Ngay lúc này mấy chiếc xe dừng ngay lại bên cạnh chiếu xe màu đen trong số đó trong chiếc xe bị trúng đạn là hai người trung tuổi, tên gầy nhìn chiếc xe đen không ý kiến gì cười cười:
- Thật không ngờ thằng tiểu tử đó lại dám tới nơi hẻo lánh này, thật đúng là trời giúp chúng ta rồi. Pháp Quan à, nhớ là giết chết chúng thì năm triệu sẽ là của các anh.
Người trung tuổi đang nói chuyện chính là Cao Vượng Hưng thiên vương của Đông Hưng hội, là người mà Triệu Bảo Khôn cực kỳ tín nhiệm. Ngoài việc gã dũng mãnh thiện chiến và có mưu kế ra thì cái tên của gã cũng có lợi thế rất lớn, sau khi Triệu Bảo Khôn lấy được hai mươi triệu của Hoắc gia thì gã lập tức cho Cao Vượng Hưng phụ trách công việc này, dùng năm triệu để tìm sát thủ hành động cũng là chủ ý của gã.
Trận chiến tại quán bar bị giết hơn trăm người đã lan truyền ra ngoài việc khiến Đông Hưng hội bị mất mặt thì nó cũng làm cho người của Đông Hưng hội càng thêm lo sợ, đến Triệu Bảo Khôn cũng cho rằng việc giết chết Sở Thiên cũng phải hi sinh mất không ít anh em nên dùng năm triệu để nhờ người giết Sở Thiên hộ mình còn tốt hơn là đưa anh em trong nhà đi nộp mạng.
Khi người của Đông Hưng hội phát hiện chiếc xe màu đen xuất hiện bèn lập tức trình báo cho Cao Vượng Hưng rồi báo nagy cho kẻ nhận năm triệu hoa hồng tổ chức Thiên Đình, đây là tấm lưới đã được căng sẵn từ lâu, người cầm đầu là tên Pháp Quan dũng mãnh, hắn là tên tội phạm sáu năm trước từ đại lục tới, làm mấy cú liền có tiền rồi thành lập bang sát thủ.
Nên giết chết Sở Thiên là nhiệm vụ lần này của tổ chức Thiên Đình!
Năm triệu cũng chính là thu nhập của bọn chúng!
Người được gọi là Pháp Quan cười nham hiểm, sau khi dừng lại mới đáp lại:
- Phiền anh nói với Bang chủ Triệu, tổ chức của chúng tôi đã nhận năm triệu tiền bên các anh thì cũng có khả năng bảo đảm sẽ loại bỏ cái gai trong mắt của các anh. Trong mắt Pháp Quan tôi thì tiền mới là đại ca.
Pháp Quan cần năm triệu nhưng càng cần lập uy.
Cao Vượng Hưng gật đầu, mặt nổi lên ý cười sâu không thể lường.
Pháp Quan lấy ra chiếc hộp sắt tinh xảo, lấy ra một điếu thuốc đặc biệt ném cho Cao Thế Lục, đang hút được mấy hơi thì nhớ ra cái gì đó nhíu mày hỏi:
- Người anh em, chỗ cảnh sát đều giải quyết rồi chứ? Không thì lại vào lúc then chốt lại nhảy vào làm hỏng hết chuyện, nếu như vậy thì ai cũng không thoát đâu.
Cao Vượng Hưng cầm bật lửa châm điếu thuốc, phì ra mấy hơi thuốc chậm rãi nói:
- Pháp Quan anh yên tâm, tôi đã giải quyết ổn thỏa rồi, với chỗ cảnh sát thì đơn giản ý mà, họ nói có thể cho chúng ta nửa tiếng, kéo dài hơn là không được đâu, khó tránh bị người khác nghi ngờ.
Pháp Quan đưa tay gạt bỏ tàn thuốc, nhìn cái đồng hồ Rolex trên tay thản nhiên nói:
- Nửa tiếng là đã đủ rồi, trước kia tôi cướp tiệm vàng cũng chỉ mất có hai phút, lần này tôi đưa tới đây đều là tinh binh mãnh tướng, đều là những người sẵn sàng cảm tử. Toàn là những người đến chết cũng không sợ thì việc giết chết tên tiểu tử đó dễ như trở bàn tay.
Pháp Quan vừa nói vừa đưa điếu thuốc đang cháy châm vào búc ảnh Sở Thiên.
Nảy sinh bất ngờ!
Sở Thiên cười khổ vội bảo Lão Yêu đi về hướng có tiếng súng nổ, hắn cũng không rõ mấy chục tên sát thủ lòi ra này là thần thánh phương nào.
Nhưng thấy bọn chúng ban ngày ban mặt lại dám xả súng thì biết ngay chúng đều là những kẻ liều mạng, cũng không hiểu tại sao ông trời lại thử thách mình như thế.
Lão Yêu vừa lái xe vừa hỏi:
- Chúng ta có cần gọi thêm cứu viện không?
