mười lăm phút nhanh chóng trôi qua, nghe thấy giọng điệu ngọt ngào của người dẫn trương trình:
- Tiếp là một tân sinh viên mà mọi người vẫn luôn tò mò trong đêm nay, vì trong vòng mười lăm phút, cậu ấy sẽ hát, đàn, nhảy. Một tân sinh viên đa tài như vậy, khiến tôi cũng tò mò như mọi người vậy, sau đây xinh mời tân sinh viên Sở Thiên sẽ đem lại cho chúng ta một tiết mục đặc sắc.
Sở Thiên khẽ thở một hơi, đi đến trước mặt Tô Dung Dung nhẹ nhàng ôm một cái, từ tốn nói:
- Dung Dung, hãy khắc cốt ghi tâm những điều tiếp theo đây.
Trên khuôn mặt Tô Dung Dung nở nụ cười, mong đợi nhìn thấy Sở Thiên, trông đợi anh chàng này sẽ đem lại cho cô những niềm vui bất ngờ.
Trên mặt Sở Thiên nở nụ cười thản nhiên, lúc kéo rèm sân khấu ra, Sở Thiên nhìn thấy MC Đái Mộng Nghiêu mặt đầy vẻ kinh ngạc, đúng lúc đi qua.
Sao lại là cậu nhóc hung hăng lông bông này? Đái Mộng Nghiêu kinh ngạc nhìn Sở Thiên đang tiến về phía sân khấu, chẳng nhẽ anh chàng này thật sự nhiều tài năng như vậy?
Bọn người Đường Hiểm Phong khinh thường nhìn Sở Thiên đang đi đến giữa sân khấu. Lúc này Đái Mộng Nghiêu khó hiểu hỏi bọn người Đường Hiểm Phong:
- Cậu nhóc lông bông kia có nhiều tài nghệ vậy sao?
Bọn người Đường Hiểm Phong cười khinh miệt, Lang Côn chỉ vào Sở Thiên đang ở trên sân khấu, lắc lắc đầu nói:
- Tự cậu ta muốn lên sân khấu để xấu mặt, không liên quan đến chúng ta!
Đái Mộng Nghiên bừng tỉnh gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu, đúng là tự cho mình là đúng.
Tô Dung Dung cũng đã nhanh chóng thay y phục diễn xuất, cùng bọn người Liễu Yên quan sát sân khấu. Trong lòng mọi người đều có chút lo lắng và trông đợi, mặc dù ý nghĩa của sự trông đợi trong mỗi người hoàn toàn không giống nhau.
Sở Thiên đứng giữa sân khấu, ngẩng đầu đối mặt với hơn sáu ngàn tân sinh viên của trường đại học Thiên Kinh, mỉm cười, thản nhiên nói:
- Tôi tên Sở Thiên, không sai, chính là trạng nguyên được điểm tối đa trong số hàng nghìn hàng vạn thí sinh, thiên tài Sở Thiên!
Hơn sáu ngàn tân sinh viên sững người, gì vậy? Nam diễn viên đêm nay chính là thí sinh thiên tài?
Đái Mộng Nghiêu cũng sững người, gì vậy? Tự cho là đúng, cậu nhóc bảo mình nhường chỗ chính là Sở Thiên?
Bọn người Liễu Yên cũng sững sờ, cái gì? Anh chàng Sở Thiên này đúng là Sở Thiên tinh thông quyền thế trong truyền thuyết sao?
Sở Thiên nhìn bộ dạng trầm ngâm thâm hiểm của Phạm Tâm Tâm, không thèm bận tâm, nói:
- Hôm nay tinh thần tôi khá tốt, vì vậy chỉ đập vỡ hai tấm kính xe của cô, nếu tâm trạng không tốt, e rằng chiếc BMW của cô tối nay sẽ được mang đến nơi thu mua phế thải rồi, mau xin lỗi rồi cảm ơn đi!
Tên nhóc này vẫn kiêu ngạo như vậy! Phạm Tâm Tâm nghiến răng nghiến lội nhìn chằm chằm Sở Thiên, nói:
- Nhóc con, đừng liều lĩnh như vậy, đây là Thủ đô, không phải Thượng Hải, đây là địa bàn của Phạm Tâm Tâm tôi.
