Mùi hương thoang thoảng trên người Dương Phi Dương bay tới, Sở Thiên không ngăn được lùi lại phía sau hai bước, đối với người con gái này một là địch hai là bạn, từ trước đến giờ không dám có ý nghĩ khinh địch, nhưng nếu ra tay giết cô ta, thì lại có chút luyến tiếc, dù sao đó cũng là một cô gái có dung nhan xinh đẹp.
Dương Phi Dương hình như cười khẽ một tiếng, tiến lên vài bước, dựa vào người Sở Thiên, cắn lỗ tai của hắn nói:
- Đúng là em đến để gây phiền phức cho hội Hắc Long, tuy chưa giết Sa Cầm Tú, nhưng lời nói vừa rồi của Thiếu soái đã giúp em đạt được mục đích, Phi Dương xin cảm tạ!
Sở Thiên có chút ngây ngốc, lập tức phản ứng lại, thì ra đêm nay Dương Phi Dương đến đây giết Sa Cầm Tú, chính là muốn chia rẽ quan hệ giữa hội Hắc Long và Tam Giác Vàng. Tuy ám sát thất bại, nhưng câu hỏi vừa rồi của mình đã nhắc đến “hội Hắc Long”, cho nên Sa Cầm Tú tất nhiên sẽ nghĩ là Dương Phi Dương và Kiều Ấn là người do Hắc Long hội phái tới, như thế là đã giúp Dương Phi Dương đạt được mục đích vu oan giá họa cho hội Hắc Long.
Sở Thiên cười khổ, nhìn Dương Phi Dương chăm chú, nhẹ nhàng thở dài:
- Dương Phi Dương, hình như hiện tại em đã bắt đầu thất vọng về anh rồi? Chẳng lẽ nhận thấy cuộc quyết chiến hai ngày sau, Soái quân nhất định sẽ thất bại?
Dương Phi Dương không trực tiếp trả lời Sở Thiên, cũng thở dài một chút, nói:
- Thiếu soái bị thương nhẹ, Liễu Xuyên Phong lại có thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức, phải biết rằng ở Nhật Bản, Liễu Xuyên Phong là một trong ba đại cao thủ dùng đao, nếu ở cái độ tuổi này mà không có tài năng thực sự, chỉ sợ là đã sớm bị người ta giết rồi.
Sở Thiên gật gật đầu, phất tay, thản nhiên nói:
- Em đi đi, có điều, hy vọng trước khi anh chết thì không nên động vào bạn của anh, nếu không cho dù em có quyến rũ động lòng người, mềm mại mê người như thế nào đi nữa thì anh cũng vẫn sẽ ra tay giết!
Dương Phi Dương cười nhẹ một tiếng, làm động tác chào tạm biệt rồi đi ra cửa.
Sa Cầm Tú đợi cho Dương Phi Dương đi ra ngoài rồi, mới than thở một tiếng:
- Cô gái này thật là hung hãn!
Sở Thiên cũng than nhẹ một tiếng, nói:
- Thật đáng tiếc!
Bàn đã được đổi một cái mới, rượu mạnh đã được hâm nóng, thức ăn mới cũng được bưng lên.
Bên ngoài mưa vẫn rơi tí tách, nhưng nụ cười trên mặt Sa Cầm Tú đã tươi tỉnh hơn, ngay cả hai gã mặc trang phục nữ giới cũng cảm nhận được tâm tình vui vẻ của chủ tử, không khỏi ngẩng đầu nhìn vài lần, lại nhìn về phía Sở Thiên, trong lòng không khỏi than nhẹ một tiếng, nữ nhi tình trường.
Rượu quá tam tuần, Sở Thiên đè lại cánh tay đang muốn nhấc chai rượu lên của Sa Cầm Tú, nhẹ nhàng nói:
- Uống vậy là đủ rồi, Cầm Tú đừng uống quá nhiều rượu, không chỉ không tốt cho thân thể mà cũng dễ dàng bị người khác đánh lén.
Tay của Sa Cầm Tú bị tay Sở Thiên đè lại, mu bàn tay cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay Sở Thiên truyền đến, khuôn mặt hiện lên vẻ dịu dàng của con gái, mỉm cười, gật gật đầu, ôn nhu nói:
- Lời của Thiếu soái, Cầm Tú nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng!
