Đằng trước, hai thanh đao nhanh như cắt, sắc bén đâm tới Sở Thiên. Sở Thiên bình tĩnh, không lùi về sau, mà cầm đao xông lên trước bởi vì bản thân cảm giác phía sau còn có một luồng sát khí mạnh mẽ đang ẩn tàng.
Hai tên cầm đao phía trước thấy hành vi khác thường của Sở Thiên hơi giật mình, động tác chậm lại. Sở Thiên không bỏ qua cơ hội này, dẫm mạnh chân lao lên, người như lá bay xông vào giữa bọn chúng. Tay phải hóa quyền thành chưởng đao chém vào cổ tay hai tên đó.
Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên tuổi ước chừng khoảng năm mươi đang quan sát trận chiến trên đường, thỉnh thoảng gật đầu. Bên cạnh, Trần Cát Mộng cung kính đứng ra nghe lệnh.
- Cát Mộng, cậu thấy bốn tướng có thể ngăn được Sở Thiên không?
Người đàn ông trung niên hỏi Trần Cát Mộng.
Trần Cát Mộng lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Sở Thiên mặc dù gan dạ, sáng suốt, trí tuệ hơn người, còn là Thống soái hắc bang ở Thượng Hải. Nhưng dù sao hắn cũng tuổi còn trẻ, thân thủ lợi hại đến đâu cũng không thể đánh bại được bốn tướng của Hổ bang.
- Vậy cậu cảm thấy Hoa Nam Hổ có phải do bọn Sở Thiên giết chết không?
Lâm bang chủ ánh mắt toát lên sát khí, Hoa Nam Hổ mặc dù bất tài, nhưng cũng là người thân của anh ta. Sao có thể để Hoa Nam Hổ biến mất một cách kỳ quái. Nhưng dù sống hay chết, cuối cùng cũng phải vì cậu ta làm chút chuyện:
- Sở Thiên thống soái du binh tán tướng liệu có thật sự dám giết Hoa Nam Hổ?
Lần này Trần Cát Mộng không dám kết luận, đây là truyện rất quan trọng, không thể qua loa đại khái kết luận bừa, vì vậy chỉ có thể dựa vào các thông tin mình có phân tích với bang chủ:
- Chúng ta tra được đêm đó, Hoa Nam Hổ quả thật đã tới quán bar Mê Tình, sau đó mất tích không rõ. Hôm nay, thuộc hạ cũng đã tự mình tới thăm dò Sở Thiên, cậu ta cũng đã thừa nhận có xích mích với Hoa Nam Hổ, sau đó đã đuổi Hoa Nam Hổ ra khỏi quán, chuyện sau đó thế nào thì cậu ta nói không biết.
- Vậy hãy để cho bốn tướng tiếp tục thử Sở Thiên!
Lâm bang chủ trong mắt hiện lên vẻ hung hãn:
- Thà giết lầm còn hơn bỏ sót, huống chi Sở Thiên còn là Thống soái của Soái quân, sớm hay muộn sẽ tranh giành địa bàn với chúng ta. Nếu như có thể giết hắn thì tốt, ít đi bát hương thì cũng bớt quỷ!
Lâm bang chủ chăm chú quan sát Sở Thiên. Thân pháp mau lẹ, lưu loát như nước chảy mây trôi, khiến bản thân Lâm bang chủ vốn là người có kinh nghiệm chém giết đầy mình cũng phải tự hỏi có thể giết chết Sở Thiên không? Tuy nhiên, ở trước mặt thuộc hạ, anh ta không thể tỏ ra lo lắng được.
Trần Cát Mộng cảm thấy không yên, chần chừ muốn nói lại thôi, cố mở miệng:
- Nhưng Lý Thần Châu đã cảnh báo chúng ta, tháng này không thể xảy ra chuyện gì làm nhiễu loạn trị an thủ đô, nếu không giết không tha. Tuy Hổ bang chúng ta có chỗ dựa nhưng mà nếu Lý Thần Châu thật sự hành động nói không chừng sẽ có cớ tiêu diệt chúng ta.
Lâm bang chủ cười ha hả, lại lập tức trầm giọng nói:
- Đúng vậy, cho nên tôi cũng không có lệnh trực tiếp tấn công quán bar Mê Tình, bằng không quán bar Mê Tình làm sao có thể tồn tại tới bây giờ. Chỉ cần một mồi lửa cho nó đi vào dĩ vãn luôn, giết Sở Thiên chỉ là chuyện nhỏ, mà chắc gì Lý Thần Châu biết là do chúng ta làm.
Trong lòng Lâm bang chủ lại nghĩ: hôm nay cũng không nhất định có thể giết được Sở Thiên.
Trần Cát Mộng gật đầu, không nói thêm gì nữa chăm chú nhìn trận đấu quyết liệt trong ngõ nhỏ.
