Tình cảnh tương tự lại một lần nữa xảy ra. Chỉ có điều không giống là bọn côn đồ công kích Lão Yêu cánh tay bị mất hết lực. Vết thương lớn nhỏ trên móng tay chẳng ngờ đã làm kinh mạch chúng bị thương. Tục ngữ vẫn nói thương gân động cốt phải trăm ngày mới có thể khôi phục. Vì vậy, bọn côn đồ đau đớn kêu gào không khác nào bị chém đứt tay. Nếu bị đứt tay, người ta đau đớn nhiều ở chỗ bị đứt. Còn kinh mạch lại có liên hệ tới toàn thân.
Ở nơi xa, Tiếu Thanh Băng nghe tiếng kêu gào như giết lợn, biết chém giết đã bắt đầu rồi, khẽ nhíu mày nhưng không để tâm nhiều. Một lần nữa, ông ta ngậm thuốc hút, nhìn thấy Văn Băng Tuyết và Mã Phi đang nhìn mình, thản nhiên nói:
- Đợi thêm mười lăm phút nữa! Lệnh cho các anh em phòng thủ bên ngoài chặn hết các đường ra. Đêm này ta giăng mẻ lưới lớn.
Ông ta hiểu rõ trong lòng thực lực của hai bên cách nhau quá xa, gần như là mười chọi một. Anh Húc cho dù có là Thần mèo tái thế có chín mạng cũng sẽ bị chém không còn nhận ra mặt mũi. Sở dĩ đợi thêm một thời gian chính là muốn đảm bảo Trần Cương Mãnh xử lý xong anh Húc, khiến cho kế hoạch tiêu diệt xã hội đen của ông ta được khởi động.
Mã Phi chữ Văn Băng Tuyết tuy rằng cảm giác không ổn, nhưng không nói gì.
Lúc này, Trần Cương Mãnh đang lắc đầu nguây nguẩy, muốn thoát ra khỏi cái mà gã tự cho là ảo giác. Nhưng cảnh tượng máu me đầm đìa tàn khốc vẫn hiện ngay trước mặt. Mới trải qua hai hiệp đã khiến mười mấy huynh đệ bị thương. Nếu Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu cùng khổ chiến cả mấy trăm hiệp với thủ hạ của gã rồi mới dành được thắng lợi thì gã còn có thể chấp nhận sự thật là đã thua. Nhưng lúc này bị thương rất, rất uất ức.
Mấy tên chẳng biết từ đâu xuất hiện này quá khó chơi. Phải nghĩ biện pháp xử lý bọn chúng. Đang lúc miên man suy nghĩ, một cú điện thoại khiến di động trước ngực gã rung lên. Trần Cương Mãnh hơi kinh ngạc cầm lên nghe. Sau một hồi câm lặng, mẹ Kiếp, có bọn cảnh sát đang xem kịch ở gần đây. Muốn dời đi thì lại hơi tiếc anh Húc đang ở trước miệng.
Bỗng nhiên, ánh mắt Trần Cương Mãnh tóe ra tia sắc lạnh, nụ cười âm hiểm nở ra. Lúc Sở Thiên kinh hãi, gã đã móc súng bắn đạn hoa cải ra chỉ vào anh Húc bắn. Gần trăm viên bi sắt nhỏ chi chít bay tới. Động tác cực nhanh, tâm địa độc ác, hoàn toàn không phụ cái tên đã được đặt cho gã.
Loại súng tán bắn đạn hoa cải này tuy uy lực không lớn nếu bắn xa, nhưng nếu bắn gần thì là vua vũ khí sát thương. Các viên bi nhỏ nếu cắm vào những bộ phận không trọng yếu thì cũng không sao. Vết thương vài ngày sẽ hồi phục. Nhưng vì mật độ của chúng nhiều nên dễ bắn trúng những bộ phận yếu hại như mắt, ngực vân vân. Bi sắt dù nhỏ cũng có thể lấy mạng người.
Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu đứng hai bên tuy rằng dễ dàng dập được những hạt bi sắt, nhưng không kịp chắn đánh thay cho anh Húc và Sở Thiên bọn họ. Ngưu Ma Vương và anh Thủy cùng hơn mười thành viên đứng ở vòng trong. Đang lúc xung phong, vài vị huynh đệ nháy mắt đã bị bắn trúng vào ngực ngã trong vũng máu. Ngưu Ma Vương bọn họ cũng nhiều chỗ bị đạn làm trầy da.
Còn có mấy chục viên bi tán bay tới trước mặt Sở Thiên và anh Húc. Sở Thiên tay trái kéo chú bé con ra phía sau, tay phải nắm lấy khăn trải bàn và đạp chiếc bàn ăn bay về phía trước. Chiếc bàn tròn gần hai mét vuông bay lên chắn phía trước Sở Thiên và anh Húc. Gần mười tiếng kêu “Phập, phập, phập” vang lên. Đại bộ phận đạn sắt găm vào bàn.
