Ánh mắt khiêu khích mà chờ đợi dừng ở khuôn mặt Sở Thiên, lấy ra mười đô la cấm lấy mà hút thuốc, Hoắc Vô Túy nhấc chân lên nói:
- Tiểu tử, bản lĩnh khá thật, cũng can đảm, ít nhất so với bọn họ ngươi có triển vọng hơn, dám đánh Phong Cẩu và bọn vệ sĩ thành ra thế này, nhưng mày cũng chỉ có thể làm thế, còn làm gì khác được nữa chứ? Hãm hiếp tao hay là giết tao?
Sở Thiên chậm rãi tới gần phía Hoắc Vô Túy, thản nhiên nói:
- Nam thì phế tay, còn mày, tao tự có cách trừng phạt!
Ánh mắt Sở Thiên lạnh như băng, trước giờ Hoắc Vô Túy chưa từng thấy ánh mắt bây giờ của Sở Thiên, băng lạnh tựa hồ cả khối băng đều đã bị ngưng tụ, khinh thường, phẫn nộ cũng đã bị quẳng đi, nếu có thì cũng hoàn toàn thờ ơ và coi nhẹ sau lớp băng lạnh dày đặc, cô không thể ngờ hành động nhục nhã của Sở Hân Hân làm cho lòng hắn như băng đá.
Sắc mặt của lũ thiếu gia quyền quý thay đổi lớn, mặc dù kinh sợ thủ đoạn tàn nhẫn của Sở Thiên, nhưng cảm giác vượt trội còn lại khiến họ ai oán gầm thét, dựa vào người thanh niên thân mật nhất của Hoắc Vô Túy mà tức giận gào thét:
- Mày là cái gì chứ? Mày có biết tụi này là ai không? Cha tao là Phó chủ tịch Hội lập pháp Hongkong, mày dám động chúng tao, tao cho mày chết mà không có đất chôn đó.
Việc đã đến nước này, không sợ chuyện lớn hơn nữa.
Sở Thiên cầm chai Hồng Quả Phụ vô giá, nện thật mạnh xuống, thủ đoạn gọn gàng, không dính đến nửa giọt nước, tiếng nổ nặng nề, chai rượu vỡ vụn trên đầu chàng trai trẻ, rượu đỏ bắn tung tóe khắp nơi, cùng với tiếng la hét thảm thiết và hoảng loạn của chàng trai trẻ, trong lòng la hét: Cha tao là Phó chủ tịch Hội lập pháp đó.
Những thiếu gia quyền quý khác kể cả Hoắc Vô Túy lại trợn mắt há hốc mồm lần nữa, con của Phó chủ tịch Hội lập pháp kêu lên đau đớn, hai mắt thất thần nhìn đăm đăm Sở Thiên ngạo mạn ở phía xa bọn họ, kẻ này không phải tên điên, một tay giết người đau mà hoàn toàn không suy xét hậu quả, dường như kiểu chơi của Sở Thiên cách xa sức tưởng tưởng của bọn họ.
Gia môn ra ngoài cửa, cho dù chạy tản đi khắp nơi cũng phải dừng tay ác độc đó lại.
Vỗ tay, Sở Thiên thản nhiên nói:
- May là cha mày không có ở đây, nếu không tao muốn dạy ông ta gia giáo không nghiêm.
Sau khi nói xong, Sở Thiên đi thẳng đến trước mặt Hoắc Vô Túy, nhấc cả người cô đi ra ngoài cửa, mặc cho cô giãy dụa gào lên giận dữ cũng không cho cô cơ hội rơi xuống đất, sau đó chậm rãi nói với Thiên Dưỡng Sinh:
- Dưỡng Sinh, nhớ kỹ, phế đi tay của cả bọn con trai, để chúng nhớ bài học hôm nay.
Thiên Dưỡng Sinh gật đầu, như chặn cửa ra vào của bức tường thật, vẻ mặt lạnh lùng khiến cho đám con em nhà giàu cảm thấy tuyệt vọng.
Sở Thiên vừa ra khỏi gian phòng được vài bước, trong sương phòng liền truyền ra mấy tiếng kêu thảm thiết, Hoắc Vô Túy vốn là giãy dụa đột nhiên bỏ cuộc, mấy tên này đều là kẻ điên, cô không thể tưởng tượng Sở Thiên sẽ làm gì mình, lột hết quần áo rồi ném cô trên đường phố cho mất mặt? Cô tin rằng tên điên này làm được chuyện đó.
