Tình thế lại trở nên khẩn trương.
Tiếu Thanh Băng biết sự lợi hại của thuộc hạ Sở Thiên, nếu thật sự đánh giết chỉ sợ Đông Hưng hội không ai có thể sống để mà trở về, thậm chí còn sẽ liên lụy tới mình, gã đương nhiên không thể để thảm án tiếp tục xảy ra, lần này tới tửu lầu Vân Hạc ngoài việc hạn chế xung đột đột đổ máu ra thì còn có cả nguyên nhân do Triệu Bảo Khôn lén tìm tới gã để áp trận.
Nhưng giờ Triệu Bảo Khôn vô duyên vô cớ lại trúng độc chết, điều này khiến gã khó mà chấp nhận được. Nếu giờ hai bên mà đánh trận máu chảy thành sông thì chắc phải xách đầu về gặp lãnh đạo mất, nghĩ tới đây không khỏi ngẩng đầu quát:
- Tất cả dừng tay! Các người coi cảnh sát Hongkong là rác chắc?
Mã Phi ngầm hiểu ý, đội viên phi hổ vũ trang đầy đủ cầm súng tự đông từ bốn phía nhào ra, một cách điêu luyện nhằm chuẩn vào những thành viên Hắc bang trên trận, họng súng u ám lập tức khiến hai bên đang lộm nhộm trở nên yên lặng lý trí, dưới sự ra hiệu của F ca và Sở Thiên tất cả đều lăng lẽ lui sau mấy bước.
Văn Băng Tuyết thì nhấc điện thọai gọi pháp y và tổ giám định đến khám nghiệm.
Tiếu Thanh Băng thấy đã khống chế được hiện trường thì quay đầu cười nói với Sở Thiên:
- Nói đi, làm thế nào hạ được độc.
Sở Thiên dịch chuyển một bên người cố gắng để mình ngồi thoải mái rồi mói lười biếng đáp:
- Tổ trưởng Tiếu đừng vu cáo hãm hại tôi, Sở Thiên tôi có thể thề với trời nếu như tôi hoặc bất cứ anh em nào hạ độc thì thiên lôi đánh chết tôi, nếu anh không tin tôi thì anh hãy dùng chứng cứ mà khẳng định.
Tuy biết Sở Thiên tâm kế rất sâu nhưng biết rõ những lời hắn nói rất đáng tin, Tiếu Thanh Băng bèn thu lại khí thế ép người, ngược lại dùng ánh mắt bán tín bán nghi nhìn chằm chằm hắn rồi chậm rãi nói:
- Thật sự không phải là các anh làm? Bát canh thịt bò này dường như là cậu gọi để uống sẽ không có liên quan gì tới cậu?
Sở Thiên không muốn trả lời khẽ xua tay.
Lão Yêu tiến lên vài bước ấn máy ghi âm:
- Tôi và cảnh ti đều có thể làm chứng các người không có thời gian mà vào bếp hạ độc, ông chủ cũng không bị các ngươi uy hiếp hạ độc. Thiếu soái từ lúc bắt đầu đến giờ cũng không động vào bát canh nên trong canh cho dù có độc cũng không liên quan tới cậu.
Đó là những lời mà mấy người Tiêu Thanh Băng đã nói, không ngờ lại bị Sở Thiên có dụng tâm ghi lại, khiến Tiếu Thanh Băng rất tức giận vốn định chặn đường Sở Thiên nhưng không ngờ lại cắt đứt đường lui của mình.
Sau đó không khỏi cười vài tiếng:
- Thiếu soái thật là tới đã có chuẩn bị, tuy không có bằng chứng cớ buộc tội cậu nhưng lại khiến trong lòng tôi càng phải cân nhắc. . .
Sở Thiên phất tay bảo Lão Yêu thu lại rồi cười sảng khoái nói:
- Nếu Độitrưởng Tiếu thật sự muốn biết là ai hạ độc, tôi có thể nói cho anh.
Sắc mặt Tiếu Thanh Băng hơi căng thẳng, ánh mắt bắn ra tinh quang:
- Cậu biết à?
Sở Thiên gật đầu rồi hét lớn:
- Người hạ độc chính là ông chủ của quán rượu Vân Hạc!
Ánh mắt của tất cả mọi nguời đổ dồn về Sở Thiên.
Tiêu Thanh Băng phản xạ có điều kiện truy hỏi:
- Vì sao ông ta phải giết Triệu Bảo Khôn?
Sở Thiên đầy thâm ý đáp:
- Vốn dĩ ông ta muốn giết tôi.
Tiếu Thanh Băng vẻ khó hiểu nghi ngờ nhìn Sở Thiên.
Sở Thiên thản nhiên nói:
- Không tin tìm ông ta tới hỏi thì biết ngay.