Một số ít bi sắt xuyên qua được chiếc bàn yếu ớt phóng tới. Sở Thiên thản nhiên phất chiếc khăn trải bàn ra, dễ dàng bao chùm chỗ đạn này khiến chúng rơi xuống, hóa giải toàn bộ nguy hiểm bay về phía hắn và anh Húc. Nhưng còn chưa kịp thở dài, tiếng kêu thảm thiết của cậu bé khiến Sở Thiên trong lòng không ngừng run rẩy.
Sở Thiên nhờ ánh sáng của ngọn đèn quay đầu lại nhìn. Trên nửa khuôn mặt bị bỏng của cậu bé vốn trốn sau lưng hắn đầm đìa máu. Hai vết cắt dài của đạn bi hằn rõ trên mặt. Có lẽ chú bé con cảm thấy nguy hiểm, theo phản xạ có điều kiện rời khỏi Sở Thiên chạy tới cây cột trụ phía sau để trốn. Nào ngờ bị đạn lạc quét qua làm bị thương mặt.
Tiếu Thanh Băng ở nơi xa cười lạnh vài tiếng, lại lấy thuốc lá ra hút. Nhả ra vài vòng khói rồi mới thản nhiên tự đắc nói:
- Cả súng đạn hoa cải cũng đem dùng, tối nay con cá này to thật. Lần này còn không bắt được Trần Cương Mãnh và anh Húc thì tôi không mang họ Tiếu. Văn Băng Tuyết, Mã Phi, lệnh cho các anh em năm phút đồng hồ sau vây bắt, dọn bãi theo kiểu cuốn chiếu.
Dọn bãi theo kiểu cuốn chiếu nghĩa là cảnh sát sẽ lục soát bọn côn đồ dù sống dù chết từ bên ngoài vào trong. Từng tầng, từng tầng một bắt và dọn dẹp sạch. Dồn phần tử xã hội đen chém giết từ ngoài vào trong đến khi chúng tập trung hết vào trung tâm rồi mới bắt. Chủ yếu là không tha cho bất cứ kẻ nào tham gia vào, cũng có thể đề phòng có kẻ trốn thoát.
Văn Băng Tuyết và Mã Phi gật gật đầu, sau đó truyền lệnh ra ngoài.
Nhanh chóng tiến lên trước vài bước, Sở Thiên ôm lấy cậu bé bị thương, quay đầu nhìn các thành viên Hắc Dạ hội đang không rõ sống chết trên đất, lập tức nhìn chằm chằm vào kẻ đang đứng ở xa cười đắc ý là Trần Cương Mãnh. Tên tiểu nhân kia bắn được một phát lại lui vào giữa, rút từ trong túi ra một nắm bi sắt lên nòng, chuẩn bị bắn tiếp.
Sở Thiên lấy khăn tay áp vào vết thương cho chú bé, sau đó đem cậu ta đặt vào trong lòng anh Húc. Vẻ mặt thương hại lộ ra sát khí, thản nhiên nói:
- Anh Húc, giúp em chăm sóc cậu ta. Mặt khác, anh bảo bọn Thủy ca cõng các anh em nằm trên đất lên, để tránh máu bọn địch làm bẩn thân thể họ. Tối nay, nơi này nhất định máu chảy thành sông.
Anh Húc trong lòng khẽ run, sát khí đằng đằng trên người Sở Thiên khiến anh ta cảm thấy rét. Bốn chữ “máu chảy thành sông” khiến cảnh tượng thê thảm dường như đã hiện ra trước mặt anh ta, vì thế trịnh trọng gật gật đầu, phất tay bảo bọn Thủy ca nâng cấc anh em dậy. Anh Húc ôm lấy cậu bé đi tới bên cạnh, bảo vệ kỹ lưỡng.
Sở Thiên chậm rãi bước lên trước vài bước, nhìn bọn Trần Cương Mãnh bằng ánh mắt của kẻ trên, khiến gần trăm tên côn đồ của Đông Hưng hội sợ hãi. Tâm lý đó giống như con nhũ lộc ở chỗ đồng cỏ sâu nhìn thấy sư tử đang rình mồi, sống chết đã được định đoạt. Ngay cả Trần Cương Mãnh đang nạp đạn cũng run rẩy đôi tay, lập tức vội vã nhét đạn thật nhanh.
Tay phải Sở Thiên vươn ra, cây Minh Hồng chiến đao xuất hiện trên tay, khóe miệng khẽ gằn lên:
- Giết!
Câu này là nói với Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu. Lập tức vẻ mặt hai người này càng trở nên lạnh lùng. Sát khí truyền từ mặt tới binh khí trên tay.
