Hoa viên Đế Cảnh, nắng ấm bao phủ.
Tưởng Thắng Lợi giống như qua nửa ngày đã già đi mười mấy năm, đến đôi mắt nhìn ra tứ phía cũng trở nên ảm đạm, trầm mặc trên ghế nhìn về xa xăm, tựa như đang trầm tư càng giống như đang ngây ngô. Đứng phía sau là Âu Dương Thải Vi với vẻ mặt xin lỗi và vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Vô Hạ, bầu không khí khó chịu như bị đè nén xuống.
Hồi lâu Tương Thắng Lợi thở dài:
- Có tin vào số mệnh không?
Âu Dương Thải Vi mở miệng nhưng vẫn không có dũng khí nói ra, Bạch Vô Hạ bước lên vài bước khẽ thở dài:
- Trước kia Tăng Quốc Phiên đã từng nói “Không tin vào số mệnh chỉ tin vào vận mệnh” - đó là cảnh báo mọi người không nên tin vào số mệnh đừng để số mệnh trói buộc chân tay không thể động đậy, mà tin tưởng bản thân sẽ có vận mệnh tốt.
Cuối cũng Tưởng Thắng Lợi cũng cười trừ, thản nhiên đáp:
- Vô Hạ nói rất hay rất thấu triệt, sở dĩ Sở Thiên có thể trốn thoát là vì hắn có vận mệnh tốt do kiếp trước tích đức, cho nên việc tối qua không thành không phải là do Thải Vi, hy vọng không phải buồn bã vì việc này. Lấy lại khí thế của người lãnh đạo tìm cơ hội giết hắn.
Âu Dương Thải Vi gật đầu cảm kích với Bạch Vô Hạ, rồi đi tới bên cạnh Tương Thắng Lợi sám hối:
- Tưởng tiên sinh, Thải Vi dù sao cũng đã khinh suất, nếu không phải chơi trò mèo vờn chuột để Sở Thiên có thêm thời gian chống đỡ thì sẽ không có cơ hội cho tên Ấn Độ tới cứu Sở Thiên, nên vẫn mong Tưởng tiên sinh trách phạt Thải Vi.
Tưởng Thắng Lợi dựng quải trượng đứng dậy, nhìn Âu Dương Thải Vi đang tha thiết thử lòng thì đầy thâm ý nói:
- Trách phạt cháu rất dễ nhưng có ý nghĩa gì chứ? Đi đi, dẫn những người còn lại tìm cơ hội hoàn thành nhiệm vụ, so với việc đợi Sở Thiên tìm tới chi bằng đánh trước để giết hắn.
Âu Dương Thải Vi gật đầu cung kính cáo lui.
Đợi sau khi cô ta đi khỏi, Bạch Vô Hạ mới khẽ mở miệng, đôi mắt xinh đẹp lóe qua gì đó khó hiểu không kìm được hỏi:
- Tưởng tiên sinh, sao không để cháu tham gia chứ? Thêm mười mấy khẩu súng của cháu ít ra thì cũng thêm được mấy phần thắng, Thải Vi thất bại liên tiếp hai lần, để cô ta đi giết Sở Thiên nữa chỉ e không có lòng tin.
Nụ cười của Tưởng Thắng Lợi thâm ý khó lường thản nhiên nói:
- Tục ngữ có câu, ngã ở đâu thì đứng lên ở đó, muốn để Thải Vi khôi phục lại niềm tin thì phải tiếp tục tín nhiệm cô ta, để nhiệm vụ mà cô chưa hoàn thành đi hoàn thành. Nếu không sẽ để lại trong lòng cô ta một dấu ấn mãi mãi không thể xóa nhòa.
Bạch Vô Hạ như bừng tỉnh ngộ gật đầu, gừng càng già càng cay.
Thực ra cô ta làm sao mà hiểu được suy nghĩ thực sự của Tưởng Thắng Lợi chứ? Tưởng Thắng Lợi trong lòng hiểu rõ.
Cùng một đám người hai lần đi giết Sở Thiên đều không thành công, vậy thì lần thứ ba căn bản là không có cơ hội giết được, thậm chí còn đưa mình tới chỗ chết. Sở dĩ khuyến khích Âu Dương Thải Vi cố gắng hành động là vì muốn tất cả bọn họ đều phải chết.
