Sau khi Sở Thiên sai Phàm Gian đi sắp xếp việc sơn trang Bạch Vân, liền một mình nán lại ở thư phòng, tỉ mỉ thưởng thức sự tinh khiết, hương thơm của Đại Hồng Bào.
Buổi chiều uống trà đặc, cũng không làm cho tâm tình hoàn toàn thả lỏng được, vẫn phải suy nghĩ.
Mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống núi phía tây, Sở Thiên mới mang theo vị trà làm say lòng người đi ra, trên mặt là nụ cười tươi chưa từng biến sắc.
Dứt khoát, tự tin, hi vọng!
Các anh em Soái quân nhìn thấy vẻ mặt Sở Thiên, đều cảm thấy sự hùng mạnh từ đáy lòng mình, tin tưởng, đều sung mãn nhiệt huyết và dũng khí.
Sở Thiên vừa mới đi tới đại sảnh, chị Mỵ đã xách theo bao lớn bao nhỏ bước vào, chị em Tiêu gia cũng vui tươi hớn hở đi theo, hai tay cũng xách không ít đồ, thu hoạch khá là phong phú.
Sở Thiên hơi kinh ngạc, không ngừng được mà hỏi:
- Ba vị nữ trung hào kiệt? Các người lại đi quét sạch siêu thị ở thủ đô rồi hả?
Chị Mỵ lắc đầu, trên mặt đầy vẻ tươi cười, nhẹ nhàng nói:
- Mấy thứ này đều là người của chú Lâm của em mua!
Sở Thiên gật đầu, cái này có thể lý giải được, lập tức nhìn chị e Tiêu gia, hỏi:
- Còn các em?
Tiêu Tư Nhu ném mấy thức đồ vật lên ghế sô pha, cười đắc ý nói:
- Em cùng Niệm Nhu quả thật đi dạo phố, vừa vặn gặp chị Mỵ và chú Lâm ở siêu thị, chú Lâm thật là hào phóng, để cho chúng em chọn đồ thoải mái, chú đến tính tiền, chúng em không thể từ chối, đành phải chọn vài thứ.
Sở Thiên nhìn chị em Tiêu gia gần như cầm không nổi đồ nữa, cười khổ, đây cũng là tùy tiện chọn vài thứ ư? Hai chị e này cũng quá điên cuồng rồi? Phải biết rằng, tiền của Lâm Ngọc Thanh đến đều không dễ. Đầu năm nay, quan lại có nguyên tắc như Lâm Ngọc Thanh, lại có thể có bao nhiêu tiền?
Tuy nhiên có điểm khiến Sở Thiên thấy kỳ lạ, Lâm Ngọc Thanh vì sao bây giờ mỗi ngày lại đi dạo phố chơi vậy? Chẳng lẽ không cần phải đi làm sao?
Sở thiên vốn là muốn hỏi chị Mỵ, nhưng thấy bộ dạng hạnh phúc ngọt ngào của cô, lại quyết định dằn xuống không hỏi nữa, dù sao có anh em Soái quân theo dõi Lâm Ngọc Thanh, có gì bất thường thì mình sẽ là người biết đầu tiên.
Sở Thiên nhìn ba cô gái ríu rít, biết mình bây giờ không vào được vòng tròn của các cô, cũng không nói gì nữa, chuẩn bị đi ra hoa viên một chút, vừa mới đi đến cửa, chị Mỵ dường như nhớ ra cái gì đó, gọi:
- Em trai, thiếu chút nữa quên không nói với em, chú Lâm của em hỏi là tối nay em có rảnh không, thúc muốn dùng cơm với mình em thôi.
Cơm của Lâm Ngọc Thanh đương nhiên là cần phải ăn rồi, còn muốn dò xem ý kiến của ông ấy nữa. Dù sao chuyện đã xảy ra, trốn tránh cũng không phải là biện pháp tốt, mình nhất định phải nghĩ ra cách khai đạo ông ấy, cởi bỏ được tâm tư của ông ấ mình mới có thể hiểu được, nếu không, Lâm Ngọc Thanh xả ra chuyện gì, sao mình có thể nhìn mặt Lâm Ngọc Đình đây?
Sở thiên gật đầu một cái xoay người hỏi:
- Buổi tối có rảnh, ở đâu vậy.
Chị Mỵ hơi suy tư, sau đó thì mở miệng nói:
- Anh ấy nói, do em quyết định.
Sở Thiên suy nghĩ một lát, thản nhiên nói:
- Quán lẩu lão Thạch, tám giờ tối.
Chị Mỵ gật đầu, giống như cười khẽ, nói:
- Chị sẽ thông báo cho anh ấy.
Sở Thiên sau khi nói xong, liền chậm rãi đi ra ngoài cửa, suy nghĩ xem buổi tối nên nói cái gì.
Ở góc hoa viên, Khả Nhi chuyên tâm dạy bảo mọi người dùng súng, xung quanh ngồi xếp năm nam năm nữ, tập trung ngồi nghe Khả Nhi giảng giải, bọn họ đều là từ hơn một trăm chọn ra những người suất sắc, hai tháng sau, bọn họ sẽ đi về phương Nam đánh tiên phong, cho nên lúc này Phương Tình đặc biệt thiên vị các cô.
Sở Thiên trong lòng khẽ lay động, muốn xem xem tình hình huấn luyện của các cô, vì thế bước tới.
Sở Thiên vừa mới tới gần bọn bọ, mười tinh anh linh hoạt đứng lên, tất cả đều đồng thanh hô:
- Chào thiếu soái!
Khả Nhi nhìn thấy Sở Thiên, khóe môi nhếch lên cười, nói:
- Thiếu soái, sao lại có thời gian rảnh rỗi đến xem bọn em nghịch súng sao?
Sở Thiên sờ mũi, cười khổ nói:
- Anh muốn xem tài bắn súng của Khả Nhi đến tột cùng là tới xem trình độ nào?
Phương Tình bước lên trước mấy bước, cầm một khẩu súng lục đưa cho Sở Thiên, cười nói:
- Thiếu soái, không phải Phương Tình giúp đỡ Khả Nhi, mà là tài bắn súng của em ấy đã tới mức thần thông tôi luyện, nếu Thiếu soái không tin thì có thể tỷ thí với em ấy?
Sở Thiên cầm súng, lắc đầu thở dài nói:
- Anh không nghịch súng, cùng Khả Nhi tỷ thí, chẳng phải là tự tìm phiền nhiễu sao? Huống chi, anh đương nhiên tin tưởng Khả Nhi có tài bắn súng như thần rồi.
Phương Tình đương nhiên là không muốn buông tha cho Sở Thiên, quay đầu nói với các thành viên tổ Tinh Nguyệt:
- Có muốn Thiếu soái thể hiện kỹ năng không?
Mười thành viên tổ Tinh Nguyệt mặt lóe lên vẻ hưng phấn, tất cả đồng thanh trả lời:
- Muốn.
Sở Thiên hơi kinh ngạc, cô gái nhỏ Phương Tình, từ khi nào đã học được “Áp lực quần chúng” rồi?
Phương Tình quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, khẽ cười nhẹ nói:
- Thiếu soái, thuận theo ý mọi người thể hiện kỹ thuật đi, coi như cổ vũ bọn họ?
Khả Nhi cuối cùng không nói gì, má lúm đồng tiền bé bé cực kỳ đáng yêu, trên mặt cũng mang theo vẻ hưng phấn, cô cũng muốn nhìn bản thân mình bây giờ so sánh với Sở Thiên, xem xem có hay không sự tiến bộ.
Sở Thiên khẽ gật đầu, lời nói của Phương Tình cuối cùng cũng đã đả động được hắn, nếu có thể trước mặt những thành viên tổ Tinh Nguyệt, tạo hình tượng vô địch, sẽ có tác động tinh thần đối với bọn họ khi hoạt động ở phía Nam, làm cho bọn họ ở trong hoàn cảnh khốn khó gian nan đều ngoan cường sinh tồn chiến đấu.
