Sở Thiên nhìn trong chốc lát, vươn vai nói:
- Trận chiến này đối với chúng ta mà nói, vừa đúng lúc, sĩ quan phụ tá, truyền lệnh xuống, bảo pháo doanh cho nổ hai cơ sở cho tôi, đồng thời bảo các anh em tuyến đầu có các tổ chức thăm dò tiến công, trong giây phút nguy ngập của bọn chúng, chúng ta phải đánh rắn giập đầu, khiến cho bọn chúng uất nghẹn mà chết, ai bảo chúng dám đùa với chúng ta chứ?
Sĩ quan phụ tá có chút ngây người, ngay lập tức bừng tỉnh đại ngộ, gật gật đầu.
Đây chính là tăng thêm lợi thế vì đàm phán hoà bình.
Khi Sở Thiên xem thời sự, Trú quân cũng nhận được mệnh lệnh tạm dừng công kích, trong lòng bọn họ ngầm cảm thán, cuối cùng thì cũng có thể nghỉ ngơi rồi, mấy ngày giằng co cuộc chiến tranh không có kết quả, ngoài việc chết đi không ít sĩ binh, nhuộm đỏ nước sông Văn Tinh thì còn dư lại chính là ngày đêm thần kinh đều căng thẳng đề phòng. Tham gia quân đội thì đây là việc vô cùng hiển nhiên, nhưng bị đối thủ dắt mũi khiến cho bọn họ vô cùng mệt mỏi.
Ai ngờ, Trú quân còn chưa kịp nghỉ ngơi, pháo doanh của Sa gia liền vang lên bên bờ sông, gần một nghìn sĩ binh tết tóc dây đỏ hô giết từng đợt, trong miệng thề chết tiêu diệt Trú quân, đồng thời chầm chậm tiến gần bờ sông, có xu hướng vượt sông tác chiến, việc này khiến cho Trú quân không thể không trở lên căng thẳng.
Tư lệnh lâm thời của Trú quân Vạn Thọ Giang đi đi lại lại trong bộ Tư lệnh, nổi cơn tam bành nói:
- Quân Sa gia cũng quá điên cuồng ngang ngược rồi, chúng ta tạm thời đình chiến, bọn chúng lại rêu rao vượt sông chiến đấu không phải là muốn đánh sụp quân Myanma và Lào chứ? Có gì tài giỏi chứ? Lão tử không giáo huấn những tên này không được.
Tham mưu trưởng dè dặt trả lời:
- Tư lệnh, quân Sa gia liên tiếp hai trận đại thắng, tinh thần binh sĩ tăng lên không tránh khỏi tự đại, nhưng mà, cho dù thế nào chúng ta cũng không thể tiến công, bởi vì các giới trong nước và các cường quốc đều bởi vì xưởng gia công thuốc phiện mà nhìn chằm chằm vào chúng ta, may mà Tư lệnh Long Thái bị bom ném chết đã thu nhận hết tội trạng, nếu không chúng ta đều phải ra tòa án quân sự hết.
Phòng khu Trú quân có thể tồn tại xưởng gia công thuốc phiện tất nhiên là là có sự ngầm thừa nhận và ủng hộ của cấp trên Trú quân và chính phủ Thái Lan, lần này bị phơi ra ánh sáng, tất cả mọi người đều cảm thấy áp lực, may mà cái chết của Tư lệnh Long Thái có thể vu cáo cho ông ta, vì thế mọi tội danh, mọi sự việc đều biến thành việc do anh hùng Long Thái gây nên mấy ngày trước.
Vạn Thọ Giang nhẹ nhàng thở dài:
- Dấu vết xử lí gọn gàng rồi chứ?
Tham mưu trưởng gật gật đầu:
- Yên tâm, đều làm tốt rồi, vì thế bây giờ càng cần phải cẩn thận.
Vạn Thọ Giang nghe thấy lời của Tham mưu trưởng, biết anh ta nói là có lý, tinh thần có chút ôn hòa nói:
- Vậy kế hoạch hôm nay phải làm thế nào? Tổ chức phòng chống ma túy chiều nay sẽ bay đến phòng khu, nếu như chúng ta còn chiến đấu không chỉ để lại cho họ ấn tượng không tốt mà còn bị bọn họ nghi ngờ mục đích khai chiến của chúng ta.
