Với tính cách của Sở Hân Hân thì hiển nhiên không kìm được thốt ra những lời trách cứ, cô gái thời thượng chẳng thèm đáp lại nhưng lại bất ngờ tát thẳng vào mặt Sở Hân Hân hai cái. Hân Hân đương nhiên giang tay lên tát lại cô ta, lúc bố mẹ Hân Hân đang định tiến lên phía trước để lôi hai người ra thì bọn người của cô gái ăn mặc thời thượng kia kéo tới.
May mà giám đốc nhà hàng đứng ra khuyên giải, thuyết phục thì hai bên mới ngừng xung đột. Mấy tên công tử nhà giàu kéo cô gái thời thượng đang vênh váo tự đắc kia đi khỏi, ra đến cửa còn quay đầu lại nhìn Hân Hân mấy lần, ánh mắt thị uy như muốn đe dọa bố mẹ Hân Hân. Ông bà liệu mà giữ lấy cô con gái yêu, không chừng ở cái đất Hongkong nhỏ hẹp này lại đánh mất lúc nào không biết.
Lúc đó, ông chú rất lo lắng, nghĩ ngay đến chuyện lập tức rời khỏi Hongkong. Suy cho cùng nơi này là địa bàn của người ta, mình là người đến đây du lịch kiểu gì cũng bị chịu thiệt. Ai dè bà cô và Hân Hân lại còn tỏ ra vui sướng, nói rằng Hongkong là xã hội pháp chế, và còn muốn đi Kim Phô mua vài món đồ trang sức. Trong lúc đi mua đồ, Hân Hân đi vào nhà vệ sinh nhưng mãi không thấy đi ra.
Hai ông bà đợi lâu không thấy đi ra nên vào để tìm con, nhưng không thấy bóng dáng Hân Hân đâu, gọi điện thoại cũng không có ai nghe máy, trong lòng sốt ruột vô cùng, cuối cùng quyết định đi báo cảnh sát Hongkong. Nhưng vì vụ mất tích vẫn chưa đến 24 giờ nên phía cảnh sát vẫn chưa đủ điều kiện để thụ lý điều tra. Cảnh sát trấn an bọn họ rằng có thể Hân Hân đang mải du ngoạn xung quanh nên chưa quay về và quên thông báo với bố mẹ, lại bảo bọn họ cố gắng chờ thêm chút nữa.
Sau khi nghe xong, ngón tay Sở Thiên nhẹ nhàng gõ gõ, nhíu lông mày lại hỏi:
- Thế cô chú có biết cô gái và đám con cái nhà giàu đó là ai không?
Bà cô lắc đầu, nhưng ông chú suy nghĩ một lát rồi đáp lại:
- Cô chú không biết rõ về lai lịch của bọn chúng. Nhưng vô tình có nhìn thấy xe của bọn chúng là xe Mercedes-Benz màu đen, biển số HK1688. Có được cái biển số như thế chắc hẳn không phải người có quyền thì cũng là người có tiền. Sở Thiên, cháu nói xem có phải là bọn chúng đã bắt cóc Hân Hân rồi hay không?
Biển số xe rất đặc biệt và thuộc loại khủng, nhưng Sở Thiên cũng không chắc chắn là bọn chúng bắt cóc cô bé hay không nữa. Huống chi biển người mờ mịt thế này thì đi đâu mà tìm được bọn chúng. Trong lúc Sở Thiên đang chìm vào các suy nghĩ, vắt óc nghĩ cách thì bà thím lại nghĩ rằng Sở Thiên không muốn giúp mình, nước mắt đầm đìa:
- Sở Thiên, cầu xin cháu hãy giúp chúng ta tìm Hân Hân. Chúng ta vừa mới đến đất Hongkong này, chẳng quen biết ai cả.
Đáng thương cho tấm lòng người làm cha mẹ, tuy rằng cô chú đối với mình không tốt, nhưng với tư cách làm cha mẹ thì chẳng trách vào đâu được. Vì vậy, Sở Thiên thở dài, nhẹ nhàng đẩy hộp giấy ăn về phía cô, chậm rãi nói:
- Chú thím đừng lo lắng, cháu đồng ý giúp chú thím tìm cho ra, tuyệt nhiên không bỏ mặc chú thím và em đâu. Bây giờ cháu sẽ đi tìm người giúp.
Hiện giờ manh mối chỉ có mỗi cái biển số xe, bất kể có phải do bọn chúng ra tay hay không thì cũng phải bắt đầu từ bọn chúng. Hơn nữa cần phải làm thật nhanh, nếu không Sở Hân Hân khó tránh khỏi xảy ra chuyện. Nghĩ đến đấy, Sở Thiên bèn móc điện thoại ra, cú đầu tiên là gọi đến Tiếu Thanh Băng. Đúng là có một số người vẫn luôn thể hiện được giá trị của họ.