Vì thế, Sở Thiên nhẹ nhàng nói một câu:
- Bắt đầu nào!
Xa xa dựng lên hai tấm bia ngắm, tuy rằng hết sức vũng chắc nhưng vẫn bị gió lạnh làm cho lay động.
Khả Nhi đứng ở bên trái, tay phải nắm lấy súng lục, Sở Thiên đứng ở bên phải, tay nắm lấy sáu viên đạn.
Đối với Sở Thiên mà nói, tay của hắn chính là máy phát xạ, không gò bó như súng ống.
Mười thành viên tổ Tinh Nguyệt kinh ngạc nhìn Sở thiên, bọn họ cảm thấy có chút không thể tin được.
Quy tắc trận đấu rất đơn giản, trong vòng ba mươi giây, người bắn trúng nhiều nhất sẽ thắng.
Phương Tình nhìn đồng hồ bấm giây, thản nhiên nói:
- Chuẩn bị!
Vẻ mặt Khả Nhi trong nháy mắt trở nên bình tĩnh, thong dong, nhanh nhẹn!
Sở Thiên nhìn thấy Khả Nhi, cô bé này bình thường dịu dàng ngọt ngào, nhưng khi tay ngọc nắm được đao thương, lại như là thay đổi hoàn toàn.
Sở Thiên nhìn bia ngắm ở xa, ánh mắt dần dần tỏa ra, toàn bộ bia ngắm đột nhiên như là bị phóng đại.
- Bắt đầu.
Phương Tình hô lên đồng thời bấm đồng hồ bấm giây.
Khả Nhi không ngừng nổ súng về phía bia ngắm, ánh mắt cũng không hề nháy.
“Pang, pang, pang” liên tục không ngừng.
Sở Thiên nổ súng cùng lúc với Khả Nhi, cũng dơ ra sáu viên đạn trong tay.
Nguyên là ba mươi giây nhưng cả hai gần như trong năm giây đã hoàn thành.
Có người rất nhanh đi lên áo bia ngắm, mừng rỡ như điên hô:
- Hai người bắn đều trúng hồng tâm.
Mấy thành viên ưu tú trợn mắt há hốc mồm, không phải bởi vì ngang tay, mà là cảm thấy Sở Thiên và Khả Nhi cũng quá cường hãn, thời tiết như thế này không ngờ bắn đều trúng hồng tâm, hơn nữa thời gian không vượt quá năm giây.
Sở Thiên từ đáy lòng khen:
- Khả Nhi, tài bắn súng của em quả nhiên xuất quỷ nhập thần! Thế gian này không biết có mấy người có thể địch với em.
Trên mặt Khả Nhi mang vẻ cô đơn, khẽ thở dài:
- May mắn là trên đời này chỉ có một mình Thiếu soái.
Phương Tình hiểu được ý của Khả Nhi, trận đấu này nhìn như ngang tay, nhưng mọi người trong lòng đều hiểu rõ, Sở Thiên chỉ dùng bắp thịt cầm đạn bắn ra, khó khăn lúc đầu , kết cục ngang tay, đã nói rõ Sở Thiên mới là người thắng cuộc.
Tám giờ tối, quán lẩu lão Thạch.
Cái bàn tròn nhỏ ở giữa có một cái lỗ, trên cái lỗ đặt một cái nồi uyên ương, trong nồi còn nóng hổi, nguyên liệu súp trong đáy nồi toả ra mùi thơm.
Sở Thiên đổ một đĩa thịt bò vào, thịt bò theo nước canh sôi trào ra nắp vung, tựa như tâm tình bây giờ.
Hồn bay phách lạc!
Trong lòng Sở Thiên hiểu rõ loại cảm giác này, đêm nay nhìn thấy Lâm Ngọc Thanh dường như chỉ là một cái xác, tuy rằng hai mắt vẫn sáng ngời như trước, nụ cười vẫn như cũ, rạng rỡ thân thiết, nhưng bên trong thâm thúy và nội hàm thì đã biến mât, chẳng lẽ nguyên tắc và tín ngưỡng tan vỡ khiến tâm hồn chết đi rồi sao?
Dưới đáy nồi, ngọn lửa đột nhiên nhảy lên, trong ngọn lửa lóe lên gương mặt hai người.
Sở Thiên dùng thìa mò lên hai viên thịt bò phát ra khí nóng, đặt vào bát Lâm Ngọc Thanh, phá tan sự im lặng:
- Chú Lâm, thịt bò này hoàn toàn dùng bộ đầu gân thịt mà chế biến thành, co giãn mười phần, vị thơm giòn, nhân lúc còn nóng hãy ăn đi!
Lâm Ngọc Thanh khẽ mỉm cười, dùng thìa múc viên thịt đưa vào miệng, dùng sức cắn miếng thịt, cẩn thận nhai nuốt, khen từ đáy lòng:
- Quả thật không tệ, không thể tưởng được cháu vẫn có thói quen ra vào những nơi như này, ta vẫn còn tưởng rằng, lấy địa vị của cháu bây giờ sẽ chỉ đến mấy khách sạn quán ăn cao cấp.
Sở Thiên cũng mò lên vài viên thịt bò, rồi cho khoai lang vào nồi, có chút ám chỉ mà cười nói:
- Chú Lâm giễu cợt rồi, Sở Thiên cũng không phải cành vàng lá ngọc, long thân quốc thể, làm sao ko quen với những nơi như này đây? Đối với cháu thì làm người cái chính là phải thoải mái, ngàn vạn lần không cần tự gây khó dễ cho mình, nếu muốn cháu thói quen ngồi ở biệt thự ăn vây cá, cháu thà tình nguyện ngồi xổm ở quán bình dân uống rượu ăn thịt.
Lâm Ngọc Thanh gật đầu, bình tĩnh nói:
- Cái này ta tin cháu, nếu cháu là người có thói quen, cũng sẽ không có thành quả ngày hôm nay!
- Nếu thói quen trói buộc mình, cháu sẽ đánh vỡi nó.
Sở Thiên đưa viên thịt bò chấm nước sốt vào miệng, dùng giọng nói chân thành tha thiết, thăm dò nói:
- Người, cả đời này cũng không thể sống quá mệt mỏi, có đôi khi, không chấp nhất chính là nguyên tắc vui vẻ nhất.
Ánh mắt Lâm Ngọc Thành lóe lên, tránh né Sở Thiên, nói sáng chuyện khác:
- Sở Thiên, Chu Triệu Sâm không giết không được sao?
Chu Triệu Sâm đã chết rồi, hiện tại mang vấn đề này ra nói không có ý nghĩa gì, nhưng Sở Thiên biết, câu trả lời của mình có tính quyết định với khúc mắc trong lòng của Lâm Ngọc Thanh, thậm chí cả đến sự sống chết của ông ấy.
Vì thế Sở Thiên trịnh trọng gật đầu, thành thực nói:
- Chu Triệu Sâm không thể không giết! Đúng như lời cháu đã nói, nếu gã không chết, sẽ có không ít quyền quý bị đưa vào tù, thậm chí bị đưa ra đoạn đầu đài, chú Lâm vì công bằng mà đối mặt với các thế lực lớn không hề dao động, Sở Thiên từ đáy lòng cảm thấy khâm phục, nhưng nhất định sẽ không thể thành công!
Lâm Ngọc Thanh lắc lắc chén rượu, không mở miệng, cũng không phẫn nộ, từ sau khi Lâm Ngọc Đình giết Chu Triệu Sâm, ông ta ít khi tức giận, thản nhiên nói:
- Có việc nên làm, có việc không nên làm?
Sở Thiên cúi đầu nhìn ngọn lửa ở đáy nồi, từ nội tâm khuyên bảo:
- Con đường công bằng này đã định trước là lấy xương người mà xây nên, nhất định quanh co dài lâu, nhất định có người hi sinh, nếu Lâm Ngọc Thanh trong lòng kiên trì quốc pháp, như vậy sẽ chỉ trở thành một trong ngàn vạn kẻ hy sinh thôi. Có lẽ, ở một tương lai có thể dự báo được, toàn bộ xã hội tiến lên một giai đoạn xã hội hóa đến pháp chế, sự cố chấp của chú, sự hy sinh của chú mới có ý nghĩa thiết thực, mà trước khi có được những ngày tháng đó, chỉ có thể vì người mặc niệm.
