Hắc Tử giơ dao lên, đồng tiền xu lao tới trúng các đốt ngón tay của gã, cánh tay tê dại buông thõng xuống, buông con dao rơi xuống đất. Thứ Đầu nhanh như cắt, cầm lấy con dao hung ác đâm vào bụng Hắc Tử.
Hắc Tử hoảng hốt, hết nhìn Sở Thiên rồi Thứ Đầu, cảm giác lạnh như băng từ bụng truyền đến. Gã giật tung người ra, lùi lại nhìn thấy những giọt máu tươi của mình tí tách chảy xuống sàn nhà, một con dao đang cắm vào bụng gã.
Thịnh ca vô cùng hoảng sợ, bước tới trước Hắc Tử đỡ lấy gã, tay kéo mạnh rút con dao ra, run rẩy nói:
- Chúng mày đừng tới đây, đừng tới đây.
Thịnh ca rút dao ra khiến máu chảy càng nhanh.
Bọn Thường ca đang định tiến lại bắt lấy Thịnh ca thì Sở Thiên phất tay ngăn lại, bọn họ lại quay về chỗ ngồi lạnh lùng nhìn Thịnh ca đang giãy chết. Sở Thiên nhìn xuống đám người dưới đất:
- Nếu các người có thể giết bọn Thịnh ca tôi sẽ tha cho các người một mạng.
Sở Thiên nói xong, vẫy tay cho bọn Thường ca, bọn Thường ca hiểu ý lập tức ném mấy thanh Khai Sơn đao xuống đất. Nếu lúc trước, Hắc Tử chịu bị chặt tay dẫn bọn họ rời đi có lẽ bọn họ sẽ không ra tay với chính thủ lĩnh của mình, nhưng hiện tại lòng người đã nguội lạnh, nhìn mấy cây đao trên mặt đất họ chẳng những sợ hãi mà còn sinh ra một tia hy vọng.
Thịnh ca hoảng sợ gào thét:
- Chúng mày đừng nghe hắn nói, hắn muốn chúng ta tàn sát lẫn nhau.
Thịnh ca không nói còn đỡ, vừa mở miệng bọn họ lập tức bị kích thích. Hơn chục người đứng dậy cầm lấy Khai Sơn đao chạy về phía Thịnh ca; có mấy người không nhặt được đao thì dùng nắm đấm.
Bọn Cố Kiếm Hoa trong lòng lại bị Sở Thiên dọa sợ, có thể điều khiển hành vi của người khác lô hỏa thuần thanh như thế thì ai có địch nổi hắn đây.
Không tới mấy phút, Hắc Tử và Thịnh ca đã trở thành hai cỗ thi thể máu me bét, không nhận ra hình người nữa khiến đám Đường Thương Hùng không chịu nổi muốn nôn ra.
Sở Thiên vươn người đứng dậy:
- Những ai vừa rồi tham gia giết Hắc Tử và Thịnh ca thì để cho họ đi.
Mấy tên vừa tham gia giết Hắc Tử òa Thịnh ca đều tràn ngập vui mừng, sắp chết lại được sống, ai lại không vui cho được. Nhưng bọn họ cũng không rời đi mà tới quỳ xuống trước mặt Sở Thiên:
- Sở huynh đệ, người anh em có tài trí phi phàm lại gan dạ sáng suốt khiến chúng tôi vô cùng bội phục, chúng tôi không muốn rời đi. Nếu người anh em không chê chúng tôi nguyện ý đi theo dù cho lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ.
Hơn mười người nguyện ý đi theo mình khiến Sở Thiên hơi bất ngờ. Nhìn đám thanh niên tràn đầy tha thiết, chân thành Sở Thiên nghĩ nếu bọn họ được tôi luyện qua chém giết ngày sau có lẽ cũng có chỗ dùng vì vậy nói:
- Các anh nguyện ý đi theo tôi? Các anh nguyện ý vì tôi mà chết?
- Nguyện ý!
Mười mấy âm thanh đồng loạt vang lên.
Sở Thiên tiến lên vài bước nâng bọn họ dậy, vỗ vai bọn họ nói:
- Tốt từ nay chúng ta là anh em.
Quay lại nói với Thứ Đầu:
- Thứ Đầu, chẳng phải cậu muốn đi theo tôi sao. Mấy người này tôi giao cho cậu quản lý.