Đợi đám người này chết rồi, sự cảnh giác của Sở Thiên cũng sẽ giảm bớt, đến lúc đó lại cho Bạch Vô Hạ hành động sẽ có thêm phần thắng lợi, người lăn lộn trên giang hồ cái gọi là tâm căn cũng coi đây là độc rồi, sở dĩ Tưởng Thắng Lọi không nói ra suy nghĩ trong lòng là vì sợ làm Bạch Vô Hạ lo lắng, những lời nói dối trước sau cũng không đẹp bằng chân tướng.
Âu Dương Thải Vi đi ra từ hoa viên Đế Cảnh, dựa trên xe nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe lướt vào nội thành phồn hoa thì nhận được điện thoại của thuộc hạ:
- Âu Dương tiểu thư, chúng tôi thấy Sở Thiên dời khỏi sự bảo vệ của thị vệ bệnh viện rồi. Người giám thị trị bệnh phỏng đoán bọn họ muốn tới thiền viện Thanh Sơn bái phật, tôi cũng đã nghe ngóng được từ chùa là Sở Thiên đã đặt nhang thơm giá cao vào buổi trưa canh ba.
Mắt Âu Dương Thải Vi bỗng sáng lên vẻ nghiêm trang hỏi:
- Hắn mang bao nhiêu người theo?
Thuộc hạ không chút do dự đáp:
- Mười hai người.
Âu Dương Thải Vi vẫn bình tĩnh hỏi:
- Hai tên hộ vệ của hắn đâu?
Hai gã thuộc hạ dũng mãnh của hắn không đi theo bảo vệ mà đi cùng Hắc Dạ hội đến báo thù hành động của Đông Hưng hội. Đầu dây bên kia báo tin rất cặn kẽ giọng điệu hưng phấn nói:
- Tên Ấn Độ cũng không bên cạnh hắn trên người hắn còn bị thương, tôi nghĩ đây là cơ hội tốt để giết hắn.
Âu Dương Thải Vi hơi suy nghĩ, tuy không biết thiết bị theo dõi có bị Sở Thiên phát hiện hay không nhưng sĩ khí của cô đã bị hạ thấp, mà mong muốn thắng lợi đang làm cô rung động nên thể hiện sát khí:
- Được dẫn theo tất cả anh em tới thiền viện Thanh Sơn, lần này nhất định phải khiến Sở Thiên bỏ mạng, tất cả đao và đạn đều tẩm độc cho tôi.
Tiếng hô rõ ràng trong điện thoại:
- Vâng.
Mệnh lệnh của Âu Dương Thải Vi rất có hiệu lực, rất nhanh bọn sát thủ đã trang bị vũ khí hướng về phía thiền viện Thanh Sơn, mà đi thì phải nhanh hơn Sở Thiên nửa giờ thì mới có thể mai phục được. Đành động của bọn chúng đã bị tấm lưới lớn của Hắc Dạ hội dò xét được, thông qua tin tức từng con đường mỗi con đường này lại nối tiếp con đường khác truyền tới chỗ anh Húc và Sở Thiên.
Lúc đó Sở Thiên quả thực đang ngồi trong xe, hơn nữa chiếc xe này lại đang trong đội xe đi về hướng thiền viện Thanh Sơn, nhìn tin nhắn cứ cách vài phút lại được gửi tới. Sở Thiên khẽ cười, không thể không bội phục nghị lực kiên cường của Âu Dương Thải Vi bọn chúng, không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để có thể giết được mình.
Anh Húc bên cạnh cười nói:
- Quả nhiên không ngoài dự liệu của Thiếu soái!
Sở Thiên ngửa mặt thở dài:
- Không phải em thông minh mà là Âu Dương Thải Vi quá vội vàng.
Anh Húc cũng theo đó thở dài:
- Chỉ đáng tiếc bọn họ đã chọn nhầm đối thủ rồi.
Lúc đó Ngưu Ma Vương đã dẫn theo mười anh em Hắc Dạ hội và hai mươi tử sĩ Soái quân mai phục trong rừng hai bên đường, đây là con đường nhất định phải qua để tới thiền viện Thanh Sơn. Những người mai phục ai ai cũng mặc trang phục ngụy trang hòa với màu xanh của mà lá cây xanh trong rừng, nếu không tới gần quan sát thì rất khó mà bị lộ.
