Thiên Dưỡng Sinh khẽ phất tay:
- Giết!
Mười vị cảmảm tử quân lập tức hướng bọn họ vọt tới. Thành viên Đông Hưng hội cũng nóng máu vung đao lên chém lại, mượn hơi men liều mình đâm chém. Còn Thiên Vương Hùng vẫn duy trì tư thế đứng thẳng như trước, đồng thời dùng đôi mắt to như cái chiêng đồng nhìn chằm chằm vào Thiên Dưỡng Sinh, lạnh lùng nói:
- Mày là của tao! Đêm nay tao sẽ cho mày chết không có chỗ chôn!
Vẻ mặt Thiên Dưỡng Sinh chẳng hề thay đổi, thậm chí không thèm đáp lại.
Thiên Vương Hùng giận tím mặt, cuối cùng không kìm nén được nữa, xách đao chém thẳng vào mặt Thiên Dưỡng Sinh.
Vẻ mặt Thiên Dưỡng Sinh vẫn lạnh lùng như trước, thong dong nghiêng người tránh né công kích. Tiếp đó, anh ta bước cực nhanh về phía trước, nháy mắt đã tới trước mặt Hùng Thiên Vương, cách gã không đầy nửa thước. Sức mạnh bộc phát của anh ta vốn đã đủ khiến người ta khiếp hãi rồi, lại thêm sức đột phá không ngừng nữa, khiến anh ta như ngôi sao băng phía chân trời.
Thiên Vương Hùng còn chưa hiểu sự tình ra sao, Thiên Dưỡng Sinh đã tới bên gã trong gang tấc.
- Á!
Thiên Vương Hùng hít một hơi thật mạnh, lúc này mới nhận ra nguy hiểm cũng chẳng kịp nữa rồi.
Thiên Dưỡng Sinh ra tay nhanh như điện, một cú đấm móc mạnh mẽ trúng vào bụng Hùng Thiên Vương. Lúc này anh ta không còn che dấu thực lực nữa, lực của cú đấm này gần trăm cân. Chỉ nghe một tiếng “Bục”, cơ thể Thiên Vương Hùng bị đánh bật lùi lại sau vài bước. Gã vội vàng chống khảm đao xuống đất, sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn không ngã xuống.
Quả nhiên da dầy thịt thô, tuy nhiên đao thương bất nhập thì chỉ là lời đồn thổi.
Không đợi gã hồi phục, Thiên Dưỡng Sinh lại tung một quyền thẳng tắp, vẫn đấm trúng bụng gã, hai cú đấm vào cùng một vị trí.
Thiên Vương Hùng rốt cục không chịu nổi nữa, hai chân mềm nhũn ra, khụy xuống đất, máu tươi tuôn ra từ ngực. Gã cắn chặt răng mới ngăn cho máu khỏi trào ra khỏi miệng, nhưng lỗ mũi vẫn rỉ máu ra. Nói chính xác hơn, với thân thủ của Thiên Vương Hùng, không đến mức bị Thiên Dưỡng Sinh đánh cho thảm bại như vậy, ít ra cũng có thể chống đỡ vài đao.
Nhưng giờ lại bị hai cú đấm khiến cho gã phải tìm răng khắp đất. Gã đã sai ở chỗ khinh địch, xem thường Thiên Dưỡng Sinh, đồng thời cũng đánh giá quá cao bản thân.
Hai cú đấm mạnh mẽ này giáng vào Thiên Vương Hùng thật khó phán đoán mức độ thương tổn. Nội tạng bị tổn thương nặng, ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ. Đầu óc gã mơ màng, cố dùng đao chống xuống đất làm chỗ tựa, miệng không ngừng hớp hớp không khí, máu không ngừng chảy ra từ mồm, mũi, khiến quần áo trước ngực bị nhuộm đỏ.
Đôi mắt gã nhìn Thiên Dưỡng Sinh chằm chằm, yếu ớt hỏi:
- Mày rốt cục là ai?
Giờ gã mới nhận ra Thiên Dưỡng Sinh không phải người bình thường, bởi vì gã không những không thể phản kháng, sắp chết đến nơi, mà ngay cả bọn thành viên Đông Hưng hội cũng ngã cả trên đất. Mười mấy cảm tử quân của Soái quân đang lau khảm đao. Những kẻ thâm nhập vào đây đã giết hơn trăm người bọn chúng mà không hề hấn gì. Như vậy mới biết họ dũng mãnh như thế nào.
Thiên Dưỡng Sinh không nói gì, lạnh lùng vô tình.
Đúng lúc này, khóe mắt Thiên Vương Hùng hơi hơi sáng lên, chẳng ngờ gã vẫn có thể sống khi đã tới đường cùng. Gã dùng chút lực còn lại rút cây súng lục ở phía sau ra, họng súng run rảy chĩa vào Thiên Dưỡng Sinh, vừa thở dốc vừa nói:
- Muốn, muốn lấy mạng tao không dễ như vậy đâu. F ca, đỡ tôi rời khỏi đây. Chúng ta cùng nhau chạy đi, đi tìm lão đại.