Thứ Đầu rất kinh ngạc, Sở Thiên cũng quá tin tưởng mình rồi, tiện tay đem cho mình hơn mười người, mở miệng:
- Sở Thiên, tôi sợ tôi không làm được.
Sở Thiên bình tĩnh nói:
- Thứ Đầu, tôi tin tưởng năng lực của cậu.
Thứ Đầu cảm động, cắn môi thề:
- Thứ Đầu thề sẽ làm hết sức tạo ra một đội quân mạnh mẽ.
Sở Thiên gật đầu liếc qua Phương Tình rồi lệnh cho Cố Kiếm Hoa:
- Hơn chục cô gái này giữ lại vô ích, giết hết bọn họ.
Đám Cố Kiếm Hoa sững sờ, Sở Thiên không phải người hiếu sát tại sao muốn giết mấy cô gái mềm yếu này? Nhưng lời Sở Thiên là mệnh lệnh, suy nghĩ một lát rồi cầm đao đi tới.
Mấy cô gái nhìn cây đao sáng loáng đang tới gần thì khóc thét lên thê thảm.
Bọn Đường Thương Hùng không đành lòng muốn nói, nhưng chẳng biết làm sao để mở miệng.
Bọn Cố Kiếm Hoa càng đến gần, tiếng khóc càng thê thảm.
- Chậm đã!
Cuối cùng Phương Tình cũng mở miệng, Sở Thiên thở phào chỉ sợ cô không hiểu ý mình.
Đám Cố Kiếm Hoa ngừng lại chờ ý kiến của Sở Thiên. Sở Thiên nhìn Phương Tình nhàn nhạt nói:
- Chị Tình có chuyện gì?
Phương Tình mỉm cười chỉ vào mấy cô gái kia ôn nhu nói:
- Phương Tình khẩn cầu Thiếu Soái giao bọn họ cho tôi huấn luyện, sau hai tháng đảm bảo Thiếu Soái sẽ thấy họ khác hẳn.
Mấy cô gái nhìn Phương Tình như chúa cứu thế, đôi mắt tràn ngập ước muốn được sống.
- Chị Tình, ý chị là bọn họ có ích?
Sở Thiên nhẹ nhàng nói tiếp:
- Chị muốn cho bọn họ cơ hôi?
Phương Tình gật đầu, ôn nhu nói:
- Các cô ấy đều có ích, chỉ cần cho họ một cơ hội, dưới sự đào tạo của tôi Thiếu Soái sẽ thấy sự xuất sắc của họ.
Nói với mấy cô gái:
- Các cô nói đi các cô có ích không?
Mấy cô gái thật vất vả mới có cơ hội sống, không thể bỏ lỡ đồng thanh nói to:
- Có ích, có ích.
Trên mặt Sở Thiên rất vui vẻ:
- Được, đêm nay tôi cho các cô một cơ hội, hai tháng sau nếu các cô vẫn không có ích gì thì sẽ giết không tha.
Sau đó nói với Thường ca:
- Anh Thường lấy chứng minh thư của mấy cô gái đó lại, nếu bọn họ dám chạy trốn, dựa theo địa chỉ mà giết tới tận nhà.
Tuyệt, tiên sư bà ngoại nhà nó chứ tuyệt!
Bọn Đường Thương Hùng cảm thán.
Cố Kiếm Hoa tuy tim to thân béo nhưng cũng là người có suy nghĩ chu đáo. Lúc nãy, Sở Thiên không phải thực sự muốn giết mấy cô nàng này mà muốn khiến cho các cô tuyệt vọng, sau đó Phương Tình lại thả ra một cọng rơm cứu mạng khiến các cô một mực trung thành với Phương Tình, cũng là trung thành với Sở Thiên. Không ngờ, Sở Thiên trẻ tuổi như thế nhưng mưu kế lại rất cao.
Đám Đường Thương Hùng thấy Thứ Đầu nhanh như vậy mà đã làm lãnh đạo một nhóm người, cũng rất muốn, liền lấy hết dũng khí tới trước mặt Sở Thiên:
- Sở Thiên, ba chúng tôi cũng muốn gia nhập vào với các cậu.
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu:
- Những ngày này tôi đã khiến mọi người gặp phải nguy hiểm, tôi sao có thể kéo các cậu vào vòng xoáy trung tâm được? Nó sẽ làm hại các cậu.
Lời của Sở Thiên rất chân thật, tuy bản thân cũng muốn bọn Đường Thương Hùng gia nhập Soái quân nhưng với tư cách là một người bạn, một người anh em phải khuyên nhủ bọn họ đi một con đường khác. Con đường này đi tới đâu chính Sở Thiên cũng không biết.
