Mùi hương cà phê thơm đậm đà.
Trước mặt Sở Thiên đặt một ly cà phê, vào trong sở cảnh sát mà vẫn còn có thể được uống một ly cà phê nóng hổi thế này, trong tiết trời đêm đầu thu, đây thực là một sự đãi ngộ rất cao cấp.
Phó cụ trưởng Cổ nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, tròng mắt đảo đảo, ai mà biết được ông ta đang nghĩ gì cơ chứ.
Hương vị cafe đậm đà thơm phức làm Sở Thiên không kìm được chỉ muốn uống ly cà phê ngay.
Sở Thiên không khách khí nữa, cầm ly cà phê và ngồi nhấm nháp thưởng thức, hắn liền cảm thấy trong lòng có chút bất ngờ, sắc mặt không hề thay đổi nói:
- Phó cục trưởng Cổ, cà phê ngon thật đấy, ông mua ở đâu vậy? Ngày mai tôi cũng phải mua một ít về mới được.
Phó cục trưởng Cổ tuy vẫn chưa biết rõ lai lai lịch của Sở Thiên, nhưng ở cục cảnh sát này làm sao có thể tự tiện hỏi tới hỏi lui được, như vậy thì loạn hết thế nên ông ta quát:
- Sở Thiên, tôi kính cậu vì cậu là sinh viên trường đại học Thiên Kinh, là những trụ cột, nhân tài của quốc gia sau này, nếu đã là nhân tài thì cũng có cách đối đãi với nhân tài chứ không tôi có thể xử bắn cậu ngay tại chỗ rồi đấy.
Sở Thiên mỉm cười, vẻ tò mò nhìn phó cục trưởng Cổ, thản nhiên nói:
- Vậy sao ông không đem tôi ra xử bắn luôn đi?
Phó cục trưởng Cổ nhất thời không nói lên lời, ông ta không biết trả lời thế nào, chẳng lẽ lại nói vẫn chưa tìm hiểu rõ sự tình nên không dám xử bán hắn hay sao?
Sở Thiên vươn người ra, lại nhấp nháp thưởng thức ly cafe, hương thơm của cafe từ từ tràn đầy vào khoang miệng, Sở Thiên như đang mê say, liền đi tới trước hình “Mona Lisa” ở văn phòng Phó cục trưởng Cổ, cái nụ cười kia có lúc rất dịu dàng tao nhã, khi lại nghiêm túc, có khi lại hơi đau thương, và có khi lại là một chút kiêu ngạo thần bí khó hiểu, nó lộ ra trên nụ cười tâm linh huyền bí.
Sở Thiên than nhẹ một tiếng, không thể ngờ rằng Phó cục trưởng Cổ cũng có những sở thích cổ quái, ngoài treo những bức họa dung tục như “đại Chiến Hoành đồ”, “ lập tức phát tài”, “ chiêu tài tiến bảo” còn thưởng thức bức tranh “Mona Lisa” cao quý, thật khó có thể diễn tả nổi.
Sở Thiên vừa định muốn sờ vào bức họa, Phó cục trưởng Cổ lại ho một tiếng ra hiệu, Sở Thiên mỉm cười, đành phải rút tay về.
- Phó cục trưởng Cổ, nguyên nhân mà ông vẫn chưa bắn chết tôi?
Sở Thiên quay người lại thì bắt gặp sắc mặt của Phó cục trưởng Sở đã dần dần trở nên khó coi hơn, có thể thấy rõ là vì cảm thấy không có tổ chức kỉ luật gì ở đây cả, thế nên nhẹ nhàng cười nói:
- Hẳn là muốn điều tra kĩ lai lịch của tôi.
Phó cục trưởng Cổ mắt hơi trợn, giọng điệu không còn thân mật như trước nữa, lạnh lùng nói:
- Tôi vẫn luôn không sợ quyền thế, không sợ phú quý, tôi tại sao phải điều tra chi tiết lai lịch của cậu?
- Vậy ông muốn xử lý sao với chúng tôi?
Sở Thiên trực tiếp nói ra, cũng không muốn đi sâu vào cái chủ nghĩa quan liêu kia nữa
Phó cục trưởng Cổ trên mặt đã hiện lên nét cười nhẹ, giọng điệu có vẻ hòa nhã hơn nói:
- Phạm Tâm Tâm muốn tố cáo cậu tội phá xe, đánh thương người, cục cảnh sát truy cứu cậu tội chống đối người thi hành công vụ, chỉ cần hai cái tội đó thì cũng đủ phán cậu tám đến năm năm tù rồi.
Sở Thiên không nói gì, hắn biết Phó cục trưởng Cổ hoàn toàn là nói nhảm, đằng sau mới là mục đích chính của ông ta.
- Đương nhiên, lão Cổ tôi cũng là người quý trọng nhân tài, các cậu lại có thể thi được đại học Thiên Kinh, cái này.
Phó cục trưởng Cổ vừa nói vừa dựng ngón tay cái lên, giả bộ khen:
- Chính là nhân tài, là trụ cột quốc gia, tôi biết các cậu cũng không dễ dàng gì, vậy nên tôi đã xin Phạm Tâm Tâm và hai nhân viên cảnh sát bị thương nương tay, chỉ cần cậu đưa ra hai trăm vạn thì vấn đề này có thể giải quyết riêng tư.