Bọn người Đường Thương Hùng ngưỡng mộ nhìn Sở Thiên khẽ ho nhẹ một tiếng, rồi nói ra những lời khiến bọn họ nhiệt huyết sôi sục:
- Trong mắt Sở Thiên tôi, nơi nào cũng vậy thôi, tuyệt đối không phân biệt Thượng Hải và Thủ đô.
Phạm Tâm Tâm cười lạnh mấy tiếng, khinh bỉ nói:
- Đêm nay, tôi sẽ có sự phòng vệ chính đáng, sau khi cho cậu rụng hết răng sẽ giam giữ ở đồn công an, cuối cùng sẽ đuổi ra khỏi đại học Thiên Kinh.
Sau khi nói xong, Phạm Tâm Tâm đeo cặp kính màu nâu lên, bàn tay ngọc ngà khẽ vung lên, hai tên vệ sĩ như hổ báo bổ nhào đến chỗ Sở Thiên, mặc dù trong mắt bọn chúng, hai người to như trâu đi ức hiếp một sinh viên yếu ớt có chút quá đáng, nhưng Phạm Tâm Tâm là nguồn cơm manh áo của họ, không nghe lời cô ta, Phạm Tâm Tâm sẽ khiến họ không thể tiếp tục sống, rơi vào đường cùng, đành phải ra tay với Sở Thiên.
Hai tên vệ sĩ ra những cú đấm thép vào vai Sở Thiên, Sở Thiên khẽ gật đầu, xem ra hai tên vệ sĩ này cũng có chút nhân tính, không trực tiếp tấn công chỗ hiểm của mình, tối nay chỉ dạy dỗ bọn họ một chút là được rồi.
- Đồ chó, chúng ta cũng lên đi!
Đường Thương Hùng hết lên một tiếng, xông về phía hai tên vệ sĩ.
Tôn Bân và Âu Dương Thắng Cơ có chút chần chừ, sau đó cũng xông vào, mặc dù thân thể không được cường tráng sung sức nhưng nghĩa khí nhiệt huyết thì vẫn có.
Sở Thiên hơi sững người, cậu hoàn toàn không ngờ rằng ba người bạn cùng phòng kí túc của mình lại xong lên, hai tên vệ sĩ này đối với Sở Thiên mà nói, hoàn toàn không đáng để mắt, vốn chẳng cần giúp đỡ. Sở Thiên nhìn vẻ mặt của bọn họ, lập tức hiểu ra, Đường Thương Hùng chắc thấy vốn là chuyện do cậu ta gây ra, kết quả Sở Thiên lại thay cậu chọc giận Phạm Tâm Tâm. Nếu Đường Thương Hùng không xông lên, trong lòng sẽ như có gai đâm, sẽ thấy bản thân qua nhu nhược, còn Tôn Bân và Âu Dương Thắng Cơ là vì tình nghĩa anh em. Mặc dù Sở Thiên thừa sức ứng phó, nhưng cũng không thể để Sở Thiên một mình đối mặt mặt với tất cả nguy hiểm, làm vậy chứng tỏ mình không có nghĩa khí.
Sở Thiên hơi cảm động, có thể trận chiến này sẽ làm thay đổi rất nhiều thứ.
Hai tên vệ sĩ có vẻ không ngờ bọn người Đường Thương Hùng lại xông lên, có chút chần chừ, trong nháy mắt, những cú đấm của bọn người Đường Thương Hùng đã giáng xuống, không chút nể tình nện lên người chúng. Trên khuôn mặt hai tên vệ sĩ khẽ nhếch mép cười, khẽ lắc lắc đầu, đám sinh viên này sao có thể đánh được những vệ sĩ chuyên nghiệp như họ chứ? Sau đó, không chỉ không tránh né, ngược lại còn giơ thân ra tiếp chiêu của bọn người Đường Thương Hùng.
Bụp, Bụp, Bụp!
Những cú đấm của bọn người Đường Thương Hùng đã đánh lên người hai tên vệ sĩ, nhưng họ không hề bị đánh lui, ngược lại là sự kinh ngạc của bọn người Đường Thương Hùng, cảm thấy những cú đấm của mình như đang đấm lên tấm sắt cứng rắn vậy, đánh xong tay đau âm ỉ, giờ mới nhận ra đây hoàn toàn là khác hẳn lúc đánh nhau với những sinh viên, thực lực không cùng một cấp bậc.
