Đại hán cầm đầu nhìn ra ý đồ Sở Thiên, trên mặt lộ ra nụ cười cổ quái, lạnh lùng nói:
- Chúng tao chưa bao giờ nghĩ tới việc nghỉ ngơi, nếu mày muốn kéo dài thời gian chờ viện binh, mày quá ngây thơ rồi. Trên đường đi tới đây, ta đã bố trí hai người mai phục cùng bốn tay súng.
Sở Thiên hiểu ý, bốn tay súng đủ để ngăn tất cả cứu binh, gật đầu đáp:
- Tôi hiểu, tài bắn súng thiện xạ của các người, chắc rằng cứu viện sẽ không tới được đây, nhưng, các người chẳng lẽ không sợ mình mắc bẫy sao? Có lẽ chúng tôi đã cho người mai phục bốn phía.
Đại hán cầm đầu nhe răng, trợn mắt cười ác độc, trả lời:
- Thật ra, tối qua khi chúng tao tiến vào khu mộ, sớm đã điều cẩn thận tra phạm vi hơn mấy trăm mét, thậm chí ngay cả trên mặt đất có dấu vết đào bới nào mới cũng được kiểm tra. Mày muốn dọa bọn tao, các ngươi chết chắc rồi.
Dấu vết đào bới nào mới trên mặt đất.
Những người này quả nhiên là đặc công, không chỉ có thân thủ hơn người, còn cẩn thận như vậy, vì thế Sở Thiên không pha trò nữa, trang nghiêm nói:
- Mặc dù các người không kém ba nhiêu, nhưng là các người cho rằng có thể giết được tôi sao? Chẳng lẽ tư liệu không nói cho các người, Sở Thiên là dũng mãnh không gì có thể đánh bại sao? Ít nhất có thể diệt toàn bộ Bổng Tử Đảng các người.
Tên cầm đầu nghe thấy tên Sở Thiên, cầm ngang đao đứng thẳng cười nói:
- Dám tới giết mày, chứng minh chúng tao có lòng tin, mặc dù không thể mua được nhiều súng đạn ở chợ đen, nhưng chúng tao lại mua được độc dược “kiến huyết phong hầu” (gặp máu là chết), chỉ cần bị chúng tao đâm trúng bọn mày chết không nghi ngờ.
- Sở Thiên, cho dù mày có thể đánh, chúng tao lấy mạng đổi mạng, mày có thể giữ được an toàn cho mình? Đừng từ chối, tao sẽ cho mày chết toàn thây!
Đại Phi cầm đao đề phòng, thấy tên kia nói tới là vì Sở Thiên, đạo kẻ địch lại có độc, không khỏi chửi ầm lên:
- Móa Sở Thiên, lần này mày hại chết Hắc Dạ hội rồi, nếu anh Húc xảy ra chuyện gì, bố liều mạng cũng phải kéo mày đi cùng!
Húc ca quát lớn:
- Đại Phi, câm miệng.
Mấy tên đại hán chậm rãi tới gần.
Sở Thiên không thèm để ý. Ngưu Ma vương dẫn mười ba người của Hắc Dạ hội tạo thành vòng tròn bảo vệ nghiêm mật đám anh Húc. Gã cầm đầu chẳng nói gì, cười cười biết chắc chết mà còn thích vẫy vùng, thật sự điếc không sợ súng. Đang chuẩn bị phát động tiến công, bỗng nhiên liên nỏ lộ ra trong tay Ngưu Ma Vương.
Mười ba người Hắc Dạ hội cũng lấy ra liên nỏ.
Mỗi nỏ có 6 tên, mười bốn người có 84 mũi tên.
Nếu để 84 mũi tên này bắn ra, chuyện gì sẽ xảy ra? Thằng ngốc cũng biết biết được. Phải nhanh chóng áp sát bóp nát nguy cơ từ trong trứng nước. Tên cầm đầu biết điều đó, vội vàng phất tay cho mọi người dừng lại, tiếp theo lắc đầu nói với Sở Thiên:
- Quả nhiên có vài phần thủ đoạn, tuy nhiên mày cho rằng như thế sẽ ngăn được công kích của chúng ta?
Sở Thiên không lo không sợ, thản nhiên nói:
- Thử xem!
Trong lúc nói chuyện, mưới tám đặc công đã cầm đao lui lại.
Tên cầm đầu cùng các đội viên sau khi lùi lại, ánh mắt vẫn chú ý hoàn cảnh xung quanh, nhìn thấy phụ cận có không ít chướng ngại vật ngăn cản, trong lòng tính toán khoảng cách sơ lược, trên mặt không khỏi nở nụ cười sáng lạn. Tuy nụ cười vặn vẹo khó coi, nhưng không giấu được sự vui vẻ của gã. Đối mặt với kẻ địch ngu xuẩn không vui sao được.
Đám đặc công phát hiện ra nơi ẩn nấp, tên cầm đầu ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, mang một ít tiếc hận nói:
- Nếu vừa rồi, mày bắn tên, có lẽ chúng tao sẽ có không ít người bị thương, nhưng bây giờ hiệu quả sát thương đã mất đi phần lớn, nói không phải, tám mươi tư mũi tên này có lẽ không thể làm bị thương chúng tao.
Sở Thiên rất bình tĩnh, bất động phản kích:
- Có đôi khi không nên quá tin tưởng bản thân! Tuy rằng các người là đặc công xuất sắc, nhưng trong mắt tôi các người chả là cái thá gì cả. Hôm nay các người đã tới thì chết đi thôi. Không khách khí mà nói cho các người biết, các người đã rơi vào bẫy.
Ánh mắt tên cầm đầu trở nên sắc bén.
Sở Thiên thản nhiên nói ra:
- Tình báo, là tôi đưa cho các người đấy.
Mắt tên cầm đầu bắn ra tinh quang.
Cùng lúc đó, ngón tay Sở Thiên nhẹ nhàng huy động. Đám Ngưu Ma Vương lập tức bắn tên vào kẻ thù.
- Phựt!
Tám mươi tư mũi tên đồng thời bắn ra, giống như một đàn châu chấu đi kiếm ăn. Từ âm thanh phát ra có thể thấy bọn họ vô cùng ăn ý, đạt tới trình độ tâm ý tương thông rồi. Nó không chỉ khiến kẻ địch khiếp sợ, mà bọn Đại Phi cũng lạnh buốt.
Nếu Sở Thiên thật sự muốn đối phó bọn họ, số tên này đã đủ giết họ mấy lần.
Hiển nhiên đặc công Triều Tiên đều là tinh anh trong tinh anh, tên cầm đầu đã nói bỏ qua cơ hội tốt nhất, như vậy chính là bỏ lỡ. Đồng thời với lúc tên bắn ra, mười tám đặc công Triều Tiên lăn trên mặt đất né tránh, thân thủ nhanh nhẹn tới các vị trí che chắn, lấy ra dao găm phản kích.
Nhìn thấy dao găm sắc bén phi tới, đám Ngưu Ma Vương chỉ có thể dùng liên nỏ ngăn cản, tên đầu lĩnh đã nói vũ khí có độc, chắc không phải nói dối, cho nên ai cũng không dám ra tay phản kích, kể từ đó, cơ cấu liên nỏ bị phá hư, không thể bắn ra như trước.
Tên cầm đầu ló mặt ra khỏi bia mộ xem xét.
Đại Phi tức giận mắng:
- Đám chó này, chạy còn nhanh hơn thỏ!
Sảng ca nhẹ nhàng thở dài, buồn bã nói:
- Liên nỏ đều có thể trốn tránh, tình cảnh chúng ta vô cùng nguy hiểm.
Sở Thiên cười khẽ, bắn tên chỉ là khúc dạo đầu. Đánh khi địch chưa đề phòng, ta thình lình ra quân (1), làm rối loạn trận doanh kẻ địch, đánh đúng chỗ hiểm là đạo lý không thể bàn cãi của người dụng binh. Từ xưa đến nay, mỗi lần một vị chiến lược gia, mỗi lần một vị đại tướng quân, đều thực hiện không có gì thay đổi, cho nên Sở Thiên cũng không có cảm giác tên nỏ của mình thất bại.
Tên cầm đầu nhảy ra ngoài, cầm đao lên, gân xanh nổi ra, ánh mắt tràn đầy vẻ châm biếm, phủi bụi đất trên người, căn nhắc nói:
- Còn có thủ đoạn gì nữa liền dùng nốt đi? Nếu không liền đến lượt chúng tao tiến công, cho đám ô hợp biết sự lợi hại của chúng tao.
Sở Thiên thản nhiên cười khẽ, bình tĩnh nói:
- Mày rất nhanh sẽ biết!
Đúng lúc này, xung quanh truyền tới vô số âm thanh thảm thiết. Một tên vì tránh né tên bắn mà nhảnh ra sau một cái mộ, còn chưa kịp đứng dậy đã bị một thanh đao từ trong mộ hiện ra đâm xuyên tim. Đến chết, gã vẫn không tin cái đao kia, cả cái bàn tay tái nhợt ấy và cả tử thi trong mộ.
Một gã đặc công Triều Tiên dựa lưng vào gốc cây cạnh hố đốt vàng mã, nhìn xe hơi, mỹ nữ đang bi đốt trông rất quái dị, tò mò đi tới thăm dò. Mặt còn chưa cảm giác được sức nóng, bất ngờ một đống lớn tro tàn bay ra nện thẳng vào cổ gã, khiến gã bị bỏng.
Tên đồng bọn thấy thế vội chạy tới giúp đỡ, đang lúc vội vàng bỏ tro tàn ra, một thanh đao đâm ra, trúng vào giữa xương sườn bên trái. Nếu là đao thường có lẽ tên đồng bọn đã chịu được nhưng đây là đao nung đỏ, gặp thịt là cháy.
Khi gã nhìn rõ khói trắng bay ra từ bên sườn, hơn nữa mùi khét của thịt cháy bốc lên, hắn kinh hoàng, chảy nước mắt, kêu la thảm thiết nhưng chỉ giây lát đã im bặt, bởi người chết thì không kêu được.
Mà tên đặc công bị lửa đốt mù mắt nghe thấy tiếng đồng bọn, vội lấy tay sờ mặt tên kia, còn dùng tiếng Triều Tiên lo lắng hỏi han, nhưng còn chưa hỏi đến câu thứ hai, một con dao găm đã đâm vào họng gã. Kiến huyết phong hầu quả là danh bất hư truyền, dao đâm vào đầu rơi xuống.
