Một tên lúc nào cũng chỉ hòng tập kích người khác như ông ta, hôm nay không biết dây thần kinh nào bị đơ mà lại tươi cười bắt tay với Sở Thiên mà lại còn phá lệ xin lỗi:
- Sở Thiên à, chú Lâm trước kia trời sinh không hiểu chuyện, đã có điều đắc tội, mọng cháu bỏ quá cho.
Sở Thiên thấy thái độ thành khẩn của ông ta bèn cười nói:
- Chú Lâm nặng lời rồi, cháu trước giờ không hề để tâm.
Lâm Vũ Địch cười sảng khoái, lôi từ trong túi ra mấy cái hộp rồi nhẹ nhàng mở ra không ngờ lại là kẹp áo bằng kim cương, nhiệt tình nói:
- Sở Thiên à, đã không để ý tới những chuyện đó nữa thì có thể nhận món quà của chú Lâm rồi chứ? Nhất định không được từ chối đâu, cứ coi như lời cảm ơn của chú. Dù sao cháu cũng đã giúp tay của bà Lan dần dần khỏi rồi.
Nhìn chiếc kẹp áo này lóe sáng, chế tác cũng cực kỳ tinh xảo. Sở Thiên đương nhiên cũng biết được giá trị của nó, vừa định từ chối thì Lâm Vũ Địch đã cài chiếc kẹp lên người Sở Thiên, thêm vào cả những lời chặn họng của ông ta nữa nên Sở Thiên đành bất đắc dĩ thở dài:
- Vậy thì đành cảm ơn ý tốt của chú Lâm rồi!
Sau đó Lâm Vũ Địch lùi sau mấy bước nhìn đi nhìn lại giống như đang tán thưởng một tác phẩm nghệ thuật hiếm có, nở một nụ cười đầy thâm ý rồi vỗ vai Sở Thiên nói:
- Hay lắm, tăng thêm mấy phần đẹp trai đấy, cũng chỉ có con rồng như cháu thì mới có thể mang theo nó. Nào chúng ta đi uống rượu thôi.
Sau đó hai người nói chuyện một lát cho tới lúc có người gọi Lâm Vũ Địch mới bỏ đi, Sở Thiên nhìn bóng ông ta rời đi rồi lại nhìn kẹp áo trên người cảm thấy có chút gì đó khó hiểu và lo sợ. Mấy hôm trước còn không chút khách khí gì làm mất hết thể diện của mình, đến hôm nay lại khúm núm như vậy, thật là khó hiểu.
Đèn pha lê treo trong đại sảnh đã tắt, chỉ còn ánh sang dịu dàng của máy chiếc đèn tường với âm nhạc lả lướt, trong bầu không khí và âm nhạc như vậy rất dễ khiến người ta bưới di chuyển nhẹ nhàng theo giai điệu chậm rãi kia. Sở Thiên nhấp mấy ngụm rượu vang không kìm nổi nhăn mũi hít sâu một hơi, tham lam hưởng thụ cái hương vị mát mẻ khi rượu vào trong bụng.
Bên chiếu ghế nhỏ Lâm Thiếu Khôn đang nghỉ ngơi, nhắm hờ đôi mắt đung đưa theo tiếng nhạc với một bộ dạng say mê, Sở Thiên thấy đúng lúc liền bước tới không chút khách khí gì ngồi xuống bên cạnh ông ta, nhắc chén rượu vang trên tay cười nói:
- Bác Lâm, cám ơn vì bác đã giới thiệu làm cháu cũng được thơm lây.
Từ lúc đứng đúng trận tuyến, ông ta không những có được thiện cảm của cô em gái Lâm Như Nguyệt mà cả Lan bà bà cũng trở nên ôn hòa với ông ta, sự nghiệp vì thế mà cũng thuận lợi hơn cho nên Lâm Thiếu Khôn đã coi Sở Thiên là ngôi sao may mắn của mình, đương nhiên cũng rất nhiệt tình với Sở Thiên, thì mới có chuyện giới thiệu lúc mới vào nhà.
Lâm Thiếu Khôn cũng nhấc chén lên đáp lại, đầy thâm ý noi:
- Đừng có cám ơn ta, có lộ mặt hay không thì đều do năng lực quyết định thôi, nếu không ta có khoe cháu thế nào thì cũng vô dụng, bà Lan nói rất đúng, đời thứ ba Lâm gia đích thực là không có ai có thể sánh được với cháu, nếu như Lâm Phi mà bằng một nửa của cháu thì tốt rồi.
