Mặt trời ngả dần về phía tây, hoàng hôn dần dần buông xuống.
Tưởng Thắng Lợi đang dùng cơm cùng Tiếu Thanh Băng, bởi vì ông ta đã có tuổi nên Tưởng Mộng Mộng có thời gian liền cùng chồng đến thăm cha, nhân tiện thăm con trai. Hạnh phúc gia đình hòa cùng niềm vui đón chào năm mới, không khí dùng cơm vô cùng ấm áp, tất cả mọi người đều cười nói vui vẻ, tâm tình vô cùng thoải mái.
Tưởng Thắng Lợi múc một thìa canh cá Tây Hồ, ân cần đưa vào miệng tiểu Quân, người hầu liền hoang mang chạy lại, thậm chí còn không nhìn ánh mắt uy nghiêm của chủ nhân, run rẩy đi vào, nói năng lộn xộn:
- Lão… lão gia, trước cửa có người đưa quan tài đến, quan tài bằng gỗ.
Sắc mặt đám người Tưởng Thắng Lợi đột biến, Tưởng Mộng Mộng vội vàng ôm con trai về phòng.
Tiếu Thanh Băng ngồi trên ghế âm trầm đáng sợ, hoa văn trên quan tài tinh xảo rõ ràng, đáy quan tài cũng vô cùng dày, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra đó là chiếc quan tài không hề rẻ, nhưng dù sao quan tài cũng vẫn là quan tài, vào dịp năm mới không có quan tài vẫn tốt hơn gấp trăm lần so với có quan tài.
Tưởng Thắng Lợi không có biểu tình gì, giơ tay sai người mở nắp quan tài ra.
Nắp quan tài dần dần trượt ra, cảnh tượng bên trong vô cùng rõ ràng, Âu Dương Thải Vy mỉm cười nằm trong đó.
Một thân áo trắng mềm mại toát ra những bông hoa tươi xinh đẹp, dưới ánh nắng tựa như công chúa đang ngủ giấc ngủ dài, Tưởng Thắng Lợi nước mắt chảy dài, mặc dù là chính ông ta dẫn đến cái chết của cô nhưng tình cảm chung sống bấy lâu khiến ông ta cảm thấy đau buồn.
Tiếu Thanh Băng tất nhiên nhận ra người nằm trong quan tài là ai, đó chính là quan tài bí mật của nhạc phụ đại nhân bày ra ở đây để thị uy, trên mặt lộ vẻ cô đơn và buồn rầu nhưng trong lòng lại đầy sát khí, ánh mắt chuyển từ quan tài ra đám thủ vệ ngoài cửa lớn, quay đầu hét:
- Là ai đưa đến?
Đám thủ vệ dường như bị quan tài làm cho kinh sợ, bây giờ lại bị Tiếu Thanh Băng hét lên bất giác run lẩy bẩy, cung kính trả lời:
- Bốn năm người khiêng từ chiếc xe tải lớn xuống, thuộc hạ còn chưa kịp nhìn rõ đã lên xe đi mất rồi, gần đi còn để lại một câu nhắn cho lão gia, báo rằng, Âu Dương tiểu thư là tử trận ạ.
Tiếu Thanh Băng kinh ngạc nhìn nhạc phụ, Tưởng Thắng Lợi không nói gì, chống gậy quay người đi, đi đến cửa lớn mới dùng bước nói, than nhẹ nói:
- Tìm nơi phong thủy tốt an táng Âu Dương tiểu thư. Là do Tưởng Thắng Lợi ta khiến cho cô ấy không có đường trở lại, vậy thì cuối cùng hãy để cô ấy có một chỗ nghỉ ngơi tốt nhất.
Đám hộ vệ gật gật đầu.
Tiếu Thanh Băng không kìm nén nổi, nhỏ giọng hỏi:
- Là ai làm?
Tưởng Thắng Lợi cười thê lương, bình tĩnh đáp:
- Sở Thiên.
Sở Thiên? Ánh mắt Tiếu Thanh Băng có chút khiếp sợ, sau đó thì tức giận vô cùng.