Sở Thiên nhìn trước sau bị bao vây bởi bốn tên to con, cười nhạt một tiếng, bình tĩnh nói:
- Bốn vị đại ca, tôi thật sự không hiểu sao các vị tới đây tìm tôi gây sự? Tôi thật sự không nhớ chúng ta có cừu hận gì cả?
Tên cầm đầu có vết sẹo trên mặt lạnh lùng nói:
- Mày giết anh em của tao, nên bọn tao tới báo thù!
Sở Thiên cười khổ không ngừng, thản nhiên nói:
- Tôi giết anh em của các người? Anh em của các người là ai? Có thể nói cho tôi biết không, để chết cũng không có gì khúc mắc, dù gì tôi cũng giết quá nhiều người rồi.
Nghe thấy lời Sở Thiên, tên mặt sẹo trợn mắt, không trả lời mà rống lên:
- Nhóc con muốn chết!
Tên mặt sẹo vận sức vào thanh đao trong tay chém xuống đỉnh đầu Sở Thiên. Ba người còn lại tay phải phóng dao, tay trái rút đao từ bên hông đâm tới Sở Thiên, đây chính là tuyệt kỹ độc môn của Hổ bang “Thập bát tướng”.
Ánh mắt Sở Thiên khẽ động, nhẹ nhàng ném chiếc bình đựng sữa đậu nành ra, vững chãi đứng trên bờ tường con ngõ, tay phải hạ xuống.
Khi tên kia chém đao xuống đầu Sở Thiên, thì tên còn lại ở phía trước cũng rút ra dao bầu. Con dao run lên đâm thẳng về phái sườn của Sở Thiên, một con khác dùng để phòng thủ cho hai người. Hai loại vũ khí một dài một ngắn, một cương một nhu tưởng chừng rất khó phối hợp nhưng với hai người này trở thành tổ hợp công thủ song toàn. Nhờ kỹ năng này mà họ được liệt vào “Cửu hổ thập bát tướng’ trong hàng ngũ các chiến tướng
Lúc này, Sở Thiên dường như không nhận ra hay là bị dọa cho sợ hãi không thể động tay chân mà cứ đứng yên mặc sát khí bốn phía ập tới.
Đang quan sát, Trần Cát Mộng nhíu mày:
- Chả lẽ Sở Thiên đợi chết? Hắn lại yếu đuối như thế?
Lâm bang chủ lại cảm thấy rất hồi hộp, nhưng giọng điệu vẫn duy trì sự bình tĩnh:
- Nếu Sở Thiên chỉ có như thế, sao có thể ngồi ở vị trí Thống soái Soái quân?
Sở Thiên nhìn thấy bốn người đã áp sát cách không tới một bước chân, nháy mắt, mắt Sở Thiên trở nên sắc bén, tay phải cầm Minh Hồng chiến đao vung ra. “Roạt”, tiếng kêu thảm thiết vang lên:
- AAAAAA!!!!!!!!
Bốn người Hổ bang trúng đòn, bị thương nặng nhẹ khác nhau.
Đang chăm chú quan sát, Trần Cát Mộng hoảng sợ, thì thào tự hỏi:
- Làm sao có thể? Làm sao có thể?"
Thì ra, trong nháy mắt tay trái Sở Thiên nhanh như thiểm điện vươn ra hóa thành trảo bắt lấy cổ tay tên cầm đấu, “Rắc” bẻ gẫy cổ tay hắn, sau đó Sở Thiên vung chân đá bay tên đó ngã lăn lốc xuống đất.
Một chiến tướng bên cạnh tên cầm đầu tưởng chừng mũi dao đã đâm vào sườn Sở Thiên, nhưng lại bị Sở Thiên cầm chặt lấy mũi dao không thể nhúc nhích, tiếp đó lại dùng một lực mạnh mẽ kéo anh ta ra sau.
Lúc này, hai chiến tướng của Hổ bang đã đâm dao sát lưng Sở Thiên. Sở Thiên quay đầu lại, kéo tên Hổ bang đang bị kẹp chặt đao ra sau làm tấm chắn, hai thanh đao đâm vào người tên chiến tướng xui xẻo đó.
Hai tên Hổ bang phía sau không kịp dừng lại chỉ cố giảm bớt lượng sát thương vào người tên đồng bọn, thấy vết đâm không sâu, mới thở phào một tiếng. Lúc này Sở Thiên phản kích, Minh Hồng chiến đao quét qua bụng hai tên phía sau, máu chảy ròng ròng, bọn chúng kinh hoàng lui lại.
Sở Thiên dùng cùi chỏ thúc mạnh, tên Hổ bang làm tấm chắn cho Sở Thiên bay ra ngoài
Tên cầm đầu cắn răng chịu đau cầm đao đâm tới Sở Thiên. Sở Thiên hoàn toàn không để ý đến hành vi liều mạng của gã, mũi chân gẩy lên, một thanh đao đâm vào bắp chân tên đó. Gã đau đớn không chịu nổi ngã nhào xuống đất.
