Cửa phòng bị lực lớn đá vào đổ ầm xuống đất.
Tình hình trong phòng Viện trưởng đập vào mắt, trên chiếc sô pha rộng rãi có một người đàn ông trung niên đầu trọc, ngồi trên đùi ông ta là một y tá thân hình đầy đặn, tay trái ông ta ôm eo người y tá, tay phải luồn vào trong áo, áo mở rộng lộ ra da thịt trắng nõn và phần ngực đen.
Ánh mắt người đàn ông nóng bỏng, người phụ nữ đỏ hồng, từ biểu cảm của bọn họ có thể biết đang trong giai đoạn nóng bỏng, thấy cửa phòng bị đạp ra lại thấy có mấy vị khách không mời, hai người đều bất giác ngây ngẩn, người đàn ông trung niên đầu trọc theo phản xạ có điều kiện rút tay lại, người phụ nữ lại quên không đứng lên.
Gian phòng rộng lớn nhưng không hề thấy bóng dáng Đường Hoàng.
Sở Thiên có chút áy náy, chỉ sợ kinh hãi sẽ khiến cho người đàn ông trung niên trở nên bất lực.
Người đàn ông trung niên giận tím mặt, uy quyền của Viện trưởng sao có thể bị người ta mạo phạm? Vì vậy vỗ vỗ mông y tá bảo cô ta đứng lên, còn mình thì khôi phục quyền uy của viện trưởng, tức giận đùng đùng đi về phía Sở Thiên, lớn tiếng quát:
- Các người là ai? Tại sao lại xông vào phòng Viện trưởng? Lẽ nào không biết đây là phòng làm việc sao?
Sở Thiên xin lỗi xong rời đi, lão già này muốn nữ y tá vẫn biết đây là phòng làm việc?
Nữ y tá vội vàng mặc quần áo vào, cúi đầu đi ra ngoài.
Vị bác sĩ lớn tuổi dè dặt trả lời:
- Viện trưởng, cậu ấy muốn dùng phòng phẫu thuật.
Người đàn ông trung niên là người thông minh, nghe thấy phòng phẫu thuật lập tức hiểu ra, chưa đợi người bác sĩ lớn tuổi nói xong đã lớn tiếng quát:
- Cút, đồ vô dụng, lão tử bảo ngươi làm chút việc cũng không làm xong, giữ lại người còn ích gì, ngày mai sẽ điều ngươi đến giữ kho, tên vô dụng.
Sở Thiên giơ tay ngăn vị bác sĩ lớn tuổi, tiêu sái đến bên cạnh người đàn ông trung niên, nhàn nhạt nói:
- Ông chính là Viện trưởng? Nhìn ông cũng có chút hiền lành, tại sao lại không có tấm lòng thầy thuốc thế? Vì muốn lấy lòng Hoắc gia mà tìm cớ dùng phòng phẫu thuật của chúng tôi, tiền, hình như ông không thu thiếu.
Viện trưởng đầu hói hiển nhiên muốn thể hiện quyền lực tuyệt đối của mình, không hề khách khí chỉ vào Sở Thiên quát:
- Bệnh viện là của ông, phòng phẫu thuật ông muốn cho ai dùng thì cho, cậu quản được à? Cậu có chút tiền còn không coi ông ra gì. Cậu đạp hỏng cửa của tôi, phí phẫu thuật trả cho phí sửa chữa, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đến bắt cậu.
10 vạn phí phẫu thuật dùng để làm phí sửa cửa, Sở Thiên bất giác cười khẽ, quay đầu vỗ vai người bác sĩ lớn tuổi, bình tĩnh nói:
- Bác sĩ, cứ theo kế hoạch làm phẫu thuật cho cậu bé, mấy việc ở đây tôi sẽ giả quyết, ông yên tâm, lão Viện trưởng đầu hói này sẽ không đập được bát cơm của ông, tin tôi.
Viện trưởng đầu hói nghe thấy Sở Thiên nói, lại không có cách nào phát tiết, tức giận, cầm chén trà định đập vào đầu Sở Thiên, đồng thời còn hung tợn mắng:
- Ông đây còn có thể đập mày nữa, dám càn rỡ trên địa bàn của ông, không biết sống chết.
