Những vẫn có quan quân thâm niên tiến lên vài bước, chần chừ một lúc mới mở miệng:
- Chúng tôi quy thuận ngài cũng được, nhưng tôi muốn thấy Sa tiên sinh an toàn!
Bọn họ phần lớn đều là theo Sa Khôn lang bạt chiến đấu, đối với chuyện Sa Thành hay Sa Cầm Tú ai thắng ai thua không quan tâm lắm. Hơn nữa trung thành với bất kỳ ai giữa hai người đều là trung thành với Sa gia cả. Nhưng an toàn của Sa Khôn lại phải quan tâm, dù sao đó cũng là nơi ký thác và trở về của họ.
Sa Thành dường như đã sớm đoán được vấn đề này, cười ha hả vài tiếng, vô cùng khí phách nói:
- Nói rất đúng. Mọi người yên tâm. Sa Thành tôi cũng không phải loại người giết anh đoạt vị. Đại ca rất an toàn. Tôi sẽ gọi người bảo vệ đưa anh ấy đến dự tiệc mừng, để mọi người thả xuống tảng đá đè nặng trong lòng!
- Tướng quân Sa, ngài đến sớm vậy à?
Một tiếng nói từ cửa chậm rãi truyền đến:
- Chẳng lẽ ngài cũng đến ăn mừng cho tôi? Thật có lòng a!
Bộ mặt Sa Thành hơi vặn vẹo, mất tự nhiên quay đầu lại nhìn. Sở Thiên ôm Sa Cầm Tú chậm rãi bước đến, theo sau họ còn có vài đội viên Huyết Thứ trang bị đầy đủ nữa. Lão ta trong lòng hoảng sợ, thằng nhóc này và Sa Cầm Tú tại sao còn chưa chết? Thiên Kiều làm việc như thế nào vậy hả? Xem ra cục diện hôm nay sẽ có chút biến hóa.
Sở Thiên bước vào sảnh chính, đưa Sa Cầm Tú đến một cái ghế ngồi xuống, phất tay bảo quân y đến băng bó vết thương cho cô. Sau đó hắn mới xoay người đối mặt Sa Thành, vô cùng châm chọc nói:
- Tướng quân Sa, có phải Tướng quân đang tò mò vì sao chúng tôi còn sống không? Không cách nào cả, Thiên Kiều quá kiêu ngạo, cho nên cô ta đã chết!
Mặc dù biết khả năng Thiên Kiều gặp bất trắc rất cao, nhưng từ trong miệng Sở Thiên biết được sự thật, Sa Thành cũng cảm thấy rất khiếp sợ. Cũng may là tổng thể cục diện vẫn còn nằm trong tay, vì thế gã không chút kiêng kị nói:
- Đúng vậy. Không ngờ mạng của hai người lại lớn như vậy, còn có thể sống được. Nhưng tôi rất ngạc nhiên vì sao hai người không trốn đi mà cứ muốn đến đây chịu chết chứ?
Lần này đến lượt Sở Thiên cười dài, đi đến trước mặt nhìn ông ta, nói:
- Tướng quân, sao ngài lại nghĩ chúng tôi đến đây chịu chết chứ? Chỉ bằng tám trăm họng súng ngài nghĩ có thể khiến chúng tôi sợ hãi sao? Ngài có phải là quá ngây thơ rồi không?
Sa Thành hừ mạnh một tiếng, nhẹ nhàng phất tay, nói:
- Bây giờ tôi sẽ bắn chết ngươi trước!
Hơn mười binh lính bên cạnh Sa Thành bước lên trước, nâng súng trường nhắm thẳng Sở Thiên.
- Vậy Tướng quân cũng giết luôn tôi cho rồi!
Lại một giọng nói từ cửa truyền đến.
Nghe được giọng nói này, trong lòng Sa Thành hỗn loạn. Vẻ mặt các tướng sĩ trong tiệc mừng trở nên cung kính. Trương Tiêu Tuyền ôm tay, dưới sự bảo vệ của các vệ sĩ đi vào sảnh chính. Sau khi liếc nhìn Sa Thành, ông lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó đá văng mấy tên lính dùng súng chĩa vào Sở Thiên của Sa Thành.
Mẹ nó! Đám vô dụng đó làm việc như thế nào chứ?
Một số binh lính của Sa Thành thấy Trương Tiêu Tuyền, không dám nói câu oán hận nào, mặt xám xịt lùi về sau vài bước. Nhưng có vài binh lính trực thuộc Sa Thành thấy đại cục đã nằm trong tay chủ nhân nhà mình, đối với việc Trương Tiêu Tuyền đá mình cực kỳ có ý kiến, không kìm được đứng lên giơ súng mắng:
- Lão già kia, là lúc nào rồi còn dám kiêu ngạo sao?
Lời nói vừa thoát ra khỏi miệng, gã binh lính này cũng cảm giác được bất thường. Tất cả các tướng sĩ trong buổi tiệc đều âm trầm nhìn gã, đồng thời rút súng ra muốn bắn chết gã lính này. Ngay cả Sa Thành cũng không kịp ra tay ngăn cản thì tiếng súng đã vang lên. Gã lính kia lập tức bị bắn thành sàng, ngã xuống đất.
Những binh lính còn lại của Sa Thành thấy thế đều vội vàng nâng súng tiến lên. Sa Thành sợ trận cờ mình bày ra đại loạn ảnh hưởng đến mình, liền vội quát:
- Dừng tay! Tất cả dừng tay lại cho tao!
Mọi người chần chừ một lúc, sau đó vẫn hạ súng xuống.
Sa Thành âm trầm nhìn Trương Tiêu Tuyền, lạnh lùng nói:
- Tham mưu trưởng Trương, thế cục bây giờ ông cũng đã thấy. Buổi tiệc tập trung gần như toàn bộ sĩ quan trung cao cấp của Sa gia. Và tám trăm binh lính của tôi cũng đã nắm trong tay bán kính mấy trăm mét này. Sa Thành tối nay muốn ngồi lên vị trí lãnh đạo, không biết ý kiến của ông như thế nào?
Tuy không có bất kỳ hy vọng nào, nhưng Sa Thành vẫn mở miệng hỏi ra câu này. Dẫu sao có được sự ủng hộ của Trương Tiêu Tuyền chẳng khác nào có được sự ủng hộ của một nửa sĩ quan Sa gia.
Trương Tiêu Tuyền nở một nụ cười lạnh, khinh thường nói:
- Sa Thành, cậu tính là cái gì hả? Chỉ bằng cậu cũng xứng ngồi lên vị trí đó sao? Ngươi có chiến công gì, có chiến tích gì? Là cậu cướp được địa bàn cho Sa gia sao? Hay là cậu cho người trong khu vực phòng thủ có được cuộc sống giàu có? Nếu không phải có Sa tiên sinh bảo vệ cậu, tất cả tướng sĩ ngồi đây chẳng có một ai để mắt đến cậu đâu!