Những âm thanh thảm thiết qua đi, bốn tên chiến tướng của Hổ bang đều bất hạnh bị thương nằm lăn lóc trên mặt đất. Nhưng còn may cho bọn chúng khi Sở Thiên không hạ sát thủ.
Sở Thiên liên tục ra đòn hạ bốn tên chiến tướng nhưng một bước chân cũng không hề di chuyển.
Sở Thiên cúi nhìn bốn tên chiến tướng Hổ Bang, cười nhạt một tiếng, nhảy lên đầu tường, lấy bình sữa đậu nành xuống, bình thản nói:
- Tôi không biết tại sao các người lại muốn giết tôi, cũng không biết người anh em của các anh bị tôi giết là ai, nhưng Sở Thiên tôi chưa bao giờ sợ có thêm mấy cái xác chết. Nhưng mà tôi hi vọng các anh có thể quang minh chính đại tới báo thù chứ không phải là tới ám sát!
Lâm bang chủ sờ sờ máy trợ thính, chân mày cau lại, lẩm bẩm nói một mình:
- Hoa Nam Hổ cuối cùng có phải bị hắn giết hay không?
Trần Cát Mộng không biết phải làm gì, bản thân thật sự không thể tin Sở Thiên lại có thể dễ dàng đánh ngã bốn vị chiến tướng. Anh ta không khỏi nhớ tới lúc trên bãi cỏ đã động sát khí, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ. Lúc ấy, mình mà ra tay với Sở Thiên có lẽ mặt trời ngày mai cũng không cần nhìn nữa.
Lâm bang chủ nhìn thân hình Sở Thiên dần dần rời đi, ánh mắt lóe ra một tia sát khí, quay đầu lại nói:
- Tên nhóc Sở Thiên này không chỉ gan dạ sáng suốt, thân thủ phi phàm. Nhớ kỹ bất kể dùng thủ đoạn gì cũng phải giết bằng được hắn, nếu không đợi một thời gian nữa thủ đô này sẽ là thiên hạ của Sở Thiên.
Trần Cát Mộng gật đầu, đi theo sau Lâm bang chủ.
Lâm bang chủ sực nhớ ra điều gì, quay đầu lại bổ sung một câu:
- Đương nhiên, giết Sở Thiên cũng không phải chuyện đơn giản, cần phải sử dụng không ít nhân lực vật lực, cho nên cậu phải tìm một phương án thích hợp. Một tháng sau sẽ ra tay với hắn vừa để tên đó mất cảnh giác, mà cũng dễ giải thích với Lý Thần Châu.
Trần Cát Mộng bội phục Lâm bang chủ, đúng là gừng càng già càng cay, suy nghĩ thấu đáo, chỉnh chu vấn đề so với mình toàn diện hơn rất nhiều.
Sở Thiên mang theo sữa đậu nành về tới trường. Vừa mới bước vào khu huấn luyện quân sự, đã nghe thấy tiếng kẻng báo hiệu, hơn sáu ngàn tân sinh giống như ong vỡ tổ, hưng phấn rảo bước về phía căng tin. Còn gì bằng sau giờ huấn luyện mệt mỏi được ăn một bữa no nê!
Sở Thiên nhanh chóng tìm được đội ngũ của Tô Dung Dung, bước nhanh tới, kéo Tô Dung Dung ra khỏi hàng. Huấn luyện viên không phải không có mắt, tự nhiên nhìn thấy học sinh tự ý ra khỏi hàng đang muốn phát hỏa, nhưng lại nhìn thấy mặt Sở Thiên đang tươi cười hớn hở, sự tức giận như quả bóng bị xì hơi, trên mặt nở ra nụ cười thân mật. Cái tên ngôi sao tai họa này chớ có chọc vào, lại để hắn đi khiêu chiến thì chỉ có đeo mo vào mặt. Bản thân rất hiểu chống đẩy bằng một tay được bốn mươi cái là điều không thể.
Tô Dung Dung bị Sở Thiên kéo qua bãi cỏ, quay đầu lại nhìn huấn luyện viên, thấy ông ta không nói gì mới thở phào nhẹ nhõm, cười trách Sở Thiên:
- Sao anh kéo em ra khỏi hàng? Anh muốn em bị phạt à?
Sở Thiên thản nhiên cười, trong lúc mọi người đang hát quân ca từ từ bước tới nhẹ nhàng ôm lấy Tô Dung Dung, dịu dàng nói:
- Nếu em bị phạt, anh sẽ chịu phạt cùng em. Một hình phạt nặng hai người chịu thì chẳng phải sẽ giảm đi một nửa.
