Pháo nổ xong thì yên tĩnh trở lại!
Trực thăng bay vòng vòng rồi hạ cánh ở Thị trấn Văn Tinh, mười mấy binh sĩ đã chạy tới cảnh giác, Sở Thiên bình tĩnh đi trên mặt đất, dưới sự chỉ đường của Sa Cầm Tú, thẳng hướng đến Bộ chỉ huy Thị trấn Văn Tinh, đi theo sau là đội viên Huyết Thứ được trang bị vũ khí đầy đủ, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, trước khi đánh trận lớn e rằng phải đánh trận nhỏ.
Toàn Thị trấn Văn Tinh đã được phân bố bốn ngàn quân lính, trong số đó thân tín của Sa Thành gần cả ngàn người, quan chỉ huy tiền phong Hoàng Quang Minh cũng là người của Sa Thành, chính anh ta tối qua đã sử dụng nguyên tắc để trì hoãn mệnh lệnh nổ pháo của Sa Cầm Tú, vì tránh né sự chất vấn của Sa Cầm Tú mới cho tiểu đoàn trưởng Vương và Đồ Long Hổ của doanh tiểu đoàn pháo binh đi chịu tiếng xấu thay mình.
Lúc Sở Thiên đi vào bộ chỉ huy, Hoàng Quang Minh đang gãi đầu nói với Đồ Long Hổ:
- Đồ gấu, trận này không đánh được, bất kể đạn pháo hay số lượng người của Trú quân đều hơn chúng ta nhiều lần, vừa rồi đã là bốn con số, chờ tới tối tám ngàn người bọn chúng xông lên lần nữa, chúng ta khó mà thoát nạn.
Trên mặt Đồ Long Hổ hiện nụ cười mỉa mai, nói trấn an:
- Sư trưởng Hoàng quá lo lắng rồi, thảm họa có lớn hơn đi nữa cũng chẳng đến lượt chúng ta, thắng được thì đánh, không thắng được thì hòa.
Sở Thiên khẽ ho khan hai tiếng, giọng điệu uy nghiêm:
- Không ngờ Sư trưởng Hoàng cảm thấy trận này khó đánh, vậy thì về nhà mà cày ruộng đi, từ bây giờ để tôi tiếp nhận vị trí chỉ huy tiền phong!
Hoàng Quang Minh và Đồ Long Hổ vội quay đầu nhìn, sau khi thấy Sở Thiên liền có phản ứng khác nhau, người trước chẳng nói gì thậm chí hết sức khinh thường, kẻ sau run lên sợ hãi thậm chí hoảng loạn, suy cho cùng tuổi của Sở Thiên tới đâu chứ, một số người thích đánh giá thành tích bằng kinh nghiệm, mặc dù thực lực và tài năng của hắn cần phải đánh nhau mới có thể hiểu được.
Đồ Long Hổ nhớ ra Sở Thiên là Tư lệnh, vội đứng dậy hô:
- Chào Tư lệnh!
Mặc dù gã là người của Sa Thành nhưng đối mặt với người như Sở Thiên, tấm chiêu bài vàng “Tướng quân Sa” này cũng không đủ sức mạnh, nếu không thì đã không bị Sở Thiên làm cho hết đường xoay xở ở khách sạn Vượng Lai, gã tin tưởng hoàn toàn rằng chỉ cần mình có chút bất cẩn sẽ bị Sở Thiên xử tử.
Sư trưởng Hoàng cười một cách vô ý, gã là chiến binh kỳ cựu của Sa gia, đi theo Sa Khôn vài năm, rồi theo Sa Thành cũng hơn mười mấy năm, có thể xem là đức cao vọng trọng, chiến tích huy hoàng, sở dĩ chọn trung thành với Sa Thành là vì thấy Sa Thành ý chí kiên cường hơn Sa Khôn, quyết đoán hơn, lại có thể cho gã nhiều lợi lộc.
Nên khi đối mặt Sở Thiên xuất hiện với diện mạo người mới trẻ tuổi, Sư trưởng Hoàng hoàn toàn không để vào mắt, thờ ơ nói:
- Ngươi chính là tư lệnh tạm thời? Không biết Sa tiên sinh tuổi già hồ đồ hay không, để cho tên tiểu tử thối như ngươi chỉ huy chiến trận, đây không phải là trò đùa sao? Đáng ra ông ấy phải để Tướng quân Sa thay thế!
