Sở Thiên bước ra khỏi biệt thự Trung Đình, đi vào trong xe tải. Thiên Dưỡng Sinh lúc ấy đang nhắm mắt nghỉ ngơi chân không quên giẫm lên người Uông Tử Hào. Ngồi ở hàng ghế trước, nhìn thấy Sở Thiên đi tới, Phi Long và Phượng Tường vội kính cẩn gật đầu chào. Trước mặt bọn họ đặt hai chiếc máy tính, trên màn hình hiển thị rõ từng ngóc ngách của biệt thự Trung Hải.
Phượng Tường cẩn thận đưa cho Sở Thiên nước khoáng, đợi tới khi hắn uống được hai phần nói:
- Thiếu soái, chắc anh mệt lắm rồi.Vừa ở thủ đô tới, chưa kịp thở đã phải đi xuất kích, đều là do chúng em vô dụng không giúp gì được cho anh mới khiến anh phải mệt thế này, em thật sự lấy làm hổ thẹn.
Sở Thiên cười ý nhị:
- Thế đã là gì? Nhớ ngày chúng tôi huyết chiến ở cánh đồng hoang, cả người lẫn ngựa rã rời tưởng như còn muốn chết đứng, may sao có trận mưa lớn nên mới giành thắng lợi đêm đột kích doanh trại Thiên Lang.
Tuy rẳng Sở Thiên miêu tả sơ lược nhưng bọn Phi Long đều cảm thấy tình thế lúc đó thật nguy hiểm, thậm chí máu nóng trong người chúng còn đang nổi lên. Phi Long, ánh mắt lóng lánh, giọng điệu khó che giấu được sự kích động nói:
- Thiếu soái, lúc ấy chắc hẳn các anh chiến đấu với mấy nghìn người ác liệt lắm đúng không ạ, chắc hẳn tiếng đao kiếm và tiếng ngựa chiến gào rú long trời lở đất.
Tên nhóc này xem nhiều sách lịch sử quá rồi, tự mình tưởng tượng ra cảnh binh đao chém giết giữa mấy nghìn người thì hiện tại đã chôn thây ở Hoang nguyên rồi. Sở Thiên uống mấy ngụm nước, chờ cậu ta có chút bình tĩnh, Sở Thiên đáp lại:
- Quả thật ở Hoang nguyên có mấy nghìn người ngựa mà bên ta cả thảy chỉ có khoảng năm sáu mươi người.
Không khí bên trong xe tức thời ngừng trệ.
Phi Long, Phượng Tường và cả Uông Tử Hào đều cảm thấy khó tin nhưng đều biết Sở Thiên không phải là hạng người thích khoe khoang, nhưng bọn họ không tài nào tưởng tượng ra cảnh mấy chục người đối kháng lại cả mấy nghìn người. Phượng Tường sau khi im lặng một lúc cất tiếng hỏi:
- Thiếu soái, năm sáu mươi người làm thế nào đánh được mấy nghìn người?
Sau khi nói xong, Phượng Tường liền hận không thể tát cho mình một cái, nói như vậy há chẳng phải cô không tin Sở Thiên ư?
Sở Thiên cười lơ đễnh nói:
- Đánh theo lối phòng ngự hơn nửa ngày, lực lượng bên ta còn năm sáu mươi người khỏe mạnh rồi nhân lúc Thiên Lang rút quân về đại bản doanh, tôi cùng hơn hai mươi anh em nhào tới bắn chết hơn trăm đệ tử của Đường gia.
Phi Long không kìm lòng được thét lên:
- Thiếu soái thật là khí phách, khi đó còn phản công.
Phượng Tường cũng nhẹ nhàng thở ra:
- Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi và hồi phục rồi.
Sở Thiên như đưa mình trở lại cánh đồng hoang vu ấy, nói tiếp:
- Phản công xong, thảo nguyên mưa tầm tã, cả người lẫn ngựa đã mệt nhoài, trong đêm tối chúng ta thừa dịp đột kích thẳng vào doanh trại Thiên Lang, cắt vỡ cổ họng hắn trước ánh mắt kinh sợ của mấy nghìn đệ tử. Chúng bỗng chốc ngơ ngác như mấy nghìn con cừu.