Gần đó, những sinh viên khác đang bước đi hâm mộ nhìn đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, than thầm đúng là đồng nghiệp bất đồng mệnh. Bản thân mình phải chịu huấn luyện mệt nhọc, muốn ăn một bữa còn phải hát mấy bài. Người ta thì như vợ chồng son ân ân ái ái, ngọt ngào nói chuyện yêu đương trong trường.
Sở Thiên kéo Tô Dung Dung ngồi xuống bãi cỏ, phất một cái, trong tay xuất hiện một chiếc bình nước giống như một trò ảo thuật. Trái tim Tô Dung Dung đập rộn ràng, cô mở miệng nói:
- Bên trong này đựng cái gì vậy?
Sở Thiên chưa vội nói cho cô, mà cười bảo:
- Em tự mở ra xem đi.
Tô Dung Dung cảm thấy rất ngọt ngào. Cô mở chiếc nắp bình ra, hương thơm sữa đậu nành ngào ngạt bay vào mũi. Tô Dung Dung rất vui sướng, không kìm chế được mà hôn lên má Sở Thiên, nhẹ nhàng nói:
- Có phải anh tới “Hữu Gian” để mua phải không?
Sở Thiên gật đầu, khẽ vén mái tóc dài của cô lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp cô, nhu tình nói:
- Sợ em huấn luyện mệt nhọc, lại thấy em thích uống sữa đậu nành ở đó nên lúc xế chiều anh tới quán hôm trước. Vừa may, ông chủ ở đó mới làm xong một mẻ, anh được ông ấy cho một bình sữa đậu nành. Em uống nhanh đi kẻo sữa nguội đi thì không ngon.
Tô Dung Dung giống như đang cười, đôi môi thùy mị hơi mở ra, dòng sữa đậu nành chảy vào trong miệng. Khuôn mặt cô hiện rõ sự say mê ngây ngất.
Sở Thiên vươn tay, giúp Tô Dung Dung ngăn những sợi tóc bị gió thổi tung. Tô Dung Dung buông bình sữa đậu nành xuống, cầm lấy tay Sở Thiên, quan tâm hỏi:
- Sở Thiên, anh bị thương à?
Sở Thiên liếc mắt nhìn, thì ra trên mu bàn tay trái có dính vết máu. Sở Thiên lắc đầu, dùng giấy khăn nhẹ nhàng lau đi, thản nhiên nói:
- Em yên tâm, anh hứa với em, không có sự cho phép của em, anh tuyệt không chảy máu.
Ánh mắt Tô Dung Dung đang tràn ngập sự lo lắng, lại trở nên hạnh phúc, không nói gì thêm tiếp tục uống nốt sữa đậu nành.
Một lát sau, cô uống hết sữa đậu nành, anh dùng khăn giấy lau miệng cho cô, thuận thế hôn lên môi cô. Tô Dung Dung không chút kháng cự, trái lại nhiệt tình đáp trả, trên mặt tràn ngập hạnh phúc.
Mùa thu gió khiến lá bàng rung động, không ngừng có lá cây rơi xuống mặt cỏ. Sở Thiên và Tô Dung Dung hôn nhau say đắm không hề để ý tới xung quanh. Mọi người qua đường nhìn đôi trẻ đang bên nhau lại không hề có cảm giác chướng mắt, mà ngược lại có cảm giác lãng mạn, xao xuyến.
Sở Thiên không biết có một cô gái đang chết trân nhìn anh và Dung Dung, khóe mắt cô cay cay dường như có cái gì đó đang muốn trào ra. Bên cạnh cô gái ấy, có một cô gái sở hữu một đôi lông mày quyến rũ, ôm lấy cô gái đang đau buồn như ôm một đứa trẻ, an ủi:
- Ngọc Đình, đi thôi, có một số việc là do ông trời quyết định, nếu cố làm thì chỉ giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, đã không có được thì hãy chủ động buông ra.
Cô gái chùi sạch nước mắt, sau đó đi thẳng ra cổng trường. Cô gái kia nhìn Sở Thiên một chút rồi cũng quay đầu nhanh chân đuổi theo sau.
Không biết qua bao lâu, Sở Thiên cùng Dung Dung mới buông nhau ra, kết thúc buổi xem phim Hàn miễn phí của quần chúng. Hai người cùng nhau nằm ở trên cỏ nhìn lên khoảng không bầu trời. Sở Thiên như thường lệ lại lấy một ngọn cỏ non bỏ vào miệng.
Dung Dung khẽ nắm lấy bàn tay Sở Thiên, mười ngón tay đan vào nhau giơ thẳng lên trời vô cùng ấm áp. Tô Dung Dung khẽ nói:
- Nếu mỗi ngày mở mắt ra, được thấy anh và mặt trời chính là tương lai mà em muốn có. Sở Thiên, anh có làm được không?
Sở Thiên không nói gì, anh biết Tô Dung Dung chưa nói hết.
