Âu Dương Thải Vi vừa rời đi thì Tương Thắng Lợi liền đi vào phòng cầm lấy điện thoại vệ tinh, dùng đôi mắt tinh tường nhìn chằm chằm vào nút bấm, rồi cứ như vậy ấn mười mấy số liền, một lát sau từ số điện thoại đã được gọi đi vọng tới giọng nói cung kính của người một đàn ông:
- Tưởng tiên sinh, chào ông.
Tưởng Thắng Lợi đợi đối phương chào hỏi xong mới thản nhiên nói:
- Tướng quân Trương, mấy ngày nay không có thời gian tới Hongkong, bên tôi đang rất cần dùng người. Ngoài ra, anh báo cho Bảo Đảo Mã tiên sinh để ông ấy đặc biệt chú ý tới tình hình Hongkong, nếu tôi có xảy ra chuyện gì thì nhất định phải quét sạch hết thế lực xã hội đen từ ngoài vào.
Người đàn ông có chút chần chừ, muốn hỏi gì đó nhưng lại không lên tiếng, với một thái độ phục tùng đáp lại:
- Vâng, tôi nhất đinh sẽ chuyển lời của Tưởng tiên sinh cho ông Mã, Bạch Vô Hạ nội trong ngày hôm nay sẽ tới Hongkong, theo cậu ta còn có mười tinh nhuệ khác, tin là có thể góp chút sức lực cho Tưởng tiên sinh.
Tưởng Thắng Lợi thở mạnh vài tiếng rồi lập tức nói:
- Tình hình bên đó thế nào? Ngày nào cũng đánh trận à?
Mấy tiếng cười khổ của người đàn ông truyền tới, bất đắc dĩ trả lời:
- Không giấu gì Tưởng tiên sinh, tôi hôm nay đang chiêu mộ binh lính, hôm sau sẽ khai chiến, nếu không phải có binh lính dũng mãnh và vũ khí hoàn hảo thì chỉ e chúng tôi sớm đã bị Trú quân Thái Lan đánh cho chạy xa ngàn dặm rồi, có lẽ chiến tranh sẽ kéo dài tới cuộc tổng tuyển cử Thủ tướng vào tháng tới.
Tưởng Thắng Lợi dường như cảm nhận được nỗi khổ tâm của người đàn ông liền an ủi nói:
- Cố gắng chút thời gian nữa nhé, đợi tôi giải quyết xong tình hình ở Hongkong sẽ giúp cậu chiêu mộ thêm ít binh lính bổ sung vào tiền tuyến, nhớ là không được lơ là, cục diện sẽ tốt lên thôi, huống hồ còn có Mã tiên sinh ở phía sau cổ vũ cho cậu.
Cúp điện thoại, Tưởng Thắng Lợi vừa bước ra ngoài hiên hít thở thì một chiếc xe màu đen đi vào hoa viên Đế Cảnh, sau khi Tưởng Thắng Lợi nhìn thấy người từ trong xe bước ra thì khuôn mặt lập tức vẻ tan thương và buồn bã, uống cạn trà trong cốc rồi đổi sang vẻ hiền lành và trìu mến hiếm thấy, chuyển hướng chiếc xe lăn về phía cửa thang máy.
Một lát sau ba người xuất hiện trước mặt Tưởng Thắng Lợi, bên cạnh Tiếu Thanh Băng cũng ngồi xe lăn có hai người, người con gái bên trái có vài phần giống với Tưởng Thắng Lợi, quần trắng áo trắng vẻ thanh lịch còn bên phải là một cậu con trai tầm mười tuổi mặc trang phục quân đội rất uy vũ, đôi mắt đen láy nhanh nhẹn khiến người khác yêu quý.
Tưởng Thắng Lợi vỗ tay dang rộng cánh tay gọi:
- Quân Tử, đến đây, ông ngoại ôm cái nào.
Người tới là ba người nhà Tiếu Thanh Băng.
Cậu con trai nghe thấy tiếng gọi của Tưởng Thắng Lợi thì không chút do dự chạy về phía ông ta, trong miệng còn gọi ngọt ngào:
- Ông ngoại, Quân Tử nhớ ông chết mất, hôm nay ông phải chơi trò binh lính bắt trộm với cháu nhé, ông bị thương làm Quân Tử ở nhà chán quá, cháu còn muốn ăn kem ly chocolate, mẹ cháu bảo cháu béo quá không cho cháu ăn nữa.
Tưởng Thắng Lợi ôm đứa trẻ mà tưởng chừng như đang ôm lấy cả thế giới, vẻ trìu mến cùng với những nếp nhăm không ngừng được toát ra, vui cười hớn hở đáp:
- Được, được, Quân tử muốn chơi gì muốn ăn gì ông ngoại đều chiều cháu hết, nhưng cháu cũng phải đồng ý với ông ngoại là phải ở lại chỗ ông mấy ngày nhé.
Chú bé vui vẻ gật đầu.
Cô gái váy trắng khẽ thở dài, chậm rãi đẩy chiếc xe lăn của Tiếu Thanh Băng tiến về trước giọng điệu oán giận nói:
- Cha, cha chiều cháu quá! Lần trước cũng là cha cho Quân Tử ăn mười mấy cây kem để nó phải nằm viện ba ngày ba đêm liền, cha mà chiều hư nó thì sau này con không cho cháu tới nữa đâu.
Tưởng Thắng Lợi có chút ngượng ngùng cúi đầu dùng giọng điệu cầu xin nói:
- Mộng Nhi, con để Quân Tử ở với cha vài ngày nhé, cha cam đoan là sẽ không cho nó ăn lung tung đâu. Sau khi mẹ con qua đời cha chỉ có con là chỗ nương tựa, mà giờ con cũng lấy chồng rồi, cha thật sự trở thành người cô đơn rồi.