Sở Thiên quả thật làm được, nhưng không phải cởi quần áo trên đường, mà là ném cô ở sương phòng bên cạnh, không chút để ý tiếng thét của cô, tư thế giống con chó điên kéo quần áo của Hoắc Vô Túy xuống, đến lớp đồ cuối cùng của cô thì dừng lại, đè lên mông đầy đặn của cô, cúi người thổi vào tai cô.
- Tao rất muốn có hứng thú với mày, ai dè.
Sở Thiên cười xấu xa, thản nhiên nói:
- Tao vẫn là người tốt.
Tinh thần Hoắc Vô Túy nới lỏng, trong nháy mắt Sở Thiên kéo quần lót lụa đen trị giá hai trăm đô la Mỹ của cô xuống, giữ trong tay chậm rãi nói:
- Mặc dù tao là người tốt, nhưng hành vi hôm nay của mày nhất định phải trả cái giá nặng nề, hình phạt nhỏ này để mày chịu đựng, trừng phạt lớn thì để gia tộc mày gánh vác.
Sau khi nói xong, Sở Thiên bỏ lại Hoắc Vô Túy ở trong sương phòng, tự đi ra ngoài cửa lớn, bỏ lại chiếc quần lót lụa đen đắt tiền của màyở đại sảnh, bọn côn đồ trên sàn nhà kêu rên tập trung sức lực cuối cùng trốn tránh Sở Thiên, cũng nhìn Hoắc Vô Túy ở trong sương phòng đầy ẩn ý, trong thâm tâm chúng, khẳng định Sở Thiên đã ngủ với tiểu thư Hoắc gia.
Hoắc Vô Túy không hề khóc lóc, cắn răng, mắng lớn tiếng, mắng ra tất cả những lời nguyền ác độc trên đời, cuối cùng lặp lại một cách máy móc:
- Tao muốn giết nmày, giết mày!
Sau đó cô bỗng dựa xuống đất khóc nức nở.
Cô khóc không phải bởi vì bị Sở Thiên làm nhục bằng lời nói, chỉ vì cô biết rằng người ngoài chắc chắn sẽ không tin lời cô, chắc chắn sẽ không tin rằng Sở Thiên đã không làm chuyện gì với cô cả, nếu như Sở Thiên thật sự cưỡng hiếp cô, có lẽ trong lòng cô sẽ dễ chịu hơn, nhưng Sở Thiên để lại cho cô sự giả tạo hết đường chối cãi.
Trên đời vốn có loại phụ nữ vĩnh viễn không biết thế nào gọi là nhục mạ, cái gì mới gọi là xấu hổ.
Cô chính là loại phụ nữ đó, người khác làm nhục cô trái lại cô rất vui vẻ, không làm nhục cô, ngược lại cô cảm thấy mất thể diện.
Cô cầm điện thoại lên, cô phải làm cho Sở Thiên chết trước mặt mình.
Đi ra quán bar Phong Cuồng, Sở Thiên nhẹ nhàng chui vào xe hơi, nhìn qua người chú bọn họ, thản nhiên nói:
- Chú, Hongkong không phải nơi có thể ở lâu, các người tận dụng bây giờ còn an toàn, cho rằng nên về Đại Lục thôi, cháu nghĩ đến Đại Lục rồi sẽ không có người làm phiền toái nữa, cháu để lại chiếc điện thoại cho chú, nếu còn có điều phiền toái theo tới thì gọi cho cháu.
Chú xúc động mà nắm tay Sở Thiên, nghẹn ngào nói:
- Sở, Sở Thiên, cảm ơn cháu!
Thím và Sở Hân Hân cũng đầy cảm kích trên vẻ mặt, trải qua khổ nạn khó chống lại rồi, mới hiểu được sự đáng quý của người thân, bởi vậy vì hành động ngày trước mà hổ thện lần nữa, thím chần chừ một lát, cuối cùng cũng mở miệng:
- Sở Thiên, sau này có thời gian về thành phố Nghi Tân, nhớ về nhà ăn bữa cơm, để cho thím bù đắp lỗi lầm.
Về nhà ăn cơm! Câu này mới lạ nhưng cũng ấm áp biết mấy, tự mình chuốc rắc rối lớn đụng chạm Hoắc Gia cũng không vô ích, Sở Thiên nhẹ thở dài, trong lòng cũng vui mừng, gật đầu nói:
- Được, lúc cháu đến xem chú ba có rảnh không, đến cả người lớn tuổi kêu lên, có lẽ, ông ấy đợi bữa cơm này lâu lắm rồi.