Sa Thành ngượng ngùng mặt đỏ, cười giận dữ nói:
- Trương Tiêu Tuyền, ông chẳng qua là một con chó Sa gia nuôi thôi, có tư cách gì dạy bảo tôi chứ? Bây giờ trong tay ai có súng người đó làm chủ. Tôi không có chiến công cũng chẳng có chiến tích, nhưng tôi lại nắm giữ mạng sống của mọi người. Và tôi sẽ cho ông đi gặp Thượng đế trước.
Âm cuối cùng vừa chấm dứt, trong tay Sa Thành đã thêm một khẩu súng, họng súng nhắm ngay Trương Tiêu Tuyền. Một số quan quân quan trọng lập tức bước lên trước, che trước mặt Trương Tiêu Tuyền, thấy chết không sờn nói:
- Tướng quân, Tham mưu trưởng là công thần của Sa gia. Nếu Tướng quân muốn giết Tham mưu trưởng, vậy thì bước qua xác của chúng tôi trước đã!
Sở Thiên vẫn như cũ cười tươi, đứng bên cạnh Sa Cầm Tú, nhìn bác sĩ xử lý vết thương cho cô. Cục diện bây giờ còn chưa đến phiên hắn xuất hiện, cứ để những quan quân này gây áp lực cho Sa Thành đã. Sa Thành càng bị chèn ép lâu càng có lợi. Không những khiến cho ấn tượng của bọn họ đối với Sa Thành giảm xuống, đồng thời cũng có thể tranh thủ thời gian để đám Cô Kiếm gỡ hết thuốc nổ.
Sa Thành nhìn những quan quân đứng chắn trước mặt, nghiến răng nghiến lợi giận dữ nói:
- Là các người muốn chết, đừng trách tôi vô tình!
- Chú quả là một người vô tình!
Sa Khôn chống gậy chầm chậm bước vào, ánh mắt bình thản khó mà che giấu đau đớn trong lòng:
- Sa Thành, chú làm tôi thất vọng quá rồi!
Nhìn Sa Thành xuất hiện, cho dù là Trương Tiêu Tuyền, quan quân hay là binh lính của Sa Thành đều cung kính cúi chào, cùng hô lên:
- Chào Sa tiên sinh!
Sắc mặt Sa Thành lập tức xám như tro tàn. Cục diện bây giờ hoàn toàn là cá chết lưới rách. Không thể ngờ được đám Nặc Đính tự xưng là tinh anh vậy mà lại không thể hoàn thành việc nho nhỏ này. Nên biết, bất kể là khống chế được bất cứ người nào kể cả Trương Tiêu Tuyền, mình cũng còn mấy phần phần thắng. Nhưng bây giờ bọn họ đều xuất hiện hết, cũng có nghĩa là binh biến đang nằm ở lằn ranh thất bại.
Dưới ánh mắt xen lẫn giữa cung kính và an tâm, Sa Khôn đi đến chỗ Sa Cầm Tú. Sa Cầm Tú vừa ở quỷ môn quan đi một vòng, thấy Sa Khôn trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc dạt dào. Cũng không biết là tủi thân hay là cảm ơn, chỉ thấy mũi cay cay, không kìm được ôm lấy Sa Khôn, “oa” một tiếng khóc lớn.
Đây mới là tình thân! Sa Khôn nhẹ nhàng thở dài.
- Con còn tưởng không còn gặp lại cha nữa.
Sa Cầm Tú nghẹn ngào không dứt, nước mắt tuôn rơi:
- Cha, con gái để cha hoảng sợ rồi.
Sa Khôn trong lòng vô cùng thương tiếc. Nhớ lại ngày xưa mình cố chấp, ông nhẹ nhàng giúp con gái lau đi nước mắt, dịu dàng an ủi:
- Sa Cầm Tú, đừng khóc, đừng khóc. Con vẫn luôn là đứa trẻ dũng cảm mà. Con phải tiếp tục dũng cảm kiên cường, cho dù đó là vì Sa gia hay là giúp đất nước, đều không thể thiếu phần của con.
Các sĩ quan trong buổi tiệc nhìn hai người họ, không hề có cảm giác đột ngột, ngược lại bị tình cha con của hai người cảm động. Sa Cầm Tú kiên cường thấy mọi người nhìn chằm chằm mình, vội vàng xin lỗi lau nước mắt, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cha, chú sai đám phần tử Đột Đột đi tập kích con, giết chết Minh Nhi, còn thiếu chút nữa nổ chết con rồi.
Sa Khôn gật gật đầu, không nói gì!
Trương Tiêu Tuyền cũng bổ sung thêm:
- Hai thằng cháu của tôi cũng bị ép buộc, hơn mười vị vệ sĩ chết oan uổng!
Sa Khôn vẫn gật đầu, không lên tiếng trả lời, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Sa Thành.
Sở Thiên mỉm cười cho thêm bó rơm cuối cùng, đầy thâm ý nói:
- Phương Như Như cũng là người của ông ta!
Trong mắt Sa Khôn hiện lên vẻ lạnh lẽo, lạnh lùng nói:
- Sa Thành, bây giờ chú còn lời gì để nói nữa không?
Sa Thành biết binh biến không thể theo kế hoạch chấm dứt, vì thế buồn bã cười dài:
- Bây giờ còn chưa đến phút cuối cùng thì chưa biết ai sẽ cười đâu? Đại ca, không phải em muốn tạo phản, mà là anh ngồi trên vị trí này quá lâu rồi. Ánh hào quang của anh luôn che kín chiến công của em. Em một ngày không ngồi lên vị trí người lãnh đạo thì vĩnh viễn sẽ không có được sự tôn trọng của mọi người!
Nếu là bình thường, Sa Khôn chắc chắn sẽ cảm động. Nhưng Sa Thành đêm nay hành động quá tuyệt tình. Vì thế ông nói:
- Chuyện đến bây giờ, không cần nói nhiều lời nữa. Nghĩ đến tình anh em giữa hai chúng ta, tôi sẽ không giết chú, chú bảo binh lính bỏ vũ khí xuống đầu hàng đi! Đừng để càng lún càng sâu, đến lúc đó tôi cũng khó bảo toàn tính mạng của chú!
Trong mắt Sa Thành lộ ra vẻ hung dữ, thanh âm hùng hậu hét lớn:
- Không giết em? Nhưng anh chắc chắn sẽ giam lỏng em quãng đời còn lại. Nếu đã đi đến bước này rồi thì em cũng không ngại bước thêm bước cuối cùng nữa. Bây giờ em đang nắm sinh mạng của mọi người trong buổi tiệc này. Nếu mọi người không ủng hộ em, em sẽ giết tất cả. Toàn bộ Sa gia đều là do em làm chủ!
Sa Khôn nhẹ nhàng thở dài, không nói gì nữa!
