Mai Tử nhìn sắc trời, lại đưa tay ra cảm nhận sự ướt át của gió, ánh mắt lo lắng chậm rãi nói:
- Sở Thiên, chúng ta mau đi thôi, nếu bọn “Thiên Lang” không kịp tới truy giết chúng ta thì chúng ta cũng bị mưa ướt hết mất thôi!
Sở Thiên gật đầu nói với bọn Phong Vô Tình:
- Đem Hoàng Thiên Hùng theo, nếu gặp Thiên Lang cũng có thể lấy cậu ta làm con tin!
Phong Vô Tình không trả lời, trực tiếp dùng hành động vứt Hoàng Thiên Hùng lên ngựa rồi trói mạnh anh ta vào với ngựa.
Bỗng nhiên, tai Sở Thiên khẽ động, vội nằm sấp xuống đất thám thính, âm thanh tùa xa loáng thoáng truyền tới hơn nữa lại rất đông người.
Lẽ nào “Thiên Lang” tinh nhuệ đã đánh tới? Làm sao lại thần tốc như vậy chứ?
Sở Thiên không dám nghĩ nhiều, lên ngựa hô:
- Dùng tốc độ cao nhất lên đường! Nhanh lên!
Bảy con ngựa lao đi trong nháy mắt, tạo thành một đường thẳng tiến về phía Lang Sơn.
Sở Thiên đoán không sai, kị binh dưới ánh hoàng hôn chính là Thiên Lang tinh nhuệ, Thiên Lang vốn đang luyện tập cho thủ hạ ở ngoài doanh trại chăn thả mấy chục cây số, bỗng nhận được tin doanh trại chăn thả bị công kích liền vội vàng chỉ huy hơn ngàn kị binh đánh trở lại.
Trên thảo nguyên hoang vu lại có người dám tập kích mình không phải là người ngông cuồng thì cũng là người hám lợi mất khôn.
Bọn Sở Thiên thúc ngựa thật nhanh không chút chậm trễ, trong lòng đều rõ một khi bị hơn ngàn kị binh của “Thiên Lang” đuổi tới, tiến hành chém giết thì với thế của sáu người ắt sẽ chôn thân nơi thảo nguyên mênh mông, cộng thêm vài cô hồn dã quỷ nữa.
Tuy khoảng cách giữa kị binh “Thiên Lang” và bọn Sở Thiên còn rất xa, nhưng trên thảo nguyên mênh mông, một nhìn trăm dặm, dễ dàng phát hiện bọn Sở Thiên đang thúc ngựa chạy băng băng, “Thiên Lang” vung mạnh tay, tự mình dẫn theo năm trăm kị binh đuổi theo bọn Sở Thiên, còn lại năm trăm kị binh thì đi thăm dò ở doanh trại chăn thả.
Mấy chục phút sau, bon Sở Thiên đã từ từ tới gần lâu đài cổ Lang Sơn, mà năm trăm kị binh truy đuổi phía sau cũng càng ngày càng gần, Sở Thiên biết chạy thêm hơn chục phút nữa cũng sẽ bị bọn kị binh tinh nhuệ của “Thiên Lang” đuổi tới. Tuy bọn Phong Vô Tình vẫn cõn sót lại hơn trăm viên đạn nhưng cũng chỉ là vô bổ, lúc này chỉ có con đường là liều mạng mà thôi.
Sở Thiên dừng ngựa quay người lạnh lùng nhìn bọn kị binh của “Thiên Lang” đang đuổi theo ở phía xa, quát:
- Vô Tình, Vô Danh, hai người cùng em ở lại đây, tình thế tất phải ngăn sự công kích của kị binh Thiên Lang. Phi Dương và Khả Nhi nhanh chóng hộ tống Mai Tử rời khỏi đây, nhanh lên!
Phong Vô Tình và Nhiếp
Vô Danh quay ngựa đến đứng bên canh Sở Thiên rồi rút súng ra.
Bọn Khả Nhi lại gần như đồng thanh hô lên:
- Không!
Trong lòng họ biết rõ, cho dù tài giỏi thì muốn dựa vào hơn trăm viên đạn để ngăn năm trăm kị binh Thiên Lang, là một việc không có khả năng chút nào huống hồ năm trăm kị binh đi doanh trướng sẽ rất nhanh hợp lại đánh tới.
Đây không phải là trận chiến thập tử nhất sinh mà là chắc chắn chết.
Mai Tử nhìn truy binh phía sau, cũng biết rõ khó mà trốn thoát. Tuy ngựa của trại Cáp Nhĩ tinh tráng dưới thân mọi người nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa của bọn Sở Thiên không thể bằng vói nhóm truy binh kia, sớm muộn cũng bị cuốn vào hỗn chiến, cuốn vào hỗn chiến rồi thì chắc chắn sẽ chết không còn nghi ngờ gì nữa.
Bỗng Mai Tử ngẩng nhìn lâu đài cổ Lang Sơn, hét lên:
- Tất cả vào lâu đài cổ, vào lâu đài cổ!
Tuy vào lâu đài cổ Lang Sơn thì cũng là tự hãm tuyệt cảnh, vì ba mặt của lâu đài cổ Lang sơn là núi, chỉ cần bị kị binh Thiên Lang chặn lối ra thì có chạy đằng trời, nhưng vào lâu đài cổ Lang sơn chí ít cũng chống lại được chốc lát, mà giây phút này cũng không chắc là cơ hội sống.
Sở Thiên vừa rồi cũng không phải không nghĩ tới lâu đài cổ Lang Sơn, nhưng nhìn qua vài lần đoán đó là đường cùng không có ý nghĩa gì hết, trong tình huống không có trợ giúp thì tiến vào Lang Sơn đơn thuần chỉ là cho người ta bắt rùa trong hũ, thay vì bị người ta bao vây cho đói chẳng bằng cứ đấu một trận cho sướng.
Khi Sở Thiên còn đang do dự thì Mai Tử cưỡi ngựa chạy tới, tay phải vỗ mạnh vào vai Sở Thiên, nghiêm túc nói:
- Sở Thiên, hãy tin em, các anh vào Lang Sơn đánh chặn, giờ em sẽ đi gọi cứu binh.
Sở Thiên sững sờ, nhưng thấy vẻ chân thành của Mai Tử vẫn gật gật đầu.
Mai Tử thấy Sở Thiên đồng ý khẽ cắn môi, nét mặt biểu lộ vẻ kiên nghị, nói:
- Sở Thiên, các anh cố gắng chịu đựng, em nhất định quay lại!
Sau khi nói xong, Mai Tử cũng không đợi Sở Thiên đồng ý, phát hai roi liên tục, Lúc này mới lộ ra kỹ thuật cưỡi ngựa tinh xảo của cô, nằm sấp trên lưng điều khiển ngựa, tốc độ đột nhiên tăng mau, ngựa Cáp Nhĩ chạy càng lúc càng nhanh như muốn bay lên vậy, sau giây lát đã biến mất khỏi tầm mắt của bọn Sở Thiên.