Bọn người Đường Thương Hùng khiếp sợ, không dám đánh tiếp, vội lùi về phía sau, trên khuôn mặt có chút uể oải, trên khuôn mặt hai tên vệ sĩ có phần kiêu ngạo, không thừa cơ hội xong lên, trong mắt bọn chúng, mấy sinh viên này đơn giản là tự rước họa vào thân.
Phạm Tâm Tâm đứng cách đó không xa, khinh miệt nhìn bọn người Đường Thương Hùng làm càn, sau đó nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói:
- Tranh thủ thời gian xử lý bọn chúng, tôi còn phải diễn xuất đó!
Hai tên vệ sĩ xông lên, bọn người Đường Thương Hùng khẽ nghiến răng, chuẩn bị chiến đấu tới cùng, lúc định xông lên, Sở Thiên vượt lên trước mặt bọn họ, ngăn bọn họ lại, thản nhiên nói:
- Các anh em, cảm ơn các cậu, lần này đến lượt tôi lên!
Bọn người Đường Thương Hùng biết Sở Thiên cũng chỉ muốn tốt cho bọn họ, vì vậy khẽ thở dài, dừng bước.
Sở Thiên mỉm cười, nhìn hai tên vệ sĩ, giơ tay phải lên, thản nhiên nói:
- Hai vị, mọi người không cần vất vả như vậy, nếu các anh có thể đỡ được một cú đấm của tôi, tôi lập tức nhận thua, mặc cho các anh xử lý, muốn đánh muốn giết không một lời oán thán.
Tiếp tục nhìn Phạm Tâm Tâm:
- Nếu các anh không đỡ nổi một cú đấm của tôi, thua rồi thì ngoan ngoãn cút cho tôi.
Hai tên vệ sĩ hơi sững người, Phạm Tâm Tâm cũng vậy, đến bọn người Đường Thương Hùng đã từng thấy thực lực chiến đấu của Sở Thiên cũng sững người, một cú đấm quá đơn giản, quá là trò đùa à? Trong lòng bọn họ biết, Sở Thiên nhất định có thể đánh bại được hai tên vệ sĩ, nhưng ít nhất phải sau mấy chục hiệp đấu, huống hồ bọn người Đường Thương Hùng vừa rồi đã cảm thấy thực lực của hai tên vệ sĩ không hề nhỏ, trong lòng lo lắng. Chỉ bằng một cú đấm, Sở Thiên liệu có phải quá tự tin không.
- Được, đánh cược với cậu!
Phạm Tâm Tâm trên khuôn mặt nở nụ cười đắc ý. Hai vệ sĩ này phải bỏ ra một số tiền không ít để mời đến, mấy chục tên cao to cũng không đánh được họ, bây giờ Sở Thiên đột nhiên nói càn, một đấm quyết thắng thua, trong lòng cảm thấy thật nực cười.
Lúc này đã tám giờ rồi, giảng đường Nghìn Năm, với chủ đề “Dùng tâm đón người mới đến, xuất phát từ đáy lòng”, buổi tiệc của đại học Thiên Kinh chào mừng sinh viên mới đã khai mạc, đang diễn ra hừng hực khí thế. Liễu Yên, Mộng Mộng và Lộ Lộ đang đắc ý, nhìn về phía cửa ra vào hậu trường, cạnh đó Tô Dung Dung đang cầm điện thoại, có vẻ hơi thất vọng, nhưng trong lòng vẫn tin tưởng rằng Sở Thiên sẽ đến.
Đội võ thuật “Hiệp khách môn” của trường đang ở trên khán đài, từng chiêu diễn hổ hổ sinh uy, công phu Trung Quốc tuyệt đỉnh khiến những sinh viên mới ở dưới khán đài không ngừng tán thưởng, đến mấy vị giám khảo cũng gật đầu khen tốt, chuẩn bị cho điểm cao.
Bọn người Đường Hiểm Phong lo lắng gọi điện thoại cho Phạm Tâm Tâm, thầm nghĩ bà cô nổi tiếng này sao vẫn chưa đến? Sinh viên mới đêm nay vốn đều là vì cô mà đến, nếu cô không xuất hiện, danh dự của hội sinh viên coi như không còn.