Vị bác sĩ lớn tuổi thấy Sở Thiên quay lưng phía viện trưởng, hét to:
- Cẩn thận.
Sở Thiên cười khẽ, nghiêng đầu tránh chén trà, sau đó cầm tay viện trưởng vặn lại, sau đó ghì chặt lão trên bàn làm việc, thuận thế đập chén trà lên mặt lão, ‘ba’ một tiếng, khóe miệng viện trưởng đầu hói chảy máu.
Miệng vị bác sĩ lớn tuổi há to, không ngờ đến Sở Thiên lại ra tay độc ác như vậy, nhưng ông cũng không thấy thương cảm cho Viện trưởng đầu hói, lão già này ngoài việc thường xuyên viết đơn thuốc đắt tiền lừa người, thường xuyên bức bọn họ lao động không công, càng khiến người ta tức là, lão già này lợi dụng chức quyền chà đạp không ít bác sĩ nữ và y tá nữ.
- Thật không ngờ cậu dám đánh người ở bệnh viện, có phải muốn thể hiện mình, muốn thể hiện gia thế hiển hách nữa phải không?
Một giọng nói chầm rãi từ ngoài cửa truyền vào, bình thản không sợ hãi lại bao hàm châm chọc và thù hận, dựa vào giọng nói đó, Sở Thiên không cần ngoảnh lại cũng biết đó là Đường Hoàng.
Sở Thiên lấy giấy lau tay và sai Thiên Dưỡng Sinh dẫn bác sĩ đi chuẩn bị làm phẫu thuật, sau đó vứt lão Viện trưởng đầu hói lên sô pha như vứt một con chó, lúc này, Đường Hoàng và Hoắc Vô Túy vừa đi đến trước mặt Sở Thiên, nếu như nói ánh mắt Đường Hoàng có thể giết hắn, vậy thì ánh mắt của Hoắc Vô Túy là muốn lăng trì hắn.
Nhưng hắn cũng không hề sợ hãi mà cười:
- Nếu như tôi muốn thể hiện, vậy các người chính là khoe khoang rồi. Cho dù ở bất cứ đâu đều thích lợi dụng quyền thế hào môn giành tiện lợi cho mình, đương nhiên tôi cũng không có tư cách nói các người, nhưng các người cũng không nên thông qua viện trưởng chiếm phòng phẫu thuật của tôi.
Đường Hoàng có chút sững sờ, sau dó thì hiểu được chân tướng sự việc, bà ta chẳng qua muốn khôi phục nguyên dạng cánh tay bị thương do súng lại không ngờ sẽ gặp phải Sở Thiên, thế giới này thật nhỏ, trong lòng bà ta biết sẽ không giành được phòng phẫu thuật từ tay Sở Thiên, nếu không Viện trưởng đã không bị đánh như vậy.
Nhưng bà ta vẫn muốn lấy lại chút thể diện, nhàn nhạt nói:
- Quả nhiên khí thế bức người, chỉ tiếc ở trong lần đấu giá tại sao lại không lộ diện? Bị Lý công tử ép đến nỗi không còn mặt mũi nào, ngay cả quả tàng nhung cũng bị người ta lấy đi, nghe nói cậu mua để cứu người, lúc đó không mất mấy trăm triệu chứ?
Sở Thiên vươn người, bình tĩnh đả kích bà ta:
- Bà thật ngây thơ, đó chẳng qua là tôi và Lâm Vũ Địch thương lượng với nhau để đối phó với bà, vốn dĩ định lừa bà hai trăm vạn và khiến bà tổn thất nặng ở hội đấu giá, ai ngờ Lý công tử lại xuất hiện giữa đường, thay bà làm kẻ gánh họa, nếu không bây giờ bà sẽ khóc đến chết.
Sắc mặt Đường Hoàng trở nên cực kì khó coi, Sở Thiên sao lại biết mình đưa Lâm Vũ Địch hai trăm vạn, lẽ nào thật sự tên đó thông đồng với Sở Thiên trêu đùa mình? Ngay lập tức nghĩ đến thái độ không tích cực của Sở Thiên trong hội đấu giá, bất giác càng thêm khẳng định mình bị Lâm Vũ Địch bán đứng, sau đó nghiến răng nghiến lợi chửi thầm Lâm Vũ Địch.