Tiếu Thanh Băng nhìn người phụ nữ suy nghĩ chép miệng nói:
- Cha yên tâm đi, lần này chúng con tới chính là muốn cho Quân Tử ở với cha một thời gian, giờ con thì bị thương mà để Mộng Mộng hàng ngày vào viện rồi tới trường chăm sóc cho cha con con cũng thật quá vất vả rồi, nên cứ gửi Quân Tử tới chỗ cha vậy.
- Đương nhiên là được! Đương nhiên là được!
Tưởng Thắng Lợi đồng ý liên tục mấy tiếng rồi nhìn vào chân bị thương của Tiếu Thanh Băng vẻ mặt trởi lại nghêm nghị nói:
- Thanh Băng à, thương tích đã đỡ nhiều chưa? Ôi, bọn đạo tặc làm con bị thương đúng là đáng chết vạn lần, thậm chí ngay cả Đội trưởng Đội chống xã hội đen như con mà cũng dám bắn thì thật không có thiên lý gì nữa rồi.
Tiếu Thanh Băng không nói gì mà cười cười đầy thâm ý đáp:
- Vấn đề là mạng sống của tên côn đồ này lại dài hơn bất cứ ai, hơn nữa con là Đội trưởng Đội chống xã hội đen căn bản là không là gì, bởi vì tối qua có kẻ đã dùng thủ đoạn qua mặt cha khiến cấp trên của cha trực tiếp điều động Đội chống xã hội đen đi càn quét thành viên xã hội đen.
Tưởng Thắng Lợi mặt không đổi sắc thản nhiên trả lời:
- Đánh bắt tội phạm là nhiệm vụ của mỗi người cảnh sát.
Người phụ nữ áo trắng khẽ nhíu mày, cô biết giữa cha và chồng lại bắt đầu tranh chấp rồi, cô thực sự không có hứng thú cũng không có khả năng để bị cuốn vào những ân oán giang hồ gì đó, lập tức kéo tay con nói:
- Quân Tử, vào bếp làm cơm với mẹ nào, mẹ bảo dì Bảy chuẩn bị bánh ngọt cho con ăn!
Sau khi nói xong liền kéo con trai đi xuống dưới nhà.
Sau khi Tưởng Thắng Lợi thấy con gái và cháu đi rồi liền chuyển động xe nói:
- Thanh Băng, đến đây uống trà đi!
Tiếu Thanh Băng lặng lẽ theo sau, sau khi uống liên tục hai tách chà nóng mới nói:
- Cha à, sao cha lại muốn khuấy đục xã hội đen Hongkong chứ? Cha không thấy xã hội bây giờ đã nát như cháo à? Cha bất chấp mọi khó khăn tập hợp người ngựa tiêu diệt Sở Thiên sẽ khiến cả Hongkong mất đi trật tự.
Tưởng Thắng Lợi không cho ý kiến gì cười cười, con đường của mình là con đường cô độc, ngay cả người thân cũng không thể nói những kế hoạch trong lòng ra, lại bị mọi người hiểu lầm là ham danh lợi không chịu rời bỏ vũ đài. Vậy thì cứ cho cả thế giới nghĩ sai đi, chỉ cần Quốc Minh đảng biết mình là người chân thành là đủ rồi.
Tiếu Thanh Băng thấy bố vợ không nói gì thì cũng ý thức được sự cấp bách của mình vội chậm rãi thở phào nói:
- Cha, không phải Thanh Băng con đứng ở vị trí cảnh sát khuyên cha, mà là tên Sở Thiên này thật sự không đơn giản, hắn có thể đánh chết mấy trăm người lại còn dám làm mất mặt Hoắc gia trước công chúng thì chứng minh sau lưng hắn cõ chỗ dựa lớn.
Mặt Tưởng Thắng Lợi không biến sắc, bình thản hỏi:
- Thanh Băng, con biết gì à?
Tiếu Thanh Băng thở dài sâu kín, ánh mắt cô quạnh nhìn người già trước mặt:
- Tiểu tử đó giống như gió, dường như lưu lại rất nhiều thứ, nhưng lại không hề để người khác tóm được, con cũng không phải không muốn bắt hắn vào tù. Nếu không tối qua con cũng không đồng ý hợp tác hành động với Đội chống xã hội đen của cha mà thật sự khó mà nắm bắt được hắn.
Tưởng Thắng Lợi chút áy náy, bất đắc dĩ nói:
- Nếu không phải là bất đắc dĩ, cha cũng không muốn Đội chống xã hội đen hợp tác hành động với Triệu Bảo Khôn, cho dù để cho cứu viện của Sở Thiên tới Thiên An building thì không những cả kế hoạch bị phá hoại mà ngay cả các lão đại các tại trận cũng khó mà giữ được mạng, sự dũng mãnh cảu Sở Thiên ngoài dự kiến của chúng ta.
Trong mắt Tiếu Thánh Băng có chút mơ hồ, sau khi nghe bố vợ nói xong lại nói:
- Nói thật thì con và Sở Thiên có giao kèo bằng miệng, cho phép hắn dẫn Hắc Dạ hội xung đột với Đông Hưng hội, đợi Đông Hưng hội lụi tàn hắn sẽ khiến cả Hongkong trở lại trạng thái bình yên, con vốn định đợi sau khi cả hai bên chúng bị thương thì sẽ làm ngư ông đắc lợi.
- Nhưng hành động tối qua đã làm mất đi niềm tin của Sở Thiên, giờ con không biết hắn sẽ làm gì đây.
