Một câu “quá muộn rồi” khiến cho những người không hiểu bắt đầu khẩn trương, sự việc đã đến nước này rồi mà Trần Cát Mộng còn nói câu này nữa sao?
Bỗng nhiên, tiếng còi ngắn cấp tốc vang lên, dẫn theo tiếng cảnh báo chói tai, mấy trăm bang chúng Hổ Bang đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, đây là âm thanh cảnh báo có kẻ thù mạnh tấn công, chẳng lẽ là hội Hắc Long tấn công đến đây?
Lâm Đại Pháo tất nhiên là không ngờ đến chuyện này, mọi chuyện đột nhiên lại xuất hiện biến chuyển, vẻ mặt trầm xuống, hét lớn một tiếng:
- Các nam nhi Hổ Bang, cầm vũ khí của các ngươi lên, tạm thời buông xuống ân oán trong bang hội, đoàn kết với nhau cùng đánh bại kẻ thù bên ngoài.
Mấy trăm bang chúng Hổ Bang vừa mới buông vũ khí xuống, đang lo lắng Lâm Đại Pháo sẽ xử lý mình như thế nào, bây giờ lại nghe được có cơ hội lập công chuộc tội, mỗi người cầm vũ khí trên mặt đất lên, trải qua huấn luyện tạo thành vòng tròn đi đến cửa lớn, chuẩn bị chiến đấu hăng hái.
Trong đình chỉ còn lại Lâm Đại Pháo, Sở Thiên, Lão yêu và Trần Cát Mộng, mọi người ai cũng im lặng không nói đứng đó.
Ánh mắt Sở Thiên bỗng liếc lên lên trên lầu, có một số họng súng không biết khi nào thì đã yên lặng chĩa vào người mình.
Lâm Đại Pháo theo thói quen sờ sờ đầu, họng súng lại lặng lẽ rời khỏi mình, nhắm ngay cửa lớn.
Sở Thiên ở trong lòng than thở, Lâm Đại Pháo này quả nhiên là một tiểu nhân xảo trá. Đêm nay cho dù là Lâm Đại Pháo và Trần Cát Mộng đánh cho ngươi sống ta chết như thế nào, thì giữa hai người cũng có một điểm chung, đó là khiến cho mình chết. Đặc biệt là Lâm Đại Pháo biết mình từng dùng chi phiếu mười triệu mua chuộc Trần Cát Mộng, đêm nay anh ta không hề tính để mình còn sống rời khỏi biệt thự Hoa Đô. Nếu không phải kẻ thù mạnh tấn công, phỏng chừng khẩu súng trên lầu đã sớm lên đạn bắn xuống rồi.
Lâm Đại Pháo ngẩng đầu, giọng điệu bình tĩnh nói với Trần Cát Mộng:
- Trần Cát Mộng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trần Cát Mộng cười một nụ cười lạnh buồn bã, trên mặt lộ ra vẻ đồng quy vu tận, lập tức mở miệng nói:
- Hội Hắc Long đêm nay sẽ dùng hết tinh nhuệ, một ngàn người đến chiếm Hoa Đô Tower, hai ngàn người san bằng biệt thự Hoa Đô. Tao và Kiều Ngũ đã đàm phán với nhau, nếu trước mười giờ tao có thể thu phục chúng mày, khống chế được Hổ Bang, họ sẽ lặng lẽ rút lui. Nếu quá mười giờ tôi vẫn chưa phát tín hiệu, họ sẽ phát động tấn công.
- Mày đúng là phản đồ trời sinh.
Lâm Đại Pháo rốt cuộc không kiềm được lửa giận, ném ly rượu trên tay về phía Trần Cát Mộng:
- Hổ Bang đối xử với mày không hề tệ bạc, mày lại ăn cây táo, rào cây sung, quay ngược họng súng đối phó với anh em vào sinh ra tử ngày xưa.
Ly rượu rất dễ dàng ném trúng, Trần Cát Mộng không trốn tránh. Trần Cát Mộng không nói gì, vẻ mặt khó coi như tro tàn.
- Lâm bang chủ, kẻ thù rất nhiều, lại quá mạnh.
Một đệ tử Hổ Bang chạy đến, vẻ mặt lo lắng nói:
- Bọn chúng có ít nhất hai ngàn người, hỏa lực hung dữ mạnh mẽ. Vừa đối mặt, chúng ta đã hy sinh hơn trăm anh em rồi, sắp ngăn không nổi nữa.
Sắc mặt Lâm Đại Pháo khẽ biến, gào thét:
- Bảo các đường khẩu khác cấp tốc đến hỗ trợ.
Người của Hổ Bang gật đầu rời đi, tốc độ đi đường còn nguy hiểm và kịch liệt hơn vẻ mặt lộ ra lúc ban nãy nữa.
Sở Thiên sờ sờ mũi, mặt mang theo tươi cười, nhàn nhạt nói:
- Lâm bang chủ, nếu đoán không lầm thì các đường khẩu khác của Hổ Bang cũng gặp phải tấn công rồi, khó mà thoát thân, thậm chí khó bảo vệ nổi bản thân nữa, đừng nói là trông cậy họ đến đây cứu giúp.
Lâm Đại Pháo suy nghĩ một lúc, biết Sở Thiên nói rất có lý, sắc mặt càng thêm âm trầm, chỉ vào Trần Cát Mộng, nói:
- Đều là tên phản đồ này ham tiền tài quyền lực, khiến Hổ Bang rơi vào thế hung hiểm này.
Sở Thiên cười cười không trả lời, lắc lắc đầu nói:
- Quản lý Trần tự cho là đã đàm phán tốt với hội Hắc Long, nhưng lại không biết, cho dù quản lý Trần đêm nay không thành công, Chu Triệu Sâm cũng sẽ san bằng Hổ Bang. Đàm phán, chính là để Lâm bang chủ và quản lý Trần tự tiêu diệt lẫn nhau, như vậy quá trình tiêu diệt Hổ Bang mới càng thuận lợi hơn.
Trần Cát Mộng ngẩng đầu, nhìn Sở Thiên, không dám tin hỏi:
- Sao có thể chứ? Hội Hắc Long sao có thể ăn cháo đá bát chứ?
- Kinh thành chật hẹp nhỏ bé như vậy, sao có thể chứa thêm một Hổ Bang chứ? Trước kia ai cũng có chỗ dựa vững chắc, dưới áp lực chính trị không thể đụng đao đụng súng. Bây giờ mọi người ai cũng mất đi chỗ dựa vững chắc, tự nhiên là lúc phải chọn ra người đứng đầu rồi.
Sở Thiên nhìn Trần Cát Mộng mất đi năng lực phán đoán, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Huống chi bây giờ hội Hắc Long đã loạn trong giặc ngoài, không thu phục rắc rối phía sau, Chu Triệu Sâm sao có thể tập trung tinh thần ứng phó chuyện Hắc Long Tower bị quốc gia thu mua chứ?