Lâm Ngọc Thanh nâng chén rượu uống hết một nửa, nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt cũng có vài phần bất đắc dĩ, nói:
- Sở Thiên, hiện tại ta đã hiểu rõ cháu vì sao trong thời gian ngắn có thể ngồi lên địa vị ngày hôm nay, ngoại trừ có thể nắm cơ hội, quan trọng hơn là cháu có thái độ xử sự vì con người, còn có cái nhìn triệt để vấn đề.
Sở Thiên không nói gì, nhẹ nhàng thổi viên thịt bò đang ở trên đầu đũa.
Lâm Ngọc Thanh lại nhấp chén rượu đặt bên miệng, khẽ thở dài, lắc đầu nói:
- Nếu ta hiểu sớm một chút, có lẽ cũng sẽ không có cục diện ngày hôm nay, Chu Triệu Sâm chết đi, lòng ta cũng chết theo.
Sở Thiên cũng thở dài, nhẹ nhàng nói:
- Chú Lâm đều đã qua cả rồi, ngàn vạn lần đừng trở thành khúc mắc! Chú còn nợ chị Mỵ và Ngọc Đình nhiều lắm, ngàn vạn lần không thể làm việc gì ngu ngốc, nếu không làm sao để đối diện với bọn họ? Lẽ nào lại khiến bọn bọ thất vọng?
Trên mặt Lâm Ngọc Thanh hiện lên vẻ thương cảm, vẻ mặt dịu dàng, chậm rãi nói:
- Đúng vậy, ta thật sự nợ bọn họ nhiều lắm, sợ kiếp này cũng không thể báo đáp đủ được.
Sở Thiên trong lòng có chút hồi hộp, muốn mở miệng nói gì đó, Lâm Ngọc Thanh đã bổ sung vào một câu:
- Tối hôm qua ta đã gửi đơn xin từ chức rồi, tuy rằng vẫn chưa phê duyệt, nhưng ta đã quyết định rồi, rời khỏi quan trường là việc sớm hay muộn thôi.
Đũa của Sở Thiên buông ra, viên thịt bò rơi xuống bàn, còn nhanh chón trượt xuống đất, nhẹ nhàng bắn lên vài cái mới lăn ra góc, bất động.
Sở Thiên thật sự không ngờ Lâm Ngọc Thanh sẽ từ chức, bời vì hắn cảm thấy tính cách của Lâm Ngọc Thanh sẽ không chọn con đường trốn tránh, cho nên nghe Lâm Ngọc Thanh nói thì cảm thấy có chút kinh ngạc. Nhưng trong lòng Sở Thiên cũng rõ ràng, quyết định này khiến hắn đoán ra các loại kết cục, dường như là kết cục tốt nhất, dù sao người sống chính là loại tốt nhất.
Sở Thiên trong lòng trở nên thoải mái, cả người cũng cảm thấy vui vẻ trở lại, nâng chén rượu lên , nói:
- Chú Lâm, Sở Thiên không biết nói gì. Nhưng Sở Thiên hiểu, chú rời khỏi chính trường, Lâm nha đầu và chị Mỵ là người vui nhất!
Lâm Ngọc Thanh gật đầu, ông ta thừa nhận Sở Thiên nói có đạo lý, nhưng đáy lòng vẫn dâng lên nỗi khổ, nâng chén rượu đặt trên bàn, cụng thật mạnh với chén của Sở Thiên, nói:
- Có thể làm cho bọn họ vui vẻ, ta cũng rất vui lòng rồi.
Bữa cơm này nhanh chóng kết thúc, Sở Thiên từ đáy lòng trở nên lo lắng vài phần, nghĩ đến Lâm Ngọc Thanh không tự sát để tạ ơn quốc pháp cũng cảm giác đêm nay có thể ngủ ngon giấc, sẽ không để cho Lâm Ngọc Thanh cuối cùng trở thành con dao của đáy lòng, làm cho mình lo lắng đau đầu.
Gió cuối thu cuối cùng đều lạnh đến tận xương tủy.
Sở Thiên và Lâm Ngọc Thanh đứng ở cửa quán lẩu lão Thạch, đợi Phong Vô Tình lái xe tới.
Sở Thiên không che giấu chút nào thở dài, nhẹ nhàng nói:
- Đêm nay có thể ngủ ngon giấc được rồi.
Lâm Ngọc Thanh khẽ mỉm cười, giọng điệu bình thản nói:
- Cháu chẳng lẽ cho rằng ta sẽ đưa Ngọc Đình vào tù sao?
Sở Thiên cười cười không cho ý kiến, trong lòng thầm nghĩ: Kì thật, cháu càng sợ chú tự sát! Lâm nha đầu vào tù, cháu có thể đưa ra ngoài, nhưng chú tự sát, thì cháu không có cách nào làm cho chú cải tử hoàn sinh.
Chiếc Audi chống đạn từ từ lướt tới, Sở thiên quay đầu nhìn, dùng tay ra hiệu với Phong Vô Tình.
Bỗng nhiên, Lâm Ngọc Thanh phát hiện chiếc Toyota phía sau Sở Thiên mở cửa sổ ra, nhanh chóng vươn nòng súng cách âm ra, Lâm Ngọc Thanh sắc mặt biến đổi, hét lớn một tiếng :
- Sở Thiên cẩn thận!
Sau đó tung người nhào tới Sở thiên.
Lúc Lâm Ngọc Thanh vừa hô vừa nhào vào Sở Thiên, “Bụp bụp “ hai tiếng vang lên, hai viên đạn bay đúng vào lưng Lâm Ngọc Thanh, thân hình Lâm Ngọc Thanh run lên nhè nhẹ, nhưng vẫn che chở cho Sở Thiên, không cho Sở Thiên lộ ra.
Phong Vô Tình nhìn thấy có biến, giẫm vào chân ga phá thông sườn chắn Jetta, trực tiếp đuổi theo chiếc Toyota đang phóng đi, người ngồi trong xe Toyota, nhìn thấy liền bắn hai phát vào giữa ngực Sở thiên, ngược lại bị Lâm Ngọc Thanh ngăn cản, không khỏi tức giận, lại liên tục bắn thêm mấy phát nữa vào người Lâm Ngọc Thanh, lập tức thấy Phong Vô Tình lái xe xông tới, vội đạp chân ga chạy.
Phong Vô Tình nhanh chóng đến bên người Sở Thiên, sợ bốn phía còn có mai phục , cũng không dám đuổi bắt chiếc Toyota, mà cầm điện thoại miêu tả chiếc Toyota có rèm che cho Phàm Gian, để cho cậu phái người truy kích kẻ ác, còn mình thì bảo vệ Sở Thiên.
Kỳ thực, lúc Lâm Ngọc Thanh hô lên nguy hiểm, Sở Thiên đã có phản ứng, chính là lúc muốn né tránh, Lâm Ngọc Thanh đã che lên người hắn, muốn đẩy ông ấy ra, lại phát hiện bị ông ôm thật chặt,sau đó chợt nghe tiếng súng liên tiếp vang lên.
Thời khác đó, trong lòng Sở Thiên lạnh đến cực điểm.
Lúc Phong Vô Tình nâng Lâm Ngọc Thanh dậy, khóe miệng của ông đã chảy nhiều máu, quần áo trên người đã nhuộm màu máu, nhưng trên mặt không ngờ vẫn mỉm cười, mang theo nụ cười xán lạn đến vô cùng.