Ba người đi vòng quanh quán cafe, cảm giác khi bước vào trong của Sở Thiên đó là yên tĩnh, trong không khí còn có tiếng âm nhạc du dương, phía trong có ba chiếc bàn gỗ giản dị, mỗi bàn chỉ có một người ngồi, góc tường có một cái ô trúc nhỏ.
Chiếc nến cắm trên đế ánh lên ánh sáng dịu dàng, bàn chỉ có thể ngồi một người. Góc tường có một tán trúc, tùy ý cắm thả vài cái lồng chim giấy trước đèn bàn. Dưới sự dịu dàng của ngọn đèn có vẻ ấm áp!
Lúc này, ở góc tường trong quán cafe có một người đàn ông, người đàn ông này anh tuấn nhưng lại lạnh lùng, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm, dường như chỉ có lúc nâng ly cafe chậm rãi uống mới có chút thay đổi, người đàn ông anh tuấn này luôn chú ý đến vách tường, hơi thở trầm tĩnh mà xa xôi.
Thậm chí ngay cả khi Sở Thiên đi vào cũng không quay đầu lại nhìn, dường như cả thế giới này đều không liên quan đến anh ta.
Sở Thiên trực tiếp đi đến quầy lấy hai cốc cafe, một bình rượu nho trắng đặt trước mặt người đàn ông, sau đó kéo ghế ngồi trước mặt anh ta, giơ ly cafe trong tay cười cười nói:
- Mạt Nhĩ Vô Mang, cảm ơn anh.
Mạt Nhĩ Vô Mang thu hồi ánh mắt mê man lại, nhìn qua khuôn mặt vẫn còn chút xanh xao của Sở Thiên, nhàn nhạt nói:
- Nếu như tôi đoán không sai, hai mươi tiếng phỏng chừng không đủ thời gian để cậu khôi phục lại sức khỏe, bây giờ cậu không cố gắng nghỉ ngơi lấy sức lại chạy loạn lung tung, lẽ nào không sợ gặp bất trắc hoặc để lại hậu di chứng sao?
Sở Thiên nhấp ngụm cafe, mùi sữa nhẹ, cị ngọt của trứng và đường, hương thơm ngào dịu nhẹ đầy khoang miệng, Sở Thiên không trả lời mà hỏi lại:
- Thảo nào anh lại trốn trong quán cafe này, hưởng thụ hương vị hấp dẫn của café, quả thật là rất dễ chịu.
Mạt Nhĩ Vô Mang khẽ cười, bưng ly cafe hỏi:
- Tại sao cậu lại tìm thấy tôi?
Sở Thiên lau bọt dính trên miệng, chỉ vào mấy người Hắc Dạ hội đứng bên ngoài, nhẹ nhàng nói:
- Anh cứu mạng tôi lại không từ mà biệt, tôi ít nhất cũng nên nói một tiếng cảm ơn chứ, vì thế tôi sai thuộc hạ đến mấy chỗ cao cấp tìm anh, nửa tiếng trước mới tìm thấy chỗ này, một ly cafe một trăm đô la Mỹ, đúng là quán cafe biến thái.
Mạt Nhĩ Vô mang nhấp một ngụm cafe, sau đó lấy khăn tay lau vết son trên miệng cốc, đôi mắt anh ta không có bất cứ chút tỳ vết nào, khi cafe trong ly hết rồi mới chầm chậm nói:
- Tiện tay giúp đỡ cần gì phải cảm ơn, huống hồ cậu cũng cứu tôi một mạng khi ở trong phòng hòa nhạc, vì thế tối qua ra tay giúp đỡ coi như không ai nợ ai.
Nhìn động tác tao nhã của anh ta, Sở Thiên than nhẹ, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Mỗi lần anh uống lại lau miệng ly, khi uống hết cả một ly chắc không dưới mười mấy lần động tác giống nhau, có nên nói rằng anh chấp nhất không? Hay là có chút... À, phải rồi, Mạt Nhĩ Vô Mang, có thể hỏi anh chút chuyện không?
Quán cafe vang lên nhạc khúc ‘Tìm tình yêu trên thế giới’, tiếng đàn violon du dương, vui vẻ và đau thương đan xen khiến người nghe cảm thấy có chút cô đơn, có chút thương cảm, ngón tay Mạt Nhĩ Vô Mang gõ nhẹ tren mặt bàn, ánh mắt khó đoán dần dần ngưng tụ ánh sáng.
