Sĩ quan phụ tá nhanh chóng chuyển kênh, ti vi tiếp thu tần số vệ tinh, chốc lát sau, những bông tuyết đầy màn hình dần dần tan đi, trên màn hình trở nên rõ ràng hơn, cảnh nội Myanma cũng đang lên án tội Sa Khôn giết hại thầy tu, đặc biệt là hiệp hội tôn giáo Myanma, họ triệu tập tất cả các tăng lữ ngừng tuyên dương Phật pháp, đồng thời yêu cầu chính phủ xuất binh đánh dẹp Sa Khôn, mấy vạn tăng lữ vẫn đang chờ đợi câu trả lời.
Sa Khôn vừa dập điện thoại liền trông thấy cảnh tượng này, cười khổ:
- Thật không ngờ trong vòng nửa ngày Sa Khôn ta liền trở thành địch của toàn thế giới, xem ra lần này không chỉ phải đối mặt với chính phủ, thậm chí Myanma, Lào cũng sẽ xuất binh, mặc dù hiện tại vẫn bình an vô sự, nhưng sợ rằng toàn bộ thống soái ba nước sẽ thương lượng bố trí, xem ra đây sẽ là trận đánh ác liệt đây.
Sa Thành đứng dậy, bắt tay sau lưng đi đi lại lại mấy vòng, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Có bản lĩnh thì đến giết đi, đến lúc đó, lão tử đích thân ra trận vặn gãy cổ các ngươi.
Sa Cầm Tú và Sở Thiên nhìn nhau, bất đắc dĩ cười cười.
Trương Tiêu Tuyền một mực trầm tư bỗng nhiên mở miệng:
- Trương Lâm gọi điện đến nói gì vậy?
Sa Khôn kéo ghế ra ngồi xuống, nắm chặt chén trà còn nóng trong tay, nhẹ nhàng thở dài, bình tĩnh nói:
- Anh ta bảo ta xem thời sự trên ti vi, còn nói cho ta biết, buổi chiều sẽ đến thương lượng với ta chuyện quan trọng, anh thấy ngữ khí của anh ta chân thành nên đồng ý rồi, muốn xem anh ta muốn giở trò gì.
Sa Thành sờ sờ đầu nói:
- Đại ca, không chừng tên tiểu tử đó lừa anh đấy, để anh nói cho anh ta biết địa hình của Bộ chỉ huy, sau đó cho máy bay ném bom đến phá chúng ta.
Sa Khôn cười cười, chậm rãi nói:
- Yên tâm đi, anh ta sẽ không dùng âm mưu quỷ kế gì được.
Mấy giờ tiếp theo, toàn bộ phòng khu Sa gia không ngừng điều binh khiển tướng, mọi người đều biết không lâu nữa sẽ diễn ra một cuộc đại chiến, trong khoảng thời gian ngắn, tất cả các thôn trại đều đóng chặt cửa, không khí trầm lặng, những người ở Thị trấn Thiên Tinh đưa gia đình thẳng tiến vào sâu trong khu vực của Sa gia, để tránh bị trở thành bia đỡ đạn, mà binh lực phòng thủ ở trấn Thiên Tinh cũng tới ba nghìn người.
Điện thoại, điện báo của Bộ chỉ huy không ngừng vang lên, người đến người đi không chỉ mang đến sự tức giận mà còn có vài phần nặng nề ngột ngạt, Sở Thiên thực sự không chịu nổi áp lực trước chiến tranh vì thế liền đứng dậy ra ngoài hít thở không khí, Sa Cầm Tú thấy vậy cũng theo sau đi ra ngoài, vỗ vai Sở Thiên, cười nói:
- Sở Thiên, anh đã trải qua không ít sinh tử chém giết còn sợ chiến tranh sao?
Sở Thiên hơi hơi cười khổ, bình tĩnh nói:
- Hắc bang chém giết, luôn hi vọng sống hơn là chết, mà một trận chiến tranh, không ai có khả năng nắm giữ sinh tử của mình, em vĩnh viễn không thể biết được đạn có bắn vào mình không, bom có rơi vào đầu mình hay không, càng quan trọng hơn là, không khí trước chiến tranh thực sự rất đè nén.