Sở Thiên lúc này đang vặn vẹo thân mình, đứng cách hai tên vệ sĩ cao to như trâu bò tầm một cánh tay. Ánh mắt của họ không thèm nhìn Sở Thiên, mà nhìn vào bầu trời không có vì sao nào, dưới ánh đèn mờ vàng, lóe ra vể kiêu ngạo của họ.
Một hồi gió đêm thổi qua, kéo theo tiếng rít sắc nhọn, lá rụng trên mặt đất đột nhiên trở mình rồi lập tức dừng lại.
Song chưởng của Sở Thiên vừa tung ra, theo chiều gió đập lên người hai tên vệ sĩ, không một tiếng động, dường như không có lực.
Phạm Tâm Tâm cười.
Hai tên vệ sĩ cũng cười.
Sở Thiên cũng cười.
Hai tên vệ sĩ nhìn nụ cười của Sở Thiên, trong lòng lóe lên suy nghĩ không tốt đẹp, cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không thể nói ra được.
Bỗng nhiên, lòng bàn tay của Sở Thiên phát ra một sức lực vô cùng lớn, đường lực lớn khiến hai tên vệ sĩ trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Hai tên vệ sĩ cuối cùng cũng biết cái gì không ổn, Sở Thiên quá bình thản, quá trầm tĩnh, bọn họ quá khinh địch rồi.
Nhưng tất cả đều đã quá muộn, lực phát ra từ tâm chưởng của Sở Thiên khiến hai người họ bị lăn mình như chiếc lá rụng vậy, ngã lăn ra phía sau mấy vòng, rồi dừng lại, trên người, trên tay đều bị trầy xước, vô cùng khổ sở.
Hai tên vệ sẽ kinh sợ!
Phạm Tâm Tâm kinh sợ!
Bọn người Đường Thương Hùng kinh sợ!
Hai tên vệ sĩ xấu hổ đứng dậy, không thể tin nổi nhìn Sở Thiên vẫn thản nhiên như không. Nội lực của tên nhóc này sao có thể mạnh như vậy? Hơn nữa còn trong nháy mắt phát ra lực lớn như vậy? Cho dù bọn họ muốn đánh bay người khác cũng cần nhờ vào xung lực mới làm được, như Sở Thiên lại chỉ cần lực trong lòng bàn tay, đẳng cấp giữa hai bên đã rõ ràng rồi.
Sở Thiên vỗ vỗ tay, không thèm nhìn bọn người Phạm Tâm Tâm, quay người nói với bọn người Đường Thương Hùng:
- Đi thôi, buổi tiệc sắp kết thúc rồi!
Bọn người Đường Thương Hùng ngưỡng mộ, lập tức đi theo sau Sở Thiên, đi về phía giảng đường Nghìn Năm.
Đứng phía sau, Phạm Tâm Tâm hung hăng đá hai phát vào bánh chiếc xe BMW, tức giận nhìn Sở Thiên rời khỏi, sự phẫn nộ trong ánh mắt nhìn hai tên vệ sĩ không còn được trọng dụng, gào lên:
- Các anh còn là vệ sĩ sao, đến một thằng nhãi không biết trời cao đất dày là gì cũng không xử lý được, về làm bảo mẫu cho rồi, cút, tôi giờ sa thải các anh.
Hai tên vệ sĩ có vẻ đã sớm quen với sự ngang ngược vô lý của Phạm Tâm Tâm, nghe thấy Phạm Tâm Tâm đuổi việc bọn họ, không hề có tâm trạng căng thẳng, người lại còn có vài phần thoải mái, nhẹ nhõm thở dài một hơi, đi ra phía ngoài cổng trường.
Họ vừa đi được mấy bước, một người bảo vệ quay đầu lại nói:
- Phạm tiểu thư, nể tình chúng ta, tôi nhắc nhở cô một điều, thằng nhóc đó không phải là không biết trời cao đất dày, tuyệt đối là người có khả năng tiềm tàng, cô tự giải quyết đi.
Phạm Tâm Tâm vẻ mặt hơi thay đổi, gào thét:
- Cút, các người mau cút, lập tức mở cửa xe, ngồi vào, chiếc xe BMW không có cửa kính, thở phì phì.
- Phạm tiểu thư, giờ chúng ta có đi giảng đường Nghìn Năm không?
Người lái xe cẩn trọng hỏi.