F ca biết gã rốt cục đã đến lúc phát huy tác dụng, cúi đầu nhìn Hùng Thiên Vương đang quỳ trên mặt đất, cười tủm tỉm nói:
- Hùng đại ca, để tôi đỡ anh!
Vừa nói gã vừa nâng Thiên Vương Hùng dậy, sau đó cẩn thận lấy đi súng của gã, ân cần nói:
- Anh đang không tỉnh táo, để tôi cầm súng cho. Đừng để kẻ địch nhân lúc yếu thừa cơ đánh vào.
Lúc này, Thiên Vương Hùng không nghi ngờ gì, dễ dàng để F ca lấy mất súng, lập tức lại nghe gã nói:
- Hùng đại ca, trên thế giới có rất nhiều kẻ chết vì ngu xuẩn, mày cũng là một trong số đó. Nhớ kỹ, bọn họ không phải người của Hắc Dạ hội, mà chỉ là người đến để mời mày xuống điện Diêm Vương làm người của Diêm Vương mà thôi.
Lời nói như dao đâm vào xương khiến sắc mặt Thiên Vương Hùng càng trở nên khó coi. Họng súng chĩa về phía gã khiến lòng gã quặn đau. Ở đời này, còn nỗi đau nào hơn nỗi đau bị chính người của mình bán đứng? Trong mắt gã thoáng hiện vẻ buồn bã, Thiên Vương Hùng lăn lộn sa trường chẳng ngờ phải chết trong tay một kẻ tiểu nhân, e rằng đêm nay về trước gã chưa từng nghĩ tới điều này.
Thiên Vương Hùng dùng hết sức lực, thốt ra hai chữ cuối:
- Đê tiện!
Vừa nói xong, con dao găm trong tay F ca cứa qua yết hầu Hùng Thiên Vương.
Đôi mắt gã lóe lên tia hãi hùng lúc sắp chết, gã giãy giụa muốn bò lên.
Bỗng nhiên, máu tươi phun ra như một mũi tên từ cổ gã.
Trong bóng đêm, máu tươi và những vệt máu như một bông hoa tươi đẹp nhất, đẹp như vậy, quỷ dị như vậy. Thiên Vương Hùng lăn lộn quằn quại trên mặt đất, hai tay ôm cổ, nhưng không thể bịt được miệng vết thương. Máu vẫn trào ra qua kẽ tay gã, gã muốn hét lên, nhưng rốt cục không một âm thanh nào phát ra được.
Chết chóc, đối với bất kỳ ai mà nói đều là đáng sợ.
Lúc Thiên Dưỡng Sinh bọn họ bỏ đi, Sở Thiên đang lái xe trở về khu vườn bí mật. Kế hoạch đi xem bắn pháo hoa tại cảng Victoria đã bị Lâm Nguyệt Như vì uống rượu quá nhiều mà phá hỏng. Lúc chất cồn nhấn chìm lý trí, con người ta liền trở nên kích động, thích đem những chuyện xa xưa ra lải nhải, Tô Dung Dung trở thành thính giả bất đắc dĩ.
Không hiểu vì sao, trong lòng Sở Thiên mơ hồ cảm thấy một nỗi bất an.
Khi đợi đèn đỏ ở ngã tư đường, hắn ngẫm nghĩ một lát liền quyết định đi về bằng đường khác. Vốn tính cẩn thận, hắn luôn tin vào trực giác và cảm giác. Hắn luôn cảm thấy đêm nay sẽ có chuyện lớn vô cùng xảy ra. Lúc bản thân âm mưu diệt trừ chúng, có lẽ cũng là lúc chúng đang ngầm quan sát hắn. Vì vậy, hắn thận trọng suy tính lại kế hoạch nổ bom và tập kích đêm nay.
Sở Thiên suy đi tính lại mấy lần vẫn không thấy có sơ hở gì, bèn lập tức phán đoán ra sự bất an này là nhằm vào hắn nên lập tức càng thêm cẩn thận. Đúng lúc rẽ vào con phố đang giải phóng mặt bằng ở đường vành đai phía Bắc, “Bụp bụp bụp”, ba tiếng súng khẽ vang lên. Một phát bắn vào Sở Thiên trên ghế lái, hai phát sau lần lượt bắn trúng bánh trước và sau xe ô tô.
Viên đạn bắn vỡ kính bay thẳng về phía Sở Thiên. May mà vẫn luôn giữ cảnh giác, ngay từ khi nghe thấy tiếng súng, Sở Thiên lập tức nhả chân ga và nằm rạp xuống xe. Viên đạn găm trúng vào cạnh tay nắm cửa phía trong. Nếu Sở Thiên vẫn giữ nguyên vị trí cũ, cho dù không bị bắn vỡ đầu cũng sẽ bị đạn bắn xuyên người.
