Đêm dài vắng người, gió Tây dần mạnh.
Sau khi Sở Thiên đưa tất cả về rồi mới lên xe, đóng cửa xe liền cầm lấy điện thoại bấm hàng loạt những con số, điện thoại nhanh chóng có người nhấc máy,đợi giọng nói lười biếng có chút cảnh giác của Tiếu Thanh Băng vang lên Sở Thiên mới dùng giọng điệu thản nhiên nói:
- Tổ Trưởng Tiếu, tôi là Sở Thiên đây, gần đây anh khỏe chứ?
Nghe thấy giọng của Sở Thiên, Tiếu Thanh Băng ngay lập tức như bị rắn cắn thấp giọng nói:
- Làm sao cậu biết số điện thoại nhà tôi?
Sở Thiên không cho ý kiến thản nhiên nói:
- Tổ trưởng Tiếu, sao anh không thử kéo rèm cửa ra xem sao?
Sắc mặt Tiếu Thanh Băng hơi biến đổi, chống ngay quải trượng đi tới của sổ nhấc bên mép rèm cửa chỉ thấy bên ngoài đỗ vài chiếc xe tải, bên xe là mấy đại hán cường tráng đứng dựa vào, hơn nữa ánh mắt nhìn chằm chằm vào tầng nhà mình cứ như họ đều biết chỗ nhà mình chỉ đợi lệnh của Sở Thiên là xông lên.
Buông rèm xuống, trong lòng Tiếu Thanh Băng lo lắng nhưng cũng biết sớm muộn thì mình cũng phải gánh chịu hậu quả bèn vội nói:
- Cậu muốn thế nào đây? Tôi quả thực đã vi phạm giao kèo giữa chúng ta còn súyt nữa hại chết cậu trên đường, nhưng việc đã đến nước này tôi cũng không muốn cãi cọ gì nhiều. Cậu muốn báo thù gì thì cứ nhằm tới tôi đây nhưng nhất định đừng có ra tay với người nhà tôi, nếu không tôi có chết cũng không tha cho cậu đâu.
Sở Thiên vuốt vuốt chiếc chìa khóa xe tinh xảo, bình tĩnh nói:
- Yên tâm đi, ân oán giang hồ từ trước tới nay tôi không bao giờ dọa tới người nhà, nhưng nợ máu anh nợ anh em chúng tôi thì không thể không trả, giờ chỉ cần tôi ấn điện thoại lập tức sẽ có người xông vào nhà giết anh ngay trước mặt vợ con anh, khiến anh chết cũng không được yên ổn.
Trong lòng Tiếu Thanh Băng khẽ run sợ, gần như gầm nhẹ lên:
- Sở Thiên, làm việc cũng không cần quá đoạn tuyệt chứ.
Sở Thiên cười sảng khoái ánh mắt lóe qua trò đùa của lưu manh, chuyển hướng nói:
- Nhưng nếu anh giúp tôi làm một việc thì những ân oán của chúng ta sẽ được xóa hết, hơn nữa về sau anh không phạm tới tôi tôi cũng sẽ không phạm tới anh, càng không xâm phạm tới một sợi lông người nhà của anh, không biết anh có hứng thú chấp nhận giao dịch không?
Tiếu Thanh Băng đương nhiên biết giao dịch của Sở Thiên không hề đơn giản, nhưng giờ mình bị hắn nắm lấy mạng nhỏ nói không chừng tên này mà điên lên thì ngay cả Tưởng Mộng Mộng và Quân Tử cũng bị ném xuống lầu ý chứ, loại người như Sở Thiên đến người của Hoắc gia cũng có thể chà đạp không chút kiêng nể thì cơ bản là không coi mình ra gì, vì vậy bèn bất đắc dĩ hỏi lại:
- Giao dịch gì?
Sở Thiên mỉm cười nói rõ sự tình.
Hoa viên Lâm gia, phòng ngủ đẹp đẽ.
Liễu Yên co lại cơ thể có lồi có lõm của mình bên cạnh chiếc giường chậm rãi cởi bỏ chiếc quần lót màu đen, khi quay người trong tay đã cầm chén rượu đỏ vẫn còn bay hơi lạnh, vẫn chưa kịp hưởng thụ sự thích thú của chiếc sô pha Tây Ban Nha thì Tô Dung Dung đã đẩy cửa đi vào rồi khẽ thở dài:
- Liễu Yên à, điện thoại rơi trong túi của Phi Phi rồi.