Ánh mắt Phó cụ trưởng Cổ sáng lên. Sở Thiên biết rõ rõ ý đồ của ông ta, hiện tại thì hắn lấy đâu ra hai trăm vạn, nhất định phải nhờ gia đình giúp đỡ, nếu như không chút do dự mà đồng ý và để người nhà chuẩn bị số tiền đó vậy thì Phó cục trưởng Cổ cũng có thể đoán được hoàn cảnh sau đó, ít nhất thì cũng có người nhà có tiền, nếu như bản thân làm vẻ khó khăn, cơ bản là không lấy đâu ra tiền thì phó cục trưởng Cổ cũng có thể nhân cơ hội này mà buông tay cho mình.
Sở dĩ là hai trăm vạn này thì Phó cục trưởng cũng có thể là theo giới hạn có thể là mắc tội, tùy tiện đưa ra hai trăm vạn phạt người phạm tôi tiền, Phó cụ trưởng Cổ sợ có thể mắc tội. Việc thăm dò hai trăm vạn này cũng có tác dụng lớn
Sở Thiên than nhẹ một tiếng, dựng thẳng ngón tay cái lên, nói với cục trưởng Cổ:
- Gừng càng già càng cay, hồ ly thì vẫn là con hồ ly giảo hoạt?
- Thế nào? Giải quyết riêng hay là chung đây?
Phó cục trưởng Cổ cười nói, không chút để ý tới lời châm chọc của Sở Thiên.
Sở Thiên uống hết ly cà phê, để ly ở ở trên bàn và nói:
- Giải quyết riêng, tôi đưa cho ông hai trăm vạn, nhưng tôi muốn phải gọi điện để lấy hai trăm vạn, được hay không?
Phó cục trưởng Cổ sắc mặt phức tạp hẳn lên, lẽ nào tên này thật sự là giàu có? Hai trăm vạn nói đưa là đưa luôn à? Phó cục trưởng Cổ sợ Sở Thiên lại dở âm mưu quỷ kế gì, thế nhưng ông ta vẫn đưa điện thoại ở trên bàn đến trước mặt Sở Thiên, giọng điệu điềm tĩnh nói:
- Có thể, điện thoại đây, cậu có thể gọi, hi vọng đừng có là điện thoại không gọi được!
Sở Thiên cười, đầu tiên là ấn nút để không khóa, tiện để cho Phó cục trưởng Cổ cũng có thể nghe thấy được, tiện bấm tám số, Phó cục trưởng Cổ dò nhìn vài lần, sao lại gọi số của Bắc Kinh? Hắc ta không phải ở Thượng Hải sao? Lẽ nào ở thành Bắc Kinh lại vẫn có chỗ dựa, Phó cục trưởng Cổ nhìn kĩ một lần nữa, con số này sao mà quen vậy? số may mắn thế này? Hình như đã từng nhìn qua ở đâu đó.
Mười giây sau điện thoại được nối, Sở Thiên bình thản nói:
- Làm ơn chuyển tới văn phòng Lý Thần Châu.
- Xin hỏi dãy số thông hành?
Giọng nói ngọt ngào vang lên.
55874
- Họ tên
- Sở Thiên
- Đã xem xét và thông qua, anh đợi một lát là sẽ nhận được điện thoại từ văn phòng của Đội trưởng Lý.
Giọng điệu nhẹ nhàng, lễ phép lại vang lên.
Phó cục trưởng Cổ bỗng phát hiện ra. Lý Thần Châu? Chẳng phải là Lý Thần Châu của đội đặc công Phi Long sao?
- A lô, xin chào, tôi là Lý Thần Châu, ở đội đặc công Phi Long đây.
Lý Thần Châu quả nhiên canh ba mà vẫn còn ở phòng làm việc.
Phó cục trưởng Cổ liên tục toát hồ hôi, ai mà biết được hắn lại có thể gọi được đến đó.
Sở Thiên bình thản nói:
- Đội trưởng Lý, nửa đêm đánh thức ngài rồi, tôi là Sở Thiên.
Phó cục trưởng Cổ ngạc nhiên khi nghe thấy giọng điệu vốn nghiêm khắc lại trở lên vui vẻ thế này, Lý Thần Châu cười nói:
- Người anh em, dạo này khỏe chứ? Lại gây ra chuyện gì vậy? Có cần Lý Thần Châu này giải quyết cho không vậy?
Phó cục trưởng Cổ sắc mặt trở lên căng thẳng, ông ta bất chợt nhận ra Lý Thần Châu, tuy cấp bậc cũng tương đương nhưng chỗ dựa phía sau của Lý Thần Châu lại rất mạnh, thế nên trong mắt Lý Thần Châu ông ta chẳng là gì, bây giờ nghe thấy Lý Thần Châu muốn giúp Sở Thiên giải quyết khó khăn, trong lòng ông ta đột nhiên cảm thấy lo sợ, ông ta sợ Sở Thiên sẽ nói ra chuyện tối nay.
Sở Thiên than nhẹ một tiếng, gõ vào ly cà phê, phó cục trưởng Cổ hiểu ngay vội đi pha ly cà phê khác, Sở Thiên nhìn bộ dạng cẩn thận, tỉ mỉ của Phó cục trưởng Cổ thì cười nhạt một tiếng.