Có tên đặc công nhạy bén, chốn sau bia mộ, nghe thấy xung quanh truyền tới tiếng kêu thảm thiết, biết đồng bạn đã gặp bất trắc, trở nên cẩn thận vô cùng, một chút gió thổi cũng phóng ra dao găm tùy thân, lại không có phản ứng gì. Bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có điều bất thường, quay đầu lại thấy cây bách sau đó đảo xuống.
Mắt gã bắn ra sát khí, xoay tay dùng khảm đao bổ tới, cái cây bị chém đứt, nhưng cũng không có gì khác thường, lòng gã chìm xuống, liên tục hai lần phán đoán sai lầm khiến gã lo lắng và tiều tụy, cao thủ tranh chấp, sinh tử chỉ trong một cái chớp mắt, chỉ cần phạm phải một sai lầm nhỏ, liền là trí mạng.
Một người liên tục phạm sai lầm hai lần, nếu còn muốn khẩn cầu cơ hội lần thứ ba, đó không chỉ có là hy vọng xa vời, mà còn là ngu xuẩn.
Kỳ quái là, đại đa số mọi người là cái dạng này đấy.
Khi một người lâm vào tuyệt vọng, tư tưởng và hành vi đều trở nên đơn thuần và ngu xuẩn, sự tuyệt vọng, sợ hãi, giống như đao sắc chặt đứt sự phản ứng của họ. Cây bách chậm rãi ngã trên mặt đất, ngay khi ngã xuống, dưới gốc lộ ra một mũi tên.
Trong cuộc đời, gã này nhất định chưa bao giờ có cái loại cảm giác tuyệt vọng này.
Gã tránh thoát công kích bằng tên của Ngưu Ma vương, lại không thể tin có ba mũi tên khác bắn tới. Khoảng cách quá gần khiến hắn không thể tránh né.
- Phập! Phập! Phập!
Ba mũi tên đâm xuyên qua cơ thể, Xung lực khiến gã bay về phía sau, chỉ dừng lại khi đụng phải bia mộ.
Có người tránh né không xa, gã thậm chí còn nghe đầu lĩnh nói chuyện, đứng dậy, nhưng chưa đi được mấy bước, cảm giác hai chân khó với hoạt động, giống như tâm lý của người bình thường, gã cúi đầu nhìn xuống. Trong bùn đất, chui ra hai cánh tay bắt lấy cổ tay chân gã. Trong lúc hoảng sợ, một thanh đao đã đâm vào từ phía sau.
Trong chớp mắt, máu tươi chảy ra bảy xích, gã thậm chí có thể tận mắt thấy máu từ trong ngực của mình chảy ra, là máu của gã, không phải của người khác. Tuy rằng máu cũng đỏ tươi ấm áp, nhưng trong mắt hắn máu này rất khác, nhìn người khác đổ máu, là cảm giác rất thích ý, nhưng nhìn mình đổ máu là nỗi thống khổ tuyệt vọng.
Một đặc công may mắn không bị ám sát, mới từ chỗ ẩn nấp đi ra, muốn đi tới gần đầu lĩnh, ai ngờ lúc đi qua bức vẽ Quan Nhị gia, đột nhiên bức vẽ hạ xuống, đao không chút chần chừ chém bay đầugã. Nếu lúc sắp chết có thể nhìn thấy, sẽ thấy sự châm biếm trong mắt Quan Nhị gia.
Nghe thấy liên tiếp tiếng hét thảm, tên đầu lĩnh hoảng hốt, hướng tới đám thủ hạ quát:
- Đều đi ra cho ta, đi ra!
Không có bất kỳ người nào đáp lại, nghĩa trang một lần nữa trở nên tĩnh mịch.
Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, vỗ tay gọi:
- Đều đi ra đi!
Bóng người chớp động, có tiếng rơi xuống đất.
Hai mươi tên tử sĩ Soái quân xuất hiện giống như Câu Hồn sứ giả, cầm trong tay đao nhọn hoặc khảm đao đều có dính máu tươi, cũng chẳng có ý ngăn đường tên cầm đầu, rõ ràng, đám đặc công Triều Tiên đều bị giết rất sạch sẽ, thật ra không phải đám đặc công rất vô năng, cũng không phải Soái quân quá lợi hại, mà là tử sĩ xuất kỳ bất ý công kích.
Kim Nhật Thiện nhìn thấy bọn họ xuất hiện, trong lòng rét run, những người này có khí thế hoàn toàn tương tự Thiên Dưỡng Sinh, trên người đều có thiên hạ vạn vật chớ cản đường!
Tên đầu lĩnh cười không nổi, đôi mắt muốn lồi ra, giật mình nhìn Sở Thiên. Đôi mắt đầy vẻ kinh ngạc, oán độc, sợ hãi. Lại nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng thủ hạ, gã không thể tin mười bảy đặc công tinh anh cứ như vậy hồn bay phách lạc, nhưng tay nắm đấm nắm thật chặt đã nói cho gã biết đó là sự thực.
Sở Thiên thản nhiên nói:
- Không cần để sót lại, tất cả đều phải chết!
Tên cầm đầu là người thông minh, gã thấy không ai đáp lại lời mình, xem ra đại thế đã mất, vì thế lắc đầu cười khổ, chậm rãi nói:
- Điều này sao có thể? Chúng tao điều tra phạm vi mấy trăm mét, đều không có nhìn thấy có người mai phục, hơn nữa mấy ngày nay đều có người ở cửa kiểm kê ra số lượng người ra vào, gần như không có sự chênh lệch.
Sở Thiên bình thản, thản nhiên phá giải câu đố:
- Đã nói rồi, các người bị tôi gọi tới tìm chết. Hai mươi người anh em này họ cũng không phải mới mai phục ở đây, bọn họ từ lúc các người nhận được tình báo đã hoàn thành mai phục, nói cách khác, bọn họ đã mai phục bốn ngày bốn đêm dưới mặt đất rồi, cho nên các người có tìm kiếm dấu vết đào bới cũng vô dụng.
Bốn ngày bốn đêm?
Không chỉ có tên cầm đầu khiếp sợ, chính là bọn Đại Phi cũng sợ hãi. Trong bóng đêm im lặng chờ đợi đề phòng; dưới không gian chật hẹp chờ thời cơ công kích, ngày qua ngày, đêm phục một đêm, bọn họ không thể lo âu, không thể kích động, cần lực lượng nào mới làm được? Cần ý chí kiến định như thế nào mới có thể thủ vững?
Tên cầm đầu thì thào tự nói:
- Điều này sao có thể làm được?
Bọn họ, những đặc công dũng mãnh nhất có thể ở đầm lầy bảy ngày bảy đêm, có thể ở nơi băng tuyết lạnh giá cả buổi sáng, thậm chí có thể vì không bại lộ mục tiêu mà không ăn không uống hai ngày hai đêm, nhưng nếu bọn họ phải ở nơi tối đen nặng nề, chỉ sợ mấy giờ cũng khó làm được, bởi vì đó không chỉ có là khảo nghiệm năng lực, hơn hết là khảo nghiệm tố chất tâm lý.
Lời kế tiếp khiến lòng gã càng thêm ngổn ngang.
Sở Thiên chắp tay sau lưng, nhìn xung quanh mộ bia, giọng điệu bình thản:
- Có phải thấy khắp nơi là vật che chắn mũi tên? Nếu cho rằng đó là ông trời chiếu cố vậy thì sai lầm rồi, bởi vì những thứ đó là do tôi đặc biệt sắp xếp đấy, nếu không các người chạy loạn xung quanh, các người sẽ khiến tôi khó đối phó hơn.
Đại Phi và Sảng ca nhìn nhau, nhìn ra nỗi sợ trong lòng nhau, nếu như nói Sở Thiên vừa mới mới ra tay giáo huấn, làm cho bọn họ ngạc nhiên thán phục kẻ có thân thủ dũng mãnh, hiện tại lại khiến họ khủng hoảng với tâm cơ thâm trầm. Hơn nữa khí phách của tử sĩ Soái quân, thứ làm cho bọn họ cảm giác được chính mình lăn lộn xã hội đen bao lâu nhau, chỉ đơn thuần là ếch ngồi đáy giếng.
Kim Nhật Thiện không nghĩ được chu đáo, ánh mắt càng thêm sùng bái.
Tay tên cầm đầu nắm khảm đao đang run rẩy, đây không phải là sợ hãi, mà là phẫn nộ bi thống, lần này mang đến mười bảy đặc công đều là những người đứng đầu, để ở bất kỳ địa phương nào đều có thể phát triển nhanh chóng, không nghĩ tới hôm nay lại bị đám ô hợp xã hội đen khiến cho toàn quân bị diệt, thật sự là hổ thẹn đối với sự bồi dưỡng quốc gia.
Tuy rằng gã nhân phẫn nộ mà sinh ra sát khí khổng lồ, nhưng ở trong mắt Sở Thiên, gã giống như một con cá mắc câu đang dãy giụa, chờ người làm thịt, vì thế nhẹ nhàng lắc đầu, tiếp tục châm chọc:
- Bọn họ cũng đã chết, anh cũng có thể đi theo, đừng để bọn họ chờ lâu trên đường xuống Hoàng Tuyền.
Ôm ý định phải chết, tên cầm đầu ngược lại diệt hết tất cả sợ hãi, khảm đao trong tay chỉ vào mặt Sở Thiên đang ở phía xa, lập tức ngửa mặt lên trời cười dài:
- Sở Thiên, mày chớ đắc ý, tuy rằng tao đã chết mười bảy chiến hữu, nhưng chỉ cần tao còn sống, mày vẫn không tránh khỏi cái chết, hôm nay bố liều mạng với mày.
Nghe thấy lời này, không đợi Sở Thiên phân phó, đám Ngưu Ma vương lại lấy ra liên nỏ mới, lại là 84 tên, nhưng lần này toàn bộ bắn vào điểm yếu hại tên đầu lĩnh, ai nấy đều thấy được, tên đó dù thần thông quảng đại đến mấy cũng không thoát khỏi uy lực của mũi tên, chết không thể nghi ngờ.
Tên cầm đầu nở nụ cười đầy thâm ý, tinh thần thấy chết không sờn khiến hắn không sợ những mũi tên, khiêu khích:
- Sở Thiên, mày ngoại trừ giỏi âm mưu quỷ kế, còn có thể làm được gì đây? Nếu như là một người đàn ông hãy cùng tao quyết chiến sinh tử. Tao thua, chết cũng tâm phục khẩu phục.