Phạm Tâm Tâm rút ra điện thoại, không kiên nhẫn được, nói:
- Đi gì nữa, bây giờ không có tâm trạng diễn xuất, đến tìm Phó cục trưởng Cổ.
Người lái xe gật gật đầu, quay xe về phía đồn cảnh sát, trong lòng thở dài vì Sở Thiên.
Trong giảng đường Nghìn Năm, bài hát du dương “ngày mùa thu hoạch” của dàn nhạc ống đồng - đoàn sinh viên nghệ thuật đang vang lên mãnh liệt, mang lại một bữa tiệc thính giác cho các sinh viên mới, khiến mọi người tâm tình vui vẻ thoải mái.
Sở Thiên chào bọn người Đường Thương Hùng ở cửa giảng đường Nghìn Năm, sau đó giẫm lên những chiếc lá rụng vừa mới rơi xuống, đi vào hậu trường của giảng đường Nghìn Năm.
- Xin hỏi cậu tìm ai?
Một sinh viên phụ trách điều hành lịch sự hỏi Sở Thiên.
Sở Thiên mỉm cười, thản nhiên nói:
- Tôi đến diễn xuất!
Sinh viên phụ trách điều hành đang còn nghi ngờ, bọn người Liễu Yên, Mộng Mộng cùng Lộ Lộ đi ra, lúc nhìn thấy Sở Thiên, liền sững sờ vài phút, đây là Sở Thiên sao? Là Sở Thiên mặt dày chỉ biết cười ngây ngô sao? Sao cứ như hai người vậy?
- Thật quá là đẹp trai!
Lộ Lộ bất giác khen ngợi, sau đó phát hiện ra mình lỡ lời, lập tức im lặng không nói gì.
Liễu Yên cũng định thần lại, tự an ủi mình, không thể để Sở Thiên lừa gạt nữa, bên ngoài có đẹp trai nữa cũng không thể che dấu được cậu ta là một anh chàng bình thường, chỉ là một con cóc, huống hồ, sau nửa tiếng, Sở Thiên đẹp trai này sẽ bị bêu xấu trên khán đài, tất cả những thứ bề ngoài cũng không thể dừng được, cậu ta cũng không ngẩng đầu lên được ở đại học Thiên Kinh.
Liểu Yên ho khan vài tiếng, đánh thức Mộng Mộng và Lộ Lộ đang ngẩn người ra, sau đó lên tiếng nói:
- Việc đó, Sở Thiên, anh có biết hôm nay cần diễn xuất không? Sao muộn thế này mới đến? Một chút ý thức kỉ luật cũng không có, khiến bao nhiêu người lo lắng cho anh hả?
- Cô lo lắng tôi không đến sao? Hay là lo tôi trốn tránh việc lên khán đài?
Sở Thiên thản nhiên cười, sau đó nói:
- Tôi giờ chẳng phải đến rồi sao? Trên đường gặp phải chút việc là chậm trễ mà thôi.
- Tùymười lăm phút nữa là đến lượt anh rồi đó!
Liễu Yên nhìn đồng hồ, nụ cười trên khuôn mặt rất cổ quái:
- Cậu tự làm tốt công tác chuẩn bị đi, toàn bộ sinh viên mới đều chờ đợi sự biểu diễn của cậu đó, quên mất nói với cậu, đêm này còn có mấy vị giám khảo, và mấy phóng viên nữa đó!
Lộ Lộ cười nói thêm một câu:
- Có lẽ ngày mai anh sẽ trở thành người hùng của Thủ đô đó.
- Dung Dung đâu?
Sở Thiên không lộ ra vẻ gì là lo lắng, nhưng lại hỏi đến Tô Dung Dung. Hắn vô cùng hào hứng với Tô Dung Dung của tối nay, muốn xem xem người phụ nữ trong thế giới cổ tích của mình làm xiêu lòng người như thế nào.
Liễu Yên không nói gì, Tô Dung Dung cũng xuất hiện rồi, nhìn thấy Sở Thiên cũng sững người ra, sau đó lộ ra vẻ vui mừng trong ánh mắt, đi đến, hưng phấn nói:
- Sở Thiên, bọn người Liễu Yên đều nói anh sẽ không đến, nhưng em tin anh nhất định sẽ đến mà, tớ quả nhiên nói không sai đúng không Liễu Yên?