Tiếu Thanh Băng bán tín bán nghi phất tay bảo Mã Phi tìm ông chủ tới, ai biết vẫn chưa đi được vài bước ông chủ đã từ trong bước ra. Còn không đợi mọi người hỏi đã ngửa đầu lên trời cười, trong tiếng cười còn có chút bi thương và tiếc nuối, cực kỳ kích thích thần kinh của mọi người.
Đây dường như là tên điên.
Tiếu Thanh Băng quay đầu quát:
- Ông chủ Ngưu có đúng ông hạ độc không?
Ông chủ Ngưu dừng tiếng cười chói tai, có vẻ như không nghe thấy câu hỏi của Tiêu Thanh Băng mà với vẻ âm sầm nhìn Sở Thiên, thở dài chậm rãi nói:
- Thiếu soái quả nhiên không tầm thường, không những làm việc cẩn thận còn biết được cả tâm trí người khác. Chỉ đáng tiếc Ngưu mỗ hôm nay không thể độc chết cậu đúng là hổ thẹn với tổ tiên.
Lời nói của ông ta đã ngầm thừa nhận việc hạ độc của mình.
Sắc mặt Tiếu Thanh Băng trầm xuống lại quát:
- Có ý gì?
F ca bi tráng hô:
- Thật đốn mạt, dám hạ độc đại ca, ông bổ mày.
Thù hận của thành viên Đông Hưng hội trong nháy mắt bị thay đổi, tuy không rõ ông chủ Ngưu vì sao hạ độc, nhưng đã là độc hại Triệu Bảo Khôn thì phải giết tên này để hiến tế lão Đại. Tất cả cầm khảm đao chói lọi xông về phía ông chủ Ngưu, như có thể xé vụn ông ta ra.
Mã Phi giơ tay ra hiệu mười mấy khẩu súng tự động giơ lên áp chế.
Ông chủ Ngưu vẫn không nhìn tới Tiếu Thanh Băng, hai tay đột nhiên xé bỏ áo dày, hai hàng thuốc nổ cột trên người lọt vào tầm mắt lóe lên mùi của cái chết, lũ cảnh sát bao quanh lộ vẻ kinh ngạc vội lùi chậm về sau, ông chủ Ngưu tiến trước nửa bước cảnh sát liền run như cầy sấy lùi ra sau hai bước.
Mấy vị cảnh ti cao cấp sắc mặt càng trắng bệch.
Sở Thiên nhìn ông chủ Ngưu đang áp sát biết mục tiêu của ông ta là đối phó với mình thế nên cũng không dám lên mặt, lùi người về sau, miệng thì không chút khách khí nhạo báng bọn cảnh sát Tiếu Thanh Băng.
- Đội trưởng Tiếu là cảnh sát thì phải bảo vệ an toàn cho dân chúng, giờ có kẻ ác thắt lưng quấn thuốc nổ các người vẫn không nổ súng?
Nghe thấy những lời của Sở Thiên bọn cảnh sát choáng, tên này cũng thật quá nham hiểm rồi giờ mà nổ súng thì không phải là cùng chết à?
Tiếu Thanh Băng cũng tỏ vẻ oán hận nhưng không có cách nào đành khuyên:
- Ông chủ Ngưu à nhất định không được manh động, ông có chuyện gì khó không như ý thì chúng tôi sẽ cố gắng hết sứ giúp ông nhưng hy vọng ông có thể giữ bình tĩnh, chỉ cần ông dừng hành động tổn thương người tòa án sẽ khoan hồng cho ông.
Ông chủ Ngưu cười dài buồn bã, nhìn chằm chằm Sở Thiên quát:
- Tôi muốn mạng sống của tên đó.
Tiếu Thanh Băng thấy có cơ hội đàm phán vội liên thanh đáp ứng theo hắn:
- Được, ông chủ Ngưu tất cả mọi việc đều có thể thương lượng mong ông dừng những hành động hiện giờ được không? Nếu như Sở Thiên làm việc gì có lỗi hượng làm tổn thương ông thì ông cứ nói cho chúng tôi biết, cảnh sát Hongkong nhất định không bỏ qua bất cứ kẻ xấu nào hết.
Lúc đó Sở Thiên đã lui được mấy mét, trong lòng đã tính toán tới chỗ an toàn, nên trên miệng đã lộ rõ nụ cười sâu xa điều này khiến Văn Băng Tuyết cách hắn không xa mí mắt giật liên tục vội chăm chú nhìn Sở Thiên, với cô mà nói tên này nguy hiểm hơn nhiều so với thuốc nổ của ông chủ Ngưu.
Ông chủ Ngưu không hề để ý tới ngân phiếu của Tiếu Thanh Băng, thấy Sở Thiên dẫn theo bọn người Lão Yêu lui tới xa như thế trên mặt liền hiện lên sự lo lắng và vẻ mâu thuẫn, sau khi có chút đấu tranh nội tâm rồi đuổi theo Sở Thiên, ai cũng có thể nhìn thấy hành động của ông ta càng ngày càng nguy hiểm, mà bọn Tiếu Thanh Băng chỉ có thể bất đắc dĩ lùi sau.
