Nhà chứa đồ hoa viên phía sau của biệt thự Thiên Vận.
Sở Thiên quay ghế ngồi xuống, nhìn vào cô Thư ký Lăng, sau khi thở dài thì khẽ vẫy tay. Lão Yêu bưng nước lạnh tới tưới lên người cô. Nước lạnh thấu xương lập tức khiến cô ta tỉnh lại, còn không kìm được hắt hơi mấy cái, rồi mới ngồi dậy nhìn xung quanh.
Lúc mà Cường Liễu và Thư ký Lăng bốn mắt nhìn nhau thì đều quên đi cái lạnh và nỗi đau thể xác. Một cảm xúc khó nói thành lời dâng lên trong lòng, ánh mắt của Thư ký Lăng nhanh chóng được đặt trên người người có vẻ thản nhiên là Sở Thiên, thân hình mềm mại rung mạnh vả lại cũng khó có thể tin được, nuốt nước miếng nói:
- Cậu, rốt cuộc cậu là ai vậy? Vì sao lại bắt chúng tôi lại?
Trà khô nổi tiếng trôi thẳng vào cổ họng, dạ dày lập tức dâng lên một dòng ấm áp, trên mặt Sở Thiên lộ ra nụ cười , không chút bận tâm nói:
- Nếu muốn người khác không biết thì trừ phi mình không làm, Thư ký Lăng ạ. Cô làm mật thám không mấy thành công rồi, cứ nói rõ ràng đi, các người đã nhốt Lý công tử ở đâu?
Thư ký Lăng có chút đổi sắc nhưng rất nhanh sau đó liền bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên nói:
- Cậu có ý gì? Tôi làm sao mà biết Lý công tử bị bắt cóc chứ? Tôi càng không biết cái gì mà nội gián gì hết, tôi nói cho cậu biết cậu hãy nhanh chóng thả chúng tôi ra nếu không tôi sẽ báo cảnh sát vì tội giam giữ người bất hợp pháp, hạn chế tự do thân thể người khác bất hợp pháp rồi cậu sẽ bị tống giam vào ngục.
Sở Thiên hơi cúi người xuống rất gần nhìn chằm chằm thư ký Lăng:
- Cô có rất nhiều chỗ để lộ ra sơ hở rồi, chỉ trong những lời nói của cô đã có sơ hở. Vì sao cô nghe thấy Lý công tử bị bắt cóc lại không hề có chút kinh hoảng nào? Vì sao cô gào là thả chúng tôi ra chứ không phải là thả tôi ra? Cô có quen với người đàn ông bên cạnh sao?
- Không quen!
Hai người dường như hét lên cùng một lúc.
Sở Thiên càng thêm hứng thú nhìn bọn họ mà không nói gì.
Thư ký Lăng đứng dậy, dùng giọng nói cao ngất ngưởng chỉ trích nói:
- Không cần biết cậu là ai nhưng tôi lặp lại một lần nữa rằng tôi hoàn toàn không biết về ý mà cậu nói. Cái gì mà bắt cóc và cái gì mà nội gián tất cả đều không có liên quan gì tới tôi, cậu nhất định phải lập tứ thả tôi ra nếu không tôi sẽ truy cứu tới cùng để cậu phải mục xương trong tù.
Sở Thiên không nhìn cô nữa, sau khi khẽ hừ một tiếng thì nhìn chằm chằm Cường Liễu nói:
- Người anh em này anh ẩn nấp ở sườn núi Bán Sơn, bên người có đồ ăn và ống nhòm nằm trên đất, mục đích theo dõi dường như là xe và nhân viên ra vào biệt thự Thiên Vận. Anh có thể giải thích rõ ràng những việc làm này của mình.
Cổ tay Cường Liễu tuy đã ngừng chảy máu nhưng cả người đã biến thành màu đen khó tẩy. Thấy Sở Thiên hỏi trực tiếp thì vội dùng chút sức lực sau cùng gào thét:
- Mày là cái thá gì chứ? Dựa vào cái gì mà tao phải giải thích với mày? Mày là cảnh sát à? Nếu mày thật sự là cảnh sát thì cũng không có quyền đánh tao tới mức này, nói cho mày biết tao cũng đã từng là cảnh sát đấy!