Một lát sau, có người nhận điện thoại, khóe miệng Sở Thiên mỉm cười, giọng điệu có hơi chút vội vã:
- Đội trưởng Tiếu, thật ngại vì giờ anh nghỉ ngơi lại gọi đến làm phiền. Chẳng là có chuyện bất đắc dĩ muốn nhờ anh giúp, tôi có một cô em gái ngoan ngoãn, có vẻ như đã bị một cái xe Mercedes Benz bắt đi. Anh có thể giúp tôi điều tra thêm về cái xe này không?
Tiếu Thanh Băng nằm trên giường bệnh, trong lòng cũng thầm mắng Sở Thiên quả là không khách khí, vừa mới xưng anh em với nhau xong mà đã nhờ vả rồi. Nhưng nghĩ lại thì yêu cầu của hắn cũng rất bình thường, chẳng có gì to tát. Hơn nữa nghe giọng nói có vẻ rất lo lắng, không giống như đang tính toán điều gì. Vì vậy nên thản nhiên trả lời:
- Đợi tôi vài phút, tôi cho người về đồn cảnh sát điều tra thêm.
Phải nói rằng những việc thế này rất dễ dàng với cảnh sát. Chẳng đến mấy phút, bên tai Sở Thiên vang lên tiếng của Tiếu Thanh Băng:
- Tra được rồi, đó là xe riêng của Hoắc gia. Chính xác mà nói thì đó là xe của cô tiểu thư độc nhất của đại thiếu gia Hoắc gia, Hoắc Vô Túy, tháng chín năm ngoái vừa mới mua, mà anh cần biết để làm gì?
Sở Thiên bèn cười cười, thản nhiên nói:
- Không có gì cả, chỉ là trên đường về nhìn thấy cái xe này đi ngang qua, nhìn thấy biển số xe cảm thấy đây là biển số rất đẹp, mang lại nhiều may mắn, nên cũng muốn biết là thuộc sở hữu của thần thánh nơi nào. Cảm ơn sự giúp đỡ của anh, hôm nào mời anh một bữa hải sản gọi là để cảm ơn nhé.
Tiếu Thanh Băng dập máy, trong lòng không tin lời nói của Sở Thiên, nghĩ một lát rồi quay đầu lại nhìn Văn Băng Tuyết dặn dò:
- Băng Tuyết! Có một việc khó khăn giao cho cô, cô và Mã Phi hai ngày tới đến canh chừng Sở Thiên cho tôi. Tôi cảm thấy dường như tên tiểu tử này đang mưu tính hành động gì đó. Tuy nhiên, hai người không được phép động vào bọn chúng, thân thủ của bọn chúng hai ngươi cũng đã biết rồi đấy.
Sở Thiên sau khi dập điện thoại liền gọi cho số điện thoại riêng của anh Húc:
- Anh Húc, tôi muốn nhờ anh tìm hộ một cái xe với một cô gái.
Đồng thời, Sở Thiên cầm lấy điện thoại của bà thím, gửi ảnh của Sở Hân Hân về điện thoại của mình, sau đó gửi tiếp tin nhắn hình ảnh cho anh Húc, lại nói cho anh Húc biết biển số xe, dặn có tin tức gì mới thì phải báo về ngay. Hắn tin chắc là nếu như Sở Hân Hân thực sự bị nha đầu Hoắc gia bắt đi thì kiểu gì cũng bị giấu ở một nơi hắc ám nào đấy.
Nếu dùng khả năng của xã hội đen thì việc tìm một cái xe có biển số sang trọng khá là dễ dàng.
Quả như Sở Thiên dự đoán, chưa đầy năm phút đồng hồ, anh Húc đã gọi điện lại.
Anh Húc chậm rãi nói:
- Thiếu soái, chúng tôi đã tìm được cái xe ấy rồi. Nó vừa mới đỗ trước quán bar Cuồng Phong ở Tiêm Sa, còn có mấy xe đi theo, hình như bên trong cũng có cô gái giống hình trong ảnh nữa. Nhưng bên đó là địa bàn của Đông Hưng hội nên anh em không dám manh động. Có cần cử thêm vài trăm anh em đến đó không?
