Sau một lát, đèn của toàn bộ sân bay đều sáng lên, may mà binh lính trong sân bay không nhiều lắm, Sở Thiên đánh chết mấy tên lính liền chạy đến đài quan sát.
Cùng lúc đó, Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh cũng nhanh chóng chạy đến, thấy Sở Thiên, Nhiếp Vô Danh thở phì phò nói:
- Thiếu soái, thật sự rất xin lỗi, bên trong có mấy tên thân thủ rất cao, phản ứng cũng vô cùng nhanh chóng, hơn nữa ngay cả ngủ cũng mặc áo chống đạn, bọn tôi phải trả giá bằng hai anh em bị thương mới tiêu diệt được họ.
Sở Thiên gật gật đầu:
- Bọn họ là đội Hắc Hổ, chúng ta không cần nói nhiều như vậy, khẩn trương rút lui đi.
Trong lúc nói chuyện, sân bay lại xông ra mười mấy người, vừa mới vọt tới nửa đường, đã bị hai đội viên Huyết Thứ trên đài quan sát bắn ngã mấy tên, nhưng vẫn không ít người xông đến, đèn trên tháp ở phía xa cũng tập trung vào bọn Sở Thiên, một trận súng bắn tỉa vang lên, những đèn này đều bị đập tắt.
Sở Thiên biết quân cứu viện sẽ nhanh chóng đến, vì thế quát:
- Rút lui, toàn bộ rút lui!
Suy đoán của Sở Thiên không sai, mọi người rút lui đến gần chỗ A Trát Nhi, hai bên đường liền vọt tới mấy xe tải lớn chở đầy binh lính, bọn A Trát Nhi sớm đã chôn mìn trên đường đi, cho nên khi mà xe tải áp đến liền nghe thấy hai tiếng “Ầm Ầm”, nổ tán loạn, lập tức hai tay súng liên thanh bắn xuyên qua, những binh lính mạng lớn vừa đứng dậy nháy mắt đã ngã trong vũng máu.
Vài đội viên Huyết Thứ ném những quả mìn trên đường đi đến trận địa pháo cao xạ, lấy cái này để trì hoãn vệ binh đang đến từ bên kia.
Sở Thiên tỉnh táo lại, quát:
- Lên xe, khởi động xe tăng.
Hai đội viên Huyết Thứ nhanh chóng chui vào xe tăng, đồng thời khởi động quái vật to lớn này chạy về con đường cũ, xe tải và hai chiếc xe máy theo sát phía sau, rời đi chưa đầy một phút, sân bay phía sau vang lên một tiếng nổ vô cùng lớn, Sở Thiên ngồi trên xe máy quay đầu nhìn lại, tình hình sân bay đều hiện rõ trong tầm mắt.
Máy bay ném bom ở giữa nổ tung thành hành loạt quả cầu lửa vàng rực, lực nổ tàn sát khắp nơi khiến cho cánh của hai máy bay ở chính giữa nổ tung bay lên, sau đó tàn nhẫn xé rách, dầu trong bình dầu máy bay từ miệng vết vỡ phun ra, vại dầu đằng sau cũng bị khí nổ mạnh lật tung, ống mềm tiếp nhiên liệu giống như đồ chơi bằng giấy của một đứa trẻ con bị xé rách.
“Rầm rầm rầm”, tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên, hơi khí nóng rực tràn ra xung quanh, những chiếc máy bay ném bom kia giống như máy bay giấy từng chiếc từng chiếc bị sóng khí ở nhiệt độ cao nhấc lên, cánh máy bay như tờ giấy đều bị xé nứt, từng mảnh bay lên trong cuồng phong cực nóng, từ trên những chiếc máy bay vỡ tan, dầu chảy ra càng nhiều chảy vào biển lửa khiến cho thế lửa càng lớn.
Cánh máy bay bị thổi bay, thân máy bay rơi vào trong lửa, nhanh chóng bị lửa nuốt chửng hoàn toàn, dần dần biến thành một đống nhôm thủy bị cháy đến mức tan chảy, khói đặc cuồn cuộn vô tình bay lên trời cao, khói đặc trong bóng đêm, bị lửa lớn chiếu rọi, nhuộm thành sương khói màu hồng phấn, thẳng hướng lên trời cao, nhìn từ phía xa, nó quả là đẹp rung động lòng người.