Liễu Yên tươi cười đứng dậy ấn Tô Dung Dung ngồi xuống ghế rồi rót cho cô nửa chén rược đỏ, bộ tóc đen dài thả xuống lộ ra dung nhan say đắm lòng người của cô, nụ cười tự nhiên cực kỳ quyễn rũ:
- Dung Dung, tối mai mọi người có đi xem pháo hoa ở cảng Victoria không?
Tô Dung Dung nhấc chén rượu khẽ lắc lắc, mặt không chút biểu hiện thản nhiên nói:
- Tối mai bà Lan tổ chức yến tiệc tại nhà chắc sẽ mời Sở Thiên tới Lâm gia làm khách, chị biết đấy bà Lan dường như rất coi trọng Sở Thiên, nên đi xem pháo hoa và thời gian đếm ngược có rất nhiều biến đổi.
Liễu Yên như con mèo hoang lè ra cái lưỡi đỏ qua môi sau khi nuốt những hơi men rượu mới như nỉ non nói:
- Người con trai xuất sắc như anh ấy thì đặt ở bất cứ đâu cũng sẽ tỏa ánh hào quang, tuy toàn những nguy hiểm nhưng cũng không thể tránh được những khích lệ.
Tô Dung Dung khẽ thở dài rồi kinh động lòng người nói:
- Liễu Yên, chị yêu anh ấy!
Tay cầm rượu của Liễu Yên hơi lay động, rồi nhìm Dung Dung chậm rãi dựa vào ghế cười trừ nói:
- Chị chỉ là đánh giá khách quan về người này thôi, Dung Dung chớ cho rằng chị động lòng, huống hồ anh ấy có ưu tú hay hấp dẫn hơn nữa thì Liễu Yên này cũng không thể cướp người đàn ông của chị em tốt đâu.
Tô Dung Dung ngửa đầu uống hết rượu trong chén cười đầy hàm ý nhìn Liếu Yên, đầy thâm ý nói:
- Liễu Yên à, tuy chị muốn lấy lời nói và biểu hiện để che đi những điều trong lòng, nhưng ánh mắt cô đơn kia lại bán rẻ chị rồi, Dung Dung không trách gì chị cả bởi vì đó là vinh hạnh của Sở Thiên.
Nụ cười của Liễu Yên có chút mờ mịt, rồi hiện lên nỗi khổ sở không thể nói lên lời, có vài phần ai oán nói:
- Dung Dung, chị xin lỗi, nhưng có những tình cảm không thể nào tự mình khống chế được, chị đã từng dụ dỗ Sở Thiên nhưng lại thất bại trở về, chị vô cùng hối hận và vẫn canh cánh trong lòng, có lẽ trong lòng anh ấy chỉ có em mà thôi.
Tô Dung Dung không có chút kinh hãi nào, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng khó tả:
- Nếu yêu anh ấy thì phải dốc hết sức dùng tài năng của mình để yêu, ông nội đã từng ở khách đường nói với em, người như Sở Thiên từ trước tới nay không thiếu gì những cô gái thông minh xinh đẹp nhưng lại thiếu người con gái giúp anh ấy dựng lên giang sơn.
Ánh mắt Liễu Yên lóe sang rồi nhìn Tô Dung Dung thở dài:
- Ý của em là gì?
Tô Dung Dung cười như thiên sứ thì thào nói:
- Em quyết định chấp nhận ý kiến của ông, tốt nghiệp với tốc độ nhanh nhất và nhanh chóng theo nghiệp chính trị, điểm tốt hậu đại màu đỏ và tư bản cũng thể hiện chính ở chỗ này, có lẽ vài năm sau chị có thể sẽ thấy Tô Dung Dung ra vào quốc hội, dùng đầu óc sắc bén dốc sức tranh đấu trên quan trường.
Liễu Yên hơi kinh ngạc, khó hiểu lạ thường:
- Không phải em cực kỳ ghét đánh đấu lẫn nhau sao?
Tô Dung Dung đứng dậy thản nhiên nói:
- Vì anh ấy, tớ sẽ cố gắng chịu đựng.