Hai viên đạn sau cũng hơi bị lệch đi và trúng vào lốp xe. Lốp xe ngay lập tức nổ banh khiến chiếc Audi xoay vòng vòng, cuối cùng đập mạnh vào giải phân cách bằng xi măng mới dừng lại. Túi khí an toàn bật ra, khiến Sở Thiên bị ép gần chết. Thủ đoạn bắn tỉa ngầm là chuyện đau khổ nhất mà những người đứng ngoài sáng phải đối mặt, bởi vì đó không phải là một cuộc đọ sức công bằng.
Trong cuộc đại chiến thế giới lần II, ảnh hưởng và sức phá hoại của các tay súng bắn tỉa đối với cục diện một cuộc chiến tuyệt đối không thua kém cả trăm vạn hùng binh. Năm đó, trong cuộc chiến tự vệ phản kích đánh lại Việt Nam, số lượng quân đội Thiên Triều bị chết do đánh du kích nhiều hơn số người chết do đấu giáp lá cà trên chiến trường rất nhiều. Sự ác độc của các tay súng bắn tỉa trên chiến trận khiến không ít cựu chiến binh cảm thấy sợ hãi.
Sở Thiên di chuyển thân hình, bò ra từ góc chết của chiếc xe bị đập vào giải phân cách. Sau đó, nhờ hướng của viên đạn, hắn phán đoán rằng tay bắn tỉa đứng ở phía phải con đường. Vì thế, hắn dùng chai nước khoáng tưới ướt đệm ghế xe rồi dùng bật lửa châm đốt, khiến nó tỏa khói mù mịt rồi mới nhanh chóng chạy về phía bên trái. Quả nhiên, đạn không bắn ra nữa.
Nhưng khi chạy được hơn 10m, tưởng rằng đã thoát khỏi bàn tay ma quái của sát thủ, Sở Thiên không khỏi cuời khổ. Hóa ra hắn đã bị lừa chạy vào ngõ nhỏ này. Nếu không thì mười mấy kẻ trước mặt kia đã không sát khí đằng đằng chặn đường đi của hắn. Hơn nữa, sát khí khủng khiếp hơn đang gào thét tới gần. Hai bên con ngõ nhỏ vang lên những âm thanh sắc bén.
Những tiếng bắn của nỏ liên thanh này đã quá quen thuộc với Sở Thiên. Tay trái hắn hơi phất ra, Minh Hồng chiến đao lập tức xuất hiện, vững vàng chém những mũi tên bay tới từ bốn phuơng tám hướng rơi lả tả xuống đất.
Sở Thiên đánh rớt hơn trăm mũi tên, không khỏi mất kiên nhẫn quát lên:
- Chơi trò gì mới hơn đi chứ?
Những mũi tên cuối cùng cũng biến mất. Hai bên ngõ nhỏ ùn ùn xuất hiện mười mấy người, rất có trật tự chặn các đường lùi của Sở Thiên. Chúng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Sở Thiên chằm chằm, như muốn nung chảy hắn trong sát khí mãnh liệt. Ánh mắt như băng điện hung tợn nhìn Sở Thiên. Nếu là một kẻ nhát gan, e rằng những ánh mắt kia đã có thể khiến kẻ đó run sợ và mất hết ý chí chiến đấu.
Sở Thiên cầm ngang hoành đao đứng sừng sững, khinh thường gằn giọng nói:
- Lũ đạo chích, muốn đánh thì cứ đánh đi, sao còn phải giở nhiều trò như vậy!
Không ai trả lời hắn, chỉ có bốn thanh đao mỏng đánh tới từ trước và sau.
Tên đại hán bên trái giơ đao lên, hóa thành một tia chớp điện, nhanh chóng chém về phía cổ Sở Thiên. Kình khí mạnh vô cùng như xé tan không khí chém tới. Tên đại hán bên phải thì tấn công theo một quỹ đạo rất kỳ quái, lưỡi đao trong tay gã biến hóa vô song trong một khoảng cách vài mét, phát ra tiếng gió vút vút, dường như có thể tấn công vào bất kỳ bộ phận nào trên người Sở Thiên.
Còn hai gã đại hán phía sau thì không rõ muốn chém hay muốn đâm, đao chém ra có đặc tính biến hóa huyền ảo.
Đám người này, quả là không tầm thường.
Lập tức, sát khí ngập trời.
Lúc đầu óc nhanh nhạy tính toán, Sở Thiên lắc vài cái nhanh như chớp.
Thân hình hai gã đại hán phía trước hơi chững lại, ánh mắt toát ra vẻ khó tin, khí thế và sự tự tin giảm mất vài phần.