Chén trà được quay trong tay lập tức dừng lại, Sở Thiên thoáng lóe lên sát khí, chậm rãi nói:
- Thật sự cái gì cũng không nói hả?
Cường Liễu lắc đầu kiên quyết còn phỉ hai tiếng đáp lại:
- Nói cái gì mà nói? Già rồi thì ở trên núi nhìn chim không được à? Giờ tao cảnh cáo mày là người dân Hongkong thì có quyền tự do về thân thể, cho dù tao có bắt cóc Lý công tử đi chăng nữa mà trước khi có sự phán quyết của tòa án thì tao chỉ là người bị tình nghi chứ không phải là tội phạm.
- Đã cái gì cũng không biết thì có giữ lại cũng không có tác dụng!
Sở Thiên thở dài, ngón tay khẽ phất:
- Chẻ ra!
Sắc mặt của Thư ký Lăng và Cường Liễu biến đổi nhưng không tin Sở Thiên lại dám giết người.
Thiên Dưỡng Sinh cầm chắc thanh đao đen chém về phía cổ của Cường Liễu, khi đao gần tới cổ, tiếng dao sắc khiến Cường Liễu không thể bình tĩnh được liền hét lên:
- Đợi một chút!
Ai cũng cho rằng Sở Thiên nhất định sẽ lên tiếng ngăn lại đến đao đen cũng chậm lại đôi chút nhưng thấy Sở Thiên không có chút biểu hiện gì thì Thiên Dưỡng Sinh lập tức tăng tốc độ lướt qua cổ Cường Liễu như sao chổi lướt qua vậy. sau khi máu tươi phun ra khắp nơi thì đầu rơi xuống đất, cùng với cái chết không nhắm mắt của Cường Liễu là tiếng hét chói tai của Thư ký Lăng.
Thư ký Lăng không ngừng gào thết khiến người khắc cảm thấy chói tai, Sở Thiên khẽ phất tay, Lão Yêu bưng nước lạnh tạt tới, vật cưng tuyệt mỹ và cao cấp này liên tục bị sỉ nhục thì trong lúc cục kỳ phẫn nộ lại trở lên bình tĩnh, cảm thấy mấy người trước mắt thô bạo khiến người khác run như cầy sấy.
Thổi chén trà Sở Thiên sau đó nhấp hai ngụm, trong mắt không chút thương hoa tiếc ngọc nào không phải hắn không muốn cho báu vật Thư ký Lăng này sự đỗi đãi tốt hơn mà là vì các cấp cao chính phủ đặt nhiệm vụ quan trong lên vai hắn nên hắn không dám lơi lỏng bèn ngẩng đầu cười nói:
- Thư ký Lăng, giờ có phải đã biết rõ tình thế rồi?
Nhìn Cường Liễu không lành lặn nằm bên cạnh, thư ký Lăng rùng mình, cố nén khủng hoảng xuống, cố giữ lấy mấu chốt sau cùng nói:
- Các anh quá ngang tàng rồi, không có bằng chứng nào mà lại vu cáo chúng tôi bắt cóc Lý công tử, còn giết người không chút kiêng nể, các anh đúng là điên rồi, điên thật rồi, tôi thật sự cái gì cũng không biết hết.
Sở Thiên đứng lên đi về phía Thư ký Lăng, ép cô vào góc tường kéo bỏ bộ trang phục nghề nghiệp của cô làm hiện ra dáng người thướt tha có lồi có lõm của cô, lạnh lùng nói:
- Thư ký Lăng, tuy cô rất xịnh đẹp rất quyến rũ nhưng đối với tôi giờ không có chút hứng thú nào cũng đừng vọng tưởng rằng tôi sẽ thương hoa tiếc ngọc, đừng có ép tôi phải bán cô vào chỗ hạ tiện nhất.
Thư ký Lăng rùng mình thật sự bị bán vào chỗ đó thì đúng là sống không bằng chết mà.
Sở Thiên nang cằm cô lên, đổ nước trà trong chén vào miệng cô rồi chỉ vào Cường Liễu đang nằm trên đất thản nhiên nói:
- Tôi làm việc từ trước tới nay đều không nói tới chứng cứ, chỉ nói giá cả thôi. Nếu cô có giá trị lợi dụng tôi sẽ cho cô sống sót, nếu không có thì cô sẽ giống như cái xác không lành trên đất kia. Nói, Trương Tử Hào ở đâu?