Bây giờ hai gã mặc trang phục nữ giới mới hiểu ra vì sao Sa Cầm Tú uống rượu lại biết dừng đúng lúc như vậy, hóa ra là do Sở Thiên khuyên bảo. Tình cảm thật là kỳ lạ, Sa Cầm Tú không nghe lời khuyên của chị em lớn lên từ nhỏ với mình mà lại nghe lời khuyên bảo của một tên tiểu tử mới chỉ gặp qua vài lần.
Sở Thiên cảm nhận được bàn tay của Sa Cầm Tú đang run run, vội rút tay về, cầm đũa lên gắp thịt bò đưa vào miệng nhấm nháp, dùng thái độ điềm nhiên như không để che dấu sự thất lễ của mình.
Sa Cầm Tú ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, dịu dàng nói:
- Tối hôm nay Thiếu soái đến đây, chắc không phải chỉ để uống rượu nói chuyện phiếm với Cầm Tú chứ?
Sở Thiên bỏ đũa xuống, lấy ra tin tức tình báo từ trong ngực, đặt trước mặt Sa Cầm Tú, thản nhiên nói:
- Đây là tư liệu lấy được từ hội Hắc Long, không biết có liên quan gì đến em không, cô cứ xem một chút đi, tin tức có ích thì giữ lại, vô dụng thì đốt đi.
Khóe môi của Sa Cầm Tú treo lên một nụ cười, hai tay cầm lấy tin tình báo, đọc qua một lần, ánh mắt dâng lên sát khí, trên mặt cũng trở nên nghiêm túc, hô lên:
- Triệu tập mọi người, sáng mai bay về Côn Minh! Nhanh lên!
Hai gã mặc trang phục nữ giới có chút sửng sốt, không biết phát sinh chuyện gì, khiến cho họ vừa mới đến kinh thành không lâu đã phải vội vã trở về như vậy, nhưng tất cả vẫn đồng thanh nói:
- Vâng!
Lập tức phân công nhau đi sắp xếp mọi việc.
Sở Thiên không nói gì, không hỏi Sa Cầm Tú giá trị của tin tình báo, chỉ yên lặng cắn thịt bò.
Sa Cầm Tú suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng thở dài nói:
- Sa Khôn là cha ta!
Sở Thiên cũng đã đoán được Sa Cầm Tú có thân phận không tầm thường, nhưng cũng không nghĩ đến lại tôn quý như vậy. Phải biết rằng Sa Khôn là kẻ buôn ma túy lớn nhất Tam Giác Vàng. Từ ba mươi năm trước đến nay tổ chức của Sa Khôn vẫn được mọi người gọi là: đội quân buôn lậu thuốc phiện “Thế kỷ thương đội” (đội buôn bán của thế kỷ). Năm trăm tên thuộc hạ, áp tải ba trăm con ngựa và mười sáu tấn thuốc phiện đến Thái Lan và Lào, kiếm được một món lợi kếch sù, do đó được đặt cho địa vị là bá chủ của Tam Giác Vàng.
Sau này, quản lý cả các vùng lân cận Tam Giác Vàng, nhà nước thấy được sự nguy hại của Sa Khôn, liền phái quân đội đến đánh cho Sa Khôn thất bại thảm hại. Sa Khôn chạy trốn tới vùng rừng núi hoang dã, tạm thời ẩn nấp. Rút ra kinh nghiệm xương máu, hiểu rõ buôn bán thuốc phiện là việc bị mọi người chửi rủa, mà đội quân buôn bán thuốc phiện lại biến thành tổ chức phi pháp, vì thế không thể để lộ ra ngoài ánh sáng như vậy được.
Vì thế, Sa Khôn nhanh trí nghĩ ra một cách, lợi dụng mâu thuẫn của dân tộc địa phương ở Thái lan Lào với chính phủ, tuyên bố rằng đội quân thuốc phiện của bọn họ là “Bang thiền cách mạng quân” (đội quân cách mạng của nhà nước), mục đích chiến đấu là vì độc lập của đất nước, dùng chiêu này để ổn định lòng quân, giảm bớt mâu thuẫn, thực ra là vẫn tiếp tục hoạt động buôn bán ma túy.