Tưởng anh ta không nghe thấy, Sở Thiên uống ngụm cafe định không hỏi nữa, Mạt Nhĩ Vô Mang lại nhẹ giọng hỏi:
- Có phải cậu muốn hỏi, tại sao khi ở trong phòng hòa nhạc, đối diện với đám sát thủ của Hộ Quân tại sợ tè ra quần, còn khi ở trong con ngõ nhỏ đó lại uy phong lẫm liệt, trong nháy mắt giết được đám vây đó?
Sở Thiên có chút sững sờ, bất giác hỏi:
- Anh thực sự thành thần rồi?
Mạt Nhĩ Vô Mang cười khổ, dường như không muốn nhắc đến vấn đề mình nói ra, nhưng dường như lại muốn kể ra hết, thật lâu sau mới nói:
- Tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện nhé, nhiều năm trước, khi tôi còn trẻ tôi đã yêu một người con gái xinh đẹp dịu dàng, cô ấy xuất thân cao quý, tài năng vượt trội, vì cô ấy, tôi trở nên điên cuồng, tôi trở nên cố chấp.
Sở Thiên không nói gì, nghe vô cùng hứng thú.
Câu chuyện được nói ra rồi, trong lòng cũng không còn phòng thủ gì nữa, giọng Mạt Nhĩ Vô Mang cùng với âm nhạc vang lên:
- Người con gái đó cũng động lòng với tôi, cũng điên cuồng vì tôi, cố chấp vì tôi, vì vậy trong những ngày làm thằng hầu đó, chúng tôi cảm thấy vừa ngọt ngào lại vừa sợ hãi, ngọt ngào kết hợp với linh nhục.
Sở Thiên hơi chấn động:
- Sợ chồng cô ấy?
Ánh mắt Mạt Nhĩ Vô Mang ảm đạm nhưng vẫn khen:
- Cậu thật sự rất thông minh, cậu nói đúng, bởi vì cô ấy đã có chồng, dù không yêu nhưng vẫn phải yêu, vì vậy tình yêu của chúng tôi vô cùng trắc trở, khi người mình thương yêu ở bên một kẻ hầu liền trở nên không thể áp chế được nữa, những ngày tháng đó tinh thần tôi vô cùng sa sút.
Sở Thiên hiểu cảm giác trong lòng anh ta, uống một ngụm cafe thanh nhẹ:
- Anh, các anh cố gắng sẽ có kết quả, cô ấy có thể ly hôn với người chồng mà cô ấy không yêu, còn anh có thể sử dụng khả năng của mình chống chọi lại ánh mắt mọi người, sợ gì chứ?
Cánh tay nâng chén cafe của Mạt Nhĩ Vô Mang ngưng lại, âm thanh cô đơn thống khổ hồi tưởng lại trước đây:
- Tôi cũng từng nghĩ như vậy, cũng đã thử làm rồi, trong yến hội của gia tộc, tôi biểu diễn ‘Tình yêu thật lòng’ do chính tay tôi sáng tác thổ lộ với cô ấy, nhưng không chỉ khiến cho mọi người ồ lên khiển trách mà còn mang lại tai họa cho cô ấy.
Ánh mắt Sở Thiên dừng trên khuôn mặt anh tuấn rơi lệ của Mạt Nhĩ Vô Mang, ai nói, đàn ông không có nước mắt, đa tình không phải không đàn ông, ít nhất Mạt Nhĩ Vô Mang đang ở trước mắt dám khiêu chiến với cuộc đời, bày tỏ tình cảm của mình với đối phương, mặc dù không được kết quả như mong muốn, nhưng Sở Thiên vẫn tiếp tục hỏi:
- Về sau thế nào?
Mạt Nhĩ Vô Mang cúi đầu, thì thào:
- Cũng trong đêm tiệc đó, tôi với cô ấy ôm hôn nồng nhiệt, sau đó cô ấy nắm chặt tay tôi, lấy dao đâm vào ngực cô ấy, cô ấy nói, mặc dù cô ấy yêu tôi nhưng lại không muốn làm liên lụy đến tiền đồ của tôi, nếu như cái chết có thể đổi lại được sự tha thứ của gia tộc, cuộc đời này của cô ấy thế là đủ.