Trong tiếng nổ mạnh, những binh lính Trú quân không kịp chạy từng người từng người một giống như con kiến bị bức xạ nhiệt nhấc lên, lại bị chết cháy trong biển lửa, xe cứu hỏa sân bay khẩn cấp khởi động vòi rồng cố gắng phun nước, nhưng lại bị sóng khí nóng rực làm cho bốc hơi không còn thấy chút tăm hơi, đúng lúc muốn gọi điện thoại cứu viện lại phát hiện phương tiện truyền tin đã bị cắt đứt.
Sức gió khiến lửa bùng nổ, ở bên ngoài cách vài chục km cũng có thể nhìn thấy vùng trời trên sân bay bị nhuộm thành lửa đỏ rực như một mảnh nắng chiều, khói đặc cuồn cuộn bị nhuộm thành một màu hồng phấn bay lên trời cao mấy ngàn mét, bay lan ra ngoài mười mấy km, giống như tiếng sấm liên tục vang lên đinh tai nhức óc, làm cho người ta trong lòng run sợ, cho rằng đại chiến đã bắt đầu.
Sa Cầm Tú đứng trên chỗ cao nhất của Thị trấn Thiên Tinh, nhìn khói đặc cuồn cuộn phía xa, trên mặt hiện lên vẻ vui sướng:
- Thành công rồi, Sở Thiên bọn họ đã thành công.
Lập tức gọi điện thoại đến Bộ chỉ huy lâm thời báo cho Sa Khôn:
- Cha, bên phía Trú quân truyền đến tiếng nổ rất lớn, ánh lửa ngút trời, xem ra Sở Thiên bọn họ đắc thủ rồi.
Sa Khôn cầm điện thoại nhìn Trương Tiêu Tuyền, lập tức căn dặn Sa Cầm Tú:
- Kẻ thù tổn thất càng thê thảm nghiêm trọng, bọn Sở Thiên càng khó trốn thoát, lúc này, chúng ta phải giúp bọn họ. Hiện tại ta lệnh cho con, sau năm phút, cho quân phòng thủ của Thị trấn Thiên Tinh tiến hành bắn pháo oanh kích Trú quân bờ bên kia, bắn ba lần cho ta, bắn mãnh liệt.
Sa Cầm Tú chần chừ, nhắc nhở:
- Trú quân từ đầu đến cuối không hề phát động công kích chúng ta, chúng ta hiện tại bắn pháo vào họ, có thể khiến cho Chính phủ Myanma mượn cớ?
Sa Khôn khẽ cười nói:
- Đại chiến sớm hay muộn cũng phải đánh, không cần đổ cho ai động thủ trước, thế giới này, đánh thắng chính là vua, huống chi con cũng không muốn Sở Thiên bọn họ có chuyện gì chứ?
Sa Cầm Tú gật gật đầu, trả lời:
- Vâng!
Máy bay trong sân bay đã bị lửa lớn đốt cháy thành một khối nhôm đông đặc, hoàn toàn hỏng, dầu trên mặt đất vẫn đang thiếu đốt, khói đặc cuồn cuộn bay lên trên trời mấy ngàn mét, doanh trại quân đội và đài quan sát cũng đã sập, nhìn bộ dạng này, công việc khôi phục sân bay ít nhất phải nửa năm trở lên, không thì không cách nào sử dụng được.
Dầu hỏa hàng không vẫn nhanh chóng tràn đến kho chứa máy bay, lửa lớn nóng rực đốt cháy cửa sắt máy bay đến mức tan chảy, nước trong thiết bị phòng cháy chữa cháy tự động tuôn vào đám cháy, không chỉ không dập tắt hỏa hoạn, ngược lại như đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho thế lửa càng dâng cao.
Tư lệnh lâm thời của Trú quân là Vạn Thọ Giang thấy thảm cảnh này, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Giết hết bọn chúng!
Mấy trăm tên lính lập tức hướng về phía bọn Sở Thiên đã tháo chạy mà truy kích, còn điện báo cho các trạm kiểm soát ven đường phải phòng thủ nghiêm mật, kiểm tra tất cả các xe đi qua, tuyệt đối không thể thả tên đầu sỏ đi, đồng thời còn yêu cầu các khu vực phòng thủ ở các thôn trại thị trấn chú ý tới những khuôn mặt lạ, nếu dám thu nhận hoặc bao che, xử tử ngay tại chỗ.