Sau một lát, phó cục trưởng Cổ đã bưng ly cà phê khác đến, Sở Thiên thở dài nói:
- Đội trưởng Lý à, tôi bây giờ đang ở cục công an, ở văn phòng của phó cục trưởng Cổ, ông ta muốn tôi…
Sở Thiên còn chưa nói xong, sắc mặt của phó cục trưởng Cổ trở nên sợ hãi, vội đặt ly cà phê xuống, cướp lấy điện thoại và nói:
- Muốn mời đội trưởng Lý đến uống ly cà phê.
Phó cục trưởng Cổ vừa nói vừa lau mồ hôi, nhìn Sở Thiên như khẩn cầu, không muốn Sở Thiên làm mất tiền đồ của ông ta.
Sở Thiên cười nhạt nói:
- Đúng vậy, tôi với phó cục trưởng Cổ là chỗ bạn tốt, muốn mời đội trưởng Lý tới uống ly cà phê.
- Ha ha, đêm nay tôi có việc rồi, sợ là không được, hôm khác sẽ mời anh bạn Sở Thiên.
Lý Thần Châu cười, với tính đa mưu túc trí của ông ta thì ông ta biết chắc Phó cục trưởng Cổ đang làm khó Sở Thiên, thế nhưng ông ta không muốn vạch trần và nói:
- Ông Cổ, người anh em tốt này của tôi nhờ ông tiếp đón vậy, cậu ta đến Bắc Kinh mà tôi vẫn chưa có dịp tiếp đãi tử tế.
Phó cục trưởng Cổ thở phào nhẹ nhõm, vội gật đầu:
- Được rồi, yên tâm, Đội trưởng Lý yên tâm, tôi nhất định sẽ tiếp đãi thật tốt anh bạn Sở Thiên, để cậu ta có thể ăn uống tốt.
Buông điện thoại xuống, Phó cục trưởng Cổ sắc mặt bắt đầu sáng lên, nắm tay Sở Thiên nói:
- Anh em tốt Sở Thiên, thì ra đều là người một nhà mà, sao anh không nói sớm là bạn của Đội trưởng Lý vậy, làm gây ra hiểu lầm động trời thế này, tất cả đều là lỗi của anh.
- Hai trăm vạn?
Sở Thiên lại bắt đầu nhấm nháp thưởng thức ly cà phê, hắn ngày càng thấy thích loại cà phê quý hiếm này.
Phó cục trưởng Cổ cười ha ha lên, vỗ vai Sở Thiên nói:
- Người anh em à, em lại giễu cợt với anh à, như vậy là em không coi anh như là anh em à?
Sở Thiên cười, trong mười phút còn hóa thân trượng nghĩa còn muốn quát lớn, muốn giết, bây giờ thì lại thành anh em tốt, đúng là sự việc khó lường.
Sở Thiên cầm ly cà phê, đột nhiên nói:
- Phó cục trưởng Cổ, anh mua cà phê ở đâu vậy? Em rất thích.
Phó cục trưởng Cổ sững sờ, tránh câu nói của Sở Thiên, ông ta đi đến tủ gỗ ở trước mặt, lấy ra một bình cà phê không có nhãn hiệu cười nói:
- Sở lão đệ à, nếu em thích loại cà phê này thì anh tặng em một bình.
Sự trốn tránh của Phó cục trưởng Cổ càng làm cho Sở Thiên tin thêm vào cái ý nghĩ trong đầu hắn, nội tâm nhẹ nhàng thở dài.
Đêm nay không hiểu sao gió mạnh vậy, tiếng lá cây “sàn sạt” vang lên bên ngoài cửa sổ kí túc xá Tô Dung Dung.
Tô Dung Dung đang nằm nghiêng trên giường, xem lại những bức ảnh của bữa tiệc ở trên diễn đàn, nhớ lại tất cả những giây phút của bữa tiệc, Sở Thiên nói “Khắc cốt ghi tâm”. Nụ cười hạnh phúc không ngừng hiện lên trên mặt cô, dập dờn trong mắt cô, thế nhưng Sở Thiên đang ở cục cảnh sát, cô tin là Sở Thiên sẽ bình an trở về, không có lý do gì cả chỉ là vì Sở Thiên đã hứa với cô thì anh ấy sẽ làm được.
Tô Dung Dung liếc mắt sang giường ngủ của Liễu Yên, cũng không biết bà chị nuôi điêu ngoa này đi đâu rồi.
Dưới lầu kí túc xã nữ của đại học Thiên Kinh, Liễu Yên đang lẳng lặng ngồi một mình trong chiếc xe Audi, chiếc vai thon dài thẳng lên, đặt dưới chân là cái latop lóe ra ánh sáng xanh, Liễu Yên đang xem xét những tư liệu mà nhờ người lén lút mang đến, vẻ mặt tươi cười rất kì lạ mà lại rất đắc ý, một lúc sau mới tắt máy tính đi, ánh mắt không giấu nổi niềm vui sướng.
Sở Thiên, cái tên xã hội đen này, cái vẻ đẹp trai, hắn cho rằng mình là những ứng cử viên tài năng có thể bao che cho bàn tay nhuốm máu của hắn hay sao? Hắn cho rằng tài năng đó có thể thắng được tâm hồn thiếu nữ Tô Dung Dung sao? Ta không thể làm ngươi hủy hoại hạnh phúc của Tô Dung Dung em gái ta được.