- Từ hôm đó trở đi, phàm là khi có hòa nhạc, tôi đều không muốn ra tay giết người. Vì thế, buổi tối mà có sát thủ tập kích tôi không thể phản kháng, sợ khi nhìn thấy máu chảy, tôi sẽ trở nên điên cuồng, cậu biết không, có một số chuyện chỉ có thể đau khổ một lần mà không thể chịu đựng được lần thứ hai.
Câu chuyện này dường như đã trả lời được nghi vấn của Sở Thiên, cũng làm cho Sở Thiên cảm thấy áy náy, vì đã vô tình gợi lại chuyện buồn của Mạt Nhĩ Vô Mang, thật không ngờ, một người Ấn Độ giáo phong độ như Mạt Nhĩ Vô Mang cũng có những đau khổ không thể kiềm nén được. Hỏi thế gian tình là gì?
Nhưng một người cẩn thận như Sở Thiên vẫn có chút không hiểu, ngẩng đầu nhìn bức tranh trên tường, nhấp nốt hai ngụm cafe nói:
- Yêu một người phụ nữ là chính đáng, huống chi cô ấy xuất thân cao quý, tài hoa hơn người, cùng với anh chính là một đôi trời sinh, tại sao mọi người lại phản đối mãnh liệt như vậy?
Không có đáp án, Mạt Nhĩ Vô Mang than nhẹ, ngửa đầu uống nốt cafe trong ly, lấy khăn tay lau khóe miệng, sau đó quay người rời đi, bên ngoài không biết từ khi nào đã lất phất mưa, những cơn gió mạnh ập vào khi cửa kính được mở ra khiến người ta tỉnh táo hơn một chút.
Khi Mạt Nhĩ Vô Mang đi ra tới cửa, ném lại câu trả lời cuối cùng:
- Bởi vì cô ấy là người đàn bà của cha tôi.
Sở Thiên nhất thời đờ người ra.
Hồi lâu sau mới than: Trên đời này có bao nhiêu phụ nữ, tại sao cứ phải yêu người phụ nữ của cha cậu?
Tưởng Thắng Lợi đang dùng cơm cùng Tiếu Thanh Băng, bởi vì ông ta đã có tuổi nên Tưởng Mộng Mộng có thời gian liền cùng chồng đến thăm cha, nhân tiện thăm con trai. Hạnh phúc gia đình hòa cùng niềm vui đón chào năm mới, không khí dùng cơm vô cùng ấm áp, tất cả mọi người đều cười nói vui vẻ, tâm tình vô cùng thoải mái.
Tưởng Thắng Lợi múc một thìa canh cá Tây Hồ, ân cần đưa vào miệng tiểu Quân, người hầu liền hoang mang chạy lại, thậm chí còn không nhìn ánh mắt uy nghiêm của chủ nhân, run rẩy đi vào, nói năng lộn xộn:
- Lão… lão gia, trước cửa có người đưa quan tài đến, quan tài bằng gỗ.
Sắc mặt đám người Tưởng Thắng Lợi đột biến, Tưởng Mộng Mộng vội vàng ôm con trai về phòng.
Tiếu Thanh Băng ngồi trên ghế âm trầm đáng sợ, hoa văn trên quan tài tinh xảo rõ ràng, đáy quan tài cũng vô cùng dày, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra đó là chiếc quan tài không hề rẻ, nhưng dù sao quan tài cũng vẫn là quan tài, vào dịp năm mới không có quan tài vẫn tốt hơn gấp trăm lần so với có quan tài.
Tưởng Thắng Lợi không có biểu tình gì, giơ tay sai người mở nắp quan tài ra.
Nắp quan tài dần dần trượt ra, cảnh tượng bên trong vô cùng rõ ràng, Âu Dương Thải Vy mỉm cười nằm trong đó.
Một thân áo trắng mềm mại toát ra những bông hoa tươi xinh đẹp, dưới ánh nắng tựa như công chúa đang ngủ giấc ngủ dài, Tưởng Thắng Lợi nước mắt chảy dài, mặc dù là chính ông ta dẫn đến cái chết của cô nhưng tình cảm chung sống bấy lâu khiến ông ta cảm thấy đau buồn.