Tham mưu trưởng suy nghĩ trong chốc lát, bất dắc dĩ nói:
- Cùng Sa gia kí hiệp định ngừng đấu.
Vạn Thọ Giang nhẹ thở dài, phất tay phê chuẩn.
Sở Thiên đứng trước điện đài, nhìn hiệp định ngừng chiến của Trú quân gửi đến, phần chữ kí đóng dấu bộ tư lệnh Trú quân, vì thế liền cười mà không nói gì, vứt điện báo vào trong thùng rác, xoay người nói với sĩ quan phụ tránh liên lạc:
- Mệnh lệnh cho pháo doanh tiến lên trước mười mét oanh kích Trú quân, bộ đội tuyến phía Nam thử thăm dò vượt sông công kích.
Sĩ quan liên lạc ngay lập tức trả lời:
- Vâng.
Rất nhanh, mệnh lệnh được truyền đi, Sa quân lại bắt đầu trở nên bận rộn, sĩ binh Trú quân nhanh chóng đem tình hình báo cáo đến Bộ tư lệnh, Vạn Thọ Giang có chút không hiểu, rõ ràng là đã đưa ra yêu cầu ngừng đánh, Sa quân lại nghĩ muốn làm gì không biết? Lập tức dùng kính viễn vọng cẩn thận quan sát Sa quân đang rục rịch chuẩn bị tấn công.
Ánh mắt vừa đúng dừng trên tuyến đường phía Nam, hỏa lực của Sa gia lại bắt đầu bắn, so với lần trước còn mãnh liệt hơn, gần một nghìn sĩ binh Sa gia đã vượt qua sông Văn Tinh đến tấn công phía bên trái y, ống phóng rốc két, pháo cối, ống phun lửa đều được đem ra dùng, nhanh chóng công phá tuyến đường đầu tiên của tuyến đầu Trú quân, đồng thời dựa vào chiến hào của họ giải quyết cứ điểm.
Vạn Thọ Giang vứt kính viễn vọng xuống đất, phẫn nộ hạ lệnh cho sĩ quan phụ tá:
- Phái hai đoàn tiến lên áp chế, đuổi quân Sa gia đi.
Hai đoàn binh lực Trú quân tiến lên bao vây số quân đã vượt qua sông của Sa quân, Sa quân thấy tình hình liền rút lui có tổ chức trên trận địa đã đặt mìn, nhanh chóng rút lui về phía bờ sông. Trú quân không ít lần chịu tổn thất vì Sa quân, vì thế không dám lập tức truy kích, lo sợ lại gặp phải sự bắn phá của pháo binh, nhưng vừa mới đoạt lại được trận địa thì nghe thấy ‘đùng, đùng’ mấy tiếng.
Mìn ở trên trận địa nổ lên, nổ tung mấy chục tên Trú quân, hàng loạt quỷ kế của Sa gia khiến cho Trú quân vùa hận vừa sợ, chỉ có thể phái sĩ binh ra trận địa gỡ mìn.
Vạn Thọ Giang lại ở trong Bộ tư lệnh kéo cà vạt thở hổn hển, vừa phẫn nộ, vừa không có cách nào mà nói:
- Điện cáo cho Bộ chỉ huy của Sa gia một lần nữa cho tôi, yêu cầu ngừng bắn.
Điện đài lại một lần nữa đem yêu cầu đó truyến đến tay Sở Thiên, Sở Thiên vẫn như cũ cười không nói gì, lại đem điện báo vứt vào thùng rác , tiếp tục nhắc lại:
- Mệnh lệnh, bộ đội tuyến đường Đông Tây luân phiên xuất kích làm nhiễu loạn Trú quân, tiểu đoàn pháo binh chia ra làm hai bộ phận, một bộ phận tiếp tục bắn phá quân địch tuyến đường phía Nam, một bộ phận yểm hộ bộ đội tuyến đường Đông Tây.