Bọn Sở Thiên lúc này đang chạy thục mạng, nhờ vào quân phục và lời nói lưu loát, dễ dàng đi qua mấy trạm kiểm soát nghiêm mật, A Trát Nhi thấy nhanh chóng có thể lui về nơi an toàn, không khỏi vui vẻ trở lại:
- Đi qua hai trạm kiểm soát nữa là có thể đến nhà máy gia công thuốc phiện, không ngờ bộ quần áo này có thể hữu dụng đến vây.
Sở Thiên cười khổ, vỗ đầu anh ta nói:
- Còn hai trạm nữa? Bọn chúng cũng có thể giết chết chúng ta.
Vừa mới nói xong, xe tăng đã đi đến trạm gác cầu do lực lượng hùng hậu canh giữ, phía trước còn có bốn năm xe tải chở đầy binh lính đang xếp hàng, phía trước cầu còn có mười mấy binh lính đứng ở trạm gác kiểm tra, cuối cầu có hai chiếc xe tăng, còn có pháo cối của Đức và trận địa súng liên thanh sẵn sàng đón địch, dĩ nhiên đã nhận được mệnh lệnh chặn đường đám người Sở Thiên.
Kiểm tra rất tỉ mỉ, cũng cẩn thận nhìn đặc điểm khuôn mặt để nhận dạng, Sở Thiên trong lòng hiểu rõ, nếu xếp hàng kiểm tra, bản thân và những người này e rằng nhanh chóng sẽ bị nhận ra, nếu mạnh mẽ tiến lên, tuy rằng có thể dễ dàng giải quyết mười mấy binh lính trước cầu, nhưng lực lượng hùng mạnh ở cuối sẽ áp chế, khiến bên mình khó mà ngẩng đầu.
Quan trọng hơn là, binh lính phía sau trong vòng hai mươi phút nữa sẽ truy đuổi đến, lúc đó sẽ bị địch bao vây tứ phía, nơi này chật hẹp nhỏ bé bị mấy trăm binh lính có tố chất đã qua huấn luyện vây giết, e rằng chết càng thảm hại.
Hoàn cảnh khó khăn xảy đến trước mặt Sở Thiên.
Phía trước lại có hai xe tiến đến, nhanh chóng đến gần bọn Sở Thiên, sắc mặt mọi người lộ rõ vẻ lo lắng, ngón tay Sở Thiên nhẹ nhàng đập vào nhau, đột nhiên thấy lựu đạn đang đeo bên người Phong Vô Tình, linh quang lập tức hiện lên, vươn tay nói:
- Đưa em mấy quả lựu đạn chống xe tăng, em đi trước thả vào thiết bị hạng nặng đối diện.
Phong Vô Tình nhìn vào chiếc cầu đang cảnh giới nghiêm mật, hơi kinh ngạc nhưng vẫn đưa cho Sở Thiên mấy quả lựu đạn, Sở Thiên treo ba quả ngang hông, hai tay nắm chặt hai quả, hạ giọng nói:
- Sau khi nghe được tiếng nổ, liền tiêu diệt hết mười mấy binh lính trước cầu cho em, sau đó xe tải và xe máy đi trước, xe tăng trước cầu ngăn cản những tên địch qua cầu.
Bọn Nhiếp Vô Danh gật gật đầu.
Sở Thiên nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi xe máy, thân hình chuyển động, như bóng ma tiến về xe tải của kẻ thù ở phía trước, binh lính ngồi sau xe kinh ngạc, hai tên lính gác theo phản xạ đứng lên kéo Sở Thiên, Sở Thiên chân trái vòng một hình cung đá ra, lực bá đạo khiến cho họ lại trở lại chỗ ngồi, những binh lính khác đã kịp phản ứng, cuống cuồng rút súng ra.
Sở Thiên khẽ cười, giơ hai trái lựu đạn trong tay lên, khẽ quát:
- Không được cử động, nếu không tất cả cùng chết!