Mấy hôm nay, Lâm Thiếu Khôn tìm không ít tư liệu về Sở Thiên, ngoại trừ việc hắn là Hắc đạo ra thì là một thanh niên kiệt xuất, vừa hiểu chuyện vừa có năng lực, ngoại hình cũng tuấn tú. Thực là một người khiến người khác yêu quý, nếu không phải thân phận gia đình phức tạp thì Lâm Thiếu Khôn cũng đồng ý để con gái gả cho một lang quân như ý.
Sở Thiên để Lâm Thiếu Khôn than vãn xong, hắn biết rõ những khó khăn gần đây của bất động sản Thịnh Thế, ngoài trạng thái xem chừng của toàn ngành sản xuất, quan trọng hơn là cạnh tranh với Hoắc gia đến mức không thể bắt tay ,nên uống mấy ngụm rượu rồi nói luôn vào vấn đề chính:
- Bác Lâm, bác làm về bất động sản, về xu thế bất động sản trong tương lai bác có nhận xét nào không?
Lâm Thiếu Không thấy Sở Thiên thỉnh giáo mình thì bắt đầu thao thao bất tuyệt:
- Đất đai Hongkong hiện nay là theo một đơn xin bán đất của chính phủ Hongkong, chỉ khi giá cả đất đạt tới số phần trăm giá cả được bảo lưu của chính phủ Hongkong thì chính phủ mới bắt đầu bán đấu giá, đầy là cố ý làm cho đất theo giá cả tăng lên mà thể chế cung ứng ngày càng thiếu.
Đầu óc Sở Thiên căng lên, hận là không thể cho mình vài cái bạt tai, làm người mà sao lại không thực tế thế chứ? Rõ ràng là muốn hợp tác lấy cổ phần cùng người ta, lại còn giả vờ nói cái gì mà hướng đi của đất đai chứ? Đúng là coi khả năng mình như con vật rồi, lập tức cắt ngang noi:
- Bác Lâm, cháu muốn có quyền khống chế cổ phần của bất động sản Thịnh Thế.
Lâm Thiếu Khôn đang nói tới lúc hứng khởi thì bị Sở Thiên cắt ngang, vẫn chưa kịp định thần trở lại bèn lắp bắp lặp lại:
- Ơ ơ, cháu muốn quyền khống chế cổ phần của Thịnh Thế, cháu muốn, cái gì? Cháu muốn quyền không chế động sản Thịnh Thế á? Cháu có ý gì vậy? Có phải cháu đã cấu kết với Hoắc gia?
Ánh mắt mọi người xung quanh đều nhìn tới, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ ửng của Lâm Thiếu Khôn, lại nhìn Sở Thiên đang cúi đầu cười khổ, Sở Thiên vội hạ giọng nói:
- Bác Lâm yên tâm chút, nghe cháu nói hết xem sao? Gần đây Lý gia đang muốn tiến vào ngành bất động sản, thử hỏi có công ty nào lại có thể chống lại chứ?
Lâm Thiếu Khôn đương nhiên biết rõ công tử Lý gia tùy tiện nói vài câu trước giới báo chí, ngay sau đó giá cổ phiếu liền tăng vọt mà mở bất động sản thì thường đem tới những phương hướng hợp tác quan trọng, không ít những thương gia đã đi gặp Lý Gia Thành, ai mà biết được Lý Gia Thành lại nói một câu rằng trước khi chưa có thông tin chính thức thì không gặp ai hết.
Tuy Lâm Thiếu Khôn cũng là người nhà quyền quý nhưng so với Lý gia thì vẫn còn kém xa, nên ông ta cũng không có hứng thú đi nói chuyện hợp tác với Lý gia. Giờ lại nghe thấy câu nói của Sở thiên, trong lòng không khỏi bị lay động, sau khi nén giận nói:
- Được, cháu nói xem nào, cháu có cách nào để đối kháng với Lý gia đây?
Sở Thiên thấy ông ta trở lạu bình tĩnh rồi mới nhấp ngụm rượu nhuận cổ thản nhiên nói:
- Đối kháng thì chính là tìm đường chết cho mình, hoặc là có thể suy nghĩ việc hợp tác. Bác Lâm à, chúng ta đều là hiệp nghị quân tử, nếu như cháu có thể khiến Lý gia hợp tác với bất động sản Thịnh Thế thì bác sẽ đưa cháu 51% cổ phần của Thịnh Thế, có được không?