Thư ký Lăng toàn thân run rẩy nhìn Sở Thiên, không phải vì cô sợ hãi mà là vì hắn nói ra cái tên Trương Tử Hào.
Sở Thiên bắt được thóp của cô, biết mình phán đoán chính xác liền rèn sắt lúc nóng cười nói:
- Đừng vọng tưởng rằng Trương Tử Hào có thể cứu cô, gã trong tay tôi muốn chạy thế nào cũng không thể thoát được, cuộc chơi liên hoàn cũng không phải bị tôi dễ dàng phá vỡ?
Thư ký Lăng không thể không thừa nhận Sở Thiên nắm bắt đúng thời cơ, không khống chế cô khi cô chưa vào biệt thự Thiên Vận cũng không bám đuôi cô khi cô rời khỏi mà chờ tới lúc họ hoàn tất việc báo cáo cho Trương Tử Hào xong mới hành động, còn giải quyết tên theo dõi Cường Liễu xong mới động tới cô, tâm kế đúng là cẩn mật, xem ra mình thật sự không còn đường nào nữa rồi.
Nghĩ tới đây, Thư ký Lăng đã bình tĩnh lại vài phần, nói:
- Cho tôi một điếu thuốc!
Điều này với Sở Thiên dường như là một vấn đề khó, hắn và Thiên Dưỡng Sinh cả Lão Yêu nữa đều là những người không hút thuốc, đang đinh từ chối thì thấy Thiên Dưỡng Sinh cúi người lấy từ trong túi áo của tên Cường Liễu điếu thuốc còn chưa bị thấm ướt vứt cho Sở Thiên. Khi bắt Cường Liễu đã thấy đầy mẩu thuốc dưới đất biết ngay là gã có đem thuốc trong người.
Sở Thiên đón lấy thuốc lá, sau khi cười cười rút ra và châm lửa rồi đích thân đưa điếu thuốc vào miệng Thư ký Lăng. Thư ký Lăng không có tâm trạng hưởng thụ mà chỉ là muốn chấn tĩnh lại, trong phòng với ánh đèn mờ tối đồ vật lẫn lộn, chợt sáng lên ngọn lửa vì đôi má kiều diễm của cô mà cảm thấy có chút bình tĩnh.
Sở Thiên đột nhiên phát hiện, sau khi nước lạnh rửa sạch lớp trang điểm của thư ký Lăng không những không có coi mà càng lộ rỗ vẻ thanh tư thoát tục, ánh mắt hiện lên trong làn khói thuốc càng đặc biệt hút hồn. Người phụ nữ thế này bất luận ở đầu cũng là cho đàn ông phải điên cuồng, đáng tiếc vật đáng yêu này lại cứ khăng khăng đi trên con đường chết.
Hết nửa điếu thuốc! Thư ký Lăng quay lại nhìn Sở Thiên, chậm rãi nói:
- Được, tôi hợp tác với anh, nhưng tôi thật sự không biết anh Hào ở đâu và cũng không biết Lý công tử bị giam ở đâu, nhưng điều kết luận duy nhất đó là anh ấy rất nhanh sẽ tới biệt thự Thiên Vận lấy tiền, đây là thói quen tống tiền của anh ta.
Thấy những lời thành thật của Thư ký Lăng. Bọn cướp thông minh Trương Tử Hào, ra chiêu bài hoàn toàn đan xem không theo lẽ thường chỉ có cần kết luận Ly gia không hề báo cảnh sát thì với anh ta mà nói việc tự đi lấy tiền chuộc còn an toàn hơn nhiều so với giao dịch những chỗ khác. Đồng thời cũng có thể là Lý gia kinh sợ thì tôi liền nhận ra được hang ổ của anh.
Sở Thiên rót một cốc trà nóng cho Thư ký Lăng làm ấm người, còn đưa tay đỡ cô dậy, một lần nữa lộ ra vẻ đẹp say lòng người của cô, thở dài nói:
- Thời gian Lý công tử ra ngoài và cả đường lối xe đi cũng đều do cô cung cấp à? Nếu không Trương Tử Hào cũng không dám to gan làm loạn mai phục ở quốc lộ vòng qua núi, còn dám giữa ban ngày ban mặt bắt cóc người.
