Nụ cười của Thiên Kiều lại đập vào mắt Sa Cầm Tú.
Sa Cầm Tú đầu hơi nghiêng, tay phải cầm súng nhắm thẳng vào đầu mình.
Thiên Kiều đương nhiên không để cô có cơ hội tự sát, như vậy thì lãng phí công sức của cô ta rồi, nên trong lúc vai cô động đậy thì bước lên hai bước giữa không trung chặn đứng súng lại và cướp lấy luôn, cùng lúc đó hai tên giỡ dây trói lấy hai tay Sa Cầm Tú không để lại bất cứ khe hở nào.
Sa Cầm Tú không có cách nào chỉ có thể oán hận nhìn chằm chằm Thiên Kiều, lạnh lùng nói:
- Cô sẽ không được chết yên ổn đâu!
Thiên Kiều đưa tay túm lấy tóc Sa Cầm Tú nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô, miệng với nụ cười độc ác quen thuộc rồi áp tới gần khẽ nói:
- Tôi nói rồi mà, tôi sẽ sống tốt còn cô sẽ chết khổ chết sở, vả lại tôi chết thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là cô sẽ chết trước.
Sa Cầm Tú nhắm hờ mắt, không thèm nhìn người đàn bà khiến cô căm ghét này.
Thiên Kiều khẽ phất tay, thản nhiên nói:
- Đem cô ta nhốt lại đã!
- Không cần đâu!
Một giọng lạnh lùng vọng tới.
Thiên Kiều không khỏi cảm thấy sát khí vọt tới, theo đó còn có cả sự phẫn nộ không ngừng được cùng mọi người ngẩng đầu nhìn lại. Một người tuổi trung niên áo trắng bồng bềnh đang đứng trước cửa, ánh mắt của hắn sắc lạnh như dao hung hãn cắt xé thịt trên người mọi người. Bọn Thiên Kiều không tự chủ được lùi sau vài bước.
Một người có khả năng như thế nào mới khiến cho những phần tử khủng bố giết người không chớp mắt này phải kiêng kị tới mức nhường đường tránh lối.
Tay trái tên gầy xách một tên tuổi trung niên hơi béo, dưới ánh đèn rõ ràng là Đồ Long Hổ đau khổ không thể tả nổi. Thiên Kiều hơi khiếp sợ, cô ở Tam Giác Vàng lâu như vậy ắt phải biết thân thủ của Đồ Long Hổ siêu phàm như thế nào, nhưng không ngờ lại bị một người trung tuổi trước mắt dễ dàng làm nhục.
Một gã đột ngột nhảy từ phía sau lưng cướp lấy kiếm, đoản đao tay phải lóe sang lạnh buốt, cùng lúc đó bốn tên khủng bố tinh anh xông lên từ chính diện, gặp phải người dũng mãnh thì họ không nghĩ tới rút súng ra trước mà áp sát người chiến đấu thực lực, muốn từ đó chứng mình mạnh hơn Cô Kiếm này.
Tay trái Cô Kiếm xách Đồ Long Hổ, tay phải chuyển động nhẹ nhàng, động tác có vẻ đơn giản nhưng toàn có người kêu lên thảm thiết. Mặt Thiên Kiều không ngừng được phải run lên, đây là do trong lòng sợ hãi mà phát ra, lúc Thiên Kiều ngẩng đầu lên lần nữa thì Cô Kiếm đã giơ tay phải lên kết thúc.
- Á!
Một tên khủng bố phát ra tiếng kêu cực kỳ thảm thiết, tay Cô Kiếm đang khống chế cổ họng của gã, đứng ngạo nghễ thản nhiên trong đám người, xung quanh mấy mét đều không có một ai - nói chính xác hớn là không có một người sống nào, hễ đến gần là bị giết ngay. Trên đường Cô Kiếm bước tới để lại thi thể nằm đây trên đất.
Bọn Thiên Kiều nuốt nước bọt, mặt cứng ngắc.