Hoá ra mỗi cái lắc người của Sở Thiên đều là tránh né đòn tấn công của bọn chúng. Khiến chúng hoảng sợ nhất là dường như hắn đã đoán trước được tất cả. Lúc lưỡi đao của chúng mới bắt đầu biến hóa thì Sở Thiên đã kịp nhanh chóng thay đổi vị trí, khiến chiêu công kích của chúng mất đi uy lực. Còn kinh ngạc hơn nữa là khi tên đại hán phía sau thay đổi thế công, Sở Thiên lại nhanh hơn gã nửa nhịp mà lách người một chút để né.
Cảm giác bất lực như muốn bắt con cá chạch trơn tuột vậy.
Sở Thiên khom người về phía trước, Minh Hồng chiến đao biến hóa thành ngàn vạn đao ảnh, đánh vào hai tên đại hán đang bật dậy từ trên đật. “Keng, keng” hai tiếng vang lên, chiến đao chém vào hai lưỡi đao kia, hổ khẩu hai tên đại hán đau nhức nhối. Còn chưa kịp phản ứng gì, chiến đao của Sở Thiên đã tới sát bên chúng. Thế công hung hãn, linh hoạt và sắc bén, hoàn toàn không thèm bảo vệ phía sau lưng đang sơ hở.
Hai gã đại hán bị hắn chém sợ tới đầm đìa mồ hôi, lăn lộn trên đất để tránh né.
Đến lúc này, Sở Thiên lạnh lùng nhìn hai tên đại hán đang đánh tới phía sau, mắt lộ vẻ khinh thường, nhanh nhẹn bổ ra mấy đao, chặn lưỡi đao đang chuẩn bị chém vào người hắn lại. Hai tiếng “keng keng” lớn phát ra, khiến Sở Thiên và cả hai gã đại hán đều thụt lùi hai bước, hổ khẩu đều rất đau.
Trong lúc bọn sát thủ còn đang kinh ngạc, Sở Thiên cũng thấy kinh ngạc. Bởi vì hắn cảm giác được khí lực không ngừng toát ra, thậm chí ngay cả đầu óc cũng hơi choáng váng. Lẽ nào kẻ địch dùng chiêu thức lạ? Nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của bọn chúng, hắn lại gạt ngay những ý nghĩ đó. Nếu chúng dùng thuốc mê hoặc hạ độc, hắn sẽ phát giác ngay.
Chẳng lẽ là ảo giác? Nhưng sự khó chịu trong cơ thể đang ngày càng rõ rệt. Nhịp tim gia tăng, hơi thở dồn dập, Sở Thiên không khỏi lui về phía sau tựa vào vách tường, tập trung tinh thần muốn đẩy độc tố trong cơ thể ra. Nhưng kẻ địch trước mắt dường như căn bản không để cho hắn cơ hội thở. Bốn tên sát thủ dường như cùng lúc hướng Sở Thiên đánh tới.
Nhìn thế công linh hoạt, sắc bén của bốn người bọn chúng, Sở Thiên thầm kinh hãi. Bốn kẻ đều mặc áo đen quần đen, lụa đen che mặt, đầu đội mũ đen, tay cầm đao dài. Nhìn bước chân vững chắc nhẹ nhàng như không hề chạm đất, quả thực đều là những nhân vật khó chơi. Nếu bình thường, hắn cũng chẳng sợ. Nhưng lúc này đây, hơi thở đã càng trở nên gấp gáp và khó khăn.
Tuy đã phong bế được kinh mạch, ngăn không cho dược lực công tâm, Sở Thiên cũng cảm thấy từng cơn váng đầu. Hắn biết nếu không tìm nơi điều trị thì chẳng cần bọn này ra tay tấn công, tự hắn đành khoanh tay chịu chết. Tuy nhiên, nhìn thế vây của bốn kẻ này, hiển nhiên đang muốn đánh một trận dài. Dù cho hắn có đánh thắng được chúng, bên cạnh còn có thêm mấy chục tên nữa.
Bỗng một tiếng sáo miệng vang lên. Bốn tên này như nhận được mệnh lệnh, giơ đao lên chém thẳng xuống. Chỉ có điều, tuy ra tay không có trước sau, nhưng góc độ lại thật là xảo quyệt. Một đao đã chặn cả bốn phương tám hướng của Sở Thiên, khiến hắn không chỗ nào che đỡ. Có thể thấy được những người này đều là kẻ có kinh nghiệm chinh chiến!
Sở Thiên gằn một tiếng, dùng hết sức lực còn sót lại hướng kẻ thù bay tới. Minh Hồng chiến đao thoắt ẩn thoắt hiện quỷ mị. Chỉ nghe vài tiếng “keng keng” vang lên, Sở Thiên lắc vài cái, cây đao dài của bốn người bọn chúng bị hất văng ra khỏi tay. Mấy kẻ này hoảng sợ, vội thay đổi vị trí, đôi chân nhanh nhẹn lập tức lại tạo thành vòng vây vây chặt lấy Sở Thiên.