Sa Cầm Tú gật gật đầu, dựa vào người Sở Thiên đồng cảm nói:
- Thật không ngờ anh đến Tam Giác Vàng lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngay cả chiến tranh cũng gặp phải, cũng không biết là may mắn hay đen đủi, trận chiến tiếp theo có thể tưởng tượng được ra vô cùng tàn khốc, cũng không biết sẽ có bao nhiêu người mất đi gia đình rồi, chiến tranh, mãi mãi cũng không có bên nào thắng lợi cả.
- Hơn nữa trận chiến này lành ít dữ nhiều, liên quan ba nước ít nhất cũng phải bốn vạn người, chúng ta nhiều nhất cũng chỉ có thể điều động một vạn người, trong đó có ba nghìn tinh binh của Sa Thành.
Sở Thiên than nhẹ, chỉ về phía Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình đang nhàn nhã ở cách đó không xa, quay lại an ủi cô, nói:
- Hai người kia chính là xuất thân trong chiến tranh đấy, vì thế mới không quan tâm như vậy, như bọn họ nói, chỉ cần xem nhẹ sống chết mới có thể sống sót trong chiến tranh, nếu không thì thần chết sẽ đến gặp mình. Cầm Tú, cho dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ giúp em đánh thắng trận này.
Sa Cầm Tú nhẹ nhàng gật đầu, trên khuôn mặt lặng lẽ lộ ra niềm hạnh phúc.
Sở Thiên bỗng nhiên nhớ đến điều gì đó, không khỏi hiếu kì hỏi:
- Cầm Tú, nói cho anh biết về Trương Lâm.
Đối với Sở Thiên mà nói, đã quyết định giúp Sa gia vượt qua khó khăn, lúc này có càng nhiều sự hiểu biết về trận chiến này càng có thêm phần thắng, cho dù anh ta là kẻ thù hay là đồng minh, trong lòng có cơ sở mới có thể nắm chắc thời cơ quan trọng, đối với Trương Lâm, hắn cũng chỉ biết đến qua lời nói của Phong Vô Tình, cũng không đi sâu tìm hiểu.
Sa Cầm Tú suy nghĩ một chút rồi nói:
- Trương Lâm là tàn binh đời thứ ba của Quốc Minh Đảng, ông nội là Sư trưởng Trương Quốc Huy ngày trước, Trương Lâm tuổi trẻ tài cao, lúc mười sáu tuổi đã đi du học ở Mỹ, sống ở đó tám năm, sau khi lấy được bằng tiến sĩ thì trở lại Mỹ Tư Lạc nơi sinh ra, về sau lợi dụng uy danh ngày trước cùng sản nghiệp của ông nội chiêu binh mãi mã, hơn nữa lại chỉ hậu duệ của Băng Cốc đã có mấy vạn, vì thế trong vòng hai năm anh ta liên tập hợp được hai nghìn nhân mã, toàn bộ đều là những nam tử tráng kiện, hơn nữa toàn bộ đều được trang bị vũ khí mới của Mỹ, địa bàn cũng cách Tam Giác Vàng năm sáu mươi thôn trại, có thể nói là vũ khí hoàn mĩ, binh hùng tướng mạnh, nhưng anh ta làm người cũng coi như là tạm được, hết sức tránh xung đột với chúng ta.
Sở Thiên có chút nghi vấn:
- Tiền của Trương Lâm ở đâu mà có? Tài sản của cha ông có thể đủ để mua vũ khí của Mỹ trang bị cho hơn hai nghìn người sao? Cần phải biết, trong quân của Sa Khôn mặc dù có không ít súng liên thanh, súng trường M16, súng tiểu liên AK47, thậm chí còn trang bị cả hỏa tiến tầm ngắm ngắn của Mỹ, nhưng những thứ đó đều là Sa Khôn dùng giá cao và mạng lưới quan hệ rộng, dùng hết tâm tư mới mua được, Trương Lâm dựa vào cái gì mà chỉ trong mấy năm liền phát triển nhanh chóng như vậy?
- Quân dung quân kỷ của anh ta vô cùng nghiêm khắc, thuộc hạ của Trương Lâm đã từng cướp hai thùng hàng heroin của chúng em, chúng em còn chưa kịp đi lấy lại, anh ta đã phái người áp tải những tên thuộc hạ đã phạm tội đến phòng khu của Sa gia tùy cho Sa gia trừng phạt. Không chỉ đem hai thùng hàng kia trả lại còn bồi thường hai nghìn vạn.