Lâm Đại Pháo kinh ngạc, anh ta đương nhiên biết chuyện Hắc Long Tower đang bị trưng thu, vì sau khi Vương Hoa Hoa họp xong không lâu thì đã vui mừng báo cho anh ta biết. Nhưng anh ta đang kỳ quái, Sở Thiên từ đâu mà có được tin này? Chẳng lẽ thằng nhóc này cũng có người bên trên sao?
- Báo, báo cáo bang chủ, các đường khẩu khác cũng bị tấn công, không ai có thể đến hỗ trợ.
Người của Hổ Bang thở phì phò, khó khăn phun ra mấy câu:
- Anh em ở cửa đã không giữ nổi, giữ không nổi nữa rồi.
Tất cả đều đúng như lời Sở Thiên đã đoán.
Sau khi tên đệ tử Hổ Bang này nói xong mấy câu, liền nằm trên mặt đất không đứng dậy nữa. Lão yêu đi đến sờ sờ, tay dính đầy máu tươi, xem ra người này đã chịu trọng thương, mấy câu lúc nãy đã dùng hết hơi sức cuối cùng của cậu ta.
Giang hồ, đây chính là tàn khốc của giang hồ. Sở Thiên thở ra một hơi, ý vị thâm trường nhìn Lâm Đại Pháo, nói:
- Lâm bang chủ, mấy trăm anh em của Hổ Bang chặn phía trước xem ra không còn hy vọng sống sót nữa rồi. Mọi người nhanh chóng lui đi, miễn cho chôn vùi mười tay súng và tinh nhuệ thân tín âm thầm của Lâm bang chủ, núi xanh còn đó, không sợ không có củi đốt.
Trần Cát Mộng kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Lâm Đại Pháo. Lâm Đại Pháo ngoại trừ “Lão yêu” và mấy chục tay súng trên lầu, còn âm thầm mai phục người nữa sao?
Lâm Đại Pháo nghe Sở Thiên nói xong cũng rất khẩn trương, lại nghe được tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng gần, lập tức không kịp nghĩ cái lớn, vỗ vỗ tay, bên ngoài đình dần dần xuất hiện hai trăm người có dáng người khôi ngô, mặc quần áo đen từ trên xuống, sáng ngời có thần. Trong tay cầm dao bầu nhuộm đen, dưới ánh đèn không hề phản quang. Từ động tác ăn ý của họ có thể phát hiện, họ chính là tinh nhuệ của tinh nhuệ.
Trần Cát Mộng bây giờ mới biết, mình đúng là một tên ngốc, đi theo Lâm Đại Pháo nhiều năm như vậy, lại không hề biết bên cạnh Lâm Đại Pháo có một nhóm người như thế. Kế hoạch đêm nay đã định sẵn là sẽ thất bại, không phải vì Lâm Đại Pháo quá lợi hại, mà là bản thân mình vô năng, quá khinh địch.
Sở Thiên nghe tiếng kêu thảm thiết không ngừng từ cửa lớn vọng lại, biết mấy trăm người Hổ Bang cũng sắp cản không nổi rồi. Lại nhìn vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt Lâm Đại Pháo, biết Lâm Đại Pháo đã không còn quan tâm đám anh em có hành động phản bội đó nữa, thậm chí là cố ý đẩy họ ra chịu chết. Lâm Đại Pháo này quả thật rất ngoan độc.
Lâm Đại Pháo phất tay nhẹ nhàng, hơn hai trăm người lập tức rút vào phòng trong biệt thự. Mấy chục tay súng trên lầu cũng nhanh chóng chạy xuống, bao vây trước cửa phòng biệt thự cản hậu. Một lúc sau, hơn hai trăm người đã rút lui hơn phân nửa.
Lâm Đại Pháo quay đầu nhìn Sở Thiên, nhẹ nhàng cười nói:
- Thiếu soái, cùng rút khỏi đây thôi. Đúng như lời Thiếu soái nói, núi xanh còn đó, không sợ không có củi đốt. Lâm mỗ đêm nay tuy rằng bị tổn thất thảm trọng, nhưng tôi tin tưởng chắc chắn sẽ có cơ hội Đông Sơn tái khởi.
Sở Thiên gật gật đầu, thản nhiên nói:
- Được, rút đi, ngày tháng còn dài, có một thứ thất bại gọi là chiếm lĩnh, có một thứ thắng lợi gọi là lùi lại.
Lâm Đại Pháo dựng thẳng ngón tay cái lên, khen:
- Thiếu soái nói rất đúng, mời đi bên này.
Sau khi Lâm Đại Pháo nói xong liền dẫn Sở Thiên rời khỏi đình viện, chạy vào phòng trong biệt thự. Ánh mắt không hề liếc nhìn Trần Cát Mộng, giống như anh ta đã là một xác chết, một xác chết không đáng để Lâm Đại Pháo liếc nhìn một cái.
Lão yêu rút lui theo Lâm Đại Pháo và Sở Thiên, trong chớp mắt sắp ra khỏi đình, lão bắn ra mười mũi hàn tinh, từ các góc độ bắn về hướng Trần Cát Mộng. Trần Cát Mộng tâm như tro tàn, một trận chiến đêm nay đã khiến cho anh ta trở thành hai bàn tay trắng. Vì vậy anh ta không tránh né, tùy ý để hơn mười mũi hàn tinh bắn vào người mình, liền ngã nằm xuống đất.
Sở Thiên nghe được tiếng vang, quay đầu lại nhìn vẻ mặt ngã xuống đất của Trần Cát Mộng, không nhịn được nở một nụ cười, lập tức đập đập Lâm Đại Pháo nói:
- Tâm cơ của thằng nhóc Trần Cát Mộng kia quả thật sâu, giả chết còn giống như một câu chuyện vậy.
Lâm Đại Pháo và Lão yêu đều quay đầu lại nhìn vài lần. Lão yêu muốn trở về kiểm tra xem Trần Cát Mộng còn sống hay chết, nhưng người hội Hắc Long đã liều mạng xông lên. Bị mấy chục tay súng bắn liên tục tấn công mới chậm lại, bây giờ đã không có cơ hội và thời gian đi xem xét Trần Cát Mộng sống hay chết nữa, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ hận thù.
Sở Thiên vỗ nhẹ bả vai Lão yêu, thản nhiên nói:
- Yên tâm, tuy anh ta giả chết tránh được một kiếp, nhưng vẫn sẽ chết trong tay đám người hội Hắc Long thôi. Một Trần Cát Mộng không có giá trị lợi dụng đối với hội Hắc Long mà nói, là một sự trói buộc.
Đám người Lâm Đại Pháo gật gật đầu, bước nhanh hơn về phía trước.
Sở Thiên đi theo Lâm Đại Pháo, vào đường hầm ngầm. Các tay súng cản hậu cũng nhanh chóng đi vào, cửa sắt nặng nề lập tức sập xuống ngăn lại lối vào. Cánh cửa nặng rất nhanh ngăn lại âm thanh tiếng động lớn bên ngoài, khiến cho cả đường hầm ngầm giống như trở thành một thế giới khác.