Sở Thiên để Lâm Ngọc Thanh vào trong xe, bảo Phong Vô Tình phóng nhanh tới bênh viện, sau đó cởi quần áo trên người mình, choàng vào người Lâm Ngọc Thanh, khiến cho ông sẽ không vì cảm giác chảy nhiều máu mà suy yếu, trong miệng gào lên:
- Chú Lâm, chú Lâm, chịu đựng, cố gắng chịu đựng.
Lâm Ngọc Thanh giữ chặt Sở Thiên, ánh mắt tuy ảm đạm nhưng trong suốt, lắc đầu nói:
- Sở Thiên, ta sợ không được rồi, ta rốt cuộc đã đạt được kết cục trong lòng muốn, mình bước trên con đường theo đuổi công bằng, ta biết ngay ta đã không còn đường quay về, không còn có thể bắt đầu lại được nữa, từ sau khi Chu Triệu Sâm chết, ta liền cảm thấy bất an, nguyên tắc trong nội tâm của ta và tín ngưỡng không ngừng làm ta đau đớn!
Lòng Sở Thiên đang rỉ máu, đúng là chú vẫn chưa chịu buông tay.
Sở Thiên cầm tay Lâm Ngọc Thanh , lắc đầu nói:
- Chú Lâm, đừng nói nữa, đừng nói nữa, có chuyện gì ngày mai rồi nói.
Lâm Ngọc Thanh khóe môi nhếch lên cười tươi, chậm rãi nói:
- Ta không có ngày mai rồi, ta đã nhìn thấy mẹ của Ngọc Đình đang đón ta, chúng ta nên đoàn tụ thôi.
Sở Thiên nước mắt chảy ra, bi thương nói:
- Chú sao có thể bỏ lại chị Mỵ và Ngọc Đình được? Vừa rồi không phải chú còn nói phải khiến bọn họ hạnh phúc cơ mà.
Lâm Ngọc Thanh khẽ ngẩng đầu, mặt mang vẻ thương cảm, nói:
- Không lừa cháu, ta quả thật muốn bỏ việc để làm cho bọn họ vui vẻ, để đền bù khoảng thời gian thiếu hụt trước kia. Cháu vốn là người thông minh, cháu nên biết, chết đi mới là kết cục của ta, mới có thể không làm thất vọng quốc pháp trong suy nghĩ của ta, mới có thể không làm thất vọng nguyên tắc công bằng trong ta. Nếu công bằng nhất định là xây nên bởi xương người, như vậy ta cũng bằng lòng.
- Không, không, còn sống là có giá trị so với chết rồi.
Sở Thiên cúi đầu gào thét:
- Chú Lâm, chịu đựng đi.
Lâm Ngọc Thanh cố gắng trợn tròn mắt, than xả giận, yếu ớt nói:
- Sở Thiên, chị Mỵ và Ngọc Đình phiền cháu phải chiếu cố giúp ta rồi, tương lai còn dài, hy vọng cháu có thể hứa với ta, đừng để cho bọn họ chịu uất ức, được không?
Sở Thiên không nói gì, không ngừng gật đầu, nước mắt rơi trên mặt Lâm Ngọc Thanh.
Lâm Ngọc Thanh nói xong câu nói cuối cùng, đầu hơi chếch đi, ánh mắt trở nên ảm đạm vô quang, chỉ có nụ cười trên mặt mới cho thấy ông đã được giải thoát.
Nước mắt Sở thiên chảy ra thống khổ, nắm chặt tay Lâm Ngọc Thanh, cảm giác tay ông ngày càng lạnh đi.
Gió đêm đã lạnh! Ngọn đèn nhợt nhạt!
Sở Thiên ngồi trên băng ghế dài ở bệnh viện, không động đậy chút nào, đến bây giờ hắn cũng không chấp nhận là Lâm Ngọc Thanh thật sự đã chết.
Phong Vô Tình nhẹ nhàng đi tới vài bước, đưa cho Sở Thiên một chai nước khoáng.
Sở Thiên nhận lấy chai nước khoáng, không nói gì, mở chai nước đổ lên đầu mình, cảm giác lạnh như băng đến xương tủy không chỉ làm cho hắn thấy bình tĩnh hơn mà ngược lại càng thêm phẫn nộ không chịu nổi, không thể tưởng được có kẻ dám xuống tay với mình ở thủ đô, còn giết Lâm Ngọc Thanh trước mặt mình.
Lúc này, Phàm Gian đang đi từ cửa vào, đến bên người Sở Thiên, rất dễ nhận ra Sở Thiên đang tức giận, thật cẩn thận nói:
- Thiếu soái, kẻ giết chính là hai kẻ ở phố Phục Hưng đã bị các anh em bắt được, nhưng bọn bọ sống chết không thừa nhận đã ám sát, chỉ nói là bọn họ nhặt được chiếc xe không có người bên trong.
Sở Thiên đột ngột đứng lên, nước khoáng theo trên người hắn rơi xuống mặt đất, hắn xoay người hướng ra cửa bệnh viện, Phong Vô Tình đi theo.
Đêm khuya, hoa viên Tiềm Long!
Bọn Phàm Gian tất cả đều đã xuống mật thất, mỗi người sắc mặt đều rất ngưng trọng, Sở Thiên lạnh lùng nhìn mặt hai gã biên cương giấu người, trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, đây đích thị là hai phần tử Đột Đột.
Sở Thiên cố gắng áp chế sự phẫn nộ, lạnh như băng hỏi :
- Chúng mày là ai? Rắn Đuôi Chuông ở đâu?
Hai phần tử Đột Đột sắc mặt biến đổi, nhưng vẫn làm bộ vô tội nói:
- Chúng tôi chỉ là nhặt đước chiếc xe, chúng ta không giết người.
Sở Thiên cười lạnh, với vẻ mặt phản ứng vừa rồi của chúng, chúng nhất định là phần tử Đột Đột, còn biết tung tích Rắn Đuôi Chuông, vì mạng sống, phải giả vờ như không biết trước mặt mình.
Sở Thiên chẳng muốn theo chân chúng một cách vô nghĩa, ngẩng đầu ra hiệu cho anh Thành, nói:
- Đem thủ đoạn tàn nhẫn nhất của anh ra đây, em muốn bọn chúng sống không bằng chết!
Anh Thành gật đầu, nhẹ nhàng phất tay, vài sanh em Soái quân lập tức đè hai tên phần tử Đột Đột.
Anh Thành lấy con dao nhọn sắc bén, nhắm ngay da đầu của tên phần tử Đột Đột, anh ta quyết định dùng khổ hình lột da của triều Minh.
Sở Thiên không có tâm trạng xem quá trình, nhưng hắn biết anh Thành tất nhiên sẽ hoàn thành nhiệm vụ, vì thế bước ra ngoài, vừa đi ra cửa phòng chợt nghe tiếng kêu cực kỳ thảm thiết vang lên, biểu hiện là người kêu đang vô cùng đau đớn.
Sở Thiên không để ý, đi ra bên ngoài gió lạnh lẳng lặng thổi, hắn đến hiện tại còn không biết nên mở miệng với chị Mỵ và Ngọc Đình thế nào, suy đi nghĩ lại, quyết định để Phương Tình đến truyền tin dữ của Lâm Ngọc Thanh khá thích hợp, dù sao thì cô cũng có tình cảm sâu sắc nhất với chị Mỵ.
Lúc này, Phương Tình rất nhanh liền chạy tới hoa viên Tiềm Long, sau khi biết tin Lâm Ngọc Thanh chết, vẻ mặt khiếp sợ, đau đớn chồng chéo:
- Lâm nha đầu làm sao bây giờ?
Sở Thiên thở dài, nhưng không lên tiếng, sau đó ngồi một mình trong đại sảnh, nhắm mắt dưỡng thần, hắn hiểu rõ trong lòng, đêm nay nhất định sẽ dài và gian nan, đêm nay sẽ còn phát sinh rất nhiều chuyện, còn có thể sẽ giết chết không ít người.
Phàm Gian vẻ mặt nghiêm túc đi tới, đứng bên cạnh Sở Thiên, chậm rã mở miệng:
- Phần tử Đột đột, khu Thanh Niên, phòng 808, 809.