Không khí lại trở nên đình trệ!
Phi Long và Phượng Tường ngẩn người kinh sợ, lạnh dọc sống lưng. Uông Tử Hào lại càng rùng mình bởi lúc nói ra lời này trên người Sở Thiên đằng đằng sát khí khiến gã toát mồ hôi hột, gã mơ hồ nhận ra việc nghe theo lời lão đại đối phó với Quang Tử là một sai lầm.
Nói ra những điều này không phải Sở Thiên muốn khoe khoang mà chỉ đơn giản tiếp thêm nghị lực cho bọn Phi Long và Phượng Tường, cho họ bài học về sự kiên trì khi gặp hoàn cảnh khó khăn và mục đích sống.
Cuối cùng Lão Yêu đã trở lại, quay về phía Sở Thiên gật gật đầu.
Có vẻ như đã xử lý thỏa đáng tất cả mọi việc.
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng, hắn đang cùng bọn Phi Long đi ra biệt thự Trung Hải. Phi Long thấp giọng nói:
- Thiếu soái, có biến, có chiếc xe áp giải phạm nhân vừa mới vào biệt thự Trung Hải, đi theo còn có bốn năm kẻ đeo thẻ cảnh sát, có lẽ là thân tín của tên súc sinh họ Tạ, không biết kẻ phạm tội là thần thánh phương nào.
Phi Long vừa nói vừa phóng to Screenshots, trong đêm tối khó có thể nhận dạng được những phạm nhân bên trong, vài tên cảnh sát hút thuốc áp giải đi dò bên thân xe. Sở Thiên động lòng, đêm khuya còn áp giải phạm nhân tới biệt thự Trung Hải, hẳn kẻ này phải có uy lực rất lớn.
Chẳng lẽ là Quang Tử? Sở Thiên trong lòng dâng lên hưng phấn, nếu quả thật là Quang Tử thì tốt quá rồi, đêm nay ít cần giằng co có thể cứu anh ta ra luôn. Nhìn chằm chằm vào biệt thự Trung Hải, Sở Thiên nói:
- Cho xe chạy tới biệt thự Trung Hải, Phi Long và Phượng Tường, nhiệm vụ của hai người là canh gác cửa chính, không cho bất cứ kẻ nào chạy ra.
- Nhân tiện hãy nghĩ luôn biện pháp cắt đứt các mối liên hệ giữa biệt thự Trung Hải và bên ngoài. Lão Yêu và Dưỡng Sinh giải quyết thật nhanh gọn đám bảo vệ và cảnh sát cho em, bằng mọi giá không được để cho tiếng súng của chúng vang lên nếu không kế hoạch của chúng ta sẽ bị cản trở lớn, em hy vọng trước bình minh sẽ nhìn thấy Quang Tử.
Phi Long và Phượng Tường gật đầu, Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu không có bất kỳ phản ứng gì.
Chiếc xe tải lùi dần về phía sau, đậu phía sau cây Cổ Dong, cách biệt thự Trung Hải khoảng năm mươi mét.
Theo tin tình báo của bọn Phi Long, biệt thự Trung Hải là một trong những cứ địa quan trọng của Cục trưởng Tạ. Bên trong có chừng hai mươi tên vệ sĩ, những tên thân cận ngoài việc bảo vệ Cục trưởng còn giúp gã những phi vụ bí mật mà không ai ngờ tới.
Mở cửa xe, Sở Thiên dẫn theo Uông Tử Hào đi thẳng về phía biệt thự Trung Hải. Trên cơ bản mà nói, Uông Tử Hào chính là quân cờ quan trọng quyết định mạng sống của Quang Tử. Lão Yêu và Thiên Dưỡng Sinh cũng nhảy ra khỏi xe tải, lát sau đã đi tới cửa chính biệt thự Trung Hải.
Tuy nhân số không nhiều nhưng cảnh vệ ở biệt thự Trung Hải có thân thủ và tính cảnh giác cao hơn Lang Bang của Uông Tử Hào rất nhiều. Chính vì thế khi Lão Yêu và Thiên Dưỡng Sinh yêu vừa mới tới gần, hai gã bảo vệ đang hút thuốc cho đỡ lạnh liền tức tốc đi lên, trong tay lăm lăm gậy điện quát lớn:
- Kẻ nào?