- Đồ vô sỉ!
Đại Phi chửi:
- Móa Bổng Tử Đảng, lúc trước ám sát các anh em chúng ta, tại sao không nói quyết chiến sinh tử? Hiện tại mình đã là cá trong chậu rồi, lại hô lên cái gì phải cái chết tâm phục khẩu phục? Người quang minh lỗi lạc có bôi độc lên khảm đao không? Con mẹ mày không biết xấu hổ à?
Sảng ca, cầm theo khảm đao nói:
- Đúng vậy, đối phó với bọn Bổng Tử vô sỉ, chúng ta nên đánh hội đồng, Lão đại, anh hạ lệnh đi, chúng ta xông đi lên đập hắn thành thịt vụn, vừa vặn lấy đầu của hắn đến hiến tế các anh em.
“Lão đại” trong miệng gã như nói với anh Húc, nhưng mắt lại nhìn Sở Thiên.
Chỉ cần Sở Thiên vẫy tay, tên cầm đầu sẽ bị loạn tiễn xuyên tim, nhưng ánh mắt nhìn qua Đại Phi, Sảng ca và các vị Đường chủ khác, biết mình có thể mượn cơ hội này lập uy, mặc dù anh Húc tuyệt đối quy thuận, nhưng bản thân vẫn muốn thu phục Đại Phi và vài vị Đường chủ, nếu không tách ra sẽ khó tránh khỏi trở thành kẻ địch.
Nghĩ đến đây, Sở Thiên thản nhiên nói:
- Cho mày một cơ hội chết trận!
Đại Phi và Sảng ca ngạc nhiên, Sở Thiên bị ấm đầu à, bây giờ còn thích 1vs1 chả lẽ hắn bị ngu? Huống chi tên cầm đầu còn có thanh khảm đao tẩm độc. Bây giờ, mọi chuyện đều do Sở Thiên quyết định, họ cũng không thể nói gì; đồng thời họ muốn xem thân thủ Sở Thiên thế nào.
Anh Húc muốn thay Sở Thiên ứng chiến, lại bị hắn nhẹ nhàng phất tay ngăn lại.
Mỗi người đều phải trả giá để làm việc, nếu không đi làm chuyện kia, mình cũng không phải là người kia, cũng không xứng làm người đó.
Tên cầm đầu thấy Sở Thiên đáp ứng, sát khí trong hai mắt lập tức tăng vọt, xoáy lại thu lại nhập, lại lộ ra thần sắc khó hiểu, làm như anh hùng mạt lộ, lại như không tiếc chém giết quyết đoán, từ từ bước lên trước vài bước, cố gắng bĩnh tĩnh lại, thản nhiên nói:
- Vậy cám ơn!
Sở Thiên giơ tay ra cầm lấy khảm đao của Ngưu Ma Vương, mắt lóe ra thần quang quan sát đối thủ, tiếp theo híp mắt lại chỉ còn một khe hở, tựa như mây tới che lại mặt trời, biến hóa rất thần kỳ. Nhìn thấy cảnh này, Đại Phi và Sảng ca cùng những người khác rất rung động.
Trong lúc ấy, Sở Thiên mở vai, người hơi cúi về phía trước, nhất thời sinh ra khí thế một lạnh thấu xương, lướt qua gần năm mét, thần bí khó lường bức bách tên cầm đầu.Tên đầu lĩnh căng mắt lên, vận sức toàn thân. Mọi người hiểu gã đang chống cự lại uy áp của Sở Thiên.
Cao thủ tranh đấu, không cần đao qua kiếm lại, chỉ cần khí thế đã ép cho người ta không thở nổi, càng không đoán được ai sẽ rơi xuống hạ phong, ai ra tay trước.
Ở đây, chỉ có Thiên Dưỡng Sinh là hiểu võ công của Sở Thiên lợi hại tới mức nào, nhưng cũng bất ngờ khi Sở Thiên đạt tới cảnh giới đó. Bởi vì khí kình không chỉ có chân khí, mà là giống như có một bức tường khí thực chất bao quanh bốn phía, có thể nhẹ nhàng hóa giải thế công của đối phương. Võ công của hắn ngày càng lợi hại.
Tên cầm đầu không thể tìm ra cửa đột phá, mồ hôi trên trán chảy ra.
Mặt Sở Thiên như được che bởi một màn sương lạnh, ung dung nhàn nhã, nở nụ cười đầy thâm ý, thản nhiên nói:
- Bắt đầu đi!
Trong chớp nhoáng, tên đầu lĩnh đã lao tới Sở Thiên.
Thời gian cực ngắn, chính xác mục tiêu, tốc độ như thiểm điện.
Cao thủ ám sát, điều kiện bắt buộc chính là tốc độ và cơ hội. Nhất định phải nắm bắt được cơ hội trong một giây lát. Hai điểm này chỉ có gian khổ huấn luyện mới có thể thành. Chỉ có một là sát thủ chuyên nghiệp hoặc là đặc công có tài năng xuất chúng mới có thể chịu đựng được loại huấn luyện này. Tên cầm đầu hiển nhiên là một người nổi bật trong đó.
Một cỗ đao khí uyển chuyển, như sóng nước Trường Giang và Hoàng Hà tuôn ra mãnh liệt, công tới Sở Thiên. Đại Phi và Sảng ca vừa rồi còn khinh miệt tên đó ngu xuẩn, muốn tới ám sát người khác không ngờ chỉ sử dụng mỗi vũ khí lạnh, dùng vài khẩu súng thì nắm chắc hơn, nhưng hiện tại nhìn thấy gã hung mãnh, bọn họ không thể không thừa nhận tên cầm đầu này chẳng cần súng cũng chém chết bọn họ.
Sở Thiên thản nhiên cười khẽ, thân mình xoay tròn, khảm đao cùng người hợp lại làm một, dĩ khoái đả khoái (lấy nhanh chống nhanh) xoay tới tên kia, nhất thời ánh đao bắn ra bốn phía, giống như rắn vàng cuốn lấy. Cả người trong ánh đao chói mắt. Người xem kinh tâm động phách, lại không thể không bội phục thân pháp tinh diệu của Sở Thiên, khiến người ta cảm phục sự can đảm.
Đ...A...N...G...G!
Hai thanh đao rốt cục đụng nhau, xung lượng cực lớn khiến hổ khẩu hai người run lên. Sở Thiên âm thầm gật đầu, tên cầm đầu này thân thủ rất cao, trách không được có thể là Thống soái đội đặc công Triều Tiên tới Thiên Triều đối phó mình. Lực lượng trên thanh đao phát ra khó có người chống lại nổi.
Tên cầm đầu khiếp sợ không kém, không ngờ Sở Thiên lại có thể ngăn cản thế đánh lôi đình của mình, xem tuổi của tên đó cũng chưa đầy hai mươi, lại ngang sức với người đã bốn mươi. Không thể không thừa nhận Sở Thiên đúng là đối thủ mạnh mẽ nhất từ trước tới nay của mình; vốn muốn lợi dụng 1vs1 để giải quyết Sở Thiên nhưng giờ xem ra lại có nhiều biến cố.
Cao thủ vĩnh viễn hiểu đánh trước để áp chế người, cho nên gã lại vọt lên, khảm đao trong tay liên tục bổ ra năm đao, tốc độ cực nhanh thấy ảnh của đao. Đây là năm đao đã súc tích khí thế lớn nhất, tin tưởng cho dù là tường đồng vách sắt cũng có thể bổ ra khe hở, huống chi là con người làm bằng xương bằng thịt như Sở Thiên.
Những người chứng kiến hồi hộp, vô cùng căng thẳng.
Kim Nhật Thiện nắm chặt tay, mồ hôi chảy ra.
Sở Thiên lui về phía sau mấy bước. Như gió lốc thổi vào ngọn cỏ, thân thể lắc lư hai phía, mềm mại uyển chuyể như một ngọn cỏ trên thảo nguyên; khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Gió có to tới đâu cũng không thể bẻ gãy ngọn cỏ. Tên đầu lĩnh có chém thế nào cũng không làm Sở Thiên ngã xuống.
Sức lực cạn kiệt! Khi tên cầu đầu chém xong năm đao, bắt buộc phải hít thở, khiến đao mang trì hoãn, sinh ra sơ hở.
Sở Thiên nắm chặt cơ hội khó có được, nhảy lên, từ xa tới gần, biến thành dòng xoáy ngược chiều kim đồng hồ, đổi hướng trở lại, ánh đao trắng nhạt như màu trắng bay quanh cầu vồng, như chớp giật đánh xuống đầu tên kia. Đao khí súc tích đỉnh phong, như nước lũ tràn bờ càn quyét tất cả.
Sắc mặt tên cầm đầu vặn vẹo bởi ánh đao. Lhảm đao trong tay mặc dù đủ nặng, nhưng vẫn là không dám cứng rắn đón đao này, chỉ có né tránh bên sườn, nhưng với cao thủ loại này dù đang chật vật cũng có thể phản kích; gã phi dao thẳng vào ngực Sở Thiên.
Hành vi này rất vô sỉ!
Nhưng với tên cầm đầu hoàn thành nhiệm vụ mới là quan trọng nhất, thắng làm vua thua làm giặc, chỉ cần có thể giết Sở Thiên, cho dù bị đày xuống mười tám tầng Điạ Ngục thì có làm sao? Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, biết dao găm có độc không dám đỡ loạn, rất thần kỳ, khảm đao trong tay cọ sát vào dao găm, khiến nó bay về phía tên cầm đầu đang né tránh.
Tên cầm đầu chỉ lo né tránh, không ngờ Sở Thiên lại ném trả dao găm trở lại.
- Phập!
Hàn quang lóe ra, máu phun ra lên cả mặt.
Trong giây lát ấy, dao găm đã đâm xuyên ngực gã.
Ánh mắt gã bị máu che phủ, tuy không thấy binh khí đâm trí mạng, nhưng có thể nghe rõ tiếng xương đứt gãy. Máu từ lồng ngực che mắt nhưng gã biết binh khí đâm vào chính là con dao găm chính gã vừa mới phi ra.
Dao găm đâm sâu, khiến kịch độc rất nhanh truyền đến trái tim của gã, chất kịch độc rất nhanh làm gã mất đi sự sống. Gã cái gì cũng không thấy, chẳng qua là cảm thấy trước mắt mờ mịt không thể phân biệt, cổ họng kêu những tiếng nức nở như dã thú, mặt cũng trở nên vặn vẹo co rút.