Sở Thiên mỉm cười, biết hắn đã gây rắc rối cho Lâm Vũ Địch rồi.
Hoắc Vô Túy vốn không nói gì bước lên trước, cách Sở Thiên nửa tấc nhìn Sở Thiên nói:
- Khốn khiếp, một nửa người ở Hongkong đều biết anh làm nhục tôi khiến không còn ai dám theo duổi bổn tiểu thư, mày định khi nào sẽ cưới bổn tiểu thư? Lẽ nào định chơi xong là xong à?
Lời nói trắng trợn khiến Sở Thiên có chút chấn động, bây giờ nghĩ đến lúc trước hủy hoại sự trong trắng của Hoắc Vô Túy có chút quá đáng nhưng lại không tỏ vẻ hành vi lúc đó của mình là sai, vì thế không để ý đến sự khiêu khích của cô ta, nhàn nhạt nói:
- Phụ nữ bên cạnh tôi rất nhiều, chơi đùa cô còn có chút hứng thú, cưới cô? Đợi kiếp sau đi.
Hoắc Vô Túy không giận mà còn cười, cánh ta như ngọc quấn lên cổ Sở Thiên, thân hình mềm mại dán lên người hắn, sắc mặt phóng đãng trả lời:
- Hoắc Vô Túy hôm nay cho anh biết, bổn tiểu thư đời này nhất định sẽ phải gả cho anh, dùng tinh lực cả đời này để giày vò anh, khiến cho ngươi cả đời thống khổ không được bình yên.
Sở Thiên còn chưa có bất cứ phản ứng nào thì Đường Hoàng đã kéo con gái ra, lùi sau mấy bước nhỏ giọng mắng:
- Con điên à? Con muốn gả cho thằng điên này? Hắn là kẻ thù lớn của Hoắc gia, nếu như con gả cho hắn, toàn bộ người của Hongkong hai nhà Đường Hoắc sợ hắn, hi sinh hạnh phúc của con gái, con muốn chúng ta còn mặt mũi nào để sống nữa?
Khoe miệng Hoắc Vô Túy cười lạnh, bình tĩnh trả lời câu hỏi của mẹ:
- Không có cách nào khác, con hận hắn, vì thế muốn gả cho hắn.
Sở Thiên dở khóc dở cười, đây là logic gì thế.
Đường Hoàng đã lôi Hoắc Vô Túy ra khỏi cửa còn không quên nói đủ cho Sở Thiên nghe:
- Cho dù muốn báo thù, có rất nhiều cách, không cần phải đi con đường cực đoan như vậy, đợi khi chú của cậu có thời gian thì đủ để giết chết tên tiểu tử ngông cuồng như nó.
Hoắc Vô Túy không nói gì, khi ra khỏi cửa còn quay lại cười lạnh, nụ cười đó khiến cho Sở Thiên thấy rét lạnh một cách khó hiểu, Hoắc Vô Túy này có phải đã điên rồi không?
Cuộc phẫu thuật căng thẳng được tiến hành theo trình tự.
Để bảo đảm sự khôi phụcvà an toàn cho thằng bé, Sở Thiên đặc biệt điều mấy chục anh em Hắc Dạ hội đến thay nhau bảo vệ, Viện trưởng đầu hói che miệng dẫn đến mười mấy tên xã hội đen, sát khí đằng đằng đi về phía Sở Thiên đòi công bằng, nhưng khi nhìn thấy Sở Thiên lập tức tát Viện trưởng mấy cái vào miệng.
Người mà viện trưởng đầu hói gọi đến chính là Ngưu Ma Vương.
Dưới áp lực của Ngưu Ma Vương, Viện trưởng đầu hói dè dặt xin lỗi Sở Thiên và trả lại toàn bộ phí phẫu thuật, Sở Thiên cũng không cự tuyệt ném cho các anh em và bác sĩ lớn tuổi, xử lí xong mọi việc cũng gần 12 giờ, thấy thằng bé sau khi làm xong phẫu thuật ngủ say liền lặng lẽ rời đi.
Bây giờ hắn phải đến Lâm gia, đến gặp Tô lão gia.