Tưởng Thắng Lợi đột nhiên như bị rắn cắn, ánh mắt lóe lên tinh quang, nói như đinh đóng cột:
- Tuyệt đối không thể để Sở Thiên tiêu diệt Đông Hưng hội, Đông Hưng hội mà sụp thì giới hắc đạo Hongkong sẽ là thiên hạ của Soái quân rồi, sau đó sẽ lan tới các tỉnh huyện lân cận, cha tuyệt đối không cho phép điều này xảy ra được, tóm lại cha bất chấp tất cả để tiêu diệt Sở Thiên.
Tiếu Thanh Băng hơi ngạc nhiên, không ngờ cha vợ lại có phản ứng lớn vậy, không khỏi thốt lên:
- Cha à, sao cha lại hận Sở Thiên vậy? Hai người chắc ngay cả gặp mặt cũng chưa từng gặp qua, huống hồ Hắc đạo Sở tài phán của cha là hòa giải các ân oán hắc bang mà, sao ngay cả bản thân cũng bị cuốn vào mất rồi?
Nét mặt Tưởng Thắng Lợi có chút buồn bã, đầy thâm ý nói:
- Thanh Băng, có những thứ không phải chữ ân oán là có thể nói hết được, cũng giống như Sở Thiên, hắn cũng không đơn thuần là người trong Hắc đạo, sự tồn tại của hắn chính là thách thức với chúng ta, thách thức cho sự sống, tín ngưỡng của cha. Ai, thôi bỏ đi, không nói những việc này nữa, yên tâm đi, cha sẽ không làm liên lụy con đâu!
Những lời này khiến Tiếu Thanh Băng nghe mà mông lung không hiểu gì, nhưng thấy vẻ bị thương của cha thì cũng không kìm được hỏi, đúng lúc Tưởng Mộng Mộng từ cầu thang lên, cô người quan sát giỏi thấy vẻ mặt nặng nề của cha và chồng thì biết ngay là tranh cãi bình thường, khẽ thở dài nói:
- Cha, Thanh Băng chúng ta xuống nhà ăn cơm thôi.
Tưởng Thắng Lợi và Tiếu Thanh Băng dường như cùng gật đầu một lúc.
Cơm trưa rất thịnh sọan, một con bồ câu nướng vàng, nửa con vịt nướng cùng nước ô mai, một mâm thịt bò tươi, nửa con gà non trắng, một con cá hấp và một bát canh dầu cá đậu phụ, một nồi cơm gạo thái, một chai rượu nho năm 99, ngoài vỏ chai có bọt nước, nhìn là biết ngay đã đông rồi, lúc này người không thèm ăn cũng trở thành béo phì.
Tiếu Thanh Băng và Tưởng Thắng Lợi quên luôn cả tranh chấp trên lầu, hòa hợp với nhau cùng ăn cơm, trong số đó Quân Tử được mọi người yêu quý thì há miệng cười, từng miếng từng miếng ăn cơm, Tưởng Thắng Lợi nhìn gia đình hạnh phúc đó trong lòng chợt dâng lên êm ái khó tả, rồi ông cũng nhanh chóng trở lại bình tĩnh.
Sau khi Quân Tử và xong nửa bát cơm nhìn đồng hồ thạch anh trên tường thì nhanh nhẹn trượt từ trên ghế xuống sau đó chạy tới TV cạnh phòng bếp, sau khi ấn mở rồi mới chạy quay lại, còn khéo hiểu lòng người gọi:
- Ông ngoại, tới giờ chiếu tin tức buổi trưa của ông rồi, Quân Tử chỉnh kênh cho ông nhé.
Một lát sau, kênh tin thời sự Hongkong chiếu vào mắt mọi người.
Tưởng Thắng Lợi cười ha ha đặt chiếc đùi gà non vàng vào bát Quân Tử rồi mới theo thói quen ngẩng đầu xem tin tức. Sau khi nhìn qua vài lượt sắc mặt liền thay đổi, tin tức đang phát về những rung chuyển gần đây của Hongkong, chính sách hướng đi của thị trường chứng khoán còn có cả tài sản lớn của Lý gia.
Mà Sở Thiên trong hoa viên bí mật cũng đang xem tin tức, trước mặt đặt bát cháo trắng và mấy món điểm tâm, nghe được sự sùng bái hưng phấn của phóng viên rồi chậm rãi đưa cháo vào miệng, anh Húc thấy hắn thất thần như thế thì cũng quay đầu nhìn.
Tại sân bay Hongkong đoàn xe sang trọng của Lý công tử Lý Hoán Hồng cực kỳ chú ý khiến người khác thấy được sự khác biệt giữa người có tiền và người không có tiền. Lý Hoán Hồng dẫn theo vệ sĩ và tinh anh vừa kết thúc chuyến đầu cơ chứng khoán tại mỹ, tổng cộng đã dùng chín tỷ đô Hongkong tương đương với với một tỷ đô la Mỹ.
Trải qua những rung động kinh hồn, tới lúc báo cáo, đầu tư của Lý gia không ngờ lời được bốn tỷ đô la, đổi sang nhân dân tệ là ba mươi sáu tỷ, chỉ dùng thời gian mấy tháng Lý Hoán Hồng đã kiếm được số tiền mà phải mất vài năm Lý gia mới kiếm được, khiến danh tiếng của Lý Hoán Hồng vượt qua cả anh trai Lý Hoán Hoằng, trực tiếp đuổi sát Lý Gia Thành.
Nói tướng môn hổ tử thật không hề khoa trương.