Mắt Sở Thiên hơi hơi mở, bình tĩnh nói một chữ :
- Giết.
Buổi chiều uống trà đặc, cũng không làm cho tâm tình hoàn toàn thả lỏng được, vẫn phải suy nghĩ.
Mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống núi phía tây, Sở Thiên mới mang theo vị trà làm say lòng người đi ra, trên mặt là nụ cười tươi chưa từng biến sắc.
Dứt khoát, tự tin, hi vọng!
Các anh em Soái quân nhìn thấy vẻ mặt Sở Thiên, đều cảm thấy sự hùng mạnh từ đáy lòng mình, tin tưởng, đều sung mãn nhiệt huyết và dũng khí.
Sở Thiên vừa mới đi tới đại sảnh, chị Mỵ đã xách theo bao lớn bao nhỏ bước vào, chị em Tiêu gia cũng vui tươi hớn hở đi theo, hai tay cũng xách không ít đồ, thu hoạch khá là phong phú.
Sở Thiên hơi kinh ngạc, không ngừng được mà hỏi:
- Ba vị nữ trung hào kiệt? Các người lại đi quét sạch siêu thị ở thủ đô rồi hả?
Chị Mỵ lắc đầu, trên mặt đầy vẻ tươi cười, nhẹ nhàng nói:
- Mấy thứ này đều là người của chú Lâm của em mua!
Sở Thiên gật đầu, cái này có thể lý giải được, lập tức nhìn chị e Tiêu gia, hỏi:
- Còn các em?
Tiêu Tư Nhu ném mấy thức đồ vật lên ghế sô pha, cười đắc ý nói:
- Em cùng Niệm Nhu quả thật đi dạo phố, vừa vặn gặp chị Mỵ và chú Lâm ở siêu thị, chú Lâm thật là hào phóng, để cho chúng em chọn đồ thoải mái, chú đến tính tiền, chúng em không thể từ chối, đành phải chọn vài thứ.
Sở Thiên nhìn chị em Tiêu gia gần như cầm không nổi đồ nữa, cười khổ, đây cũng là tùy tiện chọn vài thứ ư? Hai chị e này cũng quá điên cuồng rồi? Phải biết rằng, tiền của Lâm Ngọc Thanh đến đều không dễ. Đầu năm nay, quan lại có nguyên tắc như Lâm Ngọc Thanh, lại có thể có bao nhiêu tiền?
Tuy nhiên có điểm khiến Sở Thiên thấy kỳ lạ, Lâm Ngọc Thanh vì sao bây giờ mỗi ngày lại đi dạo phố chơi vậy? Chẳng lẽ không cần phải đi làm sao?
Sở thiên vốn là muốn hỏi chị Mỵ, nhưng thấy bộ dạng hạnh phúc ngọt ngào của cô, lại quyết định dằn xuống không hỏi nữa, dù sao có anh em Soái quân theo dõi Lâm Ngọc Thanh, có gì bất thường thì mình sẽ là người biết đầu tiên.
Sở Thiên nhìn ba cô gái ríu rít, biết mình bây giờ không vào được vòng tròn của các cô, cũng không nói gì nữa, chuẩn bị đi ra hoa viên một chút, vừa mới đi đến cửa, chị Mỵ dường như nhớ ra cái gì đó, gọi:
- Em trai, thiếu chút nữa quên không nói với em, chú Lâm của em hỏi là tối nay em có rảnh không, thúc muốn dùng cơm với mình em thôi.
Cơm của Lâm Ngọc Thanh đương nhiên là cần phải ăn rồi, còn muốn dò xem ý kiến của ông ấy nữa. Dù sao chuyện đã xảy ra, trốn tránh cũng không phải là biện pháp tốt, mình nhất định phải nghĩ ra cách khai đạo ông ấy, cởi bỏ được tâm tư của ông ấ mình mới có thể hiểu được, nếu không, Lâm Ngọc Thanh xả ra chuyện gì, sao mình có thể nhìn mặt Lâm Ngọc Đình đây?
Sở thiên gật đầu một cái xoay người hỏi:
- Buổi tối có rảnh, ở đâu vậy.
Chị Mỵ hơi suy tư, sau đó thì mở miệng nói:
- Anh ấy nói, do em quyết định.
Sở Thiên suy nghĩ một lát, thản nhiên nói:
- Quán lẩu lão Thạch, tám giờ tối.
Chị Mỵ gật đầu, giống như cười khẽ, nói:
- Chị sẽ thông báo cho anh ấy.
Sở Thiên sau khi nói xong, liền chậm rãi đi ra ngoài cửa, suy nghĩ xem buổi tối nên nói cái gì.
Ở góc hoa viên, Khả Nhi chuyên tâm dạy bảo mọi người dùng súng, xung quanh ngồi xếp năm nam năm nữ, tập trung ngồi nghe Khả Nhi giảng giải, bọn họ đều là từ hơn một trăm chọn ra những người suất sắc, hai tháng sau, bọn họ sẽ đi về phương Nam đánh tiên phong, cho nên lúc này Phương Tình đặc biệt thiên vị các cô.
Sở Thiên trong lòng khẽ lay động, muốn xem xem tình hình huấn luyện của các cô, vì thế bước tới.
Sở Thiên vừa mới tới gần bọn bọ, mười tinh anh linh hoạt đứng lên, tất cả đều đồng thanh hô:
- Chào thiếu soái!
Khả Nhi nhìn thấy Sở Thiên, khóe môi nhếch lên cười, nói:
- Thiếu soái, sao lại có thời gian rảnh rỗi đến xem bọn em nghịch súng sao?
Sở Thiên sờ mũi, cười khổ nói:
- Anh muốn xem tài bắn súng của Khả Nhi đến tột cùng là tới xem trình độ nào?
Phương Tình bước lên trước mấy bước, cầm một khẩu súng lục đưa cho Sở Thiên, cười nói:
- Thiếu soái, không phải Phương Tình giúp đỡ Khả Nhi, mà là tài bắn súng của em ấy đã tới mức thần thông tôi luyện, nếu Thiếu soái không tin thì có thể tỷ thí với em ấy?
Sở Thiên cầm súng, lắc đầu thở dài nói:
- Anh không nghịch súng, cùng Khả Nhi tỷ thí, chẳng phải là tự tìm phiền nhiễu sao? Huống chi, anh đương nhiên tin tưởng Khả Nhi có tài bắn súng như thần rồi.
Phương Tình đương nhiên là không muốn buông tha cho Sở Thiên, quay đầu nói với các thành viên tổ Tinh Nguyệt:
- Có muốn Thiếu soái thể hiện kỹ năng không?
Mười thành viên tổ Tinh Nguyệt mặt lóe lên vẻ hưng phấn, tất cả đồng thanh trả lời:
- Muốn.
Sở Thiên hơi kinh ngạc, cô gái nhỏ Phương Tình, từ khi nào đã học được “Áp lực quần chúng” rồi?
Phương Tình quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, khẽ cười nhẹ nói:
- Thiếu soái, thuận theo ý mọi người thể hiện kỹ thuật đi, coi như cổ vũ bọn họ?
Khả Nhi cuối cùng không nói gì, má lúm đồng tiền bé bé cực kỳ đáng yêu, trên mặt cũng mang theo vẻ hưng phấn, cô cũng muốn nhìn bản thân mình bây giờ so sánh với Sở Thiên, xem xem có hay không sự tiến bộ.
Sở Thiên khẽ gật đầu, lời nói của Phương Tình cuối cùng cũng đã đả động được hắn, nếu có thể trước mặt những thành viên tổ Tinh Nguyệt, tạo hình tượng vô địch, sẽ có tác động tinh thần đối với bọn họ khi hoạt động ở phía Nam, làm cho bọn họ ở trong hoàn cảnh khốn khó gian nan đều ngoan cường sinh tồn chiến đấu.
Vì thế, Sở Thiên nhẹ nhàng nói một câu:
- Bắt đầu nào!