Bọn Đường Thương Hùng đồng thanh:
- Không, chúng tôi muốn gia nhập, chúng ta đã từng nói đồng sinh cộng tử làm sao có thể vứt bỏ lẫn nhau. Hay là cậu thấy chúng tôi không có năng lực gì.
Phương Tình đi tới, khuyên nhủ:
- Thiếu Soái, bọn Thương Hùng đã vướng vào chuyện này, hội Hắc Long chắc chắn sẽ không bỏ qua, em nghĩ không bằng cho bọn họ theo Thiếu soái có lẽ sẽ giảm nguy hiểm cho bọn họ hơn.
Bọn Đường Thương Hùng thấy Phương Tình ra mặt giúp đỡ, đều nhìn cô với ánh mắt cảm kích.
Sở Thiên thấy bọn họ chấp nhất, mà lời của Phương Tình cũng có đạo lý, vì vây vỗ vai bọn họ, thở dài nói:
- Được rồi! Hy vọng đây không phải lựa chọn sai lầm.
Bọn Đường Thương Hùng sung sướng, nhảy nhót linh tinh tới cạnh chỗ Thứ Đầu chia sẻ niềm vui.
Lúc này, đám người Cố Kiếm Hoa đã xử lý xong hiện trường, rời khỏi Thạch Đầu Ổ. Phương Tình sắp xếp cho đám người mới thu nhập, tạm thời ở tại quán bar Mê Tình. Từ lâu, cô đã chuẩn bị tìm nơi huyấn luyện bọn họ.
Trong quán bar Mê Tình.
Bỗng nhiên, Sở Thiên hiếu kỳ hỏi Phương Tình:
- Chị Tình, em sẽ huấn luyện mấy cô gái kia như thế nào? Vừa rồi, em chỉ muốn thu phục bọn họ mà không nghĩ sau khi thu phục được thì sau này họ sẽ làm cái gì?
Phương Tình mỉm cười nói:
- Đàn bà có thể làm vài chuyện mà đàn ông không thể làm. Em muốn đem bọn họ huấn luyện thành các tình báo xinh đẹp động lòng người, tinh tế, tỉ mỉ phong tình vạn chủng lại ẩn dấu sát cơ. Họ sẽ thu thập mọi tin tức ở khắp nơi cho Soái quân, đây gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Sở Thiên gật đầu, ôm lấy eo thon của Phương Tình, khen ngợi:
- Chị Tình thật thông minh nhưng như vậy cũng vất vả cho em quá.
Phương Tình nhẹ nhàng hôn lên má Sở Thiên:
- Thiếu Soái bây giờ có thể tin tưởng được Cố Kiếm Hoa chưa?
Sở Thiên cắn lỗ tai Phương Tình nói:
- Nha đầu này, em đã phát hiện ra anh đang thăm dò Cố Kiếm Hoa rồi hả?
Phương Tình cười một tiếng, nét mặt rất tự hào hôn trả Sở Thiên, thì thào nói:
- Thiếu soái, đêm nay anh lệnh cho Cố Kiếm Hoa giết đám phụ nữ đó. Ngoài muốn mượn tay anh ta để thu phục mấy cô gái còn muốn thăm dò Cố Kiếm Hoa về sự trung thành và sự thiện tâm của anh ta. Nếu anh ta không nhẫn tâm giết người mà cản trở anh tàn sát thì chứng tỏ anh ta có thiện tâm nhưng cũng không tuyệt đối phục tùng. Nếu anh ta trực tiếp đi tới giết người thì chứng tỏ anh ta tuyệt đối nghe lời nhưng cũng rất nhẫn tâm.
Sở Thiên hứng thú nhìn ngực Phương Tình:
- Anh ta có phải thích hợp?
Phương Tình gật đầu:
- Ban đầu chần trừ sau đó thi hành mệnh lệnh, người này đáng được trọng dụng.
Sở Thiên cúi người xuống, cố sức hôn thân thể Phương Tình, trong mắt vui vẻ mang theo vô tận sự khen ngợi.
Đêm ngày càng tối, gió càng ngày càng lớn.
Lý Thần Châu đang đứng tại tiểu viện của Chu gia, trong sân nhỏ Chu Long Kiếm không ngồi trên chiếc xích đu ăn lạc rang. Như mọi khi mà đang ngồi trên cái lầu tinh xảo, ánh mắt lẳng lặng thâm thúy nhìn thủ đô.