Sở Thiên lắc đầu kiên quyết, bọn sát thủ đã dám nổ súng táo bạo thì có nghĩa là chúng có tổ chức, không chừng cảnh sát cũng bị bọn chúng mua chuộc rồi, cho dù báo cảnh sát thì cũng mất thời gian tới đó thì sự việc đã xong rồi, nếu gọi anh Húc hoặc bộ đội Hongkong giúp đỡ thì ngoài việc thời gian không kịp ra thì còn liên quan tới cả việc giải quyết vụ bắt cóc của họ.
Dù sao việc Lý Hoán Hồng bị bắt cóc bất luận thế nào cũng không thể để lộ ra ngoài, danh dự của Lý gia quan trọng hơn nhiều so với tính mạng của người dân thường. Tuy điều này thật buồn cười và thậm chí là vô liêm sỉ nhưng nó lại là sự thật đầy đau khổ, nên Sở Thiên quyết định dùng tốc độ nhanh nhất và tầm ảnh hưởng ít nhất để giải quyết việc này.
Chiếc xe lao nhanh như mũi tên về phía thủy sở, Sở Thiên từ trong xe cầm lấy mấy đồng xu, hắn biết phía trước nhất định sẽ có người cản trở nhưng hắn nhất định phải giết hết bọn sát thủ cản đường nếu không sẽ rơi vào trận chiến ác liệt. Chẳng sợ bọn sát thủ không thể đánh trúng được mình nhưng chỉ cần tìm được khe hở mà nổ súng thì mình khó mà thoát được.
Xe cách căn nhà chừng năm trăm mét!
Quả nhiên đúng như những dự đoán của Sở Thiên hai chiếc xe tải chắn ngang đường, con đường rộng tới ba mét cũng bị chặn đứng, mấy tến sát thủ lạnh lùng đứng canh gác thấy có xe tới thì lập tức trở lên cảnh giác, trong lúc kinh ngạc vội giơ súng lên quát:
- Tát máy dừng xe nếu không bọn tao bắn!
Sở dĩ chúng không lập tức nổ súng là vì sợ bắn không trúng để cho bọn Sở Thiên chạy thoát thì không biết ăn nói thế nào bèn muốn sau khi bọn họ xuống xe thì từ từ giải quyết. Hôm nay đã làm chuyện kinh thiên như vậy rồi thì giết thêm vài người cũng chẳng sao huống hồ Pháp Quan sớm đã hạ lệnh tất cả những ai chứng kiến đều giết không tha.
Của xe từ từ mở ra, mấy tên sát thủ bước tới.
Lão Yêu chui ra khỏi xe trước còn Sở Thiên thì cầm lấy lọ nước hoa trong xe rồi nằm nghiêng thân mình ném ra ngoài hét lớn:
- Bom!
Mấy tên sát thủ thấy có vật trên đất lăn tới lại nghe thấy có bom thì vội tránh về phía sau vài bước, cũng trong giây phút này trong tay Lão Yêu đã dương ra mấy chục cái đinh nhọn bay về phía mấy tên sát thủ, kình lục và sự sắc nhọn của đinh ngay lập tức cướp đi sự sống của bọn sát thủ.
Không có tiếng súng vang lên nên không kinh động tới bất cứ ai khác.
Lão Yêu bước lên trước nhặt súng của bọn chúng rồi vứt cho Sở Thiên hai khẩu.
Bọn sát thủ cho rằng mục tiêu đang ở trong văn phòng thủy sở nên chủ lựcc đều tiến đánh vào người đang trong căn nhà, hơn nữa những tay sát thủ do Pháp Quan bồi dưỡng đều là những tay súng dũng mãnh dựa vào sự chém giết hung hãn mà hoàn thành nhiệm vụ, còn về bố trí chu đáo chặt chẽ thì chỉ là thứ yếu nên Sở Thiên giải quyết được mấy tên ở vòng ngoài thì đã rất dễ dàng áp sát được vào chỗ xe của bọn Pháp Quan.
Khi còn cách năm mươi mét nữa thì Sở Thiên dừng lại.
Ánh mắt Sở Thiên lướt qua chiếc xe đen và mấy chiếc gần nó thì trong lòng lập tức hiểu ra bọn chúng không phải là giải quyết Lý công tử mà là lầm tưởng mình đang ở trong xe.
Bám theo đuôi để giết cho nên chúng không phải là người Đông Hưng hội thì cũng là người Hoắc gia, nhưng sao anh Húc lại không thông báo cho mình chứ?
Sở Thiên cũng không ngờ Cao Vượng Hưng đem theo sát thủ lần này không phải là người của Đông Hưng hội nên không hề gây sự chú ý cho bọn anh Húc, bọn họ đều chú ý vào nhũng hành động lớn của Đông Hưng hội và hành tung của Triệu Bảo Khôn về cơ bản là không ai để ý Cao Vượng Hưng làm cái gì, huống hồ tổ chức sát thủ của Pháp Quan cũng chỉ mới thành lập.
Trong xe rõ ràng là người chỉ huy nhưng vấn đề là xung quanh có những hai mươi tên sát thủ hộ vệ. Hơn nữa người người chằng chịt khó mà đánh vào cùng lúc, Sở Thiên khó xử lắc đầu, quay đầu nhìn Lão Yêu bốn khẩu súng trong tay họ có phần thắng rất lớn nhưng không thể nào giết chết được bọn sát thủ.
