Mưa cuối cùng cũng không đến bảy mươi hai giờ, đêm trước ngày quyết đấu thật thần kỳ đã tạnh hẳn.
Nhưng gió lạnh vẫn còn thổi rất mạnh, chúng thổi vút qua người đau như dao cắt. Người kinh thành đều không ai bảo ai lặng lẽ mặc thêm xiêm y.
Tô lão gia đứng trên Yến Khách Đường quan sát lá cây rụng đầy mặt đất, khẽ thở dài:
- Sắp có tuyết rồi!
Tô Xán ngẩng đầu nhìn cây hòe cổ thụ thưa thớt lá, dùng tay chắn hướng gió để xem gió mạnh đến đâu, gật gật đầu:
- Gió đã mang hơi lạnh thấu xương. Tuyết năm nay dường như đến sớm hơn mọi năm.
Tô lão gia nở nụ cười hiền hậu, đôi mắt sâu thăm thẳm, nói:
- Hy vọng tâm nguyện của ta cũng được hoàn thành sớm!
Tô Xán chần chừ một lát, cuối cùng cũng đành mở miệng hỏi:
- Cha, về cuộc chiến ngày mai, có phải trong lòng người đã có đáp án rồi không?
Tô lão gia không trả lời, đến bên gốc hòe, cúi xuống nhặt một chiếc lá cây, nói:
- Nhìn lá biết thu! Dưới ánh tà dương, trên miền hoang thảo, sư tử và hươu sao đang rượt đuổi. Sư tử thất bại thì chỉ mất một bữa ăn thôi. Hươu sao mà thất bại sẽ phải mất mạng. Con nói xem, kẻ nào mới phải dốc hết sức chạy cho nhanh?
Tô Xán không chút ngần ngại, thản nhiên nói:
- Hươu!
Rồi lập tức bừng tỉnh ngộ, gật đầu:
- Tô Xán hiểu rồi ạ!
Tô lão gia tay cầm chiếc lá, đôi mắt sáng tinh anh, quay đầu nói với Tô Xán:
- Sau trận chiến này, Chu Long Kiếm nhất định sẽ đạp trên đám hài cốt của hội Hắc Long mà lên ngôi, con sẽ lên thay vị trí hiện nay của ông ta. Vì thế, con phải nhanh chóng chuyển đổi trọng tâm công việc. Giờ đã là lúc cần chuẩn bị chu đáo, đừng đợi đến lúc kinh thành loạn lạc, đến lúc đó con sẽ không thể khống chế nổi nữa, như vậy sẽ bị người đời cười chê.
Tô Xán gật gật đầu, chậm rãi nói:
- Tô Xán đã bắt đầu chuẩn bị, nhưng con vẫn muốn thỉnh giáo cha, có phương pháp nào hữu hiệu hơn không?
Tô lão gia đạp trên đám lá khô, khiến chúng kêu lên sột soạt, rồi bình tĩnh nói ra sáu chữ:
- Thời loạn pháp càng phải nghiêm!
Tô Xán đanh mặt lại. Ông hoàn toàn hiểu ý nghĩa của sáu chữ đó. Điều đó có nghĩa là “Giết không tha!”
Gió lạnh thổi qua, cuốn tung đám lá khô trên mặt đất, cũng làm lá trên đầu họ rụng xuống.
Sống rực rỡ như hoa mùa hạ, chết thanh thản như lá mùa thu.
Tại biệt thự nhà họ Chu, đèn sáng như sao.
Chu Long Kiếm chắp tay sau lưng, lặng lẽ ngắm nhìn kinh thành. Mãi lâu sau, ông ta mới khẽ mỉm cười:
- Thần Châu, nghe nói bên ngoài đang cá cược rất rôm rả? Mua Sở Thiên thắng đã có bao nhiêu người rồi?
Lý Thần Châu khẽ cười, cung kính trả lời:
- Tất cả xã hội đen và dân thường đều không cho là Sở Thiên sẽ thắng, đều cho rằng Soái quân ngông cuồng, trận này Soái quân chắc chắn thua. Vì vậy, tỉ lệ cược hiện này đã là một ăn mười rồi.
- Hả? Một ăn mười?
Chu Long Kiếm cao hứng hỏi:
- Nghĩa là: Nếu tôi mua Sở Thiên thắng, tôi đặt một trăm triệu, nếu Sở Thiên thắng thật, nhà cái phải đền cho tôi một tỷ?
Lý Thần Châu gật gật đầu, cười nói:
- Lão gia có thể hiểu như vậy.
Chu Long Kiếm vui mừng ra mặt, quan sát Lý Thần Châu, nói đầy ẩn ý:
- Một cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, sao chúng ta không đặt cược đi nhỉ? Đặt vài trăm triệu cũng được, chỉ sợ chẳng nhà cái nào dám nhận.
Lý Thần Châu hơi sửng sốt, nói:
- Lão gia khẳng định Sở Thiên tất thắng?
Lý Thần Châu cũng động lòng. Nếu Soái quân thắng thật, anh ta không ngại đem cả nửa gia tài đặt trên bàn cược.
Chu Long Kiếm cười nham hiểm, gõ gõ ngón tay trên lan can, nói:
- Tôi đã nói với ngươi rồi, kẻ như Sở Thiên, trừ phi hắn chết, nếu sống hắn nhất định thắng. Tuy ai ai cũng biết rằng Liễu Xuyên Phong là một cao thủ đỉnh cao của Đông Doanh, nhưng Sở Thiên cũng không phải kẻ ăn không ngồi rồi. Nếu không chắc chắn, hắn sẽ không ứng chiến trận ngày mai.
Lý Thần Châu suy nghĩ một lát, gật gật đầu, quả đúng như vậy.
Chu Long Kiếm tiếp tục đề tài vừa rồi, cười nói:
- Tại kinh thành có nhà cái nào thật lớn không?
Lý Thần Châu dường như sớm đã biết Chu Long Kiếm sẽ hỏi câu đó, khẽ nói:
- Đúng là có nhà cái lớn thật ạ! Chính là Đường gia phía Nam. Thiếu chủ của họ là Đường Thiên Ngạo đã tuyên bố, bất kể cược bao nhiêu tiền họ cũng dám nhận, nhưng tỉ lệ đặt cược chỉ có một đền bảy thôi. Dù có thế lực tuyệt đối của Đường gia nâng đỡ, nhưng số người tới cược chỗ họ vẫn rất ít, dù sao tỉ lệ cược cũng ít hơn chỗ khác ba phần.
- Đường gia phía Nam? Chính là trưởng tôn của Đường lão gia phải không?
Chu Long Kiếm khẽ nhíu mày, cố gắng hồi tưởng lại:
- Chính là tên tiểu tử ngang ngược càn rỡ tại buổi tiệc sinh nhật con gái Hà Đại Đảm lần trước phải không?