Mười mấy binh lính bị Sở Thiên trấn áp, dần dần lùi về phía sau, Sở Thiên lại quát:
- Tất cả bỏ súng xuống, ngồi lại chỗ cũ.
Đám lính bất đắc dĩ ngồi xuống vị trí cũ, ánh mắt không cam lòng nhìn Sở Thiên, muốn tìm cơ hội xử lý hắn, dù sao mười mấy người bị hắn dùng hai quả bom hù dọa, trên mặt thủy chung đều cảm thấy khó chịu, Sở Thiên nhìn ra suy nghĩ của bọn chúng, cười cười không nói gì, ngồi xuống bên trái, quay lưng lại trạm kiểm soát.
Tên ngồi sát Sở Thiên cho rằng có thể nhân cơ hội này, dùng dao găm quân dụng lặng lẽ đâm vào eo Sở Thiên, Sở Thiên cảm nhận được nguy hiểm, phần eo nhanh chóng hơi thu lại, tay trái nắm lấy cổ tay của tên đột kích kia, sau đó vòng một vòng tay thuận thế cắm vào tim gã, hung hăng di chuyển vị trí dùng bả vai chĩa vào cổ họng gã, khiến gã không phát ra được chút âm thanh nào.
Tên đối diện cũng nhân cơ hội lặng lẽ nhào tới phía trước, tay trái cầm một con dao găm tương tự, Sở Thiên không đợi gã đến trước mặt, tấn công trước đoạt lấy dao găm, ngược từ bên hông đâm vào thận gã, cảm giác đau đớn vô cùng, khiến cho thần kinh ngôn ngữ tên địch tê liệt, căn bản muốn kêu nhưng không phát ra được tiếng nào, Sở Thiên nhấc chân lên, dao găm chui vào thận gã.
Dao găm đâm vào trong thận, hoàn toàn ở lại trong người tên địch, ngăn đường máu chảy ra ngoài, không không kêu được tiếng nào, ngay cả một giọt máu cũng không chảy ra, tên địch liền mềm liệt ở trên. Giết người không chảy máu, có thể tránh cho những tên địch bên cạnh ngửi thấy mùi máu tươi, dù sao, kẻ thù cũng có khứu giác nhạy bén, không cẩn thận một chút sẽ bại lộ chính mình.
Cùng lúc đó, Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh cũng nhanh chóng chạy đến, thấy Sở Thiên, Nhiếp Vô Danh thở phì phò nói:
- Thiếu soái, thật sự rất xin lỗi, bên trong có mấy tên thân thủ rất cao, phản ứng cũng vô cùng nhanh chóng, hơn nữa ngay cả ngủ cũng mặc áo chống đạn, bọn tôi phải trả giá bằng hai anh em bị thương mới tiêu diệt được họ.
Sở Thiên gật gật đầu:
- Bọn họ là đội Hắc Hổ, chúng ta không cần nói nhiều như vậy, khẩn trương rút lui đi.
Trong lúc nói chuyện, sân bay lại xông ra mười mấy người, vừa mới vọt tới nửa đường, đã bị hai đội viên Huyết Thứ trên đài quan sát bắn ngã mấy tên, nhưng vẫn không ít người xông đến, đèn trên tháp ở phía xa cũng tập trung vào bọn Sở Thiên, một trận súng bắn tỉa vang lên, những đèn này đều bị đập tắt.
Sở Thiên biết quân cứu viện sẽ nhanh chóng đến, vì thế quát:
- Rút lui, toàn bộ rút lui!
Suy đoán của Sở Thiên không sai, mọi người rút lui đến gần chỗ A Trát Nhi, hai bên đường liền vọt tới mấy xe tải lớn chở đầy binh lính, bọn A Trát Nhi sớm đã chôn mìn trên đường đi, cho nên khi mà xe tải áp đến liền nghe thấy hai tiếng “Ầm Ầm”, nổ tán loạn, lập tức hai tay súng liên thanh bắn xuyên qua, những binh lính mạng lớn vừa đứng dậy nháy mắt đã ngã trong vũng máu.
Vài đội viên Huyết Thứ ném những quả mìn trên đường đi đến trận địa pháo cao xạ, lấy cái này để trì hoãn vệ binh đang đến từ bên kia.
Sở Thiên tỉnh táo lại, quát:
- Lên xe, khởi động xe tăng.