Sở Thiên hơi kinh ngạc, thật không ngờ kỹ thuật cưỡi ngựa của Mai Tử lạ cao siêu như vậy, nếu không phải dẫn theo năm người bọn họ thì với tốc độ của Mai Tử cô sớm đã về tới trại Cáp Nhĩ rồi, mà không phải đi cùng thong dong nhàn rỗi với mình. Tuy Sở Thiên không có mấy hi vọng với việc Mai Tử đi gọi cứu viện, theo hắn thấy thì Mai Tử nhiều nhất là về trại Cáp Nhĩ tìm viện trợ, nhưng “Thiên Lang” là ông trùm nơi thảo nguyên hoang vu này có ai lại vì bọn người Sở Thiên mà đi đắc tội với người của thảo nguyên hoang vu chứ?
Nhưng, Mai Tử rời đi an toàn cũng làm cho Sở Thiên trong lòng an ủi chút ít, ân oán giang hồ không cần liên lụy tới cô ấy.
Bọn Sở Thiên cuối cùng đã tiến vào lâu đài cổ Lang Sơn trước khi bị kị binh Thiên Lang bao vây.
Lâu đài cổ Lang Sơn dựng ở trên núi, tựa như răng khảm vào gò đất, toàn lâu đài cổ có hai tầng giống như nơi của góc nhìn u linh vậy, hoàn toàn thờ ơ với nắng mưa lâu năm, không hề bận tâm tới việc lâu ngày không tu sửa.
Lâu đài cổ tuy có bị phá hủy nhưng phần lớn vẫn được bảo vệ nguyên vẹn. Của thành dày tới ba tấc, đủ để ngăn cản va chạm mạnh của đá lăn, bốn phía đều là đồng ruộng bát ngát, nhưng vì được xây dựng trên đỉnh núi cao thật có khí thế của người canh giữ.
Chủ yếu là cửa thành chỉ rộng có nửa mét, chỉ cho phép một người tiến vào.
Sở Thiên suy nghĩ chốc lát, để Khả Nhi và Dương phi dương canh cửa vào, ba khẩu súng và năm mươi viên đạn, còn mình dẫn Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Tình còn cả tên sống dở chết dở Hoàng Thiên Hùng nữa cùng lên tường thành lâu đài cổ.
Đứng trên tường thành, nhìn trời âm u dần còn cả kị binh Thiên Lang đang tiến dần tới, trong lòng Sở Thiên ngược lại lại trở lên ổn định hỏi:
- Vô Tình, các anh còn bao nhiêu đạn vậy?
Phong Vô Tình khẽ thở dài nói:
- Sáu mươi bảy viên!
Con số này cho thấy rõ, bọn Sở Thiên cho dù thế nào đi nữa, cho dù không phát nào trượt cũng chỉ có thể giết chết được một trăm mười bảy người.
Còn thừa lại số kị binh Thiên Lang chỉ sợ là phải dùng vũ khí lạnh mà giết rồi.
Bọn Sở Thiên đứng trên tường thành một lát, năm trăm kị binh đã toàn bộ lao tới hết tốc lực, tựa như mây di chuyển trên thảo nguyên vậy.
Nhờ ánh sáng nơi chân trời xa mà bọn Sở Thiên vẫn có thể nhận ra đặc trưng của kị binh Thiên Lang.
Hơn năm trăm kị binh cùng cưỡi một loại ngựa, toàn bộ đều dùng khăn đen kẹp đầu, người mặc trang phục võ sĩ hơi ngả đen, áo lộ cánh tay, lưng đeo cung tên lưng áo dắt dao, da màu đen hoẵng, dao dắt nghiếng, mặc áo khoắc đen. Khi cưỡi ngựa phi nhanh áo bào rộng như một đám mây tung bay phía sau. Đối lập với trang phục kẹp dây lưng, nhất cử nhất động đặc biệt hiện ra rõ ràng vẻ đẹp của từng đường nét, tự nhiên mà phóng khoáng.
Tên cầm đầu khoảng chừng ba mươi tuổi, đỉnh đầu trọc, trên đầu kẹp khăn trắng, tay phải nắm chặt quỷ đầu dao, không mặc áo khoác đen mà mặc áo giáp chế ngực, dáng người dũng mãnh, ánh mắt có thần lóng lánh, có khí khái không giận mà uy.
Sở Thiên không do dự mà khẳng định, người đó chính là “Thiên Lang” bá chủ của thảo nguyên hoang vu.
Thiên Lang thấy bọn Sở Thiên đứng trên thành lâu thì vẻ mặt cực khinh thường, cười ha hả ba tiếng, liền rút tiễn trong túi, giương cung, bắn tên, bắn ra liên tiếp ba tên Lang Nha, động tác liền mạch dứt khoát khiến người nhìn không chút cảm giác lạ nào.
Ba tên Lang Nha bay ra như ánh chớp linh hoạt sắc bén phóng tới phía Sở Thiên.
Sở Thiên không chuyển động, nụ cười trên mặt thản nhiên phóng khoáng, không hề sợ mũi tên Lang Nha đang bắn tới.
Ba mũi tên Lang Nha không hề đâm vào bọn Sở Thiên mà đều cắm vào tường thành che nửa người họ.
Phía chân trời đã tắt hẳn nắng, gió lạnh ập tới mang theo ẩm ướt tới.
Ba mũi Lang Nha cắm vào ba chỗ sâu ba tấc, cho thấy kỹ thuật bắn tên tinh xảo và kình khí mạnh mẽ của “Thiên Lang”.
Năm trăm kị binh Thiên Lang cùng hò reo, ai nấy tinh thần phấn chấn.
Trong lòng Thiên Lang có chút hoảng hốt, bọn Sở Thiên thấy tên Lang Nha của gã lại không tránh không né, định lực này thât đáng kinh ngạc.
Bỗng nhiên, Sở Thiên phát ra một trận cười kinh thiên, thảo nguyên vắng vể trong nháy mắt như lay động run rẩy, thanh thế khiến người ta sợ hãi.
Đùng đoàng!
Tiếng sấm kinh người như phụ họa cho Sở Thiên, nổ vang cả gần ngoài lâu đài Lang Sơn, động tới mức tai mọi người đều kêu ù ù, ánh chớp căt ngang màu trời mờ mịt, chiếu lên bình nguyên hoang dã sáng như ban ngày, hiện ra cỏ cây đang đưa điên cuồng.
Cảnh tượng đáng sợ.
Đợi sau khi tiếng sấm qua đi, Thiên Lang khẽ phất tay, mấy chục kị binh thắp đèn, chiếu rọi cho lâu đài cổ Lang Sơn như đang phát sáng.
Thiên Lang đã có thể nhìn rõ ánh mắt của bọn Sở Thiên, cũng nhìn thấy tên Hoàng Thiên Hùng bị bịt kín miệng trong lòng đoán được bọn Sở Thiên là người tập kích doanh trướng chăn thả. Tuy không biết bọn Sở Thiên làm thế nào giết chết hai trăm người nhưng món nợ này tính lên đầu bọn hắn cũng là đủ đâu!