Gã đã rồi ngã xuống.
Ánh mặt trời chiếu vào mặt Sở Thiên, khiến mặt hắn trở nên tràn đầy ánh sáng thanh xuân.
Đại Phi và Sảng ca rốt cục cũng biết họ muốn chơi Sở Thiên là chuyện rất buồn cười, việc anh Húc lựa chọn quy thuận là vô cùng sáng suốt, nếu không chỉ bằng Sở Thiên và tử sĩ Soái quân liền có thể san bằng các chỉ huy đường khẩu. Họ cũng hiểu, đi ra ngoài lăn lộn, không là bạn thì là kẻ thù.
Sở Thiên vứt khảm đao xuống đất, trận chiến này đã lập được thần uy, vì thế quay đầu nói với Đại Phi và Thích ca:
- Đại Phi, anh phụ trách dẫn người dọn dẹp sạch hiện trường; Sảngca, chụp ảnh tất cả đám người Triều Tiên này lại sau đó đưa vào nhà xác, nếu có người muốn nhận thi thể, có thể, nhưng nhớ rõ ra giá, hai triệu đô la HongKong.
Đại Phi và Sảng ca không do dự đáp lại:
- Vâng!
Sảng ca thì thào tự nói nói:
- Không thể tưởng được mười tám cỗ thi thể còn có thể bán hai triệu.
Sở Thiên thản nhiên nói:
- Mỗi thi thể hai triệu! Bán thiếu thì lấy tiền riêng mà bù vào cho xã đoàn.
Sảng ca:
- A………….
- Mỗi thi thể hai triệu.
Anh Húc khẽ cười, vỗ vai Sảng ca, chậm rãi mở miệng:
- Làm theo lời Thiếu soái đi, cậu ấy nói giá trị hai triệu thì giá trị tuyệt đối là hai triệu, còn nữa, các anh em đã chết hãy an táng họ tử tế, đưa tiền trợ cấp cho người nhà họ! Quan trọng nhất, không để truyện này bị đồn ra ngoài.
Sảng ca trịnh trọng gật đầu.
Lúc này, Kim Nhật Thiện hít sâu, sôi nổi chạy đến bên người Sở Thiên, không chút kiêng kị kéo tay của hắn nói:
- Sư phụ, người thật là lợi hại a, cả đặc công Triều Tiên đều bị người xử lý, vừa rồi con đưa ảnh chụp tên đó về điều tra thân phận, ngài biết đó là ai không? Đó chính là đội trưởng đội đặc công Triều Tiên khu vực 3.
Sở Thiên không có khái niệm gì, cười nói:
- Có gì đặc biệt sao?
Kim Nhật Thiện bắt đầu mở đài, thao thao bất tuyệt:
- Đặc công Triều Tiên có mười hai khu vực, mỗi chỗ đều có điểm mạnh riêng, như trinh sát, tình báo, hoạt động gián điệp ngấm vào, như xúi giục đặc công đối địch, còn có ám sát người quan trọng, trong đó tổ 3 lấy ám sát tạo nên danh tiếng. Mỗi đặc công không chỉ có trung thành, hơn nữa thân thủ đều hơn người.
- Lần này, người xử lý mười tám tên đặc công của bọn họ, cũng đủ khiến bọn họ thịt đau rồi, chỉ sợ đặc công khu vực 3 đều đã bị triệt bỏ, nếu ông nội của con biết, nhất định sẽ vui sướng vạn phần đấy, sư phụ, người mạnh mẽ như vậy, sao không rời khỏi giang hồ, trở về nước, Nhật Thiện cho ngài làm Thống soái đặc công, như thế oai phong hơn nhiều so với xã hội đen.
Kim Nhật Thiện mặt mày hớn hở giảng giải, kéo tay Sở Thiên ngày càng gấp, tựa như tình yêu nam nữ cuồng nhiệt. Bên cạnh, Đại Phi đang chỉ huy các anh em dọn dẹp hiện trường, thấy mỹ nhân quấn quýt bên Sở Thiên, cảm than tên nhóc này diễm phúc thật sau, ngay cả tiểu mỹ nữ đều dính lấy hắn.
Nghĩa trang trở lại sự yên tĩnh vốn có.
Đám Sở Thiên đi tới nơi để xe, lúc này, ở cửa nghĩa trang có hai phụ nữ xinh đẹp đang chậm rãi đi tới. Hai cô mặc váy đen toát ra khí chất cao quý, trong tay cầm bó hoa cúc trắng. Nhìn họ, nhiều người nghĩ đây là quả phụ tới bái tế chồng. Đại Phi muốn huýt sáo trêu trọc nhưng bị Sảng ca ngăn lại.
Lúc hai người sắp sửa đi qua, hai người phụ nữ xinh đẹp cười khẽ, đột nhiên rút súng lục từ trong bó hoa cúc, họng súng chỉ vào Sở Thiên, nhưng còn chưa kịp bóp cò.
- Pằng! Pằng! Pằng!
Tiếng súng vang lên không ngừng, bắn ra viên đạn tinh chuẩn vô cùng, bắn vào tay và vai hai người phụ nữ.
Hai người phụ nữ xinh đẹp hét thảm ngã xuống đất, khuôn mặt tinh xảo thể hiện sự thống khổ vô hạn.
Đám Ngưu Ma Vương rất nhanh liền xông tới dùng đao kề vào cổ của các cô, mà đang kéo tay Sở Thiên, Kim Nhật Thiện cũng phát ra tốc độ kinh người, vọt đến trước mặt hai cô gái. Đôi bàn tay trắng như phấn bóp cằm hai cô, lực lượng khổng lồ khiến miệng hai cô trào máu, răng lệch ra ngoài. Sau đó, phá nát hai cái răng, chất độc đen xì hiện ra.
Kim Nhật Thiện phủi tay, đắc ý nói:
- Các cô hiện tại muốn chết cũng khó!
Hai người khó tin nhìn Kim Nhật Thiện, trong răng của các cô có lượng lớn chất độc, một khi bị bắt sống, sẽ cắn nát răng, độc dược tự nhiên chảy ra, tự sát. Nhưng ngờ cô gái nhìn nhỏ tuổi kia lại biết bí mật này, bây giờ muốn chết cũng không được, nổi lên cảm giác tuyệt vọng.
Đại Phi thấy sát khí và oán hận của hai cô gái, ánh mắt cảm kích nhìn Sảng ca, không ngờ phụ nữ xinh đẹp như thế cũng là sát thủ, may mắn mình không có trêu chọc phải họ, bằng không đã bị giết chết, lại sinh ra sự tức giận, tiến lên dùng lực mạnh giật tóc, rống giận:
- Nói, chúng mày là ai?
Kim Nhật Thiện nhìn hắn khinh bỉ, nói:
- Cũng cũng chỉ có tên phế vật này mới hỏi ngu như thế, hai người này cầm súng trong tay là muốn giết người đấy, đương nhiên là đồng lõa của những tên đã chết kia, hơn nữa còn không nghe tên cầm đầu nói, bọn họ còn có hai tay súng chặn cứu viện sao?
Đại Phi muốn phát hỏa, nhưng Kim Nhật Thiện chỉ là một cô nhóc, nếu so đo thì thể hiện mình không phải đàn ông, vì thế chỉ có thể xám xịt lắc đầu cười khổ. Anh Húc rốt cục cũng hiểu Sở Thiên tại sao phải phiền não rồi, bên người có một nhân vật kiêu ngạo ương ngạnh như thế thì thật là áp lực.
Sở Thiên cũng không nhịn được mà cười!
Sảng ca nhìn xung quanh, tìm kiếm nơi phát ra tiếng súng.
Lúc này, bốn phía có động tĩnh, nhảy ra hai người trẻ tuổi không có gì thu hút, trong tay đều cầm súng lục, nhìn rất chất phác nhưng làm cho người ta khó có thể coi khinh. Đại Phi tiến vào trạng thái đề phòng, Sở Thiên vẫy tay gọi bọn họ, chờ bọn họ đi đế gần mới nói:
- Hỏa Pháo, các cậu làm không tồi.
Hỏa Pháo cười hắc hắc, đem súng lục cất vào trong ngực, sang sảng nói:
- Ân nhân, con mồi đã dọn sạch rồi, bọn Hắc Thiết sẽ âm thầm bảo hộ trên đường đi, anh cứ yên tâm.
Đại Phi và Sảng ca đổ mồ hôi, không ngờ Sở Thiên bố trí sâu như thế. Đám đặc công không muốn chết cũng khó.
Thổ Pháo yếu ớt hỏi:
- Chúng ta có phải nên quay về ăn cơm mừng công rồi không?
Hỏa Pháo trợn mắt tròn xoe, quở trách nói:
- Móa, chỉ có biết ăn thôi!
Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, tránh tay Kim Nhật Thiện, vỗ vai Hỏa Pháo cười nói:
- Thổ Pháo nói không sai, chúng ta hiện tại quả thật hẳn là nên về ăn cơm, tuy nhiên trước khi ăn cơm, phải đưa người phụ nữ này đưa tới Cục Cảnh Sát, tôi nghĩ, Chính phủ rất cần hai người này.
Đại Phi tỏ ra đáng tiếc, đáng nhẽ phải bán mấy cô ả này vào nhà chứa, với tư sắc và sự mạnh mẽ kia chắc chắn sẽ thu được rất nhiều tiền.
Sở Thiên quay đầu nhìn Kim Nhật Thiện, tiểu Lolita liền nhảy vào lòng hắn, làm như đang sợ hãi, giống như chim nhỏ, nhỏ nhẹ nói:
- Sư phụ, con muốn đi theo người, thế giới này quá nguy hiểm! Con sợ!
Đầu Sở Thiên to ra, rất muốn nói ra: cô mới chính là nguy hiểm nhất đấy!
Hơn mười chiếc xe có rèm che rất nhanh chạy nhanh ra khỏi nghĩa trang, phía sau lại khôi phục vẻ u tĩnh.
Vân đạm phong khinh, cận ngọ thiên. (Trích từ: XUÂN NHẬT NGẪU THÀNH của Trình Hiệu)
Dịch thơ: Gió thoảng mây vờn nhẹ nắng trưa.