Chết tiệt! Nếu nhiều thêm vài người hoặc bọn chúng tập trung lại !
Tiếng súng phía trước vang lên.
Thiên Dưỡng Sinh dựa vào bốn năm khẩu súng và mấy viên đạn của bọn bắt cóc mà đã đánh lui được hai đợt tấn công của bọn sát thủ, bất luận là cửa chính hay cửa sổ đều đánh cho tan tành. May mà rèm cửa và cánh cửa tuy đã mục nhưng vẫn đủ để ngăn cản tầm nhìn từ bên ngoài, nếu không xác định được vị trí của Thiên Dưỡng sinh rồi bên bắn bên xông vào thì chắc chắn xong đời.
Tiếng bước chận nậng nề từ ngoài vọng tới, Thiên Dưỡng Sinh vểnh tai lên nghe ngóng rồi vọt tới bên của sổ. Bỗng nhiên hai tên sát thủ đạp của vào, Thiên Dưỡng Sinh không phản ứng gì hết, lập tức phía sau lại có hai tên sát thủ, lúc này Thiên Dưỡng Sinh mới nhúc nhích súng trong tay nhằm vào hai tên sau cửa sổ liên tục bắn tới.
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên!
Tên sát thủ tiến đến trước tiên không còn động đậy gì nữa, Thiên Dưỡng Sinh cười nhạt, tìm hai thi thể muốn mở đường hỏa lực cho mình, đúng là những tên sát thủ khờ khạo, hai lần xông vào đã khiến bọn sát thủ tổn thất hơn chục người, hy vọng chúng biết hấp thu sự dậy dỗ mà trở nên thông minh.
Tên sát thủ thông minh quả nhiên tới rồi, Thiên Dưỡng Sinh đứng ở vị trí thuận lợi thì có sát thủ từ cửa sổ và cửa lớn xông vào, Thiên Dưỡng Sinh giải quyết dứt khoát hai tên sát thủ cách anh ta còn xa rồi đến gần tên sát thủ nhảy từ cửa sổ vào vẫn đang thở dốc thì dùng Hắc đao đâm qua tim gã.
Lúc đó cửa chính lại có hai tên sát thủ nhảy vào, nhìn thấy Thiên Dưỡng Sinh thì vội bóp cò. Thiên Dưỡng Sinh thấy bọn chúng thì đã nhanh hơn nửa nhịp, chuyển vị trí nhấc ngay thi thể của tên sát thủ gần đó lên để gã nhận lấy những viên đạn tử thần, rồi tay trái cầm súng bắn về hướng ngược lại nhằm thẳng vào hai tên sát thủ mới vừa nhảy vào.
Mấy tiếng súng vang lên hai tên sát thủ không kêu thảm nữa, ngã xuống nhưng không chết ngay lập tức. Thiên Dưỡng Sinh đập thi thể vào cửa chính “bang” một tiếng khiến cửa chính bị đập trở lại, lại tiếp tục ngăn lại góc nhìn của bọn sát thủ bên ngoài, sau đó tên sát thủ bị vứt lên trước mấy mét lại kêu lên, lại là hai tiếng thảm thiết rồi căn phòng lại chìm vào yên lặng.
Cửa căn phòng đột nhiên khẽ mở, đầu Lý Hoán Hồng thò ra nhìn quanh, Thiên Dưỡng Sinh vội quát:
- Quay vào trong ngay.
Lý Hoán Hồng không nghe lời Thiên Dưỡng Sinh mà ngược lại bước thẳng từ trong phòng ra khẽ thở dài:
- Tôi không định giúp đỡ gì nhưng giờ đã tới thời khắc then chốt thì cũng cứ cho người vô dụng như tôi đây được dốc chút sức lực chứ? Càng huống hồ nếu anh chết rồi thì chúng tôi không thể sống được, có tôi giúp anh thì cho dù có thêm chút hy vọng cũng tốt rồi.
Thiên Dưỡng Sinh nhìn chằm chằm, tên thiếu gia nhà giàu có không chút biểu hiện gì vỗ vai anh ta thản nhiên đáp:
- Yên tâm đi, không thể chết được đâu.
Nhưng câu nói tiếp theo của Lý Hoán Hồng thiếu chút thì khiến Thiên Dưỡng Sinh hộc máu:
- Súng này bắn thế nào vậy?
Thiên Dưỡng Sinh thở dài bất dắc dĩ, thừa lúc trước khi sát thủ tiến công mạnh mẽ vội giải thích nhanh chóng cho Lý Hoán Hồng, cũng may tên thiếu gia này là người thông minh tuyệt đỉnh, không cần tốn nhiều công dạy là đã biết dùng rồi, điều này cũng khiến Thiên Dưỡng Sinh được chấn an đôi chút, nhưng cũng phải sắp xếp anh ta ở nơi an toàn nào đó.
Còn Thư ký Lăng trong phòng thì đang dựa vào tường suy nghĩ, gặp phải một phen ác liệt như vậy, những thi thể không đầu và máu tươi xung quanh đã không thể dọa được cô nữa, cô chỉ nghĩ là làm thế nào để thoát khỏi kiếp nạn này và sau khi ra ngoài thì có kết cục thế nào. Tuy Sở Thiên đã cho cô hy vọng nhưng cô luôn cảm thấy không dễ dàng như thế.