Nhưng ai cũng không dám hạ lệnh nổ súng bắn dù sao thì uy lực cảu thuốc nổ cũng khó biết.
Bỗng nhiên Sở Thiên đưa hai tay ra vỗ mạnh, tiếng vỗ tay hùng hậu phát ra “ bộp, bộp”.
Chính cái âm thanh này đã kích thích thần kinh của tất cả mọi người, đội tập kích và đội Phi hổ đang cảnh giác cao đội và vô cùng hồi hộp nên lập tức sợ hãi không đợi mệnh lệnh của bọn Tiếu Thanh Băng thì ngón tay đặt trên cò súng đã không thể tự chủ được đạn mà lập tức từ bốn phương tám hướng bắn về phái ông chủ Ngưu, trong mắt Văn Băng Tuyết hiện vẻ đau khổ vô cùng.
Bàng bàng bàng! Rồi bùm bùm!
Tiếng nổ ngút trời khí nóng lan tràn xung quanh, cảnh sát không kịp chạy ra. Từng người từng người như kiến bị hất tung rồi không biết sống chết ngã trên đất, Tiếu Thanh Băng cả người lẫn xe lăn đều ngã xa bảy tám mét miệng còn ngậm không ít bùn đất.
Mã Phi cũng bị văng tới vùng phụ cận, quần áo rách nát.
Thi thể Ông chủ Ngưu thì nát thành từng mảnh.
Còn Sở Thiên và bọn F ca cách trung tâm thuốc nổ khá xa, lúc mà cảnh sát nổ súng thì đã vội chạy lui về sau mấy mét nên tuy cũng bị khí nóng lan tới trên người nhưng cũng có đầy đất cát và bột phấn, cũng không bị thương nặng như bọn Tiếu Thanh Băng, lắc lắc đầu không chút tổn hao đứng dậy.
Cảnh sát bị thương kêu rên không ngớt, cảnh sát tụ tập thu dọn hiện trường.
Sở Thiên duỗi lưng một cái trong lòng thầm thở dài:
- Đại cục đã định.
Dưới sự chỉ huy với chút ý thức sót lại của Tiếu Thanh Băng, bọn người Sở Thiên đều bị mời về sở cảnh sát thẩm tra.
Anh Húc ở cách khá xa trong ghế xe hơi khẽ cười, trước mặt là hai chiếc laptop, theo dõi toàn bộ quán rượu Vân Hạc, sau đó nhìn ba vị luật sư ngồi sau thản nhiên nói:
- Ba vị là những luật sư nổi danh nhất Hongkong không biết có thể chắc chắn anh em chúng tôi bình an vô sự hay không?
Tất cả quá trình diễn ra trong quán rượu Vân Hạc đều trong mắt ba vị luật sư nên trong lòng họ sớm đã có phương án, cười với nhau dường như đồng thanh đáp:
- Anh Húc yên tâm, có những đoạn video này, với những nhân chứng vật chứng tại hiện trường anh em anh nhất định không vấn đề gì.
Anh Húc cười sảng khoái đưa tay nói:
- Hợp tác vui vẻ.
Ba vị luật sư vội bắt tay.
Trong phòng thẩm vấn, cảnh sát hỏi gắt gao nhưng Sở Thiên từ đầu tới cuối không nói gì, đúng lúc thẩm tra bằng lửa thì ba vị luật sư không chút khách khí xông vào bảo lãnh, dùng những kiến thức chuyên nghiệp của mình không những giúp Sở Thiên rửa sạch tội còn khiến cảnh sát sợ chết khiếp, thứ khiến họ sợ chính là bối cảnh khiếp người của Sở Thiên.
Lúc suy nghĩ lại xét thấy không có bằng chứng, cảnh sát chỉ có thể bất đắc dĩ thả Sở Thiên.
Vừa ra khỏi cửa đồn cảnh sát, anh Húc đích thân lái xe tới, trên xe còn có Tô Dung Dung chờ đợi đã lâu. Sở Thiên khẽ cười bước vào xe ôm chặt cô vào lòng, tất cả những hành động hôm nay mình đều đánh cuộc thắng, đúng là phú quý trong cái khó mà.
Xe đi xa mấy chục mét, Tô Dung Dung như con chim nhỏ nép vào người mở nước cho Sở Thiên, còn lấy giấy lau sạch vết thương trên mặt khéo hiểu lòng người cười nói:
- Canh thịt bò ở quán rượu Vân Hạc không uống được thì uống tạm chút nước khoáng cho đỡ khát, đợi về tới hoa viên em nấu canh thịt bò cho anh.
Sở Thiên cười ha ha, anh Húc cũng cười lớn, sau khi dừng lại mới hỏi hàng loạt:
- Người anh em, anh có chút vấn đề trong lòng muốn hỏi, lúc đầu thấy Triệu Bảo Khôn bị hạ độc chết anh vẫn cho rằng là em hạ độc, trong lòng liền buồn bực, nhưng nhìn hai chiếc máy tính theo dõi suốt đều không thấy cậu động chạm gi?