Mấy người gật đầu, xe hơi đen chạy theo hướng biên giới xuất nhập cảnh.
Sở Thiên không nhìn thấy, một chiếc Audi sang trọng chạy qua sát bên cạnh họ, bên trong xe là các nhân vật quan trọng, Phó tư lệnh quân khu phía nam Dương Chấn Thiên, hắn vừa đi họp từ thủ đô về, vừa tới nhà ở Quảng Châu đã bị “gối đầu gió” là Đường Phượng kéo đến Hongkong nghỉ ngơi vài ngày, thuận tiện thăm em gái gả cho Hoắc Gia là Đường Hoàng, chuẩn bị mừng thọ của ông cụ.
Lúc Sở Thiên bận đưa tiễn chú thím, quán bar Phong Cuồng cũng trở nên bận rộn khẩn trương một cách khác thường, mười mấy chiếc xe cứu thương đang chở mười mấy chục người bị thương chạy nhanh như chớp về phía bệnh viện gần nhất, tổ trọng án và cảnh sát quân trang cũng tới trên trăm tên, bao vây toàn bộ quán bar tiến hành điều tra một cách mạnh mẽ.
Hoắc Vô Túy được mẹ ;à Đường Hoàng đến đỡ lên xe cứu thương, đường hoàng nhìn thấy con gái nắm chặt trong tay chiếc quần lót lụa đen, lại thấy khuôn mặt âm u của con, không ngăn nổi ôm con vào lòng, đau lòng nói:
- Vô Túy, đừng sợ, đừng sợ, mẹ ở bên cạnh con, mẹ sẽ giết tên xấu xa ức hiếp con cho hả giận.
Hoắc Vô Túy không nói gì, ánh mắt như muốn đông lại thành băng lạnh.
Đường Hoàng cầm điện thoại lên, gọi về Hoắc gia và Đường gia, sức mạnh quan hệ của hai nhà lập tức thể hiện ra, vô số điện thoại gọi ra gọi vào, cả điện thoại giám đốc cảnh sát cũng reo không ngừng, đều yêu cầu cảnh sát trừng phạt nặng hung thủ, giám đốc cảnh sát nhận được điện thoại của những nhân vật tai to mặt lớn này, vẻ mặt nghiêm túc phải can thiệp vào.
Nằm ở phía sau xe cứu thương, con trai Phó chủ tịch hội lập pháp, tinh thần đã lẫn lộn không rõ, trong miệng không ngớt hô:
- Mẹ!
Nắm chặt tay người đàn ông trung niên bên cạnh, ánh mắt mơ màng đau đớn, dường như còn chưa đi ra khỏi cái bóng mà Sở Thiên tạo ra cho hắn.
Người đàn ông trung niên bên cạnh thấy tình trạng thê thảm của con trai mình, không kìm được rơi nước mắt, nhẹ nói:
- Con trai, yên tâm đi! Hôm nay không cần biết là ai cha cũng phải đem ra, cho dù có đánh mất địa vị và danh vọng bây giờ của cha, cha cũng sẽ giết chết hắn mà báo thù cho con!
Phó chủ tịch Hội lập pháp cũng cầm điện thoại lên, điện thoại của đồn cảnh sát lại bị các nghị viên hội lập pháp gọi loạn lên, bọn họ không yêu cầu bắt hung thủ, mà là áp dụng chiến thuật vòng vèo khiến cho các cấp Giám đốc cảnh sát không thở nổi, nghiêm khắc khiển trách cảnh sát Hongkong không làm được gì, không thể bảo vệ người dân Hongkong an toàn, lãng phí tiền của người đóng thuế.
Tổ trọng án và cảnh sát quân trang theo sự mô tả hung thủ một cách rõ ràng, liền nhanh chóng đoán ra tướng mạo sơ sơ của Sở Thiên, sau khi sĩ quan cảnh sát kinh nghiệm dày dặn nhìn mấy lần, có chút sững sờ, đây không phải là tên ma điên giết người ở nhà hàng tối qua sao? Chỉ có điều sau đó bị cảnh sát thông cáo hủy bỏ truy nã, tại sao hắn lại đến đây giết người chứ?