Hai mươi mấy năm qua, thế lực của Sa Khôn đã thâm nhập vào từng xó xỉnh hẻo lánh, giàu có ngang một nước, nghiễm nhiên trở thành thủ lĩnh của Tam Giác Vàng.
Sa Cầm Tú thấy Sở Thiên bình tĩnh nhìn cô, cười khổ vài tiếng, ánh mắt đầy vẻ bất đắc dĩ nói:
- Có phải cảm thấy hành vi của bọn em rất bỉ ổi không? Có phải cảm thấy bọn em đã hại chết không ít người không?
Sở Thiên đột nhiên cầm lấy tay của Sa Cầm Tú, thản nhiên nói:
- Cũng không phải lỗi của em, để sinh tồn, rất nhiều chuyện đều có thể tha thứ, huống hồ bản thân em cũng đang nỗ lực rồi!
Sa Cầm Tú ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, trong mắt có sự cảm động, còn có chút kinh ngạc, nói:
- Sở Thiên, cảm ơn anh đã hiểu em, nhưng, làm sao anh biết được là em đang nỗ lực vậy?
Sở Thiên buông tay Sa Cầm Tú ra, nhấc chén trà đặc vừa mới được bưng lên, uống hai ngụm, nói:
- Đương nhiên là biết, anh nhớ là, em đang cố gắng mở rộng việc trồng loại cây cà phê có giá trị lớn ở Tam Giác Vàng, muốn dùng loại cây này để thay thế cho cây hoa anh túc, mà lại không làm giảm quá nhiều lợi nhuận, nên nhận được sự ủng hộ và sự đồng tình của mọi người, cho nên em tới kinh thành, chủ yếu là muốn thăm dò thị trường cà phê, nhận thấy ích lợi mà cà phê đem lại so với thuốc phiện, là chênh lệch nhiều.
Trong mắt Sa Cầm Tú toát ra ý khen ngợi, có chút hưng phấn nói:
- Sở Thiên, anh nói hoàn toàn chính xác, em đã kiếm một mảnh đất ở Tam Giác Vàng để trồng thử cà phê, sau khi có thu hoạch thì lập tức đến kinh thành, muốn thăm dò thị trường của cà phê, nhân tiện xem thử thái độ của người buôn thuốc phiện.
Liền thở dài một cái:
- Đáng tiếc, ngoài anh ra, những người khác đều không có hứng thú!
Dường như Sở Thiên đã sớm dự đoán được kết quả, bảo người buôn bán thuốc phiện với món lợi kếch sù chuyển sang buôn bán cà phê mà không biết giá trị, thì bất kì ai cũng sẽ không có hứng thú, vì thế mở miệng hỏi:
- Cha em ủng hộ không?
Sa Cầm Tú gật gật đầu, trong mắt toát ra vẻ quan tâm, nói:
- Cha em ông ấy biết là kinh doanh thuốc phiện không phải là kế lâu dài, cho nên đã đồng ý cho em thử trồng cà phê trên một phạm vi nhỏ trước, để xem cà phê có nuôi sống được hơn mười vạn dân của Tam Giác Vàng không.
Sở Thiên rót cho Sa Cầm Tú nửa chén trà đặc, hiện tại nói thì cũng đã nói rồi, thẳng thắn hỏi đến cùng:
- Sa Thành là ai?
Ánh mắt Sa Cầm Tú bỗng trở nên ảm đạm, dường như hai chữ “Sa Thành” như kim châm vào lòng cô, một lát sau mới mở miệng nói:
- Sa Thành là chú hai của em, ngoài cha em ra, thì thế lực của chú ấy là lớn nhất, có gần hai nghìn thuộc hạ, chú ấy luôn chủ trương mở rộng diện tích gieo trồng hoa anh túc để kiếm lợi nhuận lớn nhất, cho nên cha và chú ấy thường xuyên cãi nhau.