Thiên Lang vân khí tới, trên mặt nở nụ cười, đột nhiên hét:
- Các ngườii là ai? Lại dám chém giết anh em của Thiên Lang tôi, còn dám bắt cóc anh em kết nghĩa của tôi, lẽ nào các người không sợ chết dưới quỷ đầu đao của Thiên Lang sao?
Sở Thiên bước lên trước hai bước, túm Hoàng Thiên Hùng chắn trước mặt mình, chợt quát lớn:
- Thiên Lang, tôi vốn không có ý đối địch với anh, nhưng anh em kết nghĩa của anh quyết đòi mạng chúng tôi, phải biết ở trước mặt tôi, thần cản thì giết thần, quỷ cản cũng giết quỷ, tuyệt đối không nương tay!
Năm trăm kị binh nghe lời nói ngông cuồng của Sở Thiên không kìm nổi liền ào ào mắng chửi, tình cảm cuộn trào mãnh liệt.
“Thiên Lang” đánh thế võ, cắt ngang dừng mắng chửi thuộc ha, hô:
- Quả nhiên tuổi trẻ anh hùng, xương cốt sắt thép, tôi thích nhất con người rắn rỏi. Nếu các người chấp nhận vứt bỏ vũ khí đầu hàng, đưa trả Hoàng Thiên Hùng, quỳ trước ngựa tôi nguyện vĩnh viễn trung thành thì Thiên Lang bảm đảm các ngươi sẽ có mỹ nữ của cải và quyền lực dùng không hết, so với việc người trẻ như vậy mà phải chết ở lâu đầi cũ nát này thì tốt hơn vạn lần!
Sở Thiên lập tức lộ ra Minh Hồng chiến đao, cười dài, cầm đao chỉ về phía Thiên Lang nói:
- Ít nói lời vô ích thôi, Sở Thiên sao lại là người chịu đầu hàng kẻ khác, có bản lĩnh thì cứ phóng ngựa lại đây, để tôi xem kị binh Thiên Lang có thật là danh bất hư truyền không, cũng để các người xem Minh Hồng chiến đao này có thể uống được bao nhiêu máu tươi.
Thiên Lang trên mặt vô cùng tức giận, với địa vị của gã mà lại bị Sở Thiên giáo huấn, nhấc quỷ đầu đao lên, giận dữ nói:
- Nhóc con ngu dốt, chết đến nơi rồi còn dám ngông cuồng, tốt nhất các ngươi đừng có bị bắt sống, nếu không ta sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết. Giết!
Quỷ đầu đao của Thiên Lang chỉ về phía lâu đài cổ Lang Sơn, đó là chỉ ý công kích.
Tiếng chân vang trời nổi lên, hơn trăm lị binh Thiên Lang đột nhiên lao ra, dùng vòng tròn trận thế như thủy triều đẩy mạnh áp sát, ai nấy giương cung cài tên chờ đợi, tiến lên một cách ngay ngắn trật tự, cho thấy họ đều là kị binh tinh nhuệ.
Không khí càng thêm căng thẳng.
Sở Thiên lấy ra năm chiếc phi tiêu, thản nhiên nói:
- Vô Tình, Vô Danh, hai ngươi giữ vững bắn xa, hung đồ trong vòng hai mươi mét trở lại để em chăm sóc!
Phong Vô Tình va Nhiếp Vô Danh khẽ gật đầu, hai tay đã nắm lấy súng lục.
Hơn trăm kị binh Thiên Lang đã tiến tới gần ba mươi mét rồi, cung tiễn trong tay sớm đã nhắm vào bọn Sở Thiên, nhưng khổ nỗi Hoàng Thiên Hùng trong tay Sở Thiên nên trước sau vẫn không dám bắn tên, sợ ngộ thương người anh em kết nghĩa của Thiên Lang.
Trên mặt Sở Thiên vẫn vẫn giữ nguyên nụ cười, bình tĩnh nói:
- Giết!
Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Tình từ chỗ nấp ló ra, hai súng liên tiếp vang lên, “bàng, bàng, bàng”, hai mươi tư phát súng chọc thủng màn đêm tĩnh lặng, thân hình gào thét tiến công của Thiên Lang kị binh uy phong phía trước lộn xộn lăn xuống ngựa, khiến người ngựa lên sau đều ào ào ngã, không còn cách nào duy trì trận hình và nhuệ khí xung phong, một đống hỗn loạn.
Thiên Lang thấy bọn Sở Thiên trong tay có súng, có chút giật mình, lui về phía sau vài mét, có mấy chục tên kị binh của mình chặn phía trước.
Thừa lúc quân giặc hoảng loạn, Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh nhanh chóng đổi đạn, lại trốn trong vật che chắn.
Thiên Lang tức giận nhìn thuộc hạ ngã xuống chết trên mặt đất, đã mặc kệ sự sống chết của Hoàng Thiên Hùng, giận dữ gào:
- Bắn tên!
Lại một lần nữa hơn bảy mươi kị binh Thiên Lang, nghe thấy mệnh lệnh của Thiên Lang, lúc đầu có chút ngỡ ngàng rồi lập tức không chút do dự mà thi hành, hơn bảy mươi mũi tên nghiêng nghiêng bay ra, liên tực phát ra “vu, vu, vu”, may mà thành lầu đủ dày đủ cao sau khi bọn Sở Thiên ngồi xổm xuống, mũi tên cái thì cắm tan hoang tường thành, cái thì từ đỉnh đầu bay qua.
Nhưng hơn bảy mươi kị binh Thiên Lang đã thừa lúc tên áp chế ùn ùn kéo đến. Vị trí của bọn chúng sau khi bị trống kị binh Thiên Lang đã từ phía sau nhanh chóng lấp vào, hơn nữa khom người kéo cung chỉ cần bọn Sở Thiên thò đầu ra liền bắn ngay không chút lưu tình.
Bọn Sở Thiên hiển nhiên cảm thấy sự áp sát của kị binh Thiên Lang, cũng biết rõ không ít mũi tên bên ngoài đang đợi bọn họ thò đầu ra, đều không khỏi cười khổ, sau giay lát suy nghĩ, Sở Thiên mở miệng nói:
- Vô Tình, Vô Danh em giúp hai người cản tên, hai người tiếp tục bắn hai mươi người nữa!
Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh chần chờ một chút, lo lắng Sở Thiên bảo hộ cho họ mà trúng tên, nhưng trước mắt cũng không có cách nào khác đành phải gật đầu.
Sỏ Thiên nắm chặt Minh Hồng chiến đao, gào to một tiếng, thừa dịp mọi người đang ngơ ngẩn kinh sợ liền bất thình lình đứng dậy, tay phải dồn đủ sức, quơ Minh Hồng chiến đao lên.
Mà kị binh Thiên Lang áp chế thấy Sở Thiên thò ra, liền ào ào bắn tên, hơn trăm mũi tên lần lượt vọt tới, như mưa phóng tới phía Sở Thiên, trong mắt Sở Thiên đã không còn mưa tên nữa, hắn giữ cho lòng tĩnh lặng dùng Minh Hồng chiến đao vẽ ra vòng tròn để ngăn trở mũi tên nhọn lại.