Lâm Đại Pháo thấy đã an toàn, mới thở ra một hơi, nói với Sở Thiên:
- Thiếu soái, Chu Triệu Sâm phá biệt thự Hoa Đô, Lâm Hải Huy ta cũng không thể để gã vênh váo, có hứng thú đi tấn công Hắc Long Tower với ta không?
Sở Thiên kinh ngạc, ý tưởng của Lâm Đại Pháo không tồi, nhưng lại rất mạo hiểm. Chỉ bằng hơn hai trăm người mà đi tấn công Hắc Long Tower. Trước không nói đoạn đường cao ốc bên kia phồn hoa náo nhiệt, ở đó mà chém giết nhau, cảnh sát chắc chắn sẽ đến đàn áp. Cho dù cảnh sát đã bị mua hết, nhưng chỉ với hai trăm người đi tấn công Hắc Long Tower cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Tuy đêm nay Chu Triệu Sâm phái ra không ít tinh nhuệ càn quét Hổ Bang, nhưng trong Hắc Long Tower vẫn còn hơn trăm người ở lại canh giữ, chẳng lẽ Lâm Đại Pháo không nghĩ đến điểm này sao.
Sở Thiên chần chờ một lúc, khuyên bảo:
- Lâm bang chủ, nếu bây giờ tấn công Hắc Long Tower, vạn nhất giằng co lẫn nhau, khó tránh khỏi việc trước sau bị vây quanh, những tinh nhuệ này của Lâm bang chủ có thể sẽ gặp tổn thất thảm trọng.
Sở Thiên thậm chí muốn nói “toàn quân bị diệt”, nhưng suy nghĩ một lúc, vẫn là không nói ra.
Lâm Đại Pháo hình như nhìn ra nghi vấn của Sở Thiên, cười sang sảng:
- Thiếu soái yên tâm, Lâm mỗ không phải người lỗ mãng.
Sở Thiên gật gật đầu, tối nay cứ theo Lâm Đại Pháo xem đại pháo này có thể bắn nổ cái gì.
Trần Cát Mộng vũng vẫy đứng lên, tuy các đinh sắt Lão yêu bắn ra đều được áo chống đạn tơ vàng đỡ hết, nhưng sóng tấn công của đinh sắt vẫn khiến cơ thể anh ta đau đớn. Trần Cát Mộng sờ sờ ngực, còn không kịp làm động tác tiếp theo thì người của hội Hắc Long đã đằng đằng sát khí giết qua đây. Dao pha chói lọi, súng lục trong tay cơ hồ cùng một lúc giơ lên, nhắm ngay Trần Cát Mộng.
Trần Cát Mộng dường như không hề sợ hãi, anh ta là người ở biên giới sống chết đi lại vài lần, huống chi mình từng có giao dịch với Kiều Ngũ. Vì vậy lấy ra can đảm, lớn tiếng nói:
- Bảo Kiều Ngũ các ngươi bước ra, ta là Trần Cát Mộng!
Người hội Hắc Long hơi kinh ngạc, thấy Trần Cát Mộng đã khôi phục uy nghiêm, người này muốn tìm tổng chỉ huy Kiều gia của đêm nay, còn dám hô thẳng tên của Kiều gia, hắn ta là ai vậy? Lập tức không dám làm bậy, một tầng một tầng truyền lời xuống dưới.
- Trần lão đệ, sao lại chật vật như vậy thế?
Kiều Ngũ nắm hai Thiết Đảm tròn xoe từ đằng sau bước lên, giọng điệu không nhanh không chậm, nói:
- Kiều Ngũ từ cửa lớn xung phong liều chết đến trước mặt ngươi, chết không ít huynh đệ, đây hoàn toàn khác với suy nghĩ của chúng tôi đấy.
Trần Cát Mộng nhớ lại lời của Sở Thiên, trong tay nắm chặt đinh sắt “Lão yêu” bắn vào người mình, thản nhiên nói:
- Lâm Đại Pháo âm hiểm xảo trá, sớm đã có phòng bị, Cát Mộng ngược lại xém chút bị hắn giết chết, lần này làm phản bất ngờ đã thất bại rồi.
Kiều Ngũ chuyển động thiết đảm, tiếng “sàn sạt” rung động vang lên, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Điều này quá rõ rồi.
Trần Cát Mộng thất bại hay thành công, đối với Kiều Ngũ không ảnh hưởng gì cả. Mệnh lệnh anh ta thu được chính là tiêu diệt Hổ bang, xử lý Lâm Đại Pháo. Hợp tác với Trần Cát Mộng chỉ là kế sách thích ứng tạm thời thôi, hội Hắc Long sao có thể để chuyện xử lý Lâm Đại Pháo cho Trần Cát Mộng chứ?
Trần Cát Mộng đi đến trước mặt Kiều Ngũ, trong lòng lộp bộp, con ngươi của người này xoay tròn, không biết muốn làm gì nữa.
- Báo cáo Kiều gia, trong biệt thự không còn ai nữa.
Một người hội Hắc Long chạy đến, cung kính nhìn Kiều Ngũ:
- Trong số ba trăm bốn mươi xác chết, không thấy có Lâm Đại Pháo.
Kiều Ngũ quét nhìn hiện trường vài lần, thấy mấy chục thi thể nằm trên mặt đất đều cầm vũ khí, biết Lâm Đại Pháo không thể ở trong số đó, vì vậy quay mặt đặt câu hỏi với Trần Cát Mộng:
- Lâm Đại Pháo đâu?
- Họ đã trốn vào trong biệt thự, phỏng chừng là theo đường hầm ngầm chạy thoát.
Trần Cát Mộng thở một hơi nhẹ, nói:
- Trong tay Lâm Đại Pháo còn hai trăm tinh nhuệ, Sở Thiên cũng ở bên trong, tôi giả chết mới thoát được nửa mạng nhỏ đấy.
Kiều Ngũ gật gật đầu khinh thường, trong mắt ẩn chứa ý cười, miệt thị nói:
- Họ trốn không thoát đâu, ta đã để hơn ngàn người ở bên ngoài, trừ phi đường hầm ngầm của hắn dài hơn hai kilomet, bằng không cứ chờ chui đầu vô lưới đi.
Trong lòng Trần Cát Mộng khẩn trương, đêm nay Kiều Ngũ mang nhiều người đến như vậy, xem ra thật sự là muốn hủy diệt Hổ Bang. Những lời nói của Sở Thiên không sai chút nào cả, kinh thành là nơi chật hẹp nhỏ bé, hội Hắc Long sẽ không để mình chỉ huy anh em Hổ Bang đâu. Nghĩ đến đây, hàn đinh trong tay Trần Cát Mộng đã đổ đầy lực lượng.
- Lại nói tiếp, sau đêm nay, Lâm Đại Pháo còn có nền móng gì nữa chứ?