Xa xa dựng lên hai tấm bia ngắm, tuy rằng hết sức vũng chắc nhưng vẫn bị gió lạnh làm cho lay động.
Khả Nhi đứng ở bên trái, tay phải nắm lấy súng lục, Sở Thiên đứng ở bên phải, tay nắm lấy sáu viên đạn.
Đối với Sở Thiên mà nói, tay của hắn chính là máy phát xạ, không gò bó như súng ống.
Mười thành viên tổ Tinh Nguyệt kinh ngạc nhìn Sở thiên, bọn họ cảm thấy có chút không thể tin được.
Quy tắc trận đấu rất đơn giản, trong vòng ba mươi giây, người bắn trúng nhiều nhất sẽ thắng.
Phương Tình nhìn đồng hồ bấm giây, thản nhiên nói:
- Chuẩn bị!
Vẻ mặt Khả Nhi trong nháy mắt trở nên bình tĩnh, thong dong, nhanh nhẹn!
Sở Thiên nhìn thấy Khả Nhi, cô bé này bình thường dịu dàng ngọt ngào, nhưng khi tay ngọc nắm được đao thương, lại như là thay đổi hoàn toàn.
Sở Thiên nhìn bia ngắm ở xa, ánh mắt dần dần tỏa ra, toàn bộ bia ngắm đột nhiên như là bị phóng đại.
- Bắt đầu.
Phương Tình hô lên đồng thời bấm đồng hồ bấm giây.
Khả Nhi không ngừng nổ súng về phía bia ngắm, ánh mắt cũng không hề nháy.
“Pang, pang, pang” liên tục không ngừng.
Sở Thiên nổ súng cùng lúc với Khả Nhi, cũng dơ ra sáu viên đạn trong tay.
Nguyên là ba mươi giây nhưng cả hai gần như trong năm giây đã hoàn thành.
Có người rất nhanh đi lên áo bia ngắm, mừng rỡ như điên hô:
- Hai người bắn đều trúng hồng tâm.
Mấy thành viên ưu tú trợn mắt há hốc mồm, không phải bởi vì ngang tay, mà là cảm thấy Sở Thiên và Khả Nhi cũng quá cường hãn, thời tiết như thế này không ngờ bắn đều trúng hồng tâm, hơn nữa thời gian không vượt quá năm giây.
Sở Thiên từ đáy lòng khen:
- Khả Nhi, tài bắn súng của em quả nhiên xuất quỷ nhập thần! Thế gian này không biết có mấy người có thể địch với em.
Trên mặt Khả Nhi mang vẻ cô đơn, khẽ thở dài:
- May mắn là trên đời này chỉ có một mình Thiếu soái.
Phương Tình hiểu được ý của Khả Nhi, trận đấu này nhìn như ngang tay, nhưng mọi người trong lòng đều hiểu rõ, Sở Thiên chỉ dùng bắp thịt cầm đạn bắn ra, khó khăn lúc đầu , kết cục ngang tay, đã nói rõ Sở Thiên mới là người thắng cuộc.
Tám giờ tối, quán lẩu lão Thạch.
Cái bàn tròn nhỏ ở giữa có một cái lỗ, trên cái lỗ đặt một cái nồi uyên ương, trong nồi còn nóng hổi, nguyên liệu súp trong đáy nồi toả ra mùi thơm.
Sở Thiên đổ một đĩa thịt bò vào, thịt bò theo nước canh sôi trào ra nắp vung, tựa như tâm tình bây giờ.
Hồn bay phách lạc!
Trong lòng Sở Thiên hiểu rõ loại cảm giác này, đêm nay nhìn thấy Lâm Ngọc Thanh dường như chỉ là một cái xác, tuy rằng hai mắt vẫn sáng ngời như trước, nụ cười vẫn như cũ, rạng rỡ thân thiết, nhưng bên trong thâm thúy và nội hàm thì đã biến mât, chẳng lẽ nguyên tắc và tín ngưỡng tan vỡ khiến tâm hồn chết đi rồi sao?
Dưới đáy nồi, ngọn lửa đột nhiên nhảy lên, trong ngọn lửa lóe lên gương mặt hai người.
Sở Thiên dùng thìa mò lên hai viên thịt bò phát ra khí nóng, đặt vào bát Lâm Ngọc Thanh, phá tan sự im lặng:
- Chú Lâm, thịt bò này hoàn toàn dùng bộ đầu gân thịt mà chế biến thành, co giãn mười phần, vị thơm giòn, nhân lúc còn nóng hãy ăn đi!
Lâm Ngọc Thanh khẽ mỉm cười, dùng thìa múc viên thịt đưa vào miệng, dùng sức cắn miếng thịt, cẩn thận nhai nuốt, khen từ đáy lòng:
- Quả thật không tệ, không thể tưởng được cháu vẫn có thói quen ra vào những nơi như này, ta vẫn còn tưởng rằng, lấy địa vị của cháu bây giờ sẽ chỉ đến mấy khách sạn quán ăn cao cấp.
Sở Thiên cũng mò lên vài viên thịt bò, rồi cho khoai lang vào nồi, có chút ám chỉ mà cười nói:
- Chú Lâm giễu cợt rồi, Sở Thiên cũng không phải cành vàng lá ngọc, long thân quốc thể, làm sao ko quen với những nơi như này đây? Đối với cháu thì làm người cái chính là phải thoải mái, ngàn vạn lần không cần tự gây khó dễ cho mình, nếu muốn cháu thói quen ngồi ở biệt thự ăn vây cá, cháu thà tình nguyện ngồi xổm ở quán bình dân uống rượu ăn thịt.
Lâm Ngọc Thanh gật đầu, bình tĩnh nói:
- Cái này ta tin cháu, nếu cháu là người có thói quen, cũng sẽ không có thành quả ngày hôm nay!
- Nếu thói quen trói buộc mình, cháu sẽ đánh vỡi nó.
Sở Thiên đưa viên thịt bò chấm nước sốt vào miệng, dùng giọng nói chân thành tha thiết, thăm dò nói:
- Người, cả đời này cũng không thể sống quá mệt mỏi, có đôi khi, không chấp nhất chính là nguyên tắc vui vẻ nhất.
Ánh mắt Lâm Ngọc Thành lóe lên, tránh né Sở Thiên, nói sáng chuyện khác:
- Sở Thiên, Chu Triệu Sâm không giết không được sao?
Chu Triệu Sâm đã chết rồi, hiện tại mang vấn đề này ra nói không có ý nghĩa gì, nhưng Sở Thiên biết, câu trả lời của mình có tính quyết định với khúc mắc trong lòng của Lâm Ngọc Thanh, thậm chí cả đến sự sống chết của ông ấy.
Vì thế Sở Thiên trịnh trọng gật đầu, thành thực nói:
- Chu Triệu Sâm không thể không giết! Đúng như lời cháu đã nói, nếu gã không chết, sẽ có không ít quyền quý bị đưa vào tù, thậm chí bị đưa ra đoạn đầu đài, chú Lâm vì công bằng mà đối mặt với các thế lực lớn không hề dao động, Sở Thiên từ đáy lòng cảm thấy khâm phục, nhưng nhất định sẽ không thể thành công!
Lâm Ngọc Thanh lắc lắc chén rượu, không mở miệng, cũng không phẫn nộ, từ sau khi Lâm Ngọc Đình giết Chu Triệu Sâm, ông ta ít khi tức giận, thản nhiên nói:
- Có việc nên làm, có việc không nên làm?
Sở Thiên cúi đầu nhìn ngọn lửa ở đáy nồi, từ nội tâm khuyên bảo:
- Con đường công bằng này đã định trước là lấy xương người mà xây nên, nhất định quanh co dài lâu, nhất định có người hi sinh, nếu Lâm Ngọc Thanh trong lòng kiên trì quốc pháp, như vậy sẽ chỉ trở thành một trong ngàn vạn kẻ hy sinh thôi. Có lẽ, ở một tương lai có thể dự báo được, toàn bộ xã hội tiến lên một giai đoạn xã hội hóa đến pháp chế, sự cố chấp của chú, sự hy sinh của chú mới có ý nghĩa thiết thực, mà trước khi có được những ngày tháng đó, chỉ có thể vì người mặc niệm.