(1)Trích từ binh pháp Tôn Tử. Nguyên văn: Công kỳ vô bị, xuất kỳ bất ý.
- Chúng tao chưa bao giờ nghĩ tới việc nghỉ ngơi, nếu mày muốn kéo dài thời gian chờ viện binh, mày quá ngây thơ rồi. Trên đường đi tới đây, ta đã bố trí hai người mai phục cùng bốn tay súng.
Sở Thiên hiểu ý, bốn tay súng đủ để ngăn tất cả cứu binh, gật đầu đáp:
- Tôi hiểu, tài bắn súng thiện xạ của các người, chắc rằng cứu viện sẽ không tới được đây, nhưng, các người chẳng lẽ không sợ mình mắc bẫy sao? Có lẽ chúng tôi đã cho người mai phục bốn phía.
Đại hán cầm đầu nhe răng, trợn mắt cười ác độc, trả lời:
- Thật ra, tối qua khi chúng tao tiến vào khu mộ, sớm đã điều cẩn thận tra phạm vi hơn mấy trăm mét, thậm chí ngay cả trên mặt đất có dấu vết đào bới nào mới cũng được kiểm tra. Mày muốn dọa bọn tao, các ngươi chết chắc rồi.
Dấu vết đào bới nào mới trên mặt đất.
Những người này quả nhiên là đặc công, không chỉ có thân thủ hơn người, còn cẩn thận như vậy, vì thế Sở Thiên không pha trò nữa, trang nghiêm nói:
- Mặc dù các người không kém ba nhiêu, nhưng là các người cho rằng có thể giết được tôi sao? Chẳng lẽ tư liệu không nói cho các người, Sở Thiên là dũng mãnh không gì có thể đánh bại sao? Ít nhất có thể diệt toàn bộ Bổng Tử Đảng các người.
Tên cầm đầu nghe thấy tên Sở Thiên, cầm ngang đao đứng thẳng cười nói:
- Dám tới giết mày, chứng minh chúng tao có lòng tin, mặc dù không thể mua được nhiều súng đạn ở chợ đen, nhưng chúng tao lại mua được độc dược “kiến huyết phong hầu” (gặp máu là chết), chỉ cần bị chúng tao đâm trúng bọn mày chết không nghi ngờ.
- Sở Thiên, cho dù mày có thể đánh, chúng tao lấy mạng đổi mạng, mày có thể giữ được an toàn cho mình? Đừng từ chối, tao sẽ cho mày chết toàn thây!
Đại Phi cầm đao đề phòng, thấy tên kia nói tới là vì Sở Thiên, đạo kẻ địch lại có độc, không khỏi chửi ầm lên:
- Móa Sở Thiên, lần này mày hại chết Hắc Dạ hội rồi, nếu anh Húc xảy ra chuyện gì, bố liều mạng cũng phải kéo mày đi cùng!
Húc ca quát lớn:
- Đại Phi, câm miệng.
Mấy tên đại hán chậm rãi tới gần.
Sở Thiên không thèm để ý. Ngưu Ma vương dẫn mười ba người của Hắc Dạ hội tạo thành vòng tròn bảo vệ nghiêm mật đám anh Húc. Gã cầm đầu chẳng nói gì, cười cười biết chắc chết mà còn thích vẫy vùng, thật sự điếc không sợ súng. Đang chuẩn bị phát động tiến công, bỗng nhiên liên nỏ lộ ra trong tay Ngưu Ma Vương.
Mười ba người Hắc Dạ hội cũng lấy ra liên nỏ.
Mỗi nỏ có 6 tên, mười bốn người có 84 mũi tên.
Nếu để 84 mũi tên này bắn ra, chuyện gì sẽ xảy ra? Thằng ngốc cũng biết biết được. Phải nhanh chóng áp sát bóp nát nguy cơ từ trong trứng nước. Tên cầm đầu biết điều đó, vội vàng phất tay cho mọi người dừng lại, tiếp theo lắc đầu nói với Sở Thiên:
- Quả nhiên có vài phần thủ đoạn, tuy nhiên mày cho rằng như thế sẽ ngăn được công kích của chúng ta?
Sở Thiên không lo không sợ, thản nhiên nói:
- Thử xem!
Trong lúc nói chuyện, mưới tám đặc công đã cầm đao lui lại.
Tên cầm đầu cùng các đội viên sau khi lùi lại, ánh mắt vẫn chú ý hoàn cảnh xung quanh, nhìn thấy phụ cận có không ít chướng ngại vật ngăn cản, trong lòng tính toán khoảng cách sơ lược, trên mặt không khỏi nở nụ cười sáng lạn. Tuy nụ cười vặn vẹo khó coi, nhưng không giấu được sự vui vẻ của gã. Đối mặt với kẻ địch ngu xuẩn không vui sao được.
Đám đặc công phát hiện ra nơi ẩn nấp, tên cầm đầu ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, mang một ít tiếc hận nói:
- Nếu vừa rồi, mày bắn tên, có lẽ chúng tao sẽ có không ít người bị thương, nhưng bây giờ hiệu quả sát thương đã mất đi phần lớn, nói không phải, tám mươi tư mũi tên này có lẽ không thể làm bị thương chúng tao.
Sở Thiên rất bình tĩnh, bất động phản kích:
- Có đôi khi không nên quá tin tưởng bản thân! Tuy rằng các người là đặc công xuất sắc, nhưng trong mắt tôi các người chả là cái thá gì cả. Hôm nay các người đã tới thì chết đi thôi. Không khách khí mà nói cho các người biết, các người đã rơi vào bẫy.
Ánh mắt tên cầm đầu trở nên sắc bén.
Sở Thiên thản nhiên nói ra:
- Tình báo, là tôi đưa cho các người đấy.
Mắt tên cầm đầu bắn ra tinh quang.
Cùng lúc đó, ngón tay Sở Thiên nhẹ nhàng huy động. Đám Ngưu Ma Vương lập tức bắn tên vào kẻ thù.
- Phựt!
Tám mươi tư mũi tên đồng thời bắn ra, giống như một đàn châu chấu đi kiếm ăn. Từ âm thanh phát ra có thể thấy bọn họ vô cùng ăn ý, đạt tới trình độ tâm ý tương thông rồi. Nó không chỉ khiến kẻ địch khiếp sợ, mà bọn Đại Phi cũng lạnh buốt.
Nếu Sở Thiên thật sự muốn đối phó bọn họ, số tên này đã đủ giết họ mấy lần.
Hiển nhiên đặc công Triều Tiên đều là tinh anh trong tinh anh, tên cầm đầu đã nói bỏ qua cơ hội tốt nhất, như vậy chính là bỏ lỡ. Đồng thời với lúc tên bắn ra, mười tám đặc công Triều Tiên lăn trên mặt đất né tránh, thân thủ nhanh nhẹn tới các vị trí che chắn, lấy ra dao găm phản kích.
Nhìn thấy dao găm sắc bén phi tới, đám Ngưu Ma Vương chỉ có thể dùng liên nỏ ngăn cản, tên đầu lĩnh đã nói vũ khí có độc, chắc không phải nói dối, cho nên ai cũng không dám ra tay phản kích, kể từ đó, cơ cấu liên nỏ bị phá hư, không thể bắn ra như trước.
Tên cầm đầu ló mặt ra khỏi bia mộ xem xét.
Đại Phi tức giận mắng:
- Đám chó này, chạy còn nhanh hơn thỏ!
Sảng ca nhẹ nhàng thở dài, buồn bã nói:
- Liên nỏ đều có thể trốn tránh, tình cảnh chúng ta vô cùng nguy hiểm.
Sở Thiên cười khẽ, bắn tên chỉ là khúc dạo đầu. Đánh khi địch chưa đề phòng, ta thình lình ra quân (1), làm rối loạn trận doanh kẻ địch, đánh đúng chỗ hiểm là đạo lý không thể bàn cãi của người dụng binh. Từ xưa đến nay, mỗi lần một vị chiến lược gia, mỗi lần một vị đại tướng quân, đều thực hiện không có gì thay đổi, cho nên Sở Thiên cũng không có cảm giác tên nỏ của mình thất bại.
Tên cầm đầu nhảy ra ngoài, cầm đao lên, gân xanh nổi ra, ánh mắt tràn đầy vẻ châm biếm, phủi bụi đất trên người, căn nhắc nói:
- Còn có thủ đoạn gì nữa liền dùng nốt đi? Nếu không liền đến lượt chúng tao tiến công, cho đám ô hợp biết sự lợi hại của chúng tao.
Sở Thiên thản nhiên cười khẽ, bình tĩnh nói:
- Mày rất nhanh sẽ biết!
Đúng lúc này, xung quanh truyền tới vô số âm thanh thảm thiết. Một tên vì tránh né tên bắn mà nhảnh ra sau một cái mộ, còn chưa kịp đứng dậy đã bị một thanh đao từ trong mộ hiện ra đâm xuyên tim. Đến chết, gã vẫn không tin cái đao kia, cả cái bàn tay tái nhợt ấy và cả tử thi trong mộ.
Một gã đặc công Triều Tiên dựa lưng vào gốc cây cạnh hố đốt vàng mã, nhìn xe hơi, mỹ nữ đang bi đốt trông rất quái dị, tò mò đi tới thăm dò. Mặt còn chưa cảm giác được sức nóng, bất ngờ một đống lớn tro tàn bay ra nện thẳng vào cổ gã, khiến gã bị bỏng.
Tên đồng bọn thấy thế vội chạy tới giúp đỡ, đang lúc vội vàng bỏ tro tàn ra, một thanh đao đâm ra, trúng vào giữa xương sườn bên trái. Nếu là đao thường có lẽ tên đồng bọn đã chịu được nhưng đây là đao nung đỏ, gặp thịt là cháy.
Khi gã nhìn rõ khói trắng bay ra từ bên sườn, hơn nữa mùi khét của thịt cháy bốc lên, hắn kinh hoàng, chảy nước mắt, kêu la thảm thiết nhưng chỉ giây lát đã im bặt, bởi người chết thì không kêu được.
Mà tên đặc công bị lửa đốt mù mắt nghe thấy tiếng đồng bọn, vội lấy tay sờ mặt tên kia, còn dùng tiếng Triều Tiên lo lắng hỏi han, nhưng còn chưa hỏi đến câu thứ hai, một con dao găm đã đâm vào họng gã. Kiến huyết phong hầu quả là danh bất hư truyền, dao đâm vào đầu rơi xuống.