Nghi vấn trong lòng rất nhiều, nhưng bọn họ không có đào sâu các lớp mà suy xét, tự nhiên xảy ra vụ án không hề đơn giản, vội báo cáo tình hình trực tiếp lên tay Giám đốc cảnh sát, Giám đốc cảnh sát nhìn các tư liệu đến tư quán bar Phong Cuồng và điện thoại của các nhân vật quan trọng gọi đến, lại xem xét lời nhắc nhở của lão đại Trung Nam Hải truyền tới lúc sáng, ông cảm thấy khó xử.
Thực khó xử, ông cho người đi mua mấy quả trứng gà và cola, sau khi nuốt rồi bụng lập tức đau thắt chảy mồ hồi, sau đó tức khắc cho thư ký gọi điện thoại cho bệnh viện yêu cầu xe cứu thương, mặc dù mấy thứ này sẽ khiến bụng ông ta khó chịu nửa ngày, nhưng cũng còn tốt hơn việc bị mấy lão đại và Nghị viên Hội lập pháp bức tử.
Trước khi ông ta đi, đem toàn bộ sự việc giao cho phó giám đốc cảnh sát Hàn Kỳ Phong phụ trách, đương nhiên không nói cho gã biết chỉ thị của lão đại Trung Nam Hải, ngoại trừ việc muốn nhìn xem Hàn Kỳ Phong đang không hề lo lắng sẽ khiến cho sực việc đi theo hướng nào, chủ yếu là muốn gã gây ra một số phiền toái, tên này sau khi leo lên cái cây lớn của Hoắc gia liền không coi mình ra gì nữa.
Mượn dao giết người luôn là thủ đoạn thường dùng của các nhà chính trị.
Sau khi Hàn Kỳ Phong nhận được bổ nhiệm, lập tức mừng rỡ như điên, nếu quả thật bắt được hung thủ, như vậy Hoắc gia và Hội lập pháp sẽ coi trọng mình, sang năm mình sẽ nắm chắc tám phần vị trí Giám đốc cảnh sát, phỉa biết rằng giữa chính và phó tuy chỉ kém một chữ, nhưng lại như Thái Sơn khiến gã khó thở, cho dù sau khi vào được Hoắc gia cũng không dám làm gì quá mức.
Vì vậy truyền một mệnh lệnh xuống dưới:
Toàn lực tra xét Sở Thiên!
- Tiểu tử, bản lĩnh khá thật, cũng can đảm, ít nhất so với bọn họ ngươi có triển vọng hơn, dám đánh Phong Cẩu và bọn vệ sĩ thành ra thế này, nhưng mày cũng chỉ có thể làm thế, còn làm gì khác được nữa chứ? Hãm hiếp tao hay là giết tao?
Sở Thiên chậm rãi tới gần phía Hoắc Vô Túy, thản nhiên nói:
- Nam thì phế tay, còn mày, tao tự có cách trừng phạt!
Ánh mắt Sở Thiên lạnh như băng, trước giờ Hoắc Vô Túy chưa từng thấy ánh mắt bây giờ của Sở Thiên, băng lạnh tựa hồ cả khối băng đều đã bị ngưng tụ, khinh thường, phẫn nộ cũng đã bị quẳng đi, nếu có thì cũng hoàn toàn thờ ơ và coi nhẹ sau lớp băng lạnh dày đặc, cô không thể ngờ hành động nhục nhã của Sở Hân Hân làm cho lòng hắn như băng đá.
Sắc mặt của lũ thiếu gia quyền quý thay đổi lớn, mặc dù kinh sợ thủ đoạn tàn nhẫn của Sở Thiên, nhưng cảm giác vượt trội còn lại khiến họ ai oán gầm thét, dựa vào người thanh niên thân mật nhất của Hoắc Vô Túy mà tức giận gào thét:
- Mày là cái gì chứ? Mày có biết tụi này là ai không? Cha tao là Phó chủ tịch Hội lập pháp Hongkong, mày dám động chúng tao, tao cho mày chết mà không có đất chôn đó.
Việc đã đến nước này, không sợ chuyện lớn hơn nữa.
Sở Thiên cầm chai Hồng Quả Phụ vô giá, nện thật mạnh xuống, thủ đoạn gọn gàng, không dính đến nửa giọt nước, tiếng nổ nặng nề, chai rượu vỡ vụn trên đầu chàng trai trẻ, rượu đỏ bắn tung tóe khắp nơi, cùng với tiếng la hét thảm thiết và hoảng loạn của chàng trai trẻ, trong lòng la hét: Cha tao là Phó chủ tịch Hội lập pháp đó.