Sở Thiên từ phía sau vọt lên, vẻ mặt tươi cười nói:
- Tướng quân, có phải Tướng quân đang cảm thấy rất sung sướng không? Tướng quân nghĩ chỉ cần tám trăm binh lính thì có thể nắm cục diện trong tay rồi ư? Chẳng lẽ Tướng quân không kinh ngạc vì sao tôi, Tham mưu trưởng Trương và Sa tiên sinh có thể thoát ra khỏi vòng vây nghiêm mật của Tướng quân để đến đây sao? Tướng quân không ngại quay đầu lại nhìn nhìn xem!
Nói tới đây, Sở Thiên vỗ tay nhè nhẹ. Đèn bên ngoài bât lên, ánh sáng chiếu vào buổi tiệc khiến cho toàn bộ bên trong trở nên sáng như ban ngày.
Sa Thành bình tĩnh lại, quay đầu lại nhìn, mồ hôi lạnh không tự chủ chảy ra. Không biết bao giờ thì bên ngoài đã có hơn ngàn người. Nhìn quần áo thì đều là Cận Cệ, toàn bộ đều dùng súng tự động uy hiếp binh lính của mình. Nói đúng hơn chính là, tám trăm binh lính mình dẫn đến đều thành miếng thịt trong miệng người ta rồi.
Lúc này, Nhiếp Vô Danh dẫn năm mươi Cận Cệ quân bước ra, chậm rãi đi vào sảnh chính, thản nhiên nói:
- Thiếu soái, tôi đã bắt giữ hơn bảy trăm binh lính của Sa Thành bên ngoài. A Trát Nhi dẫn theo năm trăm anh em và vũ khí hạng nặng kiểm soát hai cửa ra vào, cam đoan không bỏ sót bất kỳ quân địch nào!
Năm mươi Cận Vệ quân tự động nâng súng lên, nhắm thẳng vào mấy chục binh lính của Sa Thành trong sảnh chính.
Sở Thiên gật gật đầu, chỉ vào mấy chục binh lính Sa Thành bị khống chế, bình tĩnh nói:
- Tướng quân Sa, bây giờ ông chỉ còn lại một mình mà thôi, chẳng lẽ ông vẫn muốn tiếp tục phản kháng vô ích nữa sao?
Vẻ mặt Sa Thành nắng mưa thất thường, tay nắm chặt phát ra thanh âm “răng rắc”.
Trước cửa xuất hiện vài người, chính là bọn Cô Kiếm. Họ âm thầm ra dấu đã làm xong cho Sở Thiên.
Nhận được tín hiệu, Sở Thiên lộ ra nụ cười bất cần đời, nhàn nhạt nói:
- Cơn giận của Tướng quân thật lớn a, giống như có thể nổ tung toàn bộ nơi này thành đống hoang tàn vậy.
Lời này giống như đang nhắc nhở Sa Thành, trên mặt gã lộ ra nụ cười quỷ dị, từ trong lòng lấy ra một máy khống chế, điên cuồng cười ha hả:
- Xem ra kế hoạch cuối cùng của Sa Thành ta cũng có chỗ dùng. Quên nói với các vị, tối hôm qua tôi cho người ở tầng dưới sảnh chính đặt mấy trăm kg thuốc nổ TNT, có thể nổ tung nơi này thành bình địa đấy.
Sảnh chính buổi tiệc chấn động, nhưng khi Sa Khôn phất tay ra hiệu, mọi thứ nhanh chóng bình tĩnh lại.
Sở Thiên không nói gì nhìn ông ta, không có bất kỳ phản ứng kinh ngạc nào cả.
- Lại nói, chiêu này là học theo Sở Thiên đấy.
Sa Thành cuối cùng tâm trạng cũng tốt lên một chút, lạnh lùng nói:
- Chuyện đã đến nước này, tôi chỉ có thể làm đến cùng thôi. Vẫn là câu nói kia, trừ phi mọi người ủng hộ Sa Thành tôi, nếu không mọi người cũng đồng quy vu tận. Những thứ tôi không chiếm được thì cũng không thể để người khác lấy được!
Hiển nhiên, lão ta đã biết nguyên nhân chính là buổi tiệc tối nay chính là chúc mừng Sở Thiên nhận chức Tổng tư lệnh.
Sa Khôn bất đắc dĩ lắc đầu, vô cùng đau đớn nói:
- Sa Thành, sao chú lại điên đến mức độ này vậy hả?
Sa Thành không quan tâm Sa Khôn, điên cuồng hô:
- Ủng hộ hay không ủng hộ?
Sở Thiên khẽ hừ một tiếng, cười lạnh nói:
- Có bản lĩnh ông cứ nhấn!
Bàn tay giữ chặt máy khống chế của Sa Thành có chút run rẩy. Nhưng lão ta lập tức khôi phục lại bình tĩnh, nhắm mắt lại, tâm như tro tàn nhấn nút.
Không có tiếng nổ vang trời như trong tưởng tượng. Cũng không có cảnh đá bay tứ tung như trong tưởng tượng. Chỉ có im lặng, chỉ có im lặng trong cơn phong ba bão táp. Sa Thành không thể tin mở mắt ra, dùng sức lặp lại động tác nhấn nút, kết quả không như ý muốn khiến gã giống như dùng hết sức lực cuối cùng, kiềm không được thì thào:
- Vì sao? Vì sao?
Sở Thiên tiến lên vài bước, cách gã khoảng hai mét nói cho gã biết:
- Vì Đồ Long Hổ bán đứng ông rồi!
Quyền chủ động đã mất! Ánh mắt Sa Thành trở nên trống rỗng vô thần, cơ thể cao lớn tựa như cái xác không hồn. Lúc Sở Thiên quay đầu rời đi thì ánh mắt Sa Thành lại lộ ra ánh sáng rực rỡ hung dữ. Lão ta hét lớn một tiếng, tay phải cầm một con dao sắc bén tấn công Sở Thiên. Tốc độ ra tay hoàn toàn trái ngược với thân hình của lão.
Sở Thiên phản xạ có điều kiện né qua một bên.
Sa Thành không để Sở Thiên có bất luận cơ hội gì, con dao đâm tới tấp, trong chớp mình hiện ra ảo ảnh bốn lưỡi dao nhọn tấn công phần thân dưới của Sở Thiên. Con dao tuy chưa đến gần người Sở Thiên, nhưng lại lợi hại linh hoạt. Chiêu chiêu sắc bén đã sớm bức Sở Thiên phải lùi lại. Sở Thiên cảm thấy có chút đau đớn, trong lòng không khỏi thầm than không ngờ Sa Thành lại có thể mạnh như vậy.
Sa Khôn và Trương Tiêu Tuyền cũng ngơ ngác nhìn nhau, Sa Thành khi nào thì có võ công dũng mãnh như vậy chứ? Càng suy nghĩ mồ hôi lạnh càng chảy nhiều, trong lòng đều thầm than tâm cơ sâu như đáy biển của Sa Thành.
Cơ thể Sở Thiên lay động, cả người lướt qua hào quang của con dao đến gần vùng ngực của Sa Thành.