Thiên Dưỡng Sinh lạnh lùng đáp:
- Người chết!
Hai gã thủ vệ mặt biến sắc, kẻ này chắc chắn đến gây rối đây. Phía sau bọn chúng có người chống đỡ nên khi nhìn thấy Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu lừ đừ liền nổi giận, hống hách giơ súng điện như muốn đánh Thiên Dưỡng Sinh thành tàn phế.
Lão Yêu đã mất kiên nhẫn, tay trái rung lên bắn hai miếng hàn đinh đoạt mệnh ra ngoài. Trong lúc đêm khuya ngọn đèn trắng bệch và ý thức chậm chạm, hai gã thủ vệ căn bản không thấy Lão Yêu bắn ra hàn đinh, vẫn duy trì thế tấn công Thiên Dưỡng Sinh. Bỗng nhiên cái trán bỗng lạnh băng, dòng máu tươi ấm áp chảy ra.
Chúng ngã xuống với vẻ mặt không cam tâm và không tin vào mắt mình.
Thiên Dưỡng Sinh mở cửa chính, chậm rãi đi vào bên trong, từ cửa chính đến chỗ biệt thự hơn năm mươi không ngờ không gặp bất cứ tên vệ sĩ nào, sự việc quá mức trôi chảy khiến Sở Thiên hơi kinh ngạc, tỏ ra nghi ngờ hay là có phục kích?
Nhưng sự xuất hiện của hai tên vệ sĩ đã đánh tan băn khoăn của Sở Thiên. Chúng thể trạng cường tráng, tay nắm chặt khảm đao, chăm chăm nhìn bọn Sở Thiên, nói bằng giọng lạnh như băng:
- Chúng mày là ai? Vào đây bằng cách nào? Dám tự tiện xông vào thánh địa của tao, mày chán sống rồi.
Sở Thiên không chút kích động cười thản nhiên nói:
- Tao tìm Cục trưởng Tạ!
Nghe Sở Thiên nói sắc mặt hai tên sầm lại. Bí mật biệt thự Trung Hải là cứ địa của Cục trưởng Tạ ngoài hai bọn chúng, một số cảnh sát thân tín và bên vệ sĩ thì không một ai hay biết cả, vì thế lời của Sở Thiên hiển nhiên khiến chúng nổi sóng trong lòng. Cũng phải thôi, tin tức này Phi Long và Phượng Tường mất không ít công sức và tiền bạc mới có được.
Lập tức hai thanh dao bầu quất về phía Sở Thiên. Thiên Dưỡng Sinh khẽ thở dài, xoay tay rút hàn đao. Nhanh như cắt hàn đao lao vút như ánh sáng ló rạng lúc bình minh. Hai gã vệ sĩ chỉ cảm thấy hơi hoa mắt, cổ họng xuất hiện một vết cứa nhỏ rồi máu tươi theo đó mà lặng lẽ tuôn ra không một tiếng động.
Vết rách ấy tựa như khi ta bào gỗ, bằng phẳng, bóng loáng.
Hai mắt trợn ngược, hai gã vệ sĩ đổ rầm xuống đất.
Nhìn cảnh tượng nãy giờ, Uông Tử Hào quên cả đau, vận dụng hết cả trí tưởng tượng của mình gã cũng không thể ngờ việc như này lại có thể xảy ra, trong lòng bắt đầu hoảng, bộ mặt bình tĩnh bắt đầu biến sắc Tổng cộng đã chết sáu mươi người, không phải do mình vô năng mà quả thật lực lượng quân địch rất dũng mãnh.
Bên ngoài có động tĩnh, trong nhà bỗng mười tên vệ sĩ lao ra rất nhanh.
Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu gần như đồng thời thở dài.
Ánh đao nhấp nhoáng như ẩn như hiện, máu tươi lắp bắp bay tứ tung.