- Giết!
Mười vị cảmảm tử quân lập tức hướng bọn họ vọt tới. Thành viên Đông Hưng hội cũng nóng máu vung đao lên chém lại, mượn hơi men liều mình đâm chém. Còn Thiên Vương Hùng vẫn duy trì tư thế đứng thẳng như trước, đồng thời dùng đôi mắt to như cái chiêng đồng nhìn chằm chằm vào Thiên Dưỡng Sinh, lạnh lùng nói:
- Mày là của tao! Đêm nay tao sẽ cho mày chết không có chỗ chôn!
Vẻ mặt Thiên Dưỡng Sinh chẳng hề thay đổi, thậm chí không thèm đáp lại.
Thiên Vương Hùng giận tím mặt, cuối cùng không kìm nén được nữa, xách đao chém thẳng vào mặt Thiên Dưỡng Sinh.
Vẻ mặt Thiên Dưỡng Sinh vẫn lạnh lùng như trước, thong dong nghiêng người tránh né công kích. Tiếp đó, anh ta bước cực nhanh về phía trước, nháy mắt đã tới trước mặt Hùng Thiên Vương, cách gã không đầy nửa thước. Sức mạnh bộc phát của anh ta vốn đã đủ khiến người ta khiếp hãi rồi, lại thêm sức đột phá không ngừng nữa, khiến anh ta như ngôi sao băng phía chân trời.
Thiên Vương Hùng còn chưa hiểu sự tình ra sao, Thiên Dưỡng Sinh đã tới bên gã trong gang tấc.
- Á!
Thiên Vương Hùng hít một hơi thật mạnh, lúc này mới nhận ra nguy hiểm cũng chẳng kịp nữa rồi.
Thiên Dưỡng Sinh ra tay nhanh như điện, một cú đấm móc mạnh mẽ trúng vào bụng Hùng Thiên Vương. Lúc này anh ta không còn che dấu thực lực nữa, lực của cú đấm này gần trăm cân. Chỉ nghe một tiếng “Bục”, cơ thể Thiên Vương Hùng bị đánh bật lùi lại sau vài bước. Gã vội vàng chống khảm đao xuống đất, sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn không ngã xuống.
Quả nhiên da dầy thịt thô, tuy nhiên đao thương bất nhập thì chỉ là lời đồn thổi.
Không đợi gã hồi phục, Thiên Dưỡng Sinh lại tung một quyền thẳng tắp, vẫn đấm trúng bụng gã, hai cú đấm vào cùng một vị trí.
Thiên Vương Hùng rốt cục không chịu nổi nữa, hai chân mềm nhũn ra, khụy xuống đất, máu tươi tuôn ra từ ngực. Gã cắn chặt răng mới ngăn cho máu khỏi trào ra khỏi miệng, nhưng lỗ mũi vẫn rỉ máu ra. Nói chính xác hơn, với thân thủ của Thiên Vương Hùng, không đến mức bị Thiên Dưỡng Sinh đánh cho thảm bại như vậy, ít ra cũng có thể chống đỡ vài đao.
Nhưng giờ lại bị hai cú đấm khiến cho gã phải tìm răng khắp đất. Gã đã sai ở chỗ khinh địch, xem thường Thiên Dưỡng Sinh, đồng thời cũng đánh giá quá cao bản thân.
Hai cú đấm mạnh mẽ này giáng vào Thiên Vương Hùng thật khó phán đoán mức độ thương tổn. Nội tạng bị tổn thương nặng, ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ. Đầu óc gã mơ màng, cố dùng đao chống xuống đất làm chỗ tựa, miệng không ngừng hớp hớp không khí, máu không ngừng chảy ra từ mồm, mũi, khiến quần áo trước ngực bị nhuộm đỏ.
Đôi mắt gã nhìn Thiên Dưỡng Sinh chằm chằm, yếu ớt hỏi:
- Mày rốt cục là ai?
Giờ gã mới nhận ra Thiên Dưỡng Sinh không phải người bình thường, bởi vì gã không những không thể phản kháng, sắp chết đến nơi, mà ngay cả bọn thành viên Đông Hưng hội cũng ngã cả trên đất. Mười mấy cảm tử quân của Soái quân đang lau khảm đao. Những kẻ thâm nhập vào đây đã giết hơn trăm người bọn chúng mà không hề hấn gì. Như vậy mới biết họ dũng mãnh như thế nào.
Thiên Dưỡng Sinh không nói gì, lạnh lùng vô tình.
Đúng lúc này, khóe mắt Thiên Vương Hùng hơi hơi sáng lên, chẳng ngờ gã vẫn có thể sống khi đã tới đường cùng. Gã dùng chút lực còn lại rút cây súng lục ở phía sau ra, họng súng run rảy chĩa vào Thiên Dưỡng Sinh, vừa thở dốc vừa nói:
- Muốn, muốn lấy mạng tao không dễ như vậy đâu. F ca, đỡ tôi rời khỏi đây. Chúng ta cùng nhau chạy đi, đi tìm lão đại.