- Đêm mai, ông nội của em muốn gặp anh!
Tô Dung Dung thản nhiên nói câu kết.
Hai tên cầm đao phía trước thấy hành vi khác thường của Sở Thiên hơi giật mình, động tác chậm lại. Sở Thiên không bỏ qua cơ hội này, dẫm mạnh chân lao lên, người như lá bay xông vào giữa bọn chúng. Tay phải hóa quyền thành chưởng đao chém vào cổ tay hai tên đó.
Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên tuổi ước chừng khoảng năm mươi đang quan sát trận chiến trên đường, thỉnh thoảng gật đầu. Bên cạnh, Trần Cát Mộng cung kính đứng ra nghe lệnh.
- Cát Mộng, cậu thấy bốn tướng có thể ngăn được Sở Thiên không?
Người đàn ông trung niên hỏi Trần Cát Mộng.
Trần Cát Mộng lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Sở Thiên mặc dù gan dạ, sáng suốt, trí tuệ hơn người, còn là Thống soái hắc bang ở Thượng Hải. Nhưng dù sao hắn cũng tuổi còn trẻ, thân thủ lợi hại đến đâu cũng không thể đánh bại được bốn tướng của Hổ bang.
- Vậy cậu cảm thấy Hoa Nam Hổ có phải do bọn Sở Thiên giết chết không?
Lâm bang chủ ánh mắt toát lên sát khí, Hoa Nam Hổ mặc dù bất tài, nhưng cũng là người thân của anh ta. Sao có thể để Hoa Nam Hổ biến mất một cách kỳ quái. Nhưng dù sống hay chết, cuối cùng cũng phải vì cậu ta làm chút chuyện:
- Sở Thiên thống soái du binh tán tướng liệu có thật sự dám giết Hoa Nam Hổ?
Lần này Trần Cát Mộng không dám kết luận, đây là truyện rất quan trọng, không thể qua loa đại khái kết luận bừa, vì vậy chỉ có thể dựa vào các thông tin mình có phân tích với bang chủ:
- Chúng ta tra được đêm đó, Hoa Nam Hổ quả thật đã tới quán bar Mê Tình, sau đó mất tích không rõ. Hôm nay, thuộc hạ cũng đã tự mình tới thăm dò Sở Thiên, cậu ta cũng đã thừa nhận có xích mích với Hoa Nam Hổ, sau đó đã đuổi Hoa Nam Hổ ra khỏi quán, chuyện sau đó thế nào thì cậu ta nói không biết.
- Vậy hãy để cho bốn tướng tiếp tục thử Sở Thiên!
Lâm bang chủ trong mắt hiện lên vẻ hung hãn:
- Thà giết lầm còn hơn bỏ sót, huống chi Sở Thiên còn là Thống soái của Soái quân, sớm hay muộn sẽ tranh giành địa bàn với chúng ta. Nếu như có thể giết hắn thì tốt, ít đi bát hương thì cũng bớt quỷ!
Lâm bang chủ chăm chú quan sát Sở Thiên. Thân pháp mau lẹ, lưu loát như nước chảy mây trôi, khiến bản thân Lâm bang chủ vốn là người có kinh nghiệm chém giết đầy mình cũng phải tự hỏi có thể giết chết Sở Thiên không? Tuy nhiên, ở trước mặt thuộc hạ, anh ta không thể tỏ ra lo lắng được.
Trần Cát Mộng cảm thấy không yên, chần chừ muốn nói lại thôi, cố mở miệng:
- Nhưng Lý Thần Châu đã cảnh báo chúng ta, tháng này không thể xảy ra chuyện gì làm nhiễu loạn trị an thủ đô, nếu không giết không tha. Tuy Hổ bang chúng ta có chỗ dựa nhưng mà nếu Lý Thần Châu thật sự hành động nói không chừng sẽ có cớ tiêu diệt chúng ta.
Lâm bang chủ cười ha hả, lại lập tức trầm giọng nói:
- Đúng vậy, cho nên tôi cũng không có lệnh trực tiếp tấn công quán bar Mê Tình, bằng không quán bar Mê Tình làm sao có thể tồn tại tới bây giờ. Chỉ cần một mồi lửa cho nó đi vào dĩ vãn luôn, giết Sở Thiên chỉ là chuyện nhỏ, mà chắc gì Lý Thần Châu biết là do chúng ta làm.
Trong lòng Lâm bang chủ lại nghĩ: hôm nay cũng không nhất định có thể giết được Sở Thiên.
Trần Cát Mộng gật đầu, không nói thêm gì nữa chăm chú nhìn trận đấu quyết liệt trong ngõ nhỏ.
Sở Thiên nhìn trước sau bị bao vây bởi bốn tên to con, cười nhạt một tiếng, bình tĩnh nói:
- Bốn vị đại ca, tôi thật sự không hiểu sao các vị tới đây tìm tôi gây sự? Tôi thật sự không nhớ chúng ta có cừu hận gì cả?