Sở Thiên gật gật đầu, vì lợi ích, hai anh em ruột thịt cãi vã nhau thì không có gì ngạc nhiên, cho dù người cùng một nhà có đánh nhau cũng là chuyện thường, dù sao lợi nhuận từ thuốc phiện bày ra ngay trước mắt, để mà phá hết đi thì cũng không dễ dàng gì, vì thế nhẹ nhàng thở dài nói:
- Lúc em tiến hành gieo trồng cà phê, anh nghĩ, Sa Thành đã có tư tưởng cướp địa vị của cha em rồi, vì thế muốn mượn tay hội Hắc Long và tổ chức “Đột Đột” để không phải tự mình ra tay, là bởi vì sau khi giết cha em, có thể dễ dàng khống chế được toàn bộ tình thế.
Sa Cầm Tú đau khổ gật gật đầu, bưng chén trà lên, chậm rãi nói:
- Cho nên em phải trở về ngay, tránh để cho cha gặp điều gì bất trắc, nếu không thì Cầm Tú sẽ áy náy cả đời.
Sở Thiên cười khẽ, trấn an Sa Cầm Tú, nói:
- Cầm Tú, em yên tâm, hội Hắc Long để anh giải quyết cho, Chu Triệu Sâm không sống được bao lâu nữa đâu. Đúng rồi, trước kia các em bán thuốc phiện cho hội Hắc Long, chắc là phải có bản giao dịch chứ, bản giao dịch có ở trong tay em không? Có lẽ đây là chứng cứ quan trọng nhất để tố cáo tội ác của hội Hắc Long.
Sa Cầm Tú gật gật đầu, thành thật nói:
- Quả thật là có bản giao dịch, nhưng lần này em không mang đến đây, em để ở Tam Giác Vàng rồi.
Trên mặt Sở Thiên toát vẻ tiếc nuối, nếu không thì có thể khiến cho Chu Triệu Sâm lại phải toát mồ hôi lạnh rồi.
Sa Cầm Tú khẽ vỗ bàn, dường như nhớ ra điều gì đó, vui mừng nói:
- Đúng rồi, Cục phó Cổ chắc là cũng có bản giao dịch, dù sao thì ông ta cũng là người trung gian, để đảm bảo lợi nhuận của mình thì chắc hẳn ông ta cũng phải có bản ghi chép, hơn nữa mỗi lần giao dịch, ông ta đều ở bên cạnh ghi chép một vài thứ.
Ánh mắt Sở Thiên trở nên sáng rực, khóe miệng giương lên một nụ cười, nói:
- Yên tâm, anh nhất định sẽ lấy được bản ghi chép, làm cho Chu Triệu Sâm căn bản không có thời gian đi gây sức ép cho các em, em có thể chuyên tâm đối phó với phần tử “Đột Đột” rồi.
Sa Cầm Tú gật gật đầu, lập tức mang theo vài phần khó hiểu, nói:
- Em nghĩ mãi không ra, tổ chức “Đột Đột” vì sao cũng tham gia vào việc này, trước kia quan hệ của Nặc Đính và cha em coi như cũng không tệ, làm sao lại dám tham gia giết cha emm vậy?
Sở Thiên nâng chén trà lên, một hơi uống hết, thản nhiên nói:
- Có thể cha em không chịu cho bọn họ kí sổ nợ, phải biết rằng, hiện nay tổ chức “Đột Đột” rất nghèo, chắc là không kiếm đâu ra mấy trăm triệu để mua hàng của cha em, cho nên mới muốn đưa Sa Thành lên thay cha em.
Sa Cầm Tú bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, lập tức cúi đầu uống trà.
Hai gã mặc trang phục nữ giới đi tới, giọng điệu cung kính nói:
- Mọi việc đã được chuẩn bị xong xuôi rồi!
Sa Cầm Tú gật gật đầu, trong mắt mang theo vẻ không muốn và vẻ bất đắc dĩ, giơ chén trà lên nói:
- Sở Thiên, em lấy trà thay rượu, cảm ơn sự giúp đỡ của anh, sau này nếu rảnh đến Tam Giác Vàng, em sẽ đưa anh đi thăm thú xung quanh, nếm thử cà phê do chính tay Cầm Tú pha chế.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, rót đầy cốc trà, cạn mạnh chén trà với Sa Cầm Tú, sau đó ngửa đầu uống hết, nói:
- Nhất định anh sẽ đến thăm em!