Lý Thần Châu hơi kinh ngạc, không ngờ Chu Long Kiếm vẫn nhớ như in câu chuyện anh ta chỉ thuận miệng nói ra trước kia, vì thế gật gật đầu, nói:
- Thưa vâng, chính là cậu ta. Sau này, cậu ta đã bị Sở Thiên ra mặt dạy dỗ. Lần này, cậu ta mở nhà cái nhận cược có lẽ vì muốn được hả giận.
Sau đó, anh ta bèn khẽ thở dài:
- Lão gia, Đường Thiên Ngạo tuy ngang ngược càn rỡ, nhưng cũng không phải hạng chỉ biết ăn chơi trác táng. Công phu ám khí của cậu ta quả thực rất cao, lại âm hiểm tàn độc, sau này nhất định cũng sẽ là một kiêu hùng!
Chu Long Kiếm chỉ cười cười, xoay người hít mấy hơi thật sâu, sau đó mới nói:
- Thần Châu, cầm hai trăm triệu, tới chỗ nhận cược của Đường gia, cược Sở Thiên thắng. Đến lúc đó, để xem Đường gia có chịu đền một tỷ tư hay không.
Lý Thần Châu không hề ngạc nhiên, theo chân Chu Long Kiếm nhiều năm như vậy, trong lòng ông ấy nghĩ gì anh ta biết. Vì vậy, anh ta nói:
- Vâng, tôi sẽ sai “Tàn Đao” ra mặt làm chuyện này. Nếu chẳng may ta thắng thật mà Đường Thiên Ngạo lại không chịu đền tiền thì sao ạ?
Chu Long Kiếm chậm rãi bước xuống cầu thang, đến một cái ngoái đầu cũng chẳng buồn ngoái, nói:
- Thế thì hãy sai “Tàn Đao” xách đầu Đường Thiên Ngạo tới gặp tôi.
Lý Thần Châu hơi giật mình, không dám hỏi thêm nhiều nữa, thầm nghĩ phải tìm “Tàn Đao” gấp, không sẽ quá giờ đặt cược mất.
Một đĩa váng đậu xào thịt, hai quả trứng rán hấp dẫn, còn có cả ba cái màn thầu vừa mềm vừa xốp nữa.
Trong cái đêm khiến người ta phải ưu phiền lo lắng này, Sở Thiên cũng không có khẩu vị lắm, vì thế bữa tối rất đơn giản, nhưng cuối cùng hắn vẫn ăn sạch. Sau khi chấm chiếc màn thầu thứ ba vào nước sốt thịt và nuốt vào bụng, trên mặt hắn mới thoáng vẻ mãn nguyện.
Phàm Gian cung kính gõ nhẹ cửa. Năng lực xuất chúng và địa vị cao cũng không làm cậu ta đắc ý mà quên mình là ai, ngược lại càng khiến cậu ta thận trọng và tôn kính hơn. Cậu ta luôn biết mình phải làm gì.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, nhàn nhạt nói:
- Phàm Gian, vào đi! Muộn thế này rồi còn có chuyện gì sao?
Phàm Gian đi vào, đứng nghiêm bên cạnh Sở Thiên, vẻ mặt thoáng lo âu, đi thẳng vào trọng tâm vấn đề:
- Gần ngàn quân của hội Hắc Long dường như đều đã mất tăm. Địa bàn của hội Hắc Long đều đã bị đóng cửa, chỉ để lại vỏn vẹn mấy người trông coi.
Sở Thiên dừng chén trà bên miệng. Hắn đương nhiên hiểu điều đó có nghĩa là gì, ngẩng đầu hỏi:
- Phàm Gian, ý của cậu là…?
Phàm Gian biết Sở Thiên đang hỏi ý kiến của cậu ta về việc này, vội vàng đáp:
- Rất không bình thường! Tuy rằng ngày mai quyết chiến, nhưng Chu Triệu Sâm không có lý do gì để khiến cả ngàn đệ tử của gã biến mất. Trong này nhất định có âm mưu gì.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, Phàm Gian chắc chắn đã không dám nói hết những suy nghĩ của cậu ta, vì thế khích lệ nói:
- Nói toàn bộ suy nghĩ trong đầu ra đi!
Phàm Gian gật gật đầu, chần chờ một lát, sắp xếp câu chữ cho gọn, nói:
- Phải dùng mưu này, em cho là Chu Triệu Sâm đã chó cùng rứt giậu. Em e ngày mai khi hội Hắc Long bị thua, Chu Triệu Sâm sẽ ngượng quá hóa rồ, lệnh cho mấy ngàn quân của gã vây giết trên núi Phượng Hoàng. Dù sao, người chết rồi thì kết quả đánh cược cũng sẽ vô hiệu.
Sở Thiên đứng lên, đi nửa vòng căn phòng, rồi hỏi ngược lại:
- Ngay cả Tổng lý Hoa bọn họ cũng có mặt làm chứng. Lẽ nào Chu Triệu Sâm vì một chút địa bàn ở kinh thành mà phải cùng hung cực ác đến độ giết cả bọn họ? Như vậy có đáng không? Xem ra không đáng lắm!
Phàm Gian khẽ thở dài, bình tĩnh nói:
- Hai nước Ả Rập và Israrel có thể khai chiến mấy chục năm trời chỉ vì “Bức tường thánh”, cho tới ngày nay vẫn còn mâu thuẫn triền miên. Chu Triệu Sâm cũng khó lòng không vì Nghĩa trang mà đem cả tính mạng ra đánh cược. Chủ yếu là, việc Cửu thúc khai nhận; Hắc Long Tower bị trưng thu; lại còn cả những tài liệu chúng ta lấy được từ hội Hắc Long, ngần ấy thứ cũng đủ khiến cho nguyên khí hội Hắc Long đại tổn nguyên khí.
Sở Thiên gật gật đầu, giọng điệu cũng trở nên bình tĩnh, hắn đứng lên nói:
- Nếu diệt hết những người trên núi Phượng Hoàng, những phiền não của Chu Triệu Sâm đều sẽ được giải tỏa. Tuy đó là tội chu di, nhưng cũng là con đường dẫn gã tới phú quý.
Nói rồi, Sở Thiên bèn thở dài:
- Nếu Chu Triệu Sâm quả thật ấp ủ âm mưu đó, nhất định là vì gã đã nhìn thấy Tổng lý Hoa bọn họ có khuynh hướng nghiêng về phía Soái quân. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hội Hắc Long sớm hay muộn sẽ bị Soái quân nuốt chửng. Vì vậy, để hội Hắc Long không bị tuột dốc mà gã đã chơi ván bài này.
Phàm Gian thầm thán phục khả năng phân tích của Sở Thiên, còn sâu sa hơn cậu ta nghĩ vài bước, suy nghĩ một lát, anh ta nói:
- Thiếu soái, ngày mai có cần em dẫn quân đi tiếp ứng hay không? Để bảo vệ an toàn cho mọi người, khỏi bị Chu Triệu Sâm bọc thành sủi cảo.