Bóng đêm mơ màng, bóng đen che lấp tất cả những thứ xấu xí.
Trên sân huyến luyện nào đó, Âu Dương Thải Vi đứng đón gió.
Đứng trước mặt là ba mươi sáu cao thủ được mời tới, trên mặt ai nấy đều toát lên vẻ lạnh lùng như đao, dùng vẻ phục tùng và cung kính tuyệt đối đối với địa vị và quyền lực của Âu Dương Thải Vi. Tuy Âu Dương Thải Vi không phải là người phụ nữ hiếm thấy bốn phương nhưng cô có thể thông qua một vật gì đó khiến người khác gắn bó khăng khít, đó chính là tiền.
Âu Dương Thải Vi bước lên mấy bước, đôi long mày lạnh lung diễm lệ lóe lên sát khí, thản nhiên nói:
- Cái gọi là nuôi binh ngàn ngày dùng binh một giờ, Sở tài phán mỗi năm đầu tư vào các anh không dưới trăm triệu, không những cho các anh ăn ngọn mặc đẹp cũng cho người nhà các anh có được vinh hoa phú quý, giờ tới lúc nguy nan các anh có nguyện bán đi sinh mạng của mình không?
Ba mươi sáu âm thanh rống lên thành rồng:
- Đồng ý!
Âu Dương Thải Vi mỉm cười, nhưng trong nụ cười vẫn còn thê lương và chua xót khó lòng nói ra, trong lòng cô hiểu rất rõ lần này đi giết Sở Thiên mặc dù không tới mức toàn quân bị diệt nhưng ít nhất cũng có hơn phân nửa số người không thể nhìn được ánh mặt trời ngày mai, dù sao ý chí chiến đấu và thân thủ dũng mãnh của Sở Thiên cũng còn tại đó.
Đêm tối có dài thì cũng phải có lúc trời sang.
Chỉ cần bạn có dũng khí, thật kiên nhẫn thì nhất định có thể chờ được bình minh.
Ánh bình minh từ cửa sổ chiếu vào, chiếc ghế ngay dưới cửa sổ.
Khu vườn bí mật, Sở Thiên ngồi trên chiếc ghế đu tắm nắng, ánh mắt lười nhác mang chút lợi hại, bất luận là những này tháng hèn họn hay cáo quý tinh thần của hắn mỗi thời khắc dều vô cùng căng thẳng, lúc hèn mọn là vì sinh tồn còn lúc cao quý thì vì sống càng tốt hơn, tuy rằng bản chất của hai cái lại chẳng có gì khác biệt.
Năm mới, bận rộn mà lại thư thả.
Người bận rộn nhưng lòng lại rất thư thả.
Gần tới giữa trưa, hai chiếc xe tải tiến vào khu vườn bí mật, một lát sau, Ngưu Ma Vương bước từ trong xe ra, vẻ hưng phấn bước thẳng tới bên cạnh Sở Thiên, cung kính nói:
- Thiếu soái, mọi việc đã làm xong rồi, nhân sự cũng đã tuyển xong, chúng ta đã sẵn sàng để đánh vào hội Đông Hưng rồi.
Sở Thiên gật đầu rồi hỏi:
- Bọn họ đã hiểu biết lẫn nhau chưa?
Trong lòng Ngưu Ma Vương rùng mình một cái, vội trả lời:
- Thiếu soái yên tâm, tôi với bọn họ đều là tự mình liên lạc tuyệt đối không biết đây là cả hành động, đều cho rằng là tôi trả thù đơn thuần, hơn nữa tôi có tất cả tư liệu về họ nên bọn họ không dám giở trò gì đâu, càng không thể nào mật báo.
Sở Thiên cười mỉm không nói gì.
Ngưu Ma Vương suy nghĩ chốc lát cuối cùng cũng mở miệng nói:
- Thiếu soái, khi nào chúng ta sẽ ra tay vậy?
Sở Thiên ngồi dậy, uống trà một lúc lâu mới trả lời:
- Đêm nay mười hai giờ sẽ bắt đầu đốt pháo hoa, giờ đó cả HongKong sẽ nổ ầm ầm, cậu cho người tới những con đường phụ trách lân cận trước hai canh giờ, khi nhìn thấy pháo hoa cảngVictoria nổ thì ra tay cho tôi.