Sở Thiên suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói:
- Anh Húc, không cần cử người đến đâu, em sẽ xem sự tình thế nào rồi xử lý. Tuy rằng cảnh sát đã hủy bỏ lệnh truy nã em, nhưng nếu lộ ra mối quan hệ của em với xã hội đen quá sớm thì về sau cũng sẽ bất lợi cho xã hội đen. Việc chính của anh bây giờ là nhanh chóng giải quyết hai việc buổi sáng đi.
Sở dĩ không cần anh Húc giúp vì Sờ Thiên cảm thấy rất nhiều việc mình cần tự làm. Bản thân cũng không biết là sẽ làm những việc cực đoan gì, tốt nhất là việc công việc tư phân chia rõ ràng để không làm ảnh hưởng đến xã hội đen. Cho dù đoán là phía cảnh sát và Đông Hưng hội có mối quan hệ, nhưng cũng chẳng có bằng chứng chứng minh được điều đó nên cũng chẳng có cách nào khác.
Anh Húc biết tính Sở Thiên nên gật đầu, dặn dò:
- Một mình thì càng phải cẩn thận một chút.
Sau khi cúp điện thoại, Sở Thiên cười trấn an cô chú, chậm rãi nói:
- Đã tìm được hành tung của cái xe rồi, có vẻ như Hân Hân đang trong tay bọn chúng, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ xem xem, nếu như đúng là bị bọn chúng bắt thì cháu sẽ giúp chú thím lấy lại công bằng. Nếu không đúng thì chúng ta lại tìm cách khác.
Hai chú thím vô cùng vui sướng, nhìn Sở Thiên mấy lần, ánh mắt hết sức khó hiểu. Không chỉ cảm phục khả năng phi thường của Sở Thiên, nghĩ đến ngày xưa, trong lòng vô cùng áy náy, chỉ biết lắp bắp nói:
- Cám ơn, cám ơn cháu! Ngày xưa chú thím đối xử tệ với cháu như vậy mà cháu không hề hận chúng ta, lại còn giúp đỡ chúng ta nữa. Thật sự cảm ơn cháu rất nhiều.
Sở Thiên cười cười, thản nhiên nói:
- Dưỡng Sinh, đi đến quán bar Cuồng Phong ở Tiêm Sa Trớ.
Bar Cuồng Phong tọa lạc ở phía Tây Tiêm Sa Trớ, là đoạn đường hoàng kim rất yên tĩnh trên đoạn đường trung tâm náo nhiệt. Kẻ đứng đằng sau đầu tư vào quán Bar chính là Hoắc gia. Khán Dương Tử là con chó điên của Đông Hưng hội, là kẻ hung hãn dũng mãnh. Về sau, cũng là do Hoắc gia bắc cầu dắt mối nên Đường Môn hợp tác với Đông Hưng hội, tạo thành thế cục cả ba nhà chia đều địa bàn Hồng Kông.
Về chính trị, Đường gia có thế lực rất lớn, về kinh tế thì có Hoắc gia với tiềm lực lớn, về nhân sự có Đông Hưng hội đứng ra điều phối. Ba nhà cùng phối hợp với nhau vô cùng chặt chẽ. Vậy nên những năm gần đây tiền tài vào cứ cuồn cuộn như nước, khiến người ngoài không khỏi ghen tị. Không những thế còn khiến cho Hoắc gia vốn đứng thứ ba trong bốn nhà quyền quý lớn ở đây nhảy lên vị trí thứ hai. Đông Hưng hội cũng binh hùng tướng mạnh hơn, thỏa sức thâu tóm xã hội đen.
Quán bar Cuồng Phong ban ngày trông cũng đặc biệt hấp dẫn. Bảng hiệu bên ngoài quán rượu cũng thể hiện đậm nét không khí xa hoa trụy lạc. Ngoài cửa phòng riêng xa hoa VIP, một vài tên lực lưỡng kéo cô gái vào trong. Cô gái ra sức gào thét, khóc lóc và giẫy dụa nhưng vô ích.
Đằng sau họ là mấy tên thanh niên trẻ tuổi, quần áo thanh lịch. Trên mặt bọn chúng rất sung sướng hả hê khi thấy cảnh tượng đó. Giữa đám thanh niên nổi bật là một cô gái ăn mặc thời trang, ngón tay đeo một chiếc nhẫn kim cương và còn một cái vòng hồng ngọc, kiểu cách ngạo mạn vô cùng, ra lệnh:
- Đem cô ta vào trong, tao phải dạy dỗ lại con bé đại lục này.
- Cầu xin các người tha cho tôi, xin thả tôi ra!