Hắc Tử hoảng hốt, hết nhìn Sở Thiên rồi Thứ Đầu, cảm giác lạnh như băng từ bụng truyền đến. Gã giật tung người ra, lùi lại nhìn thấy những giọt máu tươi của mình tí tách chảy xuống sàn nhà, một con dao đang cắm vào bụng gã.
Thịnh ca vô cùng hoảng sợ, bước tới trước Hắc Tử đỡ lấy gã, tay kéo mạnh rút con dao ra, run rẩy nói:
- Chúng mày đừng tới đây, đừng tới đây.
Thịnh ca rút dao ra khiến máu chảy càng nhanh.
Bọn Thường ca đang định tiến lại bắt lấy Thịnh ca thì Sở Thiên phất tay ngăn lại, bọn họ lại quay về chỗ ngồi lạnh lùng nhìn Thịnh ca đang giãy chết. Sở Thiên nhìn xuống đám người dưới đất:
- Nếu các người có thể giết bọn Thịnh ca tôi sẽ tha cho các người một mạng.
Sở Thiên nói xong, vẫy tay cho bọn Thường ca, bọn Thường ca hiểu ý lập tức ném mấy thanh Khai Sơn đao xuống đất. Nếu lúc trước, Hắc Tử chịu bị chặt tay dẫn bọn họ rời đi có lẽ bọn họ sẽ không ra tay với chính thủ lĩnh của mình, nhưng hiện tại lòng người đã nguội lạnh, nhìn mấy cây đao trên mặt đất họ chẳng những sợ hãi mà còn sinh ra một tia hy vọng.
Thịnh ca hoảng sợ gào thét:
- Chúng mày đừng nghe hắn nói, hắn muốn chúng ta tàn sát lẫn nhau.
Thịnh ca không nói còn đỡ, vừa mở miệng bọn họ lập tức bị kích thích. Hơn chục người đứng dậy cầm lấy Khai Sơn đao chạy về phía Thịnh ca; có mấy người không nhặt được đao thì dùng nắm đấm.
Bọn Cố Kiếm Hoa trong lòng lại bị Sở Thiên dọa sợ, có thể điều khiển hành vi của người khác lô hỏa thuần thanh như thế thì ai có địch nổi hắn đây.
Không tới mấy phút, Hắc Tử và Thịnh ca đã trở thành hai cỗ thi thể máu me bét, không nhận ra hình người nữa khiến đám Đường Thương Hùng không chịu nổi muốn nôn ra.
Sở Thiên vươn người đứng dậy:
- Những ai vừa rồi tham gia giết Hắc Tử và Thịnh ca thì để cho họ đi.
Mấy tên vừa tham gia giết Hắc Tử òa Thịnh ca đều tràn ngập vui mừng, sắp chết lại được sống, ai lại không vui cho được. Nhưng bọn họ cũng không rời đi mà tới quỳ xuống trước mặt Sở Thiên:
- Sở huynh đệ, người anh em có tài trí phi phàm lại gan dạ sáng suốt khiến chúng tôi vô cùng bội phục, chúng tôi không muốn rời đi. Nếu người anh em không chê chúng tôi nguyện ý đi theo dù cho lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ.
Hơn mười người nguyện ý đi theo mình khiến Sở Thiên hơi bất ngờ. Nhìn đám thanh niên tràn đầy tha thiết, chân thành Sở Thiên nghĩ nếu bọn họ được tôi luyện qua chém giết ngày sau có lẽ cũng có chỗ dùng vì vậy nói:
- Các anh nguyện ý đi theo tôi? Các anh nguyện ý vì tôi mà chết?
- Nguyện ý!
Mười mấy âm thanh đồng loạt vang lên.
Sở Thiên tiến lên vài bước nâng bọn họ dậy, vỗ vai bọn họ nói:
- Tốt từ nay chúng ta là anh em.
Quay lại nói với Thứ Đầu:
- Thứ Đầu, chẳng phải cậu muốn đi theo tôi sao. Mấy người này tôi giao cho cậu quản lý.
Thứ Đầu rất kinh ngạc, Sở Thiên cũng quá tin tưởng mình rồi, tiện tay đem cho mình hơn mười người, mở miệng:
- Sở Thiên, tôi sợ tôi không làm được.