Sau khi Sở Thiên đưa tất cả về rồi mới lên xe, đóng cửa xe liền cầm lấy điện thoại bấm hàng loạt những con số, điện thoại nhanh chóng có người nhấc máy,đợi giọng nói lười biếng có chút cảnh giác của Tiếu Thanh Băng vang lên Sở Thiên mới dùng giọng điệu thản nhiên nói:
- Tổ Trưởng Tiếu, tôi là Sở Thiên đây, gần đây anh khỏe chứ?
Nghe thấy giọng của Sở Thiên, Tiếu Thanh Băng ngay lập tức như bị rắn cắn thấp giọng nói:
- Làm sao cậu biết số điện thoại nhà tôi?
Sở Thiên không cho ý kiến thản nhiên nói:
- Tổ trưởng Tiếu, sao anh không thử kéo rèm cửa ra xem sao?
Sắc mặt Tiếu Thanh Băng hơi biến đổi, chống ngay quải trượng đi tới của sổ nhấc bên mép rèm cửa chỉ thấy bên ngoài đỗ vài chiếc xe tải, bên xe là mấy đại hán cường tráng đứng dựa vào, hơn nữa ánh mắt nhìn chằm chằm vào tầng nhà mình cứ như họ đều biết chỗ nhà mình chỉ đợi lệnh của Sở Thiên là xông lên.
Buông rèm xuống, trong lòng Tiếu Thanh Băng lo lắng nhưng cũng biết sớm muộn thì mình cũng phải gánh chịu hậu quả bèn vội nói:
- Cậu muốn thế nào đây? Tôi quả thực đã vi phạm giao kèo giữa chúng ta còn súyt nữa hại chết cậu trên đường, nhưng việc đã đến nước này tôi cũng không muốn cãi cọ gì nhiều. Cậu muốn báo thù gì thì cứ nhằm tới tôi đây nhưng nhất định đừng có ra tay với người nhà tôi, nếu không tôi có chết cũng không tha cho cậu đâu.
Sở Thiên vuốt vuốt chiếc chìa khóa xe tinh xảo, bình tĩnh nói:
- Yên tâm đi, ân oán giang hồ từ trước tới nay tôi không bao giờ dọa tới người nhà, nhưng nợ máu anh nợ anh em chúng tôi thì không thể không trả, giờ chỉ cần tôi ấn điện thoại lập tức sẽ có người xông vào nhà giết anh ngay trước mặt vợ con anh, khiến anh chết cũng không được yên ổn.
Trong lòng Tiếu Thanh Băng khẽ run sợ, gần như gầm nhẹ lên:
- Sở Thiên, làm việc cũng không cần quá đoạn tuyệt chứ.
Sở Thiên cười sảng khoái ánh mắt lóe qua trò đùa của lưu manh, chuyển hướng nói:
- Nhưng nếu anh giúp tôi làm một việc thì những ân oán của chúng ta sẽ được xóa hết, hơn nữa về sau anh không phạm tới tôi tôi cũng sẽ không phạm tới anh, càng không xâm phạm tới một sợi lông người nhà của anh, không biết anh có hứng thú chấp nhận giao dịch không?
Tiếu Thanh Băng đương nhiên biết giao dịch của Sở Thiên không hề đơn giản, nhưng giờ mình bị hắn nắm lấy mạng nhỏ nói không chừng tên này mà điên lên thì ngay cả Tưởng Mộng Mộng và Quân Tử cũng bị ném xuống lầu ý chứ, loại người như Sở Thiên đến người của Hoắc gia cũng có thể chà đạp không chút kiêng nể thì cơ bản là không coi mình ra gì, vì vậy bèn bất đắc dĩ hỏi lại:
- Giao dịch gì?
Sở Thiên mỉm cười nói rõ sự tình.
Hoa viên Lâm gia, phòng ngủ đẹp đẽ.
Liễu Yên co lại cơ thể có lồi có lõm của mình bên cạnh chiếc giường chậm rãi cởi bỏ chiếc quần lót màu đen, khi quay người trong tay đã cầm chén rượu đỏ vẫn còn bay hơi lạnh, vẫn chưa kịp hưởng thụ sự thích thú của chiếc sô pha Tây Ban Nha thì Tô Dung Dung đã đẩy cửa đi vào rồi khẽ thở dài:
- Liễu Yên à, điện thoại rơi trong túi của Phi Phi rồi.