Thu ký Lăng chần chừ giây lát, cuối cùng cũng gật đầu thừa nhận:
- Là do tôi cung cấp.
Sở thiên dựa vào ghế phất tay bảo Lão Yêu xử lý thi thể rồi tiếp tục hỏi cô:
- Gã đồng ý cho cô bao nhiêu tiền? Trước sự việc này con cho cô lợi ích gì không? Tôi nghĩ không có hấp dẫn, với sự thông minh của cô Lăng thì việc bắt cóc Lý công tử mạo hiểm như vậy chỉ e là không thể tham gia được.
Ánh mắt Thư ký Lăng hơi bối rối nhưng cũng hề che dấu:
- Ba tháng trước anh ta có tặng tôi hai chiếc xe thể thao, còn cả năm triệu tiền mặt, sau khi việc thành đồng ý cho tôi thêm hai triệu nữa. Tuy biết bắt cóc rất nguy hiểm nhưng tôi muốn hoàn thành, nhiệm vụ lại rất bình thường chính là giao ra hành trình hàng ngày của Lý công tử và thử thăm dò thời gian bắt cóc.
- Hai chiếc xe thể thao, năm triệu tiền mặt và hai triệu sau khi thành công tổng cộng nhận lợi cũng không tới ba ngàn!
Sở Thiên không hề bận tâm gì giúp Thư ký Lăng tính toán, làm bộ đáng tiếc vì cô.
- Thư ký Lăng, cô đúng là ngốc nghếch mà, cô có biết Trương Tử Hào lấy được bao nhiêu tiền chuộc không? Bốn mươi tỷ tiền mặt đó.
Bốn mươi tỷ?
Mắt thư ký Lăng lặng thinh, bưng chén trà vẩy nước ra, không hề tin được nhìn Sở thiên:
- Không phải là mười tỷ à? Chăng lẽ anh Hào lừa chúng tôi, nói rõ sau khi nhận được tiền chuộc anh ta giữ một nửa còn lại sẽ theo mức độ mạo hiểm mà chia. Làm sao có thể là bốn mươi tỷ chứ? Không nhẽ anh ta muốn nuốt riêng ba mươi tỷ kia?
Đúng thât là ngu ngốc! Bị chính mình lừa dối cũng không nghĩ Trương Tử Hào có cơ hội nuốt riêng, xem ra cái lợi ích cũng là vũ khí hay nhất đánh vào nhân tính và nghĩa khí. Nghĩ tới đây, Sở Thiên đầy thâm ý cười nói:
- Cô cũng là người của tập đoàn Lý thị, Lý gia có tới gần trăm tỷ gã lại chỉ đòi có mười tỷ ư?
Ánh mắt Thư ký Lăng có vẻ mờ mịt.
Sở Thiên tới gần môi cô, ngón tay vuốt trên lưng cô, khẽ nói:
- Thư ký Lăng, chúng ta hợp tác đi, giúp tôi ứng phó với tất cả những thăm dò trước khi Trương Tử Hào tới biệt thự Thiên Vận, sau khi giải quyết xong Lý công tử, bất luận là cô sống hay đã chết tôi hứa chăm sóc người nhà cô để họ không phải lo lắng chuyện cơm áo.
Nói xong vài câu, trong lòng Sở Thiên có chút phiền toái, hắn không dám hứa có đường sống cho cô.
Thư ký Lăng không nói gì, uống hết nước trà trong chén, sững sờ một lát rồi gật đầu.
Trời chiều biến mất bóng đêm bắt đầu bao phủ viên chân châu đằng đông.
Ở một nơi nhà dân bình thường nào đó, A Quyền và A Dũng đang cài đặt thuốc nổ, mười sáu phân lượng mới tinh, thuốc nổ phả ra hơi thở của cái chết, Trương Tử Hào ngồi trên ghế uống rượu, cười nói:
- Đây là chiêu sát thủ sau cùng của tao, bất luận Lý gia có báo cảnh sát hay không, chỉ cần tiền ở biệt thự Thiên Vận tao sẽ khiêng nó đi.