Gió biển từ từ thổi qua làng chài Thiên Vọng, hương vị ẩm ướt lại càng khiến người ta thêm điên cuồng.
Pháp Quan từ xa thấy mãi không vào được thì khua tay gọi thân tín tới nói nhỏ. Một lát sau, tên sát thủ này mang theo mấy chục sát thủ cũng lúc tiến vào, mấy chục người hỏa lực tương hỗ khống chế cửa chính và cửa sổ, Pháp Quan đã hạ lệnh trong vòng mười phút phải tiến vào được và giết hết tất cả.
Bên ngoài không ngừng vang lên tiếng súng khiến Thiên Dưỡng Sinh cảm thấy có chút ngoài ý muốn, trong lòng liền đoán ra bọn sát thủ muốn tấn công toàn diện. Anh ta ngoái nhìn hai tấm cánh cửa sổ và cửa chính rồi lại cúi đầu nhìn mười mấy viên đạn có được, vẻ mặt dần trở lên nghiêm nghị nhưng ánh mắt không hề có sự lo lắng và khuất phục.
Càng trong hoàn cảnh ác liệt càng khiến anh ta dương lên ý chí ngất trời.
Sở Thiên từ xa cũng đoán ra bọn sát thủ muốn tấn công toàn diện nhưng nếu muốn cứu được bọn Thiên Dưỡng Sinh thì phải giải quyết được mấy chiếc xe chắn đường kia và cả hai mươi mấy tên sát thủ. Sau khi suy nghĩ quyết định tấn công, nếu không chỗ Thiên Dưỡng Sinh sẽ gặp phải nguy hiểm, bị mấy chục tay súng bắn giết thì khó mà ngăn cản được.
Sở Thiên vừa mở chốt bảo vệ đang định bắn thẳng tới hai tên sát thủ gần nhất thì đột nhiên bên cạnh triền núi có rung động, sắc mặt Sở Thiên biến đổi cho rằng có sát thủ mai phục bên đó vội quay họng ngắn về phía có tiếng động quát:
- Ai? Mau ra đi nếu không tao bắn.
Dưới sự uy hiếp của Sở Thiên hai tên mặt mũi nhem nhuốc đứng dậy, đang định nhìn kỹ thì phía sau họ lại xuất hiện hai người trong tay cũng là hai khẩu súng chỉ tới Sở Thiên, lúc Lão Yêu đang định phóng ra hàn đinh tên cùng súng bên trái thất thanh gọi:
- Ân nhân, sao anh lại ở đây?
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn, mơ hồ nhận ra đó là Hỏa Pháo.
Hỏa Pháo vội cất súng đi đẩy ngã luôn cả em trai bên cạnh thấp giọng nói:
- Đúng là ân nhân mà, còn chĩa súng vào anh ấy, cẩn thận tao quất chết mày.
Thổ Pháo vội cất súng, Hắc Thiết và Ách Chùy cũng buông tay xuống.
Sở Thiên thấy họ ướt như chuột lại thấy bọn họ mang theo đạn dược thì đoán ngay là bọn Hỏa Pháo buôn lậu mà có được nhưng giờ cũng không có thời gian mà tâm sự cùng họ quay đầu nhìn phía trước cười khổ nói:
- Giờ tôi không có thời gian giải thích với các cậu, anh em của tôi vẫn còn đang bị bọn sát thủ vây trong căn nhà kia và chờ chúng tôi tới cứu nữa.
- Hỏa Pháo, đợi sau khi tôi cứu được người thì tôi sẽ cùng cậu uống mấy chén.
Hỏa Pháo nghe được lời nói của Sở Thiên thì ngước nhìn bọn sát thủ cách đó hơn năm mươi mét và tiếng súng không ngớt, giận nói:
- Ân nhân, mấy bọn ranh con này lại dám bao vây anh em của ân nhân, bọn em sẽ thay ân nhân giết chúng để mấy tên sát thủ rác rưởi này biết sự lợi hại của chúng ta.
Sở Thiên đang định nói gì đó thỉ Hỏa Pháo đã phất mạnh tay:
- Các anh em, xong lên.
Mệnh lênh của Hỏa Pháo cũng có tác dụng, bon Ách Chùy và Thổ Pháo không nghi ngờ gì hết liền xách theo hai túi du lịch kéo khóa lấy vũ khí, hai khẩu súng tự động và tổng số trăm viên đạn thậm chí là mấy quả lựu đạn toát lên tử khí trong ánh nắng ấm áp.
Sở Thiên thiếu chút cũng bị dọa chết, bọn Hỏa Pháo cũng dũng mãnh qua đi? Hỏa lực so với cảnh sát Hongkong còn mạnh hơn.
Lão Yêu cũng sững sờ.
Bọn Hỏa Pháo lắp súng một cách điêu luyện, rồi nhét thêm đạn vào người giống như Thái Long bưu hãn trong phim rồi lập tức đứng dậy hỏi Sở Thiên:
- Ân nhân, anh nói xem giờ đánh thế nào đây?
Sở Thiên khẽ thở dài thản nhiên nói:
- Đánh trực tiếp.