Mệnh lệnh của Sở Thiên như Đường Tăng niện kinh khiến cho Trú quân vừa không biết làm sao vừa thấy đau đầu, Vạn Thọ Giang lại càng mắng chửi tổ tông mười tám đời nhà Sở Thiên, lửa đạn mãnh liệt không chỉ kích thích thần kinh của lão còn khiến cho Bộ thống soái gửi đến lệnh chất vấn, chất vất tại sao tiền tuyến vẫn chưa ngừng chiến, buổi trưa, tổ chức phòng chống ma túy và đoàn phóng viên sẽ bay tới phòng khu.
Vạn Thọ Giang như con sư tử nóng nảy đi đi đi lại, cơn giận dữ khiến cho người ta thấy kinh hồn bạt vía, hai tay nắm chặt thành quyền run rẩy, nếu như Sở Thiên đứng trước mặt ông ta không chừng sẽ bị đánh thành đống thịt nát rồi, nhưng tức giận cũng không giải quyết được vấn đề gì, rơi vào bước đường cùng cũng không còn ôm hi vọng sai sĩ quan phụ tá yêu cầu ngừng chiến với Sa gia nữa, ông ta thậm chí đã chuẩn bị tốt suy nghĩ bị cách chức điều tra.
Lần này, radio rất nhanh liền nhận được trả lời của Bộ tư lệnh Sa gia: Sa quân đồng ý ngừng chiến, nhưng Tư lệnh của Trú quân nhất định hai giờ chiều phải đến trận địa Sa gia kí kết hiệp định văn bản, nếu không thì hai giờ sau sẽ phát động công kích toàn diện, nếu qua sông đàm phán, sẽ có thêm một phần hậu lễ chưa thể tiết lộ.
Vạn Thọ Giang nhận được bức điện báo trẻ con đó, đầu tiên là trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhưng ngay lập tức lại trở nên phẫn nộ, cuối cùng lại chẳng hiểu ra sao cả, hậu lễ gì? Bất quá ông ta cũng chẳng muốn tự giày vò mình, dứt khoát cho Tham mưu trưởng đem bức điện báo này truyền tới Bộ thống soái để định đoạt, đồng thời cũng có thể chứng tỏ là Sa quân không chịu ngừng chiến.
Tham mưu trưởng quét mắt nhìn tấm điện báo, lắc đầu cười:
- Muốn Tư lệnh Trú quân qua sông kí hiệp định ngừng chiến? Còn giới hạn vào hai giờ hôm nay? Đùa kiểu gì vậy?
Tuy miệng thì nói thế nhưng vẫn đem bức điện báo truyền đi.
Trong lúc bọn họ tưởng rằng Bộ thống soái sẽ nổi trận lôi đình thì lại nhận được bức điện bí mật khẩn cấp, yêu cầu Tư lệnh Trú quân lập tức hồi điện báo đồng ý yêu cầu của Sa quân, đồng thời muốn Thượng tướng Thái Ôn đích thân vượt sông đến đàm phán, công việc đàm phán lần này do Thượng tướng Thái Ôn toàn quyền phụ trách, không được có ý kiến.
Vạn Thọ Giang và Tham mưu trưởng đưa mắt nhìn nhau, không biết Bộ thống soái khi nhận được yêu cầu của Sở Thiên thì sẽ phát điên thế nào, nhưng quân nhân phải lấy thói quen mệnh lệnh làm thiên chức, vì thế vẫn sai sĩ quan phụ tá đem bức điện báo đó phát đi, sau khi phát đi, bọn họ đều nhớ tới sự việc đêm hôm trước đích thân Bộ thống soái hạ lệnh truy kích , không tự chủ được mà cảm thấy chấn động, hay là bên trong có càn khôn?
Sau khi Sở Thiên nhận được điện báo, duỗi người vươn vái, sau đó thong thả đi ra ngoài.
Đột nhiên, sĩ quan phụ tá từ phía sau chạy lên:
- Tư lệnh, điện thoại của Sa tiểu thư.
Sở Thiên gật gật đầu, trở lại bộ chỉ huy nghe điện, vừa mới nói ‘alo’ thì giọng của Sa Cầm Tú truyền đến:
- Qua bên này thăm Phi Dương đi.
Trong lòng Sở Thiên hơi chấn động, miệng hơi nhếch lên cười, đây chính là mật hiệu của bọn hắn, ‘qua đây thăm Phi Dương’ có nghĩa là ‘Phi Dương đã đến rồi’.