Sở Thiên cười không nói gì đợi câu hỏi tiếp theo của anh ta.
Anh Húc dừng lại chút cho xe đi lên đường phụ hỏi tiếp:
- Sau đó em bảo ông chủ Ngưu hạ độc anh lại càng khó chịu, em uy hiếp ông chủ Nguu lúc nào à? Hơn nữa giống như Triệu Bảo Không nói, ông ta không có gì có thể uy hiếp được, nhưng thật sự khiến tôi giật gân là ông chủ Ngưu thừa nhận là hạ độc nhưng mục tiêu lại là em.
Sở Thiên uống hai ngụm nước, tinh thần toàn người lại được khôi phục vài phần thản nhiên nói:
- Thuốc độc thực sự là ông ta bỏ vào, hơn nữa ông ta thực sự là muốn độc chết em. Xem ra động cơ rất quái dị nhưng nếu mọi người biết ông ta là người của Hắc đạo Sở tài phán, quán rượu Vân Hạc là căn cứ bí mật của Hắc đạo Sở tài phán thì cũng sẽ không khó hiểu.
Tô Dung Dung như bừng tỉnh rồi cũng bổ sung phía sau:
- Anh giết chết Âu Dương Thải Vi, ép Lão Tưởng rời Hongkong coi như là diệt luôn cả Hắc đạo Sở tài phán rồi, bọn họ vì người trong tổ chức đương nhiên hận anh. Mà đúng lúc anh xuất hiện ở quán rượu Vân Hạc đàm phán với Triệu Bảo Khôn nên ông ta sẽ không bỏ qua cơ hội.
Anh Húc dường như cũng đã hiểu mắt chăm chú vào đèn xanh đỏ trước mặt miệng thầm tự nói:
- Chẳng trách muốn tới quán rượu Vân Hạc đàm phán, anh thấy lạ là tại sao em chọn nơi quỷ dị thế, hóa ra sớm đã biết nó là căn cứ của Lão Tưởng. Nhưng sao em có thể khẳng định ông chủ Ngưu sẽ hạ độc trong canh chứ?
Sở Thiên nằm lên đùi Tô Dung Dung, ngửi mùi thơm trên người cô đáp lại:
- Em một nửa đánh cuộc một nửa phân tích, giống như bọn người Triệu Bảo Khôn nói, ông chủ Ngưu buôn bán tại quán rượu Vân Hạc ở Hongkong mười mấy năm nay, là người trung hậu thật thà. Nếu không biết thân phận thật sự của ông ta thì ai cũng không tin ông ta lại hạ độc với người lạ.
- Trong lòng ông ta đương nhiên cũng cho rằng em cũng nghĩ vậy nên cho độc vào canh để giết em. Anh cũng biết đấy người của Hắc đạo Sở tài phán thủ đoạn bỉ ổi vô liêm sỉ vô cùng, em sao có thể uống canh của ông ta chứ? Hơn nữa màu của hành hoa cũng khác thường thì càng khẳng định canh có vấn đề.
Tô Dung Dung thở dài vuốt ve má Sở Thiên khẽ nói:
- Sau khi anh biết trong canh có độc thì lợi dụng việc Triệu Bảo Khôn vùa bỏ ra hai mươi triệu máu thịt thì liền giả dạng trêu đùa đánh cuộc bị bắt nhược điểm để Triệu Bảo Khôn cam tâm tình nguyện đi uống canh, thậm chí đến Tiếu Thanh Băng cũng trở thành lợi thế thoát thân của anh.
Sở Thiên nhắm mắt ôm lấy eo thon của Tô Dung Dung mê say, lầm bầm nói:
- Sở dĩ Triệu Bảo Khôn không có chút e dè mà uống còn là vì bọn Tiếu Thanh Băng đã tới quán rượu Vân Hạc kiểm tra trước, không có sát thủ mai phục ông chủ Ngưu cũng không có gì khác thường gã làm sao mà còn có phòng bị chư?
Anh Húc hỏi câu hỏi sau cùng:
- Chẳng nhẽ em không sợ cảnh sát sẽ chiếm ưu thế à?
- Những chuyện em làm với Tưởng Thắng Lợi khiến thái độ của Tiếu Thanh Băng thay đổi, cũng biết gã sẽ cấu kết với Triệu Bảo Khôn.
- Lại trên bàn đàm phán nắm điểm yếu của em giải quyết việc chung, gã làm sao có thể không can thiệp chứ? Đáng tiếc em thế nào cũng không thể ngờ em có thể trước mặt gã khiến Triệu Bảo Khôn chết trong tay ông chủ Ngưu, tất cả đều là ý trời.
Anh Húc cảm thán:
- Ba phần là trời định, bảy phần là dốc sức.
Xe như lập công chiến thắng trở về.