Sở Hân Hân bị kích động khóc lóc hô hoán. Cuối cùng thì chỉ còn tiếng nức nở rên rỉ. Đối diện với những gương mặt độc ác và tàn nhẫn của đám người này, cô muốn quỳ xuống van xin chúng tha mạng. Lẽ nào ở đây không có công lý, không có pháp luật ư? Chẳng phải chỉ vì chút tranh giành mà đem cô ta ném vào hố lửa ư?
Cô gái ăn mặc thời trang hừ một tiếng, con bé nhà quê này dám chống đối lại mình trước mặt bao nhiêu người, không những thế còn thiếu chút nữa là tát vào mặt mình rồi, nếu như truyền ra ngoài thì từ nay về sau Hoắc Vô Túy còn mặt mũi nào nhìn ai nữa? Hoắc gia cũng làm sao mà ngẩng đầu lên được nữa? Vì thế kiểu gì cũng phải cho cô ta một bài học, nghĩ vậy nên mới cho người kéo cô ta lên xe lôi đến đây để dạy dỗ.
Bản tính kiêu ngạo sinh bẩm sinh, bố là người kế thừa của tập đoàn Hoắc gia, ông ngoại lại là trưởng họ của Đường gia, chẳng trách tuổi thanh xuân của cô ta trở nên ngang ngược. Từ nhỏ đã sống cuộc sống xa hoa phú quý, cũng đã chứng kiến được năng lực khủng khiếp mà quyền và tiền đem lại. Những khoái cảm khắc cốt ghi tâm đó người thường không thể cảm nhận được.
Hoắc Vô Túy cũng là một cô gái lạnh lùng và thông minh sắc sảo. Tuy nhiên phần thông minh đó lại được dùng ở cái ngang ngược kiêu ngạo và coi trời bằng vung, dù sao cứ đến khi xảy ra chuyện là sẽ có người thay cô ta gánh lấy, Hoắc gia không làm được thì Đường gia sẽ làm. Mẹ của cô ta đã từng ôm mẹ mình (cũng chính là con gái của Đường Kiến Quốc) sau tiệc rượu của gia tộc mà than thở: Cuộc đời này của cô coi như đã hỏng vì quyền quý.
Để yên tĩnh ăn hết bữa cơm, cô ta vung ra hai mươi nghìn đô la Mỹ. Để mua vé cho buổi biểu diễn của Trương Học Hữu, cô ta bao toàn bộ hàng ghế đầu cho VIP. Say rượu lái xe bị cảnh sát bắt được và viết phiếu phạt, cô ta làm loạn cả cục cảnh sát. Dùng quan hệ khiến viên cảnh sát giao thông đó bị cách chức đợi điều tra, lại còn bị cả hội xã hội đen đánh cho tàn phế.
Trên người cô có hai tấm thẻ ngân hàng, bốn tấm thẻ hội viên, nghe đâu còn có mấy quyển séc trả tiền mặt ngay của Ngân hàng Hoa Kỳ. Có mấy thứ này thì có thể đi khắp thế giới dù không có đồng nào trong túi. Một lọ sơn móng tay của cô ta cũng trị giá hơn mười nghìn. Cái mũ đội đầu cũng là hàng hiệu cao cấp, giá trị bằng cả năm tiền lương làm việc vất vả của dân công sở.
Cho nên, cô ta sống đến năm mười tám tuổi cũng đã trải qua tất cả sự xa hoa sung sướng màngười khác mơ ước cả đời rồi. Nhưng đối với tương lai mà nói thì chẳng biết sẽ như thế nào. Kiểu người như thế trở nên rất nhạy cảm và sĩ diện, thậm chí thủ đoạn còn rất cực đoan. Việc tranh cãi với Sở Hân Hân trong mắt cô ta rất chi nực cười, kiểu như trứng gà muốn chọi với kim cương, xúc phạm đến Hoắc Vô Túy tức là có tội.
Vài tên thanh niên lực lưỡng xách Sở Hân Hân như xách gà con ném vào một phòng cách âm. Hoắc Vô Túy còn sai bọn họ mở nhạc to lên, trong tiếng nhạc ầm ỹ lại nghe tiếng khóc bi thương của Hân Hân. Khoan hẵng nói tới cảm giác hiếm có đó, cũng giống như khoái cảm khi đang làm tình, xem Ngũ Dạ Chân Tử mang lại từng cơn cao trào.
Bỗng nhiên, điện thoại của Hoắc Vô Túy vang lên, đột nhiên bị phá giữ chừng khiến cô ta tụt hứng. Cô ta liếc nhìn số điện thoại, là chú hai, nhíu mày tỏ vẻ kinh ngạc, cô ta lập tức lấy lại vẻ mặt khinh khỉnh, đi đến chỗ vắng lặng rồi ấn nút nhận cuộc gọi, cũng chẳng thèm thể hiện chút tôn trọng với bậc bề trên, giọng cực lỳ lạnh lùng:
- A lô, có việc gì?