Có tên đặc công nhạy bén, chốn sau bia mộ, nghe thấy xung quanh truyền tới tiếng kêu thảm thiết, biết đồng bạn đã gặp bất trắc, trở nên cẩn thận vô cùng, một chút gió thổi cũng phóng ra dao găm tùy thân, lại không có phản ứng gì. Bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có điều bất thường, quay đầu lại thấy cây bách sau đó đảo xuống.
Mắt gã bắn ra sát khí, xoay tay dùng khảm đao bổ tới, cái cây bị chém đứt, nhưng cũng không có gì khác thường, lòng gã chìm xuống, liên tục hai lần phán đoán sai lầm khiến gã lo lắng và tiều tụy, cao thủ tranh chấp, sinh tử chỉ trong một cái chớp mắt, chỉ cần phạm phải một sai lầm nhỏ, liền là trí mạng.
Một người liên tục phạm sai lầm hai lần, nếu còn muốn khẩn cầu cơ hội lần thứ ba, đó không chỉ có là hy vọng xa vời, mà còn là ngu xuẩn.
Kỳ quái là, đại đa số mọi người là cái dạng này đấy.
Khi một người lâm vào tuyệt vọng, tư tưởng và hành vi đều trở nên đơn thuần và ngu xuẩn, sự tuyệt vọng, sợ hãi, giống như đao sắc chặt đứt sự phản ứng của họ. Cây bách chậm rãi ngã trên mặt đất, ngay khi ngã xuống, dưới gốc lộ ra một mũi tên.
Trong cuộc đời, gã này nhất định chưa bao giờ có cái loại cảm giác tuyệt vọng này.
Gã tránh thoát công kích bằng tên của Ngưu Ma vương, lại không thể tin có ba mũi tên khác bắn tới. Khoảng cách quá gần khiến hắn không thể tránh né.
- Phập! Phập! Phập!
Ba mũi tên đâm xuyên qua cơ thể, Xung lực khiến gã bay về phía sau, chỉ dừng lại khi đụng phải bia mộ.
Có người tránh né không xa, gã thậm chí còn nghe đầu lĩnh nói chuyện, đứng dậy, nhưng chưa đi được mấy bước, cảm giác hai chân khó với hoạt động, giống như tâm lý của người bình thường, gã cúi đầu nhìn xuống. Trong bùn đất, chui ra hai cánh tay bắt lấy cổ tay chân gã. Trong lúc hoảng sợ, một thanh đao đã đâm vào từ phía sau.
Trong chớp mắt, máu tươi chảy ra bảy xích, gã thậm chí có thể tận mắt thấy máu từ trong ngực của mình chảy ra, là máu của gã, không phải của người khác. Tuy rằng máu cũng đỏ tươi ấm áp, nhưng trong mắt hắn máu này rất khác, nhìn người khác đổ máu, là cảm giác rất thích ý, nhưng nhìn mình đổ máu là nỗi thống khổ tuyệt vọng.
Một đặc công may mắn không bị ám sát, mới từ chỗ ẩn nấp đi ra, muốn đi tới gần đầu lĩnh, ai ngờ lúc đi qua bức vẽ Quan Nhị gia, đột nhiên bức vẽ hạ xuống, đao không chút chần chừ chém bay đầugã. Nếu lúc sắp chết có thể nhìn thấy, sẽ thấy sự châm biếm trong mắt Quan Nhị gia.
Nghe thấy liên tiếp tiếng hét thảm, tên đầu lĩnh hoảng hốt, hướng tới đám thủ hạ quát:
- Đều đi ra cho ta, đi ra!
Không có bất kỳ người nào đáp lại, nghĩa trang một lần nữa trở nên tĩnh mịch.
Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, vỗ tay gọi:
- Đều đi ra đi!
Bóng người chớp động, có tiếng rơi xuống đất.
Hai mươi tên tử sĩ Soái quân xuất hiện giống như Câu Hồn sứ giả, cầm trong tay đao nhọn hoặc khảm đao đều có dính máu tươi, cũng chẳng có ý ngăn đường tên cầm đầu, rõ ràng, đám đặc công Triều Tiên đều bị giết rất sạch sẽ, thật ra không phải đám đặc công rất vô năng, cũng không phải Soái quân quá lợi hại, mà là tử sĩ xuất kỳ bất ý công kích.
Kim Nhật Thiện nhìn thấy bọn họ xuất hiện, trong lòng rét run, những người này có khí thế hoàn toàn tương tự Thiên Dưỡng Sinh, trên người đều có thiên hạ vạn vật chớ cản đường!
Tên đầu lĩnh cười không nổi, đôi mắt muốn lồi ra, giật mình nhìn Sở Thiên. Đôi mắt đầy vẻ kinh ngạc, oán độc, sợ hãi. Lại nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng thủ hạ, gã không thể tin mười bảy đặc công tinh anh cứ như vậy hồn bay phách lạc, nhưng tay nắm đấm nắm thật chặt đã nói cho gã biết đó là sự thực.
Sở Thiên thản nhiên nói:
- Không cần để sót lại, tất cả đều phải chết!
Tên cầm đầu là người thông minh, gã thấy không ai đáp lại lời mình, xem ra đại thế đã mất, vì thế lắc đầu cười khổ, chậm rãi nói:
- Điều này sao có thể? Chúng tao điều tra phạm vi mấy trăm mét, đều không có nhìn thấy có người mai phục, hơn nữa mấy ngày nay đều có người ở cửa kiểm kê ra số lượng người ra vào, gần như không có sự chênh lệch.
Sở Thiên bình thản, thản nhiên phá giải câu đố:
- Đã nói rồi, các người bị tôi gọi tới tìm chết. Hai mươi người anh em này họ cũng không phải mới mai phục ở đây, bọn họ từ lúc các người nhận được tình báo đã hoàn thành mai phục, nói cách khác, bọn họ đã mai phục bốn ngày bốn đêm dưới mặt đất rồi, cho nên các người có tìm kiếm dấu vết đào bới cũng vô dụng.
Bốn ngày bốn đêm?
Không chỉ có tên cầm đầu khiếp sợ, chính là bọn Đại Phi cũng sợ hãi. Trong bóng đêm im lặng chờ đợi đề phòng; dưới không gian chật hẹp chờ thời cơ công kích, ngày qua ngày, đêm phục một đêm, bọn họ không thể lo âu, không thể kích động, cần lực lượng nào mới làm được? Cần ý chí kiến định như thế nào mới có thể thủ vững?
Tên cầm đầu thì thào tự nói:
- Điều này sao có thể làm được?
Bọn họ, những đặc công dũng mãnh nhất có thể ở đầm lầy bảy ngày bảy đêm, có thể ở nơi băng tuyết lạnh giá cả buổi sáng, thậm chí có thể vì không bại lộ mục tiêu mà không ăn không uống hai ngày hai đêm, nhưng nếu bọn họ phải ở nơi tối đen nặng nề, chỉ sợ mấy giờ cũng khó làm được, bởi vì đó không chỉ có là khảo nghiệm năng lực, hơn hết là khảo nghiệm tố chất tâm lý.
Lời kế tiếp khiến lòng gã càng thêm ngổn ngang.
Sở Thiên chắp tay sau lưng, nhìn xung quanh mộ bia, giọng điệu bình thản:
- Có phải thấy khắp nơi là vật che chắn mũi tên? Nếu cho rằng đó là ông trời chiếu cố vậy thì sai lầm rồi, bởi vì những thứ đó là do tôi đặc biệt sắp xếp đấy, nếu không các người chạy loạn xung quanh, các người sẽ khiến tôi khó đối phó hơn.
Đại Phi và Sảng ca nhìn nhau, nhìn ra nỗi sợ trong lòng nhau, nếu như nói Sở Thiên vừa mới mới ra tay giáo huấn, làm cho bọn họ ngạc nhiên thán phục kẻ có thân thủ dũng mãnh, hiện tại lại khiến họ khủng hoảng với tâm cơ thâm trầm. Hơn nữa khí phách của tử sĩ Soái quân, thứ làm cho bọn họ cảm giác được chính mình lăn lộn xã hội đen bao lâu nhau, chỉ đơn thuần là ếch ngồi đáy giếng.
Kim Nhật Thiện không nghĩ được chu đáo, ánh mắt càng thêm sùng bái.
Tay tên cầm đầu nắm khảm đao đang run rẩy, đây không phải là sợ hãi, mà là phẫn nộ bi thống, lần này mang đến mười bảy đặc công đều là những người đứng đầu, để ở bất kỳ địa phương nào đều có thể phát triển nhanh chóng, không nghĩ tới hôm nay lại bị đám ô hợp xã hội đen khiến cho toàn quân bị diệt, thật sự là hổ thẹn đối với sự bồi dưỡng quốc gia.
Tuy rằng gã nhân phẫn nộ mà sinh ra sát khí khổng lồ, nhưng ở trong mắt Sở Thiên, gã giống như một con cá mắc câu đang dãy giụa, chờ người làm thịt, vì thế nhẹ nhàng lắc đầu, tiếp tục châm chọc:
- Bọn họ cũng đã chết, anh cũng có thể đi theo, đừng để bọn họ chờ lâu trên đường xuống Hoàng Tuyền.
Ôm ý định phải chết, tên cầm đầu ngược lại diệt hết tất cả sợ hãi, khảm đao trong tay chỉ vào mặt Sở Thiên đang ở phía xa, lập tức ngửa mặt lên trời cười dài:
- Sở Thiên, mày chớ đắc ý, tuy rằng tao đã chết mười bảy chiến hữu, nhưng chỉ cần tao còn sống, mày vẫn không tránh khỏi cái chết, hôm nay bố liều mạng với mày.
Nghe thấy lời này, không đợi Sở Thiên phân phó, đám Ngưu Ma vương lại lấy ra liên nỏ mới, lại là 84 tên, nhưng lần này toàn bộ bắn vào điểm yếu hại tên đầu lĩnh, ai nấy đều thấy được, tên đó dù thần thông quảng đại đến mấy cũng không thoát khỏi uy lực của mũi tên, chết không thể nghi ngờ.
Tên cầm đầu nở nụ cười đầy thâm ý, tinh thần thấy chết không sờn khiến hắn không sợ những mũi tên, khiêu khích:
- Sở Thiên, mày ngoại trừ giỏi âm mưu quỷ kế, còn có thể làm được gì đây? Nếu như là một người đàn ông hãy cùng tao quyết chiến sinh tử. Tao thua, chết cũng tâm phục khẩu phục.