Bọn họ đang đợi Sở Thiên tới và đợi bọn Âu Dương Thải Vi cắn câu.
Xung quanh các điểm cao còn có bọn Hỏa Pháo ẩn nấp, tay phải cầm chắc vũ khí còn tay trái cầm chân giò hun khói, đối mặt với trận chiến sắp tới không hề bận tâm chút nào, nhìn vào miền đất phía trước vẫn như sói cắm một miếng thịt bò thấp giọng nói:
- Khốn kiếp, dám đánh lén ân nhân của anh em ta, hôm nay ông mày phải tính sổ với chúng.
Hỏa Pháo khinh bỉ nhìn em trai trầm giọng quát:
- Vẫn còn ăn à? Giữ vững cảnh giác.
Ách Chuy ở không xa giống như cái xác chết không chút động đậy.
Còn Hắc Thiết cứ giật nhẹ chiếc áo chống đạn trên người có vẻ không kiên nhẫn được nữa, mấy chục người hôm nay hầu như đều mạc áo chống đạn nên nhìn mỗi người đều to lên nằm phủ phục trên bãi cỏ trong rừng có phần không thoải mái, nhưng ai cũng không dám cởi nó ra, nói không chừng lúc nào đó nó còn có thể cứu mạng mình ý.
Hỏa Pháo quát:
- Kéo cái đéo gì, địch tới rồi.
Bọn sát thủ thực sự đến rồi, năm chiếc xe màu đen.
Còn cách rất xa Ngưu Ma Vương đã dùng ống nhòm nhìn rất rõ ràng, hình dạng bên ngoài của năm chiếc xe màu đen giống hệt với miêu tả của nhân viên tình báo, đến số biển xe cũng giống bèn phát tay ra hiệu cho anh em đang ẩn nấp trầm giọng nói:
- Mục tiêu sắp tới rồi mọi người chuẩn bị.
Anh ta vừa nói xong tiếng rắc rắc trong rừng vang lên một lượt, mấy chục người đưa súng giơ lên trước ngực mở chốt bảo hiểm, vừa hồi hộp vừa âm trầm nhìn chằm chằm về phía cuối đường. Còn bốn phía trên cao Thổ Pháo bọn họ cũng đã nhận được mệnh lệnh, Thổ Pháo vội nhổ bỏ miếng thịt bò trong miệng.
Con đường đi tới thiền viện Thanh Sơn đối với dân HongKong mà nói vừa phồn hoa lại vừa yên tĩnh, cái gọi là “bái phật sáng chiều” thì sáng và chiều là xe cộ không ngớt còn thời gian ở giữa đó thì đoạn đường núi dài ba km lại trở thành đoạn đường vắng thường xuyên trống rỗng yên lặng, rất khó nhìn thấy người và xe cộ đi lại.
Nhìn chiếc xe đang dần dần tiến gần, ngoài mặt Ngưu Ma Vương bình tĩnh nhưng tim đã đập rất mạnh, trong trận chiến súng đạn võ nghệ có cao tới đâu cũng là vô dụng, dòng đạn không ngừng có thể lấy mạng người muốn tiếp tục sống ngoài kinh nghiệm và phản ứng.
Hơn nữa nghe nói mục tiêu lần này rất hung hãn dũng mãnh.
Tiếng chuông ở nơi xa đã điểm, chiếc xe đen cũng đã tiến vào vòng mai phục.
Ngưu Ma Vương quát lớn:
- Nổ súng!
Ngay lập tức, tiếng súng từ trong rừng không ngừng vang lên giống như đậu xào lăn không phân biệt được bao nhiêu, những viên đạn chết người như có tổ chức bắn vào phía sau xe. Chỉ trong nháy mắt mấy chiếc xe đã bị bắn thành tổ ong vò vẽ, thân xe toàn là những lỗ đen bốc khói khe kính của chảy ra từng giọt máu loãng.
Đuôi xe còn bị bắn trúng bình xăng, lập tức bùng nổ lửa cháy ngút trời.
Sau khi tiếng súng vang lên, hai chiếc xe đi đầu và cuối đã đi vào mảnh đất chết vô số lỗ châu mai, lại thêm lửa lớn. Cho dù là thần cũng bị đốt thành phật, ba chiếc xe ở giữa tuy là có ít lỗ đạn hơn nhưng cũng bị vỡ vụn cùng với tĩnh lặng, vài anh em Hắc Dạ hội giết đỏ cả mắt, giết tới đầu óc mê man, từ chỗ ẩn nấp chạy ra kiểm tra.