Trong mắt Sa Cầm Tú toát ra sự vui sướng, lập tức xoay người rời đi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vì sợ rằng nước mắt sẽ chảy xuống.
Dương Phi Dương hình như cười khẽ một tiếng, tiến lên vài bước, dựa vào người Sở Thiên, cắn lỗ tai của hắn nói:
- Đúng là em đến để gây phiền phức cho hội Hắc Long, tuy chưa giết Sa Cầm Tú, nhưng lời nói vừa rồi của Thiếu soái đã giúp em đạt được mục đích, Phi Dương xin cảm tạ!
Sở Thiên có chút ngây ngốc, lập tức phản ứng lại, thì ra đêm nay Dương Phi Dương đến đây giết Sa Cầm Tú, chính là muốn chia rẽ quan hệ giữa hội Hắc Long và Tam Giác Vàng. Tuy ám sát thất bại, nhưng câu hỏi vừa rồi của mình đã nhắc đến “hội Hắc Long”, cho nên Sa Cầm Tú tất nhiên sẽ nghĩ là Dương Phi Dương và Kiều Ấn là người do Hắc Long hội phái tới, như thế là đã giúp Dương Phi Dương đạt được mục đích vu oan giá họa cho hội Hắc Long.
Sở Thiên cười khổ, nhìn Dương Phi Dương chăm chú, nhẹ nhàng thở dài:
- Dương Phi Dương, hình như hiện tại em đã bắt đầu thất vọng về anh rồi? Chẳng lẽ nhận thấy cuộc quyết chiến hai ngày sau, Soái quân nhất định sẽ thất bại?
Dương Phi Dương không trực tiếp trả lời Sở Thiên, cũng thở dài một chút, nói:
- Thiếu soái bị thương nhẹ, Liễu Xuyên Phong lại có thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức, phải biết rằng ở Nhật Bản, Liễu Xuyên Phong là một trong ba đại cao thủ dùng đao, nếu ở cái độ tuổi này mà không có tài năng thực sự, chỉ sợ là đã sớm bị người ta giết rồi.
Sở Thiên gật gật đầu, phất tay, thản nhiên nói:
- Em đi đi, có điều, hy vọng trước khi anh chết thì không nên động vào bạn của anh, nếu không cho dù em có quyến rũ động lòng người, mềm mại mê người như thế nào đi nữa thì anh cũng vẫn sẽ ra tay giết!
Dương Phi Dương cười nhẹ một tiếng, làm động tác chào tạm biệt rồi đi ra cửa.
Sa Cầm Tú đợi cho Dương Phi Dương đi ra ngoài rồi, mới than thở một tiếng:
- Cô gái này thật là hung hãn!
Sở Thiên cũng than nhẹ một tiếng, nói:
- Thật đáng tiếc!
Bàn đã được đổi một cái mới, rượu mạnh đã được hâm nóng, thức ăn mới cũng được bưng lên.
Bên ngoài mưa vẫn rơi tí tách, nhưng nụ cười trên mặt Sa Cầm Tú đã tươi tỉnh hơn, ngay cả hai gã mặc trang phục nữ giới cũng cảm nhận được tâm tình vui vẻ của chủ tử, không khỏi ngẩng đầu nhìn vài lần, lại nhìn về phía Sở Thiên, trong lòng không khỏi than nhẹ một tiếng, nữ nhi tình trường.
Rượu quá tam tuần, Sở Thiên đè lại cánh tay đang muốn nhấc chai rượu lên của Sa Cầm Tú, nhẹ nhàng nói:
- Uống vậy là đủ rồi, Cầm Tú đừng uống quá nhiều rượu, không chỉ không tốt cho thân thể mà cũng dễ dàng bị người khác đánh lén.
Tay của Sa Cầm Tú bị tay Sở Thiên đè lại, mu bàn tay cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay Sở Thiên truyền đến, khuôn mặt hiện lên vẻ dịu dàng của con gái, mỉm cười, gật gật đầu, ôn nhu nói:
- Lời của Thiếu soái, Cầm Tú nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng!