Sở Thiên nghe xong, nhẹ nhàng thở dài:
- Con người này tuyệt đối không đơn giản.
Lúc này, Nhiếp Vô Danh đang lôi kéo A Trát Nhi chuẩn bị gọi hắn chơi bài.
Ngoài cửa vang lên tiếng còi xe.
Mũi súng của đội viên Huyết Thứ nhanh chóng giương lên, ngắm chuẩn vào cửa chính, vài tên sĩ binh chạy lên trước kiểm tra.
Sa Khôn nghe được tiếng còi xe cũng tươi cười đi ra, nói:
- Trương Lâm đến rồi.
Vẫn đang nói thì đã có mấy người đi vào cửa chính, đứng đầu là một người trẻ tuổi, tuổi chừng hai bảy hai tám tuổi, trang phục phong độ, ngay cả một hạt bụi cũng không dính vào, đôi mắt hổ có thần, trẻ tuổi khí thịnh nhưng cũng không thiếu nội liễm, bên cạnh còn có hai tên vệ sĩ cường tráng, hai hàng lông mi như hai hàng sơn, ánh mắt lúc nào cũng có ý cảnh giác.
Đi theo còn có một người con gái trẻ tuổi toàn thân quân phục, mái tóc dài xõa hai bên vai, áo khoác vắt ra sau lưng, bên trên mặc một chiếc áo ngắn như những cô gái Thái thường mặc, bên dưới mặc chiếc quần bò, chân đi đôi dày ống dài, trên eo buộc một túi đạn, trên hông dắt một khẩu súng lục kiểu Mỹ, một chiến đao Nhật Bản dắt phía trái bên dưới, hoàn toàn trông giống như những nữ đặc vụ thường nhìn thấy trên ti vi, đôi mắt nhìn khắp bốn phía, quyến rũ lại mang theo vài phần kiêu ngạo.
Sở Thiên vốn không thấy ác cảm với cô ta, nhưng khi nhìn thấy chiến đao Nhật Bản liền cảm thấy chán ghét.
Sa Khôn đích thân đi lên phía trước nghên đón, bắt tay với người thanh niên ở giữa, nói:
- Tướng quân Trương đích thân đến thật sự là vinh hạnh của Sa mỗ.
Trương Lâm cười nhẹ, trả lời vô cùng khách khí:
- Sa tiên sinh khách khí quá, vãn bối đến bái kiến trưởng bối là chuyện đương nhiên, ở Tam Giác Vàng lâu như vậy mà vẫn chưa đến thăm hỏi đã là một việc vô cùng hổ thẹn rồi, trước kia thuộc hạ hai bên có tranh chấp càng khiến cho Trương Lâm thấy áy náy, vì thế hôm nay đến đây tạ tội đông thời thể hiện thành ý.
Tất cả mọi người đều thầm kinh ngạc, tên tiểu tử này nói chuyện vô cùng cẩn thận, đúng mực, không trách được tàn quân Quốc Minh Đảng trong tay anh ta lại có thể khôi phục lại được, lại còn có thể chiếm được một ví trí ở Tam Giác Vàng, thật sự là một nhân vật tài gỏi.
Sa Khôn cười cười, chỉ vào Trương Tiêu Tuyền, gới thiệu với Trương Lâm :
- Tướng quân Trương, vị này là Tham mưu trưởng Trương.
Trên mặt Trương Lâm hiện lên vẻ cung kính, bước lên phía trước vài bước, bắt tay Trương Tiêu Tuyền:
- Thì ra là Tham mưu trưởng Trương, hôm nay có thể gặp mặt thật là vui mừng, Trương Lâm lần này đến không uổng công rồi.
Trong lòng Trương Tiêu Tuyền dâng lên cảm giác khó mở lời, tên tiểu tử này lời nói sắc bén như dao, mặc dù nói chuyện hào phóng khéo léo nhưng lại không chân thành nhưng lúc này cũng không tiện nói ra, chỉ cười trả lời:
- Năm trăm năm trước chúng ta là người một nhà, không cần khách khí, Tướng quân Trương, bên ngoài gió cát lớn, mời vào trong.
Sa Khôn cũng nói:
- Mời mọi người vào trong ngồi.