Bọn người Liễu Yên nhìn đông nhìn tây, giả bộ không nghe tiếng.
- Xong rồi, xong rồi!
Bọn người Đường Hiểm Phong đi đến, trên khuôn mặt lo lắng vô cùng, nói:
- Điện thoại của Phạm Tâm Tâm giờ gọi không được, khiến người ta lo lắng vô cùng!
Sở Thiên có chút chần chừ, thản nhiên nói:
- Phạm Tâm Tâm e rằng sẽ không đến đâu!
Bọn người Đường Hiểm Phong lũ lượt nhìn Sở Thiên, trăm miệng một lời hỏi:
- Vì sao? Sao cậu biết?
Sở Thiên vỗ bụi bẩn trên người, nói một cách thản nhiên:
- Một tiếng trước, chiếc xe BMW của cô ta đã làm bạn tôi bị thương, còn hoành hành vô lý, tôi thấy cô ta quá hống hách đã đập phá chiếc BMW của cô ta, còn đánh hai tên vệ sĩ của cô ấy nữa, các anh nói xem, cô ta còn tâm trạng đến đây không?
Bọn người Đường Hiểm Phong không tin nhìn thân thể không mấy cường tráng của Sở Thiên, cho rằng hắn đang khoác lác, trên mặt tỏ vẻ khinh bỉ. Liễu Yên và Tô Dung Dung thì biết Sở Thiên nói sự thật, bọn họ ở trên máy bay đã được chứng kiến thực lực của Sở Thiên.
Lúc này, điện thoại của Đường Hiểm Phong reo lên, Đường Hiểm Phong vừa nhìn liền vui sướng hớn hở, là điện thoại của Phạm Tâm Tâm, vội tìm chỗ yên tĩnh để nghe. Một lát sau, mặt Đường Hiểm Phong trầm xuống, phẫn nộ nói với Sở Thiên:
- Cậu gan lớn thật!
Lời này vừa nói ra, bọn người Lộ Lộ lập tức hiểu ra những gì Sở Thiên nói đều là sự thật, kinh ngạc nhìn anh chàng đẹp trai này, đến chiếc BMW của Phạm Tâm Tâm cũng dám đập, không biết là do hắn không sợ quyền thế là là do lỗ mãng ngu xuẩn?
Đường Hiển Phong lạnh lùng nhìn Sở Thiên, giữa Sở Thiên và Phạm Tâm Tâm ai đúng ai sai, cậu ta không cần biết, cậu ta chỉ biết tất cả sự cố gắng của mình đã bị uống phí, còn làm mất uy tín với tân sinh viên, chức vụ hội trưởng hội sinh viên kì sau e rằng không có việc của mình rồi, vốn còn muốn nhân cơ hội này kiểm chút điểm tranh cử, ai ngờ lại bị Sở Thiên làm cho thành như vậy, đúng là đồ sao chổi.
- Chút nữa thì làm thế nào đây?
Lang Côn lo lắng tựa vào tường.
Liễu Yên khinh bỉ nhìn Sở Thiên, nhưng bây giờ không hơi đâu chỉ trích, việc cấp bách là làm thế nào để cứu vãn tình thế, làm thế nào để làm ổn thỏa tâm trạng của tân sinh viên.
Bọn người Liễu Yên thảo luận một lát, thấy chỉ còn cách để Tô Dung Dung đàn thêm vài bản dương cầm nữa, hi vọng với trình độ cao của Tô Dung Dung sẽ xóa đi sự phẫn nộ của đám tân sinh viên.
- Nhưng như vậy, Dung Dung sẽ liên tục xuất hiện, những tân sinh viên liệu có thấy buồn chán không?
Tần Thành chỉ vào bảng tiết mục, lo lắng nói:
- Tiết mục thứ ba từ cuối lên vốn là do Tô Dung Dung diễn, sau đó tiết mục cuối cùng cũng là của Tô Dung Dung, tần suất xuất hiện cao như vậy, sẽ ảnh hưởng đến chất lượng.
Liễu Yên suy nghĩ một chút, chỉ vào Sở Thiên nói:
- Đều do anh gây ra, biện pháp bây giờ là thời gian xuất hiện của Sở Thiên sẽ nhiều hơn năm phút, Tô Dung Dung sẽ xuất hiện ở tiết mục cuối.