Tiếu Thanh Băng tất nhiên nhận ra người nằm trong quan tài là ai, đó chính là quan tài bí mật của nhạc phụ đại nhân bày ra ở đây để thị uy, trên mặt lộ vẻ cô đơn và buồn rầu nhưng trong lòng lại đầy sát khí, ánh mắt chuyển từ quan tài ra đám thủ vệ ngoài cửa lớn, quay đầu hét:
- Là ai đưa đến?
Đám thủ vệ dường như bị quan tài làm cho kinh sợ, bây giờ lại bị Tiếu Thanh Băng hét lên bất giác run lẩy bẩy, cung kính trả lời:
- Bốn năm người khiêng từ chiếc xe tải lớn xuống, thuộc hạ còn chưa kịp nhìn rõ đã lên xe đi mất rồi, gần đi còn để lại một câu nhắn cho lão gia, báo rằng, Âu Dương tiểu thư là tử trận ạ.
Tiếu Thanh Băng kinh ngạc nhìn nhạc phụ, Tưởng Thắng Lợi không nói gì, chống gậy quay người đi, đi đến cửa lớn mới dùng bước nói, than nhẹ nói:
- Tìm nơi phong thủy tốt an táng Âu Dương tiểu thư. Là do Tưởng Thắng Lợi ta khiến cho cô ấy không có đường trở lại, vậy thì cuối cùng hãy để cô ấy có một chỗ nghỉ ngơi tốt nhất.
Đám hộ vệ gật gật đầu.
Tiếu Thanh Băng không kìm nén nổi, nhỏ giọng hỏi:
- Là ai làm?
Tưởng Thắng Lợi cười thê lương, bình tĩnh đáp:
- Sở Thiên.
Sở Thiên? Ánh mắt Tiếu Thanh Băng có chút khiếp sợ, sau đó thì tức giận vô cùng.
Ba người đi vòng quanh quán cafe, cảm giác khi bước vào trong của Sở Thiên đó là yên tĩnh, trong không khí còn có tiếng âm nhạc du dương, phía trong có ba chiếc bàn gỗ giản dị, mỗi bàn chỉ có một người ngồi, góc tường có một cái ô trúc nhỏ.
Chiếc nến cắm trên đế ánh lên ánh sáng dịu dàng, bàn chỉ có thể ngồi một người. Góc tường có một tán trúc, tùy ý cắm thả vài cái lồng chim giấy trước đèn bàn. Dưới sự dịu dàng của ngọn đèn có vẻ ấm áp!
Lúc này, ở góc tường trong quán cafe có một người đàn ông, người đàn ông này anh tuấn nhưng lại lạnh lùng, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm, dường như chỉ có lúc nâng ly cafe chậm rãi uống mới có chút thay đổi, người đàn ông anh tuấn này luôn chú ý đến vách tường, hơi thở trầm tĩnh mà xa xôi.
Thậm chí ngay cả khi Sở Thiên đi vào cũng không quay đầu lại nhìn, dường như cả thế giới này đều không liên quan đến anh ta.
Sở Thiên trực tiếp đi đến quầy lấy hai cốc cafe, một bình rượu nho trắng đặt trước mặt người đàn ông, sau đó kéo ghế ngồi trước mặt anh ta, giơ ly cafe trong tay cười cười nói:
- Mạt Nhĩ Vô Mang, cảm ơn anh.
Mạt Nhĩ Vô Mang thu hồi ánh mắt mê man lại, nhìn qua khuôn mặt vẫn còn chút xanh xao của Sở Thiên, nhàn nhạt nói:
- Nếu như tôi đoán không sai, hai mươi tiếng phỏng chừng không đủ thời gian để cậu khôi phục lại sức khỏe, bây giờ cậu không cố gắng nghỉ ngơi lấy sức lại chạy loạn lung tung, lẽ nào không sợ gặp bất trắc hoặc để lại hậu di chứng sao?
Sở Thiên nhấp ngụm cafe, mùi sữa nhẹ, cị ngọt của trứng và đường, hương thơm ngào dịu nhẹ đầy khoang miệng, Sở Thiên không trả lời mà hỏi lại:
- Thảo nào anh lại trốn trong quán cafe này, hưởng thụ hương vị hấp dẫn của café, quả thật là rất dễ chịu.