Sắc mặt Sa Cầm Tú khẽ thay đổi, đang lên cơn giận thì bị Sở Thiên ngăn lại.
Sở Thiên chắp tay sau lưng đi từ từ đến trước mặt Sư trưởng Hoàng, trên mặt hiện lên nụ cười như thiên thần, thản nhiên nói:
- Sư trưởng Hoàng, ông nói xong chưa? Nói xong thì có thể đi rồi đó, ở đây đã hết việc của ông rồi, như tôi đã nói, tôi sẽ tự đảm nhiệm vị trí quan chỉ huy tiền phong!
Hoàng Quang Minh liếc nhìn Sở Thiên, dạy bảo theo kiểu ông giáo già:
- Người trẻ tuổi, không nên tuổi trẻ nóng tính, đây là chiến trường mù mịt khói thuốc súng, có thể chết người bất cứ lúc nào đó, đến cả tôi còn không tin đánh được thắng, chẳng lẽ ngươi tin sao? Ngươi đã từng đánh giặc chưa? Ngươi biết điều binh khiển tướng không? Ngươi có biết sự khác biệt giữa ngăn chặn và tấn công không đó?
Sở Thiên mỉm cười, trả lời tự tin:
- Tất thắng!
Sư trưởng Hoàng uống ngụm trà, không nể mặt mà mắng:
- Điên cuồng, ngu dốt!
Sở Thiên không cam chịu yếu kém trả một chữ:
- Cút!
Mặt Sư trưởng Hoàng biến sắc, vỗ bàn quát:
- Dựa vào cái gì mà kêu ta đi?
Trong mắt Sở Thiên lóe lên sự hăng hái, nói không tỏ ý kiến:
- Tôi là Tư lệnh mới nhậm chức, tôi có quyền bãi nhiệm một quan chỉ huy không có lòng tin, ông hô hào cuộc chiến này không thể đánh, để ông lại có ích gì chứ? Dưới trướng Sở Thiên tôi toàn là tinh binh tướng tài, tất cả đều là nam nhi nhiệt huyết không sợ chết, chẳng sợ ném họ vào ngọn lửa, thiêu rồi cũng thành khối xương cứng rắn!
Sư trưởng Hoàng hừ mạnh một tiếng, không giận mà lại cười:
- Ngoài miệng nói thì oai phong lẫm liệt, thiên hạ vô địch! Chỉ sợ lúc bom nổ sớm chui dưới gầm bàn thôi!
Vừa dứt lời, tiếng súng lại vang lên, trận địa tuyến đầu bắt đầu lay động.
Vù!!!
Một viên đạn dường như hướng đến bộ chỉ huy, âm thanh chói tai xé không khí khiến mặt mọi người biến sắc, mùi chết chóc mãnh liệt ngay lập tức hiện trên khuôn mặt của Hoàng Quang Minh, tuy rằng ngày trước gã cũng đã trải qua không ít cuộc chiến sinh tử, nhưng cuộc sống an nhàn mấy năm nay đã làm mất đi lòng can đảm của hắn, không ngăn được mà hét lên:
- Bom! Mau trốn!
Ầm!
Một quả pháo nặng rơi cách xa rừng vài chục mét, đạn cháy bùng nổ cực lớn, sức công phá mãnh liệt khiến rừng cây bị đổ rất nhiều, tiếng nổ mạnh càng làm cho lòng người run sợ, nhưng bọn Sở Thiên đứng trong Bộ chỉ huy vẫn luôn bình tĩnh, chỉ có Sư trưởng Hoàng không biết đã trốn dưới gầm bàn từ khi nào.
Sở Thiên lạnh lùng nhìn hắn, cười nói:
- Sư trưởng Hoàng, hình như người trốn dưới gầm bàn là ông đó!
Trên khuôn mặt có tuổi của Hoàng Quang Minh không nén được giận, bò ra ngồi lại trên ghế, ngoan cố phản bác:
- Đây là phản ứng theo bản năng của con người, không liên quan đến lòng dũng cảm!
Ngay cả Đồ Long Hổ cũng tỏ ý khinh thường!