May mà giám đốc nhà hàng đứng ra khuyên giải, thuyết phục thì hai bên mới ngừng xung đột. Mấy tên công tử nhà giàu kéo cô gái thời thượng đang vênh váo tự đắc kia đi khỏi, ra đến cửa còn quay đầu lại nhìn Hân Hân mấy lần, ánh mắt thị uy như muốn đe dọa bố mẹ Hân Hân. Ông bà liệu mà giữ lấy cô con gái yêu, không chừng ở cái đất Hongkong nhỏ hẹp này lại đánh mất lúc nào không biết.
Lúc đó, ông chú rất lo lắng, nghĩ ngay đến chuyện lập tức rời khỏi Hongkong. Suy cho cùng nơi này là địa bàn của người ta, mình là người đến đây du lịch kiểu gì cũng bị chịu thiệt. Ai dè bà cô và Hân Hân lại còn tỏ ra vui sướng, nói rằng Hongkong là xã hội pháp chế, và còn muốn đi Kim Phô mua vài món đồ trang sức. Trong lúc đi mua đồ, Hân Hân đi vào nhà vệ sinh nhưng mãi không thấy đi ra.
Hai ông bà đợi lâu không thấy đi ra nên vào để tìm con, nhưng không thấy bóng dáng Hân Hân đâu, gọi điện thoại cũng không có ai nghe máy, trong lòng sốt ruột vô cùng, cuối cùng quyết định đi báo cảnh sát Hongkong. Nhưng vì vụ mất tích vẫn chưa đến 24 giờ nên phía cảnh sát vẫn chưa đủ điều kiện để thụ lý điều tra. Cảnh sát trấn an bọn họ rằng có thể Hân Hân đang mải du ngoạn xung quanh nên chưa quay về và quên thông báo với bố mẹ, lại bảo bọn họ cố gắng chờ thêm chút nữa.
Sau khi nghe xong, ngón tay Sở Thiên nhẹ nhàng gõ gõ, nhíu lông mày lại hỏi:
- Thế cô chú có biết cô gái và đám con cái nhà giàu đó là ai không?
Bà cô lắc đầu, nhưng ông chú suy nghĩ một lát rồi đáp lại:
- Cô chú không biết rõ về lai lịch của bọn chúng. Nhưng vô tình có nhìn thấy xe của bọn chúng là xe Mercedes-Benz màu đen, biển số HK1688. Có được cái biển số như thế chắc hẳn không phải người có quyền thì cũng là người có tiền. Sở Thiên, cháu nói xem có phải là bọn chúng đã bắt cóc Hân Hân rồi hay không?
Biển số xe rất đặc biệt và thuộc loại khủng, nhưng Sở Thiên cũng không chắc chắn là bọn chúng bắt cóc cô bé hay không nữa. Huống chi biển người mờ mịt thế này thì đi đâu mà tìm được bọn chúng. Trong lúc Sở Thiên đang chìm vào các suy nghĩ, vắt óc nghĩ cách thì bà thím lại nghĩ rằng Sở Thiên không muốn giúp mình, nước mắt đầm đìa:
- Sở Thiên, cầu xin cháu hãy giúp chúng ta tìm Hân Hân. Chúng ta vừa mới đến đất Hongkong này, chẳng quen biết ai cả.
Đáng thương cho tấm lòng người làm cha mẹ, tuy rằng cô chú đối với mình không tốt, nhưng với tư cách làm cha mẹ thì chẳng trách vào đâu được. Vì vậy, Sở Thiên thở dài, nhẹ nhàng đẩy hộp giấy ăn về phía cô, chậm rãi nói:
- Chú thím đừng lo lắng, cháu đồng ý giúp chú thím tìm cho ra, tuyệt nhiên không bỏ mặc chú thím và em đâu. Bây giờ cháu sẽ đi tìm người giúp.
Hiện giờ manh mối chỉ có mỗi cái biển số xe, bất kể có phải do bọn chúng ra tay hay không thì cũng phải bắt đầu từ bọn chúng. Hơn nữa cần phải làm thật nhanh, nếu không Sở Hân Hân khó tránh khỏi xảy ra chuyện. Nghĩ đến đấy, Sở Thiên bèn móc điện thoại ra, cú đầu tiên là gọi đến Tiếu Thanh Băng. Đúng là có một số người vẫn luôn thể hiện được giá trị của họ.