Gần tới nơi thì từ trong cánh cửa bị vỡ của xe thò ra mấy khẩu súng bắn ra, ‘bàng bàng bàng’ tiếng gào thét của viên đạn đã dễ dàng bắn vào người bảy anh em Hắc Dạ hội. Sau mấy tiếng kêu thảm thiết liền ngã xuống đất bọn họ đều bị đạn bắn vào đầu sọ bị bắn tan đương nhiên là không còn thở nữa.
Từ trong xe bước ra sáu người mặt mũi toàn máu, bốn người cầm chắc súng hai người nắm đoản đao. Dáng vẻ cháy bỏng dọa người, phải nói là tài bắn súng của họ rất chuẩn ít ra cũng áp chế được bọn Ngưu Ma Vương không dễ dàng ngẩng đầu, luyện tập cũng rất kỳ công dựa vào công sự che chắn không ngừng thoái lui.
Hóa Pháo ở trên cao cười ha ha quay đầu nói:
- Đến lượt chúng ta rồi.
Sau khi dứt lời súng tự động trong tay iền bắn về phía bọn sát thủ, súng của bọn Thổ Pháo cũng nổ rộ lên. Ba vũ khí hạng nặng hình thành hỏa lực đan xen đánh cho bọ sát thủ không trốn đi đâu được chỉ có thể không để ý trả giá mà lùi về phía không có tiếng súng, Ách Chyy ở phía sau đã tới thời cơ.
Ngón tay đột nhiên bóp cò, những viên đạn liên tiếp được bắn ra. Bốn tên sát thủ phía trước bị bắn đến mức máu văng ra, lúc sức sống cạn kiệt vẫn còn bị đánh lui theo thói quen.
Trên mỗi thi thể đều có đầy những lỗ thủng, khói xanh từ lỗ thủng ngã xuống khói thuốc xen lẫn mùi của chết chóc bốc ra.
Hai tên sát thủ còn lại vứt súng xuống đất quay tay rút lấy đoản đao.
Tưởng Thắng Lợi giống như qua nửa ngày đã già đi mười mấy năm, đến đôi mắt nhìn ra tứ phía cũng trở nên ảm đạm, trầm mặc trên ghế nhìn về xa xăm, tựa như đang trầm tư càng giống như đang ngây ngô. Đứng phía sau là Âu Dương Thải Vi với vẻ mặt xin lỗi và vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Vô Hạ, bầu không khí khó chịu như bị đè nén xuống.
Hồi lâu Tương Thắng Lợi thở dài:
- Có tin vào số mệnh không?
Âu Dương Thải Vi mở miệng nhưng vẫn không có dũng khí nói ra, Bạch Vô Hạ bước lên vài bước khẽ thở dài:
- Trước kia Tăng Quốc Phiên đã từng nói “Không tin vào số mệnh chỉ tin vào vận mệnh” - đó là cảnh báo mọi người không nên tin vào số mệnh đừng để số mệnh trói buộc chân tay không thể động đậy, mà tin tưởng bản thân sẽ có vận mệnh tốt.
Cuối cũng Tưởng Thắng Lợi cũng cười trừ, thản nhiên đáp:
- Vô Hạ nói rất hay rất thấu triệt, sở dĩ Sở Thiên có thể trốn thoát là vì hắn có vận mệnh tốt do kiếp trước tích đức, cho nên việc tối qua không thành không phải là do Thải Vi, hy vọng không phải buồn bã vì việc này. Lấy lại khí thế của người lãnh đạo tìm cơ hội giết hắn.
Âu Dương Thải Vi gật đầu cảm kích với Bạch Vô Hạ, rồi đi tới bên cạnh Tương Thắng Lợi sám hối:
- Tưởng tiên sinh, Thải Vi dù sao cũng đã khinh suất, nếu không phải chơi trò mèo vờn chuột để Sở Thiên có thêm thời gian chống đỡ thì sẽ không có cơ hội cho tên Ấn Độ tới cứu Sở Thiên, nên vẫn mong Tưởng tiên sinh trách phạt Thải Vi.