Tên nhọn bị Sở Thiên ngăn cản ào ào rơi xuống, Phong Vô tình và Nhiếp Vô Danh dường như đồng thời đứng dậy, hai súng tiếp tục bắn ra, bắn chết gần hai mươi tên kị binh Thiên Lang tiến lên trước bảy tám mét, cũng làm cho bọn kị binh phía sau ngã ngựa, thế tiến công có chút đình trệ. Mà bảy tám tên hung đồ đã xông tới dưới thành lầu nhao nhao xuống ngựa, đẩy mạnh vào của thành lâu đài cổ Lang Sơn.
Mở được cửa thành, mấy tên đó liều mạng chiu vào thông đạo đen thui hòng đem cho bọn Sở Thiên trong ngoài giáp công.
Ai biết, vừa mò vào giữa thông đạo liền hai tiếng “bàng, bàng” vang lên, hai tên hung đồ trước sau lại nhiều thêm một người chảy máu, chậm rãi ngã chết trên đất, còn bịt kín luôn đường vào của mấy tên hung đồ ở giữa.
Vừa lúc định nhấc hai xác làm bia đỡ tên thì một sợi dây thép ngay lập tức đánh tới, sắc bén đâm thủng cổ họng của chúng.
Một lát sau, thi thể đã chất đầy thông đạo, thông đạo tạm thời lại yên tĩnh trở lại.
Thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông.
Phía trước thành lầu đã có hơn năm mươi tên kị binh Thiên Lang ngã xuống, bọn Sở Thiên cũng gần dùng hết đạn, xung quanh đều là tên nhọn.
Thiên Lang vẫn luôn nhìn thuộc hạ anh dũng chiến đấu, không hề suy sét thương vong, gã chỉ quan tâm xem lúc nào bước lên được thành lầu.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô! Thành công của bất cứ Tướng quân nào cũng có được từ việc đạp lên thi thể của người khác.
Quỷ đầu đao trong tay Thiên Lang lần nữa được giơ lên, hét:
- Công kích thành lâu!
Hiệu lệnh vừa đưa ra, mấy chục kị binh Thiên Lang dưới sự che chắn của tên nhọn nhanh chóng xông tới chân tòa thành lầu, lấy dây thừng móc thêm móc sắt ở thắt lưng ra đều ném lên phía thành lầu, rồi theo đường cũ leo lên, thân hình cực nhanh, trong chốc lát đã lên tới giữa.
Bọn Sở Thiên đang núp ở dưới tường dày của thành lầu, bỗng nghe thấy tiếng hét của Thiên Lang rồi lại thấy móc sắt rơi trên đỉnh tường, biết bọn chúng không vào được bằng đường cổng chính đành phải đánh chính diện, cả ba đều biết trận chiến cứng rắn sắp bắt đầu rồi.
Sở Thiên dùng Minh Hồng chiến đao cạy mấy cái móc sắt ra, nghe rất rõ tiếng té lầu kêu thảm thiết, tuy không ngã chết nhưng cũng gãy chân bọn chúng, Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh cũng học theo Sở Thiên, cạy bở móc câu gần đó.
Nhưng không lâu vài tên hung thú đã trèo gần tới thành lầu, Sở Thiên tay mắt lanh lẹ lấy ra năm cây phi tiêu phi ra trong nháy mắt, phi chuẩn xác cắm vào người bọn chúng, vài tiếng kêu “A A” thảm thiết, mấy tên hung đồ ôm chỗ bị thương từ từ ngã xuống.
Sở Thiên biết kị binh Thiên Lang sẽ như thủy triều công kích thành lầu, vội gọi nhỏ:
- Vô Tình, Vô Danh khiến bộn hung đồ dưới thành quan tâm tới cái khác mà không dám bắn tên đi, hai người lợi dụng lúc này mà bắn hết đạn ra đi, nhất định phải ngắn sự công kích dưới thành lầu lại, hung đồ trèo lên thành lầu có em đối phó.
Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh gật đầu, hai tay cầm chặt hai súng, đạn của hai người cộng lại cũng không tới hai mươi phát, tuy quý báu nhưng sống chết trước mắt không quan tâm nhiều nữa rồi.
Thành lầu rất nhanh đã có bảy tám tên hung đồ, Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh cũng tung người dậy, tiếng súng vang lên lại không phải bắn hung đồ trên thành mà là muốn bắn vào mười mấy tên của tốp kị binh Thiên Lang của tốp thứ 2 muốn đánh vào. Phong Vô Tình còn cố ý bắn bị thương vài con hắc mã, khiến chúng chạy như điên khắp nơi, nhiễu loạn tiến công của kị binh Thiên Lang.
Mà bảy tám tên hung đồ trên thành nghe thất tiếng súng đều theo phản xạ nằm ép xuống, sau khi thấy mình không bị sao thì nhổm dậy, láy đao ra xông về phía bọn Sở Thiên.
Sở Thiên trong tay sớm đã nắm phi tiêu, liên tiếp phi ra sắc bén cắm vào bọn chúng, nhưng không hề giết chúng mà là đánh nát đầu gối của bọn chúng khiến chúng không còn khả năng chiến đấu nữa, rồi giữ lại cho gào thét ở cổng thành để áp chế những tiễn thủ dưới thành.
Thân tín của Thiên Lang nhìn lâu đài cổ Lang Sơn đánh mãi không đổ, thò đầu nói với Thiên Lang:
- Có cần tập trung đội súng không vậy?
Lần tập luyện này, Thiên Lang không mang theo đội súng lục ba trăm người, với Thiên Lang mà nói thì trên thảo nguyên hoang vu mình chính là bá vương, nếu lúc nào ra ngoài cũng phải dẫn theo đội súng chỉ làm hạ thấp uy tín của mình mà thôi, huống hồ hơn ngàn kị binh bên cạnh thì ai mà địch được gã chứ?
Thiên Lang khinh thường hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Đối phó với mấy tên nhãi nhép này còn cần đội súng lục thì cũng quá xem thường ta rồi! Thấy hỏa lực của chúng yếu rồi, đạn của bọn chúng cũng không còn nhiều, không chừng lần tiến công tiếp theo có thể đè sụp bọn chúng.
Tên thân tín của Thiên Lang gật gật đầu, cung kính trả lời:
- Đại ca nói rất đúng!
Bỗng từ phía tây tiếng chân trật tự vang lên, từ xa tới gần khí lực cực kì nhanh, nghe tiến chân, đoán rằng cưỡi tới phải hơn trăm người.
Sở Thiên cười khổ, lẽ nào năm trăm người đi doanh trướng chăn thả đã kịp tới tụ họp? Vậy thì thật sự chết rồi, không còn nghi ngờ gì nữa.
Sắc mặt Thiên Lang có chút biến đổi, gã nghe ra đó không phải là kị binh Thiên Lang của mình, cả thảo nguyên hoang vu có bốn thôn mười tám trại mà người có thiện mã tinh binh như vậy thì chỉ có một “Thiết y thập bát kỵ” không lâu trước thỏa hiệp với gã.
Sở Thiên núp sau tường, lặng lẽ nhặt mấy mũi tên đợi trận đánh cuối cùng của kị binh Thiên Lang.