Tên cầm đầu có vết sẹo trên mặt lạnh lùng nói:
- Mày giết anh em của tao, nên bọn tao tới báo thù!
Sở Thiên cười khổ không ngừng, thản nhiên nói:
- Tôi giết anh em của các người? Anh em của các người là ai? Có thể nói cho tôi biết không, để chết cũng không có gì khúc mắc, dù gì tôi cũng giết quá nhiều người rồi.
Nghe thấy lời Sở Thiên, tên mặt sẹo trợn mắt, không trả lời mà rống lên:
- Nhóc con muốn chết!
Tên mặt sẹo vận sức vào thanh đao trong tay chém xuống đỉnh đầu Sở Thiên. Ba người còn lại tay phải phóng dao, tay trái rút đao từ bên hông đâm tới Sở Thiên, đây chính là tuyệt kỹ độc môn của Hổ bang “Thập bát tướng”.
Ánh mắt Sở Thiên khẽ động, nhẹ nhàng ném chiếc bình đựng sữa đậu nành ra, vững chãi đứng trên bờ tường con ngõ, tay phải hạ xuống.
Khi tên kia chém đao xuống đầu Sở Thiên, thì tên còn lại ở phía trước cũng rút ra dao bầu. Con dao run lên đâm thẳng về phái sườn của Sở Thiên, một con khác dùng để phòng thủ cho hai người. Hai loại vũ khí một dài một ngắn, một cương một nhu tưởng chừng rất khó phối hợp nhưng với hai người này trở thành tổ hợp công thủ song toàn. Nhờ kỹ năng này mà họ được liệt vào “Cửu hổ thập bát tướng’ trong hàng ngũ các chiến tướng
Lúc này, Sở Thiên dường như không nhận ra hay là bị dọa cho sợ hãi không thể động tay chân mà cứ đứng yên mặc sát khí bốn phía ập tới.
Đang quan sát, Trần Cát Mộng nhíu mày:
- Chả lẽ Sở Thiên đợi chết? Hắn lại yếu đuối như thế?
Lâm bang chủ lại cảm thấy rất hồi hộp, nhưng giọng điệu vẫn duy trì sự bình tĩnh:
- Nếu Sở Thiên chỉ có như thế, sao có thể ngồi ở vị trí Thống soái Soái quân?
Sở Thiên nhìn thấy bốn người đã áp sát cách không tới một bước chân, nháy mắt, mắt Sở Thiên trở nên sắc bén, tay phải cầm Minh Hồng chiến đao vung ra. “Roạt”, tiếng kêu thảm thiết vang lên:
- AAAAAA!!!!!!!!
Bốn người Hổ bang trúng đòn, bị thương nặng nhẹ khác nhau.
Đang chăm chú quan sát, Trần Cát Mộng hoảng sợ, thì thào tự hỏi:
- Làm sao có thể? Làm sao có thể?"
Thì ra, trong nháy mắt tay trái Sở Thiên nhanh như thiểm điện vươn ra hóa thành trảo bắt lấy cổ tay tên cầm đấu, “Rắc” bẻ gẫy cổ tay hắn, sau đó Sở Thiên vung chân đá bay tên đó ngã lăn lốc xuống đất.
Một chiến tướng bên cạnh tên cầm đầu tưởng chừng mũi dao đã đâm vào sườn Sở Thiên, nhưng lại bị Sở Thiên cầm chặt lấy mũi dao không thể nhúc nhích, tiếp đó lại dùng một lực mạnh mẽ kéo anh ta ra sau.
Lúc này, hai chiến tướng của Hổ bang đã đâm dao sát lưng Sở Thiên. Sở Thiên quay đầu lại, kéo tên Hổ bang đang bị kẹp chặt đao ra sau làm tấm chắn, hai thanh đao đâm vào người tên chiến tướng xui xẻo đó.
Hai tên Hổ bang phía sau không kịp dừng lại chỉ cố giảm bớt lượng sát thương vào người tên đồng bọn, thấy vết đâm không sâu, mới thở phào một tiếng. Lúc này Sở Thiên phản kích, Minh Hồng chiến đao quét qua bụng hai tên phía sau, máu chảy ròng ròng, bọn chúng kinh hoàng lui lại.
Sở Thiên dùng cùi chỏ thúc mạnh, tên Hổ bang làm tấm chắn cho Sở Thiên bay ra ngoài
Tên cầm đầu cắn răng chịu đau cầm đao đâm tới Sở Thiên. Sở Thiên hoàn toàn không để ý đến hành vi liều mạng của gã, mũi chân gẩy lên, một thanh đao đâm vào bắp chân tên đó. Gã đau đớn không chịu nổi ngã nhào xuống đất.