Sở Thiên lập tức nhớ tới “Phạm Bào Bào”, đúng là phản ứng theo bản năng, cũng là không liên quan đến lòng dũng cảm, nhưng có liên quan đến trách nhiệm, vì vậy không nhịn được mà nói:
- Sử trưởng Hoàng, lão già ham sống sợ chết như ông còn muốn ngồi vị trí chỉ huy tiền phong sao, phiền ông mau chóng đi khỏi, nếu không đừng trách người trẻ tuổi mạo phạm!
Hoàng Quang Minh lại la lên, đạp bàn lần nữa mà nói:
- Ngươi dám đối với ta vậy sao? Ta là quan chỉ huy tiền phong, trừ khi chính Tướng quân Sa Thành truyền lệnh miễn nhiệm, nếu không ta tuyệt đối không rời đi!
Nghe lời ông nói, bốn năm người thân tín của Hoàng Quang Minh liền rút súng ra nhắm vào Sở Thiên, Sở Thiên sờ mũi, không thèm nhìn bốn năm cây súng ngắn chĩa vào mình, đi từ từ đến bên Hoàng Quang Minh, nói với giọng điệu lạnh lùng:
- Tôi đối ông như thế nào, ông sẽ biết nhanh thôi!
Nói xong, Sở Thiên bất ngờ nắm lấy Hoàng Quang Minh ném ra phía cửa, “ầm” một tiếng, cơ thể khá to lớn của Hoàng Quang Minh giống như viên đạn va vào cánh cửa, lập tức ngã lăn lộn trên mặt đất, lát sau mới mới bị cái bàn ngăn lại, nhưng cơn đau nhức đã lan khắp cơ thể Hoàng Quang Minh, khiến gã không ngừng rên lên.
Tất cả mọi người choáng váng kinh sợ, không ngờ Sở Thiên lại cả gan làm loạn như vậy, cả Hoàng Quang Minh mà cũng dám đánh!
Nghe thấy động tĩnh, từ bên ngoài một số binh lính của Hoàng Quang Minh tiến vào.
Miệng Hoàng Quang Minh chảy máu, ngón tay run rẩy chỉ hướng Sở Thiên, hô lên:
- Bắt lấy hắn, bắt lấy!
Mấy người thân tín vây lấy Sở Thiên, mắt anh khép mở, nói lạnh lùng:
- Tôi là Tư lệnh, các người dám vô lễ với tôi sao?
Mấy tên thân tín chần chừ một chút, vẫn đi tới phía Sở Thiên, nói không khách sáo:
- Chúng tôi chỉ nghe theo lệnh của Sư trưởng Hoàng thôi!
Sở Thiên xoa xoa tay, thản nhiên phun ra mấy chữ:
- Giết!
Âm cuối cùng vừa phát ra, Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình đã chuẩn bị từ sớm ra tay gần như cùng lúc, từ bên cạnh đến gần mấy tên thân tín của Hoàng Quang Minh, khiến cho họ không có cách nào để tiến đến gần nổ súng bắn, đầu tiên một con dao găm xẹt qua bên trái cổ của tên thân tín, khi máu gã trào hết sức mãnh liệt, lại đưa thanh dao găm cắm gần cổ họng tên thân tín.
Tốc độ của Nhiếp Vô Danh cũng rất nhanh, trong chớp mắt vừa mới đâm dao găm ba cạnh vào phía phải tên thân tín, tay trái đã đưa từ phía sau lên, kéo mạnh tóc tên thân tín gần đó ra sau, cùng lúc đó đẩy mạnh đầu gối, gáy tên thân tín va vào đầu gối Nhiếp Vô Danh, lập tức phát ra tiếng va đập mạnh, tên thân tín máu chảy từ bảy lỗ xuống đất.
Chỉ chốc lát, Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình đã giết bốn tên, bản lĩnh dũng mãnh khiến sắc mặt Hoàng Quang Minh trở nên vô cùng khó coi, binh lính của Sa Thành ở ngoài cửa kinh hoàng rất muốn ra tay vì chủ, nhưng cây súng tự động của A Trát Nhi đang chờ đã chĩa ngay đầu họ, chỉ có Đồ Long Hổ từ đầu đến cuối không hề có bất kỳ hành động nào.
Sở Thiên lấy khăn giấy lau máu bắn trên người mình, quay đầu nhìn binh lính Sa Thành ngoài cửa, nói thản nhiên:
- Còn ai muốn mạo phạm Tư lệnh này không?