Áo trắng mặt tái nhợt, ánh mắt lạnh lùng, ngạo khí áp người thậm chí cánh tay gầy gộc cũng vẫn áp chế người khác.
Thiên Kiều nhìn không rõ người này, cô chỉ thấy bóng người trắng hơn cả sương nguyệt.
Cô là một đàn bà thông minh giảo hoạt, biết người trung niên trước mắt đã hung hãn tới mức người khác giận sôi bèn hơi lùi về sau đồng thời tay trái khống chế sau cổ Sa Cầm Tú, bất luận thế nào có người quan trọng trong tay thì có thể yên ổn hơn, mắt liền nhìn về phía lối vào đại sảnh, cô sớm đã thăm dò tình hình xung quanh.
Đằng sau cửa sổ đại sảnh có một đường nhỏ, một lối nhỏ để chạy trốn.
Cô Kiếm nhấc chân đá bay tên Đồ Long Hổ bị đánh gãy tứ chi tay, trái cầm lấy mấy viên đạn trong lòng tự trách. Sở Thiên vốn muốn anh ta mọi lúc ngầm bảo vệ Sa Cầm Tú nhưng ba mươi phút trước anh ta vô ý thấy mấy người Đồ Long Hổ vẻ vội vàng đi qua thì không cầm được trong đầu liền nảy ra sát khí.
Thù hận ngày xưa nổi lên, anh ta không thể khống chế được cảm xúc lại thấy bọn Sa Cầm Tú không có động tĩnh gì thì liền rời khỏi khu Thiên Hoa Cư truy đuổi Đồ Long hổ. Sau vài dặm chạy đuổi cuối cùng cũng đuổi kip bọn Đồ Long Hổ liền không trì hoãn giải quyết mấy tên binh sĩ đang muốn truy hỏi Đồ Long Hổ thì có tiếng súng phát ra từ khu Thiên Hoa Cư khiến anh ta bừng tỉnh.
Cô Kiếm chưa hề biết sợ gì thì đây là lần đầu tiên anh ta thấy sợ hãi.
Bèn giơ tay đánh gẫy tứ chi của Đồ Long Hổ rồi cưỡi ngựa không ngừng chạy về Thiên Hoa Cư, vừa đúng lúc thấy Sa Cầm Tú bị khống chế, tự trách tức giận làm mờ mắt, anh ta biết nếu Sa Cầm Tú xảy ra chuyện gì cho dù Sở Thiên không trách tội mình thì cả đời anh ta cũng không được yên.
Sát khí chưa bao giờ nặng nề như vậy!
Mấy viên đạn trong tay bị anh ta nắm trong nóng rát thậm chí có chút nóng bỏng. Hắn định một phát giết Thiên Kiều cứu lấy Sa Cầm Tú nhưng phát hiện Thiên Kiều mưu mô giảo hoạt sớm đã dùng Sa Cầm Tú làm bia chắn phía trước, còn đút thanh đao vào miệng Sa Cầm Tú không để cho mình một cơ hội nào hết, trong lòng có vẻ lo lắng, chân bước chận rãi về phía trước.
Cô Kiếm tiến nửa buớc thì bọn Thiên Kiều lùi nửa bước.
Bỗng Thiên Kiều lên tiếng hét to:
- Giết đi!
Lần này không có binh lính tinh anh áp sát giải quyết Cô Kiếm, bọn cùng hội đã dùng máu để nói cho bọn chúng biết không có cách nào đánh cận chiến tới Cô Kiếm được, chỉ có nổ súng thì mới có cơ hội khiến tên không phải người này bị đánh hạ, thế là bọn huấn luyên bài bản đối diện nhau cùng tiến lên nửa bước.
Bốn năm khẩu súng dường như cùng lúc bắn tới phía Cô Kiếm, đạn trong nháy mắt bay đi. Cô Kiếm liền cười lạnh lùng nhấc tên khủng bố làm bia đỡ đạn, cùng lúc đó mấy viên đạn trong lòng bàn tay liên tục được bắn ra, lực lượng mạnh mẽ xuyên vào ngực của mấy tên khủng bố.