- Đồ vô sỉ!
Đại Phi chửi:
- Móa Bổng Tử Đảng, lúc trước ám sát các anh em chúng ta, tại sao không nói quyết chiến sinh tử? Hiện tại mình đã là cá trong chậu rồi, lại hô lên cái gì phải cái chết tâm phục khẩu phục? Người quang minh lỗi lạc có bôi độc lên khảm đao không? Con mẹ mày không biết xấu hổ à?
Sảng ca, cầm theo khảm đao nói:
- Đúng vậy, đối phó với bọn Bổng Tử vô sỉ, chúng ta nên đánh hội đồng, Lão đại, anh hạ lệnh đi, chúng ta xông đi lên đập hắn thành thịt vụn, vừa vặn lấy đầu của hắn đến hiến tế các anh em.
“Lão đại” trong miệng gã như nói với anh Húc, nhưng mắt lại nhìn Sở Thiên.
Chỉ cần Sở Thiên vẫy tay, tên cầm đầu sẽ bị loạn tiễn xuyên tim, nhưng ánh mắt nhìn qua Đại Phi, Sảng ca và các vị Đường chủ khác, biết mình có thể mượn cơ hội này lập uy, mặc dù anh Húc tuyệt đối quy thuận, nhưng bản thân vẫn muốn thu phục Đại Phi và vài vị Đường chủ, nếu không tách ra sẽ khó tránh khỏi trở thành kẻ địch.
Nghĩ đến đây, Sở Thiên thản nhiên nói:
- Cho mày một cơ hội chết trận!
Đại Phi và Sảng ca ngạc nhiên, Sở Thiên bị ấm đầu à, bây giờ còn thích 1vs1 chả lẽ hắn bị ngu? Huống chi tên cầm đầu còn có thanh khảm đao tẩm độc. Bây giờ, mọi chuyện đều do Sở Thiên quyết định, họ cũng không thể nói gì; đồng thời họ muốn xem thân thủ Sở Thiên thế nào.
Anh Húc muốn thay Sở Thiên ứng chiến, lại bị hắn nhẹ nhàng phất tay ngăn lại.
Mỗi người đều phải trả giá để làm việc, nếu không đi làm chuyện kia, mình cũng không phải là người kia, cũng không xứng làm người đó.
Tên cầm đầu thấy Sở Thiên đáp ứng, sát khí trong hai mắt lập tức tăng vọt, xoáy lại thu lại nhập, lại lộ ra thần sắc khó hiểu, làm như anh hùng mạt lộ, lại như không tiếc chém giết quyết đoán, từ từ bước lên trước vài bước, cố gắng bĩnh tĩnh lại, thản nhiên nói:
- Vậy cám ơn!
Sở Thiên giơ tay ra cầm lấy khảm đao của Ngưu Ma Vương, mắt lóe ra thần quang quan sát đối thủ, tiếp theo híp mắt lại chỉ còn một khe hở, tựa như mây tới che lại mặt trời, biến hóa rất thần kỳ. Nhìn thấy cảnh này, Đại Phi và Sảng ca cùng những người khác rất rung động.
Trong lúc ấy, Sở Thiên mở vai, người hơi cúi về phía trước, nhất thời sinh ra khí thế một lạnh thấu xương, lướt qua gần năm mét, thần bí khó lường bức bách tên cầm đầu.Tên đầu lĩnh căng mắt lên, vận sức toàn thân. Mọi người hiểu gã đang chống cự lại uy áp của Sở Thiên.
Cao thủ tranh đấu, không cần đao qua kiếm lại, chỉ cần khí thế đã ép cho người ta không thở nổi, càng không đoán được ai sẽ rơi xuống hạ phong, ai ra tay trước.
Ở đây, chỉ có Thiên Dưỡng Sinh là hiểu võ công của Sở Thiên lợi hại tới mức nào, nhưng cũng bất ngờ khi Sở Thiên đạt tới cảnh giới đó. Bởi vì khí kình không chỉ có chân khí, mà là giống như có một bức tường khí thực chất bao quanh bốn phía, có thể nhẹ nhàng hóa giải thế công của đối phương. Võ công của hắn ngày càng lợi hại.
Tên cầm đầu không thể tìm ra cửa đột phá, mồ hôi trên trán chảy ra.
Mặt Sở Thiên như được che bởi một màn sương lạnh, ung dung nhàn nhã, nở nụ cười đầy thâm ý, thản nhiên nói:
- Bắt đầu đi!
Trong chớp nhoáng, tên đầu lĩnh đã lao tới Sở Thiên.
Thời gian cực ngắn, chính xác mục tiêu, tốc độ như thiểm điện.
Cao thủ ám sát, điều kiện bắt buộc chính là tốc độ và cơ hội. Nhất định phải nắm bắt được cơ hội trong một giây lát. Hai điểm này chỉ có gian khổ huấn luyện mới có thể thành. Chỉ có một là sát thủ chuyên nghiệp hoặc là đặc công có tài năng xuất chúng mới có thể chịu đựng được loại huấn luyện này. Tên cầm đầu hiển nhiên là một người nổi bật trong đó.
Một cỗ đao khí uyển chuyển, như sóng nước Trường Giang và Hoàng Hà tuôn ra mãnh liệt, công tới Sở Thiên. Đại Phi và Sảng ca vừa rồi còn khinh miệt tên đó ngu xuẩn, muốn tới ám sát người khác không ngờ chỉ sử dụng mỗi vũ khí lạnh, dùng vài khẩu súng thì nắm chắc hơn, nhưng hiện tại nhìn thấy gã hung mãnh, bọn họ không thể không thừa nhận tên cầm đầu này chẳng cần súng cũng chém chết bọn họ.
Sở Thiên thản nhiên cười khẽ, thân mình xoay tròn, khảm đao cùng người hợp lại làm một, dĩ khoái đả khoái (lấy nhanh chống nhanh) xoay tới tên kia, nhất thời ánh đao bắn ra bốn phía, giống như rắn vàng cuốn lấy. Cả người trong ánh đao chói mắt. Người xem kinh tâm động phách, lại không thể không bội phục thân pháp tinh diệu của Sở Thiên, khiến người ta cảm phục sự can đảm.
Đ...A...N...G...G!
Hai thanh đao rốt cục đụng nhau, xung lượng cực lớn khiến hổ khẩu hai người run lên. Sở Thiên âm thầm gật đầu, tên cầm đầu này thân thủ rất cao, trách không được có thể là Thống soái đội đặc công Triều Tiên tới Thiên Triều đối phó mình. Lực lượng trên thanh đao phát ra khó có người chống lại nổi.
Tên cầm đầu khiếp sợ không kém, không ngờ Sở Thiên lại có thể ngăn cản thế đánh lôi đình của mình, xem tuổi của tên đó cũng chưa đầy hai mươi, lại ngang sức với người đã bốn mươi. Không thể không thừa nhận Sở Thiên đúng là đối thủ mạnh mẽ nhất từ trước tới nay của mình; vốn muốn lợi dụng 1vs1 để giải quyết Sở Thiên nhưng giờ xem ra lại có nhiều biến cố.
Cao thủ vĩnh viễn hiểu đánh trước để áp chế người, cho nên gã lại vọt lên, khảm đao trong tay liên tục bổ ra năm đao, tốc độ cực nhanh thấy ảnh của đao. Đây là năm đao đã súc tích khí thế lớn nhất, tin tưởng cho dù là tường đồng vách sắt cũng có thể bổ ra khe hở, huống chi là con người làm bằng xương bằng thịt như Sở Thiên.
Những người chứng kiến hồi hộp, vô cùng căng thẳng.
Kim Nhật Thiện nắm chặt tay, mồ hôi chảy ra.
Sở Thiên lui về phía sau mấy bước. Như gió lốc thổi vào ngọn cỏ, thân thể lắc lư hai phía, mềm mại uyển chuyể như một ngọn cỏ trên thảo nguyên; khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Gió có to tới đâu cũng không thể bẻ gãy ngọn cỏ. Tên đầu lĩnh có chém thế nào cũng không làm Sở Thiên ngã xuống.
Sức lực cạn kiệt! Khi tên cầu đầu chém xong năm đao, bắt buộc phải hít thở, khiến đao mang trì hoãn, sinh ra sơ hở.
Sở Thiên nắm chặt cơ hội khó có được, nhảy lên, từ xa tới gần, biến thành dòng xoáy ngược chiều kim đồng hồ, đổi hướng trở lại, ánh đao trắng nhạt như màu trắng bay quanh cầu vồng, như chớp giật đánh xuống đầu tên kia. Đao khí súc tích đỉnh phong, như nước lũ tràn bờ càn quyét tất cả.
Sắc mặt tên cầm đầu vặn vẹo bởi ánh đao. Lhảm đao trong tay mặc dù đủ nặng, nhưng vẫn là không dám cứng rắn đón đao này, chỉ có né tránh bên sườn, nhưng với cao thủ loại này dù đang chật vật cũng có thể phản kích; gã phi dao thẳng vào ngực Sở Thiên.
Hành vi này rất vô sỉ!
Nhưng với tên cầm đầu hoàn thành nhiệm vụ mới là quan trọng nhất, thắng làm vua thua làm giặc, chỉ cần có thể giết Sở Thiên, cho dù bị đày xuống mười tám tầng Điạ Ngục thì có làm sao? Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, biết dao găm có độc không dám đỡ loạn, rất thần kỳ, khảm đao trong tay cọ sát vào dao găm, khiến nó bay về phía tên cầm đầu đang né tránh.
Tên cầm đầu chỉ lo né tránh, không ngờ Sở Thiên lại ném trả dao găm trở lại.
- Phập!
Hàn quang lóe ra, máu phun ra lên cả mặt.
Trong giây lát ấy, dao găm đã đâm xuyên ngực gã.
Ánh mắt gã bị máu che phủ, tuy không thấy binh khí đâm trí mạng, nhưng có thể nghe rõ tiếng xương đứt gãy. Máu từ lồng ngực che mắt nhưng gã biết binh khí đâm vào chính là con dao găm chính gã vừa mới phi ra.
Dao găm đâm sâu, khiến kịch độc rất nhanh truyền đến trái tim của gã, chất kịch độc rất nhanh làm gã mất đi sự sống. Gã cái gì cũng không thấy, chẳng qua là cảm thấy trước mắt mờ mịt không thể phân biệt, cổ họng kêu những tiếng nức nở như dã thú, mặt cũng trở nên vặn vẹo co rút.