Hỏa lực mạnh như thế, những tên sát thủ chặn đường chắc chắn sẽ chết.
- Thật không ngờ thằng tiểu tử đó lại dám tới nơi hẻo lánh này, thật đúng là trời giúp chúng ta rồi. Pháp Quan à, nhớ là giết chết chúng thì năm triệu sẽ là của các anh.
Người trung tuổi đang nói chuyện chính là Cao Vượng Hưng thiên vương của Đông Hưng hội, là người mà Triệu Bảo Khôn cực kỳ tín nhiệm. Ngoài việc gã dũng mãnh thiện chiến và có mưu kế ra thì cái tên của gã cũng có lợi thế rất lớn, sau khi Triệu Bảo Khôn lấy được hai mươi triệu của Hoắc gia thì gã lập tức cho Cao Vượng Hưng phụ trách công việc này, dùng năm triệu để tìm sát thủ hành động cũng là chủ ý của gã.
Trận chiến tại quán bar bị giết hơn trăm người đã lan truyền ra ngoài việc khiến Đông Hưng hội bị mất mặt thì nó cũng làm cho người của Đông Hưng hội càng thêm lo sợ, đến Triệu Bảo Khôn cũng cho rằng việc giết chết Sở Thiên cũng phải hi sinh mất không ít anh em nên dùng năm triệu để nhờ người giết Sở Thiên hộ mình còn tốt hơn là đưa anh em trong nhà đi nộp mạng.
Khi người của Đông Hưng hội phát hiện chiếc xe màu đen xuất hiện bèn lập tức trình báo cho Cao Vượng Hưng rồi báo nagy cho kẻ nhận năm triệu hoa hồng tổ chức Thiên Đình, đây là tấm lưới đã được căng sẵn từ lâu, người cầm đầu là tên Pháp Quan dũng mãnh, hắn là tên tội phạm sáu năm trước từ đại lục tới, làm mấy cú liền có tiền rồi thành lập bang sát thủ.
Nên giết chết Sở Thiên là nhiệm vụ lần này của tổ chức Thiên Đình!
Năm triệu cũng chính là thu nhập của bọn chúng!
Người được gọi là Pháp Quan cười nham hiểm, sau khi dừng lại mới đáp lại:
- Phiền anh nói với Bang chủ Triệu, tổ chức của chúng tôi đã nhận năm triệu tiền bên các anh thì cũng có khả năng bảo đảm sẽ loại bỏ cái gai trong mắt của các anh. Trong mắt Pháp Quan tôi thì tiền mới là đại ca.
Pháp Quan cần năm triệu nhưng càng cần lập uy.
Cao Vượng Hưng gật đầu, mặt nổi lên ý cười sâu không thể lường.
Pháp Quan lấy ra chiếc hộp sắt tinh xảo, lấy ra một điếu thuốc đặc biệt ném cho Cao Thế Lục, đang hút được mấy hơi thì nhớ ra cái gì đó nhíu mày hỏi:
- Người anh em, chỗ cảnh sát đều giải quyết rồi chứ? Không thì lại vào lúc then chốt lại nhảy vào làm hỏng hết chuyện, nếu như vậy thì ai cũng không thoát đâu.
Cao Vượng Hưng cầm bật lửa châm điếu thuốc, phì ra mấy hơi thuốc chậm rãi nói:
- Pháp Quan anh yên tâm, tôi đã giải quyết ổn thỏa rồi, với chỗ cảnh sát thì đơn giản ý mà, họ nói có thể cho chúng ta nửa tiếng, kéo dài hơn là không được đâu, khó tránh bị người khác nghi ngờ.
Pháp Quan đưa tay gạt bỏ tàn thuốc, nhìn cái đồng hồ Rolex trên tay thản nhiên nói:
- Nửa tiếng là đã đủ rồi, trước kia tôi cướp tiệm vàng cũng chỉ mất có hai phút, lần này tôi đưa tới đây đều là tinh binh mãnh tướng, đều là những người sẵn sàng cảm tử. Toàn là những người đến chết cũng không sợ thì việc giết chết tên tiểu tử đó dễ như trở bàn tay.
Pháp Quan vừa nói vừa đưa điếu thuốc đang cháy châm vào búc ảnh Sở Thiên.
Nảy sinh bất ngờ!
Sở Thiên cười khổ vội bảo Lão Yêu đi về hướng có tiếng súng nổ, hắn cũng không rõ mấy chục tên sát thủ lòi ra này là thần thánh phương nào.
Nhưng thấy bọn chúng ban ngày ban mặt lại dám xả súng thì biết ngay chúng đều là những kẻ liều mạng, cũng không hiểu tại sao ông trời lại thử thách mình như thế.
Lão Yêu vừa lái xe vừa hỏi:
- Chúng ta có cần gọi thêm cứu viện không?
Sở Thiên lắc đầu kiên quyết, bọn sát thủ đã dám nổ súng táo bạo thì có nghĩa là chúng có tổ chức, không chừng cảnh sát cũng bị bọn chúng mua chuộc rồi, cho dù báo cảnh sát thì cũng mất thời gian tới đó thì sự việc đã xong rồi, nếu gọi anh Húc hoặc bộ đội Hongkong giúp đỡ thì ngoài việc thời gian không kịp ra thì còn liên quan tới cả việc giải quyết vụ bắt cóc của họ.