Sa Thành thấy tình thế không ổn, con dao trong tay vẽ nửa vòng chém thẳng vào tay Sở Thiên, muốn ngăn cản đòn tấn công bằng chân của Sở Thiên. Nhưng lão ta lại không ngờ đến đòn tấn công trông có vẻ lỗ mãng của Sở Thiên lại chứa đầy huyền cơ, chờ đợi một đòn phản công này của lão. Con dao chém xuống một đường, ánh mắt đột nhiên mờ ảo, bóng dáng Sở Thiên bỗng nhiên biến mất không thấy!
Lập tức Sa Thành cảm giác sườn trái tê rần, con dao trong chớp mắt rơi xuống đất.
Thanh âm con dao rơi xuống nặng nề, nặng nề giống như tâm trạng bây giờ của Sa Thành. Lão ta không bao giờ ngờ đến, đòn tấn công dồn dập của mình không làm Sở Thiên bị thương. Khổ luyện nhiều năm như vậy, rốt cuộc lại không chịu nổi một đòn của người trẻ tuổi như Sở Thiên nữa. Đêm nay không chỉ thất bại thảm hại, mà thua không còn chút mặt mũi nào cả.
Sở Thiên vỗ vỗ tay, nhìn Sa Thành mặt xám như tro tàn, nói với Nhiếp Vô Danh:
- Đưa ông ta ra ngoài!
Nhiếp Vô Danh gật gật đầu, dẫn mấy tên lính bắt Sa Thành đi ra ngoài.
Sở Thiên xoay người đối mặt với đám người Sa Khôn, tươi cười chân thành nói:
- Sa tiên sinh, mặc dù tiệc mừng xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng bây giờ vẫn còn sớm, vẫn có thể cuồng hoan một đêm. Cho dù là chúc mừng trận chiến ngày trước chiến thắng, hay là may mắn đêm nay may mắn không chuyện gì, cháu nghĩ, mọi người hẳn sẽ rất thích!
Tuy trong lòng Sa Khôn vẫn còn nặng nề, nhưng ông biết Sở Thiên nói rất có lý, vì thế gật gật đầu nói:
- Sở Thiên, để buổi tiệc bắt đầu thôi. Tôi sẽ bổ nhiệm cậu làm Tổng tư lệnh của Sa gia, chưởng quản tất cả quân vụ của khu vực phòng thủ. Qua tất cả các biểu hiện của cậu mấy ngày nay, tôi tin mọi người đều ủng hộ cậu!
Sở Thiên lắc đầu nhè nhẹ, thở một hơi, nói:
- Sa tiên sinh, vị trí Tổng tư lệnh Sở Thiên không thể nhận. Sở Thiên nghĩ, cho dù là danh vọng hay chiến tích, Sa Cầm Tú thích hợp hơn tôi rất nhiều. Cháu sở dĩ đồng ý đêm nay tiếp nhận vị trí Tổng tư lệnh, nói thật, chính là vì muốn giải quyết nguy cơ ẩn giấu của cuộc chiến tranh giành này!
Sa Khôn còn muốn nói gì đó, nhưng Sở Thiên lại lớn tiếng ngăn lại:
- Sa tiên sinh, Sở Thiên thân là người Thiên Triều, đảm nhận chức vụ Tổng tư lệnh quả thật có rất nhiều bất tiện. Nhưng Sa tiên sinh có thể yên tâm. Chỉ cần chỗ nào có Sở Thiên, tôi nhất định sẽ toàn lực trợ giúp Sa Cầm Tú, để cô ấy trở thành một nhân tài của Sa gia, trở thành người lãnh đạo kiệt xuất giúp cho đất nước!
Trương Tiêu Tuyền thấy Sở Thiên nói đến mức này, vì thế cũng đứng ra nói giúp:
- Ông bạn già, Sở Thiên cũng có băn khoăn của riêng mình, đừng ép buộc cậu ấy nữa. Huống chi, Sa Cầm Tú là đứa có khả năng, Cận Vệ quân cũng rất trung thành với nó. Nó đối xử với binh lính và chúng tôi đều rất cung kính. Vì vậy tôi chân thành ủng hộ nó làm Tổng tư lệnh!
Sa Khôn bất đắc dĩ gật đầu. Có Trương Tiêu Tuyền ủng hộ, xem ra con gái có thể làm được rất tốt.
Đúng lúc này, Nhiếp Vô Danh vẻ mặt lo lắng từ ngoài cửa chạy đến, nghiêm túc nhìn Sở Thiên:
- Thiếu soái, Vô Danh làm việc thiếu sót. Trên đường giải đi giam giữ, Tướng quân Sa đoạt súng chạy trốn. Chúng tôi khuyên ngăn cảnh báo Tướng quân vẫn muốn nổ súng tấn công. Mọi người rơi vào đường cùng đành phải nổ súng làm bị thương tướng quân. Tướng quân…. Lăn xuống núi chết rồi!
Cái gì? Sa Thành đã chết? Trong đầu Sa Khôn trống rỗng, suýt chút nữa đứng không vững.
Sa Cầm Tú và Trương Tiêu Thuyền vội vàng vươn tay đỡ ông, cũng hết lời an ủi ông.
Sở Thiên nhẹ nhàng phất tay, thản nhiên nói:
- Đưa thi thể Tướng quân về đây, thu xếp cẩn thận đưa vào quan tài!
Nhiếp Vô Danh gật gật đầu, lập tức dẫn binh lính đi ra ngoài.
Trương Tiêu Thuyền rất thâm ý nhìn Sở Thiên vài lần, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên một nụ cười. Trong lòng hắn rất rõ ràng, nếu Sa Thành muốn trốn khỏi lòng bàn tay Sở Thiên là không thể. Sở dĩ chết bất ngờ ở nơi dã ngoại hoang vu là ý đồ của Sở Thiên. Không để lại bất kỳ hậu hoạ gì, miễn cho tương lai Sa Cầm Tú xảy ra chuyện phiền toái không cần thiết.
Người này, kiêu hùng!
Trương Tiêu Thuyền thở dài trong lòng, nhanh chóng đỡ Sa Khôn đi đến ghế bên cạnh ngồi xuống!
Sở Thiên an ủi Sa Khôn vài câu, sau đó đứng dậy cùng các quan quân trò chuyện đây đó!
Còn chưa uống được nửa ly rượu, Cô Kiếm đã âm thầm bước tới. Ở góc không người, ghé vào tai Sở Thiên nhỏ giọng nói:
- Đồ Long Hổ mất tích!
Người bị bẻ gãy cả chân và tay có thể mất tích sao?
Trong lòng Sở Thiên sững sờ, nhưng không lộ ra biểu cảm khác lạ nào, uống xong nửa ly rượu còn lại, nói:
- Tìm!
Gió lạnh luồn qua khẽ cửa tiến vào phòng, mùi hương ma tuy ẩn núp trong gió, khiến người ta mê đắm trong ảo tưởng.