- Tao vốn nhân từ mà ép tao phải tàn sát sinh linh.
Vừa dứt lời, Sở Thiên đã tung người nhảy lên cao, hướng mấy chục tên côn đồ đang đứng chắn trước mặt Trần Cương Mãnh bay tới. Khí thế mà Minh Hồng chiến đao sinh ra khiến Sở Thiên tựa như hổ vồ đàn dê, nhanh nhẹn luồn lách giữa khe hở giữa đám người. Nơi chiến đao đi qua, máu tươi bắn ra tứ phía, sát khí lướt tới đâu, sinh khí tắt tới đó.
Minh Hồng chiến đao bổ ra chém bay bảy tám tên côn đồ. Sở Thiên không hề chậm trễ, lại một lần nữa xông vào lưới ánh sáng lạnh ngắt của mấy trục cây khảm đao và côn sắt đan xen. Ánh sáng này lập tức trở nên hỗn độn, cũng chỉ trong vòng gần mười giây, mười mấy tên côn đồ ôm ngực ngã ra đất. Xương sườn chúng rõ ràng đã bị Sở Thiên dùng đao chém đứt.
Lúc sắp chết, bọn chúng không cam lòng nhìn Sở Thiên.
Sở Thiên tiếp tục vọt về phía Trần Cương Mãnh, những tên côn đồ có ý ngăn cản nháy mắt ngã ra đất. Tất cả bọn chúng đều bị một chiêu trí mạng, một số cổ họng bị cắt đứt, một số bị chém trúng ngực, một số bị chém nứt đầu. Tiếng kêu thảm thiết vang lên dồn dập. Bọn côn đồ múa đao hai bên như dãy quân bài Domino, liên tục đổ xuống, nhưng nhưng thể nào đứng lên được nữa.
Người đã chinh chiến giang hồ gần mười năm là anh Húc khóe mắt hơi hơi run run. Đây không thể nói là chém giết, mà phải nói là là đơn phương thảm sát. May mà bị tàn sát là kẻ địch của mình, Ngưu Ma Vương và Thủy ca nuốt nước bọt, Cảm giác căng thẳng và hưng phấn xuất hiện đan xen lẫn lộn, nắm tay cũng nắm chặt từ khi nào.
Hai tên đại hán nhảy ra từ bên cạnh Trần Cương Mãnh. Là thân tín theo sát bảo vệ, thân thủ đương nhiên dũng mãnh hơn bọn côn đồ khác. Lúc bước ra, trên tay chúng đã lộ ra ống sắt hình côn, đầu nhọn của ống sắt dài hai tấc, đâm vào cơ thể chắc chắn không chết cũng tàn phế. Sở Thiên khinh thường cười lạnh vài tiếng, chân trái hất một cái ống sắt bình thường vào chúng.
Ống sắt thường này nhanh như chớp đâm vào đại hán bên trái khiến thế công của gã chậm lại. Lập tức Sở Thiên xoay người đẹp mắt, Minh Hồng chiến đao tấn công một góc bốn mươi lăm độ vào tên bên phải đánh úp. Hai gã đại hán máu tươi gần như cùng lúc chảy ra, vừa đạm vừa tươi lại mang theo hơi ấm.
Trần Cương Mãnh nhét được viên bi sắt cuối cùng vào. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy anh em bên cạnh gã đã ngã cả xuống rồi, trên mặt không khỏi khiếp sợ đến run rẩy. Hơn trăm anh em tinh nhuệ bị ba kẻ biến thái trước mắt chém giết gần hết. Cánh tay nắm súng bắn đạn hoa cải của gã không ngừng run rẩy, không thể bắn mạnh mẽ như vừa rồi được nữa.
Sở Thiên rút Minh Hồng chiến đao ra khỏi người tên côn đồ, tiếp tục hướng Trần Cương Mãnh chậm rãi đi tới. Tuy rằng cách xa nhau hai thước, nhưng Trần Cương Mãnh lại cảm giác gã như con cừu đã bị trói, đáy lòng thực sự kinh sợ. Cho dù gã có là kẻ nhìn núi Thái Sơn đổ sụp trước mặt cũng bình tĩnh không đổi sắc mặt thì lúc này gã cũng phải lộ vẻ sợ hãi.
Mẹ kiếp, ông có súng, sợ đếch gì nó! Trần Cương Mãnh dùng cái lý do mà ngay chính gã cũng không tin để an ủi bản thân. Nhưng cánh tay cầm súng mãi vẫn không nâng lên, gã không thể phán đoán là tay súng của gã nhanh hơn hay à cây Minh Hồng chiến đao đang nhỏ máu của Sở Thiên bá đạo hơn. Vì thế gã đợi, đợi một cơ hội thích hợp.