Bây giờ hai gã mặc trang phục nữ giới mới hiểu ra vì sao Sa Cầm Tú uống rượu lại biết dừng đúng lúc như vậy, hóa ra là do Sở Thiên khuyên bảo. Tình cảm thật là kỳ lạ, Sa Cầm Tú không nghe lời khuyên của chị em lớn lên từ nhỏ với mình mà lại nghe lời khuyên bảo của một tên tiểu tử mới chỉ gặp qua vài lần.
Sở Thiên cảm nhận được bàn tay của Sa Cầm Tú đang run run, vội rút tay về, cầm đũa lên gắp thịt bò đưa vào miệng nhấm nháp, dùng thái độ điềm nhiên như không để che dấu sự thất lễ của mình.
Sa Cầm Tú ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, dịu dàng nói:
- Tối hôm nay Thiếu soái đến đây, chắc không phải chỉ để uống rượu nói chuyện phiếm với Cầm Tú chứ?
Sở Thiên bỏ đũa xuống, lấy ra tin tức tình báo từ trong ngực, đặt trước mặt Sa Cầm Tú, thản nhiên nói:
- Đây là tư liệu lấy được từ hội Hắc Long, không biết có liên quan gì đến em không, cô cứ xem một chút đi, tin tức có ích thì giữ lại, vô dụng thì đốt đi.
Khóe môi của Sa Cầm Tú treo lên một nụ cười, hai tay cầm lấy tin tình báo, đọc qua một lần, ánh mắt dâng lên sát khí, trên mặt cũng trở nên nghiêm túc, hô lên:
- Triệu tập mọi người, sáng mai bay về Côn Minh! Nhanh lên!
Hai gã mặc trang phục nữ giới có chút sửng sốt, không biết phát sinh chuyện gì, khiến cho họ vừa mới đến kinh thành không lâu đã phải vội vã trở về như vậy, nhưng tất cả vẫn đồng thanh nói:
- Vâng!
Lập tức phân công nhau đi sắp xếp mọi việc.
Sở Thiên không nói gì, không hỏi Sa Cầm Tú giá trị của tin tình báo, chỉ yên lặng cắn thịt bò.
Sa Cầm Tú suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng thở dài nói:
- Sa Khôn là cha ta!
Sở Thiên cũng đã đoán được Sa Cầm Tú có thân phận không tầm thường, nhưng cũng không nghĩ đến lại tôn quý như vậy. Phải biết rằng Sa Khôn là kẻ buôn ma túy lớn nhất Tam Giác Vàng. Từ ba mươi năm trước đến nay tổ chức của Sa Khôn vẫn được mọi người gọi là: đội quân buôn lậu thuốc phiện “Thế kỷ thương đội” (đội buôn bán của thế kỷ). Năm trăm tên thuộc hạ, áp tải ba trăm con ngựa và mười sáu tấn thuốc phiện đến Thái Lan và Lào, kiếm được một món lợi kếch sù, do đó được đặt cho địa vị là bá chủ của Tam Giác Vàng.
Sau này, quản lý cả các vùng lân cận Tam Giác Vàng, nhà nước thấy được sự nguy hại của Sa Khôn, liền phái quân đội đến đánh cho Sa Khôn thất bại thảm hại. Sa Khôn chạy trốn tới vùng rừng núi hoang dã, tạm thời ẩn nấp. Rút ra kinh nghiệm xương máu, hiểu rõ buôn bán thuốc phiện là việc bị mọi người chửi rủa, mà đội quân buôn bán thuốc phiện lại biến thành tổ chức phi pháp, vì thế không thể để lộ ra ngoài ánh sáng như vậy được.
Vì thế, Sa Khôn nhanh trí nghĩ ra một cách, lợi dụng mâu thuẫn của dân tộc địa phương ở Thái lan Lào với chính phủ, tuyên bố rằng đội quân thuốc phiện của bọn họ là “Bang thiền cách mạng quân” (đội quân cách mạng của nhà nước), mục đích chiến đấu là vì độc lập của đất nước, dùng chiêu này để ổn định lòng quân, giảm bớt mâu thuẫn, thực ra là vẫn tiếp tục hoạt động buôn bán ma túy.