Mạt Nhĩ Vô Mang khẽ cười, bưng ly cafe hỏi:
- Tại sao cậu lại tìm thấy tôi?
Sở Thiên lau bọt dính trên miệng, chỉ vào mấy người Hắc Dạ hội đứng bên ngoài, nhẹ nhàng nói:
- Anh cứu mạng tôi lại không từ mà biệt, tôi ít nhất cũng nên nói một tiếng cảm ơn chứ, vì thế tôi sai thuộc hạ đến mấy chỗ cao cấp tìm anh, nửa tiếng trước mới tìm thấy chỗ này, một ly cafe một trăm đô la Mỹ, đúng là quán cafe biến thái.
Mạt Nhĩ Vô mang nhấp một ngụm cafe, sau đó lấy khăn tay lau vết son trên miệng cốc, đôi mắt anh ta không có bất cứ chút tỳ vết nào, khi cafe trong ly hết rồi mới chầm chậm nói:
- Tiện tay giúp đỡ cần gì phải cảm ơn, huống hồ cậu cũng cứu tôi một mạng khi ở trong phòng hòa nhạc, vì thế tối qua ra tay giúp đỡ coi như không ai nợ ai.
Nhìn động tác tao nhã của anh ta, Sở Thiên than nhẹ, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Mỗi lần anh uống lại lau miệng ly, khi uống hết cả một ly chắc không dưới mười mấy lần động tác giống nhau, có nên nói rằng anh chấp nhất không? Hay là có chút... À, phải rồi, Mạt Nhĩ Vô Mang, có thể hỏi anh chút chuyện không?
Quán cafe vang lên nhạc khúc ‘Tìm tình yêu trên thế giới’, tiếng đàn violon du dương, vui vẻ và đau thương đan xen khiến người nghe cảm thấy có chút cô đơn, có chút thương cảm, ngón tay Mạt Nhĩ Vô Mang gõ nhẹ tren mặt bàn, ánh mắt khó đoán dần dần ngưng tụ ánh sáng.
Tưởng anh ta không nghe thấy, Sở Thiên uống ngụm cafe định không hỏi nữa, Mạt Nhĩ Vô Mang lại nhẹ giọng hỏi:
- Có phải cậu muốn hỏi, tại sao khi ở trong phòng hòa nhạc, đối diện với đám sát thủ của Hộ Quân tại sợ tè ra quần, còn khi ở trong con ngõ nhỏ đó lại uy phong lẫm liệt, trong nháy mắt giết được đám vây đó?
Sở Thiên có chút sững sờ, bất giác hỏi:
- Anh thực sự thành thần rồi?
Mạt Nhĩ Vô Mang cười khổ, dường như không muốn nhắc đến vấn đề mình nói ra, nhưng dường như lại muốn kể ra hết, thật lâu sau mới nói:
- Tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện nhé, nhiều năm trước, khi tôi còn trẻ tôi đã yêu một người con gái xinh đẹp dịu dàng, cô ấy xuất thân cao quý, tài năng vượt trội, vì cô ấy, tôi trở nên điên cuồng, tôi trở nên cố chấp.
Sở Thiên không nói gì, nghe vô cùng hứng thú.
Câu chuyện được nói ra rồi, trong lòng cũng không còn phòng thủ gì nữa, giọng Mạt Nhĩ Vô Mang cùng với âm nhạc vang lên:
- Người con gái đó cũng động lòng với tôi, cũng điên cuồng vì tôi, cố chấp vì tôi, vì vậy trong những ngày làm thằng hầu đó, chúng tôi cảm thấy vừa ngọt ngào lại vừa sợ hãi, ngọt ngào kết hợp với linh nhục.
Sở Thiên hơi chấn động:
- Sợ chồng cô ấy?
Ánh mắt Mạt Nhĩ Vô Mang ảm đạm nhưng vẫn khen:
- Cậu thật sự rất thông minh, cậu nói đúng, bởi vì cô ấy đã có chồng, dù không yêu nhưng vẫn phải yêu, vì vậy tình yêu của chúng tôi vô cùng trắc trở, khi người mình thương yêu ở bên một kẻ hầu liền trở nên không thể áp chế được nữa, những ngày tháng đó tinh thần tôi vô cùng sa sút.