Lâm Ngọc Thanh nâng chén rượu uống hết một nửa, nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt cũng có vài phần bất đắc dĩ, nói:
- Sở Thiên, hiện tại ta đã hiểu rõ cháu vì sao trong thời gian ngắn có thể ngồi lên địa vị ngày hôm nay, ngoại trừ có thể nắm cơ hội, quan trọng hơn là cháu có thái độ xử sự vì con người, còn có cái nhìn triệt để vấn đề.
Sở Thiên không nói gì, nhẹ nhàng thổi viên thịt bò đang ở trên đầu đũa.
Lâm Ngọc Thanh lại nhấp chén rượu đặt bên miệng, khẽ thở dài, lắc đầu nói:
- Nếu ta hiểu sớm một chút, có lẽ cũng sẽ không có cục diện ngày hôm nay, Chu Triệu Sâm chết đi, lòng ta cũng chết theo.
Sở Thiên cũng thở dài, nhẹ nhàng nói:
- Chú Lâm đều đã qua cả rồi, ngàn vạn lần đừng trở thành khúc mắc! Chú còn nợ chị Mỵ và Ngọc Đình nhiều lắm, ngàn vạn lần không thể làm việc gì ngu ngốc, nếu không làm sao để đối diện với bọn họ? Lẽ nào lại khiến bọn bọ thất vọng?
Trên mặt Lâm Ngọc Thanh hiện lên vẻ thương cảm, vẻ mặt dịu dàng, chậm rãi nói:
- Đúng vậy, ta thật sự nợ bọn họ nhiều lắm, sợ kiếp này cũng không thể báo đáp đủ được.
Sở Thiên trong lòng có chút hồi hộp, muốn mở miệng nói gì đó, Lâm Ngọc Thanh đã bổ sung vào một câu:
- Tối hôm qua ta đã gửi đơn xin từ chức rồi, tuy rằng vẫn chưa phê duyệt, nhưng ta đã quyết định rồi, rời khỏi quan trường là việc sớm hay muộn thôi.
Đũa của Sở Thiên buông ra, viên thịt bò rơi xuống bàn, còn nhanh chón trượt xuống đất, nhẹ nhàng bắn lên vài cái mới lăn ra góc, bất động.
Sở Thiên thật sự không ngờ Lâm Ngọc Thanh sẽ từ chức, bời vì hắn cảm thấy tính cách của Lâm Ngọc Thanh sẽ không chọn con đường trốn tránh, cho nên nghe Lâm Ngọc Thanh nói thì cảm thấy có chút kinh ngạc. Nhưng trong lòng Sở Thiên cũng rõ ràng, quyết định này khiến hắn đoán ra các loại kết cục, dường như là kết cục tốt nhất, dù sao người sống chính là loại tốt nhất.
Sở Thiên trong lòng trở nên thoải mái, cả người cũng cảm thấy vui vẻ trở lại, nâng chén rượu lên , nói:
- Chú Lâm, Sở Thiên không biết nói gì. Nhưng Sở Thiên hiểu, chú rời khỏi chính trường, Lâm nha đầu và chị Mỵ là người vui nhất!
Lâm Ngọc Thanh gật đầu, ông ta thừa nhận Sở Thiên nói có đạo lý, nhưng đáy lòng vẫn dâng lên nỗi khổ, nâng chén rượu đặt trên bàn, cụng thật mạnh với chén của Sở Thiên, nói:
- Có thể làm cho bọn họ vui vẻ, ta cũng rất vui lòng rồi.
Bữa cơm này nhanh chóng kết thúc, Sở Thiên từ đáy lòng trở nên lo lắng vài phần, nghĩ đến Lâm Ngọc Thanh không tự sát để tạ ơn quốc pháp cũng cảm giác đêm nay có thể ngủ ngon giấc, sẽ không để cho Lâm Ngọc Thanh cuối cùng trở thành con dao của đáy lòng, làm cho mình lo lắng đau đầu.
Gió cuối thu cuối cùng đều lạnh đến tận xương tủy.
Sở Thiên và Lâm Ngọc Thanh đứng ở cửa quán lẩu lão Thạch, đợi Phong Vô Tình lái xe tới.
Sở Thiên không che giấu chút nào thở dài, nhẹ nhàng nói:
- Đêm nay có thể ngủ ngon giấc được rồi.
Lâm Ngọc Thanh khẽ mỉm cười, giọng điệu bình thản nói:
- Cháu chẳng lẽ cho rằng ta sẽ đưa Ngọc Đình vào tù sao?
Sở Thiên cười cười không cho ý kiến, trong lòng thầm nghĩ: Kì thật, cháu càng sợ chú tự sát! Lâm nha đầu vào tù, cháu có thể đưa ra ngoài, nhưng chú tự sát, thì cháu không có cách nào làm cho chú cải tử hoàn sinh.
Chiếc Audi chống đạn từ từ lướt tới, Sở thiên quay đầu nhìn, dùng tay ra hiệu với Phong Vô Tình.
Bỗng nhiên, Lâm Ngọc Thanh phát hiện chiếc Toyota phía sau Sở Thiên mở cửa sổ ra, nhanh chóng vươn nòng súng cách âm ra, Lâm Ngọc Thanh sắc mặt biến đổi, hét lớn một tiếng :
- Sở Thiên cẩn thận!
Sau đó tung người nhào tới Sở thiên.
Lúc Lâm Ngọc Thanh vừa hô vừa nhào vào Sở Thiên, “Bụp bụp “ hai tiếng vang lên, hai viên đạn bay đúng vào lưng Lâm Ngọc Thanh, thân hình Lâm Ngọc Thanh run lên nhè nhẹ, nhưng vẫn che chở cho Sở Thiên, không cho Sở Thiên lộ ra.
Phong Vô Tình nhìn thấy có biến, giẫm vào chân ga phá thông sườn chắn Jetta, trực tiếp đuổi theo chiếc Toyota đang phóng đi, người ngồi trong xe Toyota, nhìn thấy liền bắn hai phát vào giữa ngực Sở thiên, ngược lại bị Lâm Ngọc Thanh ngăn cản, không khỏi tức giận, lại liên tục bắn thêm mấy phát nữa vào người Lâm Ngọc Thanh, lập tức thấy Phong Vô Tình lái xe xông tới, vội đạp chân ga chạy.
Phong Vô Tình nhanh chóng đến bên người Sở Thiên, sợ bốn phía còn có mai phục , cũng không dám đuổi bắt chiếc Toyota, mà cầm điện thoại miêu tả chiếc Toyota có rèm che cho Phàm Gian, để cho cậu phái người truy kích kẻ ác, còn mình thì bảo vệ Sở Thiên.
Kỳ thực, lúc Lâm Ngọc Thanh hô lên nguy hiểm, Sở Thiên đã có phản ứng, chính là lúc muốn né tránh, Lâm Ngọc Thanh đã che lên người hắn, muốn đẩy ông ấy ra, lại phát hiện bị ông ôm thật chặt,sau đó chợt nghe tiếng súng liên tiếp vang lên.
Thời khác đó, trong lòng Sở Thiên lạnh đến cực điểm.
Lúc Phong Vô Tình nâng Lâm Ngọc Thanh dậy, khóe miệng của ông đã chảy nhiều máu, quần áo trên người đã nhuộm màu máu, nhưng trên mặt không ngờ vẫn mỉm cười, mang theo nụ cười xán lạn đến vô cùng.
Sở Thiên để Lâm Ngọc Thanh vào trong xe, bảo Phong Vô Tình phóng nhanh tới bênh viện, sau đó cởi quần áo trên người mình, choàng vào người Lâm Ngọc Thanh, khiến cho ông sẽ không vì cảm giác chảy nhiều máu mà suy yếu, trong miệng gào lên:
- Chú Lâm, chú Lâm, chịu đựng, cố gắng chịu đựng.