Hai mươi mấy năm qua, thế lực của Sa Khôn đã thâm nhập vào từng xó xỉnh hẻo lánh, giàu có ngang một nước, nghiễm nhiên trở thành thủ lĩnh của Tam Giác Vàng.
Sa Cầm Tú thấy Sở Thiên bình tĩnh nhìn cô, cười khổ vài tiếng, ánh mắt đầy vẻ bất đắc dĩ nói:
- Có phải cảm thấy hành vi của bọn em rất bỉ ổi không? Có phải cảm thấy bọn em đã hại chết không ít người không?
Sở Thiên đột nhiên cầm lấy tay của Sa Cầm Tú, thản nhiên nói:
- Cũng không phải lỗi của em, để sinh tồn, rất nhiều chuyện đều có thể tha thứ, huống hồ bản thân em cũng đang nỗ lực rồi!
Sa Cầm Tú ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, trong mắt có sự cảm động, còn có chút kinh ngạc, nói:
- Sở Thiên, cảm ơn anh đã hiểu em, nhưng, làm sao anh biết được là em đang nỗ lực vậy?
Sở Thiên buông tay Sa Cầm Tú ra, nhấc chén trà đặc vừa mới được bưng lên, uống hai ngụm, nói:
- Đương nhiên là biết, anh nhớ là, em đang cố gắng mở rộng việc trồng loại cây cà phê có giá trị lớn ở Tam Giác Vàng, muốn dùng loại cây này để thay thế cho cây hoa anh túc, mà lại không làm giảm quá nhiều lợi nhuận, nên nhận được sự ủng hộ và sự đồng tình của mọi người, cho nên em tới kinh thành, chủ yếu là muốn thăm dò thị trường cà phê, nhận thấy ích lợi mà cà phê đem lại so với thuốc phiện, là chênh lệch nhiều.
Trong mắt Sa Cầm Tú toát ra ý khen ngợi, có chút hưng phấn nói:
- Sở Thiên, anh nói hoàn toàn chính xác, em đã kiếm một mảnh đất ở Tam Giác Vàng để trồng thử cà phê, sau khi có thu hoạch thì lập tức đến kinh thành, muốn thăm dò thị trường của cà phê, nhân tiện xem thử thái độ của người buôn thuốc phiện.
Liền thở dài một cái:
- Đáng tiếc, ngoài anh ra, những người khác đều không có hứng thú!
Dường như Sở Thiên đã sớm dự đoán được kết quả, bảo người buôn bán thuốc phiện với món lợi kếch sù chuyển sang buôn bán cà phê mà không biết giá trị, thì bất kì ai cũng sẽ không có hứng thú, vì thế mở miệng hỏi:
- Cha em ủng hộ không?
Sa Cầm Tú gật gật đầu, trong mắt toát ra vẻ quan tâm, nói:
- Cha em ông ấy biết là kinh doanh thuốc phiện không phải là kế lâu dài, cho nên đã đồng ý cho em thử trồng cà phê trên một phạm vi nhỏ trước, để xem cà phê có nuôi sống được hơn mười vạn dân của Tam Giác Vàng không.
Sở Thiên rót cho Sa Cầm Tú nửa chén trà đặc, hiện tại nói thì cũng đã nói rồi, thẳng thắn hỏi đến cùng:
- Sa Thành là ai?
Ánh mắt Sa Cầm Tú bỗng trở nên ảm đạm, dường như hai chữ “Sa Thành” như kim châm vào lòng cô, một lát sau mới mở miệng nói:
- Sa Thành là chú hai của em, ngoài cha em ra, thì thế lực của chú ấy là lớn nhất, có gần hai nghìn thuộc hạ, chú ấy luôn chủ trương mở rộng diện tích gieo trồng hoa anh túc để kiếm lợi nhuận lớn nhất, cho nên cha và chú ấy thường xuyên cãi nhau.
Sở Thiên gật gật đầu, vì lợi ích, hai anh em ruột thịt cãi vã nhau thì không có gì ngạc nhiên, cho dù người cùng một nhà có đánh nhau cũng là chuyện thường, dù sao lợi nhuận từ thuốc phiện bày ra ngay trước mắt, để mà phá hết đi thì cũng không dễ dàng gì, vì thế nhẹ nhàng thở dài nói:
- Lúc em tiến hành gieo trồng cà phê, anh nghĩ, Sa Thành đã có tư tưởng cướp địa vị của cha em rồi, vì thế muốn mượn tay hội Hắc Long và tổ chức “Đột Đột” để không phải tự mình ra tay, là bởi vì sau khi giết cha em, có thể dễ dàng khống chế được toàn bộ tình thế.