Những âm thanh thảm thiết qua đi, bốn tên chiến tướng của Hổ bang đều bất hạnh bị thương nằm lăn lóc trên mặt đất. Nhưng còn may cho bọn chúng khi Sở Thiên không hạ sát thủ.
Sở Thiên liên tục ra đòn hạ bốn tên chiến tướng nhưng một bước chân cũng không hề di chuyển.
Sở Thiên cúi nhìn bốn tên chiến tướng Hổ Bang, cười nhạt một tiếng, nhảy lên đầu tường, lấy bình sữa đậu nành xuống, bình thản nói:
- Tôi không biết tại sao các người lại muốn giết tôi, cũng không biết người anh em của các anh bị tôi giết là ai, nhưng Sở Thiên tôi chưa bao giờ sợ có thêm mấy cái xác chết. Nhưng mà tôi hi vọng các anh có thể quang minh chính đại tới báo thù chứ không phải là tới ám sát!
Lâm bang chủ sờ sờ máy trợ thính, chân mày cau lại, lẩm bẩm nói một mình:
- Hoa Nam Hổ cuối cùng có phải bị hắn giết hay không?
Trần Cát Mộng không biết phải làm gì, bản thân thật sự không thể tin Sở Thiên lại có thể dễ dàng đánh ngã bốn vị chiến tướng. Anh ta không khỏi nhớ tới lúc trên bãi cỏ đã động sát khí, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ. Lúc ấy, mình mà ra tay với Sở Thiên có lẽ mặt trời ngày mai cũng không cần nhìn nữa.
Lâm bang chủ nhìn thân hình Sở Thiên dần dần rời đi, ánh mắt lóe ra một tia sát khí, quay đầu lại nói:
- Tên nhóc Sở Thiên này không chỉ gan dạ sáng suốt, thân thủ phi phàm. Nhớ kỹ bất kể dùng thủ đoạn gì cũng phải giết bằng được hắn, nếu không đợi một thời gian nữa thủ đô này sẽ là thiên hạ của Sở Thiên.
Trần Cát Mộng gật đầu, đi theo sau Lâm bang chủ.
Lâm bang chủ sực nhớ ra điều gì, quay đầu lại bổ sung một câu:
- Đương nhiên, giết Sở Thiên cũng không phải chuyện đơn giản, cần phải sử dụng không ít nhân lực vật lực, cho nên cậu phải tìm một phương án thích hợp. Một tháng sau sẽ ra tay với hắn vừa để tên đó mất cảnh giác, mà cũng dễ giải thích với Lý Thần Châu.
Trần Cát Mộng bội phục Lâm bang chủ, đúng là gừng càng già càng cay, suy nghĩ thấu đáo, chỉnh chu vấn đề so với mình toàn diện hơn rất nhiều.
Sở Thiên mang theo sữa đậu nành về tới trường. Vừa mới bước vào khu huấn luyện quân sự, đã nghe thấy tiếng kẻng báo hiệu, hơn sáu ngàn tân sinh giống như ong vỡ tổ, hưng phấn rảo bước về phía căng tin. Còn gì bằng sau giờ huấn luyện mệt mỏi được ăn một bữa no nê!
Sở Thiên nhanh chóng tìm được đội ngũ của Tô Dung Dung, bước nhanh tới, kéo Tô Dung Dung ra khỏi hàng. Huấn luyện viên không phải không có mắt, tự nhiên nhìn thấy học sinh tự ý ra khỏi hàng đang muốn phát hỏa, nhưng lại nhìn thấy mặt Sở Thiên đang tươi cười hớn hở, sự tức giận như quả bóng bị xì hơi, trên mặt nở ra nụ cười thân mật. Cái tên ngôi sao tai họa này chớ có chọc vào, lại để hắn đi khiêu chiến thì chỉ có đeo mo vào mặt. Bản thân rất hiểu chống đẩy bằng một tay được bốn mươi cái là điều không thể.
Tô Dung Dung bị Sở Thiên kéo qua bãi cỏ, quay đầu lại nhìn huấn luyện viên, thấy ông ta không nói gì mới thở phào nhẹ nhõm, cười trách Sở Thiên:
- Sao anh kéo em ra khỏi hàng? Anh muốn em bị phạt à?
Sở Thiên thản nhiên cười, trong lúc mọi người đang hát quân ca từ từ bước tới nhẹ nhàng ôm lấy Tô Dung Dung, dịu dàng nói:
- Nếu em bị phạt, anh sẽ chịu phạt cùng em. Một hình phạt nặng hai người chịu thì chẳng phải sẽ giảm đi một nửa.
Gần đó, những sinh viên khác đang bước đi hâm mộ nhìn đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, than thầm đúng là đồng nghiệp bất đồng mệnh. Bản thân mình phải chịu huấn luyện mệt nhọc, muốn ăn một bữa còn phải hát mấy bài. Người ta thì như vợ chồng son ân ân ái ái, ngọt ngào nói chuyện yêu đương trong trường.