Lúc này từ căn phòng bí mật trên tầng hai vang lên âm thanh thẩm vấn tội phạm. Cục trưởng Tạ, vẻ mặt hồng nhuận, đúng là kẻ lật lọng, nửa giờ trước còn mới vui vẻ với tổng biên tập của đài truyền hình xong, giờ không những không mệt mỏi mà lại có hứng thú thẩm vấn luôn sao?
Nhấp xong mấy ngụm trà thơm hảo hạng, Cục trưởng Tạ vuốt vuốt cái bụng béo của gã, quát lớn người thanh niên đang bị trói chặt vào ghế:
- Pháo, mau chóng nhận tội cho bố, chúng mày giấu năm triệu cướp được ở đâu? Mẹ kiếp, còn muốn sống hay không?
Người thanh niên mình đầy thương tích vẫn bất khuất nhìn chăm chăm Tạ cục trưởng đáp trả:
- Tạ bàn tử, loại đê tiện tiểu nhân như mày, thuê chúng tao cướp xe chở tiền, phi vụ thành công không những muốn nuốt trọn một mình lại còn phái người phục kích chúng tao, thằng chó má!
Cục trưởng Tạ tỏ vẻ coi thường cười cười nói:
- Phải trách chúng mày quá tham lam, cả chuyến có năm triệu lại đòi chia những hai triệu, giờ còn nói lý lẽ hay sao? Nếu mỗi người chúng mày ngoan ngoãn cầm năm vạn đương nhiên sẽ không có chuyện gì xảy ra, mấy thằng đệ tử của mày cũng không phải nhục nhã ngồi trong nhà giam chịu khổ.
Ánh mắt Hỏa Pháo bừng bừng lửa giận, chưa kịp đứng phắt lên đã bị mấy tên cảnh sát gắt gao đè xuống, bần cùng chỉ có thể hét lên như điên dại:
- Tạ bàn tử, tao không những không nói cho mày biết năm triệu đó ở đâu mà tao sẽ tố cáo mày, mày sẽ phải ngồi tù cùng chúng tao.
Cục trưởng Tạ bật cười ha hả, rồi bỗng nhiên giọng điệu lạnh như băng:
- Mày tố cáo tao? Mày quá ngây thơ rồi, chỉ sợ mày còn chưa kịp mở miệng thì mấy tên đàn em của mày đã đi xuống đất gặp Phật Tổ Như Lai rồi cả cha mẹ ở Sơn Đông cũng không bệnh mà theo bước chúng hết. Hoặc là báo cho tao biết tung tích năm triệu đó ở đâu rồi ngoan ngoãn mà nhận tội.
- Chỉ có như vậy, mới có thể bảo toàn cái mạng chó của mày!
Hỏa Pháo rống lên giận dữ, đánh tới tấp về phía Cục trưởng Tạ. ngay lập tức bọn cảnh sát đè gã lại, đấm đá lia lịa trên mặt đất. Phải đến khi Cục trưởng Tạ lên tiếng ngăn lại chúng mới dừng tay, đưa gã dựa lên ghế, sau đó hai gã cảnh sát còn chĩa súng chằm chằm vào hai bên thái dương gã.
- Cục trưởng Tạ, không thể ngờ mày lại yêu nước yêu dân đến thế. Sau khi thưởng thức mỹ nữ xong vẫn không quên thẩm vấn tội phạm, thật sự là vị quan thanh minh, là công bộc mẫu mực của nhân dân.
Từ cửa âm thanh văng vẳng vang lên, cùng lúc đó phiến gỗ sập xuống.
Sắc mặt đám người Cục trưởng Tạ tối sầm lại.
Trước ánh mắt chăm chú của mọi người Sở Thiên vững vàng nện bước đi vào căn phòng bí mật. Phong thái điềm tĩnh, thân hình cường tráng cùng gương mặt hấp dẫn đã chinh phục được hàng tá cô gái. Hắn thoáng nở nụ cười đầy ẩn ý nhưng cũng không kém phần ngược ngạo.
Đám người trong căn phòng dồn hết sự chú ý tới Sở Thiên, Cục trưởng Tạ tắt nụ cười thâm trầm thay bằng cái nhếch mép cười lạnh, hai tay hắn dính máu tanh sớm đủ để mình bắn chết vài chục lần. Dường như loại người càng hung ác càng dễ cảm nhận được loại người hung ác hơn mình, gã chãm chú nhìn từng bước chân của người trẻ tuổi, trong lồng ngực tim đập mạnh.