- Chúng tôi quy thuận ngài cũng được, nhưng tôi muốn thấy Sa tiên sinh an toàn!
Bọn họ phần lớn đều là theo Sa Khôn lang bạt chiến đấu, đối với chuyện Sa Thành hay Sa Cầm Tú ai thắng ai thua không quan tâm lắm. Hơn nữa trung thành với bất kỳ ai giữa hai người đều là trung thành với Sa gia cả. Nhưng an toàn của Sa Khôn lại phải quan tâm, dù sao đó cũng là nơi ký thác và trở về của họ.
Sa Thành dường như đã sớm đoán được vấn đề này, cười ha hả vài tiếng, vô cùng khí phách nói:
- Nói rất đúng. Mọi người yên tâm. Sa Thành tôi cũng không phải loại người giết anh đoạt vị. Đại ca rất an toàn. Tôi sẽ gọi người bảo vệ đưa anh ấy đến dự tiệc mừng, để mọi người thả xuống tảng đá đè nặng trong lòng!
- Tướng quân Sa, ngài đến sớm vậy à?
Một tiếng nói từ cửa chậm rãi truyền đến:
- Chẳng lẽ ngài cũng đến ăn mừng cho tôi? Thật có lòng a!
Bộ mặt Sa Thành hơi vặn vẹo, mất tự nhiên quay đầu lại nhìn. Sở Thiên ôm Sa Cầm Tú chậm rãi bước đến, theo sau họ còn có vài đội viên Huyết Thứ trang bị đầy đủ nữa. Lão ta trong lòng hoảng sợ, thằng nhóc này và Sa Cầm Tú tại sao còn chưa chết? Thiên Kiều làm việc như thế nào vậy hả? Xem ra cục diện hôm nay sẽ có chút biến hóa.
Sở Thiên bước vào sảnh chính, đưa Sa Cầm Tú đến một cái ghế ngồi xuống, phất tay bảo quân y đến băng bó vết thương cho cô. Sau đó hắn mới xoay người đối mặt Sa Thành, vô cùng châm chọc nói:
- Tướng quân Sa, có phải Tướng quân đang tò mò vì sao chúng tôi còn sống không? Không cách nào cả, Thiên Kiều quá kiêu ngạo, cho nên cô ta đã chết!
Mặc dù biết khả năng Thiên Kiều gặp bất trắc rất cao, nhưng từ trong miệng Sở Thiên biết được sự thật, Sa Thành cũng cảm thấy rất khiếp sợ. Cũng may là tổng thể cục diện vẫn còn nằm trong tay, vì thế gã không chút kiêng kị nói:
- Đúng vậy. Không ngờ mạng của hai người lại lớn như vậy, còn có thể sống được. Nhưng tôi rất ngạc nhiên vì sao hai người không trốn đi mà cứ muốn đến đây chịu chết chứ?
Lần này đến lượt Sở Thiên cười dài, đi đến trước mặt nhìn ông ta, nói:
- Tướng quân, sao ngài lại nghĩ chúng tôi đến đây chịu chết chứ? Chỉ bằng tám trăm họng súng ngài nghĩ có thể khiến chúng tôi sợ hãi sao? Ngài có phải là quá ngây thơ rồi không?
Sa Thành hừ mạnh một tiếng, nhẹ nhàng phất tay, nói:
- Bây giờ tôi sẽ bắn chết ngươi trước!
Hơn mười binh lính bên cạnh Sa Thành bước lên trước, nâng súng trường nhắm thẳng Sở Thiên.
- Vậy Tướng quân cũng giết luôn tôi cho rồi!
Lại một giọng nói từ cửa truyền đến.
Nghe được giọng nói này, trong lòng Sa Thành hỗn loạn. Vẻ mặt các tướng sĩ trong tiệc mừng trở nên cung kính. Trương Tiêu Tuyền ôm tay, dưới sự bảo vệ của các vệ sĩ đi vào sảnh chính. Sau khi liếc nhìn Sa Thành, ông lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó đá văng mấy tên lính dùng súng chĩa vào Sở Thiên của Sa Thành.
Mẹ nó! Đám vô dụng đó làm việc như thế nào chứ?
Một số binh lính của Sa Thành thấy Trương Tiêu Tuyền, không dám nói câu oán hận nào, mặt xám xịt lùi về sau vài bước. Nhưng có vài binh lính trực thuộc Sa Thành thấy đại cục đã nằm trong tay chủ nhân nhà mình, đối với việc Trương Tiêu Tuyền đá mình cực kỳ có ý kiến, không kìm được đứng lên giơ súng mắng:
- Lão già kia, là lúc nào rồi còn dám kiêu ngạo sao?
Lời nói vừa thoát ra khỏi miệng, gã binh lính này cũng cảm giác được bất thường. Tất cả các tướng sĩ trong buổi tiệc đều âm trầm nhìn gã, đồng thời rút súng ra muốn bắn chết gã lính này. Ngay cả Sa Thành cũng không kịp ra tay ngăn cản thì tiếng súng đã vang lên. Gã lính kia lập tức bị bắn thành sàng, ngã xuống đất.
Những binh lính còn lại của Sa Thành thấy thế đều vội vàng nâng súng tiến lên. Sa Thành sợ trận cờ mình bày ra đại loạn ảnh hưởng đến mình, liền vội quát:
- Dừng tay! Tất cả dừng tay lại cho tao!
Mọi người chần chừ một lúc, sau đó vẫn hạ súng xuống.
Sa Thành âm trầm nhìn Trương Tiêu Tuyền, lạnh lùng nói:
- Tham mưu trưởng Trương, thế cục bây giờ ông cũng đã thấy. Buổi tiệc tập trung gần như toàn bộ sĩ quan trung cao cấp của Sa gia. Và tám trăm binh lính của tôi cũng đã nắm trong tay bán kính mấy trăm mét này. Sa Thành tối nay muốn ngồi lên vị trí lãnh đạo, không biết ý kiến của ông như thế nào?
Tuy không có bất kỳ hy vọng nào, nhưng Sa Thành vẫn mở miệng hỏi ra câu này. Dẫu sao có được sự ủng hộ của Trương Tiêu Tuyền chẳng khác nào có được sự ủng hộ của một nửa sĩ quan Sa gia.
Trương Tiêu Tuyền nở một nụ cười lạnh, khinh thường nói:
- Sa Thành, cậu tính là cái gì hả? Chỉ bằng cậu cũng xứng ngồi lên vị trí đó sao? Ngươi có chiến công gì, có chiến tích gì? Là cậu cướp được địa bàn cho Sa gia sao? Hay là cậu cho người trong khu vực phòng thủ có được cuộc sống giàu có? Nếu không phải có Sa tiên sinh bảo vệ cậu, tất cả tướng sĩ ngồi đây chẳng có một ai để mắt đến cậu đâu!