- Sở Thiên, chúng ta mau đi thôi, nếu bọn “Thiên Lang” không kịp tới truy giết chúng ta thì chúng ta cũng bị mưa ướt hết mất thôi!
Sở Thiên gật đầu nói với bọn Phong Vô Tình:
- Đem Hoàng Thiên Hùng theo, nếu gặp Thiên Lang cũng có thể lấy cậu ta làm con tin!
Phong Vô Tình không trả lời, trực tiếp dùng hành động vứt Hoàng Thiên Hùng lên ngựa rồi trói mạnh anh ta vào với ngựa.
Bỗng nhiên, tai Sở Thiên khẽ động, vội nằm sấp xuống đất thám thính, âm thanh tùa xa loáng thoáng truyền tới hơn nữa lại rất đông người.
Lẽ nào “Thiên Lang” tinh nhuệ đã đánh tới? Làm sao lại thần tốc như vậy chứ?
Sở Thiên không dám nghĩ nhiều, lên ngựa hô:
- Dùng tốc độ cao nhất lên đường! Nhanh lên!
Bảy con ngựa lao đi trong nháy mắt, tạo thành một đường thẳng tiến về phía Lang Sơn.
Sở Thiên đoán không sai, kị binh dưới ánh hoàng hôn chính là Thiên Lang tinh nhuệ, Thiên Lang vốn đang luyện tập cho thủ hạ ở ngoài doanh trại chăn thả mấy chục cây số, bỗng nhận được tin doanh trại chăn thả bị công kích liền vội vàng chỉ huy hơn ngàn kị binh đánh trở lại.
Trên thảo nguyên hoang vu lại có người dám tập kích mình không phải là người ngông cuồng thì cũng là người hám lợi mất khôn.
Bọn Sở Thiên thúc ngựa thật nhanh không chút chậm trễ, trong lòng đều rõ một khi bị hơn ngàn kị binh của “Thiên Lang” đuổi tới, tiến hành chém giết thì với thế của sáu người ắt sẽ chôn thân nơi thảo nguyên mênh mông, cộng thêm vài cô hồn dã quỷ nữa.
Tuy khoảng cách giữa kị binh “Thiên Lang” và bọn Sở Thiên còn rất xa, nhưng trên thảo nguyên mênh mông, một nhìn trăm dặm, dễ dàng phát hiện bọn Sở Thiên đang thúc ngựa chạy băng băng, “Thiên Lang” vung mạnh tay, tự mình dẫn theo năm trăm kị binh đuổi theo bọn Sở Thiên, còn lại năm trăm kị binh thì đi thăm dò ở doanh trại chăn thả.
Mấy chục phút sau, bon Sở Thiên đã từ từ tới gần lâu đài cổ Lang Sơn, mà năm trăm kị binh truy đuổi phía sau cũng càng ngày càng gần, Sở Thiên biết chạy thêm hơn chục phút nữa cũng sẽ bị bọn kị binh tinh nhuệ của “Thiên Lang” đuổi tới. Tuy bọn Phong Vô Tình vẫn cõn sót lại hơn trăm viên đạn nhưng cũng chỉ là vô bổ, lúc này chỉ có con đường là liều mạng mà thôi.
Sở Thiên dừng ngựa quay người lạnh lùng nhìn bọn kị binh của “Thiên Lang” đang đuổi theo ở phía xa, quát:
- Vô Tình, Vô Danh, hai người cùng em ở lại đây, tình thế tất phải ngăn sự công kích của kị binh Thiên Lang. Phi Dương và Khả Nhi nhanh chóng hộ tống Mai Tử rời khỏi đây, nhanh lên!
Phong Vô Tình và Nhiếp
Vô Danh quay ngựa đến đứng bên canh Sở Thiên rồi rút súng ra.
Bọn Khả Nhi lại gần như đồng thanh hô lên:
- Không!
Trong lòng họ biết rõ, cho dù tài giỏi thì muốn dựa vào hơn trăm viên đạn để ngăn năm trăm kị binh Thiên Lang, là một việc không có khả năng chút nào huống hồ năm trăm kị binh đi doanh trướng sẽ rất nhanh hợp lại đánh tới.
Đây không phải là trận chiến thập tử nhất sinh mà là chắc chắn chết.
Mai Tử nhìn truy binh phía sau, cũng biết rõ khó mà trốn thoát. Tuy ngựa của trại Cáp Nhĩ tinh tráng dưới thân mọi người nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa của bọn Sở Thiên không thể bằng vói nhóm truy binh kia, sớm muộn cũng bị cuốn vào hỗn chiến, cuốn vào hỗn chiến rồi thì chắc chắn sẽ chết không còn nghi ngờ gì nữa.
Bỗng Mai Tử ngẩng nhìn lâu đài cổ Lang Sơn, hét lên:
- Tất cả vào lâu đài cổ, vào lâu đài cổ!
Tuy vào lâu đài cổ Lang Sơn thì cũng là tự hãm tuyệt cảnh, vì ba mặt của lâu đài cổ Lang sơn là núi, chỉ cần bị kị binh Thiên Lang chặn lối ra thì có chạy đằng trời, nhưng vào lâu đài cổ Lang sơn chí ít cũng chống lại được chốc lát, mà giây phút này cũng không chắc là cơ hội sống.
Sở Thiên vừa rồi cũng không phải không nghĩ tới lâu đài cổ Lang Sơn, nhưng nhìn qua vài lần đoán đó là đường cùng không có ý nghĩa gì hết, trong tình huống không có trợ giúp thì tiến vào Lang Sơn đơn thuần chỉ là cho người ta bắt rùa trong hũ, thay vì bị người ta bao vây cho đói chẳng bằng cứ đấu một trận cho sướng.
Khi Sở Thiên còn đang do dự thì Mai Tử cưỡi ngựa chạy tới, tay phải vỗ mạnh vào vai Sở Thiên, nghiêm túc nói:
- Sở Thiên, hãy tin em, các anh vào Lang Sơn đánh chặn, giờ em sẽ đi gọi cứu binh.
Sở Thiên sững sờ, nhưng thấy vẻ chân thành của Mai Tử vẫn gật gật đầu.
Mai Tử thấy Sở Thiên đồng ý khẽ cắn môi, nét mặt biểu lộ vẻ kiên nghị, nói:
- Sở Thiên, các anh cố gắng chịu đựng, em nhất định quay lại!
Sau khi nói xong, Mai Tử cũng không đợi Sở Thiên đồng ý, phát hai roi liên tục, Lúc này mới lộ ra kỹ thuật cưỡi ngựa tinh xảo của cô, nằm sấp trên lưng điều khiển ngựa, tốc độ đột nhiên tăng mau, ngựa Cáp Nhĩ chạy càng lúc càng nhanh như muốn bay lên vậy, sau giây lát đã biến mất khỏi tầm mắt của bọn Sở Thiên.