Hai đội viên Huyết Thứ nhanh chóng chui vào xe tăng, đồng thời khởi động quái vật to lớn này chạy về con đường cũ, xe tải và hai chiếc xe máy theo sát phía sau, rời đi chưa đầy một phút, sân bay phía sau vang lên một tiếng nổ vô cùng lớn, Sở Thiên ngồi trên xe máy quay đầu nhìn lại, tình hình sân bay đều hiện rõ trong tầm mắt.
Máy bay ném bom ở giữa nổ tung thành hành loạt quả cầu lửa vàng rực, lực nổ tàn sát khắp nơi khiến cho cánh của hai máy bay ở chính giữa nổ tung bay lên, sau đó tàn nhẫn xé rách, dầu trong bình dầu máy bay từ miệng vết vỡ phun ra, vại dầu đằng sau cũng bị khí nổ mạnh lật tung, ống mềm tiếp nhiên liệu giống như đồ chơi bằng giấy của một đứa trẻ con bị xé rách.
“Rầm rầm rầm”, tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên, hơi khí nóng rực tràn ra xung quanh, những chiếc máy bay ném bom kia giống như máy bay giấy từng chiếc từng chiếc bị sóng khí ở nhiệt độ cao nhấc lên, cánh máy bay như tờ giấy đều bị xé nứt, từng mảnh bay lên trong cuồng phong cực nóng, từ trên những chiếc máy bay vỡ tan, dầu chảy ra càng nhiều chảy vào biển lửa khiến cho thế lửa càng lớn.
Cánh máy bay bị thổi bay, thân máy bay rơi vào trong lửa, nhanh chóng bị lửa nuốt chửng hoàn toàn, dần dần biến thành một đống nhôm thủy bị cháy đến mức tan chảy, khói đặc cuồn cuộn vô tình bay lên trời cao, khói đặc trong bóng đêm, bị lửa lớn chiếu rọi, nhuộm thành sương khói màu hồng phấn, thẳng hướng lên trời cao, nhìn từ phía xa, nó quả là đẹp rung động lòng người.
Trong tiếng nổ mạnh, những binh lính Trú quân không kịp chạy từng người từng người một giống như con kiến bị bức xạ nhiệt nhấc lên, lại bị chết cháy trong biển lửa, xe cứu hỏa sân bay khẩn cấp khởi động vòi rồng cố gắng phun nước, nhưng lại bị sóng khí nóng rực làm cho bốc hơi không còn thấy chút tăm hơi, đúng lúc muốn gọi điện thoại cứu viện lại phát hiện phương tiện truyền tin đã bị cắt đứt.
Sức gió khiến lửa bùng nổ, ở bên ngoài cách vài chục km cũng có thể nhìn thấy vùng trời trên sân bay bị nhuộm thành lửa đỏ rực như một mảnh nắng chiều, khói đặc cuồn cuộn bị nhuộm thành một màu hồng phấn bay lên trời cao mấy ngàn mét, bay lan ra ngoài mười mấy km, giống như tiếng sấm liên tục vang lên đinh tai nhức óc, làm cho người ta trong lòng run sợ, cho rằng đại chiến đã bắt đầu.
Sa Cầm Tú đứng trên chỗ cao nhất của Thị trấn Thiên Tinh, nhìn khói đặc cuồn cuộn phía xa, trên mặt hiện lên vẻ vui sướng:
- Thành công rồi, Sở Thiên bọn họ đã thành công.
Lập tức gọi điện thoại đến Bộ chỉ huy lâm thời báo cho Sa Khôn:
- Cha, bên phía Trú quân truyền đến tiếng nổ rất lớn, ánh lửa ngút trời, xem ra Sở Thiên bọn họ đắc thủ rồi.
Sa Khôn cầm điện thoại nhìn Trương Tiêu Tuyền, lập tức căn dặn Sa Cầm Tú:
- Kẻ thù tổn thất càng thê thảm nghiêm trọng, bọn Sở Thiên càng khó trốn thoát, lúc này, chúng ta phải giúp bọn họ. Hiện tại ta lệnh cho con, sau năm phút, cho quân phòng thủ của Thị trấn Thiên Tinh tiến hành bắn pháo oanh kích Trú quân bờ bên kia, bắn ba lần cho ta, bắn mãnh liệt.