Bọn binh lính Sa Thành nhìn Sở Thiên, lại nhìn Hoàng Quang Minh, vẻ mặt trở nên do dự.
Sở Thiên vẫy tay cho người pha chén trà, đong đưa nói:
- Các người có hai phút để suy xét, trung thành với Sa gia hay là trung thành với Hoàng Quang Minh! Nhưng tôi có thể nhắc nhở các người, đi theo một người nghe tiếng súng trốn dưới gầm bàn như Hoàng Quang Minh, còn không bằng đi theo chúng tôi đã đánh bom sân bay của Trú quân như đi vào chốn không người, dù có chết, các người cũng là vinh dự!
Nghe được những lời phía sau, chúng binh lính đều tăng vẻ kính nể, không ngờ Sở Thiên lại là người tập kích sân bay tối qua, mấy tên thân tín máu chảy, màu đỏ thẫm kích thích mạnh mắt họ, ánh mắt nhìn một Hoàng Quang Minh thảm bại và một Sở Thiên tự tin, toàn bộ tay súng lui lại, hướng Sở Thiên kính chào và quay lại vị trí của họ.
Đồ Long Hổ cười khổ, đây chính là khí phách của Sở Thiên, cương nhu tinh tế, trong nháy mắt đã đoạt được binh quyền, chỉ sợ Sa Thành với quân đội hàng ngàn người của Thị trấn Thiên Tinh không bị làm vật hi sinh cũng bị giết, tiếp theo chắc là đến lượt mình tỏ rõ thái độ, nếu không thì không thể ra khỏi Bộ chỉ huy này rồi!
Hoàng Quang Minh trở nên đau khổ, nghiến chặt răng mà thét lên:
- Ngươi dám giết lính của ta, Đại đội trưởng, giết hắn! Ta sẽ kêu Tướng quân Sa thăng chức cho ngươi thành Tiểu đoàn trưởng.
Đồ Long Hổ làm cho Hoàng Quang Minh thất vọng rồi, gã thậm chí không nhúc nhích, mặc dù bản lĩnh của bản thân cũng khá, nhưng so với Sở Thiên thực sự kém xa! Muốn giết Sở Thiên chắc chắn là tự chuốc họa diệt vong!
Sở Thiên hình như rất hài lòng với biểu hiện của Đồ Long Hổ, đi tới vỗ vỗ vai hắn nói:
- Đội trưởng Đồ, đưa Sư trưởng Hoàng mạo phạm này ra ngoài, nếu gã trốn thoát hay được cậu tha, cậu hãy đem cái đầu tới đây gặp tôi, cho dù tôi không giết cậu, Cô Kiếm cũng sẽ đuổi đến chân trời góc biển để giết cậu, cậu nên biết thủ đoạn của anh ấy!
Toàn thân Đồ Long Hổ hơi chấn động, sau đó lặng lẽ đứng lên, đến bên cạnh Hoàng Quang Minh nhấc gã lên, đi ra bên ngoài đầu không ngoảng lại.
Sau khi ngồi vững vị trí quan chỉ huy tiền phong, Sở Thiên không dám chậm trễ nữa, lập tức đi vào công việc, lấy kính viễn vọng cẩn thận quan sát những chỗ trọng yếu nơi này. Trong tầm mắt, vừa mới phát hiện pháo kích mãnh liệt của hai bên, làm cho thung lũng biến thành đống hỗn độn kinh khủng, cây cối bị đánh bom vỡ từng mảnh không ra hình thù, một số cây còn bốc lên khói trắng.
Phía dưới một hố bom giống như một cái hầm tối đen, khắp nơi đều là xác người chết trận.
Sở Thiên không đành lòng nhìn thêm, vì thế chuyển qua nhìn quân đội Myanma phía nam, nhưng thấy quân Myanma đều ẩn trốn ở thung lũng phía bên kia rừng núi, chỉ thấy một vài quân Myanma riêng lẻ đi lại.
Từ đầu đến cuối kẻ thù chưa từng qua sông tấn công, sự im lặng của bọn chúng khiến Sở Thiên có chút lo lắng!
- Mở máy bộ đàm, gọi toàn bộ các Sư trưởng đến họp!