Sắc mặt Lâm Thiếu Khôn hơi thay đổi, muốn nắm toàn quyền quản lý cổ phần công ty thì ngang bằng là muốn tính mạng của ông ta à? Nên giọng nói cũng trở nên không hay nói:
- Sở Thiên cháu cũng tham lam quá đấy? Thế này nhé, nếu cháu thật sự kiếm được cửa vào Lý gia ta sẽ cho cháu 2% cổ phần để cháu hàng năm ngồi đợi hoa hồng có được không? Mỗi năm ít nhất cũng phải mấy trăm triệu.
Sở Thiên cười sảng khoái, không cho ý kiến gì nói:
- Bác Lâm, trong lòng bác hẳn cũng hiểu rõ, nếu hợp tác được với Lý gia thì ít nhất cũng phải đầu tư mấy tỷ, điều đó sẽ khiến sóng to gió lớn nổi lên trên thị trường bât động sản, mà người hợp tác nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền, còn những nhà bất động sản khác thì chỉ có thể húp cháo mà thôi.
- Bác Lâm, bác đưa cháu 2% cổ phần không có ý nghĩa gì hết, không toàn quyền nắm bắt cổ phần thì không có cách nào đàm phán được với Lý gia. Với bác mà nói chỉ cần lợi nhuận mỗi năm lớn hơn lợi nhuận hiện nay mấy lần thì việc gì mà cứ phải cố chấp với quyền lực ở Thịnh Thế chứ? Bác Lâm, mong bác sẽ suy nghĩ cho kỹ, sau ba ngày thì có thể cho cháu câu trả lời nhé?
Lâm Thiếu Khôn nhìn Sở Thiên một lúc lâu, khẽ thở dài, đã bước qua hơn nửa đời người rồi, gặp rất nhiều chuyện nhìn thấy rất nhiều người rồi, những người tuổi trẻ ngông cuồng cũng nhiều. Sở Thiên nói thế nào thì cũng có tư cách là một người trẻ ngông cuồng, nhưng mở miệng đòi 51% cổ phần tâm huyết cả đời của mình thì cũng khó để mà chấp nhận.
Dù sao cũng là người đã từng lăn lộn mấy chục năm, Lâm Thiếu Khôn suy nghĩ trong chốc lát, lấy lui làm tiến nói:
- Sở Thiên à, cho dù ta có đưa bất động sản thịnh thế cho cháu thì cháu là một người ngoài ngành làm sao có thể vận tác nó được? Lý gia cũng không yên tâm khi cháu cầm lái, ở Hongkong thì quyền mưu thuật cũng không phải là năng lực.
Sở Thiên gật đầu thành thật, di chuyển cốc rượu thản nhiên nói:
- Nếu quyền mưu thuật là vạn năng cháu cũng không thể nào giúp bác Lâm được, bác yên tâm, cháu bảo đảm lợi nhuận của bác, tuyệt đối không thể bác chịu tổn thất gì, bác phải biết rằng, hiện giờ thương trường như chiến trường, nếu không tiến tức là lui.
Lâm Thiếu Khôn bỗng như bất lực ngồi trên ghế, như muốn nổi điên với Sở thiên, tiểu tử này là tay không bắt giặc còn dám nói giúp mình, nếu mà là con trai mình thì sẽ cho vài cái tạt tai, nhưng mấy câu sau lại nói gợi ra ý kiến, ngay lập tức bất đắc dĩ nói:
- Để ta suy nghĩ đã.
Thấy sắc mặt không vui của Lâm Thiếu Khôn, Sở Thiên cũng biết mình hơi quá bèn chuyển lại độ lệch, chệm rãi cười nói:
- Bác Lâm, nghe nói Hoắc gia và bất động sản Thịnh Thế đang chiến đấu thu mua, đến lúc nào thì cho họ một bài học? Nghe nói khi lên 5 bác đã lấy một tỉ để chặn đứng việc rót tiền vào của Hoắc gia?
Lúc lên 5 Hoắc gia nhạy bén nắm bắt được xu hướng bất động sản bèn muốn mua vào bất động sản Thịnh Thế với số tài sản không tới 1,5 tỷ, dù sao các thủ tục và phê duyệt thành lập công ty bất động sản tại Hongkong cũng khá mất thời gian nhưng Lâm Thiếu Khôn lại không chút do dự đã từ chối giá cả mua bán của Hoắc gia.