Sở Thiên tươi cười gác điện thoại, nhảy lên xe jeep, nhanh như gió rời khỏi bộ chỉ huy, Trương Tiêu Tuyền vừa tới cũng bất dắc dĩ cười cười, trên thế giới này, có thể ung dung bình tĩnh coi chiến tranh như trò chơi, e rằng chỉ có mỗi mình Sở Thiên, nhưng vẫn không quên dặn dò:
- Lái xe cẩn thận.
Mấy chục phút sau, xe của Sở Thiên tiến vào doanh trại quân đội, xuyên qua đám cận vệ quân phòng vệ nghiêm ngặt, đến phòng Dương Phi Dương đang ở, Sa Cầm Tú đã đứng ở cửa đợi hắn rồi, trên mặt tràn đầy nụ cười, nhẹ nhàng nói:
- Thiếu soái, em nghĩ, hôm nay sợ rằng anh sẽ cười đến phát điên mất.
Sau khi nói xong thì nhẹ nhàng xoay người, ánh mắt của Sở Thiên ngay lập tức dừng trên hai người. Hai người này trên mặt không có chút biểu tình gì, thậm chí lạnh đến xương tủy. Nhưng đối với Sở Thiên mà nói, bọn họ chính là những huynh đệ sống chết có nhau, chính là những người đàn ông cởi mở, đối xử với nhau vô cùng chân thành, là người đàn ông lấy tính mạng ra giúp đỡ mọi người.
Cô Kiếm và Lão Yêu.
Ba người yên lặng nhìn nhau chăm chú, sau đó nhanh chóng đi lên tiến về phía đối phương, ba người ôm nhau, chân thành mà nhiệt liệt, sự nhớ nhung sau bao ngày không gặp nhau và tình cảm lại được kề vai chiến đấu lại tràn đến, mãi không nỡ buông ra, có một số người không cần phải nói gì, bạn cũng có thể cảm nhận được sự chân thành của anh ta, Phong Vô Tình cùng Nhiếp Vô Danh đứng bên cạnh cũng hơi hơi xúc động.
Cô Kiếm buông Sở Thiên ra, vỗ vỗ vai hắn nói:
- Thiếu soái, còn có một người, cậu phải gặp một chút.
Sở Thiên hơi sửng sốt, hắn điều hai người bọn họ từ Kinh thành tới đây, còn người nào nữa?
Đang nghĩ lại thì Cô Kiếm và Lão Yêu nhẹ nhàng tránh ra, phía sau xuất hiện một người.
Thần sắc kiên nghị, sát khí lẫm liệt, lông mày rất đậm, rất sát khí, ánh mắt rất to, rất lãnh lùng, rất thâm thúy, bờ môi mỏng mím chặt lại thành một đường, sống mũi thẳng tắp khiến cho khuôn mặt anh ta càng trở nên gầy gò, sống lưng thẳng tắp, con người anh ta như được làm bằng gang thép vậy, dường như là lạnh lẽo, mệt mỏi, đói khát đều không thể làm cho anh ta khuất phục, làm cho anh ta chịu thua.
Khuôn mặt nghiêm túc khiến cho người ta dễ dàng liên tưởng tới đá hoa cương, quật cường, kiên định, lạnh lùng, đối với bất cứ chuyện gì đều thơ, thậm chí đối với chính anh ta, mặc dù còn trẻ nhưng lại có khí thế bức người.
Cho dù thời gian dài đằng đẵng thì Sở Thiên cũng không thể quên được người này, cho dù quên đi người này cũng không thể quên được cây đao trên tay anh ta.
Một cây đao đen thui giản dị.
Nhìn thấy cây đao này, tất cả những lo lắng băn khoăn của Sở Thiên đều tan thành mây khói.
Trong mắt Sở Thiên hơi ướt, nhẹ nhàng nói:
- Anh đến rồi?
Trên mặt Thiên Dưỡng Sinh không có chút biểu tình nào mà trả lời:
- Có anh em, có thiên hạ.
Tất cả những lời nói hoa lệ, tất cả những động tác động tác quái dị khác đều không có, chỉ có và từ vài câu nói đã nói lên tình cảm sâu nặng của hai người.