Sa Thành ngượng ngùng mặt đỏ, cười giận dữ nói:
- Trương Tiêu Tuyền, ông chẳng qua là một con chó Sa gia nuôi thôi, có tư cách gì dạy bảo tôi chứ? Bây giờ trong tay ai có súng người đó làm chủ. Tôi không có chiến công cũng chẳng có chiến tích, nhưng tôi lại nắm giữ mạng sống của mọi người. Và tôi sẽ cho ông đi gặp Thượng đế trước.
Âm cuối cùng vừa chấm dứt, trong tay Sa Thành đã thêm một khẩu súng, họng súng nhắm ngay Trương Tiêu Tuyền. Một số quan quân quan trọng lập tức bước lên trước, che trước mặt Trương Tiêu Tuyền, thấy chết không sờn nói:
- Tướng quân, Tham mưu trưởng là công thần của Sa gia. Nếu Tướng quân muốn giết Tham mưu trưởng, vậy thì bước qua xác của chúng tôi trước đã!
Sở Thiên vẫn như cũ cười tươi, đứng bên cạnh Sa Cầm Tú, nhìn bác sĩ xử lý vết thương cho cô. Cục diện bây giờ còn chưa đến phiên hắn xuất hiện, cứ để những quan quân này gây áp lực cho Sa Thành đã. Sa Thành càng bị chèn ép lâu càng có lợi. Không những khiến cho ấn tượng của bọn họ đối với Sa Thành giảm xuống, đồng thời cũng có thể tranh thủ thời gian để đám Cô Kiếm gỡ hết thuốc nổ.
Sa Thành nhìn những quan quân đứng chắn trước mặt, nghiến răng nghiến lợi giận dữ nói:
- Là các người muốn chết, đừng trách tôi vô tình!
- Chú quả là một người vô tình!
Sa Khôn chống gậy chầm chậm bước vào, ánh mắt bình thản khó mà che giấu đau đớn trong lòng:
- Sa Thành, chú làm tôi thất vọng quá rồi!
Nhìn Sa Thành xuất hiện, cho dù là Trương Tiêu Tuyền, quan quân hay là binh lính của Sa Thành đều cung kính cúi chào, cùng hô lên:
- Chào Sa tiên sinh!
Sắc mặt Sa Thành lập tức xám như tro tàn. Cục diện bây giờ hoàn toàn là cá chết lưới rách. Không thể ngờ được đám Nặc Đính tự xưng là tinh anh vậy mà lại không thể hoàn thành việc nho nhỏ này. Nên biết, bất kể là khống chế được bất cứ người nào kể cả Trương Tiêu Tuyền, mình cũng còn mấy phần phần thắng. Nhưng bây giờ bọn họ đều xuất hiện hết, cũng có nghĩa là binh biến đang nằm ở lằn ranh thất bại.
Dưới ánh mắt xen lẫn giữa cung kính và an tâm, Sa Khôn đi đến chỗ Sa Cầm Tú. Sa Cầm Tú vừa ở quỷ môn quan đi một vòng, thấy Sa Khôn trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc dạt dào. Cũng không biết là tủi thân hay là cảm ơn, chỉ thấy mũi cay cay, không kìm được ôm lấy Sa Khôn, “oa” một tiếng khóc lớn.
Đây mới là tình thân! Sa Khôn nhẹ nhàng thở dài.
- Con còn tưởng không còn gặp lại cha nữa.
Sa Cầm Tú nghẹn ngào không dứt, nước mắt tuôn rơi:
- Cha, con gái để cha hoảng sợ rồi.
Sa Khôn trong lòng vô cùng thương tiếc. Nhớ lại ngày xưa mình cố chấp, ông nhẹ nhàng giúp con gái lau đi nước mắt, dịu dàng an ủi:
- Sa Cầm Tú, đừng khóc, đừng khóc. Con vẫn luôn là đứa trẻ dũng cảm mà. Con phải tiếp tục dũng cảm kiên cường, cho dù đó là vì Sa gia hay là giúp đất nước, đều không thể thiếu phần của con.
Các sĩ quan trong buổi tiệc nhìn hai người họ, không hề có cảm giác đột ngột, ngược lại bị tình cha con của hai người cảm động. Sa Cầm Tú kiên cường thấy mọi người nhìn chằm chằm mình, vội vàng xin lỗi lau nước mắt, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cha, chú sai đám phần tử Đột Đột đi tập kích con, giết chết Minh Nhi, còn thiếu chút nữa nổ chết con rồi.
Sa Khôn gật gật đầu, không nói gì!
Trương Tiêu Tuyền cũng bổ sung thêm:
- Hai thằng cháu của tôi cũng bị ép buộc, hơn mười vị vệ sĩ chết oan uổng!
Sa Khôn vẫn gật đầu, không lên tiếng trả lời, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Sa Thành.
Sở Thiên mỉm cười cho thêm bó rơm cuối cùng, đầy thâm ý nói:
- Phương Như Như cũng là người của ông ta!
Trong mắt Sa Khôn hiện lên vẻ lạnh lẽo, lạnh lùng nói:
- Sa Thành, bây giờ chú còn lời gì để nói nữa không?
Sa Thành biết binh biến không thể theo kế hoạch chấm dứt, vì thế buồn bã cười dài:
- Bây giờ còn chưa đến phút cuối cùng thì chưa biết ai sẽ cười đâu? Đại ca, không phải em muốn tạo phản, mà là anh ngồi trên vị trí này quá lâu rồi. Ánh hào quang của anh luôn che kín chiến công của em. Em một ngày không ngồi lên vị trí người lãnh đạo thì vĩnh viễn sẽ không có được sự tôn trọng của mọi người!
Nếu là bình thường, Sa Khôn chắc chắn sẽ cảm động. Nhưng Sa Thành đêm nay hành động quá tuyệt tình. Vì thế ông nói:
- Chuyện đến bây giờ, không cần nói nhiều lời nữa. Nghĩ đến tình anh em giữa hai chúng ta, tôi sẽ không giết chú, chú bảo binh lính bỏ vũ khí xuống đầu hàng đi! Đừng để càng lún càng sâu, đến lúc đó tôi cũng khó bảo toàn tính mạng của chú!
Trong mắt Sa Thành lộ ra vẻ hung dữ, thanh âm hùng hậu hét lớn:
- Không giết em? Nhưng anh chắc chắn sẽ giam lỏng em quãng đời còn lại. Nếu đã đi đến bước này rồi thì em cũng không ngại bước thêm bước cuối cùng nữa. Bây giờ em đang nắm sinh mạng của mọi người trong buổi tiệc này. Nếu mọi người không ủng hộ em, em sẽ giết tất cả. Toàn bộ Sa gia đều là do em làm chủ!
Sa Khôn nhẹ nhàng thở dài, không nói gì nữa!