Gã đã rồi ngã xuống.
Ánh mặt trời chiếu vào mặt Sở Thiên, khiến mặt hắn trở nên tràn đầy ánh sáng thanh xuân.
Đại Phi và Sảng ca rốt cục cũng biết họ muốn chơi Sở Thiên là chuyện rất buồn cười, việc anh Húc lựa chọn quy thuận là vô cùng sáng suốt, nếu không chỉ bằng Sở Thiên và tử sĩ Soái quân liền có thể san bằng các chỉ huy đường khẩu. Họ cũng hiểu, đi ra ngoài lăn lộn, không là bạn thì là kẻ thù.
Sở Thiên vứt khảm đao xuống đất, trận chiến này đã lập được thần uy, vì thế quay đầu nói với Đại Phi và Thích ca:
- Đại Phi, anh phụ trách dẫn người dọn dẹp sạch hiện trường; Sảngca, chụp ảnh tất cả đám người Triều Tiên này lại sau đó đưa vào nhà xác, nếu có người muốn nhận thi thể, có thể, nhưng nhớ rõ ra giá, hai triệu đô la HongKong.
Đại Phi và Sảng ca không do dự đáp lại:
- Vâng!
Sảng ca thì thào tự nói nói:
- Không thể tưởng được mười tám cỗ thi thể còn có thể bán hai triệu.
Sở Thiên thản nhiên nói:
- Mỗi thi thể hai triệu! Bán thiếu thì lấy tiền riêng mà bù vào cho xã đoàn.
Sảng ca:
- A………….
- Mỗi thi thể hai triệu.
Anh Húc khẽ cười, vỗ vai Sảng ca, chậm rãi mở miệng:
- Làm theo lời Thiếu soái đi, cậu ấy nói giá trị hai triệu thì giá trị tuyệt đối là hai triệu, còn nữa, các anh em đã chết hãy an táng họ tử tế, đưa tiền trợ cấp cho người nhà họ! Quan trọng nhất, không để truyện này bị đồn ra ngoài.
Sảng ca trịnh trọng gật đầu.
Lúc này, Kim Nhật Thiện hít sâu, sôi nổi chạy đến bên người Sở Thiên, không chút kiêng kị kéo tay của hắn nói:
- Sư phụ, người thật là lợi hại a, cả đặc công Triều Tiên đều bị người xử lý, vừa rồi con đưa ảnh chụp tên đó về điều tra thân phận, ngài biết đó là ai không? Đó chính là đội trưởng đội đặc công Triều Tiên khu vực 3.
Sở Thiên không có khái niệm gì, cười nói:
- Có gì đặc biệt sao?
Kim Nhật Thiện bắt đầu mở đài, thao thao bất tuyệt:
- Đặc công Triều Tiên có mười hai khu vực, mỗi chỗ đều có điểm mạnh riêng, như trinh sát, tình báo, hoạt động gián điệp ngấm vào, như xúi giục đặc công đối địch, còn có ám sát người quan trọng, trong đó tổ 3 lấy ám sát tạo nên danh tiếng. Mỗi đặc công không chỉ có trung thành, hơn nữa thân thủ đều hơn người.
- Lần này, người xử lý mười tám tên đặc công của bọn họ, cũng đủ khiến bọn họ thịt đau rồi, chỉ sợ đặc công khu vực 3 đều đã bị triệt bỏ, nếu ông nội của con biết, nhất định sẽ vui sướng vạn phần đấy, sư phụ, người mạnh mẽ như vậy, sao không rời khỏi giang hồ, trở về nước, Nhật Thiện cho ngài làm Thống soái đặc công, như thế oai phong hơn nhiều so với xã hội đen.
Kim Nhật Thiện mặt mày hớn hở giảng giải, kéo tay Sở Thiên ngày càng gấp, tựa như tình yêu nam nữ cuồng nhiệt. Bên cạnh, Đại Phi đang chỉ huy các anh em dọn dẹp hiện trường, thấy mỹ nhân quấn quýt bên Sở Thiên, cảm than tên nhóc này diễm phúc thật sau, ngay cả tiểu mỹ nữ đều dính lấy hắn.
Nghĩa trang trở lại sự yên tĩnh vốn có.
Đám Sở Thiên đi tới nơi để xe, lúc này, ở cửa nghĩa trang có hai phụ nữ xinh đẹp đang chậm rãi đi tới. Hai cô mặc váy đen toát ra khí chất cao quý, trong tay cầm bó hoa cúc trắng. Nhìn họ, nhiều người nghĩ đây là quả phụ tới bái tế chồng. Đại Phi muốn huýt sáo trêu trọc nhưng bị Sảng ca ngăn lại.
Lúc hai người sắp sửa đi qua, hai người phụ nữ xinh đẹp cười khẽ, đột nhiên rút súng lục từ trong bó hoa cúc, họng súng chỉ vào Sở Thiên, nhưng còn chưa kịp bóp cò.
- Pằng! Pằng! Pằng!
Tiếng súng vang lên không ngừng, bắn ra viên đạn tinh chuẩn vô cùng, bắn vào tay và vai hai người phụ nữ.
Hai người phụ nữ xinh đẹp hét thảm ngã xuống đất, khuôn mặt tinh xảo thể hiện sự thống khổ vô hạn.
Đám Ngưu Ma Vương rất nhanh liền xông tới dùng đao kề vào cổ của các cô, mà đang kéo tay Sở Thiên, Kim Nhật Thiện cũng phát ra tốc độ kinh người, vọt đến trước mặt hai cô gái. Đôi bàn tay trắng như phấn bóp cằm hai cô, lực lượng khổng lồ khiến miệng hai cô trào máu, răng lệch ra ngoài. Sau đó, phá nát hai cái răng, chất độc đen xì hiện ra.
Kim Nhật Thiện phủi tay, đắc ý nói:
- Các cô hiện tại muốn chết cũng khó!
Hai người khó tin nhìn Kim Nhật Thiện, trong răng của các cô có lượng lớn chất độc, một khi bị bắt sống, sẽ cắn nát răng, độc dược tự nhiên chảy ra, tự sát. Nhưng ngờ cô gái nhìn nhỏ tuổi kia lại biết bí mật này, bây giờ muốn chết cũng không được, nổi lên cảm giác tuyệt vọng.
Đại Phi thấy sát khí và oán hận của hai cô gái, ánh mắt cảm kích nhìn Sảng ca, không ngờ phụ nữ xinh đẹp như thế cũng là sát thủ, may mắn mình không có trêu chọc phải họ, bằng không đã bị giết chết, lại sinh ra sự tức giận, tiến lên dùng lực mạnh giật tóc, rống giận:
- Nói, chúng mày là ai?
Kim Nhật Thiện nhìn hắn khinh bỉ, nói:
- Cũng cũng chỉ có tên phế vật này mới hỏi ngu như thế, hai người này cầm súng trong tay là muốn giết người đấy, đương nhiên là đồng lõa của những tên đã chết kia, hơn nữa còn không nghe tên cầm đầu nói, bọn họ còn có hai tay súng chặn cứu viện sao?
Đại Phi muốn phát hỏa, nhưng Kim Nhật Thiện chỉ là một cô nhóc, nếu so đo thì thể hiện mình không phải đàn ông, vì thế chỉ có thể xám xịt lắc đầu cười khổ. Anh Húc rốt cục cũng hiểu Sở Thiên tại sao phải phiền não rồi, bên người có một nhân vật kiêu ngạo ương ngạnh như thế thì thật là áp lực.
Sở Thiên cũng không nhịn được mà cười!
Sảng ca nhìn xung quanh, tìm kiếm nơi phát ra tiếng súng.
Lúc này, bốn phía có động tĩnh, nhảy ra hai người trẻ tuổi không có gì thu hút, trong tay đều cầm súng lục, nhìn rất chất phác nhưng làm cho người ta khó có thể coi khinh. Đại Phi tiến vào trạng thái đề phòng, Sở Thiên vẫy tay gọi bọn họ, chờ bọn họ đi đế gần mới nói:
- Hỏa Pháo, các cậu làm không tồi.
Hỏa Pháo cười hắc hắc, đem súng lục cất vào trong ngực, sang sảng nói:
- Ân nhân, con mồi đã dọn sạch rồi, bọn Hắc Thiết sẽ âm thầm bảo hộ trên đường đi, anh cứ yên tâm.
Đại Phi và Sảng ca đổ mồ hôi, không ngờ Sở Thiên bố trí sâu như thế. Đám đặc công không muốn chết cũng khó.
Thổ Pháo yếu ớt hỏi:
- Chúng ta có phải nên quay về ăn cơm mừng công rồi không?
Hỏa Pháo trợn mắt tròn xoe, quở trách nói:
- Móa, chỉ có biết ăn thôi!
Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, tránh tay Kim Nhật Thiện, vỗ vai Hỏa Pháo cười nói:
- Thổ Pháo nói không sai, chúng ta hiện tại quả thật hẳn là nên về ăn cơm, tuy nhiên trước khi ăn cơm, phải đưa người phụ nữ này đưa tới Cục Cảnh Sát, tôi nghĩ, Chính phủ rất cần hai người này.
Đại Phi tỏ ra đáng tiếc, đáng nhẽ phải bán mấy cô ả này vào nhà chứa, với tư sắc và sự mạnh mẽ kia chắc chắn sẽ thu được rất nhiều tiền.
Sở Thiên quay đầu nhìn Kim Nhật Thiện, tiểu Lolita liền nhảy vào lòng hắn, làm như đang sợ hãi, giống như chim nhỏ, nhỏ nhẹ nói:
- Sư phụ, con muốn đi theo người, thế giới này quá nguy hiểm! Con sợ!
Đầu Sở Thiên to ra, rất muốn nói ra: cô mới chính là nguy hiểm nhất đấy!
Hơn mười chiếc xe có rèm che rất nhanh chạy nhanh ra khỏi nghĩa trang, phía sau lại khôi phục vẻ u tĩnh.
Vân đạm phong khinh, cận ngọ thiên. (Trích từ: XUÂN NHẬT NGẪU THÀNH của Trình Hiệu)
Dịch thơ: Gió thoảng mây vờn nhẹ nắng trưa.
(1)Trích từ binh pháp Tôn Tử. Nguyên văn: Công kỳ vô bị, xuất kỳ bất ý.
/781
|