Tiếu Thanh Băng biết sự lợi hại của thuộc hạ Sở Thiên, nếu thật sự đánh giết chỉ sợ Đông Hưng hội không ai có thể sống để mà trở về, thậm chí còn sẽ liên lụy tới mình, gã đương nhiên không thể để thảm án tiếp tục xảy ra, lần này tới tửu lầu Vân Hạc ngoài việc hạn chế xung đột đột đổ máu ra thì còn có cả nguyên nhân do Triệu Bảo Khôn lén tìm tới gã để áp trận.
Nhưng giờ Triệu Bảo Khôn vô duyên vô cớ lại trúng độc chết, điều này khiến gã khó mà chấp nhận được. Nếu giờ hai bên mà đánh trận máu chảy thành sông thì chắc phải xách đầu về gặp lãnh đạo mất, nghĩ tới đây không khỏi ngẩng đầu quát:
- Tất cả dừng tay! Các người coi cảnh sát Hongkong là rác chắc?
Mã Phi ngầm hiểu ý, đội viên phi hổ vũ trang đầy đủ cầm súng tự đông từ bốn phía nhào ra, một cách điêu luyện nhằm chuẩn vào những thành viên Hắc bang trên trận, họng súng u ám lập tức khiến hai bên đang lộm nhộm trở nên yên lặng lý trí, dưới sự ra hiệu của F ca và Sở Thiên tất cả đều lăng lẽ lui sau mấy bước.
Văn Băng Tuyết thì nhấc điện thọai gọi pháp y và tổ giám định đến khám nghiệm.
Tiếu Thanh Băng thấy đã khống chế được hiện trường thì quay đầu cười nói với Sở Thiên:
- Nói đi, làm thế nào hạ được độc.
Sở Thiên dịch chuyển một bên người cố gắng để mình ngồi thoải mái rồi mói lười biếng đáp:
- Tổ trưởng Tiếu đừng vu cáo hãm hại tôi, Sở Thiên tôi có thể thề với trời nếu như tôi hoặc bất cứ anh em nào hạ độc thì thiên lôi đánh chết tôi, nếu anh không tin tôi thì anh hãy dùng chứng cứ mà khẳng định.
Tuy biết Sở Thiên tâm kế rất sâu nhưng biết rõ những lời hắn nói rất đáng tin, Tiếu Thanh Băng bèn thu lại khí thế ép người, ngược lại dùng ánh mắt bán tín bán nghi nhìn chằm chằm hắn rồi chậm rãi nói:
- Thật sự không phải là các anh làm? Bát canh thịt bò này dường như là cậu gọi để uống sẽ không có liên quan gì tới cậu?
Sở Thiên không muốn trả lời khẽ xua tay.
Lão Yêu tiến lên vài bước ấn máy ghi âm:
- Tôi và cảnh ti đều có thể làm chứng các người không có thời gian mà vào bếp hạ độc, ông chủ cũng không bị các ngươi uy hiếp hạ độc. Thiếu soái từ lúc bắt đầu đến giờ cũng không động vào bát canh nên trong canh cho dù có độc cũng không liên quan tới cậu.
Đó là những lời mà mấy người Tiêu Thanh Băng đã nói, không ngờ lại bị Sở Thiên có dụng tâm ghi lại, khiến Tiếu Thanh Băng rất tức giận vốn định chặn đường Sở Thiên nhưng không ngờ lại cắt đứt đường lui của mình.
Sau đó không khỏi cười vài tiếng:
- Thiếu soái thật là tới đã có chuẩn bị, tuy không có bằng chứng cớ buộc tội cậu nhưng lại khiến trong lòng tôi càng phải cân nhắc. . .
Sở Thiên phất tay bảo Lão Yêu thu lại rồi cười sảng khoái nói:
- Nếu Độitrưởng Tiếu thật sự muốn biết là ai hạ độc, tôi có thể nói cho anh.
Sắc mặt Tiếu Thanh Băng hơi căng thẳng, ánh mắt bắn ra tinh quang:
- Cậu biết à?
Sở Thiên gật đầu rồi hét lớn:
- Người hạ độc chính là ông chủ của quán rượu Vân Hạc!
Ánh mắt của tất cả mọi nguời đổ dồn về Sở Thiên.
Tiêu Thanh Băng phản xạ có điều kiện truy hỏi:
- Vì sao ông ta phải giết Triệu Bảo Khôn?
Sở Thiên đầy thâm ý đáp:
- Vốn dĩ ông ta muốn giết tôi.
Tiếu Thanh Băng vẻ khó hiểu nghi ngờ nhìn Sở Thiên.
Sở Thiên thản nhiên nói:
- Không tin tìm ông ta tới hỏi thì biết ngay.