Tưởng Thắng Lợi dựng quải trượng đứng dậy, nhìn Âu Dương Thải Vi đang tha thiết thử lòng thì đầy thâm ý nói:
- Trách phạt cháu rất dễ nhưng có ý nghĩa gì chứ? Đi đi, dẫn những người còn lại tìm cơ hội hoàn thành nhiệm vụ, so với việc đợi Sở Thiên tìm tới chi bằng đánh trước để giết hắn.
Âu Dương Thải Vi gật đầu cung kính cáo lui.
Đợi sau khi cô ta đi khỏi, Bạch Vô Hạ mới khẽ mở miệng, đôi mắt xinh đẹp lóe qua gì đó khó hiểu không kìm được hỏi:
- Tưởng tiên sinh, sao không để cháu tham gia chứ? Thêm mười mấy khẩu súng của cháu ít ra thì cũng thêm được mấy phần thắng, Thải Vi thất bại liên tiếp hai lần, để cô ta đi giết Sở Thiên nữa chỉ e không có lòng tin.
Nụ cười của Tưởng Thắng Lợi thâm ý khó lường thản nhiên nói:
- Tục ngữ có câu, ngã ở đâu thì đứng lên ở đó, muốn để Thải Vi khôi phục lại niềm tin thì phải tiếp tục tín nhiệm cô ta, để nhiệm vụ mà cô chưa hoàn thành đi hoàn thành. Nếu không sẽ để lại trong lòng cô ta một dấu ấn mãi mãi không thể xóa nhòa.
Bạch Vô Hạ như bừng tỉnh ngộ gật đầu, gừng càng già càng cay.
Thực ra cô ta làm sao mà hiểu được suy nghĩ thực sự của Tưởng Thắng Lợi chứ? Tưởng Thắng Lợi trong lòng hiểu rõ.
Cùng một đám người hai lần đi giết Sở Thiên đều không thành công, vậy thì lần thứ ba căn bản là không có cơ hội giết được, thậm chí còn đưa mình tới chỗ chết. Sở dĩ khuyến khích Âu Dương Thải Vi cố gắng hành động là vì muốn tất cả bọn họ đều phải chết.
Đợi đám người này chết rồi, sự cảnh giác của Sở Thiên cũng sẽ giảm bớt, đến lúc đó lại cho Bạch Vô Hạ hành động sẽ có thêm phần thắng lợi, người lăn lộn trên giang hồ cái gọi là tâm căn cũng coi đây là độc rồi, sở dĩ Tưởng Thắng Lọi không nói ra suy nghĩ trong lòng là vì sợ làm Bạch Vô Hạ lo lắng, những lời nói dối trước sau cũng không đẹp bằng chân tướng.
Âu Dương Thải Vi đi ra từ hoa viên Đế Cảnh, dựa trên xe nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe lướt vào nội thành phồn hoa thì nhận được điện thoại của thuộc hạ:
- Âu Dương tiểu thư, chúng tôi thấy Sở Thiên dời khỏi sự bảo vệ của thị vệ bệnh viện rồi. Người giám thị trị bệnh phỏng đoán bọn họ muốn tới thiền viện Thanh Sơn bái phật, tôi cũng đã nghe ngóng được từ chùa là Sở Thiên đã đặt nhang thơm giá cao vào buổi trưa canh ba.
Mắt Âu Dương Thải Vi bỗng sáng lên vẻ nghiêm trang hỏi:
- Hắn mang bao nhiêu người theo?
Thuộc hạ không chút do dự đáp:
- Mười hai người.
Âu Dương Thải Vi vẫn bình tĩnh hỏi:
- Hai tên hộ vệ của hắn đâu?
Hai gã thuộc hạ dũng mãnh của hắn không đi theo bảo vệ mà đi cùng Hắc Dạ hội đến báo thù hành động của Đông Hưng hội. Đầu dây bên kia báo tin rất cặn kẽ giọng điệu hưng phấn nói:
- Tên Ấn Độ cũng không bên cạnh hắn trên người hắn còn bị thương, tôi nghĩ đây là cơ hội tốt để giết hắn.
Âu Dương Thải Vi hơi suy nghĩ, tuy không biết thiết bị theo dõi có bị Sở Thiên phát hiện hay không nhưng sĩ khí của cô đã bị hạ thấp, mà mong muốn thắng lợi đang làm cô rung động nên thể hiện sát khí:
- Được dẫn theo tất cả anh em tới thiền viện Thanh Sơn, lần này nhất định phải khiến Sở Thiên bỏ mạng, tất cả đao và đạn đều tẩm độc cho tôi.