F ca biết gã rốt cục đã đến lúc phát huy tác dụng, cúi đầu nhìn Hùng Thiên Vương đang quỳ trên mặt đất, cười tủm tỉm nói:
- Hùng đại ca, để tôi đỡ anh!
Vừa nói gã vừa nâng Thiên Vương Hùng dậy, sau đó cẩn thận lấy đi súng của gã, ân cần nói:
- Anh đang không tỉnh táo, để tôi cầm súng cho. Đừng để kẻ địch nhân lúc yếu thừa cơ đánh vào.
Lúc này, Thiên Vương Hùng không nghi ngờ gì, dễ dàng để F ca lấy mất súng, lập tức lại nghe gã nói:
- Hùng đại ca, trên thế giới có rất nhiều kẻ chết vì ngu xuẩn, mày cũng là một trong số đó. Nhớ kỹ, bọn họ không phải người của Hắc Dạ hội, mà chỉ là người đến để mời mày xuống điện Diêm Vương làm người của Diêm Vương mà thôi.
Lời nói như dao đâm vào xương khiến sắc mặt Thiên Vương Hùng càng trở nên khó coi. Họng súng chĩa về phía gã khiến lòng gã quặn đau. Ở đời này, còn nỗi đau nào hơn nỗi đau bị chính người của mình bán đứng? Trong mắt gã thoáng hiện vẻ buồn bã, Thiên Vương Hùng lăn lộn sa trường chẳng ngờ phải chết trong tay một kẻ tiểu nhân, e rằng đêm nay về trước gã chưa từng nghĩ tới điều này.
Thiên Vương Hùng dùng hết sức lực, thốt ra hai chữ cuối:
- Đê tiện!
Vừa nói xong, con dao găm trong tay F ca cứa qua yết hầu Hùng Thiên Vương.
Đôi mắt gã lóe lên tia hãi hùng lúc sắp chết, gã giãy giụa muốn bò lên.
Bỗng nhiên, máu tươi phun ra như một mũi tên từ cổ gã.
Trong bóng đêm, máu tươi và những vệt máu như một bông hoa tươi đẹp nhất, đẹp như vậy, quỷ dị như vậy. Thiên Vương Hùng lăn lộn quằn quại trên mặt đất, hai tay ôm cổ, nhưng không thể bịt được miệng vết thương. Máu vẫn trào ra qua kẽ tay gã, gã muốn hét lên, nhưng rốt cục không một âm thanh nào phát ra được.
Chết chóc, đối với bất kỳ ai mà nói đều là đáng sợ.
Lúc Thiên Dưỡng Sinh bọn họ bỏ đi, Sở Thiên đang lái xe trở về khu vườn bí mật. Kế hoạch đi xem bắn pháo hoa tại cảng Victoria đã bị Lâm Nguyệt Như vì uống rượu quá nhiều mà phá hỏng. Lúc chất cồn nhấn chìm lý trí, con người ta liền trở nên kích động, thích đem những chuyện xa xưa ra lải nhải, Tô Dung Dung trở thành thính giả bất đắc dĩ.
Không hiểu vì sao, trong lòng Sở Thiên mơ hồ cảm thấy một nỗi bất an.
Khi đợi đèn đỏ ở ngã tư đường, hắn ngẫm nghĩ một lát liền quyết định đi về bằng đường khác. Vốn tính cẩn thận, hắn luôn tin vào trực giác và cảm giác. Hắn luôn cảm thấy đêm nay sẽ có chuyện lớn vô cùng xảy ra. Lúc bản thân âm mưu diệt trừ chúng, có lẽ cũng là lúc chúng đang ngầm quan sát hắn. Vì vậy, hắn thận trọng suy tính lại kế hoạch nổ bom và tập kích đêm nay.
Sở Thiên suy đi tính lại mấy lần vẫn không thấy có sơ hở gì, bèn lập tức phán đoán ra sự bất an này là nhằm vào hắn nên lập tức càng thêm cẩn thận. Đúng lúc rẽ vào con phố đang giải phóng mặt bằng ở đường vành đai phía Bắc, “Bụp bụp bụp”, ba tiếng súng khẽ vang lên. Một phát bắn vào Sở Thiên trên ghế lái, hai phát sau lần lượt bắn trúng bánh trước và sau xe ô tô.
Viên đạn bắn vỡ kính bay thẳng về phía Sở Thiên. May mà vẫn luôn giữ cảnh giác, ngay từ khi nghe thấy tiếng súng, Sở Thiên lập tức nhả chân ga và nằm rạp xuống xe. Viên đạn găm trúng vào cạnh tay nắm cửa phía trong. Nếu Sở Thiên vẫn giữ nguyên vị trí cũ, cho dù không bị bắn vỡ đầu cũng sẽ bị đạn bắn xuyên người.