Sở Thiên bình tĩnh nói:
- Thứ Đầu, tôi tin tưởng năng lực của cậu.
Thứ Đầu cảm động, cắn môi thề:
- Thứ Đầu thề sẽ làm hết sức tạo ra một đội quân mạnh mẽ.
Sở Thiên gật đầu liếc qua Phương Tình rồi lệnh cho Cố Kiếm Hoa:
- Hơn chục cô gái này giữ lại vô ích, giết hết bọn họ.
Đám Cố Kiếm Hoa sững sờ, Sở Thiên không phải người hiếu sát tại sao muốn giết mấy cô gái mềm yếu này? Nhưng lời Sở Thiên là mệnh lệnh, suy nghĩ một lát rồi cầm đao đi tới.
Mấy cô gái nhìn cây đao sáng loáng đang tới gần thì khóc thét lên thê thảm.
Bọn Đường Thương Hùng không đành lòng muốn nói, nhưng chẳng biết làm sao để mở miệng.
Bọn Cố Kiếm Hoa càng đến gần, tiếng khóc càng thê thảm.
- Chậm đã!
Cuối cùng Phương Tình cũng mở miệng, Sở Thiên thở phào chỉ sợ cô không hiểu ý mình.
Đám Cố Kiếm Hoa ngừng lại chờ ý kiến của Sở Thiên. Sở Thiên nhìn Phương Tình nhàn nhạt nói:
- Chị Tình có chuyện gì?
Phương Tình mỉm cười chỉ vào mấy cô gái kia ôn nhu nói:
- Phương Tình khẩn cầu Thiếu Soái giao bọn họ cho tôi huấn luyện, sau hai tháng đảm bảo Thiếu Soái sẽ thấy họ khác hẳn.
Mấy cô gái nhìn Phương Tình như chúa cứu thế, đôi mắt tràn ngập ước muốn được sống.
- Chị Tình, ý chị là bọn họ có ích?
Sở Thiên nhẹ nhàng nói tiếp:
- Chị muốn cho bọn họ cơ hôi?
Phương Tình gật đầu, ôn nhu nói:
- Các cô ấy đều có ích, chỉ cần cho họ một cơ hội, dưới sự đào tạo của tôi Thiếu Soái sẽ thấy sự xuất sắc của họ.
Nói với mấy cô gái:
- Các cô nói đi các cô có ích không?
Mấy cô gái thật vất vả mới có cơ hội sống, không thể bỏ lỡ đồng thanh nói to:
- Có ích, có ích.
Trên mặt Sở Thiên rất vui vẻ:
- Được, đêm nay tôi cho các cô một cơ hội, hai tháng sau nếu các cô vẫn không có ích gì thì sẽ giết không tha.
Sau đó nói với Thường ca:
- Anh Thường lấy chứng minh thư của mấy cô gái đó lại, nếu bọn họ dám chạy trốn, dựa theo địa chỉ mà giết tới tận nhà.
Tuyệt, tiên sư bà ngoại nhà nó chứ tuyệt!
Bọn Đường Thương Hùng cảm thán.
Cố Kiếm Hoa tuy tim to thân béo nhưng cũng là người có suy nghĩ chu đáo. Lúc nãy, Sở Thiên không phải thực sự muốn giết mấy cô nàng này mà muốn khiến cho các cô tuyệt vọng, sau đó Phương Tình lại thả ra một cọng rơm cứu mạng khiến các cô một mực trung thành với Phương Tình, cũng là trung thành với Sở Thiên. Không ngờ, Sở Thiên trẻ tuổi như thế nhưng mưu kế lại rất cao.
Đám Đường Thương Hùng thấy Thứ Đầu nhanh như vậy mà đã làm lãnh đạo một nhóm người, cũng rất muốn, liền lấy hết dũng khí tới trước mặt Sở Thiên:
- Sở Thiên, ba chúng tôi cũng muốn gia nhập vào với các cậu.
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu:
- Những ngày này tôi đã khiến mọi người gặp phải nguy hiểm, tôi sao có thể kéo các cậu vào vòng xoáy trung tâm được? Nó sẽ làm hại các cậu.
Lời của Sở Thiên rất chân thật, tuy bản thân cũng muốn bọn Đường Thương Hùng gia nhập Soái quân nhưng với tư cách là một người bạn, một người anh em phải khuyên nhủ bọn họ đi một con đường khác. Con đường này đi tới đâu chính Sở Thiên cũng không biết.