Sở Thiên kéo Tô Dung Dung ngồi xuống bãi cỏ, phất một cái, trong tay xuất hiện một chiếc bình nước giống như một trò ảo thuật. Trái tim Tô Dung Dung đập rộn ràng, cô mở miệng nói:
- Bên trong này đựng cái gì vậy?
Sở Thiên chưa vội nói cho cô, mà cười bảo:
- Em tự mở ra xem đi.
Tô Dung Dung cảm thấy rất ngọt ngào. Cô mở chiếc nắp bình ra, hương thơm sữa đậu nành ngào ngạt bay vào mũi. Tô Dung Dung rất vui sướng, không kìm chế được mà hôn lên má Sở Thiên, nhẹ nhàng nói:
- Có phải anh tới “Hữu Gian” để mua phải không?
Sở Thiên gật đầu, khẽ vén mái tóc dài của cô lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp cô, nhu tình nói:
- Sợ em huấn luyện mệt nhọc, lại thấy em thích uống sữa đậu nành ở đó nên lúc xế chiều anh tới quán hôm trước. Vừa may, ông chủ ở đó mới làm xong một mẻ, anh được ông ấy cho một bình sữa đậu nành. Em uống nhanh đi kẻo sữa nguội đi thì không ngon.
Tô Dung Dung giống như đang cười, đôi môi thùy mị hơi mở ra, dòng sữa đậu nành chảy vào trong miệng. Khuôn mặt cô hiện rõ sự say mê ngây ngất.
Sở Thiên vươn tay, giúp Tô Dung Dung ngăn những sợi tóc bị gió thổi tung. Tô Dung Dung buông bình sữa đậu nành xuống, cầm lấy tay Sở Thiên, quan tâm hỏi:
- Sở Thiên, anh bị thương à?
Sở Thiên liếc mắt nhìn, thì ra trên mu bàn tay trái có dính vết máu. Sở Thiên lắc đầu, dùng giấy khăn nhẹ nhàng lau đi, thản nhiên nói:
- Em yên tâm, anh hứa với em, không có sự cho phép của em, anh tuyệt không chảy máu.
Ánh mắt Tô Dung Dung đang tràn ngập sự lo lắng, lại trở nên hạnh phúc, không nói gì thêm tiếp tục uống nốt sữa đậu nành.
Một lát sau, cô uống hết sữa đậu nành, anh dùng khăn giấy lau miệng cho cô, thuận thế hôn lên môi cô. Tô Dung Dung không chút kháng cự, trái lại nhiệt tình đáp trả, trên mặt tràn ngập hạnh phúc.
Mùa thu gió khiến lá bàng rung động, không ngừng có lá cây rơi xuống mặt cỏ. Sở Thiên và Tô Dung Dung hôn nhau say đắm không hề để ý tới xung quanh. Mọi người qua đường nhìn đôi trẻ đang bên nhau lại không hề có cảm giác chướng mắt, mà ngược lại có cảm giác lãng mạn, xao xuyến.
Sở Thiên không biết có một cô gái đang chết trân nhìn anh và Dung Dung, khóe mắt cô cay cay dường như có cái gì đó đang muốn trào ra. Bên cạnh cô gái ấy, có một cô gái sở hữu một đôi lông mày quyến rũ, ôm lấy cô gái đang đau buồn như ôm một đứa trẻ, an ủi:
- Ngọc Đình, đi thôi, có một số việc là do ông trời quyết định, nếu cố làm thì chỉ giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, đã không có được thì hãy chủ động buông ra.
Cô gái chùi sạch nước mắt, sau đó đi thẳng ra cổng trường. Cô gái kia nhìn Sở Thiên một chút rồi cũng quay đầu nhanh chân đuổi theo sau.
Không biết qua bao lâu, Sở Thiên cùng Dung Dung mới buông nhau ra, kết thúc buổi xem phim Hàn miễn phí của quần chúng. Hai người cùng nhau nằm ở trên cỏ nhìn lên khoảng không bầu trời. Sở Thiên như thường lệ lại lấy một ngọn cỏ non bỏ vào miệng.
Dung Dung khẽ nắm lấy bàn tay Sở Thiên, mười ngón tay đan vào nhau giơ thẳng lên trời vô cùng ấm áp. Tô Dung Dung khẽ nói:
- Nếu mỗi ngày mở mắt ra, được thấy anh và mặt trời chính là tương lai mà em muốn có. Sở Thiên, anh có làm được không?
Sở Thiên không nói gì, anh biết Tô Dung Dung chưa nói hết.
- Đêm mai, ông nội của em muốn gặp anh!
Tô Dung Dung thản nhiên nói câu kết.
/781
|