Hắn quyết định bãi bỏ triển khai chiến đấu của Sư trưởng Hoàng, cái kiểu liều mạng bảo vệ mặt trận không thích hợp với tình huống hiện tại![/CHARGE]
Trực thăng bay vòng vòng rồi hạ cánh ở Thị trấn Văn Tinh, mười mấy binh sĩ đã chạy tới cảnh giác, Sở Thiên bình tĩnh đi trên mặt đất, dưới sự chỉ đường của Sa Cầm Tú, thẳng hướng đến Bộ chỉ huy Thị trấn Văn Tinh, đi theo sau là đội viên Huyết Thứ được trang bị vũ khí đầy đủ, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, trước khi đánh trận lớn e rằng phải đánh trận nhỏ.
Toàn Thị trấn Văn Tinh đã được phân bố bốn ngàn quân lính, trong số đó thân tín của Sa Thành gần cả ngàn người, quan chỉ huy tiền phong Hoàng Quang Minh cũng là người của Sa Thành, chính anh ta tối qua đã sử dụng nguyên tắc để trì hoãn mệnh lệnh nổ pháo của Sa Cầm Tú, vì tránh né sự chất vấn của Sa Cầm Tú mới cho tiểu đoàn trưởng Vương và Đồ Long Hổ của doanh tiểu đoàn pháo binh đi chịu tiếng xấu thay mình.
Lúc Sở Thiên đi vào bộ chỉ huy, Hoàng Quang Minh đang gãi đầu nói với Đồ Long Hổ:
- Đồ gấu, trận này không đánh được, bất kể đạn pháo hay số lượng người của Trú quân đều hơn chúng ta nhiều lần, vừa rồi đã là bốn con số, chờ tới tối tám ngàn người bọn chúng xông lên lần nữa, chúng ta khó mà thoát nạn.
Trên mặt Đồ Long Hổ hiện nụ cười mỉa mai, nói trấn an:
- Sư trưởng Hoàng quá lo lắng rồi, thảm họa có lớn hơn đi nữa cũng chẳng đến lượt chúng ta, thắng được thì đánh, không thắng được thì hòa.
Sở Thiên khẽ ho khan hai tiếng, giọng điệu uy nghiêm:
- Không ngờ Sư trưởng Hoàng cảm thấy trận này khó đánh, vậy thì về nhà mà cày ruộng đi, từ bây giờ để tôi tiếp nhận vị trí chỉ huy tiền phong!
Hoàng Quang Minh và Đồ Long Hổ vội quay đầu nhìn, sau khi thấy Sở Thiên liền có phản ứng khác nhau, người trước chẳng nói gì thậm chí hết sức khinh thường, kẻ sau run lên sợ hãi thậm chí hoảng loạn, suy cho cùng tuổi của Sở Thiên tới đâu chứ, một số người thích đánh giá thành tích bằng kinh nghiệm, mặc dù thực lực và tài năng của hắn cần phải đánh nhau mới có thể hiểu được.
Đồ Long Hổ nhớ ra Sở Thiên là Tư lệnh, vội đứng dậy hô:
- Chào Tư lệnh!
Mặc dù gã là người của Sa Thành nhưng đối mặt với người như Sở Thiên, tấm chiêu bài vàng “Tướng quân Sa” này cũng không đủ sức mạnh, nếu không thì đã không bị Sở Thiên làm cho hết đường xoay xở ở khách sạn Vượng Lai, gã tin tưởng hoàn toàn rằng chỉ cần mình có chút bất cẩn sẽ bị Sở Thiên xử tử.
Sư trưởng Hoàng cười một cách vô ý, gã là chiến binh kỳ cựu của Sa gia, đi theo Sa Khôn vài năm, rồi theo Sa Thành cũng hơn mười mấy năm, có thể xem là đức cao vọng trọng, chiến tích huy hoàng, sở dĩ chọn trung thành với Sa Thành là vì thấy Sa Thành ý chí kiên cường hơn Sa Khôn, quyết đoán hơn, lại có thể cho gã nhiều lợi lộc.
Nên khi đối mặt Sở Thiên xuất hiện với diện mạo người mới trẻ tuổi, Sư trưởng Hoàng hoàn toàn không để vào mắt, thờ ơ nói:
- Ngươi chính là tư lệnh tạm thời? Không biết Sa tiên sinh tuổi già hồ đồ hay không, để cho tên tiểu tử thối như ngươi chỉ huy chiến trận, đây không phải là trò đùa sao? Đáng ra ông ấy phải để Tướng quân Sa thay thế!