Sở Thiên hiểu cảm giác trong lòng anh ta, uống một ngụm cafe thanh nhẹ:
- Anh, các anh cố gắng sẽ có kết quả, cô ấy có thể ly hôn với người chồng mà cô ấy không yêu, còn anh có thể sử dụng khả năng của mình chống chọi lại ánh mắt mọi người, sợ gì chứ?
Cánh tay nâng chén cafe của Mạt Nhĩ Vô Mang ngưng lại, âm thanh cô đơn thống khổ hồi tưởng lại trước đây:
- Tôi cũng từng nghĩ như vậy, cũng đã thử làm rồi, trong yến hội của gia tộc, tôi biểu diễn ‘Tình yêu thật lòng’ do chính tay tôi sáng tác thổ lộ với cô ấy, nhưng không chỉ khiến cho mọi người ồ lên khiển trách mà còn mang lại tai họa cho cô ấy.
Ánh mắt Sở Thiên dừng trên khuôn mặt anh tuấn rơi lệ của Mạt Nhĩ Vô Mang, ai nói, đàn ông không có nước mắt, đa tình không phải không đàn ông, ít nhất Mạt Nhĩ Vô Mang đang ở trước mắt dám khiêu chiến với cuộc đời, bày tỏ tình cảm của mình với đối phương, mặc dù không được kết quả như mong muốn, nhưng Sở Thiên vẫn tiếp tục hỏi:
- Về sau thế nào?
Mạt Nhĩ Vô Mang cúi đầu, thì thào:
- Cũng trong đêm tiệc đó, tôi với cô ấy ôm hôn nồng nhiệt, sau đó cô ấy nắm chặt tay tôi, lấy dao đâm vào ngực cô ấy, cô ấy nói, mặc dù cô ấy yêu tôi nhưng lại không muốn làm liên lụy đến tiền đồ của tôi, nếu như cái chết có thể đổi lại được sự tha thứ của gia tộc, cuộc đời này của cô ấy thế là đủ.
- Từ hôm đó trở đi, phàm là khi có hòa nhạc, tôi đều không muốn ra tay giết người. Vì thế, buổi tối mà có sát thủ tập kích tôi không thể phản kháng, sợ khi nhìn thấy máu chảy, tôi sẽ trở nên điên cuồng, cậu biết không, có một số chuyện chỉ có thể đau khổ một lần mà không thể chịu đựng được lần thứ hai.
Câu chuyện này dường như đã trả lời được nghi vấn của Sở Thiên, cũng làm cho Sở Thiên cảm thấy áy náy, vì đã vô tình gợi lại chuyện buồn của Mạt Nhĩ Vô Mang, thật không ngờ, một người Ấn Độ giáo phong độ như Mạt Nhĩ Vô Mang cũng có những đau khổ không thể kiềm nén được. Hỏi thế gian tình là gì?
Nhưng một người cẩn thận như Sở Thiên vẫn có chút không hiểu, ngẩng đầu nhìn bức tranh trên tường, nhấp nốt hai ngụm cafe nói:
- Yêu một người phụ nữ là chính đáng, huống chi cô ấy xuất thân cao quý, tài hoa hơn người, cùng với anh chính là một đôi trời sinh, tại sao mọi người lại phản đối mãnh liệt như vậy?
Không có đáp án, Mạt Nhĩ Vô Mang than nhẹ, ngửa đầu uống nốt cafe trong ly, lấy khăn tay lau khóe miệng, sau đó quay người rời đi, bên ngoài không biết từ khi nào đã lất phất mưa, những cơn gió mạnh ập vào khi cửa kính được mở ra khiến người ta tỉnh táo hơn một chút.
Khi Mạt Nhĩ Vô Mang đi ra tới cửa, ném lại câu trả lời cuối cùng:
- Bởi vì cô ấy là người đàn bà của cha tôi.
Sở Thiên nhất thời đờ người ra.
Hồi lâu sau mới than: Trên đời này có bao nhiêu phụ nữ, tại sao cứ phải yêu người phụ nữ của cha cậu?
/781
|