Sở Thiên khoát tay, tự rót cho mình ly nước ấm, nói:
- Không cần! Nếu Chu Triệu Sâm quả đã chó cùng rứt giậu, cậu dẫn theo vài trăm huynh đệ cũng chẳng thể tiếp ứng nổi. Hội Hắc Long dễ dàng phái ra trên tám trăm người để cầm chân các ngươi. Sau đó, hơn hai nghìn tên khác vẫn có thể san bằng đỉnh Phưọng Hoàng.
Phàm Gian tuy cảm thấy Sở Thiên nói có lý, nhưng trong lòng vẫn lo lắng:
- Trong lòng Thiếu soái đã có đối sách phải không?
Sở Thiên không trực tiếp trả lời câu hỏi của cậu ta, mắt hấp háy cười, nói:
- Phàm Gian, ngày mai tiếp tục điều tra xem địa bàn của hội Hắc Long có người hay không. Nếu quả thật không có người, có nghĩa là Chu Triệu Sâm đã điều quân đến núi Phượng Hoàng thật. Đến lúc đó, cậu cho anh em tấn công tất cả mọi nơi, chiếm tất cả địa bàn của hội Hắc Long cho tôi.
Mắt Phàm Gian cũng sáng lên, đây quả là cơ hội chiếm đoạt địa bàn tốt nhất, cười nói:
- Thiếu soái, đúng là muốn giàu phải liều, không cần tốn nhiều sức mà có thể chiếm được địa bàn đã phải dùng máu của mấy ngàn người mới có được. Ngày mai, Phàm Gian nhất định sẽ an bài thỏa đáng.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, nhấp vài ngụm nước.
Phàm Gian đang vui, chợt nhớ tới việc đại sự còn chưa giải quyết, bất đắc dĩ nói:
- Thiếu soái, anh còn chưa khiến Phàm Gian yên tâm đâu. Ngày mai, ta phải đối phó với mấy ngàn quân hội Hắc Long như thế nào đây? Cho dù Phàm Gian cùng các anh em đánh chiếm hết kinh thành, nhưng để anh gặp bất trắc thì có ý nghĩa gì chứ? Địa bàn chiếm được của hội Hắc Long dẫu to dẫu nhiều cũng không thể so sánh với sự an toàn của Thiếu soái được.
Sở Thiên ngẩng đầu, chậm rãi nói:
- Phàm Gian, có kế sách càng hay sao?
- Thực ra, Thiếu soái có thể đem tình hình này nói với Tô lão gia.
Phàm Gian chần chờ một lát, mở miệng nói:
- Để Tô lão gia bọn họ có sự chuẩn bị trước, tiếp đó gây áp lực với hội Hắc Long, khiến chúng không dám khinh cử vọng động.
Sở Thiên lắc đầu, thản nhiên nói:
- Nếu làm như vậy, địa bàn của hội Hắc Long sẽ khó mà dành được. Quan trọng hơn là, chính tôi muốn mấy ngàn quân hội Hắc Long bao vây chúng ta, rồi khiến Chu Triệu Sâm hoàn toàn cùng đường bí lối.
Phàm Gian lộ vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức hiểu ra.
Sở Thiên uống cạn nước, đặt cốc lên bàn, tiến tới vỗ vỗ Vai Phàm Gian, nói:
- Giờ tôi phải bí mật đi gặp một người, sau khi trở lại sẽ có đáp án, cậu cứ chuẩn bị cho ngày mai đi đã.
Phàm Gian khẽ gật đầu. Cậu ta tin rằng Sở Thiên nhất định sẽ có biện pháp xử lý chuyện ngày mai. Về phần mình, làm tốt phận sự của mình chính là đã ủng hộ cho Sở Thiên rồi.
Gió đông hiu hắt, hoa mai rung rinh.
Hoa rung rồi hoa rụng
Hoa rụng, hoa lại nở
Gió thổi hoa đưa, hoa đưa hoa rụng, một ngày đôi bận, có số phận an bài.
Hà Ngạo Vi như con bướm vui đùa tung bay giữa biển hoa, thỉnh thoảng liếc sang người cha hiền từ.
Hà Đại Đảm đang đứng bên gốc mai, giơ tay ngắt bỏ những cành khô đã chết. Đối với những thứ đã mất giá trị, ông ta luôn vứt bỏ không nương tay. Nhưng khi đôi tay chạm vào bông hoa mai đã rụng hai cánh, ông vội vụt tay lại, không khỏi thở dài trong lòng.
Tuy rằng không trọn vẹn, nhưng nó vẫn còn đẹp. Hà Đại Đảm tự tìm cho mình một lý do để giữ lại bông hoa đó.
Tiếng bước chân vọng vào từ bên ngoài cửa tuy nhẹ nhưng vững chãi và mạnh mẽ.
Hà Đại Đảm ngẩng đầu, nhờ ánh đèn bên cạnh, nhận ra Sở Thiên đang chậm rãi bước tới. Nụ cười trên môi hắn vẫn điềm đạm thản nhiên như trước, đó là một bộ mặt không bao giờ chịu thua. Hà Đại Đảm bỗng vui vẻ hẳn lên. Lần nào gặp mặt, Sở Thiên cũng mang lại cho ông cảm giác vui sướng. Ông ta thậm chí còn ảo tưởng Sở Thiên là con mình, một chàng trai trẻ tài ba lại cầu tiến luôn khiến mọi người phải khen ngợi tự đáy lòng.
- Sở Thiên, sao anh lại tới đây?
Hà Ngạo Vi chạy ào tới, trên mặt chỉ có dịu dàng và vui sướng.
Hà Đại Đảm lần đầu nhận ra con gái ông đã lớn.
Sở Thiên nhìn thấy Hà Ngạo Vi, ánh mắt ngây dại. Hà Ngạo Vi của tối nay xinh đẹp như một bông hoa mai, kiên nghị, dịu dàng và tinh khiết, khiến cho người ta phải ngạc nhiên thán phục.
Tối nay cô để mặt mộc, mặc một bộ váy áo trắng, trên eo thắt một chiếc thắt lưng đỏ nổi bật làm tôn cặp chân thon dài đều đặn, đủ để hấp dẫn cặp mắt thèm thuồng của vô số gã đàn ông.
Tóc dài quá vai, cô ta dùng một chiếc cặp tóc cặp vén mái tóc bên trái, bên phải thì mặc cho nó buông xõa bồng bềnh như cành liễu tung bay trong gió.
Mái tóc tơ cũng giống như nụ cười của cô vậy, khiến người ta cởi mở tâm hồn. Điều chủ yếu là cô ấy khiến người ta thấy rất vui vẻ, thoải mái.
Sở Thiên rút lại ánh mắt ngây dại, thành thực khen:
- Hôm nay em rất đẹp!