Máu tươi trên Minh Hồng chiến đao vẫn chậm rãi tích tụ lại, ngưng tụ ở lưỡi đao, sau đó mới nhỏ tí tách trên mặt đất đầy màu đỏ sẫm, hòa vào máu trên đất.
Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu đã thu đao về đứng ở phía sau.
Xa xa vang lên tiếng người ồn ào, còn có âm thanh cảnh báo chói tai.
Anh Húc hơi biến sắc mặt, hướng Sở Thiên nói:
- Thiếu soái, đi mau! Cảnh sát đến rồi.
Sở Thiên khẽ phất tay, tỏ ý bọn họ nên dời đi trước. Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu lập tức lui ra phía sau. Anh Húc bất đắc dĩ ôm chú bé con lẻn vào trong ngõ nhỏ, còn lệnh cho Thủy ca khẩn trương gọi điện thoại kêu lái xe tới tiếp ứng. Đội chống xã hội đên không ngờ đã chuẩn bị chu đáo, sau các ngõ nhỏ đương nhiên có cảnh sát được vũ trang đầy đủ mai phục. Đáng tiếc là bọn họ gặp phải Lão Yêu và Thiên Dưỡng Sinh.
Khi bọn họ đánh ngã mười mấy vị thần hộ vệ của nhân dân tiến lên định lục soát họ cũng là lúc vài chiếc xe của Hắc Dạ hội điên cuồng lao tới. Anh Húc chuyển cậu bé sang tay Thiên Dưỡng Sinh. Bản thân anh ta quệt máu trên đất bôi lên mặt, không để cho Thủy ca và Ngưu Ma Vương ngăn cản, đẩy họ ra quay xe lại ngõ nhỏ đón Sở Thiên.
Lúc này, Sở Thiên truyền đầy lực cho Minh Hồng chiến đao, dùng thế như sấm sét bổ về phía Trần Cương Mãnh. Từ đầu tới cuối vẫn còn kinh hãi và cảnh giác, Trần Cương Mãnh lúc này cũng giơ súng lên bắn, nhưng vẫn bị chậm nửa nhịp. Minh Hồng chiến đao sáng chói chém trúng súng bắn đạn hoa cải, chặt nòng súng và thân súng làm đôi. Bi sắt rơi leng keng trên đất.
Lực sinh ra từ Minh Hồng chiến đao khiến hổ khẩu của Trần Cương Mãnh chấn động mạnh, vội buông cây súng ra, đồng thời định dùng chiếc găng làm từ sắt tinh luyện để đỡ cây lực thừa còn lại của chiến đao. “Keng” một tiếng vang lên. Tiếng thét “A!” vang lên ngay sau đó. Găng sắt của Trần Cương Mãnh cùng với bàn tay gã bị chém đứt đôi. Tiếng kêu đau đớn như giết lợn vang vọng khắp bốn phía quán ăn.
Những cảnh sát thực hiện chiến dịch dọn dẹp kiểu cuốn chiếu nhìn thấy thi thể ngổn ngang như địa ngục giữa trần gian thì sắc mặt đều trở nên rất khó coi. Một số nữ cảnh sát luôn muốn chứng minh mình mạnh mẽ hơn đàn ông lúc này không thể chịu đựng nổi nữa, xoay người chạy tới chỗ sạch một chút nôn khan. Chốc lát, mọi người đều đã quên mất hai kẻ còn sống ở cách đó không xa.
Tiếu Thanh Băng mang theo bọn Văn Băng Tuyết chạy từ đằng sau tới, sắc mặt trắng bệch rất đáng sợ, đặc biệt là Tiếu Thanh Băng. Vốn tự cho rằng đã khống chế toàn bộ cục diện, Tiếu Thanh Băng không thể nào tin nổi cả trăm người đến chém giết lại chết cả trăm. Hơn nữa, xem ra anh Húc không có ở đây, sau khi kiểm tra cẩn thận, trong lòng ông ta càng thêm kinh ngạc. Hơn trăm người chết đều là thành viên Đông Hưng hội.
Sự tình sao có thành ra thế này kia chứ? Vài phút trước còn có rất nhiều người hùng hùng hổ hổ. Chỉ mới hút xong nửa điếu thuốc mà đã chết hết rồi ư? Thế này thì ông ta làm sao mà báo cáo với cấp trên được kia chứ? Tiếu Thanh Băng đau khổ kéo cà vật cho dễ thở, ánh mắt oán hận nhìn hai kẻ còn sống tại hiện trường, hai kẻ biết được chân tướng sự thật.
Để giảm bớt phiền toái khi báo cáo với cấp trên, và cũng là để tự ý viết báo cáo theo ý mình, mười phút cuối, Tiếu Thanh Băng không chỉ bảo Văn Băng Tuyết tắt camera ghi hình, còn bảo Mã Phi bọn họ dừng việc quan sát bằng mắt. Vì vậy hoàn toàn không nhìn thấy cảnh tượng thảm sát của Sở Thiên bọn họ.