Hoắc gia vô cùng tức giận, lên tiếng tỏ thái độ Hoắc gia có thể là đã thông qua việc tiếp cận các cổ đông hoặc trực tiếng đưa ra báo giá với các cổ đông để gây áp lực cho hội đồng quản trị công ty bất động sản Thịnh Thế, ép họ phải tiếp tục đàm phán với Hoắc gia, sự thực cũng đã chứng minh rằng có rất nhiều cổ đông đã động lòng.
Trong lúc nguy cấp Lâm Thiếu Khôn đã đem một tỷ thân gia đổi thành tiền để tại bàn hội nghị cho các cổ đông tiêu sài và yêu cầu họ cho ông thời gian ba năm để kiếm lại giá trị của Hoắc gia, các cổ đông lúc này mới cự tuyệt lợi ích từ Hoắc gia, ba năm sau Lâm Thiếu Khôn quả nhiên đã kiếm được 3 tỷ về đồng thời cùng có được quyền uy tuyệt đối.
Còn Hoắc gia sau khi mua bán thất bại thì chỉ có thể tự xây dựng công ty bất động sản của riêng mình nhưng lại bỏ qua thời cơ tốt nhất, hơn nữa vì tín hiệu Hoắc gia lấy vào bằng với cung cấp nên thực tế những chỗ tốt trong công ty đều bị cướp hết rồi, điều này khiến cho công ty bất động sản Hoắc gia vẫn không thể phát triển mạnh được.
Nên cuộc chiến thu mua năm đó là chiến tích huy hoàng của Lâm Thiếu Khôn, khiến ông ta tới nay cũng không thể quên, giờ nghe được Sở Thiên nhắc tới trên mặt không khỏi nở nụ cười thản nhiên nói:
- Khi đó tuổi trẻ tài cao, hơn nữa Hoắc gia nhìn thì kiêu ngạo nhưng không có người tài nên rất lo lắng.
Sở Thiên nhấp hai ngụm rượu, khẽ thở dài:
- Hoắc gia mà không có người tai thì không thể nào là bốn nhà hào kiệt rồi, theo cháu thấy thì vẫn là bác Lâm thủ đoạn lợi hại.
Lâm Thiếu Khôn lắc đầu thở dài. Khẽ cười:
- Những lời nói của cháu chỉ đúng một nửa, cầm đầu Hoắc gia vẫn có chút năng lực nên mới có giang sơn của Hoắc gia nhưng giờ ông ta già rồi, năm đó Hoắc Quang đề nghị mua bán, tư chất rất bình thường hơn nữa còn sợ Đường Hoàng, khó thành đại sự nên ta không sợ chúng, nhưng tên Hoắc Tông phế nhân của Hoắc gia lại là một kỳ tài trong buôn bán.
Lại nghe được cái tên Hoắc Tông, nghĩ tới cái bộ dạng của ông ta trong buổi diễn tấu ở cảng Victoria thì bàn tay uống rượu cũng hơi đình trệ, không chút thanh sắc hỏi:
- Hoắc Tông tài giỏi gì chứ? Cũng không phải là loại ăn chơi trác táng à? Đến người của Hoắcc gia cũng không chào đón thì có thể làm gì?
Lâm Thiếu Khôn cười sảng khoái, sau khi uống rượu đáp:
- Sau khi học xong văn bằng B tại Mỹ, 9 năm trwóc gia nhập vào công ty quản lý tài sản của địa phương nhận chức vụ Phó tổng, vào năm 99 mua được 6 công ty rồi phân ra thị trường thu ra lợi nhuận gấp mấy chục lần.
Nói tới đây, Lâm Thiếu Khôn chằm chằm vào Sở Thiên cười nói:
- Cháu nói xem, Hoắc Tông có phải là kỳ tài buôn bán không?
Rồi sau đó nhẹ nhàng hối tiếc:
- Đáng tiếc là sau này bị say mê phong trần và bị Hoắc lão giả khinh bỉ. Vì con trai bị tai nan xe mà tinh thần sa xút, nếu không với đầu óc của tên đó thì cuộc chiến thu mua năm đó rất khó đoán được.
Sở Thiên không nói gì, nhấc rượu đưa lên miệng.
Lúc đó Lan bà bà xuất hiện đã làm thay đổi sự chú ý của mọi người, có Lâm Nguyệt Như đi cùng đi xuống, quần áo màu lam thời Đường, Lan bà bà búi tóc thanh cao quý phái chậm rãi từ cửa vào. Bà nở nụ cười tươi như hoa lại như ôn hòa như ánh nắng buổi bình minh khiến người ta kinh ngạc trước mắt.
Khí chất cao quý thanh khiết khiến người khác không khỏi có cảm giác sùng bái, thân cận và che chở.