Sở Thiên hơi kinh ngạc, thật không ngờ kỹ thuật cưỡi ngựa của Mai Tử lạ cao siêu như vậy, nếu không phải dẫn theo năm người bọn họ thì với tốc độ của Mai Tử cô sớm đã về tới trại Cáp Nhĩ rồi, mà không phải đi cùng thong dong nhàn rỗi với mình. Tuy Sở Thiên không có mấy hi vọng với việc Mai Tử đi gọi cứu viện, theo hắn thấy thì Mai Tử nhiều nhất là về trại Cáp Nhĩ tìm viện trợ, nhưng “Thiên Lang” là ông trùm nơi thảo nguyên hoang vu này có ai lại vì bọn người Sở Thiên mà đi đắc tội với người của thảo nguyên hoang vu chứ?
Nhưng, Mai Tử rời đi an toàn cũng làm cho Sở Thiên trong lòng an ủi chút ít, ân oán giang hồ không cần liên lụy tới cô ấy.
Bọn Sở Thiên cuối cùng đã tiến vào lâu đài cổ Lang Sơn trước khi bị kị binh Thiên Lang bao vây.
Lâu đài cổ Lang Sơn dựng ở trên núi, tựa như răng khảm vào gò đất, toàn lâu đài cổ có hai tầng giống như nơi của góc nhìn u linh vậy, hoàn toàn thờ ơ với nắng mưa lâu năm, không hề bận tâm tới việc lâu ngày không tu sửa.
Lâu đài cổ tuy có bị phá hủy nhưng phần lớn vẫn được bảo vệ nguyên vẹn. Của thành dày tới ba tấc, đủ để ngăn cản va chạm mạnh của đá lăn, bốn phía đều là đồng ruộng bát ngát, nhưng vì được xây dựng trên đỉnh núi cao thật có khí thế của người canh giữ.
Chủ yếu là cửa thành chỉ rộng có nửa mét, chỉ cho phép một người tiến vào.
Sở Thiên suy nghĩ chốc lát, để Khả Nhi và Dương phi dương canh cửa vào, ba khẩu súng và năm mươi viên đạn, còn mình dẫn Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Tình còn cả tên sống dở chết dở Hoàng Thiên Hùng nữa cùng lên tường thành lâu đài cổ.
Đứng trên tường thành, nhìn trời âm u dần còn cả kị binh Thiên Lang đang tiến dần tới, trong lòng Sở Thiên ngược lại lại trở lên ổn định hỏi:
- Vô Tình, các anh còn bao nhiêu đạn vậy?
Phong Vô Tình khẽ thở dài nói:
- Sáu mươi bảy viên!
Con số này cho thấy rõ, bọn Sở Thiên cho dù thế nào đi nữa, cho dù không phát nào trượt cũng chỉ có thể giết chết được một trăm mười bảy người.
Còn thừa lại số kị binh Thiên Lang chỉ sợ là phải dùng vũ khí lạnh mà giết rồi.
Bọn Sở Thiên đứng trên tường thành một lát, năm trăm kị binh đã toàn bộ lao tới hết tốc lực, tựa như mây di chuyển trên thảo nguyên vậy.
Nhờ ánh sáng nơi chân trời xa mà bọn Sở Thiên vẫn có thể nhận ra đặc trưng của kị binh Thiên Lang.
Hơn năm trăm kị binh cùng cưỡi một loại ngựa, toàn bộ đều dùng khăn đen kẹp đầu, người mặc trang phục võ sĩ hơi ngả đen, áo lộ cánh tay, lưng đeo cung tên lưng áo dắt dao, da màu đen hoẵng, dao dắt nghiếng, mặc áo khoắc đen. Khi cưỡi ngựa phi nhanh áo bào rộng như một đám mây tung bay phía sau. Đối lập với trang phục kẹp dây lưng, nhất cử nhất động đặc biệt hiện ra rõ ràng vẻ đẹp của từng đường nét, tự nhiên mà phóng khoáng.
Tên cầm đầu khoảng chừng ba mươi tuổi, đỉnh đầu trọc, trên đầu kẹp khăn trắng, tay phải nắm chặt quỷ đầu dao, không mặc áo khoác đen mà mặc áo giáp chế ngực, dáng người dũng mãnh, ánh mắt có thần lóng lánh, có khí khái không giận mà uy.
Sở Thiên không do dự mà khẳng định, người đó chính là “Thiên Lang” bá chủ của thảo nguyên hoang vu.
Thiên Lang thấy bọn Sở Thiên đứng trên thành lâu thì vẻ mặt cực khinh thường, cười ha hả ba tiếng, liền rút tiễn trong túi, giương cung, bắn tên, bắn ra liên tiếp ba tên Lang Nha, động tác liền mạch dứt khoát khiến người nhìn không chút cảm giác lạ nào.
Ba tên Lang Nha bay ra như ánh chớp linh hoạt sắc bén phóng tới phía Sở Thiên.
Sở Thiên không chuyển động, nụ cười trên mặt thản nhiên phóng khoáng, không hề sợ mũi tên Lang Nha đang bắn tới.
Ba mũi tên Lang Nha không hề đâm vào bọn Sở Thiên mà đều cắm vào tường thành che nửa người họ.
Phía chân trời đã tắt hẳn nắng, gió lạnh ập tới mang theo ẩm ướt tới.
Ba mũi Lang Nha cắm vào ba chỗ sâu ba tấc, cho thấy kỹ thuật bắn tên tinh xảo và kình khí mạnh mẽ của “Thiên Lang”.
Năm trăm kị binh Thiên Lang cùng hò reo, ai nấy tinh thần phấn chấn.
Trong lòng Thiên Lang có chút hoảng hốt, bọn Sở Thiên thấy tên Lang Nha của gã lại không tránh không né, định lực này thât đáng kinh ngạc.
Bỗng nhiên, Sở Thiên phát ra một trận cười kinh thiên, thảo nguyên vắng vể trong nháy mắt như lay động run rẩy, thanh thế khiến người ta sợ hãi.
Đùng đoàng!
Tiếng sấm kinh người như phụ họa cho Sở Thiên, nổ vang cả gần ngoài lâu đài Lang Sơn, động tới mức tai mọi người đều kêu ù ù, ánh chớp căt ngang màu trời mờ mịt, chiếu lên bình nguyên hoang dã sáng như ban ngày, hiện ra cỏ cây đang đưa điên cuồng.
Cảnh tượng đáng sợ.
Đợi sau khi tiếng sấm qua đi, Thiên Lang khẽ phất tay, mấy chục kị binh thắp đèn, chiếu rọi cho lâu đài cổ Lang Sơn như đang phát sáng.
Thiên Lang đã có thể nhìn rõ ánh mắt của bọn Sở Thiên, cũng nhìn thấy tên Hoàng Thiên Hùng bị bịt kín miệng trong lòng đoán được bọn Sở Thiên là người tập kích doanh trướng chăn thả. Tuy không biết bọn Sở Thiên làm thế nào giết chết hai trăm người nhưng món nợ này tính lên đầu bọn hắn cũng là đủ đâu!
Thiên Lang vân khí tới, trên mặt nở nụ cười, đột nhiên hét:
- Các ngườii là ai? Lại dám chém giết anh em của Thiên Lang tôi, còn dám bắt cóc anh em kết nghĩa của tôi, lẽ nào các người không sợ chết dưới quỷ đầu đao của Thiên Lang sao?