Tiếu Thanh Băng nhận ra tiếng gào thét của kẻ tại hiện trường chính là của thiên vương Đông Hưng hội - Trần Cương Mãnh, không khỏi quát lên:
- Trần Cương Mãnh, chuyện này là thế nào?
Ở nơi xa, Tiếu Thanh Băng nghe tiếng kêu gào như giết lợn, biết chém giết đã bắt đầu rồi, khẽ nhíu mày nhưng không để tâm nhiều. Một lần nữa, ông ta ngậm thuốc hút, nhìn thấy Văn Băng Tuyết và Mã Phi đang nhìn mình, thản nhiên nói:
- Đợi thêm mười lăm phút nữa! Lệnh cho các anh em phòng thủ bên ngoài chặn hết các đường ra. Đêm này ta giăng mẻ lưới lớn.
Ông ta hiểu rõ trong lòng thực lực của hai bên cách nhau quá xa, gần như là mười chọi một. Anh Húc cho dù có là Thần mèo tái thế có chín mạng cũng sẽ bị chém không còn nhận ra mặt mũi. Sở dĩ đợi thêm một thời gian chính là muốn đảm bảo Trần Cương Mãnh xử lý xong anh Húc, khiến cho kế hoạch tiêu diệt xã hội đen của ông ta được khởi động.
Mã Phi chữ Văn Băng Tuyết tuy rằng cảm giác không ổn, nhưng không nói gì.
Lúc này, Trần Cương Mãnh đang lắc đầu nguây nguẩy, muốn thoát ra khỏi cái mà gã tự cho là ảo giác. Nhưng cảnh tượng máu me đầm đìa tàn khốc vẫn hiện ngay trước mặt. Mới trải qua hai hiệp đã khiến mười mấy huynh đệ bị thương. Nếu Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu cùng khổ chiến cả mấy trăm hiệp với thủ hạ của gã rồi mới dành được thắng lợi thì gã còn có thể chấp nhận sự thật là đã thua. Nhưng lúc này bị thương rất, rất uất ức.
Mấy tên chẳng biết từ đâu xuất hiện này quá khó chơi. Phải nghĩ biện pháp xử lý bọn chúng. Đang lúc miên man suy nghĩ, một cú điện thoại khiến di động trước ngực gã rung lên. Trần Cương Mãnh hơi kinh ngạc cầm lên nghe. Sau một hồi câm lặng, mẹ Kiếp, có bọn cảnh sát đang xem kịch ở gần đây. Muốn dời đi thì lại hơi tiếc anh Húc đang ở trước miệng.
Bỗng nhiên, ánh mắt Trần Cương Mãnh tóe ra tia sắc lạnh, nụ cười âm hiểm nở ra. Lúc Sở Thiên kinh hãi, gã đã móc súng bắn đạn hoa cải ra chỉ vào anh Húc bắn. Gần trăm viên bi sắt nhỏ chi chít bay tới. Động tác cực nhanh, tâm địa độc ác, hoàn toàn không phụ cái tên đã được đặt cho gã.
Loại súng tán bắn đạn hoa cải này tuy uy lực không lớn nếu bắn xa, nhưng nếu bắn gần thì là vua vũ khí sát thương. Các viên bi nhỏ nếu cắm vào những bộ phận không trọng yếu thì cũng không sao. Vết thương vài ngày sẽ hồi phục. Nhưng vì mật độ của chúng nhiều nên dễ bắn trúng những bộ phận yếu hại như mắt, ngực vân vân. Bi sắt dù nhỏ cũng có thể lấy mạng người.
Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu đứng hai bên tuy rằng dễ dàng dập được những hạt bi sắt, nhưng không kịp chắn đánh thay cho anh Húc và Sở Thiên bọn họ. Ngưu Ma Vương và anh Thủy cùng hơn mười thành viên đứng ở vòng trong. Đang lúc xung phong, vài vị huynh đệ nháy mắt đã bị bắn trúng vào ngực ngã trong vũng máu. Ngưu Ma Vương bọn họ cũng nhiều chỗ bị đạn làm trầy da.
Còn có mấy chục viên bi tán bay tới trước mặt Sở Thiên và anh Húc. Sở Thiên tay trái kéo chú bé con ra phía sau, tay phải nắm lấy khăn trải bàn và đạp chiếc bàn ăn bay về phía trước. Chiếc bàn tròn gần hai mét vuông bay lên chắn phía trước Sở Thiên và anh Húc. Gần mười tiếng kêu “Phập, phập, phập” vang lên. Đại bộ phận đạn sắt găm vào bàn.