Sở Thiên từ trong đáy lòng tán thưởng:
- Bà Lan đúng là nữ thần.
- Sở Thiên à, chú Lâm trước kia trời sinh không hiểu chuyện, đã có điều đắc tội, mọng cháu bỏ quá cho.
Sở Thiên thấy thái độ thành khẩn của ông ta bèn cười nói:
- Chú Lâm nặng lời rồi, cháu trước giờ không hề để tâm.
Lâm Vũ Địch cười sảng khoái, lôi từ trong túi ra mấy cái hộp rồi nhẹ nhàng mở ra không ngờ lại là kẹp áo bằng kim cương, nhiệt tình nói:
- Sở Thiên à, đã không để ý tới những chuyện đó nữa thì có thể nhận món quà của chú Lâm rồi chứ? Nhất định không được từ chối đâu, cứ coi như lời cảm ơn của chú. Dù sao cháu cũng đã giúp tay của bà Lan dần dần khỏi rồi.
Nhìn chiếc kẹp áo này lóe sáng, chế tác cũng cực kỳ tinh xảo. Sở Thiên đương nhiên cũng biết được giá trị của nó, vừa định từ chối thì Lâm Vũ Địch đã cài chiếc kẹp lên người Sở Thiên, thêm vào cả những lời chặn họng của ông ta nữa nên Sở Thiên đành bất đắc dĩ thở dài:
- Vậy thì đành cảm ơn ý tốt của chú Lâm rồi!
Sau đó Lâm Vũ Địch lùi sau mấy bước nhìn đi nhìn lại giống như đang tán thưởng một tác phẩm nghệ thuật hiếm có, nở một nụ cười đầy thâm ý rồi vỗ vai Sở Thiên nói:
- Hay lắm, tăng thêm mấy phần đẹp trai đấy, cũng chỉ có con rồng như cháu thì mới có thể mang theo nó. Nào chúng ta đi uống rượu thôi.
Sau đó hai người nói chuyện một lát cho tới lúc có người gọi Lâm Vũ Địch mới bỏ đi, Sở Thiên nhìn bóng ông ta rời đi rồi lại nhìn kẹp áo trên người cảm thấy có chút gì đó khó hiểu và lo sợ. Mấy hôm trước còn không chút khách khí gì làm mất hết thể diện của mình, đến hôm nay lại khúm núm như vậy, thật là khó hiểu.
Đèn pha lê treo trong đại sảnh đã tắt, chỉ còn ánh sang dịu dàng của máy chiếc đèn tường với âm nhạc lả lướt, trong bầu không khí và âm nhạc như vậy rất dễ khiến người ta bưới di chuyển nhẹ nhàng theo giai điệu chậm rãi kia. Sở Thiên nhấp mấy ngụm rượu vang không kìm nổi nhăn mũi hít sâu một hơi, tham lam hưởng thụ cái hương vị mát mẻ khi rượu vào trong bụng.
Bên chiếu ghế nhỏ Lâm Thiếu Khôn đang nghỉ ngơi, nhắm hờ đôi mắt đung đưa theo tiếng nhạc với một bộ dạng say mê, Sở Thiên thấy đúng lúc liền bước tới không chút khách khí gì ngồi xuống bên cạnh ông ta, nhắc chén rượu vang trên tay cười nói:
- Bác Lâm, cám ơn vì bác đã giới thiệu làm cháu cũng được thơm lây.
Từ lúc đứng đúng trận tuyến, ông ta không những có được thiện cảm của cô em gái Lâm Như Nguyệt mà cả Lan bà bà cũng trở nên ôn hòa với ông ta, sự nghiệp vì thế mà cũng thuận lợi hơn cho nên Lâm Thiếu Khôn đã coi Sở Thiên là ngôi sao may mắn của mình, đương nhiên cũng rất nhiệt tình với Sở Thiên, thì mới có chuyện giới thiệu lúc mới vào nhà.
Lâm Thiếu Khôn cũng nhấc chén lên đáp lại, đầy thâm ý noi:
- Đừng có cám ơn ta, có lộ mặt hay không thì đều do năng lực quyết định thôi, nếu không ta có khoe cháu thế nào thì cũng vô dụng, bà Lan nói rất đúng, đời thứ ba Lâm gia đích thực là không có ai có thể sánh được với cháu, nếu như Lâm Phi mà bằng một nửa của cháu thì tốt rồi.