Một lát sau, có người nhận điện thoại, khóe miệng Sở Thiên mỉm cười, giọng điệu có hơi chút vội vã:
- Đội trưởng Tiếu, thật ngại vì giờ anh nghỉ ngơi lại gọi đến làm phiền. Chẳng là có chuyện bất đắc dĩ muốn nhờ anh giúp, tôi có một cô em gái ngoan ngoãn, có vẻ như đã bị một cái xe Mercedes Benz bắt đi. Anh có thể giúp tôi điều tra thêm về cái xe này không?
Tiếu Thanh Băng nằm trên giường bệnh, trong lòng cũng thầm mắng Sở Thiên quả là không khách khí, vừa mới xưng anh em với nhau xong mà đã nhờ vả rồi. Nhưng nghĩ lại thì yêu cầu của hắn cũng rất bình thường, chẳng có gì to tát. Hơn nữa nghe giọng nói có vẻ rất lo lắng, không giống như đang tính toán điều gì. Vì vậy nên thản nhiên trả lời:
- Đợi tôi vài phút, tôi cho người về đồn cảnh sát điều tra thêm.
Phải nói rằng những việc thế này rất dễ dàng với cảnh sát. Chẳng đến mấy phút, bên tai Sở Thiên vang lên tiếng của Tiếu Thanh Băng:
- Tra được rồi, đó là xe riêng của Hoắc gia. Chính xác mà nói thì đó là xe của cô tiểu thư độc nhất của đại thiếu gia Hoắc gia, Hoắc Vô Túy, tháng chín năm ngoái vừa mới mua, mà anh cần biết để làm gì?
Sở Thiên bèn cười cười, thản nhiên nói:
- Không có gì cả, chỉ là trên đường về nhìn thấy cái xe này đi ngang qua, nhìn thấy biển số xe cảm thấy đây là biển số rất đẹp, mang lại nhiều may mắn, nên cũng muốn biết là thuộc sở hữu của thần thánh nơi nào. Cảm ơn sự giúp đỡ của anh, hôm nào mời anh một bữa hải sản gọi là để cảm ơn nhé.
Tiếu Thanh Băng dập máy, trong lòng không tin lời nói của Sở Thiên, nghĩ một lát rồi quay đầu lại nhìn Văn Băng Tuyết dặn dò:
- Băng Tuyết! Có một việc khó khăn giao cho cô, cô và Mã Phi hai ngày tới đến canh chừng Sở Thiên cho tôi. Tôi cảm thấy dường như tên tiểu tử này đang mưu tính hành động gì đó. Tuy nhiên, hai người không được phép động vào bọn chúng, thân thủ của bọn chúng hai ngươi cũng đã biết rồi đấy.
Sở Thiên sau khi dập điện thoại liền gọi cho số điện thoại riêng của anh Húc:
- Anh Húc, tôi muốn nhờ anh tìm hộ một cái xe với một cô gái.
Đồng thời, Sở Thiên cầm lấy điện thoại của bà thím, gửi ảnh của Sở Hân Hân về điện thoại của mình, sau đó gửi tiếp tin nhắn hình ảnh cho anh Húc, lại nói cho anh Húc biết biển số xe, dặn có tin tức gì mới thì phải báo về ngay. Hắn tin chắc là nếu như Sở Hân Hân thực sự bị nha đầu Hoắc gia bắt đi thì kiểu gì cũng bị giấu ở một nơi hắc ám nào đấy.
Nếu dùng khả năng của xã hội đen thì việc tìm một cái xe có biển số sang trọng khá là dễ dàng.
Quả như Sở Thiên dự đoán, chưa đầy năm phút đồng hồ, anh Húc đã gọi điện lại.
Anh Húc chậm rãi nói:
- Thiếu soái, chúng tôi đã tìm được cái xe ấy rồi. Nó vừa mới đỗ trước quán bar Cuồng Phong ở Tiêm Sa, còn có mấy xe đi theo, hình như bên trong cũng có cô gái giống hình trong ảnh nữa. Nhưng bên đó là địa bàn của Đông Hưng hội nên anh em không dám manh động. Có cần cử thêm vài trăm anh em đến đó không?
Sở Thiên suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói:
- Anh Húc, không cần cử người đến đâu, em sẽ xem sự tình thế nào rồi xử lý. Tuy rằng cảnh sát đã hủy bỏ lệnh truy nã em, nhưng nếu lộ ra mối quan hệ của em với xã hội đen quá sớm thì về sau cũng sẽ bất lợi cho xã hội đen. Việc chính của anh bây giờ là nhanh chóng giải quyết hai việc buổi sáng đi.