Lý Hoán Hoằng quật khởi lên cao, được gọi là kỳ tích giới kinh tế HongKong, thậm chí còn có người nói, thu nhập một ngày của Lý Hoán Hồng bằng với sự nỗ lực cả năm của cha anh ta, con đường quản lý tài sản và người dũng mãnh với tinh thần dám đấu tranh tạo nên kì tích đáng kể trở thành nhân vật doanh nghiệp của năm trên toàn thế giới.
Lý Hoán Hoằng đối diện trước sự vặn hỏi của phóng viên thì không còn cách nào khác nhìn vào màn ảnh mà nói vài câu:
- Trong tương lai Lý gia sẽ phải lựa chọn đối tác đáng tin cậy, tiến quân toàn diện vào ngành bất động sản, làm tốt toàn bộ chiếc bánh bất động sản của Thiên Triều khiến cháy lên giá trị lớn nhất.
Mấy câu này không nghi ngờ chính là một bom tấn, không những khiến cho cổ phiếu của các công ty bất động sản bị hạn chế mà còn khiến các công ty lớn hướng cành lớn về phía Lý gia, điều đó ai cũng biết rõ, công ty nào có thể hợp tác với Lý gia thì hốt đủ tiền, còn những công ty khác sẽ phải đối diện với khủng hoảng.
Sở Thiên xem xong tin tức, quay đầu về phía anh Húc, đùa đùa nói:
- Anh Húc, anh giúp em hỏi thăm xem thành lập công ty bất động sản ở Hongkong thì cần những thủ tục gì? Tìm cơ hội thử xem sao, xem có thể lấy được cơ hội hợp tác với Lý gia hay không, bất luận là thế nào, chiếc thuyền lớn của Lý gia này rất đáng để thử.
Anh Hức nghe được câu nói của Sở Thiên, mí mắt khẽ động, sau khi ngần ngừ một lát nói:
- Thiếu soái, thành lập công ty thì rất đơn giản, rót tài chính cũng rất dễ dàng nhưng khó là cần một quỹ tín dụng đáng tin cậy để hợp tác với Lý gia, nên cho dù chúng ta có đường bước lên con thuyền của Lý gia thì cũng sẽ bị chính phủ nghi ngờ về trình độ chuyên môn mà phá sản.
Sở Thiên gật đầu, hắn hiểu câu nói của anh Húc, hơi suy nghĩ một chút cười nói:
- Đã thế thì mượn xác để nhảy vào thị trường, hình như Lâm gia có người làm về bất động sản, nói sao thì Lâm gia cũng là nhà quyền quý, chắc có thể không thông qua được thẩm xét điều tra của chính phủ, hai ngày nữa đợi vết thương đỡ rồi thì sang đó hỏi xem.
Anh Húc nói thêm:
- Lâm Thiếu Khôn, bất động sản Thịnh Thế.
Sở Thiên khẽ cười đầy thâm ý nói:
- Anh Húc, thực ra em nghĩ ra cách này chính là muốn sau khi tiêu diệt Đông Hưng hội sẽ làm cho việc kinh doanh của Hắc Dạ hội phát triển hơn, đây là suy nghĩ cho tương lai của mọi người, tuy chúng ta còn trẻ còn sức lực, nhưng người ai rồi cũng phải già đi, chẳng lẽ tới lúc đó vẫn cầm dao chém giết à?
Anh Húc khẽ thở dài, trong mắt đầy vẻ cảm kích, chậm rãi nói:
- Em nói hoàn toàn đúng, anh sớm cũng đã muốn gác kiếm, nhưng Hắc đạo Hongkong giằng co quyết liệt, ba ngày trận bé năm ngày lại trận lớn khiến anh khó lòng an tâm làm việc. Giờ đã có Thiếu sóai tới bày mưu, anh đột nhiên thấy thoải mái hơn rất nhiều, Thiếu soái cần dùng tiền thì cứ nói, hai trăm triệu thì vẫn có thể rút ra được.
Sở Thiên khẽ gật đầu, nhấc bát cháo từ từ thưởng thức.
Hai ngày sau trận chiến dài trên phố, cả Hongkong yên lặng lạ thường, hoặc là niềm vui sắp đoàn tụ trong năm mới, hoặc là các Hắc bang đang sát phạt mệt mỏi. Nhưng nói tóm lại không xảy ra vụ chém giết nào, đến Sở Thiên không may và nhiều rắc rối cũng có thể ngồi yên dưỡng thương, thỉnh thoảng cũng ra ngoài tắm chút ánh nắng.
Người thật sự đứng ngồi không yên chính là Tiếu Thanh Băng, từ những tài liệu và sự việc Sở Thiên tới Hongkong là có thể đoán được, hắn là người làm việc có đầu có cuối, không có lý do nào khiến hắn yên phận chịu thiệt mà nén giận, hắn biến mất cho thấy hắn đang ấp ủ âm mưu to lớn nào đó.
Anh ta đã phái đi rất nhiều thuộc hạ âm thầm tìm kiếm tung tích của Sở Thiên nhưng không có thông tin nào hết, cứ như người này đã bốc hơi tại Hongkong rồi vậy, cảm giác đó khiến tâm tình anh ta phiền muộn, đúng lúc muốn thông qua anh Húc tìm Sở Thiên nói chuyện thì Văn Băng Tuyết bỗng gọi điện báo là đã gặp Sở Thiên tại cảng Victoria.
Văn Băng Tuyết quả thật là đã gặp Sở thiên.
Sở Thiên vốn định tu tâm dưỡng tính, nhưng nhận được điện thoại của Tô Dung Dung thông báo tại cảng Victoria có một buổi diễn tấu vi-ô-lông, tối nay có ba vị bậc thầy thế giới biểu diễn, thông tin này khiến Sở Thiên hồi hộp, hắn không phải người tao nhã nhưng cũng không thể chối.