A Quyền và A Dũng gật đầu phấn khích.
Sở Thiên quay ghế ngồi xuống, nhìn vào cô Thư ký Lăng, sau khi thở dài thì khẽ vẫy tay. Lão Yêu bưng nước lạnh tới tưới lên người cô. Nước lạnh thấu xương lập tức khiến cô ta tỉnh lại, còn không kìm được hắt hơi mấy cái, rồi mới ngồi dậy nhìn xung quanh.
Lúc mà Cường Liễu và Thư ký Lăng bốn mắt nhìn nhau thì đều quên đi cái lạnh và nỗi đau thể xác. Một cảm xúc khó nói thành lời dâng lên trong lòng, ánh mắt của Thư ký Lăng nhanh chóng được đặt trên người người có vẻ thản nhiên là Sở Thiên, thân hình mềm mại rung mạnh vả lại cũng khó có thể tin được, nuốt nước miếng nói:
- Cậu, rốt cuộc cậu là ai vậy? Vì sao lại bắt chúng tôi lại?
Trà khô nổi tiếng trôi thẳng vào cổ họng, dạ dày lập tức dâng lên một dòng ấm áp, trên mặt Sở Thiên lộ ra nụ cười , không chút bận tâm nói:
- Nếu muốn người khác không biết thì trừ phi mình không làm, Thư ký Lăng ạ. Cô làm mật thám không mấy thành công rồi, cứ nói rõ ràng đi, các người đã nhốt Lý công tử ở đâu?
Thư ký Lăng có chút đổi sắc nhưng rất nhanh sau đó liền bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên nói:
- Cậu có ý gì? Tôi làm sao mà biết Lý công tử bị bắt cóc chứ? Tôi càng không biết cái gì mà nội gián gì hết, tôi nói cho cậu biết cậu hãy nhanh chóng thả chúng tôi ra nếu không tôi sẽ báo cảnh sát vì tội giam giữ người bất hợp pháp, hạn chế tự do thân thể người khác bất hợp pháp rồi cậu sẽ bị tống giam vào ngục.
Sở Thiên hơi cúi người xuống rất gần nhìn chằm chằm thư ký Lăng:
- Cô có rất nhiều chỗ để lộ ra sơ hở rồi, chỉ trong những lời nói của cô đã có sơ hở. Vì sao cô nghe thấy Lý công tử bị bắt cóc lại không hề có chút kinh hoảng nào? Vì sao cô gào là thả chúng tôi ra chứ không phải là thả tôi ra? Cô có quen với người đàn ông bên cạnh sao?
- Không quen!
Hai người dường như hét lên cùng một lúc.
Sở Thiên càng thêm hứng thú nhìn bọn họ mà không nói gì.
Thư ký Lăng đứng dậy, dùng giọng nói cao ngất ngưởng chỉ trích nói:
- Không cần biết cậu là ai nhưng tôi lặp lại một lần nữa rằng tôi hoàn toàn không biết về ý mà cậu nói. Cái gì mà bắt cóc và cái gì mà nội gián tất cả đều không có liên quan gì tới tôi, cậu nhất định phải lập tứ thả tôi ra nếu không tôi sẽ truy cứu tới cùng để cậu phải mục xương trong tù.
Sở Thiên không nhìn cô nữa, sau khi khẽ hừ một tiếng thì nhìn chằm chằm Cường Liễu nói:
- Người anh em này anh ẩn nấp ở sườn núi Bán Sơn, bên người có đồ ăn và ống nhòm nằm trên đất, mục đích theo dõi dường như là xe và nhân viên ra vào biệt thự Thiên Vận. Anh có thể giải thích rõ ràng những việc làm này của mình.
Cổ tay Cường Liễu tuy đã ngừng chảy máu nhưng cả người đã biến thành màu đen khó tẩy. Thấy Sở Thiên hỏi trực tiếp thì vội dùng chút sức lực sau cùng gào thét:
- Mày là cái thá gì chứ? Dựa vào cái gì mà tao phải giải thích với mày? Mày là cảnh sát à? Nếu mày thật sự là cảnh sát thì cũng không có quyền đánh tao tới mức này, nói cho mày biết tao cũng đã từng là cảnh sát đấy!