Tình hình trong phòng Viện trưởng đập vào mắt, trên chiếc sô pha rộng rãi có một người đàn ông trung niên đầu trọc, ngồi trên đùi ông ta là một y tá thân hình đầy đặn, tay trái ông ta ôm eo người y tá, tay phải luồn vào trong áo, áo mở rộng lộ ra da thịt trắng nõn và phần ngực đen.
Ánh mắt người đàn ông nóng bỏng, người phụ nữ đỏ hồng, từ biểu cảm của bọn họ có thể biết đang trong giai đoạn nóng bỏng, thấy cửa phòng bị đạp ra lại thấy có mấy vị khách không mời, hai người đều bất giác ngây ngẩn, người đàn ông trung niên đầu trọc theo phản xạ có điều kiện rút tay lại, người phụ nữ lại quên không đứng lên.
Gian phòng rộng lớn nhưng không hề thấy bóng dáng Đường Hoàng.
Sở Thiên có chút áy náy, chỉ sợ kinh hãi sẽ khiến cho người đàn ông trung niên trở nên bất lực.
Người đàn ông trung niên giận tím mặt, uy quyền của Viện trưởng sao có thể bị người ta mạo phạm? Vì vậy vỗ vỗ mông y tá bảo cô ta đứng lên, còn mình thì khôi phục quyền uy của viện trưởng, tức giận đùng đùng đi về phía Sở Thiên, lớn tiếng quát:
- Các người là ai? Tại sao lại xông vào phòng Viện trưởng? Lẽ nào không biết đây là phòng làm việc sao?
Sở Thiên xin lỗi xong rời đi, lão già này muốn nữ y tá vẫn biết đây là phòng làm việc?
Nữ y tá vội vàng mặc quần áo vào, cúi đầu đi ra ngoài.
Vị bác sĩ lớn tuổi dè dặt trả lời:
- Viện trưởng, cậu ấy muốn dùng phòng phẫu thuật.
Người đàn ông trung niên là người thông minh, nghe thấy phòng phẫu thuật lập tức hiểu ra, chưa đợi người bác sĩ lớn tuổi nói xong đã lớn tiếng quát:
- Cút, đồ vô dụng, lão tử bảo ngươi làm chút việc cũng không làm xong, giữ lại người còn ích gì, ngày mai sẽ điều ngươi đến giữ kho, tên vô dụng.
Sở Thiên giơ tay ngăn vị bác sĩ lớn tuổi, tiêu sái đến bên cạnh người đàn ông trung niên, nhàn nhạt nói:
- Ông chính là Viện trưởng? Nhìn ông cũng có chút hiền lành, tại sao lại không có tấm lòng thầy thuốc thế? Vì muốn lấy lòng Hoắc gia mà tìm cớ dùng phòng phẫu thuật của chúng tôi, tiền, hình như ông không thu thiếu.
Viện trưởng đầu hói hiển nhiên muốn thể hiện quyền lực tuyệt đối của mình, không hề khách khí chỉ vào Sở Thiên quát:
- Bệnh viện là của ông, phòng phẫu thuật ông muốn cho ai dùng thì cho, cậu quản được à? Cậu có chút tiền còn không coi ông ra gì. Cậu đạp hỏng cửa của tôi, phí phẫu thuật trả cho phí sửa chữa, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đến bắt cậu.
10 vạn phí phẫu thuật dùng để làm phí sửa cửa, Sở Thiên bất giác cười khẽ, quay đầu vỗ vai người bác sĩ lớn tuổi, bình tĩnh nói:
- Bác sĩ, cứ theo kế hoạch làm phẫu thuật cho cậu bé, mấy việc ở đây tôi sẽ giả quyết, ông yên tâm, lão Viện trưởng đầu hói này sẽ không đập được bát cơm của ông, tin tôi.
Viện trưởng đầu hói nghe thấy Sở Thiên nói, lại không có cách nào phát tiết, tức giận, cầm chén trà định đập vào đầu Sở Thiên, đồng thời còn hung tợn mắng:
- Ông đây còn có thể đập mày nữa, dám càn rỡ trên địa bàn của ông, không biết sống chết.