- Mày, là ai?
Cục trưởng Tạ phun ra vài chữ.
Phượng Tường cẩn thận đưa cho Sở Thiên nước khoáng, đợi tới khi hắn uống được hai phần nói:
- Thiếu soái, chắc anh mệt lắm rồi.Vừa ở thủ đô tới, chưa kịp thở đã phải đi xuất kích, đều là do chúng em vô dụng không giúp gì được cho anh mới khiến anh phải mệt thế này, em thật sự lấy làm hổ thẹn.
Sở Thiên cười ý nhị:
- Thế đã là gì? Nhớ ngày chúng tôi huyết chiến ở cánh đồng hoang, cả người lẫn ngựa rã rời tưởng như còn muốn chết đứng, may sao có trận mưa lớn nên mới giành thắng lợi đêm đột kích doanh trại Thiên Lang.
Tuy rẳng Sở Thiên miêu tả sơ lược nhưng bọn Phi Long đều cảm thấy tình thế lúc đó thật nguy hiểm, thậm chí máu nóng trong người chúng còn đang nổi lên. Phi Long, ánh mắt lóng lánh, giọng điệu khó che giấu được sự kích động nói:
- Thiếu soái, lúc ấy chắc hẳn các anh chiến đấu với mấy nghìn người ác liệt lắm đúng không ạ, chắc hẳn tiếng đao kiếm và tiếng ngựa chiến gào rú long trời lở đất.
Tên nhóc này xem nhiều sách lịch sử quá rồi, tự mình tưởng tượng ra cảnh binh đao chém giết giữa mấy nghìn người thì hiện tại đã chôn thây ở Hoang nguyên rồi. Sở Thiên uống mấy ngụm nước, chờ cậu ta có chút bình tĩnh, Sở Thiên đáp lại:
- Quả thật ở Hoang nguyên có mấy nghìn người ngựa mà bên ta cả thảy chỉ có khoảng năm sáu mươi người.
Không khí bên trong xe tức thời ngừng trệ.
Phi Long, Phượng Tường và cả Uông Tử Hào đều cảm thấy khó tin nhưng đều biết Sở Thiên không phải là hạng người thích khoe khoang, nhưng bọn họ không tài nào tưởng tượng ra cảnh mấy chục người đối kháng lại cả mấy nghìn người. Phượng Tường sau khi im lặng một lúc cất tiếng hỏi:
- Thiếu soái, năm sáu mươi người làm thế nào đánh được mấy nghìn người?
Sau khi nói xong, Phượng Tường liền hận không thể tát cho mình một cái, nói như vậy há chẳng phải cô không tin Sở Thiên ư?
Sở Thiên cười lơ đễnh nói:
- Đánh theo lối phòng ngự hơn nửa ngày, lực lượng bên ta còn năm sáu mươi người khỏe mạnh rồi nhân lúc Thiên Lang rút quân về đại bản doanh, tôi cùng hơn hai mươi anh em nhào tới bắn chết hơn trăm đệ tử của Đường gia.
Phi Long không kìm lòng được thét lên:
- Thiếu soái thật là khí phách, khi đó còn phản công.
Phượng Tường cũng nhẹ nhàng thở ra:
- Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi và hồi phục rồi.
Sở Thiên như đưa mình trở lại cánh đồng hoang vu ấy, nói tiếp:
- Phản công xong, thảo nguyên mưa tầm tã, cả người lẫn ngựa đã mệt nhoài, trong đêm tối chúng ta thừa dịp đột kích thẳng vào doanh trại Thiên Lang, cắt vỡ cổ họng hắn trước ánh mắt kinh sợ của mấy nghìn đệ tử. Chúng bỗng chốc ngơ ngác như mấy nghìn con cừu.
Không khí lại trở nên đình trệ!
Phi Long và Phượng Tường ngẩn người kinh sợ, lạnh dọc sống lưng. Uông Tử Hào lại càng rùng mình bởi lúc nói ra lời này trên người Sở Thiên đằng đằng sát khí khiến gã toát mồ hôi hột, gã mơ hồ nhận ra việc nghe theo lời lão đại đối phó với Quang Tử là một sai lầm.