Sắc mặt Sa Cầm Tú khẽ thay đổi, đang lên cơn giận thì bị Sở Thiên ngăn lại.
Sở Thiên chắp tay sau lưng đi từ từ đến trước mặt Sư trưởng Hoàng, trên mặt hiện lên nụ cười như thiên thần, thản nhiên nói:
- Sư trưởng Hoàng, ông nói xong chưa? Nói xong thì có thể đi rồi đó, ở đây đã hết việc của ông rồi, như tôi đã nói, tôi sẽ tự đảm nhiệm vị trí quan chỉ huy tiền phong!
Hoàng Quang Minh liếc nhìn Sở Thiên, dạy bảo theo kiểu ông giáo già:
- Người trẻ tuổi, không nên tuổi trẻ nóng tính, đây là chiến trường mù mịt khói thuốc súng, có thể chết người bất cứ lúc nào đó, đến cả tôi còn không tin đánh được thắng, chẳng lẽ ngươi tin sao? Ngươi đã từng đánh giặc chưa? Ngươi biết điều binh khiển tướng không? Ngươi có biết sự khác biệt giữa ngăn chặn và tấn công không đó?
Sở Thiên mỉm cười, trả lời tự tin:
- Tất thắng!
Sư trưởng Hoàng uống ngụm trà, không nể mặt mà mắng:
- Điên cuồng, ngu dốt!
Sở Thiên không cam chịu yếu kém trả một chữ:
- Cút!
Mặt Sư trưởng Hoàng biến sắc, vỗ bàn quát:
- Dựa vào cái gì mà kêu ta đi?
Trong mắt Sở Thiên lóe lên sự hăng hái, nói không tỏ ý kiến:
- Tôi là Tư lệnh mới nhậm chức, tôi có quyền bãi nhiệm một quan chỉ huy không có lòng tin, ông hô hào cuộc chiến này không thể đánh, để ông lại có ích gì chứ? Dưới trướng Sở Thiên tôi toàn là tinh binh tướng tài, tất cả đều là nam nhi nhiệt huyết không sợ chết, chẳng sợ ném họ vào ngọn lửa, thiêu rồi cũng thành khối xương cứng rắn!
Sư trưởng Hoàng hừ mạnh một tiếng, không giận mà lại cười:
- Ngoài miệng nói thì oai phong lẫm liệt, thiên hạ vô địch! Chỉ sợ lúc bom nổ sớm chui dưới gầm bàn thôi!
Vừa dứt lời, tiếng súng lại vang lên, trận địa tuyến đầu bắt đầu lay động.
Vù!!!
Một viên đạn dường như hướng đến bộ chỉ huy, âm thanh chói tai xé không khí khiến mặt mọi người biến sắc, mùi chết chóc mãnh liệt ngay lập tức hiện trên khuôn mặt của Hoàng Quang Minh, tuy rằng ngày trước gã cũng đã trải qua không ít cuộc chiến sinh tử, nhưng cuộc sống an nhàn mấy năm nay đã làm mất đi lòng can đảm của hắn, không ngăn được mà hét lên:
- Bom! Mau trốn!
Ầm!
Một quả pháo nặng rơi cách xa rừng vài chục mét, đạn cháy bùng nổ cực lớn, sức công phá mãnh liệt khiến rừng cây bị đổ rất nhiều, tiếng nổ mạnh càng làm cho lòng người run sợ, nhưng bọn Sở Thiên đứng trong Bộ chỉ huy vẫn luôn bình tĩnh, chỉ có Sư trưởng Hoàng không biết đã trốn dưới gầm bàn từ khi nào.
Sở Thiên lạnh lùng nhìn hắn, cười nói:
- Sư trưởng Hoàng, hình như người trốn dưới gầm bàn là ông đó!
Trên khuôn mặt có tuổi của Hoàng Quang Minh không nén được giận, bò ra ngồi lại trên ghế, ngoan cố phản bác:
- Đây là phản ứng theo bản năng của con người, không liên quan đến lòng dũng cảm!
Ngay cả Đồ Long Hổ cũng tỏ ý khinh thường!