Sa Cầm Tú đau khổ gật gật đầu, bưng chén trà lên, chậm rãi nói:
- Cho nên em phải trở về ngay, tránh để cho cha gặp điều gì bất trắc, nếu không thì Cầm Tú sẽ áy náy cả đời.
Sở Thiên cười khẽ, trấn an Sa Cầm Tú, nói:
- Cầm Tú, em yên tâm, hội Hắc Long để anh giải quyết cho, Chu Triệu Sâm không sống được bao lâu nữa đâu. Đúng rồi, trước kia các em bán thuốc phiện cho hội Hắc Long, chắc là phải có bản giao dịch chứ, bản giao dịch có ở trong tay em không? Có lẽ đây là chứng cứ quan trọng nhất để tố cáo tội ác của hội Hắc Long.
Sa Cầm Tú gật gật đầu, thành thật nói:
- Quả thật là có bản giao dịch, nhưng lần này em không mang đến đây, em để ở Tam Giác Vàng rồi.
Trên mặt Sở Thiên toát vẻ tiếc nuối, nếu không thì có thể khiến cho Chu Triệu Sâm lại phải toát mồ hôi lạnh rồi.
Sa Cầm Tú khẽ vỗ bàn, dường như nhớ ra điều gì đó, vui mừng nói:
- Đúng rồi, Cục phó Cổ chắc là cũng có bản giao dịch, dù sao thì ông ta cũng là người trung gian, để đảm bảo lợi nhuận của mình thì chắc hẳn ông ta cũng phải có bản ghi chép, hơn nữa mỗi lần giao dịch, ông ta đều ở bên cạnh ghi chép một vài thứ.
Ánh mắt Sở Thiên trở nên sáng rực, khóe miệng giương lên một nụ cười, nói:
- Yên tâm, anh nhất định sẽ lấy được bản ghi chép, làm cho Chu Triệu Sâm căn bản không có thời gian đi gây sức ép cho các em, em có thể chuyên tâm đối phó với phần tử “Đột Đột” rồi.
Sa Cầm Tú gật gật đầu, lập tức mang theo vài phần khó hiểu, nói:
- Em nghĩ mãi không ra, tổ chức “Đột Đột” vì sao cũng tham gia vào việc này, trước kia quan hệ của Nặc Đính và cha em coi như cũng không tệ, làm sao lại dám tham gia giết cha emm vậy?
Sở Thiên nâng chén trà lên, một hơi uống hết, thản nhiên nói:
- Có thể cha em không chịu cho bọn họ kí sổ nợ, phải biết rằng, hiện nay tổ chức “Đột Đột” rất nghèo, chắc là không kiếm đâu ra mấy trăm triệu để mua hàng của cha em, cho nên mới muốn đưa Sa Thành lên thay cha em.
Sa Cầm Tú bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, lập tức cúi đầu uống trà.
Hai gã mặc trang phục nữ giới đi tới, giọng điệu cung kính nói:
- Mọi việc đã được chuẩn bị xong xuôi rồi!
Sa Cầm Tú gật gật đầu, trong mắt mang theo vẻ không muốn và vẻ bất đắc dĩ, giơ chén trà lên nói:
- Sở Thiên, em lấy trà thay rượu, cảm ơn sự giúp đỡ của anh, sau này nếu rảnh đến Tam Giác Vàng, em sẽ đưa anh đi thăm thú xung quanh, nếm thử cà phê do chính tay Cầm Tú pha chế.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, rót đầy cốc trà, cạn mạnh chén trà với Sa Cầm Tú, sau đó ngửa đầu uống hết, nói:
- Nhất định anh sẽ đến thăm em!
Trong mắt Sa Cầm Tú toát ra sự vui sướng, lập tức xoay người rời đi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vì sợ rằng nước mắt sẽ chảy xuống.
/781
|