Nói ra những điều này không phải Sở Thiên muốn khoe khoang mà chỉ đơn giản tiếp thêm nghị lực cho bọn Phi Long và Phượng Tường, cho họ bài học về sự kiên trì khi gặp hoàn cảnh khó khăn và mục đích sống.
Cuối cùng Lão Yêu đã trở lại, quay về phía Sở Thiên gật gật đầu.
Có vẻ như đã xử lý thỏa đáng tất cả mọi việc.
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng, hắn đang cùng bọn Phi Long đi ra biệt thự Trung Hải. Phi Long thấp giọng nói:
- Thiếu soái, có biến, có chiếc xe áp giải phạm nhân vừa mới vào biệt thự Trung Hải, đi theo còn có bốn năm kẻ đeo thẻ cảnh sát, có lẽ là thân tín của tên súc sinh họ Tạ, không biết kẻ phạm tội là thần thánh phương nào.
Phi Long vừa nói vừa phóng to Screenshots, trong đêm tối khó có thể nhận dạng được những phạm nhân bên trong, vài tên cảnh sát hút thuốc áp giải đi dò bên thân xe. Sở Thiên động lòng, đêm khuya còn áp giải phạm nhân tới biệt thự Trung Hải, hẳn kẻ này phải có uy lực rất lớn.
Chẳng lẽ là Quang Tử? Sở Thiên trong lòng dâng lên hưng phấn, nếu quả thật là Quang Tử thì tốt quá rồi, đêm nay ít cần giằng co có thể cứu anh ta ra luôn. Nhìn chằm chằm vào biệt thự Trung Hải, Sở Thiên nói:
- Cho xe chạy tới biệt thự Trung Hải, Phi Long và Phượng Tường, nhiệm vụ của hai người là canh gác cửa chính, không cho bất cứ kẻ nào chạy ra.
- Nhân tiện hãy nghĩ luôn biện pháp cắt đứt các mối liên hệ giữa biệt thự Trung Hải và bên ngoài. Lão Yêu và Dưỡng Sinh giải quyết thật nhanh gọn đám bảo vệ và cảnh sát cho em, bằng mọi giá không được để cho tiếng súng của chúng vang lên nếu không kế hoạch của chúng ta sẽ bị cản trở lớn, em hy vọng trước bình minh sẽ nhìn thấy Quang Tử.
Phi Long và Phượng Tường gật đầu, Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu không có bất kỳ phản ứng gì.
Chiếc xe tải lùi dần về phía sau, đậu phía sau cây Cổ Dong, cách biệt thự Trung Hải khoảng năm mươi mét.
Theo tin tình báo của bọn Phi Long, biệt thự Trung Hải là một trong những cứ địa quan trọng của Cục trưởng Tạ. Bên trong có chừng hai mươi tên vệ sĩ, những tên thân cận ngoài việc bảo vệ Cục trưởng còn giúp gã những phi vụ bí mật mà không ai ngờ tới.
Mở cửa xe, Sở Thiên dẫn theo Uông Tử Hào đi thẳng về phía biệt thự Trung Hải. Trên cơ bản mà nói, Uông Tử Hào chính là quân cờ quan trọng quyết định mạng sống của Quang Tử. Lão Yêu và Thiên Dưỡng Sinh cũng nhảy ra khỏi xe tải, lát sau đã đi tới cửa chính biệt thự Trung Hải.
Tuy nhân số không nhiều nhưng cảnh vệ ở biệt thự Trung Hải có thân thủ và tính cảnh giác cao hơn Lang Bang của Uông Tử Hào rất nhiều. Chính vì thế khi Lão Yêu và Thiên Dưỡng Sinh yêu vừa mới tới gần, hai gã bảo vệ đang hút thuốc cho đỡ lạnh liền tức tốc đi lên, trong tay lăm lăm gậy điện quát lớn:
- Kẻ nào?
Thiên Dưỡng Sinh lạnh lùng đáp:
- Người chết!