Kiều Ngũ di chuyển thiết đảm theo quy luật, thanh âm khiến cho Trần Cát Mộng không an tâm:
- Hoa Đô Tower và các con đường khác của Hổ Bang đều gặp phải đòn tấn công hủy diệt.
Trần Cát Mộng không nói gì cả, bây giờ anh ta càng thêm cảnh giác, anh ta biết mình đang ở giữa ranh giới sống và chết.
- Báo cáo Kiều gia.
Một người của hội Hắc Long bước lên, vui sướng nói:
- Tất cả như Kiều gia sở liệu, Lâm Đại Pháo xuất hiện ở gần ngã tư Hồng Tinh, đang chạy đến khu Triều Dương.
Kiều Ngũ gật gật đầu, ánh mắt bắn ra uy nghiêm, thản nhiên nói:
- Để Bạch Diện Sinh tiêu diệt đám người Lâm Đại Pháo ở quảng trường Hồng Tinh.
Hội báo của hội Hắc Long lập tức lĩnh mệnh lui ra.
- Kiều gia, bên cạnh Lâm Đại Pháo còn có Sở Thiên.
Trần Cát Mộng có ý tốt nhắc nhở Kiều Ngũ:
- Tối nay, Sở Thiên từ đầu đến cuối cũng chưa lật ra lá bài của mình, vì vậy tôi đoán, Sở Thiên nhất định có kế khác, tôi chỉ sợ Kiều gia sẽ thiệt thòi lớn.
Kiều Ngũ khinh thường hừ lạnh vài tiếng, nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Trần Cát Mộng, nói:
- Một thằng nhóc như Sở Thiên thì có thể làm được gì chứ? Tối nay hắn đi theo Lâm Đại Pháo, số mạng hắn không tốt, ta sẽ thu thập cả hắn luôn, miễn cho lãng phí thời gian đi đối phó Soái quân gì đó.
Trong mắt Trần Cát Mộng lộ ra vẻ đồng tình, là đồng tình với Kiều Ngũ. Nhưng anh ta không nói cái gì cả, bây giờ mạng nhỏ của mình vẫn còn trong tay Kiều Ngũ, anh ta bây giờ đã không thể nắm giữ quyền sống chết của mình nữa.
Than nướng trong đình vẫn còn chưa tắt, thịt nai vẫn còn tỏa ra mùi hương nhàn nhạt.
Kiều Ngũ không hề nhìn Trần Cát Mộng, ngừng hai Thiết Đạm kéo sàn sạt lại, lập tức gào thét với hai ngàn bang chúng đằng sau:
- Đi, chúng ta đến quảng trường Hồng Tinh, tấn công bao vây trước sau, dùng máu tươi của Lâm Đại Pháo nhuộm đỏ cả quảng trường. Trận chiến tối nay, đại cục đã định, bắt đầu từ ngày mai, kinh thành chính là thiên hạ của hội Hắc Long.
Hai ngàn bang chúng hội Hắc Long lập tức đằng đằng sát khí quay đầu lại, đạp xác chết của bang chúng Hổ Bang đi ra ngoài cửa.
Trần Cát Mộng từ đầu đến cuối không nói được một lời, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, sợ Kiều Ngũ bỗng nhớ ra sự tồn tại của mình.
Kiều Ngũ đi về phía cửa ra vài bước, kéo thân tín bên người qua, ghé vào lỗ tai gã nhẹ nhàng nói:
- Giết tên kia!
Một tên phản đồ của Hổ Bang, một người không còn giá trị lợi dụng, giữ lại có ích gì chứ?
Hai thân tín của Kiều Ngũ lập tức lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tay, rút súng lục bên hông ra, phản thân vọt đến chỗ Trần Cát Mộng.
Trần Cát Mộng không phải là kẻ ngu ngốc, khi nhìn thấy các động tác của Kiều Ngũ, anh ta đã biết mình bất lợi, lại nhìn thấy động tác của hai người trong hội Hắc Long trở nên mạnh mẽ, vì vậy đinh sắt trong tay rót đầy lực lượng bắn ra ngoài.
Trần Cát Mộng là quản lý của Hổ bang, thân thủ tự nhiên có chỗ hơn người, hàn đinh trong tay tuy kém phần độc ác Lão yêu, nhưng lại vô cùng ngang ngược, hai thân tín còn chưa bóp cò súng, hàn đinh đã đâm vào cổ họng và ngực của họ, không hề rên một tiếng ngã xuống đất. Trần Cát Mộng một đòn tấn công đã đánh trúng, thừa dịp có chút thời gian, cơ thể như co báo, nhảy về hướng bên trong biệt thự.
Kiều Ngũ nhìn thấy hai thân tín của mình ngã xuống, vẻ mặt không hề hoảng sợ ngạc nhiên, nhìn thấy Trần Cát Mộng nhanh chóng rút lùi lại, hừ một tiếng thật mạnh, Thiết Đảm trong tay đổ đầy sức mạnh, bắn thẳng về phía Trần Cát Mộng, hung dữ cấp tốc.
Trần Cát Mộng nghe được sau lưng có vật gì đó gào thét vọt đến, theo bản năng quay đầu lại xem, chỉ trong chớp mắt, Thiết Đảm đã đến trước mặt gã. Hai tiếng “Phanh, phanh” vang lên, cùng với thanh âm xương nứt gãy, Thiết Đảm không hề khách sáo đập trúng mắt và mũi Trần Cát Mộng.
- A.
Trần Cát Mộng kêu thảm thiết, cả người giống như diều đứt dây, ngã xuống mặt cỏ, hai tay bụm mặt, máu tươi từ kẽ tay không ngừng chảy xuôi xuống, khiến anh ta lăn lộn đau đớn trên mặt đất.
Kiều Ngũ không hề quay đầu lại đi đến cửa lớn, tay phải nhẹ nhàng vung lên, bang chúng hội Hắc Long cầm dao chém đến bên người Trần Cát Mộng, không hề do dự chém dao bầu xuống người Trần Cát Mộng, dao bầu chém trúng áo chống đạn tơ vàng của Trần Cát Mộng, chém không đứt, khẽ nhíu mày lại, dao bầu lại chém xuống những nơi không được bảo vệ, lại thêm vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, cho đến khi hết mười mấy đao, Trần Cát Mộng mới dừng kêu thảm thiết, cũng dừng hô hấp.
Trần Cát Mộng nằm mơ cũng không ngờ đến đây chính là kết cục của mình, anh ta vẫn nghĩ rằng mình rất thông minh, nhưng đến lúc chết mới phát hiện ra mình là người không thông minh nhất. Bởi vì anh ta đã chết, trong khi Lâm Đại Pháo, Sở Thiên, Kiều Ngũ đều còn sống.
Sau hơn mười phút, mọi nơi trong biệt thự Hoa Đô đều im lặng, giống như trên đời này chỉ còn lại một vòng trăng tròn và một tòa biệt thự, không còn thứ gì khác, ánh trăng lạnh lẽo trong trẻo chiếu xuống những tia sáng mờ ảo, gió núi thong thả thổi qua, lẳng lặng thổi qua….