Liễu Yên tươi cười đứng dậy ấn Tô Dung Dung ngồi xuống ghế rồi rót cho cô nửa chén rược đỏ, bộ tóc đen dài thả xuống lộ ra dung nhan say đắm lòng người của cô, nụ cười tự nhiên cực kỳ quyễn rũ:
- Dung Dung, tối mai mọi người có đi xem pháo hoa ở cảng Victoria không?
Tô Dung Dung nhấc chén rượu khẽ lắc lắc, mặt không chút biểu hiện thản nhiên nói:
- Tối mai bà Lan tổ chức yến tiệc tại nhà chắc sẽ mời Sở Thiên tới Lâm gia làm khách, chị biết đấy bà Lan dường như rất coi trọng Sở Thiên, nên đi xem pháo hoa và thời gian đếm ngược có rất nhiều biến đổi.
Liễu Yên như con mèo hoang lè ra cái lưỡi đỏ qua môi sau khi nuốt những hơi men rượu mới như nỉ non nói:
- Người con trai xuất sắc như anh ấy thì đặt ở bất cứ đâu cũng sẽ tỏa ánh hào quang, tuy toàn những nguy hiểm nhưng cũng không thể tránh được những khích lệ.
Tô Dung Dung khẽ thở dài rồi kinh động lòng người nói:
- Liễu Yên, chị yêu anh ấy!
Tay cầm rượu của Liễu Yên hơi lay động, rồi nhìm Dung Dung chậm rãi dựa vào ghế cười trừ nói:
- Chị chỉ là đánh giá khách quan về người này thôi, Dung Dung chớ cho rằng chị động lòng, huống hồ anh ấy có ưu tú hay hấp dẫn hơn nữa thì Liễu Yên này cũng không thể cướp người đàn ông của chị em tốt đâu.
Tô Dung Dung ngửa đầu uống hết rượu trong chén cười đầy hàm ý nhìn Liếu Yên, đầy thâm ý nói:
- Liễu Yên à, tuy chị muốn lấy lời nói và biểu hiện để che đi những điều trong lòng, nhưng ánh mắt cô đơn kia lại bán rẻ chị rồi, Dung Dung không trách gì chị cả bởi vì đó là vinh hạnh của Sở Thiên.
Nụ cười của Liễu Yên có chút mờ mịt, rồi hiện lên nỗi khổ sở không thể nói lên lời, có vài phần ai oán nói:
- Dung Dung, chị xin lỗi, nhưng có những tình cảm không thể nào tự mình khống chế được, chị đã từng dụ dỗ Sở Thiên nhưng lại thất bại trở về, chị vô cùng hối hận và vẫn canh cánh trong lòng, có lẽ trong lòng anh ấy chỉ có em mà thôi.
Tô Dung Dung không có chút kinh hãi nào, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng khó tả:
- Nếu yêu anh ấy thì phải dốc hết sức dùng tài năng của mình để yêu, ông nội đã từng ở khách đường nói với em, người như Sở Thiên từ trước tới nay không thiếu gì những cô gái thông minh xinh đẹp nhưng lại thiếu người con gái giúp anh ấy dựng lên giang sơn.
Ánh mắt Liễu Yên lóe sang rồi nhìn Tô Dung Dung thở dài:
- Ý của em là gì?
Tô Dung Dung cười như thiên sứ thì thào nói:
- Em quyết định chấp nhận ý kiến của ông, tốt nghiệp với tốc độ nhanh nhất và nhanh chóng theo nghiệp chính trị, điểm tốt hậu đại màu đỏ và tư bản cũng thể hiện chính ở chỗ này, có lẽ vài năm sau chị có thể sẽ thấy Tô Dung Dung ra vào quốc hội, dùng đầu óc sắc bén dốc sức tranh đấu trên quan trường.
Liễu Yên hơi kinh ngạc, khó hiểu lạ thường:
- Không phải em cực kỳ ghét đánh đấu lẫn nhau sao?
Tô Dung Dung đứng dậy thản nhiên nói:
- Vì anh ấy, tớ sẽ cố gắng chịu đựng.