Trương Lâm thực sự là một người sảng khoái, sau khi vào trong Bộ chỉ huy, ngay cả bốn bề xung quanh cũng không nhìn liền mở miệng:
- Sa tiên sinh, hôm nay đến là muốn nói chuyện hợp tác, tôi đã biết Long Thái chết ở phòng khu Sa gia, chính phủ Myanma đã điều binh đến trận địa, bộ đội mũi nhọn có khoảng hai vạn người, tôi tin ngày mai chiến tranh sẽ xảy ra.
Sa Khôn có chút kinh ngạc, chiến sự xảy ra trong dự tính, nhưng Miến Điện và... chính phủ hai nước điều hai vạn binh đến thì ông vẫn chưa nhận được tin tức này, không ngờ Trương Lâm lại có tình báo tường tận như vậy, có thể thấy đã tốn không ít tâm tư, trong lòng ông ta thậm chí còn hoài nghi việc phục kích lần này là do anh ta làm, nhưng lời nói tiếp theo của Trương Lâm đã dẹp đi suy nghĩ đó của ông.
Trương Lâm hắng giọng, tiếp tục giải thích lý do mình đến đây:
- Mặc dù chúng tôi đã có không ít ân oán với Sa gia nhưng đối với chính phủ Myanma mà nói, chúng ta đều là những thế lực vũ trang cần phải tiêu diệt, vì vậy mọi người phải hợp tác với nhau mới có thể vượt qua nguy cơ này, trước khi tôi đến, thuộc hạ khuyên tôi không cần dính vào vũng bùn này, yên tâm ở trong nhà là có thể ngồi đó ngư ông đắc lợi rồi.
- Tôi cười bọn họ tầm nhìn thiển cận. Nếu như Sa gia xảy ra chuyện gì, hoặc là quân Sa gia bị chính phủ Myanma đánh bại, bọn họ sẽ thừa thắng chuyển mục tiêu sang Quốc Minh Đảng chúng ta, vì thế ngồi đợi bị bọn họ đánh tan không bằng mọi người vứt bỏ hận cũ, bắt tay nhau chống lại địch ngoài, ý của Sa tiên sinh thế nào?
Sa Khôn gật gật đầu, lời anh ta nói thực sự không sai, thấy Trương Lâm vẫn đứng đó liền giơ tay ra nói:
- Tướng quân Trương, mời ngồi.
Sĩ quan phụ tá nhanh chóng mang trà lên.
Những lời Trương Lâm nói khiến cho mọi người kinh ngạc.
Sa Khôn vừa dập điện thoại liền trông thấy cảnh tượng này, cười khổ:
- Thật không ngờ trong vòng nửa ngày Sa Khôn ta liền trở thành địch của toàn thế giới, xem ra lần này không chỉ phải đối mặt với chính phủ, thậm chí Myanma, Lào cũng sẽ xuất binh, mặc dù hiện tại vẫn bình an vô sự, nhưng sợ rằng toàn bộ thống soái ba nước sẽ thương lượng bố trí, xem ra đây sẽ là trận đánh ác liệt đây.
Sa Thành đứng dậy, bắt tay sau lưng đi đi lại lại mấy vòng, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Có bản lĩnh thì đến giết đi, đến lúc đó, lão tử đích thân ra trận vặn gãy cổ các ngươi.
Sa Cầm Tú và Sở Thiên nhìn nhau, bất đắc dĩ cười cười.
Trương Tiêu Tuyền một mực trầm tư bỗng nhiên mở miệng:
- Trương Lâm gọi điện đến nói gì vậy?
Sa Khôn kéo ghế ra ngồi xuống, nắm chặt chén trà còn nóng trong tay, nhẹ nhàng thở dài, bình tĩnh nói:
- Anh ta bảo ta xem thời sự trên ti vi, còn nói cho ta biết, buổi chiều sẽ đến thương lượng với ta chuyện quan trọng, anh thấy ngữ khí của anh ta chân thành nên đồng ý rồi, muốn xem anh ta muốn giở trò gì.
Sa Thành sờ sờ đầu nói:
- Đại ca, không chừng tên tiểu tử đó lừa anh đấy, để anh nói cho anh ta biết địa hình của Bộ chỉ huy, sau đó cho máy bay ném bom đến phá chúng ta.