Làm sao có thể cho Sở Thiên một đòn trí mạng, đưa những tài liệu này cho Tô Dung Dung? Liễu Yên lắc đầu, con nhỏ này bị Sở Thiên làm cho hồn siêu phách lạc rồi không thể tác động vào sự cố chấp của Tô Dung Dung được.
Liễu Yên suy nghĩ một lát, ánh mắt không vui nói: Tô lão gia.
Phó cục trưởng Cổ cùng Sở Thiên đi ra khỏi văn phòng, đi vào phòng phá án, mấy người cảnh sát kiêu ngạo kia đang bắt Đường Thương Hùng nói ra sự việc, ngay cả nước cũng không có mà uống huống chi là nói đến cà phê, Phạm Tâm Tâm cũng ở ngay cạnh, nói chuyện đùa với mấy anh cảnh sát, còn kí tên cho vài người.
Sở Thiên thấy lạ là không thấy Đội trưởng Văn đâu, chắc là tên này đã mượn cớ né tránh, tránh việc hai người nói không ăn khớp với nhau.
Những cảnh sát ở phòng phá án gặp hai thế vốn dĩ đối đầu phó cục trưởng Cổ và Sở Thiên giờ lại cười nói vui vẻ, trong lòng cũng có chút buồn bực, phó cục trưởng Cổ đi đến trước mặt Đường Thương Hùng, cau mày nói với mấy tên cảnh sát:
- Các anh làm việc kiểu gì vậy? Ngay cả nước cũng không mời người ta uống à? Chúng ta là là cảnh sát, là người giảng quyền đó!
Những cảnh sát thẩm tra này thấy lạ nhưng vẫn nhanh chóng đưa nước bọn Đường Thương Hùng, Phó cục trưởng Cổ phất tay nói với cảnh sát thẩm tra:
- Không cần tra hỏi nữa, đều là hiểu nhầm.
Cảnh sát thẩm tra lại một lần nữa thấy lạ, nhưng nghe thấy nói không cần tra hỏi nữa lập tức thu dọn mọi thứ, chắc là bên trong hắn có gì đó, không cần tra hỏi càng tốt, tránh nhiều phiền toái.
Phạm Tâm Tâm thấy phó cục trưởng Cổ buông tha cho bọn Sở Thiên, trong lòng thấy sững sờ, mừng thầm, lẽ nào Sở Thiên đã chịu thua, đã nộp tiền rồi.
Sở Thiên vỗ vào vai Đường Thương Hùng và nói:
- Đi thôi, ba vị anh em tốt, đến nước cũng không mời thì còn ở đây làm gì chứ.
Bọn Đường Thương Hùng đều kinh ngạc không hiểu nói:
- Chúng ta đi thật à?
Sở Thiên gật gật đầu nói:
- Tôi không phải đã nói rồi sao, không có gì là tôi không dám, không có nơi nào là tôi chưa đến.
Bọn Đường Thương Hùng nét mặt vui sướng, vừa bị mấy tên cảnh sát thẩm tra dọa làm cho họ tưởng rằng hậu quả chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng, không chỉ bị buộc thôi học thậm chí còn phải bị ngồi tù, bây giờ nghe thấy những lời nói của Sở Thiên, trong lòng càng ngày càng cảm thấy khâm phục hắn, người này quả thực rất có bản lĩnh.
- Phó cục trưởng Cổ, bọn họ nộp tiền phạt rồi?
Phạm Tâm Tâm không biết lúc nào đã lại gần nói vào tai phó cục trưởng Cổ.
Phó cục trưởng Cổ phất tay, một lần nữa “Mở rộng chính nghĩa” nói:
- Tất cả sự việc đều là do cô dựng lên, là cô làm họ bị thương trước, họ trong lúc bị thương đánh lại cũng chỉ là tự vệ, không cẩn thận nên đã phá xe của cô, muốn phạt tiền thì tự cô đến nộp đi.
Phạm Tâm Tâm sắc mặt tái nhợt, không biết đã xảy ra chuyện gì, kinh ngạc nhìn Phó Cục trưởng Cổ, nhìn thấy nụ cười trên mặt Sở Thiên, ánh mắt càng thêm oán hận, tuy cô ta không biết tại sao Phó cục trưởng Cổ lại thay đổi thái độ vậy nhưng cô ta vẫn rất hận Sở Thiên.
Một người phụ nữ mà hận một người đàn ông thì cô ta có thể làm tất cả để trả thù.
Phó cục trưởng Cổ đích thân tiễn bọn họ ra cửa, Sở Thiên lúc bước ra khỏi cánh cửa cục công an còn quay lại nói nhẹ nhàng vào tai phó cục trưởng Cổ:
- Phó cục trưởng Cổ, tặng ngài một câu, người của Tam Giác Vàng thì không nên động đến.
Phó cục trưởng kinh hãi, người run lên, lập tức trở về trạng thái bình thường, nhưng ánh mắt vẫn không giấu được sự sợ hãi nói:
- Sở Thiên sao lại biết.
Phó cục trưởng Cổ bỗng nhiên nghĩ tới lúc đưa cho Sở Thiên bình cà phê.