Những thiếu gia quyền quý khác kể cả Hoắc Vô Túy lại trợn mắt há hốc mồm lần nữa, con của Phó chủ tịch Hội lập pháp kêu lên đau đớn, hai mắt thất thần nhìn đăm đăm Sở Thiên ngạo mạn ở phía xa bọn họ, kẻ này không phải tên điên, một tay giết người đau mà hoàn toàn không suy xét hậu quả, dường như kiểu chơi của Sở Thiên cách xa sức tưởng tưởng của bọn họ.
Gia môn ra ngoài cửa, cho dù chạy tản đi khắp nơi cũng phải dừng tay ác độc đó lại.
Vỗ tay, Sở Thiên thản nhiên nói:
- May là cha mày không có ở đây, nếu không tao muốn dạy ông ta gia giáo không nghiêm.
Sau khi nói xong, Sở Thiên đi thẳng đến trước mặt Hoắc Vô Túy, nhấc cả người cô đi ra ngoài cửa, mặc cho cô giãy dụa gào lên giận dữ cũng không cho cô cơ hội rơi xuống đất, sau đó chậm rãi nói với Thiên Dưỡng Sinh:
- Dưỡng Sinh, nhớ kỹ, phế đi tay của cả bọn con trai, để chúng nhớ bài học hôm nay.
Thiên Dưỡng Sinh gật đầu, như chặn cửa ra vào của bức tường thật, vẻ mặt lạnh lùng khiến cho đám con em nhà giàu cảm thấy tuyệt vọng.
Sở Thiên vừa ra khỏi gian phòng được vài bước, trong sương phòng liền truyền ra mấy tiếng kêu thảm thiết, Hoắc Vô Túy vốn là giãy dụa đột nhiên bỏ cuộc, mấy tên này đều là kẻ điên, cô không thể tưởng tượng Sở Thiên sẽ làm gì mình, lột hết quần áo rồi ném cô trên đường phố cho mất mặt? Cô tin rằng tên điên này làm được chuyện đó.
Sở Thiên quả thật làm được, nhưng không phải cởi quần áo trên đường, mà là ném cô ở sương phòng bên cạnh, không chút để ý tiếng thét của cô, tư thế giống con chó điên kéo quần áo của Hoắc Vô Túy xuống, đến lớp đồ cuối cùng của cô thì dừng lại, đè lên mông đầy đặn của cô, cúi người thổi vào tai cô.
- Tao rất muốn có hứng thú với mày, ai dè.
Sở Thiên cười xấu xa, thản nhiên nói:
- Tao vẫn là người tốt.
Tinh thần Hoắc Vô Túy nới lỏng, trong nháy mắt Sở Thiên kéo quần lót lụa đen trị giá hai trăm đô la Mỹ của cô xuống, giữ trong tay chậm rãi nói:
- Mặc dù tao là người tốt, nhưng hành vi hôm nay của mày nhất định phải trả cái giá nặng nề, hình phạt nhỏ này để mày chịu đựng, trừng phạt lớn thì để gia tộc mày gánh vác.
Sau khi nói xong, Sở Thiên bỏ lại Hoắc Vô Túy ở trong sương phòng, tự đi ra ngoài cửa lớn, bỏ lại chiếc quần lót lụa đen đắt tiền của màyở đại sảnh, bọn côn đồ trên sàn nhà kêu rên tập trung sức lực cuối cùng trốn tránh Sở Thiên, cũng nhìn Hoắc Vô Túy ở trong sương phòng đầy ẩn ý, trong thâm tâm chúng, khẳng định Sở Thiên đã ngủ với tiểu thư Hoắc gia.
Hoắc Vô Túy không hề khóc lóc, cắn răng, mắng lớn tiếng, mắng ra tất cả những lời nguyền ác độc trên đời, cuối cùng lặp lại một cách máy móc:
- Tao muốn giết nmày, giết mày!
Sau đó cô bỗng dựa xuống đất khóc nức nở.
Cô khóc không phải bởi vì bị Sở Thiên làm nhục bằng lời nói, chỉ vì cô biết rằng người ngoài chắc chắn sẽ không tin lời cô, chắc chắn sẽ không tin rằng Sở Thiên đã không làm chuyện gì với cô cả, nếu như Sở Thiên thật sự cưỡng hiếp cô, có lẽ trong lòng cô sẽ dễ chịu hơn, nhưng Sở Thiên để lại cho cô sự giả tạo hết đường chối cãi.