Một số ít bi sắt xuyên qua được chiếc bàn yếu ớt phóng tới. Sở Thiên thản nhiên phất chiếc khăn trải bàn ra, dễ dàng bao chùm chỗ đạn này khiến chúng rơi xuống, hóa giải toàn bộ nguy hiểm bay về phía hắn và anh Húc. Nhưng còn chưa kịp thở dài, tiếng kêu thảm thiết của cậu bé khiến Sở Thiên trong lòng không ngừng run rẩy.
Sở Thiên nhờ ánh sáng của ngọn đèn quay đầu lại nhìn. Trên nửa khuôn mặt bị bỏng của cậu bé vốn trốn sau lưng hắn đầm đìa máu. Hai vết cắt dài của đạn bi hằn rõ trên mặt. Có lẽ chú bé con cảm thấy nguy hiểm, theo phản xạ có điều kiện rời khỏi Sở Thiên chạy tới cây cột trụ phía sau để trốn. Nào ngờ bị đạn lạc quét qua làm bị thương mặt.
Tiếu Thanh Băng ở nơi xa cười lạnh vài tiếng, lại lấy thuốc lá ra hút. Nhả ra vài vòng khói rồi mới thản nhiên tự đắc nói:
- Cả súng đạn hoa cải cũng đem dùng, tối nay con cá này to thật. Lần này còn không bắt được Trần Cương Mãnh và anh Húc thì tôi không mang họ Tiếu. Văn Băng Tuyết, Mã Phi, lệnh cho các anh em năm phút đồng hồ sau vây bắt, dọn bãi theo kiểu cuốn chiếu.
Dọn bãi theo kiểu cuốn chiếu nghĩa là cảnh sát sẽ lục soát bọn côn đồ dù sống dù chết từ bên ngoài vào trong. Từng tầng, từng tầng một bắt và dọn dẹp sạch. Dồn phần tử xã hội đen chém giết từ ngoài vào trong đến khi chúng tập trung hết vào trung tâm rồi mới bắt. Chủ yếu là không tha cho bất cứ kẻ nào tham gia vào, cũng có thể đề phòng có kẻ trốn thoát.
Văn Băng Tuyết và Mã Phi gật gật đầu, sau đó truyền lệnh ra ngoài.
Nhanh chóng tiến lên trước vài bước, Sở Thiên ôm lấy cậu bé bị thương, quay đầu nhìn các thành viên Hắc Dạ hội đang không rõ sống chết trên đất, lập tức nhìn chằm chằm vào kẻ đang đứng ở xa cười đắc ý là Trần Cương Mãnh. Tên tiểu nhân kia bắn được một phát lại lui vào giữa, rút từ trong túi ra một nắm bi sắt lên nòng, chuẩn bị bắn tiếp.
Sở Thiên lấy khăn tay áp vào vết thương cho chú bé, sau đó đem cậu ta đặt vào trong lòng anh Húc. Vẻ mặt thương hại lộ ra sát khí, thản nhiên nói:
- Anh Húc, giúp em chăm sóc cậu ta. Mặt khác, anh bảo bọn Thủy ca cõng các anh em nằm trên đất lên, để tránh máu bọn địch làm bẩn thân thể họ. Tối nay, nơi này nhất định máu chảy thành sông.
Anh Húc trong lòng khẽ run, sát khí đằng đằng trên người Sở Thiên khiến anh ta cảm thấy rét. Bốn chữ “máu chảy thành sông” khiến cảnh tượng thê thảm dường như đã hiện ra trước mặt anh ta, vì thế trịnh trọng gật gật đầu, phất tay bảo bọn Thủy ca nâng cấc anh em dậy. Anh Húc ôm lấy cậu bé đi tới bên cạnh, bảo vệ kỹ lưỡng.
Sở Thiên chậm rãi bước lên trước vài bước, nhìn bọn Trần Cương Mãnh bằng ánh mắt của kẻ trên, khiến gần trăm tên côn đồ của Đông Hưng hội sợ hãi. Tâm lý đó giống như con nhũ lộc ở chỗ đồng cỏ sâu nhìn thấy sư tử đang rình mồi, sống chết đã được định đoạt. Ngay cả Trần Cương Mãnh đang nạp đạn cũng run rẩy đôi tay, lập tức vội vã nhét đạn thật nhanh.
Tay phải Sở Thiên vươn ra, cây Minh Hồng chiến đao xuất hiện trên tay, khóe miệng khẽ gằn lên:
- Giết!
Câu này là nói với Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu. Lập tức vẻ mặt hai người này càng trở nên lạnh lùng. Sát khí truyền từ mặt tới binh khí trên tay.
- Tao vốn nhân từ mà ép tao phải tàn sát sinh linh.
Vừa dứt lời, Sở Thiên đã tung người nhảy lên cao, hướng mấy chục tên côn đồ đang đứng chắn trước mặt Trần Cương Mãnh bay tới. Khí thế mà Minh Hồng chiến đao sinh ra khiến Sở Thiên tựa như hổ vồ đàn dê, nhanh nhẹn luồn lách giữa khe hở giữa đám người. Nơi chiến đao đi qua, máu tươi bắn ra tứ phía, sát khí lướt tới đâu, sinh khí tắt tới đó.