Mấy hôm nay, Lâm Thiếu Khôn tìm không ít tư liệu về Sở Thiên, ngoại trừ việc hắn là Hắc đạo ra thì là một thanh niên kiệt xuất, vừa hiểu chuyện vừa có năng lực, ngoại hình cũng tuấn tú. Thực là một người khiến người khác yêu quý, nếu không phải thân phận gia đình phức tạp thì Lâm Thiếu Khôn cũng đồng ý để con gái gả cho một lang quân như ý.
Sở Thiên để Lâm Thiếu Khôn than vãn xong, hắn biết rõ những khó khăn gần đây của bất động sản Thịnh Thế, ngoài trạng thái xem chừng của toàn ngành sản xuất, quan trọng hơn là cạnh tranh với Hoắc gia đến mức không thể bắt tay ,nên uống mấy ngụm rượu rồi nói luôn vào vấn đề chính:
- Bác Lâm, bác làm về bất động sản, về xu thế bất động sản trong tương lai bác có nhận xét nào không?
Lâm Thiếu Không thấy Sở Thiên thỉnh giáo mình thì bắt đầu thao thao bất tuyệt:
- Đất đai Hongkong hiện nay là theo một đơn xin bán đất của chính phủ Hongkong, chỉ khi giá cả đất đạt tới số phần trăm giá cả được bảo lưu của chính phủ Hongkong thì chính phủ mới bắt đầu bán đấu giá, đầy là cố ý làm cho đất theo giá cả tăng lên mà thể chế cung ứng ngày càng thiếu.
Đầu óc Sở Thiên căng lên, hận là không thể cho mình vài cái bạt tai, làm người mà sao lại không thực tế thế chứ? Rõ ràng là muốn hợp tác lấy cổ phần cùng người ta, lại còn giả vờ nói cái gì mà hướng đi của đất đai chứ? Đúng là coi khả năng mình như con vật rồi, lập tức cắt ngang noi:
- Bác Lâm, cháu muốn có quyền khống chế cổ phần của bất động sản Thịnh Thế.
Lâm Thiếu Khôn đang nói tới lúc hứng khởi thì bị Sở Thiên cắt ngang, vẫn chưa kịp định thần trở lại bèn lắp bắp lặp lại:
- Ơ ơ, cháu muốn quyền khống chế cổ phần của Thịnh Thế, cháu muốn, cái gì? Cháu muốn quyền không chế động sản Thịnh Thế á? Cháu có ý gì vậy? Có phải cháu đã cấu kết với Hoắc gia?
Ánh mắt mọi người xung quanh đều nhìn tới, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ ửng của Lâm Thiếu Khôn, lại nhìn Sở Thiên đang cúi đầu cười khổ, Sở Thiên vội hạ giọng nói:
- Bác Lâm yên tâm chút, nghe cháu nói hết xem sao? Gần đây Lý gia đang muốn tiến vào ngành bất động sản, thử hỏi có công ty nào lại có thể chống lại chứ?
Lâm Thiếu Khôn đương nhiên biết rõ công tử Lý gia tùy tiện nói vài câu trước giới báo chí, ngay sau đó giá cổ phiếu liền tăng vọt mà mở bất động sản thì thường đem tới những phương hướng hợp tác quan trọng, không ít những thương gia đã đi gặp Lý Gia Thành, ai mà biết được Lý Gia Thành lại nói một câu rằng trước khi chưa có thông tin chính thức thì không gặp ai hết.
Tuy Lâm Thiếu Khôn cũng là người nhà quyền quý nhưng so với Lý gia thì vẫn còn kém xa, nên ông ta cũng không có hứng thú đi nói chuyện hợp tác với Lý gia. Giờ lại nghe thấy câu nói của Sở thiên, trong lòng không khỏi bị lay động, sau khi nén giận nói:
- Được, cháu nói xem nào, cháu có cách nào để đối kháng với Lý gia đây?
Sở Thiên thấy ông ta trở lạu bình tĩnh rồi mới nhấp ngụm rượu nhuận cổ thản nhiên nói:
- Đối kháng thì chính là tìm đường chết cho mình, hoặc là có thể suy nghĩ việc hợp tác. Bác Lâm à, chúng ta đều là hiệp nghị quân tử, nếu như cháu có thể khiến Lý gia hợp tác với bất động sản Thịnh Thế thì bác sẽ đưa cháu 51% cổ phần của Thịnh Thế, có được không?