Sắp tới đêm, gió biển khẽ thổi qua, tiếng còi vang lên.
- Tưởng tiên sinh, chào ông.
Tưởng Thắng Lợi đợi đối phương chào hỏi xong mới thản nhiên nói:
- Tướng quân Trương, mấy ngày nay không có thời gian tới Hongkong, bên tôi đang rất cần dùng người. Ngoài ra, anh báo cho Bảo Đảo Mã tiên sinh để ông ấy đặc biệt chú ý tới tình hình Hongkong, nếu tôi có xảy ra chuyện gì thì nhất định phải quét sạch hết thế lực xã hội đen từ ngoài vào.
Người đàn ông có chút chần chừ, muốn hỏi gì đó nhưng lại không lên tiếng, với một thái độ phục tùng đáp lại:
- Vâng, tôi nhất đinh sẽ chuyển lời của Tưởng tiên sinh cho ông Mã, Bạch Vô Hạ nội trong ngày hôm nay sẽ tới Hongkong, theo cậu ta còn có mười tinh nhuệ khác, tin là có thể góp chút sức lực cho Tưởng tiên sinh.
Tưởng Thắng Lợi thở mạnh vài tiếng rồi lập tức nói:
- Tình hình bên đó thế nào? Ngày nào cũng đánh trận à?
Mấy tiếng cười khổ của người đàn ông truyền tới, bất đắc dĩ trả lời:
- Không giấu gì Tưởng tiên sinh, tôi hôm nay đang chiêu mộ binh lính, hôm sau sẽ khai chiến, nếu không phải có binh lính dũng mãnh và vũ khí hoàn hảo thì chỉ e chúng tôi sớm đã bị Trú quân Thái Lan đánh cho chạy xa ngàn dặm rồi, có lẽ chiến tranh sẽ kéo dài tới cuộc tổng tuyển cử Thủ tướng vào tháng tới.
Tưởng Thắng Lợi dường như cảm nhận được nỗi khổ tâm của người đàn ông liền an ủi nói:
- Cố gắng chút thời gian nữa nhé, đợi tôi giải quyết xong tình hình ở Hongkong sẽ giúp cậu chiêu mộ thêm ít binh lính bổ sung vào tiền tuyến, nhớ là không được lơ là, cục diện sẽ tốt lên thôi, huống hồ còn có Mã tiên sinh ở phía sau cổ vũ cho cậu.
Cúp điện thoại, Tưởng Thắng Lợi vừa bước ra ngoài hiên hít thở thì một chiếc xe màu đen đi vào hoa viên Đế Cảnh, sau khi Tưởng Thắng Lợi nhìn thấy người từ trong xe bước ra thì khuôn mặt lập tức vẻ tan thương và buồn bã, uống cạn trà trong cốc rồi đổi sang vẻ hiền lành và trìu mến hiếm thấy, chuyển hướng chiếc xe lăn về phía cửa thang máy.
Một lát sau ba người xuất hiện trước mặt Tưởng Thắng Lợi, bên cạnh Tiếu Thanh Băng cũng ngồi xe lăn có hai người, người con gái bên trái có vài phần giống với Tưởng Thắng Lợi, quần trắng áo trắng vẻ thanh lịch còn bên phải là một cậu con trai tầm mười tuổi mặc trang phục quân đội rất uy vũ, đôi mắt đen láy nhanh nhẹn khiến người khác yêu quý.
Tưởng Thắng Lợi vỗ tay dang rộng cánh tay gọi:
- Quân Tử, đến đây, ông ngoại ôm cái nào.
Người tới là ba người nhà Tiếu Thanh Băng.
Cậu con trai nghe thấy tiếng gọi của Tưởng Thắng Lợi thì không chút do dự chạy về phía ông ta, trong miệng còn gọi ngọt ngào:
- Ông ngoại, Quân Tử nhớ ông chết mất, hôm nay ông phải chơi trò binh lính bắt trộm với cháu nhé, ông bị thương làm Quân Tử ở nhà chán quá, cháu còn muốn ăn kem ly chocolate, mẹ cháu bảo cháu béo quá không cho cháu ăn nữa.
Tưởng Thắng Lợi ôm đứa trẻ mà tưởng chừng như đang ôm lấy cả thế giới, vẻ trìu mến cùng với những nếp nhăm không ngừng được toát ra, vui cười hớn hở đáp:
- Được, được, Quân tử muốn chơi gì muốn ăn gì ông ngoại đều chiều cháu hết, nhưng cháu cũng phải đồng ý với ông ngoại là phải ở lại chỗ ông mấy ngày nhé.
Chú bé vui vẻ gật đầu.
Cô gái váy trắng khẽ thở dài, chậm rãi đẩy chiếc xe lăn của Tiếu Thanh Băng tiến về trước giọng điệu oán giận nói:
- Cha, cha chiều cháu quá! Lần trước cũng là cha cho Quân Tử ăn mười mấy cây kem để nó phải nằm viện ba ngày ba đêm liền, cha mà chiều hư nó thì sau này con không cho cháu tới nữa đâu.
Tưởng Thắng Lợi có chút ngượng ngùng cúi đầu dùng giọng điệu cầu xin nói:
- Mộng Nhi, con để Quân Tử ở với cha vài ngày nhé, cha cam đoan là sẽ không cho nó ăn lung tung đâu. Sau khi mẹ con qua đời cha chỉ có con là chỗ nương tựa, mà giờ con cũng lấy chồng rồi, cha thật sự trở thành người cô đơn rồi.