Bóng đêm mơ màng, bóng đen che lấp tất cả những thứ xấu xí.
Trên sân huyến luyện nào đó, Âu Dương Thải Vi đứng đón gió.
Đứng trước mặt là ba mươi sáu cao thủ được mời tới, trên mặt ai nấy đều toát lên vẻ lạnh lùng như đao, dùng vẻ phục tùng và cung kính tuyệt đối đối với địa vị và quyền lực của Âu Dương Thải Vi. Tuy Âu Dương Thải Vi không phải là người phụ nữ hiếm thấy bốn phương nhưng cô có thể thông qua một vật gì đó khiến người khác gắn bó khăng khít, đó chính là tiền.
Âu Dương Thải Vi bước lên mấy bước, đôi long mày lạnh lung diễm lệ lóe lên sát khí, thản nhiên nói:
- Cái gọi là nuôi binh ngàn ngày dùng binh một giờ, Sở tài phán mỗi năm đầu tư vào các anh không dưới trăm triệu, không những cho các anh ăn ngọn mặc đẹp cũng cho người nhà các anh có được vinh hoa phú quý, giờ tới lúc nguy nan các anh có nguyện bán đi sinh mạng của mình không?
Ba mươi sáu âm thanh rống lên thành rồng:
- Đồng ý!
Âu Dương Thải Vi mỉm cười, nhưng trong nụ cười vẫn còn thê lương và chua xót khó lòng nói ra, trong lòng cô hiểu rất rõ lần này đi giết Sở Thiên mặc dù không tới mức toàn quân bị diệt nhưng ít nhất cũng có hơn phân nửa số người không thể nhìn được ánh mặt trời ngày mai, dù sao ý chí chiến đấu và thân thủ dũng mãnh của Sở Thiên cũng còn tại đó.
Đêm tối có dài thì cũng phải có lúc trời sang.
Chỉ cần bạn có dũng khí, thật kiên nhẫn thì nhất định có thể chờ được bình minh.
Ánh bình minh từ cửa sổ chiếu vào, chiếc ghế ngay dưới cửa sổ.
Khu vườn bí mật, Sở Thiên ngồi trên chiếc ghế đu tắm nắng, ánh mắt lười nhác mang chút lợi hại, bất luận là những này tháng hèn họn hay cáo quý tinh thần của hắn mỗi thời khắc dều vô cùng căng thẳng, lúc hèn mọn là vì sinh tồn còn lúc cao quý thì vì sống càng tốt hơn, tuy rằng bản chất của hai cái lại chẳng có gì khác biệt.
Năm mới, bận rộn mà lại thư thả.
Người bận rộn nhưng lòng lại rất thư thả.
Gần tới giữa trưa, hai chiếc xe tải tiến vào khu vườn bí mật, một lát sau, Ngưu Ma Vương bước từ trong xe ra, vẻ hưng phấn bước thẳng tới bên cạnh Sở Thiên, cung kính nói:
- Thiếu soái, mọi việc đã làm xong rồi, nhân sự cũng đã tuyển xong, chúng ta đã sẵn sàng để đánh vào hội Đông Hưng rồi.
Sở Thiên gật đầu rồi hỏi:
- Bọn họ đã hiểu biết lẫn nhau chưa?
Trong lòng Ngưu Ma Vương rùng mình một cái, vội trả lời:
- Thiếu soái yên tâm, tôi với bọn họ đều là tự mình liên lạc tuyệt đối không biết đây là cả hành động, đều cho rằng là tôi trả thù đơn thuần, hơn nữa tôi có tất cả tư liệu về họ nên bọn họ không dám giở trò gì đâu, càng không thể nào mật báo.
Sở Thiên cười mỉm không nói gì.
Ngưu Ma Vương suy nghĩ chốc lát cuối cùng cũng mở miệng nói:
- Thiếu soái, khi nào chúng ta sẽ ra tay vậy?
Sở Thiên ngồi dậy, uống trà một lúc lâu mới trả lời:
- Đêm nay mười hai giờ sẽ bắt đầu đốt pháo hoa, giờ đó cả HongKong sẽ nổ ầm ầm, cậu cho người tới những con đường phụ trách lân cận trước hai canh giờ, khi nhìn thấy pháo hoa cảngVictoria nổ thì ra tay cho tôi.
/781
|