Sở Thiên từ phía sau vọt lên, vẻ mặt tươi cười nói:
- Tướng quân, có phải Tướng quân đang cảm thấy rất sung sướng không? Tướng quân nghĩ chỉ cần tám trăm binh lính thì có thể nắm cục diện trong tay rồi ư? Chẳng lẽ Tướng quân không kinh ngạc vì sao tôi, Tham mưu trưởng Trương và Sa tiên sinh có thể thoát ra khỏi vòng vây nghiêm mật của Tướng quân để đến đây sao? Tướng quân không ngại quay đầu lại nhìn nhìn xem!
Nói tới đây, Sở Thiên vỗ tay nhè nhẹ. Đèn bên ngoài bât lên, ánh sáng chiếu vào buổi tiệc khiến cho toàn bộ bên trong trở nên sáng như ban ngày.
Sa Thành bình tĩnh lại, quay đầu lại nhìn, mồ hôi lạnh không tự chủ chảy ra. Không biết bao giờ thì bên ngoài đã có hơn ngàn người. Nhìn quần áo thì đều là Cận Cệ, toàn bộ đều dùng súng tự động uy hiếp binh lính của mình. Nói đúng hơn chính là, tám trăm binh lính mình dẫn đến đều thành miếng thịt trong miệng người ta rồi.
Lúc này, Nhiếp Vô Danh dẫn năm mươi Cận Cệ quân bước ra, chậm rãi đi vào sảnh chính, thản nhiên nói:
- Thiếu soái, tôi đã bắt giữ hơn bảy trăm binh lính của Sa Thành bên ngoài. A Trát Nhi dẫn theo năm trăm anh em và vũ khí hạng nặng kiểm soát hai cửa ra vào, cam đoan không bỏ sót bất kỳ quân địch nào!
Năm mươi Cận Vệ quân tự động nâng súng lên, nhắm thẳng vào mấy chục binh lính của Sa Thành trong sảnh chính.
Sở Thiên gật gật đầu, chỉ vào mấy chục binh lính Sa Thành bị khống chế, bình tĩnh nói:
- Tướng quân Sa, bây giờ ông chỉ còn lại một mình mà thôi, chẳng lẽ ông vẫn muốn tiếp tục phản kháng vô ích nữa sao?
Vẻ mặt Sa Thành nắng mưa thất thường, tay nắm chặt phát ra thanh âm “răng rắc”.
Trước cửa xuất hiện vài người, chính là bọn Cô Kiếm. Họ âm thầm ra dấu đã làm xong cho Sở Thiên.
Nhận được tín hiệu, Sở Thiên lộ ra nụ cười bất cần đời, nhàn nhạt nói:
- Cơn giận của Tướng quân thật lớn a, giống như có thể nổ tung toàn bộ nơi này thành đống hoang tàn vậy.
Lời này giống như đang nhắc nhở Sa Thành, trên mặt gã lộ ra nụ cười quỷ dị, từ trong lòng lấy ra một máy khống chế, điên cuồng cười ha hả:
- Xem ra kế hoạch cuối cùng của Sa Thành ta cũng có chỗ dùng. Quên nói với các vị, tối hôm qua tôi cho người ở tầng dưới sảnh chính đặt mấy trăm kg thuốc nổ TNT, có thể nổ tung nơi này thành bình địa đấy.
Sảnh chính buổi tiệc chấn động, nhưng khi Sa Khôn phất tay ra hiệu, mọi thứ nhanh chóng bình tĩnh lại.
Sở Thiên không nói gì nhìn ông ta, không có bất kỳ phản ứng kinh ngạc nào cả.
- Lại nói, chiêu này là học theo Sở Thiên đấy.
Sa Thành cuối cùng tâm trạng cũng tốt lên một chút, lạnh lùng nói:
- Chuyện đã đến nước này, tôi chỉ có thể làm đến cùng thôi. Vẫn là câu nói kia, trừ phi mọi người ủng hộ Sa Thành tôi, nếu không mọi người cũng đồng quy vu tận. Những thứ tôi không chiếm được thì cũng không thể để người khác lấy được!
Hiển nhiên, lão ta đã biết nguyên nhân chính là buổi tiệc tối nay chính là chúc mừng Sở Thiên nhận chức Tổng tư lệnh.
Sa Khôn bất đắc dĩ lắc đầu, vô cùng đau đớn nói:
- Sa Thành, sao chú lại điên đến mức độ này vậy hả?
Sa Thành không quan tâm Sa Khôn, điên cuồng hô:
- Ủng hộ hay không ủng hộ?
Sở Thiên khẽ hừ một tiếng, cười lạnh nói:
- Có bản lĩnh ông cứ nhấn!
Bàn tay giữ chặt máy khống chế của Sa Thành có chút run rẩy. Nhưng lão ta lập tức khôi phục lại bình tĩnh, nhắm mắt lại, tâm như tro tàn nhấn nút.
Không có tiếng nổ vang trời như trong tưởng tượng. Cũng không có cảnh đá bay tứ tung như trong tưởng tượng. Chỉ có im lặng, chỉ có im lặng trong cơn phong ba bão táp. Sa Thành không thể tin mở mắt ra, dùng sức lặp lại động tác nhấn nút, kết quả không như ý muốn khiến gã giống như dùng hết sức lực cuối cùng, kiềm không được thì thào:
- Vì sao? Vì sao?
Sở Thiên tiến lên vài bước, cách gã khoảng hai mét nói cho gã biết:
- Vì Đồ Long Hổ bán đứng ông rồi!
Quyền chủ động đã mất! Ánh mắt Sa Thành trở nên trống rỗng vô thần, cơ thể cao lớn tựa như cái xác không hồn. Lúc Sở Thiên quay đầu rời đi thì ánh mắt Sa Thành lại lộ ra ánh sáng rực rỡ hung dữ. Lão ta hét lớn một tiếng, tay phải cầm một con dao sắc bén tấn công Sở Thiên. Tốc độ ra tay hoàn toàn trái ngược với thân hình của lão.
Sở Thiên phản xạ có điều kiện né qua một bên.
Sa Thành không để Sở Thiên có bất luận cơ hội gì, con dao đâm tới tấp, trong chớp mình hiện ra ảo ảnh bốn lưỡi dao nhọn tấn công phần thân dưới của Sở Thiên. Con dao tuy chưa đến gần người Sở Thiên, nhưng lại lợi hại linh hoạt. Chiêu chiêu sắc bén đã sớm bức Sở Thiên phải lùi lại. Sở Thiên cảm thấy có chút đau đớn, trong lòng không khỏi thầm than không ngờ Sa Thành lại có thể mạnh như vậy.
Sa Khôn và Trương Tiêu Tuyền cũng ngơ ngác nhìn nhau, Sa Thành khi nào thì có võ công dũng mãnh như vậy chứ? Càng suy nghĩ mồ hôi lạnh càng chảy nhiều, trong lòng đều thầm than tâm cơ sâu như đáy biển của Sa Thành.
Cơ thể Sở Thiên lay động, cả người lướt qua hào quang của con dao đến gần vùng ngực của Sa Thành.