Vị bác sĩ lớn tuổi thấy Sở Thiên quay lưng phía viện trưởng, hét to:
- Cẩn thận.
Sở Thiên cười khẽ, nghiêng đầu tránh chén trà, sau đó cầm tay viện trưởng vặn lại, sau đó ghì chặt lão trên bàn làm việc, thuận thế đập chén trà lên mặt lão, ‘ba’ một tiếng, khóe miệng viện trưởng đầu hói chảy máu.
Miệng vị bác sĩ lớn tuổi há to, không ngờ đến Sở Thiên lại ra tay độc ác như vậy, nhưng ông cũng không thấy thương cảm cho Viện trưởng đầu hói, lão già này ngoài việc thường xuyên viết đơn thuốc đắt tiền lừa người, thường xuyên bức bọn họ lao động không công, càng khiến người ta tức là, lão già này lợi dụng chức quyền chà đạp không ít bác sĩ nữ và y tá nữ.
- Thật không ngờ cậu dám đánh người ở bệnh viện, có phải muốn thể hiện mình, muốn thể hiện gia thế hiển hách nữa phải không?
Một giọng nói chầm rãi từ ngoài cửa truyền vào, bình thản không sợ hãi lại bao hàm châm chọc và thù hận, dựa vào giọng nói đó, Sở Thiên không cần ngoảnh lại cũng biết đó là Đường Hoàng.
Sở Thiên lấy giấy lau tay và sai Thiên Dưỡng Sinh dẫn bác sĩ đi chuẩn bị làm phẫu thuật, sau đó vứt lão Viện trưởng đầu hói lên sô pha như vứt một con chó, lúc này, Đường Hoàng và Hoắc Vô Túy vừa đi đến trước mặt Sở Thiên, nếu như nói ánh mắt Đường Hoàng có thể giết hắn, vậy thì ánh mắt của Hoắc Vô Túy là muốn lăng trì hắn.
Nhưng hắn cũng không hề sợ hãi mà cười:
- Nếu như tôi muốn thể hiện, vậy các người chính là khoe khoang rồi. Cho dù ở bất cứ đâu đều thích lợi dụng quyền thế hào môn giành tiện lợi cho mình, đương nhiên tôi cũng không có tư cách nói các người, nhưng các người cũng không nên thông qua viện trưởng chiếm phòng phẫu thuật của tôi.
Đường Hoàng có chút sững sờ, sau dó thì hiểu được chân tướng sự việc, bà ta chẳng qua muốn khôi phục nguyên dạng cánh tay bị thương do súng lại không ngờ sẽ gặp phải Sở Thiên, thế giới này thật nhỏ, trong lòng bà ta biết sẽ không giành được phòng phẫu thuật từ tay Sở Thiên, nếu không Viện trưởng đã không bị đánh như vậy.
Nhưng bà ta vẫn muốn lấy lại chút thể diện, nhàn nhạt nói:
- Quả nhiên khí thế bức người, chỉ tiếc ở trong lần đấu giá tại sao lại không lộ diện? Bị Lý công tử ép đến nỗi không còn mặt mũi nào, ngay cả quả tàng nhung cũng bị người ta lấy đi, nghe nói cậu mua để cứu người, lúc đó không mất mấy trăm triệu chứ?
Sở Thiên vươn người, bình tĩnh đả kích bà ta:
- Bà thật ngây thơ, đó chẳng qua là tôi và Lâm Vũ Địch thương lượng với nhau để đối phó với bà, vốn dĩ định lừa bà hai trăm vạn và khiến bà tổn thất nặng ở hội đấu giá, ai ngờ Lý công tử lại xuất hiện giữa đường, thay bà làm kẻ gánh họa, nếu không bây giờ bà sẽ khóc đến chết.
Sắc mặt Đường Hoàng trở nên cực kì khó coi, Sở Thiên sao lại biết mình đưa Lâm Vũ Địch hai trăm vạn, lẽ nào thật sự tên đó thông đồng với Sở Thiên trêu đùa mình? Ngay lập tức nghĩ đến thái độ không tích cực của Sở Thiên trong hội đấu giá, bất giác càng thêm khẳng định mình bị Lâm Vũ Địch bán đứng, sau đó nghiến răng nghiến lợi chửi thầm Lâm Vũ Địch.