Minh Hồng chiến đao bổ ra chém bay bảy tám tên côn đồ. Sở Thiên không hề chậm trễ, lại một lần nữa xông vào lưới ánh sáng lạnh ngắt của mấy trục cây khảm đao và côn sắt đan xen. Ánh sáng này lập tức trở nên hỗn độn, cũng chỉ trong vòng gần mười giây, mười mấy tên côn đồ ôm ngực ngã ra đất. Xương sườn chúng rõ ràng đã bị Sở Thiên dùng đao chém đứt.
Lúc sắp chết, bọn chúng không cam lòng nhìn Sở Thiên.
Sở Thiên tiếp tục vọt về phía Trần Cương Mãnh, những tên côn đồ có ý ngăn cản nháy mắt ngã ra đất. Tất cả bọn chúng đều bị một chiêu trí mạng, một số cổ họng bị cắt đứt, một số bị chém trúng ngực, một số bị chém nứt đầu. Tiếng kêu thảm thiết vang lên dồn dập. Bọn côn đồ múa đao hai bên như dãy quân bài Domino, liên tục đổ xuống, nhưng nhưng thể nào đứng lên được nữa.
Người đã chinh chiến giang hồ gần mười năm là anh Húc khóe mắt hơi hơi run run. Đây không thể nói là chém giết, mà phải nói là là đơn phương thảm sát. May mà bị tàn sát là kẻ địch của mình, Ngưu Ma Vương và Thủy ca nuốt nước bọt, Cảm giác căng thẳng và hưng phấn xuất hiện đan xen lẫn lộn, nắm tay cũng nắm chặt từ khi nào.
Hai tên đại hán nhảy ra từ bên cạnh Trần Cương Mãnh. Là thân tín theo sát bảo vệ, thân thủ đương nhiên dũng mãnh hơn bọn côn đồ khác. Lúc bước ra, trên tay chúng đã lộ ra ống sắt hình côn, đầu nhọn của ống sắt dài hai tấc, đâm vào cơ thể chắc chắn không chết cũng tàn phế. Sở Thiên khinh thường cười lạnh vài tiếng, chân trái hất một cái ống sắt bình thường vào chúng.
Ống sắt thường này nhanh như chớp đâm vào đại hán bên trái khiến thế công của gã chậm lại. Lập tức Sở Thiên xoay người đẹp mắt, Minh Hồng chiến đao tấn công một góc bốn mươi lăm độ vào tên bên phải đánh úp. Hai gã đại hán máu tươi gần như cùng lúc chảy ra, vừa đạm vừa tươi lại mang theo hơi ấm.
Trần Cương Mãnh nhét được viên bi sắt cuối cùng vào. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy anh em bên cạnh gã đã ngã cả xuống rồi, trên mặt không khỏi khiếp sợ đến run rẩy. Hơn trăm anh em tinh nhuệ bị ba kẻ biến thái trước mắt chém giết gần hết. Cánh tay nắm súng bắn đạn hoa cải của gã không ngừng run rẩy, không thể bắn mạnh mẽ như vừa rồi được nữa.
Sở Thiên rút Minh Hồng chiến đao ra khỏi người tên côn đồ, tiếp tục hướng Trần Cương Mãnh chậm rãi đi tới. Tuy rằng cách xa nhau hai thước, nhưng Trần Cương Mãnh lại cảm giác gã như con cừu đã bị trói, đáy lòng thực sự kinh sợ. Cho dù gã có là kẻ nhìn núi Thái Sơn đổ sụp trước mặt cũng bình tĩnh không đổi sắc mặt thì lúc này gã cũng phải lộ vẻ sợ hãi.
Mẹ kiếp, ông có súng, sợ đếch gì nó! Trần Cương Mãnh dùng cái lý do mà ngay chính gã cũng không tin để an ủi bản thân. Nhưng cánh tay cầm súng mãi vẫn không nâng lên, gã không thể phán đoán là tay súng của gã nhanh hơn hay à cây Minh Hồng chiến đao đang nhỏ máu của Sở Thiên bá đạo hơn. Vì thế gã đợi, đợi một cơ hội thích hợp.
Máu tươi trên Minh Hồng chiến đao vẫn chậm rãi tích tụ lại, ngưng tụ ở lưỡi đao, sau đó mới nhỏ tí tách trên mặt đất đầy màu đỏ sẫm, hòa vào máu trên đất.
Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu đã thu đao về đứng ở phía sau.
Xa xa vang lên tiếng người ồn ào, còn có âm thanh cảnh báo chói tai.