Trên đời vốn có loại phụ nữ vĩnh viễn không biết thế nào gọi là nhục mạ, cái gì mới gọi là xấu hổ.
Cô chính là loại phụ nữ đó, người khác làm nhục cô trái lại cô rất vui vẻ, không làm nhục cô, ngược lại cô cảm thấy mất thể diện.
Cô cầm điện thoại lên, cô phải làm cho Sở Thiên chết trước mặt mình.
Đi ra quán bar Phong Cuồng, Sở Thiên nhẹ nhàng chui vào xe hơi, nhìn qua người chú bọn họ, thản nhiên nói:
- Chú, Hongkong không phải nơi có thể ở lâu, các người tận dụng bây giờ còn an toàn, cho rằng nên về Đại Lục thôi, cháu nghĩ đến Đại Lục rồi sẽ không có người làm phiền toái nữa, cháu để lại chiếc điện thoại cho chú, nếu còn có điều phiền toái theo tới thì gọi cho cháu.
Chú xúc động mà nắm tay Sở Thiên, nghẹn ngào nói:
- Sở, Sở Thiên, cảm ơn cháu!
Thím và Sở Hân Hân cũng đầy cảm kích trên vẻ mặt, trải qua khổ nạn khó chống lại rồi, mới hiểu được sự đáng quý của người thân, bởi vậy vì hành động ngày trước mà hổ thện lần nữa, thím chần chừ một lát, cuối cùng cũng mở miệng:
- Sở Thiên, sau này có thời gian về thành phố Nghi Tân, nhớ về nhà ăn bữa cơm, để cho thím bù đắp lỗi lầm.
Về nhà ăn cơm! Câu này mới lạ nhưng cũng ấm áp biết mấy, tự mình chuốc rắc rối lớn đụng chạm Hoắc Gia cũng không vô ích, Sở Thiên nhẹ thở dài, trong lòng cũng vui mừng, gật đầu nói:
- Được, lúc cháu đến xem chú ba có rảnh không, đến cả người lớn tuổi kêu lên, có lẽ, ông ấy đợi bữa cơm này lâu lắm rồi.
Mấy người gật đầu, xe hơi đen chạy theo hướng biên giới xuất nhập cảnh.
Sở Thiên không nhìn thấy, một chiếc Audi sang trọng chạy qua sát bên cạnh họ, bên trong xe là các nhân vật quan trọng, Phó tư lệnh quân khu phía nam Dương Chấn Thiên, hắn vừa đi họp từ thủ đô về, vừa tới nhà ở Quảng Châu đã bị “gối đầu gió” là Đường Phượng kéo đến Hongkong nghỉ ngơi vài ngày, thuận tiện thăm em gái gả cho Hoắc Gia là Đường Hoàng, chuẩn bị mừng thọ của ông cụ.
Lúc Sở Thiên bận đưa tiễn chú thím, quán bar Phong Cuồng cũng trở nên bận rộn khẩn trương một cách khác thường, mười mấy chiếc xe cứu thương đang chở mười mấy chục người bị thương chạy nhanh như chớp về phía bệnh viện gần nhất, tổ trọng án và cảnh sát quân trang cũng tới trên trăm tên, bao vây toàn bộ quán bar tiến hành điều tra một cách mạnh mẽ.
Hoắc Vô Túy được mẹ ;à Đường Hoàng đến đỡ lên xe cứu thương, đường hoàng nhìn thấy con gái nắm chặt trong tay chiếc quần lót lụa đen, lại thấy khuôn mặt âm u của con, không ngăn nổi ôm con vào lòng, đau lòng nói:
- Vô Túy, đừng sợ, đừng sợ, mẹ ở bên cạnh con, mẹ sẽ giết tên xấu xa ức hiếp con cho hả giận.
Hoắc Vô Túy không nói gì, ánh mắt như muốn đông lại thành băng lạnh.
Đường Hoàng cầm điện thoại lên, gọi về Hoắc gia và Đường gia, sức mạnh quan hệ của hai nhà lập tức thể hiện ra, vô số điện thoại gọi ra gọi vào, cả điện thoại giám đốc cảnh sát cũng reo không ngừng, đều yêu cầu cảnh sát trừng phạt nặng hung thủ, giám đốc cảnh sát nhận được điện thoại của những nhân vật tai to mặt lớn này, vẻ mặt nghiêm túc phải can thiệp vào.