Tiếng hô rõ ràng trong điện thoại:
- Vâng.
Mệnh lệnh của Âu Dương Thải Vi rất có hiệu lực, rất nhanh bọn sát thủ đã trang bị vũ khí hướng về phía thiền viện Thanh Sơn, mà đi thì phải nhanh hơn Sở Thiên nửa giờ thì mới có thể mai phục được. Đành động của bọn chúng đã bị tấm lưới lớn của Hắc Dạ hội dò xét được, thông qua tin tức từng con đường mỗi con đường này lại nối tiếp con đường khác truyền tới chỗ anh Húc và Sở Thiên.
Lúc đó Sở Thiên quả thực đang ngồi trong xe, hơn nữa chiếc xe này lại đang trong đội xe đi về hướng thiền viện Thanh Sơn, nhìn tin nhắn cứ cách vài phút lại được gửi tới. Sở Thiên khẽ cười, không thể không bội phục nghị lực kiên cường của Âu Dương Thải Vi bọn chúng, không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để có thể giết được mình.
Anh Húc bên cạnh cười nói:
- Quả nhiên không ngoài dự liệu của Thiếu soái!
Sở Thiên ngửa mặt thở dài:
- Không phải em thông minh mà là Âu Dương Thải Vi quá vội vàng.
Anh Húc cũng theo đó thở dài:
- Chỉ đáng tiếc bọn họ đã chọn nhầm đối thủ rồi.
Lúc đó Ngưu Ma Vương đã dẫn theo mười anh em Hắc Dạ hội và hai mươi tử sĩ Soái quân mai phục trong rừng hai bên đường, đây là con đường nhất định phải qua để tới thiền viện Thanh Sơn. Những người mai phục ai ai cũng mặc trang phục ngụy trang hòa với màu xanh của mà lá cây xanh trong rừng, nếu không tới gần quan sát thì rất khó mà bị lộ.
Bọn họ đang đợi Sở Thiên tới và đợi bọn Âu Dương Thải Vi cắn câu.
Xung quanh các điểm cao còn có bọn Hỏa Pháo ẩn nấp, tay phải cầm chắc vũ khí còn tay trái cầm chân giò hun khói, đối mặt với trận chiến sắp tới không hề bận tâm chút nào, nhìn vào miền đất phía trước vẫn như sói cắm một miếng thịt bò thấp giọng nói:
- Khốn kiếp, dám đánh lén ân nhân của anh em ta, hôm nay ông mày phải tính sổ với chúng.
Hỏa Pháo khinh bỉ nhìn em trai trầm giọng quát:
- Vẫn còn ăn à? Giữ vững cảnh giác.
Ách Chuy ở không xa giống như cái xác chết không chút động đậy.
Còn Hắc Thiết cứ giật nhẹ chiếc áo chống đạn trên người có vẻ không kiên nhẫn được nữa, mấy chục người hôm nay hầu như đều mạc áo chống đạn nên nhìn mỗi người đều to lên nằm phủ phục trên bãi cỏ trong rừng có phần không thoải mái, nhưng ai cũng không dám cởi nó ra, nói không chừng lúc nào đó nó còn có thể cứu mạng mình ý.
Hỏa Pháo quát:
- Kéo cái đéo gì, địch tới rồi.
Bọn sát thủ thực sự đến rồi, năm chiếc xe màu đen.
Còn cách rất xa Ngưu Ma Vương đã dùng ống nhòm nhìn rất rõ ràng, hình dạng bên ngoài của năm chiếc xe màu đen giống hệt với miêu tả của nhân viên tình báo, đến số biển xe cũng giống bèn phát tay ra hiệu cho anh em đang ẩn nấp trầm giọng nói:
- Mục tiêu sắp tới rồi mọi người chuẩn bị.
Anh ta vừa nói xong tiếng rắc rắc trong rừng vang lên một lượt, mấy chục người đưa súng giơ lên trước ngực mở chốt bảo hiểm, vừa hồi hộp vừa âm trầm nhìn chằm chằm về phía cuối đường. Còn bốn phía trên cao Thổ Pháo bọn họ cũng đã nhận được mệnh lệnh, Thổ Pháo vội nhổ bỏ miếng thịt bò trong miệng.