Sắc mặt Lâm Thiếu Khôn hơi thay đổi, muốn nắm toàn quyền quản lý cổ phần công ty thì ngang bằng là muốn tính mạng của ông ta à? Nên giọng nói cũng trở nên không hay nói:
- Sở Thiên cháu cũng tham lam quá đấy? Thế này nhé, nếu cháu thật sự kiếm được cửa vào Lý gia ta sẽ cho cháu 2% cổ phần để cháu hàng năm ngồi đợi hoa hồng có được không? Mỗi năm ít nhất cũng phải mấy trăm triệu.
Sở Thiên cười sảng khoái, không cho ý kiến gì nói:
- Bác Lâm, trong lòng bác hẳn cũng hiểu rõ, nếu hợp tác được với Lý gia thì ít nhất cũng phải đầu tư mấy tỷ, điều đó sẽ khiến sóng to gió lớn nổi lên trên thị trường bât động sản, mà người hợp tác nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền, còn những nhà bất động sản khác thì chỉ có thể húp cháo mà thôi.
- Bác Lâm, bác đưa cháu 2% cổ phần không có ý nghĩa gì hết, không toàn quyền nắm bắt cổ phần thì không có cách nào đàm phán được với Lý gia. Với bác mà nói chỉ cần lợi nhuận mỗi năm lớn hơn lợi nhuận hiện nay mấy lần thì việc gì mà cứ phải cố chấp với quyền lực ở Thịnh Thế chứ? Bác Lâm, mong bác sẽ suy nghĩ cho kỹ, sau ba ngày thì có thể cho cháu câu trả lời nhé?
Lâm Thiếu Khôn nhìn Sở Thiên một lúc lâu, khẽ thở dài, đã bước qua hơn nửa đời người rồi, gặp rất nhiều chuyện nhìn thấy rất nhiều người rồi, những người tuổi trẻ ngông cuồng cũng nhiều. Sở Thiên nói thế nào thì cũng có tư cách là một người trẻ ngông cuồng, nhưng mở miệng đòi 51% cổ phần tâm huyết cả đời của mình thì cũng khó để mà chấp nhận.
Dù sao cũng là người đã từng lăn lộn mấy chục năm, Lâm Thiếu Khôn suy nghĩ trong chốc lát, lấy lui làm tiến nói:
- Sở Thiên à, cho dù ta có đưa bất động sản thịnh thế cho cháu thì cháu là một người ngoài ngành làm sao có thể vận tác nó được? Lý gia cũng không yên tâm khi cháu cầm lái, ở Hongkong thì quyền mưu thuật cũng không phải là năng lực.
Sở Thiên gật đầu thành thật, di chuyển cốc rượu thản nhiên nói:
- Nếu quyền mưu thuật là vạn năng cháu cũng không thể nào giúp bác Lâm được, bác yên tâm, cháu bảo đảm lợi nhuận của bác, tuyệt đối không thể bác chịu tổn thất gì, bác phải biết rằng, hiện giờ thương trường như chiến trường, nếu không tiến tức là lui.
Lâm Thiếu Khôn bỗng như bất lực ngồi trên ghế, như muốn nổi điên với Sở thiên, tiểu tử này là tay không bắt giặc còn dám nói giúp mình, nếu mà là con trai mình thì sẽ cho vài cái tạt tai, nhưng mấy câu sau lại nói gợi ra ý kiến, ngay lập tức bất đắc dĩ nói:
- Để ta suy nghĩ đã.
Thấy sắc mặt không vui của Lâm Thiếu Khôn, Sở Thiên cũng biết mình hơi quá bèn chuyển lại độ lệch, chệm rãi cười nói:
- Bác Lâm, nghe nói Hoắc gia và bất động sản Thịnh Thế đang chiến đấu thu mua, đến lúc nào thì cho họ một bài học? Nghe nói khi lên 5 bác đã lấy một tỉ để chặn đứng việc rót tiền vào của Hoắc gia?
Lúc lên 5 Hoắc gia nhạy bén nắm bắt được xu hướng bất động sản bèn muốn mua vào bất động sản Thịnh Thế với số tài sản không tới 1,5 tỷ, dù sao các thủ tục và phê duyệt thành lập công ty bất động sản tại Hongkong cũng khá mất thời gian nhưng Lâm Thiếu Khôn lại không chút do dự đã từ chối giá cả mua bán của Hoắc gia.
Hoắc gia vô cùng tức giận, lên tiếng tỏ thái độ Hoắc gia có thể là đã thông qua việc tiếp cận các cổ đông hoặc trực tiếng đưa ra báo giá với các cổ đông để gây áp lực cho hội đồng quản trị công ty bất động sản Thịnh Thế, ép họ phải tiếp tục đàm phán với Hoắc gia, sự thực cũng đã chứng minh rằng có rất nhiều cổ đông đã động lòng.