Lập tức mấy tiếng kêu thảm thiết, mấy tên trúng đạn đều ngã lăn dãy dụa.
Thiên Kiều thấy súng đạn cũng không ngăn được Cô Kiếm thì vô cùng kinh hãi vội kéo Sa Cầm Tú chạy về phía đại sảnh, và lấy ra bom đen nhét vào lòng Sa Cầm Tú, đây chính là kế hoạch sau cùng, bất luận Sở Thiên có tới hay không thì tối nay cũng phải giết chết con gái của Sa gia, bằng không cô ta mà sống thì coi như mình tìm cái chết.
Lại có vài tên binh lính tinh anh bước lên nửa bước, bảo vệ trung thành phía trước bọn Thiên Kiều, súng trong tay liên tục bắn về phía Cô Kiếm, biết rõ bắn súng về phía Cô Kiếm hy vọng không lớn, cũng biết rõ trong lòng đang có sự sợ hãi khó tả nhưng tinh thần xả thân vì tổ chức vẫn thúc giục chúng xây lên phòng tuyến.
Cô Kiếm nhanh chóng chuyển động thi thể không để cho bất cứ viên đạn nào bắn vào người, khi tiếng súng dừng lại tay trái vận đủ nội lực vỗ mạnh vào thi thể, hơn trăm viên đạn trong nháy mắt bắn ra từ thi thể như bắn ra từ một khẩu súng ùn ùn bắn về phía bọn khủng bố.
“Vù, vù, vù”
Bọn khủng bố không ngờ Cô Kiếm lại có thể bá đạo như thế, vẫn chưa kịp tránh đã bị quật ngã trong vũng máu, trên đầu ngực đều găm đầy những viên đạn do mình bắn ra, tường cột bên cạnh cũng cắm đầy những viên đạn, mảnh đá bay toán loạn lộ rõ ra mấy cái lỗ nhỏ.
Những người còn sống sót đều không thể tin nổi, tên Cô Kiếm trước mắt có đúng là người không nữa?
Nhưng một thời gian ngắn đó cũng đủ để cho Thiên Kiều kéo Sa Cầm Tú tới đại sảnh hai gã khủng bố sau cùng cũng theo sát phòng bị phía sau đề có vẻ rất căng thẳng. Cô Kiếm cho chúng không chỉ là chấn động hơn nữa là áp lực tâm lý, đến chính họ cũng không cảm thấy tay cầm súng đang run lên.
Thiên Kiều tự tay trói Sa Cầm Tú ở cột đại sảnh, hai tên khủng bố cũng dựa vào yểm hộ của chính. Cô Kiếm xách theo thi thể có vô số lỗ đạn chạy tới đại sảnh giống như không biết đến nguy hiểm cũng như thấy chết không sờn, lỗi của tối nay là do anh ta sơ sẩy mà thành nên bất kể thế nào anh ta cũng phải giải quyết.
Nghe tiếng bước chân theo nhịp phía ngoài cửa hai tên khủng bố vô cùng hoảng sợ, tiếng thở của Thiên Kiều cũng dần gấp gáp, bỗng nhớ ra con tin trong tay trong lúc hoảng loạn quyết định liều một phen bèn vội nâng súng dí vào đầu Sa Cầm Tú hét lớn:
- Đứng lại, anh đứng lại cho tôi nếu không tôi giết chết cô ta!
Câu nói này còn có hiệu quả hơn so với mấy chục tên khủng bố, Cô Kiếm dừng lại khuôn mặt trắng bệch thoáng hiện sát khí dày đặc cũng có một chút thống khổ khó tả, lực trên tay lỏng ra khẽ thở dài:
- Thả người ra, tối nay tôi sẽ cho cô con đường sống.
Nếu lúc đầu nghe được câu nói sau thì Thiên Kiều sẽ suy nghĩ, nhưng giờ tháy Cô Kiếm lo lắng mình giết Sa Cầm Tú thi sau khi mắt xoay chuyển thì lại quát:
- Muốn tôi thả người cũng được thôi, tìm Sở Thiên tới đây, nếu trông vòng mười phút hắn không tới thì đừng trách tôi.