Sở dĩ không cần anh Húc giúp vì Sờ Thiên cảm thấy rất nhiều việc mình cần tự làm. Bản thân cũng không biết là sẽ làm những việc cực đoan gì, tốt nhất là việc công việc tư phân chia rõ ràng để không làm ảnh hưởng đến xã hội đen. Cho dù đoán là phía cảnh sát và Đông Hưng hội có mối quan hệ, nhưng cũng chẳng có bằng chứng chứng minh được điều đó nên cũng chẳng có cách nào khác.
Anh Húc biết tính Sở Thiên nên gật đầu, dặn dò:
- Một mình thì càng phải cẩn thận một chút.
Sau khi cúp điện thoại, Sở Thiên cười trấn an cô chú, chậm rãi nói:
- Đã tìm được hành tung của cái xe rồi, có vẻ như Hân Hân đang trong tay bọn chúng, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ xem xem, nếu như đúng là bị bọn chúng bắt thì cháu sẽ giúp chú thím lấy lại công bằng. Nếu không đúng thì chúng ta lại tìm cách khác.
Hai chú thím vô cùng vui sướng, nhìn Sở Thiên mấy lần, ánh mắt hết sức khó hiểu. Không chỉ cảm phục khả năng phi thường của Sở Thiên, nghĩ đến ngày xưa, trong lòng vô cùng áy náy, chỉ biết lắp bắp nói:
- Cám ơn, cám ơn cháu! Ngày xưa chú thím đối xử tệ với cháu như vậy mà cháu không hề hận chúng ta, lại còn giúp đỡ chúng ta nữa. Thật sự cảm ơn cháu rất nhiều.
Sở Thiên cười cười, thản nhiên nói:
- Dưỡng Sinh, đi đến quán bar Cuồng Phong ở Tiêm Sa Trớ.
Bar Cuồng Phong tọa lạc ở phía Tây Tiêm Sa Trớ, là đoạn đường hoàng kim rất yên tĩnh trên đoạn đường trung tâm náo nhiệt. Kẻ đứng đằng sau đầu tư vào quán Bar chính là Hoắc gia. Khán Dương Tử là con chó điên của Đông Hưng hội, là kẻ hung hãn dũng mãnh. Về sau, cũng là do Hoắc gia bắc cầu dắt mối nên Đường Môn hợp tác với Đông Hưng hội, tạo thành thế cục cả ba nhà chia đều địa bàn Hồng Kông.
Về chính trị, Đường gia có thế lực rất lớn, về kinh tế thì có Hoắc gia với tiềm lực lớn, về nhân sự có Đông Hưng hội đứng ra điều phối. Ba nhà cùng phối hợp với nhau vô cùng chặt chẽ. Vậy nên những năm gần đây tiền tài vào cứ cuồn cuộn như nước, khiến người ngoài không khỏi ghen tị. Không những thế còn khiến cho Hoắc gia vốn đứng thứ ba trong bốn nhà quyền quý lớn ở đây nhảy lên vị trí thứ hai. Đông Hưng hội cũng binh hùng tướng mạnh hơn, thỏa sức thâu tóm xã hội đen.
Quán bar Cuồng Phong ban ngày trông cũng đặc biệt hấp dẫn. Bảng hiệu bên ngoài quán rượu cũng thể hiện đậm nét không khí xa hoa trụy lạc. Ngoài cửa phòng riêng xa hoa VIP, một vài tên lực lưỡng kéo cô gái vào trong. Cô gái ra sức gào thét, khóc lóc và giẫy dụa nhưng vô ích.
Đằng sau họ là mấy tên thanh niên trẻ tuổi, quần áo thanh lịch. Trên mặt bọn chúng rất sung sướng hả hê khi thấy cảnh tượng đó. Giữa đám thanh niên nổi bật là một cô gái ăn mặc thời trang, ngón tay đeo một chiếc nhẫn kim cương và còn một cái vòng hồng ngọc, kiểu cách ngạo mạn vô cùng, ra lệnh:
- Đem cô ta vào trong, tao phải dạy dỗ lại con bé đại lục này.
- Cầu xin các người tha cho tôi, xin thả tôi ra!
Sở Hân Hân bị kích động khóc lóc hô hoán. Cuối cùng thì chỉ còn tiếng nức nở rên rỉ. Đối diện với những gương mặt độc ác và tàn nhẫn của đám người này, cô muốn quỳ xuống van xin chúng tha mạng. Lẽ nào ở đây không có công lý, không có pháp luật ư? Chẳng phải chỉ vì chút tranh giành mà đem cô ta ném vào hố lửa ư?