Chén trà được quay trong tay lập tức dừng lại, Sở Thiên thoáng lóe lên sát khí, chậm rãi nói:
- Thật sự cái gì cũng không nói hả?
Cường Liễu lắc đầu kiên quyết còn phỉ hai tiếng đáp lại:
- Nói cái gì mà nói? Già rồi thì ở trên núi nhìn chim không được à? Giờ tao cảnh cáo mày là người dân Hongkong thì có quyền tự do về thân thể, cho dù tao có bắt cóc Lý công tử đi chăng nữa mà trước khi có sự phán quyết của tòa án thì tao chỉ là người bị tình nghi chứ không phải là tội phạm.
- Đã cái gì cũng không biết thì có giữ lại cũng không có tác dụng!
Sở Thiên thở dài, ngón tay khẽ phất:
- Chẻ ra!
Sắc mặt của Thư ký Lăng và Cường Liễu biến đổi nhưng không tin Sở Thiên lại dám giết người.
Thiên Dưỡng Sinh cầm chắc thanh đao đen chém về phía cổ của Cường Liễu, khi đao gần tới cổ, tiếng dao sắc khiến Cường Liễu không thể bình tĩnh được liền hét lên:
- Đợi một chút!
Ai cũng cho rằng Sở Thiên nhất định sẽ lên tiếng ngăn lại đến đao đen cũng chậm lại đôi chút nhưng thấy Sở Thiên không có chút biểu hiện gì thì Thiên Dưỡng Sinh lập tức tăng tốc độ lướt qua cổ Cường Liễu như sao chổi lướt qua vậy. sau khi máu tươi phun ra khắp nơi thì đầu rơi xuống đất, cùng với cái chết không nhắm mắt của Cường Liễu là tiếng hét chói tai của Thư ký Lăng.
Thư ký Lăng không ngừng gào thết khiến người khắc cảm thấy chói tai, Sở Thiên khẽ phất tay, Lão Yêu bưng nước lạnh tạt tới, vật cưng tuyệt mỹ và cao cấp này liên tục bị sỉ nhục thì trong lúc cục kỳ phẫn nộ lại trở lên bình tĩnh, cảm thấy mấy người trước mắt thô bạo khiến người khác run như cầy sấy.
Thổi chén trà Sở Thiên sau đó nhấp hai ngụm, trong mắt không chút thương hoa tiếc ngọc nào không phải hắn không muốn cho báu vật Thư ký Lăng này sự đỗi đãi tốt hơn mà là vì các cấp cao chính phủ đặt nhiệm vụ quan trong lên vai hắn nên hắn không dám lơi lỏng bèn ngẩng đầu cười nói:
- Thư ký Lăng, giờ có phải đã biết rõ tình thế rồi?
Nhìn Cường Liễu không lành lặn nằm bên cạnh, thư ký Lăng rùng mình, cố nén khủng hoảng xuống, cố giữ lấy mấu chốt sau cùng nói:
- Các anh quá ngang tàng rồi, không có bằng chứng nào mà lại vu cáo chúng tôi bắt cóc Lý công tử, còn giết người không chút kiêng nể, các anh đúng là điên rồi, điên thật rồi, tôi thật sự cái gì cũng không biết hết.
Sở Thiên đứng lên đi về phía Thư ký Lăng, ép cô vào góc tường kéo bỏ bộ trang phục nghề nghiệp của cô làm hiện ra dáng người thướt tha có lồi có lõm của cô, lạnh lùng nói:
- Thư ký Lăng, tuy cô rất xịnh đẹp rất quyến rũ nhưng đối với tôi giờ không có chút hứng thú nào cũng đừng vọng tưởng rằng tôi sẽ thương hoa tiếc ngọc, đừng có ép tôi phải bán cô vào chỗ hạ tiện nhất.
Thư ký Lăng rùng mình thật sự bị bán vào chỗ đó thì đúng là sống không bằng chết mà.
Sở Thiên nang cằm cô lên, đổ nước trà trong chén vào miệng cô rồi chỉ vào Cường Liễu đang nằm trên đất thản nhiên nói:
- Tôi làm việc từ trước tới nay đều không nói tới chứng cứ, chỉ nói giá cả thôi. Nếu cô có giá trị lợi dụng tôi sẽ cho cô sống sót, nếu không có thì cô sẽ giống như cái xác không lành trên đất kia. Nói, Trương Tử Hào ở đâu?