Đêm trăng tròn, máu chảy thành sông!
Bỗng nhiên, tiếng còi ngắn cấp tốc vang lên, dẫn theo tiếng cảnh báo chói tai, mấy trăm bang chúng Hổ Bang đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, đây là âm thanh cảnh báo có kẻ thù mạnh tấn công, chẳng lẽ là hội Hắc Long tấn công đến đây?
Lâm Đại Pháo tất nhiên là không ngờ đến chuyện này, mọi chuyện đột nhiên lại xuất hiện biến chuyển, vẻ mặt trầm xuống, hét lớn một tiếng:
- Các nam nhi Hổ Bang, cầm vũ khí của các ngươi lên, tạm thời buông xuống ân oán trong bang hội, đoàn kết với nhau cùng đánh bại kẻ thù bên ngoài.
Mấy trăm bang chúng Hổ Bang vừa mới buông vũ khí xuống, đang lo lắng Lâm Đại Pháo sẽ xử lý mình như thế nào, bây giờ lại nghe được có cơ hội lập công chuộc tội, mỗi người cầm vũ khí trên mặt đất lên, trải qua huấn luyện tạo thành vòng tròn đi đến cửa lớn, chuẩn bị chiến đấu hăng hái.
Trong đình chỉ còn lại Lâm Đại Pháo, Sở Thiên, Lão yêu và Trần Cát Mộng, mọi người ai cũng im lặng không nói đứng đó.
Ánh mắt Sở Thiên bỗng liếc lên lên trên lầu, có một số họng súng không biết khi nào thì đã yên lặng chĩa vào người mình.
Lâm Đại Pháo theo thói quen sờ sờ đầu, họng súng lại lặng lẽ rời khỏi mình, nhắm ngay cửa lớn.
Sở Thiên ở trong lòng than thở, Lâm Đại Pháo này quả nhiên là một tiểu nhân xảo trá. Đêm nay cho dù là Lâm Đại Pháo và Trần Cát Mộng đánh cho ngươi sống ta chết như thế nào, thì giữa hai người cũng có một điểm chung, đó là khiến cho mình chết. Đặc biệt là Lâm Đại Pháo biết mình từng dùng chi phiếu mười triệu mua chuộc Trần Cát Mộng, đêm nay anh ta không hề tính để mình còn sống rời khỏi biệt thự Hoa Đô. Nếu không phải kẻ thù mạnh tấn công, phỏng chừng khẩu súng trên lầu đã sớm lên đạn bắn xuống rồi.
Lâm Đại Pháo ngẩng đầu, giọng điệu bình tĩnh nói với Trần Cát Mộng:
- Trần Cát Mộng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trần Cát Mộng cười một nụ cười lạnh buồn bã, trên mặt lộ ra vẻ đồng quy vu tận, lập tức mở miệng nói:
- Hội Hắc Long đêm nay sẽ dùng hết tinh nhuệ, một ngàn người đến chiếm Hoa Đô Tower, hai ngàn người san bằng biệt thự Hoa Đô. Tao và Kiều Ngũ đã đàm phán với nhau, nếu trước mười giờ tao có thể thu phục chúng mày, khống chế được Hổ Bang, họ sẽ lặng lẽ rút lui. Nếu quá mười giờ tôi vẫn chưa phát tín hiệu, họ sẽ phát động tấn công.
- Mày đúng là phản đồ trời sinh.
Lâm Đại Pháo rốt cuộc không kiềm được lửa giận, ném ly rượu trên tay về phía Trần Cát Mộng:
- Hổ Bang đối xử với mày không hề tệ bạc, mày lại ăn cây táo, rào cây sung, quay ngược họng súng đối phó với anh em vào sinh ra tử ngày xưa.
Ly rượu rất dễ dàng ném trúng, Trần Cát Mộng không trốn tránh. Trần Cát Mộng không nói gì, vẻ mặt khó coi như tro tàn.
- Lâm bang chủ, kẻ thù rất nhiều, lại quá mạnh.
Một đệ tử Hổ Bang chạy đến, vẻ mặt lo lắng nói:
- Bọn chúng có ít nhất hai ngàn người, hỏa lực hung dữ mạnh mẽ. Vừa đối mặt, chúng ta đã hy sinh hơn trăm anh em rồi, sắp ngăn không nổi nữa.
Sắc mặt Lâm Đại Pháo khẽ biến, gào thét:
- Bảo các đường khẩu khác cấp tốc đến hỗ trợ.
Người của Hổ Bang gật đầu rời đi, tốc độ đi đường còn nguy hiểm và kịch liệt hơn vẻ mặt lộ ra lúc ban nãy nữa.
Sở Thiên sờ sờ mũi, mặt mang theo tươi cười, nhàn nhạt nói:
- Lâm bang chủ, nếu đoán không lầm thì các đường khẩu khác của Hổ Bang cũng gặp phải tấn công rồi, khó mà thoát thân, thậm chí khó bảo vệ nổi bản thân nữa, đừng nói là trông cậy họ đến đây cứu giúp.
Lâm Đại Pháo suy nghĩ một lúc, biết Sở Thiên nói rất có lý, sắc mặt càng thêm âm trầm, chỉ vào Trần Cát Mộng, nói:
- Đều là tên phản đồ này ham tiền tài quyền lực, khiến Hổ Bang rơi vào thế hung hiểm này.
Sở Thiên cười cười không trả lời, lắc lắc đầu nói:
- Quản lý Trần tự cho là đã đàm phán tốt với hội Hắc Long, nhưng lại không biết, cho dù quản lý Trần đêm nay không thành công, Chu Triệu Sâm cũng sẽ san bằng Hổ Bang. Đàm phán, chính là để Lâm bang chủ và quản lý Trần tự tiêu diệt lẫn nhau, như vậy quá trình tiêu diệt Hổ Bang mới càng thuận lợi hơn.
Trần Cát Mộng ngẩng đầu, nhìn Sở Thiên, không dám tin hỏi:
- Sao có thể chứ? Hội Hắc Long sao có thể ăn cháo đá bát chứ?
- Kinh thành chật hẹp nhỏ bé như vậy, sao có thể chứa thêm một Hổ Bang chứ? Trước kia ai cũng có chỗ dựa vững chắc, dưới áp lực chính trị không thể đụng đao đụng súng. Bây giờ mọi người ai cũng mất đi chỗ dựa vững chắc, tự nhiên là lúc phải chọn ra người đứng đầu rồi.
Sở Thiên nhìn Trần Cát Mộng mất đi năng lực phán đoán, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Huống chi bây giờ hội Hắc Long đã loạn trong giặc ngoài, không thu phục rắc rối phía sau, Chu Triệu Sâm sao có thể tập trung tinh thần ứng phó chuyện Hắc Long Tower bị quốc gia thu mua chứ?