Trước mặt Sở Thiên đặt một ly cà phê, vào trong sở cảnh sát mà vẫn còn có thể được uống một ly cà phê nóng hổi thế này, trong tiết trời đêm đầu thu, đây thực là một sự đãi ngộ rất cao cấp.
Phó cụ trưởng Cổ nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, tròng mắt đảo đảo, ai mà biết được ông ta đang nghĩ gì cơ chứ.
Hương vị cafe đậm đà thơm phức làm Sở Thiên không kìm được chỉ muốn uống ly cà phê ngay.
Sở Thiên không khách khí nữa, cầm ly cà phê và ngồi nhấm nháp thưởng thức, hắn liền cảm thấy trong lòng có chút bất ngờ, sắc mặt không hề thay đổi nói:
- Phó cục trưởng Cổ, cà phê ngon thật đấy, ông mua ở đâu vậy? Ngày mai tôi cũng phải mua một ít về mới được.
Phó cục trưởng Cổ tuy vẫn chưa biết rõ lai lai lịch của Sở Thiên, nhưng ở cục cảnh sát này làm sao có thể tự tiện hỏi tới hỏi lui được, như vậy thì loạn hết thế nên ông ta quát:
- Sở Thiên, tôi kính cậu vì cậu là sinh viên trường đại học Thiên Kinh, là những trụ cột, nhân tài của quốc gia sau này, nếu đã là nhân tài thì cũng có cách đối đãi với nhân tài chứ không tôi có thể xử bắn cậu ngay tại chỗ rồi đấy.
Sở Thiên mỉm cười, vẻ tò mò nhìn phó cục trưởng Cổ, thản nhiên nói:
- Vậy sao ông không đem tôi ra xử bắn luôn đi?
Phó cục trưởng Cổ nhất thời không nói lên lời, ông ta không biết trả lời thế nào, chẳng lẽ lại nói vẫn chưa tìm hiểu rõ sự tình nên không dám xử bán hắn hay sao?
Sở Thiên vươn người ra, lại nhấp nháp thưởng thức ly cafe, hương thơm của cafe từ từ tràn đầy vào khoang miệng, Sở Thiên như đang mê say, liền đi tới trước hình “Mona Lisa” ở văn phòng Phó cục trưởng Cổ, cái nụ cười kia có lúc rất dịu dàng tao nhã, khi lại nghiêm túc, có khi lại hơi đau thương, và có khi lại là một chút kiêu ngạo thần bí khó hiểu, nó lộ ra trên nụ cười tâm linh huyền bí.
Sở Thiên than nhẹ một tiếng, không thể ngờ rằng Phó cục trưởng Cổ cũng có những sở thích cổ quái, ngoài treo những bức họa dung tục như “đại Chiến Hoành đồ”, “ lập tức phát tài”, “ chiêu tài tiến bảo” còn thưởng thức bức tranh “Mona Lisa” cao quý, thật khó có thể diễn tả nổi.
Sở Thiên vừa định muốn sờ vào bức họa, Phó cục trưởng Cổ lại ho một tiếng ra hiệu, Sở Thiên mỉm cười, đành phải rút tay về.
- Phó cục trưởng Cổ, nguyên nhân mà ông vẫn chưa bắn chết tôi?
Sở Thiên quay người lại thì bắt gặp sắc mặt của Phó cục trưởng Sở đã dần dần trở nên khó coi hơn, có thể thấy rõ là vì cảm thấy không có tổ chức kỉ luật gì ở đây cả, thế nên nhẹ nhàng cười nói:
- Hẳn là muốn điều tra kĩ lai lịch của tôi.
Phó cục trưởng Cổ mắt hơi trợn, giọng điệu không còn thân mật như trước nữa, lạnh lùng nói:
- Tôi vẫn luôn không sợ quyền thế, không sợ phú quý, tôi tại sao phải điều tra chi tiết lai lịch của cậu?
- Vậy ông muốn xử lý sao với chúng tôi?
Sở Thiên trực tiếp nói ra, cũng không muốn đi sâu vào cái chủ nghĩa quan liêu kia nữa
Phó cục trưởng Cổ trên mặt đã hiện lên nét cười nhẹ, giọng điệu có vẻ hòa nhã hơn nói:
- Phạm Tâm Tâm muốn tố cáo cậu tội phá xe, đánh thương người, cục cảnh sát truy cứu cậu tội chống đối người thi hành công vụ, chỉ cần hai cái tội đó thì cũng đủ phán cậu tám đến năm năm tù rồi.
Sở Thiên không nói gì, hắn biết Phó cục trưởng Cổ hoàn toàn là nói nhảm, đằng sau mới là mục đích chính của ông ta.
- Đương nhiên, lão Cổ tôi cũng là người quý trọng nhân tài, các cậu lại có thể thi được đại học Thiên Kinh, cái này.
Phó cục trưởng Cổ vừa nói vừa dựng ngón tay cái lên, giả bộ khen:
- Chính là nhân tài, là trụ cột quốc gia, tôi biết các cậu cũng không dễ dàng gì, vậy nên tôi đã xin Phạm Tâm Tâm và hai nhân viên cảnh sát bị thương nương tay, chỉ cần cậu đưa ra hai trăm vạn thì vấn đề này có thể giải quyết riêng tư.