Đại cục đã định!
- Trận chiến này đối với chúng ta mà nói, vừa đúng lúc, sĩ quan phụ tá, truyền lệnh xuống, bảo pháo doanh cho nổ hai cơ sở cho tôi, đồng thời bảo các anh em tuyến đầu có các tổ chức thăm dò tiến công, trong giây phút nguy ngập của bọn chúng, chúng ta phải đánh rắn giập đầu, khiến cho bọn chúng uất nghẹn mà chết, ai bảo chúng dám đùa với chúng ta chứ?
Sĩ quan phụ tá có chút ngây người, ngay lập tức bừng tỉnh đại ngộ, gật gật đầu.
Đây chính là tăng thêm lợi thế vì đàm phán hoà bình.
Khi Sở Thiên xem thời sự, Trú quân cũng nhận được mệnh lệnh tạm dừng công kích, trong lòng bọn họ ngầm cảm thán, cuối cùng thì cũng có thể nghỉ ngơi rồi, mấy ngày giằng co cuộc chiến tranh không có kết quả, ngoài việc chết đi không ít sĩ binh, nhuộm đỏ nước sông Văn Tinh thì còn dư lại chính là ngày đêm thần kinh đều căng thẳng đề phòng. Tham gia quân đội thì đây là việc vô cùng hiển nhiên, nhưng bị đối thủ dắt mũi khiến cho bọn họ vô cùng mệt mỏi.
Ai ngờ, Trú quân còn chưa kịp nghỉ ngơi, pháo doanh của Sa gia liền vang lên bên bờ sông, gần một nghìn sĩ binh tết tóc dây đỏ hô giết từng đợt, trong miệng thề chết tiêu diệt Trú quân, đồng thời chầm chậm tiến gần bờ sông, có xu hướng vượt sông tác chiến, việc này khiến cho Trú quân không thể không trở lên căng thẳng.
Tư lệnh lâm thời của Trú quân Vạn Thọ Giang đi đi lại lại trong bộ Tư lệnh, nổi cơn tam bành nói:
- Quân Sa gia cũng quá điên cuồng ngang ngược rồi, chúng ta tạm thời đình chiến, bọn chúng lại rêu rao vượt sông chiến đấu không phải là muốn đánh sụp quân Myanma và Lào chứ? Có gì tài giỏi chứ? Lão tử không giáo huấn những tên này không được.
Tham mưu trưởng dè dặt trả lời:
- Tư lệnh, quân Sa gia liên tiếp hai trận đại thắng, tinh thần binh sĩ tăng lên không tránh khỏi tự đại, nhưng mà, cho dù thế nào chúng ta cũng không thể tiến công, bởi vì các giới trong nước và các cường quốc đều bởi vì xưởng gia công thuốc phiện mà nhìn chằm chằm vào chúng ta, may mà Tư lệnh Long Thái bị bom ném chết đã thu nhận hết tội trạng, nếu không chúng ta đều phải ra tòa án quân sự hết.
Phòng khu Trú quân có thể tồn tại xưởng gia công thuốc phiện tất nhiên là là có sự ngầm thừa nhận và ủng hộ của cấp trên Trú quân và chính phủ Thái Lan, lần này bị phơi ra ánh sáng, tất cả mọi người đều cảm thấy áp lực, may mà cái chết của Tư lệnh Long Thái có thể vu cáo cho ông ta, vì thế mọi tội danh, mọi sự việc đều biến thành việc do anh hùng Long Thái gây nên mấy ngày trước.
Vạn Thọ Giang nhẹ nhàng thở dài:
- Dấu vết xử lí gọn gàng rồi chứ?
Tham mưu trưởng gật gật đầu:
- Yên tâm, đều làm tốt rồi, vì thế bây giờ càng cần phải cẩn thận.
Vạn Thọ Giang nghe thấy lời của Tham mưu trưởng, biết anh ta nói là có lý, tinh thần có chút ôn hòa nói:
- Vậy kế hoạch hôm nay phải làm thế nào? Tổ chức phòng chống ma túy chiều nay sẽ bay đến phòng khu, nếu như chúng ta còn chiến đấu không chỉ để lại cho họ ấn tượng không tốt mà còn bị bọn họ nghi ngờ mục đích khai chiến của chúng ta.