Lâm Ngọc Thanh giữ chặt Sở Thiên, ánh mắt tuy ảm đạm nhưng trong suốt, lắc đầu nói:
- Sở Thiên, ta sợ không được rồi, ta rốt cuộc đã đạt được kết cục trong lòng muốn, mình bước trên con đường theo đuổi công bằng, ta biết ngay ta đã không còn đường quay về, không còn có thể bắt đầu lại được nữa, từ sau khi Chu Triệu Sâm chết, ta liền cảm thấy bất an, nguyên tắc trong nội tâm của ta và tín ngưỡng không ngừng làm ta đau đớn!
Lòng Sở Thiên đang rỉ máu, đúng là chú vẫn chưa chịu buông tay.
Sở Thiên cầm tay Lâm Ngọc Thanh , lắc đầu nói:
- Chú Lâm, đừng nói nữa, đừng nói nữa, có chuyện gì ngày mai rồi nói.
Lâm Ngọc Thanh khóe môi nhếch lên cười tươi, chậm rãi nói:
- Ta không có ngày mai rồi, ta đã nhìn thấy mẹ của Ngọc Đình đang đón ta, chúng ta nên đoàn tụ thôi.
Sở Thiên nước mắt chảy ra, bi thương nói:
- Chú sao có thể bỏ lại chị Mỵ và Ngọc Đình được? Vừa rồi không phải chú còn nói phải khiến bọn họ hạnh phúc cơ mà.
Lâm Ngọc Thanh khẽ ngẩng đầu, mặt mang vẻ thương cảm, nói:
- Không lừa cháu, ta quả thật muốn bỏ việc để làm cho bọn họ vui vẻ, để đền bù khoảng thời gian thiếu hụt trước kia. Cháu vốn là người thông minh, cháu nên biết, chết đi mới là kết cục của ta, mới có thể không làm thất vọng quốc pháp trong suy nghĩ của ta, mới có thể không làm thất vọng nguyên tắc công bằng trong ta. Nếu công bằng nhất định là xây nên bởi xương người, như vậy ta cũng bằng lòng.
- Không, không, còn sống là có giá trị so với chết rồi.
Sở Thiên cúi đầu gào thét:
- Chú Lâm, chịu đựng đi.
Lâm Ngọc Thanh cố gắng trợn tròn mắt, than xả giận, yếu ớt nói:
- Sở Thiên, chị Mỵ và Ngọc Đình phiền cháu phải chiếu cố giúp ta rồi, tương lai còn dài, hy vọng cháu có thể hứa với ta, đừng để cho bọn họ chịu uất ức, được không?
Sở Thiên không nói gì, không ngừng gật đầu, nước mắt rơi trên mặt Lâm Ngọc Thanh.
Lâm Ngọc Thanh nói xong câu nói cuối cùng, đầu hơi chếch đi, ánh mắt trở nên ảm đạm vô quang, chỉ có nụ cười trên mặt mới cho thấy ông đã được giải thoát.
Nước mắt Sở thiên chảy ra thống khổ, nắm chặt tay Lâm Ngọc Thanh, cảm giác tay ông ngày càng lạnh đi.
Gió đêm đã lạnh! Ngọn đèn nhợt nhạt!
Sở Thiên ngồi trên băng ghế dài ở bệnh viện, không động đậy chút nào, đến bây giờ hắn cũng không chấp nhận là Lâm Ngọc Thanh thật sự đã chết.
Phong Vô Tình nhẹ nhàng đi tới vài bước, đưa cho Sở Thiên một chai nước khoáng.
Sở Thiên nhận lấy chai nước khoáng, không nói gì, mở chai nước đổ lên đầu mình, cảm giác lạnh như băng đến xương tủy không chỉ làm cho hắn thấy bình tĩnh hơn mà ngược lại càng thêm phẫn nộ không chịu nổi, không thể tưởng được có kẻ dám xuống tay với mình ở thủ đô, còn giết Lâm Ngọc Thanh trước mặt mình.
Lúc này, Phàm Gian đang đi từ cửa vào, đến bên người Sở Thiên, rất dễ nhận ra Sở Thiên đang tức giận, thật cẩn thận nói:
- Thiếu soái, kẻ giết chính là hai kẻ ở phố Phục Hưng đã bị các anh em bắt được, nhưng bọn bọ sống chết không thừa nhận đã ám sát, chỉ nói là bọn họ nhặt được chiếc xe không có người bên trong.
Sở Thiên đột ngột đứng lên, nước khoáng theo trên người hắn rơi xuống mặt đất, hắn xoay người hướng ra cửa bệnh viện, Phong Vô Tình đi theo.
Đêm khuya, hoa viên Tiềm Long!
Bọn Phàm Gian tất cả đều đã xuống mật thất, mỗi người sắc mặt đều rất ngưng trọng, Sở Thiên lạnh lùng nhìn mặt hai gã biên cương giấu người, trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, đây đích thị là hai phần tử Đột Đột.
Sở Thiên cố gắng áp chế sự phẫn nộ, lạnh như băng hỏi :
- Chúng mày là ai? Rắn Đuôi Chuông ở đâu?
Hai phần tử Đột Đột sắc mặt biến đổi, nhưng vẫn làm bộ vô tội nói:
- Chúng tôi chỉ là nhặt đước chiếc xe, chúng ta không giết người.
Sở Thiên cười lạnh, với vẻ mặt phản ứng vừa rồi của chúng, chúng nhất định là phần tử Đột Đột, còn biết tung tích Rắn Đuôi Chuông, vì mạng sống, phải giả vờ như không biết trước mặt mình.
Sở Thiên chẳng muốn theo chân chúng một cách vô nghĩa, ngẩng đầu ra hiệu cho anh Thành, nói:
- Đem thủ đoạn tàn nhẫn nhất của anh ra đây, em muốn bọn chúng sống không bằng chết!
Anh Thành gật đầu, nhẹ nhàng phất tay, vài sanh em Soái quân lập tức đè hai tên phần tử Đột Đột.
Anh Thành lấy con dao nhọn sắc bén, nhắm ngay da đầu của tên phần tử Đột Đột, anh ta quyết định dùng khổ hình lột da của triều Minh.
Sở Thiên không có tâm trạng xem quá trình, nhưng hắn biết anh Thành tất nhiên sẽ hoàn thành nhiệm vụ, vì thế bước ra ngoài, vừa đi ra cửa phòng chợt nghe tiếng kêu cực kỳ thảm thiết vang lên, biểu hiện là người kêu đang vô cùng đau đớn.
Sở Thiên không để ý, đi ra bên ngoài gió lạnh lẳng lặng thổi, hắn đến hiện tại còn không biết nên mở miệng với chị Mỵ và Ngọc Đình thế nào, suy đi nghĩ lại, quyết định để Phương Tình đến truyền tin dữ của Lâm Ngọc Thanh khá thích hợp, dù sao thì cô cũng có tình cảm sâu sắc nhất với chị Mỵ.
Lúc này, Phương Tình rất nhanh liền chạy tới hoa viên Tiềm Long, sau khi biết tin Lâm Ngọc Thanh chết, vẻ mặt khiếp sợ, đau đớn chồng chéo:
- Lâm nha đầu làm sao bây giờ?
Sở Thiên thở dài, nhưng không lên tiếng, sau đó ngồi một mình trong đại sảnh, nhắm mắt dưỡng thần, hắn hiểu rõ trong lòng, đêm nay nhất định sẽ dài và gian nan, đêm nay sẽ còn phát sinh rất nhiều chuyện, còn có thể sẽ giết chết không ít người.
Phàm Gian vẻ mặt nghiêm túc đi tới, đứng bên cạnh Sở Thiên, chậm rã mở miệng:
- Phần tử Đột đột, khu Thanh Niên, phòng 808, 809.
Mắt Sở Thiên hơi hơi mở, bình tĩnh nói một chữ :
- Giết.
/781
|