Sở Thiên bước lên trước hai bước, túm Hoàng Thiên Hùng chắn trước mặt mình, chợt quát lớn:
- Thiên Lang, tôi vốn không có ý đối địch với anh, nhưng anh em kết nghĩa của anh quyết đòi mạng chúng tôi, phải biết ở trước mặt tôi, thần cản thì giết thần, quỷ cản cũng giết quỷ, tuyệt đối không nương tay!
Năm trăm kị binh nghe lời nói ngông cuồng của Sở Thiên không kìm nổi liền ào ào mắng chửi, tình cảm cuộn trào mãnh liệt.
“Thiên Lang” đánh thế võ, cắt ngang dừng mắng chửi thuộc ha, hô:
- Quả nhiên tuổi trẻ anh hùng, xương cốt sắt thép, tôi thích nhất con người rắn rỏi. Nếu các người chấp nhận vứt bỏ vũ khí đầu hàng, đưa trả Hoàng Thiên Hùng, quỳ trước ngựa tôi nguyện vĩnh viễn trung thành thì Thiên Lang bảm đảm các ngươi sẽ có mỹ nữ của cải và quyền lực dùng không hết, so với việc người trẻ như vậy mà phải chết ở lâu đầi cũ nát này thì tốt hơn vạn lần!
Sở Thiên lập tức lộ ra Minh Hồng chiến đao, cười dài, cầm đao chỉ về phía Thiên Lang nói:
- Ít nói lời vô ích thôi, Sở Thiên sao lại là người chịu đầu hàng kẻ khác, có bản lĩnh thì cứ phóng ngựa lại đây, để tôi xem kị binh Thiên Lang có thật là danh bất hư truyền không, cũng để các người xem Minh Hồng chiến đao này có thể uống được bao nhiêu máu tươi.
Thiên Lang trên mặt vô cùng tức giận, với địa vị của gã mà lại bị Sở Thiên giáo huấn, nhấc quỷ đầu đao lên, giận dữ nói:
- Nhóc con ngu dốt, chết đến nơi rồi còn dám ngông cuồng, tốt nhất các ngươi đừng có bị bắt sống, nếu không ta sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết. Giết!
Quỷ đầu đao của Thiên Lang chỉ về phía lâu đài cổ Lang Sơn, đó là chỉ ý công kích.
Tiếng chân vang trời nổi lên, hơn trăm lị binh Thiên Lang đột nhiên lao ra, dùng vòng tròn trận thế như thủy triều đẩy mạnh áp sát, ai nấy giương cung cài tên chờ đợi, tiến lên một cách ngay ngắn trật tự, cho thấy họ đều là kị binh tinh nhuệ.
Không khí càng thêm căng thẳng.
Sở Thiên lấy ra năm chiếc phi tiêu, thản nhiên nói:
- Vô Tình, Vô Danh, hai ngươi giữ vững bắn xa, hung đồ trong vòng hai mươi mét trở lại để em chăm sóc!
Phong Vô Tình va Nhiếp Vô Danh khẽ gật đầu, hai tay đã nắm lấy súng lục.
Hơn trăm kị binh Thiên Lang đã tiến tới gần ba mươi mét rồi, cung tiễn trong tay sớm đã nhắm vào bọn Sở Thiên, nhưng khổ nỗi Hoàng Thiên Hùng trong tay Sở Thiên nên trước sau vẫn không dám bắn tên, sợ ngộ thương người anh em kết nghĩa của Thiên Lang.
Trên mặt Sở Thiên vẫn vẫn giữ nguyên nụ cười, bình tĩnh nói:
- Giết!
Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Tình từ chỗ nấp ló ra, hai súng liên tiếp vang lên, “bàng, bàng, bàng”, hai mươi tư phát súng chọc thủng màn đêm tĩnh lặng, thân hình gào thét tiến công của Thiên Lang kị binh uy phong phía trước lộn xộn lăn xuống ngựa, khiến người ngựa lên sau đều ào ào ngã, không còn cách nào duy trì trận hình và nhuệ khí xung phong, một đống hỗn loạn.
Thiên Lang thấy bọn Sở Thiên trong tay có súng, có chút giật mình, lui về phía sau vài mét, có mấy chục tên kị binh của mình chặn phía trước.
Thừa lúc quân giặc hoảng loạn, Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh nhanh chóng đổi đạn, lại trốn trong vật che chắn.
Thiên Lang tức giận nhìn thuộc hạ ngã xuống chết trên mặt đất, đã mặc kệ sự sống chết của Hoàng Thiên Hùng, giận dữ gào:
- Bắn tên!
Lại một lần nữa hơn bảy mươi kị binh Thiên Lang, nghe thấy mệnh lệnh của Thiên Lang, lúc đầu có chút ngỡ ngàng rồi lập tức không chút do dự mà thi hành, hơn bảy mươi mũi tên nghiêng nghiêng bay ra, liên tực phát ra “vu, vu, vu”, may mà thành lầu đủ dày đủ cao sau khi bọn Sở Thiên ngồi xổm xuống, mũi tên cái thì cắm tan hoang tường thành, cái thì từ đỉnh đầu bay qua.
Nhưng hơn bảy mươi kị binh Thiên Lang đã thừa lúc tên áp chế ùn ùn kéo đến. Vị trí của bọn chúng sau khi bị trống kị binh Thiên Lang đã từ phía sau nhanh chóng lấp vào, hơn nữa khom người kéo cung chỉ cần bọn Sở Thiên thò đầu ra liền bắn ngay không chút lưu tình.
Bọn Sở Thiên hiển nhiên cảm thấy sự áp sát của kị binh Thiên Lang, cũng biết rõ không ít mũi tên bên ngoài đang đợi bọn họ thò đầu ra, đều không khỏi cười khổ, sau giay lát suy nghĩ, Sở Thiên mở miệng nói:
- Vô Tình, Vô Danh em giúp hai người cản tên, hai người tiếp tục bắn hai mươi người nữa!
Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh chần chờ một chút, lo lắng Sở Thiên bảo hộ cho họ mà trúng tên, nhưng trước mắt cũng không có cách nào khác đành phải gật đầu.
Sỏ Thiên nắm chặt Minh Hồng chiến đao, gào to một tiếng, thừa dịp mọi người đang ngơ ngẩn kinh sợ liền bất thình lình đứng dậy, tay phải dồn đủ sức, quơ Minh Hồng chiến đao lên.
Mà kị binh Thiên Lang áp chế thấy Sở Thiên thò ra, liền ào ào bắn tên, hơn trăm mũi tên lần lượt vọt tới, như mưa phóng tới phía Sở Thiên, trong mắt Sở Thiên đã không còn mưa tên nữa, hắn giữ cho lòng tĩnh lặng dùng Minh Hồng chiến đao vẽ ra vòng tròn để ngăn trở mũi tên nhọn lại.