Hai viên đạn sau cũng hơi bị lệch đi và trúng vào lốp xe. Lốp xe ngay lập tức nổ banh khiến chiếc Audi xoay vòng vòng, cuối cùng đập mạnh vào giải phân cách bằng xi măng mới dừng lại. Túi khí an toàn bật ra, khiến Sở Thiên bị ép gần chết. Thủ đoạn bắn tỉa ngầm là chuyện đau khổ nhất mà những người đứng ngoài sáng phải đối mặt, bởi vì đó không phải là một cuộc đọ sức công bằng.
Trong cuộc đại chiến thế giới lần II, ảnh hưởng và sức phá hoại của các tay súng bắn tỉa đối với cục diện một cuộc chiến tuyệt đối không thua kém cả trăm vạn hùng binh. Năm đó, trong cuộc chiến tự vệ phản kích đánh lại Việt Nam, số lượng quân đội Thiên Triều bị chết do đánh du kích nhiều hơn số người chết do đấu giáp lá cà trên chiến trường rất nhiều. Sự ác độc của các tay súng bắn tỉa trên chiến trận khiến không ít cựu chiến binh cảm thấy sợ hãi.
Sở Thiên di chuyển thân hình, bò ra từ góc chết của chiếc xe bị đập vào giải phân cách. Sau đó, nhờ hướng của viên đạn, hắn phán đoán rằng tay bắn tỉa đứng ở phía phải con đường. Vì thế, hắn dùng chai nước khoáng tưới ướt đệm ghế xe rồi dùng bật lửa châm đốt, khiến nó tỏa khói mù mịt rồi mới nhanh chóng chạy về phía bên trái. Quả nhiên, đạn không bắn ra nữa.
Nhưng khi chạy được hơn 10m, tưởng rằng đã thoát khỏi bàn tay ma quái của sát thủ, Sở Thiên không khỏi cuời khổ. Hóa ra hắn đã bị lừa chạy vào ngõ nhỏ này. Nếu không thì mười mấy kẻ trước mặt kia đã không sát khí đằng đằng chặn đường đi của hắn. Hơn nữa, sát khí khủng khiếp hơn đang gào thét tới gần. Hai bên con ngõ nhỏ vang lên những âm thanh sắc bén.
Những tiếng bắn của nỏ liên thanh này đã quá quen thuộc với Sở Thiên. Tay trái hắn hơi phất ra, Minh Hồng chiến đao lập tức xuất hiện, vững vàng chém những mũi tên bay tới từ bốn phuơng tám hướng rơi lả tả xuống đất.
Sở Thiên đánh rớt hơn trăm mũi tên, không khỏi mất kiên nhẫn quát lên:
- Chơi trò gì mới hơn đi chứ?
Những mũi tên cuối cùng cũng biến mất. Hai bên ngõ nhỏ ùn ùn xuất hiện mười mấy người, rất có trật tự chặn các đường lùi của Sở Thiên. Chúng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Sở Thiên chằm chằm, như muốn nung chảy hắn trong sát khí mãnh liệt. Ánh mắt như băng điện hung tợn nhìn Sở Thiên. Nếu là một kẻ nhát gan, e rằng những ánh mắt kia đã có thể khiến kẻ đó run sợ và mất hết ý chí chiến đấu.
Sở Thiên cầm ngang hoành đao đứng sừng sững, khinh thường gằn giọng nói:
- Lũ đạo chích, muốn đánh thì cứ đánh đi, sao còn phải giở nhiều trò như vậy!
Không ai trả lời hắn, chỉ có bốn thanh đao mỏng đánh tới từ trước và sau.
Tên đại hán bên trái giơ đao lên, hóa thành một tia chớp điện, nhanh chóng chém về phía cổ Sở Thiên. Kình khí mạnh vô cùng như xé tan không khí chém tới. Tên đại hán bên phải thì tấn công theo một quỹ đạo rất kỳ quái, lưỡi đao trong tay gã biến hóa vô song trong một khoảng cách vài mét, phát ra tiếng gió vút vút, dường như có thể tấn công vào bất kỳ bộ phận nào trên người Sở Thiên.
Còn hai gã đại hán phía sau thì không rõ muốn chém hay muốn đâm, đao chém ra có đặc tính biến hóa huyền ảo.
Đám người này, quả là không tầm thường.
Lập tức, sát khí ngập trời.
Lúc đầu óc nhanh nhạy tính toán, Sở Thiên lắc vài cái nhanh như chớp.
Thân hình hai gã đại hán phía trước hơi chững lại, ánh mắt toát ra vẻ khó tin, khí thế và sự tự tin giảm mất vài phần.