Lâm Đại Pháo kinh ngạc, anh ta đương nhiên biết chuyện Hắc Long Tower đang bị trưng thu, vì sau khi Vương Hoa Hoa họp xong không lâu thì đã vui mừng báo cho anh ta biết. Nhưng anh ta đang kỳ quái, Sở Thiên từ đâu mà có được tin này? Chẳng lẽ thằng nhóc này cũng có người bên trên sao?
- Báo, báo cáo bang chủ, các đường khẩu khác cũng bị tấn công, không ai có thể đến hỗ trợ.
Người của Hổ Bang thở phì phò, khó khăn phun ra mấy câu:
- Anh em ở cửa đã không giữ nổi, giữ không nổi nữa rồi.
Tất cả đều đúng như lời Sở Thiên đã đoán.
Sau khi tên đệ tử Hổ Bang này nói xong mấy câu, liền nằm trên mặt đất không đứng dậy nữa. Lão yêu đi đến sờ sờ, tay dính đầy máu tươi, xem ra người này đã chịu trọng thương, mấy câu lúc nãy đã dùng hết hơi sức cuối cùng của cậu ta.
Giang hồ, đây chính là tàn khốc của giang hồ. Sở Thiên thở ra một hơi, ý vị thâm trường nhìn Lâm Đại Pháo, nói:
- Lâm bang chủ, mấy trăm anh em của Hổ Bang chặn phía trước xem ra không còn hy vọng sống sót nữa rồi. Mọi người nhanh chóng lui đi, miễn cho chôn vùi mười tay súng và tinh nhuệ thân tín âm thầm của Lâm bang chủ, núi xanh còn đó, không sợ không có củi đốt.
Trần Cát Mộng kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Lâm Đại Pháo. Lâm Đại Pháo ngoại trừ “Lão yêu” và mấy chục tay súng trên lầu, còn âm thầm mai phục người nữa sao?
Lâm Đại Pháo nghe Sở Thiên nói xong cũng rất khẩn trương, lại nghe được tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng gần, lập tức không kịp nghĩ cái lớn, vỗ vỗ tay, bên ngoài đình dần dần xuất hiện hai trăm người có dáng người khôi ngô, mặc quần áo đen từ trên xuống, sáng ngời có thần. Trong tay cầm dao bầu nhuộm đen, dưới ánh đèn không hề phản quang. Từ động tác ăn ý của họ có thể phát hiện, họ chính là tinh nhuệ của tinh nhuệ.
Trần Cát Mộng bây giờ mới biết, mình đúng là một tên ngốc, đi theo Lâm Đại Pháo nhiều năm như vậy, lại không hề biết bên cạnh Lâm Đại Pháo có một nhóm người như thế. Kế hoạch đêm nay đã định sẵn là sẽ thất bại, không phải vì Lâm Đại Pháo quá lợi hại, mà là bản thân mình vô năng, quá khinh địch.
Sở Thiên nghe tiếng kêu thảm thiết không ngừng từ cửa lớn vọng lại, biết mấy trăm người Hổ Bang cũng sắp cản không nổi rồi. Lại nhìn vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt Lâm Đại Pháo, biết Lâm Đại Pháo đã không còn quan tâm đám anh em có hành động phản bội đó nữa, thậm chí là cố ý đẩy họ ra chịu chết. Lâm Đại Pháo này quả thật rất ngoan độc.
Lâm Đại Pháo phất tay nhẹ nhàng, hơn hai trăm người lập tức rút vào phòng trong biệt thự. Mấy chục tay súng trên lầu cũng nhanh chóng chạy xuống, bao vây trước cửa phòng biệt thự cản hậu. Một lúc sau, hơn hai trăm người đã rút lui hơn phân nửa.
Lâm Đại Pháo quay đầu nhìn Sở Thiên, nhẹ nhàng cười nói:
- Thiếu soái, cùng rút khỏi đây thôi. Đúng như lời Thiếu soái nói, núi xanh còn đó, không sợ không có củi đốt. Lâm mỗ đêm nay tuy rằng bị tổn thất thảm trọng, nhưng tôi tin tưởng chắc chắn sẽ có cơ hội Đông Sơn tái khởi.
Sở Thiên gật gật đầu, thản nhiên nói:
- Được, rút đi, ngày tháng còn dài, có một thứ thất bại gọi là chiếm lĩnh, có một thứ thắng lợi gọi là lùi lại.
Lâm Đại Pháo dựng thẳng ngón tay cái lên, khen:
- Thiếu soái nói rất đúng, mời đi bên này.
Sau khi Lâm Đại Pháo nói xong liền dẫn Sở Thiên rời khỏi đình viện, chạy vào phòng trong biệt thự. Ánh mắt không hề liếc nhìn Trần Cát Mộng, giống như anh ta đã là một xác chết, một xác chết không đáng để Lâm Đại Pháo liếc nhìn một cái.
Lão yêu rút lui theo Lâm Đại Pháo và Sở Thiên, trong chớp mắt sắp ra khỏi đình, lão bắn ra mười mũi hàn tinh, từ các góc độ bắn về hướng Trần Cát Mộng. Trần Cát Mộng tâm như tro tàn, một trận chiến đêm nay đã khiến cho anh ta trở thành hai bàn tay trắng. Vì vậy anh ta không tránh né, tùy ý để hơn mười mũi hàn tinh bắn vào người mình, liền ngã nằm xuống đất.
Sở Thiên nghe được tiếng vang, quay đầu lại nhìn vẻ mặt ngã xuống đất của Trần Cát Mộng, không nhịn được nở một nụ cười, lập tức đập đập Lâm Đại Pháo nói:
- Tâm cơ của thằng nhóc Trần Cát Mộng kia quả thật sâu, giả chết còn giống như một câu chuyện vậy.
Lâm Đại Pháo và Lão yêu đều quay đầu lại nhìn vài lần. Lão yêu muốn trở về kiểm tra xem Trần Cát Mộng còn sống hay chết, nhưng người hội Hắc Long đã liều mạng xông lên. Bị mấy chục tay súng bắn liên tục tấn công mới chậm lại, bây giờ đã không có cơ hội và thời gian đi xem xét Trần Cát Mộng sống hay chết nữa, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ hận thù.
Sở Thiên vỗ nhẹ bả vai Lão yêu, thản nhiên nói:
- Yên tâm, tuy anh ta giả chết tránh được một kiếp, nhưng vẫn sẽ chết trong tay đám người hội Hắc Long thôi. Một Trần Cát Mộng không có giá trị lợi dụng đối với hội Hắc Long mà nói, là một sự trói buộc.
Đám người Lâm Đại Pháo gật gật đầu, bước nhanh hơn về phía trước.
Sở Thiên đi theo Lâm Đại Pháo, vào đường hầm ngầm. Các tay súng cản hậu cũng nhanh chóng đi vào, cửa sắt nặng nề lập tức sập xuống ngăn lại lối vào. Cánh cửa nặng rất nhanh ngăn lại âm thanh tiếng động lớn bên ngoài, khiến cho cả đường hầm ngầm giống như trở thành một thế giới khác.