Ánh mắt Phó cụ trưởng Cổ sáng lên. Sở Thiên biết rõ rõ ý đồ của ông ta, hiện tại thì hắn lấy đâu ra hai trăm vạn, nhất định phải nhờ gia đình giúp đỡ, nếu như không chút do dự mà đồng ý và để người nhà chuẩn bị số tiền đó vậy thì Phó cục trưởng Cổ cũng có thể đoán được hoàn cảnh sau đó, ít nhất thì cũng có người nhà có tiền, nếu như bản thân làm vẻ khó khăn, cơ bản là không lấy đâu ra tiền thì phó cục trưởng Cổ cũng có thể nhân cơ hội này mà buông tay cho mình.
Sở dĩ là hai trăm vạn này thì Phó cục trưởng cũng có thể là theo giới hạn có thể là mắc tội, tùy tiện đưa ra hai trăm vạn phạt người phạm tôi tiền, Phó cụ trưởng Cổ sợ có thể mắc tội. Việc thăm dò hai trăm vạn này cũng có tác dụng lớn
Sở Thiên than nhẹ một tiếng, dựng thẳng ngón tay cái lên, nói với cục trưởng Cổ:
- Gừng càng già càng cay, hồ ly thì vẫn là con hồ ly giảo hoạt?
- Thế nào? Giải quyết riêng hay là chung đây?
Phó cục trưởng Cổ cười nói, không chút để ý tới lời châm chọc của Sở Thiên.
Sở Thiên uống hết ly cà phê, để ly ở ở trên bàn và nói:
- Giải quyết riêng, tôi đưa cho ông hai trăm vạn, nhưng tôi muốn phải gọi điện để lấy hai trăm vạn, được hay không?
Phó cục trưởng Cổ sắc mặt phức tạp hẳn lên, lẽ nào tên này thật sự là giàu có? Hai trăm vạn nói đưa là đưa luôn à? Phó cục trưởng Cổ sợ Sở Thiên lại dở âm mưu quỷ kế gì, thế nhưng ông ta vẫn đưa điện thoại ở trên bàn đến trước mặt Sở Thiên, giọng điệu điềm tĩnh nói:
- Có thể, điện thoại đây, cậu có thể gọi, hi vọng đừng có là điện thoại không gọi được!
Sở Thiên cười, đầu tiên là ấn nút để không khóa, tiện để cho Phó cục trưởng Cổ cũng có thể nghe thấy được, tiện bấm tám số, Phó cục trưởng Cổ dò nhìn vài lần, sao lại gọi số của Bắc Kinh? Hắc ta không phải ở Thượng Hải sao? Lẽ nào ở thành Bắc Kinh lại vẫn có chỗ dựa, Phó cục trưởng Cổ nhìn kĩ một lần nữa, con số này sao mà quen vậy? số may mắn thế này? Hình như đã từng nhìn qua ở đâu đó.
Mười giây sau điện thoại được nối, Sở Thiên bình thản nói:
- Làm ơn chuyển tới văn phòng Lý Thần Châu.
- Xin hỏi dãy số thông hành?
Giọng nói ngọt ngào vang lên.
55874
- Họ tên
- Sở Thiên
- Đã xem xét và thông qua, anh đợi một lát là sẽ nhận được điện thoại từ văn phòng của Đội trưởng Lý.
Giọng điệu nhẹ nhàng, lễ phép lại vang lên.
Phó cục trưởng Cổ bỗng phát hiện ra. Lý Thần Châu? Chẳng phải là Lý Thần Châu của đội đặc công Phi Long sao?
- A lô, xin chào, tôi là Lý Thần Châu, ở đội đặc công Phi Long đây.
Lý Thần Châu quả nhiên canh ba mà vẫn còn ở phòng làm việc.
Phó cục trưởng Cổ liên tục toát hồ hôi, ai mà biết được hắn lại có thể gọi được đến đó.
Sở Thiên bình thản nói:
- Đội trưởng Lý, nửa đêm đánh thức ngài rồi, tôi là Sở Thiên.
Phó cục trưởng Cổ ngạc nhiên khi nghe thấy giọng điệu vốn nghiêm khắc lại trở lên vui vẻ thế này, Lý Thần Châu cười nói:
- Người anh em, dạo này khỏe chứ? Lại gây ra chuyện gì vậy? Có cần Lý Thần Châu này giải quyết cho không vậy?
Phó cục trưởng Cổ sắc mặt trở lên căng thẳng, ông ta bất chợt nhận ra Lý Thần Châu, tuy cấp bậc cũng tương đương nhưng chỗ dựa phía sau của Lý Thần Châu lại rất mạnh, thế nên trong mắt Lý Thần Châu ông ta chẳng là gì, bây giờ nghe thấy Lý Thần Châu muốn giúp Sở Thiên giải quyết khó khăn, trong lòng ông ta đột nhiên cảm thấy lo sợ, ông ta sợ Sở Thiên sẽ nói ra chuyện tối nay.
Sở Thiên than nhẹ một tiếng, gõ vào ly cà phê, phó cục trưởng Cổ hiểu ngay vội đi pha ly cà phê khác, Sở Thiên nhìn bộ dạng cẩn thận, tỉ mỉ của Phó cục trưởng Cổ thì cười nhạt một tiếng.