Sở Thiên mỉm cười, biết hắn đã gây rắc rối cho Lâm Vũ Địch rồi.
Hoắc Vô Túy vốn không nói gì bước lên trước, cách Sở Thiên nửa tấc nhìn Sở Thiên nói:
- Khốn khiếp, một nửa người ở Hongkong đều biết anh làm nhục tôi khiến không còn ai dám theo duổi bổn tiểu thư, mày định khi nào sẽ cưới bổn tiểu thư? Lẽ nào định chơi xong là xong à?
Lời nói trắng trợn khiến Sở Thiên có chút chấn động, bây giờ nghĩ đến lúc trước hủy hoại sự trong trắng của Hoắc Vô Túy có chút quá đáng nhưng lại không tỏ vẻ hành vi lúc đó của mình là sai, vì thế không để ý đến sự khiêu khích của cô ta, nhàn nhạt nói:
- Phụ nữ bên cạnh tôi rất nhiều, chơi đùa cô còn có chút hứng thú, cưới cô? Đợi kiếp sau đi.
Hoắc Vô Túy không giận mà còn cười, cánh ta như ngọc quấn lên cổ Sở Thiên, thân hình mềm mại dán lên người hắn, sắc mặt phóng đãng trả lời:
- Hoắc Vô Túy hôm nay cho anh biết, bổn tiểu thư đời này nhất định sẽ phải gả cho anh, dùng tinh lực cả đời này để giày vò anh, khiến cho ngươi cả đời thống khổ không được bình yên.
Sở Thiên còn chưa có bất cứ phản ứng nào thì Đường Hoàng đã kéo con gái ra, lùi sau mấy bước nhỏ giọng mắng:
- Con điên à? Con muốn gả cho thằng điên này? Hắn là kẻ thù lớn của Hoắc gia, nếu như con gả cho hắn, toàn bộ người của Hongkong hai nhà Đường Hoắc sợ hắn, hi sinh hạnh phúc của con gái, con muốn chúng ta còn mặt mũi nào để sống nữa?
Khoe miệng Hoắc Vô Túy cười lạnh, bình tĩnh trả lời câu hỏi của mẹ:
- Không có cách nào khác, con hận hắn, vì thế muốn gả cho hắn.
Sở Thiên dở khóc dở cười, đây là logic gì thế.
Đường Hoàng đã lôi Hoắc Vô Túy ra khỏi cửa còn không quên nói đủ cho Sở Thiên nghe:
- Cho dù muốn báo thù, có rất nhiều cách, không cần phải đi con đường cực đoan như vậy, đợi khi chú của cậu có thời gian thì đủ để giết chết tên tiểu tử ngông cuồng như nó.
Hoắc Vô Túy không nói gì, khi ra khỏi cửa còn quay lại cười lạnh, nụ cười đó khiến cho Sở Thiên thấy rét lạnh một cách khó hiểu, Hoắc Vô Túy này có phải đã điên rồi không?
Cuộc phẫu thuật căng thẳng được tiến hành theo trình tự.
Để bảo đảm sự khôi phụcvà an toàn cho thằng bé, Sở Thiên đặc biệt điều mấy chục anh em Hắc Dạ hội đến thay nhau bảo vệ, Viện trưởng đầu hói che miệng dẫn đến mười mấy tên xã hội đen, sát khí đằng đằng đi về phía Sở Thiên đòi công bằng, nhưng khi nhìn thấy Sở Thiên lập tức tát Viện trưởng mấy cái vào miệng.
Người mà viện trưởng đầu hói gọi đến chính là Ngưu Ma Vương.
Dưới áp lực của Ngưu Ma Vương, Viện trưởng đầu hói dè dặt xin lỗi Sở Thiên và trả lại toàn bộ phí phẫu thuật, Sở Thiên cũng không cự tuyệt ném cho các anh em và bác sĩ lớn tuổi, xử lí xong mọi việc cũng gần 12 giờ, thấy thằng bé sau khi làm xong phẫu thuật ngủ say liền lặng lẽ rời đi.
Bây giờ hắn phải đến Lâm gia, đến gặp Tô lão gia.
/781
|