Lâm Đại Pháo thấy đã an toàn, mới thở ra một hơi, nói với Sở Thiên:
- Thiếu soái, Chu Triệu Sâm phá biệt thự Hoa Đô, Lâm Hải Huy ta cũng không thể để gã vênh váo, có hứng thú đi tấn công Hắc Long Tower với ta không?
Sở Thiên kinh ngạc, ý tưởng của Lâm Đại Pháo không tồi, nhưng lại rất mạo hiểm. Chỉ bằng hơn hai trăm người mà đi tấn công Hắc Long Tower. Trước không nói đoạn đường cao ốc bên kia phồn hoa náo nhiệt, ở đó mà chém giết nhau, cảnh sát chắc chắn sẽ đến đàn áp. Cho dù cảnh sát đã bị mua hết, nhưng chỉ với hai trăm người đi tấn công Hắc Long Tower cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Tuy đêm nay Chu Triệu Sâm phái ra không ít tinh nhuệ càn quét Hổ Bang, nhưng trong Hắc Long Tower vẫn còn hơn trăm người ở lại canh giữ, chẳng lẽ Lâm Đại Pháo không nghĩ đến điểm này sao.
Sở Thiên chần chờ một lúc, khuyên bảo:
- Lâm bang chủ, nếu bây giờ tấn công Hắc Long Tower, vạn nhất giằng co lẫn nhau, khó tránh khỏi việc trước sau bị vây quanh, những tinh nhuệ này của Lâm bang chủ có thể sẽ gặp tổn thất thảm trọng.
Sở Thiên thậm chí muốn nói “toàn quân bị diệt”, nhưng suy nghĩ một lúc, vẫn là không nói ra.
Lâm Đại Pháo hình như nhìn ra nghi vấn của Sở Thiên, cười sang sảng:
- Thiếu soái yên tâm, Lâm mỗ không phải người lỗ mãng.
Sở Thiên gật gật đầu, tối nay cứ theo Lâm Đại Pháo xem đại pháo này có thể bắn nổ cái gì.
Trần Cát Mộng vũng vẫy đứng lên, tuy các đinh sắt Lão yêu bắn ra đều được áo chống đạn tơ vàng đỡ hết, nhưng sóng tấn công của đinh sắt vẫn khiến cơ thể anh ta đau đớn. Trần Cát Mộng sờ sờ ngực, còn không kịp làm động tác tiếp theo thì người của hội Hắc Long đã đằng đằng sát khí giết qua đây. Dao pha chói lọi, súng lục trong tay cơ hồ cùng một lúc giơ lên, nhắm ngay Trần Cát Mộng.
Trần Cát Mộng dường như không hề sợ hãi, anh ta là người ở biên giới sống chết đi lại vài lần, huống chi mình từng có giao dịch với Kiều Ngũ. Vì vậy lấy ra can đảm, lớn tiếng nói:
- Bảo Kiều Ngũ các ngươi bước ra, ta là Trần Cát Mộng!
Người hội Hắc Long hơi kinh ngạc, thấy Trần Cát Mộng đã khôi phục uy nghiêm, người này muốn tìm tổng chỉ huy Kiều gia của đêm nay, còn dám hô thẳng tên của Kiều gia, hắn ta là ai vậy? Lập tức không dám làm bậy, một tầng một tầng truyền lời xuống dưới.
- Trần lão đệ, sao lại chật vật như vậy thế?
Kiều Ngũ nắm hai Thiết Đảm tròn xoe từ đằng sau bước lên, giọng điệu không nhanh không chậm, nói:
- Kiều Ngũ từ cửa lớn xung phong liều chết đến trước mặt ngươi, chết không ít huynh đệ, đây hoàn toàn khác với suy nghĩ của chúng tôi đấy.
Trần Cát Mộng nhớ lại lời của Sở Thiên, trong tay nắm chặt đinh sắt “Lão yêu” bắn vào người mình, thản nhiên nói:
- Lâm Đại Pháo âm hiểm xảo trá, sớm đã có phòng bị, Cát Mộng ngược lại xém chút bị hắn giết chết, lần này làm phản bất ngờ đã thất bại rồi.
Kiều Ngũ chuyển động thiết đảm, tiếng “sàn sạt” rung động vang lên, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Điều này quá rõ rồi.
Trần Cát Mộng thất bại hay thành công, đối với Kiều Ngũ không ảnh hưởng gì cả. Mệnh lệnh anh ta thu được chính là tiêu diệt Hổ bang, xử lý Lâm Đại Pháo. Hợp tác với Trần Cát Mộng chỉ là kế sách thích ứng tạm thời thôi, hội Hắc Long sao có thể để chuyện xử lý Lâm Đại Pháo cho Trần Cát Mộng chứ?
Trần Cát Mộng đi đến trước mặt Kiều Ngũ, trong lòng lộp bộp, con ngươi của người này xoay tròn, không biết muốn làm gì nữa.
- Báo cáo Kiều gia, trong biệt thự không còn ai nữa.
Một người hội Hắc Long chạy đến, cung kính nhìn Kiều Ngũ:
- Trong số ba trăm bốn mươi xác chết, không thấy có Lâm Đại Pháo.
Kiều Ngũ quét nhìn hiện trường vài lần, thấy mấy chục thi thể nằm trên mặt đất đều cầm vũ khí, biết Lâm Đại Pháo không thể ở trong số đó, vì vậy quay mặt đặt câu hỏi với Trần Cát Mộng:
- Lâm Đại Pháo đâu?
- Họ đã trốn vào trong biệt thự, phỏng chừng là theo đường hầm ngầm chạy thoát.
Trần Cát Mộng thở một hơi nhẹ, nói:
- Trong tay Lâm Đại Pháo còn hai trăm tinh nhuệ, Sở Thiên cũng ở bên trong, tôi giả chết mới thoát được nửa mạng nhỏ đấy.
Kiều Ngũ gật gật đầu khinh thường, trong mắt ẩn chứa ý cười, miệt thị nói:
- Họ trốn không thoát đâu, ta đã để hơn ngàn người ở bên ngoài, trừ phi đường hầm ngầm của hắn dài hơn hai kilomet, bằng không cứ chờ chui đầu vô lưới đi.
Trong lòng Trần Cát Mộng khẩn trương, đêm nay Kiều Ngũ mang nhiều người đến như vậy, xem ra thật sự là muốn hủy diệt Hổ Bang. Những lời nói của Sở Thiên không sai chút nào cả, kinh thành là nơi chật hẹp nhỏ bé, hội Hắc Long sẽ không để mình chỉ huy anh em Hổ Bang đâu. Nghĩ đến đây, hàn đinh trong tay Trần Cát Mộng đã đổ đầy lực lượng.
- Lại nói tiếp, sau đêm nay, Lâm Đại Pháo còn có nền móng gì nữa chứ?
Kiều Ngũ di chuyển thiết đảm theo quy luật, thanh âm khiến cho Trần Cát Mộng không an tâm:
- Hoa Đô Tower và các con đường khác của Hổ Bang đều gặp phải đòn tấn công hủy diệt.