Con đường đi tới thiền viện Thanh Sơn đối với dân HongKong mà nói vừa phồn hoa lại vừa yên tĩnh, cái gọi là “bái phật sáng chiều” thì sáng và chiều là xe cộ không ngớt còn thời gian ở giữa đó thì đoạn đường núi dài ba km lại trở thành đoạn đường vắng thường xuyên trống rỗng yên lặng, rất khó nhìn thấy người và xe cộ đi lại.
Nhìn chiếc xe đang dần dần tiến gần, ngoài mặt Ngưu Ma Vương bình tĩnh nhưng tim đã đập rất mạnh, trong trận chiến súng đạn võ nghệ có cao tới đâu cũng là vô dụng, dòng đạn không ngừng có thể lấy mạng người muốn tiếp tục sống ngoài kinh nghiệm và phản ứng.
Hơn nữa nghe nói mục tiêu lần này rất hung hãn dũng mãnh.
Tiếng chuông ở nơi xa đã điểm, chiếc xe đen cũng đã tiến vào vòng mai phục.
Ngưu Ma Vương quát lớn:
- Nổ súng!
Ngay lập tức, tiếng súng từ trong rừng không ngừng vang lên giống như đậu xào lăn không phân biệt được bao nhiêu, những viên đạn chết người như có tổ chức bắn vào phía sau xe. Chỉ trong nháy mắt mấy chiếc xe đã bị bắn thành tổ ong vò vẽ, thân xe toàn là những lỗ đen bốc khói khe kính của chảy ra từng giọt máu loãng.
Đuôi xe còn bị bắn trúng bình xăng, lập tức bùng nổ lửa cháy ngút trời.
Sau khi tiếng súng vang lên, hai chiếc xe đi đầu và cuối đã đi vào mảnh đất chết vô số lỗ châu mai, lại thêm lửa lớn. Cho dù là thần cũng bị đốt thành phật, ba chiếc xe ở giữa tuy là có ít lỗ đạn hơn nhưng cũng bị vỡ vụn cùng với tĩnh lặng, vài anh em Hắc Dạ hội giết đỏ cả mắt, giết tới đầu óc mê man, từ chỗ ẩn nấp chạy ra kiểm tra.
Gần tới nơi thì từ trong cánh cửa bị vỡ của xe thò ra mấy khẩu súng bắn ra, ‘bàng bàng bàng’ tiếng gào thét của viên đạn đã dễ dàng bắn vào người bảy anh em Hắc Dạ hội. Sau mấy tiếng kêu thảm thiết liền ngã xuống đất bọn họ đều bị đạn bắn vào đầu sọ bị bắn tan đương nhiên là không còn thở nữa.
Từ trong xe bước ra sáu người mặt mũi toàn máu, bốn người cầm chắc súng hai người nắm đoản đao. Dáng vẻ cháy bỏng dọa người, phải nói là tài bắn súng của họ rất chuẩn ít ra cũng áp chế được bọn Ngưu Ma Vương không dễ dàng ngẩng đầu, luyện tập cũng rất kỳ công dựa vào công sự che chắn không ngừng thoái lui.
Hóa Pháo ở trên cao cười ha ha quay đầu nói:
- Đến lượt chúng ta rồi.
Sau khi dứt lời súng tự động trong tay iền bắn về phía bọn sát thủ, súng của bọn Thổ Pháo cũng nổ rộ lên. Ba vũ khí hạng nặng hình thành hỏa lực đan xen đánh cho bọ sát thủ không trốn đi đâu được chỉ có thể không để ý trả giá mà lùi về phía không có tiếng súng, Ách Chyy ở phía sau đã tới thời cơ.
Ngón tay đột nhiên bóp cò, những viên đạn liên tiếp được bắn ra. Bốn tên sát thủ phía trước bị bắn đến mức máu văng ra, lúc sức sống cạn kiệt vẫn còn bị đánh lui theo thói quen.
Trên mỗi thi thể đều có đầy những lỗ thủng, khói xanh từ lỗ thủng ngã xuống khói thuốc xen lẫn mùi của chết chóc bốc ra.
Hai tên sát thủ còn lại vứt súng xuống đất quay tay rút lấy đoản đao.
/781
|