Nếu là lúc trước, khi Hà Ngạo Vi nghe được những lời này từ Sở Thiên, cô ta hẳn đã nhào tới. Nhưng Hà Đại Đảm đứng ngay bên cạnh, cô ta đành cố giữ bình tĩnh, khẽ cười dịu dàng, nói:
- Cảm ơn Thiếu soái đã khen ngợi. Đây là lần đầu tiên anh đã khen thật lòng!
Hà Đại Đảm nhìn Sở Thiên và Hà Ngạo Vi đứng cạnh gốc mai, thấy bức tranh này vô cùng tươi đẹp, thầm nghĩ: Nếu Sở Thiên làm con rể nhà họ Hà thì tốt biết mấy, họ Hà sẽ vĩnh viễn không bao giờ bại lụy. Tiếc thay, hiện nay toàn bộ giới quan lại quyền quý kinh thành đều đã biết Sở Thiên sắp làm con rể nhà họ Tô rồi.
Sở Thiên và Hà Ngạo Vi hàn huyên xong, liền hướng Hà Đại Đảm đi tới.
Hà Đại Đảm đợi Sở Thiên đi đến trước mặt, mở miệng thăm hỏi trước:
- Thiếu soái, đêm nay sao còn có rảnh rỗi thế này? Mai là ngày trọng đại, quyết chiến định Càn Khôn. Địa vị của Soái quân tại kinh thành sẽ hoàn toàn được củng cố, sau này còn có ai có thể ngăn cản được Thiếu soái nữa?
- Soái quân dẫu lớn đến đâu cũng không thể lớn hơn Thiên triều. Sở Thiên dẫu ghê gớm đến đâu cũng không thể hơn được trung ương.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, bình thản đáp:
- Soái quân luôn là cây súng trong tay Đảng. Sở Thiên luôn là quân cờ được Đảng điều khiển.
Ánh mắt Hà Đại Đảm lộ vẻ tán thành, không khỏi vỗ vỗ vai Sở Thiên, nói:
- Giờ tôi mới hiểu vì sao các lão đầu Trung Nam Hải đều âm thầm giúp đỡ Soái quân. Ngoài trí tuệ hơn người, quan trọng hơn là Thiếu soái đã biết chọn lựa vị trí cho mình.
Sở Thiên không ngạc nhiên hay hoan hỉ, cũng không siểm nịnh hay phản đối, đáp:
- Cảm ơn chú Hà đã khen ngợi!
Hà Đại Đảm lại bẻ cành khô, mỉm cười nói:
- Sau ngày mai, Thiếu soái đã gần như là bá chủ xã hội đen phương Bắc rồi.
Sở Thiên thở dài, nhàn nhạt nói:
- Chú Hà, chú đang cười cháu phải không? Trận chiến ngày mai, nếu có kẻ không ngã xuống, thắng thua không thể được phân định. Huống hồ, cho dù Soái quân thắng, cũng chưa chắc đã được ăn quả chiến thắng.
Hà Đại Đảm cúi người, nhặt bông hoa mai rụng, thở dài nói:
- Nước chảy thành sông, gió thổi hoa rơi.
Sở Thiên gật gật đầu, nói thẳng ý đồ hắn đến đây:
- Vì vậy, Sở Thiên muốn mượn quân của chú Hà.
Hà Đại Đảm cười rất tự nhiên, nhưng bất chợt dừng lại.
Đôi mắt như mặt trời mùa hè chói lọi của ông ta bất ngờ phóng ra một tia sáng sắc bén như dao.
Gió thu hiu hắt, luồn lách trong đám hoa mai.
Núi Phượng Hoàng tương truyền là nơi có chim phượng sống, tọa lạc tại ngoại ô phía Bắc kinh thành. Ngọn núi cao nhất có độ cao tám trăm tám mươi mét so với mực nước biển, là nơi cao nhất của thủ đô. Vạn Lý Trường Thành chạy qua đỉnh núi này, tạo thành một cảnh quan độc đáo có hình thù như rồng bay phượng múa.
Nếu trèo tới được đỉnh cao nhất, phóng mắt nhìn ra xa sẽ thấy núi Bạch Dương, núi Công Kê đều nằm phục dưới chân, ví như “Con cháu đầy đàn, trùng trùng điệp điệp”. Nhìn phía Vạn Lý Trường Thành, sóng bạc lấp lánh đai ngọc tung bay, non xanh nước biếc như tranh họa đồ, hoa cỏ xanh rì trải dài trăm dặm, mây khói điểm tô trên nền xanh, tất cả đều nằm trong tầm mắt.
Tương truyền, vào đời Minh, có một vị tướng đóng quân tại nơi này, lúc kinh thành rơi vào tay giặc cũng không chịu đầu hàng. Sau này, vị ấy đại chiến với quân Thanh mà chết. Chiến trường cổ xưa nay đã đi vào lịch sử, nhưng tiếng đao thương đụng nhau chan chát, tiếng ngựa chồm ngựa hí dường như vẫn ám ảnh trong tâm chí người kinh thành.
Nhưng ngày hôm nay, chắc chắn không còn nhiều người nhớ lại.
Tuy rằng không ít quan lại quyền quý kinh thành biết tới trận quyết chiến hôm nay, nhưng vì có các bậc lãnh đạo cao là Tổng lý Hoa và Tô lão gia tới chứng kiến nên chẳng mấy ai dám tới núi Phượng Hoàng để góp vui, xem trận chiến đỉnh cao của hai đại bang phái xã hội đen kinh thành. Họ chỉ dám la cà các sòng bạc sang trọng đợi kết quả trận quyết chiến, đợi xem tiền của mình bị vứt qua cửa sổ hay đẻ ra một món lợi kếch sù.
Trong số đó, kẻ háo hức nhất là Đường Thiên Ngạo, thu được những ba trăm triệu. Về phía gã mà nói, ba trăm triệu này rơi vào túi chỉ vẻn vẹn trong 30 phút, trên đời này có ai kiếm tiền nhanh được bằng kẻ ăn chơi trác táng như gã không?
Đường Thiên ngạo đương nhiên không có hai tỷ mốt tiền vốn, vì gã chưa từng nghĩ Sở Thiên sẽ thắng.
Trên đỉnh núi Phượng Hoàng có một bãi đất trống. Giữa bãi đất ấy có một cây đại cổ thụ. Dưới gốc cây, lá rụng thành một thảm dày.
Sở Thiên bọn họ tới đầu tiên. Khi bước chân lên đỉnh núi, trên đỉnh núi còn chưa có ai. Sở Thiên khẽ phất tay, tất cả mọi người đều ngồi xuống ghế đá ngoài đình Lục Giác mà quên cả phủi lá rụng trên ghế.
Vị trí trong đình Lục Giác được dành cho Tô lão gia bọn họ.
Mảnh đất trống dưới cây cổ thụ sẽ là chiến trường huyết chiến giữa Thiên Dưỡng Sinh và Liễu Xuyên Phong.