Dù sao việc Lý Hoán Hồng bị bắt cóc bất luận thế nào cũng không thể để lộ ra ngoài, danh dự của Lý gia quan trọng hơn nhiều so với tính mạng của người dân thường. Tuy điều này thật buồn cười và thậm chí là vô liêm sỉ nhưng nó lại là sự thật đầy đau khổ, nên Sở Thiên quyết định dùng tốc độ nhanh nhất và tầm ảnh hưởng ít nhất để giải quyết việc này.
Chiếc xe lao nhanh như mũi tên về phía thủy sở, Sở Thiên từ trong xe cầm lấy mấy đồng xu, hắn biết phía trước nhất định sẽ có người cản trở nhưng hắn nhất định phải giết hết bọn sát thủ cản đường nếu không sẽ rơi vào trận chiến ác liệt. Chẳng sợ bọn sát thủ không thể đánh trúng được mình nhưng chỉ cần tìm được khe hở mà nổ súng thì mình khó mà thoát được.
Xe cách căn nhà chừng năm trăm mét!
Quả nhiên đúng như những dự đoán của Sở Thiên hai chiếc xe tải chắn ngang đường, con đường rộng tới ba mét cũng bị chặn đứng, mấy tến sát thủ lạnh lùng đứng canh gác thấy có xe tới thì lập tức trở lên cảnh giác, trong lúc kinh ngạc vội giơ súng lên quát:
- Tát máy dừng xe nếu không bọn tao bắn!
Sở dĩ chúng không lập tức nổ súng là vì sợ bắn không trúng để cho bọn Sở Thiên chạy thoát thì không biết ăn nói thế nào bèn muốn sau khi bọn họ xuống xe thì từ từ giải quyết. Hôm nay đã làm chuyện kinh thiên như vậy rồi thì giết thêm vài người cũng chẳng sao huống hồ Pháp Quan sớm đã hạ lệnh tất cả những ai chứng kiến đều giết không tha.
Của xe từ từ mở ra, mấy tên sát thủ bước tới.
Lão Yêu chui ra khỏi xe trước còn Sở Thiên thì cầm lấy lọ nước hoa trong xe rồi nằm nghiêng thân mình ném ra ngoài hét lớn:
- Bom!
Mấy tên sát thủ thấy có vật trên đất lăn tới lại nghe thấy có bom thì vội tránh về phía sau vài bước, cũng trong giây phút này trong tay Lão Yêu đã dương ra mấy chục cái đinh nhọn bay về phía mấy tên sát thủ, kình lục và sự sắc nhọn của đinh ngay lập tức cướp đi sự sống của bọn sát thủ.
Không có tiếng súng vang lên nên không kinh động tới bất cứ ai khác.
Lão Yêu bước lên trước nhặt súng của bọn chúng rồi vứt cho Sở Thiên hai khẩu.
Bọn sát thủ cho rằng mục tiêu đang ở trong văn phòng thủy sở nên chủ lựcc đều tiến đánh vào người đang trong căn nhà, hơn nữa những tay sát thủ do Pháp Quan bồi dưỡng đều là những tay súng dũng mãnh dựa vào sự chém giết hung hãn mà hoàn thành nhiệm vụ, còn về bố trí chu đáo chặt chẽ thì chỉ là thứ yếu nên Sở Thiên giải quyết được mấy tên ở vòng ngoài thì đã rất dễ dàng áp sát được vào chỗ xe của bọn Pháp Quan.
Khi còn cách năm mươi mét nữa thì Sở Thiên dừng lại.
Ánh mắt Sở Thiên lướt qua chiếc xe đen và mấy chiếc gần nó thì trong lòng lập tức hiểu ra bọn chúng không phải là giải quyết Lý công tử mà là lầm tưởng mình đang ở trong xe.
Bám theo đuôi để giết cho nên chúng không phải là người Đông Hưng hội thì cũng là người Hoắc gia, nhưng sao anh Húc lại không thông báo cho mình chứ?
Sở Thiên cũng không ngờ Cao Vượng Hưng đem theo sát thủ lần này không phải là người của Đông Hưng hội nên không hề gây sự chú ý cho bọn anh Húc, bọn họ đều chú ý vào nhũng hành động lớn của Đông Hưng hội và hành tung của Triệu Bảo Khôn về cơ bản là không ai để ý Cao Vượng Hưng làm cái gì, huống hồ tổ chức sát thủ của Pháp Quan cũng chỉ mới thành lập.
Trong xe rõ ràng là người chỉ huy nhưng vấn đề là xung quanh có những hai mươi tên sát thủ hộ vệ. Hơn nữa người người chằng chịt khó mà đánh vào cùng lúc, Sở Thiên khó xử lắc đầu, quay đầu nhìn Lão Yêu bốn khẩu súng trong tay họ có phần thắng rất lớn nhưng không thể nào giết chết được bọn sát thủ.
Chết tiệt! Nếu nhiều thêm vài người hoặc bọn chúng tập trung lại !
Tiếng súng phía trước vang lên.