Tiếu Thanh Băng nhìn người phụ nữ suy nghĩ chép miệng nói:
- Cha yên tâm đi, lần này chúng con tới chính là muốn cho Quân Tử ở với cha một thời gian, giờ con thì bị thương mà để Mộng Mộng hàng ngày vào viện rồi tới trường chăm sóc cho cha con con cũng thật quá vất vả rồi, nên cứ gửi Quân Tử tới chỗ cha vậy.
- Đương nhiên là được! Đương nhiên là được!
Tưởng Thắng Lợi đồng ý liên tục mấy tiếng rồi nhìn vào chân bị thương của Tiếu Thanh Băng vẻ mặt trởi lại nghêm nghị nói:
- Thanh Băng à, thương tích đã đỡ nhiều chưa? Ôi, bọn đạo tặc làm con bị thương đúng là đáng chết vạn lần, thậm chí ngay cả Đội trưởng Đội chống xã hội đen như con mà cũng dám bắn thì thật không có thiên lý gì nữa rồi.
Tiếu Thanh Băng không nói gì mà cười cười đầy thâm ý đáp:
- Vấn đề là mạng sống của tên côn đồ này lại dài hơn bất cứ ai, hơn nữa con là Đội trưởng Đội chống xã hội đen căn bản là không là gì, bởi vì tối qua có kẻ đã dùng thủ đoạn qua mặt cha khiến cấp trên của cha trực tiếp điều động Đội chống xã hội đen đi càn quét thành viên xã hội đen.
Tưởng Thắng Lợi mặt không đổi sắc thản nhiên trả lời:
- Đánh bắt tội phạm là nhiệm vụ của mỗi người cảnh sát.
Người phụ nữ áo trắng khẽ nhíu mày, cô biết giữa cha và chồng lại bắt đầu tranh chấp rồi, cô thực sự không có hứng thú cũng không có khả năng để bị cuốn vào những ân oán giang hồ gì đó, lập tức kéo tay con nói:
- Quân Tử, vào bếp làm cơm với mẹ nào, mẹ bảo dì Bảy chuẩn bị bánh ngọt cho con ăn!
Sau khi nói xong liền kéo con trai đi xuống dưới nhà.
Sau khi Tưởng Thắng Lợi thấy con gái và cháu đi rồi liền chuyển động xe nói:
- Thanh Băng, đến đây uống trà đi!
Tiếu Thanh Băng lặng lẽ theo sau, sau khi uống liên tục hai tách chà nóng mới nói:
- Cha à, sao cha lại muốn khuấy đục xã hội đen Hongkong chứ? Cha không thấy xã hội bây giờ đã nát như cháo à? Cha bất chấp mọi khó khăn tập hợp người ngựa tiêu diệt Sở Thiên sẽ khiến cả Hongkong mất đi trật tự.
Tưởng Thắng Lợi không cho ý kiến gì cười cười, con đường của mình là con đường cô độc, ngay cả người thân cũng không thể nói những kế hoạch trong lòng ra, lại bị mọi người hiểu lầm là ham danh lợi không chịu rời bỏ vũ đài. Vậy thì cứ cho cả thế giới nghĩ sai đi, chỉ cần Quốc Minh đảng biết mình là người chân thành là đủ rồi.
Tiếu Thanh Băng thấy bố vợ không nói gì thì cũng ý thức được sự cấp bách của mình vội chậm rãi thở phào nói:
- Cha, không phải Thanh Băng con đứng ở vị trí cảnh sát khuyên cha, mà là tên Sở Thiên này thật sự không đơn giản, hắn có thể đánh chết mấy trăm người lại còn dám làm mất mặt Hoắc gia trước công chúng thì chứng minh sau lưng hắn cõ chỗ dựa lớn.
Mặt Tưởng Thắng Lợi không biến sắc, bình thản hỏi:
- Thanh Băng, con biết gì à?
Tiếu Thanh Băng thở dài sâu kín, ánh mắt cô quạnh nhìn người già trước mặt:
- Tiểu tử đó giống như gió, dường như lưu lại rất nhiều thứ, nhưng lại không hề để người khác tóm được, con cũng không phải không muốn bắt hắn vào tù. Nếu không tối qua con cũng không đồng ý hợp tác hành động với Đội chống xã hội đen của cha mà thật sự khó mà nắm bắt được hắn.
Tưởng Thắng Lợi chút áy náy, bất đắc dĩ nói:
- Nếu không phải là bất đắc dĩ, cha cũng không muốn Đội chống xã hội đen hợp tác hành động với Triệu Bảo Khôn, cho dù để cho cứu viện của Sở Thiên tới Thiên An building thì không những cả kế hoạch bị phá hoại mà ngay cả các lão đại các tại trận cũng khó mà giữ được mạng, sự dũng mãnh cảu Sở Thiên ngoài dự kiến của chúng ta.
Trong mắt Tiếu Thánh Băng có chút mơ hồ, sau khi nghe bố vợ nói xong lại nói:
- Nói thật thì con và Sở Thiên có giao kèo bằng miệng, cho phép hắn dẫn Hắc Dạ hội xung đột với Đông Hưng hội, đợi Đông Hưng hội lụi tàn hắn sẽ khiến cả Hongkong trở lại trạng thái bình yên, con vốn định đợi sau khi cả hai bên chúng bị thương thì sẽ làm ngư ông đắc lợi.
- Nhưng hành động tối qua đã làm mất đi niềm tin của Sở Thiên, giờ con không biết hắn sẽ làm gì đây.