Nhưng gió lạnh vẫn còn thổi rất mạnh, chúng thổi vút qua người đau như dao cắt. Người kinh thành đều không ai bảo ai lặng lẽ mặc thêm xiêm y.
Tô lão gia đứng trên Yến Khách Đường quan sát lá cây rụng đầy mặt đất, khẽ thở dài:
- Sắp có tuyết rồi!
Tô Xán ngẩng đầu nhìn cây hòe cổ thụ thưa thớt lá, dùng tay chắn hướng gió để xem gió mạnh đến đâu, gật gật đầu:
- Gió đã mang hơi lạnh thấu xương. Tuyết năm nay dường như đến sớm hơn mọi năm.
Tô lão gia nở nụ cười hiền hậu, đôi mắt sâu thăm thẳm, nói:
- Hy vọng tâm nguyện của ta cũng được hoàn thành sớm!
Tô Xán chần chừ một lát, cuối cùng cũng đành mở miệng hỏi:
- Cha, về cuộc chiến ngày mai, có phải trong lòng người đã có đáp án rồi không?
Tô lão gia không trả lời, đến bên gốc hòe, cúi xuống nhặt một chiếc lá cây, nói:
- Nhìn lá biết thu! Dưới ánh tà dương, trên miền hoang thảo, sư tử và hươu sao đang rượt đuổi. Sư tử thất bại thì chỉ mất một bữa ăn thôi. Hươu sao mà thất bại sẽ phải mất mạng. Con nói xem, kẻ nào mới phải dốc hết sức chạy cho nhanh?
Tô Xán không chút ngần ngại, thản nhiên nói:
- Hươu!
Rồi lập tức bừng tỉnh ngộ, gật đầu:
- Tô Xán hiểu rồi ạ!
Tô lão gia tay cầm chiếc lá, đôi mắt sáng tinh anh, quay đầu nói với Tô Xán:
- Sau trận chiến này, Chu Long Kiếm nhất định sẽ đạp trên đám hài cốt của hội Hắc Long mà lên ngôi, con sẽ lên thay vị trí hiện nay của ông ta. Vì thế, con phải nhanh chóng chuyển đổi trọng tâm công việc. Giờ đã là lúc cần chuẩn bị chu đáo, đừng đợi đến lúc kinh thành loạn lạc, đến lúc đó con sẽ không thể khống chế nổi nữa, như vậy sẽ bị người đời cười chê.
Tô Xán gật gật đầu, chậm rãi nói:
- Tô Xán đã bắt đầu chuẩn bị, nhưng con vẫn muốn thỉnh giáo cha, có phương pháp nào hữu hiệu hơn không?
Tô lão gia đạp trên đám lá khô, khiến chúng kêu lên sột soạt, rồi bình tĩnh nói ra sáu chữ:
- Thời loạn pháp càng phải nghiêm!
Tô Xán đanh mặt lại. Ông hoàn toàn hiểu ý nghĩa của sáu chữ đó. Điều đó có nghĩa là “Giết không tha!”
Gió lạnh thổi qua, cuốn tung đám lá khô trên mặt đất, cũng làm lá trên đầu họ rụng xuống.
Sống rực rỡ như hoa mùa hạ, chết thanh thản như lá mùa thu.
Tại biệt thự nhà họ Chu, đèn sáng như sao.
Chu Long Kiếm chắp tay sau lưng, lặng lẽ ngắm nhìn kinh thành. Mãi lâu sau, ông ta mới khẽ mỉm cười:
- Thần Châu, nghe nói bên ngoài đang cá cược rất rôm rả? Mua Sở Thiên thắng đã có bao nhiêu người rồi?
Lý Thần Châu khẽ cười, cung kính trả lời:
- Tất cả xã hội đen và dân thường đều không cho là Sở Thiên sẽ thắng, đều cho rằng Soái quân ngông cuồng, trận này Soái quân chắc chắn thua. Vì vậy, tỉ lệ cược hiện này đã là một ăn mười rồi.
- Hả? Một ăn mười?
Chu Long Kiếm cao hứng hỏi:
- Nghĩa là: Nếu tôi mua Sở Thiên thắng, tôi đặt một trăm triệu, nếu Sở Thiên thắng thật, nhà cái phải đền cho tôi một tỷ?
Lý Thần Châu gật gật đầu, cười nói:
- Lão gia có thể hiểu như vậy.
Chu Long Kiếm vui mừng ra mặt, quan sát Lý Thần Châu, nói đầy ẩn ý:
- Một cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, sao chúng ta không đặt cược đi nhỉ? Đặt vài trăm triệu cũng được, chỉ sợ chẳng nhà cái nào dám nhận.
Lý Thần Châu hơi sửng sốt, nói:
- Lão gia khẳng định Sở Thiên tất thắng?
Lý Thần Châu cũng động lòng. Nếu Soái quân thắng thật, anh ta không ngại đem cả nửa gia tài đặt trên bàn cược.
Chu Long Kiếm cười nham hiểm, gõ gõ ngón tay trên lan can, nói:
- Tôi đã nói với ngươi rồi, kẻ như Sở Thiên, trừ phi hắn chết, nếu sống hắn nhất định thắng. Tuy ai ai cũng biết rằng Liễu Xuyên Phong là một cao thủ đỉnh cao của Đông Doanh, nhưng Sở Thiên cũng không phải kẻ ăn không ngồi rồi. Nếu không chắc chắn, hắn sẽ không ứng chiến trận ngày mai.
Lý Thần Châu suy nghĩ một lát, gật gật đầu, quả đúng như vậy.
Chu Long Kiếm tiếp tục đề tài vừa rồi, cười nói:
- Tại kinh thành có nhà cái nào thật lớn không?
Lý Thần Châu dường như sớm đã biết Chu Long Kiếm sẽ hỏi câu đó, khẽ nói:
- Đúng là có nhà cái lớn thật ạ! Chính là Đường gia phía Nam. Thiếu chủ của họ là Đường Thiên Ngạo đã tuyên bố, bất kể cược bao nhiêu tiền họ cũng dám nhận, nhưng tỉ lệ đặt cược chỉ có một đền bảy thôi. Dù có thế lực tuyệt đối của Đường gia nâng đỡ, nhưng số người tới cược chỗ họ vẫn rất ít, dù sao tỉ lệ cược cũng ít hơn chỗ khác ba phần.
- Đường gia phía Nam? Chính là trưởng tôn của Đường lão gia phải không?
Chu Long Kiếm khẽ nhíu mày, cố gắng hồi tưởng lại:
- Chính là tên tiểu tử ngang ngược càn rỡ tại buổi tiệc sinh nhật con gái Hà Đại Đảm lần trước phải không?