Anh Húc hơi biến sắc mặt, hướng Sở Thiên nói:
- Thiếu soái, đi mau! Cảnh sát đến rồi.
Sở Thiên khẽ phất tay, tỏ ý bọn họ nên dời đi trước. Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu lập tức lui ra phía sau. Anh Húc bất đắc dĩ ôm chú bé con lẻn vào trong ngõ nhỏ, còn lệnh cho Thủy ca khẩn trương gọi điện thoại kêu lái xe tới tiếp ứng. Đội chống xã hội đên không ngờ đã chuẩn bị chu đáo, sau các ngõ nhỏ đương nhiên có cảnh sát được vũ trang đầy đủ mai phục. Đáng tiếc là bọn họ gặp phải Lão Yêu và Thiên Dưỡng Sinh.
Khi bọn họ đánh ngã mười mấy vị thần hộ vệ của nhân dân tiến lên định lục soát họ cũng là lúc vài chiếc xe của Hắc Dạ hội điên cuồng lao tới. Anh Húc chuyển cậu bé sang tay Thiên Dưỡng Sinh. Bản thân anh ta quệt máu trên đất bôi lên mặt, không để cho Thủy ca và Ngưu Ma Vương ngăn cản, đẩy họ ra quay xe lại ngõ nhỏ đón Sở Thiên.
Lúc này, Sở Thiên truyền đầy lực cho Minh Hồng chiến đao, dùng thế như sấm sét bổ về phía Trần Cương Mãnh. Từ đầu tới cuối vẫn còn kinh hãi và cảnh giác, Trần Cương Mãnh lúc này cũng giơ súng lên bắn, nhưng vẫn bị chậm nửa nhịp. Minh Hồng chiến đao sáng chói chém trúng súng bắn đạn hoa cải, chặt nòng súng và thân súng làm đôi. Bi sắt rơi leng keng trên đất.
Lực sinh ra từ Minh Hồng chiến đao khiến hổ khẩu của Trần Cương Mãnh chấn động mạnh, vội buông cây súng ra, đồng thời định dùng chiếc găng làm từ sắt tinh luyện để đỡ cây lực thừa còn lại của chiến đao. “Keng” một tiếng vang lên. Tiếng thét “A!” vang lên ngay sau đó. Găng sắt của Trần Cương Mãnh cùng với bàn tay gã bị chém đứt đôi. Tiếng kêu đau đớn như giết lợn vang vọng khắp bốn phía quán ăn.
Những cảnh sát thực hiện chiến dịch dọn dẹp kiểu cuốn chiếu nhìn thấy thi thể ngổn ngang như địa ngục giữa trần gian thì sắc mặt đều trở nên rất khó coi. Một số nữ cảnh sát luôn muốn chứng minh mình mạnh mẽ hơn đàn ông lúc này không thể chịu đựng nổi nữa, xoay người chạy tới chỗ sạch một chút nôn khan. Chốc lát, mọi người đều đã quên mất hai kẻ còn sống ở cách đó không xa.
Tiếu Thanh Băng mang theo bọn Văn Băng Tuyết chạy từ đằng sau tới, sắc mặt trắng bệch rất đáng sợ, đặc biệt là Tiếu Thanh Băng. Vốn tự cho rằng đã khống chế toàn bộ cục diện, Tiếu Thanh Băng không thể nào tin nổi cả trăm người đến chém giết lại chết cả trăm. Hơn nữa, xem ra anh Húc không có ở đây, sau khi kiểm tra cẩn thận, trong lòng ông ta càng thêm kinh ngạc. Hơn trăm người chết đều là thành viên Đông Hưng hội.
Sự tình sao có thành ra thế này kia chứ? Vài phút trước còn có rất nhiều người hùng hùng hổ hổ. Chỉ mới hút xong nửa điếu thuốc mà đã chết hết rồi ư? Thế này thì ông ta làm sao mà báo cáo với cấp trên được kia chứ? Tiếu Thanh Băng đau khổ kéo cà vật cho dễ thở, ánh mắt oán hận nhìn hai kẻ còn sống tại hiện trường, hai kẻ biết được chân tướng sự thật.
Để giảm bớt phiền toái khi báo cáo với cấp trên, và cũng là để tự ý viết báo cáo theo ý mình, mười phút cuối, Tiếu Thanh Băng không chỉ bảo Văn Băng Tuyết tắt camera ghi hình, còn bảo Mã Phi bọn họ dừng việc quan sát bằng mắt. Vì vậy hoàn toàn không nhìn thấy cảnh tượng thảm sát của Sở Thiên bọn họ.
Tiếu Thanh Băng nhận ra tiếng gào thét của kẻ tại hiện trường chính là của thiên vương Đông Hưng hội - Trần Cương Mãnh, không khỏi quát lên:
- Trần Cương Mãnh, chuyện này là thế nào?
/781
|