Trần Cát Mộng không nói gì cả, bây giờ anh ta càng thêm cảnh giác, anh ta biết mình đang ở giữa ranh giới sống và chết.
- Báo cáo Kiều gia.
Một người của hội Hắc Long bước lên, vui sướng nói:
- Tất cả như Kiều gia sở liệu, Lâm Đại Pháo xuất hiện ở gần ngã tư Hồng Tinh, đang chạy đến khu Triều Dương.
Kiều Ngũ gật gật đầu, ánh mắt bắn ra uy nghiêm, thản nhiên nói:
- Để Bạch Diện Sinh tiêu diệt đám người Lâm Đại Pháo ở quảng trường Hồng Tinh.
Hội báo của hội Hắc Long lập tức lĩnh mệnh lui ra.
- Kiều gia, bên cạnh Lâm Đại Pháo còn có Sở Thiên.
Trần Cát Mộng có ý tốt nhắc nhở Kiều Ngũ:
- Tối nay, Sở Thiên từ đầu đến cuối cũng chưa lật ra lá bài của mình, vì vậy tôi đoán, Sở Thiên nhất định có kế khác, tôi chỉ sợ Kiều gia sẽ thiệt thòi lớn.
Kiều Ngũ khinh thường hừ lạnh vài tiếng, nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Trần Cát Mộng, nói:
- Một thằng nhóc như Sở Thiên thì có thể làm được gì chứ? Tối nay hắn đi theo Lâm Đại Pháo, số mạng hắn không tốt, ta sẽ thu thập cả hắn luôn, miễn cho lãng phí thời gian đi đối phó Soái quân gì đó.
Trong mắt Trần Cát Mộng lộ ra vẻ đồng tình, là đồng tình với Kiều Ngũ. Nhưng anh ta không nói cái gì cả, bây giờ mạng nhỏ của mình vẫn còn trong tay Kiều Ngũ, anh ta bây giờ đã không thể nắm giữ quyền sống chết của mình nữa.
Than nướng trong đình vẫn còn chưa tắt, thịt nai vẫn còn tỏa ra mùi hương nhàn nhạt.
Kiều Ngũ không hề nhìn Trần Cát Mộng, ngừng hai Thiết Đạm kéo sàn sạt lại, lập tức gào thét với hai ngàn bang chúng đằng sau:
- Đi, chúng ta đến quảng trường Hồng Tinh, tấn công bao vây trước sau, dùng máu tươi của Lâm Đại Pháo nhuộm đỏ cả quảng trường. Trận chiến tối nay, đại cục đã định, bắt đầu từ ngày mai, kinh thành chính là thiên hạ của hội Hắc Long.
Hai ngàn bang chúng hội Hắc Long lập tức đằng đằng sát khí quay đầu lại, đạp xác chết của bang chúng Hổ Bang đi ra ngoài cửa.
Trần Cát Mộng từ đầu đến cuối không nói được một lời, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, sợ Kiều Ngũ bỗng nhớ ra sự tồn tại của mình.
Kiều Ngũ đi về phía cửa ra vài bước, kéo thân tín bên người qua, ghé vào lỗ tai gã nhẹ nhàng nói:
- Giết tên kia!
Một tên phản đồ của Hổ Bang, một người không còn giá trị lợi dụng, giữ lại có ích gì chứ?
Hai thân tín của Kiều Ngũ lập tức lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tay, rút súng lục bên hông ra, phản thân vọt đến chỗ Trần Cát Mộng.
Trần Cát Mộng không phải là kẻ ngu ngốc, khi nhìn thấy các động tác của Kiều Ngũ, anh ta đã biết mình bất lợi, lại nhìn thấy động tác của hai người trong hội Hắc Long trở nên mạnh mẽ, vì vậy đinh sắt trong tay rót đầy lực lượng bắn ra ngoài.
Trần Cát Mộng là quản lý của Hổ bang, thân thủ tự nhiên có chỗ hơn người, hàn đinh trong tay tuy kém phần độc ác Lão yêu, nhưng lại vô cùng ngang ngược, hai thân tín còn chưa bóp cò súng, hàn đinh đã đâm vào cổ họng và ngực của họ, không hề rên một tiếng ngã xuống đất. Trần Cát Mộng một đòn tấn công đã đánh trúng, thừa dịp có chút thời gian, cơ thể như co báo, nhảy về hướng bên trong biệt thự.
Kiều Ngũ nhìn thấy hai thân tín của mình ngã xuống, vẻ mặt không hề hoảng sợ ngạc nhiên, nhìn thấy Trần Cát Mộng nhanh chóng rút lùi lại, hừ một tiếng thật mạnh, Thiết Đảm trong tay đổ đầy sức mạnh, bắn thẳng về phía Trần Cát Mộng, hung dữ cấp tốc.
Trần Cát Mộng nghe được sau lưng có vật gì đó gào thét vọt đến, theo bản năng quay đầu lại xem, chỉ trong chớp mắt, Thiết Đảm đã đến trước mặt gã. Hai tiếng “Phanh, phanh” vang lên, cùng với thanh âm xương nứt gãy, Thiết Đảm không hề khách sáo đập trúng mắt và mũi Trần Cát Mộng.
- A.
Trần Cát Mộng kêu thảm thiết, cả người giống như diều đứt dây, ngã xuống mặt cỏ, hai tay bụm mặt, máu tươi từ kẽ tay không ngừng chảy xuôi xuống, khiến anh ta lăn lộn đau đớn trên mặt đất.
Kiều Ngũ không hề quay đầu lại đi đến cửa lớn, tay phải nhẹ nhàng vung lên, bang chúng hội Hắc Long cầm dao chém đến bên người Trần Cát Mộng, không hề do dự chém dao bầu xuống người Trần Cát Mộng, dao bầu chém trúng áo chống đạn tơ vàng của Trần Cát Mộng, chém không đứt, khẽ nhíu mày lại, dao bầu lại chém xuống những nơi không được bảo vệ, lại thêm vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, cho đến khi hết mười mấy đao, Trần Cát Mộng mới dừng kêu thảm thiết, cũng dừng hô hấp.
Trần Cát Mộng nằm mơ cũng không ngờ đến đây chính là kết cục của mình, anh ta vẫn nghĩ rằng mình rất thông minh, nhưng đến lúc chết mới phát hiện ra mình là người không thông minh nhất. Bởi vì anh ta đã chết, trong khi Lâm Đại Pháo, Sở Thiên, Kiều Ngũ đều còn sống.
Sau hơn mười phút, mọi nơi trong biệt thự Hoa Đô đều im lặng, giống như trên đời này chỉ còn lại một vòng trăng tròn và một tòa biệt thự, không còn thứ gì khác, ánh trăng lạnh lẽo trong trẻo chiếu xuống những tia sáng mờ ảo, gió núi thong thả thổi qua, lẳng lặng thổi qua….
Đêm trăng tròn, máu chảy thành sông!
/781
|