Thiên Dưỡng Sinh dựa vào bốn năm khẩu súng và mấy viên đạn của bọn bắt cóc mà đã đánh lui được hai đợt tấn công của bọn sát thủ, bất luận là cửa chính hay cửa sổ đều đánh cho tan tành. May mà rèm cửa và cánh cửa tuy đã mục nhưng vẫn đủ để ngăn cản tầm nhìn từ bên ngoài, nếu không xác định được vị trí của Thiên Dưỡng sinh rồi bên bắn bên xông vào thì chắc chắn xong đời.
Tiếng bước chận nậng nề từ ngoài vọng tới, Thiên Dưỡng Sinh vểnh tai lên nghe ngóng rồi vọt tới bên của sổ. Bỗng nhiên hai tên sát thủ đạp của vào, Thiên Dưỡng Sinh không phản ứng gì hết, lập tức phía sau lại có hai tên sát thủ, lúc này Thiên Dưỡng Sinh mới nhúc nhích súng trong tay nhằm vào hai tên sau cửa sổ liên tục bắn tới.
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên!
Tên sát thủ tiến đến trước tiên không còn động đậy gì nữa, Thiên Dưỡng Sinh cười nhạt, tìm hai thi thể muốn mở đường hỏa lực cho mình, đúng là những tên sát thủ khờ khạo, hai lần xông vào đã khiến bọn sát thủ tổn thất hơn chục người, hy vọng chúng biết hấp thu sự dậy dỗ mà trở nên thông minh.
Tên sát thủ thông minh quả nhiên tới rồi, Thiên Dưỡng Sinh đứng ở vị trí thuận lợi thì có sát thủ từ cửa sổ và cửa lớn xông vào, Thiên Dưỡng Sinh giải quyết dứt khoát hai tên sát thủ cách anh ta còn xa rồi đến gần tên sát thủ nhảy từ cửa sổ vào vẫn đang thở dốc thì dùng Hắc đao đâm qua tim gã.
Lúc đó cửa chính lại có hai tên sát thủ nhảy vào, nhìn thấy Thiên Dưỡng Sinh thì vội bóp cò. Thiên Dưỡng Sinh thấy bọn chúng thì đã nhanh hơn nửa nhịp, chuyển vị trí nhấc ngay thi thể của tên sát thủ gần đó lên để gã nhận lấy những viên đạn tử thần, rồi tay trái cầm súng bắn về hướng ngược lại nhằm thẳng vào hai tên sát thủ mới vừa nhảy vào.
Mấy tiếng súng vang lên hai tên sát thủ không kêu thảm nữa, ngã xuống nhưng không chết ngay lập tức. Thiên Dưỡng Sinh đập thi thể vào cửa chính “bang” một tiếng khiến cửa chính bị đập trở lại, lại tiếp tục ngăn lại góc nhìn của bọn sát thủ bên ngoài, sau đó tên sát thủ bị vứt lên trước mấy mét lại kêu lên, lại là hai tiếng thảm thiết rồi căn phòng lại chìm vào yên lặng.
Cửa căn phòng đột nhiên khẽ mở, đầu Lý Hoán Hồng thò ra nhìn quanh, Thiên Dưỡng Sinh vội quát:
- Quay vào trong ngay.
Lý Hoán Hồng không nghe lời Thiên Dưỡng Sinh mà ngược lại bước thẳng từ trong phòng ra khẽ thở dài:
- Tôi không định giúp đỡ gì nhưng giờ đã tới thời khắc then chốt thì cũng cứ cho người vô dụng như tôi đây được dốc chút sức lực chứ? Càng huống hồ nếu anh chết rồi thì chúng tôi không thể sống được, có tôi giúp anh thì cho dù có thêm chút hy vọng cũng tốt rồi.
Thiên Dưỡng Sinh nhìn chằm chằm, tên thiếu gia nhà giàu có không chút biểu hiện gì vỗ vai anh ta thản nhiên đáp:
- Yên tâm đi, không thể chết được đâu.
Nhưng câu nói tiếp theo của Lý Hoán Hồng thiếu chút thì khiến Thiên Dưỡng Sinh hộc máu:
- Súng này bắn thế nào vậy?
Thiên Dưỡng Sinh thở dài bất dắc dĩ, thừa lúc trước khi sát thủ tiến công mạnh mẽ vội giải thích nhanh chóng cho Lý Hoán Hồng, cũng may tên thiếu gia này là người thông minh tuyệt đỉnh, không cần tốn nhiều công dạy là đã biết dùng rồi, điều này cũng khiến Thiên Dưỡng Sinh được chấn an đôi chút, nhưng cũng phải sắp xếp anh ta ở nơi an toàn nào đó.
Còn Thư ký Lăng trong phòng thì đang dựa vào tường suy nghĩ, gặp phải một phen ác liệt như vậy, những thi thể không đầu và máu tươi xung quanh đã không thể dọa được cô nữa, cô chỉ nghĩ là làm thế nào để thoát khỏi kiếp nạn này và sau khi ra ngoài thì có kết cục thế nào. Tuy Sở Thiên đã cho cô hy vọng nhưng cô luôn cảm thấy không dễ dàng như thế.