Sa Khôn cười cười, chậm rãi nói:
- Yên tâm đi, anh ta sẽ không dùng âm mưu quỷ kế gì được.
Mấy giờ tiếp theo, toàn bộ phòng khu Sa gia không ngừng điều binh khiển tướng, mọi người đều biết không lâu nữa sẽ diễn ra một cuộc đại chiến, trong khoảng thời gian ngắn, tất cả các thôn trại đều đóng chặt cửa, không khí trầm lặng, những người ở Thị trấn Thiên Tinh đưa gia đình thẳng tiến vào sâu trong khu vực của Sa gia, để tránh bị trở thành bia đỡ đạn, mà binh lực phòng thủ ở trấn Thiên Tinh cũng tới ba nghìn người.
Điện thoại, điện báo của Bộ chỉ huy không ngừng vang lên, người đến người đi không chỉ mang đến sự tức giận mà còn có vài phần nặng nề ngột ngạt, Sở Thiên thực sự không chịu nổi áp lực trước chiến tranh vì thế liền đứng dậy ra ngoài hít thở không khí, Sa Cầm Tú thấy vậy cũng theo sau đi ra ngoài, vỗ vai Sở Thiên, cười nói:
- Sở Thiên, anh đã trải qua không ít sinh tử chém giết còn sợ chiến tranh sao?
Sở Thiên hơi hơi cười khổ, bình tĩnh nói:
- Hắc bang chém giết, luôn hi vọng sống hơn là chết, mà một trận chiến tranh, không ai có khả năng nắm giữ sinh tử của mình, em vĩnh viễn không thể biết được đạn có bắn vào mình không, bom có rơi vào đầu mình hay không, càng quan trọng hơn là, không khí trước chiến tranh thực sự rất đè nén.
Sa Cầm Tú gật gật đầu, dựa vào người Sở Thiên đồng cảm nói:
- Thật không ngờ anh đến Tam Giác Vàng lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngay cả chiến tranh cũng gặp phải, cũng không biết là may mắn hay đen đủi, trận chiến tiếp theo có thể tưởng tượng được ra vô cùng tàn khốc, cũng không biết sẽ có bao nhiêu người mất đi gia đình rồi, chiến tranh, mãi mãi cũng không có bên nào thắng lợi cả.
- Hơn nữa trận chiến này lành ít dữ nhiều, liên quan ba nước ít nhất cũng phải bốn vạn người, chúng ta nhiều nhất cũng chỉ có thể điều động một vạn người, trong đó có ba nghìn tinh binh của Sa Thành.
Sở Thiên than nhẹ, chỉ về phía Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình đang nhàn nhã ở cách đó không xa, quay lại an ủi cô, nói:
- Hai người kia chính là xuất thân trong chiến tranh đấy, vì thế mới không quan tâm như vậy, như bọn họ nói, chỉ cần xem nhẹ sống chết mới có thể sống sót trong chiến tranh, nếu không thì thần chết sẽ đến gặp mình. Cầm Tú, cho dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ giúp em đánh thắng trận này.
Sa Cầm Tú nhẹ nhàng gật đầu, trên khuôn mặt lặng lẽ lộ ra niềm hạnh phúc.
Sở Thiên bỗng nhiên nhớ đến điều gì đó, không khỏi hiếu kì hỏi:
- Cầm Tú, nói cho anh biết về Trương Lâm.
Đối với Sở Thiên mà nói, đã quyết định giúp Sa gia vượt qua khó khăn, lúc này có càng nhiều sự hiểu biết về trận chiến này càng có thêm phần thắng, cho dù anh ta là kẻ thù hay là đồng minh, trong lòng có cơ sở mới có thể nắm chắc thời cơ quan trọng, đối với Trương Lâm, hắn cũng chỉ biết đến qua lời nói của Phong Vô Tình, cũng không đi sâu tìm hiểu.