Hai gã thủ vệ mặt biến sắc, kẻ này chắc chắn đến gây rối đây. Phía sau bọn chúng có người chống đỡ nên khi nhìn thấy Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu lừ đừ liền nổi giận, hống hách giơ súng điện như muốn đánh Thiên Dưỡng Sinh thành tàn phế.
Lão Yêu đã mất kiên nhẫn, tay trái rung lên bắn hai miếng hàn đinh đoạt mệnh ra ngoài. Trong lúc đêm khuya ngọn đèn trắng bệch và ý thức chậm chạm, hai gã thủ vệ căn bản không thấy Lão Yêu bắn ra hàn đinh, vẫn duy trì thế tấn công Thiên Dưỡng Sinh. Bỗng nhiên cái trán bỗng lạnh băng, dòng máu tươi ấm áp chảy ra.
Chúng ngã xuống với vẻ mặt không cam tâm và không tin vào mắt mình.
Thiên Dưỡng Sinh mở cửa chính, chậm rãi đi vào bên trong, từ cửa chính đến chỗ biệt thự hơn năm mươi không ngờ không gặp bất cứ tên vệ sĩ nào, sự việc quá mức trôi chảy khiến Sở Thiên hơi kinh ngạc, tỏ ra nghi ngờ hay là có phục kích?
Nhưng sự xuất hiện của hai tên vệ sĩ đã đánh tan băn khoăn của Sở Thiên. Chúng thể trạng cường tráng, tay nắm chặt khảm đao, chăm chăm nhìn bọn Sở Thiên, nói bằng giọng lạnh như băng:
- Chúng mày là ai? Vào đây bằng cách nào? Dám tự tiện xông vào thánh địa của tao, mày chán sống rồi.
Sở Thiên không chút kích động cười thản nhiên nói:
- Tao tìm Cục trưởng Tạ!
Nghe Sở Thiên nói sắc mặt hai tên sầm lại. Bí mật biệt thự Trung Hải là cứ địa của Cục trưởng Tạ ngoài hai bọn chúng, một số cảnh sát thân tín và bên vệ sĩ thì không một ai hay biết cả, vì thế lời của Sở Thiên hiển nhiên khiến chúng nổi sóng trong lòng. Cũng phải thôi, tin tức này Phi Long và Phượng Tường mất không ít công sức và tiền bạc mới có được.
Lập tức hai thanh dao bầu quất về phía Sở Thiên. Thiên Dưỡng Sinh khẽ thở dài, xoay tay rút hàn đao. Nhanh như cắt hàn đao lao vút như ánh sáng ló rạng lúc bình minh. Hai gã vệ sĩ chỉ cảm thấy hơi hoa mắt, cổ họng xuất hiện một vết cứa nhỏ rồi máu tươi theo đó mà lặng lẽ tuôn ra không một tiếng động.
Vết rách ấy tựa như khi ta bào gỗ, bằng phẳng, bóng loáng.
Hai mắt trợn ngược, hai gã vệ sĩ đổ rầm xuống đất.
Nhìn cảnh tượng nãy giờ, Uông Tử Hào quên cả đau, vận dụng hết cả trí tưởng tượng của mình gã cũng không thể ngờ việc như này lại có thể xảy ra, trong lòng bắt đầu hoảng, bộ mặt bình tĩnh bắt đầu biến sắc Tổng cộng đã chết sáu mươi người, không phải do mình vô năng mà quả thật lực lượng quân địch rất dũng mãnh.
Bên ngoài có động tĩnh, trong nhà bỗng mười tên vệ sĩ lao ra rất nhanh.
Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu gần như đồng thời thở dài.
Ánh đao nhấp nhoáng như ẩn như hiện, máu tươi lắp bắp bay tứ tung.
Lúc này từ căn phòng bí mật trên tầng hai vang lên âm thanh thẩm vấn tội phạm. Cục trưởng Tạ, vẻ mặt hồng nhuận, đúng là kẻ lật lọng, nửa giờ trước còn mới vui vẻ với tổng biên tập của đài truyền hình xong, giờ không những không mệt mỏi mà lại có hứng thú thẩm vấn luôn sao?