Nằm ở phía sau xe cứu thương, con trai Phó chủ tịch hội lập pháp, tinh thần đã lẫn lộn không rõ, trong miệng không ngớt hô:
- Mẹ!
Nắm chặt tay người đàn ông trung niên bên cạnh, ánh mắt mơ màng đau đớn, dường như còn chưa đi ra khỏi cái bóng mà Sở Thiên tạo ra cho hắn.
Người đàn ông trung niên bên cạnh thấy tình trạng thê thảm của con trai mình, không kìm được rơi nước mắt, nhẹ nói:
- Con trai, yên tâm đi! Hôm nay không cần biết là ai cha cũng phải đem ra, cho dù có đánh mất địa vị và danh vọng bây giờ của cha, cha cũng sẽ giết chết hắn mà báo thù cho con!
Phó chủ tịch Hội lập pháp cũng cầm điện thoại lên, điện thoại của đồn cảnh sát lại bị các nghị viên hội lập pháp gọi loạn lên, bọn họ không yêu cầu bắt hung thủ, mà là áp dụng chiến thuật vòng vèo khiến cho các cấp Giám đốc cảnh sát không thở nổi, nghiêm khắc khiển trách cảnh sát Hongkong không làm được gì, không thể bảo vệ người dân Hongkong an toàn, lãng phí tiền của người đóng thuế.
Tổ trọng án và cảnh sát quân trang theo sự mô tả hung thủ một cách rõ ràng, liền nhanh chóng đoán ra tướng mạo sơ sơ của Sở Thiên, sau khi sĩ quan cảnh sát kinh nghiệm dày dặn nhìn mấy lần, có chút sững sờ, đây không phải là tên ma điên giết người ở nhà hàng tối qua sao? Chỉ có điều sau đó bị cảnh sát thông cáo hủy bỏ truy nã, tại sao hắn lại đến đây giết người chứ?
Nghi vấn trong lòng rất nhiều, nhưng bọn họ không có đào sâu các lớp mà suy xét, tự nhiên xảy ra vụ án không hề đơn giản, vội báo cáo tình hình trực tiếp lên tay Giám đốc cảnh sát, Giám đốc cảnh sát nhìn các tư liệu đến tư quán bar Phong Cuồng và điện thoại của các nhân vật quan trọng gọi đến, lại xem xét lời nhắc nhở của lão đại Trung Nam Hải truyền tới lúc sáng, ông cảm thấy khó xử.
Thực khó xử, ông cho người đi mua mấy quả trứng gà và cola, sau khi nuốt rồi bụng lập tức đau thắt chảy mồ hồi, sau đó tức khắc cho thư ký gọi điện thoại cho bệnh viện yêu cầu xe cứu thương, mặc dù mấy thứ này sẽ khiến bụng ông ta khó chịu nửa ngày, nhưng cũng còn tốt hơn việc bị mấy lão đại và Nghị viên Hội lập pháp bức tử.
Trước khi ông ta đi, đem toàn bộ sự việc giao cho phó giám đốc cảnh sát Hàn Kỳ Phong phụ trách, đương nhiên không nói cho gã biết chỉ thị của lão đại Trung Nam Hải, ngoại trừ việc muốn nhìn xem Hàn Kỳ Phong đang không hề lo lắng sẽ khiến cho sực việc đi theo hướng nào, chủ yếu là muốn gã gây ra một số phiền toái, tên này sau khi leo lên cái cây lớn của Hoắc gia liền không coi mình ra gì nữa.
Mượn dao giết người luôn là thủ đoạn thường dùng của các nhà chính trị.
Sau khi Hàn Kỳ Phong nhận được bổ nhiệm, lập tức mừng rỡ như điên, nếu quả thật bắt được hung thủ, như vậy Hoắc gia và Hội lập pháp sẽ coi trọng mình, sang năm mình sẽ nắm chắc tám phần vị trí Giám đốc cảnh sát, phỉa biết rằng giữa chính và phó tuy chỉ kém một chữ, nhưng lại như Thái Sơn khiến gã khó thở, cho dù sau khi vào được Hoắc gia cũng không dám làm gì quá mức.
Vì vậy truyền một mệnh lệnh xuống dưới:
Toàn lực tra xét Sở Thiên!
/781
|