Sa Cầm Tú suy nghĩ một chút rồi nói:
- Trương Lâm là tàn binh đời thứ ba của Quốc Minh Đảng, ông nội là Sư trưởng Trương Quốc Huy ngày trước, Trương Lâm tuổi trẻ tài cao, lúc mười sáu tuổi đã đi du học ở Mỹ, sống ở đó tám năm, sau khi lấy được bằng tiến sĩ thì trở lại Mỹ Tư Lạc nơi sinh ra, về sau lợi dụng uy danh ngày trước cùng sản nghiệp của ông nội chiêu binh mãi mã, hơn nữa lại chỉ hậu duệ của Băng Cốc đã có mấy vạn, vì thế trong vòng hai năm anh ta liên tập hợp được hai nghìn nhân mã, toàn bộ đều là những nam tử tráng kiện, hơn nữa toàn bộ đều được trang bị vũ khí mới của Mỹ, địa bàn cũng cách Tam Giác Vàng năm sáu mươi thôn trại, có thể nói là vũ khí hoàn mĩ, binh hùng tướng mạnh, nhưng anh ta làm người cũng coi như là tạm được, hết sức tránh xung đột với chúng ta.
Sở Thiên có chút nghi vấn:
- Tiền của Trương Lâm ở đâu mà có? Tài sản của cha ông có thể đủ để mua vũ khí của Mỹ trang bị cho hơn hai nghìn người sao? Cần phải biết, trong quân của Sa Khôn mặc dù có không ít súng liên thanh, súng trường M16, súng tiểu liên AK47, thậm chí còn trang bị cả hỏa tiến tầm ngắm ngắn của Mỹ, nhưng những thứ đó đều là Sa Khôn dùng giá cao và mạng lưới quan hệ rộng, dùng hết tâm tư mới mua được, Trương Lâm dựa vào cái gì mà chỉ trong mấy năm liền phát triển nhanh chóng như vậy?
- Quân dung quân kỷ của anh ta vô cùng nghiêm khắc, thuộc hạ của Trương Lâm đã từng cướp hai thùng hàng heroin của chúng em, chúng em còn chưa kịp đi lấy lại, anh ta đã phái người áp tải những tên thuộc hạ đã phạm tội đến phòng khu của Sa gia tùy cho Sa gia trừng phạt. Không chỉ đem hai thùng hàng kia trả lại còn bồi thường hai nghìn vạn.
Sở Thiên nghe xong, nhẹ nhàng thở dài:
- Con người này tuyệt đối không đơn giản.
Lúc này, Nhiếp Vô Danh đang lôi kéo A Trát Nhi chuẩn bị gọi hắn chơi bài.
Ngoài cửa vang lên tiếng còi xe.
Mũi súng của đội viên Huyết Thứ nhanh chóng giương lên, ngắm chuẩn vào cửa chính, vài tên sĩ binh chạy lên trước kiểm tra.
Sa Khôn nghe được tiếng còi xe cũng tươi cười đi ra, nói:
- Trương Lâm đến rồi.
Vẫn đang nói thì đã có mấy người đi vào cửa chính, đứng đầu là một người trẻ tuổi, tuổi chừng hai bảy hai tám tuổi, trang phục phong độ, ngay cả một hạt bụi cũng không dính vào, đôi mắt hổ có thần, trẻ tuổi khí thịnh nhưng cũng không thiếu nội liễm, bên cạnh còn có hai tên vệ sĩ cường tráng, hai hàng lông mi như hai hàng sơn, ánh mắt lúc nào cũng có ý cảnh giác.
Đi theo còn có một người con gái trẻ tuổi toàn thân quân phục, mái tóc dài xõa hai bên vai, áo khoác vắt ra sau lưng, bên trên mặc một chiếc áo ngắn như những cô gái Thái thường mặc, bên dưới mặc chiếc quần bò, chân đi đôi dày ống dài, trên eo buộc một túi đạn, trên hông dắt một khẩu súng lục kiểu Mỹ, một chiến đao Nhật Bản dắt phía trái bên dưới, hoàn toàn trông giống như những nữ đặc vụ thường nhìn thấy trên ti vi, đôi mắt nhìn khắp bốn phía, quyến rũ lại mang theo vài phần kiêu ngạo.
Sở Thiên vốn không thấy ác cảm với cô ta, nhưng khi nhìn thấy chiến đao Nhật Bản liền cảm thấy chán ghét.
Sa Khôn đích thân đi lên phía trước nghên đón, bắt tay với người thanh niên ở giữa, nói:
- Tướng quân Trương đích thân đến thật sự là vinh hạnh của Sa mỗ.