Thư ký Lăng toàn thân run rẩy nhìn Sở Thiên, không phải vì cô sợ hãi mà là vì hắn nói ra cái tên Trương Tử Hào.
Sở Thiên bắt được thóp của cô, biết mình phán đoán chính xác liền rèn sắt lúc nóng cười nói:
- Đừng vọng tưởng rằng Trương Tử Hào có thể cứu cô, gã trong tay tôi muốn chạy thế nào cũng không thể thoát được, cuộc chơi liên hoàn cũng không phải bị tôi dễ dàng phá vỡ?
Thư ký Lăng không thể không thừa nhận Sở Thiên nắm bắt đúng thời cơ, không khống chế cô khi cô chưa vào biệt thự Thiên Vận cũng không bám đuôi cô khi cô rời khỏi mà chờ tới lúc họ hoàn tất việc báo cáo cho Trương Tử Hào xong mới hành động, còn giải quyết tên theo dõi Cường Liễu xong mới động tới cô, tâm kế đúng là cẩn mật, xem ra mình thật sự không còn đường nào nữa rồi.
Nghĩ tới đây, Thư ký Lăng đã bình tĩnh lại vài phần, nói:
- Cho tôi một điếu thuốc!
Điều này với Sở Thiên dường như là một vấn đề khó, hắn và Thiên Dưỡng Sinh cả Lão Yêu nữa đều là những người không hút thuốc, đang đinh từ chối thì thấy Thiên Dưỡng Sinh cúi người lấy từ trong túi áo của tên Cường Liễu điếu thuốc còn chưa bị thấm ướt vứt cho Sở Thiên. Khi bắt Cường Liễu đã thấy đầy mẩu thuốc dưới đất biết ngay là gã có đem thuốc trong người.
Sở Thiên đón lấy thuốc lá, sau khi cười cười rút ra và châm lửa rồi đích thân đưa điếu thuốc vào miệng Thư ký Lăng. Thư ký Lăng không có tâm trạng hưởng thụ mà chỉ là muốn chấn tĩnh lại, trong phòng với ánh đèn mờ tối đồ vật lẫn lộn, chợt sáng lên ngọn lửa vì đôi má kiều diễm của cô mà cảm thấy có chút bình tĩnh.
Sở Thiên đột nhiên phát hiện, sau khi nước lạnh rửa sạch lớp trang điểm của thư ký Lăng không những không có coi mà càng lộ rỗ vẻ thanh tư thoát tục, ánh mắt hiện lên trong làn khói thuốc càng đặc biệt hút hồn. Người phụ nữ thế này bất luận ở đầu cũng là cho đàn ông phải điên cuồng, đáng tiếc vật đáng yêu này lại cứ khăng khăng đi trên con đường chết.
Hết nửa điếu thuốc! Thư ký Lăng quay lại nhìn Sở Thiên, chậm rãi nói:
- Được, tôi hợp tác với anh, nhưng tôi thật sự không biết anh Hào ở đâu và cũng không biết Lý công tử bị giam ở đâu, nhưng điều kết luận duy nhất đó là anh ấy rất nhanh sẽ tới biệt thự Thiên Vận lấy tiền, đây là thói quen tống tiền của anh ta.
Thấy những lời thành thật của Thư ký Lăng. Bọn cướp thông minh Trương Tử Hào, ra chiêu bài hoàn toàn đan xem không theo lẽ thường chỉ có cần kết luận Ly gia không hề báo cảnh sát thì với anh ta mà nói việc tự đi lấy tiền chuộc còn an toàn hơn nhiều so với giao dịch những chỗ khác. Đồng thời cũng có thể là Lý gia kinh sợ thì tôi liền nhận ra được hang ổ của anh.
Sở Thiên rót một cốc trà nóng cho Thư ký Lăng làm ấm người, còn đưa tay đỡ cô dậy, một lần nữa lộ ra vẻ đẹp say lòng người của cô, thở dài nói:
- Thời gian Lý công tử ra ngoài và cả đường lối xe đi cũng đều do cô cung cấp à? Nếu không Trương Tử Hào cũng không dám to gan làm loạn mai phục ở quốc lộ vòng qua núi, còn dám giữa ban ngày ban mặt bắt cóc người.