Sau một lát, phó cục trưởng Cổ đã bưng ly cà phê khác đến, Sở Thiên thở dài nói:
- Đội trưởng Lý à, tôi bây giờ đang ở cục công an, ở văn phòng của phó cục trưởng Cổ, ông ta muốn tôi…
Sở Thiên còn chưa nói xong, sắc mặt của phó cục trưởng Cổ trở nên sợ hãi, vội đặt ly cà phê xuống, cướp lấy điện thoại và nói:
- Muốn mời đội trưởng Lý đến uống ly cà phê.
Phó cục trưởng Cổ vừa nói vừa lau mồ hôi, nhìn Sở Thiên như khẩn cầu, không muốn Sở Thiên làm mất tiền đồ của ông ta.
Sở Thiên cười nhạt nói:
- Đúng vậy, tôi với phó cục trưởng Cổ là chỗ bạn tốt, muốn mời đội trưởng Lý tới uống ly cà phê.
- Ha ha, đêm nay tôi có việc rồi, sợ là không được, hôm khác sẽ mời anh bạn Sở Thiên.
Lý Thần Châu cười, với tính đa mưu túc trí của ông ta thì ông ta biết chắc Phó cục trưởng Cổ đang làm khó Sở Thiên, thế nhưng ông ta không muốn vạch trần và nói:
- Ông Cổ, người anh em tốt này của tôi nhờ ông tiếp đón vậy, cậu ta đến Bắc Kinh mà tôi vẫn chưa có dịp tiếp đãi tử tế.
Phó cục trưởng Cổ thở phào nhẹ nhõm, vội gật đầu:
- Được rồi, yên tâm, Đội trưởng Lý yên tâm, tôi nhất định sẽ tiếp đãi thật tốt anh bạn Sở Thiên, để cậu ta có thể ăn uống tốt.
Buông điện thoại xuống, Phó cục trưởng Cổ sắc mặt bắt đầu sáng lên, nắm tay Sở Thiên nói:
- Anh em tốt Sở Thiên, thì ra đều là người một nhà mà, sao anh không nói sớm là bạn của Đội trưởng Lý vậy, làm gây ra hiểu lầm động trời thế này, tất cả đều là lỗi của anh.
- Hai trăm vạn?
Sở Thiên lại bắt đầu nhấm nháp thưởng thức ly cà phê, hắn ngày càng thấy thích loại cà phê quý hiếm này.
Phó cục trưởng Cổ cười ha ha lên, vỗ vai Sở Thiên nói:
- Người anh em à, em lại giễu cợt với anh à, như vậy là em không coi anh như là anh em à?
Sở Thiên cười, trong mười phút còn hóa thân trượng nghĩa còn muốn quát lớn, muốn giết, bây giờ thì lại thành anh em tốt, đúng là sự việc khó lường.
Sở Thiên cầm ly cà phê, đột nhiên nói:
- Phó cục trưởng Cổ, anh mua cà phê ở đâu vậy? Em rất thích.
Phó cục trưởng Cổ sững sờ, tránh câu nói của Sở Thiên, ông ta đi đến tủ gỗ ở trước mặt, lấy ra một bình cà phê không có nhãn hiệu cười nói:
- Sở lão đệ à, nếu em thích loại cà phê này thì anh tặng em một bình.
Sự trốn tránh của Phó cục trưởng Cổ càng làm cho Sở Thiên tin thêm vào cái ý nghĩ trong đầu hắn, nội tâm nhẹ nhàng thở dài.
Đêm nay không hiểu sao gió mạnh vậy, tiếng lá cây “sàn sạt” vang lên bên ngoài cửa sổ kí túc xá Tô Dung Dung.
Tô Dung Dung đang nằm nghiêng trên giường, xem lại những bức ảnh của bữa tiệc ở trên diễn đàn, nhớ lại tất cả những giây phút của bữa tiệc, Sở Thiên nói “Khắc cốt ghi tâm”. Nụ cười hạnh phúc không ngừng hiện lên trên mặt cô, dập dờn trong mắt cô, thế nhưng Sở Thiên đang ở cục cảnh sát, cô tin là Sở Thiên sẽ bình an trở về, không có lý do gì cả chỉ là vì Sở Thiên đã hứa với cô thì anh ấy sẽ làm được.
Tô Dung Dung liếc mắt sang giường ngủ của Liễu Yên, cũng không biết bà chị nuôi điêu ngoa này đi đâu rồi.
Dưới lầu kí túc xã nữ của đại học Thiên Kinh, Liễu Yên đang lẳng lặng ngồi một mình trong chiếc xe Audi, chiếc vai thon dài thẳng lên, đặt dưới chân là cái latop lóe ra ánh sáng xanh, Liễu Yên đang xem xét những tư liệu mà nhờ người lén lút mang đến, vẻ mặt tươi cười rất kì lạ mà lại rất đắc ý, một lúc sau mới tắt máy tính đi, ánh mắt không giấu nổi niềm vui sướng.
Sở Thiên, cái tên xã hội đen này, cái vẻ đẹp trai, hắn cho rằng mình là những ứng cử viên tài năng có thể bao che cho bàn tay nhuốm máu của hắn hay sao? Hắn cho rằng tài năng đó có thể thắng được tâm hồn thiếu nữ Tô Dung Dung sao? Ta không thể làm ngươi hủy hoại hạnh phúc của Tô Dung Dung em gái ta được.