Cô trước sau vẫn không quên thực hiện nhiệm vụ, tuy nhiệm vụ có sự xuất hiện ngoài ý muốn của tên Cô Kiếm này nhưng rốt cục cũng vẫn trong tầm kiểm soát của mình. Tuy biết tiếng súng sẽ thu hút sự chú ý của binh sĩ Sa gia nhưng cô vẫn quyết định đánh cược một lần hi vọng trước khi Sa quân đến có thể xử lý được Sở Thiên hoàn thành nhiệm vụ của tổ chức.
Trong mắt Cô Kiếm có cả đau khổ và sát khí đúng lúc muốn nhào tới.
- Thiên Kiều, tôi tới rồi đây.
Một tiếng nói bình tĩnh mà thản nhiên đúng mực vọng tới, Cô Kiếm quay đầu nhìn lại, không ngừng được khẽ cười, Sở Thiên đang từ cửa chậm rãi bước vào theo sau là mấy thành viên Huyết Thứ vũ trang đầy đủ vẻ, vẻ mặt không hề nóng vội, thậm chí không thèm nhìn thi thể trên đất và tên Đồ Long Hổ đang run rẩy.
Cô Kiếm trong lòng áy náy, lắc đầu tự trạch:
- Thiếu Soái, Cô Kiếm không làm tròn bổn phận!
Sở Thiên đưa tay vỗ vai anh ta vẫn ấm áp và có lực, không những thể hiện hắn không hề có ý trách móc mà còn thể hiện ý hắn trước sau vẫn tín nhiệm Cô Kiếm. Sau đó ngắt lời Cô Kiếm nói tiếp, trấn an một cách tự nhiên:
- Đời người ai lại không có chuyện ngoài ý muốn chứ?
Mặt Cô Kiếm lập tức dâng lên vẻ cảm kích, khó chịu trong lòng phân tán vài phần.
Sa Cầm Tú đầu hơi nghiêng, tay phải cầm súng nhắm thẳng vào đầu mình.
Thiên Kiều đương nhiên không để cô có cơ hội tự sát, như vậy thì lãng phí công sức của cô ta rồi, nên trong lúc vai cô động đậy thì bước lên hai bước giữa không trung chặn đứng súng lại và cướp lấy luôn, cùng lúc đó hai tên giỡ dây trói lấy hai tay Sa Cầm Tú không để lại bất cứ khe hở nào.
Sa Cầm Tú không có cách nào chỉ có thể oán hận nhìn chằm chằm Thiên Kiều, lạnh lùng nói:
- Cô sẽ không được chết yên ổn đâu!
Thiên Kiều đưa tay túm lấy tóc Sa Cầm Tú nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô, miệng với nụ cười độc ác quen thuộc rồi áp tới gần khẽ nói:
- Tôi nói rồi mà, tôi sẽ sống tốt còn cô sẽ chết khổ chết sở, vả lại tôi chết thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là cô sẽ chết trước.
Sa Cầm Tú nhắm hờ mắt, không thèm nhìn người đàn bà khiến cô căm ghét này.
Thiên Kiều khẽ phất tay, thản nhiên nói:
- Đem cô ta nhốt lại đã!
- Không cần đâu!
Một giọng lạnh lùng vọng tới.
Thiên Kiều không khỏi cảm thấy sát khí vọt tới, theo đó còn có cả sự phẫn nộ không ngừng được cùng mọi người ngẩng đầu nhìn lại. Một người tuổi trung niên áo trắng bồng bềnh đang đứng trước cửa, ánh mắt của hắn sắc lạnh như dao hung hãn cắt xé thịt trên người mọi người. Bọn Thiên Kiều không tự chủ được lùi sau vài bước.
Một người có khả năng như thế nào mới khiến cho những phần tử khủng bố giết người không chớp mắt này phải kiêng kị tới mức nhường đường tránh lối.