Cô gái ăn mặc thời trang hừ một tiếng, con bé nhà quê này dám chống đối lại mình trước mặt bao nhiêu người, không những thế còn thiếu chút nữa là tát vào mặt mình rồi, nếu như truyền ra ngoài thì từ nay về sau Hoắc Vô Túy còn mặt mũi nào nhìn ai nữa? Hoắc gia cũng làm sao mà ngẩng đầu lên được nữa? Vì thế kiểu gì cũng phải cho cô ta một bài học, nghĩ vậy nên mới cho người kéo cô ta lên xe lôi đến đây để dạy dỗ.
Bản tính kiêu ngạo sinh bẩm sinh, bố là người kế thừa của tập đoàn Hoắc gia, ông ngoại lại là trưởng họ của Đường gia, chẳng trách tuổi thanh xuân của cô ta trở nên ngang ngược. Từ nhỏ đã sống cuộc sống xa hoa phú quý, cũng đã chứng kiến được năng lực khủng khiếp mà quyền và tiền đem lại. Những khoái cảm khắc cốt ghi tâm đó người thường không thể cảm nhận được.
Hoắc Vô Túy cũng là một cô gái lạnh lùng và thông minh sắc sảo. Tuy nhiên phần thông minh đó lại được dùng ở cái ngang ngược kiêu ngạo và coi trời bằng vung, dù sao cứ đến khi xảy ra chuyện là sẽ có người thay cô ta gánh lấy, Hoắc gia không làm được thì Đường gia sẽ làm. Mẹ của cô ta đã từng ôm mẹ mình (cũng chính là con gái của Đường Kiến Quốc) sau tiệc rượu của gia tộc mà than thở: Cuộc đời này của cô coi như đã hỏng vì quyền quý.
Để yên tĩnh ăn hết bữa cơm, cô ta vung ra hai mươi nghìn đô la Mỹ. Để mua vé cho buổi biểu diễn của Trương Học Hữu, cô ta bao toàn bộ hàng ghế đầu cho VIP. Say rượu lái xe bị cảnh sát bắt được và viết phiếu phạt, cô ta làm loạn cả cục cảnh sát. Dùng quan hệ khiến viên cảnh sát giao thông đó bị cách chức đợi điều tra, lại còn bị cả hội xã hội đen đánh cho tàn phế.
Trên người cô có hai tấm thẻ ngân hàng, bốn tấm thẻ hội viên, nghe đâu còn có mấy quyển séc trả tiền mặt ngay của Ngân hàng Hoa Kỳ. Có mấy thứ này thì có thể đi khắp thế giới dù không có đồng nào trong túi. Một lọ sơn móng tay của cô ta cũng trị giá hơn mười nghìn. Cái mũ đội đầu cũng là hàng hiệu cao cấp, giá trị bằng cả năm tiền lương làm việc vất vả của dân công sở.
Cho nên, cô ta sống đến năm mười tám tuổi cũng đã trải qua tất cả sự xa hoa sung sướng màngười khác mơ ước cả đời rồi. Nhưng đối với tương lai mà nói thì chẳng biết sẽ như thế nào. Kiểu người như thế trở nên rất nhạy cảm và sĩ diện, thậm chí thủ đoạn còn rất cực đoan. Việc tranh cãi với Sở Hân Hân trong mắt cô ta rất chi nực cười, kiểu như trứng gà muốn chọi với kim cương, xúc phạm đến Hoắc Vô Túy tức là có tội.
Vài tên thanh niên lực lưỡng xách Sở Hân Hân như xách gà con ném vào một phòng cách âm. Hoắc Vô Túy còn sai bọn họ mở nhạc to lên, trong tiếng nhạc ầm ỹ lại nghe tiếng khóc bi thương của Hân Hân. Khoan hẵng nói tới cảm giác hiếm có đó, cũng giống như khoái cảm khi đang làm tình, xem Ngũ Dạ Chân Tử mang lại từng cơn cao trào.
Bỗng nhiên, điện thoại của Hoắc Vô Túy vang lên, đột nhiên bị phá giữ chừng khiến cô ta tụt hứng. Cô ta liếc nhìn số điện thoại, là chú hai, nhíu mày tỏ vẻ kinh ngạc, cô ta lập tức lấy lại vẻ mặt khinh khỉnh, đi đến chỗ vắng lặng rồi ấn nút nhận cuộc gọi, cũng chẳng thèm thể hiện chút tôn trọng với bậc bề trên, giọng cực lỳ lạnh lùng:
- A lô, có việc gì?
/781
|