Sa Thành thấy tình thế không ổn, con dao trong tay vẽ nửa vòng chém thẳng vào tay Sở Thiên, muốn ngăn cản đòn tấn công bằng chân của Sở Thiên. Nhưng lão ta lại không ngờ đến đòn tấn công trông có vẻ lỗ mãng của Sở Thiên lại chứa đầy huyền cơ, chờ đợi một đòn phản công này của lão. Con dao chém xuống một đường, ánh mắt đột nhiên mờ ảo, bóng dáng Sở Thiên bỗng nhiên biến mất không thấy!
Lập tức Sa Thành cảm giác sườn trái tê rần, con dao trong chớp mắt rơi xuống đất.
Thanh âm con dao rơi xuống nặng nề, nặng nề giống như tâm trạng bây giờ của Sa Thành. Lão ta không bao giờ ngờ đến, đòn tấn công dồn dập của mình không làm Sở Thiên bị thương. Khổ luyện nhiều năm như vậy, rốt cuộc lại không chịu nổi một đòn của người trẻ tuổi như Sở Thiên nữa. Đêm nay không chỉ thất bại thảm hại, mà thua không còn chút mặt mũi nào cả.
Sở Thiên vỗ vỗ tay, nhìn Sa Thành mặt xám như tro tàn, nói với Nhiếp Vô Danh:
- Đưa ông ta ra ngoài!
Nhiếp Vô Danh gật gật đầu, dẫn mấy tên lính bắt Sa Thành đi ra ngoài.
Sở Thiên xoay người đối mặt với đám người Sa Khôn, tươi cười chân thành nói:
- Sa tiên sinh, mặc dù tiệc mừng xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng bây giờ vẫn còn sớm, vẫn có thể cuồng hoan một đêm. Cho dù là chúc mừng trận chiến ngày trước chiến thắng, hay là may mắn đêm nay may mắn không chuyện gì, cháu nghĩ, mọi người hẳn sẽ rất thích!
Tuy trong lòng Sa Khôn vẫn còn nặng nề, nhưng ông biết Sở Thiên nói rất có lý, vì thế gật gật đầu nói:
- Sở Thiên, để buổi tiệc bắt đầu thôi. Tôi sẽ bổ nhiệm cậu làm Tổng tư lệnh của Sa gia, chưởng quản tất cả quân vụ của khu vực phòng thủ. Qua tất cả các biểu hiện của cậu mấy ngày nay, tôi tin mọi người đều ủng hộ cậu!
Sở Thiên lắc đầu nhè nhẹ, thở một hơi, nói:
- Sa tiên sinh, vị trí Tổng tư lệnh Sở Thiên không thể nhận. Sở Thiên nghĩ, cho dù là danh vọng hay chiến tích, Sa Cầm Tú thích hợp hơn tôi rất nhiều. Cháu sở dĩ đồng ý đêm nay tiếp nhận vị trí Tổng tư lệnh, nói thật, chính là vì muốn giải quyết nguy cơ ẩn giấu của cuộc chiến tranh giành này!
Sa Khôn còn muốn nói gì đó, nhưng Sở Thiên lại lớn tiếng ngăn lại:
- Sa tiên sinh, Sở Thiên thân là người Thiên Triều, đảm nhận chức vụ Tổng tư lệnh quả thật có rất nhiều bất tiện. Nhưng Sa tiên sinh có thể yên tâm. Chỉ cần chỗ nào có Sở Thiên, tôi nhất định sẽ toàn lực trợ giúp Sa Cầm Tú, để cô ấy trở thành một nhân tài của Sa gia, trở thành người lãnh đạo kiệt xuất giúp cho đất nước!
Trương Tiêu Tuyền thấy Sở Thiên nói đến mức này, vì thế cũng đứng ra nói giúp:
- Ông bạn già, Sở Thiên cũng có băn khoăn của riêng mình, đừng ép buộc cậu ấy nữa. Huống chi, Sa Cầm Tú là đứa có khả năng, Cận Vệ quân cũng rất trung thành với nó. Nó đối xử với binh lính và chúng tôi đều rất cung kính. Vì vậy tôi chân thành ủng hộ nó làm Tổng tư lệnh!
Sa Khôn bất đắc dĩ gật đầu. Có Trương Tiêu Tuyền ủng hộ, xem ra con gái có thể làm được rất tốt.
Đúng lúc này, Nhiếp Vô Danh vẻ mặt lo lắng từ ngoài cửa chạy đến, nghiêm túc nhìn Sở Thiên:
- Thiếu soái, Vô Danh làm việc thiếu sót. Trên đường giải đi giam giữ, Tướng quân Sa đoạt súng chạy trốn. Chúng tôi khuyên ngăn cảnh báo Tướng quân vẫn muốn nổ súng tấn công. Mọi người rơi vào đường cùng đành phải nổ súng làm bị thương tướng quân. Tướng quân…. Lăn xuống núi chết rồi!
Cái gì? Sa Thành đã chết? Trong đầu Sa Khôn trống rỗng, suýt chút nữa đứng không vững.
Sa Cầm Tú và Trương Tiêu Thuyền vội vàng vươn tay đỡ ông, cũng hết lời an ủi ông.
Sở Thiên nhẹ nhàng phất tay, thản nhiên nói:
- Đưa thi thể Tướng quân về đây, thu xếp cẩn thận đưa vào quan tài!
Nhiếp Vô Danh gật gật đầu, lập tức dẫn binh lính đi ra ngoài.
Trương Tiêu Thuyền rất thâm ý nhìn Sở Thiên vài lần, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên một nụ cười. Trong lòng hắn rất rõ ràng, nếu Sa Thành muốn trốn khỏi lòng bàn tay Sở Thiên là không thể. Sở dĩ chết bất ngờ ở nơi dã ngoại hoang vu là ý đồ của Sở Thiên. Không để lại bất kỳ hậu hoạ gì, miễn cho tương lai Sa Cầm Tú xảy ra chuyện phiền toái không cần thiết.
Người này, kiêu hùng!
Trương Tiêu Thuyền thở dài trong lòng, nhanh chóng đỡ Sa Khôn đi đến ghế bên cạnh ngồi xuống!
Sở Thiên an ủi Sa Khôn vài câu, sau đó đứng dậy cùng các quan quân trò chuyện đây đó!
Còn chưa uống được nửa ly rượu, Cô Kiếm đã âm thầm bước tới. Ở góc không người, ghé vào tai Sở Thiên nhỏ giọng nói:
- Đồ Long Hổ mất tích!
Người bị bẻ gãy cả chân và tay có thể mất tích sao?
Trong lòng Sở Thiên sững sờ, nhưng không lộ ra biểu cảm khác lạ nào, uống xong nửa ly rượu còn lại, nói:
- Tìm!
Gió lạnh luồn qua khẽ cửa tiến vào phòng, mùi hương ma tuy ẩn núp trong gió, khiến người ta mê đắm trong ảo tưởng.
/781
|