Nhấp xong mấy ngụm trà thơm hảo hạng, Cục trưởng Tạ vuốt vuốt cái bụng béo của gã, quát lớn người thanh niên đang bị trói chặt vào ghế:
- Pháo, mau chóng nhận tội cho bố, chúng mày giấu năm triệu cướp được ở đâu? Mẹ kiếp, còn muốn sống hay không?
Người thanh niên mình đầy thương tích vẫn bất khuất nhìn chăm chăm Tạ cục trưởng đáp trả:
- Tạ bàn tử, loại đê tiện tiểu nhân như mày, thuê chúng tao cướp xe chở tiền, phi vụ thành công không những muốn nuốt trọn một mình lại còn phái người phục kích chúng tao, thằng chó má!
Cục trưởng Tạ tỏ vẻ coi thường cười cười nói:
- Phải trách chúng mày quá tham lam, cả chuyến có năm triệu lại đòi chia những hai triệu, giờ còn nói lý lẽ hay sao? Nếu mỗi người chúng mày ngoan ngoãn cầm năm vạn đương nhiên sẽ không có chuyện gì xảy ra, mấy thằng đệ tử của mày cũng không phải nhục nhã ngồi trong nhà giam chịu khổ.
Ánh mắt Hỏa Pháo bừng bừng lửa giận, chưa kịp đứng phắt lên đã bị mấy tên cảnh sát gắt gao đè xuống, bần cùng chỉ có thể hét lên như điên dại:
- Tạ bàn tử, tao không những không nói cho mày biết năm triệu đó ở đâu mà tao sẽ tố cáo mày, mày sẽ phải ngồi tù cùng chúng tao.
Cục trưởng Tạ bật cười ha hả, rồi bỗng nhiên giọng điệu lạnh như băng:
- Mày tố cáo tao? Mày quá ngây thơ rồi, chỉ sợ mày còn chưa kịp mở miệng thì mấy tên đàn em của mày đã đi xuống đất gặp Phật Tổ Như Lai rồi cả cha mẹ ở Sơn Đông cũng không bệnh mà theo bước chúng hết. Hoặc là báo cho tao biết tung tích năm triệu đó ở đâu rồi ngoan ngoãn mà nhận tội.
- Chỉ có như vậy, mới có thể bảo toàn cái mạng chó của mày!
Hỏa Pháo rống lên giận dữ, đánh tới tấp về phía Cục trưởng Tạ. ngay lập tức bọn cảnh sát đè gã lại, đấm đá lia lịa trên mặt đất. Phải đến khi Cục trưởng Tạ lên tiếng ngăn lại chúng mới dừng tay, đưa gã dựa lên ghế, sau đó hai gã cảnh sát còn chĩa súng chằm chằm vào hai bên thái dương gã.
- Cục trưởng Tạ, không thể ngờ mày lại yêu nước yêu dân đến thế. Sau khi thưởng thức mỹ nữ xong vẫn không quên thẩm vấn tội phạm, thật sự là vị quan thanh minh, là công bộc mẫu mực của nhân dân.
Từ cửa âm thanh văng vẳng vang lên, cùng lúc đó phiến gỗ sập xuống.
Sắc mặt đám người Cục trưởng Tạ tối sầm lại.
Trước ánh mắt chăm chú của mọi người Sở Thiên vững vàng nện bước đi vào căn phòng bí mật. Phong thái điềm tĩnh, thân hình cường tráng cùng gương mặt hấp dẫn đã chinh phục được hàng tá cô gái. Hắn thoáng nở nụ cười đầy ẩn ý nhưng cũng không kém phần ngược ngạo.
Đám người trong căn phòng dồn hết sự chú ý tới Sở Thiên, Cục trưởng Tạ tắt nụ cười thâm trầm thay bằng cái nhếch mép cười lạnh, hai tay hắn dính máu tanh sớm đủ để mình bắn chết vài chục lần. Dường như loại người càng hung ác càng dễ cảm nhận được loại người hung ác hơn mình, gã chãm chú nhìn từng bước chân của người trẻ tuổi, trong lồng ngực tim đập mạnh.
- Mày, là ai?
Cục trưởng Tạ phun ra vài chữ.
/781
|