Trong lúc nguy cấp Lâm Thiếu Khôn đã đem một tỷ thân gia đổi thành tiền để tại bàn hội nghị cho các cổ đông tiêu sài và yêu cầu họ cho ông thời gian ba năm để kiếm lại giá trị của Hoắc gia, các cổ đông lúc này mới cự tuyệt lợi ích từ Hoắc gia, ba năm sau Lâm Thiếu Khôn quả nhiên đã kiếm được 3 tỷ về đồng thời cùng có được quyền uy tuyệt đối.
Còn Hoắc gia sau khi mua bán thất bại thì chỉ có thể tự xây dựng công ty bất động sản của riêng mình nhưng lại bỏ qua thời cơ tốt nhất, hơn nữa vì tín hiệu Hoắc gia lấy vào bằng với cung cấp nên thực tế những chỗ tốt trong công ty đều bị cướp hết rồi, điều này khiến cho công ty bất động sản Hoắc gia vẫn không thể phát triển mạnh được.
Nên cuộc chiến thu mua năm đó là chiến tích huy hoàng của Lâm Thiếu Khôn, khiến ông ta tới nay cũng không thể quên, giờ nghe được Sở Thiên nhắc tới trên mặt không khỏi nở nụ cười thản nhiên nói:
- Khi đó tuổi trẻ tài cao, hơn nữa Hoắc gia nhìn thì kiêu ngạo nhưng không có người tài nên rất lo lắng.
Sở Thiên nhấp hai ngụm rượu, khẽ thở dài:
- Hoắc gia mà không có người tai thì không thể nào là bốn nhà hào kiệt rồi, theo cháu thấy thì vẫn là bác Lâm thủ đoạn lợi hại.
Lâm Thiếu Khôn lắc đầu thở dài. Khẽ cười:
- Những lời nói của cháu chỉ đúng một nửa, cầm đầu Hoắc gia vẫn có chút năng lực nên mới có giang sơn của Hoắc gia nhưng giờ ông ta già rồi, năm đó Hoắc Quang đề nghị mua bán, tư chất rất bình thường hơn nữa còn sợ Đường Hoàng, khó thành đại sự nên ta không sợ chúng, nhưng tên Hoắc Tông phế nhân của Hoắc gia lại là một kỳ tài trong buôn bán.
Lại nghe được cái tên Hoắc Tông, nghĩ tới cái bộ dạng của ông ta trong buổi diễn tấu ở cảng Victoria thì bàn tay uống rượu cũng hơi đình trệ, không chút thanh sắc hỏi:
- Hoắc Tông tài giỏi gì chứ? Cũng không phải là loại ăn chơi trác táng à? Đến người của Hoắcc gia cũng không chào đón thì có thể làm gì?
Lâm Thiếu Khôn cười sảng khoái, sau khi uống rượu đáp:
- Sau khi học xong văn bằng B tại Mỹ, 9 năm trwóc gia nhập vào công ty quản lý tài sản của địa phương nhận chức vụ Phó tổng, vào năm 99 mua được 6 công ty rồi phân ra thị trường thu ra lợi nhuận gấp mấy chục lần.
Nói tới đây, Lâm Thiếu Khôn chằm chằm vào Sở Thiên cười nói:
- Cháu nói xem, Hoắc Tông có phải là kỳ tài buôn bán không?
Rồi sau đó nhẹ nhàng hối tiếc:
- Đáng tiếc là sau này bị say mê phong trần và bị Hoắc lão giả khinh bỉ. Vì con trai bị tai nan xe mà tinh thần sa xút, nếu không với đầu óc của tên đó thì cuộc chiến thu mua năm đó rất khó đoán được.
Sở Thiên không nói gì, nhấc rượu đưa lên miệng.
Lúc đó Lan bà bà xuất hiện đã làm thay đổi sự chú ý của mọi người, có Lâm Nguyệt Như đi cùng đi xuống, quần áo màu lam thời Đường, Lan bà bà búi tóc thanh cao quý phái chậm rãi từ cửa vào. Bà nở nụ cười tươi như hoa lại như ôn hòa như ánh nắng buổi bình minh khiến người ta kinh ngạc trước mắt.
Khí chất cao quý thanh khiết khiến người khác không khỏi có cảm giác sùng bái, thân cận và che chở.
Sở Thiên từ trong đáy lòng tán thưởng:
- Bà Lan đúng là nữ thần.
/781
|