Tiếu Thanh Băng bán tín bán nghi phất tay bảo Mã Phi tìm ông chủ tới, ai biết vẫn chưa đi được vài bước ông chủ đã từ trong bước ra. Còn không đợi mọi người hỏi đã ngửa đầu lên trời cười, trong tiếng cười còn có chút bi thương và tiếc nuối, cực kỳ kích thích thần kinh của mọi người.
Đây dường như là tên điên.
Tiếu Thanh Băng quay đầu quát:
- Ông chủ Ngưu có đúng ông hạ độc không?
Ông chủ Ngưu dừng tiếng cười chói tai, có vẻ như không nghe thấy câu hỏi của Tiêu Thanh Băng mà với vẻ âm sầm nhìn Sở Thiên, thở dài chậm rãi nói:
- Thiếu soái quả nhiên không tầm thường, không những làm việc cẩn thận còn biết được cả tâm trí người khác. Chỉ đáng tiếc Ngưu mỗ hôm nay không thể độc chết cậu đúng là hổ thẹn với tổ tiên.
Lời nói của ông ta đã ngầm thừa nhận việc hạ độc của mình.
Sắc mặt Tiếu Thanh Băng trầm xuống lại quát:
- Có ý gì?
F ca bi tráng hô:
- Thật đốn mạt, dám hạ độc đại ca, ông bổ mày.
Thù hận của thành viên Đông Hưng hội trong nháy mắt bị thay đổi, tuy không rõ ông chủ Ngưu vì sao hạ độc, nhưng đã là độc hại Triệu Bảo Khôn thì phải giết tên này để hiến tế lão Đại. Tất cả cầm khảm đao chói lọi xông về phía ông chủ Ngưu, như có thể xé vụn ông ta ra.
Mã Phi giơ tay ra hiệu mười mấy khẩu súng tự động giơ lên áp chế.
Ông chủ Ngưu vẫn không nhìn tới Tiếu Thanh Băng, hai tay đột nhiên xé bỏ áo dày, hai hàng thuốc nổ cột trên người lọt vào tầm mắt lóe lên mùi của cái chết, lũ cảnh sát bao quanh lộ vẻ kinh ngạc vội lùi chậm về sau, ông chủ Ngưu tiến trước nửa bước cảnh sát liền run như cầy sấy lùi ra sau hai bước.
Mấy vị cảnh ti cao cấp sắc mặt càng trắng bệch.
Sở Thiên nhìn ông chủ Ngưu đang áp sát biết mục tiêu của ông ta là đối phó với mình thế nên cũng không dám lên mặt, lùi người về sau, miệng thì không chút khách khí nhạo báng bọn cảnh sát Tiếu Thanh Băng.
- Đội trưởng Tiếu là cảnh sát thì phải bảo vệ an toàn cho dân chúng, giờ có kẻ ác thắt lưng quấn thuốc nổ các người vẫn không nổ súng?
Nghe thấy những lời của Sở Thiên bọn cảnh sát choáng, tên này cũng thật quá nham hiểm rồi giờ mà nổ súng thì không phải là cùng chết à?
Tiếu Thanh Băng cũng tỏ vẻ oán hận nhưng không có cách nào đành khuyên:
- Ông chủ Ngưu à nhất định không được manh động, ông có chuyện gì khó không như ý thì chúng tôi sẽ cố gắng hết sứ giúp ông nhưng hy vọng ông có thể giữ bình tĩnh, chỉ cần ông dừng hành động tổn thương người tòa án sẽ khoan hồng cho ông.
Ông chủ Ngưu cười dài buồn bã, nhìn chằm chằm Sở Thiên quát:
- Tôi muốn mạng sống của tên đó.
Tiếu Thanh Băng thấy có cơ hội đàm phán vội liên thanh đáp ứng theo hắn:
- Được, ông chủ Ngưu tất cả mọi việc đều có thể thương lượng mong ông dừng những hành động hiện giờ được không? Nếu như Sở Thiên làm việc gì có lỗi hượng làm tổn thương ông thì ông cứ nói cho chúng tôi biết, cảnh sát Hongkong nhất định không bỏ qua bất cứ kẻ xấu nào hết.
Lúc đó Sở Thiên đã lui được mấy mét, trong lòng đã tính toán tới chỗ an toàn, nên trên miệng đã lộ rõ nụ cười sâu xa điều này khiến Văn Băng Tuyết cách hắn không xa mí mắt giật liên tục vội chăm chú nhìn Sở Thiên, với cô mà nói tên này nguy hiểm hơn nhiều so với thuốc nổ của ông chủ Ngưu.
Ông chủ Ngưu không hề để ý tới ngân phiếu của Tiếu Thanh Băng, thấy Sở Thiên dẫn theo bọn người Lão Yêu lui tới xa như thế trên mặt liền hiện lên sự lo lắng và vẻ mâu thuẫn, sau khi có chút đấu tranh nội tâm rồi đuổi theo Sở Thiên, ai cũng có thể nhìn thấy hành động của ông ta càng ngày càng nguy hiểm, mà bọn Tiếu Thanh Băng chỉ có thể bất đắc dĩ lùi sau.