Sa Cầm Tú chần chừ, nhắc nhở:
- Trú quân từ đầu đến cuối không hề phát động công kích chúng ta, chúng ta hiện tại bắn pháo vào họ, có thể khiến cho Chính phủ Myanma mượn cớ?
Sa Khôn khẽ cười nói:
- Đại chiến sớm hay muộn cũng phải đánh, không cần đổ cho ai động thủ trước, thế giới này, đánh thắng chính là vua, huống chi con cũng không muốn Sở Thiên bọn họ có chuyện gì chứ?
Sa Cầm Tú gật gật đầu, trả lời:
- Vâng!
Máy bay trong sân bay đã bị lửa lớn đốt cháy thành một khối nhôm đông đặc, hoàn toàn hỏng, dầu trên mặt đất vẫn đang thiếu đốt, khói đặc cuồn cuộn bay lên trên trời mấy ngàn mét, doanh trại quân đội và đài quan sát cũng đã sập, nhìn bộ dạng này, công việc khôi phục sân bay ít nhất phải nửa năm trở lên, không thì không cách nào sử dụng được.
Dầu hỏa hàng không vẫn nhanh chóng tràn đến kho chứa máy bay, lửa lớn nóng rực đốt cháy cửa sắt máy bay đến mức tan chảy, nước trong thiết bị phòng cháy chữa cháy tự động tuôn vào đám cháy, không chỉ không dập tắt hỏa hoạn, ngược lại như đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho thế lửa càng dâng cao.
Tư lệnh lâm thời của Trú quân là Vạn Thọ Giang thấy thảm cảnh này, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Giết hết bọn chúng!
Mấy trăm tên lính lập tức hướng về phía bọn Sở Thiên đã tháo chạy mà truy kích, còn điện báo cho các trạm kiểm soát ven đường phải phòng thủ nghiêm mật, kiểm tra tất cả các xe đi qua, tuyệt đối không thể thả tên đầu sỏ đi, đồng thời còn yêu cầu các khu vực phòng thủ ở các thôn trại thị trấn chú ý tới những khuôn mặt lạ, nếu dám thu nhận hoặc bao che, xử tử ngay tại chỗ.
Bọn Sở Thiên lúc này đang chạy thục mạng, nhờ vào quân phục và lời nói lưu loát, dễ dàng đi qua mấy trạm kiểm soát nghiêm mật, A Trát Nhi thấy nhanh chóng có thể lui về nơi an toàn, không khỏi vui vẻ trở lại:
- Đi qua hai trạm kiểm soát nữa là có thể đến nhà máy gia công thuốc phiện, không ngờ bộ quần áo này có thể hữu dụng đến vây.
Sở Thiên cười khổ, vỗ đầu anh ta nói:
- Còn hai trạm nữa? Bọn chúng cũng có thể giết chết chúng ta.
Vừa mới nói xong, xe tăng đã đi đến trạm gác cầu do lực lượng hùng hậu canh giữ, phía trước còn có bốn năm xe tải chở đầy binh lính đang xếp hàng, phía trước cầu còn có mười mấy binh lính đứng ở trạm gác kiểm tra, cuối cầu có hai chiếc xe tăng, còn có pháo cối của Đức và trận địa súng liên thanh sẵn sàng đón địch, dĩ nhiên đã nhận được mệnh lệnh chặn đường đám người Sở Thiên.
Kiểm tra rất tỉ mỉ, cũng cẩn thận nhìn đặc điểm khuôn mặt để nhận dạng, Sở Thiên trong lòng hiểu rõ, nếu xếp hàng kiểm tra, bản thân và những người này e rằng nhanh chóng sẽ bị nhận ra, nếu mạnh mẽ tiến lên, tuy rằng có thể dễ dàng giải quyết mười mấy binh lính trước cầu, nhưng lực lượng hùng mạnh ở cuối sẽ áp chế, khiến bên mình khó mà ngẩng đầu.
Quan trọng hơn là, binh lính phía sau trong vòng hai mươi phút nữa sẽ truy đuổi đến, lúc đó sẽ bị địch bao vây tứ phía, nơi này chật hẹp nhỏ bé bị mấy trăm binh lính có tố chất đã qua huấn luyện vây giết, e rằng chết càng thảm hại.