Sau đó nhìn chằm chằm Sở Thiên nói:
- Sở Thiên, bất luận thế nào, anh cũng phải cầm cự đủ mười lăm phút cho tôi!
Sở Thiên vươn vai, đầy nghĩa khí, nói:
- Không vấn đề, năm mươi phút cũng được.
Vô cùng điên cuồng! Liễu Yêu cười thầm, cũng được, để Sở Thiên lên sân khấu làm trò hề, sau đó Tô Dung Dung sẽ biểu diễn, không chỉ có thể đem lại sự kịch tính mà còn có thể làm thay đổi sự oán giận của những tân sinh viên, thậm chí còn cho Tô Dung Dung thấy sự hèn mọn của Sở Thiên.
Đường Hiểm Phong cũng khinh bỉ nhìn Sở Thiên, giờ cậu ta tức giận không thèm nói chuyện với Sở Thiên nữa.
Mười lăm phút nhanh chóng trôi qua, nghe thấy giọng điệu ngọt ngào của người dẫn trương trình:
- Tiếp là một tân sinh viên mà mọi người vẫn luôn tò mò trong đêm nay, vì trong vòng mười lăm phút, cậu ấy sẽ hát, đàn, nhảy. Một tân sinh viên đa tài như vậy, khiến tôi cũng tò mò như mọi người vậy, sau đây xinh mời tân sinh viên Sở Thiên sẽ đem lại cho chúng ta một tiết mục đặc sắc.
Sở Thiên khẽ thở một hơi, đi đến trước mặt Tô Dung Dung nhẹ nhàng ôm một cái, từ tốn nói:
- Dung Dung, hãy khắc cốt ghi tâm những điều tiếp theo đây.
Trên khuôn mặt Tô Dung Dung nở nụ cười, mong đợi nhìn thấy Sở Thiên, trông đợi anh chàng này sẽ đem lại cho cô những niềm vui bất ngờ.
Trên mặt Sở Thiên nở nụ cười thản nhiên, lúc kéo rèm sân khấu ra, Sở Thiên nhìn thấy MC Đái Mộng Nghiêu mặt đầy vẻ kinh ngạc, đúng lúc đi qua.
Sao lại là cậu nhóc hung hăng lông bông này? Đái Mộng Nghiêu kinh ngạc nhìn Sở Thiên đang tiến về phía sân khấu, chẳng nhẽ anh chàng này thật sự nhiều tài năng như vậy?
Bọn người Đường Hiểm Phong khinh thường nhìn Sở Thiên đang đi đến giữa sân khấu. Lúc này Đái Mộng Nghiêu khó hiểu hỏi bọn người Đường Hiểm Phong:
- Cậu nhóc lông bông kia có nhiều tài nghệ vậy sao?
Bọn người Đường Hiểm Phong cười khinh miệt, Lang Côn chỉ vào Sở Thiên đang ở trên sân khấu, lắc lắc đầu nói:
- Tự cậu ta muốn lên sân khấu để xấu mặt, không liên quan đến chúng ta!
Đái Mộng Nghiên bừng tỉnh gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu, đúng là tự cho mình là đúng.
Tô Dung Dung cũng đã nhanh chóng thay y phục diễn xuất, cùng bọn người Liễu Yên quan sát sân khấu. Trong lòng mọi người đều có chút lo lắng và trông đợi, mặc dù ý nghĩa của sự trông đợi trong mỗi người hoàn toàn không giống nhau.
Sở Thiên đứng giữa sân khấu, ngẩng đầu đối mặt với hơn sáu ngàn tân sinh viên của trường đại học Thiên Kinh, mỉm cười, thản nhiên nói:
- Tôi tên Sở Thiên, không sai, chính là trạng nguyên được điểm tối đa trong số hàng nghìn hàng vạn thí sinh, thiên tài Sở Thiên!
Hơn sáu ngàn tân sinh viên sững người, gì vậy? Nam diễn viên đêm nay chính là thí sinh thiên tài?
Đái Mộng Nghiêu cũng sững người, gì vậy? Tự cho là đúng, cậu nhóc bảo mình nhường chỗ chính là Sở Thiên?
Bọn người Liễu Yên cũng sững sờ, cái gì? Anh chàng Sở Thiên này đúng là Sở Thiên tinh thông quyền thế trong truyền thuyết sao?
/781
|