Tưởng Thắng Lợi đột nhiên như bị rắn cắn, ánh mắt lóe lên tinh quang, nói như đinh đóng cột:
- Tuyệt đối không thể để Sở Thiên tiêu diệt Đông Hưng hội, Đông Hưng hội mà sụp thì giới hắc đạo Hongkong sẽ là thiên hạ của Soái quân rồi, sau đó sẽ lan tới các tỉnh huyện lân cận, cha tuyệt đối không cho phép điều này xảy ra được, tóm lại cha bất chấp tất cả để tiêu diệt Sở Thiên.
Tiếu Thanh Băng hơi ngạc nhiên, không ngờ cha vợ lại có phản ứng lớn vậy, không khỏi thốt lên:
- Cha à, sao cha lại hận Sở Thiên vậy? Hai người chắc ngay cả gặp mặt cũng chưa từng gặp qua, huống hồ Hắc đạo Sở tài phán của cha là hòa giải các ân oán hắc bang mà, sao ngay cả bản thân cũng bị cuốn vào mất rồi?
Nét mặt Tưởng Thắng Lợi có chút buồn bã, đầy thâm ý nói:
- Thanh Băng, có những thứ không phải chữ ân oán là có thể nói hết được, cũng giống như Sở Thiên, hắn cũng không đơn thuần là người trong Hắc đạo, sự tồn tại của hắn chính là thách thức với chúng ta, thách thức cho sự sống, tín ngưỡng của cha. Ai, thôi bỏ đi, không nói những việc này nữa, yên tâm đi, cha sẽ không làm liên lụy con đâu!
Những lời này khiến Tiếu Thanh Băng nghe mà mông lung không hiểu gì, nhưng thấy vẻ bị thương của cha thì cũng không kìm được hỏi, đúng lúc Tưởng Mộng Mộng từ cầu thang lên, cô người quan sát giỏi thấy vẻ mặt nặng nề của cha và chồng thì biết ngay là tranh cãi bình thường, khẽ thở dài nói:
- Cha, Thanh Băng chúng ta xuống nhà ăn cơm thôi.
Tưởng Thắng Lợi và Tiếu Thanh Băng dường như cùng gật đầu một lúc.
Cơm trưa rất thịnh sọan, một con bồ câu nướng vàng, nửa con vịt nướng cùng nước ô mai, một mâm thịt bò tươi, nửa con gà non trắng, một con cá hấp và một bát canh dầu cá đậu phụ, một nồi cơm gạo thái, một chai rượu nho năm 99, ngoài vỏ chai có bọt nước, nhìn là biết ngay đã đông rồi, lúc này người không thèm ăn cũng trở thành béo phì.
Tiếu Thanh Băng và Tưởng Thắng Lợi quên luôn cả tranh chấp trên lầu, hòa hợp với nhau cùng ăn cơm, trong số đó Quân Tử được mọi người yêu quý thì há miệng cười, từng miếng từng miếng ăn cơm, Tưởng Thắng Lợi nhìn gia đình hạnh phúc đó trong lòng chợt dâng lên êm ái khó tả, rồi ông cũng nhanh chóng trở lại bình tĩnh.
Sau khi Quân Tử và xong nửa bát cơm nhìn đồng hồ thạch anh trên tường thì nhanh nhẹn trượt từ trên ghế xuống sau đó chạy tới TV cạnh phòng bếp, sau khi ấn mở rồi mới chạy quay lại, còn khéo hiểu lòng người gọi:
- Ông ngoại, tới giờ chiếu tin tức buổi trưa của ông rồi, Quân Tử chỉnh kênh cho ông nhé.
Một lát sau, kênh tin thời sự Hongkong chiếu vào mắt mọi người.
Tưởng Thắng Lợi cười ha ha đặt chiếc đùi gà non vàng vào bát Quân Tử rồi mới theo thói quen ngẩng đầu xem tin tức. Sau khi nhìn qua vài lượt sắc mặt liền thay đổi, tin tức đang phát về những rung chuyển gần đây của Hongkong, chính sách hướng đi của thị trường chứng khoán còn có cả tài sản lớn của Lý gia.
Mà Sở Thiên trong hoa viên bí mật cũng đang xem tin tức, trước mặt đặt bát cháo trắng và mấy món điểm tâm, nghe được sự sùng bái hưng phấn của phóng viên rồi chậm rãi đưa cháo vào miệng, anh Húc thấy hắn thất thần như thế thì cũng quay đầu nhìn.
Tại sân bay Hongkong đoàn xe sang trọng của Lý công tử Lý Hoán Hồng cực kỳ chú ý khiến người khác thấy được sự khác biệt giữa người có tiền và người không có tiền. Lý Hoán Hồng dẫn theo vệ sĩ và tinh anh vừa kết thúc chuyến đầu cơ chứng khoán tại mỹ, tổng cộng đã dùng chín tỷ đô Hongkong tương đương với với một tỷ đô la Mỹ.
Trải qua những rung động kinh hồn, tới lúc báo cáo, đầu tư của Lý gia không ngờ lời được bốn tỷ đô la, đổi sang nhân dân tệ là ba mươi sáu tỷ, chỉ dùng thời gian mấy tháng Lý Hoán Hồng đã kiếm được số tiền mà phải mất vài năm Lý gia mới kiếm được, khiến danh tiếng của Lý Hoán Hồng vượt qua cả anh trai Lý Hoán Hoằng, trực tiếp đuổi sát Lý Gia Thành.
Nói tướng môn hổ tử thật không hề khoa trương.
Lý Hoán Hoằng quật khởi lên cao, được gọi là kỳ tích giới kinh tế HongKong, thậm chí còn có người nói, thu nhập một ngày của Lý Hoán Hồng bằng với sự nỗ lực cả năm của cha anh ta, con đường quản lý tài sản và người dũng mãnh với tinh thần dám đấu tranh tạo nên kì tích đáng kể trở thành nhân vật doanh nghiệp của năm trên toàn thế giới.