Hoàn cảnh khó khăn xảy đến trước mặt Sở Thiên.
Phía trước lại có hai xe tiến đến, nhanh chóng đến gần bọn Sở Thiên, sắc mặt mọi người lộ rõ vẻ lo lắng, ngón tay Sở Thiên nhẹ nhàng đập vào nhau, đột nhiên thấy lựu đạn đang đeo bên người Phong Vô Tình, linh quang lập tức hiện lên, vươn tay nói:
- Đưa em mấy quả lựu đạn chống xe tăng, em đi trước thả vào thiết bị hạng nặng đối diện.
Phong Vô Tình nhìn vào chiếc cầu đang cảnh giới nghiêm mật, hơi kinh ngạc nhưng vẫn đưa cho Sở Thiên mấy quả lựu đạn, Sở Thiên treo ba quả ngang hông, hai tay nắm chặt hai quả, hạ giọng nói:
- Sau khi nghe được tiếng nổ, liền tiêu diệt hết mười mấy binh lính trước cầu cho em, sau đó xe tải và xe máy đi trước, xe tăng trước cầu ngăn cản những tên địch qua cầu.
Bọn Nhiếp Vô Danh gật gật đầu.
Sở Thiên nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi xe máy, thân hình chuyển động, như bóng ma tiến về xe tải của kẻ thù ở phía trước, binh lính ngồi sau xe kinh ngạc, hai tên lính gác theo phản xạ đứng lên kéo Sở Thiên, Sở Thiên chân trái vòng một hình cung đá ra, lực bá đạo khiến cho họ lại trở lại chỗ ngồi, những binh lính khác đã kịp phản ứng, cuống cuồng rút súng ra.
Sở Thiên khẽ cười, giơ hai trái lựu đạn trong tay lên, khẽ quát:
- Không được cử động, nếu không tất cả cùng chết!
Mười mấy binh lính bị Sở Thiên trấn áp, dần dần lùi về phía sau, Sở Thiên lại quát:
- Tất cả bỏ súng xuống, ngồi lại chỗ cũ.
Đám lính bất đắc dĩ ngồi xuống vị trí cũ, ánh mắt không cam lòng nhìn Sở Thiên, muốn tìm cơ hội xử lý hắn, dù sao mười mấy người bị hắn dùng hai quả bom hù dọa, trên mặt thủy chung đều cảm thấy khó chịu, Sở Thiên nhìn ra suy nghĩ của bọn chúng, cười cười không nói gì, ngồi xuống bên trái, quay lưng lại trạm kiểm soát.
Tên ngồi sát Sở Thiên cho rằng có thể nhân cơ hội này, dùng dao găm quân dụng lặng lẽ đâm vào eo Sở Thiên, Sở Thiên cảm nhận được nguy hiểm, phần eo nhanh chóng hơi thu lại, tay trái nắm lấy cổ tay của tên đột kích kia, sau đó vòng một vòng tay thuận thế cắm vào tim gã, hung hăng di chuyển vị trí dùng bả vai chĩa vào cổ họng gã, khiến gã không phát ra được chút âm thanh nào.
Tên đối diện cũng nhân cơ hội lặng lẽ nhào tới phía trước, tay trái cầm một con dao găm tương tự, Sở Thiên không đợi gã đến trước mặt, tấn công trước đoạt lấy dao găm, ngược từ bên hông đâm vào thận gã, cảm giác đau đớn vô cùng, khiến cho thần kinh ngôn ngữ tên địch tê liệt, căn bản muốn kêu nhưng không phát ra được tiếng nào, Sở Thiên nhấc chân lên, dao găm chui vào thận gã.
Dao găm đâm vào trong thận, hoàn toàn ở lại trong người tên địch, ngăn đường máu chảy ra ngoài, không không kêu được tiếng nào, ngay cả một giọt máu cũng không chảy ra, tên địch liền mềm liệt ở trên. Giết người không chảy máu, có thể tránh cho những tên địch bên cạnh ngửi thấy mùi máu tươi, dù sao, kẻ thù cũng có khứu giác nhạy bén, không cẩn thận một chút sẽ bại lộ chính mình.
/781
|