Trương Lâm cười nhẹ, trả lời vô cùng khách khí:
- Sa tiên sinh khách khí quá, vãn bối đến bái kiến trưởng bối là chuyện đương nhiên, ở Tam Giác Vàng lâu như vậy mà vẫn chưa đến thăm hỏi đã là một việc vô cùng hổ thẹn rồi, trước kia thuộc hạ hai bên có tranh chấp càng khiến cho Trương Lâm thấy áy náy, vì thế hôm nay đến đây tạ tội đông thời thể hiện thành ý.
Tất cả mọi người đều thầm kinh ngạc, tên tiểu tử này nói chuyện vô cùng cẩn thận, đúng mực, không trách được tàn quân Quốc Minh Đảng trong tay anh ta lại có thể khôi phục lại được, lại còn có thể chiếm được một ví trí ở Tam Giác Vàng, thật sự là một nhân vật tài gỏi.
Sa Khôn cười cười, chỉ vào Trương Tiêu Tuyền, gới thiệu với Trương Lâm :
- Tướng quân Trương, vị này là Tham mưu trưởng Trương.
Trên mặt Trương Lâm hiện lên vẻ cung kính, bước lên phía trước vài bước, bắt tay Trương Tiêu Tuyền:
- Thì ra là Tham mưu trưởng Trương, hôm nay có thể gặp mặt thật là vui mừng, Trương Lâm lần này đến không uổng công rồi.
Trong lòng Trương Tiêu Tuyền dâng lên cảm giác khó mở lời, tên tiểu tử này lời nói sắc bén như dao, mặc dù nói chuyện hào phóng khéo léo nhưng lại không chân thành nhưng lúc này cũng không tiện nói ra, chỉ cười trả lời:
- Năm trăm năm trước chúng ta là người một nhà, không cần khách khí, Tướng quân Trương, bên ngoài gió cát lớn, mời vào trong.
Sa Khôn cũng nói:
- Mời mọi người vào trong ngồi.
Trương Lâm thực sự là một người sảng khoái, sau khi vào trong Bộ chỉ huy, ngay cả bốn bề xung quanh cũng không nhìn liền mở miệng:
- Sa tiên sinh, hôm nay đến là muốn nói chuyện hợp tác, tôi đã biết Long Thái chết ở phòng khu Sa gia, chính phủ Myanma đã điều binh đến trận địa, bộ đội mũi nhọn có khoảng hai vạn người, tôi tin ngày mai chiến tranh sẽ xảy ra.
Sa Khôn có chút kinh ngạc, chiến sự xảy ra trong dự tính, nhưng Miến Điện và... chính phủ hai nước điều hai vạn binh đến thì ông vẫn chưa nhận được tin tức này, không ngờ Trương Lâm lại có tình báo tường tận như vậy, có thể thấy đã tốn không ít tâm tư, trong lòng ông ta thậm chí còn hoài nghi việc phục kích lần này là do anh ta làm, nhưng lời nói tiếp theo của Trương Lâm đã dẹp đi suy nghĩ đó của ông.
Trương Lâm hắng giọng, tiếp tục giải thích lý do mình đến đây:
- Mặc dù chúng tôi đã có không ít ân oán với Sa gia nhưng đối với chính phủ Myanma mà nói, chúng ta đều là những thế lực vũ trang cần phải tiêu diệt, vì vậy mọi người phải hợp tác với nhau mới có thể vượt qua nguy cơ này, trước khi tôi đến, thuộc hạ khuyên tôi không cần dính vào vũng bùn này, yên tâm ở trong nhà là có thể ngồi đó ngư ông đắc lợi rồi.
- Tôi cười bọn họ tầm nhìn thiển cận. Nếu như Sa gia xảy ra chuyện gì, hoặc là quân Sa gia bị chính phủ Myanma đánh bại, bọn họ sẽ thừa thắng chuyển mục tiêu sang Quốc Minh Đảng chúng ta, vì thế ngồi đợi bị bọn họ đánh tan không bằng mọi người vứt bỏ hận cũ, bắt tay nhau chống lại địch ngoài, ý của Sa tiên sinh thế nào?
Sa Khôn gật gật đầu, lời anh ta nói thực sự không sai, thấy Trương Lâm vẫn đứng đó liền giơ tay ra nói:
- Tướng quân Trương, mời ngồi.
Sĩ quan phụ tá nhanh chóng mang trà lên.
Những lời Trương Lâm nói khiến cho mọi người kinh ngạc.
/781
|