Tên nhọn bị Sở Thiên ngăn cản ào ào rơi xuống, Phong Vô tình và Nhiếp Vô Danh dường như đồng thời đứng dậy, hai súng tiếp tục bắn ra, bắn chết gần hai mươi tên kị binh Thiên Lang tiến lên trước bảy tám mét, cũng làm cho bọn kị binh phía sau ngã ngựa, thế tiến công có chút đình trệ. Mà bảy tám tên hung đồ đã xông tới dưới thành lầu nhao nhao xuống ngựa, đẩy mạnh vào của thành lâu đài cổ Lang Sơn.
Mở được cửa thành, mấy tên đó liều mạng chiu vào thông đạo đen thui hòng đem cho bọn Sở Thiên trong ngoài giáp công.
Ai biết, vừa mò vào giữa thông đạo liền hai tiếng “bàng, bàng” vang lên, hai tên hung đồ trước sau lại nhiều thêm một người chảy máu, chậm rãi ngã chết trên đất, còn bịt kín luôn đường vào của mấy tên hung đồ ở giữa.
Vừa lúc định nhấc hai xác làm bia đỡ tên thì một sợi dây thép ngay lập tức đánh tới, sắc bén đâm thủng cổ họng của chúng.
Một lát sau, thi thể đã chất đầy thông đạo, thông đạo tạm thời lại yên tĩnh trở lại.
Thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông.
Phía trước thành lầu đã có hơn năm mươi tên kị binh Thiên Lang ngã xuống, bọn Sở Thiên cũng gần dùng hết đạn, xung quanh đều là tên nhọn.
Thiên Lang vẫn luôn nhìn thuộc hạ anh dũng chiến đấu, không hề suy sét thương vong, gã chỉ quan tâm xem lúc nào bước lên được thành lầu.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô! Thành công của bất cứ Tướng quân nào cũng có được từ việc đạp lên thi thể của người khác.
Quỷ đầu đao trong tay Thiên Lang lần nữa được giơ lên, hét:
- Công kích thành lâu!
Hiệu lệnh vừa đưa ra, mấy chục kị binh Thiên Lang dưới sự che chắn của tên nhọn nhanh chóng xông tới chân tòa thành lầu, lấy dây thừng móc thêm móc sắt ở thắt lưng ra đều ném lên phía thành lầu, rồi theo đường cũ leo lên, thân hình cực nhanh, trong chốc lát đã lên tới giữa.
Bọn Sở Thiên đang núp ở dưới tường dày của thành lầu, bỗng nghe thấy tiếng hét của Thiên Lang rồi lại thấy móc sắt rơi trên đỉnh tường, biết bọn chúng không vào được bằng đường cổng chính đành phải đánh chính diện, cả ba đều biết trận chiến cứng rắn sắp bắt đầu rồi.
Sở Thiên dùng Minh Hồng chiến đao cạy mấy cái móc sắt ra, nghe rất rõ tiếng té lầu kêu thảm thiết, tuy không ngã chết nhưng cũng gãy chân bọn chúng, Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh cũng học theo Sở Thiên, cạy bở móc câu gần đó.
Nhưng không lâu vài tên hung thú đã trèo gần tới thành lầu, Sở Thiên tay mắt lanh lẹ lấy ra năm cây phi tiêu phi ra trong nháy mắt, phi chuẩn xác cắm vào người bọn chúng, vài tiếng kêu “A A” thảm thiết, mấy tên hung đồ ôm chỗ bị thương từ từ ngã xuống.
Sở Thiên biết kị binh Thiên Lang sẽ như thủy triều công kích thành lầu, vội gọi nhỏ:
- Vô Tình, Vô Danh khiến bộn hung đồ dưới thành quan tâm tới cái khác mà không dám bắn tên đi, hai người lợi dụng lúc này mà bắn hết đạn ra đi, nhất định phải ngắn sự công kích dưới thành lầu lại, hung đồ trèo lên thành lầu có em đối phó.
Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh gật đầu, hai tay cầm chặt hai súng, đạn của hai người cộng lại cũng không tới hai mươi phát, tuy quý báu nhưng sống chết trước mắt không quan tâm nhiều nữa rồi.
Thành lầu rất nhanh đã có bảy tám tên hung đồ, Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh cũng tung người dậy, tiếng súng vang lên lại không phải bắn hung đồ trên thành mà là muốn bắn vào mười mấy tên của tốp kị binh Thiên Lang của tốp thứ 2 muốn đánh vào. Phong Vô Tình còn cố ý bắn bị thương vài con hắc mã, khiến chúng chạy như điên khắp nơi, nhiễu loạn tiến công của kị binh Thiên Lang.
Mà bảy tám tên hung đồ trên thành nghe thất tiếng súng đều theo phản xạ nằm ép xuống, sau khi thấy mình không bị sao thì nhổm dậy, láy đao ra xông về phía bọn Sở Thiên.
Sở Thiên trong tay sớm đã nắm phi tiêu, liên tiếp phi ra sắc bén cắm vào bọn chúng, nhưng không hề giết chúng mà là đánh nát đầu gối của bọn chúng khiến chúng không còn khả năng chiến đấu nữa, rồi giữ lại cho gào thét ở cổng thành để áp chế những tiễn thủ dưới thành.
Thân tín của Thiên Lang nhìn lâu đài cổ Lang Sơn đánh mãi không đổ, thò đầu nói với Thiên Lang:
- Có cần tập trung đội súng không vậy?
Lần tập luyện này, Thiên Lang không mang theo đội súng lục ba trăm người, với Thiên Lang mà nói thì trên thảo nguyên hoang vu mình chính là bá vương, nếu lúc nào ra ngoài cũng phải dẫn theo đội súng chỉ làm hạ thấp uy tín của mình mà thôi, huống hồ hơn ngàn kị binh bên cạnh thì ai mà địch được gã chứ?
Thiên Lang khinh thường hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Đối phó với mấy tên nhãi nhép này còn cần đội súng lục thì cũng quá xem thường ta rồi! Thấy hỏa lực của chúng yếu rồi, đạn của bọn chúng cũng không còn nhiều, không chừng lần tiến công tiếp theo có thể đè sụp bọn chúng.
Tên thân tín của Thiên Lang gật gật đầu, cung kính trả lời:
- Đại ca nói rất đúng!
Bỗng từ phía tây tiếng chân trật tự vang lên, từ xa tới gần khí lực cực kì nhanh, nghe tiến chân, đoán rằng cưỡi tới phải hơn trăm người.
Sở Thiên cười khổ, lẽ nào năm trăm người đi doanh trướng chăn thả đã kịp tới tụ họp? Vậy thì thật sự chết rồi, không còn nghi ngờ gì nữa.
Sắc mặt Thiên Lang có chút biến đổi, gã nghe ra đó không phải là kị binh Thiên Lang của mình, cả thảo nguyên hoang vu có bốn thôn mười tám trại mà người có thiện mã tinh binh như vậy thì chỉ có một “Thiết y thập bát kỵ” không lâu trước thỏa hiệp với gã.
Sở Thiên núp sau tường, lặng lẽ nhặt mấy mũi tên đợi trận đánh cuối cùng của kị binh Thiên Lang.
/781
|