Bọn Đường Thương Hùng đồng thanh:
- Không, chúng tôi muốn gia nhập, chúng ta đã từng nói đồng sinh cộng tử làm sao có thể vứt bỏ lẫn nhau. Hay là cậu thấy chúng tôi không có năng lực gì.
Phương Tình đi tới, khuyên nhủ:
- Thiếu Soái, bọn Thương Hùng đã vướng vào chuyện này, hội Hắc Long chắc chắn sẽ không bỏ qua, em nghĩ không bằng cho bọn họ theo Thiếu soái có lẽ sẽ giảm nguy hiểm cho bọn họ hơn.
Bọn Đường Thương Hùng thấy Phương Tình ra mặt giúp đỡ, đều nhìn cô với ánh mắt cảm kích.
Sở Thiên thấy bọn họ chấp nhất, mà lời của Phương Tình cũng có đạo lý, vì vây vỗ vai bọn họ, thở dài nói:
- Được rồi! Hy vọng đây không phải lựa chọn sai lầm.
Bọn Đường Thương Hùng sung sướng, nhảy nhót linh tinh tới cạnh chỗ Thứ Đầu chia sẻ niềm vui.
Lúc này, đám người Cố Kiếm Hoa đã xử lý xong hiện trường, rời khỏi Thạch Đầu Ổ. Phương Tình sắp xếp cho đám người mới thu nhập, tạm thời ở tại quán bar Mê Tình. Từ lâu, cô đã chuẩn bị tìm nơi huyấn luyện bọn họ.
Trong quán bar Mê Tình.
Bỗng nhiên, Sở Thiên hiếu kỳ hỏi Phương Tình:
- Chị Tình, em sẽ huấn luyện mấy cô gái kia như thế nào? Vừa rồi, em chỉ muốn thu phục bọn họ mà không nghĩ sau khi thu phục được thì sau này họ sẽ làm cái gì?
Phương Tình mỉm cười nói:
- Đàn bà có thể làm vài chuyện mà đàn ông không thể làm. Em muốn đem bọn họ huấn luyện thành các tình báo xinh đẹp động lòng người, tinh tế, tỉ mỉ phong tình vạn chủng lại ẩn dấu sát cơ. Họ sẽ thu thập mọi tin tức ở khắp nơi cho Soái quân, đây gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Sở Thiên gật đầu, ôm lấy eo thon của Phương Tình, khen ngợi:
- Chị Tình thật thông minh nhưng như vậy cũng vất vả cho em quá.
Phương Tình nhẹ nhàng hôn lên má Sở Thiên:
- Thiếu Soái bây giờ có thể tin tưởng được Cố Kiếm Hoa chưa?
Sở Thiên cắn lỗ tai Phương Tình nói:
- Nha đầu này, em đã phát hiện ra anh đang thăm dò Cố Kiếm Hoa rồi hả?
Phương Tình cười một tiếng, nét mặt rất tự hào hôn trả Sở Thiên, thì thào nói:
- Thiếu soái, đêm nay anh lệnh cho Cố Kiếm Hoa giết đám phụ nữ đó. Ngoài muốn mượn tay anh ta để thu phục mấy cô gái còn muốn thăm dò Cố Kiếm Hoa về sự trung thành và sự thiện tâm của anh ta. Nếu anh ta không nhẫn tâm giết người mà cản trở anh tàn sát thì chứng tỏ anh ta có thiện tâm nhưng cũng không tuyệt đối phục tùng. Nếu anh ta trực tiếp đi tới giết người thì chứng tỏ anh ta tuyệt đối nghe lời nhưng cũng rất nhẫn tâm.
Sở Thiên hứng thú nhìn ngực Phương Tình:
- Anh ta có phải thích hợp?
Phương Tình gật đầu:
- Ban đầu chần trừ sau đó thi hành mệnh lệnh, người này đáng được trọng dụng.
Sở Thiên cúi người xuống, cố sức hôn thân thể Phương Tình, trong mắt vui vẻ mang theo vô tận sự khen ngợi.
Đêm ngày càng tối, gió càng ngày càng lớn.
Lý Thần Châu đang đứng tại tiểu viện của Chu gia, trong sân nhỏ Chu Long Kiếm không ngồi trên chiếc xích đu ăn lạc rang. Như mọi khi mà đang ngồi trên cái lầu tinh xảo, ánh mắt lẳng lặng thâm thúy nhìn thủ đô.
/781
|