Nhưng ai cũng không dám hạ lệnh nổ súng bắn dù sao thì uy lực cảu thuốc nổ cũng khó biết.
Bỗng nhiên Sở Thiên đưa hai tay ra vỗ mạnh, tiếng vỗ tay hùng hậu phát ra “ bộp, bộp”.
Chính cái âm thanh này đã kích thích thần kinh của tất cả mọi người, đội tập kích và đội Phi hổ đang cảnh giác cao đội và vô cùng hồi hộp nên lập tức sợ hãi không đợi mệnh lệnh của bọn Tiếu Thanh Băng thì ngón tay đặt trên cò súng đã không thể tự chủ được đạn mà lập tức từ bốn phương tám hướng bắn về phái ông chủ Ngưu, trong mắt Văn Băng Tuyết hiện vẻ đau khổ vô cùng.
Bàng bàng bàng! Rồi bùm bùm!
Tiếng nổ ngút trời khí nóng lan tràn xung quanh, cảnh sát không kịp chạy ra. Từng người từng người như kiến bị hất tung rồi không biết sống chết ngã trên đất, Tiếu Thanh Băng cả người lẫn xe lăn đều ngã xa bảy tám mét miệng còn ngậm không ít bùn đất.
Mã Phi cũng bị văng tới vùng phụ cận, quần áo rách nát.
Thi thể Ông chủ Ngưu thì nát thành từng mảnh.
Còn Sở Thiên và bọn F ca cách trung tâm thuốc nổ khá xa, lúc mà cảnh sát nổ súng thì đã vội chạy lui về sau mấy mét nên tuy cũng bị khí nóng lan tới trên người nhưng cũng có đầy đất cát và bột phấn, cũng không bị thương nặng như bọn Tiếu Thanh Băng, lắc lắc đầu không chút tổn hao đứng dậy.
Cảnh sát bị thương kêu rên không ngớt, cảnh sát tụ tập thu dọn hiện trường.
Sở Thiên duỗi lưng một cái trong lòng thầm thở dài:
- Đại cục đã định.
Dưới sự chỉ huy với chút ý thức sót lại của Tiếu Thanh Băng, bọn người Sở Thiên đều bị mời về sở cảnh sát thẩm tra.
Anh Húc ở cách khá xa trong ghế xe hơi khẽ cười, trước mặt là hai chiếc laptop, theo dõi toàn bộ quán rượu Vân Hạc, sau đó nhìn ba vị luật sư ngồi sau thản nhiên nói:
- Ba vị là những luật sư nổi danh nhất Hongkong không biết có thể chắc chắn anh em chúng tôi bình an vô sự hay không?
Tất cả quá trình diễn ra trong quán rượu Vân Hạc đều trong mắt ba vị luật sư nên trong lòng họ sớm đã có phương án, cười với nhau dường như đồng thanh đáp:
- Anh Húc yên tâm, có những đoạn video này, với những nhân chứng vật chứng tại hiện trường anh em anh nhất định không vấn đề gì.
Anh Húc cười sảng khoái đưa tay nói:
- Hợp tác vui vẻ.
Ba vị luật sư vội bắt tay.
Trong phòng thẩm vấn, cảnh sát hỏi gắt gao nhưng Sở Thiên từ đầu tới cuối không nói gì, đúng lúc thẩm tra bằng lửa thì ba vị luật sư không chút khách khí xông vào bảo lãnh, dùng những kiến thức chuyên nghiệp của mình không những giúp Sở Thiên rửa sạch tội còn khiến cảnh sát sợ chết khiếp, thứ khiến họ sợ chính là bối cảnh khiếp người của Sở Thiên.
Lúc suy nghĩ lại xét thấy không có bằng chứng, cảnh sát chỉ có thể bất đắc dĩ thả Sở Thiên.
Vừa ra khỏi cửa đồn cảnh sát, anh Húc đích thân lái xe tới, trên xe còn có Tô Dung Dung chờ đợi đã lâu. Sở Thiên khẽ cười bước vào xe ôm chặt cô vào lòng, tất cả những hành động hôm nay mình đều đánh cuộc thắng, đúng là phú quý trong cái khó mà.
Xe đi xa mấy chục mét, Tô Dung Dung như con chim nhỏ nép vào người mở nước cho Sở Thiên, còn lấy giấy lau sạch vết thương trên mặt khéo hiểu lòng người cười nói:
- Canh thịt bò ở quán rượu Vân Hạc không uống được thì uống tạm chút nước khoáng cho đỡ khát, đợi về tới hoa viên em nấu canh thịt bò cho anh.
Sở Thiên cười ha ha, anh Húc cũng cười lớn, sau khi dừng lại mới hỏi hàng loạt:
- Người anh em, anh có chút vấn đề trong lòng muốn hỏi, lúc đầu thấy Triệu Bảo Khôn bị hạ độc chết anh vẫn cho rằng là em hạ độc, trong lòng liền buồn bực, nhưng nhìn hai chiếc máy tính theo dõi suốt đều không thấy cậu động chạm gi?