Lý Hoán Hoằng đối diện trước sự vặn hỏi của phóng viên thì không còn cách nào khác nhìn vào màn ảnh mà nói vài câu:
- Trong tương lai Lý gia sẽ phải lựa chọn đối tác đáng tin cậy, tiến quân toàn diện vào ngành bất động sản, làm tốt toàn bộ chiếc bánh bất động sản của Thiên Triều khiến cháy lên giá trị lớn nhất.
Mấy câu này không nghi ngờ chính là một bom tấn, không những khiến cho cổ phiếu của các công ty bất động sản bị hạn chế mà còn khiến các công ty lớn hướng cành lớn về phía Lý gia, điều đó ai cũng biết rõ, công ty nào có thể hợp tác với Lý gia thì hốt đủ tiền, còn những công ty khác sẽ phải đối diện với khủng hoảng.
Sở Thiên xem xong tin tức, quay đầu về phía anh Húc, đùa đùa nói:
- Anh Húc, anh giúp em hỏi thăm xem thành lập công ty bất động sản ở Hongkong thì cần những thủ tục gì? Tìm cơ hội thử xem sao, xem có thể lấy được cơ hội hợp tác với Lý gia hay không, bất luận là thế nào, chiếc thuyền lớn của Lý gia này rất đáng để thử.
Anh Hức nghe được câu nói của Sở Thiên, mí mắt khẽ động, sau khi ngần ngừ một lát nói:
- Thiếu soái, thành lập công ty thì rất đơn giản, rót tài chính cũng rất dễ dàng nhưng khó là cần một quỹ tín dụng đáng tin cậy để hợp tác với Lý gia, nên cho dù chúng ta có đường bước lên con thuyền của Lý gia thì cũng sẽ bị chính phủ nghi ngờ về trình độ chuyên môn mà phá sản.
Sở Thiên gật đầu, hắn hiểu câu nói của anh Húc, hơi suy nghĩ một chút cười nói:
- Đã thế thì mượn xác để nhảy vào thị trường, hình như Lâm gia có người làm về bất động sản, nói sao thì Lâm gia cũng là nhà quyền quý, chắc có thể không thông qua được thẩm xét điều tra của chính phủ, hai ngày nữa đợi vết thương đỡ rồi thì sang đó hỏi xem.
Anh Húc nói thêm:
- Lâm Thiếu Khôn, bất động sản Thịnh Thế.
Sở Thiên khẽ cười đầy thâm ý nói:
- Anh Húc, thực ra em nghĩ ra cách này chính là muốn sau khi tiêu diệt Đông Hưng hội sẽ làm cho việc kinh doanh của Hắc Dạ hội phát triển hơn, đây là suy nghĩ cho tương lai của mọi người, tuy chúng ta còn trẻ còn sức lực, nhưng người ai rồi cũng phải già đi, chẳng lẽ tới lúc đó vẫn cầm dao chém giết à?
Anh Húc khẽ thở dài, trong mắt đầy vẻ cảm kích, chậm rãi nói:
- Em nói hoàn toàn đúng, anh sớm cũng đã muốn gác kiếm, nhưng Hắc đạo Hongkong giằng co quyết liệt, ba ngày trận bé năm ngày lại trận lớn khiến anh khó lòng an tâm làm việc. Giờ đã có Thiếu sóai tới bày mưu, anh đột nhiên thấy thoải mái hơn rất nhiều, Thiếu soái cần dùng tiền thì cứ nói, hai trăm triệu thì vẫn có thể rút ra được.
Sở Thiên khẽ gật đầu, nhấc bát cháo từ từ thưởng thức.
Hai ngày sau trận chiến dài trên phố, cả Hongkong yên lặng lạ thường, hoặc là niềm vui sắp đoàn tụ trong năm mới, hoặc là các Hắc bang đang sát phạt mệt mỏi. Nhưng nói tóm lại không xảy ra vụ chém giết nào, đến Sở Thiên không may và nhiều rắc rối cũng có thể ngồi yên dưỡng thương, thỉnh thoảng cũng ra ngoài tắm chút ánh nắng.
Người thật sự đứng ngồi không yên chính là Tiếu Thanh Băng, từ những tài liệu và sự việc Sở Thiên tới Hongkong là có thể đoán được, hắn là người làm việc có đầu có cuối, không có lý do nào khiến hắn yên phận chịu thiệt mà nén giận, hắn biến mất cho thấy hắn đang ấp ủ âm mưu to lớn nào đó.
Anh ta đã phái đi rất nhiều thuộc hạ âm thầm tìm kiếm tung tích của Sở Thiên nhưng không có thông tin nào hết, cứ như người này đã bốc hơi tại Hongkong rồi vậy, cảm giác đó khiến tâm tình anh ta phiền muộn, đúng lúc muốn thông qua anh Húc tìm Sở Thiên nói chuyện thì Văn Băng Tuyết bỗng gọi điện báo là đã gặp Sở Thiên tại cảng Victoria.
Văn Băng Tuyết quả thật là đã gặp Sở thiên.
Sở Thiên vốn định tu tâm dưỡng tính, nhưng nhận được điện thoại của Tô Dung Dung thông báo tại cảng Victoria có một buổi diễn tấu vi-ô-lông, tối nay có ba vị bậc thầy thế giới biểu diễn, thông tin này khiến Sở Thiên hồi hộp, hắn không phải người tao nhã nhưng cũng không thể chối.
Sắp tới đêm, gió biển khẽ thổi qua, tiếng còi vang lên.
/781
|