Tham mưu trưởng suy nghĩ trong chốc lát, bất dắc dĩ nói:
- Cùng Sa gia kí hiệp định ngừng đấu.
Vạn Thọ Giang nhẹ thở dài, phất tay phê chuẩn.
Sở Thiên đứng trước điện đài, nhìn hiệp định ngừng chiến của Trú quân gửi đến, phần chữ kí đóng dấu bộ tư lệnh Trú quân, vì thế liền cười mà không nói gì, vứt điện báo vào trong thùng rác, xoay người nói với sĩ quan phụ tránh liên lạc:
- Mệnh lệnh cho pháo doanh tiến lên trước mười mét oanh kích Trú quân, bộ đội tuyến phía Nam thử thăm dò vượt sông công kích.
Sĩ quan liên lạc ngay lập tức trả lời:
- Vâng.
Rất nhanh, mệnh lệnh được truyền đi, Sa quân lại bắt đầu trở nên bận rộn, sĩ binh Trú quân nhanh chóng đem tình hình báo cáo đến Bộ tư lệnh, Vạn Thọ Giang có chút không hiểu, rõ ràng là đã đưa ra yêu cầu ngừng đánh, Sa quân lại nghĩ muốn làm gì không biết? Lập tức dùng kính viễn vọng cẩn thận quan sát Sa quân đang rục rịch chuẩn bị tấn công.
Ánh mắt vừa đúng dừng trên tuyến đường phía Nam, hỏa lực của Sa gia lại bắt đầu bắn, so với lần trước còn mãnh liệt hơn, gần một nghìn sĩ binh Sa gia đã vượt qua sông Văn Tinh đến tấn công phía bên trái y, ống phóng rốc két, pháo cối, ống phun lửa đều được đem ra dùng, nhanh chóng công phá tuyến đường đầu tiên của tuyến đầu Trú quân, đồng thời dựa vào chiến hào của họ giải quyết cứ điểm.
Vạn Thọ Giang vứt kính viễn vọng xuống đất, phẫn nộ hạ lệnh cho sĩ quan phụ tá:
- Phái hai đoàn tiến lên áp chế, đuổi quân Sa gia đi.
Hai đoàn binh lực Trú quân tiến lên bao vây số quân đã vượt qua sông của Sa quân, Sa quân thấy tình hình liền rút lui có tổ chức trên trận địa đã đặt mìn, nhanh chóng rút lui về phía bờ sông. Trú quân không ít lần chịu tổn thất vì Sa quân, vì thế không dám lập tức truy kích, lo sợ lại gặp phải sự bắn phá của pháo binh, nhưng vừa mới đoạt lại được trận địa thì nghe thấy ‘đùng, đùng’ mấy tiếng.
Mìn ở trên trận địa nổ lên, nổ tung mấy chục tên Trú quân, hàng loạt quỷ kế của Sa gia khiến cho Trú quân vùa hận vừa sợ, chỉ có thể phái sĩ binh ra trận địa gỡ mìn.
Vạn Thọ Giang lại ở trong Bộ tư lệnh kéo cà vạt thở hổn hển, vừa phẫn nộ, vừa không có cách nào mà nói:
- Điện cáo cho Bộ chỉ huy của Sa gia một lần nữa cho tôi, yêu cầu ngừng bắn.
Điện đài lại một lần nữa đem yêu cầu đó truyến đến tay Sở Thiên, Sở Thiên vẫn như cũ cười không nói gì, lại đem điện báo vứt vào thùng rác , tiếp tục nhắc lại:
- Mệnh lệnh, bộ đội tuyến đường Đông Tây luân phiên xuất kích làm nhiễu loạn Trú quân, tiểu đoàn pháo binh chia ra làm hai bộ phận, một bộ phận tiếp tục bắn phá quân địch tuyến đường phía Nam, một bộ phận yểm hộ bộ đội tuyến đường Đông Tây.