Tay trái tên gầy xách một tên tuổi trung niên hơi béo, dưới ánh đèn rõ ràng là Đồ Long Hổ đau khổ không thể tả nổi. Thiên Kiều hơi khiếp sợ, cô ở Tam Giác Vàng lâu như vậy ắt phải biết thân thủ của Đồ Long Hổ siêu phàm như thế nào, nhưng không ngờ lại bị một người trung tuổi trước mắt dễ dàng làm nhục.
Một gã đột ngột nhảy từ phía sau lưng cướp lấy kiếm, đoản đao tay phải lóe sang lạnh buốt, cùng lúc đó bốn tên khủng bố tinh anh xông lên từ chính diện, gặp phải người dũng mãnh thì họ không nghĩ tới rút súng ra trước mà áp sát người chiến đấu thực lực, muốn từ đó chứng mình mạnh hơn Cô Kiếm này.
Tay trái Cô Kiếm xách Đồ Long Hổ, tay phải chuyển động nhẹ nhàng, động tác có vẻ đơn giản nhưng toàn có người kêu lên thảm thiết. Mặt Thiên Kiều không ngừng được phải run lên, đây là do trong lòng sợ hãi mà phát ra, lúc Thiên Kiều ngẩng đầu lên lần nữa thì Cô Kiếm đã giơ tay phải lên kết thúc.
- Á!
Một tên khủng bố phát ra tiếng kêu cực kỳ thảm thiết, tay Cô Kiếm đang khống chế cổ họng của gã, đứng ngạo nghễ thản nhiên trong đám người, xung quanh mấy mét đều không có một ai - nói chính xác hớn là không có một người sống nào, hễ đến gần là bị giết ngay. Trên đường Cô Kiếm bước tới để lại thi thể nằm đây trên đất.
Bọn Thiên Kiều nuốt nước bọt, mặt cứng ngắc.
Áo trắng mặt tái nhợt, ánh mắt lạnh lùng, ngạo khí áp người thậm chí cánh tay gầy gộc cũng vẫn áp chế người khác.
Thiên Kiều nhìn không rõ người này, cô chỉ thấy bóng người trắng hơn cả sương nguyệt.
Cô là một đàn bà thông minh giảo hoạt, biết người trung niên trước mắt đã hung hãn tới mức người khác giận sôi bèn hơi lùi về sau đồng thời tay trái khống chế sau cổ Sa Cầm Tú, bất luận thế nào có người quan trọng trong tay thì có thể yên ổn hơn, mắt liền nhìn về phía lối vào đại sảnh, cô sớm đã thăm dò tình hình xung quanh.
Đằng sau cửa sổ đại sảnh có một đường nhỏ, một lối nhỏ để chạy trốn.
Cô Kiếm nhấc chân đá bay tên Đồ Long Hổ bị đánh gãy tứ chi tay, trái cầm lấy mấy viên đạn trong lòng tự trách. Sở Thiên vốn muốn anh ta mọi lúc ngầm bảo vệ Sa Cầm Tú nhưng ba mươi phút trước anh ta vô ý thấy mấy người Đồ Long Hổ vẻ vội vàng đi qua thì không cầm được trong đầu liền nảy ra sát khí.
Thù hận ngày xưa nổi lên, anh ta không thể khống chế được cảm xúc lại thấy bọn Sa Cầm Tú không có động tĩnh gì thì liền rời khỏi khu Thiên Hoa Cư truy đuổi Đồ Long hổ. Sau vài dặm chạy đuổi cuối cùng cũng đuổi kip bọn Đồ Long Hổ liền không trì hoãn giải quyết mấy tên binh sĩ đang muốn truy hỏi Đồ Long Hổ thì có tiếng súng phát ra từ khu Thiên Hoa Cư khiến anh ta bừng tỉnh.
Cô Kiếm chưa hề biết sợ gì thì đây là lần đầu tiên anh ta thấy sợ hãi.