Sở Thiên cười không nói gì đợi câu hỏi tiếp theo của anh ta.
Anh Húc dừng lại chút cho xe đi lên đường phụ hỏi tiếp:
- Sau đó em bảo ông chủ Ngưu hạ độc anh lại càng khó chịu, em uy hiếp ông chủ Nguu lúc nào à? Hơn nữa giống như Triệu Bảo Không nói, ông ta không có gì có thể uy hiếp được, nhưng thật sự khiến tôi giật gân là ông chủ Ngưu thừa nhận là hạ độc nhưng mục tiêu lại là em.
Sở Thiên uống hai ngụm nước, tinh thần toàn người lại được khôi phục vài phần thản nhiên nói:
- Thuốc độc thực sự là ông ta bỏ vào, hơn nữa ông ta thực sự là muốn độc chết em. Xem ra động cơ rất quái dị nhưng nếu mọi người biết ông ta là người của Hắc đạo Sở tài phán, quán rượu Vân Hạc là căn cứ bí mật của Hắc đạo Sở tài phán thì cũng sẽ không khó hiểu.
Tô Dung Dung như bừng tỉnh rồi cũng bổ sung phía sau:
- Anh giết chết Âu Dương Thải Vi, ép Lão Tưởng rời Hongkong coi như là diệt luôn cả Hắc đạo Sở tài phán rồi, bọn họ vì người trong tổ chức đương nhiên hận anh. Mà đúng lúc anh xuất hiện ở quán rượu Vân Hạc đàm phán với Triệu Bảo Khôn nên ông ta sẽ không bỏ qua cơ hội.
Anh Húc dường như cũng đã hiểu mắt chăm chú vào đèn xanh đỏ trước mặt miệng thầm tự nói:
- Chẳng trách muốn tới quán rượu Vân Hạc đàm phán, anh thấy lạ là tại sao em chọn nơi quỷ dị thế, hóa ra sớm đã biết nó là căn cứ của Lão Tưởng. Nhưng sao em có thể khẳng định ông chủ Ngưu sẽ hạ độc trong canh chứ?
Sở Thiên nằm lên đùi Tô Dung Dung, ngửi mùi thơm trên người cô đáp lại:
- Em một nửa đánh cuộc một nửa phân tích, giống như bọn người Triệu Bảo Khôn nói, ông chủ Ngưu buôn bán tại quán rượu Vân Hạc ở Hongkong mười mấy năm nay, là người trung hậu thật thà. Nếu không biết thân phận thật sự của ông ta thì ai cũng không tin ông ta lại hạ độc với người lạ.
- Trong lòng ông ta đương nhiên cũng cho rằng em cũng nghĩ vậy nên cho độc vào canh để giết em. Anh cũng biết đấy người của Hắc đạo Sở tài phán thủ đoạn bỉ ổi vô liêm sỉ vô cùng, em sao có thể uống canh của ông ta chứ? Hơn nữa màu của hành hoa cũng khác thường thì càng khẳng định canh có vấn đề.
Tô Dung Dung thở dài vuốt ve má Sở Thiên khẽ nói:
- Sau khi anh biết trong canh có độc thì lợi dụng việc Triệu Bảo Khôn vùa bỏ ra hai mươi triệu máu thịt thì liền giả dạng trêu đùa đánh cuộc bị bắt nhược điểm để Triệu Bảo Khôn cam tâm tình nguyện đi uống canh, thậm chí đến Tiếu Thanh Băng cũng trở thành lợi thế thoát thân của anh.
Sở Thiên nhắm mắt ôm lấy eo thon của Tô Dung Dung mê say, lầm bầm nói:
- Sở dĩ Triệu Bảo Khôn không có chút e dè mà uống còn là vì bọn Tiếu Thanh Băng đã tới quán rượu Vân Hạc kiểm tra trước, không có sát thủ mai phục ông chủ Ngưu cũng không có gì khác thường gã làm sao mà còn có phòng bị chư?
Anh Húc hỏi câu hỏi sau cùng:
- Chẳng nhẽ em không sợ cảnh sát sẽ chiếm ưu thế à?
- Những chuyện em làm với Tưởng Thắng Lợi khiến thái độ của Tiếu Thanh Băng thay đổi, cũng biết gã sẽ cấu kết với Triệu Bảo Khôn.
- Lại trên bàn đàm phán nắm điểm yếu của em giải quyết việc chung, gã làm sao có thể không can thiệp chứ? Đáng tiếc em thế nào cũng không thể ngờ em có thể trước mặt gã khiến Triệu Bảo Khôn chết trong tay ông chủ Ngưu, tất cả đều là ý trời.
Anh Húc cảm thán:
- Ba phần là trời định, bảy phần là dốc sức.
Xe như lập công chiến thắng trở về.
/781
|