Mệnh lệnh của Sở Thiên như Đường Tăng niện kinh khiến cho Trú quân vừa không biết làm sao vừa thấy đau đầu, Vạn Thọ Giang lại càng mắng chửi tổ tông mười tám đời nhà Sở Thiên, lửa đạn mãnh liệt không chỉ kích thích thần kinh của lão còn khiến cho Bộ thống soái gửi đến lệnh chất vấn, chất vất tại sao tiền tuyến vẫn chưa ngừng chiến, buổi trưa, tổ chức phòng chống ma túy và đoàn phóng viên sẽ bay tới phòng khu.
Vạn Thọ Giang như con sư tử nóng nảy đi đi đi lại, cơn giận dữ khiến cho người ta thấy kinh hồn bạt vía, hai tay nắm chặt thành quyền run rẩy, nếu như Sở Thiên đứng trước mặt ông ta không chừng sẽ bị đánh thành đống thịt nát rồi, nhưng tức giận cũng không giải quyết được vấn đề gì, rơi vào bước đường cùng cũng không còn ôm hi vọng sai sĩ quan phụ tá yêu cầu ngừng chiến với Sa gia nữa, ông ta thậm chí đã chuẩn bị tốt suy nghĩ bị cách chức điều tra.
Lần này, radio rất nhanh liền nhận được trả lời của Bộ tư lệnh Sa gia: Sa quân đồng ý ngừng chiến, nhưng Tư lệnh của Trú quân nhất định hai giờ chiều phải đến trận địa Sa gia kí kết hiệp định văn bản, nếu không thì hai giờ sau sẽ phát động công kích toàn diện, nếu qua sông đàm phán, sẽ có thêm một phần hậu lễ chưa thể tiết lộ.
Vạn Thọ Giang nhận được bức điện báo trẻ con đó, đầu tiên là trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhưng ngay lập tức lại trở nên phẫn nộ, cuối cùng lại chẳng hiểu ra sao cả, hậu lễ gì? Bất quá ông ta cũng chẳng muốn tự giày vò mình, dứt khoát cho Tham mưu trưởng đem bức điện báo này truyền tới Bộ thống soái để định đoạt, đồng thời cũng có thể chứng tỏ là Sa quân không chịu ngừng chiến.
Tham mưu trưởng quét mắt nhìn tấm điện báo, lắc đầu cười:
- Muốn Tư lệnh Trú quân qua sông kí hiệp định ngừng chiến? Còn giới hạn vào hai giờ hôm nay? Đùa kiểu gì vậy?
Tuy miệng thì nói thế nhưng vẫn đem bức điện báo truyền đi.
Trong lúc bọn họ tưởng rằng Bộ thống soái sẽ nổi trận lôi đình thì lại nhận được bức điện bí mật khẩn cấp, yêu cầu Tư lệnh Trú quân lập tức hồi điện báo đồng ý yêu cầu của Sa quân, đồng thời muốn Thượng tướng Thái Ôn đích thân vượt sông đến đàm phán, công việc đàm phán lần này do Thượng tướng Thái Ôn toàn quyền phụ trách, không được có ý kiến.
Vạn Thọ Giang và Tham mưu trưởng đưa mắt nhìn nhau, không biết Bộ thống soái khi nhận được yêu cầu của Sở Thiên thì sẽ phát điên thế nào, nhưng quân nhân phải lấy thói quen mệnh lệnh làm thiên chức, vì thế vẫn sai sĩ quan phụ tá đem bức điện báo đó phát đi, sau khi phát đi, bọn họ đều nhớ tới sự việc đêm hôm trước đích thân Bộ thống soái hạ lệnh truy kích , không tự chủ được mà cảm thấy chấn động, hay là bên trong có càn khôn?
Sau khi Sở Thiên nhận được điện báo, duỗi người vươn vái, sau đó thong thả đi ra ngoài.
Đột nhiên, sĩ quan phụ tá từ phía sau chạy lên:
- Tư lệnh, điện thoại của Sa tiểu thư.
Sở Thiên gật gật đầu, trở lại bộ chỉ huy nghe điện, vừa mới nói ‘alo’ thì giọng của Sa Cầm Tú truyền đến:
- Qua bên này thăm Phi Dương đi.
Trong lòng Sở Thiên hơi chấn động, miệng hơi nhếch lên cười, đây chính là mật hiệu của bọn hắn, ‘qua đây thăm Phi Dương’ có nghĩa là ‘Phi Dương đã đến rồi’.