Sở Thiên lập tức nhớ tới “Phạm Bào Bào”, đúng là phản ứng theo bản năng, cũng là không liên quan đến lòng dũng cảm, nhưng có liên quan đến trách nhiệm, vì vậy không nhịn được mà nói:
- Sử trưởng Hoàng, lão già ham sống sợ chết như ông còn muốn ngồi vị trí chỉ huy tiền phong sao, phiền ông mau chóng đi khỏi, nếu không đừng trách người trẻ tuổi mạo phạm!
Hoàng Quang Minh lại la lên, đạp bàn lần nữa mà nói:
- Ngươi dám đối với ta vậy sao? Ta là quan chỉ huy tiền phong, trừ khi chính Tướng quân Sa Thành truyền lệnh miễn nhiệm, nếu không ta tuyệt đối không rời đi!
Nghe lời ông nói, bốn năm người thân tín của Hoàng Quang Minh liền rút súng ra nhắm vào Sở Thiên, Sở Thiên sờ mũi, không thèm nhìn bốn năm cây súng ngắn chĩa vào mình, đi từ từ đến bên Hoàng Quang Minh, nói với giọng điệu lạnh lùng:
- Tôi đối ông như thế nào, ông sẽ biết nhanh thôi!
Nói xong, Sở Thiên bất ngờ nắm lấy Hoàng Quang Minh ném ra phía cửa, “ầm” một tiếng, cơ thể khá to lớn của Hoàng Quang Minh giống như viên đạn va vào cánh cửa, lập tức ngã lăn lộn trên mặt đất, lát sau mới mới bị cái bàn ngăn lại, nhưng cơn đau nhức đã lan khắp cơ thể Hoàng Quang Minh, khiến gã không ngừng rên lên.
Tất cả mọi người choáng váng kinh sợ, không ngờ Sở Thiên lại cả gan làm loạn như vậy, cả Hoàng Quang Minh mà cũng dám đánh!
Nghe thấy động tĩnh, từ bên ngoài một số binh lính của Hoàng Quang Minh tiến vào.
Miệng Hoàng Quang Minh chảy máu, ngón tay run rẩy chỉ hướng Sở Thiên, hô lên:
- Bắt lấy hắn, bắt lấy!
Mấy người thân tín vây lấy Sở Thiên, mắt anh khép mở, nói lạnh lùng:
- Tôi là Tư lệnh, các người dám vô lễ với tôi sao?
Mấy tên thân tín chần chừ một chút, vẫn đi tới phía Sở Thiên, nói không khách sáo:
- Chúng tôi chỉ nghe theo lệnh của Sư trưởng Hoàng thôi!
Sở Thiên xoa xoa tay, thản nhiên phun ra mấy chữ:
- Giết!
Âm cuối cùng vừa phát ra, Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình đã chuẩn bị từ sớm ra tay gần như cùng lúc, từ bên cạnh đến gần mấy tên thân tín của Hoàng Quang Minh, khiến cho họ không có cách nào để tiến đến gần nổ súng bắn, đầu tiên một con dao găm xẹt qua bên trái cổ của tên thân tín, khi máu gã trào hết sức mãnh liệt, lại đưa thanh dao găm cắm gần cổ họng tên thân tín.
Tốc độ của Nhiếp Vô Danh cũng rất nhanh, trong chớp mắt vừa mới đâm dao găm ba cạnh vào phía phải tên thân tín, tay trái đã đưa từ phía sau lên, kéo mạnh tóc tên thân tín gần đó ra sau, cùng lúc đó đẩy mạnh đầu gối, gáy tên thân tín va vào đầu gối Nhiếp Vô Danh, lập tức phát ra tiếng va đập mạnh, tên thân tín máu chảy từ bảy lỗ xuống đất.
Chỉ chốc lát, Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình đã giết bốn tên, bản lĩnh dũng mãnh khiến sắc mặt Hoàng Quang Minh trở nên vô cùng khó coi, binh lính của Sa Thành ở ngoài cửa kinh hoàng rất muốn ra tay vì chủ, nhưng cây súng tự động của A Trát Nhi đang chờ đã chĩa ngay đầu họ, chỉ có Đồ Long Hổ từ đầu đến cuối không hề có bất kỳ hành động nào.
Sở Thiên lấy khăn giấy lau máu bắn trên người mình, quay đầu nhìn binh lính Sa Thành ngoài cửa, nói thản nhiên:
- Còn ai muốn mạo phạm Tư lệnh này không?