Bèn giơ tay đánh gẫy tứ chi của Đồ Long Hổ rồi cưỡi ngựa không ngừng chạy về Thiên Hoa Cư, vừa đúng lúc thấy Sa Cầm Tú bị khống chế, tự trách tức giận làm mờ mắt, anh ta biết nếu Sa Cầm Tú xảy ra chuyện gì cho dù Sở Thiên không trách tội mình thì cả đời anh ta cũng không được yên.
Sát khí chưa bao giờ nặng nề như vậy!
Mấy viên đạn trong tay bị anh ta nắm trong nóng rát thậm chí có chút nóng bỏng. Hắn định một phát giết Thiên Kiều cứu lấy Sa Cầm Tú nhưng phát hiện Thiên Kiều mưu mô giảo hoạt sớm đã dùng Sa Cầm Tú làm bia chắn phía trước, còn đút thanh đao vào miệng Sa Cầm Tú không để cho mình một cơ hội nào hết, trong lòng có vẻ lo lắng, chân bước chận rãi về phía trước.
Cô Kiếm tiến nửa buớc thì bọn Thiên Kiều lùi nửa bước.
Bỗng Thiên Kiều lên tiếng hét to:
- Giết đi!
Lần này không có binh lính tinh anh áp sát giải quyết Cô Kiếm, bọn cùng hội đã dùng máu để nói cho bọn chúng biết không có cách nào đánh cận chiến tới Cô Kiếm được, chỉ có nổ súng thì mới có cơ hội khiến tên không phải người này bị đánh hạ, thế là bọn huấn luyên bài bản đối diện nhau cùng tiến lên nửa bước.
Bốn năm khẩu súng dường như cùng lúc bắn tới phía Cô Kiếm, đạn trong nháy mắt bay đi. Cô Kiếm liền cười lạnh lùng nhấc tên khủng bố làm bia đỡ đạn, cùng lúc đó mấy viên đạn trong lòng bàn tay liên tục được bắn ra, lực lượng mạnh mẽ xuyên vào ngực của mấy tên khủng bố.
Lập tức mấy tiếng kêu thảm thiết, mấy tên trúng đạn đều ngã lăn dãy dụa.
Thiên Kiều thấy súng đạn cũng không ngăn được Cô Kiếm thì vô cùng kinh hãi vội kéo Sa Cầm Tú chạy về phía đại sảnh, và lấy ra bom đen nhét vào lòng Sa Cầm Tú, đây chính là kế hoạch sau cùng, bất luận Sở Thiên có tới hay không thì tối nay cũng phải giết chết con gái của Sa gia, bằng không cô ta mà sống thì coi như mình tìm cái chết.
Lại có vài tên binh lính tinh anh bước lên nửa bước, bảo vệ trung thành phía trước bọn Thiên Kiều, súng trong tay liên tục bắn về phía Cô Kiếm, biết rõ bắn súng về phía Cô Kiếm hy vọng không lớn, cũng biết rõ trong lòng đang có sự sợ hãi khó tả nhưng tinh thần xả thân vì tổ chức vẫn thúc giục chúng xây lên phòng tuyến.
Cô Kiếm nhanh chóng chuyển động thi thể không để cho bất cứ viên đạn nào bắn vào người, khi tiếng súng dừng lại tay trái vận đủ nội lực vỗ mạnh vào thi thể, hơn trăm viên đạn trong nháy mắt bắn ra từ thi thể như bắn ra từ một khẩu súng ùn ùn bắn về phía bọn khủng bố.
“Vù, vù, vù”
Bọn khủng bố không ngờ Cô Kiếm lại có thể bá đạo như thế, vẫn chưa kịp tránh đã bị quật ngã trong vũng máu, trên đầu ngực đều găm đầy những viên đạn do mình bắn ra, tường cột bên cạnh cũng cắm đầy những viên đạn, mảnh đá bay toán loạn lộ rõ ra mấy cái lỗ nhỏ.
Những người còn sống sót đều không thể tin nổi, tên Cô Kiếm trước mắt có đúng là người không nữa?