Gió biển từ từ thổi qua làng chài Thiên Vọng, hương vị ẩm ướt lại càng khiến người ta thêm điên cuồng.
Pháp Quan từ xa thấy mãi không vào được thì khua tay gọi thân tín tới nói nhỏ. Một lát sau, tên sát thủ này mang theo mấy chục sát thủ cũng lúc tiến vào, mấy chục người hỏa lực tương hỗ khống chế cửa chính và cửa sổ, Pháp Quan đã hạ lệnh trong vòng mười phút phải tiến vào được và giết hết tất cả.
Bên ngoài không ngừng vang lên tiếng súng khiến Thiên Dưỡng Sinh cảm thấy có chút ngoài ý muốn, trong lòng liền đoán ra bọn sát thủ muốn tấn công toàn diện. Anh ta ngoái nhìn hai tấm cánh cửa sổ và cửa chính rồi lại cúi đầu nhìn mười mấy viên đạn có được, vẻ mặt dần trở lên nghiêm nghị nhưng ánh mắt không hề có sự lo lắng và khuất phục.
Càng trong hoàn cảnh ác liệt càng khiến anh ta dương lên ý chí ngất trời.
Sở Thiên từ xa cũng đoán ra bọn sát thủ muốn tấn công toàn diện nhưng nếu muốn cứu được bọn Thiên Dưỡng Sinh thì phải giải quyết được mấy chiếc xe chắn đường kia và cả hai mươi mấy tên sát thủ. Sau khi suy nghĩ quyết định tấn công, nếu không chỗ Thiên Dưỡng Sinh sẽ gặp phải nguy hiểm, bị mấy chục tay súng bắn giết thì khó mà ngăn cản được.
Sở Thiên vừa mở chốt bảo vệ đang định bắn thẳng tới hai tên sát thủ gần nhất thì đột nhiên bên cạnh triền núi có rung động, sắc mặt Sở Thiên biến đổi cho rằng có sát thủ mai phục bên đó vội quay họng ngắn về phía có tiếng động quát:
- Ai? Mau ra đi nếu không tao bắn.
Dưới sự uy hiếp của Sở Thiên hai tên mặt mũi nhem nhuốc đứng dậy, đang định nhìn kỹ thì phía sau họ lại xuất hiện hai người trong tay cũng là hai khẩu súng chỉ tới Sở Thiên, lúc Lão Yêu đang định phóng ra hàn đinh tên cùng súng bên trái thất thanh gọi:
- Ân nhân, sao anh lại ở đây?
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn, mơ hồ nhận ra đó là Hỏa Pháo.
Hỏa Pháo vội cất súng đi đẩy ngã luôn cả em trai bên cạnh thấp giọng nói:
- Đúng là ân nhân mà, còn chĩa súng vào anh ấy, cẩn thận tao quất chết mày.
Thổ Pháo vội cất súng, Hắc Thiết và Ách Chùy cũng buông tay xuống.
Sở Thiên thấy họ ướt như chuột lại thấy bọn họ mang theo đạn dược thì đoán ngay là bọn Hỏa Pháo buôn lậu mà có được nhưng giờ cũng không có thời gian mà tâm sự cùng họ quay đầu nhìn phía trước cười khổ nói:
- Giờ tôi không có thời gian giải thích với các cậu, anh em của tôi vẫn còn đang bị bọn sát thủ vây trong căn nhà kia và chờ chúng tôi tới cứu nữa.
- Hỏa Pháo, đợi sau khi tôi cứu được người thì tôi sẽ cùng cậu uống mấy chén.
Hỏa Pháo nghe được lời nói của Sở Thiên thì ngước nhìn bọn sát thủ cách đó hơn năm mươi mét và tiếng súng không ngớt, giận nói:
- Ân nhân, mấy bọn ranh con này lại dám bao vây anh em của ân nhân, bọn em sẽ thay ân nhân giết chúng để mấy tên sát thủ rác rưởi này biết sự lợi hại của chúng ta.
Sở Thiên đang định nói gì đó thỉ Hỏa Pháo đã phất mạnh tay:
- Các anh em, xong lên.
Mệnh lênh của Hỏa Pháo cũng có tác dụng, bon Ách Chùy và Thổ Pháo không nghi ngờ gì hết liền xách theo hai túi du lịch kéo khóa lấy vũ khí, hai khẩu súng tự động và tổng số trăm viên đạn thậm chí là mấy quả lựu đạn toát lên tử khí trong ánh nắng ấm áp.
Sở Thiên thiếu chút cũng bị dọa chết, bọn Hỏa Pháo cũng dũng mãnh qua đi? Hỏa lực so với cảnh sát Hongkong còn mạnh hơn.
Lão Yêu cũng sững sờ.
Bọn Hỏa Pháo lắp súng một cách điêu luyện, rồi nhét thêm đạn vào người giống như Thái Long bưu hãn trong phim rồi lập tức đứng dậy hỏi Sở Thiên:
- Ân nhân, anh nói xem giờ đánh thế nào đây?
Sở Thiên khẽ thở dài thản nhiên nói:
- Đánh trực tiếp.
Hỏa lực mạnh như thế, những tên sát thủ chặn đường chắc chắn sẽ chết.
/781
|