Bọn binh lính Sa Thành nhìn Sở Thiên, lại nhìn Hoàng Quang Minh, vẻ mặt trở nên do dự.
Sở Thiên vẫy tay cho người pha chén trà, đong đưa nói:
- Các người có hai phút để suy xét, trung thành với Sa gia hay là trung thành với Hoàng Quang Minh! Nhưng tôi có thể nhắc nhở các người, đi theo một người nghe tiếng súng trốn dưới gầm bàn như Hoàng Quang Minh, còn không bằng đi theo chúng tôi đã đánh bom sân bay của Trú quân như đi vào chốn không người, dù có chết, các người cũng là vinh dự!
Nghe được những lời phía sau, chúng binh lính đều tăng vẻ kính nể, không ngờ Sở Thiên lại là người tập kích sân bay tối qua, mấy tên thân tín máu chảy, màu đỏ thẫm kích thích mạnh mắt họ, ánh mắt nhìn một Hoàng Quang Minh thảm bại và một Sở Thiên tự tin, toàn bộ tay súng lui lại, hướng Sở Thiên kính chào và quay lại vị trí của họ.
Đồ Long Hổ cười khổ, đây chính là khí phách của Sở Thiên, cương nhu tinh tế, trong nháy mắt đã đoạt được binh quyền, chỉ sợ Sa Thành với quân đội hàng ngàn người của Thị trấn Thiên Tinh không bị làm vật hi sinh cũng bị giết, tiếp theo chắc là đến lượt mình tỏ rõ thái độ, nếu không thì không thể ra khỏi Bộ chỉ huy này rồi!
Hoàng Quang Minh trở nên đau khổ, nghiến chặt răng mà thét lên:
- Ngươi dám giết lính của ta, Đại đội trưởng, giết hắn! Ta sẽ kêu Tướng quân Sa thăng chức cho ngươi thành Tiểu đoàn trưởng.
Đồ Long Hổ làm cho Hoàng Quang Minh thất vọng rồi, gã thậm chí không nhúc nhích, mặc dù bản lĩnh của bản thân cũng khá, nhưng so với Sở Thiên thực sự kém xa! Muốn giết Sở Thiên chắc chắn là tự chuốc họa diệt vong!
Sở Thiên hình như rất hài lòng với biểu hiện của Đồ Long Hổ, đi tới vỗ vỗ vai hắn nói:
- Đội trưởng Đồ, đưa Sư trưởng Hoàng mạo phạm này ra ngoài, nếu gã trốn thoát hay được cậu tha, cậu hãy đem cái đầu tới đây gặp tôi, cho dù tôi không giết cậu, Cô Kiếm cũng sẽ đuổi đến chân trời góc biển để giết cậu, cậu nên biết thủ đoạn của anh ấy!
Toàn thân Đồ Long Hổ hơi chấn động, sau đó lặng lẽ đứng lên, đến bên cạnh Hoàng Quang Minh nhấc gã lên, đi ra bên ngoài đầu không ngoảng lại.
Sau khi ngồi vững vị trí quan chỉ huy tiền phong, Sở Thiên không dám chậm trễ nữa, lập tức đi vào công việc, lấy kính viễn vọng cẩn thận quan sát những chỗ trọng yếu nơi này. Trong tầm mắt, vừa mới phát hiện pháo kích mãnh liệt của hai bên, làm cho thung lũng biến thành đống hỗn độn kinh khủng, cây cối bị đánh bom vỡ từng mảnh không ra hình thù, một số cây còn bốc lên khói trắng.
Phía dưới một hố bom giống như một cái hầm tối đen, khắp nơi đều là xác người chết trận.
Sở Thiên không đành lòng nhìn thêm, vì thế chuyển qua nhìn quân đội Myanma phía nam, nhưng thấy quân Myanma đều ẩn trốn ở thung lũng phía bên kia rừng núi, chỉ thấy một vài quân Myanma riêng lẻ đi lại.
Từ đầu đến cuối kẻ thù chưa từng qua sông tấn công, sự im lặng của bọn chúng khiến Sở Thiên có chút lo lắng!
- Mở máy bộ đàm, gọi toàn bộ các Sư trưởng đến họp!
Hắn quyết định bãi bỏ triển khai chiến đấu của Sư trưởng Hoàng, cái kiểu liều mạng bảo vệ mặt trận không thích hợp với tình huống hiện tại![/CHARGE]
/781
|