Lý Thần Châu hơi kinh ngạc, không ngờ Chu Long Kiếm vẫn nhớ như in câu chuyện anh ta chỉ thuận miệng nói ra trước kia, vì thế gật gật đầu, nói:
- Thưa vâng, chính là cậu ta. Sau này, cậu ta đã bị Sở Thiên ra mặt dạy dỗ. Lần này, cậu ta mở nhà cái nhận cược có lẽ vì muốn được hả giận.
Sau đó, anh ta bèn khẽ thở dài:
- Lão gia, Đường Thiên Ngạo tuy ngang ngược càn rỡ, nhưng cũng không phải hạng chỉ biết ăn chơi trác táng. Công phu ám khí của cậu ta quả thực rất cao, lại âm hiểm tàn độc, sau này nhất định cũng sẽ là một kiêu hùng!
Chu Long Kiếm chỉ cười cười, xoay người hít mấy hơi thật sâu, sau đó mới nói:
- Thần Châu, cầm hai trăm triệu, tới chỗ nhận cược của Đường gia, cược Sở Thiên thắng. Đến lúc đó, để xem Đường gia có chịu đền một tỷ tư hay không.
Lý Thần Châu không hề ngạc nhiên, theo chân Chu Long Kiếm nhiều năm như vậy, trong lòng ông ấy nghĩ gì anh ta biết. Vì vậy, anh ta nói:
- Vâng, tôi sẽ sai “Tàn Đao” ra mặt làm chuyện này. Nếu chẳng may ta thắng thật mà Đường Thiên Ngạo lại không chịu đền tiền thì sao ạ?
Chu Long Kiếm chậm rãi bước xuống cầu thang, đến một cái ngoái đầu cũng chẳng buồn ngoái, nói:
- Thế thì hãy sai “Tàn Đao” xách đầu Đường Thiên Ngạo tới gặp tôi.
Lý Thần Châu hơi giật mình, không dám hỏi thêm nhiều nữa, thầm nghĩ phải tìm “Tàn Đao” gấp, không sẽ quá giờ đặt cược mất.
Một đĩa váng đậu xào thịt, hai quả trứng rán hấp dẫn, còn có cả ba cái màn thầu vừa mềm vừa xốp nữa.
Trong cái đêm khiến người ta phải ưu phiền lo lắng này, Sở Thiên cũng không có khẩu vị lắm, vì thế bữa tối rất đơn giản, nhưng cuối cùng hắn vẫn ăn sạch. Sau khi chấm chiếc màn thầu thứ ba vào nước sốt thịt và nuốt vào bụng, trên mặt hắn mới thoáng vẻ mãn nguyện.
Phàm Gian cung kính gõ nhẹ cửa. Năng lực xuất chúng và địa vị cao cũng không làm cậu ta đắc ý mà quên mình là ai, ngược lại càng khiến cậu ta thận trọng và tôn kính hơn. Cậu ta luôn biết mình phải làm gì.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, nhàn nhạt nói:
- Phàm Gian, vào đi! Muộn thế này rồi còn có chuyện gì sao?
Phàm Gian đi vào, đứng nghiêm bên cạnh Sở Thiên, vẻ mặt thoáng lo âu, đi thẳng vào trọng tâm vấn đề:
- Gần ngàn quân của hội Hắc Long dường như đều đã mất tăm. Địa bàn của hội Hắc Long đều đã bị đóng cửa, chỉ để lại vỏn vẹn mấy người trông coi.
Sở Thiên dừng chén trà bên miệng. Hắn đương nhiên hiểu điều đó có nghĩa là gì, ngẩng đầu hỏi:
- Phàm Gian, ý của cậu là…?
Phàm Gian biết Sở Thiên đang hỏi ý kiến của cậu ta về việc này, vội vàng đáp:
- Rất không bình thường! Tuy rằng ngày mai quyết chiến, nhưng Chu Triệu Sâm không có lý do gì để khiến cả ngàn đệ tử của gã biến mất. Trong này nhất định có âm mưu gì.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, Phàm Gian chắc chắn đã không dám nói hết những suy nghĩ của cậu ta, vì thế khích lệ nói:
- Nói toàn bộ suy nghĩ trong đầu ra đi!
Phàm Gian gật gật đầu, chần chờ một lát, sắp xếp câu chữ cho gọn, nói:
- Phải dùng mưu này, em cho là Chu Triệu Sâm đã chó cùng rứt giậu. Em e ngày mai khi hội Hắc Long bị thua, Chu Triệu Sâm sẽ ngượng quá hóa rồ, lệnh cho mấy ngàn quân của gã vây giết trên núi Phượng Hoàng. Dù sao, người chết rồi thì kết quả đánh cược cũng sẽ vô hiệu.
Sở Thiên đứng lên, đi nửa vòng căn phòng, rồi hỏi ngược lại:
- Ngay cả Tổng lý Hoa bọn họ cũng có mặt làm chứng. Lẽ nào Chu Triệu Sâm vì một chút địa bàn ở kinh thành mà phải cùng hung cực ác đến độ giết cả bọn họ? Như vậy có đáng không? Xem ra không đáng lắm!
Phàm Gian khẽ thở dài, bình tĩnh nói:
- Hai nước Ả Rập và Israrel có thể khai chiến mấy chục năm trời chỉ vì “Bức tường thánh”, cho tới ngày nay vẫn còn mâu thuẫn triền miên. Chu Triệu Sâm cũng khó lòng không vì Nghĩa trang mà đem cả tính mạng ra đánh cược. Chủ yếu là, việc Cửu thúc khai nhận; Hắc Long Tower bị trưng thu; lại còn cả những tài liệu chúng ta lấy được từ hội Hắc Long, ngần ấy thứ cũng đủ khiến cho nguyên khí hội Hắc Long đại tổn nguyên khí.
Sở Thiên gật gật đầu, giọng điệu cũng trở nên bình tĩnh, hắn đứng lên nói:
- Nếu diệt hết những người trên núi Phượng Hoàng, những phiền não của Chu Triệu Sâm đều sẽ được giải tỏa. Tuy đó là tội chu di, nhưng cũng là con đường dẫn gã tới phú quý.
Nói rồi, Sở Thiên bèn thở dài:
- Nếu Chu Triệu Sâm quả thật ấp ủ âm mưu đó, nhất định là vì gã đã nhìn thấy Tổng lý Hoa bọn họ có khuynh hướng nghiêng về phía Soái quân. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hội Hắc Long sớm hay muộn sẽ bị Soái quân nuốt chửng. Vì vậy, để hội Hắc Long không bị tuột dốc mà gã đã chơi ván bài này.
Phàm Gian thầm thán phục khả năng phân tích của Sở Thiên, còn sâu sa hơn cậu ta nghĩ vài bước, suy nghĩ một lát, anh ta nói:
- Thiếu soái, ngày mai có cần em dẫn quân đi tiếp ứng hay không? Để bảo vệ an toàn cho mọi người, khỏi bị Chu Triệu Sâm bọc thành sủi cảo.