Thu ký Lăng chần chừ giây lát, cuối cùng cũng gật đầu thừa nhận:
- Là do tôi cung cấp.
Sở thiên dựa vào ghế phất tay bảo Lão Yêu xử lý thi thể rồi tiếp tục hỏi cô:
- Gã đồng ý cho cô bao nhiêu tiền? Trước sự việc này con cho cô lợi ích gì không? Tôi nghĩ không có hấp dẫn, với sự thông minh của cô Lăng thì việc bắt cóc Lý công tử mạo hiểm như vậy chỉ e là không thể tham gia được.
Ánh mắt Thư ký Lăng hơi bối rối nhưng cũng hề che dấu:
- Ba tháng trước anh ta có tặng tôi hai chiếc xe thể thao, còn cả năm triệu tiền mặt, sau khi việc thành đồng ý cho tôi thêm hai triệu nữa. Tuy biết bắt cóc rất nguy hiểm nhưng tôi muốn hoàn thành, nhiệm vụ lại rất bình thường chính là giao ra hành trình hàng ngày của Lý công tử và thử thăm dò thời gian bắt cóc.
- Hai chiếc xe thể thao, năm triệu tiền mặt và hai triệu sau khi thành công tổng cộng nhận lợi cũng không tới ba ngàn!
Sở Thiên không hề bận tâm gì giúp Thư ký Lăng tính toán, làm bộ đáng tiếc vì cô.
- Thư ký Lăng, cô đúng là ngốc nghếch mà, cô có biết Trương Tử Hào lấy được bao nhiêu tiền chuộc không? Bốn mươi tỷ tiền mặt đó.
Bốn mươi tỷ?
Mắt thư ký Lăng lặng thinh, bưng chén trà vẩy nước ra, không hề tin được nhìn Sở thiên:
- Không phải là mười tỷ à? Chăng lẽ anh Hào lừa chúng tôi, nói rõ sau khi nhận được tiền chuộc anh ta giữ một nửa còn lại sẽ theo mức độ mạo hiểm mà chia. Làm sao có thể là bốn mươi tỷ chứ? Không nhẽ anh ta muốn nuốt riêng ba mươi tỷ kia?
Đúng thât là ngu ngốc! Bị chính mình lừa dối cũng không nghĩ Trương Tử Hào có cơ hội nuốt riêng, xem ra cái lợi ích cũng là vũ khí hay nhất đánh vào nhân tính và nghĩa khí. Nghĩ tới đây, Sở Thiên đầy thâm ý cười nói:
- Cô cũng là người của tập đoàn Lý thị, Lý gia có tới gần trăm tỷ gã lại chỉ đòi có mười tỷ ư?
Ánh mắt Thư ký Lăng có vẻ mờ mịt.
Sở Thiên tới gần môi cô, ngón tay vuốt trên lưng cô, khẽ nói:
- Thư ký Lăng, chúng ta hợp tác đi, giúp tôi ứng phó với tất cả những thăm dò trước khi Trương Tử Hào tới biệt thự Thiên Vận, sau khi giải quyết xong Lý công tử, bất luận là cô sống hay đã chết tôi hứa chăm sóc người nhà cô để họ không phải lo lắng chuyện cơm áo.
Nói xong vài câu, trong lòng Sở Thiên có chút phiền toái, hắn không dám hứa có đường sống cho cô.
Thư ký Lăng không nói gì, uống hết nước trà trong chén, sững sờ một lát rồi gật đầu.
Trời chiều biến mất bóng đêm bắt đầu bao phủ viên chân châu đằng đông.
Ở một nơi nhà dân bình thường nào đó, A Quyền và A Dũng đang cài đặt thuốc nổ, mười sáu phân lượng mới tinh, thuốc nổ phả ra hơi thở của cái chết, Trương Tử Hào ngồi trên ghế uống rượu, cười nói:
- Đây là chiêu sát thủ sau cùng của tao, bất luận Lý gia có báo cảnh sát hay không, chỉ cần tiền ở biệt thự Thiên Vận tao sẽ khiêng nó đi.
A Quyền và A Dũng gật đầu phấn khích.
/781
|