Hoá ra mỗi cái lắc người của Sở Thiên đều là tránh né đòn tấn công của bọn chúng. Khiến chúng hoảng sợ nhất là dường như hắn đã đoán trước được tất cả. Lúc lưỡi đao của chúng mới bắt đầu biến hóa thì Sở Thiên đã kịp nhanh chóng thay đổi vị trí, khiến chiêu công kích của chúng mất đi uy lực. Còn kinh ngạc hơn nữa là khi tên đại hán phía sau thay đổi thế công, Sở Thiên lại nhanh hơn gã nửa nhịp mà lách người một chút để né.
Cảm giác bất lực như muốn bắt con cá chạch trơn tuột vậy.
Sở Thiên khom người về phía trước, Minh Hồng chiến đao biến hóa thành ngàn vạn đao ảnh, đánh vào hai tên đại hán đang bật dậy từ trên đật. “Keng, keng” hai tiếng vang lên, chiến đao chém vào hai lưỡi đao kia, hổ khẩu hai tên đại hán đau nhức nhối. Còn chưa kịp phản ứng gì, chiến đao của Sở Thiên đã tới sát bên chúng. Thế công hung hãn, linh hoạt và sắc bén, hoàn toàn không thèm bảo vệ phía sau lưng đang sơ hở.
Hai gã đại hán bị hắn chém sợ tới đầm đìa mồ hôi, lăn lộn trên đất để tránh né.
Đến lúc này, Sở Thiên lạnh lùng nhìn hai tên đại hán đang đánh tới phía sau, mắt lộ vẻ khinh thường, nhanh nhẹn bổ ra mấy đao, chặn lưỡi đao đang chuẩn bị chém vào người hắn lại. Hai tiếng “keng keng” lớn phát ra, khiến Sở Thiên và cả hai gã đại hán đều thụt lùi hai bước, hổ khẩu đều rất đau.
Trong lúc bọn sát thủ còn đang kinh ngạc, Sở Thiên cũng thấy kinh ngạc. Bởi vì hắn cảm giác được khí lực không ngừng toát ra, thậm chí ngay cả đầu óc cũng hơi choáng váng. Lẽ nào kẻ địch dùng chiêu thức lạ? Nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của bọn chúng, hắn lại gạt ngay những ý nghĩ đó. Nếu chúng dùng thuốc mê hoặc hạ độc, hắn sẽ phát giác ngay.
Chẳng lẽ là ảo giác? Nhưng sự khó chịu trong cơ thể đang ngày càng rõ rệt. Nhịp tim gia tăng, hơi thở dồn dập, Sở Thiên không khỏi lui về phía sau tựa vào vách tường, tập trung tinh thần muốn đẩy độc tố trong cơ thể ra. Nhưng kẻ địch trước mắt dường như căn bản không để cho hắn cơ hội thở. Bốn tên sát thủ dường như cùng lúc hướng Sở Thiên đánh tới.
Nhìn thế công linh hoạt, sắc bén của bốn người bọn chúng, Sở Thiên thầm kinh hãi. Bốn kẻ đều mặc áo đen quần đen, lụa đen che mặt, đầu đội mũ đen, tay cầm đao dài. Nhìn bước chân vững chắc nhẹ nhàng như không hề chạm đất, quả thực đều là những nhân vật khó chơi. Nếu bình thường, hắn cũng chẳng sợ. Nhưng lúc này đây, hơi thở đã càng trở nên gấp gáp và khó khăn.
Tuy đã phong bế được kinh mạch, ngăn không cho dược lực công tâm, Sở Thiên cũng cảm thấy từng cơn váng đầu. Hắn biết nếu không tìm nơi điều trị thì chẳng cần bọn này ra tay tấn công, tự hắn đành khoanh tay chịu chết. Tuy nhiên, nhìn thế vây của bốn kẻ này, hiển nhiên đang muốn đánh một trận dài. Dù cho hắn có đánh thắng được chúng, bên cạnh còn có thêm mấy chục tên nữa.
Bỗng một tiếng sáo miệng vang lên. Bốn tên này như nhận được mệnh lệnh, giơ đao lên chém thẳng xuống. Chỉ có điều, tuy ra tay không có trước sau, nhưng góc độ lại thật là xảo quyệt. Một đao đã chặn cả bốn phương tám hướng của Sở Thiên, khiến hắn không chỗ nào che đỡ. Có thể thấy được những người này đều là kẻ có kinh nghiệm chinh chiến!
Sở Thiên gằn một tiếng, dùng hết sức lực còn sót lại hướng kẻ thù bay tới. Minh Hồng chiến đao thoắt ẩn thoắt hiện quỷ mị. Chỉ nghe vài tiếng “keng keng” vang lên, Sở Thiên lắc vài cái, cây đao dài của bốn người bọn chúng bị hất văng ra khỏi tay. Mấy kẻ này hoảng sợ, vội thay đổi vị trí, đôi chân nhanh nhẹn lập tức lại tạo thành vòng vây vây chặt lấy Sở Thiên.
/781
|