Sở Thiên khoát tay, tự rót cho mình ly nước ấm, nói:
- Không cần! Nếu Chu Triệu Sâm quả đã chó cùng rứt giậu, cậu dẫn theo vài trăm huynh đệ cũng chẳng thể tiếp ứng nổi. Hội Hắc Long dễ dàng phái ra trên tám trăm người để cầm chân các ngươi. Sau đó, hơn hai nghìn tên khác vẫn có thể san bằng đỉnh Phưọng Hoàng.
Phàm Gian tuy cảm thấy Sở Thiên nói có lý, nhưng trong lòng vẫn lo lắng:
- Trong lòng Thiếu soái đã có đối sách phải không?
Sở Thiên không trực tiếp trả lời câu hỏi của cậu ta, mắt hấp háy cười, nói:
- Phàm Gian, ngày mai tiếp tục điều tra xem địa bàn của hội Hắc Long có người hay không. Nếu quả thật không có người, có nghĩa là Chu Triệu Sâm đã điều quân đến núi Phượng Hoàng thật. Đến lúc đó, cậu cho anh em tấn công tất cả mọi nơi, chiếm tất cả địa bàn của hội Hắc Long cho tôi.
Mắt Phàm Gian cũng sáng lên, đây quả là cơ hội chiếm đoạt địa bàn tốt nhất, cười nói:
- Thiếu soái, đúng là muốn giàu phải liều, không cần tốn nhiều sức mà có thể chiếm được địa bàn đã phải dùng máu của mấy ngàn người mới có được. Ngày mai, Phàm Gian nhất định sẽ an bài thỏa đáng.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, nhấp vài ngụm nước.
Phàm Gian đang vui, chợt nhớ tới việc đại sự còn chưa giải quyết, bất đắc dĩ nói:
- Thiếu soái, anh còn chưa khiến Phàm Gian yên tâm đâu. Ngày mai, ta phải đối phó với mấy ngàn quân hội Hắc Long như thế nào đây? Cho dù Phàm Gian cùng các anh em đánh chiếm hết kinh thành, nhưng để anh gặp bất trắc thì có ý nghĩa gì chứ? Địa bàn chiếm được của hội Hắc Long dẫu to dẫu nhiều cũng không thể so sánh với sự an toàn của Thiếu soái được.
Sở Thiên ngẩng đầu, chậm rãi nói:
- Phàm Gian, có kế sách càng hay sao?
- Thực ra, Thiếu soái có thể đem tình hình này nói với Tô lão gia.
Phàm Gian chần chờ một lát, mở miệng nói:
- Để Tô lão gia bọn họ có sự chuẩn bị trước, tiếp đó gây áp lực với hội Hắc Long, khiến chúng không dám khinh cử vọng động.
Sở Thiên lắc đầu, thản nhiên nói:
- Nếu làm như vậy, địa bàn của hội Hắc Long sẽ khó mà dành được. Quan trọng hơn là, chính tôi muốn mấy ngàn quân hội Hắc Long bao vây chúng ta, rồi khiến Chu Triệu Sâm hoàn toàn cùng đường bí lối.
Phàm Gian lộ vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức hiểu ra.
Sở Thiên uống cạn nước, đặt cốc lên bàn, tiến tới vỗ vỗ Vai Phàm Gian, nói:
- Giờ tôi phải bí mật đi gặp một người, sau khi trở lại sẽ có đáp án, cậu cứ chuẩn bị cho ngày mai đi đã.
Phàm Gian khẽ gật đầu. Cậu ta tin rằng Sở Thiên nhất định sẽ có biện pháp xử lý chuyện ngày mai. Về phần mình, làm tốt phận sự của mình chính là đã ủng hộ cho Sở Thiên rồi.
Gió đông hiu hắt, hoa mai rung rinh.
Hoa rung rồi hoa rụng
Hoa rụng, hoa lại nở
Gió thổi hoa đưa, hoa đưa hoa rụng, một ngày đôi bận, có số phận an bài.
Hà Ngạo Vi như con bướm vui đùa tung bay giữa biển hoa, thỉnh thoảng liếc sang người cha hiền từ.
Hà Đại Đảm đang đứng bên gốc mai, giơ tay ngắt bỏ những cành khô đã chết. Đối với những thứ đã mất giá trị, ông ta luôn vứt bỏ không nương tay. Nhưng khi đôi tay chạm vào bông hoa mai đã rụng hai cánh, ông vội vụt tay lại, không khỏi thở dài trong lòng.
Tuy rằng không trọn vẹn, nhưng nó vẫn còn đẹp. Hà Đại Đảm tự tìm cho mình một lý do để giữ lại bông hoa đó.
Tiếng bước chân vọng vào từ bên ngoài cửa tuy nhẹ nhưng vững chãi và mạnh mẽ.
Hà Đại Đảm ngẩng đầu, nhờ ánh đèn bên cạnh, nhận ra Sở Thiên đang chậm rãi bước tới. Nụ cười trên môi hắn vẫn điềm đạm thản nhiên như trước, đó là một bộ mặt không bao giờ chịu thua. Hà Đại Đảm bỗng vui vẻ hẳn lên. Lần nào gặp mặt, Sở Thiên cũng mang lại cho ông cảm giác vui sướng. Ông ta thậm chí còn ảo tưởng Sở Thiên là con mình, một chàng trai trẻ tài ba lại cầu tiến luôn khiến mọi người phải khen ngợi tự đáy lòng.
- Sở Thiên, sao anh lại tới đây?
Hà Ngạo Vi chạy ào tới, trên mặt chỉ có dịu dàng và vui sướng.
Hà Đại Đảm lần đầu nhận ra con gái ông đã lớn.
Sở Thiên nhìn thấy Hà Ngạo Vi, ánh mắt ngây dại. Hà Ngạo Vi của tối nay xinh đẹp như một bông hoa mai, kiên nghị, dịu dàng và tinh khiết, khiến cho người ta phải ngạc nhiên thán phục.
Tối nay cô để mặt mộc, mặc một bộ váy áo trắng, trên eo thắt một chiếc thắt lưng đỏ nổi bật làm tôn cặp chân thon dài đều đặn, đủ để hấp dẫn cặp mắt thèm thuồng của vô số gã đàn ông.
Tóc dài quá vai, cô ta dùng một chiếc cặp tóc cặp vén mái tóc bên trái, bên phải thì mặc cho nó buông xõa bồng bềnh như cành liễu tung bay trong gió.
Mái tóc tơ cũng giống như nụ cười của cô vậy, khiến người ta cởi mở tâm hồn. Điều chủ yếu là cô ấy khiến người ta thấy rất vui vẻ, thoải mái.
Sở Thiên rút lại ánh mắt ngây dại, thành thực khen:
- Hôm nay em rất đẹp!