Nhưng một thời gian ngắn đó cũng đủ để cho Thiên Kiều kéo Sa Cầm Tú tới đại sảnh hai gã khủng bố sau cùng cũng theo sát phòng bị phía sau đề có vẻ rất căng thẳng. Cô Kiếm cho chúng không chỉ là chấn động hơn nữa là áp lực tâm lý, đến chính họ cũng không cảm thấy tay cầm súng đang run lên.
Thiên Kiều tự tay trói Sa Cầm Tú ở cột đại sảnh, hai tên khủng bố cũng dựa vào yểm hộ của chính. Cô Kiếm xách theo thi thể có vô số lỗ đạn chạy tới đại sảnh giống như không biết đến nguy hiểm cũng như thấy chết không sờn, lỗi của tối nay là do anh ta sơ sẩy mà thành nên bất kể thế nào anh ta cũng phải giải quyết.
Nghe tiếng bước chân theo nhịp phía ngoài cửa hai tên khủng bố vô cùng hoảng sợ, tiếng thở của Thiên Kiều cũng dần gấp gáp, bỗng nhớ ra con tin trong tay trong lúc hoảng loạn quyết định liều một phen bèn vội nâng súng dí vào đầu Sa Cầm Tú hét lớn:
- Đứng lại, anh đứng lại cho tôi nếu không tôi giết chết cô ta!
Câu nói này còn có hiệu quả hơn so với mấy chục tên khủng bố, Cô Kiếm dừng lại khuôn mặt trắng bệch thoáng hiện sát khí dày đặc cũng có một chút thống khổ khó tả, lực trên tay lỏng ra khẽ thở dài:
- Thả người ra, tối nay tôi sẽ cho cô con đường sống.
Nếu lúc đầu nghe được câu nói sau thì Thiên Kiều sẽ suy nghĩ, nhưng giờ tháy Cô Kiếm lo lắng mình giết Sa Cầm Tú thi sau khi mắt xoay chuyển thì lại quát:
- Muốn tôi thả người cũng được thôi, tìm Sở Thiên tới đây, nếu trông vòng mười phút hắn không tới thì đừng trách tôi.
Cô trước sau vẫn không quên thực hiện nhiệm vụ, tuy nhiệm vụ có sự xuất hiện ngoài ý muốn của tên Cô Kiếm này nhưng rốt cục cũng vẫn trong tầm kiểm soát của mình. Tuy biết tiếng súng sẽ thu hút sự chú ý của binh sĩ Sa gia nhưng cô vẫn quyết định đánh cược một lần hi vọng trước khi Sa quân đến có thể xử lý được Sở Thiên hoàn thành nhiệm vụ của tổ chức.
Trong mắt Cô Kiếm có cả đau khổ và sát khí đúng lúc muốn nhào tới.
- Thiên Kiều, tôi tới rồi đây.
Một tiếng nói bình tĩnh mà thản nhiên đúng mực vọng tới, Cô Kiếm quay đầu nhìn lại, không ngừng được khẽ cười, Sở Thiên đang từ cửa chậm rãi bước vào theo sau là mấy thành viên Huyết Thứ vũ trang đầy đủ vẻ, vẻ mặt không hề nóng vội, thậm chí không thèm nhìn thi thể trên đất và tên Đồ Long Hổ đang run rẩy.
Cô Kiếm trong lòng áy náy, lắc đầu tự trạch:
- Thiếu Soái, Cô Kiếm không làm tròn bổn phận!
Sở Thiên đưa tay vỗ vai anh ta vẫn ấm áp và có lực, không những thể hiện hắn không hề có ý trách móc mà còn thể hiện ý hắn trước sau vẫn tín nhiệm Cô Kiếm. Sau đó ngắt lời Cô Kiếm nói tiếp, trấn an một cách tự nhiên:
- Đời người ai lại không có chuyện ngoài ý muốn chứ?
Mặt Cô Kiếm lập tức dâng lên vẻ cảm kích, khó chịu trong lòng phân tán vài phần.
/781
|