Sở Thiên tươi cười gác điện thoại, nhảy lên xe jeep, nhanh như gió rời khỏi bộ chỉ huy, Trương Tiêu Tuyền vừa tới cũng bất dắc dĩ cười cười, trên thế giới này, có thể ung dung bình tĩnh coi chiến tranh như trò chơi, e rằng chỉ có mỗi mình Sở Thiên, nhưng vẫn không quên dặn dò:
- Lái xe cẩn thận.
Mấy chục phút sau, xe của Sở Thiên tiến vào doanh trại quân đội, xuyên qua đám cận vệ quân phòng vệ nghiêm ngặt, đến phòng Dương Phi Dương đang ở, Sa Cầm Tú đã đứng ở cửa đợi hắn rồi, trên mặt tràn đầy nụ cười, nhẹ nhàng nói:
- Thiếu soái, em nghĩ, hôm nay sợ rằng anh sẽ cười đến phát điên mất.
Sau khi nói xong thì nhẹ nhàng xoay người, ánh mắt của Sở Thiên ngay lập tức dừng trên hai người. Hai người này trên mặt không có chút biểu tình gì, thậm chí lạnh đến xương tủy. Nhưng đối với Sở Thiên mà nói, bọn họ chính là những huynh đệ sống chết có nhau, chính là những người đàn ông cởi mở, đối xử với nhau vô cùng chân thành, là người đàn ông lấy tính mạng ra giúp đỡ mọi người.
Cô Kiếm và Lão Yêu.
Ba người yên lặng nhìn nhau chăm chú, sau đó nhanh chóng đi lên tiến về phía đối phương, ba người ôm nhau, chân thành mà nhiệt liệt, sự nhớ nhung sau bao ngày không gặp nhau và tình cảm lại được kề vai chiến đấu lại tràn đến, mãi không nỡ buông ra, có một số người không cần phải nói gì, bạn cũng có thể cảm nhận được sự chân thành của anh ta, Phong Vô Tình cùng Nhiếp Vô Danh đứng bên cạnh cũng hơi hơi xúc động.
Cô Kiếm buông Sở Thiên ra, vỗ vỗ vai hắn nói:
- Thiếu soái, còn có một người, cậu phải gặp một chút.
Sở Thiên hơi sửng sốt, hắn điều hai người bọn họ từ Kinh thành tới đây, còn người nào nữa?
Đang nghĩ lại thì Cô Kiếm và Lão Yêu nhẹ nhàng tránh ra, phía sau xuất hiện một người.
Thần sắc kiên nghị, sát khí lẫm liệt, lông mày rất đậm, rất sát khí, ánh mắt rất to, rất lãnh lùng, rất thâm thúy, bờ môi mỏng mím chặt lại thành một đường, sống mũi thẳng tắp khiến cho khuôn mặt anh ta càng trở nên gầy gò, sống lưng thẳng tắp, con người anh ta như được làm bằng gang thép vậy, dường như là lạnh lẽo, mệt mỏi, đói khát đều không thể làm cho anh ta khuất phục, làm cho anh ta chịu thua.
Khuôn mặt nghiêm túc khiến cho người ta dễ dàng liên tưởng tới đá hoa cương, quật cường, kiên định, lạnh lùng, đối với bất cứ chuyện gì đều thơ, thậm chí đối với chính anh ta, mặc dù còn trẻ nhưng lại có khí thế bức người.
Cho dù thời gian dài đằng đẵng thì Sở Thiên cũng không thể quên được người này, cho dù quên đi người này cũng không thể quên được cây đao trên tay anh ta.
Một cây đao đen thui giản dị.
Nhìn thấy cây đao này, tất cả những lo lắng băn khoăn của Sở Thiên đều tan thành mây khói.
Trong mắt Sở Thiên hơi ướt, nhẹ nhàng nói:
- Anh đến rồi?
Trên mặt Thiên Dưỡng Sinh không có chút biểu tình nào mà trả lời:
- Có anh em, có thiên hạ.
Tất cả những lời nói hoa lệ, tất cả những động tác động tác quái dị khác đều không có, chỉ có và từ vài câu nói đã nói lên tình cảm sâu nặng của hai người.
Đại cục đã định!
/781
|