Nếu là lúc trước, khi Hà Ngạo Vi nghe được những lời này từ Sở Thiên, cô ta hẳn đã nhào tới. Nhưng Hà Đại Đảm đứng ngay bên cạnh, cô ta đành cố giữ bình tĩnh, khẽ cười dịu dàng, nói:
- Cảm ơn Thiếu soái đã khen ngợi. Đây là lần đầu tiên anh đã khen thật lòng!
Hà Đại Đảm nhìn Sở Thiên và Hà Ngạo Vi đứng cạnh gốc mai, thấy bức tranh này vô cùng tươi đẹp, thầm nghĩ: Nếu Sở Thiên làm con rể nhà họ Hà thì tốt biết mấy, họ Hà sẽ vĩnh viễn không bao giờ bại lụy. Tiếc thay, hiện nay toàn bộ giới quan lại quyền quý kinh thành đều đã biết Sở Thiên sắp làm con rể nhà họ Tô rồi.
Sở Thiên và Hà Ngạo Vi hàn huyên xong, liền hướng Hà Đại Đảm đi tới.
Hà Đại Đảm đợi Sở Thiên đi đến trước mặt, mở miệng thăm hỏi trước:
- Thiếu soái, đêm nay sao còn có rảnh rỗi thế này? Mai là ngày trọng đại, quyết chiến định Càn Khôn. Địa vị của Soái quân tại kinh thành sẽ hoàn toàn được củng cố, sau này còn có ai có thể ngăn cản được Thiếu soái nữa?
- Soái quân dẫu lớn đến đâu cũng không thể lớn hơn Thiên triều. Sở Thiên dẫu ghê gớm đến đâu cũng không thể hơn được trung ương.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, bình thản đáp:
- Soái quân luôn là cây súng trong tay Đảng. Sở Thiên luôn là quân cờ được Đảng điều khiển.
Ánh mắt Hà Đại Đảm lộ vẻ tán thành, không khỏi vỗ vỗ vai Sở Thiên, nói:
- Giờ tôi mới hiểu vì sao các lão đầu Trung Nam Hải đều âm thầm giúp đỡ Soái quân. Ngoài trí tuệ hơn người, quan trọng hơn là Thiếu soái đã biết chọn lựa vị trí cho mình.
Sở Thiên không ngạc nhiên hay hoan hỉ, cũng không siểm nịnh hay phản đối, đáp:
- Cảm ơn chú Hà đã khen ngợi!
Hà Đại Đảm lại bẻ cành khô, mỉm cười nói:
- Sau ngày mai, Thiếu soái đã gần như là bá chủ xã hội đen phương Bắc rồi.
Sở Thiên thở dài, nhàn nhạt nói:
- Chú Hà, chú đang cười cháu phải không? Trận chiến ngày mai, nếu có kẻ không ngã xuống, thắng thua không thể được phân định. Huống hồ, cho dù Soái quân thắng, cũng chưa chắc đã được ăn quả chiến thắng.
Hà Đại Đảm cúi người, nhặt bông hoa mai rụng, thở dài nói:
- Nước chảy thành sông, gió thổi hoa rơi.
Sở Thiên gật gật đầu, nói thẳng ý đồ hắn đến đây:
- Vì vậy, Sở Thiên muốn mượn quân của chú Hà.
Hà Đại Đảm cười rất tự nhiên, nhưng bất chợt dừng lại.
Đôi mắt như mặt trời mùa hè chói lọi của ông ta bất ngờ phóng ra một tia sáng sắc bén như dao.
Gió thu hiu hắt, luồn lách trong đám hoa mai.
Núi Phượng Hoàng tương truyền là nơi có chim phượng sống, tọa lạc tại ngoại ô phía Bắc kinh thành. Ngọn núi cao nhất có độ cao tám trăm tám mươi mét so với mực nước biển, là nơi cao nhất của thủ đô. Vạn Lý Trường Thành chạy qua đỉnh núi này, tạo thành một cảnh quan độc đáo có hình thù như rồng bay phượng múa.
Nếu trèo tới được đỉnh cao nhất, phóng mắt nhìn ra xa sẽ thấy núi Bạch Dương, núi Công Kê đều nằm phục dưới chân, ví như “Con cháu đầy đàn, trùng trùng điệp điệp”. Nhìn phía Vạn Lý Trường Thành, sóng bạc lấp lánh đai ngọc tung bay, non xanh nước biếc như tranh họa đồ, hoa cỏ xanh rì trải dài trăm dặm, mây khói điểm tô trên nền xanh, tất cả đều nằm trong tầm mắt.
Tương truyền, vào đời Minh, có một vị tướng đóng quân tại nơi này, lúc kinh thành rơi vào tay giặc cũng không chịu đầu hàng. Sau này, vị ấy đại chiến với quân Thanh mà chết. Chiến trường cổ xưa nay đã đi vào lịch sử, nhưng tiếng đao thương đụng nhau chan chát, tiếng ngựa chồm ngựa hí dường như vẫn ám ảnh trong tâm chí người kinh thành.
Nhưng ngày hôm nay, chắc chắn không còn nhiều người nhớ lại.
Tuy rằng không ít quan lại quyền quý kinh thành biết tới trận quyết chiến hôm nay, nhưng vì có các bậc lãnh đạo cao là Tổng lý Hoa và Tô lão gia tới chứng kiến nên chẳng mấy ai dám tới núi Phượng Hoàng để góp vui, xem trận chiến đỉnh cao của hai đại bang phái xã hội đen kinh thành. Họ chỉ dám la cà các sòng bạc sang trọng đợi kết quả trận quyết chiến, đợi xem tiền của mình bị vứt qua cửa sổ hay đẻ ra một món lợi kếch sù.
Trong số đó, kẻ háo hức nhất là Đường Thiên Ngạo, thu được những ba trăm triệu. Về phía gã mà nói, ba trăm triệu này rơi vào túi chỉ vẻn vẹn trong 30 phút, trên đời này có ai kiếm tiền nhanh được bằng kẻ ăn chơi trác táng như gã không?
Đường Thiên ngạo đương nhiên không có hai tỷ mốt tiền vốn, vì gã chưa từng nghĩ Sở Thiên sẽ thắng.
Trên đỉnh núi Phượng Hoàng có một bãi đất trống. Giữa bãi đất ấy có một cây đại cổ thụ. Dưới gốc cây, lá rụng thành một thảm dày.
Sở Thiên bọn họ tới đầu tiên. Khi bước chân lên đỉnh núi, trên đỉnh núi còn chưa có ai. Sở Thiên khẽ phất tay, tất cả mọi người đều ngồi xuống ghế đá ngoài đình Lục Giác mà quên cả phủi lá rụng trên ghế.
Vị trí trong đình Lục Giác được dành cho Tô lão gia bọn họ.
Mảnh đất trống dưới cây cổ thụ sẽ là chiến trường huyết chiến giữa Thiên Dưỡng Sinh và Liễu Xuyên Phong.
/781
|