Làm sao có thể cho Sở Thiên một đòn trí mạng, đưa những tài liệu này cho Tô Dung Dung? Liễu Yên lắc đầu, con nhỏ này bị Sở Thiên làm cho hồn siêu phách lạc rồi không thể tác động vào sự cố chấp của Tô Dung Dung được.
Liễu Yên suy nghĩ một lát, ánh mắt không vui nói: Tô lão gia.
Phó cục trưởng Cổ cùng Sở Thiên đi ra khỏi văn phòng, đi vào phòng phá án, mấy người cảnh sát kiêu ngạo kia đang bắt Đường Thương Hùng nói ra sự việc, ngay cả nước cũng không có mà uống huống chi là nói đến cà phê, Phạm Tâm Tâm cũng ở ngay cạnh, nói chuyện đùa với mấy anh cảnh sát, còn kí tên cho vài người.
Sở Thiên thấy lạ là không thấy Đội trưởng Văn đâu, chắc là tên này đã mượn cớ né tránh, tránh việc hai người nói không ăn khớp với nhau.
Những cảnh sát ở phòng phá án gặp hai thế vốn dĩ đối đầu phó cục trưởng Cổ và Sở Thiên giờ lại cười nói vui vẻ, trong lòng cũng có chút buồn bực, phó cục trưởng Cổ đi đến trước mặt Đường Thương Hùng, cau mày nói với mấy tên cảnh sát:
- Các anh làm việc kiểu gì vậy? Ngay cả nước cũng không mời người ta uống à? Chúng ta là là cảnh sát, là người giảng quyền đó!
Những cảnh sát thẩm tra này thấy lạ nhưng vẫn nhanh chóng đưa nước bọn Đường Thương Hùng, Phó cục trưởng Cổ phất tay nói với cảnh sát thẩm tra:
- Không cần tra hỏi nữa, đều là hiểu nhầm.
Cảnh sát thẩm tra lại một lần nữa thấy lạ, nhưng nghe thấy nói không cần tra hỏi nữa lập tức thu dọn mọi thứ, chắc là bên trong hắn có gì đó, không cần tra hỏi càng tốt, tránh nhiều phiền toái.
Phạm Tâm Tâm thấy phó cục trưởng Cổ buông tha cho bọn Sở Thiên, trong lòng thấy sững sờ, mừng thầm, lẽ nào Sở Thiên đã chịu thua, đã nộp tiền rồi.
Sở Thiên vỗ vào vai Đường Thương Hùng và nói:
- Đi thôi, ba vị anh em tốt, đến nước cũng không mời thì còn ở đây làm gì chứ.
Bọn Đường Thương Hùng đều kinh ngạc không hiểu nói:
- Chúng ta đi thật à?
Sở Thiên gật gật đầu nói:
- Tôi không phải đã nói rồi sao, không có gì là tôi không dám, không có nơi nào là tôi chưa đến.
Bọn Đường Thương Hùng nét mặt vui sướng, vừa bị mấy tên cảnh sát thẩm tra dọa làm cho họ tưởng rằng hậu quả chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng, không chỉ bị buộc thôi học thậm chí còn phải bị ngồi tù, bây giờ nghe thấy những lời nói của Sở Thiên, trong lòng càng ngày càng cảm thấy khâm phục hắn, người này quả thực rất có bản lĩnh.
- Phó cục trưởng Cổ, bọn họ nộp tiền phạt rồi?
Phạm Tâm Tâm không biết lúc nào đã lại gần nói vào tai phó cục trưởng Cổ.
Phó cục trưởng Cổ phất tay, một lần nữa “Mở rộng chính nghĩa” nói:
- Tất cả sự việc đều là do cô dựng lên, là cô làm họ bị thương trước, họ trong lúc bị thương đánh lại cũng chỉ là tự vệ, không cẩn thận nên đã phá xe của cô, muốn phạt tiền thì tự cô đến nộp đi.
Phạm Tâm Tâm sắc mặt tái nhợt, không biết đã xảy ra chuyện gì, kinh ngạc nhìn Phó Cục trưởng Cổ, nhìn thấy nụ cười trên mặt Sở Thiên, ánh mắt càng thêm oán hận, tuy cô ta không biết tại sao Phó cục trưởng Cổ lại thay đổi thái độ vậy nhưng cô ta vẫn rất hận Sở Thiên.
Một người phụ nữ mà hận một người đàn ông thì cô ta có thể làm tất cả để trả thù.
Phó cục trưởng Cổ đích thân tiễn bọn họ ra cửa, Sở Thiên lúc bước ra khỏi cánh cửa cục công an còn quay lại nói nhẹ nhàng vào tai phó cục trưởng Cổ:
- Phó cục trưởng Cổ, tặng ngài một câu, người của Tam Giác Vàng thì không nên động đến.
Phó cục trưởng kinh hãi, người run lên, lập tức trở về trạng thái bình thường, nhưng ánh mắt vẫn không giấu được sự sợ hãi nói:
- Sở Thiên sao lại biết.
Phó cục trưởng Cổ bỗng nhiên nghĩ tới lúc đưa cho Sở Thiên bình cà phê.
/781
|